Hoàn [SN Song Diệp 2021][Diệp Lam] Ca bệnh đặc thù

hongantran1410

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
256
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
#1
Sản phẩm thuộc project
[Project mừng SN Song Diệp 2021]
LEGENDS NEVER DIE - TRUYỀN KÌ BẤT DIỆT


Chúc hai chàng trai của chúng ta một sinh nhật vui vẻ.

Ca bệnh đặc thù
Editor:
@hongantran1410
Văn phòng bác sĩ buổi chiều cực kì yên tĩnh, dây leo trên bệ cửa sổ trổ lá xanh tốt trong hơi lạnh điều hòa, nhom thoải mái hơn những đồng đội ngoài song cửa đang héo úa dưới mặt trời chói chang.

Đôi giày cao gót của mỹ nữ gõ nhanh xuống mặt đất, mang theo một luồng hương thơm thanh nhã khi vào cửa.

"Đổi lá trà?"

Tuy là câu hỏi, nhưng tư thế của nam nhân đứng bên cửa sổ trước bàn làm việc lại không thay đổi, anh cúi đầu xem bệnh án, ngón tay thon dài không nhanh không chậm lật chart trên tờ giấy, mắt hơi híp lại như đang nghiền ngẫm điều gì.

"Bạn gửi tới chút trà xanh, em có bỏ thêm bạc hà" Tô Mộc Tranh đưa tay vén một lọn tóc ra sau tai, bước tới đặt ly nước lên bàn Diệp Tu, cốt sứ đụng mặt bàn kính phát ra một tiếng vang giòn, "Đặc biệt cho mùa hè, thử một chút xem?"

"Cũng chỉ em, ngâm trà thôi cũng lắm trò, anh chỉ cần có khói là ổn rồi.” Gật đầu nhẹ ngỏ ý cảm ơn, ánh mắt vẫn cứ không rời khỏi tài liệu trong tay.

"Hút thuốc trong phòng làm việc cẩn thận chủ nhiệm trừ tiền thưởng anh, " Tô Mộc Tranh cười hì hì về chỗ ngồi phê chữa bài tập của bác sĩ tập sự, "Vẫn đang xem bệnh sử của đứa nhỏ kia à? Nhìn ra được gì rồi?"

"Từ biểu hiện thì là trầm cảm điển hình, bất quá…” nhìn cái tên trên tiêu đề, khóe miệng hiện lên ý cười mang theo tia nghiền ngẫm, "Ha ha…"

"Phát hiện chuyện thú vị?"

Bác sĩ Diệp cuối cùng cũng bỏ bệnh án duỗi lưng, nâng ly trà lên uống một ngụm, "Cực kì thú vị." Nói xong đứng lên cầm áo blouse trắng trên giá khoác tùy tiện lên vai.

"Buổi chiều không ở phòng khám, ra ngoài làm gì?"

"Kiểm tra phòng." Lời còn chưa dứt người đã biến mất ở cửa.

"Buổi chiều kiểm tra phòng cái gì..." Tô Mộc Tranh chớp mắt nhìn về phía cửa, đồng nghiệp của cô vốn nổi tiếng sợ phiền phức, lần đầu tiên có chuyện phải quan tâm, thật sự… rất thú vị.

Rối loạn tinh thần không như các dạng bệnh tâm thần khác, mặc dù các triệu chứng chán ăn, hậm hực, lo lắng, hoặc ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng công năng xã hội của người bệnh, nhưng bởi tính tự nhận thức tốt hơn, có thể chủ động phối hợp với nhân viên y tế nên khu bệnh bốn này là nơi duy nhất không khóa, người bệnh có thể tự do ra vào. Không cần mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh truyền thống, thay vào đó là sơn tường xanh lục, sử dụng ga trải giường vàng nhạt, trong phòng bệnh có cây xanh được chăm sóc cẩn thận, thoáng nhìn thì giống khách sạn hơn là bệnh viện.

Bất quá bởi tính đặc thù của bệnh, vật phẩm ra vào nơi đây có hạn chế nghiêm ngặt, những vật sắc nhọn như bình thủy tinh, dao gọt hoa quả,… đều không được phép mang vào.

Cho nên khi Diệp Tu nhìn xuyên qua song kính cửa sổ phòng bệnh, nhìn thấy bệnh nhân gầy gò trên giường xuất thần nhìn chằm chằm cặp kính trông tay, lập tức không chút do dự đẩy cửa vào, tịch thu vật phẩm ẩn chứa nguy hiểm.

Một tia kinh hoảng lóe ra trong mắt người bị lấy đi trang bị, chậm rãi ngẩng đầu, "Diệp, bác sĩ Diệp..."

Ngũ quan rất đẹp, nhưng sắc mặt hơi tái, ắt hẳn là ăn cơm không ngon, "Mới tháng trước vì có người cầm mảnh kính mắt tự sát nên bị trừ hết tiền thưởng, cậu đây là muốn anh nghèo chết nha, Tiểu Lam." Diệp Tu thản nhiên ngồi xuống mép giường, vươn tay ra xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.

"Có lỗi..." Giọng điệu đè thấp xám xịt mang theo bao nhiêu phiền muộn, bệnh nhân tên Lam Hà lại từ từ vùi mặt vào khuỷu tay, không nói thêm gì nữa.

"Buổi sáng lúc trị liệu nhóm vẫn biết an ủi người ta, anh nghĩ cậu đã chuyển biến tốt, chậc chậc, xem ra hơi lạc quan rồi, " Diệp Tu vỗ bờ vai thon gầy, cũng không nói thêm gì.

Lam Hà nhập viện nửa tháng trước, căn cứ theo bệnh án miêu tả là sinh viên đại học chuẩn bị tốt nghiệp, vì áp lực quá lớn dần dần xuất hiện triệu chứng kén ăn hậm hực và khuynh hướng tự sát, cũng may có ý thức tự cứu mãnh liệt, vẫn tự biết chạy đến bệnh viện điều trị. Lúc nằm viện cũng rất ôn hòa, chưa từng có hành vi kích động, bác sĩ trực giường báo cáo: tiến hành trị liệu và khai thông một khoảng thời gian nữa thì không bắt buộc phải nằm viện lâu dài.

Mỗi ngày kiểm tra phòng theo lệ, thực tế chính là tán gẫu có kỹ thuật, thông qua giao tiếp bác sĩ có thể hiểu rõ trạng thái tinh thần của người bệnh, Lam Hà mọi thường không nói nhiều, nhưng nếu đề tài tán gẫu làm cậu cảm thấy hứng thú— nghệ thuật, âm nhạc, điện ảnh, sẽ nói nhiều hơn, thậm chí đến chỗ cao hứng sẽ lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đến buổi chiều và đêm lại trở nên sa sút, tối tăm, ngồi ở trong phòng không nhúc nhích, làm hộ sĩ ca đêm rất lo lắng, lúc tuần đêm cũng sẽ đặc biệt chú ý.

Tình huống này trong mắt Diệp Tu có chút đặc biệt, vì thế lưu tâm quan sát mấy ngày rồi mới có kết luận bước đầu trong lòng.

Rất thú vị, nhưng lại hơi phiền.

Một lúc lâu sau, Lam Hà đứng dậy rót ly nước, đưa cho Diệp Tu rồi ngồi lại lên giường, lộ ra một nụ cười mệt mỏi, "Có lỗi, bác sĩ Diệp, vừa nãy có hơi mất khống chế... Em..."

Cậu còn đang chuẩn bị nói cái gì, ngoài cửa lại có tiếng náo động truyền đến, tiếng bước chân hoảng loạn và tiếng hộ sĩ kinh hô.

Xảy ra vấn đề gì rồi?

"Cậu ở lại trong phòng đừng nhúc nhích, anh đi ra ngoài xem." Diệp Tu nói xong đẩy cửa ra kiểm tra tình hình, khi thấy rõ nguồn cơn gây rối thì không khỏi nhíu mày.

Quần áo bệnh nhân màu trắng xanh, trên tay là vòng đỏ, là bệnh nhân có triệu chứng bệnh nặng ở khu tám, không biết là bảo vệ sơ sẩy hay như nào, chạy khỏi phòng bệnh được trông coi nghiêm mật. Triệu chứng nặng của khoa tâm thần thuộc vài loại tình huống: Không thể khống chế các triệu chứng dương tính*, người bệnh hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo, hoặc là - khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

*vi.wikipedia.org/wiki/Tâm_thần_phân_liệt#Triệu_chứng_dương_tính_(còn_gọi_là_triệu_chứng_loạn_tinh_thần)

Người đàn ông mất khống chế như phát rồ xông tới hành lang, các bệnh nhân khác đều sợ đến mức trốn ở trong phòng đóng chặt cửa, hộ sĩ trực ban trưa trẻ tuổi không dám đi lên phía trước, Tô Mộc Tranh vừa chỉ huy một hộ sĩ nhỏ ở cửa hông chạy ra gọi bảo vệ vừa dẫn những người còn lại cẩn thận lui về sau, thấy Diệp Tu đi đến thì nhẹ nhõm hẳn.

"Chậc chậc, bảo vệ lầu tám phải trừ tiền thưởng thôi." Vẫn là chất giọng lười biếng đó, ánh mắt lại trở nên sắc bén không giống bình thường, Diệp Tu vừa nói vừa bình thản xoay cổ tay đi qua.

Cảnh giác phát hiện có người đang đến gần mình, nam nhân trừng đỏ mắt, gào thét vồ tới chỗ hắn, Diệp Tu nhanh nhẹn lách người, lúc quay đầu lại chuẩn bị khống chế hắn tim lại chợt trùng xuống.

"Cẩn thận!"

Mục tiêu ban đầu của người đàn ông đó không phải Diệp Tu, mà là thiếu niên xuất hiện sau lưng hắn.
Giờ phút này Lam Hà đang chấn kinh bởi cảnh tượng trước mắt, não trắng xóa, trơ mắt nhìn người đàn ông nhào tới chỗ mình, nghe được nhắc nhở của Diệp Tu, cậu quay đầu muốn chạy, lại mất cân bằng té lăn trên đất, đầu gối nặng nề dập lên gạch men sứ, đau đến nỗi không đứng lên được.

Xong. Cậu nhắm mắt tuyệt vọng nghĩ.

Tập kích trong dự đoán lại không hề xuất hiện, theo sau là tiếng vật nặng đánh xuống vang lên bên tai, còn có bước chân bảo an vội vàng chạy tới.

Đến khi bị ôm lấy đưa trở về giường bệnh, thân thể vẫn không thể khống chế mà run rẩy kịch liệt, một tay nắm chặt vạt áo y sĩ trưởng chết sống không chịu buông ra.

Diệp Tu cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch kia, môi vì sợ hãi mà mất đi máu sắc, giọt nước óng ánh dính trên lông mi, nhịn xuống răn dạy nghiêm khắc suýt nữa buột miệng nói ra, âm điệu từ từ an ủi cậu.

"Bị dọa sợ? Đừng sợ, anh tốt xấu cũng từng công tác ở lầu tám, trình độ như thế này không là gì, bảo an đã đưa hắn về."
Lam Hà không đáp, lưng vẫn còn run lên bần bật, người làm bác sĩ thở dài, đưa tay ra vỗ về sống lưng gầy gò.

"Cậu thả lỏng, cho anh xem qua đầu gối một chút."

Có được câu trả lời khiến người yên tâm, Lam Hà cũng không đọ sức với áo blouse của Diệp Tu nữa, ngón tay buông lỏng rồi ngồi xuống để người nọ cuốn ống quần mình lên kiểm tra thương tích.

Đầu gối trắng nõn ngã ra tạo mảnh bầm tím to bằng lòng bàn tay, nhìn rất đáng sợ, Diệp Tu nhấc ống chân cậu lên thử kiểm tra khả năng vận động, vết thương bị chạm vào đau đến chấn động cả người nhưng vẫn cắn chặt răng không cho mình thét ra tiếng.

Diệp Tu có chút buồn cười nhìn dáng vẻ cậu nhịn đau cậy mạnh, cũng không vạch trần cậu, "Xem ra xương không bị chấn thương, bất quá anh không am hiểu cái này, ngày mai gọi bác sĩ khoa chỉnh hình qua hội chẩn." Vừa nói vừa cầm túi đá từ hộp cấp cứu cho cậu chườm giảm đau, vừa mở miệng bằng ngữ khí thật lòng hiếm thấy:

"Giả bệnh đến mức suýt chút nữa lấy cả mạng nhỏ của mình, thiệt thòi lớn quá ha? Bạn học Lam?" Hai chữ bạn học bị cố ý nhấn mạnh, vào tai Lam Hà quả thật chính là cực kì trào phúng với lời nói dối của cậu.

"Anh... biết từ lâu rồi sao?"

Lam Hà chột dạ ngẩng đầu, nhưng không thấy sự xem thường và trào phúng trong dự đoán ở trên mặt người kia, Diệp Tu thậm chí cười cười, vuốt tóc của cậu nói, "Anh là bác sĩ chuyên nghiệp của khoa tâm thần, với mấy cái thủ đoạn vặt ấy, cậu cảm thấy có thể giấu giếm được sao? Chỉ là, anh muốn biết nguyên nhân."

Cậu không phải sinh viên đại học tốt nghiệp, mà là một diễn viên nhỏ bé mới ra mắt không bao lâu, chỉ là bởi vì lúc thử diễn bệnh nhân trầm cảm thì bị đạo diễn khiển trách "Diễn xuất không hề có cảm giác chân thực", liền muốn thử biện pháp này: vừa thử đóng vai trầm cảm vừa quan sát hoạt động thật sự của bệnh nhân ở phòng bệnh.

"Ngu ngốc." Nghe xong giải thích của Lam Hà, Diệp Tu chỉ đưa ra đánh giá hai chữ.

"Bác sĩ Diệp, giả bệnh là em không đúng, em rất xin lỗi, nhưng em không nghĩ đây là ngu ngốc." Lam Hà không còn cần tiếp tục giả bệnh nhân, vẻ mặt khi nói chuyện cũng sinh động hơn nhiều, trừng Diệp Tu đầy bất mãn, là một người đàn ông trưởng thành thì cho dù là ai bị nói ngu ngốc đều sẽ không vui, huống hồ diễn viên vì nhân vật đi trải nghiệm nhiều loại cuộc sống cũng không ít, sao lại có thể nói cậu ngu ngốc vậy chứ.
Nhìn gương mặt tức giận của cậu, Diệp Tu không khỏi cười ra tiếng, sau khi nhận được một ánh mắt bất mãn mới ngừng lại, thu lại ý cười, lạnh mặt ấn một cái lên đầu gối mảnh khảnh.

"Ô" Cơn đau đột ngột khiến Lam Hà run rẩy, "Anh làm gì thế?"

"Cho cậu nhớ thật kĩ, bệnh này thích là có thể giả à?" Nhìn người trên giường bởi vì đau đớn mà hít khí lạnh liên tục, ngũ quan thanh tú đều nhăn thành một cục, Diệp Tu thở dài, nhẹ nhàng giúp cậu xoa vết thương. "Anh công tác bao nhiêu năm, hàng năm đều gặp được vài diễn viên bởi vì diễn quá sâu mà thật sự xuất hiện triệu chứng tâm thần, à, cậu biết XX với XX đúng không?" Thuận miệng nói vài tên đều là nhân vật ảnh đế, "Kỹ xảo của cậu cũng không tệ lắm, thậm chí còn lừa được cả bác sĩ nội trú lính của anh, nhưng lúc buổi chiều cậu cầm kính mắt, cậu thật sự nghĩ đến chuyện tự sát, đúng không?"

Lam Hà mở to hai mắt nhìn hắn, nghĩ đến hành động lúc chiều của chính mình cũng có chút sợ, khoảng thời gian này chỉ lo ấp ủ trải nghiệm tâm trạng tuyệt vọng bi thương lại không biết mình cũng vô tình chịu ảnh hưởng, nếu khi đó Diệp Tu không ngăn cản cậu... Vậy thì thật sự quá tệ.

"Tuy quá nửa số tình huống như này đều sẽ chuyển biến tốt, nhưng cậu vừa mới vào nghề, đặt quá nhiều tình cảm vào bản thân là quá khó với cậu, “Diệp Tu ra hiệu cậu thả lỏng, đặt đệm cho cậu dựa vào đầu giường rồi lại tiếp tục nói

"Không cần biết giảng viên trong trường nghệ thuật của cậu dạy như thế nào, làm bác sĩ, anh cho rằng cách làm của cậu thật sự quá ngây thơ."

"Còn nữa…” Nhìn khuôn mặt bởi vì giận dữ và xấu hổ mà đỏ lên, tức giận quay qua một bên, bộ dạng đáng yêu đến đòi mạng, Diệp Tu không khỏi giơ tay đi chọt vào vầng trán nhẵn nhụi, "Gầy như mấy con mèo, nhấc một cái cũng nâng lên được, biếng ăn cũng không cần giả bộ như vậy, cậu không biết tự trộm đi một chút thức ăn à?”

Cảm giác bản thân bị người ta trêu chọc, Lam Hà tức giận lườm hắn một cái, sau lại cúi đầu nhẹ giọng hỏi, "Kia, anh muốn đuổi em xuất viện sao?" Âm cuối mềm mại lộ ra chút căng thẳng, Diệp Tu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như đang bị đuôi mèo đảo qua.

Hắn không đáp, nhìn kỹ thiếu niên nghiêm túc đến có chút bướng bỉnh, nửa mặt thanh tú trong ánh sáng dần tắt trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt không còn cố ý lộ ra vẻ bi thương đang lóe lên hào quang.

"Dĩ nhiên. Thiếu giường ngủ biết không, hai ngày nữa chờ vết thương ở chân thương ổn rồi lập tức đi làm thủ tục cho anh."

Ánh sáng trong mắt trở nên mờ mịt, Lam Hà khẽ cúi đầu, vài sợi tóc rủ che đi khuôn mặt, không thấy được biểu cảm gì, "Cũng nên về rồi, vẫn nên cảm ơn anh, còn có..."

Ý cười mềm mại khẽ lan tỏa trong ánh tà dương cuối cùng, "Em hình như... hơi hơi thích anh."

Biết rõ sự quan tâm của hắn đối với mình có lẽ chỉ là hỗ trợ bình thường trong y tế, nhưng lúc được bàn tay kia ấm áp động viên, lúc âm thanh trò chuyện giàu từ tính, lúc người nọ có chút lo lắng răn dạy mình... Ái mộ không cách nào khống chế thoát ra từ nội tâm, lan tràn ở tứ chi bách hài rồi vọt tới ngực đau nhức, cậu không thể dứt khỏi, cũng không có cách thuyết phục mình từ bỏ.

Diệp Tu sờ sờ mũi, lời tỏ tình đột nhiên xuất hiện, cho dù chuyên gia tâm lý học cũng có chút không biết làm sao.
Người mới xuất đạo trong giới giải trí quá nửa đều háo hức tham gia hoạt động, vội vàng thông cáo tích lũy nhân khí, cậu đó, vì nâng cao khả năng diễn lại nghĩ ra cái biện pháp ngu ngốc như vậy, suýt nữa khiến mình thực sự mắc phải bệnh trầm cảm.

Ngây ngô vô cùng, lại chấp nhất đến đáng yêu, thiếu sự điêu luyện diễn xuất cũng được, hay vẻ mặt chân thực sinh động cũng được, đều rất... được người ta yêu thích.

Thôi, em đã dùng cách liều lĩnh nhất để lao vào, anh cũng sẽ không khách khí nhận lấy tất cả.

Khẽ cười một tiếng, nâng lên gương mặt đã vẻ thất vọng che kín, ngón cái nhè nhẹ lau đi một chút vệt nước trên khóe mắt."Cậu không đói bụng thì anh cũng đói bụng, Mộc Tranh giấu bánh ngọt trong tủ lạnh, còn có trà mới pha, nếu không ngại thì đến phòng làm việc của anh cùng nhau ăn. Sẵn tiện nói một chút về bộ phim buổi sáng chưa tán gẫu xong đi."

Ánh mắt lấp lánh lại xuất hiện, niềm hạnh phúc không thể kìm chế lóe sáng bên trong.

"Anh nghĩ, chúng ta còn rất nhiều lời có thể nói."
Fin
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook