- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Một sản phẩm thuộc Project Kính Tâm – Mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2021
CHỐN NAO NGƯỜI VỀ
Cre: Maniac
Tác giả: Đang đi đâu chưa thấy về TvTCHỐN NAO NGƯỜI VỀ
Cre: Maniac
Convert: [Lâm Phương] Quân vãng hà xử
Edit: Nguyệt
Beta: @Trời Sao
–
1.
“Rầm —— loảng xoảng!”
Tiếng thứ gì không rõ bị đập vỡ lần nữa vang lên, khiến cả căn nhà tầng nho nhỏ cũ kỹ dường như cũng theo đó mà run rẩy.
Lâm Kính Ngôn buông bút vẽ, thở dài, xem ra thâu đêm để hoàn thành bức tranh này có vẻ không phải một quyết định sáng suốt. Khách hàng thúc giục rất gấp, Lâm Kính Ngôn một mặt không muốn lỡ mất cơ hội kiếm một khoản thù lao kha khá này, mặt khác, hắn thực sự thấy được nỗi khó xử của đối phương, “Nếu có thể giúp, vậy cứ giúp hết sức một phen!” Lâm Kính Ngôn nghĩ thế.
Chẳng phải vì hắn không có danh tiếng, phải bán tranh trang trải cuộc sống hay vì là một họa sĩ hạng ba nhỏ nhoi tận lực chiều lòng khách hàng mong vượt qua sinh hoạt túng thiếu thường ngày. Mà bởi Lâm Kính Ngôn là người trời sinh không đành lòng chứng kiến người khác phải khó xử như thế. Hoặc nói cách khác—— một người hiền lành. Nhưng đối với vị hàng xóm tầng dưới vì hỏng việc mà đập bát hằng đêm suốt hai ngày nay, hắn thật sự bất lực.
Con trai cả của nhà chủ quán bar kia đã chết vì dịch bệnh hai năm trước, gần đây lại có tin dữ báo về rằng đứa con trai duy nhất còn lại mới chết trận ngoài tiền tuyến thủ vệ quốc gia —— cùng với tin tổ quốc rơi vào tay giặc. Bà chủ bệnh nặng tích tụ không gượng dậy nổi. Ông chủ gần như sụp đổ, đóng cửa nghỉ bán, ngày ngày chìm đắm trong men cồn, đêm đến bắt đầu phát tác cơn điên rượu, chút gia sản tích cóp được gần như bị phá sạch. Lâm Kính Ngôn muốn đi thăm hỏi một chút nhưng lần nào cũng bị ông chủ thân hình cường tráng đuổi chạy ra ngoài; nhét ít tiền vào trong khe cửa, dù trên phong bì viết rõ ràng rằng trả tiền mua chịu rượu khi trước nhưng rồi vẫn bị ông chủ kia mắng chửi đến độ cả khu phố ngủ không yên giấc.
—— Nếu không vì chiến tranh. Nếu không vì chiến tranh ập tới, ông chủ quán bar thường ngày nói chuyện sang sảng, hay vỗ mạnh lên vai Lâm Kính Ngôn vừa cười vừa mời hắn một ly Whisky giá rẻ sao có thể ra nông nỗi này. Thị trấn nhỏ nằm ở phía Nam này tuy may mắn thoát được khói thuốc súng ăn mòn nhưng sự thật rằng Tổ quốc đã thất trận rơi vào tay giặc càng làm ngươi ta khó thở hơn mùi đạn pháo. Nếu không vì chiến tranh… Lâm Kính Ngôn day day sống mũi bị gọng kính ép cho mỏi nhừ, thu dọn họa cụ và bàn vẽ. Hy vọng mấy ngày tới thời tiết đều tốt để màu mực có thể khô nhanh hơn chút.
2.
Một ngày nọ, Lâm Kính Ngôn mới nhận được tiền bánh mì tháng tới từ vị khách hàng kia xong thì gặp được hàng xóm tầng dưới mới chuyển đến.
Chiến loạn rối ren, hắn cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì khi có đồng bào chạy nạn tới đây. Nhưng vị này trông không hề chật vật như người chạy nạn, hoặc nên nói rằng cậu ta thoạt nhìn giống như đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu rồi mới tới. Lâm Kính Ngôn thấy cậu đang vất vả chuyển từng món đồ dùng trong nhà xuống khỏi xe tải một mình bèn bước tới giúp. Hàng xóm mới chẳng hề từ chối, hơn nữa còn tiếp nhận ý tốt này của anh không chút khách khí. Tay áo sơ mi cậu ta mặc cuộn đến gần bả vai, bên ngoài khoác thêm áo gile màu kaki dù đang giữa mùa hè nóng toát mồ hôi, đầu còn đội một chiếc mũ nồi có vành.
“Yo, Phương Duệ.” Cậu ta nháy mắt với Lâm Kính Ngôn, lên tiếng bắt chuyện.
“Lâm Kính Ngôn, ở tầng trên cậu, là họa sĩ.” Lâm Kính Ngôn gật đầu chào, khuôn mặt tươi cười, vươn tay phải ra: “Sau này là hàng xóm.”
Phương Duệ bắt tay Lâm Kính Ngôn lắc hai cái rõ mạnh, cười toe toét: “Chung sống vui vẻ.”
Lâm Kính Ngôn phụt cười: “Chung sống vui vẻ.”
“Tôi tới đây mở một cửa hàng hoa, buôn bán nhỏ thôi, vẫn phải nhờ Lâm tiên sinh chiếu cố nhiều.”
“Chắc chắn rồi. Không cần câu nệ vậy đâu, trông cậu chắc trẻ hơn tôi, gọi tôi lão Lâm là được.”
“Được đó, lão Lâm, tối nay tôi mời anh uống rượu.”
“Trước đó phải giúp cậu dọn dẹp cửa hàng xong đã!”
3.
Quá trình thân thiết với vị hàng xóm mới này diễn ra nhanh hơn Lâm Kính Ngôn dự đoán rất nhiều. Phương Duệ tính tình cởi mở, có sự hoạt bát nên có của tuổi cậu ta, dường như không hề bị nhuốm vẻ mờ mịt của chiến tranh. Cậu ta cũng rất siêng năng chịu khó, sáng nào cũng lái chiếc xe tải nhỏ kêu lọc cọc lọc cọc của mình chạy tới cánh đồng hoa ở vùng ngoại ô thị trấn nhập hàng. Thỉnh thoảng Lâm Kính Ngôn phải thức vẽ tranh thâu đêm, đến sáng hôm sau trước khi ngủ bù, bao giờ hắn cũng trông thấy Phương Duệ ôm bó hướng dương lớn đặt trước tiệm qua song cửa sổ.
“Thời thế bây giờ thật khiến người ta bất an, ngắm hướng dương nhiều giúp tinh thần vững vàng hơn. Nhưng tôi vẫn thích hoa tulip hơn hướng dương, ở quê cũ, tôi là chủ vườn nắm giữ trong tay ruộng trồng hoa tulip rộng hơn mười mẫu Anh đấy!”
“Rồi rồi, là trang chủ Phương, nhưng có thể xin cậu đừng cướp đồ ăn của tôi nữa được không. Hôm nay tôi sẽ ra ngoài vẽ ký họa cả ngày, không chuẩn bị cơm trưa sẽ rất đói bụng.”
“Ui, tôi dậy từ sớm tinh mơ lo việc buôn bán trong tiệm hoa cũng đói bụng lắm.” Phương Duệ lại tiện tay bẻ một đoạn bánh mì của Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn mỉm cười bất đắc dĩ, hắn thường xuyên mềm lòng chẳng rõ lý do với vị hàng xóm mới này.
Phương Duệ tựa bên mép bàn gặm bánh mì, nhìn bó hoa hướng dương ngoài cửa, hỏi Lâm Kính Ngôn mà như lẩm bẩm một mình: “Lão Lâm, anh có biết vì sao hoa hướng dương luôn quay về phía mặt trời không?”
Lâm Kính Ngôn thoáng sửng sốt. Bình thường hắn từng vẽ hướng dương không ít lần, cắm trong bình hay mọc trong vườn đều có, nhưng hắn chưa bao giờ suy ngẫm về điều này.
“Bởi vì mặt trái của hoa hướng dương rất yếu ớt, nếu quay lưng về phía mặt trời, nó sẽ chết.” Phương Duệ không chờ Lâm Kính Ngôn trả lời đã tự mình nói tiếp, “Cũng giống như con người một khi quay lưng với tín ngưỡng của mình sẽ không sống được nữa vậy.”
Lần đầu tiên Lâm Kính Ngôn trông thấy một Phương Duệ ưu thương như thế, hắn đoán rằng chuyện này hẳn phải liên quan tới tình cảnh của Phương Duệ trước khi chuyển tới trấn nhỏ này, có lẽ là vì chiến tranh khiến cậu ta phải từ bỏ cánh đồng hoa tulip kia. Nhưng chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, ngày nào cũng có thể thấy lính Đức Quốc xã vác súng qua lại trong thị trấn, chế độ pháp luật cũng thay đổi liên tục, những vũ công Gypsy thường xuất hiện trên quảng trường Renault khi trước giờ cũng chẳng thấy đâu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống vẫn đang trôi qua, sinh hoạt vẫn phải tiếp tục. Lâm Kính Ngôn đứng dậy đi tới cạnh Phương Duệ, đưa tay nắm lấy vai cậu.
“Đôi khi, người ta quay lưng lại với tín ngưỡng cũng là để bảo vệ tín ngưỡng.”
Nghe vậy, Phương Duệ quay đầu sang nhìn Lâm Kính Ngôn, vẻ kinh ngạc chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Sau đó cậu ta cào tóc tự giễu, chỉnh lại mũ nồi trên đầu: “Làm việc thôi làm việc thôi, hôm nay tôi cũng phải đi chăm sóc thật tốt những bông hoa bé nhỏ đáng yêu của mình!”
Lâm Kính Ngôn nhìn cậu ta trốn khỏi tay mình như một chú thỏ cũng chỉ mỉm cười, phủi sạch vụn bánh mì dính trên quần áo rồi cầm bảng vẽ ra ngoài.
Đối tượng vẽ ký họa của hắn hôm nay là bồn hoa kết hợp đài phun nước trong viện dưỡng lão đại danh họa Van Gogh từng sống.
4.
Căn nhà tầng cũ kỹ Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ cư trú có tổng cộng ba tầng. Mặt tiền tầng trệt là tiệm hoa của Phương Duệ, phía sau còn có gian phòng nghỉ nho nhỏ, sau nữa là khoảnh sân để Phương Duệ trồng trọt chăm nuôi hoa. Tầng hai là nơi Lâm Kính Ngôn ở, tầng gác lửng trên cùng được hắn sắp xếp thành một phòng vẽ tranh kiêm kho chứa đồ đơn giản.
Sau lần đầu tiên được mời lên thăm nơi ở của Lâm Kính Ngôn, Phương Duệ nghiêm túc lắc đầu: “Đơn sơ giản dị quá! Thiếu vắng tình yêu cuộc sống, hoàn toàn không nhìn ra được đây là nơi sinh sống một nghệ thuật gia!” Lâm Kính Ngôn cười khổ hỏi lại: “Ông chủ Phương à, còn không phải do tôi chẳng có tiền mua đồ trang hoàng hoa mỹ hay sao.”
“Tranh anh vẽ đâu? Người ta mua tranh anh vẽ về làm vật phẩm trang trí, anh lại không thể dùng tranh của mình để trang hoàng chắc?”
“Bán hết cả rồi, nếu không thì mỗi sáng chúng ta lấy gì ăn.”
Phương Duệ nghe ra Lâm Kính Ngôn lại đang chê cười hành vi ăn ké của cậu mỗi sáng, nắm tay che trước miệng ho khan một tiếng, sau đó vắt tay sau lưng, thẳng người thong thả rời khỏi phòng Lâm Kính Ngôn, phút cuối còn để lại một câu “Chờ tôi nhé” rồi bỏ mặc Lâm Kính Ngôn ngồi một mình trước bảng vẽ giương mắt nhìn theo.
Lâm Kính Ngôn lại vẽ gần một tiếng, cảm thấy lưng mỏi eo đau. Nhớ tới Phương Duệ vứt lại câu kia xong vẫn chưa quay về, đột nhiên lo lắng liệu cậu ta có gặp phải phiền toái gì không —— dù sao cũng là người mới đến chưa quen nếp sống địa phương, hơn nữa còn đang trong hoàn cảnh chiến tranh đặc thù —— hắn vội buông cọ vẽ, xuống lầu tìm người.
Mới bước vào tiệm hoa, chỉ thấy Phương Duệ đang ngồi xổm trong góc không biết đang tìm thứ gì. Lâm Kính Ngôn nóng ruột đi tìm lại trông nhìn khung cảnh này chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Phương Duệ ngồi xổm sâu quá, lưng áo tuột khỏi cạp quần một đoạn, lộ ra vòng eo và một phần xương sườn gồ lên không rõ lắm.
Lâm Kính Ngôn vừa lắc đầu thầm nghĩ người này ngày nào cũng ăn sáng xong lại đến cướp thêm của hắn mà sao vẫn gầy đến vậy, vừa nảy ra một ý tưởng. Hắn thuận tay rút một cành oải hương khô trên giá bên cạnh, lẳng lặng tới gần chỗ Phương Duệ vẫn đang chuyên tâm ngồi chồm hỗm không hay biết gì.
Khoảnh khắc phần da thịt bại lộ của Phương Duệ bị bông oải hương đâm vào, cậu ta ‘Áu’ một tiếng rõ to đồng thời che lưng ngã ngồi ra đất. Lâm Kính Ngôn thực hiện thành công quỷ kế đang giơ công cụ gây án cười đắc chí, sau đó mới chú ý tới cánh tay Phương Duệ giơ trên cao đang cầm một chiếc bình hoa nho nhỏ bằng gốm.
“Ngài Lâm à, ngài có biết ngài làm như vậy là rất thất đức không! Dọa tôi sợ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khiến tôi đánh vỡ mất bình hoa yêu quý thì biết tính sao!” Có lẽ bị dập mông mạnh vì cú ngã kia, vẻ mặt Phương Duệ lúc này trông có vẻ dữ dằn hơn hẳn.
“Thật có lỗi, là tôi sai, tôi thấy cậu ngồi xổm trong này mới nhất thời nổi hứng… Không sứt mẻ gì chứ?” Lâm Kính Ngôn vội đỡ Phương Duệ dậy, cũng thuận đà nhận lấy bình hoa trong tay cậu, xem xét cẩn thận một lượt.
“Không sao không sao, tôi với bình hoa đều chưa vỡ.” Phương Duệ ngã lăn ra đất nhưng vẫn không quên nói đùa. Được Lâm Kính Ngôn kéo dậy, cậu ta vừa nhét áo vào quần, vừa nói, “Nhưng mà chiêu khi nãy của anh thật sự là lưu manh chòng ghẹo người ta.”
Không biết Lâm Kính Ngôn có nghe rõ mấy chữ cuối kia không, sau khi chắc chắn rằng bình hoa không vấn đề gì bèn đặt lên giá, anh xoay người lại phủi bụi bám trên quần áo cho Phương Duệ: “Đau không? Để tôi xoa bóp giúp cậu.”
Thế nên tiếng gào rú của Phương Duệ một lần nữa bùng nổ trong tiệm hoa: “Lâm Kính Ngôn, anh là lưu manh ghẹo người!!”
5.
Phương Duệ đi tìm bình hoa thực sự vì muốn tặng Lâm Kính Ngôn bày trong phòng.
Bình hoa này được cậu ta đưa tới từ quê cũ qua hành trình gập ghềnh. Bởi vì sợ bị vỡ trên đường, trước khi đi, cậu đã dùng báo cũ vải thừa quấn trong ba lớp ngoài ba lớp cực kỳ cẩn thận kín kẽ. Khi nãy ngồi xổm trên đất là đang tháo lớp bao bọc ra —— sau khi đưa tới nhà mới, cậu tạm thời chưa tìm được vị trí nào ưng ý để bày bình hoa quý của mình.
Lúc rót nước vào bình, cắm một cành hoa hồng rồi đặt trên bàn làm việc, Lâm Kính Ngôn mới đột nhiên nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Tôi nhớ sáng nay cậu không nhập hoa hồng đỏ nhỉ?”
“Không nhập, thời chiến loạn, vật tư khan hiếm lắm, hoa hồng đỏ đều đem cung ứng tới Versailles rồi.”
“Vậy cành hồng đỏ này… Từ đâu mà có?”
“Bẻ trộm ở bồn hoa trước cửa tòa Thị chính.”
Lâm Kính Ngôn hít một hơi khí lạnh: “Cửa tòa Thị chính bây giờ toàn là quân Đức Quốc xã đóng giữ?”
“Thì bởi đám người Đức đó làm sao hiểu được tình yêu đối với hoa hồng đỏ của chúng ta chứ —— ây dà không có vấn đề gì đâu, tôi giả vờ nhấc váy giúp một quý bà đang bước xuống xe, tiện tay hái được một cành giấu trong người đem về.” Phương Duệ còn đắc ý xốc áo gile minh họa cho Lâm Kính Ngôn xem.
“Ông chủ Phương, lần này cậu quả là, chậc, hái hoa đạo tặc danh xứng với thực rồi.” Lâm Kính Ngôn đẩy kính mới trượt xuống một nửa, “Nhưng hà tất phải mạo hiểm như thế…”
“Hoa tặng anh lần đầu tiên đương nhiên phải tặng một đóa trang trọng chút. Hơn nữa, cứ vậy đi, anh lưu manh, tôi đạo tặc, đều không phải phường tốt lành gì, ha ha ha…”
Mới cười được một nửa, Phương Duệ đã bị Lâm Kính Ngôn vành mắt hơi phiếm hồng ôm vào lòng.
“Có biết thế này là phạm quy không hả…”
6.
Không đề cập tới thù nước hận nhà, Lâm Kính Ngôn cảm thấy thật may mắn. Chiến tranh vừa bắt đầu, lửa đạn còn chưa kịp đốt tới đầu họ, cố quốc đã rệu rã tan tác nhanh đến mức không ngờ. Thế cục rối ren khó bề phân biệt kia cũng từ từ lắng xuống theo thời tiết lạnh dần. Trước hết là quân đội của Mussolini tiếp quản quân Đức, tiếp đó, toàn bộ binh lính sẽ rút về, trấn nhỏ họ sống sẽ thuộc vùng tự do, lá cờ ba màu lại treo lên trên ngọn cột cờ bấy lâu nay trụi lủi tàn tạ trước cửa tòa Thị chính. Binh lính mặc trên mình kiểu quân phục chưa từng bắt gặp xuất hiện trên đường phố, giờ giới nghiêm ban đêm cũng không còn quá nghiêm ngặt. Dù thế nào đi nữa, hai người họ vẫn có thể tản bộ trên quảng trường Renault mỗi chiều hoàng hôn như một cặp đôi bình thường.
—— Ít nhất Lâm Kính Ngôn cho rằng như thế.
Nhưng thực chất, việc hai người bày sạp trên quảng trường vì kế sinh nhai vẫn chiếm đa số, Lâm Kính Ngôn vẽ ký họa cho khách, Phương Duệ dựng chiếc xe đạp một bên chào bán hoa tươi. Thỉnh thoảng có người phụ nữ dẫn theo con gái bé nhỏ xinh như búp bê đi chơi ngang qua, Lâm Kính Ngôn đều không kìm được lòng, rút một cành trong bó hoa chỗ Phương Duệ ra tặng cho tiểu thư bé nhỏ kia —— Để rồi nhận được ánh nhìn đau đớn như cắt ruột cắt gan của Phương Duệ.
“Giở thói lưu manh trêu ghẹo còn đòi tôi phải chi tiền cho anh!”
Thế nên Lâm Kính Ngôn liền cười ha hả, hôn lên trán Phương Duệ nghe ‘chóc’ một tiếng: “Bữa sáng mai phần cho em một miếng bacon!”
Sau đó bị Phương Duệ ghét bỏ đẩy ra.
7.
Từ khi Phương Duệ tặng Lâm Kính Ngôn bình hoa gốm màu được nung từ đất sét cố hương, sáng sáng Lâm Kính Ngôn đều có thể nhận được một đóa hoa tươi đã được cắt tỉa đẹp đẽ, tưới nước ướt át. Có khi là cắm trong hộp thư trước cửa, nhưng đa phần vẫn là Phương Duệ tự mình mang tới phòng Lâm Kính Ngôn sau khi ăn sáng xong để thay cho đóa hôm trước.
Đối với việc này, Phương Duệ nói hoa mỹ rằng “Trả ơn cho một bữa mỗi ngày”, Lâm Kính Ngôn lại cảm thấy lãng phí quá mức, một đóa hoa có thể giữ tươi trong bình tương đối lâu, không nhất thiết ngày nào cũng thay.
“Anh cho rằng em hào phóng đến độ thay đóa này liền vứt đóa kia chắc? Lão Lâm, tuy đôi lúc anh hơi lưu manh nhưng chí ít chưa bao giờ làm những chuyện không thương hoa tiếc ngọc, có bài hát kia hát thế nào ấy nhỉ, nhành hoa hôm qua đến nay vẫn rực rỡ chẳng phai ~~ chi bằng dành hoa ấy cho một điều mới hơn.” Phương Duệ nháy mắt mấy cái với Lâm Kính Ngôn.
Lâm Kính Ngôn cười rộ, hắn chưa nghe giai điệu nào sai tông lệch nhịp thế này cả. Sau khi cười đủ rồi, hắn kéo tay áo Phương Duệ đang giận dỗi muốn xuống lầu lại: “Ông chủ Phương, mỗi ngày em đều mang tới một đóa hóa sẽ khiến anh hiểu lầm rằng em đang theo đuổi anh đấy —— rõ ràng là anh đang theo đuổi em mà.”
“Nói linh tinh gì đây, chỉ vài lát bánh mì trắng cùng ít mẩu phô mai đã đòi theo đuổi em sao, quý ngài Lâm à, anh thân là nghệ thuật gia mà lãng mạn trôi hết đi đâu rồi? Em còn thông thạo phương pháp theo đuổi người trong lòng hơn đấy.”
Lâm Kính Ngôn thuận tay kéo Phương Duệ vào vòng ôm: “Phải phải, ông chủ Phương, em đã cưa đổ anh rồi.”
8.
Cuối thu, thời kỳ ra hoa của phần lớn các loại hoa đều đã kết thúc, mặt tiền tiệm hoa của Phương Duệ cũng thay đổi một lượt, màu sắc trở nên tối giản hơn. Chỉ trông vào thu nhập từ vài loại hoa tươi chịu rét và hoa khô thì chẳng thể nào giúp Phương Duệ no bụng. Một ngày nọ, Phương Duệ chán nản ghé người lên cửa sổ phòng Lâm Kính Ngôn đếm chim bay trên chời, liếc mắt thoáng thấy bình hoa bằng gốm màu mình tặng Lâm Kính Ngôn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn hưng phấn vọt tới phòng vẽ tìm hắn.
“Lão Lâm, em muốn tự nung gốm màu —— ”
Một tháng kế tiếp, Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn trải qua những ngày chỉ có bánh mì mà không có phô mai. Xe tải nhỏ của Phương Duệ phát huy tác dụng lớn, trở thành phương tiện chở gạch chở cát chở đất sét, thuê thợ về xây một cái lò nhỏ ở sân sau, chất lượng đất sét tự nhiên ở thị trấn nhỏ này cũng khá vừa ý Phương Duệ. Sau khi nung xong đợt phôi gốm đầu tiên, đương nhiên Lâm Kính Ngôn cũng góp một tay, phát huy tác dụng họa sĩ. Phương Duệ nâng bình hoa có chữ ký của Lâm Kính Ngôn lên ngắm một lượt xong, nhịn không được tặc lưỡi khen ngợi: “Lão Lâm, tuyệt phẩm luôn, còn đẹp hơn cả tranh anh tặng em nữa!”
“Ông chủ Lâm quá khen.”
“Đừng vội, em còn chưa nói hết —— chủ yếu đều nhờ vào phôi gốm do em nung đấy!”
Lâm Kính Ngôn híp mắt cười, ôm lấy vai Phương Duệ, chóp mũi cọ từ hai má đến bên tai.
Phương Duệ muốn trông thấy vẻ mặt hụt hẫng của đối phương mà không được, quay đầu sang chỗ khác “Hừ” một tiếng.
“Vậy thì anh cứ tiếp tục vẽ thôi!”
“Sau đó chúng ta mở xưởng riêng giống như xưởng thủ công Tonnaire ấy, bán tác phẩm của mình, có khi còn có thể kiếm ra kha khá tiền!”
Hai mắt Phương Duệ sáng lên, mơ màng về tương lai tươi đẹp.
“Ừ, kiếm nhiều tiền!”
Như bị hấp dẫn bởi vẻ hạnh phúc của đối phương, Lâm Kính Ngôn nhịn không được ghé sát lại chút nữa. “Đôi mắt của ông chủ Phương thật đẹp…” Tiếp đó, con người thuộc phái hành động kia lập tức ôm lấy cổ đối phương, những nụ hôn rơi xuống mi mắt làn môi.
Phương Duệ bị cắn lên môi, phát ra âm thanh “Ư ư” như con thú nhỏ. Lâm Kính Ngôn nghiêm túc trấn an vành vai và hốc mắt phiếm hồng của cậu, lặp lại câu nói tình tứ kia.
“Đôi mắt em thật đẹp.” Lâm Kính Ngôn như chìm vào hồi ức đẹp đẽ xa xăm —— một cô gái dạo bước chân trần trong vườn, tiếng cười như tiếng chuông bạc, tiếng chuông giáo đường vọng đến từ xa giữa trời hoàng hôn rồi cùng biến mất vào khe núi âm u phía xa xa theo mặt trời ngả dần về Tây. “Hệt như ánh tà dương hòa tan vào hồ nước, nhuộm màu vàng kim lên khắp không gian mà anh tận mắt ngắm nhìn khi đi qua một cồn xanh giữa thung lũng nọ trong lần đi vẽ ngoại cảnh năm ngoái.”
Nói xong, hắn lại dùng môi hôn tán tụng đối phương, còn đối phương cũng nhiệt tình đáp lễ đầy tập trung và tha thiết sâu đậm.
Hai ngươi chân thành trao nhau nụ hôn, lúc tay đan tay cùng ngả người trên mặt sàn khô ráo đầy bụi bặm, Phương Duệ nhíu mày: “Họa sĩ hạng ba vĩ đại Lâm Kính Ngôn của em nhất định chưa từng được ngắm nhìn quang cảnh tuyệt mỹ khi ánh nắng mười giờ sáng chiếu trên cánh đồng hoa tulip rồi.”
Lâm Kính Ngôn mỉm cười giúp cậu cởi áo, đầu ngón tay dính màu vẽ khô nứt lần tới ngực đối phương: “Không sao, anh đã được ngắm nhìn thứ còn đẹp hơn thế.” Sau đó hắn chuyên chú với những nụ hôn nồng nhiệt, dùng đầu lưỡi thay cho cọ vẽ mà phác họa đường cong mảnh khảnh nơi lưng eo của ông chủ tiệm hoa.
Hai người vụng về làm vài bước chuẩn bị đơn giản trong căn gác lửng tràn ngập ánh mặt trời. Vì là lần đầu tiên đầy trúc trắc, nửa người trên của Phương Duệ khó chịu cong lên như hình cánh cung, lúc mồ hôi trên trán Lâm Kính ngôn rơi thành giọt xuống đầu vai, cậu vẫn đang cong người ngửa cổ nghe tiếng sàn gác kêu kẽo kẹt. Ống chân vòng qua khuỷu tay đối phương, quẫy đạp lên bóng nắng theo những chuyển động đầy tiết tấu của đối phương. Cuối cùng khi cao trào kéo tới, Lâm Kính Ngôn gỡ ngón tay đang siết trên ván gỗ kém chất lượng kia ra, kéo lên hôn nồng nàn.
Phương Duệ lật tay ôm lấy đối phương, hai người đều dùng những âu yếm và hơi thở gấp gáp thăm hỏi cơ thể đối phương.
“Có phải vừa rồi bụng em kêu không?”
“Ey… Quý ngài Lâm xin hãy chuyên tâm chút đi!”
Tuy bánh mì trắng không đủ lấp đầy bụng nhưng cùng nhau chống đói vẫn là hạnh phúc.
9.
Nỗi âu sầu của chiến tranh vẫn chẳng thể tan hết.
Vào đông, bầu không khí nơi thị trấn nhỏ này dường như càng trầm lặng hơn. Ai ai cũng kéo kín quần áo tích trữ lương thực, chuẩn bị đối mặt với biến cố không rõ lúc nào ập tới. Cứ như vậy, gốm màu của Phương Duệ chưa đem tới chút khởi sắc nào cho việc buôn bán trong tiệm hoa. Cậu ta lật qua lật lại những trang sổ với dòng ghi chép xiêu vẹo, trên bàn xếp hai chồng tiền xu ít ỏi đến đáng thương, đồng xu 1 Franc cứ cầm lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, qua vài lần như thế, cuối cùng cũng được Phương Duệ cắn răng xếp sang chồng khác.
—— Tạm biệt găng tay da dê của tôi…
Phương Duệ nước mắt giàn giụa, thầm nói lời từ biệt cùng đôi găng tay cậu ta chưa từng và tương lai cũng không thể có được. Nghe nói mùa đông ở thị trấn nhỏ này không quá khắc nghiệt như vùng phía Bắc, thế nên Phương Duệ vẫn coi trọng cho cái bụng mình hơn chân tay. Nhưng vì sao lại cứ cảm thấy cái lạnh của mùa đông nơi đây chỉ có hơn chứ chẳng kém gì cố hương phương Bắc vậy nhỉ?
Lâm Kính Ngôn sống gần ba mươi năm ở thị trấn này cũng cảm thấy đông năm nay lạnh khác thường, đến lúc hắn không chịu được nữa phải phủ lên mình chiếc áo khoác lông dê dày sụ để ngăn bớt giá buốt, sinh nhật Phương Duệ cũng tới.
Túi áo khoác có một lỗ thủng nhỏ, bình thường Lâm Kính Ngôn đều cẩn thận lấy nắm tiền xu trong túi đặt lên bàn, thổi phù phù vài hơi chẳng thể gọi là nóng vào lòng bàn tay rồi mới cùng Phương Duệ tầng dưới, cũng nghèo nàn như hắn, bắt đầu kiểm kê chút tài sản không nhiều lắm của cả hai .
Vài sáng sớm, lúc Phương Duệ gầy gò tỉnh dậy trong vòng ôm của Lâm Kính Ngôn, cậu ta luôn cảm thấy áy náy vô cớ —— từ khi không còn phải dậy sớm thu xếp công việc ở tiệm hoa, cậu ta liền ở cùng Lâm Kính Ngôn luôn —— thế nên khi Lâm Kính Ngôn nắn hông cậu hỏi sao lại gầy thế, Phương Duệ chỉ có thể bĩu môi: “Bởi vì giờ mỗi sáng chỉ được ăn một bữa thôi.”
Lâm Kính Ngôn đếm xong chỗ tiền xu trên bàn liền gạt hết vào lòng bàn tay mình rồi cất lại túi, đứng dậy ra ngoài mà không đem theo bảng vẽ.
Đến khi quay trở lại, hắn đã ôm trên tay một mớ nguyên liệu nấu ăn và một chai rượu vang. Đang cầm bút chì than của Lâm Kính Ngôn tô tô vẽ vẽ, Phương Duệ lập tức nhào tới như con mèo đánh hơi được mùi cá.
“Lão Lâm, ghê vậy, phát tài rồi hả! Nói thật em nghe, bức tranh lần trước anh bán được bao nhiêu tiền.”
Lâm Kính Ngôn cười khổ, bức họa kia vốn không bán đi mà được hắn cất trên căn gác lửng.
“Đang vẽ gì?” Muốn dời sự chú ý, Lâm Kính Ngôn ghé qua nhìn tờ giấy Phương Duệ vẽ.
“À…” Hiện trường phạm tội chưa kịp thu dọn gọn gàng, ngay khoảnh khắc bị Lâm Kính Ngôn tóm được, Phương Duệ đã từ bỏ chống cự: “Thì là… Phối hợp hoa tươi lần trước anh dạy em, ngứa tay vẽ chơi chút.”
Lâm Kính Ngôn chăm chú nhìn một loạt nét đậm nét nhạt kia cố gắng phân biệt một hồi, chỉ vào hỏi Phương Duệ: “Đây là hoa hồng? Còn đây là cẩm chướng?”
Phương Duệ gật đầu: “Đúng.”
“Hai loại hoa này không hợp phối chung một chỗ, kích thước đóa hoa quá tương đương nhau, sẽ khó phân rõ chính phụ.”
“Thế này…” Phương Duệ gãi đầu bằng cán bút, nghiêm túc ghi chú vào bên cạnh.
Thầy giáo Lâm hết sức vui mừng ngắm nhìn trò ngoan hiếu học Phương Duệ.
“Nhưng mà…” Hắn nâng cằm, cẩn thận đánh giá, “Với phong cách thích gì vẽ nấy tùy hứng của em, có vẻ sự kết hợp này cũng không hoàn toàn là không thể. Tặng anh bức tranh này được không? Lần tới anh muốn thử chút.” Nói rồi, Lâm Kính Ngôn muốn lấy luôn tờ giấy vẽ kia.
“Không, không được, không được!” Phương Duệ đột nhiên luống cuống, hai tay đè chặt tờ giấy trên mặt bàn, nhìn Lâm Kính Ngôn bằng ánh mắt vô cùng chân thành, còn chân thành hơn cả ánh mắt của đám trẻ cơ nhỡ ngày ngày tới hỏi xin bánh mì nữa. Lâm Kính Ngôn trông vậy lòng liền mềm nhũn.
“Được rồi được rồi, không cướp của em. Anh đi nấu ăn, hôm nay chiêu đãi em bò bít tết.”
Trong tiếng hoan hô “Bravo!” của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn ôm mớ nguyên liệu nấu ăn lên lầu. Chờ đến khi chắc chắn rằng tiếng chân Lâm Kính Ngôn đã biến mất trên cầu thang, Phương Duệ mới thở ra một hơn thật dài, cầm tờ giấy vẽ trên bàn lên, lật ra mặt sau.
Phía sau là ký họa mặt nghiêng miễn cưỡng lắm mới nhìn ra Lâm Kính Ngôn do Phương Duệ vẽ... Phương Duệ ngốc nghếch nhe răng ra oai với nó, cảm thấy mỹ mãn rồi mới cất vào trong ngăn kéo, sau đó khoan khoái bước lên tầng làm vướng tay vướng chân, à không phải, là lên hỗ trợ Lâm Kính Ngôn.
TBC
Last edited: