Hoàn [SN Song Diệp 2021][Diệp Tranh] Ghen

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc
[Project mừng SN Song Diệp 2021] LEGENDS NEVER DIE - TRUYỀN KÌ BẤT DIỆT

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

[Diệp Tranh] Ghen

Author: chờ kiếm
Edit: Vic
Beta: @An Dĩ Duyệt




_______________________________________________________________________​

Ánh mắt của Tô Mộc Tranh hướng về phía bên ngoài phòng học.

Tan học là tới giờ nghỉ trưa, người ra người vào như nước, học sinh trong trường không phải là bạn học quen biết đang túm năm tụm ba cùng đi thì là một mình lúc ẩn lúc hiện trên hành lang. Từ chỗ Tô Mộc Tranh nhìn ra ngoài vừa vặn có thể thấy được dáng vẻ chán chường của Diệp Tu, vốn là một học sinh lớp 12 đang tốt đẹp lại trông như một con sâu rượu sắp vỡ gan, quầng thâm ở mắt rất đậm, hắn dựa vào tường không biết đang nói gì với người khác, người kia bị cây cột phòng học che đi, tuy không thấy rõ nhưng Tô Mộc Tranh biết chắc chắn đó là một cô gái.

Học lớp bên, thành tích rất tốt, nghe nói luôn thuộc top 3, còn rất xinh đẹp.

Tô Mộc Tranh chống cằm.

"Tâm trạng không tốt thì cậu sẽ không kéo người ta vào đâu nhỉ."

Ngồi gác chân chữ ngũ nhìn về phía cô bạn, Sở Vân Tú một tay chống cằm, lông mày tinh tế nhướng lên, móng tay dài gõ lên mặt bàn.

Tô Mộc Tranh thở dài, "... Bọn họ cũng chưa làm gì mà."

"Không làm gì mà lại như muốn hôn nhau thế kia à?"

"Hôn nhau?" Tô Mộc Tranh đột nhiên quay đầu nhưng thấy Diệp Tu ngay cả tư thế cũng không đổi, nháy mắt mặt ửng hồng, "Tú Tú!"

"Không phải là rất để ý người ta đấy sao, việc gì phải xấu hổ không nhận thế." Sở Vân Tú nhếch miệng, đưa tay dùng sức đẩy trán Tô Mộc Tranh, "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nếu không khẳng định chủ quyền hẳn hoi, người đàn ông của cậu bất cứ lúc nào cũng có thể bị hồ ly tinh khác lừa đi mất đó!"

Mặc dù mình không nghĩ khuôn mặt Diệp Tu quý giá đến mức ấy nhưng cái khó cưỡng lại là nhà hắn có tiền nha. Sở Vân Tú thầm bổ sung một câu trong lòng.

Tô Mộc Tranh che trán lại, nhất thời không biết muốn giận hay muốn cười, "Diệp Tu chỉ là thức đêm thường xuyên nên trông hơi tàn mà thôi."

Sở Vân Tú bày tỏ cô không muốn thảo luận chuyện này cùng người đang yêu.

"Coi như không nhắc tới việc đó nữa, nhưng cậu không cảm thấy chồng cậu quá khoa trương à." Sở Vân Tú vừa nói vừa quay ra ngoài, tầm nhìn từ chỗ của cô vừa vặn bị cây cột chắn mất, đừng nói cô gái kia mà ngay cả Diệp Tu cô cũng không nhìn thấy, "Rõ ràng là đến ăn cơm với cậu thì ở bên ngoài lâu như thế làm gì, sắp hết giờ nghỉ trưa luôn rồi kìa."

Tô Mộc Tranh vô thức ngẩng đầu nhìn đồng hồ của phòng học, bây giờ còn chưa đến mười hai giờ mười lăm phút, mà nghỉ trưa đến bốn mươi mới kết thúc, thời gian rõ ràng còn dư dả, nhưng bị lời nói của Sở Vân Tú ảnh hưởng, khuôn mặt Tô Mộc Tranh cũng dần cúi gằm xuống. Không đáp lại đối phương, cô cúi đầu nghịch hộp cơm của mình, đồ ăn bên trong bị cô đảo loạn lên đã sắp nát bét.

Sở Vân Tú lắc đầu, "Cậu ra ngoài gọi một tiếng xem."

Tô Mộc Tranh lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài một chút, trong lơ đãng mắt đối mắt với Diệp Tu, người bạn trai học hơn cô một lớp cười nhếch miệng với cô, Tô Mộc Tranh theo phản xạ đang định vẫy tay với hắn thì Diệp Tu lại quay đầu đi tiếp tục nói chuyện với cô gái nọ.

Tay Tô Mộc Tranh dừng lại.

Nhưng ngoài dự kiến của cô, lần này Diệp Tu chưa nói thêm được hai câu đã kết thúc cuộc đối thoại. Nam sinh hai tay gác sau gáy, gương mặt mang mấy phần mệt mỏi, nhân lúc cô gái nọ không thấy thở dài một hơi. Diệp Tu ngồi vào ghế đối diện Tô Mộc Tranh, khuỷu tay chống lên trên bàn, đang định nói gì lại lập tức đổi giọng, "Sao trán em hồng vậy?"

Tô Mộc Tranh ngẩn người, vô thức sờ lên trán, "À, vừa nãy bị Tú Tú chọc mấy cái."

Diệp Tu cau mày, quay đầu nhìn Sở Vân Tú, "Làm gì thế?"

Sở Vân Tú không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Bây giờ mới biết đau lòng sao, nãy anh vừa làm gì."

Diệp Tu lập tức cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nhưng Sở Vân Tú không có ý định cho đối phương trả lời, người tự cảm thấy bản thân là một cái bóng đèn rất lớn vẫy vẫy tay, nói, "Mình đi mua cơm trước, hai người các cậu từ từ ăn đi.", cô gái với mái tóc đen dài xách túi đi mất, để lại đôi tình nhân mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Tô Mộc Tranh cúi đầu chọc chọc hộp cơm trưa của cô.

Diệp Tu ho một tiếng, gãi gãi đầu, "Cái kia, thật xin lỗi, vốn là đến ăn cơm cùng em."

Tô Mộc Tranh cắn đũa lắc đầu, chun mũi, "... Cô ấy nói gì với anh đó?"

"Cũng không có gì, chỉ nói một chút chuyện liên quan đến cuộc thi thôi." Diệp Tu thở dài, mở nắp hộp cơm của mình, vừa trông thấy đồ ăn bên trong tay đã tự động gắp sườn xào chua ngọt sang hộp cơm của đối phương, hắn biết Tô Mộc Tranh thích ăn cái này, "Nói một tràng vẫn không nghe ra được trọng điểm đâu, anh chịu không nổi phải chạy trước."

"Này này này, anh đừng có cho em hết, thế thì anh còn gì ăn nữa." Vội vàng cản động tác của đối phương lại, Tô Mộc Tranh ngập ngừng một lát rồi ậm ờ lên tiếng, "... Chắc tại vì người ta trông rất xinh đẹp đúng không."

Động tác của Diệp Tu lập tức ngừng lại, "Em nói gì vậy?"

Tô Mộc Tranh nhăn mặt, "Nếu không thì sao phải đợi lâu như vậy... Cô gái kia hẳn là rất xinh đẹp đúng không, nghe nói còn có thành tích rất tốt nữa."

Diệp Tu nhất thời dở khóc dở cười, "Không phải anh chỉ đợi có năm phút thôi hay sao, không hề lâu mà."

"... Nói không rõ trọng điểm thì đương nhiên hai, ba phút không xong được rồi."

Tô Mộc Tranh cúi đầu hờ hững chọc chọc hộp cơm của mình. Đồ ăn đang ngon lành bị cô làm cho lộn xộn cả lên.

Chỉ còn thấy được xoáy tóc trên đỉnh đầu của bạn gái, Diệp Tu sửng sốt một lát mới phản ứng lại trước tình huống này, hắn không nhịn được cười, Tô Mộc Tranh không nghe thấy lời hồi đáp liền vô thức ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đối phương đều tràn đầy ý cười, gương mặt cô đỏ bừng lên.

"Cười, cười cái gì mà cười."

"Không có gì đâu." Diệp Tu ho khan một tiếng, cố gắng ngăn khóe miệng đang nhếch, "Ừm, là anh không tốt, lần sau sẽ sửa."

"... Biết vậy là được rồi."

Diệp Tu gật gật đầu, "Chắc chắn sẽ sửa mà, không giận nữa nhé?"

"... Bình thường vốn sẽ không tức giận vì mấy chuyện cỏn con này." Tô Mộc Tranh nói, khóe miệng của cô cũng cong lên trong vô thức, "Được rồi, ăn cơm đi."

"Ăn cơm ăn cơm." Diệp Tu thuận theo, bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì, khẽ mỉm cười, "Nhưng mà, anh cảm thấy em xinh hơn cô ấy nhiều. Hoa khôi giảng đường cơ mà, lo gì chứ nhan sắc thì không cần thiết."

Tô Mộc Tranh bĩu môi hừ một tiếng.

Dáng vẻ này của cô bạn gái rất hiếm thấy, chính bản thân Diệp Tu cũng không hiểu sao mình không nén nổi nụ cười, "Mà thành tích cũng tốt hơn cô ấy, em chẳng phải đứng đầu bài thi Ngữ văn lần này sao."

Tô Mộc Tranh trợn tròn đôi mắt, "Vậy mà anh cũng biết."

Đương nhiên là biết, sắc mặt Diệp Tu nặng nề, "Anh trai em nhắc đi nhắc lại với anh ròng rã nửa tháng đấy."

Cười hì một tiếng, Tô Mộc Tranh lắc đầu, "Phải bảo anh ấy khiêm tốn một chút."

"Việc này thì cần gì khiêm tốn chứ." Diệp Tu lại phản đối, "Em xem, em lợi hại thế cơ mà."

"Được rồi được rồi." Cả khuôn mặt lại đỏ bừng cả lên, Tô Mộc Tranh cắn môi, tìm trong hộp cơm của mình một miếng đậu phụ có thể miễn cưỡng coi là hoàn hảo rồi gắp sang cho bạn trai, "Vui thật rồi, dừng cái chủ đề này lại được không."

Diệp Tu đương nhiên gật đầu tán thành, "Được, đương nhiên được."

Hai bàn tay dưới gầm bàn không dấu vết mà nắm chặt lại, Diệp Tu ho khan một tiếng, Tô Mộc Tranh quay đầu qua chỗ khác, hai người ăn cơm của mình.

Khóe miệng còn vương lại nụ cười ngọt ngào.

-FIN-
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#2
Mộc Mộc ghen cũng đáng yêu :)
 

Bình luận bằng Facebook