Hoàn [Kính Tâm 2021][Lâm Phương] Đèn Bụi Sao

hongantran1410

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
256
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
#1
Đèn Bụi Sao

Một chiếc đèn nhỏ đến từ Phương Duệ và
Editor:
@hongantran1410
Beta: @Trời Sao


dành cho Lâm Kính Ngôn.

Sản phẩm thuộc project Kính Tâm - Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 01/05/2021


🌠🌠🌠​

01.

Phương Duệ dạo này đứng ngồi không yên, sau khi huấn luyện cứ đờ người ra làm các đội viên cảm thấy rất kỳ quái. Sau khi dò hỏi mới biết, chỉ còn 2 tuần nữa là đến sinh nhật Lâm Kính Ngôn rồi, nội tâm Phương Duệ hẳn đang chật vật nên mua quà gì cho người ta.

"Chú em là học sinh tiểu học à?" Sau khi giải nghệ một thời gian, Diệp Tu quay về Hưng Hân làm chỉ đạo kỹ thuật, giờ phút này đang dựa lưng lên ghế nhìn Phương Duệ vò đầu bứt tai, lộ vẻ mặt coi thường.

"Móa!" Phương Duệ quay qua cắt lời hắn, phản bác, "Ông hiểu cái thá gì, chuyện này cần lãng mạn biết không?"

"Được được được, anh không hiểu." Diệp Tu lắc đầu, không thèm để ý, "Vậy chú nghĩ phải đưa lão Lâm món gì lãng mạn cấp độ vũ trụ à?"

"..." Phương Duệ không nói tiếp, hắn chưa nghĩ ra đây này.

Thời đại này muốn lựa một món quà sinh nhật không khoa trương ra vẻ, lại giàu lãng mạn mà vẫn đơn giản thực tế, quá khó.

Phương Duệ ôm chặt đầu, cố gắng nhớ lại fan hay tặng món gì cho sinh nhật mình.

"Gần đây không phải có thứ rấtđược ưa chuộng sao? Cái gì mà... sinh nhật tặng tinh vân ấy." Tô Mộc Tranh ngồi ở một bên cười vài tiếng, nói.

"Cái này... Dù sao cũng không thể chỉ đưa một bức hình được. Để ảnh in ra rồi dán lên tường thôi hả? Quên đi, vậy chẳng thà đừng tặng." Phương Duệ tưởng tượng một chút cảnh mình trịnh trọng đường hoàng đưa một tấm bản đồ sao được in ra cho Lâm Kính Ngôn. Nghĩ cũng làm người ta xấu hổ tê cả da đầu.

"Vậy chú em muốn đưa cái gì? Anh thấy chú nên tự dâng bản thân cho lão Lâm. Ổng sẽ hài lòng tuyệt đối." Diệp Tu tặc lưỡi, không hề có chút đoan chính nào.

"Cút cút cút hộ." Phương Duệ cũng không muốn quan tâm ổng, "Có thể đàng hoàng tí được không."

Kỳ thực nếu chỉ là một ngày sinh nhật bình thường Phương Duệ quả thật sẽ không để ý đến thế. Nhưng đây là ngày đặc thù nhất cả đời người, đây là sinh nhật đầu tiên của Lâm Kính Ngôn từ sau khi Lâm Kính Ngôn giải nghệ, và bọn họ xác định quan hệ.

Tuy thường ngày Phương Duệ cực kì không biết điều, nhưng chuyện đó cũng không hề chứng tỏ trong lòng hắn không có khát khao với lãng mạn.

Chưa kể đối tượng là Lâm Kính Ngôn.

"À, mấy ngày trước tôi có thấy trên Internet một cái đèn cảm biến, loại có thể tạo hình bầu trời đầy sao, đẹp lắm." Tô Mộc Tranh nhớ ra, lại nói.

Không thể không nói, mấy thứ này vẫn là con gái hiểu rõ hơn. Phương Duệ vừa nghe lời này lập tức chân chó sáp vào.

"Chị Mộc, nói một chút thôi." Hắn nháy mắt, không biết từ lúc nào lấy ra một bọc đồ ăn vặt đưa tới trước mặt cô, chính là món Tô Mộc Tranh gần đây rất thích.

"Lát nữa sẽ share link cho cậu, cái đèn cảm ứng đó thú vị lắm, còn có thể..." Tô Mộc Tranh nhận đồ ăn vặt rồi nhỏ tiếng giảng cho Phương Duệ.

Phương Duệ nghe thấy lời đó liền có dáng vẻ đã được khai sáng, tay này nắm thành đấm vào lòng bàn tay kia.

"Ý kiến này được nha!" Hắn cao hứng nói, cực kỳ phấn khởi, khiến Diệp Tu bên cạnh mặt đầy ngờ vực.

Phương Duệ là ai chớ, tuyệt đối là người theo trường phái hành động, lần này có kế hoạch lập tức quay về máy tính tìm đồ để đặt hàng
Hắn nhìn giao diện thanh toán thành công, nghĩ bản thân lần này nhất định có thể tặng Lâm Kính Ngôn một bất ngờ lớn, ngồi đó cười ha hả, các thành viên của Hưng Hân không khỏi lắc đầu, tại sao mỗi lần đội phó nhà mình nảy ra ý gì liên quan tới người yêu là lại biến thành con nít thế không biết...

Điều bất ngờ đang được ấp ủ.


02.
Lâm Kính Ngôn sau giải nghệ quyết định du lịch thả lỏng tâm tình, quay về lập tức chấp nhận lời mời của Bá Đồ làm nhân viên chỉ đạo kỹ thuật.

Vẫn có thể dùng một phương thức khác tiếp tục phấn đấu ở Vinh Quang là chuyện tốt, Lâm Kính Ngôn thường nghĩ, cũng hoàn toàn chú tâm cống hiến hết mình. Sinh hoạt nhàn nhã hơn tuyển thủ chuyên nghiệp cũng giúp cho anh có thời gian quan tâm những người xung quanh.

Bạn cùng phòng Trương Giai Lạc gần đây đột nhiên mê origami, mua về một mớ giấy gấp, lúc nhàn rỗi không chuyện gì làm ở ký túc xá thì lôi ra, xếp được một đống hình thù kỳ quặc.

"A, lão Lâm, ông đến coi giúp tui quyển sách này với? Hướng dẫn quá sơ sài, tui coi không hiểu.” Trương Giai Lạc lại ngồi trên cái ghế cạnh giường, ngồi trước máy tính bảng mày mò xếp origami.

"Cậu lại muốn gấp cái gì?" Lâm Kính Ngôn mới tắm xong, tóc vẫn còn chảy nước, đang cầm khăn lau tóc, chậm rãi bước tới.

"Tui muốn gấp chó con." Trương Giai Lạc cầm một tờ giấy hình vuông đã nhàu nát vì bị quăng qua quật lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Kính Ngôn. Anh đứng dậy đi sang một bên, lấy một tấm giấy mới đưa cho Lâm Kính Ngôn.

"Tự gấp để tặng Tôn Triết Bình à?" Lâm Kính Ngôn đùa giỡn, nghe lời ngồi xuống, làm theo hướng dẫn trong máy tính.

"Sao được, tui chỉ là thấy cái này dễ thương, muốn xếp cho vui xíu.” Trương Giai Lạc bĩu môi, cúi đầu nhìn Lâm Kính Ngôn khéo léo gấp mảnh giấy bé nhỏ.

Theo Lâm Kính Ngôn nói trước đây, lúc trung học anh có giúp lớp trang trí, thường xuyên làm mấy chuyện gấp giấy này, lâu ngày luyện thành một tay gấp giấy bản lĩnh.

Trương Giai Lạc cười anh luyện để đem trêu bé gái nhà người ta, Lâm Kính Ngôn lại cười cười không nói gì, nhưng trong lòng cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện gấp vài thứ cho Phương Duệ, tuy hắn đã trưởng thành, cũng không phải bé gái.

Ngay sau đó, một chú chó con y như trong hình xuất hiện trong tay Lâm Kính Ngôn. Màu da cam, nhìn cực kỳ hoạt bát đáng yêu. Anh giơ tay đưa chó con tới trước mặt Trương Giai Lạc.

"Cám ơn!" Trương Giai Lạc nhận lấy ngắm nó trong tay, có vẻ rất thích.

Lâm Kính Ngôn nhìn dáng vẻ người trước mặt, lắc đầu, lại nghiêng người rút thêm một tờ giấy.

Trương Giai Lạc còn đứng ở một bên mân mê con chó giấy rất vui vẻ, chỉ chốc lát sau lại nghe tiếng Lâm Kính Ngôn gọi mình.

"Sao? ... A?" Hắn lại cúi đầu xuống, thấy trước mặt mình là một chú chó con nhìn y hệt, có điều lần này là màu đỏ thắm.

Trương Giai Lạc ngây ra vài giây rồi lại nhìn Lâm Kính Ngôn liền thấy anh hơi hếch cằm, ra hiệu cho mình nhận lấy.

"Cho nó có bạn thôi." Anh nói.

Trương Giai Lạc đưa tay đón con chó con, đặt cùng con chó lúc nãy, lẩm bẩm một câu: chó màu đỏ thắm không đẹp.

Lâm Kính Ngôn nhún vai không không đồng tình cũng chẳng phản đối, sau đó lại quay người muốn xem thử còn hướng dẫn nào nữa không để thử gấp món gì khác.

Vào lúc đó, một thông báo xuất hiện phía trên máy tính bảng.

[Trương Giai Lạc anh giải quyết được chưa? Gấp mấy món cũng khó vậy? Anh có làm được không thế!]

Nội dung rất thú vị, tên lưu/tên người gửi cũng thế.

[Phương bỉ ổi]

Ba chữ này chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết là ai.

Lâm Kính Ngôn còn chưa kịp đặt câu hỏi, Trương Giai Lạc đã cầm máy tính bảng lên, chỉ dùng vài thao tác tắt QQ.

"Sao thế?" Lâm Kính Ngôn hơi có cảm giác có chuyện không đúng, nhíu mày nhìn Trương Giai Lạc.

"Không sao. Tên nhóc con Phương Duệ mấy ngày trước biết được chuyện của tui thì chạy tới khiêu khích. Tên này thật đáng ghét, tui làm mấy món thủ công cũng muốn xen vào nữa... Ahaha." Nếu phía sau không thêm vào mấy tiếng cười khan thì lời giải thích kia sẽ nghe tự nhiên rất nhiều.

"Vậy à." Lâm Kính Ngôn không đào sâu hơn, chỉ gật đầu.

"Kia... À ờm lão Lâm, cám ơn. Tui đi tắm đây!" Có thể thấy Trương Giai Lạc không có sở trường nói dối, bao nhiêu chột dạ đều hiện rõ lên trên mặt.

Hắn khóa máy tính bảng, đặt chó con đã gấp sang một bên, vòng qua Lâm Kính Ngôn, lấy quần áo rồi lẻn vào phòng tắm.

Lâm Kính Ngôn mơ hồ cảm thấy bọn họ đang tìm cách che giấu chuyện gì đó với anh, nhưng anh không rõ, cũng chẳng có thói quen nhúng tay quá nhiều vào chuyện người ta, nên thôi không nghĩ nhiều nữa. Anh đi tìm máy sấy thổi khô tóc rồi cầm lấy điện thoại trên bàn, băn khoăn không biết có nên gửi tin nhắn cho Phương Duệ không.

Mà còn chưa kịp để anh làm trước, đối phương đã ra tay trước nhắn một tin ngủ ngon.

Quả nhiên là lại đang nghịch ngợm gì rồi.

Lâm Kính Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, hồi âm ngủ ngon. Việc kia thôi thì cứ ném qua một bên đi.


03.

Lâm Kính Ngôn bắt đầu cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm.

Gần đây nó biểu hiện ở chỗ: dạo này thời gian Trương Tân Kiệt ở trong phòng lâu hơn mọi thường.

Tuy nói anh cũng không xác định Trương Tân Kiệt buổi chiều bình thường sẽ ở trong phòng bao lâu, nhưng anh có thể cảm nhận được gần đây Trương Tân Kiệt thực sự là đi ra trễ hơn bình thường một chút.

"Trương Tân Kiệt không phải gặp chuyện gì đâu nhỉ...?" Vào một ngày ngẫu nhiên khi Lâm Kính Ngôn đi ngang qua phòng bọn họ, thuận miệng hỏi Trương Giai Lạc một câu.

"A? Làm sao có thể." Trời vẫn còn xuân mà Trương Giai Lạc đã ăn kem rồi, răng hắn răng rắc gặm lớp chocolate giòn tan bên trên, nói mà không chút để tâm.

"Vậy sao tôi có cảm giác thời gian cậu ấy ở trong phòng lâu hơn.” Lâm Kính Ngôn lại nói.

"Anh tưởng tượng ra thôi. Lão Lâm anh coi thời gian thử?" Trương Giai Lạc nuốt miếng chocolate mát lạnh trong miệng, nhìn hắn.

Lâm Kính Ngôn đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, đúng là còn chưa tới giờ cơm tối, giờ này mà Trương Tân Kiệt vẫn ở trong phòng ngược lại cũng khá là thuyết phục.

Nhưng sao vẫncảm thấy là lạ.

"Có lẽ… chắc thực sự là tưởng tượng rồi."

04.
Cho dù ngày một tháng Năm được nghỉ, các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng rất ít khi về nhà hay đi du lịch. Hầu như mọi người đều sẽ thấy chỉ có thời gian vài ngày, đi hay không đi cũng chả chênh lệch gì.

Lâm Kính Ngôn lúc trước cũng thế. Khi còn ở Hô Khiếu thì bận bịu chiến đội, mặc dù là kỳ nghỉ cũng ở lại tự tăng cường huấn luyện, chạy nước rút để chuẩn bị cho vòng chung kết. Vào Bá Đồ tuy có thời gian nghỉ ngơi dài hơn, nhưng khi ấy lại chẳng còn hứng thú.

Tuy nhiên đó chỉ là chuyện trước đây. Hiện tại anh thật sự có thời gian của riêng mình, trong ngày nghỉ đương nhiên là muốn đi H thị tìm người mình tâm tâm niệm niệm.

Anh đến H thị sớm một hôm, cũng không nói trước với Phương Duệ một tiếng, đột nhiên xuất hiện ở Hưng Hân làm Phương Duệ sợ hết hồn.

"Móa nó, lão Lâm. Anh đến sớm cũng không nói với em một tiếng? Chơi zâm hả?" Phương Duệ đang muốn ra ngoài xử lý bữa tối, cửa phòng huấn luyện vừa mở đã đụng trúng Lâm Kính Ngôn mãi vẫn đứng ngoài chờ hắn.

"Đánh địch bất ngờ đấy." Lâm Kính Ngôn cười với hắn, đưa cho hắn một túi đồ ăn.

"Ái chà, phụ huynh tới thăm?" Diệp Tu nãy giờ đứng phía sau Phương Duệ, vừa nghe thấy âm thanh nghiêng đầu đã thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà đùa giỡn.

"Cứ ghen tị tiếp đi." Phương Duệ không thèm cự lại, quay đầu làm mặt quỷ. Hắn đi vào ném túi lên bàn trống của phòng huấn luyện, vui vẻ qua bên cạnh Lâm Kính Ngôn.

"Đi thôi, em mời ăn cơm." Phương Duệ chớp chớp mắt với anh, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của người trước mặt, trong lòng ấm lên không ít.

"Hiếm thấy." Lâm Kính Ngôn hơi nhướng mày nhìn hắn, nhưng lại nắm lấy tay người ta cực kỳ tự nhiên, "Đi thôi."


05.

Sự thật chứng minh, mấy trò đánh địch bất ngờ này không ai bì kịp thánh zâm Phương Duệ.

Đèn bỗng dưng mờ đi, xung quanh chốc lát yên tĩnh, đầy sao trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng, vô số quầng sáng lập lòe trong ánh mắt.

"Lão Lâm, sinh nhật vui vẻ." Anh nghe Phương Duệ nói vậy mới chợt ngơ ngác nhớ ra sinh nhật mình, vừa nhìn lên đã thấy người trước mặt nâng chiếc đèn ánh sao cười với mình.

Hắn như đứng giữa Ngân Hà, ngay tại trung tâm vũ trụ, đang cong mắt mời gọi mình. Phản chiếu trong đáy mắt hắn chính là mình, xung quanh đều là ánh sao, mờ nhạt mà lộng lẫy.

"Mở ra xem thử?" Hắn đưa đèn cho Lâm Kính Ngôn đang ngơ ngẩn, khuôn mặt hắn nở một nụ cười đắc chí vì đạt được mục đích.
Lâm Kính Ngôn nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của hắn không thể nhịn cười, nghe lời xoay nắp.

Lập tức thấy trong đó tất cả đều là mấy thứ nhỏ nhỏ dùng giấy gấp mà ra.

"Này là..." Lâm Kính Ngôn đột nhiên hồi tưởng đến chuyện mới đây của Trương Giai Lạc.

Vậy là đã sớm thương lượng kỹ càng rồi ha. Nhưng còn chưa kịp hắn ngẩng đầu, Phương Duệ đã cầm một con ngàn hạc giấy bảo mở ra nhìn.

Tập kích bất ngờ.

"Hửm?" Lâm Kính Ngôn thật sự không biết bọn họ lại đang làm cái trò gì, nhưng thấy dáng vẻ Phương Duệ cao hứng đến thế kia, hẳn trong đây sẽ không phải toàn mấy hình vẽ xấu xí kỳ quái linh tinh.

Phương Duệ giúp Lâm Kính Ngôn cầm đèn, Lâm Kính Ngôn chậm rãi mở tờ giấy gấp ra.

[Vinh Quang trước sau như một.]

Một câu, đến từ Hàn Văn Thanh.

Ánh sao thấm lên giấy trắng.

Lâm Kính Ngôn cực kì kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Phương Duệ liền thấy người nọ lại đưa sang một con chó con, chính là loại mình giúp Trương Giai Lạc gấp lúc trước. Có điều con này nhìn hơi nhăn nheo méo mó, chắc là thành phẩm Trương Giai Lạc gấp lại sau mình.
Thận trọng mở ra.

[Tiếp tục tiếp tục đi đi!]

Đến từ Trương Giai Lạc.

Từng trang từng trang giấy mở ra dưới bàn tay anh.

[Bá Đồ sẽ là nơi để quay về.]

[Hậu trường cũng là Vinh Quang. Lại đến?]

[Trận đấu vẫn đang tiếp tục.]

[Tiền bối cũng sẽ có được vận may.]

[Vinh Quang sao có thể cứ thế kết thúc! Mặc dù có nói không thể đánh giải nhưng vẫn cứ thế tiếp tục xông lên đi! Lên lên lên, Vinh Quang vĩnh viễn không bao giờ tàn cuộc!]

[Đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn.]

[Vinh Quang vĩnh viễn có của một phần của cậu.]

[Tiếp tục đi!]

...

Những dòng chữ này, ở dưới ánh đèn lờ mờ có chút mơ hồ, lại đủ để người ta phân biệt được. Khi anh rời đi gửi lời chúc phúc Liên minh, hiện tại Liên minh đáp lại cho anh càng nhiều chúc phúc chân thành hơn.

Những người kia vẫn phấn đấu, dốc hết toàn lực.

Âm thanh tim đập tựa hồ như càng được khuếch đại trong không gian yên tĩnh, ngón tay anh không thể ngừng được run rẩy, cầm lấy ngôi sao cuối cùng.

[Tổ Hợp Tội Phạm.]

Từ ngôi sao của Phương Duệ.

Tổ Hợp Tội Phạm.

Ánh sao vĩnh viễn óng ánh loá mắt, người bên cạnh mãi mãi đứng trước mặt mình. Đi một vòng lại một vòng, cuối cùng trở về khởi điểm để bắt đầu hành trình mới.

"Sinh nhật vui vẻ. Lâm tiền bối."

Anh lại nghe thấy Phương Duệ nói.

"Sinh nhật vui vẻ, đội trưởng."

"Sinh nhật vui vẻ, lão Lâm."

"Sinh nhật vui vẻ, Lâm Kính Ngôn."

Đèn bụi sao đang sáng, chỉ dẫn phương hướng, hệt như những gì Lâm Kính Ngôn vẫn luôn làm, Phương Duệ cũng vì anh thắp lên một ngọn đèn.

"Cảm ơn."

Chỉ cần ánh sao còn chưa mất đi, hết thảy đều không đủ để trở thành chướng ngại ngăn cản bước chân tiến tới.

Hết.

Chọn fic này vì thích khúc cuối quá, chỉ hi vọng mình và beta có thể truyền tải được mọi sự yêu thương mà Vinh Quang gửi tới Lâm Kính Ngôn.
Gửi cho Lâm đại đại, chỉ mong anh một đời vui vẻ bình an, cho dù anh ở đâu, còn tiếp tục với Vinh Quang nữa hay không thì mọi lời chúc phúc tốt đẹp nhất vẫn sẽ theo anh mãi mãi.
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#2
[Vinh Quang sao có thể cứ thế kết thúc! Mặc dù có nói không thể đánh giải nhưng vẫn cứ thế tiếp tục xông lên đi! Lên lên lên, Vinh Quang vĩnh viễn không bao giờ tàn cuộc!]
Em đọc là em biết ai viết rồi đọ :hoang:yao
 

Bình luận bằng Facebook