Hoàn [Khưu Kiều] Nam Bắc Phân Tranh

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Nam Bắc phân tranh
CP: Khưu Phi x Kiều Nhất Phàm hướng nguyên
Tác giả: 瓶沁_bottley
Edit: Thobeo



Cách đây không lâu, cp Bắc Nam được bàn tán rầm rộ trên Weibo, tỷ lệ tán thành Nam Bắc hay Bắc Nam 50-50. Đảng Bắc Nam cảm thấy đàn ông vạm vỡ phương Bắc làm sao có thể nằm dưới mấy tên yếu đuối phương Nam. Nam Bắc đảng nhíu mày đáp trả: Đàn ông vạm vỡ phương Bắc? Mùa đông xuống phía Nam bọn tôi xem có bị đông thành chó không.​

Kiều Nhất Phàm chính là điển hình của việc chàng trai phương Bắc xuống phương Nam bị đông thành chó, còn không được tính là đàn ông vạm vỡ.​

Mùa đông thành phố H vừa lạnh vừa ẩm, Kiều Nhất Phàm vốn là trạch nam nên càng lười ra ngoài. Cả đám người Hưng Hân đều giống nhau vậy nên việc thiếu lương thực thường xuyên diễn ra, những lúc như vậy đành phải dùng cách rút thăm quyết định ai là người đi mua hàng tiếp tế.​

Lúc Kiều Nhất Phàm rút được chiếc đũa dùng một lần bị chấm mực đỏ, nội tâm cậu như tan vỡ. Trần Quả vội vàng tìm cho cậu khăn mũ găng tay, Đường Nhu Tô Mộc Tranh ba chân bốn cẳng lấy đồ đắp lên người cậu gói thành cái bánh chưng, An Văn Dật lặng lẽ đưa ra cái khẩu trang có viết "Không hẹn với ông chú" rồi bị Phương Duệ tròng vào một cách thô bạo không thể chối từ.​

Một đám người vây quanh tiễn cậu xuống tầng một mà như tiễn đưa mười dặm, vừa đẩy cậu ra khỏi cửa lớn tiệm net lập tức biến mất không còn lấy một mống.​

Kiều Nhất Phàm thầm than khổ.​

Gió rét như dao cắt thổi vào phần mặt ló ra, khí lạnh bất thình lình luồn qua quần áo dày ngấm vào trong cơ thể làm cậu run bắn.​

Nhanh nhanh làm cho xong việc rồi về thôi! Kiều Nhất Phàm gào thét trong tâm.​

Mua xong nhu yếu phẩm theo danh sách, Kiều Nhất Phàm đi vòng qua đường lớn để tới tiệm trà sữa. Một cửa tiệm nho nhỏ luôn chẳng cấp đủ nhu cầu cho lượng lớn khách hàng, Kiều Nhất Phàm tới cũng đúng giờ cao điểm.​

Chẳng còn cách nào đành run rẩy đứng xếp hàng, cởi găng tay nhét vào túi áo răng va lập cập nắm lấy tờ ghi chú.​

Cậu đứng đếm số người phía trước, tới người thứ ba bỗng chú ý đến cách ăn mặc, nội tâm bỗng muốn chửi thề.​

Giữa mùa đông mặc mỗi một cái áo khoắc gió tui nhìn cũng thấy lạnh giùm, chẳng ngầu chút nào đâu có biết không?​

Trong lúc thầm mắng người ta thì cuối cùng cũng tới lượt Kiều Nhất Phàm, cậu lười tháo khẩu trang, hắng giọng gọi đồ. Cách một lần vải tiếng nghe chẳng rõ thế nhưng nhân viên phục vụ đã được đào tạo bài bản vẫn hiểu được, Kiều Nhất Phàm nhanh chóng gọi xong.​

Cậu đưa hai tay nhận lấy một thẻ màu vàng nhân viên đưa cho, nhanh chóng nấp vào một góc kín gió, thở phào một cái định tháo khẩu trang ra.​

"Nhất Phàm?" Người bên cạnh bỗng gọi tên cậu cắt ngang hành động tháo khẩu trang, "Thực sự là cậu."​

Lúc đầu Kiều Nhất Phàm còn tưởng là fan, suy cho cùng thì hiện tại cậu cũng có chút danh tiếng, ở trong khu vực này xác suất bị fan bắt được khi không cải trang không hề nhỏ. Cậu không mang kính sát tròng, nheo nheo mắt nhìn mới phát hiện người đối diện là tiểu đội trưởng của Gia Thế, Khưu Phi.​

Luận theo tư lịch thì Khưu Phi phải gọi Kiều Nhất Phàm một tiếng "tiền bối", nhưng lúc bắt tay sau trận đấu Khưu Phi từng vô cùng cung kính gọi Kiều Nhất Phàm tiền bối khiến cậu nổi da gà. Tuy nói Khưu Phi tư lịch ít hơn cậu nhưng chỉ sinh nhật sau cậu một tháng, lại quyết đoán gánh cả chiến đội Gia Thế trên vai, điểm này Kiều Nhất Phàm bái phục chịu thua. Cậu ngại ngùng gãi đầu kêu Khưu Phi đừng gọi vậy, người sau hiển nhiên không ngờ Kiều Nhất Phàm lại có phản ứng như thế, đứng ngốc ở đó không biết làm sao.​

"Gọi tui Nhất Phàm đi." Kiều Nhất Phàm chủ động bắt tay xóa bớt xấu hổ.​

Khưu Phi gật đầu, nắm chặt lấy bàn tay chìa ra.​

Từ đó về sau hai người thân thiết vô cớ, vì cũng ít nhiều chịu ơn dạy dỗ của Diệp Tu, chiến đội cũng gần tính cách cũng hợp, quan hệ nhanh chóng tốt đến mức bạn thân Cao Anh Kiệt của cậu ở thành phố B xa xôi ngầm cảm thấy là lạ.​

Sự thật chứng minh trực giác của bạn thân rất chuẩn.​

Quay ngược lại hiện tại, lúc Kiều Nhất Phàm thoáng gật đầu với Khưu Phi mới phát hiện không đúng.​

Người này không phải thanh niên soái ngầu chỉ mặc mỗi cái áo gió đây sao?​

Trong mắt Kiều Nhất Phàm lập tức tràn đầy sự kính nể.​

"Nhất Phàm lạnh như vậy sao?" Khưu Phi chỉ trang phục quá mức khoa trương của Kiều Nhất Phàm, "Mặc vừa dày vừa kín như này, không nghe thấy giọng tôi cũng suýt nữa không nhận ra."​

Nhất Phàm mạnh mẽ gật đầu, biểu đạt sự bất mãn của mình với thời tiết.​

"Cậu không phải là người phương Bắc à?" Khưu Phi đưa tay nâng cằm, nhíu mày thắc mắc, "Phương Bắc không phải dưới 0 độ sao?"​

Kiều Nhất Phàm thầm cảm thán quản nhiên người phương Nam chẳng hiểu phương Bắc, vừa tháo khẩu trang định nói chuyện cho dễ liền bị một tầng sương trắng phả đầy mặt.​

"Ở đây còn lạnh hơn đó..." Kiều Nhất Phàm vung tay xua hơi nước, còn hậm hực dậm chân, "Độ ẩm quá cao."​

"Nói cũng đúng," Khưu Phi khom lưng giúp người vụng về tay chân luống cuống trước mặt nhặt một cái găng tay làm rơi, cũng chẳng đưa trả mà cứ vậy cầm hộ, "phương Bắc có hệ thống sưởi tốt."​

"Đúng vậy đúng vậy, về điểm này tui thật sự muốn trở về đó." Kiều Nhất Phàm khịt mũi, đưa tay lấy lại găng tay, "Nói đi nói lại thì cậu mặc ít quá đi."​

"Ít sao?" Khưu Phi nở nụ cười hiếm thấy, "Là do cậu luyện tập quá ít, cơ thể quá yếu."​

Đã vậy còn thừa cơ bóp eo Kiều Nhất Phàm một cái, tuy là bóp phải toàn áo bông.​

Kiều Nhất Phàm không phục.​

Một Kiều Nhất Phàm trước nay tốt tính khi đối diện với Khưu Phi lại luôn thấy cực kỳ bế tắc, rõ ràng không phải người hay giận hơn, mọi việc thiệt thòi lớn nhỏ gì cũng từng chịu nhưng nếu đối tượng là Khưu Phi thì cậu tuyệt đối ghim trong lòng muốn đáp trả.​

Có lần nào đó trong câu chuyện phiếm với Tô Mộc Tranh, đội trưởng tốt kiêm cố vấn đời sống tinh thần của toàn đội cười híp mắt nói, tâm lý này của em có thể gọi là "làm nũng".​

Kiều Nhất Phàm vừa muốn mở miệng phản kích thì thấy Khưu Phi vẫy tay gọi đi lấy trà sữa. Lời chưa kịp ra khỏi miệng lại phải nuốt vào, Kiều Nhất Phàm cực kỳ không vui.​

Đang cúi đầu nghĩ phải làm sao cho hả giận, một cốc đồ uống nóng đột nhiên áp lên má, nóng đến mức cậu kêu ô a.​

"Ấm mà." Ngón tay man mát của Khưu Phi lướt qua mặt, cảm giác nóng lạnh đan xem khiến Kiều Nhất Phàm đỏ mặt ngại ngùng.​

"Cảm ơn." Kiều Nhất Phàm lẩm bẩm mấy tiếng rồi thành thật đưa tay đỡ lấy cốc trà.​

Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ đã gọi tên Kiều Nhất Phàm, cậu nhận lấy trà sữa của cả đội rồi dùng một tay vụng về đeo khẩu trang, liếc mắt nhìn Khưu Phi vẫn đang đứng chờ cậu cùng về.​

Khưu Phi thấy cậu một tay xách túi trà sữa một tay nhấc túi vải bố đựng thực phẩm liền đứng lại. Kiều Nhất Phàm chẳng hiểu đầu đuôi chỉ chớp chớp hai mắt lộ ra ngoài giá lạnh, không biết Khưu Phi còn đứng đó làm chi.​

"Đưa túi vải kia tôi cầm cho." Khưu Phi đưa tay muốn nhận lại bị Kiều Nhất Phàm tránh đi.​

"Đâu phải tui không xách nổi, hơn nữa cậu cũng đang xách trà sữa của cả đội cơ mà," Kiều Nhất Phàm nhếch khóe môi, "hơn nữa nhân cơ hội này có thể rèn luyện cơ thể."​

Khưu Phi nghe thấy vậy liền cười, hóa ra còn đang giận dỗi cơ đấy. Cậu không nói không rằng cứ vậy cầm lấy túi vải khoác lên vai rồi tiện thể nắm lấy bàn tay giờ đã rảnh của Kiều Nhất Phàm dắt đi.​

Kiều Nhất Phàm thử giãy hai cái, bị nắm chặt chẳng cách nào thoát ra đành mặc cho Khưu Phi dắt đi.​

Tiếng trái tim Kiều Nhất Phàm đập như trống trong lồng ngực.​

Lớn đầu rồi, muốn nắm tay thì cứ nói thẳng ra chứ! Làm ra vẻ cái gì!​

Khưu Phi nghiêng đầu nhìn Kiều Nhất Phàm mặt phụng phịu, giận không nói nên lời, tâm tình vui vẻ nhếch môi cười.​

Không thể không nói, Khưu Phi vậy mà lại là một tên rất to gan lớn mật. Trước khi xác định quan hệ còn cung kính đến mức Kiều Nhất Phàm có ảo giác mình mới là công, nhưng từ khi bên nhau liền lộ đuôi cáo, mơ mơ màng màng thì bị chen vào, đang hành sự lại bị cắn một cái gọi tiền bối, không trả lời thì đổi cách làm tình khiến cho cậu khóc lóc xin tha mới thôi.​

Kiều Nhất Phàm thầm than khổ.​

Cứ vậy lặng yên đi thẳng một đường về đến cửa Hưng Hân, Khưu Phi lưu luyến không rời cũng đành buông tay và trả lại găng tay cho cậu. Kiều Nhất Phàm quay đầu định đi lại bị Khưu Phi cất tiếng gọi.​

"Trên khẩu trang viết 'Không hẹn ông chú', vậy tôi không phải ông chú thì có được hẹn cậu không?" Khưu Phi bước lên áp sát Kiều Nhất Phàm không cho lui, "Kiều tiền bối."​

Chẳng đợi Kiều Nhất Phàm từ chối Khưu Phi đã đặt một nụ hôn cách làn khẩu trang.​

Lần đầu tiên dắt tay nhau cách lớp găng, lần đầu tiên hôn nhau cách làn khẩu trang, mùa đông này thật nhiều bất ngờ.​

- END -​

Trứng màu​

Một mùa đông nào đó Kiều Nhất Phàm co mình trong ngực Khưu Phi lướt Weibo.​

Kiều: Cậu theo phe Nam Bắc hay Bắc Nam?​

Khưu Phi cúi đầu nhìn Kiều Nhất Phàm, trả lời cực kỳ nghiêm túc: Nam Bắc.​

Kiều: Nhìn sao cũng thấy Bắc ở phía trên Nam ở phía dưới mà, phải là Bắc Nam chứ!​

Khưu: Bằng cơ thể nhỏ bé này của cậu còn muốn Bắc trên Nam dưới?​

Khưu Phi không chút do dự lật người đè xuống.​

Khưu: Hiện tại muốn giúp cậu rèn luyện thân thể, thế nào?​

- End -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook