Hoàn [HD21 - ITE] Hàn Diệp - Lơ lửng giữa trời

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]
Lơ lửng giữa trời
Tác giả: 初叁那棵树 (lofter)
Edit: Oomi

1.

Hàn Văn Thanh cho củi khô vào đống lửa đang cháy, ngay lập tức những tia lửa bắn ra và tiếng tanh tách giòn tai, người đàn ông bên cạnh đang nhàm chán đếm kiến cũng vội vàng lùi ra, ngoài miệng vẫn không rảnh rỗi:

- Cẩn thận chút đi, đừng thiêu cả tôi đấy.

Hàn Văn Thanh nheo mắt nhìn tới, chỉ thấy người nam kia mặt mày dễ nhìn nhưng ý cười lại bất hảo, dù nhìn qua chật vật, thân hình gầy gò, nhưng từ bên trong lại lộ ra một bộ dáng vẻ nhàn nhã khiến người khác nhìn mà ngứa răng.

Vì thế lại cúi đầu tập trung vào việc đốt lửa trại.

Bộ lễ phục của người kỵ sĩ trưởng trẻ tuổi và cao quý trước nay luôn sạch sẽ hoàn mỹ không tỳ vết, thường ngày thậm chí cài đến nút áo trên cùng lúc này lại vì vừa trải qua một trận chạy trốn vội vàng mà trở nên thôi lôi, từ những chỗ bị đâm rách trên quần áo thấm ra những vết máu nhàn nhạt. Hàn Văn Thanh không lên tiếng nhưng động tác lại cẩn thận hơn một chút, hỏi:

- Rốt cuộc anh là ai?

- Anh đánh thức tôi mà còn không biết, - Diệp Tu ngáp, vô tội xòe tay, - Làm sao tôi biết.

Hàn Văn Thanh hơi khựng lại, tiếp tục nghịch đống lửa trước mặt, đôi mày cau lại biểu lộ tâm trạng không tốt của anh.

- Còn anh thì sao, sao lại đi nhầm vào nơi này? – Diệp Tu chủ động mở miệng nhưng giọng nói lại rất nhạt, - Chỗ này là di tích của vương triều Gia Thế, nhìn trang phục của anh mà nghĩ thì hẳn là nơi này đã trăm năm không người đến – sao lại đột nhiên có người đến thăm?

- Trong lúc vô tình tiến vào một hầm ngầm, mở ra một ma pháp trận, bên dưới chính là truyền tống trận. – Trên mặt Hàn Văn Thanh lộ ra một cỗ mệt mỏi không nói nên lời, - Sau đó bị dịch chuyển đến đây, vô tình phát hiện ra cậu.

Anh nói ngắn gọn súc tích nhưng quá trình bên trong ly kỳ khúc chiết nào thế nào chỉ mình anh biết được. Đồng bạn đi cùng không biết đã dịch chuyển đến nơi nào, khi đó trong bóng tối chống lại từng đợt từng đợt tấn công của ma quái, sau đó tất cả mọi người bao gồm hắn nhìn thấy một chùm sáng mềm mại ––

Đó là ánh sáng phát ra từ thánh ngôn thuật được vô số người cầu khẩn và chúc phúc từ nội tâm xuất phát ra.

Hàn Văn Thanh biết rõ loại ánh sáng này, cũng biết chỉ cần có hơn nghìn người chân thành chúc phúc cho người bị phong ấn trong chùm sáng thì người này sẽ không bao giờ bị tà ác ăn mòn.

- Ồ, vậy chỉ có một mình anh đến đây? – Diệp Tu không để ý hỏi, cầm cành cây chọt chọt bùn đất.

- Không phải. – Hàn Văn Thanh im lặng một lúc, một sức nặng khó tả quét qua tứ chi khiến anh khó thở nhưng bản thân không định nói thêm với người lạ vừa gặp.

Trước mặt tối sầm lại.

Hàn Văn Thanh ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt sáng ngời tựa như chứa đựng ánh trăng soi trong nước, trong sáng đến không giống đôi mắt một người thanh niên. Đuôi mắt hơi dài, con ngươi trắng đen rõ ràng, ngũ quan đường nét đều đặc biệt dễ nhìn, chỉ là màu da trắng bệch – cũng đúng, mấy trăm năm chưa từng thấy qua ánh mặt trời thì da có thể đen chỗ nào được?

Hàn Văn Thanh đã nghĩ tới những chuyện không liên quan như vậy, trong lòng sững sờ vài giây, Diệp Tu đột nhiên sáp đến gần, dùng ngón tay lau đi vết máu trên chóp mũi hắn, chậm rãi nói:

- Tôi dẫn cậu đi tìm bọn họ?

Một khắc đó, trái tim nhảy lên chậm một nhịp. Hàn Văn Thanh phản ứng cực nhanh đẩy tay Diệp Tu ra đứng dậy, tra trọng kiếm vào vỏ rồi nghiêng mặt sang bên, tuy nhiên lại không hỏi Diệp Tu vì sao biết đồng bạn của mình ở đâu, khó khăn phun ra hai từ:

- Đi thôi.

Diệp Tu mặt đầy vẻ vô tội ngồi xổm tại chỗ, không rõ tên kỵ sĩ trưởng nghiêm túc nhìn qua rất không dễ nói chuyện này lại mắc bệnh gì.

2.

- Đội của ngươi phỏng chừng là cùng bị truyền tống trận đưa đến chỗ khác rồi ––– đừng nhìn tôi, nơi họ bị đưa tới hẳn cũng rất an toàn, - Diệp Tu kéo Hàn Văn Thanh, - Quẹo trái.

- Vì sao? – Hàn Văn Thanh nhíu mi.

- Ma pháp trận dùng để nhận dạng. Chỉ những người có lực công kích mạnh mẽ mới bị chuyển tới rừng núi hoang vắng nhiều yêu ma. – Diệp Tu hờ hững trả lời, - Đồng bạn hẳn là lực công kích không cao như cậu, vậy sẽ bị dịch chuyển đến nơi khác, nếu tôi đoán không nhầm thì đã vào “tù” cả rồi.

- Thiết lập này để làm gì? – Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu bên cạnh mặt không cảm xúc càng cảm thấy không đúng.

- Như vậy là vì sao à? – Hàn Văn Thanh cong khóe môi, gương mặt vốn có chút lạnh nhạt lại trở nên sinh động, trêu chọc nói, - Sợ chết chứ sao, năm đó khi Gia Thế gần tàn đã thiết lập ma pháp trận này để dịch chuyển đến nơi khác, tất nhiên vì muốn đảm bảo an toàn cho chính mình.

Vậy còn anh?

Hàn Văn Thanh đột nhiên nghĩ đến Diệp Tu cũng là một thành viên ở “rừng núi hoang vắng” trong lời hắn, vừa định mở miệng, cuối cùng đổi thành câu khác:

- Anh tên gì?

- Cuối cùng cũng hỏi đến sao? – Diệp Tu liếc chéo qua hắn một cái, - Anh bạn nhỏ, cậu tốt xấu gì cũng phải giới thiệu bản thân mình trước chứ.

- Hàn Văn Thanh. – Hàn Văn Thanh yên lặng một lát. – Kỵ sĩ đoàn trưởng Bá Đồ.

- Tên rất hay. – Diệp Tu thuận miệng khen một câu. – Tôi là Diệp Tu.

Tay Hàn Văn Thanh lập tức khựng lại.

Trên đại lúc Vinh Quang cho dù một đứa trẻ vừa mới ra đời, dù một tên mọt sách cả ngày không ra khỏi cửa không nghe được gì bên ngoài cửa sổ, thậm chí một tên hỏi một ba không biết, một tên côn đồ lưu manh hoàn toàn không biết gì về lịch sử cũng đối với cái tên “Diệp Tu” này nghe nhiều tới thuộc lòng.

Đấu thần, Diệp Tu.

Năm đó một thanh Khước Tà, một thanh Thiên Cơ, tám hệ ma pháp toàn năng, đỉnh cấp Kị sĩ, Gia Thế đệ nhất nhân, dùng sức một người chiến mười vạn đại quân Ma tộc. Ngạo nghễ lăng không, tay chém tam đại lãnh chúa. Thế như sau chiến tranh Gia Thế sụp đổ, Đấu thần bặt vô âm tín không thấy xuất hiện nữa.

Gia Thế… Thánh ngôn thuật… Hắn sớm nên nghĩ đến.

Nhưng tại một khắc này Hàn Văn Thanh đột nhiên lại hoang mang ––––

Gia Thế đệ nhất nhân, Đấu thần Diệp Tu vì sao lại bị bỏ vào nơi ma quái hoành hành, nhờ nhận được che chở bởi thánh quang kia mới có thể tạm sống đến hiện tại?

- Cậu muốn hỏi cái gì, hỏi mau đi, - Bọn họ đi tới trước một cách cửa, Diệp Tu vặn khóa qua lại như đang nhập mật mã vào đó, - Dù có hỏi tôi cũng không trả lời đâu.

Mới rồi vẫn muốn hỏi gì đó, Hàn Văn Thanh nghe được câu này sắc mặt càng đen hơn.

Tên này cố ý?

Từng tầng cửa sắt được mở ra, mở để sau cùng, lộ ra một mảnh khônggian chật hẹp, trong đó để một cái lồng chim thật lớn, những người bên trong hôn mê nằm ngang dọc khắp nơi chính là đồng bạn của Hàn Văn Thanh.

Đồng tử Hàn Văn Thanh co rụt.

- Lồng sắt này, mạnh mẽ phá ra được không? – Hàn Văn Thanh quay đầu nhìn Diệp Tu, lại nhảy cảm bắt được trong đáy mắt người kia xuất hiện một chút chán ghét, anh sững sờ nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy tâm tình trong mắt Diệp Tu biến mất sạch sẽ, nói với Hàn Văn Thanh:

- Cần gì phải thô bạo như thế? Lùi lại, để tôi đến mở.

Hắn nói xong liền chụp tay trên lồng sắt nọ –– trong khoảnh khắc, “…” xuất hiện đầy mặt Hàn Văn Thanh, chiếc lồng lập tức biến thành một vũng sắt nóng chảy đượ Diệp Tu gom lại chất đống trên mặt đất thành một cục sắt chỉnh tề.

Đây là ma pháp hệ “Kim” –– Diệp Tu đã đạt đến cảnh giới có thể trực tiếp điều khiền nguyên tố.

- Trong tay cậu hẳn là có nhẫn chứa đồ nhỉ? – Diệp Tu chỉ vào khối thép nọ, - Đây là Huyền thiết, đồ tốt, giữ lại mài kiếm cũng được.

Hàn Văn Thanh không để ý đến hắn, trực tiếp chạy tới kiểm tra hơi thở của đồng đội. Sau khi phát hiện bọn họ đều đang trong cơn hôn mê ngắn ngủi, hơi thở vẫn nghẹn trong lồng ngực kỵ sĩ trưởng biến mất, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

3.

Khi tỉnh lại vừa nhìn liền thấy trần nhà tuyết trắng.

“Cọt kẹt ––” Cánh cửa gỗ mở ra kèm tiếng vang có phần chói tai, người tiến vào mặc áo bào trắng, cả người không có cấp phép thuật hay huân chương hiệp sĩ nào, sạch sẽ không khác gì một học đồ tay mơ.

- Cậu tỉnh rồi? – Diệp Tu buông cái khay có đặt một chén cháo trên tay xuống, - Đồng bạn của cậu đều ở bên cạnh, vậy tôi đi trước, chi phí ở trọ hẳn mình cậu có thể trả được đúng không?

Hàn Văn Thanh nhìn thoáng qua quần áo sạch sẽ trên người muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, một lúc sau mới khàn giọng hỏi:

- Anh đi đâu?

- Tên nhóc này thật kỳ lạ, - Diệp Tu nhìn qua nhiều lắm chỉ lớn hơn Hàn Văn Thanh một chút, bình tĩnh trả lời, - Chúng ta vừa mới quen, cậu lại muốn cùng tôi bỏ trốn luôn hay sao?

Lời hắn nói thẳng thắn lại thản nhiên, không hề uyển chuyển lại bộc lộ một ý tứ rõ ràng: Chúng ta không thân không quen, đừng hỏi nhiều.

Nhưng Hàn Văn Thanh cũng nhìn lại hắn, chậm rãi đáp lời:

- Được.

Hắn nghĩ.

4.

Loại cảm xúc như “xúc động nhất thời”, trong Bá Đồ dù có đi với bất cứ người nào cũng không thể đặt nó và Hàn Văn Thanh cùng nhau.

Thế nhưng tình huống lúc này chính là như thế.

Đoàn trưởng Hàn Văn Thanh của bọn họ, theo một tên không rõ lai lịch, chọn một nhiệm vụ SSS duy nhất treo trong Đại sảnh của lính đánh thuê không biết bao nhiêu năm: Tìm kiếm Tòa thành lơ lửng giữa trời, chỉ để lại vài lời giao phó lại việc trong đoàn sau đó lại biến mất không thấy bóng dáng.

Còn vì sao nói Hàn Văn Thanh xúc động, cũng là vì nhiệm vụ tìm kiếm tòa thành lơ lửng kia.

Đề quốc Vinh Quang sau chiến tranh cuối cùng bất ngờ bay lên trở thành một tòa thành lơ lửng giữa trời của các vị thần, không bao giờ hạ xuống. Sau đó hơn trăm năm những người ở lại dưới mặt đất trùng kiến tái lập đế quốc, chính là tân đế quốc Vinh Quang hiện tại.

Để tưởng nhớ những người anh hùng của đế quốc đã biến mất cùng trung tâm chiến trường hàng trăm năm trước, Thủ đô của tân đế quốc cũng tọa lạc tại địa điểm trước kia của đế chế cũ, người tôi nói rằng tòa thành lơ lửng phía trên bầu trời thủ đô, còn lịch của tân đế quốc cũng được gọi là lịch song song, ngụ ý cùng quốc gia trên trời luôn song song với nhau.

Vậy cái gì gọi là nhiệm vụ cấp SSS?

Nó đại diện cho không ai biết được nhiệm vụ đó có thể hoàn thành được hay không.

Là tòa thành lơ lửng giữa trời cũng chỉ là một truyền thuyết, nó có thật sự tồn tại hay không, có lẽ chỉ có bầu trời kia mới biết được.

Ngươi nói xem, hai người cùng nhau đi tìm một tòa thành không biết có thật hay không còn ở trên trời cao, hơn nữa cùng cùng một người xa lạ lai lịch bất minh, vị họ Hàn này mắc bệnh gì vậy?

Trong thành tràn ngập lời đồn.

5.

- Uống rượu không? – Diệp Tu khều chân Hàn Văn Thanh, không có tí hình tượng nào dựa vào cỏ ngắm nhìn rời, quay sang nhìn hắn nói, - Ngươi có phải nhớ nhà không, nhìn buồn như vậy?

Hàn Văn Thanh sắc mặt lạnh lùng nhìn Diệp Tu:

- Anh không uống được, vậy đưa cho tôi.

- Kỵ sĩ trưởng đại nhân thật không có tí khiếu hài hước nào, - Diệp Tu có vẻ như đang buồn ngủ, giọng nói từ từ nhỏ đi, - Có thể không nói sự thật ra không?

Cách đó không xa có một con kỳ lân đang uống nước, gần đó những đóa Milan đang nở rộ, trên lưng con thú lấp lánh ánh sáng xanh biếc, trong một góc thung lũng có một con suối nhỏ, nước chảy xuôi mang theo ánh trăng sáng bàng bạc, trong rừng sâu là những con đường uốn lượn ngập hoa, phía trên là những vì sao rải rác khắp bầu trời như những cái chấm óng ánh sáng long lanh.

Hàn Văn Thanh cuối cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Tu.

Gương mặt lạnh lùng của vị kỵ sĩ thoáng mềm mại đi một chút, anh tôi cúi xuống rất cẩn thận, nhưng chỉ phủi đi một ngọn cỏ nhỏ lưu lại ở khóe trán Diệp Tu, nhưng ngón tay không vì thế mà rời đi, ngón cái dừng lại một lúc như không định làm gì.

- Tôi chỉ nói sự thật, còn không cho người khác thẳng thắn sao? – Hàn Văn Thanh nhìn khuôn mặt Diệp Tu đang say ngủ, khóe miệng nhếch lên rồi lại lắc đầu, - Độc đoán.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Khi tỉnh lại Diệp Tu đã phát hiện Hàn Văn Thanh đang chờ xuất phát, không khỏi kinh ngạc:

- Cậu ngủ muộn hơn tôi, thức dậy lại sớm hơn tôi, nói nghe một chút đi, sao làm được vậy?

Hàn Văn Thanh thoáng dừng, lấy hoa quả buổi sáng hái tới để trước mặt Diệp Tu, lời ít ý nhiều nói:

- Ăn cơm.

- Nói tới nói lui vì sao cậu muốn cùng tôi đi tìm tòa thành giữa trời kia? Không nghe qua mọi người kể về truyền thuyết tòa thành đó sao? – Sau khi ăn bữa sáng, trên đường Diệp Tu có hơi hiếu kỳ hỏi.

- Vì sao anh muốn tìm? – Hàn Văn Thanh hỏi ngược.

- Tôi hiếu kỳ, không được sao? – Diệp Tu trả lời hùng hồn.

- Tôi cũng hiếu kỳ. – Hàn Văn Thanh không hề ngập ngừng đáp lại.

Diệp Tu: …

6.

- Có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không? – Đến Thủ đô Rừng rậm đã là chạng vạng, Diệp Tu uống rượu trái cây màu sắc đẹp đẽ vừa có được trong bọc hành lý, say khướt hỏi Hàn Văn Thanh, - Không êm tai không lấy tiền.

Hàn Văn Thanh không nói gì nhìn hắn.

- Tôi… lúc còn trẻ thiên phú rất tốt, được phong là “Đấu thần”, - Diệp Tu rất không khiêm tốn mở miệng, - Đấu thần, Đấu thần cậu nghe qua chưa?

Hàn Văn Thanh duỗi tay về phía kẻ say rượu, vịn trên eo hắn để hắn đứng thẳng người tiếp tục nói.

- Lúc đó, ngông cuồng vô cùng, cũng không hề lưu tâm phòng ngừa người bên cạnh, - Trong mắt Diệp Tu có ánh nước nhưng nhìn qua không giống như đang khó chịu, - Gia Thế đối với tôi mà nói, là gì cậu biết không?

Hàn Văn Thanh không lên tiếng.

- Là nhà, là mạng, - Diệp Tu chỉ vào vị trí trái tim chính mình, - Là tín ngưỡng, là nơi tôi muốn liều mạng bảo vệ…

- Tôi vẫn luôn tìm kiếm tòa thành đó, không hề che giấu người Gia Thế, - Diệp Tu bắt đầu thấp giọng nói, - Sau đó có người đồn đãi trên tòa thành lơ lửng có cất giấu một lượng lớn kho báu, Gia Thế lại có người đến hỏi bóng gió, xem có phải tôi thật sự biết manh mối về nó không…

Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.

- Gia Thế xảy ra nội chiến, vì thế bọn họ thiết kế một ma pháp trận, tôi bị hạ độc, ném vào nơi tập trung tà ác… Em ruột tôi, dùng sinh mệnh làm vật dẫn, tụ tập năng lượng tín ngưỡng và chúc phúc phong ấn tôi trong thuật thánh ngôn, - Diệp Tu nhạt nhẽo nói, đột nhiên nhìn về phía Hàn Văn Thanh, - Cậu biết tòa thành lơ lửng giữa trời đó ở đâu không?

Hắn như đang chơi trong một trò chơi rất mới lạ, tựa vào vai Hàn Văn Thanh, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói:

- Tôi biết.

Hàn Văn Thanh không mở miệng, lại duỗi tay túm lấy Diệp Tu, ôm chặt người này, nghiêm túc nói:

- Điều tôi hiếu kỳ, là vì sao cậu hiếu kỳ.

Tôi theo anh, là vì không muốn rời đí.

Tôi lừa gạt anh, vì không muốn bị từ chối.

7.

Tận cùng rừng rậm là chín tầng vực sâu.

Là một mảnh sương mù nặng nề, ngân long vươn cánh, thân thể cao lớn dừng lại trước mặt Hàn Văn Thanh và Diệp Tu.

- Khổ cực cho ngươi rồi, lão già. – Cho dù là Long tộc nhận được sự sủng ái của trời cao cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của năm tháng mà trở nên già nua. Diệp Tu thở dài, vỗ vỗ vai ngân long, đứng trên lưng nó duỗi tay về phía Hàn Văn Thanh, - Lên đây đi.

Bọn họ chậm rãi bay xuống, đến nơi được nghe rằng vô cùng nguy hiểm, chín tầng vực sâu.

Không có Ma tộc, không có mãnh thú, cũng không có bóng người, không có kho báu.

Xuất hiện trước mắt, chỉ có từng khối từng khối bia mộ cao thấp không đều, đơn sơ đến thậm chí có không ít tổn hại.

- Mấy trăm năm trước, những người sáng lập ra đế chế đã dùng mạng sống chế tạo ma pháp trận để những người đã chết trong chiến tranh được chôn cất tại nơi này trước khi thân thể họ thối rữa. Đồng thời trên vô số những bia mộ ở đây cũng sẽ khắc tên cùng ngày sinh của bọn họ. – Diệp Tu nói tiếp, - Những người khai quốc không muốn để người khác quấy nhiễu sự thanh tịnh của những người đã an nghỉ. Để ngân long vương năm đó chờ đợi, đồng thời cũng chỉ chấp thuận người bảo vệ mỗi đời đến viếng thăm, cũng để người bảo vệ tiếp tục truyền lại bí mật này về sau.

- Tôi là người bảo vệ ở thế hệ chúng tôi, tuy nhiên sau một thời gian dài địa điểm tòa thành đã khác. Nên chỉ có thể đi tìm. – Diệp Tu thần sắc bình thản, - Không biết rằng lời đồn ở bên ngoài càng truyền càng xa, kho báu? Nếu nói di thể của những người anh hùng này, vậy đó đúng thật là của báu của đế quốc, quý giá không thể phục chế.

- Biết vì sao gọi nó là tòa thành giữa trời không?

- Vì nhưng người khai quốc hi vọng, linh hồn mỗi người anh hùng có thể tiến vào bầu trời, nhìn kỹ vùng đất này.

8.

- Em tôi biết sứ mạng của tôi, dùng tính mạng bảo hộ tôi. – Diệp Tu giơ ly rượu, lần này là hắn muốn say, Hàn Văn Thanh muốn cản cũng không thể làm gì, - Trong lúc ngủ say, tôi vẫn liên tục mơ một giấc mơ… Trong mơ đều là máu, sau đó người vì tôi chết cười với tôi, nói với tôi, anh phải sống sót.

- Tham sống sợ chết, dùng sinh mệnh của người khác để đánh đổi. – Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, trong mắt sáng lấp lánh, - Cậu nói xem, tôi…

Đột nhiên một đôi môi hạ xuống, chạm vào môi hắn.

Yên tĩnh chạm vào nhau, hai mắt Diệp Tu đột ngột mở to, bên trong đều là hình gò má của Hàn Văn Thanh.

- Tôi và anh cùng nhau đi tìm người bảo vệ đời kế tiếp. – Kỵ sĩ trưởng vẫn một thân tràn đầy chính khí, kiên cường như núi vững vàng như tùng, - Anh đi tới đâu, tôi đi cùng anh.

Diệp Tu nở nụ cười, vươn tay nắm chặt lấy Hàn Văn Thanh:

- Tôi biết.

Hắn vừa ngẩng đầu, cũng đặt môi mình lên…

9.

Trong thành đồn đại, Kỵ sĩ đoàn trưởng của Bá Đồ bị một người đàn ông bắt cóc đi mất.

Đoàn trưởng trả lời: Là anh ta bị tôi bắt cóc.

***

Fanfic nằm trong Mini Project In The Eye thuộc
Xích Tâm 2021 kỷ niệm couple Hàn Diệp
Xem thêm tại
LINK TỔNG HỢP


Lúc làm mình hơi phân vân nhiều thứ, nhưng cũng đây cũng là fic cuối trong đợt tham gia này của Oomi rồi. Rất chờ mong phần còn lại của Xích Tâm 2021 hí hí.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook