Ongoing [Lam Hà 2021] [Diệp Lam] Nếu như chúng ta làm lại từ đầu

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#1
Fanfic TCCT

(Diệp Lam) Nếu như chúng ta làm lại từ đầu

Tác giả: 我寄人间雪

Link gốc: Tấn Giang

Editor: Chou

Tình trạng bản gốc: Đã kết thúc

Tình trạng bản edit: On-going

Số chương: 30 chương + 2 ngoại truyện


Artist: 彳亍
Hứa Bác Viễn đang cổ vũ cho đội quốc gia trên sân thi đấu ở Zurich, bỗng nhiên sống lại vào một ngày trước khi Máy chủ 10 mở ra. Một lần sống lại, tình yêu thầm lặng mà cậu giấu trong lòng liệu có thể nói thành lời hay không. Cậu không có khả năng thay đổi cuộc sống "không phát sinh cơ hội gặp nhau, càng đi càng xa Diệp Tu". Nếu như cậu có thể nhận ra tình cảm của mình đối với Diệp Tu sớm hơn, liệu cậu có thể thay đổi vận mệnh gặp thoáng qua* Diệp Tu không?​
* Nguyên văn là “Sát kiên nhi quá”; chỉ việc bỏ lỡ, vuột mất cơ hội; sự bỏ lỡ lẫn nhau, lướt qua đời nhau, không đến được với nhau trong một mối quan hệ tình cảm.

Không chỉ Hứa Bác Viễn thay đổi, Diệp Tu cũng dần dần để cậu Kiếm khách nhỏ tên Lam Hà kia ở trong lòng, chầm chậm chìm đắm. . .​

Mục lục

01 02 03 04 05 06 07 08 09 10

11 12 13 14 15 16 17 18 19 20

21 22 23 24 25 26 27 28 29 30

NT 1 - NT 2 phần 1 - NT 2 phần 2​
 
Last edited:

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#2

Chương 1​

Hứa Bác Viễn rùng mình tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, lại phát hiện bản thân lẽ ra phải ở Zurich xem thi đấu đang gục xuống bàn, bên cạnh có một bát mì yếu ớt tỏa hơi nóng còn màn hình máy vi tính trước mặt thì lập lòe ánh sáng xanh. Đây là văn phòng của Lam Kiều thuộc công hội Lam Khê Các. Hứa Bác Viễn không kịp thích ứng với tất cả mọi thứ trước mắt. Lẽ nào đây là một giấc mơ của mình sao?​

Đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên, vẫn là bài ca lời rác rưởi của Hoàng thiếu được lưu truyền rộng rãi trong cộng đồng fan Lam Vũ. Chỉ có fan não tàn của Hoàng Thiếu Thiên như Hứa Bác Viễn mới có dũng khí đặt làm tiếng chuông, đương nhiên cũng có thể phát huy hiệu quả tốt như đồng hồ báo thức. Là Lương Dịch Xuân gọi. Hứa Bác Viễn đờ ra hồi lâu, rốt cục cũng có phản ứng mà đến nhận cuộc gọi sắp dập máy.​

"Alo, tiểu Hứa à. . ." Tiếng Lương Dịch Xuân truyền đến qua điện thoại. Nhưng Lương Dịch Xuân cùng mình đi Zurich xem thi đấu, gọi điện thoại vào lúc này để làm gì chứ. Hứa Bác Viễn nghĩ như vậy, đã quên bản thân không còn ở Zurich.​

"Ngày mai khu 10 đi vào hoạt động, cậu chuẩn bị thế nào rồi?"​

Ngay lúc giọng nói của Lương Dịch Xuân truyền đến, Hứa Bác Viễn đã ném điện thoại di động đi, may là chất lượng điện thoại đáng tin cậy. Hứa Bác Viễn nhặt điện thoại lên, cuộc gọi vẫn đang tiếp tục. Âm thanh của Lương Dịch Xuân lại vang lên: "Sao vậy, không sao chứ?"​

"Không có chuyện gì, ông nói tiếp đi. . . Không cẩn thận trượt tay thôi." Hứa Bác Viễn nói năng ngắt quãng, trong lòng dần dần sáng tỏ tình huống này. Cậu nhớ cảnh tượng này xảy ra vào hai năm trước. Mình bị phái đi khai hoang khu 10, mà chuyện gặp gỡ Diệp Tu cùng với mối tình đơn phương xa không thể chạm kia đều phát sinh sau tình huống này.​

Lương Dịch Xuân chậm rãi nói: "Tiểu Hứa, tôi biết chắc chắn trong lòng cậu không dễ chịu khi bị phái đi khai hoang ở khu 10. Tuy rằng tình cảm của ngũ đại cao thủ Lam Khê Các chúng ta rất tốt, nhưng là hội trưởng công hội Lam Khê Các tôi nhất định phải cân nhắc. Cậu và Nhiễu Ngạn tách ra thì hắn sẽ ít gây phiền phức cho cậu. Cậu yên tâm, vị trí ngũ đại cao thủ sẽ luôn chừa lại cho cậu."​

Hứa Bác Viễn lặng im. Đại khái cậu hiểu tình cảnh của bản thân bây giờ hẳn là motif trứ danh trong tiểu thuyết máu chó* - sống lại. Lời an ủi của Lương Dịch Xuân giống hệt đời trước. Đúng là lúc đó mình bị phái đi khai hoang thì có một tí bất đắc dĩ và khó chịu. Cũng chính lời Lương Dịch Xuân khiến cậu có tinh thần tiếp tục cần mẫn cày cuốc ở Máy chủ 10. Nếu như không gặp phải đại thần Diệp Tu, có lẽ mỗi bảng xếp hạng ở Máy chủ 10 sẽ lưu lại rất nhiều tên của Lam Hà.​
* Ý chỉ những tình tiết trong phim bị phóng đại đến mức phi thực tế, tạo cảm giác khó chịu cho người xem.

Hiển nhiên Lương Dịch Xuân xem sự im lặng của Hứa Bác Viễn là trầm tư, mà đời trước đúng là Hứa Bác Viễn có trầm tư một lúc. Lương Dịch Xuân nói tiếp: "Tôi sẽ cử thêm vài cao thủ cho cậu, tranh thủ ở Máy chủ 10 áp đảo Bá Khí Hùng Đồ và Trung Thảo Đường."​

Cuộc gọi chấm dứt. Hứa Bác Viễn mở ngăn kéo của mình, hai tấm thẻ tài khoản yên lặng nằm cạnh nhau: Lam Kiều Xuân Tuyết cùng với thẻ tài khoản mới ở Máy chủ 10 - Lam Hà. Hứa Bác Viễn cầm thẻ tài khoản Lam Hà lên, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ. Lam Hà chứa đựng kỷ niệm của lần đầu gặp gỡ giữa cậu và Quân Mạc Tiếu. Cậu vẫn hay đọc đi đọc lại từng tin nhắn trò chuyện cùng Diệp Tu ở Máy chủ 10. Dù là một danh sách vật liệu dài ngoằng làm cậu dở khóc dở cười hay câu trả lời không biết xấu hổ như lẽ đương nhiên của Diệp Tu, cậu đều khắc ghi từng câu một trong đầu.​

Tiếc là sau khi Quân Mạc Tiếu đi tới Thần Chi Lĩnh Vực, bọn họ dần dần không còn gặp nhau. Sau đó nữa là Hứa Bác Viễn ngước nhìn bóng dáng đại thần lại đi đến một nơi xa không thể với, mà cậu chỉ là một trong ngàn vạn khán giả, như ở biển sâu ngắm nhìn bầu trời, lại như cá và chim trời. Mà tại sao cậu lại đến nơi này một lần nữa? Nếu như cậu có thể nhận ra tình cảm của mình đối với Diệp Tu sớm hơn, liệu cậu có thể thay đổi vận mệnh gặp thoáng qua* Diệp Tu không?​
* Nguyên văn là “Sát kiên nhi quá”; chỉ việc bỏ lỡ, vuột mất cơ hội; sự bỏ lỡ lẫn nhau, lướt qua đời nhau, không đến được với nhau trong một mối quan hệ tình cảm.
 
Last edited:

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#4
Chương 2​
Hứa Bác Viễn giơ cánh tay lên, lộ ra cổ tay mảnh mai trắng bệch hơn người khác do lối sống trạch nam lâu ngày. Kim của chiếc đồng hồ trên cổ tay cậu chỉ chính xác vào vị trí mười giờ rưỡi, hơn nữa là mười giờ rưỡi tối. Cậu kéo vali đi tới thành phố H, một nơi không quá quen cũng không quá xa lạ. Dù sao cậu cũng thường đi đến cung thể thao Tiêu Sơn - vị trí của Gia Thế - làm khán giả. Vậy nên bây giờ từ xa nhìn tới, cậu có thể thấy đèn neon từ Gia Thế đang nhấp nháy cách đó không xa.​
Rốt cuộc Hứa Bác Viễn vẫn đến nơi rồi. Sau khi thầm mến một người đã thành thói quen, dù chỉ là đuổi theo bóng lưng của người ấy, bạn vẫn muốn đến gần hơn một chút, dẫu cho chỉ nhìn từ xa. Đã muộn thế này, nếu như cậu nhớ không lầm, hôm nay Diệp Tu sẽ chấm dứt hợp đồng với Gia Thế, sau đó đi đến quán net Hưng Hân bên kia đường thành lập một đội mới. Chỉ là cậu không biết chính xác thời gian Diệp Tu sẽ chấm dứt hợp đồng với Gia Thế.​

‘Chuyện ngu ngốc kiểu như “ấm đầu liền mua vé xe chạy đến đây nhưng vốn dĩ không biết có thể gặp được người kia hay không” có lẽ cũng chỉ xảy ra với mình. Kệ đi, từ sau khi quen biết Diệp Tu, mình đã làm biết bao chuyện ngu ngốc rồi.’ Hứa Bác Viễn nghĩ.​
Ánh đèn neon rực rỡ ở hai bên càng tôn lên cảnh đêm lộng lẫy của thành phố H. Hầu như không có người đi đường vào những buổi tối mùa đông. Thỉnh thoảng lại có tiếng ồn từ những chiếc ô tô chạy ngang qua Hứa Bác Viễn trong đêm đông gió lạnh thấu xương. Cậu rụt cổ, có hơi hối hận vì mặc quá ít. Lúc này tuyết lặng lẽ rơi dày đặc trên bầu trời, từng bông từng bông chiếm lấy thành phố tĩnh lặng.​
Tuyết rơi ngày càng nhiều. Hứa Bác Viễn chớp mắt, rũ bỏ lớp tuyết trắng trên lông mi. ‘Ngu thật đấy, tìm khách sạn ở đi, không nhất thiết phải thấy mặt Diệp Tu. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, mày chỉ là người xa lạ đối với anh ấy. Hứa Bác Viễn, tỉnh lại đi.’​

Cậu kéo vali đi về phía trước. Cửa tự động của Gia Thế đột nhiên mở ra. Hứa Bác Viễn ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Diệp Tu và Tô Mộc Tranh từ trong đi ra. Nhịp tim cậu bỗng tăng nhanh, như một ấm nước sôi đang sôi mạnh, nắp ấm không cản được hơi nóng bốc lên, tạo ra âm thanh xì xì.​

Tô Mộc Tranh sớm đã giàn giụa nước mắt. Cô nhìn Diệp Tu rời đi mà bản thân lại không nói được lời nào.​

Hứa Bác Viễn từng nghĩ tới chuyện Diệp Tu rời bỏ sàn đấu, nhưng xưa nay cậu không nghĩ tới vị đại thần chẳng biết xấu hổ trong game online sau này - đại thần Diệp Tu không ai cản nổi, mãi luôn trào phúng người khác trong Liên minh chuyên nghiệp – lại có lúc lộ ra vẻ mặt bi thương và bất đắc dĩ kia. Sử sách về các anh hùng đều chỉ viết đơn giản một câu “không được như ý mà chán nản”. Văn chương đặt nặng hào quang chói lóa, còn nỗi thống khổ của anh hùng khi ngã lòng là những thứ khán giả chưa bao giờ để ý.​

Quầng thâm dưới mắt Diệp Tu làm anh lộ ra cảm giác vô cùng mệt mỏi. Nhìn từ xa, người thanh niên này chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng lại có loại dáng vẻ già nua chán chường. Anh xoay người về phía Tô Mộc Tranh, phất tay với cô. Tô Mộc Tranh không kiềm nén được, thốt lên một tiếng "Diệp Tu". Diệp Tu quay đầu lại, không nói quá nhiều, chỉ có tám chữ: "Nghỉ ngơi một năm, sau đó trở về."​

Hứa Bác Viễn nghe rất rõ. Diệp Tu nói ra tám chữ này với ngữ khí bình thản giống như tùy ý ném chúng xuống đất, để rồi chúng lại như bông tuyết bay lượn giữa trời.​

Diệp Tu đút hai tay vào túi quần, uể oải bước đi trên con đường đầy tuyết. Ánh đèn neon phía sau Gia Thế vẫn sáng như trước, nhưng nó không thuộc về anh nữa. Hứa Bác Viễn đờ ra nhìn người đàn ông cúi đầu đi tới phía trước trong vô định, cứ như toàn bộ sự bất lực và cô đơn của thế giới này đều tụ lại trên người anh. Đột nhiên cậu có cảm giác mình phải làm gì đó.​

Hứa Bác Viễn kéo vali, bánh xe phát ra âm thanh sột soạt trên vỉa hè. Cậu bất ngờ đi đến trước mặt người đàn ông đang cúi đầu suy tư.​

Diệp Tu bị âm thanh và sự xuất hiện đột ngột của cậu thanh niên dọa giật bắn cả người. Anh ngẩng đầu lên quan sát cậu trai trước mắt. Vừa nãy phải chạy hồng hộc làm cậu thở hổn hển. Một vệt đỏ ửng hiện ra trên gương mặt trắng nõn. Mái tóc cậu thì lấm tấm bông tuyết.​

"Đại thần Diệp Tu, xin hãy chờ một chút." Có lẽ là vì chạy gấp đến đây mà giọng nói của người thanh niên trước mắt nghe hơi run.​

Diệp Tu hơi kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu là?" Hẳn là cậu chàng này cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi giữa Tô Mộc Tranh và anh.​

Hứa Bác Viễn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Tôi là Hứa Bác Viễn." Khi tên của chính mình được thốt ra, Hứa Bác Viễn bỗng chốc muốn rơi lệ. Giấc mơ mà kiếp trước cậu không thực hiện được, lại đơn giản trở thành sự thật vào ngày thứ hai cậu đến thế giới này. Chí ít cái tên Hứa Bác Viễn này sẽ xuất hiện trong đầu Diệp Tu.​

Người thanh niên trước mặt ngừng một chút, sau đó dùng đôi mắt nhìn thẳng về phía Diệp Tu. Đôi mắt đó ánh lên biển sao lấp lánh trong đêm đông tuyết rơi. "Đại thần Diệp Tu, tất cả đều có thể làm lại từ đầu. Không còn Gia Thế, anh vẫn có thể lại dẫn đầu một đội mới, một lần nữa đoạt được cúp quán quân. Còn anh thì còn Vinh Quang!"​
Hứa Bác Viễn nói với tâm trạng phấn khích. Dòng suy nghĩ của cậu đã trôi tới lúc bản thân xem Diệp Tu thắng Gia Thế trong vòng khiêu chiến, bước vào đấu trường chuyên nghiệp, thắng liên tiếp ba mươi bảy trận solo, cuối cùng đánh bại Luân Hồi. Anh luôn tạo ra kỳ tích; anh mãi thu hút ánh mắt của cậu, giống như một chùm ánh sáng rạng nhưng không chói mắt xẹt qua thế giới của Hứa Bác Viễn.​

Diệp Tu nhìn chàng trai tên Hứa Bác Viễn trước mặt. Cậu ấy cổ vũ anh một cách vụng về, bởi vì kích động mà lời nói đứt quãng, gò má hơi ửng hồng nhưng lại khiến anh sinh ra cảm giác người này rất đáng yêu. Vào buổi tối Diệp Tu chật vật bị Gia Thế đuổi ra khỏi cửa, anh bất ngờ được một thanh niên không biết từ đâu chui ra an ủi. Có điều, đúng như cậu thanh niên nói, chỉ là làm lại từ đầu thôi.​

Diệp Tu cười với Hứa Bác Viễn đang nói năng lộn xộn: "Cảm ơn."​

Mặt Hứa Bác Viễn càng hồng, không khỏi cảm thấy mình thật lỗ mãng khi ngu ngơ vọt tới trước mặt Diệp Tu an ủi một phen. Cậu cúi đầu, không nhìn Diệp Tu, vội vã xoay người, kéo vali bước đi như bay. Bất thình lình, cậu quay đầu lại. Phía sau cậu là màn tuyết trắng xóa, xa xa còn có thể thấy Diệp Tu vẫn đang đứng tại chỗ nhìn cậu rời đi. Hứa Bác Viễn thốt lên một câu: "Tạm biệt Diệp thần."​
 
Last edited:

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#5
Chương 3​
Hứa Bác Viễn rất rành về khách sạn xung quanh Gia Thế. Sau khi nhận phòng, cậu nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã là mười một giờ rưỡi - còn nửa tiếng là đến thời điểm khai hoang khu mới.​

Tiếng chuông quen thuộc reo lên. Hứa Bác Viễn bắt máy, trong tai cậu truyền đến giọng nói tức giận của Lương Dịch Xuân: "Cậu đi đâu thế, cả ngày không thấy bóng cậu. Không phải cậu quên hôm nay là ngày khai hoang Máy chủ 10 chứ?"​

"Đâu có." Hứa Bác Viễn nói với ngữ khí bình tĩnh: "Hôm nay trong nhà tui có chuyện đột xuất, phải về nhà một chuyến. Ông không ở đó nên tui báo với người trực ban rồi."​

Nghe cậu giải thích, ngữ khí của Lương Dịch Xuân mới dịu lại một chút: "Ừ, vậy lát nữa cậu chuẩn bị khai hoang đi. Tôi chỉ lo cậu không hài lòng với sự sắp xếp của tôi nên bỏ nhà ra đi."​

Hứa Bác Viễn phì cười: "Đại Xuân, ông đột nhiên kể chuyện cười làm gì để tui sợ thế. Ông lại không phải không biết tính cách của tui. Nếu tui nói tui sẽ làm tốt công việc ở Máy chủ 10 thì ông cứ yên tâm đi. Tui không có tùy hứng như vậy đâu."​

Cuộc đối thoại với Lương Dịch Xuân cứ vậy mà đứt đoạn. Hứa Bác Viễn đứng lên đi tới bên cửa sổ. Dưới cửa sổ, đèn đường hai bên thắp lên ánh sáng màu cam ấm áp trong đêm đông giá rét. Bên kia đường, bảng hiệu đỏ rực của quán net Hưng Hân như một bó đuốc bốc cháy. Quán net đó là nơi Diệp Tu trọ lại sau khi bị trục xuất. Tim Hứa Bác Viễn thắt lại. Một người đang mang đầy vinh quang lại rơi xuống bụi trần, từ tầng thấp nhất leo lên đỉnh cao – chuyện này sao có thể đơn giản như cậu tưởng tượng.​

"Diệp Tu." Cậu nhẹ nhàng nỉ non cái tên này. Người kia ngậm thuốc lá xách một đống hộp cơm chậm rãi bước vào cửa chính Hưng Hân. Hứa Bác Viễn kéo rèm cửa sổ lên, bắt đầu suy tư. Lần thứ nhất Quân Mạc Tiếu lên TV* là vì kỷ lục giết lần đầu Ám Dạ Miêu Yêu trong Rừng Rậm Cách Lâm. Đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, chí ít lần này Lam Hà có thể nỗ lực hợp tác với Quân Mạc Tiếu, lợi dụng Quân Mạc Tiếu kìm kẹp Mưu Đồ Bá Đạo và Trung Thảo Đường.​
* Người chơi Vinh Quang tự xem thông báo của hệ thống là “lên TV”. (chương 37)

Hừng đông 12 giờ, Máy chủ 10 Vinh Quang đúng giờ mở server. Lam Hà cấp tốc nhảy vào đám người đông đúc. Vận khí của cậu tốt, tuy rằng trước mặt các NPC đã có một đám người chen chúc, nhưng Lam Hà nhìn thấy 3-4 cao thủ Lam Khê Các đồng thời đến khai hoang. Sau khi họ mở đường cho Lam Hà, cậu nhận nhiệm vụ một cách thuận lợi. Nhóm người cấp tốc làm xong nhiệm vụ từ cấp 0 rồi cấp tốc vào phó bản Rừng Rậm Cách Lâm. Nhiều năm công tác tạo thành sự hiểu ngầm, không cần nhiều lời. Lúc này, Lam Hà và mấy vị cao thủ đã đứng top bảng xếp hạng ở Máy chủ 10, nhưng đám người quen như Dạ Độ Hàn Đàm, Xa Tiền Tử cũng có tên trên bảng xếp hạng, chỉ thiếu Quân Mạc Tiếu.​

Lam Hà xem đi xem lại bảng xếp hạng, sau đó nói với mấy đại cao thủ Lam Khê Các: "Các cậu rời Thôn Tân Thủ trước đi. Tui ở lại thử vận may xem có ra boss ẩn không. Sau khi rời khỏi đây thì liên hệ những người khác đến tụ họp."​
Lam Hà dạo chơi trong Rừng Rậm Cách Lâm, ngẫu nhiên gia nhập đội tự phát đánh phó bản. Nhưng vận may của cậu không cao, chưa bao giờ ra boss ẩn, mà nay lần giết đầu boss ẩn vẫn như kiếp trước. Xem ra khả năng may mắn gặp boss ẩn chỉ có người đặc biệt mới có nhỉ. Thôi được, đã đến lúc tham gia vào nhóm người của Lam Khê Các. Bởi Lam Hà vẫn còn lang thang trong Rừng Rậm Cách Lâm, vị trí của cậu trên bảng xếp hạng đã tụt xuống.​

Bỗng nhiên, một ID nhìn quen mắt xẹt qua trước mặt Lam Hà - Nguyệt Trung Miên. Hình như người này là kẻ lúc đầu đã chửi bới Diệp Tu trên kênh thế giới vì boss ẩn. Vậy có nghĩa là Diệp Tu cũng ở Thôn Tân Thủ này? Một lời mời hiện ra, là Nguyệt Trung Miên mời cậu tổ đội. Lam Hà click đồng ý, lập tức có hai người tập hợp lại đây. Họ đều là người mới không thể mới hơn nữa, vừa đi vừa hỏi mấy vấn đề kỳ quái. Lam Hà nghĩ tới năm ngày làm bảo mẫu tại công hội Hưng Hân, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.​

"Tôi thêm một người nữa vào đội, khi nào đủ người sẽ đi đánh phó bản." Giọng Nguyệt Trung Miên truyền đến. Nhịp tim Lam Hà đột ngột tăng nhanh. Lúc này, một thông báo từ hệ thống nhảy ra "Quân Mạc Tiếu đã gia nhập đội ngũ".​

Ở Thôn Tân Thủ thuộc Máy chủ 10 có một vị Kiếm khách đang ngây người đứng yên tại chỗ. Đến khi đội ngũ đi xa mới phát hiện cậu không có mặt.​

"Người mới, đuổi theo cho kịp." Nguyệt Trung Miên quay lại tìm cậu: "Là đi WC nên treo máy ở đây à. Haiz, ở Thần Chi Lĩnh Vực không làm như vậy được đâu nha người mới. Cậu không biết Thần Chi Lĩnh Vực hiểm ác thế nào đâu, phải có ý thức phòng bị từ Thôn Tân Thủ."​

Lam Hà kiềm nén cực độ ý muốn mỉa mai hắn, chỉ gõ ba dấu chấm lửng để thể hiện tâm tình. Quân Mạc Tiếu chuyển góc nhìn về phía Lam Hà, đột nhiên lên tiếng: "Cậu ta sao có thể là người mới được?"​
Rốt cuộc Lam Hà dứt khoát nói ra: "Đương nhiên, tui không phải người mới."​

Diệp Tu gõ một câu: "Ra boss ẩn thì phân phối thế nào?"​

Nguyệt Trung Miên thuận miệng nói: "Wow, rất có lý tưởng nha. Vậy thì đổ xúc xắc đi."​

"Được." Quân Mạc Tiếu gõ một chữ.​

Lam Hà yên lặng nhìn hai người kia nói chuyện. Cậu nhớ tới chuyện Quân Mạc Tiếu bị Nguyệt Trung Miên mắng té tát trên kênh thế giới và những lần thảo luận phân phối vật liệu hiếm với Diệp Tu - đây vốn dĩ là đang gài bẫy mà. Ngẫm lại trước đây mình bị Diệp Tu lấy đi vật liệu cướp đi boss, thật sự muốn lên kênh thế giới mắng người. Điều mà Lam Hà không biết là trong sự kiện mắng người đó, lỗi sai không phải ở Diệp Tu. Quả thật anh định làm thanh niên năm tốt, chỉ đổ xúc xắc phân phối vật liệu thôi.​
 
Last edited:

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
804
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#6

Chương 4​

Đúng vào lúc này, Nguyệt Trung Miên đột nhiên la lên: "Đậu xanh, luck gì đây, nói ra boss ẩn là ra à."​

Lam Hà nhìn Diệp Tu đánh ra hai chữ "Ha ha", chính mình cũng gõ ba dấu chấm lửng. Cậu đánh phó bản trong Rừng Rậm Cách Lâm nhiều lần đều không gặp boss ẩn, vậy mà Diệp Tu vừa đến đã gặp. Ăn ở kiểu gì mà may vậy. . .​

Lam Hà đã đánh phó bản này rất nhiều lần, về cơ bản dù nhắm mắt vẫn có thể đánh thắng. Cậu thấy Nguyệt Trung Miên đang chỉ huy trôi chảy phía trước, nên chỉ đi sau tiện tay giải quyết vài con quái nhỏ, không thể qua loa hơn. Nguyệt Trung Miên dần dần cảm thấy Lam Hà cho dù là người chơi lão làng nhưng chỉ là kẻ có kỹ thuật bết bát, đành mặc kệ lối đánh qua loa của cậu.​

‘Ám Dạ Miêu Yêu sắp xuất hiện giữa đường.’ Sau khi gợi ý của hệ thống biến mất, Nguyệt Trung Miên bố trí chiến thuật: “Tui tới giữ nó, sẽ cần chút thời gian. Mấy ông đợi một lát rồi hẵng công kích, đừng lộn xộn."​

"Tới rồi." Diệp Tu ú ớ kêu một tiếng. Sau loạt động tác nhảy lên xoay người liền mạch, Quân Mạc Tiếu nhắm ngay hướng mà Ám Dạ Miêu Yêu tập kích. Lam Hà cũng nhanh chóng phản ứng theo anh.​

Một bóng đen từ trong rừng bay vèo ra, kèm theo một tiếng mèo kêu chói tai. Ám Dạ Miêu Yêu có hình thể nhỏ, tốc độ nhanh. Nguyệt Trung Miên là người đầu tiên kéo thù hận của Ám Dạ Miêu Yêu, còn Quân Mạc Tiếu bị xem là người chơi hệ Thánh chức. Xem ra kỹ thuật của Nguyệt Trung Miên cũng khá, có vẻ tốt hơn lúc nãy rất nhiều. Lam Hà vừa nghĩ vừa chuẩn bị ra chiêu.​

"Giết." Nguyệt Trung Miên hô.​

Rốt cuộc Lam Hà cũng tập trung sự chú ý của mình. Kỹ năng của Kiếm khách không ngừng được sử dụng. Bằng một pha di chuyển nhẹ nhàng, cậu lướt qua công kích từ Ám Dạ Miêu Yêu.​

Rõ ràng Nguyệt Trung Miên bị đợt bùng nổ bất ngờ của Lam Hà làm sợ hết hồn: "Ái chà, không tệ lắm."​

Lam Hà không trả lời nhưng không nhịn được oán thầm ‘Chuyện tốt hơn còn chờ mi đấy.’​

Dĩ nhiên Diệp Tu cũng chú ý tới Kiếm khách tên Lam Hà này. Nếu như chuyện mới nãy không phải ăn may, vậy chỉ có thể nói kỹ thuật thao tác của người này gần như là cao thủ cao cấp nhất trong game online. Từ trạng thái mất tập trung lúc đánh quái nhỏ đến thái độ chợt trở nên nghiêm túc như bây giờ, phỏng chừng cậu ta cũng đến vì boss ẩn.​

"Máu đỏ rồi, trị liệu mau đuổi tới." HP của Ám Dạ Miêu Yêu chỉ còn một phần mười, nhưng Nguyệt Trung Miên lại đột nhiên phản kích nương tay, tiếp tục liều chết với Ám Dạ Miêu Yêu. ‘Hắn đang làm gì vậy.’ - Lam Hà kinh ngạc. (xem đoạn cuối chương 7 nguyên tác TCCT để hiểu rõ cảnh Nguyệt Trung Miên đánh boss)

Cậu chỉ nghe Nguyệt Trung Miên hét to một tiếng: "Phắc, OT rồi!" Ám Dạ Miêu Yêu lợi dụng quán tính, nhanh như chớp bỏ Nguyệt Trung Miên qua một bên, giơ móng vuốt cào về phía Lam Hà. Lam Hà nhanh chóng hủy công kích, dùng một chiêu Chịu Thân lăn khỏi chỗ, né được một cú quào. Mà Ám Dạ Miêu Yêu cào không trúng cậu thì nhào đến quào một đội viên khác.​

Lúc này trong lòng Lam Hà cũng hiểu được rằng bọn họ đều bị Nguyệt Trung Miên tính kế. Hắn cố ý đánh ra trạng thái OT vì muốn một mình chiếm lấy Ám Dạ Miêu Yêu. Cậu không nghĩ đến chuyện Diệp Tu vậy mà cũng có lúc bị người mưu hại. Có điều kiếp trước Diệp Tu đã phá hư kế hoạch của hắn, kiếp này Lam Hà cũng sẽ không để cho hắn toại nguyện.​

"Mấy ông làm cái gì đó? OT liên hoàn à? Đùa tui chắc." Nguyệt Trung Miên còn đang hùng hổ đuổi theo Ám Dạ Miêu Yêu để cướp thù hận. Một bên khác, hai người mới đều bị Ám Dạ Miêu Yêu dằn vặt đến nỗi chỉ còn một chút HP. Lam Hà vọt tới bên cạnh Ám Dạ Miêu Yêu, công kích, né tránh, tận lực hút thù hận từ Ám Dạ Miêu Yêu, để trị liệu Quân Mạc Tiếu tranh thủ một chút thời gian. Chẳng qua vận may của hai người mới kia thật sự không tốt, Ám Dạ Miêu Yêu cào hai lần nhanh gọn lẹ thì cả hai đều bay màu.​

Sau khi hai người đó ngỏm củ tỏi, Ám Dạ Miêu Yêu đột nhiên quay đầu, bắt đầu tấn công Lam Hà. Lam Hà không muốn gia tăng giá trị thù hận, vụt qua Ám Dạ Miêu Yêu một cách đẹp đẽ. Ám Dạ Miêu Yêu nhiều lần vồ hụt, phát ra tiếng kêu chói tai. Nguyệt Trung Miên ở bên cạnh Ám Dạ Miêu Yêu thoáng hoang mang, cố tỏ vẻ mình đang nỗ lực kéo thù hận: "Lam Hà, nhanh ra chiêu đi. Ông đang làm gì thế?"​

Lam Hà không để ý tới hắn, nhanh nhẹn lách khỏi phạm vi công kích của Ám Dạ Miêu Yêu. Lúc này, Ám Dạ Miêu Yêu đã cuồng bạo, tốc độ và sát thương đều tăng lên. Lam Hà không ra chiêu một lúc lâu, hơn nữa trước đó cậu vẫn luôn đánh qua loa. Trái lại Nguyệt Trung Miên dùng đòn công kích mang tính chất tượng trưng dần dần kéo thù hận tới. Ám Dạ Miêu Yêu một xoay người nhào về phía Nguyệt Trung Miên. Nguyệt Trung Miên hiển nhiên không có phòng bị, thoáng chốc bị Ám Dạ Miêu Yêu cắn một cái.​

"Trị liệu đâu, thêm HP đi." Giọng Nguyệt Trung Miên có chút gắt gỏng. Hắn không nghĩ tới Lam Hà đã nhìn ra kế hoạch của hắn. Kỹ thuật cao như vậy lại đi lừa hắn.​

Diệp Tu chỉ gõ hai chữ "Ha ha".​

Nguyệt Trung Miên càng thêm gấp gáp: "Hai người các ông có ý gì, có đánh boss nữa không đấy."​

"Không thể thêm HP, sẽ OT." Lúc Quân Mạc Tiếu nói ra câu này, cõi lòng Nguyệt Trung Miên lạnh đi. Hóa ra hai người kia đều nhìn thấu.​

"Như vậy đi hai vị, chúng ta hợp tác diệt boss ẩn, vật liệu rơi ra cho mấy ông chọn trước, còn lại thì chúng ta đổ xúc xắc. Thế nào?"​

Lam Hà không nói gì. Quân Mạc Tiếu lên tiếng: "Chuyện này rất khó để người ta tin tưởng nha."​

"Vậy ông muốn thế nào?"​

"Tui muốn thế nào cũng không cần ông bận tâm. An tâm chịu chết đi."​

‘Quả nhiên’, Lam Hà nghĩ thầm, ‘so tâm bẩn với Diệp Tu, ha ha’. Có Diệp Tu ở đây, chỉ cần anh dùng mấy câu trào phúng là đủ để Nguyệt Trung Miên tức ói máu. Bản thân cậu không nói câu nào vẫn có cảm giác sung sướng khi trả được thù.​

Rốt cuộc Nguyệt Trung Miên hấp hối nói: "Hai đứa bọn bây không muốn chơi game nữa à? Biết công hội Nguyệt Luân của tụi tao lợi hại ra sao không?" Nghe được câu này Lam Hà suýt chút nữa bật cười. Cậu chỉ nói một câu: "Tạm biệt."​

Nguyệt Trung Miên chết rồi, Ám Dạ Miêu Yêu liền bổ nhào về phía Lam Hà. Lam Hà không tránh né, dùng một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn tiến thẳng, nhảy lên tránh được đòn tấn công. Lúc này, Quân Mạc Tiếu rút Ô Thiên Cơ ra, biến thành chiến mâu, đâm thẳng vào người Ám Dạ Miêu Yêu.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook