- Bình luận
- 319
- Số lượt thích
- 2,932
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Dụ Hoàng
CON ĐƯỜNG BÌNH PHÀM
Tác giả: Ú chỉ thích ăn ngủ
Cp: Lâm- Phương, toàn thể Hưng Hân
Truyện dài hướng nguyên tác
Tôi không sở hữu bất cứ nội dung hay nhân vật nào của fic. Mọi thứ đều thuộc về Hồ Điệp Lam
"Tại sao lại chọn viết về câu chuyện của Lâm Phương?
Không giống Song Hoa hay Tán Tu, người ra đi quá dứt khoát, kẻ ở lại tiếc nuối không buông ; giữa họ luôn là giấc mộng chưa thành, là gánh nặng không đặt xuống được.
Lâm Phương kết thúc cũng là chia xa nhưng không còn gì vấn vương gì nữa, vứt bỏ tất cả, triệt để ra đi. Họ giờ đây trên sân là đối thủ nhưng điều đó không thể ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người.
Vinh Quang của Phương Duệ bắt đầu từ Lâm Kính Ngôn, Vinh Quang của Lâm Kính Ngôn kết thúc trên tay Phương Duệ.
Người cho ta bước chân đầu tiên, ta tiễn người đoạn đường cuối cùng."
- Đây là thành quả của quá trình mưa quá to--> cúp điện --> mất wifi --> trong lap chỉ còn word là còn dùng được --> ngồi đốt nến gõ máy tính ( cái tội không biết cài đặt bàn phím máy tính nó vậy đó ) ---> thêm 2 tiếng trôi qua ===> sản phẩm đầu tiên ra đời, mong mọi người ủng hộ .
- Hồi cấp 1 có quen hiệu trưởng nên không lo học hành, môn chính tả có hơi dốt, có sai chỗ nào thì cũng mong mọi người ráng banh mắt ra đọc.
- Vốn muốn viết cho nó vui vui một tí, cơ mà không có khiếu hài hước nên chuyển sang NGƯỢC nhẹ Lâm Phương cho nó dễ viết.
- Tên của fic không liên quan gì đến nội dung đâu, tui nghĩ nát óc rồi nhưng rất tiếc... không rặn ra được cái tên nào cả nên lấy luôn tên bài hát mới nghe được của Hoa Thần Vũ... xin tha thứ cho kẻ ít não này.
- Hồi cấp 1 có quen hiệu trưởng nên không lo học hành, môn chính tả có hơi dốt, có sai chỗ nào thì cũng mong mọi người ráng banh mắt ra đọc.
- Vốn muốn viết cho nó vui vui một tí, cơ mà không có khiếu hài hước nên chuyển sang NGƯỢC nhẹ Lâm Phương cho nó dễ viết.
- Tên của fic không liên quan gì đến nội dung đâu, tui nghĩ nát óc rồi nhưng rất tiếc... không rặn ra được cái tên nào cả nên lấy luôn tên bài hát mới nghe được của Hoa Thần Vũ... xin tha thứ cho kẻ ít não này.
[Lâm-Phương + Hưng Hân] Con đường bình phàm
Nội dung: đồng nhân Toàn chức, ngược nhẹ Lâm Phương, GE, toàn thể Hưng Hân.
Cảnh báo: tính cách nhân vật có thể bị thay đổi (để phù hợp với fic hoặc do cảm nhận chủ quan của người viết), đặc biệt là Phương Duệ.
Cảm ơn chị Lá đã giúp em sửa lời thoại và góp ý cho fic, yêu Lá nhiều nhiều nhiều <3<3<3
1.
Lúc mới gia nhập Hưng Hân, Phương Duệ cảm thấy nếu Hưng Hân không đạt được quán quân cũng chả hề gì, dù sao cậu cũng không phải Trương Giai Lạc, không có chấp niệm mạnh mẽ với quán quân như hắn.
Đúng là cậu muốn có quán quân, đã là tuyển thủ chuyên nghiệp thì ai chả muốn được một lần nâng cao chiếc cúp ấy – có lẽ nên trừ tên lười Trịnh Hiên của Lam Vũ ra. Nhưng Phương Duệ coi trọng quá trình chơi Vinh Quang hơn là cái đích đến quán quân ấy. Mỗi trận đấu cậu luôn thích nhất giai đoạn đặt bẫy , tầng tầng lớp lớp, đan vào nhau như mạng nhện, hưởng thụ cảm giác đối thủ từ từ xa vào chiếc lưới giăng sẵn ấy, vùng vẫy như thú mắc kẹt. Chỉ cần những cái bẫy ấy thành công, dù thua trận với cậu cũng chẳng sao cả. Chỉ cần khiến đối phương phải thốt lên “ sao mà dâm quá vầy cha” là cũng có thể khiến cậu thỏa mãn.
Thời gian sau khi lão Lâm rời khỏi Hô Khiếu, Phương Duệ thật sự rất chán nản. khi đã đạt trình độ hạng sao với đạo tặc Quỷ mê Thần Nghi, sự tiến bộ của cậu bắt đầu chậm dần rồi chững lại hẳn. Cậu đã đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp, điều có cũng có nghĩa sự trượt dốc trạng thái thi đấu của cậu đang tới gần. ngày đó cậu nhìn lão Lâm bị Đường Hạo đánh bại rồi bất lực rời đi, đó cũng là lúc cậu ý thức được rõ
“ Phải rồi, sau này mình cũng sẽ vậy, cũng sẽ bị đánh bại, bị thay thế bởi những tân binh đầy tài năng, sẽ bị coi là hàng quá đát, rồi cũng sẽ vào một ngày đông lạnh giá nào đó, để lại thẻ tài khoản nhân vật, lẵng lặng rời đi…..
….. như lão Lâm từng làm vậy.”
Ngày đó, cậu thậm chí còn chẳng biết là anh sẽ đi.
Ngày đó, cậu ở trên tầng 4 bên cửa sổ, hoang mang nhìn anh tay cầm va li, chuẩn bị bước lên taxi rời đi. Ngay lúc đó anh đứng dưới tán hoa Sơn Trà trắng, gọi cho cậu:
“ Phương Duệ, anh đi rồi, không cầm Đường Tam Đả, cùng em chống đỡ cho Hô Khiếu được nữa.”
Không biết lão Lâm có biết ý nghĩa hoa Sơn Trà là sự thương tiếc, sự chờ đợi, sự trông mong những thứ xa xăm không ? Hình như cậu chưa nói điều này với anh.
“ Phương Duệ, anh sẽ đánh cược tương lai lần cuối, Bá Đồ mời anh rồi.”
Hình như việc hoa Sơn Trà chỉ nở mùa đông lạnh giá, bao phủ đầy tuyết trắng cậu cũng chưa nói cho anh biết.
“ Phương Duệ, anh muốn quán quân, anh truy cầu vinh quang.”
Nốt cả việc hoa Sơn Trà khi tàn không rụng từng cánh mà chỉ rụng mà chỉ cả bông cậu cũng quên nói với anh rồi.
“ Phương Duệ….anh xin lỗi.”
Mắt anh hướng cậu, anh nở một nụ cười buồn thật đẹp, nụ cười đó của anh, tựa như nụ cười của Trương Giai Lạc mà ngày đó hắn dành cho fan Bách Hoa – nụ cười hàm ý xin lỗi, nụ cười lưu luyến, nụ cười chia tay.
Anh nhìn cậu rất lâu, rồi cũng quay lưng đi.
Ngày cuối đông ấy nắng đẹp như vậy, đẹp bất thường trong một mùa đông, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, cậu chỉ nhớ được hình bóng anh đứng trong ánh tàn – màu sắc buồn đến thê lương.
Trên cây, một cơn gió thổi qua, bông Sơn Trà trắng cuối cùng cũng rụng rồi, xoay đều trên không, đáp vào dấu chân ai vừa rời đi.
“ Lão Lâm, hẹn gặp anh trong trận chung kết. ”
Giây phút anh quay đi, cậu nói với anh rồi cúp máy, đứng đó nhìn chiếc xe đi xa dần. Ngày đó cậu luyện tập như quên mất cả thời gian, ẩn nhẫn mà điên cuồng, muốn dùng cách tiêu cực này để giải tỏa.
Trước đây mỗi khi thua cuộc mà cay quá, cậu đều dùng cách này để xả stress, luôn có một người sẽ ngăn cậu lại, vừa cười vừa nói, giành lấy chuột rồi tắt máy
“ Em tức giận làm gì, quán quân rồi cũng sẽ về tay chúng ta thôi, Hô Khiếu có tổ hợp tội phạm số một mà. Lỡ em hăng quá rồi bị thương, ai đền một đạo tặc để giành quán quân cho anh”
Khi đó cậu sẽ trút giận sang anh mà chống đối -“ Anh cứ kệ em đi, tập một lúc là em bình thường thôi.”
Ai đó sẽ đập một cái bốp không hề nể nan gì vào gáy cậu- “ Làm sao, lúc đó em đền quán quân cho anh hả? Có mà đền sao? Đi… đi trả thù với anh nào, anh vừa phát hiện một clone mà tên Diệp Thu kia hay dùng đi đấu trường ngược mấy con gà Vinh Quang”
Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ lôi kéo sự chú ý của Phương Duệ rồi -“ Tên biến thái đó, hắn ngược chúng ta chưa đủ sao? Còn mặt dày đi ngược đám người chơi thường. Đi, mình em không thắng được hắn nhưng hai chúng ta tổ hợp, chắc chắn dư sức cho hắn ăn hành.”
Lâm Kính Ngôn cười cười vuốt vuốt mũi đi theo Phương Duệ ra khỏi phòng luyện tập. Thực ra hai người họ kết hợp đi bán hành Diệp Tu cũng không phải là có mặt mũi lắm đâu. Mỗi lần không hành được tên Diệp Thu kia, Phương Duệ lại kéo anh đi “ hành bù” đám người Gia Thế, thậm chí có lần hăng quá đã bị Vương Gia Triều đem bêu đầu treo thưởng rồi. Lúc đó đầu hai người vẫn còn treo tên công hội của Hô Khiếu, gây không ít phiền phức cho đám công hội trưởng nhà mình.
Hoa sơn trà
- Mối quan hệ của Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn, trong fic này mình để 2 người có vị trí ngang hàng nhau, họ cùng nhau chiến đấu cùng nhau cố gắng, nhưng họ không phụ thuộc vào nhau, mỗi người là một phần độc lập và tôn trọng lẫn nhau. Lâm kính ngôn lớn tuổi hơn nên cách mình viết về nhân vật này sẽ trưởng thành hơn Phương Duệ một tí.
- Mình nghĩ mối quan hệ những nhân vật trong toàn chức là kiểu soulmate nên những bạn mong chờ các tình tiết lãng mạn giữa các nhân vật thì thật sự là không có đâu ( không phải mình không muốn có mà là không biết viết làm sao cho nó không sến ấy )..... cho nên cảnh chia tay của Phương Lâm là cảnh tình cảm nhất truyện rồi, đoạn sau chắc toàn là nói về Hưng Hân thôi.
- Sẵn tiện: bài hát lấy làm tên truyện
- Mối quan hệ của Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn, trong fic này mình để 2 người có vị trí ngang hàng nhau, họ cùng nhau chiến đấu cùng nhau cố gắng, nhưng họ không phụ thuộc vào nhau, mỗi người là một phần độc lập và tôn trọng lẫn nhau. Lâm kính ngôn lớn tuổi hơn nên cách mình viết về nhân vật này sẽ trưởng thành hơn Phương Duệ một tí.
- Mình nghĩ mối quan hệ những nhân vật trong toàn chức là kiểu soulmate nên những bạn mong chờ các tình tiết lãng mạn giữa các nhân vật thì thật sự là không có đâu ( không phải mình không muốn có mà là không biết viết làm sao cho nó không sến ấy )..... cho nên cảnh chia tay của Phương Lâm là cảnh tình cảm nhất truyện rồi, đoạn sau chắc toàn là nói về Hưng Hân thôi.
- Sẵn tiện: bài hát lấy làm tên truyện
Last edited: