- Bình luận
- 374
- Số lượt thích
- 1,328
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- muitenbac1
Công Thành Chi Chiến
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Cát Tường Tam Bẩu
Lời mở đầu
Phần này người viết sẽ có một vài tình huống hư cấu, ví dụ như Tô Mộc Thu không chết, Ngụy Sâm không giải nghệ, và một số điểm khác nữa, nhưng sẽ không làm xáo trộn dòng thời gian hoặc các sự kiện chính như việc các chiến đội đoạt quán quân mùa nào. Bởi vì bản thân người viết luôn muốn thấy việc những cự nhân đánh nhau, điều đó làm cho mỗi trận chiến trở nên đặc sắc và hứng thú. Câu chuyện được viết với sự tham gia của tất cả các thiên tài đã từng xuất hiện trong Vinh Quang.
Phần 1
- Chúng tôi xin hân hạnh thông báo, quán quân Vinh Quang mùa giải thứ 6, thuộc về chiến đội Lam Vũ.
- Hắc hắc, lão phu cảm tạ, lão phu cảm tạ. Ề, cám ơn bà con anh chị em gần xa đã ủng hộ lão phu, hê hê, cảm tạ cảm tạ.
- Ngụy lão đại, Ngụy lão đại, tỉnh lại, tỉnh lại anh ei - Hoàng Thiếu Thiên có điểm lo lắng cho “lão đầu” nhà Lam Vũ - Nằm mơ cái gì mà hào hứng vãi thế, quán quân cũng đạt được rồi, mà chuyện từ lúc nào rồi mà tới giờ còn tự sướng.
- Thiếu Thiên đừng nghịch, để Ngụy đội ngủ chút đi, hôm qua đánh với đám Luân Hồi gần cả đêm, không có ổng là Lam Vũ mình tạch rồi.
Người vừa lên tiếng là Dụ Văn Châu, người thanh niên vốn được xưng tụng là kẻ kế thừa tốt nhất của Lam Vũ Ngụy Sâm, một trong ba chiến thuật gia thế hệ mới. Người này đúng thật là học được hết chân truyền của Ngụy Sâm, chưa kể, còn phát huy lên một tầm cao mới, bằng chứng vô cùng rõ nét là chức vô địch Vinh Quang vừa rồi có đóng góp vô cùng to lớn của cậu. Có người còn nói, hai chiến thuật gia cùng chung một đội, không những hệ thống chỉ huy không loạn, mà lại còn tinh chuẩn, biến hóa khôn lường. Hai đứa trẻ này, một là Thuật Sĩ, một là Kiếm Khách, từ rất lâu rồi, đã được Ngụy Sâm chủ tâm đào tạo. Nhiều người lo lắng cho tương lai của đội trưởng Lam Vũ, sợ rằng một ngày đám trẻ trưởng thành, sẽ không còn chỗ cho Ngụy Sâm dung thân nữa. Lúc ấy, Ngụy đội chỉ cười cười.
- Tao mà phải sợ tụi nó hả? Ha ha, còn non lắm.
Xuất đạo vào năm 4, được liệt vào hàng ngũ Thế hệ Hoàng Kim, dưới sự dìu dắt của Ngụy Sâm, hai đứa trẻ này lại càng bay xa hơn nữa. Chiến đội Lam Vũ, từ ngày xuất hiện thêm một cái Dụ Văn Châu đầy sự toan tính và lão luyện, hệ thống chiến thuật không giảm mà tăng, như hai cánh cùng vỗ, tạo ra sự uy hiếp to lớn tới bất kỳ đối thủ nào.
- Một thằng Thuật Sĩ tâm bẩn còn chưa đủ, giờ có tới hai thằng luôn, đệt, chơi vậy chơi với ai pa.
- Thằng hai hộp sữa, đứa không hộp nào, tụi bây chia sẻ bớt chiến thuật gia qua chiến đội tao đi.
- Một nhà ba người, cát tường tam bảo hay chi đây? Người già về hưu, trẻ nhỏ ở nhà đuê.
Lão Ngụy có vẻ chẳng để vào tai lắm, hắn càng cảm thấy hưng phấn hơn, đấu chí căng tràn hơn, cứ như quên đi tuổi tác của mình, cùng với đám trẻ lao đầu đánh đấm. Chức vô địch mới rồi của Lam Vũ làm hắn nở mũi tới hết cỡ, còn dám mạnh miệng.
- Vương Triều Gia Thế là cái đách, đợi đi, sắp tới là thời của tao zồi.
- Lão già, bộ định đánh tới lúc có cháu nội luôn hay chi vậy? – Một thằng nào đó phe Gia Thế trào phúng ngược lại.
- Móa mày, đừng có mà đánh trống lảng rồi im im kéo boss đi, tao thấy mày núp rồi, ra đây con tró, Chiến Đấu Pháp Sư của mày chắc to?
- To hay không đánh rồi mới biết, mà nói mới nói, không thấy 3 cái cúp của tui đủ to hả? Không bằng đi hỏi Trương Giai Lạc xem, 2 cái á quân của nó đủ to ko?
Trong lúc đó ở một thành phố khác, một cậu thanh niên với gương mặt xinh đẹp vẫn đang mơ giấc mộng của mình. Ở đó, cậu đang chiến đấu cho chiến đội nhà mình, cùng với mọi người bước vào trận chung kết cuối cùng. Đấu pháp đó vẫn hoa lệ, vẫn che phủ khắp nơi, được mệnh danh là đấu pháp Phồn Hoa. Người ta vẫn hay nói về cái tên đó, chữ Phồn Hoa vốn là vui vẻ biết bao, tại sao lại gắn với một người trẻ với đầy sự u buồn như thế. Có người nói, bởi vì hắn đã mất đi người đồng đội tin cậy nhất, mất đi một nửa của chính mình, cho nên, hắn càng lúc càng điên cuồng, Phồn Hoa dường như đã chôn vùi cùng với Huyết Cảnh hoa lệ năm xưa.
Bách Hoa Liễu Loạn lúc này đã tung phủ đầu một đòn xuống đội hình đối phương, liên tiếp đó là màn pháo hoa giăng ra, người trong cuộc thật không có cách nào khả dĩ. Bất quá, cảnh tượng đẹp đẽ đó không cách nào níu chân được thiên tài đương đại, Vi Thảo Vương Kiệt Hy. Ma Thuật Sư đã đến trước mặt rồi, hai mắt Bách Hoa Liễu Loạn như mở to hơn, biết rằng mình đã cùng đường mạt lộ, biết rằng sẽ không còn người nào từ trong màn khói đó, đột phá xông ra mở ra một con đường, hay bảo hộ mình như chưởng thượng minh châu nữa. Tất cả chỉ còn lại một mình, tự gánh lên trách nhiệm này, bất giác hắn lại thốt ra thành lời.
- Đại Tôn a, cứu ta…
- Dậy, dậy mau, mơ cái gì mà níu tay ta chặt dữ, còn lẩm bẩm cái gì “đạch mợ mắt bự, đừng hòng ăn hiếp ta”
- Ớ ớ ớ… đây là ai, tui là đâu?
- Nhà của tụi mình, nghỉ hè rồi còn mơ đánh giải à?
- Ớ, Đại Tôn, mi sao lại ở đây?
Tôn Triết Bình bắt đầu trưng ra cái mặt khó hiểu.
- Ta tất nhiên phải ở nhà của ta… Mi đó, hè nào cũng chạy tới đây, sống trong nhà của ta, còn lên giọng chủ nhà? Đến hôm nay đã bắt đầu muốn đuổi ta đi?
- Ớ, Đại Tôn, tay mi không sao chứ? Có còn đánh chuyên được không?
Mặt của Tôn Triết Bình bắt đầu nhăn như khỉ.
- Ngày hôm qua còn đập nhau với thằng họ Diệp, hôm nay mi bắt đầu ngáo à? Ta nói nhiều lần rồi, mi vẫn không chịu nghe, ngủ nhiều ngu đó, có biết không, biết không?
- Thế… thế mi vẫn thật sự đang cùng với ta đánh chuyên ở Bách Hoa à?
Tôn Triết Bình chỉ còn cách thở phì ra, biểu lộ một cái dáng vẻ đành chịu.
- Ngủ đi ngủ đi, ta thấy mi thiếu ngủ thì ngu hẳn rồi, chừng nào tỉnh táo rồi hẵng dậy.
Trương Giai Lạc rất ngoan ngoãn nằm xuống ngủ tiếp, ngoại trừ giấc mơ vòng chung kết còn dang dở ra, cái gì lúc này cũng đều rất tốt. Thực là tâm hoan.
Thằng họ Diệp nào đó, lúc này cũng đang ngủ như mọi thằng gamer khác, nhưng hắn không chỉ có một mình. Nghỉ hè, cụm từ này đúng với các em teen còn đi học, cũng đúng với tất cả game thủ trong Liên Minh của Vinh Quang. Kết thúc giải đấu, ai về nhà nấy, có người nán lại câu lạc bộ để mong nâng cao trình độ, có tuyển thủ chạy về nhà của mình. Diệp Tu cũng không ngoại lệ, hắn đang ngủ trong nhà của hắn, ngôi nhà của rất nhiều năm qua. Ngày xưa có 3 đứa trẻ, chỉ có thể sống tạm bợ ở một căn phòng nhỏ đơn sơ giản dị, ngày hôm nay, 3 đứa trẻ đó đều đã lớn, đều đã trở thành đại thần vạn người mê. Anh em Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh đã là gương mặt sáng giá đại diện cho vô số các nhãn hàng, với 3 chức quán quân, với gương mặt 360 độ không góc chết, thật khó để tưởng tượng ra có điểm nào mà người khác có thể bắt bẻ ở cặp anh em thần thánh này. Bất quá, bên cạnh họ vẫn tồn tại một truyền kỳ, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, người chưa bao giờ lộ mặt. Tổ hợp mộng ảo 3 người này luôn là đề tài nóng hổi cho bất cứ người chơi Vinh Quang nào, nhất là giới truyền thông. Nhưng 3 anh em cứ mỗi khi đến hè, lại cùng nhau dọn về căn phòng nhỏ năm xưa, lúc này đã được họ mua lại, sửa sang thành một ngôi nhà khang trang hơn nhiều. Nhưng chưa bao giờ có điều gì thay đổi trong ngôi nhà đó cả, vẫn là một cô em gái nhỏ, luôn nhìn theo hai anh của mình chơi game, với tất cả sự háo hức và hân hoan. Bất quá, cô gái nhỏ năm đó, bây giờ đã lớn, đã cùng với hai anh của mình chinh chiến, thậm chí còn là một tay đấm dữ dội khét tiếng trong toàn cõi Vinh Quang nữa. Lúc này Tô Mộc Thu đang dán mắt vào màn hình của mình, hắn đang dẫn dắt công hội Gia Vương Triều tranh boss ở Thần Chi Lĩnh Vực với các công hội khác, cạnh bên hắn là cô em gái siêu cấp mỹ nữ Tô Mộc Tranh, đang chăm chú cắn hạt dưa và xem một bộ phim tình cảm mới được Sở Vân Tú giới thiệu.
- Anh à, em đói… Nấu mì iiiii.
- À, ờm, đợi anh chút… Ôi đậu, sao mà đám nhóc của Luân Hồi nó lì vãi vậy???
- Ứ, đói mờ, nấu mì ăn iiii – Tô Mộc Tranh tiếp tục làm nũng với anh mình. Mặc dù lúc này đã 21 tuổi, nhưng cô biết, anh trai sẽ chẳng từ chối điều gì với mình cả.
- Rồi rồi, cái con bé này… Canh chừng giùm anh, thằng nhóc Chu Trạch Khải nó bắn rát lắm đó, cẩn thận chút.
- Em biết rồi mà, thằng nhóc mặt trắng ấy, xem em bụp nó đây – Tô Mộc Tranh nhăn nhăn mặt, dứ dứ tay, ra điều như thực sự đang đấm vào gương mặt đẹp trai của Chu Trạch Khải.
- Ách, em hơn nó có 1 tuổi thôi đó…
Nói đoạn, Tô Mộc Tranh bắt đầu log acc Mộc Vũ Tranh Phong vào, cũng không cần log out acc anh mình ra, cô rất tự tin mình sẽ bảo vệ được anh trai của mình. Tiến về phía chiến trường nơi anh mình đang đứng, cô bắt đầu tìm kiếm “thằng nhóc mặt trắng” Chu Trạch Khải để nã pháo. Quả thực, tài năng của Chu Trạch Khải là không phải bàn cãi, hắn được phong danh hiệu “Súng Vương”, được liệt vào hàng Ngũ Thánh của Vinh Quang, nhưng khi gặp Tô Mộc Tranh cũng gọi một tiếng “chị Tô”. Tô Mộc Tranh cũng thích được gọi như vậy, vì nghe mình lớn hẳn, có thể làm đàn chị rồi cơ mà. Trước giờ chỉ là cô em gái nhỏ đi theo hai anh của mình, do đó, cô hay nghĩ, nếu có một thằng nhóc nào đó gọi mình là chị, cũng oách lắm chớ. Chả trách, hai ông anh của mình lúc nào cũng đòi làm anh đứa còn lại, nhưng chả thằng nào chịu cả. Thực ra không hẳn chỉ có Chu Trạch Khải mới gọi Tô Mộc Tranh như vậy, thánh zâm Phương Duệ của Hô Khiếu, hay Ngô Vũ Sách của Hư Không Song Quỷ cũng gọi Mộc Tranh như vậy. Tội nhất là cậu nhóc tân binh Ngô Vũ Sách ấy, cầm class Trận Quỷ, đánh nhau với Gia Thế, lúc nào cũng trốn Mộc Vũ Tranh Phong như trốn tà vậy, vì Thương Pháo Sư chính là đại kỵ của Trận Quỷ. Cậu nhóc ấy, đánh xong trận nào, mặt cũng không còn chút máu, còn mỹ nữ đại nhân Tô Mộc Tranh thì cứ phơi phới vui vẻ, đôi khi làm cậu nhóc nghĩ, bà chị này có khi nào có tư thù cá nhân gì không, sao cứ đè mình ra mà đập, đập được rồi nên mới vui vẻ tới vậy???
- Mộc Mộc, gọi thằng mặt phù kia dậy, 11h rồi mà nó còn định nằm lì đến bao giờ nữa??? - Tiếng của Tô Mộc Thu vang vọng từ dưới bếp lên.
- A a a, em đang chơi mà, ứ gọi âu…. – giọng làm nũng lại vang lên
Tô Mộc Thu cũng hết cách, đành phải tự mình vào gọi thằng kia dậy.
- Tao dậy nãy giờ rồi, tao chỉ đang suy nghĩ chiến thuật thôi – một cái giọng ngái ngủ đang cố bào chữa
- Mày lừa ai vậy? Mày nghĩ cái gì, nói tao nghe xem? – Tô Mộc Thu không tha.
- Rồi rồi, dậy ngay đây, dậy ngay đây. Mày không thông cảm cho đội trưởng gì cả, tao lao động vất vả, ngủ thêm tí cũng chính đáng mà.
- Dậy ngay đi con trai, không thì lần kế viên đạn đầu tiên tao bắn là vào đầu Nhất Diệp Chi Thu của mày đó. Cuối tuần này là công thành đó, còn chưa chuẩn bị đâu ra đâu cả, muốn mất thành à? Mày nên học Trương Tân Kiệt của lão Hàn kìa, 11h ngủ, 6h dậy, sinh hoạt quy củ nề nếp, trường thọ đó nha con.
- Đạch, thể loại đó chả hiểu sao lão Hàn có thể chịu được, tao còn tưởng lão Hàn sẽ sút nó ngay sau mùa đầu chớ.
- Uh, để tao nhắc cho mày nhớ, mùa đầu của Trương Tân Kiệt là nó giúp lão Hàn đánh bại cả 3 đứa mình đó, mày nghĩ lão Hàn còn không cưng nó tới trời, ở đó mà đá nó?
- Uhm, mày nói không sai, mai mốt mày xuống dốc rồi, tao cũng không đá mày đâu, đừng lo… - Diệp Tu bắt đầu giở giọng láo tró ra.
- Ặc, chơi nhao hông bạn? – Tô Mộc Thu chưa bao giờ ngán ngại thằng mặt dày đó cả.
Sau đó, Mộc Tranh chỉ còn nghe tiếng chí chóe và tiếng vật nhau của hai ông anh nhà mình, và chuyện này dường như xảy ra rất thường xuyên nên cô cũng chả còn sức quan tâm nữa. Cái cô quan tâm lúc này, là mì trong bếp không ai canh chừng, không biết có khét không nữa đây….
Chiến đội Bá Đồ - Phòng huấn luyện.
Lúc này là mùa hè, hầu hết mọi người đều đã dọn về nhà để nghỉ ngơi, trong phòng vắng tanh, chỉ còn tiếng của những cỗ máy đang chạy game Vinh Quang và những chương trình huấn luyện. Trong phòng lúc này chỉ có một người ngồi vô cùng ngay ngắn, người này dường như đang chìm sâu vào suy tư gì đó nên không nhận ra đã có người đến sau lưng mình.
- Tân Kiệt, vẫn đang suy tính cho trận công thành sắp tới à?
- À, đội trưởng, đúng vậy. Tôi có một vài suy tính và sắp xếp mới, trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ chỉnh lý mọi thứ, rồi sẽ báo cáo với anh. Chắc sẽ mất tầm 30p để thống kê mọi thứ, sau đó vẫn dư ra 16 phút cho chúng ta thử nghiệm trước khi đến giờ ăn trưa. Đầu giờ chiều sẽ có thể bắt đầu phổ biến cho công hội. Mọi người sẽ có thời gian 3 ngày để tập luyện cho chiến thuật mới trước ngày công thành, tôi nghĩ chừng ấy thời gian là đủ để mọi người quen thuộc rồi. Đội trưởng, anh thấy sao?
- Ừ, mọi thứ cứ nghe cậu.
- Vâng, hẹn anh sau một giờ nữa.
Rời khỏi phòng huấn luyện, Hàn Văn Thanh đến phòng thể chất để rèn luyện bản thân, theo lịch trình mà Trương Tân Kiệt đặt ra, và anh ta cũng không muốn quấy nhiễu đội phó của mình làm việc. Điều kỳ lạ là, một người có tính cách vô cùng mạnh mẽ cương liệt như Hàn Văn Thanh, lại có thể nguyện ý nghe theo sắp đặt của một cái tân nhân như Trương Tân Kiệt. Có lẽ, hai người này nhìn thấy sự đồng điệu trong mọi thứ với nhau. Lời ít ý nhiều, dùng hành động triệt để, tâm tư cẩn mật không lộ ra với bên ngoài, có lẽ đó là những tố chất mà vị đội trưởng nổi danh Hàn Văn Thanh đã chấm ở người này chăng? Không ai khác biết được…
Khắp nơi trên lục địa Vinh Quang, ai nấy cũng bắt đầu xôn xao bàn tán về cuối tuần này, đó là thời điểm đầu tiên của sự kiện Công Thành. Công thành chiến là một tính năng rất được ưa chuộng trong Vinh Quang từ khi nó vừa ra mắt. Trong Vinh Quang, cứ mỗi một khu vực lớn sẽ có một tòa thành tọa trấn và chi phối mọi thứ diễn ra của khu vực đó. Tất nhiên, tòa thành này chỉ có ý nghĩa khi diễn ra sự kiện Công Thành thôi, bình thường người ta vẫn sẽ mua bán và làm mọi thứ ở thị trấn gần đó. Ví dụ, thành Aden sẽ có thị trấn Aden, NPC và người chơi sẽ tập trung ở thị trấn Aden để làm mọi thứ, nhưng việc kiểm soát một tòa thành sẽ mang tới những lợi ích cực kỳ kinh khủng, mà không ai trên lục địa Vinh Quang này muốn từ bỏ cả, do đó, sự tranh đấu khắp nơi lại càng quyết liệt hơn.
Xem xét tiếp tòa thành Aden này, nó có liên quan đến một vùng đất rộng lớn, bao gồm thị trấn Aden và những thị trấn vệ tinh khác, đi kèm đó là những bãi farm, cụ thể là những bãi farm level 70. Chủ thành Aden sẽ có quyền áp đặt mức thuế cho việc buôn bán ở thị trấn Aden và mọi nơi trong khu vực thuộc về Aden. Ví dụ, khi bạn bán một món hàng 10 đồng, với mức thuế mặc định tối đa là 30%, giá trị món hàng sẽ tự động tăng lên 13 đồng. 10 đồng sẽ thuộc về người bán, 3 đồng chui vào túi của chủ thành. Hãy tưởng tượng một thế giới với hàng triệu người trong đó, mỗi ngày sẽ có bao nhiêu giao dịch xảy ra?
Tất nhiên, bạn có quyền không giao dịch ở Aden, bạn muốn đi đâu cũng được, nhưng bạn sẽ không muốn làm điều đó mỗi khi đi farm quái đâu. Giả sử bạn vừa trở về từ bãi farm, bạn cần mua máu và mana rồi tiếp tục quay lại bãi farm, để né thuế, bạn sẽ tốn một số tiền để tele qua thành khác, mua đồ, rồi quay lại aden, rồi quay lại bãi farm. Đó cũng là một cách, nhưng nếu tính toán ra mà cái lợi không đủ bù đắp cho lượng công sức bỏ ra để làm việc đó, thì người ta sẽ chọn giao dịch ở Aden, cho dù phải cúng một mớ tiền cho thành chủ.
Điều này dẫn đến một sự thật rất trần trụi rằng, những thành lớn, hoặc những thành nằm ở vị trí trọng yếu, ví dụ như, nút giao thông, hoặc có nhiều bãi farm cấp cao, hoặc gần những nơi có boss lớn, etc thì những thành trì như vậy tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu tranh đấu hàng đầu của các công hội lớn. Thành nhỏ hơn, hay nằm ở khu vực ít hot hơn, đôi khi sẽ là vụn bánh cho các công hội vừa và nhỏ, cho dù muốn hay không, thì không ai chê những lợi ích mà một toàn thành mang lại cả. Đó là những thứ như, miễn thuế nếu là người của công hội, thuộc tính tăng lên, có một điểm dừng chân miễn phí, etc
Tính năng Công Thành chiến ra đời như một sự khuyến khích game thủ chuyên nghiệp chơi game online vậy. Vì kết thúc mỗi mùa giải, nhà phát hành sẽ cho các đội tuyển được quyền lựa chọn thành trì họ mong muốn. Hạng 1 chọn trước, sau đó là hạng 2, 3, 4, etc cứ như vậy mà đếm xuống cho tới khi hết các thành. Công hội của chiến đội đó sẽ có quyền áp thuế và dùng mọi lợi ích liên quan trong vòng 2 tuần đầu, sau đó là sự kiện công thành bắt đầu diễn ra.
Trong vòng 3 tháng hè, cứ mỗi 2 tuần sẽ lại có một trận công thành, và sự kiện công thành này diễn ra trên khắp lục địa, tức là mọi thành trì đều bị biến thành mục tiêu cho bất cứ ai đăng ký. Luật công thành vô cùng đơn giản, một phe công, một phe thủ. Phe thủ hẳn nhiên là phe đang giữ thành, và những người khác đến đăng ký trợ giúp thủ thành, tất nhiên là cần có sự phê duyệt của chủ thành. Phe công thành có thể là bất cứ ai hứng thú muốn thử sức, chỉ việc chạy tới đăng ký công thành, chỉ có 1 điều kiện rằng, công hội đang nắm giữ 1 thành, vẫn có quyền đăng ký công thành khác, nhưng không có quyền chiếm lấy, có nghĩa là, một công hội không thể có hơn một thành trì.
Việc công thành cũng vô cùng đơn giản, phe thủ thành, dùng mọi thứ có sẵn, để trấn giữ ngai vàng nhà mình, còn phe công thành, đến thời điểm diễn ra sự kiện, chủ công hội sẽ được tăng thêm kỹ năng công thành, đó là kỹ năng Dựng Cờ. Dựng Cờ ở đây giống như việc dựng lên doanh trại cho quân mình, như một căn cứ điểm. Cờ chỉ có thể được dựng trong khu vực công thành, người chơi cùng công hội sau khi chết, có thể hồi sinh tại cờ, điều này giúp cho việc người chết có thể trở lại vòng chiến nhanh nhất, và may mắn thay, người chết trong sự kiện Công Thành sẽ không rơi item hoặc mất level. Nếu một phe chưa kịp dựng cờ mà đã chết, thì người chết chỉ có thể hồi sinh trong làng gần nhất, và quãng đường chạy lại thành sẽ xa hơn rất nhiều so với việc hồi sinh tại Cờ.
Tất nhiên, điều này có nghĩa là, bất cứ ai cũng có thể cố gắng thử đốn hạ cái Cờ đó, đẩy phe công về nơi xa xôi hẳn, nhằm kéo giãn quãng đường phải chạy về. Việc Công Thành nếu chỉ dừng ở đó sẽ là một câu chuyện rất bất lợi với phe công, bởi vì phe thủ, vừa có lợi thế cao độ, lại có lợi thế điểm hồi sinh gần. Vinh Quang không tồn tại những class có kỹ năng đặc thù, thế nên, nhà phát hành đã mang đến một tính năng đặc thù, chỉ tồn tại trong sự kiện Công Thành, đó là thuê mướn nhân công NPC. Chỉ cần có đủ tiền, người chơi có thể thuê mướn chủng tộc Lùn, một chủng tộc tinh thông chế tác. Bọn họ có thể chế đủ thứ khí cụ công thành, từ Golem bắn pháo, đến người máy đập tường, đến thang leo, etc
Bởi vì tính tự do trong luật lệ và sự thực tế của nó, Công Thành luôn luôn là một tính năng gây ra sự háo hức và phấn khích tột độ ở người chơi. Bỏ qua yếu tố lợi ích, thì việc công thành đã là một điều gì đó thú vị rồi, chưa kể, tuyển thủ của các chiến đội sẽ dùng cơ hội này để giúp công hội nhà mình thu lại lợi ích lớn, điều đó cũng trực tiếp ảnh hưởng tới sức mạnh nhân vật của tuyển thủ điều khiển, cho nên, đây là một cơ hội không ai có thể bỏ qua.
Lôi Đình Tiêu Thời Khâm cũng nghĩ như vậy, và cậu đang vùi đầu vào mớ tư liệu nhằm tìm ra hướng đi và chiến thuật có lợi nhất cho công hội nhà mình. Bản thân được đánh giá là người tiệm cận gần nhất với trí tuệ chiến thuật của Diệp Tu, Tiêu Thời Khâm cũng có chút tự hào về mình. Nếu Dụ Văn Châu là loại chiến thuật gia táo bạo, âm hiểm, Trương Tân Kiệt vô cùng thông minh và kỹ lưỡng, thì Tiêu Thời Khâm là loại người được xem là sự tổng hòa hoàn mỹ. Một trí tuệ phi thường cộng với sự lão luyện hiếm có, có thể nói không một chiến thuật có thể qua mắt Tiêu Thời Khâm được, thế nhưng cậu vẫn còn thiếu một chút gì đó để trở nên hoàn mỹ. Như Diệp Tu từng nói qua, nếu Tiêu Thời Khâm có thể trưởng thành được, thì hắn chính là người có khả năng khống chế mọi thứ cả trước khi nó bắt đầu, nhưng đó là một câu chuyện khác rồi. Tiêu Thời Khâm lúc này chỉ cố gắng xem xét lại mọi thứ mình có, Lôi Đình là một chiến đội tầm trung, nhờ có Tiêu Thời Khâm mà có thể lọt vào vòng chung kết đều đặn đến vậy, nhưng không có nghĩa là Lôi Đình đủ mạnh để sánh vai với các cường đội khác. Tiêu Thời Khâm biết rõ điều đó, thế nên mọi thứ mà cậu làm, chính là dựa trên những thứ điều kiện eo hẹp mà mình có, từ đó chọn ra một con đường có lợi nhất.
Những công hội, chiến đội khác như Vi Thảo, Yên Vũ, 301, Hoàng Phong, hoặc thậm chí những chiến đội nhỏ như Khinh Tài, Việt Vân, đều đang sắp xếp lại kế hoạch của mình, tất cả là vì ngày quan trọng sắp đến, Công Thành chi chiến.
- Hết phần 1 -
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Cát Tường Tam Bẩu
Lời mở đầu
Phần này người viết sẽ có một vài tình huống hư cấu, ví dụ như Tô Mộc Thu không chết, Ngụy Sâm không giải nghệ, và một số điểm khác nữa, nhưng sẽ không làm xáo trộn dòng thời gian hoặc các sự kiện chính như việc các chiến đội đoạt quán quân mùa nào. Bởi vì bản thân người viết luôn muốn thấy việc những cự nhân đánh nhau, điều đó làm cho mỗi trận chiến trở nên đặc sắc và hứng thú. Câu chuyện được viết với sự tham gia của tất cả các thiên tài đã từng xuất hiện trong Vinh Quang.
Phần 1
- Chúng tôi xin hân hạnh thông báo, quán quân Vinh Quang mùa giải thứ 6, thuộc về chiến đội Lam Vũ.
- Hắc hắc, lão phu cảm tạ, lão phu cảm tạ. Ề, cám ơn bà con anh chị em gần xa đã ủng hộ lão phu, hê hê, cảm tạ cảm tạ.
- Ngụy lão đại, Ngụy lão đại, tỉnh lại, tỉnh lại anh ei - Hoàng Thiếu Thiên có điểm lo lắng cho “lão đầu” nhà Lam Vũ - Nằm mơ cái gì mà hào hứng vãi thế, quán quân cũng đạt được rồi, mà chuyện từ lúc nào rồi mà tới giờ còn tự sướng.
- Thiếu Thiên đừng nghịch, để Ngụy đội ngủ chút đi, hôm qua đánh với đám Luân Hồi gần cả đêm, không có ổng là Lam Vũ mình tạch rồi.
Người vừa lên tiếng là Dụ Văn Châu, người thanh niên vốn được xưng tụng là kẻ kế thừa tốt nhất của Lam Vũ Ngụy Sâm, một trong ba chiến thuật gia thế hệ mới. Người này đúng thật là học được hết chân truyền của Ngụy Sâm, chưa kể, còn phát huy lên một tầm cao mới, bằng chứng vô cùng rõ nét là chức vô địch Vinh Quang vừa rồi có đóng góp vô cùng to lớn của cậu. Có người còn nói, hai chiến thuật gia cùng chung một đội, không những hệ thống chỉ huy không loạn, mà lại còn tinh chuẩn, biến hóa khôn lường. Hai đứa trẻ này, một là Thuật Sĩ, một là Kiếm Khách, từ rất lâu rồi, đã được Ngụy Sâm chủ tâm đào tạo. Nhiều người lo lắng cho tương lai của đội trưởng Lam Vũ, sợ rằng một ngày đám trẻ trưởng thành, sẽ không còn chỗ cho Ngụy Sâm dung thân nữa. Lúc ấy, Ngụy đội chỉ cười cười.
- Tao mà phải sợ tụi nó hả? Ha ha, còn non lắm.
Xuất đạo vào năm 4, được liệt vào hàng ngũ Thế hệ Hoàng Kim, dưới sự dìu dắt của Ngụy Sâm, hai đứa trẻ này lại càng bay xa hơn nữa. Chiến đội Lam Vũ, từ ngày xuất hiện thêm một cái Dụ Văn Châu đầy sự toan tính và lão luyện, hệ thống chiến thuật không giảm mà tăng, như hai cánh cùng vỗ, tạo ra sự uy hiếp to lớn tới bất kỳ đối thủ nào.
- Một thằng Thuật Sĩ tâm bẩn còn chưa đủ, giờ có tới hai thằng luôn, đệt, chơi vậy chơi với ai pa.
- Thằng hai hộp sữa, đứa không hộp nào, tụi bây chia sẻ bớt chiến thuật gia qua chiến đội tao đi.
- Một nhà ba người, cát tường tam bảo hay chi đây? Người già về hưu, trẻ nhỏ ở nhà đuê.
Lão Ngụy có vẻ chẳng để vào tai lắm, hắn càng cảm thấy hưng phấn hơn, đấu chí căng tràn hơn, cứ như quên đi tuổi tác của mình, cùng với đám trẻ lao đầu đánh đấm. Chức vô địch mới rồi của Lam Vũ làm hắn nở mũi tới hết cỡ, còn dám mạnh miệng.
- Vương Triều Gia Thế là cái đách, đợi đi, sắp tới là thời của tao zồi.
- Lão già, bộ định đánh tới lúc có cháu nội luôn hay chi vậy? – Một thằng nào đó phe Gia Thế trào phúng ngược lại.
- Móa mày, đừng có mà đánh trống lảng rồi im im kéo boss đi, tao thấy mày núp rồi, ra đây con tró, Chiến Đấu Pháp Sư của mày chắc to?
- To hay không đánh rồi mới biết, mà nói mới nói, không thấy 3 cái cúp của tui đủ to hả? Không bằng đi hỏi Trương Giai Lạc xem, 2 cái á quân của nó đủ to ko?
Trong lúc đó ở một thành phố khác, một cậu thanh niên với gương mặt xinh đẹp vẫn đang mơ giấc mộng của mình. Ở đó, cậu đang chiến đấu cho chiến đội nhà mình, cùng với mọi người bước vào trận chung kết cuối cùng. Đấu pháp đó vẫn hoa lệ, vẫn che phủ khắp nơi, được mệnh danh là đấu pháp Phồn Hoa. Người ta vẫn hay nói về cái tên đó, chữ Phồn Hoa vốn là vui vẻ biết bao, tại sao lại gắn với một người trẻ với đầy sự u buồn như thế. Có người nói, bởi vì hắn đã mất đi người đồng đội tin cậy nhất, mất đi một nửa của chính mình, cho nên, hắn càng lúc càng điên cuồng, Phồn Hoa dường như đã chôn vùi cùng với Huyết Cảnh hoa lệ năm xưa.
Bách Hoa Liễu Loạn lúc này đã tung phủ đầu một đòn xuống đội hình đối phương, liên tiếp đó là màn pháo hoa giăng ra, người trong cuộc thật không có cách nào khả dĩ. Bất quá, cảnh tượng đẹp đẽ đó không cách nào níu chân được thiên tài đương đại, Vi Thảo Vương Kiệt Hy. Ma Thuật Sư đã đến trước mặt rồi, hai mắt Bách Hoa Liễu Loạn như mở to hơn, biết rằng mình đã cùng đường mạt lộ, biết rằng sẽ không còn người nào từ trong màn khói đó, đột phá xông ra mở ra một con đường, hay bảo hộ mình như chưởng thượng minh châu nữa. Tất cả chỉ còn lại một mình, tự gánh lên trách nhiệm này, bất giác hắn lại thốt ra thành lời.
- Đại Tôn a, cứu ta…
- Dậy, dậy mau, mơ cái gì mà níu tay ta chặt dữ, còn lẩm bẩm cái gì “đạch mợ mắt bự, đừng hòng ăn hiếp ta”
- Ớ ớ ớ… đây là ai, tui là đâu?
- Nhà của tụi mình, nghỉ hè rồi còn mơ đánh giải à?
- Ớ, Đại Tôn, mi sao lại ở đây?
Tôn Triết Bình bắt đầu trưng ra cái mặt khó hiểu.
- Ta tất nhiên phải ở nhà của ta… Mi đó, hè nào cũng chạy tới đây, sống trong nhà của ta, còn lên giọng chủ nhà? Đến hôm nay đã bắt đầu muốn đuổi ta đi?
- Ớ, Đại Tôn, tay mi không sao chứ? Có còn đánh chuyên được không?
Mặt của Tôn Triết Bình bắt đầu nhăn như khỉ.
- Ngày hôm qua còn đập nhau với thằng họ Diệp, hôm nay mi bắt đầu ngáo à? Ta nói nhiều lần rồi, mi vẫn không chịu nghe, ngủ nhiều ngu đó, có biết không, biết không?
- Thế… thế mi vẫn thật sự đang cùng với ta đánh chuyên ở Bách Hoa à?
Tôn Triết Bình chỉ còn cách thở phì ra, biểu lộ một cái dáng vẻ đành chịu.
- Ngủ đi ngủ đi, ta thấy mi thiếu ngủ thì ngu hẳn rồi, chừng nào tỉnh táo rồi hẵng dậy.
Trương Giai Lạc rất ngoan ngoãn nằm xuống ngủ tiếp, ngoại trừ giấc mơ vòng chung kết còn dang dở ra, cái gì lúc này cũng đều rất tốt. Thực là tâm hoan.
Thằng họ Diệp nào đó, lúc này cũng đang ngủ như mọi thằng gamer khác, nhưng hắn không chỉ có một mình. Nghỉ hè, cụm từ này đúng với các em teen còn đi học, cũng đúng với tất cả game thủ trong Liên Minh của Vinh Quang. Kết thúc giải đấu, ai về nhà nấy, có người nán lại câu lạc bộ để mong nâng cao trình độ, có tuyển thủ chạy về nhà của mình. Diệp Tu cũng không ngoại lệ, hắn đang ngủ trong nhà của hắn, ngôi nhà của rất nhiều năm qua. Ngày xưa có 3 đứa trẻ, chỉ có thể sống tạm bợ ở một căn phòng nhỏ đơn sơ giản dị, ngày hôm nay, 3 đứa trẻ đó đều đã lớn, đều đã trở thành đại thần vạn người mê. Anh em Tô Mộc Thu, Tô Mộc Tranh đã là gương mặt sáng giá đại diện cho vô số các nhãn hàng, với 3 chức quán quân, với gương mặt 360 độ không góc chết, thật khó để tưởng tượng ra có điểm nào mà người khác có thể bắt bẻ ở cặp anh em thần thánh này. Bất quá, bên cạnh họ vẫn tồn tại một truyền kỳ, Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, người chưa bao giờ lộ mặt. Tổ hợp mộng ảo 3 người này luôn là đề tài nóng hổi cho bất cứ người chơi Vinh Quang nào, nhất là giới truyền thông. Nhưng 3 anh em cứ mỗi khi đến hè, lại cùng nhau dọn về căn phòng nhỏ năm xưa, lúc này đã được họ mua lại, sửa sang thành một ngôi nhà khang trang hơn nhiều. Nhưng chưa bao giờ có điều gì thay đổi trong ngôi nhà đó cả, vẫn là một cô em gái nhỏ, luôn nhìn theo hai anh của mình chơi game, với tất cả sự háo hức và hân hoan. Bất quá, cô gái nhỏ năm đó, bây giờ đã lớn, đã cùng với hai anh của mình chinh chiến, thậm chí còn là một tay đấm dữ dội khét tiếng trong toàn cõi Vinh Quang nữa. Lúc này Tô Mộc Thu đang dán mắt vào màn hình của mình, hắn đang dẫn dắt công hội Gia Vương Triều tranh boss ở Thần Chi Lĩnh Vực với các công hội khác, cạnh bên hắn là cô em gái siêu cấp mỹ nữ Tô Mộc Tranh, đang chăm chú cắn hạt dưa và xem một bộ phim tình cảm mới được Sở Vân Tú giới thiệu.
- Anh à, em đói… Nấu mì iiiii.
- À, ờm, đợi anh chút… Ôi đậu, sao mà đám nhóc của Luân Hồi nó lì vãi vậy???
- Ứ, đói mờ, nấu mì ăn iiii – Tô Mộc Tranh tiếp tục làm nũng với anh mình. Mặc dù lúc này đã 21 tuổi, nhưng cô biết, anh trai sẽ chẳng từ chối điều gì với mình cả.
- Rồi rồi, cái con bé này… Canh chừng giùm anh, thằng nhóc Chu Trạch Khải nó bắn rát lắm đó, cẩn thận chút.
- Em biết rồi mà, thằng nhóc mặt trắng ấy, xem em bụp nó đây – Tô Mộc Tranh nhăn nhăn mặt, dứ dứ tay, ra điều như thực sự đang đấm vào gương mặt đẹp trai của Chu Trạch Khải.
- Ách, em hơn nó có 1 tuổi thôi đó…
Nói đoạn, Tô Mộc Tranh bắt đầu log acc Mộc Vũ Tranh Phong vào, cũng không cần log out acc anh mình ra, cô rất tự tin mình sẽ bảo vệ được anh trai của mình. Tiến về phía chiến trường nơi anh mình đang đứng, cô bắt đầu tìm kiếm “thằng nhóc mặt trắng” Chu Trạch Khải để nã pháo. Quả thực, tài năng của Chu Trạch Khải là không phải bàn cãi, hắn được phong danh hiệu “Súng Vương”, được liệt vào hàng Ngũ Thánh của Vinh Quang, nhưng khi gặp Tô Mộc Tranh cũng gọi một tiếng “chị Tô”. Tô Mộc Tranh cũng thích được gọi như vậy, vì nghe mình lớn hẳn, có thể làm đàn chị rồi cơ mà. Trước giờ chỉ là cô em gái nhỏ đi theo hai anh của mình, do đó, cô hay nghĩ, nếu có một thằng nhóc nào đó gọi mình là chị, cũng oách lắm chớ. Chả trách, hai ông anh của mình lúc nào cũng đòi làm anh đứa còn lại, nhưng chả thằng nào chịu cả. Thực ra không hẳn chỉ có Chu Trạch Khải mới gọi Tô Mộc Tranh như vậy, thánh zâm Phương Duệ của Hô Khiếu, hay Ngô Vũ Sách của Hư Không Song Quỷ cũng gọi Mộc Tranh như vậy. Tội nhất là cậu nhóc tân binh Ngô Vũ Sách ấy, cầm class Trận Quỷ, đánh nhau với Gia Thế, lúc nào cũng trốn Mộc Vũ Tranh Phong như trốn tà vậy, vì Thương Pháo Sư chính là đại kỵ của Trận Quỷ. Cậu nhóc ấy, đánh xong trận nào, mặt cũng không còn chút máu, còn mỹ nữ đại nhân Tô Mộc Tranh thì cứ phơi phới vui vẻ, đôi khi làm cậu nhóc nghĩ, bà chị này có khi nào có tư thù cá nhân gì không, sao cứ đè mình ra mà đập, đập được rồi nên mới vui vẻ tới vậy???
- Mộc Mộc, gọi thằng mặt phù kia dậy, 11h rồi mà nó còn định nằm lì đến bao giờ nữa??? - Tiếng của Tô Mộc Thu vang vọng từ dưới bếp lên.
- A a a, em đang chơi mà, ứ gọi âu…. – giọng làm nũng lại vang lên
Tô Mộc Thu cũng hết cách, đành phải tự mình vào gọi thằng kia dậy.
- Tao dậy nãy giờ rồi, tao chỉ đang suy nghĩ chiến thuật thôi – một cái giọng ngái ngủ đang cố bào chữa
- Mày lừa ai vậy? Mày nghĩ cái gì, nói tao nghe xem? – Tô Mộc Thu không tha.
- Rồi rồi, dậy ngay đây, dậy ngay đây. Mày không thông cảm cho đội trưởng gì cả, tao lao động vất vả, ngủ thêm tí cũng chính đáng mà.
- Dậy ngay đi con trai, không thì lần kế viên đạn đầu tiên tao bắn là vào đầu Nhất Diệp Chi Thu của mày đó. Cuối tuần này là công thành đó, còn chưa chuẩn bị đâu ra đâu cả, muốn mất thành à? Mày nên học Trương Tân Kiệt của lão Hàn kìa, 11h ngủ, 6h dậy, sinh hoạt quy củ nề nếp, trường thọ đó nha con.
- Đạch, thể loại đó chả hiểu sao lão Hàn có thể chịu được, tao còn tưởng lão Hàn sẽ sút nó ngay sau mùa đầu chớ.
- Uh, để tao nhắc cho mày nhớ, mùa đầu của Trương Tân Kiệt là nó giúp lão Hàn đánh bại cả 3 đứa mình đó, mày nghĩ lão Hàn còn không cưng nó tới trời, ở đó mà đá nó?
- Uhm, mày nói không sai, mai mốt mày xuống dốc rồi, tao cũng không đá mày đâu, đừng lo… - Diệp Tu bắt đầu giở giọng láo tró ra.
- Ặc, chơi nhao hông bạn? – Tô Mộc Thu chưa bao giờ ngán ngại thằng mặt dày đó cả.
Sau đó, Mộc Tranh chỉ còn nghe tiếng chí chóe và tiếng vật nhau của hai ông anh nhà mình, và chuyện này dường như xảy ra rất thường xuyên nên cô cũng chả còn sức quan tâm nữa. Cái cô quan tâm lúc này, là mì trong bếp không ai canh chừng, không biết có khét không nữa đây….
Chiến đội Bá Đồ - Phòng huấn luyện.
Lúc này là mùa hè, hầu hết mọi người đều đã dọn về nhà để nghỉ ngơi, trong phòng vắng tanh, chỉ còn tiếng của những cỗ máy đang chạy game Vinh Quang và những chương trình huấn luyện. Trong phòng lúc này chỉ có một người ngồi vô cùng ngay ngắn, người này dường như đang chìm sâu vào suy tư gì đó nên không nhận ra đã có người đến sau lưng mình.
- Tân Kiệt, vẫn đang suy tính cho trận công thành sắp tới à?
- À, đội trưởng, đúng vậy. Tôi có một vài suy tính và sắp xếp mới, trong vòng một tiếng nữa, tôi sẽ chỉnh lý mọi thứ, rồi sẽ báo cáo với anh. Chắc sẽ mất tầm 30p để thống kê mọi thứ, sau đó vẫn dư ra 16 phút cho chúng ta thử nghiệm trước khi đến giờ ăn trưa. Đầu giờ chiều sẽ có thể bắt đầu phổ biến cho công hội. Mọi người sẽ có thời gian 3 ngày để tập luyện cho chiến thuật mới trước ngày công thành, tôi nghĩ chừng ấy thời gian là đủ để mọi người quen thuộc rồi. Đội trưởng, anh thấy sao?
- Ừ, mọi thứ cứ nghe cậu.
- Vâng, hẹn anh sau một giờ nữa.
Rời khỏi phòng huấn luyện, Hàn Văn Thanh đến phòng thể chất để rèn luyện bản thân, theo lịch trình mà Trương Tân Kiệt đặt ra, và anh ta cũng không muốn quấy nhiễu đội phó của mình làm việc. Điều kỳ lạ là, một người có tính cách vô cùng mạnh mẽ cương liệt như Hàn Văn Thanh, lại có thể nguyện ý nghe theo sắp đặt của một cái tân nhân như Trương Tân Kiệt. Có lẽ, hai người này nhìn thấy sự đồng điệu trong mọi thứ với nhau. Lời ít ý nhiều, dùng hành động triệt để, tâm tư cẩn mật không lộ ra với bên ngoài, có lẽ đó là những tố chất mà vị đội trưởng nổi danh Hàn Văn Thanh đã chấm ở người này chăng? Không ai khác biết được…
Khắp nơi trên lục địa Vinh Quang, ai nấy cũng bắt đầu xôn xao bàn tán về cuối tuần này, đó là thời điểm đầu tiên của sự kiện Công Thành. Công thành chiến là một tính năng rất được ưa chuộng trong Vinh Quang từ khi nó vừa ra mắt. Trong Vinh Quang, cứ mỗi một khu vực lớn sẽ có một tòa thành tọa trấn và chi phối mọi thứ diễn ra của khu vực đó. Tất nhiên, tòa thành này chỉ có ý nghĩa khi diễn ra sự kiện Công Thành thôi, bình thường người ta vẫn sẽ mua bán và làm mọi thứ ở thị trấn gần đó. Ví dụ, thành Aden sẽ có thị trấn Aden, NPC và người chơi sẽ tập trung ở thị trấn Aden để làm mọi thứ, nhưng việc kiểm soát một tòa thành sẽ mang tới những lợi ích cực kỳ kinh khủng, mà không ai trên lục địa Vinh Quang này muốn từ bỏ cả, do đó, sự tranh đấu khắp nơi lại càng quyết liệt hơn.
Xem xét tiếp tòa thành Aden này, nó có liên quan đến một vùng đất rộng lớn, bao gồm thị trấn Aden và những thị trấn vệ tinh khác, đi kèm đó là những bãi farm, cụ thể là những bãi farm level 70. Chủ thành Aden sẽ có quyền áp đặt mức thuế cho việc buôn bán ở thị trấn Aden và mọi nơi trong khu vực thuộc về Aden. Ví dụ, khi bạn bán một món hàng 10 đồng, với mức thuế mặc định tối đa là 30%, giá trị món hàng sẽ tự động tăng lên 13 đồng. 10 đồng sẽ thuộc về người bán, 3 đồng chui vào túi của chủ thành. Hãy tưởng tượng một thế giới với hàng triệu người trong đó, mỗi ngày sẽ có bao nhiêu giao dịch xảy ra?
Tất nhiên, bạn có quyền không giao dịch ở Aden, bạn muốn đi đâu cũng được, nhưng bạn sẽ không muốn làm điều đó mỗi khi đi farm quái đâu. Giả sử bạn vừa trở về từ bãi farm, bạn cần mua máu và mana rồi tiếp tục quay lại bãi farm, để né thuế, bạn sẽ tốn một số tiền để tele qua thành khác, mua đồ, rồi quay lại aden, rồi quay lại bãi farm. Đó cũng là một cách, nhưng nếu tính toán ra mà cái lợi không đủ bù đắp cho lượng công sức bỏ ra để làm việc đó, thì người ta sẽ chọn giao dịch ở Aden, cho dù phải cúng một mớ tiền cho thành chủ.
Điều này dẫn đến một sự thật rất trần trụi rằng, những thành lớn, hoặc những thành nằm ở vị trí trọng yếu, ví dụ như, nút giao thông, hoặc có nhiều bãi farm cấp cao, hoặc gần những nơi có boss lớn, etc thì những thành trì như vậy tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu tranh đấu hàng đầu của các công hội lớn. Thành nhỏ hơn, hay nằm ở khu vực ít hot hơn, đôi khi sẽ là vụn bánh cho các công hội vừa và nhỏ, cho dù muốn hay không, thì không ai chê những lợi ích mà một toàn thành mang lại cả. Đó là những thứ như, miễn thuế nếu là người của công hội, thuộc tính tăng lên, có một điểm dừng chân miễn phí, etc
Tính năng Công Thành chiến ra đời như một sự khuyến khích game thủ chuyên nghiệp chơi game online vậy. Vì kết thúc mỗi mùa giải, nhà phát hành sẽ cho các đội tuyển được quyền lựa chọn thành trì họ mong muốn. Hạng 1 chọn trước, sau đó là hạng 2, 3, 4, etc cứ như vậy mà đếm xuống cho tới khi hết các thành. Công hội của chiến đội đó sẽ có quyền áp thuế và dùng mọi lợi ích liên quan trong vòng 2 tuần đầu, sau đó là sự kiện công thành bắt đầu diễn ra.
Trong vòng 3 tháng hè, cứ mỗi 2 tuần sẽ lại có một trận công thành, và sự kiện công thành này diễn ra trên khắp lục địa, tức là mọi thành trì đều bị biến thành mục tiêu cho bất cứ ai đăng ký. Luật công thành vô cùng đơn giản, một phe công, một phe thủ. Phe thủ hẳn nhiên là phe đang giữ thành, và những người khác đến đăng ký trợ giúp thủ thành, tất nhiên là cần có sự phê duyệt của chủ thành. Phe công thành có thể là bất cứ ai hứng thú muốn thử sức, chỉ việc chạy tới đăng ký công thành, chỉ có 1 điều kiện rằng, công hội đang nắm giữ 1 thành, vẫn có quyền đăng ký công thành khác, nhưng không có quyền chiếm lấy, có nghĩa là, một công hội không thể có hơn một thành trì.
Việc công thành cũng vô cùng đơn giản, phe thủ thành, dùng mọi thứ có sẵn, để trấn giữ ngai vàng nhà mình, còn phe công thành, đến thời điểm diễn ra sự kiện, chủ công hội sẽ được tăng thêm kỹ năng công thành, đó là kỹ năng Dựng Cờ. Dựng Cờ ở đây giống như việc dựng lên doanh trại cho quân mình, như một căn cứ điểm. Cờ chỉ có thể được dựng trong khu vực công thành, người chơi cùng công hội sau khi chết, có thể hồi sinh tại cờ, điều này giúp cho việc người chết có thể trở lại vòng chiến nhanh nhất, và may mắn thay, người chết trong sự kiện Công Thành sẽ không rơi item hoặc mất level. Nếu một phe chưa kịp dựng cờ mà đã chết, thì người chết chỉ có thể hồi sinh trong làng gần nhất, và quãng đường chạy lại thành sẽ xa hơn rất nhiều so với việc hồi sinh tại Cờ.
Tất nhiên, điều này có nghĩa là, bất cứ ai cũng có thể cố gắng thử đốn hạ cái Cờ đó, đẩy phe công về nơi xa xôi hẳn, nhằm kéo giãn quãng đường phải chạy về. Việc Công Thành nếu chỉ dừng ở đó sẽ là một câu chuyện rất bất lợi với phe công, bởi vì phe thủ, vừa có lợi thế cao độ, lại có lợi thế điểm hồi sinh gần. Vinh Quang không tồn tại những class có kỹ năng đặc thù, thế nên, nhà phát hành đã mang đến một tính năng đặc thù, chỉ tồn tại trong sự kiện Công Thành, đó là thuê mướn nhân công NPC. Chỉ cần có đủ tiền, người chơi có thể thuê mướn chủng tộc Lùn, một chủng tộc tinh thông chế tác. Bọn họ có thể chế đủ thứ khí cụ công thành, từ Golem bắn pháo, đến người máy đập tường, đến thang leo, etc
Bởi vì tính tự do trong luật lệ và sự thực tế của nó, Công Thành luôn luôn là một tính năng gây ra sự háo hức và phấn khích tột độ ở người chơi. Bỏ qua yếu tố lợi ích, thì việc công thành đã là một điều gì đó thú vị rồi, chưa kể, tuyển thủ của các chiến đội sẽ dùng cơ hội này để giúp công hội nhà mình thu lại lợi ích lớn, điều đó cũng trực tiếp ảnh hưởng tới sức mạnh nhân vật của tuyển thủ điều khiển, cho nên, đây là một cơ hội không ai có thể bỏ qua.
Lôi Đình Tiêu Thời Khâm cũng nghĩ như vậy, và cậu đang vùi đầu vào mớ tư liệu nhằm tìm ra hướng đi và chiến thuật có lợi nhất cho công hội nhà mình. Bản thân được đánh giá là người tiệm cận gần nhất với trí tuệ chiến thuật của Diệp Tu, Tiêu Thời Khâm cũng có chút tự hào về mình. Nếu Dụ Văn Châu là loại chiến thuật gia táo bạo, âm hiểm, Trương Tân Kiệt vô cùng thông minh và kỹ lưỡng, thì Tiêu Thời Khâm là loại người được xem là sự tổng hòa hoàn mỹ. Một trí tuệ phi thường cộng với sự lão luyện hiếm có, có thể nói không một chiến thuật có thể qua mắt Tiêu Thời Khâm được, thế nhưng cậu vẫn còn thiếu một chút gì đó để trở nên hoàn mỹ. Như Diệp Tu từng nói qua, nếu Tiêu Thời Khâm có thể trưởng thành được, thì hắn chính là người có khả năng khống chế mọi thứ cả trước khi nó bắt đầu, nhưng đó là một câu chuyện khác rồi. Tiêu Thời Khâm lúc này chỉ cố gắng xem xét lại mọi thứ mình có, Lôi Đình là một chiến đội tầm trung, nhờ có Tiêu Thời Khâm mà có thể lọt vào vòng chung kết đều đặn đến vậy, nhưng không có nghĩa là Lôi Đình đủ mạnh để sánh vai với các cường đội khác. Tiêu Thời Khâm biết rõ điều đó, thế nên mọi thứ mà cậu làm, chính là dựa trên những thứ điều kiện eo hẹp mà mình có, từ đó chọn ra một con đường có lợi nhất.
Những công hội, chiến đội khác như Vi Thảo, Yên Vũ, 301, Hoàng Phong, hoặc thậm chí những chiến đội nhỏ như Khinh Tài, Việt Vân, đều đang sắp xếp lại kế hoạch của mình, tất cả là vì ngày quan trọng sắp đến, Công Thành chi chiến.
- Hết phần 1 -
Last edited: