Hoàn [Cao Kiều] Ngày hè chơi đùa ma thuật

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
NGÀY HÈ CHƠI ĐÙA MA THUẬT

Tác giả: 良川怀雪

Link gốc: [全职/高乔]消夏的魔法

Edit: Nguyệt

——————————————————–

Bên ngoài Vi Thảo là một cánh rừng rậm rộng lớn, cành lá um tùm, xanh tốt quanh năm. Trong cánh rừng cũng có một số loài dị thú sinh sống, nhiều nhất là họ mèo, ôn hòa vô hại, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có những loài thú dữ hung hiểm.

Sắp tới tháng sáu, ánh mặt trời lóng lánh chiếu soi, như muốn xuyên qua kẽ lá trùng điệp mà rọi thẳng xuống. Đối lập với cái chói chang không gian bên ngoài, ánh sáng vàng tươi trong khu rừng thoạt trông thật ngọt ngào. Nhưng qua giờ giữa trưa, cảm giác oi bức của mùa hè cũng đậm dần trong không khí, cái nóng nực và ngột ngạt ấy thôi thúc sự mệt và buồn ngủ trong mỗi người. Sức nóng duy trì liên tục, thật không hổ là cánh rừng mang tên Liệt Diễm.

Ma Đạo Học Giả trẻ tuổi khoác trên người tấm áo choàng có họa tiết màu lục, trên đầu mang một chiếc mũ chóp nhọn đính sao, ngồi trên một nhánh cây cao cao yên tĩnh chờ đời.

Nhà thám hiểm sau khi chuyển chức đều có được bộ đồ chức nghiệp là đồ chế tác đặc biệt, bên cạnh các cơ sở ma pháp được khảm vào trong còn có các phụ trợ đặc biệt khác như cách tạp âm, điều hòa nhiệt độ. Những thứ này vừa có thể giúp cho các nhà thám hiểm cao cấp chuyên tâm nghiên cứu ở chuyên môn chiến đấu lại vừa có thể giúp họ duy trì diện mạo bên ngoài, đã mười năm liền giành được sự hoan nghênh trong liên minh vinh quang của những nhà thám hiểm cấp cao.

Cho nên khi nhìn thấy bạn mình mồ hôi đầm đìa xuyên qua rừng rậm chạy tới, Cao Anh Kiệt cảm thấy có chút khó tưởng tượng.

“Nhất Phàm!” Cậu cưỡi chổi ma thuật mới được xử lý, nhảy khỏi cành cây, vững vàng đáp xuống trước mặt Kiều Nhất Phàm, “Xảy ra chuyện gì sao, cậu sao lại thế này?”

Bị trông thấy bộ dạng chật vật như vậy, Kiều Nhất Phàm có chút xấu hổ. Cậu vốn định tới hồ nước gần đó tắm rửa trước đã, không ngờ Cao Anh Kiệt lại chờ cậu ở gần bìa rừng thế: “Khụ… Không có gì, chỉ là —— bị mấy mấy con mèo phá mất đồ.”

Thời tiết như thế này, quần áo không thể hạ nhiệt độ quả thật là ác mộng vô tận.

Cao Anh Kiệt tỏ vẻ đồng tình sau đó niệm một dòng ma chú dọn dẹp. Ma lực ôn hòa từ đỉnh đầu Kiều Nhất Phàm tràn xuống, nhẹ nhàng giúp người chỉnh trang bản thân, lại trở lại là một Quỷ Kiếm Sĩ cao lãnh, gọn gàng.

Đem mũ chóp của Ma Đạo Học Giả đội lên đầu Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt lại mở áo choàng ra, choàng lên người cậu bạn.

“Như vậy sẽ không nóng nữa, chúng ta đi thôi.”

Áo choàng tuy rộng thùng thình như dù sao cũng là thiết kế cho một người mặc, nếu muốn trùm kín cho cả hai người thì lúc đứng lên không tránh khỏi khó khăn. Hai người ở trong áo choàng giằng co một trận, tựa như yêu tinh đánh nhau dưới lớp chăn bông, thật không dám nhìn thẳng, lại còn dễ gây hiểu lầm. Cuối cùng biến thành Cao Anh Kiệt bám thắt lưng Kiều Nhất Phàm nối đuôi nhau bước đi như một đoàn tàu nhỏ.

Hè năm trước, hai cậu đã tách xa nhau. Kiều Nhất Phàm đi theo nhà thám hiểm đứng đầu đại lục – Diệp Tu, để lấy được tư cách thành lập binh đoàn mà hối hả ngược xuôi, lo lắng đủ điều; Cao Anh Kiệt vẫn ở Vi Thảo bồi dưỡng kỹ năng ma thuật cấp cao, làm học trò độc môn của Ma Thuật Sư, ngày trôi qua rất bình yên. Biểu hiện trên hình tượng cá nhân chính là —— Cao Anh Kiệt đã cao hơn Kiều Nhất Phàm một cái đầu.

Đối với chuyện này, Kiều Nhất Phàm nghi hoặc: “Vì sao không đội một cái mũ lớn hơn? Như thế trông Ma Đạo Học Giả sẽ oai hơn một chút nha.” Bình thường khi nói chuyện, cậu đều lễ phép nhìn vào mắt người đối diện, cho dù là với người không quá thân thiết cũng không hề thất lễ, đáng tiếc hiện tại lại không tiện lắm —— bởi vì khi quay đầu lại chỉ thấy ngôi sao nho nhỏ trên chóp mũ Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt vẫn từ tốn thả ma thuật mát mẻ cho cả hai, “Cũng có lý, nhưng mà đấy không phải là hình tượng thông thường mọi người thường hình dung sao.”

Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên: “Anh Kiệt vẫn tiếp xúc với mọi người sao?” Hai cậu từ nhỏ đã sinh hoạt ở Vi Thảo nằm trong sơn cốc, chưa bao giờ đi tới thành thị của người thường.

Cao Anh Kiệt giải thích: “Thầy nói, nhà thám hiểm chiến đấu vì hạnh phúc và lợi ích của nhân loại, thế nên, để lĩnh hội càng nhiều ma pháp, việc tiếp xúc với mọi người là điều không thể thiếu. Từ mùa đông năm ngoái, thầy thường đưa tớ tới phụ cận thành Trung Thảo học hỏi những khi không có sự vụ đặc biệt.”

“Ra là vậy, thế cũng thật tốt. Mình rất mong chờ ngày Cao Anh Kiệt trở thành một Ma Thuật Sư vĩ đại.” Kiều Nhất Phàm bất giác gật gật đầu.

Cao Anh Kiệt có chút tiếc nuối khi không thể nhìn thấy vẻ mặt Kiều Nhất Phàm khi nói những lời này nhưng cũng đoán được khuôn mặt cậu hẳn đang tươi cười vui vẻ.

Cậu đốt nhiên có chút miệng khô lưỡi khô, lại vẫn không đổi sắc mặt, “Lại nói nữa, mọi người cũng không hoàn toàn giống như những gì tớ đã nghĩ, có nhiều tri thức họ biết nhưng nhà thám hiểm lại không biết.”

Kiều Nhất Phàm ở đại lục vật lộn một năm, cậu vô cùng hiểu đều bạn thân đang muốn đề cập tới: “À à, đúng thế, họ có rất nhiều phương pháp giải quyết vấn đề mà không cần dùng đến ma lực.”

“Ví dụ như ngâm chén trà vào nước chanh để tẩy ố —— có thể không cần tới ma pháp dọn dẹp mà vẫn đạt hiệu quả tương đương.” Cao Anh Kiệt trêu ghẹo nói, “Thế nên tớ suýt nữa đã cảm thấy ma pháp thật ra không có tác dụng to lớn như tớ vẫn tưởng.”

Kiều Nhất Phàm nghiêm túc nói: “Vẫn có những thứ phải dùng ma pháp mới làm được nhà, ừm, như là áo choàng hạ nhiệt mặc trên người nhà thám hiểm tài năng mới có tác dùng… Từ từ, sao mình bỗng cảm thấy nóng hơn?”

Hai cậu đã đi được khá lâu, nhưng dưới tác dụng của áo choàng hạ nhiệt, dù thế nào cũng không nên có cảm giác nóng nực.”

Hai người quay qua nhìn nhau, Cao Anh Kiệt đau khổ nói: “Không ổn rồi! Ma thuật của mình dùng hết mất rồi.” Nhưng mà cả hai còn cách đích đến quá xa, đi dưới nắng nóng thế này, thật không có khả năng.

“Á?! Phải làm sao bây giờ, áo choàng và mũ không giống nhau, với cả chỉ có cùng chức nghiệp thì mới có thể có cùng loại ma pháp!”

Cao Anh Kiệt đề nghị: “Nhất Phàm, hay là cậu phóng Băng Trận để hạ nhiệt đi?” Ngẫm nghĩ rồi lại tự phủ quyết, “Băng Trận quá lạnh, sẽ bị cảm mất…”

Kiều Nhất Phàm ngây người một hồi, gian nan xoay người lại từ trong áo choàng. Cao Anh Kiệt nhìn thấy vành tai Nhất Phàm nổi lên màu hồng hồng, đại khái là nóng quá rồi, thật hối hận vì bản thân không đủ mạnh mẽ và có nhiều ma thuật hơn.

Kiều Nhất Phàm trịnh trọng đặt hai tay lên vai cậu: “Hm, Anh Kiệt, nghe mình nói này. Mình có một biện pháp, là nghe được từ người ta, còn chưa thử nghiệm qua.” Cậu lộ ra vẻ ngượng ngùng đủ làm các mê muội thét chói tai, ấp a ấp úng nói, “Nghe nói ma lực của nhà thám hiểm có thể truyền qua cho nhau… Bằng cách vận dụng vài hành vi thân mật, họ gọi là bổ sung ma lực.”

Cao Anh Kiệt vô cùng hoang mang, cánh tay đang vòng bên hông Kiều Nhất Phàm chợt ép sát lại, đem người kia ôm vào trong lòng: “Hành vi thân mật? Là như thế này phải không?”

“Không phải, là việc càng, ừm, nói thế nào giờ…”

Quỷ Kiếm Sĩ trẻ tuổi cảm thấy căng thẳng hệt như lần khiêu chiến lớn nhất của mình năm đó, thậm chí dường như còn gấp gáp, luống cuống hơn.

Nhìn ánh mắt trong suốt mà thâm thúy của Ma Đạo Học Giả kia, cậu có thể nhìn ra vô hạn lưu luyến ôn nhu. Cố gắng lấy dũng khí, quyết định dùng hành động giải thích truyền thuyết về việc truyền ma lực này.

Cậu vịn lấy bả vai Cao Anh Kiệt, thật cẩn thận hôn lên môi đối phương.

Nhất thời, giữa hai người đều không có động tác nào khác, chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh người cấp tốc tăng lên.

Nơi ngày thường chỉ tiếp xúc với đồ ăn nước uống, đến khi tiếp xúc với khí tức thuộc về một người khác lại mẫn cảm ngoài ý muốn, làm cho lòng người nhộn nhạo, hô hấp dồn dập —— đến tột cùng là thế nào?

Kiều Nhất Phàm cảm thấy đôi môi của người kia khẽ run lên, Cao Anh Kiệt nỉ non tên cậu: “Nhất Phàm…”

Cậu đoán Cao Anh Kiệt đã dùng chút ma lực ít ỏi còn lại phóng ra một ma pháp trói buộc, nếu không vì sao cậu vừa nghe hai chữ này toàn thân liền mất đi sức lực, mặc cho người ta định đoạt chứ?

Ma Thuật Sư vĩ đại Vương Kiệt Hi đã từng dạy khi lý luận không đủ để chống đỡ cho hành động, không thể chỉ giậm chân tại chỗ, phải dũng cảm thăm dò, trực giác cũng là một phần tất yếu cần có ——

Cho nên lúc này Cao Anh Kiệt liền nghe theo trực giác, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi Kiều Nhất Phàm, sau đó lại thăm dò vào bên trong, lướt qua hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi đối phương, hương vị ái muội càn rỡ nổ tung trong đầu.

Sau đó cậu phát hiện ra trực giác của mình cũng không đủ để bổ sung cho sự khuyết thiếu về mặt kỹ thuật, thiếu niên ngây ngô hôn môi rất nhanh biến thành đánh nhau bằng đầu lưỡi, nước miếng cũng chảy ra ngoài.

Cao Anh Kiệt nghĩ thế này không được, đáng sợ quá rồi.

Cậu nắm lấy bàn tay Kiều Nhất Phàm đang đặt trên vai mình, ý bảo nên chấm dứt nụ hôn khó nhọc này tại đây thôi. Đối diện với đôi mắt đang mở to của Nhất Phàm, cậu nghiêm trang chững chạc nói: “Tớ cảm giác như không hề có ma lực được bổ sung.”

Nhìn dáng vẻ xấu hổ và quẫn bách của Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt chợt nhận ra ‘Trời ơi Kiều Nhất Phàm sao lại đáng yêu thế này’, lại cảm thấy dường như mình đã có chút quá đáng.

Vì thế, cậu bắt đầu nói sang chuyện khác, lấy thân phận một Ma Đạo Học Giả chuyên nghiệp bình luận: “Loại ma thuật này không quá thực dụng. Cho dù có thể bổ sung ma lực, nó lại trái với quy ước bảy điều sơ lược về ma thuật, sẽ sinh ra ảnh hưởng không thể nghịch chuyển đối với tâm lý của người thi thuật. Mặt khác, phương thức thi triển này rất không đứng đắn, có tính tác động lớn đến luân lý nhân loại, có thể bị Liên Minh liệt vào tiềm chất ma thuật hắc ám…”

Từng nghe Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên bên Lam Vũ bảo ‘nói chuyện là phương thức giảm bớt áp lực và bình ổn tâm lý tốt nhất’, Cao Anh Kiệt nhận ra những lời này cũng có chút đạo lý.

Sau khi im lặng hồi lâu, dĩ nhiên cậu đã chuẩn bị kỹ càng nên lý luận về trọng điểm rất trôi chảy: “… Nói tóm lại, cách bổ sung ma thuật này sẽ không có tác dụng gì nhiều trong thực chiến bởi vì tớ tuyệt đối sẽ không hôn môi với người nào khác ngoài Nhất Phàm.”

Một quãng dài im lặng.

Như bất ngờ bị đập trúng đầu, Kiều Nhất Phàm cúi đầu che dấu ý cười không kiềm chế được của mình. Sau khi thận trọng tự hỏi, cậu điều chỉnh lại giọng nói: “Hiện tại đưa ra phán đoán hẳn còn quá sớm, nghe nói ma thuật này về sau còn càng … hơn nữa.”

Cao Anh Kiệt lĩnh hội rất tốt: “Không thì nhân lúc ma lực của tớ còn chưa hết sạch kiểm chứng một chút?”
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Mọi việc cứ phát triển một cách cực kỳ tự nhiên

Giống như từng đùa nghịch vui vẻ ầm ĩ như vậy trong phòng tắm, áo trong, áo ngoài, đai lưng, phụ kiện này nọ đều ném đầy trên cỏ —— tất cả đều là của Cao Anh Kiệt.

Một phút sau, Ma Đạo Học Giả nhỏ gần như trần như nhộng, không còn chút phong thái của một nhà thám hiểm cấp cao, kéo cổ áo khoác Quỷ Kiếm Sĩ cơ hồ đã bất tỉnh.

“—— Chờ đã, Anh Kiệt, đừng kéo!” Kiều Nhất Phàm giữ tay cậu lại, “Nhỡ kéo hỏng mình không có tiền tới công hội làm đồ mới đâu.”

Cao Anh Kiệt nhìn cậu chăm chú với lòng thương cảm ngập tràn: “Bộ cậu đang mặc kém xa bộ đồ hồi trước, thật chẳng hiểu sao cậu lại thay đổi thế này nữa.”

Bộ đồ của Thích Khách chú trọng ẩn nấp, đồ ôm dáng linh họa, dễ vận động, còn có nhiều nơi cất giấu ám khí để tung ra. Đồ Quỷ Kiếm Sĩ so ra có phong độ hơn, nhiều trang sức thuộc tính nhưng cũng không giống với đồ của Ma Đạo Học Giả dùng khóa ẩn tiện lợi, nhanh gọn.

“Căn bản chức nghiệp khác nhau, đương nhiên là kém hiệu quả rồi.” Kiều Nhất Phàm thuần thục cởi bỏ hai nút thắt trên áo khoác, thoát được một mạng từ tay Cao Anh Kiệt, bên trong có thể thấy xương quai xanh ẩn dưới lớp áo sơ mi sẫm màu.

Cao Anh Kiệt nghiêm túc cởi bỏ lớp áo thứ hai, Kiều Nhất Phàm cũng phối hợp mà nâng cánh tay lên, không để vài động tác nhỏ mà ảnh hưởng tới tiến độ.

“Nhất Phàm!!”

“Á, sao thế?” Kiều Nhất Phàm mỉm cười nhìn sang, động tác thuần thục vuốt ve trên lưng đối phương cũng không dừng lại.

Cao Anh Kiệt run tay một cái vì bị trêu ghẹo, kéo đứt phăng mấy chiếc cúc áo còn lại, những viên thạch anh trắng được mài giũa, đánh bóng tỉ mỉ đồng loạt rơi xuống đất.

“…”

“…”

Kiều Nhất Phàm tức giận véo lên lưng cậu một cái: “Quá đáng thật đó, mình đã nói là không có tiền làm đồ mới rồi mà.”

Cao Anh Kiệt hơi hơi gục đầu xuống, tựa trán trên vai cậu: “Thì… Tớ đưa cho cậu đồ mới?” Vốn là thành khẩn đề nghị, đột nhiên lời vừa ra khỏi miệng lại trở thành giọng điệu khàn khàn, gấp gáp.

Cậu tóm lấy bàn tay Kiều Nhất Phàm đang trêu chọc trên lưng mình, kéo tới trước mặt. Bao tay hở ngón để lộ đầu ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt gọn gàng, còn cả lớp chai mỏng do cầm kiếm lâu ngày, những vết sẹo nhàn nhàn nơi ngón tay là dấu vết còn lưu lại sau nhiều cuộc chiến đấu.

Cầm lấy tay Nhất Phàm như vậy, nghĩ tới những sự việc kế tiếp cần làm, Cao Anh Kiệt cảm thấy cả lý trí lẫn ma lực đều bay biến sạch.

Cậu thành kính hôn lên đầu ngón tay, liếm qua lớp chai mỏng và những vết sẹo, sau đó cắn lên ngón tay được bao bọc trong lớp găng bên cạnh, chăm chú nhìn vào mắt Kiều Nhất Phàm, tháo lớp vải này xuống từng chút từng chút một cho đến khi toàn bộ bàn tay đều lộ ra.

Cao Anh Kiệt nói bằng giọng dịu dàng lại mang chút vẻ làm nũng, “Nhất Phàm, giúp tớ đi.”

Cậu biết từ trước đến nay Kiều Nhất Phàm không nỡ lòng nào từ chối khi thấy cậu như vậy.

Thiếu niên luôn là độ tuổi mang trong mình nhiệt tình bất tận như ngọn lửa vĩnh hằng, cho dù chỉ là một nụ hôn chẳng thực sự trọn vẹn với người trong lòng mình, thêm vài lượt vuốt ve thăm dò, đã đủ thức tỉnh xúc động và khát khao đang say ngủ trong thân thể.

Cậu gần như có phần ép buộc Kiều Nhất Phàm càm lấy thứ kia của mình, ghé tới bên tai cậu ấy rót từng lời như đang mê hoặc: “Nhất Phàm cũng biết là rất nóng đúng không? Chúng ta, ừm… Phải nhanh hóng nghiệm chứng tính khả thi của ma thuật mới được…”

Kiều Nhất Phàm thấy hơi hối hận vì đã đề cấp tới loại ma thuật vớ vẩn này. Bàn tay nắm lấy bộ phận không tiện miêu tả, nhiệt độ và sức căng biểu hiện cho tình dục tiếp xúc với ngón tây thông qua mạch máu phồng ra ngoài. Hoàn toàn khác với việc tự xử giải quyết nhu cầu sinh lý, không có khoái cảm bao trùm hấp dẫn sự chú ý, cậu cảm nhận vô cùng rõ ràng thứ trong tay mình đang gắng gượng và nóng rực đến mức nào và đang sung sướng đến mức run rẩy bởi động tác của cậu ra sao.

Toàn bộ những điều ấy đều là tình dục Cao Anh Kiệt nảy sinh vì cậu.

Bởi trong lòng ôm ấp tình cảm đối với người kia nên dù là yêu cầu khiến cậu cảm thấy xấu hổi đến mấy cậu vẫn thực hiện thật cẩn thận và tỉ mỉ. Động tác tay càng lúc càng thuần thục hơn, cậu không thể không thừa nhận rằng chính bản thân cậu cũng đang bức thiết mong muốn được săn sóc tỉ mỉ như vậy, khát khao khôn cùng chẳng mấy đã chiếm trọn tâm trí cậu.

Còn Cao Anh Kiệt đang hưởng thụ những cái ve vuốt của cậu lại đang kéo đai lưng cậu ra bằng cách thức vô cùng biếng nhác.

Trong một khoảnh khoảnh, có thể nói rằng Kiều Nhất Phàm cảm thấy cực kỳ tức giận. Cậu thô lỗ tuốt mấy cái, cố tình để móng tay và lên lỗ nhỏ trên đỉnh, ép đối phương phải bật ra tiếng rên ái muội.

Cao Anh Kiệt đối diện với ánh mắt Kiều Nhất Phàm, phát hiện vẻ ngại ngùng ban đầu gần như bị cảm giác khát khao đòi hỏi đánh tan, mà cậu ấy chỉ để lộ dáng vẻ kia trước mặt một mình cậu. Biết được điều ấy, cậu cảm thấy lý trí suýt chút nữa không khống chế nổi bản thân mình. Nhưng nhân loại từ khi sinh ra đã là sinh vật không biết thoả mãn, lúc này đây, cậu càng muốn được thoả mãn những yêu cầu quá đáng hơn nữa, vả lại cậu còn nghĩ rằng Nhất Phàm sẽ không nỡ từ chối cậu, cậu cũng tuyệt đối không gây tổn thương cho Nhất Phàm.

“Nhất Phàm, từ từ, chờ chút đã.” Càng tới gần thời khắc mấu chốt, suy nghĩ của Cao Anh Kiệt lại càng rõ ràng hơn, “Căn cứ theo điều thứ ba trong sơ lược về ma thuật, vật chất thực tế là vật dẫn chứa đựng ma thuật. Vậy nên chuyển giao ma thuật, tớ đoán… Có lẽ là quá trình chuyển giao vật chất, chắc sẽ phải trao đổi dịch thể.”

Cậu trộm tán thưởng bản thân trong bụng, không ngờ bản thân có thể trôi chảy nói ra miệng mấy lời rơi rụng liêm sỉ này.

Vuốt ve thắt lưng thiếu niên, cậu để người kia ngồi trên chiếc chổi ma thuật của mình một cách tự nhiên —— duy trì chổi bay lơ lửng là năng lực cơ bản của Ma Đạo Học Giả, gần như không cần tiêu hao pháp lực —— rồi sao đó nghiêm túc hỏi đầy vẻ học thuật: “Nhất Phàm, cậu có biết cách tiến hành giữa hai người nam không?”

Về sau, dáng vẻ cậu trưng ra bị Kiều Nhất Phàm chỉ trích là lòng lang dạ sói lừa gạt con nhà lành kết hợp với một phần thiếu niên ngây ngô tạo nên hiểu quả rất nổi bật.

Nhưng giờ khắc này, Kiều Nhất Phàm bị cậu mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, nhất nhất thuận theo nên trong trạng thái mơ hồ đã tự cởi quần mình ngồi lên trên chổi.

“Anh Kiệt, Anh Kiệt.” Cậu khó chịu đến mức ứa nước mắt, quơ lấy cánh tay Cao Anh Kiệt, “Giúp mình trước đã…”

Cao Anh Kiệt nắm quyền chủ động, bắt đầu phát ra năng lượng đen thần bí, vân vê trước ngực Kiều Nhất Phàm, rề rà đùa bỡn nhưng ngoài miệng vẫn thuận theo: “Được thôi, Nhất Phàm muốn tớ giúp thế nào?”

“…” Lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm phát hiện hoá ra bạn thân của cậu còn có phương diện cầm thú như vậy, Giống như vừa rồi đó! Bình thường Anh Kiệt… Tự làm ra sao thì giúp mình… Như vậy.”

Cao Anh Kiệt trêu chọc cậu: “Ui chết, nhưng mà tớ chưa từng làm chuyện này bao giờ.”

Câu này chỉ để lừa Trận Quỷ kia thôi. Tuy miệng nói vậy nhưng Cao Anh Kiệt vẫn luôn tay đến giữa hai chân cậu, bắt đầu âu yếm, tay kia thì quyết lấy cao trị thương, đẩy về phía huyệt sau thăm dò.

Nơi vốn không dùng để tiếp nhận những thứ từ bên ngoài ngoan ngoãn nuốt lấy ngón tay dò tới, công lớn nhất phải kể tới thuốc bôi ma thuật quý giá, hoàn mỹ do Ma Thuật Sư vĩ đại luyện chế nên. Dù hai thiếu niên đều khuyết thiếu kinh nghiệm nhưng may là hành động của Cao Anh Kiệt không quá ác liệt, không thô bạo đến mức khiến Kiều Nhất Phàm bị thương.

Đến khi cậu làm bước chuẩn bị xong xuôi, Kiều Nhất Phàm đã sắp bị khoái cảm cả trước lẫn sau kích thích đến mức thần trí tan rã, đứng cũng không vững.

Cao Anh Kiệt trải áo choàng điều hoà nhiệt xuống để Kiều Nhất Phàm nằm trên mặt cỏ. Cậu ấy từ tốn chôn thứ kia vào trong thân thể cậu, nhìn tấm lưng trơn láng của cậu xuất hiện màu đỏ ửng, vòng eo thon gầy cong lên thành một đường cung đầy sắc tình. Theo động tác va chạm, vài sợi tóc bạc hơi dài vén sau tai trượt ra, đong đưa theo nhịp, lóng lánh dưới ánh nắng.

Hồi Kiều Nhất Phàm còn là Thích Khách, tóc cậu không bắt mắt nổi bật như vậy mà chỉ thuần sắc đen rất phổ thông. Từ sau khi chuyển sang chức nghiệp Quỷ Kiếm Sĩ, chịu ảnh hưởng từ sức mạnh ánh trăng, toàn thân cậu dần dần đổi khác. Trong mắt Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm hiện giờ giống như bảo vật đang toả sáng, cậu vừa muốn cho tất cả mọi người chiêm ngưỡng bạn thân cậu rực rỡ nhường nào lại vừa hận không thể giấu cậu ấy thật kỹ, không chia sẻ cho bất kỳ ai.

Khung cảnh hiện tại thoả mãn tâm tư nho nhỏ của cậu cực kỳ hoàn hảo.

Nhất Phàm thân mến đang kề sát bên cậu trên tấm áo choàng trong trạng thái không một mảnh vải che thân, dùng nơi bí mật mà mềm mại nhất kiên nhẫn nuốt lấy thứ kia của cậu, gọi tên cậu hết lần này tới lần khác bằng âm thanh nức nở đứt quãng và tình cảm sâu đậm đã lắng đọng từng chút theo thời gian.

Trên đời này được bao nhiêu người tốt và bao nhiêu chuyện tuyệt vời đến thế —— những người yêu nhau được gặp lại sau khi chia xa, tâm ý tương thông, thân mật khăng khít.

Cậu ấy thay đổi góc độ thăm dò bên trong thân thể cậu, thầm ghi nhớ vị trí có thể mang đến khoái cảm mãnh liệt cho cậu, đồng thời không quên trấn an phần phía trước đang căng cứng của cậu. Thế nhưng lúc Kiều Nhất Phàm run rẩy muốn được giải phóng, cậu ấy lại ghé vào bên tai cậu thì thầm lòi thỉnh cầu bằng giọng điệu khiến cậu chưa bao giờ cự tuyệt nổi: “Nhất Phàm, cố gắng nhịn thêm chút nữa, chúng ta cùng nhau được không.”

Kiều Nhất Phàm cảm thấy bản thân mình như sắp vỡ vụn ra. Trước kia lúc tự giải quyết cậu có nghĩ tới người đang ra vào thân thể cậu bây giờ nhưng chưa từng xuất hiện khoái cảm khiêu chiến ý chí đến mức này. Bắt đầu từ nơi hai người gắn kết lan ra toàn bộ bụng dưới rồi tản đi khắp tứ chi, tất cả đều đang trầm luân như thể chỉ cần rơi khỏi Cao Anh Kiệt thôi thì mọi thứ chỉ còn là mớ hỗn độn.

Cậu thầm nghĩ, sao Anh Kiệt có thể yêu cầu như vậy chứ… Yêu cầu quá đáng nhường đó, cậu có biết mình đang bị cậu làm đến mức hưng phấn ra sao, mình căn bản chẳng thể kìm nổi dù chỉ một giây.

Từng câu từ dịu dàng mong cậu gắng thêm còn khiến cậu khổ sở hơn cả việc thẳng thừng chặn lại. Thế nhưng cậu cũng chẳng cách nào từ chối được Cao Anh Kiệt, càng không thể cự tuyết bốn chữ “chúng ta cùng nhau” kia. Đại khái còn thêm chút tâm lý muốn so bì giữa con trai với nhau, cậu đành đau khổ kìn nén, cố gắng co bóp huyệt sau để Cao Anh Kiệt nhanh chóng thoả mãn, nhưng những cọ sát ấy càng tăng thêm khoái cảm khó nhịn, khiến cậu chìm sâu trong tra tấn ngọt ngào.

Kiều Nhất Phàm siết chặt lấy tấm áo choàng trải dưới người, mô hôi trượt dọc theo gò má nhanh chóng bị liên kết ma thuật tinh lọc. Cậu há miệng thở dốc, đã chẳng còn sức đè nén tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, gắng sức nhớ lại những chuyện khác để bản thân không bị vùi lấp trong cảm giác tuyệt diệu tuyệt mỹ này.

Sau đó, một con mèo bước tới trước mặt cậu.

Có trời mới biết đó là ma thú gì, tóm lại trông giống mèo thì cứ gọi tạm là mèo đi. Đôi mắt tròn xơ của nó đang chăm chú nhìn vào một màn này: Hai thiếu niên tuấn tú giao hợp giữa ánh dương sáng ngời, tình mê ý loạn.

Kiều Nhất Phàm sắp điên rồi. Cậu biết đó chỉ là một con mèo nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy cậu vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi.

Con mèo nhẹ nhàng lúc lắc cái đuôi, nhìn vào những chiếc cúc áo bằng thạch anh trắng rơi trên đất.

Thạch anh trắng trừ tà ma.

Kiều Nhất Phàm đứt quãng nhớ tới sáu chữ này, muốn ngăn cản con mèo nảy sinh hứng thú với cúc áo kia, cậu vội rướn người ra trước, thốt lên theo bản năng: “Đừng…”

Cao Anh Kiệt lại hiểu lầm rằng cậu chịu không nổi muốn chạy trốn, bèn siết chặt lấy vòng eo gầy gầy kia, dốc sức ra vào va chạm tới điểm nhạy cảm: “Nhất Phàm, Nhất Phàm, sắp xong rồi, tớ cam đoan sẽ rất nhanh thôi…” Cúi xuống hôn lên thân thể đẹp đẽ đang run rẩy vì động tình, phát ra giọng mũi nặng nề: “Ừm… Tớ rất, rất thích cậu! Nhất Phàm, cùng tớ nhé…”

Thân thể kết hợp và linh hồn giao hòa, cảm giác không gì sánh nổi ấy khiến Kiều Nhất Phàm quên bẵng đi mình đang ở đâu, chỉ còn biết rằng cậu phải hồi đáp lại phần tâm ý này, buộc mình phát ra những âm thanh khác nằm ngoài những tiếng rên vô nghĩa: “Mình cũng… Thích, thích Anh Kiệt! Cậu mau… A…”

Con mèo bị cướp mất cúc áo vẫy đuôi tỏ vẻ bất mãn, bộ lông mềm mượt của nó cọ lên má Kiều Nhất Phàm, nhưng cậu đã hoàn toàn không còn sức lực xua con vật nhỏ này đi.

Cảm nhận được dịch thể nóng bỏng chảy vào sâu trong thân thể, cuối cùng cậu cũng ra trong vòng ôm của Cao Anh Kiệt, áp lực và sự nhẫn nhịn suốt hồi lâu khiến cậu gần như choáng váng. Chất lỏng trắng đục rơi trên áo choàng của Cao Anh Kiệt lại nhanh chóng biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Hai cậu gắt gao nằm chen chúc trên tấm áo choàng lạnh lẽo, chỉ có dấu vết trên thân thể lặng lẽ biểu hiện một tình huống kịch liệt đã diễn ra một cách rõ ràng nhất.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Kiều Nhất Phàm nghe thấy Cao Anh Kiệt nói: “Ma lực đã được bổ sung rồi đó.”

“À, vậy sao.” Cậu dùng giọng mũi trả lời, “Nhưng mà cái này đúng thật là chẳng khác gì ma pháp hắc ám cả.”

FIN
 

Bình luận bằng Facebook