Phiên Ngoại - Khi Gió Thổi Hoa Rơi
01.
Biến thành quỷ là cảm giác thế nào?
Lúc ý thức của Kiều Nhất Phàm trở lại từ đống hỗn độn, chỉ cảm thấy trừ đầu ra cả người mình đều nhẹ bẫng, như đang trôi lửng lơ trong nước.
Hồi ức như đèn kéo quân lướt nhanh qua đầu, có Trần Quả cười thoải mái, có tiểu đồ đệ khoé mắt đỏ bừng, có mọi người Hưng Hân mỗi ngày ồn ào với nhau, có mặt hồ gợn sóng lăn tăn ở công viên trung tâm, có trận mưa lớn xối xả ấy, có khói thuốc vấn vít không tan, có con hẻm nhỏ chiều hè, một đôi mắt sáng như sao, bỗng lọt vào tầm mắt.
Kiều Nhất Phàm mở bừng hai mắt.
Lần đầu nhìn thấy, mới phát hiện minh ti trong mắt quỷ không tối tăm mờ mịt, khắp nơi tràn ngập bóng đen âm thầm như âm dương sư nhìn thấy.
Nơi này cũng có ánh sáng chói mắt, có đoàn người đông nghịt, có hương hoa nhàn nhạt, có tiếng nhạc trầm trầm trang nghiêm, có… có thi thể cậu.
Kiều Nhất Phàm bỗng run lên.
Cậu giơ tay, rũ mắt tỉ mỉ quan sát rất lâu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào vết chai thô ráp với nếp nhăn trên tay cậu đều đã biến mất, cậu mờ mịt sờ sờ mặt và cơ thể, xác nhận nhiều lần, mới hơi kinh hãi lại có chút vui vẻ ý thức được mình “cải lão hoàn đồng”.
Cũng khó trách, dù sao ở tuổi lúc đó đáp ứng tâm nguyện và giao hẹn, còn là thiếu niên chưa hiểu được cái gì gọi là người ra đi mãi không trở lại.
—— Hoá ra đã lâu như vậy sao?
Kiều Nhất Phàm hơi ngẩn ngơ.
Nhưng cậu vậy mà thật sự, cứ đợi bao nhiêu năm như thế.
02.
Kiều Nhất Phàm thử đi hai bước, thích ứng dần với cơ thể ngày càng nhẹ hơn trước.
Cậu cẩn thận xuyên qua giữa đám người, đến trước quan tài của mình trong nước mắt và tiếng khóc được đè thấp.
Cơ thể già yếu của cậu đang mỉm cười bình thản nằm giữa quan tài gỗ, chung quanh vây đầy cúc trắng cúc vàng, giống như quốc vương cao tuổi ngủ say trong muôn ngàn hoa chờ đợi công chúa đến hôn tỉnh dậy.
… Đây là suy nghĩ linh tinh gì vậy!
Kiều Nhất Phàm lắc đầu thật mạnh, vứt cái liên tưởng kỳ quái đi, quay đầu thì nhìn thấy tiểu bảo bối bây giờ của Hưng Hân đang đỏ mắt ôm đùi đồ đệ nhà mình, co rúm lại bộ dạng gặp quỷ nhìn cậu.
Đó là cháu gái của Trần Quả, trước khi cậu tạ thế một tuần, cậu còn vừa kể chuyện “Người Đẹp Ngủ Trong Rừng” cho cô bé trước khi ngủ.
“Ba ba...” Tiểu gia hoả kéo ống quần trong tay, chỉ Kiều Nhất Phàm trên quan tài, vừa muốn mở miệng đã bị cha cô nhóc che miệng lại bế lên.
“Bây giờ không thể nói chuyện.” Cha cô nghiêm túc nói nhỏ với cô.
Kiều Nhất Phàm không nhịn được cười lên.
Tiểu gia hoả không nhận ra cậu à…
Cậu hạ mắt đặt tay lên cơ thể mình, hơi đẩy xuống, chỉ thấy bàn tay dần xuyên qua da, giống như đẩy ra gợn sóng, không khí lạnh như băng xẹt qua đầu ngón tay, nhưng lại chẳng lưu lại cái gì.
Hoá ra quỷ tiếp xúc với người là cảm giác ấy sao?
Cậu còn chưa kịp cẩn thận trải nghiệm xúc cảm mới lạ này, đột nhiên bị cảm giác bỏng bốc cháy kịch liệt buộc phải rút tay về, cậu vô thức lùi hai bước, dưới chân vấp một cái, va phải giá để vòng hoa ở bên cạnh.
“Rầm” một tiếng, cả giá hoa cứ như vậy đổ xuống.
Ánh mắt mọi người đều dồn tới.
Kiều Nhất Phàm lập tức hoảng loạn luống cuống chân tay. Cậu không biết trước tiên nên cảm khái âm dương khác biệt, hay đi nghĩ cách cứu lại một màn quái dị khác thường ở trong mắt người bình thường này, cũng may đúng lúc này Nguỵ Sâm ngước mắt thấy cậu.
“Khụ, gió thổi lớn thật…” Nguỵ Sâm không hổ là Nguỵ Sâm, mặt không đổi sắc đón lấy ánh mắt kinh dị của đám người, đối phó với mọi người đang ngây ra, “Tiểu Vương, đi đóng cửa sổ đi.”
“Dạ… vâng.” Con gái Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu, lúc đi qua bé con nhà mình thì xoa đầu một cái.
Thế là tiểu gia hỏa lại vừa muốn nói gì liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đám người nhìn nhau, giữa lời Nguỵ Sâm nói với liên tưởng đáng sợ của mình, chọn tin cái trước.
Kiều Nhất Phàm mím môi cười cười xin lỗi với Nguỵ Sâm, Nguỵ Sâm nháy nháy mắt với cậu, lúc người kế tiếp đi lên đưa tay từ biệt với di thể, vẻ mặt lại đau thương nghênh đón.
Dù là Kiều Nhất Phàm có hơi thổn thức lúc này cũng không thể đau khổ nổi nữa.
Làm quỷ cũng tốt ghê, cậu nghĩ.
Chỉ là, nếu nhiều người thấy được cậu hơn thì tốt. Nếu vậy, sẽ không có nhiều người thương xót cho cậu nữa chăng?
03.
Hiệu suất làm việc của nhà tang lễ khá cao, sau khi nghi thức kết thúc không bao lâu thì cậu tận mắt nhìn thấy cơ thể mình hoá thành tro trong ngọn lửa hừng hực.
Kiều Nhất Phàm đi theo sau đám người Hưng Hân, đưa tiễn từng người đến dự tang cậu, cậu lặng lẽ thầm nói lời cảm ơn chân thành và cảm động với mỗi người bọn họ.
Chờ xác định không có ai rồi, một đám người Hưng Hân nhanh chóng vây quanh cậu.
“Ai ui, vẫn là Tiểu Kiều hồi nhỏ đẹp trai mà… Để anh xem nào, đây là dáng vẻ lúc 20 tuổi đúng không? Chậc chậc chậc, hồi đó đáp ứng tâm nguyện?” Phương Duệ vì phải dự tang lễ nên biến thành hình người, lúc này không có người ngoài, hắn biến “bụp” về bản thể, Kiều Nhất Phàm đưa tay đón lấy hắn, ôm hắn vào lòng sờ lông mềm trên người hắn: “Dạ.”
“Kiều thúc, nhìn thế này, chú người thật đẹp hơn ảnh chụp nhiều, trước đây ai chụp ảnh cho chú vậy?” Đồ đệ cậu ôm bé con đi quanh cậu hai vòng, cười đến suýt làm rớt đứa nhỏ, “Ai zô không được, nhìn chú còn non nớt hơn cả cháu, gọi chú rất có cảm giác diễn kịch!”
Kiều Nhất Phàm không chút uy lực lườm cậu một cái: “Gọi là tiền bối.”
“Ba ba, đây là… ông của con?” Tiểu gia hoả kinh ngạc muốn chọc mặt Kiều Nhất Phàm, lại bị Kiều Nhất Phàm lặng lẽ tránh đi, bé còn quá nhỏ, đề phòng quỷ khí xâm nhập vào cơ thể bé, vẫn nên giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn.
“Đúng vậy,” Cha con bé cũng ôm nó lùi lại một chút, cũng không cảm thấy lúng túng, thuận tiện kiểm tra đứa trẻ, “Còn nhớ không? Trước đây ba ba từng nói với con, sau khi chết thì người biến thành gì?”
“Quỷ!” Tiểu nha đầu rất tự hào trả lời câu hỏi, “Vậy bây giờ ông là quỷ ạ?”
“Trả lời đúng rồi.” Kiều Nhất Phàm cười.
“Được rồi được rồi, mau về đi, về rồi nói,” Trần Quả đuổi người, “Con trai con cách xa Tiểu Kiều chút, chú ấy vừa hoá quỷ, sức mạnh âm dương sư đó của con cẩn thận đừng làm thương chú ấy.”
Vừa nói như vậy, mọi người giống như bỗng nhớ tới điều gì, ăn ý đều tản ra không nói gì nữa, Tô Mộc Tranh cẩn thận thử nhìn Kiều Nhất Phàm, không nhìn ra bất cứ thay đổi gì trên mặt cậu.
“Trần tỷ, em trước hết chưa về Hưng Hân,” Kiều Nhất Phàm vẫn cười với bọn họ, “Em muốn đi tìm anh ấy, đi bây giờ.”
Trần Quả ngẩn ra, sau đó cũng cười: “Vậy thì đi thôi. Trước khi tìm được cậu ấy chơi một chút cũng được, muốn về lúc nào thì về —— Hưng Hân vĩnh viễn là nhà của mấy đứa.”
Lúc cô nói lời này đám người Hưng Hân cũng nhìn cậu chan đầy ý cười, tiểu gia hoả còn xoè tay nhỏ với cậu: “Mau về nhà nha ông!”
Kiều Nhất Phàm vẫy tay với bọn họ: “Được.”
04.
Diệp Tu ở đâu?
Kiều Nhất Phàm cũng không biết.
Lần cuối cùng nhận được tin tức của Diệp Tu, anh trai ấy đang ở một thị trấn nhỏ vùng sông nước cách Tứ Cửu thành hơn ngàn dặm, nói cho cậu nghe gà nướng đất sét ngon cỡ nào. Lúc đó Kiều Nhất Phàm đã cả ngày nằm trên giường, xuống giường đều rất khó nhọc, càng đừng nói đến chạy hơn ngàn dặm để nếm thử một con gà.
Bây giờ cách ngày đó đã gần hai tháng, Diệp Tu có dạo chơi đến vùng khác nữa hay không, Kiều Nhất Phàm căn bản cái gì cũng không đoán được.
Thế nhưng chút chuyện này thì có sao?
Chỉ cần cứ kiên nhẫn đi dọc theo đường tiền bối đã đi qua, bọn họ sớm muộn cũng sẽ gặp nhau lần nữa, không phải sao?
Sau khi Kiều Nhất Phàm hạ quyết tâm, trong tình huống không ai chú ý đến, ỷ vào người khác không nhìn thấy lặng lẽ lên máy bay bay sang thành phố bên cạnh. Sau khi xuống máy bay lại chen lấn hai tiếng xe buýt, cuối cùng cũng tới trấn nhỏ được Diệp Tu tả là “núi cao nước trong gà nướng đất sét ngon” này.
Gác lửng có gạch xanh ngói nhỏ san sát hai bên đường lát đá, giữa sông ngòi giăng khắp nơi chậm rãi chảy xuôi, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi trắng xám xanh biếc, là sự tồn tại hoàn toàn khác biệt với Tứ Cửu thành tường đỏ ngói vàng.
Kiều Nhất Phàm mới lạ đi dọc theo con sông một hồi, trong đó bốn lần suýt vì rêu xanh giữa khe đá mà trượt chân rơi xuống sông, cậu leo qua ba cây cầu nhỏ cong cong, ở trong hẻm chật hẹp xoay hai vòng, sau đó không hề ngoài ý muốn —— lạc đường.
… Cứ như vậy đi tìm Diệp Tu? Cậu đừng ném chính mình đi đã tốt lắm rồi.
Kiều Nhất Phàm vịn tường lắc đầu cười khổ.
Không hiểu sao, cậu luôn cảm thấy hơi mệt, trong trấn nhỏ này hình như có khí tức gì đó mà bản năng cậu kháng cự, cậu nghĩ nửa ngày, mới bừng tỉnh nhận ra là âm dương sư, nhưng chỉ là gà mờ. Nếu không phải trạng thái cậu bây giờ yếu đến gió thổi đã bay, mà gặp phải âm dương sư như mình trước kia, e là đến sức để đứng cũng không có.
Cơ mà… không chừng âm dương sư, có thể giúp cậu?
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm sáng lên.
Diệp Tu nói với cậu nhiệm vụ của âm dương sư là giúp quỷ hoàn thành tâm nguyện, qua bao nhiêu năm, quả thực cậu cũng luôn làm vậy, bây giờ đến phiên mình có chuyện cần nhờ, vậy mà ông trời thật sự ném âm dương sư đến trước mặt cậu.
Cái này gọi là gì ấy nhỉ, thiên đạo luân hồi?
Kiều Nhất Phàm không muốn chờ thêm giây nào nữa, cậu miễn cưỡng lên tinh thần, nín thở nhìn chằm chằm cố gắng tìm ra ngọn nguồn khí tức này, ngược lại cũng không khó, dù sao đối phương gà mờ mà, chỉ một lúc sau cậu đã xác định phương hướng, xuyên qua mấy con hẻm, cậu thở hồng hộc đứng trước cổng nhà âm dương sư.
Vừa thấy nhà này, cậu lại có chút hoảng hốt.
Cái cổng này không hề phù hợp với màu sắc và phong cách trầm tĩnh của trấn nhỏ này, thềm đá xanh, cổng đỏ thẫm, giống với dinh thự Vi Thảo cậu ở hồi nhỏ.
Kiều Nhất Phàm bỗng có dự cảm không tốt.
05.
Lúc cậu nhìn thấy âm dương sư kia, dự cảm ấy càng mãnh liệt.
Bọn hắn cả cuộc nói chuyện chưa đến năm câu, cậu vừa mới nói muốn nhờ xin giúp đỡ, đã bị âm dương sư mất kiên nhẫn kéo cổ áo. Quá trình tiếp theo trong lúc mơ màng cậu cảm thấy quen thuộc lạ thường, đợi đến lúc cơ thể lại tự do lần nữa, cậu đã bị ném ra cổng, dán mặt lên đường lát đá trước thềm đá ở cổng viện.
Kiều Nhất Phàm cười khổ một tiếng, nằm trên đất nhe răng trợn mắt nửa ngày không đứng lên.
Âm dương sư kia còn chút lương thiện, không hề không phân trắng đen dán bùa chú lên cậu, nhưng rốt cuộc là âm dương sư, năng lực có thiên phú hay không cũng ở chỗ ấy, bị quẳng thẳng ra ngoài như vậy, dù không cố ý làm cậu bị thương cũng đủ làm cậu ăn đau.
Quên đi, dù sao cũng là quỷ, chẳng ai nhìn thấy, cứ nằm lát hẵng dậy.
Kiều Nhất Phàm cam chịu mà nghĩ.
Thế là cậu cứ nằm rạp bất lực trên đất hồi lâu, mãi đến lúc trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày cũng không sạch sẽ lắm.
“Đã bảo em là, con trai bị ngã phải biết tự đứng lên mà.”
Kiều Nhất Phàm chỉ cảm thấy trên đầu có cái bóng đổ xuống, theo đó, mùi thuốc lá lờ lờ lan ra, tựa như ánh sáng từ bờ bên kia vũ trụ xa xôi vượt ngàn năm cuối cùng cũng đến, sau khi đã trải qua thời gian lữ hành dài đằng đẵng, gặp người vừa đúng lúc ngẩng đầu lên.
Thời gian giống như dải Mobius, bao lần quanh co xoay chuyển, lại lần nữa trở về khởi điểm ban đầu.
Buổi chiều trời âm u hôm ấy, thiếu niên nhỏ bé bị ném ra cửa, và anh đúng lúc đi ngang qua.
Diệp Tu, Diệp Tu.
06.
Diệp Tu… tiền bối…
Kiều Nhất Phàm cúi đầu, cái trán dán trên đất đá lạnh băng, viền mắt lại nóng vô cùng. Cơ thể cậu cứng đờ không dám cử động một chút, đến thở cũng nhẹ hơn nông hơn, như sợ sẽ phá vỡ cái hiện thực như mộng cảnh này.
“Sao lớn rồi còn học ăn vạ thế nhỉ,” Diệp Tu bất đắc dĩ thở dài, ngồi xổm xuống, lần này anh không chút do dự, trực tiếp đặt tay lên đầu thiếu niên, tùy tiện vò vò, giọng điệu trêu chọc như dỗ đứa nhỏ năm tuổi, “Bạn nhỏ Kiều Nhất Phàm, đừng ăn vạ trên đất nữa, dậy mau nào? Đưa em đi ăn gà nướng đất sét.”
Kiều Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, cố gắng kiềm chế xúc động muốn khóc lên, buồn bực lầm bầm: “… Bạn nhỏ cái gì, em cũng lên ông rồi đấy…”
Tay Diệp Tu vẫn phủ trên đầu hắn, nghe thấy cậu nói vậy buồn cười lại đi vò đầu cậu, đầu tóc Kiều Nhất Phàm bị vò vê như cái ổ gà, nhưng cậu không nỡ tránh đi.
Hoá ra được tiền bối xoa đầu là cảm giác này… ấm áp, còn nhột nhột, nhưng không gì có thể khiến người ta an tâm hơn vậy.
Xúc cảm vô cùng chân thực từ trên đầu truyền đến đáy lòng, tâm lơ lửng bao lâu rốt cuộc cũng tìm được chỗ nghỉ ngơi bình yên, cả người cậu buông lỏng, đồng thời nỗi nhớ nhung mãnh liệt trong khoảnh khắc chững lại, như cái chốt đóng chặt đã lâu được mở ra, hoá thành lệ nóng cuồn cuộn không dứt.
“Tiền bối…” Mới mở miệng lại nghẹn ngào, Kiều Nhất Phàm bỗng không muốn nói gì hết, cậu đột nhiên chống tay lên quỳ gối dậy, nhào tới, hôn lên môi Diệp Tu trong ánh mắt kinh ngạc của anh.
Đó là một nụ hôn khá ngây ngô.
Cậu thậm chí không biết nên làm sao, chỉ dám dùng môi mình cẩn thận chạm lên, vê nhẹ, đầu lưỡi thỉnh thoảng khẽ liếm xuống Diệp Tu, nhưng vừa chạm vào đã rụt đi. Nước mắt thuận theo đuôi lông mi trượt xuống chảy vào giữa răng môi, lẫn với khí tức như có như không của Diệp Tu, giống như một ly rượu đỏ nhất phẩm niên đại cổ xưa, nơi đầu lưỡi vừa chạm vào phảng phất như bị bỏng, vào miệng thì đắng chát nhưng dư vị thì ngọt ngào không tan.
—— Đó là tiếng vọng về của tưởng niệm và trông mong đến thấu xương, ngấm trong ánh trăng vô biên, bao lần nửa đêm bừng tỉnh từ giấc mộng.
Diệp Tu vòng hai tay siết chặt lấy cậu.
Kiều Nhất Phàm cả người đều run rẩy, tiếng nức nở nhỏ bé ngẫu nhiên thoát ra từ giữa môi dán chặt lấy nhau, Diệp Tu khó có thể nhận ra nhấp môi dưới, nước mắt thiếu niên cứ vậy xông vào, lưu lại trong miệng anh hương vị hơi chua xót và vị riêng thuộc về Kiều Nhất Phàm.
Trái tim Diệp Tu bỗng đập dữ dội.
Kiều Nhất Phàm chờ đợi nhiều năm như vậy, anh không phải như thế sao?
Anh quả thật đã một mình đi qua năm tháng đằng đẵng không đếm xuể, thế nhưng chỉ anh hiểu được, một khi hưởng qua tư vị có người đi cùng bảo vệ lại trở về sự cô độc nó đau khổ thế nào. Mấy chục năm qua anh không ngừng phiêu bạt từ thành phố này đến thành phố khác, nhưng chẳng nơi nào có thể khiến anh dừng chân, anh thấy hết phong cảnh non song tươi đẹp, cuối cùng vẫn cảm thấy, không bằng muôn ngàn đốm sao trong ánh mắt thiếu niên.
Tay Diệp Tu nhẹ nhàng vòng qua sau gáy Kiều Nhất Phàm, hơi nghiêng người, chậm chạp mà nồng nàn làm nụ hôn này sâu hơn.
Nhớ nhung cũng được yêu thương cũng được, không cần nói lời thừa thãi nữa, anh chỉ muốn để em biết, từ nay về sau, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, dẫn em đi thăm thú phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này.
Nụ hôn kia kết thúc, nước mắt Kiều Nhất Phàm cũng ngừng rơi. Ánh nắng vượt tường cao rơi rải rác trên ngõ nhỏ, ấm áp thoa lên mặt, càng nhiều người bắt đầu xuất hiện bên cạnh bọn họ, dù biết những người kia không nhìn thấy, nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn xấu hổ muốn bốc cháy.
“Đi thôi,” Diệp Tu lại chẳng để tâm, nắm tay cậu, hơi dùng sức kéo thiếu niên trong mắt vẫn đầy ánh nước còn đỏ bừng cả khuôn mặt dậy, cúi đầu dùng tay kia lau đi vệt nước mắt trên mặt cho cậu, mỉm cười, “Mình về nhà.”
Kiều Nhất Phàm trở tay nắm lại tay Diệp Tu thật chặt.
Từ muôn hình muôn vẻ người bên cạnh bọn họ sát vai nhau đi qua, Kiều Nhất Phàm được Diệp Tu dắt, yên lòng đi theo sau lưng tiền bối của mình.
Mười ngón đan xen lòng bàn tay dán chặt, lần này, rốt cuộc em có thể chạm vào anh, anh tồn tại trên thế gian, chân thực đến vậy.
“Tiền bối…”
“Hửm?”
“Gà nướng đất sét thật sự ngon đến vậy sao?”
“Đương nhiên! Gu thưởng thức của anh em còn chưa tin sao?”
“Vậy chúng ta đi ăn mau đi, ăn rồi còn về.”
“Sao gấp thế? Không ở nơi này dạo chơi một chút?”
“Thôi, mọi người đều đang chờ tiền bối, huống chi, sau này chúng ta có nhiều thời gian lại đến.”
…
Tất cả cuộc gặp gỡ không hẹn mà đến, đều là đường về sau bao lâu xa cách.
Mà em vẫn luôn tin chắc, cuối cùng sẽ có một ngày em trở lại bên cạnh anh, trong thời gian buồn chán, cùng anh bước trên chặng đường mới.
07.
Trời trong xanh, đoàn người rộn ràng trong hẻm nhỏ, khắp nơi đầy ắp tiếng cười vui, trong cửa hàng bên đường truyền đến tiếng nhạc quen thuộc, hoà với tiếng cười theo gió bay đến nơi xa:
Bởi vì em đúng lúc gặp được anh
Nên mới có thể lưu giữ những ký ức tươi đẹp
Gió thổi hoa rơi nước mắt như mưa
Chỉ vì không muốn chia ly
Bởi vì em đúng lúc gặp được anh
Lưu giữ mười năm chờ đợi
Nếu có gặp lại nhau
Có lẽ em vẫn sẽ nhớ anh…
Bởi vì em đúng lúc gặp được anh, tiền bối.
END PN