Hoàn [Khưu Kiều] Đạt Lạp Băng Ba

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
╰⊱♥⊱╮ღ꧁Đạt Lạp Băng Ba꧂ღ╭⊱♥≺

CP: Hoàng tử Khưu Phi x Rồng con Kiều Nhất Phàm
Tác giả: 纤尘。
Edit: Thobeo
Tên fic là tên một bài hát kể về chuyện dũng sĩ giết rồng cứu công chúa, nội dung nhảm nhí y như fic dưới đây :v


1.

"Tại sao ngươi muốn bắt ta?"

"Bời vì ... bởi vì mọi người đều nói rằng rồng mà không bắt được công chúa thì không phải rồng tốt ..."

Người kia mặc bộ váy hoa lệ, thở dài bất đắc dĩ nói: "Nhưng ta không phải công chúa."

"Nhưng ngươi rất đẹp." Rồng lớn, à không, một con rồng còn chưa trưởng thành tròn xoe hai mắt, cực kỳ ngây thơ nhìn người trước mặt.

"Ngươi không nhìn ra ta là con trai sao?" Thiếu niên nghe vậy đỡ trán.

Rồng nhỏ chỉ lắc đầu vô tội.

2.

Khưu Phi thực ra là một hoàng tử.

Một hôm em gái hắn, cũng chính là công chúa điện hạ nhất định bắt hắn đưa cô đi dạo phố.

Cơ mà tại sao đi dạo phố lại phải mặc váy? ? ?

Bởi vì công chúa điện hạ muốn đi gặp tình nhân.

"Để tránh hiểu lầm nên đành để anh trai chịu ấm ức chút rùi :3." Công chúa điện hạ hết sức vui vẻ kéo hoàng tử điện hạ ra khỏi cổng thành.

Ui, tỉnh lại đi, ta nhìn thấy cái mặt mèo đó rồi :3.

Chẳng từ chối được em gái, hoàng tử điện hạ chỉ đành mặc váy đưa cô đi dạo.

3.

Thế nhưng nào ai ngờ, hoàng từ - một chàng trai lại bị rồng bắt đi.

Lý do còn là vì hắn đẹp.

Không giống với loài rồng trong truyền thuyết, không có cơ thể khổng lồ như một ngọn núi, rồng nhỏ chỉ nhỉnh hơn xe ngựa một chút.

"... Vậy giờ ngươi đã biết ta không phải công chúa, có thể thả ta đi không?"

"Không." Rồng nhỏ kiên định nhìn hắn.

"Vì sao?"

"Vì váy ngươi rách rồi ..." Rồng nhỏ lí nhí như tiếng muỗi kêu. Lúc rồng nhỏ bắt hắn, móng sắc đã vô tình chạm vào váy, xé rách một mảng lớn.

" ... " Lý do này hắn không cách nào phản bác.

"Nếu không ... Ta xuống chợ mua cho ngươi một cái khác?" Rồng nhỏ dè dặt hỏi.

" ... Không cần váy, muốn mua quần áo."

4.

Khưu Phi kéo ... đuôi rồng nhỏ đang muốn đi chợ.

"Sao thế?" Rồng nhỏ quay đầu nhìn hắn khó hiểu.

"Ngươi định cứ đi như thế?" Khưu Phi nhìn hắn từ trên xuống dưới.

"Ừ ..." Rồng nhỏ ngoan ngoãn hóa thành hình người.

Khưu Phi nhìn thiếu niên xanh non trước mắt còn thấp hơn hắn nửa cái đầu.

Cảm giác bị chọt trúng điểm dễ thương.

Đáng yêu, muốn ...

5.

"Cái đó ... Ta tên Kiều Nhất Phàm." Thiếu niên nhỏ sợ hãi cất tiếng.

"Ồ, ta tên Khưu Phi." Khưu Phi nói mặt vô cảm.

Thiếu nhiên nhỏ chớp chớp mắt với hắn, lại vô tình chọt trúng điểm dễ thương của Khưu Phi.

6.

Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng mua được quần áo.

Hóa ra mua đồ còn cần một thứ gọi là tiền.

Để kiếm tiền mua quần áo Kiều Nhất Phàm đã làm việc cật lực cả ngày. Đến khi lết thân về hang núi thật sự mệt chết rồi.

Sau khi thay xong đồ Khưu Phi ngồi xổm xuống chọt chọt mặt Kiều Nhất Phàm đã nằm bẹp.

Sao hắn đáng yêu vậy nhỉ.

7.

Khưu Phi có chút không nỡ rời bỏ sơn động.

Hắn cũng không biết vì sao, chỉ là không muốn xa chú rồng nhỏ đáng yêu này.

Rõ ràng mới ở chung có một ngày thôi mà. Khưu Phi nhìn thiếu niên say ngủ, lòng bỗng muộn phiền.

Nhưng hắn thật sự đáng yêu, cả khi ngủ cũng đáng yêu như vậy ...

8.

Hôm sau Kiều Nhất Phàm tỉnh dậy thấy Khưu Phi ngồi chống cằm ngủ gật bên cạnh.

Chống cằm ngủ như vậy không khó chịu sao?

Kiều Nhất Phàm muốn giúp con người kia đổi tư thế, nhẹ nhàng dùng tay nâng đầu hắn lên.

Không ngờ Khưu Phi bỗng tỉnh giấc.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt thiếu nhiên nhỏ cách mình không tới một gang tay.

"...!"

"A, ngươi tỉnh rồi," Kiều Nhất Phàm cuống quýt buông đầu Khưu Phi, "ta còn tưởng đêm qua ngươi đi rồi."

"Nửa đêm nửa hôm kêu ta xuống núi kiểu gì?" Khưu Phi hết nói nổi.

"Cũng phải ... Vậy bây giờ ngươi muốn đi chưa?" Kiều Nhất Phàm càng cảm thấy không nỡ.

"... Không đi, ta còn muốn ăn chùa ở chùa mấy ngày nữa." Khưu Phi bịa qua quýt một lý do.

"Được được :3" Hai mắt Kiều Nhất Phàm sáng lấp lánh, dường như còn phát ra vẻ mặt :3

9.

Kiều Nhất Phàm nói muốn đi ra ngoài hái trái cây, Khưu Phi tỏ ý muốn đi cùng.

"Ngươi sống ở đây bao nhiêu năm rồi?" Hai người im lặng đi xuyên qua rừng cây rậm rạp, rốt cục Khưu Phi vẫn phải tìm một chủ đề.

Kiều Nhất Phàm nghiêng nghiêng đầu: "Không lâu lắm, có lẽ là ba, bốn trăm năm."

"Ba, bốn trăm năm còn không lâu?"

"Phải đó, so với mẹ ta thì thời gian ta sống ở đây không tính là dài."

"Mẹ ngươi?" Khưu Phi lần đầu tiên nghe được chuyện của hắn.

"Ừm ... Bà sống ở đây mấy ngàn năm rồi, bà từng kể cho ta thật nhiều thật nhiều câu chuyện của nơi đây, ví dụ như lần đầu gặp ba ta, khi sinh ra ta ..." Kiều Nhất Phàm bỗng ngừng lời không nói tiếp.

Khưu Phi quay sang liếc nhìn hắn, thấy từng giọt nước mắt tuôn rơi.

10.

Đến lúc hiểu ra thì bản thân đã ôm lấy thiếu niên nhỏ.

Khưu Phi không giỏi ăn nói, chẳng biết làm sao để an ủi người khác, chỉ đành lặng lẽ ôm hắn.

Kiều Nhất Phàm chôn đầu trong ngực Khưu Phi, nước mắt thấm ướt một mảng áo.

Kiều Nhất Phàm khóc đủ mới phát hiện mình đã lau toàn bộ nước mắt nước mũi vào y phục của người kia, vội vàng ngẩng đầu nhỏ giọng nói một câu "Xin lỗi".

Khưu Phi nhìn cậu bé gương mặt đỏ hồng đôi mắt đỏ hoe, nhịn không được đặt xuống một nụ hôn.

"A?" Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu mơ màng.

"Sau này ta sẽ ở cùng ngươi." Khưu Phi rất nghiêm túc nói vậy.

"Ừ." Kiều Nhất Phàm cười, khóe mắt cong cong.

- End -
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#2
:yao:yao:yao:hoang:bang:hoang:bang:xu*múa pụng múa pụng*:cuuphatpho:vq:vq:vq
hông biết đặt con gì lột tả được cảm xúc của em nữa :cry:
em cũng fan Châu Thâm nữaaaa :haha :haha :haha ~>link:noel
 
Số lượt thích: FanPD

Bình luận bằng Facebook