2.
Phòng làm việc Gia Thế của đám người Diệp Tu vừa thành lập, việc cần làm nhiều đến mức chất thành núi. Hàn Văn Thanh tan làm trở về, thường xuyên nghe thấy mùi mì gói vị thịt bò hầm hoặc thịt kho nấm hương tràn ngập cả căn nhà, có khi còn bắt gặp Diệp Tu đang ấp mì, đối phương còn mời anh tới ăn cùng, có điều Hàn Văn Thanh lúc nào cũng từ chối.
Dù sơn hào hải vị có ngon đến đâu thì năm sáu ngày liên tiếp đều nghe mùi đều không thể chịu được, huống chi là là mì gói trăm vị như một. Đến thứ sáu Hàn Văn Thanh rốt cuộc đã nhịn không nổi nữa, tan làm, trên đường về mua một phần đồ xào hai người mang về nhà, cưỡng chế Diệp Tu cấm không cho ăn mì tôm liên tục nữa, nếu không sẽ tăng tiền thuê nhà.
Diệp Tu ăn đồ xào nóng hổi, lầm bầm: “Anh cũng đâu phải chủ nhà", có điều sau này cậu cũng không còn phát điên dùng mì gói lắp đầy bụng nữa —— giữa hai người đạt thành hiệp nghị, lúc Hàn Văn Thanh tan làm trở về sẽ tiện thể mua một phần ăn hai người, vừa thực tế lại thuận tiện.
Vì tính chất công việc, Diệp Tu thường xuyên làm một vài vật dụng trong nhà nho nhỏ, sau đó ráp thành nhiều mô hình phòng ốc khác nhau. Cậu nói mặc dù bây giờ có thể dùng máy tính dựng mô hình 3D, nhưng làm thủ công sẽ có cảm giác hơn.
Mô hình sau khi làm xong cần phải để khô, trong căn phòng của Diệp Tu, riêng dàn máy tính và bàn phím đã gần như chiếm hết toàn bộ, vậy nên cậu đành mang mô hình để bên ngoài sảnh chung, có điều chỗ đó thường hay có người đi qua đi lại, thế là Hàn Văn Thanh chủ động đề nghị mang mấy cái mô hình đó để trong phòng mình.
“Lão Hàn, anh thật sự là người bạn trọ tốt nhất của Trung Quốc.” Diệp Tu cười híp mắt vỗ vỗ vai Hàn Văn Thanh, khẳng khái nói: “Chờ đến lúc anh mua nhà, trang hoàng như nào tôi thầu, từ khâu thiết kế đến trang trí nội thất phục vụ trọn gói!”
Hàn Văn Thanh không biểu hiện chút vui vẻ nào: “Miễn phí?”
“Quan hệ của chúng ta thế nào mà còn nói đến tiền, tổn thương tình cảm. giá hữu nghị giảm 85%, không thể thấp hơn.”
Hàn Văn Thanh giống như đã sớm biết đối phương sẽ như thế, hừ cười một tiếng, Diệp Tu nhíu mày, chỉ vào mô hình trên bàn nói: “Không phục? Thiết kế của ca mang ra bên ngoài đều được đấu thầu giá cao! Tôi lại phục vụ tận tình như thế, cả Bắc Kinh tìm cũng ra một chỗ thứ hai.”
Hàn Văn Thanh phất phất tay, hạ lệnh đuổi khách: “Tôi đánh đàn.”
Diệp Tu cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa, nhẹ tay nhẹ chân rời đi, còn thuận tay đóng cửa.
Hàn Văn Thanh nhấc ghita gác lên chân mình, gảy dây đàn nghe thử âm thanh một chút. Không gian tĩnh mịch chỉ còn lại thanh âm lượn lờ, Diệp Tu trở về phòng tiếp tục làm việc, hệt như những gì cậu đã nói, tuyệt đối yên tĩnh, không chút tiếng ồn. Hàn Văn Thanh gảy thử một đoạn trên tờ giấy bàn bạc anh vừa viết dạo trước, gần đây anh vẫn không có tí cảm hứng gì, tựa như anh đang bị vây trong một không gian yên ắng chẳng có một thứ gì. Đây là bài hát mới nhất anh bắt đầu viết từ sau khi band nhạc giải tán, xoá rồi sửa, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không vừa lòng.
Mùi nhựa cao su từ mô hình theo gió lượn lờ khắp căn phòng, anh ngước mắt nhìn những vật dụng nội thất nho nhỏ cách đó không xa, cẩn thận từng chút đem mô hình để trên bàn sách.
Diệp Tu thích làm mô hình, Hàn Văn Thanh nhìn ra được. Có một lần Diệp Tu ngồi trên ghế salon ngoài phòng khách làm cái ghế nhỏ, mô hình lần đó lại đặc biệt nhỏ, nên lại càng hao tâm tốn sức hơn bình thường. Diệp Tu kiên nhẫn dùng một chút nhựa cao su dán lại, tập trung cực độ, lại cực kỳ thành thạo, ngón tay thon dài linh hoạt lật qua lật lại cái ghế nhỏ xíu, tấm nhựa plastic bình thường trong tay cậu tựa như có sinh mệnh riêng, tự động chắp vá thành một chỉnh thể.
Hàn Văn Thanh cảm thấy thời điểm Diệp Tu làm mô hình cực kỳ yên tĩnh, ngay cả khi đối phương dùng kẹp hay kéo đều không có chút âm thanh gì. Nhưng khi những món đồ nội thất tinh xảo đang chầm chậm thành hình dưới tay cậu, sự tĩnh mịch dần được giai điệu linh động thay thế, nhưng vật dụng nhỏ kia tựa như đang mang theo trên mình những lời vui tiếng cười của một ngôi nhà, bất kể là sự ấm áp mỹ mãn của gia đình, hay là ngọt ngào của đôi tình lữ ân ái, hạnh phúc của họ đều ngưng tụ thành như giai điệu rất hay, tung bay giữa nơi đầu ngón tay của Diệp Tu, êm tai dễ nghe.
Hàn Văn Thanh tập trung lại tinh thần, không để những mô hình nhỏ tiếp tục phân tán sự chú ý của mình nữa. Anh đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay mình hơi nóng lên, liền móc thử dây đàn, giai điệu nhẹ nhàng theo đó phát ra. Anh thuận lợi đàn ra một mạch, giống như ca khúc này đã sớm phảng phất hình thành trong đầu mà anh chỉ cần dựa vào trí nhớ để gảy đàn thôi.
Trong phòng, Diệp Tu đem bản thảo bản thiết kế vừa làm xong bỏ vào bìa văn kiện, duỗi lưng, hoạt động gân cốt một chút. Đây là hợp đồng đầu tiên mà cậu nhận dưới danh nghĩa là nhà thiết kế của Gia Thế, cũng không quá khó, nhưng muốn làm đến nơi đến chốn thì vẫn cần phải bỏ ra khá nhiều công sức. Cậu cầm gói thuốc lên đi ra ngoài ban công, quyết định đêm nay sẽ hút thêm hai điếu tự thưởng cho bản thân.
Ban công ngay sát bên cạnh cửa sổ phòng Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh không thích đóng kín cửa sổ, thế nên ban đêm nhiều lúc sẽ có tiếng đàn xuyên qua khe cửa sổ lọt ra ngoài, Diệp Tu dựa vào lan can ở ban công, hút điếu thuốc, nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe giai điệu xa lạ mà nhẹ nhàng kia.
Tiếng đàn hôm nay dường như không giống với mọi bữa?
Cậu quay đầu, ở góc độ này vừa vặn có thể từ ban công nhìn thấy Hàn Văn Thanh đang ngồi nghiêng bên cửa sổ, rèm không đóng lại, ánh sáng đèn bàn bị tấm rèm che bớt nên tỏ ra ánh sáng có chút lờ mờ, Hàn Văn Thanh cúi đầu ngồi một bên cạnh bàn đọc sách, ánh đèn bao phủ quanh người anh, tản ra vầng sáng ấm áp.
Diệp Tu cứ thế lẳng lặng nhìn một hồi, cho đến khi hút xong điếu thứ nhất. Sự mệt mỏi vì làm việc thời gian dài đã theo gió cuốn đi, cậu ném tàn thuốc vào trong lon nước, trở về phòng tiếp tục công việc.
Điếu thuốc hôm nay nặng thật, còn đặc biệt có thể nâng cao tinh thần. Cậu nghĩ thầm, cười cười.
Hàn Văn Thanh không nghĩ đến, ca khúc mới lần này anh gửi đi lại được hồi âm nhanh như vậy.
Ngày đi làm bình thường, khi anh tan làm trở về nhà, mang theo hai phần cơm nóng, vừa vào cửa đã trông thấy Diệp Tu mỉm cười hướng mình chào hỏi, trong tay còn cầm một phong thư.
“Chúc mừng.” Diệp Tu nói, lấy bức thư vừa dài vừa hẹp nhét vào trong ngực Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh nhìn phần người gửi, là thư từ một Công ty sản xuất âm nhạc có tiếng, dưới góc phải còn có logo được thiết kế riêng. Nội dung bức thư rất đơn giản, khen ngợi tài năng của Hàn Văn Thanh, mời anh đến gặp mặt nói chuyện.
Lời hồi đáp sau ba năm chờ đợi giờ phút này đang năm trên tay, nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng ý nghĩa lại có chút quá nặng.
“Hôm nay có muốn ra tiệm ăn không?” Diệp Tu ngồi trên salon cách đó không xa, loay hoay với mô hình, như có như không cất tiếng hỏi.
“Lâu rồi không ăn ngon, tôi cũng hơi thèm.”
Hàn Văn Thanh cười cười, nói xong, tôi mời.
Hai người ngồi tàu điện qua mấy trạm, đến một tiệm lẩu nổi tiếng. Thời tiết đầu đông, quán lẩu bên trong đã chật kín người, không còn chỗ ngồi, lấy số chờ ăn tốn không ít thời gian, may mà quán lẩu này mùi vị rất ngon, coi như cũng có thể thoả mãn được như cầu ăn uống.
Thời điểm trở về, hai người bước ra khỏi cửa ga tàu điện ngầm, dọc theo con đường nhỏ phía ngoài công viên đi về nhà. Đài phun nước - biểu tượng của công viên, bây giờ hiếm khi được mở, Diệp Tu nhìn qua hồ nước khô cạn, nói: “Thật ra vừa phát hiện ra một chỗ còn thích hợp để tìm cảm hứng hơn ở đây.”
Hàn Văn Thanh nhìn cậu không giống như đang nói mát để tỏ ra nguy hiểm, liền hỏi chỗ nào?
“Ban công,” Diệp Tu cường điệu nói, “Ban công nhà mình.”
Hàn Văn Thanh cười nhạo cậu một tiếng, nói yêu cầu của cậu thật thấp.
Diệp Tu ra vẻ cao thâm: “Đấy là do anh không hiểu, gần đây cảm hứng thiết kế của tôi toàn xuất hiện ở đó, còn được khách hàng năm sao đánh giá cao!”
Hai người đi ngang qua công viên, xuyên qua hàng quán nơi đường phố phồn hoa, hướng về khu nhà trọ tương đối tĩnh mịch. Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng lầu căn nhà họ đang ở, một mảng đen kịt.
Anh nói: “Thật ra có một nơi còn dễ có cảm hứng hơn so với công viên.”
Diệp Tu ngạc nhiên, vội hỏi, ồ, anh đang nói đến chỗ nào?
“Trong nhà,” Hàn Văn Thanh cười như không cười nhìn Diệp Tu một chút, “Phòng ngủ.”
Diệp Tu nhếch khoe miệng, cười cực kì ranh mãnh: “Lão Hàn, cảm hứng của anh chẳng lẻ chỉ dành cho những người có độ tuổi trưởng thành?”
Hàn Văn Thanh trừng cậu: “Bậy bạ!”
“Có cơ hội thì cho tôi nghe một chút đi,” lúc bước vào thang máy, Diệp Tu bỗng nhiên nói, “bài hát mới của Hàn đại đại?”
Hàn Văn Thanh thâm sâu liếc cậu một cái, nửa ngày sau mới lên tiếng “Sau lại nói.”
Gần đây Diệp Tu bận đến sứt đầu mẻ trán, cậu nhận vài hợp đồng, ở khâu thiết kế mọi việc đều tiến triển rất thuận lợi, nhưng khi đi vào khâu thi công thì lại liên tiếp xuất hiện sai sót. Nhân viên thi công kỹ thuật không được tốt, gạch men sứ thích hợp phải đặt hàng từ nước ngoài lại hư hao trong khâu vận chuyển, khách hàng đổi ý không muốn lấy vật dụng. . .Mọi việc cứ như thế, Đào Hiên và Ngô Tuyết Phong bôn ba tứ phía, chân không cham đất, Diệp Tu vừa phải gấp rút thiết kế, vừa muốn cùng khách hàng gặp mặt bàn bạc. Mỗi ngày hai ba bao thuốc đều không đủ, quầng thâm đều đã chảy dài tận xuống tận xương gò má.
Ban đêm Diệp Tu gần như không còn ra ban công giải sầu nữa, một là trời lạnh, hai là quá bận nên không có tâm trạng, mà còn vì một lý do khác, Hàn Văn Thanh gần đây rất hiếm khi đánh đàn.
Diệp Tu không rõ Hàn Văn Thanh bàn bạc với cái công ty sản xuất âm nhạc kia như thế nào, nhưng xét lần gần đây nhất khi thấy Hàn Văn Thanh mang theo một bộ mặt lạnh lùng, âm trầm, chỉ lo rằng mọi việc cũng không mấy thuận lợi.
Khoảng thời gian hai cùng đi ăn tối, ngẫu nhiên gặp nhau khi ra ban công đón gió đã một đi không trở lại. Cả hai ai cũng bận rộn, vô tình chạm mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi, ngay cả mấy câu hỏi thăm đơn giản cũng đều bỏ qua.
Tâm tình của Hàn Văn Thanh rất tệ. Ngày đó bước ra khỏi toà cao ốc của Công ty sản xuất âm nhạc, trong lòng anh không còn sự bất cam vì không được công nhận nữa, mà là không được công nhận cùng phẫn nộ. Người phụ trách tiếp đãi anh bày ra thái độ vô cùng khách sao, nói: “Bái hát của anh có cảm giác tình cảm chân thành, giai điệu cũng rất hay, nhưng con đường phát triển quá hẹp, chúng tôi có thể giúp anh đóng khung hình tượng, phát triển thêm nhiều thể loại nhạc. Không vậy người nghe rất dễ chán.”
Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói đây là phong cách của mình, anh sẽ không thay đổi, một mực kiên trì hát như thế từ đầu đến cuối.
Đối phương kiên nhẫn thuyết phục một hồi lâu, liên tục thở dài, câu kéo không được, liền hỏi anh có đồng ý bán bài hát cho bọn họ hay không.
Câu hỏi này thành công chọc vào điểm phát nổ của Hàn Văn Thanh, anh vỗ bàn đứng dậy, quả quyết cự tuyệt, đeo ghita lên rời khỏi công ty, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Mùa đông Bắc Kinh tới rất nhanh, màn đêm buông xuống, gió lạnh len lỏi vào cơ thể, mọi người trên đường vội vã, không muốn ở ngoài hứng gió lâu thêm một giây nào nữa. Hàn Văn Thanh ra khỏi ga tàu điện, băng qua công viên trung tâm trống rỗng. Đài phun nước đêm nay thế mà lại được mở, mặc gió lạnh rét run, không người thưởng thức, cột nước được ánh đèn đầy màu sắc chiếu vào vẫn phun ra nhưng vòng cung đẹp đẽ. Hồ nước chứa đầy những cái bóng của ánh đèn neon cách đó không xa, lập loè theo từng gợn sóng, phát ra ánh sáng dìu dịu.
Hàn Văn Thanh ngồi trên ghế dài, lấy ghita, gảy vài lần. Nơi này hơi tối, nhưng đối với ghita, Hàn Văn Thanh đã quen thuộc đến mức dù có đủ sáng hay không cũng chẳng quan trọng đến vậy.
Anh bắt đầu đàn lại nhưng ca khúc mà mình đã dụng tâm viết xuống, và những bài đã từng diễn cùng band nhạc, bài mà anh đã diễn tại buổi lễ ở trường đại học, bài được lưu trong đĩa CD gửi đi nhưng lại bị Công ty âm nhạc im lặng từ chối, và cả bài hát nằm trên khuông nhạc nháp chưa được thành hình, gần đây nhất, khi đang nhìn các mô hình nội thất nhỏ nhỏ đầy tinh xảo mà viết xuống. Anh không nhanh không chậm đàn hết bài này đến bài khác, không có nhạc đệm, cũng không có tiếng hát, chỉ có tiếng nước róc rách từ đài phun nước phụ hoạ phía sau.
Ngón tay lộ ra ngoài nhanh chóng trở nên lạnh cóng, anh tựa như không hề hay biết vẫn không dừng lại. Anh nghĩ tới những người bạn cũ cùng chung lý tưởng, gương mặt tươi cười của mọi người khi band nhạc khi buổi diễn thành công, lúc nói lời chia tay khi mắc kẹt dưới áp lực hiện thực mà lần lượt rời khỏi, câu chúc mừng từ người bạn trọ mới đang ngậm lấy điếu thuốc, khuôn mặt nghiêng của đổi phương khi vùi đầu chuyên chú làm mô hình. . .
Một nốt sai khiến màn đàn tấu của Hàn Văn Thanh ngừng lại. Anh nhìn năm ngón tay đã đông cứng của bản thân, chậm rãi nắm thành quyền rồi lại buông ra.
Phải về rồi. Anh nghĩ, vành môi đang mím chặt trong vô thức trở nên nhu hoà hơn một chút.
Hàn Văn Thanh vô cùng bất ngờ, Diệp Tu thế mà lại mời anh sau tết cùng ra ngoài du lịch.
“Gần sang năm mới ở mãi trong nhà cũng uể oải, hiếm khi được nghỉ, không bằng đi ra ngoài một chút, coi như đi quan sát dân tình, thúc đẩy cảm hứng?”
Hàn Văn Thanh nghe lý do khá đầy đủ, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quạc. Anh hỏi Diệp Tu vậy sao cậu không tìm Ngô Tuyết Phong hay Đào Hiên?
Diệp Tu nhún vai, nói, một người hai người đều chạy hết về quê ăn Tết cả rồi.
Hàn Văn Thanh nhíu mày: “Cậu không về?”
Diệp Tu hỏi lại: “Vậy sao anh không về?”
Hàn Văn Thanh không nói gì, mấy năm trước đây đều vì công ty bận bịu, band nhạc cũng không ít thứ phải lo, hi vọng vội vàng có chút xa vời nhưng chung quy vẫn còn lý tưởng ở đó, bây giờ lý tưởng vẫn còn, nhưng phần động lực tràn trề ngày đó đã vơi đi phần nào. Anh bây giờ chẳng có cớ gì để không quay về, nhưng nhất thời cũng không tìm được lý do để trở về.
Anh hỏi Diệp Tu, chuẩn bị đi đâu?
Kết quả địa điểm du lịch cách Bắc Kinh cũng không xa, chỉ có mấy tiếng đi xe. Lúc hai người vừa rời khỏi trạm bước ra ngoài thì trời đổ tuyết lớn, bọn họ đứng ở đầu đường chật vật hứng gió hết nửa ngày mới bắt được một chiếc taxi. Khi vào được trong xe, mặt Hàn Văn Thanh đã âm trầm đến cực điểm, anh không ngờ được vừa đến nơi thì trời đổ tuyết lớn, hộp đựng đàn mang theo không chống thấm, sợ tuyết tan thấm vào khiến ghita bị ẩm.
“Cậu còn chắc chắn trời sẽ nắng.” Hàn Văn Thanh ném cho Diệp Tu một ánh mắt oán trách sắc như đao.
Diệp Tu cũng cóng đến mức run lẩy bẩy, không nhanh khôgn chậm ngồi vào. Cậu xoa xoa mặt rồi tay: “Làm sao tôi tính được số trời, tôi cũng không phải bạch tuộc Paul*, sao có thể đoán đâu trúng đó được chứ.”
Hai người vừa vào khách sạn liền vọt vào tắm nước nóng, trốn trong phòng cả một đêm mới cảm thấy nhưu sống lại. Đêm đó bọn họ nằm trong phòng coi dự báo thời tiết mới ý thức được khoảng thời gian bọn họ đến quả thật không đúng lúc, gặp phải trận tuyết lớn nhất trong suốt mười năm qua, không cần nói nhiều, mấy ngày tới chắc chắn không cần ra khỏi cửa.
Hàn Văn Thanh trừng mắt nhìn Diệp Tu, Diệp Tu nhìn chằm chằm màn hình, làm bộ không thấy.
Hàn Văn Thanh trước khi đi tắm phải lấy ghita ra đặt lên giường, nhìn đi nhìn lại kiểm tra ba bốn lượt xác nhận không bị ẩm lúc này mới yên tâm đi tắm. Diệp Tu ở bên cạnh trêu chọc anh: “Anh đối xử với người yêu có giống với cây đàn bảo bối này không?”
Hàn Văn Thanh thâm sâu liếc cậu một cái, từ chối cho ý kiến.
Diệp Tu xoay người ngồi lên giường Hàn Văn Thanh, ghé lại gần nhìn kỹ cây đàn một chút, chậc chậc chậc, quả thật rất tinh xảo.
Sau khi Hàn Văn Thanh tắm xong bước ra, Diệp Tu đang ngồi trên giường mình bôi bôi vẽ vẽ. Hàn Văn Thanh ôm lấy ghita, theo thói quan gảy vài nốt, có mấy âm không chuẩn lắm, anh bắt đầu chỉnh âm.
Diệp Tu dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, đến khi Hàn Văn Thanh chỉnh âm xong, cậu mới mở miệng nói: “Lão Hàn, tôi còn chưa nghe được nghe anh đàn hát một bài hoàn chỉnh đó nha.”
Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ một chút, ngón tay nhảy nhót trên dây đàn, gảy một khúc giai điệu thư giãn, yên bình. Diệp Tu chỉ cảm thấy càng nghe càng quen, không phải giai điệu mà bình thường ở ban công cậu nghe được, mà là giai điệu cậu nghe nhiều nên quen thuộc.
“Không đúng, đây là bài <Hoa Phòng Cô Nương> * mà?”
Hàn Văn Thanh cười: “Cậu cũng biết?”
Diệp Tu im lặng nói: “Tôi ít nghe nhạc, nhưng không phải không nghe.”
Hàn Văn Thanh cũng không thèm để ý, chỉ nói: “Được rồi, đàn xong rồi.”
Diệp Tu không phục: “Anh quá vô sỉ. Đã nói đàn bài chính chủ nghe mà, đâu rồi?”
Hàn Văn Thanh xoay người lại, hướng mặt ra cửa sổ, không để ý tới hắn nữa, bắt đầu làm chuyện của mình.
Hôm sau, đúng như dự báo thời tiết, ngoài cửa sổ là gió giật tuyết rơi, hai người chôn mình trong phòng khách sạn, ngoài trừ lên mạng, xem TV, thì còn lại là ăn cơm rồi đi ngủ. Lần này Hàn Văn Thanh dường như không có ý đối nghịch với Diệp Tu nữa, anh như có như không gảy một giai điẹu hoàn chỉnh, nhưng cũng chỉ đánh đàn, chưa từng mở miệng. Diệp Tu bên cạnh trêu anh thẹn thùng, Hàn Văn Thanh lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, ngoảnh mặt làm ngơ.
Há, có kháng thể nha.
Diệp Tu xoay người, đổi sang một tư thế thoải mái tiếp tục dựng kết cấu bản thiết kế. Vì để tránh tạp âm gây ảnh hưởng đến Hàn Văn Thanh chơi đàn, Diệp Tu đã tắt TV từ trước, trong căn phòng chỉ có tiếng đàn vang vảng, theo đó tiếng đầu bút chì ma sát trên mặt giấy xào xạc. Hàn Văn Thanh đôi lúc sẽ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài của sổ một chút, tuyết trắng xoá dán đầy vào mặt kính nhìn như pha lê, tựa như một vị ma pháp sư vừa làm phép, tuyết lớn tạo thành kết giới, khiến cho nơi đây trở thành một không gian nhỏ được ngăn cách khỏi thế giới.
Hàn Văn Thanh cảm thấy như thế này không tệ chút nào, yên tĩnh, nhưng không phải yên tĩnh tuyệt đối, một mình, nhưng lại không phải một thân một mình.
Anh bỗng nhiên nói Diệp Tu cho tôi mượn giấy bút.
Diệp Tu bên cạnh vừa xé giấy vừa kì kèo mặc cả: “Lần này mượn giấy bút của tôi, viết xong bài mới nhất định phải để tôi nghe một lần.”
Hàn Văn Thanh không kiên nhẫn giật lấy tờ giấy, ném lại cho đối phương một câu: “Biết rồi.”
Ngày thứ ba, như một kỳ tích, bão tuyết ngừng. Hàn Văn Thanh bị ánh nắng xuyên qua màn cửa soi chiếu chói đến mức tỉnh dậy thì phát hiện bên ngoài là hôm nay là một ngày nắng.
Thế là dựa theo tư tưởng “Đền bù cho chuyến du lịch”, hai người tranh thủ chạy theo lịch trình trước đó, từ địa danh này gấp rút di chuyển đến địa danh khác, thẳng đến cuối cùng vào thời điểm còn chỉ còn mỗi một ngôi chùa cổ là chưa ghé, Diệp Tu thật sự không ăn nổi bất kì thứ gì nữa.
“Ngồi đây nghỉ một lát rồi đi tiếp, còn một ngôi chùa cổ, cùng lắm về tới đi dạo Bắc Kinh rồi thăm sau cũng được.”
Hàn Văn Thanh thật ra cũng không mấy hứng thú, thế là hai người liền ngồi sóng vai trên ghế dài, trầm mặc nhìn nước mặt hồ đã đóng thành băng.
“Lão Hàn, anh thích bài hát nào nhất?”
“<Bàn Tay Trắng>**” Hàn Văn Thanh trả lời ngay.
“A,” Diệp Tu móc ra điếu thuốc, bắt đầu quá trình châm lửa đầy chật vật, “Vậy lúc trước sao anh lại đàn <Hoa phòng cô nương>?”
“Tôi thích.”
“. . .” Diệp Tu thở dài, bày vẻ tiếc nuổi nói, “Tôi còn tưởng có ý nghĩa gì đặc biệt.”
Hàn Văn Thanh nheo mắt nhìn cậu: “Cậu là cô nương?”
“Không.”
“Vậy thì không có.”
“. . .”
Lại một khoảng trầm mặc, ngọn lửa từ chiếc bật lửa như muốn bỏ mình trong gió rét, Diệp Tu không thể không đưa tay lên cản gió, phí hết nửa ngày mới châm được điếu thuốc.
Cậu chú ý tới Hàn Văn Thanh đang nhìn mình, liền cười hỏi đối phương muốn làm một điếu không?
Hàn Văn Thanh nhíu mày, lắc đầu.
“Lão Hàn, trước đây tôi nói với anh, nếu anh mua nhà, thiết kế trang hoàng tôi sẽ bao thầy trọn gói, giảm giá 85%,” Diệp Tu thở ra điếu thuộc, ung dung chậm rãi nói, “Hiện tại tôi đổi ý.”
Hàn Văn Thanh hừ lạnh: “Hối hận rồi?”
Diệp Tu gật đầu: “Quan hệ giữa chúng ta, cứ lấy như thế thì quá tổn thương tình cảm. Không bằng như này, hai chúng ta cùng mua nhà, tiền anh trả nhiều hơn chút đỉnh, thiét kế trang trí thì để tôi. Vừa không tốn tiền vừa không mất tổn thương tình cảm, tốt biết bao nhiêu?”
Hàn Văn Thanh cười: “Nói theo cậu vậy phí thiết kế có bằng con số lẻ tiền mua căn nhà không?”
“Ha ha, anh cho rằng một căn nhà trống thì đắt như nào? Ca đã làm không công, đem bản thân mình bù vào phần thiếu, anh còn ở đó mà kì kèo mặc cả?”
Hàn Văn Thanh không cùng cậu tranh luận, ánh mắt trầm mặt nhìn chăm chú cậu một hồi lâu, nói cứ thế đi.
Diệp Tu cười nói: “Tôi thật sự thích sự hào sảng này của anh.”
Hai người lại phát ngốc ngồi nhìn hồ một hồi, Diệp Tu bị gió quật không chịu nổi nữa, răng cũng bắt đầu đánh nhau cầm cặp.
“Hồ này cũng chẳng ra sao.”
“Chịu thôi.”
“Hồ nhân tạo trong công viên gần nhà chúng ta cũng không tệ như này.”
“Gần như thế.”
“Vậy đừng nhìn nữa, về thôi?”
“Đi.”
Trở lại khách sạn, Diệp Tu đi tắm nước nóng trước, Vừa bước ra khỏi phòng tắm liền lập tức chui vào trong chăn, ôm lấy cuốn sổ không biết đang vẽ cái gì.
Hàn Văn Thanh sau khi tắm rửa xong bước ra ngoài, Diệp Tu hình như đã vẽ xong đang buồn chán bấm chuyển kênh TV. Thấy Hàn Văn Thanh đã xong, Diệp Tu vẫy tay kêu anh bước tới.
Hàn Văn Thanh ngồi lên giường Diệp Tu, người phía sau liền lấy ra mộtphác thảo, bên trongn là sơ đồ mặt bằng tỉ mỉ của một căn nhà. Diệp Tu sợ Hàn Văn Thanh xem không hiểu thuật ngữ, liền lật sang một trang khác, là bản vẽ tay 3D của căn nhàm mặc dù vẫn chỉ là phác thảo, nhưng Hàn Văn Thanh có thể nhìn ra được thành phẩm chắc chắn là một căn nhà ấm áp và đẹp đẽ dành cho hai người.
“Như thế nào?” Diệp Tu cười híp mắt hỏi.
“Không tệ,” Hàn Văn Thanh mơ hồ ý thức được điều gì đó, “Hợp đồng mới?”
“Đây là tiền cọc của tôi, bản sơ đồ phác thảo thiết kế cho ngôi nhà mới.” Diệp Tu hướng Hàn Văn Thanh nháy mắt mấy cái.
Hàn Văn Thanh nhíu mày, cầm lấy cuốn sổ kia nhìn chăm chú nửa ngày, mới nói, nhận tiền cọc.
Dứt lời, anh đặt quyển sổ xuống, lấy ghita từ trong hộp đàn, một lần nữa ngồi lại trên giường Diệp Tu, thử âm giống như mọi lần, sau đó gảy dây đàn, bắt đầu đàn lên.
Diệp Tu đã rõ, đây là khúc nhạc mới mà cậu nghe được Hàn Văn Thanh đàn lúc ở trên ban công.
Khúc nhạc dạo đầu qua đi, Hàn Văn Thanh bắt đầu cùng giai điệu hát lên, thanh âm của anh trầm thấp, có chút khàn khàn, khi hát bài hát có chút yên ả này lại không hề kì lạ chút nào, ngược lại lại cảm thấy có chút nhu tình ẩn hiện bên trong.
Diệp Tu cười, cậu nhớ tới, cậu nhớ đến khi đó Hàn Văn Thanh nói rằng phòng ngủ là chỗ cho anh cảm hứng. Đại khái chắc là bởi vì trong đó bày đầy đồ mấy cái mô hình cậu làm.
Hắn nghe hiểu được sự lưu luyến mịt mờ, cùng phần ôn nhu bên trong bài hát của Hàn Văn Thanh, tương tự như khi ấy Hàn Văn Thanh chỉ cần nhìn mô hình của Diệp Tu liền cảm nhận được sự hạnh phúc và ấm áp mà nó mang theo. Có những lời nói không cần đến ngôn ngữ, cả hai người họ lại có thể truyền đạt đến tận đáy lòng của nhau.
Một khúc ca kết thúc, Hàn Văn Thanh còn chưa lên tiếng, miệng đã được một đôi môi ấm áp khô ráo khác bao trùm.
“Nhận tiền cọc.” Diệp Tu liếm mỗi một cái, vừa cười vừa nói.
Hàn Văn Thanh không nói chuyện, buông ghita xuống, nâng mặt của đối phương, lần nữa hôn lên.
Chẳng biết từ lúc nào ngoài cửa sổ gió tuyết lại bắt đầu nổi lên , những bông tuyết lộn xộn rơi trên mặt ghế dài trần trụi, phủ lấy cả con đường về nhà, lấp đi sự ấm áp của ngày đông. Tuyết rơi đầy trời, mùa đông giá rét, đêm dài dằng dặc tưởng chừng như vô tận, hi vọng ngày đầu xuân như một thứ gì xa xôi không thể chạm vào. Tựa như hai người lúc này, vẫn đang bôn ba trên con đường đầy chông gai, họ chẳng có gì cả ngoại trừ lý tưởng và lẫn nhau.
Ngay cả như thế, bọn họ rồi cũng sẽ đi đến điểm cuối con đường, có được hết thảy mọi thứ.
Giống như băng tuyết rồi cũng sẽ tan, mùa xuân ấm áp cuối cùng rồi cũng sẽ đến.
Hoàn.
Chú thích:
* Đây là bài hát <Hoa phòng cô nương> Huhuhu mọi người coi vietsub đi, tình thú phải biết á á á //w\\\\ hí hí hí -> Link
** Còn Đây là bài hát tên của Fic, tin Lãi đi nó cùng một bài ấy, nhưng mà tuỳ mỗi người dịch mỗi khác, cho nên theo bối cảnh Lãi chọn tên này.
Note from Lãi:
Đã lâu lắm rồi mục này mới lại xuất hiện. Ôi, có chút xúc động.
Tuổi trẻ và lý tưởng là hai thứ đáng trân trọng nhất của mỗi người, đồng thời cũng là sự nuối tiếc của rất nhiều người. Người trẻ tuổi vào thời điểm đầu 20 - chênh vênh cân bằng giữa hiện thực cuộc sống và lý tưởng của bản thân, áp lực đè nặng trên vai vì buộc phải trưởng thành, rời khỏi những bảo bọc, đấy là thời điểm khó khăn nhất, nhưng cũng là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời. Đứng trước hiện thực và lý tưởng, sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời sai. Người từ bỏ hiện thực để đuổi theo lý tưởng - là những người dũng cảm, đồng thời người từ bỏ lý tưởng để tỉnh lại ở hiện thực - chính là những người có trách nhiệm. Không ai bảo rằng bạn sai nếu từ bỏ lý tưởng, nhưng bạn cũng sẽ có lỗi với bản thân nếu chỉ chăm chăm vào những điều thực dụng mà không tận hưởng cuộc đời mình. Thế nên dù là đúng hay sai, đáp án ở ngay trong lòng bạn. Nếu bạn cảm thấy đáng, thì con đường ấy chính là đúng.
Chúng ta chỉ trải qua ngày tháng tuổi trẻ chỉ đúng một lần. Hãy tận hưởng nhé! Tôi tin chắc rằng bạn đã có đáp án đúng cho riêng mình rồi.