Hoàn [HD21-LOVE][Hàn Diệp] Nảy mầm

Takanashi

Phó bản trăm người
Bình luận
22
Số lượt thích
229
Team
Gia Thế
#1

Sản phẩm thuộc Project Couple Hàn Diệp năm 2021 - Xích Tâm.

Chúc cho người có tình rồi sẽ thành thân thuộc.

---------------------------

Nảy mầm
_Takanashi_
Không có gì là mãi mãi, điều này đặc biệt đúng với các thời đại, dù thời đại đó đã từng huy hoàng như thế nào, đã đứng vững được bao năm, rồi sẽ hưng thình rồi suy vong thậm chí biến mất trong dòng chảy lịch sử.

Quốc gia này đã từng là vương triều mạnh nhất lục địa, bắt đầu từ khai quốc Hoàng đế từng đời luôn có minh quân tài trí trị vì đất nước, các nước lân bang cũng cúi đầu xưng thần, khoa học kỹ thuật đề cao. Nhưng trải qua bốn triều đế vương, tới đời thứ năm vùng lãnh thổ vốn mưa thuận gió hòa của cải dồi dào này lại liên tục gặp phải vô số thiên tai, động đất, sóng thần, theo sau đó là lũ lụt triền miên, dịch tả bắt đầu hoành hành, dân chúng lầm than.

Ban đầu mọi thứ vẫn còn theo quỹ đạo, cho đến khi một lời đồn đại bắt đầu lan truyền trong dân chúng, kiếp số vương triều đã tận sớm quốc gia sớm muộn cũng sẽ đổi chủ. Hoàng đế lúc đó nghe được nổi trận lôi đình, chưa kịp ra lệnh truy tìm nguồn gốc trừng phạt kẻ đặt điều đã bị bệnh nặng mà cưỡi hạc về trời.

Hoàng đế đang tuổi tráng niên chưa từng có ý định thoái vị khiến cả triều đình lúc đó hoảng hốt như rắn mất đầu, tiểu hoàng tử mới sáu tuổi lên ngôi, tể tướng nhiếp chính. Tuy nhiên lúc đó tiểu hoàng đế còn quá trẻ tuổi, các thế lực xưa nay chỉ ngấm ngầm nay được dịp chiêu binh mãi mã, kết bầy kéo phái, hối lộ tham nhũng. Triều đình trong ba năm từ khi tiên hoàng băng hà đã rối tung như canh hẹ.

Cùng lúc đó, bên ngoài dân chúng không còn được nhớ tới, đau khổ lầm than, dịch bệnh cướp đi hàng vạn sinh mệnh. Kẻ nghèo bị bức tới đường cùng cũng phát điên, cày cuốc thay bằng gươm giáo chiếm núi làm thổ phỉ, cướp bóc, đốt nhà, loạn như mớ bòng bong.

Nội loạn đã thế, các quốc gia khác cũng không còn bị áp chế bắt đầu rục rịch chỉ chờ thời cơ chiếm đoạt lãnh thổ màu mỡ của trung nguyên. Năm năm sau, tiểu hoàng tử đi sứ các nước Tây vực bị sát hại, Tây vực mượn cớ dấy binh tấn công, từ đó cả quốc gia bắt đầu sống trong cảnh loạn trong giặc ngoài, loạn càng thêm loạn.

Lúc này là năm thứ tư kể từ khi chiến tranh với các nước Tây vực bắt đầu, khỏi phải nói cũng biết một quốc gia tận hưởng thái bình hơn 200 năm, trọng văn khinh võ chỉ hưởng lạc đã phải chịu tổn thất ra sao trong trận chiến với những đội quân gồm những quân lính tinh nhuệ quanh năm sống trên lưng ngựa. Quân đội tổn thất thảm trọng, trạm chiêu quân mở khắp nơi. Trong hoàn cảnh quân lực lớp này chưa kịp bồi dưỡng tốt đã phải cử ra trận, một chỉ lệnh được ban xuống.

Từ nay, những kẻ mang nô tịch, nam gia quyến tội thần vốn phải đi lưu đày, tội phạm tử hình và chung thân, tất cả đều được điều đến những điểm nóng của cuộc chiến đi lính, nếu có công trạng có thể được xem xét hủy bỏ nô tịch, hình phạt trước đó mà trở thành binh thành tướng.

Sau một trận chiến quy mô nhỏ ở biên giới phía Tây, bên trong bức tường thành bao bọc lãnh thổ, những người lính bị thương đang tụ lại ở khu vực quân y để băng bó, khắp nơi la liệt người ngồi kẻ nằm với đủ loại vết thương ngang dọc khiến không khí thoảng một mùi sắt tanh của máu cùng mùi thuốc đắp.

Trong góc khuất sát với những bậc thang đá, một người thanh niên tóc buộc cao đang tựa đầu gà gật ngủ, trên bắp tay hắn hắn quấn một băng vải trắng vẫn có thể thấp thoáng thấy một ít máu hơi rịn đỏ lớp băng, khi ngủ trong tay vẫn không quên cầm theo thanh mâu dài.

Đột nhiên từ trên đài quan sát vang lên một tiếng còi dài, trên đài thắp hai ngọn lửa liên tục có lính chạy lên xuống đài cao, từ xa còn nghe được tiếng bẩm báo có một đám quân từ dân tộc nhỏ tới hòng cháy nhà mà đi hôi của, muốn nhân lúc tấn công cướp bóc dân chúng.

Những kẻ ngồi sát cửa thành người đầy vết thương thở phào một tiếng, vẫn không tới lượt bọn họ. Bọn họ, là những tù phạm, những kẻ nghèo hèn, mang nô bộc, mỗi người có thể là vì hoàn cảnh, vì tiền hoặc vì muốn thoát khỏi thân phận vẫn luôn mang theo từ đời đời lột xác, đạt công to mà lột xác trở thành quan thành tướng.

Mang theo rất nhiều mộng tưởng thế nhưng khi đến sự thật mới phơi bày rõ trước mặt, những như họ, chưa vào quân tịch, không phải quân sĩ chính quy chỉ là những con tốt trên bàn cờ của những kẻ trên cao. Những ưu đãi đưa ra muốn bọn hắn đăng ký vào quân như một cái khế bán mình.

Ở trên chiến trường, bọn hắn là đệm thịt, những kẻ điên sẽ bất chấp cung tên, anh dũng huy hoàng đi trước để thu hút quân địch, đỡ đạn hòng bảo vệ quân lính cũng như tiêu hao quân địch. Vũ khí của bọn hắn, cũng là những thứ nứt mẻ, thậm chí là dao bếp, sẽ không ai lãng phí vũ khí sáng loáng cho những kẻ ắt phải chết cả.

Đa phần, tất cả những kẻ ấy đều phải chết không thể nghi ngờ, có khi đó sẽ là một ân huệ, bởi nếu ngươi còn sống chờ đợi ngươi chính là vô số những trận chiến tiếp theo, mạng sống vẫn sẽ như treo trên đâu lưỡi dao, không được phép từ chối, không được điều trị đàng hoàng cũng không có chỗ ở, chỉ có thể quanh quẩn ở một góc sát tường thành, để bất cứ khi nào địch đến, sau lưng là giáo mác sáng loáng của quân mình, trước mặt là lưỡi đao gươm của quân thù. Chiến trường không được phép có đào binh, cũng không được phép lùi lại, chỉ có thể tiến lên.

Thế nhưng sau từng trận chiến, kẻ nào có thể sống sót từ những “bị thịt” ấy đều trở thành những kẻ điên. Những kẻ điên thật sự giết người không ghê tay, cũng là những kẻ liều mạng bởi bọn hắn mỗi người chỉ được trang bị vài cái giáp mỏng, vũ khí cùn, chỉ có người có sức lực hơn người, tàn ác hoặc vô cùng may mắn mới có thể sống sót.

Lần này chỉ có một đám cướp nhỏ muốn cướp của người dân sẽ không có việc của bọn hắn, bởi quân lính chính quy sẽ ra trận, nhẹ nhàng lộ mặt trước mặt bách tính vung đao hiệp nghĩa.

Một người lính già canh cổng thành tiến đến gần người thanh niên ngồi trong góc khuất gọi.

“Diệp Thu, dậy đi, ngươi sao rồi, có phát sốt không?”

“Lão đầu, con không sao, quân y đã xem qua rồi, cũng không phát sốt.”

Năm đó trước khi trở thành một kẻ tù tội bị lưu đày, ai mà biết được đã từng có bao nhiêu phong hoa bao nhiêu rực rỡ Diệp nhị công tử nay trở thành một con tốt thí. Lão đầu năm đó từng thấy Diệp đại công tử và Diệp nhị công tử mặc bộ trang phục màu ngọc bích giống nhau, vừa trắng trẻo vừa đáng yêu, bụ bẫm như những tiên đồng theo hầu thần tiên trong những bức họa theo, mẫu thân đến thăm Quốc công ngoài biên ải.

Năm đó Diệp quốc công bị định tội, đáng lý phải trảm cả nhà lại xét thấy từng có công lao to lớn hơn nữa được văn võ bá quan cầu tình, cuối cùng cũng rơi vào hoàn cảnh tan nhà nát cửa, Đại công tử Diệp Tu may mắn trước đó được chị ruột Hoàng hậu nương nương nhận làm nghĩa tử, xin cho y xuống tóc đến Quốc tự tu hành chuộc tội mới thoát được cảnh lưu đày nhưng Nhị công tử lại không thoát được, sau hai năm triều đình mục từ trong cốt đã không thể giấu, chiến tranh nổ ra, sau đó Diệp nhị công tử vốn bị lưu đày liền đến đây.

Vậy mà hắn đã sống được hai năm rưỡi ở nơi này. Cũng từ một thiếu niên trở thành một thanh niên, anh dũng chói mắt. Lão từng chịu ơn của Diệp Quốc công, hơn nữa cũng rất thích chàng trai trẻ này, vẫn luôn rất chiếu cố hắn.

Hơn ba năm, sinh sống trong hoàn cảnh thiếu thốn và ác liệt, thiếu niên ngày đó mỗi lần ra chiến trường đều là thập tử nhất sinh, lúc về cả người đều là máu lúc này đã vô cùng kiên định, trưởng thành. Hắn nay đã trở thành một trưởng binh nho nhỏ quản lý một đám tốt thí, cũng khiến cho quân công càng chất càng cao, có lẽ ngày hắn vươn lên biến mình cũng không còn xa, lão đầu nghĩ.

Diệp Thu ngồi không nhúc nhích, ngoài trên tay, sau lưng chỗ sát eo hắn còn có một vết chém dài chưa liền, lần gần nhất còn xém bị ngựa đạp chết. Lúc này hắn không muốn động đậy, nhìn cả người như sắp dính hắn lên bức tường định nhắm mắt ngủ tiếp thì không được như nguyện bởi lời tiếp theo của lão đầu.

“Nghe nói trưa nay sẽ có một đám nữa tới, là từ nơi lưu đày, lát nữa ngươi đừng quên đi đón đấy.”

“Một đám người mới nữa? Thời gian này tình hình có gì thay đổi sao, ba tháng gần đây đã đưa tới ba đợt người.” Diệp Thu hỏi.

“Ta không nghe ai nói gì cả, chắc chỉ là dư người nên đưa đến mà thôi. Chỉ là lát nữa ngươi nhớ đi, mấy năm nay quân công ngươi cũng gần đủ rồi, có lẽ một thời gian nữa có thể lên cao hơn, thoát khỏi cảnh ngay rìa sống chết này.” Lão đầu nói xong cũng đi lên cầu thang.

“Vậy sao.” Diệp Thu lẩm bầm rồi ngắt một cọng cỏ ngậm lên miệng, ngẩng đầu nhìn trời. Đoán chừng thời gian đến lúc đám người mới đến đã gần liền đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người rồi đi đến chỗ đón người.

“Tiêu phó tướng.” Diệp Thu chắp tay chào người trước mặt. “Lần này là Tiêu phó tướng đón người sao, bao nhiêu người?”

Tiêu phó tướng kia cũng gật đầu chào hắn đáp “Hai trăm mười lăm, đều đến từ phía Bắc.”

Diệp Thu ngẩng đầu nhìn qua đám người trước mặt, hàng ngay lối thẳng nên quét mắt qua rất dễ đánh giá, đám người này từ phương Bắc nên đa số đều khá cao to, tuổi tác có lớn có nhỏ, lớn hơn ba mươi, nhỏ lại chỉ khoảng 15, 17.

Sau khi nhìn lướt qua, cũng làm xong thủ tục, nhìn thấy có thêm vài người tới, Tiêu phó tướng cũng không có vẻ định rời đi. Diệp Thu cũng không nói gì mà chờ đợi.

“Diệp Thu, lần này đám người này là từ một thành khác gửi đến, nghe bảo có một người cũng là "Tiểu đội trưởng" như ngươi, phía trên định gộp hai bên lại nên chỉ cần một Tiểu đội trưởng, thôi thì các ngươi biểu diễn thực lực, đánh một trận để mọi người tâm phục khẩu phục.”

Diệp Thu nhìn lướt qua đám người, những tên lính kia như đang chờ xem trò vui, hắn cũng đã quá quen với những trận đánh thế này, chỉ có rất ít người được xóa bỏ nô tịch, nên để chọn ra, không phải chỉ có công trạng là đủ, một số hoạt động thế này cũng để loại người.

“Được thôi.” Hắn cà lơ phất phơ nói.

“Hàn Văn Thanh là ai?” Tiêu phó tướng bước lên phía trước nói.

“Ta.” Một người bước ra từ cuối hàng, hắn cũng là người to cao nhất, ngoại hình vô cùng nổi bật, nhìn cực kì hung, mắt mày sắc bén mà mạnh mẽ, chẳng trách có thể làm Tiểu đội trưởng của những người nhìn cũng có chút thực lực kia.

Diệp Thu cũng không ngại, không hề e sợ nhếch miệng cười với y.

“Hai ngươi bước vào vòng tròn, luật vẫn như cũ, đánh ba trận, một trận tay không một trận đao hoặc kiếm, trận cuối tự do. Không đánh chết người, ta sẽ làm người giám sát.” Tiêu phó tướng nói.

Diệp Thu bỏ thanh mâu vào giá vũ khí bên cạnh. Hơi xoay cổ tay khỏi động, “Lão Hàn đúng không, lần đầu gặp mặt nên ta sẽ đánh ngươi nhẹ tay thôi.” Hắn khiêu khích.

Người kia như thể trúng chiêu gằn giọng đáp.

“Vậy đa tạ.”

Sau đó cả hai lao vào nhau, quyền vung ra nhanh như gió, trận chiến diễn ra trong tiếng đốp chát khiến người ê cả răng. Động tác của cả hai đều rất nhanh, so với sự trật tự và mạnh mẽ của Hàn Văn Thanh, động tác của Diệp Thu nhanh nhẹn và khéo léo, hai bên không ai nhường ai. Cả hai người khi vào trận đều bất ngờ, không ngờ kẻ này lại không đơn giản như bản thân tưởng tượng, mỗi chiêu mỗi thức đều như có tính toán hơn nữa bọn họ đều nhìn ra. Bọn hắn rất giống nhau, trong những chiêu thức ra đều chứng minh cả hai được luyện võ từ nhỏ tuy nhiên sau một thời gian liên tục ra chiến trường mỗi chiêu đều không nương tay, chiêu chiêu đều rất độc.

Trận đầu tiên, Hàn Văn Thanh một quyền chỉ dừng sát đầu Diệp Thu mà thắng.

Trận thứ hai, Hàn Văn Thanh cầm đao, Diệp Thu cầm kiếm. Kiếm dừng lại cách yết hầu Hàn Văn Thanh một tấc, Diệp Thu thắng.

Trận cuối, Hàn Văn Thanh nắm tay thành quyền, mang một loại vũ khí cho tay màu đỏ rất bắt mắt. Diệp Thu cầm lại thanh mâu ban nãy treo trên giá vũ khí của mình. Cả hai lúc này đã người đầy vết thương, vết bầm cùng một số vết cắt nông đang chảy máu.

Tiêu thiếu tướng đứng cạnh những vị tướng khác, nhỏ giọng nói.

“Ta cũng không ngờ, trận này lại có thể đặc sắc đến vậy, thực lực cá nhân của cả hai đều quá nổi bật.”

“Đúng vậy, chỉ là, Tiêu thiếu tướng ngươi cũng quá ác, cả hai chẳng phải định chia làm hai đội khác nhau sao, sao phải nói thành đấu chọn một. Nhưng cũng không thể phủ nhận, lâu rồi ta không thấy trận nào hung tàn mà lại có chừng mực như thế.” Một vị có gương mặt thư sinh đáp lời.

Một người khác thì hỏi “Họ Diệp chúng ta đều rõ nhưng kẻ họ Hàn kia là ai? Hình như hắn chuyên về quyền thuật có phải là...”

“Đúng là người ngươi nghĩ đó.” Tiêu thiếu tướng cười đáp.

Trước kia là Hàn công tử, con của Hàn đại tướng quân nổi danh một cõi, phạm tội tày trời bị bắt, hơn nữa còn bị đưa đến đây.

Trận cuối đã bắt đầu, bọn hắn đánh liên tục nửa canh giờ, đánh đến người xem đứng đổi tư thế mấy lần vẫn không phân thắng bại.

“Một trận đánh “tập” cũng không dễ dàng chịu thua?” Tiêu thiếu tướng nói nhỏ.

“Là ngươi công bố chỉ chọn một, ngươi còn thắc mắc?” Vị trướng mặt thư sinh móc hắn.

“Nhưng nhìn tình hình này như sắp đánh tới không thắng không thôi vậy. Đuối sức rồi cũng không chịu thua. Ài, ta nói thật, với năng lực và tâm tính cỡ này, thật sự không hổ với xuất thân của bọn hắn. Phụ thân bọn hắn đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, đều là thiên chi kiêu tử.”

Lúc này, trận đánh đã đi đến hồi kết, mâu của Diệp Thu gần như sát trái tim của Hàn Văn Thanh, quyền của Hàn Văn Thanh cũng đã dừng cách bụng của Diệp Thu một ít. Mâu hay quyền chỉ cần dùng sức, chắc chắn sẽ có người nguy hiểm đến tính mạng.

“Hộc.”

“Hộc.”

Tiếng thở trầm trầm vang lên bên tai hai kẻ trên đài, là hơi thở của bản thân và kẻ kia, bọn họ lúc này đứng rất gần, nghe rõ được từ tiếng thở, thậm chí, còn nghi ngờ người kia cũng nghe được tiếng máu chảy cực nhanh và tiếng tim đập thình thình trong người mình.

“Trận thứ 3 hòa.” Tiêu phó tướng lập tức nói. “Mỗi người một trận thắng, tổng sẽ là hòa, vậy cứ chia như hiện tại đi, ta sẽ báo với Tướng quân. Được rồi, các ngươi đến quân y kiểm tra, ta sẽ dẫn đám người mới này.”

“Gian manh lắm Tiêu phó tướng.” Một vị tướng khác cười nói. Những người này dù đang đứng ở đáy, ngày ngày đối diện tử vong, nhưng đã tới mức lên “tiểu đội trưởng” tốt thí với quân công như thế sớm muộn cũng sẽ trở thành quân chính thức. Hơn nữa bọn hắn đã quan sát rất kỹ tâm tính cũng như các mặt khác của những người này sẽ không để bọn hắn mãi chỉ làm quân tốt thí. Dù là Tướng quân nể tình của phụ thân bọn hắn hay không thì đều là những mầm non đáng nuôi dưỡng. Nên tất nhiên không thể để mất ai một cách lãng xẹt được.

Thế là, hai kẻ vừa đánh nhau đành ôm một thân vết thương vết bầm đến tìm quân y, quân y lúc này vẫn còn đang bận rộn chăm sóc thương binh từ trận chiến vài ngày trước, lúc bọn họ tới đành ngồi chờ một bên.

“Đã lâu không gặp.”

“Ừ, đã lâu không gặp.”

Bọn hắn đều từng là thiếu gia công tử bậc nhất đế đô, sao có thể không quen biết nhau. Chỉ là khi ấy đều còn rất nhỏ, sau đó không ngờ nhiều chuyện xảy ra lần nữa hội ngộ sau hơn mười năm lại là tình cảnh này.

“Không ngờ ngươi còn nhận ra ta nha tiểu Hàn.” Diệp Thu cười sau đó động tới vết rách ở khóe miệng khiến bản thân hút khí.

“Ngươi không phải là Diệp Tu sao? Sao bọn họ lại gọi là Diệp Thu?” Sau một hồi yên lặng, đột nhiên Hàn Văn Thanh nghiêng mặt sang hỏi hắn.

Diệp Tu vẻ mặt ngạc nhiên quay sang nhìn y, “Ta là Diệp Thu, dù sao ta và ca ta nhìn rất giống nhau, ngươi nhìn nhầm rồi.”

Hàn Văn Thanh cau mày nhìn hắn thật kỹ sau đó hạ giọng xuống chắc chắn nói, “Không thể nào, ngươi là Diệp Tu, hai người khác ngươi nhìn giống nhưng lại rất khác nhau.”

“Hahaha, Hàn Văn Thanh nha Hàn Văn Thanh, tiểu Hàn ngươi không ngờ lâu như vậy vẫn có thể phân biệt được hai chúng ta, không uổng công ngày bé ca dẫn ngươi đi chinh chiến.”

Hàn Văn Thanh không hề bị ảnh hưởng bởi lời của hắn, “Đã lâu không gặp ngươi vẫn thiếu đòn như vậy, Diệp Thu tính tình giống Diệp phu nhân hơn, hai người các ngươi khác hẳn nhau.”

“Đã lâu không ai gọi ca là Diệp Tu, nay nghe có chút lạ lùng, ngày bé nhìn ngươi yên lặng mặt mày lại dứ dằn, lớn lên càng hung, người còn cao lớn cũng không ai nghĩ ngươi lại là một người rất tinh tế.” Diệp Tu cười mỉm, trước mắt như hiện lên ký ức tưởng như đã quên mất từ lâu.

“Cũng tính là trúc mã trúc mã, nhưng ngươi ra tay cũng không nể nang tí nào. Trước kia cùng là thiếu gia, nay đều cùng là phạm nhân, cùng là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao tính ra cũng có thể coi như có duyên. Sau này ngươi định thế nào?”

Hàn Văn Thanh nói chậm rãi. “Tiếp tục tiến lên, dẹp sạch giặc ngoài, nếu sau đó vẫn còn sống lại trở về Kinh rửa sạch vết nhơ những kẻ kia úp lên đầu ta, sau đó nữa, thì làm một vị quan vì dân đi.” Lời nói bình thản lại thể hiện đầy đủ con người. Rồi lại nhìn sang Diệp Tu hỏi “Còn ngươi?”

“Sao ca phải nói cho ngươi?” Vừa nói vừa nhướng mày, “Nhưng thật ra cũng không khác ngươi lắm. Nhưng ta không định làm quan, mà làm tướng hoặc làm dân chúng, nếu có quan như ngươi nói thì chẳng phải là một người dân thường càng thoải mái hơn sao.”

“Ấu trĩ.”

“Cái đó không gọi là ấu trĩ, gọi là biết tận hưởng.”

.

Sau cuộc nói chuyện đó, bọn hắn trở về làm hai kẻ xa lạ chỉ vừa gặp nhau, thỉnh thoảng sẽ gọi nhau đi luyện tập nhưng lần nào cũng như đánh nhau làm người trong quân ai cũng biết.

Thế nhưng sau này, khi cả hai đều còn sống sót, trở thành những kẻ dưới một người trên vạn người, đó đều là những kỷ niệm mà bọn họ trân quý.

Lần đầu bước ra chiến trường cùng nhau, một đám người vẫn mặc thường phục, tay cần đủ loại vũ khí từ dao bếp tới đao kiếm kích, trên người nhiều người vẫn còn quấn bông vải thấm máu chạy ra khỏi cửa thành vừa mở tiến đến quân thù. Trước mặt là một loạt cung tên từ quân định bắn tới, những kẻ bất hạnh trúng tên vẫn cắn răng tiến tới, những kẻ đã chết liền trở thành miếng đệm dưới chân người khác.

Một đợt tên mới đã tới, Diệp Tu gạt mũi tên bắn về phía mình ra, một mũi mâu đen sắc lạnh nhanh chóng thoát khỏi tầm loạt lên này, vụt lên phía trước, mũi mâu dùng một góc độ quỷ quyệt từ dưới đâm thẳng và chỗ hở ra của áo giáp đầu và ngựa, xuyên qua cổ kỵ mã đầu tiên khiến hắn rơi xuống ngựa. Đó như một dấu hiệu, những kẻ khác cũng áp sát mạnh mẽ tấn công vào quân địch.

Quân lính chính quy cũng đã tới, những cái khiên nặng ầm ầm tiến về trước, chính thức bắt đầu trận đánh.

Bên này một mũi kiếm định chém vào eo Diệp Tu, lập tức bị một đôi quyền sắt chặn lại, một cú đấm khiến kẻ kia ngã xuống. Diệp Tu quay lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Thanh đã bị máu bắn lên, bước chân vững vàng đi tới đâu có người ngã tới đó cũng cười.

“Ây bạo lực quá, bạo lực quá.”

Bản thân hắn cũng đang đâm mâu xuyên qua ke hở của giáp chân đánh gãy chân người ta. Vừa rút mâu ra cản lại một mũi tên lạc bắn về phía Hàn Văn Thanh.

Khi nào đã ra chiến trường người ta sẽ nhận ra thật ra mấy cách đánh hoa mỹ quá chẳng có bao nhiêu tác dụng, bởi hoa mỹ đánh xong một tên đã có vô số kẻ muốn đâm chết mình, cũng chẳng có thời gian so chiêu, tốt nhất là một chiêu hạ được địch đơn giản trực tiếp mà hiệu quá.

Và thế là từ một tên ma vương, thành này đã đem được hai tên ma vương lại một chỗ, lưng tựa lưng mà đánh, bước bước đều là xác người. Lần đó bọn hắn nhân lúc hỗn loạn, chặt được đầu một tướng địch.

Từ đó một bước tiến lên hàng quân lính chính quy. Được phân phát giáp sắt, vũ khí sắc bén, thoát khỏi thân phận phạm nhân và kẻ bị lưu đày, chính thức thoát khỏi vũng bùn dưới đáy.

Từng bước từng bước tiến về phía trước, từng bước trưởng thành, khi nhìn lại, đột nhiên cảm thấy gặp được nhau có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất, là ngày đó có ngươi cùng nhau tiến lên, là cùng nhau đánh là lưng tựa lưng, là ngươi bảo vệ ta, ta canh chừng ngươi.

Là túc địch, cũng là tri kỷ, không cần quá nhiều lời nói, một ánh mắt có lẽ đã đủ rồi.

.
.
.

Nhiều năm sau.

“Bẩm Đại tướng quân, vị Quân sư trừ triều đình cử đã tới mong được diện kiến.” Phó tướng đứng ngoài lều cung kính báo vào trong.

Diệp Tu ngồi trên bàn sách, đốt đi mảnh thư tín nho nhỏ trên tay.

“Cho vào.”

“Diệp đại tướng quân, ta là Quân sư được Hoàng thượng giao phó đến hỗ trợ ngài tiếp đón sứ đoàn lần này.” Ngưới tới chắp tay về phía Diệp Tu.

“Không ngờ lần này Diệp mỗ lại có vinh hạnh được Hàn thượng thư đích thân đến thăm.” Diệp Tu cũng đứng dậy chào đón, nhìn người tới mặc một thân áo vải rất bình dị lại bật cười “Không ngờ chuyện lần này quan trọng đến mức bệ hạ cần Hàn thượng thư cải trang thành một Quân sư nho nhỏ đến biên ải xa xôi. Cực khổ cho ngài.”

“Nào có, là vinh hạnh của Hàn mỗ.”

“Haha lão Hàn, mấy tháng không gặp, không ngờ gặp lại lại thấy người khác xưa, bộ đồ thư sinh này mặc lên người ngươi lại rất ra dáng, có dọa khóc đứa trẻ nào chưa?” Diệp Tu cười không khép miệng.

Hàn Văn Thanh cũng cười, tiến đến chỗ Diệp Tu.

“Lần này sứ đoàn bảy nước Tây Vực lần đầu đến sau nhiều năm, hơn nữa vừa rồi có mật báo bọn hắn đang lén lút chuẩn bị vài thứ còn đưa theo cả hoàng tử đến làm tin, ở đây có ngươi cũng không cần ta phải đến, chỉ là ở lại một thời gian sẽ chạy về phía Nam có vài việc.”

Vừa nói vừa quan sát Diệp Tu, ánh mắt nhìn qua người hắn sắc như ưng quét từ trên xuống dưới.

“Ta nghe báo rằng ngươi bị thương, ở đâu?”

“Hàn thượng thư bận trăm công nhìn việc còn lo lắng cho ta khiến ta vô cùng cảm động, nhưng chỉ là một vết thương ngoài da, đã được chăm sóc tốt, có khi còn không để lại sẹo đâu.”

Hàn Văn Thanh cũng mặc kệ hắn đang nói, đưa tay ra cách một lớp áo sờ, lúc này Diệp Tu chỉ mặc một bộ thường phục hơi dày chứ không mặc giáp, liền bị người rờ ra những vòng băng quấn cả người trên. Diệp Tu cũng bất ngờ, thường ngày Hàn Văn Thanh sẽ không hành động nôn nóng như vậy, còn đang là ban ngày mà. Nhưng hắn cũng nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt Hàn Văn Thanh, hẳn là đã nghe ai nói thương thế của hắn không giống như hắn báo.

“Ngươi nói là vết thương nhỏ?”

“Thật sự không là gì cả? Thời trẻ chúng ta đã chịu qua bao nhiêu vết thương chứ, ngươi đừng lo lắ...”

Chưa kịp nói hết đã bị cắn.
---------
Lần này Taka viết vài lần nhưng cuối cùng đều không hài lòng,
nhiều truyện đành phải giữ lại, nếu có lần sau Taka sẽ thử
làm tiếp. Cảm ơn Lãi cũng như các bạn khác đã cùng nhau
để chúng ta có Xích Tâm năm 2021.
_Takanashi_
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook