[SN Song Diệp 2021] [Diệp Tu] Cảm nhận và đôi chút phân tích Diệp Tu

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,061
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Một sản phẩm của project LEGENDS NEVER DIE - TRUYỀN KÌ BẤT DIỆT


Tài liệu
Cảm nhận và đôi chút phân tích Diệp Tu của Lưu Tẫn

Trong rất nhiều fanfic, từ "Anh đây" của Diệp Tu đều mang tính trào phúng tương đối nặng, thế nhưng tôi lại cảm thấy Diệp Tu không hề trào phúng cho lắm. Tôi biết cũng có người cảm thấy Diệp Tu rất dịu dàng, ấy vậy tôi cho rằng, đại đa số tình huống, anh ấy là một tiền bối có lòng kiên nhẫn và được dạy dỗ một cách cẩn thận.

Như khi mới quen bọn Tiểu Nguyệt Nguyệt, Bánh Bao, anh không hề kiêu ngạo chút nào. Anh từng nói: "Nếu như thích hãy coi tất cả là vinh quang, chứ không phải khoe khoang."

Diệp Tu cực kỳ mạnh, kỹ thuật của anh đã được người bình thường cũng như đội viên Hưng Hân xác nhận, anh cũng không hề kiêu căng với nhóm "người chơi thường" trong game, mà còn cực kỳ cực kỳ tình cảm, biết cách đối nhân xử thế.

“Cậu không chơi từ thuở đầu, cậu không hiểu được. Liên minh thời kỳ đầu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không nở mày nở mặt như hiện tại, mọi người đều sống tạm bợ, đa số đều phải làm thêm. Hồi đó, những người bị loại bỏ đều rất thảm, phần lớn thanh xuân đều dành cho trò chơi, không có nghề thành thạo nên cuộc sống về sau đa phần rất túng quẫn. Diệp Thu là thiên tài thời ấy, dựa vào trình độ đi thẳng đến hôm nay, thế nhưng, cậu ta có rất nhiều bạn bè như thế kia.”

“Ý của ông là, tiền bạc của anh ta đều trợ giúp cho bạn bè?” Tôn Tường trừng lớn mắt.

“Đúng vậy.”

Những người mà anh đã giúp đỡ kia đều là những người bạn vì dấn thân vào Vinh Quang mà trở nên túng quẫn, đồng thời cũng vì luôn giúp đỡ những người bạn kia mà từ một tuyển thủ Vinh Quang rất giàu có giờ trở thành kẻ còn túng thiếu hơn, từ đây ta cũng có thể thấy được Diệp Tu tình cảm ra sao.

Anh cũng là người dễ chấp nhận, bị đồng bạn cùng sáng lập lên Gia Thế cướp mất Nhất Diệp Chi Thu, bốn phía xung quanh không ai cảm thông cho nỗi thống khổ của mình, anh lại chạy qua quán net đối diện đường, mở ra một hành trình mới.

Mấy lời "rác rưởi" đến cả Tiêu Thời Khâm còn nói, thì nếu Diệp Tu không nói có phải không xứng với hai chữ "Tim bẩn" hay không?

Hơn nữa, còn vấn đề nhân xưng "Anh đây" này. Trong nguyên tác, số lên Diệp Tu xưng hô như vậy chỉ có mười lần, chi tiết mời đọc: Tổng hợp: Những đoạn Diệp Tu xưng "Anh" được sắp xếp lại bởi Sanh Các

Tự xưng như thế này vừa ấu trĩ lại dễ kéo thù hận, Diệp Tu là một người trầm ổn như vậy, sao có thể luôn mở miệng ra là xưng hô thế này được. Anh bình thường vẫn xưng "Tôi" rất rất nhiều.

Hầu như mọi lời bông đùa, trào phúng của anh trên chiến trường đều không ảnh hưởng đến đại cục cuộc chiến, chỉ trêu đùa tuỳ ý giữa bạn bè với nhau. Hơn nữa, anh cũng trêu rất có mức độ, từ cách nói chuyện có thể khiến người ta chấp nhận chuyện này.

Ví dụ như bảo Hoàng Thiếu Thiên nói nhiều, nói Dụ Văn Châu tay tàn, gọi Vương Kiệt Hi là Vương Mắt Bự, anh chắc chắn không bao giờ làm vậy trước mặt hậu bối hay là trên sân thi đấu. Anh rất tôn trọng đối thủ, bất kể là đối thủ như thế nào, anh cũng không bao giờ công kích trên sân thi đấu. Diệp Tu cũng không phải loại người tôi với anh một câu đùa giỡn châm chọc hai câu thiếu đánh, anh cũng 27 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Người lớn như vậy, sao có thể ngày nào cũng chế giễu người khác được?

Không chỉ thế, anh cũng không phải lúc nào cũng gọi các biệt danh như "Nói nhiều", "Tay tàn", "Vương Mắt Bự", anh bình thường vẫn gọi kiểu như Thiếu Thiên, Văn Châu. Vả lại mắt của Vương Kiệt Hi cũng không doạ người đến thế, mắt con người cũng không phải đối xứng hoàn toàn. Hoàng Thiếu Thiên khi nói rất nhiều cũng có dấu ngắt câu, tốc độ tay của Dụ Văn Châu nhanh hơn người thường, cái tốc độ tay ấy bất kể trò chơi nào cũng có thể đánh bại cậu.

"Hèn mọn", "Vô liêm sỉ" của Diệp Tu dường như không phải luôn thể hiện trên chiến thuật và lời rác rưởi của anh hay sao?... Lướt qua những thứ này, Diệp Tu bình thường rất kiên nhẫn. Không thể không nói một chút về Tiểu Nguyệt Nguyệt, Tiểu Nguyệt Nguyệt, cậu ấy kiêu ngạo như vậy nhưng anh vẫn kiên nhẫn chỉ điểm cho cậu. Những người trình độ bình thường và những hậu bối có kỹ thuật hơi kém, anh cũng không có cái gọi là thái độ của đại thần.

Dù thế Diệp Tu cũng có một chút không biết là tốt hay xấu, đó chính là vạch trần vấn đề của người khác quá mức thẳng thắn. Khi mấy người đám Lưu Hạo đi tới Hưng Hân bị Diệp Tu nói như vậy, dù là ai cũng sẽ tức giận. Cách anh nói chuyện quá không uyển chuyển, có lẽ nhiều lần Lam Hà tức giận cũng vì cái này. Đây chẳng lẽ là bởi vì anh trốn nhà chơi game từ rất sớm và trình độ kỹ thuật luôn đè người sao ha ha?

Diệp Tu cũng có niềm kiêu hãnh được khắc tận xương tuỷ, anh kiêu ngạo nhưng không hề quá phận, cũng chẳng phải không đặt ai vào mắt. Anh chính là dung hợp điềm đạm và kiêu hãnh lại với nhau, phần tự tin mạnh mẽ kia khiến người ta khó mà ghét được.

Mọi người hay đoán gia đình Diệp Tu hẳn là theo quân đội hoặc là làm chính trị, nhưng dù là cái nào đi nữa, nhìn Diệp Tu biết đối trên xử dưới, từ nhỏ đến lớn, anh được dạy dỗ chắc chắn không tệ, một con người trưởng thành ở một nơi tốt đẹp suốt mấy chục năm, cứ coi như làm việc "không đàng hoàng" trong game mấy năm, nhưng sao có thể biến đổi được tố chất đã được dưỡng ra từ bé?

Diệp Tu cực kỳ quan tâm người khác. Anh bỏ nhà đi hơn mười năm nhưng vẫn nhớ Diệp Thu thích ăn món gì. Thử hỏi liệu khi mình rời ra đi hơn mười năm, thì về sau còn nhớ em trai mình thích ăn gì không? Rồi còn cả một ly mì hai nửa màn hình, quà Giáng Sinh cho Trần Quả, đề nghị Kiều Nhất Phàm đổi nghề, đắp chăn cho Trần Quả, Trần Quả không thích người hút thuốc thành ra tự chạy tới khu hút thuốc... Rất nhiều chi tiết đã chỉ ra cho chúng ta thấy một Diệp Tu khi sống với nhau có thể sống tình cảm thế nào. Nói thế này sợ có vài người sẽ cảm thấy đang phóng đại quá mức sự sáng chói của anh, nhưng nếu được ở chung với anh thật, thì sẽ phát hiện ra anh chính là một người ưu tú đến vậy.

“Nhiều quá, toàn món tôi thích ăn.” Diệp Thu nhìn đồ ăn liên tục gật đầu.

“Không ngờ, cậu còn là anh trai tốt đấy.” Trần Quả nói.

“Luôn thế mà, người trẻ tuổi không hiểu chuyện nên mới làm chị hiểu lầm thôi.” Diệp Tu nói.

Trước đó có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy lòng dạ Diệp Tu không tốt cho lắm, thẻ tài khoản mười năm một vương triều một tay dựng lên cùng với những vị hậu bối theo mình, anh đều có thể dứt quyết bỏ như vậy. Thế nhưng, khi mọi người trong quán net khóc vì anh giải nghệ, Diệp Tu cũng sẽ ra ngoài hút điếu thuốc, anh cũng khó chịu, cũng bất lực.

Bất lực vì mình không còn trẻ nữa, vì không còn ở trạng thái tốt nhất nữa, vì "Đấu thần" không còn là anh nữa, vì lâu lắm rồi anh không chơi pháp sư chiến đấu, chưa được chơi Nhất Diệp Chi Thu. Nhưng đối với Diệp Tu mà nói, so với phủ bụi một thẻ tài khoản, có lẽ anh sẽ cảm thấy vui vẻ hơn khi huy hoàng của Nhất Diệp Chi Thu được kéo dài đi.

Còn thái độ của Diệp Tu với Gia Thế càng làm người ta phải bội phục.

Với việc mình bị ép giải nghệ, anh không có nhiều lời qua tiếng lại nào, đối mặt với thế lực Gia Thế trong game online, anh cũng không có cái khái niệm gọi là "quan tâm đặc biệt tình cũ". Dù thế nhưng không có nghĩa là anh đã dứt toàn bộ tình cảm với Gia Thế.

Tôn Tường gia nhập, đối với rất nhiều fan Gia Thế mà nói thì đó chính là hi vọng, là thứ mà bọn họ chờ mong.

Dạng chờ mong như này, Diệp Tu phải chăng cũng có?

...

Anh thoái vị, để đổi lấy Tôn Tường, một tân binh sáng chói trong giới chuyên nghiệp, giống như một kẻ thiên tài vậy.

Diệp Tu cùng tất cả fan Gia Thế, đều mang nỗi niềm chờ mong về một tương lai.

Diệp Tu nở nụ cười: “Biết bao nhiêu người yêu quý và quan tâm Gia Thế vẫn còn tồn tại, anh cảm thấy cái tên Gia Thế thật sự sẽ tan biến sao? Tôi có lòng tin, người kế thừa Gia Thế nhất định sẽ xuất hiện, Gia Thế chắc chắn sẽ không vì quyết định của một ai đó mà lụi tàn. Bởi Gia Thế không hề là một món hàng, nó là một tinh thần, thậm chí là một nền văn hoá, nó tồn tại trong lòng mỗi một người yêu quý và quan tâm Gia Thế. Họ mới là những người Gia Thế chân chính, sự thật đó dù bất cứ ai cũng không thể bán đi được. Chỉ cần họ còn tồn tại, Gia Thế vĩnh viễn sẽ không ngã xuống." (Toàn chức cao thủ - chương 1059)

Tâm tư và công sức của Diệp Tu đã đổ ra rất nhiều, lý giải một phần nhân vật ở đây khó mà trích hết ra được. Ví dụ như trận anh đánh chỉ đạo Khưu Phi, soạn chương trình huấn luyện cho Hưng Hân, vân vân,... chẳng có cái nào không thể hiện một người đàn ông tốt.

Viết đến đây tôi không khỏi tự giễu chính mình, tiếc là không thể dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất để tặng cho anh, chỉ đành dùng từ tốt để bao quát toàn bộ.

Sau đó ngẫm nghĩ lại, lục lại cả đầu, cuối cùng dành tặng hai chữ "Cứng cỏi" cho anh.

Anh là người rất lý trí, rất nhanh ổn định lại cảm xúc, làm việc của mình.

Nỗi hoang mang khi rời nhà một mình, niềm đau khổ khi bạn thân đột nhiên qua đời, ông bạn mười năm thay đổi, tất cả những điều đó đều không thể đánh bại Diệp Tu. Diệp Tu coi Vinh Quang là vinh quang của anh, chứ không phải thứ để anh giễu cợt người khác.

Thứ càng làm anh thêm ngưỡng mộ nữa chính là sự chuyên tâm, không chịu thua, mặc dù trạng thái hiện giờ dường như không còn phù hợp với chức nghiệp pháp sư chiến đấu khí phách này, nhưng nội tâm của anh vẫn rất khí phách. Anh không phàn nàn cũng chẳng ai oán khi gặp thất bại, mà vẫn thầm lặn kiên trì với tình yêu trong tim mình.

Có bị người khác hiểu lầm, anh cũng không tức giận, bị người chửi rủa, anh cũng không sốt sắng giải thích. Đó là sự chuyên tâm toàn phần hết sức kính trọng. anh không chỉ là một tuyển thủ chuyển nghiệp vĩ đại mà còn là một người thầy vĩ đại.

Có thể cũng chơi Vinh Quang với mọi người trong game, dù có chơi liên minh chuyên nghiệp cũng vẫn chơi Vinh Quang. Anh không vì phải bước xuống thần đàn mà hối hận, mà rất yên phận. Thử nghĩ một chút, nếu mình bị các nhân tố khác áp lực lên mười năm, thậm chí là hai mươi năm, bạn có thể vững vàng như anh ấy không?

Trình độ đỉnh cao của Diệp Tu không phải chỉ có trào phúng.

Anh cứng cỏi, anh ôn hoà, anh yêu Vinh Quang, anh không biết nhụt chí.

Tất cả năng lượng tích cực mà anh mang lại cho chúng ta, đó mới là lý do anh đứng trên đỉnh Vinh Quang.
 

Bình luận bằng Facebook