Hoàn [Lâm Phương] Con đường bình phàm

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#21
9.

“Bán kết mùa 10, Hưng Hân chiến thắng Bá Đồ, tiến vào chung kết

Vị tuyển thủ đời đầu Lâm Kính Ngôn giải nghệ.”
* * * * * * * * * *
Phương Duệ nằm bần thần trên giường, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói hắt vào từ cửa sổ.

Lâm Kính Ngôn là người dẫn dắt, chứng kiến Phương Duệ bước những bước chân đầu tiên trên con đường đến với Vinh Quang chuyên nghiệp. Giờ đây Phương Duệ lại tiễn Kính Ngôn bước cuối trên con đường dài họ đã từng sóng vai ấy trong tư cách là đối thủ.

Phương Duệ thầm nghĩ, cậu có nên thấy điều này thật mỉa mai không?

Bá Đồ gục ngã trước Hưng Hân

Mà Bá Đồ cũng không còn vị lão tướng cầm lưu manh nữa.

Anh chọn dừng lại, chỉ đơn giản là dừng lại.

Anh vỗ vai cậu một cái, tiếp tục đi thẳng, rồi biến mất, cả một ánh mắt cũng không để lại.

Cặp đôi tội phạm sẽ thật sự biến mất, không còn chút hi vọng tái hợp

Vinh Quang chuyên nghiệp cũng không còn một Lâm Kính Ngôn nào nữa.

Đây có cho là sự thất bại của Lâm Kính Ngôn?

Phương Duệ không cho là vậy:

“Loại vết thương mang đến bởi tuế nguyệt, không nên bị xem như là một loại thất bại.”*

Con đường Vinh Quang họ đã chọn, không của ai là thất bại cả.

Phương Duệ vùi mình sâu vào đống chăn mền ấm áp, nằm suy nghĩ. Hưng Hân vào chung kết rồi. Nhưng niềm vui nó mang lại không che lấp được hết cảm giác lúc này của Phương Duệ.Chỉ cần nhắm mắt cậu sẽ nghĩ tới bóng lưng rời đi của Kính Ngôn, thật sự có chút muốn khóc.

Bóng lưng ấy, rất lâu rồi cậu mới được nhìn thấy, lần gần nhất là lúc anh rời khỏi Hô Khiếu, lần này là rời khỏi Vinh Quang.

Cả hai lần, đều là anh bỏ lại cậu, cậu tiễn chân anh.

“ Kính Ngôn, chờ em.”

“Em giành quán quân về cho anh nhé.

Anh đi rồi thì còn em bước tiếp, em sẽ cố gắng, lấy hộ phần của anh.”

Phương Duệ co người lại, đôi mắt nhìn nãy giờ đăm đăm ra cửa sổ khép lại, mi mắt hơi ướt.

Cái thành phố này, thật là lạnh quá mức đi, trời vừa tối vừa lạnh thế này rất dễ khiến con người ta mềm lòng, đắm chìm trong hồi tưởng.

Trước khi Phương Duệ mơ màn chìm vào giấc ngủ, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu rồi biến mất, không để lại chút dấu vết

“ Lão Lâm, lần trước quay về Hô Khiếu, không chỉ làm khách, em còn đi lạc. Em lạc đường trong thành phố chúng ta từng quen thuộc nhất.”

( * : Câu này lấy từ chính văn )


10.

Lâm Kính Ngôn tháo kính, tay trái xoa nhẹ thái dương, hôm nay làm việc liên tục, anh có hơi choáng đầu. Anh luôn không ưa thích nỗi cái công việc hoạch toán cuối tháng này.

Tắt đèn, khóa cửa hàng xong, Lâm Kính Ngôn hơi chỉnh lại cái khăn quàng cổ to xụ trên cổ, mỗi hơi thở đều phả ra một làn khói mỏng, cả mũi và tai đều vì lạnh mà đỏ lên.

Lạnh quá, tuyết rơi khắp nơi, lối đi mờ mịt. Bỗng nhiên anh có chút muốn ăn kem: kem vị hạt dẻ có rắc ít hạnh nhân bên trên.

Anh quyết định đi ngược lại, tới quán kem nhỏ nhỏ nằm ở cuối đường.

Lâm Kính Ngôn một mình trong bàn gần góc phòng. Miệng nhấm nháp từng muỗng kem, càng ăn anh càng cảm thấy mình đã nghĩ đúng.

Đầu Phương Duệ có vấn đề nên mới có cái sở thích ăn kem vào mùa đông này. Lưỡi của anh sắp lạnh tới mất cả vị giác rồi.

Dù vậy, Lâm Kính Ngôn vẫn cố ăn hết ly kem hạt dẻ; Phương Duệ rất ghét người bỏ phí thức ăn, thức ăn cậu đã lỡ gọi ra, dù khó nuốt cách mấy cũng sẽ cố ăn hết, nếu không thể ăn hết thì ép anh ăn hết hộ.

Trong quán vắng teo, chỉ có mình anh, chủ quán và một nhân viên phục vụ nữa. Cũng phải thôi, không có mấy người não chạm mà chạy đi ăn kem trong cái thời tiết này đâu. Chính chủ quán khi nãy cũng bất ngờ khi thấy anh bước vào.

Ông chủ chuyển kênh sang bản tin thể thao, bản tin cuối năm đang điểm lại thành tích của làng thể thao trong cả năm, vừa hay chiếu tới tin tức của Vinh Quang.

Quán quân giải đấu Vinh Quang thế giới là đội tuyển Trung Quốc.

Anh nhìn chàng trai mình quen thuộc nhất cười sáng lạng trên bản tin, cùng nâng cúp quán quân với 13 người quen khác của anh. Mỗi họ bây giờ đều có một quán quân rồi.

Phương Duệ có hai quán quân , mà đồng đội của anh, ai cũng có thêm một cái quán quân.

Trước khi chú mục vào Phương Duệ, ánh mắt anh vẫn kịp lướt mặt cái bản mặt của tên 10 mùa giải, 5 quán quân nào đó.

Phải nói là mấy năm làm người nhà Bá Đồ, cứ thấy mặt tên này là cảm thấy ngứa ngáy tay chân rồi. Thôi thì tối nay dâng nhập game đi phá công hội Hưng Hân vậy, coi như là giải trí đêm khuya.

Nhìn những người mình quen, Lâm Kính Ngôn có cảm thấy oán trách hay ghen tị không?

Không, đó đều là thứ họ xứng đáng có được, khi chọn dừng bước, anh đã quyết tâm buông bỏ rồi. Hơn 6 tháng đã trôi qua, anh không còn vương vấn gì nữa rồi.

Chỉ là nhìn Phương Duệ, anh hơi có chút hối tiếc…

“ Thật là muốn được cùng em đứng trên đài cho người chiến thắng mà.”

Lâm Kính ngôn nhấm nháp muỗng kem cuối cùng, khoác lại khăn quàng cổ, rời đi.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#22
11.

Mùa 11

Nhìn thông tin chuyển nhượng trên báo, Lâm Kính Ngôn cảm thấy Phương Duệ điên rồi, mà Hưng Hân trên dưới cũng có vấn đề hết rồi.

Đại khái bài báo viết rằng Phương Duệ lần nữa chuyển nghề, quay về chơi đạo tặc, điên rồ hơn nữa là Hưng Hân bỏ ra 7 triệu, mua Quỷ Mê Thần Nghi về cho Phương Duệ.

Lâm Kính Ngôn xoa trán, tự cảm thấy cái tính tùy hứng này của Phương Duệ liệu có phải do trước đây bị mình chiều hư không?

Lâm Kính Ngôn liếc nhìn dòng chữ nói 7 triệu đó, 3 triệu là do Phương Duệ tự nguyện bỏ ra. Anh thở dài:

“ Em cần làm tới vậy sao Phương Duệ, anh buông được lại tới phiên em cố chấp?”

Mùa giải 11, Hưng Hân dừng chân ở bán kết, đây cũng là kết quả đã được dự đoán trước. Mất đi Diệp Tu cùng Ngụy Sâm, Phương Duệ chuyển nghề, đổi nhân vật,…. Mọi thứ đều phải train lại từ đầu. Hưng Hân đi tới tận tới bán kết, thua suýt soát trước Lam Vũ đã là kì tích rồi

Cũng phải thôi, Lam Vũ có bậc thầy chiến thuật, trình solo cửa các thành viên Hưng Hân không có gì để chê nhưng bao nhiêu khuyết điểm trong đoàn đội bị Dụ Văn Châu phân tích kỹ tới từng chân tơ kẽ tóc; lại có một kẻ chỉ cần đối thủ có sơ hở thì hắn nhất định sẽ nắm được như Hoàng Thiếu Thiên, lật ngược tình thế trong những giây phút bất ngờ nhất. Trận đoàn đội, Hưng Hân chỉ vừa sơ xảy không quá 3 giây, mục sư liền bị kiếm bạc Băng Vũ tiến chân. Kết quả trận đoàn đội đã được ấn định từ lúc ấy.

Lâm Kính Ngôn cầm diện thoại xoay tròn, lòng đấu tranh. Có lẽ anh nên gọi an ủi cậu, cũng rất lâu rồi họ chưa nói chuyện trực tiếp với nhau.

Sau khi anh giải nghệ, Hưng Hân đạt quán quân, Phương Duệ liên lạc với anh trước. Vẫn như trước đây, chỉ vài câu hỏi thăm vu vơ, mấy câu chuyện nhảm xít của Phương Duệ cũng khiến anh cảm thấy như đang có cậu bên cạnh.

Khi Vinh Quang tới giai đoạn nước rút, họ mới ít liên lạc với nhau hơn. Anh muốn Phương Duệ có thể tập trung 100% sự chú ý cho Hưng Hân, từ khi Diệp Tu và Ngụy Sâm đi, mùa giải này, mọi ánh mắt đều tập trung Hưng Hân, kẻ ghét bỏ chờ họ biến thành tôm chân nhũn, người hâm mộ muốn chiến đội đánh ra thành tích thật hoành tráng, lấy đó đập lại bên antifan.

Áp lực dè lên Hưng Hân thật sự không nhỏ. Không ít lần, anh lờ mờ nhận ra được sự mệt mỏi trong giọng của Phương Duệ. Có lẽ Phương Duệ không cần anh người khác an ủi, nhưng dù vậy, có người chia sẽ vẫn tốt hơn không.

Điện thoại trong tay Lâm Kính Ngôn chợt rung lên, màn hình nhấp nháy, hiện thị tên người gọi đến “ Phương Duệ”.

Lâm Kính Ngôn ngạc nhiên, cái này có tính là tâm linh tương thông không ? Lâm Kính Ngôn vừa ấn vào nút xanh đã nghe giọng Phương Duệ truyền tới.

“ Em nói này lão Lâm, sao anh lại chọn cái thành phố này vậy? Lạnh chết em rồi.”

Lời Phương Duệ nói càng làm Lâm Kính Ngôn ngạc nhiên hơn. Ngẫm lại, Phương Duệ chưa bao giờ thuộc kiểu người quá đắn đo khi làm việc gì, đã là việc cậu muốn làm thì sẽ thực hiện ngay, lần chuyển nghề tới Hưng Hân có lẽ là lần hiếm hoi cậu chần chừ lâu nhất rồi. Nghĩ tới chuyện cậu muốn gặp anh nên chạy một mạch từ thành phố H tới đây, Lâm Kính Ngôn không khỏi cảm thấy ngọt ngào, người yêu của anh dễ thương quá mức quy định mà. Phương Duệ nhà anh, dù xa cách nhau vài năm, cậu vẫn là cậu thiếu niên tùy hứng, thích gì làm nấy như thuở ban đầu.

Lâm Kính Ngôn cất điện thoại vào túi, cười trừ.

Nội dung cú điện thoại có thể tổng kết lại thành: Phương Duệ “tình cờ” tới đây “du lịch”, cần người bao ăn bao ở, cần cả một người dắt cậu đi chơi, thăm thú khắp nơi.

Phương Duệ bước xuống xe bus, đảo mắt nhìn quanh, cậu vốn không ôm hi vọng nhiều nhưng lại thật sự thấy anh đứng cách đó không xa, chờ cậu.

Dưới tán cây đã khô trọi những lá, cành cây phủ đầy tuyết, ngay cả mạng nhện giăng trên cây cũng phủ một màu trắng, có một dáng người quen thuộc, áo măng tô dài tới đầu gối, cổ áo dựng cao cùng khăn quàng cổ che hơn nửa mặt nhưng Phương Duệ là ai chứ, chỉ cần là Lâm Kính Ngôn thì Phương Duệ có thể tự tin dùng câu thoại kinh điển “ ngươi có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra ngươi” mà mấy bộ phim kiếm hiệp đã dùng nát.

Phương Duệ không nhịn được mà nhào tới ôm anh. Họ thật sự không gặp nhau lâu quá rồi, có lẽ gần cả năm rồi nhỉ, từ trận bán kết mùa 10 tới bán kết mùa 11. Nếu cậu không mặt dày theo làm phiền anh trước, không biết bây giờ còn cơ hội được gặp anh không.


Lâm Kính Ngôn ngồi nhìn chàng trai đối diện, cậu không khác trong trí nhớ của anh mấy.

À, mà cũng có một chút thay đổi.

Có lẽ so với lúc anh rời Hô Khiếu cậu có cao hơn một ít, người có thịt hơn một ít, tóc cũng ngắn hơn một ít,… Phương Duệ trưởng thành rồi, cậu thiếu niên năm ấy bây giờ đã là trải qua bao nhiêu chuyện sóng gió. Bị chiến đội từ bỏ, chuyển nghề, cùng một chiến đội “ rễ cỏ” giành quán quân, giành thêm một cái quán quân, lại chuyển nghề lần nữa,… kinh nghiệm Vinh Quang của cậu đã nhiều hơn anh hai cái quán quân rồi, mà tuổi nghề của cậu, cũng chẳng còn cách anh bao xa nữa.

Nếu có thứ gì không đổi ở Phương Duệ, có lẽ là đôi mắt. Phương Duệ có một đôi mắt đẹp, mắt không quá to nhưng rất tròn, vừa tròn vừa trong, có chút giống mắt trẻ con. Phương Duệ luôn ngập tràn sức sống, điều đó thể hiện rõ nhất qua ánh mắt cậu. Ánh mắt bừng bừng khí thế chiến đấu. Tựa có ánh lửa không thể tàn lụi vậy.


( Còn hai chương cơ mà viết chưa xong, cô Vịt tha lỗi, tối qua tui bị rủ rê, sao lãng chánh sự, thỉnh Vịt tha thứ. Đăng lên trả lãi trước, vốn thì từ từ)
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#23
( Tui biết một số trực có đọc nên cảnh báo trước, chương gần cuối là chương sến sẩm ( yên tâm, ko H) , nên ai bị dị ứng nhớ tránh xa chương 12 ra, nhảy tới chương 13 luôn nha)
------------------------ Đây là giải phân cách---------------------​
12.

Ăn một bụng no nê, Phương Duệ theo Lâm Kính Ngôn về căn hộ của anh. Lâm kính Ngôn thấy cậu vừa bước chân vô nhà đã bay tới dính lấy cái giường của anh, còn không buồn xỏ chân vào đôi dép trong nhà.

“ Mệt chết em rồi”- Vừa nói vừa nằm lăn lộn trên giường, bao nhiêu gối, chăn trên giường bị cậu đạp xuống bằng hết.

Lâm Kính Ngôn cười trừ, biết rõ bây giờ anh có sức ba bò chín trâu cũng không kéo nỗi cậu ra khỏi giường. Lâm Kính Ngôn treo áo khoác và khăn lên, đi lại giường chọt chọt Phương Duệ.

“ Vừa dơ, vừa bẩn, lại còn dám nằm lên giường của anh. Gớm quá, đi tắm lẹ lẹ đi.”

Phương Duệ úp mặt xuống nệm, rên lên hai tiếng thể hiện mình còn sống, sau đó thì nằm yên bất động. Mặc anh cởi tất, khăn hay áo khoác cậu cũng không buồn nhúc nhích.

Lâm Kính Ngôn vui vẻ, cậu không khác trước là bao, chỉ cần ở gần anh lập tức thành gà con cần chăm sóc. Xong xuôi, Lâm Kính Ngôn vỗ mông cậu một cái thật mạnh, Phương Duệ uất ức lật tức ngẩng đầu dậy, trừng mắt với anh.

“ Lưu manh, thừa cơ sàm sở khuê nữ.”

“ Dù gì cũng không phải lần đầu, anh đi tắm đã, ngoan mà nằm đó đi.”

Đến khi Phương Duệ chịu sạch sẽ đã là chuyện của một tiếng sau. Cậu nằm quấn chăn, thành một cục bông trên giường, nhìn Lâm Kính Ngôn loay hoay với đống chữ số trên máy tính.

“ Anh hay lắm lão Lâm, em lặn lội tới đây thăm anh, mà anh nỡ nào vậy” chưa nói hết câu, Phương Duệ đã ngáp một cái rõ dài, nước mắt cũng theo đó mà ứ ra. “ Đã sàm sỡ người ta rồi thì cũng nên lại đây cho em đòi lại công đạo chứ.”

Lâm Kính Ngôn quay lại nhìn Phương Duệ đang làm ổ trên giường, miệng đã ngáp tới muốn rách. Dù sao cũng chỉ còn một tí việc, mai chịu khó dậy làm là được.

Lâm Kính Ngôn tắt máy tính, tắt đèn trong nhà rồi quay lại giường. Cả căn nhà chìm vào bóng tối mịt mù, đó là thói quen chung của hai người, khi ngủ nhất định sẽ không để lại một chút ánh sáng nhân tạo nào.

Trước đây khi biết điều đó, Phương Duệ còn hớn hở “ Anh thấy em với anh có phải là một cặp trời sinh không? Ngay cả ngủ cũng giống nhau nữa, sau này rất thuận lợi nếu sống chung”. Phương Duệ không biết rằng anh là người rất dễ sống, trong những người Lâm Kính Ngôn từng làm bạn cùng phòng, chỉ có Phương Duệ là kẻ khó chiều nhất thôi.

Có lẽ hôm nay rất mệt mỏi, anh leo lên giường nhưng cũng thấy ư hử gì, chỉ quay qua ôm anh, miệng làu bàu mấy câu. Không biết ai là người lúc nãy còn mạnh miệng đòi công đạo.

Phải nói, cảm giác không khí ấm áp quấn quýt này thật dễ nghiện, xà vào rồi là không muốn thoát ra nữa. Nếu sau này luôn có người chờ sẵn thế này thì thật tốt.

Lâm Kính Ngôn đưa tay vuốt mai tóc lù xù của Phương Duệ, mương theo ánh sáng từ cửa sổ ngắm gương mặt quen thuộc ấy.

“ Em ở tới khi nào?”

“ Chưa gì đã muốn đuổi em rồi, có lẽ sáng mai là phải về rồi. Còn một đống chuyện của Hưng Hân đã giải quyết gì đâu.”

Lâm Kính Ngôn thở dài, vậy mà vẫn cất công chạy tới đây gặp anh, nếu muốn anh tới là được mà. So với việc vừa thi đấu xong chưa được bao lâu đã chạy tới đây, anh tới thành phố H sẽ đỡ bất tiện hơn nhiều.

Lâm Kính Ngôn làm tuyển thủ chuyên nghiệp chín năm, dù hợp đồng không cao ngất như Hàn Văn Thanh thì cũng đủ để anh sống dư giả. Anh mở cửa hàng đơn giản là anh không bằng cấp lại không thích ăn không ngồi rồi, muốn kiếm việc để làm thôi.

Phương Duệ thấy anh không nói gì, đầu cọ cọ vào người anh.

“ Lão Lâm hôm nay ngoan ghê, lại chịu nằm yên cho em nạp năng lượng.” Âm thanh từ Phương Duệ lí nhí, cũng không biết là còn tỉnh hay đã mơ màng.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn và tuyết trắng vẫn thi nhau giăng khắp lối, cả thành phố chìm vào không khí êm đềm khi về khuya. Lâm Kính Ngôn ôm Phương Duệ trong lòng, cứ thế, họ trong vòng tay nhau trải qua một đêm mùa đông ấm áp.

Sáng sớm, Lâm Kính Ngôn tiễn Phương Duệ ra sân bay. Trước khi tạm biệt, Phương Duệ bất ngờ ôm Lâm Kính Ngôn thật chặt, thì thầm bên tai anh.

“ Lão Lâm, chờ em.”

Không để anh kịp phản ứng, Phương Duệ lập tức buông anh ra, tai đỏ bừng, kéo vali đi thẳng.

Đây là lời hẹn đầu tiên họ giành riêng cho nhau, một lời hẹn cho tương lai.

Tới khi lên máy bay rồi, tai Phương Duệ vẫn chưa hết đỏ, nhịp tim vẫn vô cùng mất ổn định. Nghe mấy người Hưng Hân xúi bậy, trong lúc xúc động nói mất rồi. Phương Duệ còn ngồi ôm đầu như thiếu nữ lần đầu đi tỏ tình, điện thoại trong túi rung lên, báo hiệu tin nhắn. Khỏi nói cũng biết của ai.

“ Anh thích em nên sẽ chờ, nhớ về.”

Lâm Kính Ngôn nhìn chiếc máy bay cất cánh, xé trời, biến mất vào tầm mây. Cất điện thoại lại vào túi áo, quay lưng rời khỏi sân bay.

-------------------------- Đây cũng là giải phân cách-------------------------
13.

Cuối mùa 12.

Lâm Kính Ngôn mở bưu phẩm vừa nhận được ra

Là một đóa sơn trà trắng đã làm khô, cánh hoa đã chuyển sang màu nâu sữa, anh tin chắc rằng đây là hoa được hái từ cây sơn trà trước cổng của Hô Khiếu, kèm theo là lá thư viết tay và nhẫn

Là nhẫn quán quân mùa 12

Nhẫn quán quân của Phương Duệ

Lâm Kính Ngôn lướt nhẹ trên tên mình trên địa chỉ lá thư, cảm nhận sự thô ráp từ loại giấy hơi hướng cổ điển dùng làm bìa thư, nét chữ đen thanh mảnh, nắn nót .Tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ, vốn trừ tên mình ra thì không chữ nào viết ra hồn; vậy mà lá thư này chữ viết không tệ, xem ra Phương Duệ bỏ không ít tâm tư vào.

Anh tưởng tượng được cảnh Phương Duệ ngồi bên của sổ, đầu hơi cúi nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, nắn nót từng chữ viết cho anh, gió từ cánh của sổ chưa được khép kín làm rối thêm mấy lọn tóc bù xù của cậu, thổi khô nét mực cùng giọt mồ hôi đang chầm chậm chảy xuống thái dương. Ánh chiều tà phủ lên chàng thanh niên ấy một màu cam êm dịu.

Lá thư được gởi kèm một cành lá ép khô.

Đây cũng là một sở thích nhỏ của Phương Duệ, luôn có một chậu cây nhỏ nhỏ trong phòng, và thường những loại cây ấy đều có mùi thơm, không phải kiểu mùi thơm của hoa mà là mùi thơm của gỗ, vừa dịu nhẹ vừa mộc mạc

Khi còn ở Hô Khiếu, Phương Duệ đã có sở thích thú vị này rồi. Chữ Phương Duệ không đẹp gì cho cam, nhưng cậu rất thích chép tay mọi thứ. Cậu chỉ chép ra thôi, không bao giờ giữ chúng lại cả.

Cậu chép thơ, chép lại nội dung bài huấn luyện của cậu, bản phân tích đối thủ của anh.

Mấy bài báo viết về Hô Khiêu, về tổ hợp tội phạm của họ,…. cậu cũng chép lại, chép xong rồi quăng đó.

Từ mùa 4 tới mùa 9, chỉ dừng lại khi anh rời Hô Khiếu, số bài chép tay mà Phương Duệ ném cho anh dễ cũng lên tới 200 bài rồi, cậu chỉ thích viết ra thôi, cứ viết ra rồi cũng đưa anh hoặc quăng khắp nơi, cuối cùng đều rơi vào tay anh cả. Cậu nói nhờ viết nhiều nên tay cậu mới nhanh nên anh không được ý kiến, cậu nghĩ anh là ai, bịa như vậy mà cũng mong anh tin.

Lâm Kính Ngôn mở lá thư một cách cẩn thận, tò mò muốn biết Phương Duệ viết gì.

Kính Ngôn

Nhận được thư của em bất ngờ không?

Đạt quán quân mùa 10 xong em đã muốn đi tìm anh ngay, nhưng Hưng Hân chưa trưởng thành, Diệp Tu vừa giải nghệ, em mà cũng đi thì Hưng Hân chống không nổi mất.

Xong anh lại chơi trò mất tích với em, vậy em sẽ để anh có không gian riêng, khi anh suy nghĩ kĩ, thông suốt rồi, vẫn còn cơ hội thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Em cũng muốn giành thêm một quán quân nữa, lần này là cho chúng ta, dùng đạo tặc mà anh chỉ dạy em, dành quán quân. Đạo tặc của em là do anh chọn, cũng là do anh chỉ dạy, nếu em giành được quán quân bằng Quỷ Mê Thần Nghi, một nửa công là nhờ anh rồi nhỉ?

Em định là quán quân mùa 11, ai ngờ lại dừng bước trước chân Lam Vũ, mãi thêm 1 năm nữa mới hoàn thành được mục tiêu này.

Anh đừng nghĩ em lại vậy là vì anh, lão Lâm, anh sẽ không tự luyến tới mức ấy chứ?

Em làm vì em rất muốn thực hiện ước muốn ban đầu của chúng ta. Bây giờ có thể coi là đã hoàn thành một nửa rồi.

Bây giờ mục tiêu đạt được rồi, em vẫn thấy chưa được, em bây giờ chưa đủ tốt như em muốn.

Kính Ngôn, em vốn muốn báo cho anh đầu tiên nhưng lại không dám gọi cho anh, không biết lá thư này có tới được trước khi tin tức phát ra không.

Em giải nghệ rồi.

Đây là quyết định mà em đã suy nghĩ rất kỹ. Hưng Hân trưởng thành rồi, không cần em phải hao tâm như lúc Diệp Tu mới đi nữa. Giao lại Hưng Hân cho Kiều Nhất Phàm và mấy người đó. Cả em và Mộc Tranh đều rất yên tâm.

Em không đi gặp anh đã rời đi rồi, em sợ gặp anh xong lại không nhịn được mà thay đổi quyết định, dính chặt bên anh không đi được nữa.

Từ khi còn là thiếu niên 16 tuổi, chưa hiểu chuyện, chưa trải đời, em đã từ Lam Vũ chuyển tới Hô Khiếu rồi, cuộc sống gần 10 năm nay của em chỉ gắn với Vinh Quang, Hô Khiếu và anh, mãi sau này mới có thêm Hưng Hân. Khi chuyển tới Hưng Hân xong em mới cảm thấy thật may đã chọn rời đi, tới Hưng Hân, em được gặp nhiều người hơn, tiếp xúc với một thành phố mới, với môi trường mới.

Bây giờ em 26 tuổi rồi mới nhận ra, ngoài Vinh Quang ra, em không còn biết gì nữa. Nhưng mọi thứ ngoài Vinh Quang, một cuộc sống không còn gắn với các giải đấu chuyên nghiệp, em không tưởng tượng ra được.

Nói vậy không phải là em hối hận. Nhũng thứ bỏ ra cho sàn đấu chuyên nghiệp, em chưa từng hối hận. Chỉ là em nhận ra em non nớt cỡ nào thôi.

Vậy nên em muốn hỏi anh:

“ Kính Ngôn à? Anh chờ em một năm được không?”

Chờ em dùng một năm này để trải nghiệm nhiều hơn, gặp nhiều người hơn, trưởng thành hơn nữa. Em bây giờ có thể ở một thành phố xa lạ hoặc vùng đất vô danh nào đó, tìm kiếm những thứ mà chính em cũng không xác định được. Trung Quốc, Nhật Bản, còn Hàn Quốc, Ấn Độ, Thụy Điển,…. em muốn đi hết, mở rộng khoảng trời trong em ra hét cỡ.

Đi thật nhiều, em đi tìm em ngoài Vinh Quang. Đi tìm Phương Duệ không có đạo tặc, không có khí công sư, không liên quan tới Hô Khiếu, cũng không dính dáng tới Hưng Hân.

Cho em đúng một năm nữa thôi.

Đừng đồng ý ai hết, chờ em trưởng thành, quay về tìm anh.

Phương Duệ.

Xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, Lâm Kính Ngôn bật cười, gấp lá thư lại thật cẩn thận. đem nhẫn mang vào ngón tay áp út bàn tay trái của mình.

Chắc không phải là vật đính ước của cậu chứ? Cứ vậy mà gửi nó cho anh rồi chạy mất vậy à. Cả nhẫn mà anh cũng phải tự mình đeo cho mình vầy sao. Mà nghĩ lại, có trao nhẫn thì cũng phải là anh trao cho cậu chứ, anh chưa kịp làm gì cậu đã chạy mất rồi.

Chỉ là một năm thôi mà, trước đây anh chờ cậu lớn, tiếp tới họ chờ nhau cũng giành được quán quân, sau nữa tới anh chờ cậu giải nghệ, cả quá trình đó của họ kéo từ mùa 4 tới hết mùa 12, 9 năm trôi qua rồi.

Sau khi rời Hô Khiếu, anh ước phải chi mình quên được cậu, quên được người thiếu niên do anh quan tâm, chăm sóc. Nhưng cậu lại liên lạc trước, giữa họ vẫn như chưa từng có 2 năm cách xa. Phương Duệ lần nữa hiện hữu trong cuộc sống của Lâm Kính Ngôn. Thêm 2 năm nữa trôi qua, Phương Duệ vẫn ở đó, vẫn là cậu thiếu niên có đôi mắt thật đẹp, làm anh xao xuyến từ thuở đầu, không chịu đi đâu hết, choáng hết chỗ trống còn lại trong tim anh. Bây giờ chỉ chờ thêm một năm thôi mà, có là gì đâu.

"Phương Duệ, anh chờ em, chờ em không còn là đạo tặc của Hô Khiếu, cũng không còn là khí công sư của Hưng Hân, chờ khi em chỉ còn là Phương Duệ mà em muốn, trưởng thành rồi, quay về tìm anh."

End.

Cuối cùng cũng xong được 11k chữ này, fic đầu tay nên viết còn nhiều thiếu sót, cứ cách cả tháng mới chịu viết một lần nên có hơi rời rạc, đặc biệt khá nhiều là lỗi chính tả ( dù mỗi lần trước khi đăng tui đều đỏ mắt check lỗi rồi), mong mọi người thông cảm.
Trong quá trình lấp hố này nhận được kha khá sự ủng hộ của mọi người.
:giggle::giggle::giggle:
Sau 6 tháng ngâm giấm nó, truyện bây giờ đã hoàn, may mà đã kịp end vào pj mừng sinh nhật Phương. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi.


______________________góc pr_______________________

Hiện bạn Ú đang ôm một topic tổng hợp mới là topic Tổng hợp cảm nhận các fic trên forum, topic này sẽ tổng hợp các nhận xét có tính tham khảo của toàn bộ fic trên forum kèm link truyện, giúp các bạn muốn đọc fic có thể dễ dàng chọn lựa hơn.

Mong mọi người ghé thăm và ủng hộ
(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥​
 
Last edited:

JayN

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
72
Số lượt thích
348
Location
hàng xóm của Wu Xuefeng
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Wu Xuefeng
#24
Bỏ qua những phần nên quên sau khi đọc vì dải phân cách (ý là đã đọc hết) thì fic này hay thiệt :)) cá nhân cảm thấy rất ấn tượng với hình tượng nhân vật và cảm xúc của họ, từ tình cảm, tâm lý khi giải nghệ, đến tình cảm riêng giữa hai người. Cảm ơn vì ko quá H (xl, tại tui). Fic hay thiệt, hay thiệt, và hay thiệt (quan trọng, nói 3 lần). Hy vọng có fic sau để đọc típ :love::love:
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#25
Bỏ qua những phần nên quên sau khi đọc vì dải phân cách (ý là đã đọc hết) thì fic này hay thiệt :)) cá nhân cảm thấy rất ấn tượng với hình tượng nhân vật và cảm xúc của họ, từ tình cảm, tâm lý khi giải nghệ, đến tình cảm riêng giữa hai người. Cảm ơn vì ko quá H (xl, tại tui). Fic hay thiệt, hay thiệt, và hay thiệt (quan trọng, nói 3 lần). Hy vọng có fic sau để đọc típ :love::love:
:giggle::giggle::giggle:
Cảm ơn người nhiều nhiều nhiều nha
Mà h tui mới thấy cái dải phân cách của tui rất thừa thải, đằng nào ai đọc cũng sẽ kệ nó và kéo xuống tiếp .
Sẵn tiện pr tí, trong lúc chờ fic mới người có thể đi ngó thử cái Lời nhắn của tui ( nếu người không ngại BE và thích hướng nguyên tác), không hay không lấy tiền
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#26
Thật ra tui nghe Con đường bình phàm bản của Phác Thụ trước a. Cơ mà mấy bản Hoa Hoa cover luôn rất lạ, có phong cách cá nhân lắm. Có điều ahihi, tiểu nữ trước đó đã bị nam thần Phác Thụ chinh phục rồi~

Ban đầu còn có hường phấn hóng, lúc Duệ về Hưng Hân là deep rồi. Ahihi may là về sau cuối cùng cũng phát đường lại rồi a.

Ahihi Phương Duệ đại đại cứ nghịch tiếp đi, trời có sập xuống cũng có đội trưởng chống cho, dù là đắc tội với thím lao công ở Hô Khiếu tuổi gì~

*tự cắn lưỡi* Ai cần đội trưởng chống chứ?! Thành tích không tốt không phải lỗi của mình anh! Ngược Lâm Kính Ngôn ca của tui!

Thiếu đường, thím muốn sến bao nhiêu cứ sến. Come on baby~ *dang tay* Muốn cục bông~ muốn xù xù~ muốn gà con~ muốn tỏ tình~ muốn cùng du lịch thế giới~

Câu cuối á á á á, chờ!! Chết sống gì tui cũng chờ Duệ về! *gạch bay tới* *tiếc nuối trả kịch bản cho ai đó* Ặc không đúng, là Lâm Kính Ngôn ca chờ Duệ về mới đúng được chưa...
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#27


Phát súng đầu tiên cho pj chúc mừng sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2019

Pj sinh nhật Lâm Kính Ngôn 2019- Đệ Nhất Lưu Manh


Lâm Kính Ngôn, đệ nhất Lưu Manh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Ngoại truyện 1:

Hưng Hân từ lâu đã biết quan hệ của Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ còn tốt hơn cả mức bình thường. Thật ra cũng không phải bọn họ nghe Phương Duệ kể hay tinh ý, nhạy cảm gì, trừ mấy cô gái, cả đám đực rựa từ 15, 16 tuổi đã cắm mặt vào game, một lũ thần kinh thô sống với nhau, bây giờ đã thành một lũ đầu gỗ. Nhưng kiểu quan hệ mù mắt con dân này của hai người họ, muốn không thấy cũng khó.

Mùa 11 Lâm Kính Ngôn có "tiện đường" tới Hưng Hân thăm Phương Duệ một lần, còn cùng chiến đội Hưng Hân đi ăn chung. Sau bữa ăn đó, từ chị chủ Trần cho tới La Tập, ai cũng nhất trí rằng "đừng bao giờ đi ăn chung với Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn, cảm giác như vừa bị thồn cẩu lương vào mặt, vừa bị biến thành bóng đèn 5000 KW sáng chói vậy."

Đầu tiên là lúc kéo nhau đi ăn, Lâm Kính Ngôn tính cách rất ôn hòa, dễ nói chuyện, còn từng là tuyển thủ chuyên nghiệp. Chuyện hay ho, thú vị kể mãi không hết. Bánh Bao cả đoạn đường đã nói câu " Đúng, chỗ này nên dùng Châm Độc/ném gạch/ném cát, tại sao lại không nghĩ ra nhỉ?" không biết bao nhiêu lần. Lâm Kính Ngôn thỉnh thoảng nói chuyện với mấy cô gái cũng làm chị chủ cười tít cả mắt. Anh không phải là kiểu nói khéo ăn khéo nói nhưng cách nói chuyện của anh làm người đối diện cảm thấy rất thoải mái.

Khi ngồi vào bàn ăn, Lâm Kính Ngôn đi nghe điện thoại vào sau, vị trí bên cạnh Phương Duệ để trống cho Lâm Kính Ngôn. Bình thường Phương Duệ lười muốn chết, vậy mà hôm nay vừa gọi món xong đã chủ động gom cả lọ xì dầu và bát đựng ớt về gần phía mình.

"Cậu có ăn cay sao? Bình thường không thèm động vào ớt mà, cậu bê hết chúng về phía mình làm gì?" Trần Quả ngạc nhiên hỏi.

"Hôm nay tôi tập ăn cay, chị chủ không cần để ý."

Phương Duệ trả lời qua loa. Cũng không ai để ý gì mấy, chỉ có Trần Quả và Đường Nhu vẫn hơi thắc mắc.

Đến khi thức ăn được bưng ra, Trần Quả đã biết tại sao, bát ớt đó, cả buổi Phương Duệ không hề đụng tới, nhưng Lâm Kính Ngôn thì ngược lại, anh ăn rất cay, dùng ớt liên tục. Trần Quả cũng là người ăn cay mà nhìn vào còn thấy sợ nữa. Khi ăn sủi cảo, Lâm Kính Ngôn cũng dùng nhiều nước chấm hơn hẳn so với người bình thường, điều này có lẽ chính anh cũng không biết.

Trần Quả với Đường Nhu nhìn nhau, cảm thấy có mùi hơi lạ lạ trong hành động của Phương Duệ.

Ăn một lúc nữa thì canh mới được được bưng lên, mỗi người một bát canh cá chép củ cải, canh cá của nhà hàng này rất ngon, nước canh màu trắng sữa, vừa thơm mùi cá lại thoang thoảng mùi gừng, bốc một làn hơi nhẹ. Lâm Kính Ngôn nhận phần canh của mình xong để qua một bên, vừa nói chuyện vừa kéo bát canh của Phương Duệ lại, gắp hết hành hoa và ớt trang trí ra, cho vào bát của mình, xong xuôi thấy Phương Duệ còn chưa ăn xong liền tiện tay lọc hết xương cá ra khỏi phần canh rồi mới trả lại.

Quá trình vô cũng tự nhiên, nếu không phải Kiều Nhất Phàm và La Tập ngồi hai bên cũng đang loay hoay với chén canh cá, oán hận tại sao cá có xương, tại sao xương cá không ăn được thì có lẽ hai cậu cũng không để ý đến.

La Tập: "Tại sao đội trưởng thiếu đánh của bọn họ được tiền bối Lâm chăm như chăm em bé vậy?"

Kiều Nhất Phàm: "Anh muốn em và mọi người đi ra chỗ khác không ạ?"

Cả hai không nhịn được mà suy nghĩ.

Xong giờ ăn trưa, cả đám kéo nhau về lại Thượng Lâm Uyển nghỉ ngơi, dù sao buổi chiều cũng còn phải huấn luyện nữa. Chị chủ cùng Đường Nhu và Tô Mộc Tranh đi siêu thị mua trái cây, còn lại về trước.

Phương Duệ dẫn Lâm Kính Ngôn đi thăm thú xung quanh, chờ họ vừa khuất bóng, La Tập đã quay qua hỏi Kiều Nhất Phàm.

"Em... có thấy hai người này lạ lạ không?"

"... có, nhìn đội trưởng hôm nay... ờ... rất có sức sống."

Kiều Nhất Phàm ấp úng chọn từ ngữ, cậu đâu thể nói toẹt ra suy nghĩ là "nhìn đội trưởng giống thiếu nữ 18 yêu xa được gặp lại người yêu".

An Vật Dật đứng bên cạnh uống nước, tay đẩy kính, vô cũng nghiêm túc nói:

"Lạ lạ? Có sức sống? Rõ ràng là mùi gian tình trong đó, so với hồi chị Tô và đội trưởng Diệp còn nồng hơn nữa. Ngồi ăn ở đối diện muốn mù cả con mắt rồi, ngay cả ống hút còn có thể dùng chung."

Thật ra An Vật Dật chỉ thấy lúc Phương Duệ muốn thử ly nước của Lâm Kính Ngôn, cầm lấy ly uống thử, sau đó còn hơi nhăn mặt, nghiêng người ghé tai Lâm Kính Ngôn nói gì đó, Lâm Kính Ngôn cười cười, cũng uống thử ly nước của Phương Duệ, gật gù đầu.
An Văn Dật nhướng mày nhìn Phương Duệ cười vui vẻ, từ lúc đó về đến cuối bữa ăn, cả hai người đều uống chung một ly nước, một ống hút.

Nếu chỉ uống chung một ly, An Vật Dật còn có thể không nghĩ gì, nhưng kiểu ghé đầu thì thầm to nhỏ,... cậu ngồi đối diện lặng lẽ tháo kính xuống, đặt qua một bên. Thôi thì không nên xen vào bữa ăn lãng mạn của người ta, bỗng dưng cảm thấy bị cận thị cũng có phần tốt.

Ba cô gái đi chung với nhau, líu ríu nói chuyện cả con đường, gần bước vào nhà, Thấy Trần Quả cứ muốn hỏi lại thôi nãy giờ, Đường Nhu quyết định quay sang Tô Mộc Tranh hỏi hộ.

"Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn đang hẹn hò?"

Tô Mộc Tranh nhìn Trần Quả đang sáng mắt lên cười cười.

"Em nghĩ hai người họ bỏ qua giai đoạn hẹn hò lâu rồi, từ lúc Phương Duệ ra mắt hai người họ đã như vậy. Dễ thương nhỉ."

Mấy cô gái xách trái cây vào nhà, tới khi bổ gọt xong xuôi mới phát hiện không thấy Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn đâu, Bánh Bao cầm miếng dưa hấu, nói hai người họ đang ở trên tầng ấy, muốn thì gọi xuống.

"Hai tên quỷ đó làm gì trên đó, kêu xuống không?" Ngụy Sâm đang rửa tay trong phòng bếp hỏi vọng ra, mọi người nhìn Bánh Bao dò hỏi

"Lúc nãy em đi qua thấy họ đang cắt tóc cho nhau thì phải, đội trưởng ngồi trên ghế."

Mọi người: . . .

Cắt tóc???

Lâm Kính Ngôn cắt tóc cho Phương Duệ?

Bánh Bao nhanh miệng:"Để em đi kêu nha, không nhanh lão Ngụy ra sẽ ăn hết cả phần của hai người họ."

Còn định đứng dậy chạy đi gọi thật, La Tập hoảng hồn vội kéo Bánh Bao ngồi xuống.

"Mắt anh có vấn đề sao? Nghĩ gì đi gọi, không nên phá người khác."

Bánh Bao ngơ ngác:"Phá ai? Không phải cần gọi sao?"

"Cậu không nhận ra?"

Ai ngờ lúc này Mạc Phàm đang yên lặng ăn trên bàn đột nhiên mở miệng nói chuyện. Trần Quả cảm thấy ngay cả Mạc Phàm còn cảm thấy không nên đi gọi thì không nên đi thật, phá người khác hẹn hò hình như không hay lắm đâu.

"Để chị chừa phần cho hai người họ, em cứ ăn đi Bánh Bao, đừng lên đó làm gì."

Ở trên tầng, phòng Phương Duệ.


Lâm Kính Ngôn, đi dạo quanh phòng của Phương Duệ, trên bàn có không ít khung ảnh, ảnh chụp cùng Hưng Hân lúc đoạt được quán quân, anh chụp cùng gia đình, ảnh chụp cũng đội tuyển quốc gia, còn cả ảnh của anh và cậu khi còn ở Hô Khiếu nữa. Trong ảnh Phương Duệ chỉ mới 18 tuổi, thiếu niên lần đầu được ra trận, hôm đó Hô Khiếu còn giành được chiến thắng, cậu một hai đòi cùng anh chụp ảnh, còn nói phải về lồng kính treo lên, mỗi năm đều kỉ niệm.

Ngoài ban công, có không ít cây do Phương Duệ trồng, bình thường toàn là mấy loại cây cỏ mùi thơm, hôm nay lại chuyển qua một đống chậu dâu tây. Lâm Kính Ngôn cười cười.

“Từ mấy hạt giống lần trước anh gửi cho em phải không? Của anh có quả rồi mà sao mấy cây của em xanh mướt toàn lá vậy?”
Phương Duệ mới tắm xong đang sấy tóc nhìn ra.

“Bất công, em mới là người trồng cây nhiều hơn anh mà, chắc chắn em mua nhầm dâu tây giống đực rồi, cả hoa còn không có chứ đừng nói tới có quả.”

Phương Duệ sấy tóc xong, kéo ghé ra ngoài ban công, dúi vào tay Lâm Kính Ngôn cây kéo, ngồi ngoan ngoãn.

“Lão Lâm, anh cắt tóc cho em đi, tên thợ cắt tóc dưới kia tay nghề quá dở, hôm trước còn suýt nữa cắt vào tai em.”

Lâm Kính Ngôn mỉm cười, bắt đầu cầm kéo tỉa tóc cho Phương Duệ. Hồi còn ở Hô Khiếu, tóc Phương Duệ đều là anh cắt, cứ 2 tháng lại kéo anh ra nhờ cắt một lần. Tóc Phương Duệ rất đen, không quá mềm hay quá cứng, lúc này còn có mùi dầu gội thoang thoảng. Hôm nay thành phố không có gió, nắng chiếu qua tầng lá, lốm đốm từng mảng trên hai người, Phương Duệ ngồi trên ghế, mắt nhắm miệng cười, nói chuyện cùng người bên cạnh, Người nọ đeo kính, tỉ mẫn đưa từng đường kéo, vụn tóc dưới sàn ngày càng nhiều thêm, lòng người cũng lâng lâng hạnh phúc theo.

Lúc tiễn Lâm Kính Ngôn ra bến tàu chỉ có Phương Duệ, cậu có rủ nhưng cả Hưng Hân không ai chịu đi. Lâm Kính Ngôn trước khi lên tàu lấy trong hành lí ra một gói ô mai, đặc sản của quê ngoại Phương Duệ.

Phương Duệ bất ngờ, cậu nhắc việc này với Lâm Kính Ngôn đúng một lần, mà cũng đã cách đây vài năm rồi, không ngờ anh nhớ. Phương Duệ cảm động, vuốt vuốt mũi.

“Nói với anh lâu vậy rồi mà giờ mới đưa em, không có thành ý gì cả.”

Lâm Kính Ngôn biết thừa Phương Duệ lại bắt đầu mạnh miệng, vỗ vai vai.

“Sắp tới vòng chung kết rồi, mỗi lần chịu áp lực lớn đều bị đau họng, lâu lâu ngậm 1 viên vào, đừng làm đội trưởng mà giọng như vịt đực.”

Hưng Hân đang ở giai đoạn nước rút, áp lực đổ lên đầu Phương Duệ, thời gian gần đây cậu quả thật có chút bị stress, cả tuần này cổ họng sưng lên, đau gần chết, ngay cả lúc trả lời phỏng vấn cũng không thể nói nhiều.

Trước khi bước lên tàu, Lâm Kính Ngôn ôm lấy Phương Duệ. Đầu kề đầu, vai kề vai. Phương Duệ cảm nhận rõ được cái hôn rơi trên tóc mình.

“Cố lên, mang quán quân về đây cho anh.”

Lâm Kính Ngôn buông Phương Duệ ra, quay người lên bước lên tàu.

Phương Duệ nhìn theo bóng Lâm Kính Ngôn qua cửa kính, tàu chạy xa dần, cậu mở túi ô mai trên tay ra, chọn một viên thật lớn bỏ vào miệng, má trái phồng lên, quay người rời đi.
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#28
Ngoại truyện dễ thương quá điiiiii :love: Cẩu lương đập bốp bốp vào mặt :LOL:
 

Bình luận bằng Facebook