Lâm Kính Ngôn
Người truyền cảm hứng
Lâm Kính Ngôn không phải nhân vật đầu tiên tôi thích, nhưng sau này anh lại trở thành nhân vật tôi trân trọng nhất cũng như kính trọng nhất. Anh là người truyền cảm hứng của tôi.
Lâm Kính Ngôn dạy cho một con người thiếu kiên nhẫn và không quen với cố gắng như tôi rằng phải có nỗ lực mới có kết quả.
Tôi từng đọc được câu này rất hay trong một bài cảm nhận về anh:
"Lâm Kính Ngôn có 8 phần thiên phú, thì anh phát huy được 9 phần."
Anh nói rằng anh chỉ là một người "bình thường", rằng thiên phú của anh có giới hạn, nhưng anh lại phá vỡ được giới hạn đó bằng cách nỗ lực. Phải rồi, ở đây, nó là thứ không đáng khoe khoang nhất, bởi trong Liên minh có ai mà không nỗ lực, nhưng với tôi sự nỗ lực của anh là truyền cảm hứng nhất, bởi anh cho tôi thấy trên đời này chẳng có ai "chỉ bình thường" cả.
Anh nói anh "bình thường", vậy mà anh lại là Đệ nhất Lưu manh, là nguồn học hỏi và tham khảo cho bao nhiêu người chơi và tuyển thủ. Anh là đội trưởng Hô Khiếu, có bản lĩnh kết nối và dẫn dắt một chiến đội đủ mạnh để trở thành khách quen của vòng chung kết. Anh là thương hiệu, là át chủ bài của Hô Khiếu suốt bao nhiêu năm, là cái tên luôn được người ta nhắc đến cùng với những "thiên tài" mà anh truy đuổi.
Anh nói anh là "người bình thường", nhưng tôi thấy anh miệt mài hàng ngày để bứt phá khỏi sự bình thường đó, để tự thay đổi số phận của mình.
Anh làm được, và anh khiến tôi nghĩ mình cũng làm được.
Những thành tích của anh đã chứng minh rằng nỗ lực có thể phá vỡ giới hạn, rằng một quá trình nỗ lực đằng đẵng cũng có thể sánh với tài năng thiên bẩm.
Làm fan của anh, tôi chẳng còn quyền chửi rủa bản thân vì không có thực lực nữa, sao tôi dám than thân trách phận vì ghen tị với những người "giỏi hơn", trong khi anh, dù thừa nhận thiên phú chẳng bằng người ta, nhưng vẫn cố gắng từng ngày để cải thiện. Anh khiến tôi nhìn thẳng vào những thiếu sót của bản thân, chấp nhận nó, đặt mục tiêu để thay đổi nó. Anh khiến tôi phải nghiêm túc hơn với đam mê của mình, phải hiện thực hóa nó bằng hành động, bằng một kế hoạch chi tiết ép tôi phải cố gắng hàng ngày. Anh cho tôi một cú hích để bắt đầu thực sự nỗ lực.
Lâm Kính Ngôn dạy cho một đứa mà tiếc nuối là cảm xúc thường trực như tôi rằng ông trời không cho ai mọi thứ bao giờ, luôn phải có những mục tiêu không thể đạt tới, những chướng ngại không thể vượt qua, những chặng đường không thể hoàn thành, dạy cho tôi biết rằng tôi có thể buồn, có thể khóc thật lâu, thật to, nhưng cuối cùng tôi vẫn phải học cách chấp nhận và buông tay đúng lúc. Cũng chẳng phải triết lý vĩ đại gì tôi chưa từng nghe, nhưng bởi có anh, triết lý đó đã hữu hình hóa thành một cái tên, một gương mặt, một ví dụ điển hình để tôi noi theo.
Tôi là kiểu người cố chấp với sự hoàn hảo. Tôi muốn mọi thứ trong đời tôi phải là thứ tốt nhất, là lựa chọn vẹn toàn nhất. Tôi thiếu quyết đoán, bởi khi tôi thấy mình đứng trước một ngã ba, tôi luôn sợ mình chưa chọn đúng con đường bằng phẳng nhất, hoặc thậm chí là chọn đi nhầm vào ngõ cụt.
Nhưng anh lại dạy cho tôi rằng đâu phải cứ không hoàn thành mục tiêu một cách mỹ mãn là hoàn toàn phí hoài hành trình trước đó.
Anh không có quán quân, trước khi vào Bá Đồ anh còn chưa một lần đánh Tổng chung kết, thế nhưng chín năm đánh giải anh cũng nhận lại được rất nhiều thứ. Anh nhận được một đam mê, nhận được những tháng ngày hết mình vì khát vọng tuổi trẻ, được trải qua bao thẳng trầm bao cảm xúc cũng vì nó. Anh nhận được những người đồng đội mà anh và họ hiểu nhau như mạng, nhận được những người lên sân là đối thủ xuống sân là bạn bè, nhận được những người hâm mộ yêu thích anh, thấu hiểu anh, được anh truyền cảm hứng. Anh nhận được những bài học mài dũa nên con người anh, mài dũa nên đức tin và lối sống của anh. Anh nhận được những kỉ niệm mà sau này nhìn lại, tôi biết có những cái sẽ khiến anh bật cười khanh khách, có những cái sẽ khiến anh ngậm ngùi tiếc nuối, và có những cái sẽ khiến lồng ngực anh căng tràn nỗi tự hào vì nhận ra mình đã đi được bao xa.
Cái tên của anh luôn nhắc nhở tôi rằng sự không hoàn hảo không đáng sợ, câu chuyện của anh thủ thỉ với tôi rằng tiếc nuối không nên là cảm xúc thường trực nhất, bởi mỗi chặng đường đều có một giá trị riêng, chúng dạy cho ta cách để trưởng thành.
Tôi thích con người điềm đạm của Lâm Kính Ngôn. Đấy là hình mẫu mà tôi luôn hướng đến. Từ tốn và bình tĩnh, thấu hiểu và cảm thông, . Khi anh bị Đường Hạo đánh bại, bị chiến đội bỏ rơi, bị fan và truyền thông quay lưng, khi anh dường như đánh mất tất cả những gì anh vất vả gầy dựng suốt 7 năm qua, hẳn anh có suy sụp, có đau đớn, nhưng tôi chẳng thấy anh trách móc bất cứ ai, chẳng thấy anh có hành động mãnh liệt gì để giải tỏa những cảm xúc cuộn trào đó. Với một cái lắc đầu bất đắc dĩ, một nụ cười cam chịu, anh chấp nhận quy luật của cuộc sống, bước ngang qua những sự thật đau lòng kia, và bắt đầu toan tính cho tương lai của mình.
Chẳng biết đã có ai cho rằng đó là yếu đuối bao giờ chưa, nhưng với tôi đó mới là mạnh mẽ. Bởi không chướng ngại nào có thể nghiền nát đấu chí của anh. Bởi không một ai hay bất cứ điều gì có thể khiến anh từ bỏ, trừ chính anh. Bởi chỉ cần có người cho anh một cơ hội, anh sẽ đứng thẳng và tiếp tục chạy về phía trước, vấn vương quá khứ cũng chẳng khiến bước chân anh chần chừ.
Sự mạnh mẽ của anh cho tôi một lý do để kiểm soát cảm xúc của mình, để buộc mình phải bình tĩnh mỗi khi tức giận nếu không muốn hối hận về sau, phải tỉnh táo mỗi khi thất vọng nếu không muốn niềm tin bị nghiền nát. Anh cho tôi hi vọng được trở thành một người như anh, và cho tôi sức mạnh để thực hiện mục tiêu đó.
Lâm Kính Ngôn trở thành ngọn hải đăng mỗi khi tôi thấy mình bị sóng gió cuộc đời lật ngả nghiêng, trở thành ngọn đèn dẫn lối mỗi khi tâm trí mịt mờ vị bị cảm xúc lấn át. Anh chỉ sống trong những con chữ, nhưng anh lại có sức ảnh hưởng lớn tới cuộc sống của tôi, vì anh là tất cả hình mẫu mà tôi đang hướng tới, là cú hích tôi cần để bước đầu giải quyết những vấn đề của mình.
Anh chỉ sống trong những con chữ, nhưng anh lại giành được kính tâm của tôi, đủ để tôi tỏ lòng biết ơn bằng cách viết ra những dòng chữ vụng về và lộn xộn này.
Một lần nữa, cảm ơn anh vì tất cả.
Chúc anh một sinh nhật vui vẻ và nhiều may mắn, chỉ riêng mình anh, Lâm Kính Ngôn.