- Bình luận
- 322
- Số lượt thích
- 2,187
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
[Gia Thế - Diệp Tu] Thất niên trầm phù niệm dư sinh
Bảy năm chìm nổi nhớ quãng đời còn lại
Author: Ngâm Bạch
Author: Ngâm Bạch
Tài liệu thuộc Project Legends Never Die - Mừng sinh nhật Song Diệp 2021
Các bài phân tích/cảm nhận dưới đây đều là suy nghĩ cá nhân của người viết, có thể không phải quan điểm của người dịch, hoan nghênh thảo luận đa chiều.
Các bài phân tích/cảm nhận dưới đây đều là suy nghĩ cá nhân của người viết, có thể không phải quan điểm của người dịch, hoan nghênh thảo luận đa chiều.
“Diệp Tu bây giờ cũng chỉ có thể là người ngoài đứng nhìn.” Thấy có người nói như vậy, giải thích là trong nguyên tác, lúc Gia Thế đóng cửa, Diệp Tu phân tích hoàn cảnh một cách khách quan, không có chút tình cảm nào.
Diệp Tu là người ngoài với Gia Thế sao? Không, cho đến nay, Diệp Tu đều “là một người Gia Thế chân chính, hắn có thể nhận thức rõ ràng hơn bất kỳ ai “Cái gì là Gia Thế”.”
Còn nhớ rõ chính văn nói Hưng Hân so với Gia Thế rất giống Gia Thế, đó là vì, Gia Thế và Hưng Hân giống nhau, đều là huyết mạch của Diệp Tu. Tinh thần Gia Thế, cũng là tinh thần của Diệp Tu.
Mấy ngày trước có người nói chuyện với tôi đề cập đến lời nhắc nhở của Diệp Tu lúc chuyển giao thẻ tài khoản, “Nếu như thích thì sẽ coi tất cả thứ này là Vinh Quang, mà không phải là khoe khoang.”
Câu nói này được nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần không phải bàn nữa, nhưng lần thảo luận lại này, bạn tôi lại khiến tôi đột nhiên như thể hồ quán đỉnh*: Là một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lúc đó tay hắn run rẩy, há lại sẽ chỉ là về sau không còn cơ hội lấy lại tấm thẻ kia sao? Hắn xem Vinh Quang là “hết thảy những thứ này”, chứ đâu chỉ là Nhất Diệp Chi Thu. Lúc hắn giao ra tấm thẻ này, không chỉ là giao ra Đấu Thần, mà còn là giao ra toàn bộ Gia Thế.
*Tưới đề hồ lên đầu, ngôn ngữ Phật giáo, chỉ việc được khai sáng, giác ngộ.
Diệp Tu không phải là người cầm lên được không bỏ xuống được, nhưng luôn là người niệm tình cũ. Cho nên câu nói kia cũng không phải là khiển trách, mà là động viên Tôn Tường tiếp nhận Vinh Quang trong quá khứ của hắn. Cho dù có một ngày phải đối chọi gay gắt, cũng hầu như là khát vọng thắng thua quan trọng hơn tất thảy.
“Gia Thế sẽ không có ngược lại” không phải nói Gia Thế sẽ không gặp khó khăn, hoặc có thể hắn đoán trước được lúc ấy Gia Thế sẽ có một người như Hạ Trọng Thiên hoặc Khưu Phi, dẫn dắt chiến đội đứng lên.
Mà căn bản là, dù có chiến đội có thực sự biến mất, cũng sẽ sớm bị thế giới thay đổi từng ngày này lãng quên thôi.
Đã từng là Gia Thế khí phách độc tôn, cao ngạo huy hoàng, cốt khí ấy sẽ không ngã xuống, chưa từng ngã xuống.
Sau khi Gia Thế sống lại, không phải là Gia Thế của hắn, nhưng lúc đó vẫn in dấu bóng dáng của hắn.
Gia Thế treo biển phá sản, không biết sa đọa hay niết bàn, Đào Hiên rời đi, là cáo biệt cuối cùng với chuyện xưa năm đó của hắn, làm sao có thể không có vết tích.
Hắn bình tĩnh không phải là không có tình cảm, mà là có tình cảm với quá khứ, mới chắc chắn thốt ra Gia Thế sẽ không ngã xuống, Gia Thế sẽ tồn tại trong trí nhớ của hắn như một phần không thể tách rời.
Nói đến Diệp Tu không thể bỏ qua Gia Thế, nói đến Gia Thế cũng không thể quên lãng Diệp Tu. Dù Gia Thế đã mất Diệp Tu, người đó không còn ở Gia Thế, thì bọn họ vốn là một thể, dù là chia ly vĩnh viễn không thể trở về.
Gia Thế sụp đổ, Khưu Phi vẫn ở lại trại huấn luyện, Diệp Tu ngừng hút thuốc, sửng sốt.
Thời khắc ấy, hắn có lẽ đã nhìn thấy hình bóng của bản thân trong đó, Gia Thế có đến bước đường cùng cũng không thay đổi được kiên trì huấn luyện của Khưu Phi, cũng giống như bản thân đã giải nghệ nhưng vẫn trở về, kiên trì chiến đấu.
Giống như ban đầu ở trại huấn luyện nhìn trúng đứa bé này, cũng là bởi nhìn thấy được chính mình, phải không?
Đã từng dục hỏa trùng sinh, đã từng phong vân biến sắc, đã từng vô biên cô đơn, đã từng bất đắc dĩ đi đường vòng, nhưng cuối cùng Thần sẽ không ngã xuống, cường giả chưa từng khuất phục.
Comments bên dưới:
Oa: Tôi luôn tưởng tượng hoàn cảnh của Diệp Tu ở những mùa giải sáu, bảy, tám. Hắn là người đề cao tầm quan trọng của hợp tác đoàn đội nhất, nên cho dù hắn có năng lực bậc này, dù có Tô Mộc Tranh bên người, nhưng nhìn Gia Thế từng bước trượt dốc, không thể cứu vãn, là bất đắc dĩ cỡ nào, nhưng dù cho đến mức này Diệp Tu cũng không muốn rời khỏi Gia Thế, hắn còn vất vả chống đỡ. Cho nên cha Trùng mới viết là Diệp Tu “bị đá” ra khỏi Gia Thế. Hắn sẽ bị kéo ngã sao? Không, hắn hiểu rõ năng lực của mình, nên rời đi một cách tiêu sái, vì hắn yêu quý Vinh Quang, nên hắn kiên trì: ngủ phòng chứa đồ, huấn luyện người mới, tích lũy vật liệu, xây dựng một chiến đội mới lên đến độ cao không ai ngờ tới.
Đồng Bách Xướng Ưu: QAQ, tui chính là vì sự kiên trì không đổi, đúng giờ huấn luyện của Khưu Phi mà cảm động vô cùng, thích cậu ấy lắm. Có rất nhiều người có khả năng dệt hoa trên gấm, nhưng rất ít người có dũng khí làm lại từ đầu.
Ngâm Bạch trả lời Đồng Bách Xướng Ưu: Đúng vậy, tôi tin tưởng việc vấp ngã rồi lại đứng dậy với người ưu tú không phải là việc khó, nhưng cùng một hoàn cảnh, có thể làm lại từ đầu hiển nhiên không chỉ là dũng khí, mà còn có tình yêu cố chấp bất diệt.
A Hoài: Nhìn muốn khóc (ಥ_ಥ)
...
Last edited: