Ongoing [Lẩu Thập Cẩm] [Lâm Kính Ngôn] Gào Thét Mà Đến

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1

(Cre: Trên ảnh)


- Lâm Kính Ngôn -
GÀO THÉT MÀ ĐẾN




:hki:hki:hki
:batu:batu:batu



Author: 阿幸的幸
Editor: Trời Sao.
Tình trạng bản gốc: 9/9 chương tiền truyện, 261/261 phần chính truyện.
Tình trạng bản edit: 1/9 chương tiền truyện, 000/261 phần chính truyện.



Lên đúng dịp sinh nhật anh,
Dành tặng các bạn, những người hâm mộ anh.



MỤC LỤC

Tiền truyện - Sơn Gian Lâm Hạ:

Chương 1 | Chương 2 | Chương 3
Chương 4 | Chương 5 | Chương 6
Chương 7 | Chương 8 | Chương 9

Chính truyện - Back To Start:
...

 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#2
TIỀN TRUYỆN
Sơn Gian Lâm Hạ - Ẩn Mình Giữa Núi

- Chương 1 -
Mùa giải thứ ba của Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang.

Hết ba lượt đấu, tờ báo Thể Thao Điện Tử dành hẳn một mục lớn để đưa tin bầu không khí mới trong các chiến đội lớn mùa giải này.

Gia Thế có thể giành chức quán quân ba lần liên tiếp không, hay Bá Đồ sẽ giải trừ lời nguyền Gia Thế trong vòng chung kết, chặng đường tương lai của Lam Vũ sau khi Ngụy Sâm rời đi sẽ như thế nào, cặp hợp tác Song Hoa của Bách Hoa phối hợp ngày càng ăn ý, tân binh Vương Kiệt Hi của Vi Thảo lần đầu ra trận nhưng thực lực có thể sánh với đại thần hàng top, v.v... Và còn có, trong chiến đội Hô Khiếu vừa gia nhập Liên minh mùa giải trước, một tuyển thủ dự bị ít được ra sân đã cùng nhân vật lưu manh của mình nhảy vọt lên làm chủ lực Hô Khiếu, kết cấu chiến thuật đoàn đội của Hô Khiếu đã dần manh nha.

Mùa giải mới chỉ vừa bắt đầu, đa số các chiến đội có cơ hội nhất đều đang được theo dõi sít sao, thấy có khả năng nào sẽ bị cánh phóng viên chộp ngay cái đó đem liệt kê ra

Lâm Kính Ngôn, Đường Tam Đả. Tổ hợp tuyển thủ và nhân vật này chính là bất ngờ lớn nhất mà Hô Khiếu dành cho Liên minh Vinh Quang trong mùa này, cũng mở ra một phương hướng thảo luận khá tốt cho giới Vinh Quang. Kể cả trong nội bộ Hô Khiếu, sự bùng nổ của Lâm Kính Ngôn trong mùa giải này cũng là một sự kiện ngoài ý muốn nhưng lại rất đáng khen. Giờ đây khi gặp chàng tuyển thủ bị ghẻ lạnh suốt mùa trước, ông chủ Hô Khiếu cười tươi hơn hẳn, trông có vẻ rất nhiệt tình.

"Chào buổi sáng, Kính Ngôn. Đang huấn luyện à? Rất tốt rất tốt." Ngừng lại một chút, ông chủ lại bổ sung một câu, "Những trận gần đây cậu phát huy không tệ."

Ông chủ Hô Khiếu chẳng qua là vừa ăn sáng xong muốn đi bộ tiêu cơm nên mới dạo một vòng đến phòng huấn luyện khi huấn luyện còn chưa bắt đầu và bắt gặp Lâm Kính Ngôn đang chăm chú vào màn hình, nghiêm túc thao tác nhân vật trong game ở máy cả mình. Thấy Lâm Kính Ngôn nỗ lực thế này khiến ông không khỏi vuốt cằm, thầm cảm thán trong lòng, trẻ tuổi thật tốt quá.

"Cảm ơn ông chủ." Được ông chủ khích lệ cũng chẳng khiến Lâm Kính Ngôn ngừng thao tác, nhưng anh không thể không phân đôi sự chú ý để trả lời.

"Ăn sáng chưa?" Ông chủ tiếp tục quan tâm hỏi han, "Hôm nay nhà ăn nấu miến tiết vịt vị chuẩn lắm."

"Thật sự rất chuẩn ạ."

Đúng như ông chủ nói, là một người bản xứ của thành phố N, Lâm Kính Ngôn có muốn cũng không thể phủ nhận rằng dạo gần đây đồ ăn căn tin nấu ngày càng chuẩn vị. Do mới đổi đầu bếp chăng? Cũng có lúc Lâm Kính Ngôn thắc mắc những vấn đề này.

Phần mềm huấn luyện đang tiến hành đến giai đoạn then chốt, hệ thống spawn chẳng chờ ai, vì Lâm Kính Ngôn bị phân tâm, Đường Tam Đả ăn ngay một chiêu của một NPC từ sau lưng. Anh vội chấn chỉnh trạng thái tâm lý, định bụng qua được ải này rồi nói tiếp, lần nữa tập trung toàn bộ sự chú ý vào màn hình trước mắt.

Trong phòng huấn luyện không còn tiếng trò chuyện, chỉ có tiếng bàn phím và chuột lách cách lách cách giàu nhịp điệu.

Hiển nhiên ông chủ cũng không hoàn toàn là một tay mơ về Vinh Quang, ông cũng nhận ra hiện tại Lâm Kính Ngôn cần phải chuyên tâm thao tác, không tiện trả lời, cho nên dứt khoản bỏ qua mấy câu định hỏi, đứng sau lưng Lâm Kính Ngôn thích thú dán mắt vào màn hình vi tính.

Theo những thao tác tiến hành với 200% sự tập trung của Lâm Kính Ngôn, nhất thời Châm Độc, Bình Xăng và Gạch tưng bừng tán loạn bay khắp màn hình, và rồi Đường Tam Đả đánh hạ một NPC cùng nghề bằng một đợt Bá Vương Liên Quyền.

Phát huy vượt xa người chơi thường của Lâm Kính Ngôn khiến thanh máu của Đường Tam Đả không tụt quá nhiều trong ải này, vượt qua rồi anh cũng không đánh tiếp nữa, ấn nút tạm dừng rồi vội vàng đứng dậy... Vừa nãy đang đánh game phải chia sự chú ý nên không sao, giờ phải một mình đối mặt với ông chủ khiến anh ngay lập tức thấy bồn chồn.

Rốt cục thì cũng chỉ là một tài năng mới nở rộ trong mùa giải này.

"Chớ có hồi hộp, chàng trai trẻ ạ." Ông chủ cười, duỗi tay vỗ vai Lâm Kính Ngôn, kiên nhẫn bẻ lại cổ áo bị lật cho anh, "Cậu xem tôi cũng quấy rầy cậu hơi lâu rồi, vậy tôi đi trước đây. Tiếp tục cố gắng ha tiểu Lâm." Nói xong, ông chủ tời khỏi phòng huấn luyện với một nụ cười thỏa mãn trên môi.

Ông chủ vừa rời đi chưa được bao lâu đã tới giờ huấn luyện trong quy định của chiến đội. Các đồng đội của Lâm Kính Ngôn lần lượt ngồi vào máy của mình, một người đã lên muộn còn ngáp thêm một cái.

Máy bên cạnh Lâm Kính Ngôn cũng đã có người ngồi. Bên trái anh chính là lão đội trường đương thời của Hô Khiếu, dẫn dắt Hô Khiếu đánh giải trong Liên minh được một năm, kỹ thuật không tốt cũng chẳng tệ nhưng lại khiến. Phó Dương lớn hơn Lâm Kính Ngôn ba tuổi, không tính là người già nhất liên minh lúc đấy, nhưng cũng chỉ chênh với đội trưởng Lam Vũ Ngụy Sâm đã giải nghệ vỗ mông rời đi một tuổi.

Phó Dương vừa chờ máy tính khởi động vừa hờ hững nói vài câu chuyện phiếm với Lâm Kính Ngôn: "Nhìn có vẻ như vừa nãy ông chủ đi ra từ phòng huấn luyện à?"

"Phải ạ, có hàn huyên vài câu." Lâm Kính Ngôn vừa tôn kính vừa tín nhiệm Phó Dương, thấy đội trưởng hỏi, anh bèn thành thật khai báo tình huống ban nãy.

"Gần đây tiểu Lâm đánh không tệ, ông chủ cũng rất để tâm."

Đây là lời khen thứ hai mà Lâm Kính Ngôn nhận được trong ngày hôm nay, vừa nói xong câu này, máy tính của Phó Dương đã khởi động xong xuôi nên cũng không định nhiều lời nữa. Câu cuối cùng kết lại cuộc trò chuyện giữa họ là: "Tiếp tục cố gắng. Chung quy ttương lai của Hô Khiếu nằm trên tay các cậu." Nói xong, Phó Dương vuốt bàn phím, tùy ý nhấn vài cái coi như làm nóng tay.

Sau khi tán gẫu đôi câu với Phó Dương, Lâm Kính Ngôn mang một tấm lòng đầy hăng hái tiếp tục tiến hành những huấn luyện thường ngày để điều chỉnh trạng thái.

Khi đó, Lâm Kính Ngôn chưa từng nghĩ tới, những người đang ngồi ở chỗ ấy trong giây phút này, rồi cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ rời đi cùng thời gian, từ Phó Dương, cho tới bất cứ ai đang ngồi tại đây.

Dĩ nhiên, anh cũng chưa từng nghĩ về tương lai của bản thân mình. Xúc cảm mới mẻ được gia nhập Liên minh Vinh Quang còn chưa tan hết, cố gắng huấn luyện, phát huy thật tốt trong mỗi trận đấu, đây mới là những nền tảng Lâm Kính Ngôn cần quan tâm nhất lúc này.

- TBC -

(Sản phẩm thuộc project Kính Tâm - Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 01/05/2021)
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#3
- Chương 2-​

Cảm giác được quan tâm rất tuyệt.

Bên cạnh các hoạt động thương mại sơ khai của Liên minh, ảnh hưởng trực tiếp nhất của việc được chiến đối quan tâm chính là tuyển thủ nhận được nhiều cơ hội lên sân đấu hơn. Sau khi trải nghiệm bầu không khí trong Liên minh thì đây là phần thưởng giá trị nhất mà mọi tuyển thủ ra mắt chưa lâu đều cầu mà không được.

Dù Lâm Kính Ngôn tự nhận mình không phải người ham thích hư danh nhưng cũng phải thừa nhận thực tế này.

Trong mùa hai, Lâm Kính Ngôn vừa từ game online chuyển sang đánh giải chuyên nghiệp, chưa kịp thích nghi với môi trường cạnh tranh khốc liệt giữa các chiến đội ông lớn nên không thể phát huy được như ý, cũng chẳng có mấy cơ hội ra trận. Chỉ những khi Hô Khiếu tiến hành thi đấu thay phiên hoặc thử nghiệm chiến thuật mới, anh và Đường Tam Đả của anh mới có cơ hội ra sân.

Nghe thì có vẻ cũng không tệ nhưng lại khác xa với những điều quản lý Hô Khiếu khoác lác khi Lâm Kính Ngôn ký hợp đồng người mới.

Vì thế vị quản lý nọ phải tìm riêng Lâm Kính Ngôn để hàn huyên đôi lời. Lâm Kính Ngôn nhớ ngày hôm đó, nhớ vẻ khó xử của quản lý, nhớ những tờ thống kê điểm thi đấu vòng bảng dán đầy tường phòng họp chiến đội, nhưng lại quên hết những thứ quản lý nói với anh.

Cũng chỉ là mấy lời thoái thác "Chiến đội yêu cầu, cậu hiểu chút nhé" cũ mèm mà thôi.

Lúc hai người hàn huyên là lúc vòng bảng đã qua một nửa, thứ hạng của một chiến đội vừa gia nhập Liên minh như Hô Khiếu cũng giống như trình độ của đội trưởng đội mình, chỉ đứng lưng chừng trong mười mấy đội ngũ của Liên minh, không tốt cũng chẳng xoàng.

Đây là vị trí ít được truyền thông và fan quan tâm nhất,

Thật ra Lâm Kính Ngôn rất thông cảm cho hành động này của chiến đội.

Thành tích tầm trung như thế này hoàn toàn không phải mục tiêu của ông chủ đầu tư của Hô Khiếu.

Ban đầu Lâm Kính Ngôn bị bạn bè xúi giục nên mới đi phỏng vấn tham gia chiến đội Hô Khiếu. Là một chiến đội Vinh Quang mới thành lập, trực thuộc thành phố N và đang nỗ lực giành quán quân, Hô Khiếu cũng nhập gia tùy tục mà tổ chức phỏng vấn ở một tiệm net nằm trong một con hẻm ở thành phố N. Khi ấy Lâm Kính Ngôn mới tròn mười tám tuổi chưa được hai ngày, chưa bao giờ vào tiệm net, hôm phỏng vấn, anh ôm thẻ tài khoản bước vào ngưỡng cửa mà thấy như thể bước vào một thế giới mới.

Tiệm net này không có nhiều cửa sổ, phải hoàn toàn dựa vào mấy bóng đèn chân không để lấy ánh sáng, mùi cũng tệ. Lâm Kính Ngôn thấy trong đại sảnh lóe những sắc màu sặc sỡ từ bàn phím cơ.

Trong email mời anh tới tham gia phỏng vấn chỉ ghi địa chỉ của tiệm net. Bị đẩy vào một môi trường hoàn toàn xa lạ như thế này, Lâm Kính Ngôn hoang mang tột độ.

May sao sau khi tiếp tân kiểm tra thẻ căn cước của Lâm Kính Ngôn xong thì thấy logo Hô Khiếu trên điện thoại anh. Cô tốt bụng chỉ cho anh phòng riêng được Hô Khiếu dùng để phỏng vấn. Lúc này Lâm Kính Ngôn mới thở phảo một hơi, cảm ơn cô rồi đi tìm căn phòng mà cô chỉ.

Đẩy cửa ra, bên trong đã có mười mấy người, đa số đều là nam sinh nhìn qua là biết trạch nam. Người đàn ông trung niên mặc âu phục bị bọn họ vây quanh vừa thấy anh đi vào bèn lập tức đứng lên hỏi: "Là Đường Tam Đả phải không?"

Ban đầu Lâm Kính Ngôn chưa kịp hiểu ra đối phương đang hỏi mình, ngây người đứng ở cửa phòng riêng. Phải đến khi người đàn ông kia hỏi lại lần nữa anh mới muộn màng đáp lời: "Là tôi là tôi."

"Được rồi, vậy bây giờ mọi người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu thôi." Người đàn ông gật đầu với Lâm Kính Ngôn, theo quy củ mà nói: "Lời đầu tiên cho phép tôi giới thiệu một chút, tôi họ Hà, thời gian tới sẽ là quản lý của chiến đội Hô Khiếu. Chúc mừng mọi người đã vượt qua vòng kiểm tra hồ sơ của chúng tôi."

Nghe câu này, Lâm Kính Ngôn không nén nổi nụ cười bất đắc dĩ.

Sự thực là, anh vì bị bạn bè "cưỡng ép" mới gửi email vào hòm thư chính thức của Hô Khiếu. Trang bị tài khoản, tỷ lệ thắng ở đấu trường, liệt kê một danh sách dài dữ liệu và video thể hiện trình độ của người điều khiển Đường Tam Đả ở mọi góc nhìn trong tệp đính kèm, gửi xong email này, Lâm Kính Ngôn cũng không ngờ mình lại thật sự được vào vòng phỏng vấn offline.

Trước mặt đám nhóc vắt mũi chưa sạch này, quản lý Hà thể hiện thái độ thành thục mà điềm tĩnh, hắn phát phiếu số cho từng người dựa theo thứ tự tên ghép vần của ID, xong xuôi thì buổi phỏng vấn offline chính thức bắt đầu. Mục đích ban đầu của phiếu số là để những thanh niên chưa đến lượt khỏi phải quanh quẩn chỗ này mà phí thời gian, nhưng không ngờ bọn họ đều là người chơi lắm chuyện, tất cả đều bon chen đứng quanh máy tính được quản lý Hà mở, không một ai muốn đi.

Lâm Kính Ngôn cũng xuôi theo đám đông tới quan sát người phỏng vấn đầu tiên.

Đăng nhập xong, trên màn hình hiện lên một nhân vật pháp sư chiến đấu. Ở giai đoạn mà pháp sư chiến đấu nhan nhản như khi đó thì cũng không có gì bất ngờ. Bắt đầu từ luyện tập cơ bản rồi sang PK, tốc độ tay của pháp sư chiến đấu này rất nhanh, thể hiện trực tiếp qua động tác của nhân vật. Trên màn hình, pháp sư chiến đấu đang cầm chiến mâu vũ khí cam thực hiện rất nhiều động tác, nhưng trong đó cũng không ít động tác thừa.

Khoảng mười mấy phút sau, quản lý Hà ra hiệu dừng lại.

Tên ghép vần viết tắt của Đường Tam Đả đứng sau tận mười mấy người. Lâm Kính Ngôn xem người trước chơi mãi, chơi mãi, chơi trước mặt quản lý Hà đã được gần nửa tiếng, trường hợp chơi thử, đánh liên tục như pháp sư chiến đấu đầu tiên hầu như không lặp lại nữa.

Dần dần, người trong căn phòng vơi bớt.

Khi đến lượt Lâm Kính Ngôn ngồi xuống trước máy tính thì trong phòng chỉ còn lại ba người, tính cả anh. Quản lý Hà vẫn bình tĩnh gọi ID Đường Tam Đả, ra hiệu Lâm Kính Ngôn có thể quẹt thẻ, đăng nhập game.

Rốt cục Lâm Kính Ngôn cũng phần nào cảm thấy thực sự căng thẳng. Anh hít mấy hơi thật sâu, rồi cầm thẻ tài khoản quẹt vào thiết bị đăng nhập đang lóe ánh xanh lục, Đường Tam Đả nhanh chóng xuất hiện tại khu thứ hai trong bản đồ dã ngoại.

Đêm qua Lâm Kính Ngôn thoát game ở dưới dãy núi Omar. Trên màn hình là một bản đồ hoang mạc rộng lớn, dãy núi phía xa xa được tắm ánh tà dương mơ hồ nhưng rất đỗi êm dịu. Lâm Kính Ngôn vừa làm quen với bàn phím và con chuột của tiệm net xong, còn chưa kịp thật sự thao tác Đường Tam Đả thì một bóng đen đột nhiên lù lù xuất hiện, ghé mặt lướt qua trước Đường Tam Đả. Anh nhấn Tab theo bản năng, dòng chữ đỏ chói mắt trên đỉnh đầu cho mọi người trong phòng biết rằng đây mà con con quái đã đỏ tên.

"Thợ Săn Lạc Nhật!" Một em gái có thứ tự sau Lâm Kính Ngôn vui mừng hô lên.

- TBC -

(Sản phẩm thuộc project Kính Tâm - Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 01/05/2021)
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#4
- Chương 3 -​

Mùa đông mùa giải thứ ba, Vinh Quang đón chào lần cập nhật từ hai kể từ khi mở máy chủ. Cả chiến đội chuyên nghiệp lẫn người chơi thường đều hiểu rằng tầm ảnh hưởng của level 60 và mở cửa Thần Chi Lĩnh Vực sẽ còn tiếp diễn cho tới khi game dừng.

Giống như lần cập nhật level 55 cách đây hai năm, giải đấu chuyên nghiệp một lần nữa tạm ngưng một tuần.

Công hội Hô Khiếu Sơn Trang tới chiến đội kêu gọi mọi người thì tình cờ bắt gặp các tuyển thủ đang tạm nghỉ giữa lúc huấn luyện thích nghi.

Lúc đó Lâm Kính Ngôn đang trốn việc mở game chơi, Mã Đạp Tây Phong đột nhiên rón rén lẻn vào phòng huấn luyện, tới chỗ đội trưởng Phó Dương nói vài lời.

Không lâu sau, Phó Dương đứng dậy nói: "Bộ phận kĩ thuật cần vật liệu gấp, chúng ta vào game giúp một tay đi."

Bấy giờ chuyện này rất thường gặp, khoảng mười tuyển thủ đang ở trong phòng biết mình có cơ hội đường đường chính chính chơi game trong giờ huấn luyện thì hưởng ứng tích cực vô cùng, mồm năm miệng mười hỏi tình huống cụ thể, vừa thoát nhân vật chính thức vừa ngửa tay xin tài khoản công hội từ Mã Đạp Tây Phong.

Con Boss mà bộ phận Kĩ thuật đang quan tâm nhất lúc đó là boss hoang dã mới của level 55, Gia Nạp Đai Đỏ, một con Boss hệ vật lộn.

Trong kết cấu nghề nghiệp của chiến đội Hô Khiếu hiện tại chỉ có Đường Tam Đả là nhân vật hệ vật lộn, Lâm Kính Ngôn vừa nghe tên Boss đã biết chuyện này là để thu thập trang bị và vật liệu cho mình, xu hướng tài nguyên này đã bắt đầu từ đầu mùa giải.

Lâm Kính Ngôn rất biết ơn sự tin tưởng chiến đội dành cho mình, cũng luôn suy nghĩ về những việc mình có thể làm để đáp lại sự tín nhiệm ấy. Bên cạnh việc càng ngày càng phát huy xuất sắc trong các trận đấu, anh cũng không có ý định bỏ qua cạnh tranh trong game.

Nhắc đến chuyện này, từ khi Lâm Kính Ngôn dính vào Hô Khiếu, duyên vận giữa anh và boss hoang dã dường như không bao giờ cạn.

Trong lần phỏng vấn offline kia, không ai nghĩ rằng giữa chừng sẽ đột ngột xảy ra tình huống như vậy.

Được boss hoang dã level 55 điểm mặt chỉ tên không chỉ mang tới cơ hội được lên TV mà còn cả vật liệu hiếm và vũ khí cam cao cấp nhất. Lâm Kính Ngôn tiện tay chọn một, rồi vừa phải kéo thù hận của Thợ Săn Lạc Nhật lên người Đường Tam Đả.

Quản lý Hà đứng bên cạnh kích động đến mức suýt nữa lật tung ghế ngồi, nói câu nào vỡ giọng câu ấy: "Đệt! Cố giữ vững! Chạy đi! Thợ Săn Lạc Nhật ghi thù hận từ phát tấn công đầu. Tôi đi thông báo cho công hội ngay đây!"

Trong lời kia có ngụ ý đã xem Lâm Kính Ngôn may mắn như người của mình.

Lâm Kính Ngôn cũng không ngờ mình chỉ đi thử cho vui mà lại rơi vào hoàn cảnh có thể khoe liên tục đến hết năm như thế này. Lời quản lý Hà anh có hiểu, Lâm Kính Ngôn hiểu rõ mình không thể một mình diệt Boss nên vội liếc sang cây kĩ năng và sức bền của Đường Tam Đả, lựa chọn lôi theo Thợ Săn Lạc Nhật mà chạy.

Người của Hô Khiếu Sơn Trang đến rất nhanh. Phần lớn người chơi công hội thấy công hội nhà mình thành lập chiến đội rồi xin gia nhập Liên minh thì phấn khích tột độ, bèn cực kỳ tích cực cống hiến, được phản ánh chân thực qua quá trình vây công Thợ Săn Lạc Nhật.

Khi những công hội của các chiến đội khác nghe tin đuổi tới nơi, Thợ Săn Lạc Nhật chỉ còn chưa tới nửa thanh máu.

Đối diện với ưu thế tuyệt đối này, hai công hội vốn đủ sức để ăn chia là Gia Vương Triều và Mưu Đồ Bá Đạo lại không hợp nhau, nhờ sự áp chế lẫn nhau của hai công hội đứng đầu này mà cuối cùng Thợ Săn Lạc Nhật vẫn nhẹ nhàng rơi vào túi Hô Khiếu Sơn Trang.

"Chúc mừng tất cả người chơi đã đánh bại Thợ Săn Lạc Nhật dưới sự dẫn dắt của Đường Tam Đả!"

Lâm Kính Ngôn không cướp được đòn chốt hạ nhưng quyền nhặt đồ đầu tiên vẫn rơi vào tay hắn. Lâm Kính Ngôn điều khiền Đường Tam Đả tiến gần tới xác của Thợ Săn Lạc Nhật, hít sâu một hơi rồi click vào nút tương tác trước ặt hàng trăm người.

Cô gái lúc nãy hô lên đầy hào hứng khi thấy Thợ Săn Lạc Nhật sáp tới trước màn hình của Lâm Kính Ngôn, ồn ào: "Xem xem xem xem rớt ra cái gì?"


Lâm Kính Ngôn không kích động như cô, anh nhìn lướt qua danh sách lựa chọn: "Một bộ trang bị cam, một vũ khí cam và vài vật liệu hiếm. Cũng không tính là đen."

Dứt lời, Lâm Kính Ngôn thản nhiên quay đầu nhìn quản lý Hà - sau khi nhắc Lâm Kính Ngôn cố giữ vững, quản lý Hà vẫn luôn ôm điện thoại, thỉnh thoảng liếc màn hình xem Lâm Kính Ngôn thao tác, có điều không nói thêm câu nào với anh.

Lâm Kính Ngôn cũng rất tự giác. Anh biết nếu không nhờ cú điện thoại với người chơi Hô Khiếu Sơn Trang kia anh sẽ không bao giờ diệt nổi Boss một mình. Vậy nên khi quản lý Hà chưa nói gì, anh sẽ không tự tiện xử lý những vật liệu và trang bị cam rơi ra từ Thợ Săn Lạc Nhật.

Cuối cùng quản lý Hà cũng ngẩng đầu khỏi điện thoại nhìn lên.

Sau đó Lâm Kính Ngôn nghe hắn hỏi thẳng: "Cậu có hứng thú với việc gia nhập chiến đội Hô Khiếu không, Lâm Kính Ngôn?"

Hòa mình giữa lực lượng của Hô Khiếu Sơn Trang, Lâm Kính Ngôn bình tĩnh lắng nghe người phụ trách công hội cẩn thận cập nhật kịp thời tình hình tranh cướp Gia Nạp Đai Đỏ cho các tuyển thủ.

Nhờ Liên minh cho nghỉ một tuần mà tận một nửa danh sách Ngôi Sao Tụ Hội kì đầu tiên có thể góp mặt.

"Diệp thần vừa bảo những tuyển thủ chuyên nghiệp đang ở đây bước ra, tất cả cũng solo phân thắng bại." Mã Đạp Tây Phong trực tiếp mở một máy tính trống dư ra, miễn cưỡng nói.

"Đúng là chuyện chỉ Diệp Thu
mới dám làm." Không thái độ như Mã Đạp Tây Phong, Phó Dương chỉ bình tiĩnh đáp lại một câu.

Mã Đạp Tây Phong bĩu môi, đầy kinh nghiệm mà nói: "Phải, nhưng các công hội khác sao có thể đồng ý chứ? Hàn Văn Thanh cũng ứng chiến cơ mà."

Kết quả của cuộc chạm trán giữa pháp sư chiến đấu và nhà quyền pháp rất hiển nhiên - phần lớn lực lượng của Mưu Đồ Bá Đạo đã rút khỏi vòng chiến, chỉ dư lại mấy người chơi lẻ rẻ xen lẫn giữa các công hội khác, ôm tâm tư nhân loạn lạc mà đục nước béo cò.

Lâm Kính Ngôn không có cảm xúc gì lớn khi đối mặt Diệp Thu, anh xoay góc nhìn sang Gia Vương Triều. Khả năng là vì Diệp Thu tham gia nên có rất nhiều cao thủ ở hướng đó, tiếng ồn ào vỡ chợ đôi lúc còn lờ mờ vang sang tận Hô Khiếu Sơn Trang bên này.

Diệp Thu điều khiển pháp sư chiến đấu đang dẫn đầu đoàn người Gia Vương Triều bước lên vài vài bước, đứng trước mặt toàn bộ người chơi đang tham gia lười biếng nói: "Solo không được, Boss cũng không ra, vậy tụi mình ở đây selfie vài tấm đăng lên cho vui há các đổng chí?"

Câu này vừa dứt, chưa cần biết chiến đội khác thế nào, trước hết Lâm Kính Ngôn nghe thấy công hội nhà mình ở bên này đột nhiên hăm hở cả đám. Anh ngỡ đâu mình kẹt trong một chiếc kèn đồng, tiếng gầm dội tới từ mọi phía khiến đầu anh ong cả lên.

Phó Dương vẫn lặng thinh, Lâm Kính Ngôn thì chẳng bằng lòng ra mặt để phải đứng mũi chịu sào, vì thế anh lại nghe Diệp Thu dài giọng nói tiếp: "Ủa, ai đang ở đây rồi? Ra mặt đi chứ, thế có muốn cướp Boss không? Noi gương thẳng thắn của lão Hàn đi kìa. Phê bình đích danh Lam Vũ nhé, lão Ngụy cũng đi rồi mà vẫn chơi mấy trò zâm zâm như này hả? Cả Hô Khiếu nữa, nghe bảo công hội còn đi cầu viện binh mà?"

Lâm Kính Ngôn: "..."

Hòa nhã như Lâm Kính Ngôn mà cũng phải công nhận, cái tên Diệp Thu này rất có kỹ năng trào phúng trên phương diện đấu khẩu.

Lại còn là kỹ năng trào phúng nằm đỉnh của chóp trong giới chuyên nghiệp nữa.

Nhờ Diệp Thu phun mấy lời rác rưởi này mà hơn một nửa tuyển thủ Hô Khiếu đang lẫn vào đám người chơi công hội có muốn trốn cũng không được. Phó Dương bó tay, nói: "Đi thôi, đi chào hỏi Diệp thần."

Chẳng ngờ Phó Dương còn chưa kịp nói thêm gì đã có người đi trước một bước, động thủ tấn công pháp sư chiến đấu của Diệp Thu.

Tiếng xé gió vang lên rõ ràng và dứt khoát.

Chiến liêm của thầy trừ tà đột nhiên bay ra. Bùa chú màu vàng dán lên mũi nhọn, chiến liêm lao vun vút tới vị trí của pháp sư chiến đấu.

Là Quách Minh Vũ!

Diệp Thu phản ứng rất nhanh. Pháp sư chiến đấu thoăn thoắt lộn một vòng, tránh được Hồn Ngự của thầy trừ tà, rồi lại lăn mình sang một bên để tránh phần nào tránh bị sét đánh trúng.

Nhân vật trong tay còn chưa đứng dậy đã thấy Diệp Thu ồn ào: "Sao lại thiếu phúc hậu thế hở lão Quách!"

Chiến liêm vừa ra, vị trí của Quách Minh Vũ cũng bại lộ trước mắt mọi người. Thầy trừ tà không mảy may dao động vì Diệp Thu, chỉ cười khà khà: "Cậu thử hỏi tất cả người ở đây xem có ai dám so độ phúc hậu với không?"

Lâm Kính Ngôn nghe hai vị đại thần này đấu võ mồm với nhau, không khỏi gật đầu tán thành với Quách Minh Vũ.

Sau một năm đánh giải chuyên nghiệp, anh đã sâu sắc cảm nhận được bị cao thủ hàng đầu đầy bí ẩn này của Vinh Quang là mặt hàng như thế nào.

"Lo lắng chi cho lắm, giải quyết Diệp Thu trước đã đê!" Quách Minh Vũ tự mình động thủ không xong, đánh không trúng chiêu nào, bắt đầu kích động đám đông.

Nhờ lời của vị đại thần này, bên Bách Hoa rốt cục hết nhịn nổi, cuồng kiếm sĩ vì nghĩa chẳng từ nan vọt lên dưới che chắn của chuyên gia đạn dược, rút kiếm giao tranh với pháp sư chiến đấu của Diệp Thu. Ma đạo học giả có quỹ đạo bay khó đoán trước cũng khởi hành, tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp đang có mặt rốt cục cũng xác định phương châm đầu tiên cứ focus Diệp Thu.

Hòa chung một thế giới, hòa chung một giấc mơ.

Còn chưa kịp chào hỏi đàng hoàng, Lâm Kính Ngôn nỡ một nụ cười bất đắc dĩ, cũng gia nhập với hội tuyển thủ chuyên nghiệp vây đánh đội ngũ của Diệp Thu. Anh lưu loát ra một combo của lưu manh để chào hỏi pháp sư chiến đấu, rồi cùng cuồng kiếm sĩ nhìn trực diện vào tên pháp sư chiến đấu có phong cách đầy trơ trẽn kia.

Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp không lập thành đội, kế hoạch vây đánh Diệp Thu mới có đôi chút tiến triển thì chiến trường đã liên tiếp hỗn loạn vang lên tiếng kêu la "Trương Giai Lạc, bớt bớt đống pháo hoa của ông đê."

Lâm Kính Ngôn cũng bị kỹ năng của chuyên gia đạn dược quấy rối, lỡ mất mấy cơ hội dùng Khóa Yết Hầu. Khi lưu manh của anh lần nữa bị Đạn Lửa chắn tầm nhìn mà dừng lại, Diệp Thu đứng đối diện không khỏi cảm thán một câu: "Đạn Lửa đẹp lắm!"

Mấy người chơi nghề cận chiến và tầm trung nghe được câu này thì dừng tay nhìn về phía chuyên gia đạn dược theo bản năng. Vốn dĩ bọn họ cũng không hợp tác với nhau chặt chẽ, xuất hiện kẽ hở thế này khiến đội hình vốn đã lỏng lẻo lập tức loạn thành một mớ bòng bong.

Diệp Thu lúc bấy giờ đã có chút chật vật trước vây công của mười mấy tuyển thủ chuyên nghiệp, thấy tình hình loạn lạc này thì như cá gặp nước dùng Hào Long Phá Quân phá vỡ vòng vây, dưới hàng chục đôi mắt theo dõi của những tuyển thủ chuyên nghiệp đang vò đầu bứt tai tìm cách phối hợp mà tích Huyễn Văn không thuộc tính, tăng tốc nhắm thẳng vào Gia Nạp Đai Đỏ.

Gia Vương Triều vốn đang cùng các công hội khác vây xem Ngôi Sao Tụ Hội bản game, như có tâm linh tương thông mà vọt lên trước các công hội khác, huyên náo theo bước Diệp Tu lao ra đối diện với Gia Nạp Đai Đỏ.

Lâm Kính Ngôn nhìn bóng lưng nhân vật ra rời khỏi phạm vi tấn công của nghề lưu manh, không hiểu sao lòng thầm nảy ra một câu thoại thường xuất hiện trong mấy bộ phim kháng Nhật.

Không phải do quân ta không nỗ lực, là do quân định quá nham hiểm.

- TBC -​

 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#5
- Chương 4 -​

Đối với những tuyển thủ chuyên nghiệp đang ấp ủ giấc mơ tiến gần tới chức vô địch thêm một bước mà nói, nỗ lực thật sự là một vấn đề chẳng có gì đáng kể.

Kết thúc một tuần nghỉ ngơi rong chơi trong game, một lần nữa, đời đánh giải của Lâm Kính Ngôn lại trở về quỹ đạo.

Kỳ chuyển nhượng mùa đông đã kết thúc, vòng bảng cũng đi được nửa chặng, hầu hết những điểm nổi bật mà tuần san "Thể Thao Điện Tử" và rất nhiều phương tiện truyền thông liên quan đến eSports đưa ra từ đầu mùa giải đã nhận được câu trả lời trực tiếp từ phía các chuyển thủ chuyên nghiệp.

Tạm thời bỏ qua dự đoán cho vòng chung kết, trong vòng bảng này, Gia Thế, dưới sự dẫn dắt của Diệp Tu, tiếp tục giữ vững phong độ không ai cản nổi, bỏ xa chiến đội đang tạm xếp thứ hai là Bá Đồ tận mười mấy điểm. Phong cách chiến đấu và thứ hạng của Lam Vũ không có sự thay đổi lớn nào, ngược lại, chiến đội Vi Thảo sau khi có Vương Kiệt Hi gia nhập thì duy trì thành tích lôi đài gần như bất khả chiến bại. Với tư cách là chiến đội duy nhất sử dụng đấu pháp song hạch trong Liên minh hiện nay, những chiến thắng mạnh mẽ trong nửa năm nay của Bách Hoa ngày càng gợi ra một phong trào thảo luận siêu cấp sôi nổi về tiềm năng áp dụng các kỹ thuật và chiến thuật của song hạch giữa các chiến lớn!

Còn về Hô Khiếu...

Tất cả những người tinh tường đều có thể nhận ra dù còn chưa tới nửa mùa giải nhưng Phó Dương đã bắt đầu chuyển giao vị trí.

Chuyện này quá rõ ràng.

Có lẽ trạng thái của hắn không trượt nhanh như Ngụy Sâm, nhưng vị đội trưởng đương nhiệm của Hô Khiếu, dù thực lực không thuộc tốp đầu trong Liên minh, cũng đã tạo ra những thay đổi nhất định trên sân đấu.

Như đã đưa tin vào đầu mùa giải, trọng tâm chiến thuật đoàn đội của Hô Khiếu đang dần chuyển dời. Những fan hâm mộ trung thành chú ý từng trận đấu đoàn đội của Hô Khiếu đều cảm nhận rõ ràng điểm khác biệt này. Cùng lúc Phó Dương chuyển giao vị trí của mình, là một người khác đang lặng lẽ đón nhận trọng trách dẫn dắt Hô Khiếu tấn công.

Lâm Kính Ngôn.

Anh không chỉ đơn giản là một tuyển thủ chủ lực bình thường của Hô Khiếu nữa, bây giờ, trọng tâm chiến thuật đoàn đội của Hô Khiếu dĩ nhiên là Lâm Kính Ngôn và Đường Tam Đả của anh. Không biết từ bao giờ, cái tên Lâm Kính Ngôn cũng bắt đầu lặng lẽ xuất hiện trong các bài thảo luận trên diễn đàn lớn khi các người chơi Vinh Quang tổng hợp lại những tuyển thủ hàng đầu trong giới chuyên nghiệp.

Còn Lâm Kính Ngôn đang được bàn tán rầm rộ thì mỗi ngày khi đến giờ vẫn huấn luyện như thường.

Cho dù chỗ đứng của mình trong đội bây giờ hoàn toàn khác xa với mùa hai, Lâm Kính Ngôn vẫn là cậu tuyển thủ ở lại trong phòng huấn luyện lâu nhất kia.

Tuần này Hô Khiếu rất thuận lợi giành được một trận thắng đậm trên sân nhà, kiểm điểm sau trận đấu cũng không tốn quá nhiều thời gian và công sức. Kết thúc kiểm điểm, đa số các tuyển thủ đều vui lòng cho phép bản thân nghỉ ngơi nửa ngày thay vì đầu tư thời gian vào huấn luyện không hồi kết với Vinh Quang.

Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi là chế độ huấn luyện được tất cả cùng công nhận.

Trước khi Phó Dương cầm tờ báo Thể Thao Điện Tử mới nhất đi ngang qua phòng huấn luyện, hắn cũng nghĩ như vậy.

Nhưng cánh cửa phòng huấn luyện khép hờ lại nói với Phó Dương rằng, hắn lầm rồi. Hắn khẽ khàng đẩy cửa thêm một chút, nghe thấy bên trong có tiếng gõ phím bấm chuột vang lên.

Lách cách, lạch cạch.

Tiếng phím cơ nảy lên giòn giã, vững vàng mà nhanh chóng.

Trong phòng huấn luyện, át chủ bài mới lên chức của Hô Khiếu đang ngồi thẳng lưng. Lâm Kính Ngôn chuyên tâm nhìn màn hình vi tính, đeo tai nghe hoàn toàn cách ly bản thân với thể giới bên ngoài để chìm vào Vinh Quang. Anh không hề nhận ra sự có mặt của Phó Dương, kể cả khi Phó Dương đã tới sau lưng mình, Lâm Kính Ngôn vẫn tập trung cao độ để thao tác Đường Tam Đả.

Lâm Kính Ngôn không mở phần mềm huấn luyện. Phó Dương thấy chàng thanh niên này nhìn chăm chăm vào cây kỹ năng trên màn hình, thỉnh thoảng lại phóng ra một combo kĩ năng không hiểu vì sao. Phó Dương không chơi lưu manh nhưng đứng sau lưng xem hồi lâu cũng dần nhìn ra một chút manh mối. Trong đống kỹ năng mà Lâm Kính Ngôn phóng lung tung ra ngoài, Lan Sơn Hổ, Song Nguyệt Nha và Nỗi Đau Của Sẹo chiếm phần lớn, liên tục ra thành nhiều combo dưới những điều kiện khác nhau.

Cậu ta đang thử nghiệm combo mới à.

Phó Dương nghĩ vậy, trên mặt dần lộ ra một nụ cười an tâm.

Lâm Kính Ngôn tháo ra nghe xuống mới nhận ra sau lưng mình có thêm một người. Anh cứng ngắc quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt đang chăm chú của Phó Dương, bị dọa hết cả hồn.

"Đội, đội trưởng!" Lâm Kính Ngôn hốt hoảng đứng dậy.

Phó Dương day thái dương, bật ra một tiếng cười bất lực: "Lan Sơn Hổ giảm thương, Song Nguyệt Nha sát thương, lại phủ thêm DOT của Nỗi Đau Của Sẹo, một combo phòng ngự phản công rất tốt. Có điều hiệu quả củ thể thì còn phải xem tình huống mà thực hiện."

Thảo luận về nghề của mình, Lâm Kính Ngôn tự nhiên hơn rất nhiều: "Vâng, hôm qua lúc đánh lôi đài có ngẫu nhiên dùng đến. Em nghĩ có thể nghiên cứu sâu hơn, Nỗi Đau Của Sẹo có sức đè sát thương rất phức tạp..."

Phó Dương ngắt lời anh: "Tiểu Lâm ăn chưa?"

"Em chưa kịp đi ăn." Lâm Kính Ngôn ngây ra, nhưng vẫn trả lời vấn đề Phó Dương hỏi.

"Đi ăn không?" Phó Dương nhét tờ báo Thể Thao Điện Tử trong tay vào ngực Lâm Kính Ngôn, mời anh, "Vốn đang đi tìm cậu."

Họ không tới nhà ăn dưới lầu mà đi xa hơn, tìm tới một quán ăn nhỏ có tiếng ở thành phố N.

Hai người gọi món xong xuôi, ngồi xuống, Phó Dương chỉ vào tờ báo mới nhét vào ngực Lâm Kính Ngôn: "Xem xem?"

Nhân lúc đồ ăn còn chưa được đưa ra, Lâm Kính Ngôn ngoan ngoãn nghe lời lật mở tờ Thể Thao Điện Tử, anh lướt sơ phần mục lục, đột nhiên hiểu vì sao Phó Dương lại cố ý muốn đưa tờ báo kỳ này cho mình.

Trước đó một thời gian, một phóng viên thường trú tại thành phố N của báo Thể Thao Điện Tử từng thực hiện một bài phỏng vấn Lâm Kính Ngôn, nhưng dạo này thi đấu căng thẳng nên quay qua quay lại anh cũng quên mất, bây giờ Phó Dương đưa tờ báo đăng bài phỏng vấn hôm đó cho anh, anh mới nhớ ra, à, hình như đúng là có chuyện như thế.

Lâm Kính Ngôn xem lại mục lục rồi lật tới trang đăng bài phỏng vấn.

Giữa những bức ảnh tạo dáng đang huấn luyện khổ lớn là dòng tiêu đề chói sáng ngay lập tức thu hút sự chú ý từ Lâm Kính Ngôn.

"Lâm Kính Ngôn: Bùng nổ sau giai đoạn thích nghi".

Đây là một câu anh từng nói khi phỏng vấn.

Lâm Kính Ngôn đọc lướt nội dung bài phỏng vấn, nhanh chóng tìm thấy nguồn gốc của tiêu đề.

Cuối buổi phỏng vấn, phóng viên hỏi Lâm Kính Ngôn một vấn đề quan trọng. Cô hỏi: "Tán gẫu lâu vậy rồi mà chưa kịp hỏi Lâm đại đại, anh đánh giá thế nào về biểu hiện xuất sắc của mình trong mùa giải này?"

Thật ra Lâm Kính Ngôn vẫn còn nhớ lúc đó mình trả lời như thế nào. Khi đó anh cười với nữ phóng viên, nói: "Thật ra cũng không có cảm xúc gì đặc biệt."

"Trong một năm gia nhập Liên minh vừa qua, tôi đã được gặp quá nhiều tuyển thủ Vinh Quang ở đẳng cấp thiên tài thực thụ, đứng giữa họ, tôi chỉ là một người cực kỳ bình thường mà thôi. Được thi đấu cùng những thiên tài thế này rất may mắn, nhưng phải nói rằng cũng rất áp lực. Lần đầu giao thủ với Diệp thần trên sân đấu, thật lòng thì tâm lý hơi suy sụp, mãi đến mùa giải này mới dần ổn định được. Cứ coi như là một giai đoạn thích nghi cực kỳ dài đi nhỉ? Cũng may mà sau này đâu lại vào đó, bằng không tôi không thể phát huy tốt như bây giờ."

"Bởi thế cho nên tôi cũng không có đánh giá gì đặc biệt cả. Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới biểu hiện của tôi, đường vẫn còn dài, hy vọng rằng tôi có thể ngày càng rút ngắn khoảng cách. Nếu chiến đội của tôi được hưởng lội từ điều này thì lại càng thêm một niềm vui bất ngờ."

Bây giờ tâm tư của anh đã in đầy đủ lên kỳ mới của Thể Thao Điện Tử, không thiếu một chữ nào.

"Đọc xong chưa?" Phó Dương thấy Lâm Kính Ngôn ngẩng đầu lên, chân thành nói: "Cậu trả lời rất tốt."

Được đội trưởng khích lệ, Lâm Kính Ngôn chỉ biết thốt lên "A", ngượng ngùng gãi gãi mái tóc gần đây đã hơi dài quá rồi lại cúi xuống giả vờ xem các nội dung khác. Anh thuận tay lật vài tờ, nhanh chóng thấy bảng tỉ số của tuần trước.

Hiển nhiên Gia Thế vẫn đứng đầu bảng. Còn Hô Khiếu, bây giờ khi đã là nửa sau vòng bảng, chủ và khách tráo sân, Hô Khiếu cũng thấp thỏm ló mặt trong những đội ngũ có thể tham gia vòng chung kết.

Dù vị trí này vẫn còn cách xa giải quán quân mà Hô Khiếu mong chờ, những cũng đã là một bước đột phá lớn.

"Phó đội, nói không chừng năm nay chúng ta có thể đánh vào vòng chung kết." Lâm Kính Ngôn nhìn con số được in ra giấy trắng mực đen, đột nhiên nảy sinh một tham vọng cao cả khác hẳn với nhìn bảng tỉ số ở chiến đội.

Phó Dương cũng nhìn trang mà Lâm Kính Ngôn đang xem từ một bên, rõ ràng vẫn là con số mà hắn nói lúc kiểm điểm.

"Chỉ là tạm thời có số điểm nằm trong phạm vi những đội có thể tiến vào vòng chung kết thôi, mùa giải còn lâu mới kết thúc, đừng mất cảnh giác sớm quá."

Thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Lâm Kính Ngôn lúc này lại tràn ngập mong chờ hiển hiện.

"Nếu thật sự có thể đánh vào vòng chung kết một lần thì cũng coi như không còn gì nuối tiếc." Lâm Kính Ngôn nghe Phó Dương nói vậy.

Lâm Kính Ngôn rất ít khi thấy Phó Dương như thế này.

Hay nói cách khác, trong mắt Lâm Kính Ngôn, đội trưởng đương nhiệm của Hô Khiếu là một người đàm ông vừa nhiệt huyết vừa nghiêm túc, thậm chí còn hơi cứng nhắc một chút. Phó Dương không tính là săn sóc, nhưng cũng không hề thờ ơ, cảm giác tồn tại của hắn trong Hô Khiếu không cao lắm, nhưng vẫn không để cho bất cứ đội viên nào xem thường. Vậy mà Phó Dương của hiện tại, dù lời nói đầy khát khao nhưng lại văng vẳng như vang tới từ đâu xa lắm, chứ không còn ở trong thế giới thuộc về Vinh Quang nữa.

"Đội trưởng?" Lâm Kính Ngôn không khỏi gọi hắn một tiếng.

Phó Dương hơi lặng im, sau đó nói: "Sau khi mùa giải này kết thúc, tôi sẽ giải nghệ."

Có câu này mở đầu khiến những câu sau dễ dàng hơn rất nhiều. Phó Dương nhanh chóng tiếp tục: "Đã bàn xong với ông chủ rồi, có điều tôi chưa kịp thông báo với mọi người thôi. Trước hết cứ đánh cho tốt hết mùa này đi đã."

"Vậy tại sao bây giờ lại nói chuyện này với em?"

Phó Dương nở nụ cười, đón lấy thức ăn từ người phục vụ đặt lên bàn: "Đừng bảo tôi rằng cậu hoàn toàn không cảm nhận được nhé, ý tứ của ông chủ là gì, là trực tiếp trao chức đội trưởng Hô Khiếu cho cậu, Kính Ngôn, kể cả khi khi tôi đi rồi mới nói với cậu thì chắc cậu cũng không thấy bất ngờ đâu nhỉ?"

Lâm Kính Ngôn nghĩ, đương nhiên là không bất ngờ, phải gọi là hoảng sợ mới đúng.

Lâm Kính Ngôn thấy chủ đề này hơi nặng nề. Dù anh cũng nhận ra sự thay đổi thái độ của ông chủ và quản lý Hà, nhưng anh chưa thật sự chưa bao giờ ngờ được chuyện này. Thay vì băn khoăn có làm đội trưởng Hô Khiếu hay không, Lâm Kính Ngôn chẳng thà đi nghiên cứu quy luật đè sát thương của Nỗi Đau Của Sẹo còn hơn.

"Cho nên nhân cơ hội tốt này để chào hỏi cậu trước." Phó Dương nói, "Chúng ta phải tiếp tục cố gắng, Kính Ngôn nhỉ?"

- TBC -

(Sản phẩm thuộc project Kính Tâm - Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 01/05/2021)
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#6
- Chương 5 -​

Rất lâu sau này, khi bản thân Lâm Kính Ngôn cũng rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp này, anh mới hiểu rõ hàm nghĩa thực sự trong những lời mà vị đội trưởng đầu tiên của Hô Khiếu từng nói.

Khi đó, anh không khỏi nhắn cho đội trưởng tiền nhiệm rất lâu không liên lạc một tin nhắn qua QQ, anh nói: "Phó đội, hình như em hơi hiểu được suy nghĩ của anh lúc đó rồi."

Một ngày sau Phó Dương mới trả lời, hắn hỏi: "Lúc nào?"

"Cái lần mà anh đưa em đọc tờ Thể Thao Điện Tử ấy."

Lần này thì Phó Dương chưa offline, một tin nhắn nhanh chóng được chuyển từ một thành phố khác tới thành phố N: "À, cậu nói lần đó hả."

Tin nhắn tiếp theo vài phút sau mới tới, như thể bảy năm mà Phó Dương rời xa Liên minh chuyên nghiệp cũng chỉ như khoảng cách vài phút giữa hai tin nhắn này vậy. Giọng điệu Phó Dương rất ung dung, thậm chí còn nói đùa với Lâm Kính Ngôn: "Tôi nói gì ấy nhỉ? Già rồi, không nhớ rõ lắm nữa."

Lâm Kính Ngôn nghĩ một lúc, trả lời thế này: "Chúng ta phải tiếp tục cố gắng."




"Đường Tam Đả! À, không phải đang gọi tên nhân vật đâu nhé. Khán giả thân mến, đây là combo lưu manh do Lâm Kính Ngôn tự mình sáng tạo ra, tổ hợp ba kỹ năng Lan Sơn Hổ, Song Nguyệt Nha và Song Nguyệt Nha đã giúp lưu manh trì hoãn những đòn tấn công liên tục từ khí công sư!"

"Nhưng điều này cũng không mang lại ưu thế gì quá lớn cho Hô Khiếu, vì pháp sư chiến đấu đã di chuyển tới gần rồi. Phải, đấy tất nhiên là Nhất Diệp Chi Thu rồi! Nhất Diệp Chi Thu chạy tới, thực hiện một pha di chuyển Đổi Chỗ gọn gàng với Khí Xung Vân Thủy, bây giờ người mà Lâm Kính Ngôn đang phải đối mặt chính là đại thần khó nhằn nhất từ trước tới nay của Vinh Quang chúng ta, Diệp Thu! Chúng ta cùng theo dõi trận giao thủ giữa hai nhân vật chơi nghề cận chiến này, để xem liệu Lâm Kính Ngôn có thể mang tới niềm vui bất ngờ cho chúng ta hay không..."

"Chà... Thật đáng tiếc."

Bình luận viên trên đài phát sóng trực tiếp hăng say tường thuật trận đoàn đội của trận lượt đi thứ hai vòng chung kết, cùng với hàng loạt bình luận "666" chắn ngang màn hình, trận đấu này cũng hạ màn giữa khí thế không gì cản nổi của Gia Thế.

0:2, Hô Khiếu bị nốc ao ở vòng chung kết.

Đây cũng không phải một kết cục khó đoán, trong mắt phần lớn các fan của Vinh Quang thì mùa giải này, bốn chữ Nhất Diệp Chi Thu cũng đồng nghĩa với vô địch. Muốn thắng Diệp Thu ấy hả? Về luyện thêm một năm nữa đi!

Ý kiến này cũng phần nào ảnh hưởng đến các tuyển thủ Hô Khiếu. Sau khi đã dốc hết toàn sức nhưng vẫn thất bại, Lâm Kính Ngôn nhanh chóng chấp nhận sực thật này, đè những khát khao được tiến thêm một bước sâu hơn xuống đáy lòng. Bắt tay, chúc mừng, họp báo sau trận đấu, mọi thứ diễn ra đâu vào đấy.

Đến khi mọi chuyện lắng xuống, Phó Dương rốt cục thông báo về kế hoạch tương lai của mình. Cánh phóng viên vốn đang bình thường cuối cùng cũng có chút hứng thú với tin tức này mà đặt câu hỏi sôi nổi hơn.

Dù sao thì một chiến đội thuộc vòng chung kết thay đội trưởng sẽ thu hút sự chú ý hơn là Diệp Thu tiếp tục thắng trận mà.

"Xin hỏi đội trưởng Phó Dương, anh chọn giải nghệ vào lúc này là vì lý do đặc biệt gì sao?"

"Xin hỏi đội trưởng Phõ Dương, kế hoạch sau khi giải nghệ của anh như thế nào ạ? Liệu anh có tiếp tục ở lại trong giới Vinh Quang không?"

"Xin hỏi đội trưởng Phó Dương, Hô Khiếu đã có sắp xếp gì cho vị trí đội trưởng tiếp theo chưa?"

...

Lâm Kính Ngôn nhìn Phó Dương nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của phóng viên, đây có lẽ là lần cuối mà hắn ngồi trên sân khấu này để giao lưu với họ. Dù đã quyết tâm giải nghệ, nhưng bị đội trưởng đời đầu của Hô Khiếu cũng không định để lại ký ức không vui nào trong buổi họp báo cuối của mình.

"... Còn đội trưởng đời tiếp theo của Hô Khiếu," sau khi trả lời hết những câu hỏi cá nhân, Phó Dương chọn câu này là câu hỏi cuối cùng mình trả lời trong buổi họp báo sau trận đấu. Hắn và Lâm Kính Ngôn ngồi bên cạnh nhìn nhau, úp úp mở mở, "Tôi nghĩ trong lòng mọi người đã có sẵn những suy đoán của riêng mình."

"Là Lâm Kính Ngôn phải không?" Ngay lập tức, có một phóng viên hô lên cái tên này từ phía dưới.

Lâm Kính Ngôn chỉ mới gật đầu thì các nhân viên truyền thông của Liên minh đã giơ tay ra hiệu kết thúc buổi họp báo hôm nay - các tuyển thủ Gia Thế vẫn đang chờ tham gia họp báo sau trận đấu trong phòng chờ đấy! Lâm Kính Ngôn vẫn còn rất lạ lẫm với những tình huống như thế này. Anh liếc mắt nhìn sườn mặt của nhân viên truyền thông, nhất thời không biết có cần trả lời câu hỏi này nữa không.

Cuối cùng Phó Dương vẫn phải ra mặt giải vây: "Sau này Hô Khiếu tổ chức họp báo riêng sẽ giải thích tình hình cụ thể, khi đó chúng ta nói tiếp."

Lâm Kính Ngôn dành cho Phó Dương một cái nhìn đầy cảm kích, sau đó nở một nụ cười với cánh phóng viên bên dưới rồi mới theo mục sư của đội rời khỏi sân khấu.

Mùa giải này cứ thế kết thúc.

Kỳ nghỉ năm nay của Hô Khiếu bắt đầu muộn hơn so với mọi năm nhiều lắm, kết thúc vòng chung kết, toàn đội tự giác ở lại thêm một tuần để huấn luyện, đồng thời chờ kết quả trận tổng chung kết.

Tuy Phó Dương không còn tham gia huấn luyện với bọn họ nhưng vẫn ở lại xem trực tiếp hai trận tổng chung kết cùng với các đội viên Hô Khiếu.

Biểu hiện bất khuất của Nhất Diệp Chi Thu giữa Phồn Hoa Huyết Cảnh nói rõ với tất cả mọi người rằng, Diệp Thu, khó nhai!

Trước khi đi, Phó Dương còn đùa với Lâm Kính Ngôn, khi đó hắn nói: "Mùa giải sau tôi không phải bạt mạng giải nan đề tên Diệp Thu nữa rồi, còn khó hơn cả giải mấy cái đề toán."

Lâm Kính Ngôn đồng cảm cực kỳ, gật đầu. Anh thấy trọng trách đang đè trên vai mình ở mùa giải tới rất nặng nề - không chỉ Diệp Thu, Liên minh còn có tới mười mấy chiến đội khác vẫn đang chờ anh dẫn dắt Hô Khiếu hóa giải dần dần. Dù Phó Dương đã báo cho anh từ sớm nhưng anh vẫn chưa thể hoàn toàn sẵn sàng.

Thế nhưng Phó Dương vẫn một mực vỗ vai anh, trịnh trọng giao lại Hô Khiếu cho anh: "Mùa giải sau trông cậy vào cậu, Kính Ngôn."

"Vâng."

Tiếng lòng cứ thế chân thành trào ra.

Lâm Kính Ngôn nghĩ, mình hết lựa chọn rồi, tiếp tục tiến lên thôi.

Anh cũng không biết mình có thể đywa chiến đội đi xa tới đâu. Vòng chung kết? Hay là quán quân? Xa hơn nữa có thể là gì? Giờ đây anh đã là đội trưởng Hô Khiếu, là hy vọng của toàn bộ những người ủng hộ chiến đội. Từ trận đấu tiếp theo, tên của anh sẽ được đặt ở vị trí gần với logo chiến đội nhất.

Và còn gì nữa?

"Đừng nghĩ nhiều quá." Thấy biểu cảm nghiêm túc của Lâm Kính Ngôn, Phó Dương đột ngột thẳng thắn bổ sung thêm một câu: "Trận nào cũng phát huy thật tốt, chẳng phát như thế mới là tuyệt nhất sao?"

Lâm Kính Ngôn ngớ người. Sau đó, tâm trạng rối rắm vốn hiện cả lên mặt dần dần tan đi.

Phó Dương như thế gặp lại chàng thanh niên được quản lý Hà dẫn tới phòng huấn luyện. Chàng thanh niên khi ấy vừa đầy hứng thú với nơi này, vừa ngập tràn hy vọng vào tương lai. Ngày đó, Lâm Kính Ngôn chưa cao như bây giờ, từ cách anh mặc đến lối cư xử vẫn còn vương nét ngây ngô nhưng lễ phép của sinh viên. Chàng ta theo sau lưng quản lý Hà, chào hỏi từng người trong đội, trưng ra một nụ cười ngốc nghếch nói 'Mẹ bảo em mang đồ ăn tới cho mọi người'.

Sau khi chia xong, Lâm Kính Ngôn vừa gia nhập chiến đội bèn lấy ra một tấm thẻ Vinh Quang từ trong ví tiền, nhanh chóng hòa nhập vào không khí luyện tập của Hô Khiếu. Khi đó Hô Khiếu cũng chỉ mới thành lập, vẫn còn rất nhiều chỗ cần hoàn thiện. Những người trẻ tuổi kia vẫn còn thiếu vô vàn kinh nghiệm, và như một lẽ đương nhiên, đánh Vinh Quang trở thành công cụ gắn kết, giao lưu tình cảm hiệu quả nhất. Dưới sự hướng dẫn của vài đội viên người bản xứ, những đồng đội ở vùng khác tới cũng dần dần quen thuộc với thành phố N nơi đây.

"Phó đội, ngày mai anh bay lúc mấy giờ? Để em đi tiễn anh?"

Giữa lúc Phó Dương đang phân tâm, Lâm Kính Ngôn đột nhiên lên tiếng, cắt ngang hồi tưởng của hắn.

Ngày này năm trước, Lâm Kính Ngôn cũng là một trong những dân bản địa dẫn các đồng đội không ở thành phố N dạo một vòng cho quen thành phố. Phó Dương vẫn còn nhớ vài đội viên nhà ở đây ra ngoài ăn cùng nhau, lớn đầu thế này rồi mà vẫn ỏm tỏi cãi xem miến tiết vịt chỗ nào ăn ngon nhất.

"Phó đội?" Lâm Kính Ngôn thấy Phó Dương không trả lời bèn gọi lần nữa.

"Tôi gọi xe," Lần này rốt cục Phó Dương cũng hoàn hồn, hắn khoát tay từ chối ý tốt của Lâm Kính Ngôn, "Không sao, cũng không phải sau này sẽ không liên lạc nữa, nói không chừng tôi còn tới xem Hô Khiếu thi đấu trên sân nhà nữa cơ!"

Lâm Kính Ngôn đành tôn trọng ý kiến của hắn, lại chào tạm biệt lần nữa.

Vì thế Phó Dương cũng tạm biệt Lâm Kính Ngôn. Sáng sớm hôm sau, Phó Dương không quấy rầy bất cứ ai, chào dì lao công lần cuối rồi một mình gọi xe tới sân bay.

Cùng ngày hôm đó, Lâm Kính Ngôn chính thức bước lên đảm nhận chức đội trưởng đời thứ hai của Hô Khiếu.

- TBC -

(Sản phẩm thuộc project Kính Tâm - Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 01/05/2021)
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#7
- Chương 6 -​

Lâm Kính Ngôn ngồi trên chuyến tàu về nhà.

Chưa đến giờ cao điểm, toa tàu vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Ngoài cửa sổ, đồ họa game Vinh Quang lóe lên. Lâm Kính Ngôn liếc nhìn bản đồ trên vách tàu, kéo túi xách, chuẩn bị xuống ở trạm tiếp theo.

Điện thoại vừa cất đi chợt reo lên.

Lâm Kính Ngôn nhìn tên người gọi, ấn trả lời: "Alo? Mẹ ạ?"

"Đến đâu rồi? Có về ăn cơm không?" - Mẹ Lâm hỏi thẳng vào đề.

"Con đấy, rõ là ở thành phố N mà mãi không về chịu về thăm nhà." - Trên bàn cơm, mẹ Lâm miệng trách cứ hắn, tay lại không ngừng gắp thêm cho hắn một miếng thịt, liên tục quan tâm nhắc nhở: "Bố mẹ xem phát sóng trực tiếp rồi, năm nay con ra trận nhiều hơn năm ngoái nhỉ?"

Lâm Kính Ngôn bất ngờ, nhìn bố Lâm đang yên lặng ăn cơm. Có lẽ bố Lâm cảm nhận được ánh mắt của con trai, "Ừ" một tiếng, làm chứng cho lời mẹ Lâm.

"Mùa này trạng thái của con rất tốt, đương nhiên phải được đánh nhiều hơn." - Nghe bố xác nhận, Lâm Kính Ngôn vui như mở cờ trong bụng, không khỏi phấn chấn nói: "Tụi con bận huân luyện để đánh giải mà, làm sao về thăm hoài được. Chưa kể chiến đội còn có người xa quê nữa."

Mẹ Lâm thấy hai bố con người tung kể hứng, cười cười kể xấu chuyện cũ của bố Lâm: "Bố con có tuổi rồi, nào có rành mấy chuyện phát sóng, cuối cùng phải hỏi sinh viên của mình mới coi thi đấu được đấy. Tiện hôm nay về nhà rảnh rỗi thì bày cho bố đi."

Bố Lâm không chịu thua, thả đũa phản bác: "Toàn nói vớ vẩn, tôi chỉ hỏi sinh viên xem tỉ số trận đấy như thế nào thôi, làm gì có chuyện không biết coi?"

Lâm Kính Ngôn nhịn cười nghe cha mẹ đồng loạt chĩa mũi dùi về nhau, tranh miếng vịt rang muối cuối cùng trước mặt bố Lâm.

"Đúng rồi," - Ăn được vài miếng, Lâm Kính Ngôn đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: "Chắc bố mẹ chưa biết... Đội phó của tụi con giải nghệ rồi, cho nên từ giờ con sẽ làm đội trưởng Hô Khiếu."

Nghe vậy, mẹ Lâm ngạc nhiên, giật mình nhìn hắn: "Sao con không nói sớm?"

Lâm Kính Ngôn đẩy bát cơm đã sạch bong, bảo: "Con cũng mới cầm được hợp đồng đây thôi."

Đúng là sáng nay hắn mới đọc hợp đồng mới.

Ngày mà kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu, Lâm Kính Ngôn rời giường, sửa soạn rồi tới phòng huấn luyện theo thói quen. Đến khi màn hình máy tính sáng lên rồi, hắn mới nhớ ra rằng hôm nay chiến đội không có nhiệm vụ huấn luyện.

Bên cạnh cũng không có ai ngồi.

Hầu hết đồ đạc của Phó Dương trong phòng huấn luyện đã được mang đi, trên bàn máy tính của hắn chỉ còn lại một chậu cây tiên nhân cầu mà nghe nói có thể giảm bức xạ. Lâm Kính Ngôn nhìn chậu cây sắp héo mà Phó Dương để lại, bèn đứng dậy tưới ít nước suối cho nó.

Sau đó hắn lại ngồi nhìn màn hình vi tính của mình, ngơ ngác một lúc, rốt cục vẫn quẹt thẻ, đăng nhập game, thuận tay hoàn thành vài nhiệm vụ trong danh sách.

Lúc quản lý Hà vòng vào phòng huấn luyện để kiểm tra, Lâm Kính Ngôn vẫn đang ngồi trước máy tính, tay vẫn đặt trên bàn phím nhưng không có thao tác gì.

"Ồ tiện quá cậu còn ở đây!" - Quản lý Hà rảo bước tới chỗ Lâm Kính Ngôn, "Vừa có bản thảo hợp đồng rồi, tôi định gọi bảo cậu khi nào rảnh thì qua xem hợp đồng mùa tới."

Giọng nói oang oang của quản lý Hà đánh thức Lâm Kính Ngôn, khiến hắn đứng dậy từ ghế chơi game và đi theo.

Đây là lần thứ hai Lâm Kính Ngôn nhìn thấy hợp đồng làm việc của mình. Hắn thầm so sánh hợp đồng mới và hợp đồng cũ trong trí nhớ, đúng thật là có nhiều điểm khác biệt.

Lâm Kính Ngôn nhìn chằm chằm con số trên mục tiền lương và tiền thưởng, đột nhiên có cảm giác một đêm phát tài.

Hắn vừa nhìn lướt hợp đồng vừa nghe quản lý chỉ ra những điều khoản được thay đổi Hà ở bên cạnh: "Kính Ngôn nhìn này, ngoại trừ thay đổi tỷ lệ quảng cáo... Lần này cả tỷ lệ ra trận cũng được đảm bảo và ghi rõ..."

Lâm Kính Ngôn ngoan ngoãn nhìn vào nơi quản lý Hà đang chỉ, thấy điều khoản về tỷ lệ ra trận, giấy trắng mực đen.

"... Nếu không có gì phát sinh, chiến đội sẽ đảm bảo cho cậu trở thành tuyển thủ có tỷ lệ ra sân 100%."

"Lâm Kính Ngôn, cả ý thức lẫn thao tác của cậu khá tốt, nếu cậu quyết định gia nhập Hô Khiếu thì chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội thi đấu đâu."

Lúc đấy, Lâm Kính Ngôn vô cớ nhớ lại những lời đảm bảo nơi đầu lưỡi của quản lý Hà khi mời hắn gia nhập Hô Khiếu tại một tiệm net vào hai năm trước - những lời đảm bảo mà khó tránh khiến người ta động lòng.

Đến nỗi chính hắn cũng bị mấy lời cam đoan suông này dẫn vào giới chuyên nghiệp Liên minh.

Thực tại dường như đảo ngược trở về phút giây hắn xông vào Hô Khiếu để tham gia buổi phỏng vấn trực tiếp. Tại một khởi điểm mới, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

Đấu trường Vinh Quang chuyên nghiệp có rất nhiều đấu pháp, cũng rất rất nhiều kỹ thuật và chiến thuật sắp đặt, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nói cho cùng, thắng thua trên sàn đấu rồi vẫn dựa vào niềm tin thuở ban đầu kia thôi.

Lên trận nào đánh tốt trận đấy là được rồi.

Đây là điều mà Lâm Kính Ngôn từng kiên trì tin tưởng, cũng là lời Phó Dương nói với hắn cách đây không lâu. Đây là đường tắt tốt nhất dành cho bọn họ, những người bình thường đang theo đuổi đỉnh Vinh Quang.

"Có mang hợp đồng về không?" - Bố Lâm nâng cặp kính lỏng, đưa tay về phía Lâm Kính Ngôn.

"Hả?" - Lâm Kính Ngôn ban đầu không hiểu ý bố mình, tới khi thấy ánh mắt khích lệ giấu sau cặp kính của bố mới vỗ trán, bừng tỉnh như đã qua mấy đời, vội chạy đi.

Lần cuối Lâm Kính Ngôn đề cập đến việc thử sức đánh giải chuyên nghiệp với gia đình, từ đầu đến cuối bố Lâm đều không thể hiện thái độ ủng hộ. Lâm Kính Ngôn hiểu rất rõ điều này - rốt cục, bố hắn chỉ đơn thuần là tôn trọng lựa chọn của hắn, chứ chưa bao giờ bị đấu trường mà hắn miêu tả thuyết phục. Hắn thật sự không ngờ được người bố "chẳng hiểu được cái nghề này" lại có ngày yêu cầu được xem hợp đồng mới của hắn.

Đây là đang muốn giúp hắn xem kĩ điều khoản hợp đồng, đúng không?

Lâm Kính Ngôn nghĩ vậy, đôi chân đi lấy hợp đồng ngỡ như đang bay.

"Vội làm gì," - Bố Lâm bình chân như vại nhìn bóng lưng mừng rỡ của Lâm Kính Ngôn, theo bản năng mà giáo huấn hắn như giáo huấn sinh viên của mình, "Muốn làm đội trưởng người ta mà lại không biết ý tứ gì cả. Đã là của mình thì không chạy đi đâu được đâu."

Lâm Kính Ngôn đưa hợp đồng cho bố coi. Nụ cười trên mặt hắn muốn giấu cũng không được nhưng miệng vẫn cố sửa lại cái nhìn của bố đối với giới chuyên nghiệp: "Bố à, giới chuyên nghiệp không quan tâm chuyện đó đâu, Thể Thao Điện Tử cũng là thi đấu thể thao, bọn con nói chuyện bằng thực lực."

Bố Lâm hừ một tiếng, chẳng phán đúng sai nhưng cũng không nói gì thêm. Ông chỉ liếc Lâm Kính Ngôn đầy ẩn ý, mang một cốc nước ấm cùng hợp đồng làm việc của Lâm Kính Ngôn đi về phòng mình.

Lâm Kính Ngôn không hiểu ý tứ trong ánh mắt này của bố, ngược lại sung sướng tự hỏi bố mình quan tâm chuyện thi đấu chuyên nghiệp từ bao giờ.

- TBC -

(Chúc mừng sinh nhật Lâm đội!
Chưa bao giờ ngừng làm fan anh.
)
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#8
- Chương 7 -

Người thay thế cho Phó Dương trong mùa giải mới là một tân binh vừa đào được từ vòng khiêu chiến. Lâm Kính Ngôn xem tư liệu và các trận đánh của tân binh này thì biết năm nay cậu nhóc mới tròn mười chín tuổi, lập đội với nhóm bạn đại học, cùng chiến đội đó san phẳng tất cả đối thủ trên đường vào vòng LAN, rồi bị chiến đội Tru Tiên đánh bại trong lượt đào thải vào vòng khiêu chiến.

Chiến đội hắn thua, nhưng cũng nhờ đó hắn mới có được cơ hội ngoài ý muốn, tiến vào giới chuyên nghiệp.

Lâm Kính Ngôn gặp đội viên mới lần đầu tiên trên game. Ở công hội Hô Khiếu Sơn Trang có cọc gỗ chuyên biệt để luyện thao tác kỹ năng, lúc Lâm Kính Ngôn cho Đường Tam Đả chạy tới đó đã thấy cậu bạn kia đang tung combo ầm ầm.

Tốc độ tay không tệ, độ chính xác trong thao tác cũng tàm tạm.

Điều này đã có thể nhìn ra qua replay vòng LAN. Đây cũng là kết luận của Lâm Kính Ngôn và Phó Dương trong lúc chọn người.

Trình độ như thế này vẫn chưa đủ tốt nếu thật sự muốn đánh giải chuyên nghiệp.

"Solo một trận không?" - Lâm Kính Ngôn điều khiển Đường Tam Đả đi tới trước mặt người mới, lướt thấy hầu hết trang bị trên người hắn là trang bị cam và tím, bèn dứt khoát mở mic hỏi ý, "Vào đấu trường tu chỉnh?"

Người mới ngừng đánh cọc gỗ. Nhân vật của hắn đứng im một lúc, có vẻ cũng đang xem xét trang bị của Đường Tam Đả. Sau đó, đầy nhiệt huyết và sức trẻ, hắn cho nhân vật của mình bật nhảy một cái, nói, "Đấu trường thường là được."

Lâm Kính Ngôn cười: "Cũng được."

Tân binh hăng hái là chuyện tốt.

Đấu trường thường không được sửa số liệu, nguyên bộ trang bị cam của Đường Tam Đả đương nhiên sẽ mạnh hơn pháp sư nguyên tố của cậu tân binh kia. Lâm Kính Ngôn nhẩm theo đếm ngược của hệ thống, tay trái đặt sẵn lên bên nửa bên phím trái - hắn biết rõ chênh lệch thuộc tính như vậy có thể biến trận đấu này thành nỗi ám ảnh về sau của đồng đội mới, nhưng hắn cũng không hề có ý định nương tay.

Bọn họ chọn bản đồ đơn giản nhất là võ đài, một địa hình không có bất cứ chướng ngại vật nào. Đếm ngược kết thúc, lưu manh và pháp sư nguyên tố lập tức nhìn thấy đối thủ ở bên kia đường chéo.

Hai người đồng thời vọt lên!

Pháp sư nguyên tố chủ động tiếp cận phạm vi công kích tầm xa nhất của mình, nhanh chóng phóng ba chiêu Băng Sương Tuyết Cầu thăm dò hòng chặn hết đường đi của Đường Tam Đả, đồng thời chuẩn bị ngâm xướng kĩ năng.

Lâm Kính Ngôn phán đoán quỹ đạo và điểm dừng của ba chiêu Băng Sương Tuyết Cầu, rê chuột đi một đường chéo lớn, thành thạo cho Đường Tam Đả dễ dàng luồn lách đi ra. Động cơ vật lý tinh vi hàng đầu thế giới tái hiện hoàn mỹ tiếng giày ma sát trên đất, truyền vào tai nghe của đôi bên.

Lâm Kính Ngôn mới đánh giải chuyên nghiệp được hai năm, chưa tích được quá nhiều kinh nghiệm thâm sâu. Nhưng dù vậy thì hắn vẫn đã đánh giải được từng ấy năm. Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp 20 tuổi vừa ra mắt mà nói, thao tác chính là vũ khí trực tiếp nhất để giành thắng lợi.

Pháp sư nguyên tố đã lường trước điều này. Đối đầu với nghề vật lộn cận chiến mà còn chẳng có kinh nghiệm đánh chuyên nghiệp, tân binh kia cũng biết rõ mình cần làm gì.

Công kích phạm vi hẹp không hề hạn chế di chuyển của đối thủ, vậy phạm vi của phép thuật thì sao?

Bão Tuyết!

Ngâm xướng xong xuôi, pháp sư nguyên tố lập tức cast phép, một tảng băng sương lớn cùng hoa tuyết mịt mù chắn hết đường tiến lùi của Đường Tam Đả. Đúng lúc đó, tốc độ tiến lên của Đường Tam Đả đột ngột giảm bớt, một cái debuff chậm chình ình xuất hiện trên thanh trạng thái của Đường Tam Đả.

Từ đầu đến giờ, màn trình diễn của cậu tân binh này gần như không chê vào đâu được.

Lâm Kính Ngôn hài lòng gật đầu. Sau đó, khác với hầu hết các tân binh tham gia vòng khiêu chiến, anh không vội vã tìm đường thoát ra khỏi Bão Tuyết, ngược lại, Lâm Kính Ngôn nhìn chằm chằm vào ngâm xướng của pháp sư nguyên tố, theo bản năng lựa kỹ năng tầm trung ít ỏi của lưu manh để giành quyền chủ động. Đường Tam Đả miễn cưỡng chịu sát thương của Bão Tuyết, nhe nanh múa vuốt trên màn hình - là kỹ năng buff hệ tinh thần của lưu manh, Đe Dọa.

Động tác quá nhanh. Cậu tân binh chưa kịp ngắt ngâm xướng thì kỹ năng tiếp theo đã bị Đe Dọa xen ngang, pháp sư nguyên tố rơi vào đông cứng trong phút chốc.

"Nhanh quá!" - Tân binh không khỏi thốt lên: “Biết thế tui đã không ngâm xướng cái kia!”

"Cậu phản ứng không chậm, có điều vẫn còn sơ suất."

Đây là một vấn đề thường gặp ở những người mới bước vào giới chuyên nghiệp. Bọn họ ít được cọ xát với những tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu cho nên thường mắc một số lỗi chi tiết nghiệp dư khi thực chiến với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Bởi vì họ không lường được cái "biết thế" này.

Bản thân Lâm Kính Ngôn cũng từng như vậy, cho nên có thể kiên nhẫn với người đồng đội mới sẽ tham gia vào mùa sau. Trong lúc vừa tăng tốc lao tới chỗ pháp sư nguyên tố vừa ra chiêu, anh vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Đừng bao giờ đánh giá thấp tốc độ phá đám của đối thủ trên sân, đó là ký ức cơ bắp hình thành sau nhiều lần luyện tập, đặc biệt là với nghề ngâm xướng của pháp sư nguyên tố."

"À ... vâng!" Cậu tân bình nhanh chóng điều chỉnh tâm lý. Sau khi nhảy lùi, hắn chọn kỹ năng Băng Tuyến không cần ngâm xướng, tiếp tục giới hạn không gian đi lại của Đường Tam Tả đồng thời nới rộng khoảng cách. "Cảm ơn, đội trưởng!"

Lâm Kính Ngôn vẫn đang đuổi theo điểm đầu của Băng Tuyến, nghe thấy lời này thì trượt tay. Đến khi hoàn hồn, Đường Tam Đả đã bị nhốt giữa một vòng Băng Tuyến. Cân nhắc một hồi, anh đành để Đường Tam Đả chịu đòn của kết giới phép thuật, với tốc độ mắt thường cũng thấy được, Đường Tam Đả bị đóng băng trong bốn giây. Chỉ một chớp mắt, thanh máu của Đường Tam Đả giảm một phần tư.

Lâm Kính Ngôn biết mình mắc lỗi rồi. Sau khi tỉnh táo lại, hắn dở khóc dở cười khen: "Băng Tuyến đẹp đấy."

Trận đấu hoan nghênh đồng đội mới vẫn tiếp tục.

Sau sai lầm mắc kẹt kia, Lâm Kính Ngôn đã kịp thời chấn chỉnh tinh thần, không cho cậu bạn mới bất kỳ cơ hội nào. Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về Đường Tam Đả.

"Đây là trình độ của giải đấu chuyên nghiệp sao?" Xong trận, cậu tân binh hoàn toàn bị thuyết phục, giọng điệu cũng thành thật hơn lúc đầu rất nhiều. "Lâm đội thật tuyệt vời!"

"Đừng nịnh nữa." Lâm Kính Ngôn cười nói. “Mũi tôi nở ra mất!”

Cậu tân binh cười khà khà khà mồi lúc rồi mới vào chuyện chính: "Lâm đội, khi nào tôi mới được huấn luyện chung với mọi người?"

"Sớm thôi." Lâm Kính Ngôn nghe vậy cũng nghiêm túc.

“Kỳ nghỉ hè năm nay ngắn, tập trung sớm hơn nửa tháng, huấn luyện sẽ vất vả lắm đây.”

Pháp sư nguyên tố theo thao tác của chủ nhân bày ra vẻ mặt tán đồng.

"Tôi sẽ cố gắng bắt kịp!" Lâm Kính Ngôn nghe cậu tân binh nói: "Vì chiến đội của N thị chúng ta!"

Hai tuần sau, Lâm Kính Ngôn quay lại đội ngũ sớm.

Ngoài đợt huấn luyện mười giờ sắp tới, Lâm Kính Ngôn, với tư cách là tân đội trưởng của Hô Khiếu, còn cần tham gia họp báo trước mùa giải - chuyện mà lãnh đạo cấp cao của câu lạc bộ đã thảo luận với anh từ sáng sớm.

- TBC -

(Sản phẩm thuộc project Lẩu Thập Cẩm)
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#9
- Chương 8 -
Chiến đội Hô Khiếu được quyết định thành lập ở nội thành cổ của thành phố N. Nơi rộng lớn này cách đây mười mấy năm từng là một con phố thương mại sầm uất, vì quy hoạch đô thị mà suy tàn dần theo thời gian, giờ đây chỉ còn lại đường cái rộng rãi và những hàng quán sâu trong ngõ hẻm vẫn lưu được dấu xưa. Đến muộn một chút thôi, trên đường đã lác đác chỉ còn vài bóng người đi đường vội vã bước.

Nhưng lại vừa hợp với với tuyển thủ chuyên nghiệp như họ, quanh năm không bước ra khỏi cổng trừ khi đi đánh giải.

Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Lâm Kính Ngôn tiện đường rẽ vào ngõ nhỏ xếp hàng mua bánh kếp mỡ vịt, sau đó mới chậm rãi đi về phía câu lạc bộ. Anh đã nắm được quy trình cụ thể của họp báo, chỉ khác một chút so với buổi họp báo thường ngày. Quãng đường ngắn ngủi, hắn vẫn nhẩm lại nhưng thông tin quản lý Hà đã phổ biến trước cho mình, trong lòng vẫn có đôi chút bất an.

Dù đã chuẩn bị kĩ càng đến đâu thì đây vẫn là buổi họp báo đầu tiên mà hắn thật sự là nhân vật chính.

Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của hắn đều sẽ được rất đông đảo phóng viên bên dưới cũng như người hâm mộ xem livestream trên Internet phân tích kỹ càng, mỗi động thái của anh ấy sẽ quyết định sự kỳ vọng của khán giả đối với Hô Khiếu mùa mới.

Đây là trách nhiệm mà người ở vị trí đội trưởng ắt phải gánh vác.

Lâm Kính Ngôn cuối cùng cũng thấm được điều đó.

"Thông báo chính thức đã được đăng tải rồi."

Vẫn tại phòng họp treo hàng tá thông tin phân tích xu hướng ấy, quản lý Hà điểm lại các chi tiết của buổi họp báo hôm nay một lần cuối với hắn. Điểm thường lệ của mùa giải trước đã bị xóa sạch, bảng điểm trống trơn, chờ mùa giải mới.

Lâm Kính Ngôn vừa vào cửa câu lạc bộ đã được gọi tới đây, kiên nhẫn nghe quản lý Hà nói: “Cuộc họp báo bắt đầu lúc 7 giờ 30, ngoài các phóng viên ở hiện trường thì còn có truyền hình trực tiếp qua các nền tảng phát sóng lớn..."

"Đừng lo lắng, gặp câu hỏi lạ thì cứ trả lời theo suy nghĩ của cậu là được, có lỡ miệng thì nhân viên truyền thông sẽ lo liệu. Thái độ tích cực chút, dạo này người ta thích tuyển thủ chuyên nghiệp kiểu đấy, cái này thì cậu cứ phát huy như bình thường là được, Kính Ngôn."

Quản lý Hà cẩn thận điểm lại tất cả những vấn đề có thể phát sinh với hắn thêm lần nữa, xong xuôi mới thả người.

Lâm Kính Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn mở cửa, lòng đầy tâm sự... Đang thầm nghĩ hay là qua chiều nay tranh thủ thảo trước vài kịch bản, lại bị đám đồng đội đang ghé tai nghe trộm ngoài cửa dọa nhảy lùi về sau.

"Đù má!"

Lâm Kính Ngôn rất ít khi chửi thề. Hắn điểm danh mấy cái đầu đang ở ngoài cửa, ngạc nhiên nhận ra rằng rất nhiều thành viên mới đã ở đây, thậm chí cả cậu mục sư quê nhà cách Hô Khiếu nửa đất nước cũng không bỏ lỡ cơ hội hóng hớt này.

Đây là từ chương trình gì đây?

Tân đội trưởng chiến đội không khỏi nhìn ra sau - ban điều hành cấp cao của câu lạc bộ vẫn đang họp ngắn trong phòng, không để ý đến bọn họ. Lâm Kính Ngôn thấy thế bèn khẽ khàng đóng cửa, sau đó quay lại, tức giận tính sổ với đám người kia: "Mấy người các cậu đang làm gì? Có thấy giống chim lợn không hả...?

Đám người kia xì xầm một chốc, kết cục là Nguyễn Vĩnh Bân bị bọn họ quyết đoán đẩy ra ngoài.

Nguyễn Vĩnh Bân: ". . . "

Tại sao nồi nào cũng đến lượt trị liệu đội?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Vĩnh Bân, tuyển thủ mục sư chơi tự vệ trứ danh của Vinh Quang, lặng lẽ luồn tay sau lưng tặng những kẻ đã bán đứng mình một ngón giữa, sau đó không hề chớp mắt mà phịa ra động cơ nghe trộm của đám mình: "Lão Lâm, do tụi tui lo lắng về việc sắp xếp nhân sự chiến đội của mùa giải mới thôi!”

Lâm Kính Ngôn không nhịn được mà bật cười.

Anh không so đo lý do bọn họ tò mò nghe trộm nữa, đổi hướng nhìn sang cậu tân binh từ vòng khiêu chiến mình mới chỉ tiếp xúc trên game, quan tâm hỏi thăm: "Dọn đồ xong chưa?"

Pháp sư nguyên tố ho "khụ" một tiếng. So với đám già đời thân kinh bách chiến kia thì da mặt của tân binh vẫn mỏng hơn nhiều, cậu ngượng ngùng gật đầu, đối mặt với sự quan tâm của Lâm Kính Ngôn, cậu không hề do dự mà lật tẩy mục đích của các tiền bối: "Lâm đội, là như thế này, các tiền bối nói với em hôm nay anh có buổi họp báo, cho nên bọn em tới đây hỗ trợ anh!”

Lâm Kính Ngôn nghe cậu pháp sư nguyên tố hùng hồn tuyên bố vậy mà sửng sốt, sau đó lòng anh dâng lên những cảm xúc vô cùng phức tạp khó tả, từng đợt từng đợt không ngừng đánh vào nơi mềm yếu nhất trong nội tâm. Thủy triều qua đi, tâm tư dầm dề lại tỏa sáng chói lọi.

Anh nghĩ, bọn họ đều tin tưởng ở mình đấy, Lâm Kính Ngôn.

Mình không muốn phụ lòng tin tưởng này, cũng không thể.

“Cám ơn mọi người.” Lâm Kính Ngôn vất vả nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nghe mình lên tiếng.

Sau khi bị tên pháp sư nguyên tố vạch trần, Nguyễn Vĩnh Bân cũng không buồn nhập hội mắng người với những người khác. Hắn nhìn người bạn lâu năm, cũng là đội trưởng hiện tại và tương lai của mình, chân thành nói: "Chỉ giỏi làm lớn chuyện, cảm ơn gì chứ." - Hắn thoáng dừng, ít nhất vào khoảnh khắc khắc này, hắn thay đổi xưng hô của mình với Lâm Kính Ngôn, "Đội trưởng."

"Tụi tui đợi cậu dẫn tụi tui đánh vào vòng chung kết! Mùa giải này đừng để rớt từ lượt đầu nữa!"

Lâm Kính Ngôn vừa cười vừa cho Nguyễn Vĩnh Bân một cú.

Dù sao thì cũng là chiến đội đã lọt đánh vào vòng chung kết của mùa giải trước, buổi họp báo giữa kì nghỉ của Hô Khiếu vẫn có sự tham gia của rất nhiều báo đài thể thao điện tử.

Trước một giờ, Lâm Kính Ngôn bị kéo vào phòng nghỉ - dạo này, dù muốn dù không thì tuyển thủ chuyên nghiệp ít nhiều cũng phải chăm chút ngoại hình của mình. Đã có kinh nghiệm từ hai mùa giải trước, Lâm Kính Ngôn học được chiêu bất biến khi chuyên gia trang điểm tô tô trét trét đủ thứ kỳ lạ lên mặt mình.

Xong xuôi, anh vuốt thẳng cổ áo đồng phục mới được thiết kế riêng cho mình, đứng dậy, đi về phía hành lang.

Đã gần 7h30, khu truyền thông trong hội trường chật cứng.

Ánh sáng hiển nhiên là tập trung trên sân khấu, Lâm Kính Ngôn nhìn ông chủ Hô Khiếu đã an tọa bên trên, cuối cùng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại và đi. Bước chân vững chãi như đã sẵn sàng đón nhận ánh đèn rọi tới nơi mình.

Nhân viên truyền thông nở nụ cười mở đầu: “Thưa quý vị, chào mừng đến với buổi họp báo hôm nay.” - rồi giới thiệu ngắn gọn tình hình hiện tại của Hô Khiếu, sau đó đưa chủ đề này đến với nhân vật chính thực sự của đêm nay.

Lâm Kính Ngôn nhìn thấy các phóng viên bên dưới lần lượt giơ máy ảnh và máy ghi âm lên. Sân khấu này quả là rộng quá, khi anh ngồi trong tiệm net thao tác nhân vật, Lâm Kính Ngôn không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày, hai năm sau, hắn có thể ngồi trên sân khấu của cung thể thao, hoàn toàn trở thành nhân vật chính. Trong giây phút này, hắn là tiêu điểm duy nhất của khán giả.

Ông chủ Hô Khiếu phát biểu cũng rất nhanh, micro trong tay ông sẽ sớm chuyền đến Lâm Kính Ngôn. Tất cả các phóng viên tại hiện trường và khán giả xem trực tiếp ngoài kia đều đang chờ tân đội trưởng của Hô Khiếu lên tiếng - bất cứ điều gì, tỏ thái độ cũng được, cầu nguyện hứa hẹn cũng được, bọn họ muốn biết Đội trưởng Hô Khiếu ngồi trên sân khấu kia đang nghĩ gì.

Lâm Kính Ngôn cầm micro, thử âm, chậm rãi nói: "Chúc mọi người một buổi tối tốt lành, tôi là Lâm Kính Ngôn."

Có thể là từ lúc Phó Dương tuyên bố giải nghệ, có thể là từ lúc Lâm Kính Ngôn nói lời chia tay với Phó Dương, cũng có thể là từ chính giây phút này, bên cạnh người thao tác Đường Tam Đả, các phóng viên bắt đầu thích đế thêm bốn chữ "đội trưởng Hô Khiếu" vào trước trên Lâm Kính Ngôn.

Họ lặng lẽ vô thanh tiếp nhận sự thay đổi đội trưởng ở Hô Khiếu.

Hội trường rộng rãi và sạch sẽ, các phóng viên nghiêm túc ghi chép, các đồng đội hết lòng ủng hộ, cùng những người hâm mộ đang háo hức chờ mong. Mọi thứ đều vừa đủ. Ít nhất tại buổi họp báo này, Lâm Kính Ngôn không mong muốn gì hơn nữa.

Đây là viễn cảnh về Vinh Quang hoàn hảo nhất mà anh có thể tưởng tượng đến.

“Lại gặp lại rồi.” Giọng nói của Lâm Kính Ngôn dần dần trở nên kiên định: “Cảm ơn mọi người vẫn luôn quan tâm, ủng hộ Hô Khiếu…”

-

Màn hình máy tính của Lão Lộ nhảy ra hai cửa sổ.

Một bên là tin tức buổi họp báo của Hô Khiếu, một bên là nhóm QQ với hàng nghìn người.

Chất lượng hình ảnh phát sóng trực tiếp rõ nét đến tuyệt vời, giọng nói của tân đội trưởng Hô Khiếu vang gần bên tai. Lão Lộ vừa háo hức xem livestream của buổi họp báo, vừa thỉnh thoảng lướt sang cuộc trò chuyện của mọi người trong nhóm fan.

Chắc chắn là đã chuẩn bị trước kịch bản, dù có là phóng viên hay fan khó tính nhất cũng không thể tìm ra sơ sót gì trong bài phát biểu đã được cường điệu này, nhưng với một người vốn luôn chú ý tới Weibo của toàn bộ tuyển thủ chiến đội Hô Khiếu từ ngày đầu như Lão Lộ, hắn biết rõ rằng dù bài phát biểu này có thể đã qua bàn tay biến hóa của bao nhiêu chuyên gia, thì những luận điểm chính vẫn xuất phát từ Lâm Kính Ngôn.

Một số fan không có trực giác nhạy bén của Lão Lộ, nhưng nhóm chat của đám fan chưa bao giờ gián đoạn.

"Uiiii chaaaaaaa! Tặng ngàn bông cho các chị staff trang điểm hôm nay! Không ngờ có ngày tui cũng có thể liếm liếm nhan sắc anh Lâm nhà mình!"

"Ảnh nhắc Phó ca kìa. Ui ui! Từ lúc giải nghệ đến giờ chưa thấy Phó ca đăng bài QAQ Lâm đội mời Phó ca lên sóng điiii!"

"Sao cái cậu pháp sư nguyên tố mà đội trưởng Lâm nói đến có ID giống ông bạn tui thế nhỉ?"

"Mùa giải mới Hô Khiếu cố lên!"

. . .

Tin nhắn trong nhóm chat hầu hết là những tin nhắn như thế này, hết trang này đến trang khác.

Lão Lộ chỉ im lặng, theo dõi, mặc dù đã làm quản lý fandom của Hô Khiếu một thời gian nhưng hắn luôn giữ thái độ khiêm tốn, thỉnh thoảng tất @ mọi người để lập một nhóm hỗ trợ theo chân chiến đội đến sân khách thi đấu chứ hiếm khi tham gia chat chit hú hét cùng fan. Cho đến khi có một tin nhắn ác ý đột nhiên nhảy ra - người đó để avatar Vinh Quang, gửi một bài văn dài dằng dằng kể lể lý do Lâm Kính Ngôn thua kém Phó Dương, cuối cùng kết luận rằng sớm muộn gì Hô Khiếu cũng kết thúc thôi. Khi Lão Lộ để ý đến người này thì các fangirl trong nhóm đã cãi nhau qua lại vài câu với người đó, hắn cau mày, đăng một thông báo mới lên nhóm.

"Chiến đội ắt có cân nhắc và suy xét riêng khi thay đổi nhân sự. Đây là nhóm fan của Hô Khiếu, mọi bình luận xúc phạm chiến đội và các tuyển thủ đều bị cấm."

Suy nghĩ một hồi, hắn bèn thêm một dòng ở cuối thông báo: "Hô Khiếu cố lên! Lâm đội cố lên!"

Thông báo vừa lên, các fangirl đang hăng máu cãi vã như tỉnh táo lại, mặc kệ tên hề vô danh, thay vào đó hướng ứng thông bào của Lão Lộ, liên tục spam "Hô Khiếu cố lên!" và "Lâm đội cố lên!" trôi mất cuộc tranh cãi lúc nãy.

Hài lòng, Lão Lộ trở về xem livestream.

Lâm Kính Ngôn đã hoàn thành bài phát biểu thuộc nằm lòng từ trước. Sau thời gian giải lao ngắn ngủi, buổi họp báo bước vào phần đặt câu hỏi.

Những câu hỏi đầu tiên của phóng viên có vẻ khá dè dặt.

Lâm Kính Ngôn trả lời một câu hỏi dễ từ một phóng viên nam, xong xuôi, nhân viên truyền thông mời phóng viên tiếp theo.

"Xin chào Lâm đội," lần này người đặt câu hỏi là một nữ phóng viên trang điểm rất đậm, cô liếc nhìn màn hình laptop của mình rồi nhanh chóng lên tiếng: "Vừa rồi tôi nghe Lâm đội nói, đã sáng tỏ được nhiều điều, tôi cũng rất vui vì mục tiêu của Hô Khiếu không thay đổi vì sự ra đi của Phó đội. Nhưng-"

Lâm Kính Ngôn mỉm cười và gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.

"Thiếu đi một vị át chủ bài lão luyện, tổn thất này đối với Hô Khiếu hẳn là không đơn giản như Lâm đội vừa nói đâu nhỉ?" Nói xong lời sắc bén, nữ phóng viên nhanh chóng bổ sung: "Theo như tôi biết, Hô Khiếu không có ý định tiến hành chuyển nhượng để củng cố đội ngũ."

Hầu hết các phóng viên bên dưới đều lộ ra vẻ hứng thú.

Mà Lâm Kính Ngôn ngồi trên sân khấu vẫn không đổi sắc mặt.

Hắn đã quen câu này quá rồi.

Đây là vấn đề họ đã thảo luận trước khi Phó Dương rời đội.

Hôm đó họ vừa xem lại trận chung kết giữa Lam Vũ và Vi Thảo, Lam Vũ đã để cơ hội tiến vào vòng trong vụt qua trước mắt mình. Lâm Kính Ngôn nghĩ, câu hỏi của nữ phóng viên này chi bằng đem đi hỏi người có kinh nghiệm như chiến đội vừa tiễn Ngụy Sâm đi kia thì hơn.

"Lão Phương gánh không nổi." Ngày đó Phó Dương dùng chỉ bằng một câu, một châm thấy máu vạch trần tình cảnh khó khăn của Lam Vũ, "Lão Ngụy rũ gánh quá vội, Lam Vũ không liên lạc được. Với đội hình của mùa giải này mà lão Phương vẫn dẫn đội vào vòng chung kết được đã là kỳ tích."

Nhưng Hô Khiếu thì khác.

Lâm Kính Ngôn hiểu được ý của Phó Dương.

Hắn ừ một tiếng, coi như đồng tình với quan điểm của nữ phóng viên, sau đó mới nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Sự ra đi của Phó đội quả thực là một tổn thất đối với Hô Khiếu. Chúng tôi đang thiếu một tuyển thủ kỳ cựu giàu kinh nghiệm. Đây là điều chúng tôi buộc phải thừa nhận, cũng là sự thật chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng để đối mặt."

“Cũng có nghĩ là Lâm đội rất tự tin về mùa giải tiếp theo?” Nữ phóng viên mỉm cười, tự nhiên tiếp lời.

Nếu Lâm Kính Ngôn có thể theo dõi chiến trường trên livestream, hắn chắc chắn sẽ nhìn thấy hàng tá bình luận như "Câu hỏi này tâm cơ vãi." lấp đầy màn hình. Nhưng hắn không thấy, vì vậy người xem livestream nghe Lâm Kính Ngôn bảo: "Không lẽ mọi người mong tôi bảo mình không hề tự tin về mùa tới hả?"

Các phóng viên bên dưới cười rộ vui vẻ.

Lâm Kính Ngôn cũng cười với họ: "Sự thật là không ai có thể phán đoán kết quả của một trận đấu chưa diễn ra. Chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị tốt nhất để lấp lỗ hổng mà sự ra đi của Phó đội để lại."

Cho dù vạch xuất phát không mấy cao, đường băng vẫn luôn ở đó, chỉ điều này thôi cũng đủ khiến Lâm Kính Ngôn dẫn Hô Khiếu chạy hết quang đường.

"Sự chuẩn bị mà Lâm đội nhắc tới có phải là ám chỉ những người mới được đào ra từ vòng khiêu chiến không?" Chủ đề này đã mở ra, đương nhiên sẽ có phóng viên khác nhân cơ hội tiếp tục câu chuyện của nữ phóng viên kia, "Lập tức cho tân bình chưa từng thi đấu chuyên nghiệp lên sân, quyết định này có thể phản tác dụng. Tân binh luôn là nhân tố bất ổn nhất trên sàn đấu, không phải sao?”

Lâm Kính Ngôn chăm chú nhìn phóng viên vừa hỏi câu hỏi này.

Sau đó, hắn tựa lái chủ đề đi xa: “Lúc mới gia nhập Liên minh, trận đầu tiên tôi lên sân là gặp Gia Thế, lập tức bại trận dưới tay Diệp thần."

Chiến đội mới gặp chiến đội á quân mùa giải trước, đây là lộ trình thi đấu đã xuất hiện từ mùa giải thứ 2.

Đối mặt với Gia Thế, đội ngũ vô địch mùa giải đầu tiên, Lâm Kính Ngôn vừa ra mắt là chỉ là một người mới, trăm phần trăm, không hơn không kém. Lâm Kính Ngôn nhớ rõ, trận đó hắn đánh cả solo lẫn đoàn đội. Thật ra trận solo của hắn cũng khá đáng khen, không ai chê được một tân binh có thể đánh tuyển thủ chiến đội quán quân tới đỏ máu, những hắn lại chạm trán Diệp Thu ở trận đoàn đội.

Sau đó thì y hệt những gì hắn nói với tay phóng viên báo Thể Thao Điện Tử, đối đầu trực diện với Diệp thần, bị đánh đến tan vỡ tinh thần.

Trước khi bước vào đấu trường chuyên nghiệp, Lâm Kính Ngôn chưa bao giờ gặp phải một đối thủ không để lại một kẽ hở nào như vậy, mỗi kỹ năng và chiêu thức của mình đều nằm trong dự đoán của người kia, mỗi lần nhấn phím, mình càng tiến gần đến thất bại. Là trải nghiệm kinh hoàng đến thế cho nên Lâm Kính Ngôn phải mất rất lâu để hồi phục, chính anh cũng là tân binh thiếu ổn định nhất Hô Khiếu.

"Tôi nghĩ mình cũng được tính là có kha khá kinh nghiệm ở lĩnh vực này nhỉ?" Lin Jingyan hỏi ngược lại, "Hơn nữa, chúng tôi không có ý định để người mới lên sân một mình."

Hắn nghĩ một chút, rốt cục quyết định dừng tại đây, chôn câu "Anh gạt luôn Tru Tiên khỏi danh sách những tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, sợ là Trương Giản phải báo công an mất" vào sâu trong đáy lòng.

Nghĩ thôi là được, nghĩ thôi là được.

Trả lời vấn đề đến mức này, phóng viên ở bên dưới đã biết, tân đội trưởng Hô Khiếu trên sân khấu không phải là một tuyển thủ dễ dao động. Hắn không né tránh câu hỏi, cũng không nhìn trái nhìn phải mà vun vén, từ đầu đến cuối hắn đều trả lời rất thành tâm. Hắn dường như không dính dáng gì đến tất cả những tính cách mà cánh nhà báo ghét, những điều hắn nói cũng rõ ràng là sự thật hiển nhiên, nhưng họ vẫn không cảm nhận được sự hợp tác Lâm Kính Ngôn.

Ông chủ Hô Khiếu cũng đang ngồi trên sân khấu với Lâm Kính Ngôn, vừa quan sát đội trưởng của mình vừa suy tư, chỉ cảm thấy hình như mình vừa vớ được vàng.

Phó Dương nhìn Lâm Cảnh Ngôn trên màn hình, bỗng nhiên vui mừng.

Biểu hiện của Lâm Kính Ngôn thật sự vượt quá mong chờ của hắn, hắn vẫn luôn biết người chơi lưu manh này một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc - mặc dù Lâm Kính Ngôn luôn bảo rằng mình không quá nhiều thiên phú về Vinh Quang, nhưng Phó Dương lại biết rất rõ, mỗi một người có thể đánh từ game lên đấu trường chuyên nghiệp đều có nét độc đáo riêng.

Thanh niên đang trả lời thỏa đáng 7749 câu hỏi kỳ lạ trên màn ảnh kia, cho dù Phó Dương có tự mình đi lên cũng không thể làm tốt hơn hắn.

Trong lúc thất thần, Phó Dương không nghe được phóng viên hỏi lại cái gì, nhưng lại nghe Lâm Kính Ngôn nhắc tên mình.

"Tình hình gần đây của Phó đội ấy hả? Tài khoản Weibo của ảnh chắc vẫn còn đó mà... à không có update gì mới, vậy mọi người giục ảnh đăng bài đi là được mà?"

Phó Dương nghĩ, haha, thằng nhóc này.

Ai chơi lưu manh cũng xấu tính xấu nết như này hả?

- TBC -

(Sản phẩm thuộc project Lẩu Thập Cẩm)
 
Last edited:

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,963
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#10
- Chương 9 -​

Chẳng mấy chốc, mùa giải thứ tư của Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang bắt đầu như dự kiến.

“Đây là mùa giải có nhiều tân binh nhất kể từ khi Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang bắt đầu” - còn chưa bước vào mùa giải mới, tuần san Thể Thao Điện Tử đã hùng hồn tuyên bố, “Đại đa số các đội đều chọn hoàn thiện đội hình chiến đội trong mùa bốn này. Chúng ta cùng chờ xem quyết định sử dụng các tân binh trên diện rộng của các chiến đội lớn sẽ đem lại những bất ngờ ra sao."

Chín giờ sáng, khi Lâm Kính Ngôn đến phòng huấn luyện, một đám tuyển thủ Hô Khiếu đang tụm năm tụm ba xem số đặc biệt dự đoán mùa giải mới của giải Vinh Quang chuyên nghiệp.

Xem thôi chưa đủ, bọn họ còn nhận xét từng đội từng đội một.

Lâm Kính Ngôn đứng sau lưng họ nghe một luc, thấy bọn họ càng nói càng trôi, xa rời hẳn khỏi phạm vi tìm hiểu đối thủ trước trận đấu, cuối cùng không thể không ho một tiếng, ra hiệu cho bọn họ kiềm chế bản thân.

"Ô, Lão Lâm, anh đến rồi hả." Nguyễn Vĩnh Bân nhanh nhẹn quay người, sờ mũi cười ngượng: "Anh có muốn dò tin mật của các chiến đội khác không Lâm đội?"

Lâm Kính Ngôn: ". . . "

Tìm hiểu cái đầu cậu. Đội nào ngốc đến mức công khai con át chủ bài của mình trên một tạp chí được phát hành công khai?

“Tối nay là lượt đầu tiên,” nghĩ như vậy, Lâm Kính Ngôn mặc kệ mục sư nhà mình nói bậy nói bạ, vô cảm cầm lấy tờ báo trên bàn, chỉ vào tiêu đề bắt đầu mắng: “Mấy cậu định lên sân nói nhảm để gây bất ngờ cho khán giả à?”

Dừng một chút, hắn liếc nhìn cây tiên nhân cầu Phó Dương để lại, khôi phục vẻ nghiêm chỉnh, nói: "Được rồi, chúng ta họp thôi, tôi phổ biến đội hình trận đấu tối nay."

Nhà thi đấu Long Sơn.

Mới qua 17h30 chiều một chút nhưng rất nhiều người trẻ đã tụm thành đám đứng trước cửa chính nhà thi đấu.

Hầu hết những thanh niên này đều gầy, da trắng, nhìn là biết là không vận động nhiều, khác hoàn toàn với những người cuối tuần nào cùng tới phòng gym. Thỉnh thoảng có người đi đường áo cộc sẽ tò mò rẽ vào hỏi, mỗi khi như vậy, một số thanh niên nhiệt tình sẽ chỉ vào áp phích, kiên nhẫn giải thích với họ: “Tối nay ở đây có trận đấu giải Vinh Quang chuyên nghiệp!”

Chữ viết rõ ràng, ngắn gọn trên áp phích cao bằng người.

Giải Vinh Quang chuyên nghiệp mùa bốn lượt đầu tiên, Hô Khiếu nghênh chiến Hư Không trên sân nhà.

Đúng sáu giờ mười lăm, nhân viên bảo vệ từ trong sân vận động đi ra. Bọn họ chỉ cần gọi một tiếng, những người hâm mộ vốn đang tụm năm tụm ba đợi bên ngoài nhanh chóng xếp thành hai hàng, trật tự kiểm tra vé. Lúc này có thể nhìn ra chiến đội mà họ ủng hộ - người hâm mộ đến cổ vũ này ít nhiều mang theo logo của đội, một số thậm chí còn mang theo một lá cờ lớn cỡ 3. Gió thổi làm lá cờ mở ra, lộ diện logo khổng lồ của chiến đội họ.

Là chiến đội trực thuộc Thành phố N, Hô Khiếu đương nhiên nhận được nhiều sự ủng hộ của người hâm mộ hơn.

Đã gần bảy giờ rồi.

Các thành viên Hô Khiếu xuống xe, đi cổng sau vào nhà thi đấu.

“Ngoài kia náo nhiệt quá.” Đang ở lối đi cho tuyển thủ nhưng cậu tân binh chơi pháp sư nguyên tố vẫn mải miết ló đầu nhìn lén vào sân, liên tục nói: “Lâm đội ơi, em căng thẳng!”

Lâm Kính Ngôn còn chưa kịp nói gì thì Nguyễn Vĩnh Bân đã khoác vai cậu tân binh, chẳng được mấy khi ra dáng tiền bối: Không có tiền đồ, đến trận đoàn đội tôi để mắt cậu nhiều hơn là được chứ gì.”

Nghe được trị liệu chăm sóc, sắc mặt của pháp sư nguyên tố quả nhiên sáng sủa hơn.

Lâm Kính Ngôn trầm ngâm một hồi, rốt cục vẫn không vạch trần mục sư chơi zâm nhà mình - có khi tên này đột nhiên tìm ra lương tâm của mình nên không muốn đứng hàng sau nữa? Dù biết mỗi trường phái/đấu pháp đều có giá trị riêng, cũng đã quen phối hợp với mục sư luôn níp lưng mình, đôi khi Lâm Kính Ngôn cũng hy vọng mục sư có thể hỗ trợ mình tiến hành những cuộc tấn công trực diện hơn.

Huống hồ...

Đội trưởng tân binh của Hư Không là một quỷ kiếm sĩ - trận quỷ.

Lâm Kính Ngôn bắt đầu khâu chuẩn bị trước trận đấu, nhắc lại chiến lược cho trận đoàn đội tối nay.

Kìm kẹp không cho phóng trận quỷ. Nếu để một trận quỷ thư thả dàn trận, ai gặp rồi sẽ biết về sau bực bội như thế nào.

Gần tám giờ tối, nhiệt độ trong nhà thi đấu lên tới đỉnh điểm.

Người hâm mộ trên khán đài biết sắp tới lúc tuyển thủ hai đội ra sân bèn ồn ào hò hét, cổ vũ cho chiến đội của mình, hàng trăm giọng nói hòa vào nhau đầy hỗn loạn, mỗi giọng hét một thứ, gì cũng có. Lúc Lâm Kính Ngôn ra sân đã chỉ còn nghe ra mấy chữ "Cố lên" và "Phải thắng", cổ vũ ai thì không phân biệt được.

Anh mỉm cười hiền lành với khán giả phía dưới, fan Hô Khiếu lập tức rạo rực reo hò.

Náo nhiệt quá đi mất.

Giữa không khí sôi động của nhà thi đấu, Lâm Kinh Ngạn bất giác nhớ về câu cảm thán mới đây của cậu nhóc pháp sư nguyên tố.

Vào đầu mùa giải, Giải đấu Vinh quang chuyên nghiệp dường như sôi động hơn hẳn những năm trước, tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ, những người vẫn đang chinh chiến ở Liên minh, có thể cảm nhận rõ sự thay đổi này. Lâm Kính Ngôn không khỏi liếc mắt nhìn những người hâm mộ đang mặc đồng phục Hô Khiếu, hắn cử động ngón tay, đốt tay bị miết kêu tách tách.

Hắn khao khát được đánh giải.

Hắn sắp chờ không nổi nữa rồi.

19h59, màn hình lớn hai bên khán đài vốn đang chiếu lại những khoảnh khắc nổi bật của mùa giải trước đồng loạt tắt phụt, khi sáng trở lại thì bắt đầu đếm ngược trong sự mong đợi của toàn thể tuyển thủ và khán giả, dù đang đếm theo hay nhẩm thầm. Từng giây từng giây, ngược về không.

Vinh Quang!

Đoạn highlight chiến thắng trên đấu trường hoành tráng đến mức át đi mọi tiếng ồn ào tại nhà thi đấu.

Gia Thế, Bá Đồ, Hoàng Phong, Lam Vũ... Hai mươi chiến đội thuộc Liên minh lần lượt xuất hiện trong video khởi động mùa giải mới. Đội trưởng của mỗi đội bày tỏ quan điểm của họ về mùa giải mới trong video. Ngay cả Diệp Thu, người chưa bao giờ thích lộ mặt, cũng hợp tác và ghi âm một đoạn.

"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên mục tiêu vẫn là đoạt chức vô địch."

Khi giọng nói của Diệp Thu vang lên, toàn bộ nhà thi đấu Long Sơn trở nên huyên náo, tiếng nói của hơn một nghìn người thậm chí còn át đi bài phát biểu cuối cùng của chủ tịch Liên minh Kim Thành Nghĩa.

Lâm Kính Ngôn nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn chỉ bảo "Tôi hy vọng tất cả các đội có thể đạt được kết quả lý tưởng, và Hô Khiếu tất nhiên sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ." - Nhưng hắn cũng không ngạc nhiên trước kỹ năng mở miệng lập tức kéo hận thù của Diệp Thu.

Là Đấu Thần, hắn nói gì cũng không quá đáng.

Đại đa số người hâm mộ có mặt tại hiện trường có lẽ cũng nghĩ như vậy.

Video khởi động nhanh chóng kết thúc, hiện trường gào khản họng do Diệp Thu gây ra cũng dần dần lắng xuống.

Khán giả cuối cùng lại một lần nữa chuyển sự chú ý tới trận đấu hiện tại. MC trên sân khấu tối nay đã bắt đầu giới thiệu các nhân vật chính thực sự ở nhà thi đấu tối nay. Đội khách được ưu tiên giới thiệu trước, MC lần lượt công bố tài khoản và tên của các tuyển thủ, khán đài phía Hư Không ngày một trở nên sôi nổi.

Sau đó là chiến đội chủ nhà, Hô Khiếu.

Nghe đến hai chữ Hô Khiếu này, Lâm Kính Ngôn vô thức mỉm cười.

Hắn nghe tên Nguyễn Vĩnh Bân cùng Người Chữa Linh Hồn, nghe tên pháp sư nguyên tố và Thiều Quang Hoán. Đi kemfv ưới no là những tiếng hò reo ngày một vang vọng, ngày một nhiệt huyết ở nhà thi đấu Long Sơn.

“…Cuối cùng là đội trưởng chiến đội Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn, và tài khoản của anh, lưu manh Đường Tam Đả.”

Ánh đèn sân khấu chiếu tới, Lâm Kính Ngôn cũng theo các đối thủ và đồng đội trước đó, đứng dậy chào khán giả.

Nhưng không ngờ, Lâm Kính Ngôn lại không lập tức nghe được âm thanh hò reo.

Hắn chưa kịp thất vọng, nụ cười trên môi chưa kịp chưa tắt, một chàng thanh niên đồng phục Hô Khiếu đột nhiên đứng dậy, bên cạnh cậu ta là lá cờ cỡ 3 cậu mang theo.

Cậu ta mạnh mẽ vẫy lá cờ lớn có in logo của đội Hô Khiếu.

Sau đó, những người hâm mộ cuồng nhiệt đã hô vang khẩu hiệu của họ, nghiêm túc chưa từng có.

"Hô Khiếu! Cố lên! Lâm Đội! Cố lên!"

Nói thế nào nhỉ, khoảnh khắc đó, nhìn lá cờ chiến đội đang tung bay, Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì.

Có thể tiếp xúc với Vinh quang, có thể vào Liên minh, có thể gia nhập Hô Khiếu.

Thật tốt quá.

"Quả nhiên là sân nhà." Đội trưởng chiến đội láng giềng, Lý Hiên không khỏi bước vài bước qua bên này, liếc nhìn đám đông đang hò reo với vẻ ngưỡng mộ.

Khi những tuyển thủ tham gia trận solo đầu tiên đang thực hiện những bước điều chỉnh thiết bị cuối cùng trong phòng, Lâm Kính Ngôn lặng lẽ điều chỉnh tâm trạng hồi lâu, đến khi có thể bày ra vẻ mặt thích hợp mới đi ra. Trăm năm mới có một lần, Lâm Kính Ngôn buông lời hung ác với đội trưởng chiến đội đối thủ trước khi mở màn: "Trận đấu ngày hôm nay, cậu nhớ coi chừng.”

Lý Xuân mỉm cười.

“Sẽ.” Quỷ kiếm sĩ tân binh xoa xoa tay.

Lúc này, ý tưởng của họ đã khéo léo chồng chéo lên nhau.

Vì Vinh Quang

Trận đấu bắt đầu rồi.

- Hoàn tiền truyện -

(Sản phẩm thuộc project Lẩu Thập Cẩm)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook