04.
"Cậu chờ chút đi, để tôi mở cửa ra đã."
Lâm Kính Ngôn một tay ôm chặt eo Phương Duệ để hắn không đến mức ngã sấp xuống, một tay khác cố lục lọi chìa khóa ở trong túi, gian nan mở cửa.
Phương Duệ thay Lâm Kính Ngôn cạn ba chén rượu, trông thì anh hùng thật đấy, nhưng một khi rượu xuống tới bụng, người lập tức say mềm chẳng giữ nổi vẻ anh hùng kia nữa. Lâm Kính Ngôn trước vẻ trợn mắt há mồm của một bàn người nâng Phương Duệ dậy, vừa nói xin lỗi vừa đi ra cửa. Hắn dìu Phương Duệ đến xe, hỏi nhà hắn ở đâu, Phương Duệ mơ mơ màng màng nửa buổi mới thốt ra một địa điểm, bất ngờ thay đó lại chính là địa chỉ nhà Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn đau đầu gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp, kết quả chẳng ai biết hắn ở chỗ nào, bất đắc dĩ chỉ có thể đưa Phương Duệ về nhà mình, chờ sáng mai bảo hắn tự về.
Khi Lâm Kính Ngôn thay giày ở cửa, cậu trai trong lòng vẫn rất yên tĩnh, hắn đỡ tường đứng ở huyền quan một hồi, mơ mơ màng màng quan sát căn nhà, còn chủ động nhấc chân để Lâm Kính Ngôn thay dép cho mình, sau đó đột nhiên đi tới chỗ sô pha như xe nhẹ chạy đường quen, ngã đầu hưởng thụ.
"Cậu uống nước trước đi, rồi uống thuốc này, không thì ngày mai dậy sẽ thấy rất khó chịu." Lâm Kính Ngôn bưng cốc nước bước tới, nhìn thấy mái tóc mềm mại của Phương Duệ cọ vào sô pha đến rối lung ta lung tung, hắn duỗi tay muốn kéo Phương Duệ dậy, không ngờ tên này lại ôm chặt cái gối không buông, miệng cứ lẩm bẩm không rõ nói gì.
Lâm Kính Ngôn đến gần, đưa tay luồn dưới nách Phương Duệ nâng hắn lên thì nghe Phương Duệ thì thào, "... Quả nhiên sô pha mình chọn vẫn thoải mái nhất..."
Thật sự là say đến ngốc luôn rồi, coi nơi này là nhà mình sao. Lâm Kính Ngôn bó tay, đưa cốc nước và thuốc đến trước mặt Phương Duệ, bẻ nửa viên đút cho hắn.
Phương Duệ uống say thật ra rất ngoan ngoãn, không đến nỗi bí tỉ nổi loạn, an ổn im lặng ngồi một chỗ, gương mặt thoáng đỏ, chỉ có ánh mắt là phiêu đãng mơ màng. Lâm Kính Ngôn cầm khăn nóng đến lau mặt cho hắn, hắn vẫn rất ngoan ngoãn, động cũng không động.
Thế này trông thật đáng yêu nha, Lâm Kính Ngôn thầm nghĩ.
Hắn sửa soạn giường gối phòng ngủ cẩn thận, thuận tay lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm chăn, định dành một đêm trên sô pha, dù sao Phương Duệ cũng coi như khách đến nhà, lại say rượu, ngủ sô pha chắc chắn không ổn.
"Chẳng phải anh không thích màu tím hay sao?" Thấy hắn ôm chăn đi ra, Phương Duệ đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Kính Ngôn sửng sốt, hắn quả thực không thích màu tím, cái vỏ chăn này là quà thưởng hắn nhận được trong một sự kiện của công ty, trông cũng không xấu lắm nên hắn cứ giữ lại dùng. Cẩn thận ngẫm nghĩ một lượt, hình như hắn chưa từng nói với người khác mấy chuyện rất riêng tư như màu sắc mình không thích.
"Sao cậu lại biết tôi không thích màu tím? Còn biết tôi dị ứng với cồn?" Lâm Kính Ngôn đặt chăn xuống, đến ngồi bên cạnh Phương Duệ, hỏi.
"Chuyện gì của anh em đều biết hết." Phương Duệ trả lời.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Kính Ngôn, ánh mắt tuy mơ hồ do say rượu, nhưng nét mặt vẫn hiện lên chút đắc ý nho nhỏ, dường như việc biết tất cả về Lâm Kính Ngôn là một chuyện rất đáng tự hào.
Lâm Kính Ngôn chỉ cho là hắn đang say rượu nên nói hươu nói vượn, không hề để tâm, chỉ cười nhẹ sờ sờ tóc hắn, Phương Duệ túm tay hắn lại, nắm chặt lấy, mắt chớp chớp hỏi, 'Anh không tin lời em nói phải không?"
"Không phải không phải, tôi tin cậu." Lâm Kính Ngôn muốn rút tay về, thế nhưng Phương Duệ lại nắm rất chặt, không hề có ý nới lỏng, hắn chỉ đành lựa lời dỗ ngọt người say, "Ngủ đi thôi, ngủ một giấc sẽ khá hơn."
Phương Duệ chậm rãi lắc đầu, "Không ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại anh sẽ quên em lần nữa."
Lời hắn nói làm Lâm Kính Ngôn không hiểu gì cả, thật ra không chỉ một câu này, hành động của Phương Duệ cả ngày nay đều gây cho hắn cảm giác quái lạ, giống như đang mạnh mẽ chứng minh sự tồn tạo của mình. May thay Lâm Kính Ngôn không hề bài xích những hành động này của Phương Duệ, hắn nghĩ Phương Duệ sau khi uống say coi mình là một người khác nên mới nói ra những lời khó hiểu đó. Nhưng chính nhận định này lại làm cho lòng hắn có chút không vui.
Hắn thở dài.
Phương Duệ nắm lấy tay hắn quơ quơ, có hơi lảo đảo ngồi không vững, hắn vội vàng kề vai đến gần, sợ người ngã xuống. Cậu trai đã say khướt rất tự nhiên vùi đầu làm ổ ở cổ Lâm Kính Ngôn, sợi tóc mềm mại cọ cọ làm Lâm Kính Ngôn ngứa ngáy.
"Anh gầy đi phải không?" Phương Duệ đột nhiên hỏi, "Vai cấn hơn ngày trước."
"Hử?" Lâm Kính Ngôn kinh ngạc.
Phương Duệ tiếp tục nói, "Tuần trước em cuối cùng cũng về thành phố N... Có gặp giáo viên hướng dẫn trước đây của anh, ông ấy... Luôn nói anh không học tiếp nghiên cứu sinh mà đi làm ngay là rất đáng tiếc... Thật ra... Em cũng thấy vậy."
Hắn nói chuyện có hơi đứt quãng, có lẽ là do say rượu, còn nghĩ được liền mạch đã là rất cố gắng.
"Cô gái hôm nay đó... Không tốt... Không thích hợp... Ậc!" Phương Duệ ợ rượu, bàn tay đang nắm lại trên đùi Lâm Kính Ngôn nhè nhẹ gõ hai cái, dường như tỏ ý bất mãn, "Anh thích một đôi mắt đẹp, không quá hướng nội, hơn nữa... Đừng... Đừng tưởng em không biết, anh còn thích con gái ngực lớn."
Lâm Kính Ngôn theo bản năng muốn phản bác, lại phát hiện những điều Phương Duệ nói cũng không sai. Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Duệ, đúng lúc cậu chàng cũng ngước nhìn hắn, dưới ánh đèn hiện lên một đôi mắt ướt nhẹp.
Nhưng cũng là một đôi mắt rất đẹp.
Hắn nghe tim mình loạn nhịp, tuy không thể nói được nhanh chậm ra sao, nhưng đúnglà trở nên lạ thường, lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi, sau lưng đột nhiên ớn lạnh, Phương Duệ bên cạnh khăng khăng níu lấy tưởng như đã cắm rễ, muốn động đậy cũng không động nổi. Phương Duệ vẫn lải nhải liên miên đủ thứ chuyện, Lâm Kính Ngôn nghe được bảy tám phần, đều có liên quan tới mình.
Nói gần mười phút, Phương Duệ cuối cùng cũng thiếp đi, Lâm Kính Ngôn tốn không ít sức lực mới dìu hắn đến được phòng ngủ, cởi dép, đỡ nằm xuống giường, đắp kín chăn. Phương Duệ khi ngủ rất bất an, đầu lông mày nhíu chặt, khóe mắt còn đọng vệt nước, Lâm Kính Ngôn đột nhiên duỗi tay vuốt ve đôi môi của đối phương, rất mềm, giống hệt như trong tưởng tượng của mình.
Lâm Kính Ngôn trằn trọc trên ghế sô pha, không tài nào ngủ nổi. Hắn lâu nay chưa từng bị mất ngủ, tuổi tác dù không lớn nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất điều độ. Hắn nằm trên ghế, trong phòng khách còn thoang thoảng mùi rượu, không hề dễ ngửi, thậm chí kích thích đầu óc.
Hắn ngồi dậy day day thái dương, cửa phòng ngủ đang mở, hắn có thể nhìn thấy Phương Duệ nằm ngủ trên giường của mình, chăn nhô lên một đống lớn, trông có vẻ rất không thoải mái. Ánh trăng len qua rèm cửa sổ chưa được đóng kín, rơi trên tóc người kia, vờn quanh món tóc xoăn nhẹ, nổi bậc đường nét mềm mại uốn lượn.
Hắn nhớ lại cảnh nửa giờ trước, Phương Duệ ôm hông mình, làm ổ trên vai mình, hai mắt ướt nhẹp nhìn mình, kể chuyện làm nũng không ngớt, những câu nói làm lòng hắn vô cớ run sợ, nhưng có một điều không thể phủ nhận, chính là, trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên muốn hôn Phương Duệ.
Lâm Kính Ngôn trước nay chưa từng hoài nghi xu hướng giới tính bản thân, từ nhỏ đến lớn hắn đều thừa nhận mình có gia giáo, đường đường chính chính, sẽ không làm ra những chuyện khác người, nhưng cậu trai từ trên trời rơi xuống này đã đẩy hắn vào một vùng xoáy nước không thể miêu tả thành lời, bọn họ rõ ràng chỉ mới gặp nhau hôm nay, nhưng Lâm Kính Ngôn lại cảm thấy như đã quen từ bảy tám năm trước, thậm chí còn lâu hơn nữa, lâu đến mức hắn có thể thấu hiểu toàn bộ vẻ mặt của Phương Duệ, cũng đoán được toàn bộ tâm tư.
Nhưng chính nhận thức này lại khiến Lâm Kính Ngôn vô cùng phiền muộn.
Hắn cảm thấy bản thân ắt hẳn nên kéo Phương Duệ mà hỏi rõ ràng, nhưng chàng trai kia vẫn đang bị vây trong nỗi khốn khổ khi say rượu, hắn chỉ có thể ép bản thân nằm trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, lăn lộn khó ngủ.
Hắn muốn hỏi Phương Duệ, có phải cậu quen biết tôi không, có phải cậu đã thích tôi không.
Để rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm hắn bàng hoàng.
Có phải hắn đã quên mất gì không?
05.
Khi Lâm Kính Ngôn tỉnh lại đã qua mười giờ, hắn duỗi lưng, không để ý nên ngã từ sô pha xuống, cơ bắp đau điếng khiến hắn tỉnh táo hẳn, nhìn quanh một phen, đúng là nhà trọ của mình.
Thế nhưng vì sao mình lại ngủ trên sô pha? Lâm Kính Ngôn tự hỏi.
Hắn mơ hồ sót lại chút ấn tượng, party với đồng nghiệp, cái trò mời rượu nghìn lần một điệu, tiếng người ầm ĩ như vẫn còn quẩn quanh trong não, hắn đứng dậy rót cho mình cốc nước, uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh lẽo xuôi theo cổ họng đi xuống làm hắn không khỏi rùng mình.
"Mới rời giường đừng uống nước lạnh, không tốt cho dạ dày."
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một chàng trai đứng sau lưng mình, có vẻ mới rửa mặt xong, vài sợi tóc ngắn trước trán còn lấp lánh ánh nước.
Lâm Kính Ngôn đau đầu, "Cậu..."
"Tui là Phương Duệ, đồng nghiệp của anh, đêm qua uống đến mức bất tỉnh nhân sự nên đến nhà anh trú nhờ một tối."
Khi hắn nói hai chữ "nhà anh", ngữ khí có chút kỳ lạ, như thể cái từ này vốn không nên dùng như thế, cuối cùng hắn còn bồi thêm một câu cảm ơn, thật làm phiền anh, giọng nói mang một loại xa cách và cô đơn chưa từng có.
Lâm Kính Ngôn đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, không thốt nên lời.
Phương Duệ đứng im nhìn hắn, vài giọt nước trên tóc rơi xuống trượt vào cổ áo, lưu lại vệt sáng lấp lánh. Hai người cứ đối diện nhau một cách khó hiểu như vậy hồi lâu, Lâm Kính Ngôn cảm thấy chỉ thở thôi cũng trở nên vô cùng khó.
Hắn chợt nhìn thấy vành mắt Phương Duệ ửng đỏ , không biết có phải vì mới rửa mặt xong hay không.
Dường như có một đôi tay đang từ từ đâm vào trong lồng ngực, nắm lấy trái tim Lâm Kính Ngôn, nhẹ nhàng siết một cái, dù không đau không ngứa, nhưng vẫn nghe nghèn nghẹn.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Phương Duệ vì né tránh mà đảo ánh mắt đánh giá xung quanh, sau đó sờ sờ chóp mũi, lên tiếng, "Nếu không có chuyện gì thì tui đi trước đây."
"Ừ", Lâm Kính Ngôn khựng một hai giây, lại hỏi, "Say rượu giờ còn khó chịu không?"
"Hết rồi, không còn vấn đề gì nữa."
"..."
"..."
"Tui đi đây." Phương Duệ nói.
Rõ ràng càng khó chịu hơn, thật muốn phá vỡ sự trầm mặc lúng túng này, Lâm Kính Ngôn cảm thấy Phương Duệ tựa như một bí ẩn đầy mâu thuẫn, nhưng hắn không dám võ đoán, chỉ có thể đứng dậy, đi tới bên cửa.
Phương Duệ chậm rãi theo sau.
Lâm Kính Ngôn mở cửa, nghiêng người nhường đường Phương Duệ ra ngoài.
"Thứ Hai gặp lại?" Phương Duệ hỏi.
"Ừ, thứ Hai gặp."
Phương Duệ đột nhiên cười lên, cứ như tất cả khó xử vừa rồi chưa từng tồn tại, nụ cười vẫn ngọt ngào, không mảy may vướng mắc. Hắn vẫy vẫy tay với Lâm Kính Ngôn rồi sải bước vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại, Lâm Kính Ngôn dường như đã thấy Phương Duệ cúi đầu.
Hắn lặng lẽ quay về nhà trọ, đóng cửa. Căn nhà không lớn chìm trong tĩnh lặng, không khác gì vô số lần hắn tan tầm trở về. Không thèm mang đôi dép đặt ở trước cửa, chân trần dán lên sàn gỗ khiến hắn thoáng rùng mình, hắn đi vào phòng ngủ, nằm vật xuống giường.
Chuỗi sinh hoạt lặp đi lặp lại mỗi ngày của hắn dường như đang nổi một vòng gợn sóng không lớn cũng chẳng nhỏ.
Hắn trở người, nhớ lại sắc mặt Phương Duệ khi nói chuyện cùng hắn, rất kỳ lạ, rất khó hiểu, nhưng trong đó rõ ràng chứa đựng tình cảm vô cùng thâm sâu.
Hắn chôn mặt thở dài trong chăn, lần tay mò tìm điện thoại khi nãy ném trên giường, đột nhiên đụng phải vật gì đó mềm mềm, hắn nhổm dậy nhìn, là ba lô của Phương Duệ, một cái ba lô hai quai rất đơn giản, khóa kéo kéo hờ để mở một nửa.
Lâm Kính Ngôn không phải tuýp người tò mò, bất quá hắn không kềm nổi lòng mình lúc này, kéo mở ba lô của Phương Duệ.
Giống như mọi chàng trai độ tuổi hai mươi, ba lô của hắn là một đống đồ xếp lộn xà lộn xộn, dây tai nghe rối bù quấn vào nhau, ví tiền màu xám, mấy viên kẹo, voucher khuyến mãi của siêu thị, và một cuốn sổ tay dày cộp trông như đã sắp dùng hết.
Hắn mở sổ ra, chữ viết trên bìa ngoài đã sắp phai màu, dưới góc phải đề tên Phương Duệ bằng bút bi, nét chữ hằn sâu, nhưng trông vẫn rất đẹp.
Coi bộ giống một học sinh hiếu học, Lâm Kính Ngôn cười thầm trong lòng, sau đó nhẹ nhàng lật trang thứ nhất.
Hắn chỉ đọc một đoạn, liền chết đứng tại chỗ.
06.
Ngày 6 tháng 3 năm 20xx
Thật sự không biết có nên vui mừng vì mình còn sống hay không.
Nếu được ngủ một giấc, thì khi tỉnh lại, hy vọng lão Lâm đã đến tìm mình, sau đó nói mìnhhôn mê nhiều tháng thế này, làm hắn lo chết mất.
Tốt nhất là có mang theo một lồng tiểu lung bao mới ra lò.
Như vậy may ra mình còn thấy lần trở về từ cõi chết này có chút ý nghĩa.
Ngày 7 tháng 3 năm 20xx
Nghênh ngang đi ra ngoài không ngờ không ai đến đòi viện phí! Thật là sướng!
Ngày 8 tháng 3 năm 20xx
Về nhà thay quần áo, thu dọn đồ đạc, lúc này chắc đã khai giảng nhỉ.
Không biết lão Lâm có bận rộn với công việc không nữa, gọi điện thoại cho hắn thì bị báo là không tồn tại, móa, đổi điện thoại khi nào sao không báo cho mình một tiếng, chờ đó về thành phố N em sẽ cho anh một trận nhớ đời, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên.
Hắn quên thôi hay căn bản không thể nhớ ?
Thật sợ quá đi, về tới nhà rồi, không ngờ lầu trên lầu dưới chẳng ai nhận ra mình, lúc mới về đến, bác gái hàng xóm trước đây có lần mời mình ăn thịt kho tàu mà bây giờ tưởng mình là trộm vặt.
Rõ ràng là mình chỉ mới chạy trốn tử thần, đi qua một vòng quỷ môn quan thôi mà, có phải bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm đâu, cũng không phải bị mấy nhà khoa học điên khùng bắt cóc giải phẫu, tại sao bao nhiêu người như vậy mà không ai nhận ra mình.
Mình chỉ là một người bình thường, có hoài bão lớn lao gì đâu, từ nhỏ đến lớn đều sống an phận, nếu nói đến chuyện trâu bò nhất mình từng làm, chính là bất kể sự phản đối của mọi người mà đến với Lâm Kính Ngôn.
Nhưng cái chuyện này cmn không có sai.
Hy vọng đây chỉ là một trò đùa, trước tiên cứ làm một giấc ngon lành, sau đó đi tìm lão Lâm, nếu trên thế gian này còn một người có thể nhớ ra mình, tin chắc là hắn chứ không ai.
Ngày 12 tháng 3 năm 20xx
Tiếng xe lửa ầm ầm thật khiến người ta bực mình càng bực mình hơn.
Hơn nửa đêm còn làm một tô mì dưa chua, người anh em có phải bị thiểu năng không vậy!
Buồn, đói bụng, muốn ăn tiểu lung bao, muốn ăn sủi cảo tôm, muốn ăn miến tiết vịt, muốn ăn tiểu hoành thánh.
Nhớ lão Lâm.
Ngày 14 tháng 3 năm 20xx
Lâm Kính Ngôn, anh ngàn vạn lần phải nhớ em, ngàn vạn lần phải xứng đáng chuyến này em quay về đó.
Ngày 17 tháng 3 năm 20xx
Đm! Đcm nó!!!
Sao phải đùa ác thế chứ!!!
Ngày 2 tháng 4 năm 20xx
Chủ nhà tưởng mình mới tới nên đòi nộp tiền cọc, hên là mình còn biết nói mai trả.
Lâm Kính Ngôn vẫn đi làm ở chỗ cũ, cuộc sống có vẻ rất tốt, lần trước gặp mặt tự nhiên mình khóc òa lên dọa hắn nhảy dựng, may mà về sau đã quên mất nên cũng không đến nỗi mất mặt.
Hôm nay đóng giả nhân viên mới chào hắn một tiếng, vẫn một bộ dạng như xưa, đối với ai cũng tốt, nếu nói hắn là chàng trai ấm áp vậy phạm vi là ấm quả thật là như hiện tượng El Niño chứ chẳng vừa!
Móa! Đem vứt một bảo bối vô cùng quan trọng thế này mà hắn không phát hiện ra sao?!
Ngày 17 tháng 4 năm 20xx
Hôm nay lại làm quen với Lâm Kính Ngôn lần nữa.
Hắn từ lâu đã có thói quen viết nhật kí, sổ tay cũng chỉ mua đúng loại kia, hắn là người sống tình cảm, ai quen hắn đều biết điều này, thích hắn sáu năm, việc dù nhỏ đến không đáng kể chỉ cần có liên quan tới hắn là mình biết, mà hắn cũng vậy.
Không đúng, hắn trước đây cũng vậy.
Ngày 30 tháng 4 năm 20xx
Ngày mai là sinh nhật Lâm Kính Ngôn.
Vừa rồi đến nơi hắn đang ở, nhà trọ đó mình cũng đã ở hai năm, nhắm cả hai mắt cũng sẽ không mò nhầm cửa. Tiếc là đã làm mất chìa khóa khi đi siêu thị rồi, không thì mình đã có thể quang minh chính đại đi vào tạo cho hắn niềm vui bất ngờ.
Theo tính tình của hắn chắc chắn sẽ chẳng làm gì để mừng sinh nhật, chắc lại một mình tăng ca qua ngày, thật buồn tẻ, cái ông lão này già đầu rồi vẫn chẳng sinh hoạt điều độ, không có mình đúng là chẳng còn gì ra hồn.
Dù gì công ty cũng có phòng sinh hoạt chung, đi đánh bóng bàn cũng tốt mà.
Ngày 12 tháng 5 năm 20xx
Chán, mỗi ngày đều phải đều phải đến chào hỏi hắn, mỗi ngày đều phải làm quen lại một lần.
Nhưng cũng không thể xông lên tự nhận mình là bạn trai hắn được.
Trước đây khi cùng nhau còn biết nhìn ánh mắt người khác, giờ thì hay rồi, nhân duyên của hắn ở công ty rõ ràng rất tốt, có lẽ mình nên giữ khoảng cách, để hắn có thể trải nghiệm một cuộc sống an bình ổn định hơn mà không cần chịu cảnh người người lên án nữa.
Hôm qua nghe vài em gái tám chuyện, nói ở bộ phận khác có một em gái rất thích lão Lâm, ánh mắt cũng không tệ đó, hắn hoàn toàn phù hợp cho việc kết hôn, chín chắn nhã nhặn, chỗ dựa tin cậy, sự nghiệp ổn định, thỉnh thoảng cũng biết hâm nóng không khí, quan trọng nhất chính là có thể đem lại cảm giác an tâm.
Mình có nên nói những điều này cho bọn họ biết không nhỉ?
Ngày 20 tháng 5 năm 20xx
Mẹ nó! Lâm Kính Ngôn anh muốn lên trời à!
Tui vẫn còn sống sờ sờ đây mà anh dám đi xem mắt với cô gái khác! Xem mắt! Chín bỏ làm mười có phải kết hôn luôn rồi
không!
Tình hữu nghị cách mạng chúng ta thăng hoa lâu đến thế! Sao anh nói lật là lật liền vây!
Chờ đó tui sẽ bỏ gián vào cà phê của anh! Chờ đó!
Hắn đọc đến đây đột nhiên bật cười, cứ như hình ảnh Phương Duệ tức nổ phổi chỉ trích việc hắn đi xem mắt với cô gái khác đang hiển hiện trước mắt. Đôi mắt sáng lấp lánh ấy nhất định sẽ bị tức đến đỏ lên, không chừng còn khóc đến cả mũi cũng sụt sịt, mà đương nhiên tất cả cũng chỉ làm bộ để Lâm Kính Ngôn nhìn, chỉ cần Lâm Kính Ngôn dịu dàng vuốt vuốt gáy, cho hắn một cái hôn ngọt ngào, là hắn chẳng còn để bụng bất cứ chuyện gì nữa.
Ai bảo hắn thích Lâm Kính Ngôn đến thế.
Thế nhưng ngay cả Lâm Kính Ngôn cũng quên hắn hết lần này đến lần khác.
Ngày 8 tháng 6 năm 20xx
Đã gần ba tháng, 89 ngày, mình đã phải làm quen lại với Lâm Kính Ngôn không dưới bảy mươi lần.
Gọi tên hắn bảy mươi lần, tự giới thiệu bảy mươi lần, lặp đi lặp lại mấy lời y hệt nhau hơn bảy mươi lần.
Mỗi ngày hắn đều sẽ quên, có thể mãi mãi cũng không thấy nhàm chán, nhưng những ngày tháng thế này với mình chỉ là một sự dày vò không lối thoát.
Nếu mình vẫn còn thích hắn, nếu mình vẫn muốn gặp lại hắn, thì chỉ còn cách lặp đi lặp lại cảnh sống như thế này, không có giới hạn không có tận cùng, chính mình cũng chẳng biết sắp tới đây sẽ kết thúc bằng việc hắn muốn đến với mình, hay hắn kết hôn sinh con, mà cũng có thể là ngày bất đắc kỳ tử của một trong hai.
Ngày 12 tháng 7 năm 20xx
Đêm hôm trước nằm mơ thấy Lâm Kính Ngôn kết hôn, cô dâu chính là em gái bộ phận khác vẫn luôn thầm mến hắn ấy.
Ai thèm để ý, dù sao chuyện trong mơ đều ngược với hiện thực, nếu hai người bọn họ thực sự có một chân thì chuyện đã sớm bị truyền khắp rồi, còn chờ đến lượt mình bận tâm chắc?
Cũng không biết hắn có ý định này thật không, dù sao cũng chỉ mới hăm sáu, hăm bảy.
Cũng chẳng biết mình có thể nhìn hắn như này bao lâu, luôn cảm thấy bản thân rất giống một bà mẹ già lo cái này cái kia cho hắn, mà rõ ràng hắn sống tốt hơn mình, rõ ràng hiện giờ điều cần quan tâm ắt hẳn phải là tình trạng kì lạ này của mình bao giờ mới có thể bị phá vỡ.
Xem lại nhật kí viết gần đây liền cảm thấy mình biến thành một thanh niên văn nghệ, thật xứng đáng với ý định học khoa tiếng Trung.
Với lại, sách cơ học lượng tử thật mẹ nó khó hiểu!
Ngày 9 tháng 9 năm 20xx
Thật không hiểu nổi mình làm sao mà trải qua được nửa năm này, hơn 180 ngày.
Chiều hôm qua gặp hắn ở phòng cà phê dưới lầu công ty, bảo hắn mời một bữa cơm, không ngờ hắn lại chân thành làm theo, người này thật sự là đối với ai cũng tốt cả! Cũng không có ai thèm quản hắn sao?!
Bỏ đi, đúng là không ai quản thật.
Chỉ là khi ngồi đối diện nhìn hắn nói chuyện liền cảm thấy sắp không kìm được nước mắt, mũi đau xót vành mắt nóng lên, trước đây luôn cảm thấy dáng vẻ này vô cùng mất mặt, bây giờ mới cảm thấy đây chỉ là thẳng thắn biểu đạt cảm xúc mà thôi, những ngôn từ đơn giản nhất có thể viết nên tình cảm chân thành nhất, những cử chỉ bình thường nhất lại khiến người ta thật sự khó chịu.
Rất muốn nói với hắn, hôm qua tình cờ thấy một người đang chọn khung kính ở cửa hàng kính bên kia đường cái, góc nghiêng khi người kia cúi đầu nhìn quầy hàng vô cùng giống hắn, làm mình đột nhiên nhớ đến một câu không nhớ đã từng nghe ở đâu.
Ta thích người, trong mọi thời khắc.
Cũng thích cả thế giới, ở khoảnh khắc bọn họ trông tựa người.
- Cont -