Hoàn [SN Song Diệp 2021][Tu Tán] Ai nhớ bạch mã thuở thiếu thời

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

Tu Tán
Ai nhớ bạch mã thuở thiếu thời

Tác giả: Đang tìm kiếm...
Edit+beta: @Hóng chuyện 24/7

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 24 của Diệp Tu và Diệp Thu!

Một sản phẩm thuộc project sinh nhật lần thứ 24 của Diệp Tu và Diệp Thu Legends Never Die



Artist: Kaaaaa冽亞
----------------------------------

"Cảm ơn các thầy nhé, mau vào ngồi uống chén trà đi!"

"Không được không được, chúng tôi còn phải chạy ca tiếp nữa."

Tô Mộc Tranh tiễn người của công ty dọn nhà, họ đều là người tốt cực kỳ nhiệt tình giúp cô để mấy món đổ vừa mua thêm vào vị trí mới, giảm giúp cô biết bao công sức.

Nhắc mới nhớ, đây là lần thứ năm cô đúng nghĩa dọn nhà. Hai lần đầu tiên cô không nhớ rõ lắm, chỉ mang máng rằng anh trai một mình bận bận bịu bịu, còn mình thì ngồi một chỗ ngước nhìn, không thì bê chút đồ nhẹ nhàng rồi thôi. Giờ đổi lại thành tự mình phải chạy tới chạy lui mới thấy mệt mỏi đến cỡ nào, ít nhất là sau khi chuyển xong, cô thật sự phải ngồi phịch trên salon, không muốn chuyển động tí gì.

Đối với việc phải vội vàng tự dọn nhà một mình này, cô sau khi giải nghệ cũng không có liên lạc với nhiều người, bạn bè thân quen thì lại ở thành phố khác, Trần Quả muốn đến giúp cô, nhưng tính Trần Quả thì như gà mẹ, tới thành ra lại phải phiền cô phải chăm sóc mình.

Đồ đạc của cô nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, đồ dùng trong nhà đều là mới mua. Đồ thật sự mang theo cũng chỉ có chút quần áo và vật dụng, tính cả một vài thứ cũ đặt ở ba phòng ngủ một phòng khách, thì trông vẫn hơi vắng vẻ.

Thích là mới, trân trọng là đồ xưa. Thứ ngại vướng víu cô đều đã đi tặng người khác rồi, còn đồ mà phải mang từ ký túc xá chiến đội rất lâu kia thì đều không bỏ được.

Vì vậy, dù mệt mỏi thì kệ mệt mỏi, nghĩ đến đây cô lại có động lực, ngồi dậy khỏi salon, đứng lên sửa soạn phòng.

Mất hơn nửa ngày dọn dẹp mới xong, sau đó cô cầm chìa khoá và túi tiền chuẩn bị đi mua chút thức ăn, tiện thể đổ rác luôn. Cô đổi giày, khóa kỹ cửa, cửa phòng bên cạnh cũng đồng thời mở ra. Cô ngẩng đầu ngước nhìn, đó là một ông già, trước đó khi cô từng sang đây thăm nhà tuy nhiên lại chưa có cơ hội sang thăm hàng xóm mình, chủ nhà bảo là ra nước ngoài với con trai, không ngờ đã về rồi.

Ông già kia mặc một chiếc áo xanh đen kiểu Tôn Trung Sơn cũ, góc áo phẳng phiu, không giống một vài người già khiến người ta có một loại cảm giác sồ sề sau nhiều năm đọng lại. Lưng ông thẳng tắp, nhìn còn tràn trề sức sống hơn bao đám trẻ, Tô Mộc Tranh không nhịn được thầm đoán, người này phải chăng khi trẻ đã từng đi lính.

"Ai u, cô bé này, sao lại xách nhiều thứ vậy? Nào đến đây, để bác cầm giúp cháu." Người đó đóng cửa, quay người thì thấy cô tay đang xách hai túi rác, tay kẹp lấy túi tiền, miệng ngậm dây vải mà cô ở cửa hàng dưới tầng cho mượn để buộc đồ, thì đưa tay khoá cửa lại, cười nói: "Bác trung hợp cũng định xuống dưới, nào, đưa bác xách túi rác cho."

"Ha ha, cháu cảm ơn bác nhiều lắm."

"Tầng trên tầng dưới toà nhà này, cách nhau cao lắm, không đi thang máy thì khá phiền, thế nhưng bác lại không thích đi thang máy, đi nó cảm tưởng như thể bị người bị giam trong một cái hộp bốn mặt vậy, bị ném xuống ném lên. Ai ôi, choáng cả đầu."

Tô Mộc Tranh nhịn không được bật cười, bận bịu mỏi mệt cả ngày cùng với chút tịch mịch lẫn cô đơn đều bị xua đi. Cái cảm này rất an bình, tựa như khi Diệp Tu còn ở, bất kể lúc nào, anh ấy cũng là nơi có thể để cô an tâm dựa vào, chỉ là vị bác họ Tôn này hài hước và thoải mái hơn anh ấy nhiều.

"Vốn hai bác ở khu nhà cổ bên kia, rồi bên kia định xây dựng, muốn phá đi xây lại. Bọn họ muốn những người sống bên đó sang đây ở, tụi bác không đồng ý. Tụi bác mà, như cây ấy, rễ đâm vào nơi đó, cây xung quanh đều quen cả, ở nơi đó đã từng dầm mưa dãi nắng, bỗng nhiên muốn trừ tận gốc chuyển đến nơi khác, ai mà chịu được. Đã thế, còn là ở cái tuổi này."

Cô khẽ gật đầu, quả thật ở lâu một nơi nào đó, rễ đã đâm vào nơi đó, bất kể dù hoàn cảnh ra sao thì đều vẫn luôn lưu luyến. Cô nhớ rõ khi còn trong căn phòng thuê, chưa chuyển đến ký túc xá Gia Thế, đóng cửa phòng lại, mình lén khóc trong chăn rất lâu. Cô và anh trai ở nơi đó có mấy năm, giờ cũng đã bị phá huỷ, khi đó anh hai cày game thuê cho người khác, viết hack có thu nhập cố định, sau đó bọn cô rời đến bên đó, quá trình dọn đến cô không nhớ rõ nữa, nhưng cô vẫn in đậm bóng hình mình ngồi trên băng ghế nhỏ trông anh trai trẻ chỉ lớn hơn mình có năm tuổi giúp cô trải giường dọn chiếu.

Dưới khung cửa sổ duy nhất hướng về phía mặt trời, có một tấm chăn màu cam in hình gấu nâu nhỏ được phơi khô và một chàng thiếu niên tóc vàng chải ngược nắng, như thể được tấm chăn gấu nhỏ kia phủ lên, ôm lấy cọ vào, trông ngưa ngứa.

Đến Gia Thế rồi, cô vẫn may mắn mơ giấc mộng đó mấy lần.

"Bà nhà bác nói rồi, cháu là cây táo mọc nơi đất hoang này, người ta muốn trồng cháu vào chậu cảnh, cháu không những chẳng đồng ý, đã thế còn sinh sôi nảy nở." Cái giọng bắt chước kia giống y như đúc, làm người ta bỗng chốc liên tưởng đến cái vẻ mặt vừa ghét bỏ vừa chế nhạo, mà khoé mắt còn đọng chút cười của một cụ bà nhỏ nhắn đẹp lão, "Bác thì lại bảo rằng, cháu nó còn sinh trưởng phát triển, nơi đất hoang cô bé ở này rộng rãi thoáng mát, giờ mà người muốn trồng cháu vào một cái chậu bé như thế, còn chẳng to bằng cái eo này, tất nhiên là cô bé không bằng lòng rồi."

Bác Tôn vừa nói vừa khua tay thành một vòng tròn, to như cái đĩa.

Tô Mộc Tranh đột nhiên vui khôn tả.

Cô mấy ngày hôm nay trừ đi mấy chuyện bên ngoài liên quan đến phát ngôn thì đều ở nhà, không thì cũng chỉ đi nghiên cứu tìm hiểu một vài điều. Cô tuy có một chút nền tảng, nhưng nhiều năm làm tuyển thủ chuyên nghiệp, những thứ kia chẳng biết giờ đã ném nơi nào. Cô vẫn còn trẻ, mấy năm kia cũng đã tích góp đủ vốn tài chính để mình không cần làm vẫn có thứ để ăn.

Mấy hôm trước, Diệp Tu ở nước ngoài nhắn tin hỏi cô dạo này ra sao, cô sau khi giải nghệ có nói chuyện với anh một lần, nói ý định và suy nghĩ của mình. Diệp Tu luôn ủng hộ cô, đồng thời cũng khuyên bảo đôi điều.

Thật tốt, bất kể lúc nào, dù người có ở nơi đâu, hai người đều là người nhà thân nhất, bạn bè tốt nhất, có thể ngồi tán phét kể nhau nghe chút chuyện và ý tưởng đời mình.

Đời cả hai có quá nhiều điểm giao nhau, có cùng những tháng năm trân quý. Nhưng có lẽ, thứ mà cô không giống với Diệp Tu đó chính là anh không nhắc đến chuyện cũ là bởi anh cảm thấy không cần thiết phải nói, còn cô thì vẫn là cô thiếu nữ mang tâm hồn thuỷ tinh, không muốn nói cho ai nghe về những cảnh mà mình nhớ nhất kia, dù có là Diệp Tu.

Có lẽ một ngày, đợi khi cô già đi, ngồi dưới ánh mặt trời, Diệp Tu đột nhiên tới thăm cô nói, này, có thể em vốn không biết, thật ra...

Thứ cảm giác có thứ trân quý cả đời để khoe khoang, cô chưa từng được trải nghiệm, nhưng có lẽ cũng có thể tưởng tưởng được đôi phần.

Hôm đó, cô tự làm chút đồ ăn vặt nhẹ, mang một chút cho vợ chồng nhà bác Tôn sát vách. Vợ bác tôn, dì Quách cũng không phải người phụ nữ nhỏ nhắn, xinh xắn như cô tưởng tượng, dáng người bà cao cao, chỉ thấp hơn bác Tôn một chút, tính bà rất cởi mở, cười vui vẻ. Tuy trông dáng người hơi thô như thế, nhưng bà rất hiền dịu, bác Tôn từng kể với cô, dì Quách lúc còn trẻ đóng giả mấy cậu nhóc, làm bao cô mê như điếu đổ.

"Cháu đừng nhìn bà ấy cao như cái xào, suốt ngày hùng hùng hổ hổ như thế, thật ra tính vẫn giống mấy cô nàng đỏng đảnh thôi. Lúc dọn nhà chuyển đến đây, cái này không nỡ, cái kia cũng không nỡ, cuối cùng nhìn cây táo dại trước cổng không chuyển đi được, nước mắt lại lã chã rơi."

Có chuyện cười rằng, trong mắt người trưởng thành, dù còn trẻ hay đã già đều như nhau, tựa tình yêu dịu dàng của thời hoa niên vậy, nói người là thứ mình trân quý nhất, động lòng người như thế nào.

Hài lòng, đắc chí ra sao.

Có một đôi hàng xóm thế này không thể phủ nhận đây thật là một chuyện cực kỳ may mắn.

Vận may của cô vốn không đen lắm, tính cả việc chọn chỗ ở này, ngoài chuyện vui là có hai người bạn vong niên, dù tuổi bọn họ còn lớn hơn cả tuổi bậc cha chú cô, nhưng sống cùng hai người, cô cảm thấy rất ổn thoả. Không liên miên lải nhải phàn nàn, không bất mãn, hai người lúc nào cũng nở nụ cười, cười thật tươi, khiến người bên cạnh cũng cười theo.

Hai người luôn cảm thấy hứng thú với những chuyện hay thứ mới lạ, không giống với những ấn tượng trong cô về hình ảnh người có tuổi cổ hủ, họ nhắc lại những thời khắc huy hoàng đã từng thuộc về họ, tiếc không thể sống trong hồi ức. So với hai người, cô đôi lúc lại một người già hơn, thỉnh thoảng lại quên chuyện gì đó, ấy nhưng không phải chuyện giờ ra sao, mà là mai ra sao.

"Cháu đang nhớ hoài niệm phải không, cô gái hoài niệm đều là cô gái trọng tình nghĩa." Dì Quách vỗ tay cô, rất phấn khỏi, "Mộc Tranh là một cô gái tốt, dáng đẹp, người cũng đẹp, mọi thứ đều đẹp."

Cô từng nghe rất nhiều lời tán dương lẫn xu nịnh, câu xã giao hay tiếng hét từ các fan, dài có ngắn có, thật lòng có, giả tạo có. Với những lời này, cô đều mỉm cười, khéo léo ứng phó, còn giờ thì lại ngượng ngùng.

Lần trước được khen thật lòng như này là năm đó khi cô cầm giấy khen trở về, anh của cô cầm bút dùng vốn để ghi chép vài món vật liệu ký vào bài thi của cô, cười đắc chí với Diệp Tu: "Thế nào, em gái tao dáng người đẹp, thông minh học giỏi, cái gì cũng tốt cả!"

Diệp Tu đang ngồi viết hướng dẫn game trả lời chiếu lệ: "Rồi rồi."

"Nào giống mày, viết cái gì mà khô khan."

"Anh giai ơi, hướng dẫn là phải đơn giản, rõ ràng hiểu không? Tao mà viết hoa mỹ, người ta hiểu được à?"

"Làm như mày viết được hoa mỹ ấy."

Khi đó cô không cảm thấy qua loa gì cả, chỉ cảm thấy hai người này thật nhạt nhẽo.

Bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy hai người nhạt nhẽo.

"Này, sao lại trách anh? Mấy câu chuyện nhạt nhẽo kia lúc nào cũng là anh em mở đầu." Có người phủi nồi rất sạch sẽ, "Là thằng đó nhạt nhẽo, anh quả thật lúc nào cũng bị liên luỵ."

"Anh em lúc nào cũng lải nhải bảo anh quên mất mình định đi đâu, tại cái này mà tụi anh đụng phải Boss mấy lần. Có hai người, thằng đó ỷ vào mình là viễn trình, anh là cận chiến, giục anh đi đỡ đòn, thật bẩn."

Tô Mộc Tranh vừa ôm gối vừa cầm điện thoại, cười nghiêng ngả trên ghế salon, người trong TV bỗng nằm xuống, nữ chính trên phim gào khóc nhào vào lòng nam chính, đúng, giờ không còn thịnh hành cái kiểu khóc đến nước mắt như mưa rồi. Nước mắt như mưa đều là kẻ thứ ba, dám khóc dám thôi mới là nữ chính.

Còn phần xinh đẹp diễm lệ, đều là tốt thí.

Đây là kết luận sau khi nghiền rất nhiều phim tình cảm của cô, mấy nữ tuyển thủ cô quen cũng bày tỏ đồng ý, còn Diệp Tu thì nín lặng.

Con gái và con trai rốt cuộc vẫn có thị hiếu và mạch não khác nhau.

Không cần phải con trai và con gái, dù cho có là cùng phái cũng chẳng thể nào hiểu được nửa kia.

Thời gian đằng đẵng ở chung đủ để cô hiểu được con người Diệp Tu này. Càng hiểu anh, càng biết anh, nhưng cũng có lúc cô không biết anh đang nghĩ gì, dù là trên trận hay dưới dưới sân, cũng càng không biết lúc trước anh trai có thể luôn đoán được Diệp Tu đang nghĩ gì, định làm gì, không chỉ trên mà còn dưới trận kiểu gì.

Cô đã phải mất rất lâu để có thể hoàn toàn đuổi theo tiết tấu anh, dù vốn từ đầu đều là anh chiều theo cô. Ấy nhưng, khi anh trai rèn luyện với Diệp Tu, hai người như thể hai con hến cùng nhau tăng cấp, cứ như vậy đến mãi về sau, ai làm việc nấy, nhưng vẫn biết đối phương đang làm gì, khi nào thì kết thúc, gần như không cần phải nói chuyện.

Đến mức lần đầu tiên cô sử sụng Mộc Vũ Tranh Phong đuổi theo phía sau anh, anh đã quên tự nhắc mình, quay người lại mới nhớ, người thao tác đã khác.

Tiếc rằng cho đến khi anh giải nghệ, cô vẫn không thể nào trở thành hạch tâm chiến đội như đồng bạn cùng mùa, trở thành một trong song hạch, sẻ giúp anh một nửa gánh nặng.

Tô Mộc Tranh vén mái tóc dài ra mang tai: "Diệp Tu."

"Hửm?"

"Mệt không?"

"Anh không lên trận, có mệt cũng không phải anh." Diệp Tu đối diện cười xoà, sau đó giọng lại mang mấy phần thật, "Đôi khi cũng mệt, nhưng cũng thật vui."

"Vậy là tốt rồi."

Thuở thiếu thời có một chuyện mà cô tuyệt đối không muốn nhắc đến, đó chính là để Diệp Tu đi kiếm bạn gái. Thứ nhất, Diệp Tu còn trẻ, tinh lực đều đã dồn hết vào trong trò chơi, hơn nữa thân phận của anh là giả, cần phải giữ bí mật; thứ hai, thật ra đó là chút tư tâm của cô, cô muốn Diệp Tu mãi khắc ghi anh trai của mình, giao điểm quỹ tích giữa hai người sẽ không bao giờ tách xa, để cô có thể an tâm đi theo anh, không cần lo lắng, không cần sợ hãi.

Đúng vậy, mặc dù ba người chưa từng ba mặt một lời, nhưng chuyện Diệp Tu và anh trai cô là một cặp, trong lòng cả ba đều biết. Có lần cô đi qua gian phòng hai người, qua khe cửa bắt gặp anh trai mệt mỏi ngả người trước máy tính ngủ mất, còn Diệp Tu chống cằm lẳng lặng nhìn anh. Khi đó cô cho rằng Diệp Tu định trêu trọc anh cô, ấy nhưng anh lại dán lại gần, hôn lên bờ mắt kẻ ngủ say.

Nét mặt như vậy, bao năm rồi, cô chưa từng gặp lại.

Sau khi Diệp Tu giải nghệ, cô từng nghĩ, anh nên về nhà rồi tìm một người, dù cho người đó là nam hay nữ, người ra sao, miễn là có thể ở bên anh là được rồi. Có một nơi là nhà, ổn định lại lần nữa, cô cũng yên tâm. Cô sẽ không ích kỷ bắt anh phải mãi ở khoảng thời gian cô lưu luyến nữa, không bắt anh tịch mịch một mình già đi.

Tuy nghĩ là vậy, nhưng cô cũng không nói vì nó cái gì, làm cái gì.

Diệp Tu là người có chủ kiến, anh luôn biết mình đang làm cái gì, nên làm cái gì.

Không cần cô nhiều lời.

Chỉ là gần đây, nhìn dáng vẻ đôi vợ chồng bác Tôn sát vách, cô bỗng nhiên hi vọng có thể trở lại ngày còn thơ, sau đó nháy mắt già đi, dù cho suy nghĩ này chỉ là chợt thoáng qua.

Những thăng trầm, mất mát và thất vọng, sự lựa chọn bất lực và buông tay, những lời chia tay chẳng ngờ hay lời từ biệt dự định, đều có thể hoá thành cát bụi trong tháng năm dịu dàng. Hai người từng có năm tháng chót vót, mình khoác lên vô số vinh quang, cuối cùng có thể êm đềm mà già đi, mặc cho cả hai có còn tình cảm hay không, nhưng chỉ còn ở bên nhau, tự giễu quãng thời gian đã qua, an ủi những vết thương cùng với nếp nhăn.

Dưới đáy lòng kia, nơi mà chẳng ai có thể chạm tới, mọc lên hoa cỏ tốt tươi, nắng trải đầy đồng.

Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một ý nghĩ.

"Bọn họ bảo thời gian trôi qua thật nhanh, hay thời gian thấm thoát thoi đưa, tựa như chú ngựa trắng phi qua khe hở vậy." Bác Tôn đeo kính đọc báo, dì Quách ngồi cạnh đan len thổn thức, "Ngựa này lớn như thế, nhanh như thế, mà khe hở thì sao, chỉ bé như vầy, thật sự là thoi đưa một cái, thời gian vừa tới đã qua."

"Sao tôi không cảm thấy thế vậy?" Bác Tôn theo thói quen mở miệng phản bác.

"Rồi rồi, vậy khe hở của ông ở đâu, chắc ít nhất phải to bằng cả đầu đường." Dì Quách lườm ông.

"Đường một chiều hay đường hai chiều?" Bác Tôn bỏ kính lão nhìn bà vợ mình.

"Ông đi ngang qua đường đi, xem đi chậm được không?" Bà vợ ngừng tay, đứng dậy đi lấy nước.

Bác Tôn cười chỉ Tô Mộc Tranh bóng lưng bà, làm cái biểu cảm kéo mặt, chọc cô không ngừng cười được.

"Ông lại nói xấu gì sau lưng tôi rồi?!" Phu nhân Quách trở về đặt chén trà nóng trước mặt ông, cố ý để tiếng thật mạnh, sau đó cười híp mắt đưa sữa bò còn nóng cho Tô Mộc Tranh, "Đừng nghe ông ấy nói vớ vẩn."

Tốc độ trở mặt có thể xưng top 1, cô cười lắc đầu: "Không có gì ạ, chẳng qua là cảm thấy, tình cảm dì Quách và bác Tôn thật mặn nồng."

"Cô nhóc này, vợ chồng làm bạn đến già, sao tình cảm không mặn nồng được?" Bác Tôn cười híp mắt đón nhận lời khen này, sau đó vỗ tay người bạn già mình. Dì thì khá là xấu hổ, "Đó là chúng ta khi còn trẻ, giờ cũng đã mưa gió mấy chục năm rồi."

Sau khi chuyển đến căn hộ này một tháng, Tô Mộc Tranh mơ một giấc mộng.

Trong mộng, cô đứng dưới một dãy nhà trong khu tập thể cũ, đối diện tầng trệt là một gian nhà, trong nhà có một cây táo dại đã ra quả, vương ra khỏi tường nhà thâm thấp. Cửa sân mở, một đôi vợ chồng trẻ dắt chiếc xe đạp đời cũ bước tới, đi dọc theo chân tường, càng đi càng xa.

Dù thế nào cũng không thể nhìn rõ được mặt, nhưng cô biết bọn họ sẽ mãi mãi như thế này.

Lúc này bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân từ đằng sau, từ hành lang tôi tối có hai bóng người, vai vai cười cười nói nói.

Đừng hẹn tuổi hai mươi, tuổi đẹp nhất đời người.

Hai người bước tới, một trái một phải dắt tay cô, tiến về phía trước.

"Đi đâu thế ạ?" Cô nghe thấy mình hỏi.

"Đưa em đi chơi. Suốt ngày ủ rũ ở trong nhà không tốt, tình cờ sổ sách rõ ràng rồi, đưa em ra ngoài chơi."

"Mộc Tranh, em nói anh nghe xem, em nhớ quyển sổ như báu vật lúc nào anh em cũng kè kè bên người không? Giúp một acc tên nữ đi tìm cộng tác nữ sắc sảo mới của mình, lúc đó không phải em bảo hẳn là giúp người ta chọc giận bạn gái à? Anh nói em nghe, cua quẹo đầu luôn, cái khách hàng kia là gái!"

"Hả?! Cái gì thế?"

"Hình như là..."

"Đừng nghe thằng đó làm mất tình đoàn kết anh em mình. Người kia là người bán acc, bán cho một cô gái, con gái nhà người ta đến hỏi tên đó ra giá bao nhiêu để mua một kiện trang bị vũ khí cam."

Hai anh em lập tức dùng ánh mắt cá chết nhìn kẻ vô tình phá tan bầu không khí hóng chuyện này, còn kẻ vô tình thì dưới áp lực mạnh mà ngượng ngùng cười: "Hai người tiếp đi, hai người tiếp đi."

"Tiếp cái đầu mày ấy, mày cũng nói hết rồi còn gì mà nói nữa. Thằng oắt này, mày có cố ý phá huỷ tượng đài của tao, đứng lại cho tao, xem tao trừng trị mày thế nào!" Chàng trai trẻ giận tím mặt, tức giận định đánh tên nào đó một trận.

Thấy tình hình không ổn, tên nào đó kia thì không bao giờ có ý định làm liệt sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục, co cẳng lên chạy. Vừa chạy vừa kêu: "Này này này, Tô Mộc Thu, quân tử động khẩu không động thủ!"

Tô Mộc Tranh đứng sững sờ, nhìn hai chàng trai cãi nhau ầm ĩ chạy về phía trước, càng chạy càng xa.

Tô Mộc Thu...

Tô Mộc Thu.

Tiếng gọi còn vang lại bên tai.

Tựa như thình lình giật tỉnh lại khỏi con mê, cô đột nhiên chạy về hướng đó, chỉ muốn đuổi kịp bóng lưng sẽ phải biến mất kia. Tháo đôi giày cao gót cản đường, chân trần đạp lên đất phủ xi măng trong hẻm nhỏ, dốc sức chạy về tiến lên.

Chờ chờ em!

Chờ em! Đừng đi!

Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi, em chưa mơ về anh.

Ngay khi khoảng cách càng ngày càng xa, khi cô hoàn toàn bị bỏ lại phía sau, cô nghe được một tiếng hí chỉ có trong phim truyền hình từ đâu đó vang lên. Một bàn tay quen đến không thể quen hơn giơ trước mặt cô, Diệp Tu hai mươi bảy tuổi kéo cô ngồi lên lưng chú bạch mã. Trong giấc mộng hoang đường của cô, Diệp Tu - người căn bản không có điểm kỹ năng cơ bản vận động, dạy cô cầm dây cương, vỗ về cô: "Yên tâm, chúng ta sẽ đuổi kịp thôi."

Cô phi nước đại theo con ngõ tựa hồ không có điểm cuối. Thời thiếu nữ, cô chưa từng mơ thấy những điều ảo mộng: bạch mã chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, kiến trúc không giống thời bây giờ. Ấy nhưng cô không quan tâm chút nào, như thể tất cả đều là chuyện hiển nhiên, cho đến khi mình có thể điều khiển tốc độ và hướng chạy của ngựa rồi, thì hơi ấm phía sau luôn che chở cho mình, cũng dần biến mất.

Cô lẻ loi, cô độc, cùng một chú ngựa trắng. Cả hai đi ngang qua gian phòng thuê ngày nhỏ, chạy qua nơi Gia Thế xưa, nhìn dáng vẻ nó thay đổi mỗi ngày chút một trong ký ức, phi qua Hưng Hân, ngắm nhìn nó lớn mạnh dần, trở thành một chiến đội ông lớn, lướt qua nơi phố Zürich Thụy Sĩ. Trên bục lĩnh thưởng cao nhất, đội trưởng Trung Quốc theo lời mời của ban tổ chức Vinh Quang thế giới, nhận lấy cúp quán quân và nhẫn. Toàn trường vang rộn tiếng vỗ tay, rộn như tiếng thuỷ triều dâng, cũng lui như thuỷ triều rút.

Nhìn Diệp Tu mặc áo đồng phục số một của lĩnh đội, nhìn duới sắc hồng của cờ cùng với lụa vàng bay đầy trời, đứng trên đỉnh cao nhất của Vinh Quang, khuôn mặt anh thuần thục đến lạ, phía sau là đồng đội reo hò, ôm lấy nhau.

Nhìn nút xác nhận Mộc Vũ Tranh Phong ra đời, nhìn khung cảnh lần đầu tiên khi cô sử dụng tài khoản này, cũng nhìn giao diện lần cuối cùng cô đăng nhập.

Cô vẫn luôn hướng về trước.

Cuối cùng đến một ngã tư đường, cô nhảy trên ngựa xuống, đối diện với cô giờ là một khu chung cư, cao sừng sững. Cô dắt bạch mã đứng ở lối đi bộ ngã tư đường, nhìn bên kia đường hai thiếu niên nắm tay mình hồi còn trẻ, ba khuôn mặt non nớt cười xán lạn, chẳng lo âu.

Mà bên này đường, mình, đã trưởng thành rồi.

Cô thả dây cương ngựa, không hãm chân bạch mã đi, thong thả chạy qua đầu kia đường.

Qua QQ, Tô Mộc Tranh gửi cho Diệp Tu một tấm hình, khoe với anh mình hôm nay cùng với bà lão xinh đẹp đi dạo phố, mua đồ. Trong ảnh là một chiếc đai lưng màu đen, giữa có một hoạ tiết màu trắng kỳ quái, tất nhiên là người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, chiếc đai này rất tôn da cô. Ấy nhưng kẻ chẳng bao giờ có nhu cầu về cái đẹp như Diệp lĩnh đội lại hiếu kì: "Đây là cái gì?"

"Hở?"

"Hoạ tiết trên đai lưng."

"Anh thấy thế nào?"

"Nhìn, trông giống một chú ngựa trắng."

"Ha ha."


END.
 

Bình luận bằng Facebook