Hoàn [Lâm Phương] Con đường bình phàm

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#1



CON ĐƯỜNG BÌNH PHÀM

Tác giả: Ú chỉ thích ăn ngủ
Cp: Lâm- Phương, toàn thể Hưng Hân
Truyện dài hướng nguyên tác

Tôi không sở hữu bất cứ nội dung hay nhân vật nào của fic. Mọi thứ đều thuộc về Hồ Điệp Lam

:):):)

"Tại sao lại chọn viết về câu chuyện của Lâm Phương?

Không giống Song Hoa hay Tán Tu, người ra đi quá dứt khoát, kẻ ở lại tiếc nuối không buông ; giữa họ luôn là giấc mộng chưa thành, là gánh nặng không đặt xuống được.

Lâm Phương kết thúc cũng là chia xa nhưng không còn gì vấn vương gì nữa, vứt bỏ tất cả, triệt để ra đi. Họ giờ đây trên sân là đối thủ nhưng điều đó không thể ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai người.

Vinh Quang của Phương Duệ bắt đầu từ Lâm Kính Ngôn, Vinh Quang của Lâm Kính Ngôn kết thúc trên tay Phương Duệ.

Người cho ta bước chân đầu tiên, ta tiễn người đoạn đường cuối cùng."


- Đây là thành quả của quá trình mưa quá to--> cúp điện --> mất wifi --> trong lap chỉ còn word là còn dùng được --> ngồi đốt nến gõ máy tính ( cái tội không biết cài đặt bàn phím máy tính nó vậy đó ) ---> thêm 2 tiếng trôi qua ===> sản phẩm đầu tiên ra đời, mong mọi người ủng hộ :LOL::LOL:.

- Hồi cấp 1 có quen hiệu trưởng nên không lo học hành, môn chính tả có hơi dốt, có sai chỗ nào thì cũng mong mọi người ráng banh mắt ra đọc.

- Vốn muốn viết cho nó vui vui một tí, cơ mà không có khiếu hài hước nên chuyển sang NGƯỢC nhẹ Lâm Phương cho nó dễ viết.

- Tên của fic không liên quan gì đến nội dung đâu, tui nghĩ nát óc rồi nhưng rất tiếc... không rặn ra được cái tên nào cả nên lấy luôn tên bài hát mới nghe được của Hoa Thần Vũ... xin tha thứ cho kẻ ít não này.

[Lâm-Phương + Hưng Hân] Con đường bình phàm

Nội dung: đồng nhân Toàn chức, ngược nhẹ Lâm Phương, GE, toàn thể Hưng Hân.

Cảnh báo: tính cách nhân vật có thể bị thay đổi (để phù hợp với fic hoặc do cảm nhận chủ quan của người viết), đặc biệt là Phương Duệ.

Cảm ơn chị Lá đã giúp em sửa lời thoại và góp ý cho fic, yêu Lá nhiều nhiều nhiều <3<3<3



1.

Lúc mới gia nhập Hưng Hân, Phương Duệ cảm thấy nếu Hưng Hân không đạt được quán quân cũng chả hề gì, dù sao cậu cũng không phải Trương Giai Lạc, không có chấp niệm mạnh mẽ với quán quân như hắn.

Đúng là cậu muốn có quán quân, đã là tuyển thủ chuyên nghiệp thì ai chả muốn được một lần nâng cao chiếc cúp ấy – có lẽ nên trừ tên lười Trịnh Hiên của Lam Vũ ra. Nhưng Phương Duệ coi trọng quá trình chơi Vinh Quang hơn là cái đích đến quán quân ấy. Mỗi trận đấu cậu luôn thích nhất giai đoạn đặt bẫy , tầng tầng lớp lớp, đan vào nhau như mạng nhện, hưởng thụ cảm giác đối thủ từ từ xa vào chiếc lưới giăng sẵn ấy, vùng vẫy như thú mắc kẹt. Chỉ cần những cái bẫy ấy thành công, dù thua trận với cậu cũng chẳng sao cả. Chỉ cần khiến đối phương phải thốt lên “ sao mà dâm quá vầy cha” là cũng có thể khiến cậu thỏa mãn.

Thời gian sau khi lão Lâm rời khỏi Hô Khiếu, Phương Duệ thật sự rất chán nản. khi đã đạt trình độ hạng sao với đạo tặc Quỷ mê Thần Nghi, sự tiến bộ của cậu bắt đầu chậm dần rồi chững lại hẳn. Cậu đã đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp, điều có cũng có nghĩa sự trượt dốc trạng thái thi đấu của cậu đang tới gần. ngày đó cậu nhìn lão Lâm bị Đường Hạo đánh bại rồi bất lực rời đi, đó cũng là lúc cậu ý thức được rõ

Phải rồi, sau này mình cũng sẽ vậy, cũng sẽ bị đánh bại, bị thay thế bởi những tân binh đầy tài năng, sẽ bị coi là hàng quá đát, rồi cũng sẽ vào một ngày đông lạnh giá nào đó, để lại thẻ tài khoản nhân vật, lẵng lặng rời đi…..

….. như lão Lâm từng làm vậy.”

Ngày đó, cậu thậm chí còn chẳng biết là anh sẽ đi.

Ngày đó, cậu ở trên tầng 4 bên cửa sổ, hoang mang nhìn anh tay cầm va li, chuẩn bị bước lên taxi rời đi. Ngay lúc đó anh đứng dưới tán hoa Sơn Trà trắng, gọi cho cậu:

“ Phương Duệ, anh đi rồi, không cầm Đường Tam Đả, cùng em chống đỡ cho Hô Khiếu được nữa.”

Không biết lão Lâm có biết ý nghĩa hoa Sơn Trà là sự thương tiếc, sự chờ đợi, sự trông mong những thứ xa xăm không ? Hình như cậu chưa nói điều này với anh.

“ Phương Duệ, anh sẽ đánh cược tương lai lần cuối, Bá Đồ mời anh rồi.”

Hình như việc hoa Sơn Trà chỉ nở mùa đông lạnh giá, bao phủ đầy tuyết trắng cậu cũng chưa nói cho anh biết.

“ Phương Duệ, anh muốn quán quân, anh truy cầu vinh quang.”

Nốt cả việc hoa Sơn Trà khi tàn không rụng từng cánh mà chỉ rụng mà chỉ cả bông cậu cũng quên nói với anh rồi.

“ Phương Duệ….anh xin lỗi.”

Mắt anh hướng cậu, anh nở một nụ cười buồn thật đẹp, nụ cười đó của anh, tựa như nụ cười của Trương Giai Lạc mà ngày đó hắn dành cho fan Bách Hoa – nụ cười hàm ý xin lỗi, nụ cười lưu luyến, nụ cười chia tay.

Anh nhìn cậu rất lâu, rồi cũng quay lưng đi.

Ngày cuối đông ấy nắng đẹp như vậy, đẹp bất thường trong một mùa đông, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, cậu chỉ nhớ được hình bóng anh đứng trong ánh tàn – màu sắc buồn đến thê lương.

Trên cây, một cơn gió thổi qua, bông Sơn Trà trắng cuối cùng cũng rụng rồi, xoay đều trên không, đáp vào dấu chân ai vừa rời đi.

“ Lão Lâm, hẹn gặp anh trong trận chung kết. ”

Giây phút anh quay đi, cậu nói với anh rồi cúp máy, đứng đó nhìn chiếc xe đi xa dần. Ngày đó cậu luyện tập như quên mất cả thời gian, ẩn nhẫn mà điên cuồng, muốn dùng cách tiêu cực này để giải tỏa.

Trước đây mỗi khi thua cuộc mà cay quá, cậu đều dùng cách này để xả stress, luôn có một người sẽ ngăn cậu lại, vừa cười vừa nói, giành lấy chuột rồi tắt máy

“ Em tức giận làm gì, quán quân rồi cũng sẽ về tay chúng ta thôi, Hô Khiếu có tổ hợp tội phạm số một mà. Lỡ em hăng quá rồi bị thương, ai đền một đạo tặc để giành quán quân cho anh”

Khi đó cậu sẽ trút giận sang anh mà chống đối -“ Anh cứ kệ em đi, tập một lúc là em bình thường thôi.”

Ai đó sẽ đập một cái bốp không hề nể nan gì vào gáy cậu- “ Làm sao, lúc đó em đền quán quân cho anh hả? Có mà đền sao? Đi… đi trả thù với anh nào, anh vừa phát hiện một clone mà tên Diệp Thu kia hay dùng đi đấu trường ngược mấy con gà Vinh Quang”

Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ lôi kéo sự chú ý của Phương Duệ rồi -“ Tên biến thái đó, hắn ngược chúng ta chưa đủ sao? Còn mặt dày đi ngược đám người chơi thường. Đi, mình em không thắng được hắn nhưng hai chúng ta tổ hợp, chắc chắn dư sức cho hắn ăn hành.”

Lâm Kính Ngôn cười cười vuốt vuốt mũi đi theo Phương Duệ ra khỏi phòng luyện tập. Thực ra hai người họ kết hợp đi bán hành Diệp Tu cũng không phải là có mặt mũi lắm đâu. Mỗi lần không hành được tên Diệp Thu kia, Phương Duệ lại kéo anh đi “ hành bù” đám người Gia Thế, thậm chí có lần hăng quá đã bị Vương Gia Triều đem bêu đầu treo thưởng rồi. Lúc đó đầu hai người vẫn còn treo tên công hội của Hô Khiếu, gây không ít phiền phức cho đám công hội trưởng nhà mình.
Hoa sơn trà

- Mối quan hệ của Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn, trong fic này mình để 2 người có vị trí ngang hàng nhau, họ cùng nhau chiến đấu cùng nhau cố gắng, nhưng họ không phụ thuộc vào nhau, mỗi người là một phần độc lập và tôn trọng lẫn nhau. Lâm kính ngôn lớn tuổi hơn nên cách mình viết về nhân vật này sẽ trưởng thành hơn Phương Duệ một tí.
- Mình nghĩ mối quan hệ những nhân vật trong toàn chức là kiểu soulmate nên những bạn mong chờ các tình tiết lãng mạn giữa các nhân vật thì thật sự là không có đâu ( không phải mình không muốn có mà là không biết viết làm sao cho nó không sến ấy )..... cho nên cảnh chia tay của Phương Lâm là cảnh tình cảm nhất truyện rồi, đoạn sau chắc toàn là nói về Hưng Hân thôi.
- Sẵn tiện: bài hát lấy làm tên truyện
 
Last edited:

Châu Thiên

Phó bản trăm người
Bình luận
56
Số lượt thích
208
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#2
Chào au ạ. Fic dễ thương lắm, ngược mà nhẹ nhàng ấm áp. Nhưng mà Lam Vũ chỉ có Trịnh Hiên thôi ạ, đội trưởng Hư Không tên Lí Hiên. Tui lót dép hóng chương 2 :) Mà bác cứ từ từ thi cử cho xong, cái đám sắp thi đại học như tui cũng mệt mỏi lắm :(
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#3
______________________góc pr_______________________

Hiện bạn Ú đang ôm một topic tổng hợp mới là topic Tổng hợp cảm nhận các fic trên forum, topic này sẽ tổng hợp các nhận xét có tính tham khảo của toàn bộ fic trên forum kèm link truyện, giúp các bạn muốn đọc fic có thể dễ dàng chọn lựa hơn.

Mong mọi người ghé thăm và ủng hộ
(づ  ̄ ³ ̄)づ~♥​

2.
Lâm Kính Ngôn đi bất ngờ, không chỉ để lại tâm lí chán nản đó cho Phương Duệ mà còn để lại cho cậu một vấn đề mới.

Cậu không hòa nhập được với các thành viên mới của chiến đội.

Tâm lí e ngại do việc giải nghệ chỉ là lo sợ của cậu, chỉ ảnh hưởng tới mình cậu, với tố chất của một tuyển thủ chuyên nghiệp, Phương Duệ dư sức áp chế, kiểm soát được nó. Nhưng việc không hòa nhập được với chiến đội thì lại khác, nó là việc ảnh hưởng tới cả Hô Khiếu. Chơi dâm đã là phong cách cá nhân của Phương Duệ, nó chính là điều làm nên màu sắc, sức mạnh cũng như sự đáng sợ cho đạo tặc mà Phương Duệ cầm.

Thay dổi phong cách cá nhân sao? – Từ trước tới giờ chỉ có Vương Kiệt Hi là người sau khi thay đổi phong cách cá nhân mà vẫn giữ được phong độ hạng sao của mình. Chưa kể Vương Kiệt Hi đã nhận thức được việc này rất sớm, khi đó chưa tới mức ăn sâu vào máu như Phương Duệ. Hơn nữa, nói đúng ra, Vương Kiệt Hi là áp chế bớt phong cách cá nhân để phối hợp với đồng đội chứ cũng không phải là thay đổi phong cách cá nhân. Cách chiến đấu đậm phong cách biến hóa khôn lường của hắn trong các trận đấu lôi đài vẫn thể hiện rõ.

Suốt một năm sau đó cậu vật vả ngay tại nơi mà cậu gắn bó nhất, quen thuộc nhất. Phương Duệ lúc này không khác một kẻ ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Hô Khiếu bây giờ lấy công làm chủ, đồng đội của cậu bây giờ chỉ thích lao vào đấu trực diện, một Đường Hạo chỉ thích chơi cứng, một Triệu Vũ Triết sau khi giành giải tân binh liền coi trời bằng vung, còn tặng kèm thêm một tên Lưu Hạo dã tâm cao hơn trình độ nữa. Một năm nay mọi tính hiệu, mọi cố gắng hòa nhập của cậu đều bị phớt lờ không thương tiếc, ngay cả câu lạc bộ cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, cho các tuyển thủ tự giải quyết với nhau. Hô Khiếu vừa không muốn đắt tội, gây mất lòng con át chủ bài Đường Hạo lại vừa lưu luyến không buông với tuyển thủ hạn sao đã gắn bó gần 5 năm là cậu.

Nghe 5 năm có vẻ ít ỏi, những với tuyển thủ esport, đó là cả một quảng đường rất dài. Rất nhiều người dù muốn cũng không thể có được 5 năm đó. Lâm Kiệt, Ngụy Sâm, Ngô Tuyết Phong, Tôn Triết Bình... dù muốn thêm một năm thôi cũng được, nhưng dù rất yêu Vinh Quang nhưng đều phải rời đi khi chưa chạm được cái mốc 5 năm ngắn ngủi kia
Tình trạng lúc này của cậu thật giống Tô Mộc Tranh sau khi Diệp Tu đi, muốn phối hợp với đồng đội nhưng chỉ tới từ một hướng thì làm sao thành công được.

Sau lần đụng độ Hưng Hân ở Bách Quỷ Dạ Hành, Phương duệ đã đoán chắc được tương lai của mình với Hô Khiếu rồi, mọi cố gắng của cậu đều thất bại, giờ chỉ còn nước rời đi thôi. Giống với lão Lâm, cậu cũng để lại thẻ tài khoản, ra đi vào một ngày nắng rất đẹp, chỉ tiếc là không có ai ở tầng 4 để cậu chào tạm biệt.
Lâm Kính Ngôn ra đi vì lòng truy cầu quán quân, còn Phương Duệ ra đi vì nơi này không chứa cậu nữa, cậu ra đi để tìm nhà mới cho mình.

“ Lão Lâm, em tới Hưng Hân đây, cũng không chơi đạo tặc nữa.”

“ Xin lỗi anh, nhưng quán quân năm nay, nhất định là của bọn em.”

Khi bước lên xe, Phương Duệ gởi 2 dòng này cho Lâm Kính Ngôn, nở một nụ cười nhẹ, tắt điện thoại, nhắm mắt tựa đầu, bắt đầu một giấc ngủ sâu, hơi thở đều đặng nhẹ nhàng không gián đoạn.
Trên tóc cậu, là cơn gió nào nhẹ nhàng thả một chiếc lá hoa Sơn Trà Trắng - loài hoa mang vẻ đẹp cao sang, lạnh lùng mà u buồn mọc trước cửa của Hô Khiếu lên tóc cậu, có lẽ sau này khi nghĩ tới Hô Khiếu, chỉ còn có nó là làm cậu thương nhớ thôi.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Uây . Chuyện giải nghệ , thay đổi phong cách đấu và phải rời đi ngôi nhà mình gắn bó đau thật đấy. Tính ra trong các tổ hợp lão Bướm từng tách ra chỉ có Diệp Tranh là may mắn còn dc tái hợp còn lại Song Hoa vs Lâm Phương....
5 năm .... Tôn Triết Bình , Ngô Tuyết Phong , Ngụy Sâm ... những tuyển thủ vĩnh viễn ko có đủ 5 năm đó...
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#5
Uây . Chuyện giải nghệ , thay đổi phong cách đấu và phải rời đi ngôi nhà mình gắn bó đau thật đấy. Tính ra trong các tổ hợp lão Bướm từng tách ra chỉ có Diệp Tranh là may mắn còn dc tái hợp còn lại Song Hoa vs Lâm Phương....
5 năm .... Tôn Triết Bình , Ngô Tuyết Phong , Ngụy Sâm ... những tuyển thủ vĩnh viễn ko có đủ 5 năm đó...
Chuyện nghề trong toàn chức là một trong những lí do mình thích đọc Toàn chức nhất.... cực kì đau lòng nhưng rất thực tế, hơn nữa chuyện giải nghệ không phải chỉ có nhân vật chính mới phải đối mặt mà mọi nhân vật từ phụ tới siêu phụ đều phải trải qua, mỗi người có một cách đối mặt với nó.... đọc cảm động dã man luôn í
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Chuyện nghề trong toàn chức là một trong những lí do mình thích đọc Toàn chức nhất.... cực kì đau lòng nhưng rất thực tế, hơn nữa chuyện giải nghệ không phải chỉ có nhân vật chính mới phải đối mặt mà mọi nhân vật từ phụ tới siêu phụ đều phải trải qua, mỗi người có một cách đối mặt với nó.... đọc cảm động dã man luôn í
Giới Esport nói riêng và thể thao nói chung luôn khốc liệt là thế...
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#7
3.

Hưng Hân đúng là một nơi vô cùng đặc sắc, chứa được cả ba tuyển thủ hạng sao, vậy mà lại còn có thể nghèo hơn cả Lôi Đình; các chiến đội nghèo còn thể kể tới Hoàng Phong nhưng ít nhất ở Hoàng Phong dù có hơi cũ cũng còn có đủ tầng để xài cái thang máy mỗi lần lên xuống là kêu đùng đùng nhà họ, ở Hưng Hân cả câu lạc bộ chỉ cần chưa tới 5 phút là thăm quan xong rồi, đừng nói tới việc dùng thang máy, chổ để lắp còn không có kia.

Phương Duệ thật sự nể Diệp Tu, đúng là chỉ có người dị như anh ta mới có thể trong một năm đào ra được một chiến đội như Hưng Hân. Toàn thể Hưng Hân từ trên xuống dưới đều rất không bình thường.

Chị chủ Hưng Hân là một fan não tàn trong truyền thuyết, không hiểu anh ta dụ thế nào mà bà chị đi đổ hết cả gia sản lập cả một chiến đội cho anh ta. Má ơi… fan này nhiệt tình tới hết hồn mà.

Còn có cả tên đội trưởng đời đầu của Lam Vũ, Diệp Tu mới 25 đã là bậc lão thành của Vinh Quang, thằng cha mất dại họ Ngụy gần ba mấy cái xuân xanh rồi, vậy mà vẫn hăng tiết đi đầu quân cho Diệp Tu, vẫn vô game hành đám gà Vinh Quang, hơn nữa, xa Vinh quang được cả chục năm rồi...... vẫn quay về đánh chiến tiếp.

Dàn tân binh của Hưng Hân mới là thứ đặc sắc nhất, Phương Duệ tin rằng chỉ có người như Diệp Tu mới tìm được đống này thôi, mà cũng chỉ có Hưng Hân mới thu nạp nỗi đống này thôi.

Kẻ bình thường nhất chắc là An Văn Dật, nhưng không hiểu tại sao bình thường tới mức trình độ không có tí gì là “ chuyên nghiệp” như cậu ta mà Diệp Tu cũng đào ra được, hơn nữa còn là đào của nhà Bá Đồ- kẻ coi Gia Thế mà đặc biệt là tên đại thần như Diệp Tu là tử địch. Hơn nữa còn là sinh viên đại học, tên này ném vào Vinh Quang chuyên nghiệp có thể coi là “ học cao, học rộng” “ kì tài hiếm có” rồi. Xin lỗi chứ Phương Duệ còn chưa từng biết mặt mũi cái trường đại học hay cuốn giáo trình nó ra làm sao ấy.

Kế tới là tên ninja Mạc Phàm nhà này, rình rất vững nhưng hồi đầu Phương Duệ còn tưởng tên này bị câm hay có chướng ngại giao tiếp gì đó, sau gần 1 tuần tới Hưng Hân cậu mới được nghe hắn nói chuyện lần đầu. Tên này tiếc chữ hơn tiếc vàng, Cạy miệng được Chu Trạch Khải còn dễ hơn tên này nhiều. Kì lạ nữa là mỗi khi hắn nhìn Diệp Tu cảm giác như luôn có sát khí ẩn dấu vậy!!! Không phải tên mục sư kia mới là người nhà Bá Đồ à?

Ở Hưng Hân còn có một người đẹp đầy khí chất nữa, Phương Duệ không hiểu, thật sự không hiểu, tại sao một con người ngoại hình có, tài năng có, gia thế cũng có nốt như ẻm mà lại yên phận ở Hưng Hân, còn quen phải một tên dơ, lười, đáng đánh như Diệp Tu nữa. Dù có là tuyển thủ nam cũng không có mấy ai dũng mãnh được như ẻm, hồi mới vô Phương Duệ cũng hết hồn, sao cảm giác cứ như đấu với Hàn văn Thanh chơi pháp sư chiến đấu vậy, còn cứng hơn, liều hơn mấy tên cuồng kiếm sĩ nữa.

Còn lòi thêm một tên trình dỡ tệ lại đi chơi triệu hồi sư nữa chứ. Không biết lượng sức mình sao? Trình thì dỏm vậy mà còn giống Trương Tân Kiệt, rất quy tắc, rất cầu toàn. Ai mà ngờ tên gà này vậy mà lại là thành phần học bá. Không phải mấy người như nhóc đó chỉ suốt ngày cắm mặt vào sách sao, làm gì mà lạc tới Vinh Quang còn bị Diệp Tu hốt về vậy? Trong đời cậu, lần đầu tiên thấy được mấy tên “ não to” mà còn sống đấy.

Đúng là đến Hưng Hân được mở mang không ít.

Vậy mà những người ở trên đều chưa là gì với tên tân binh lưu manh Bánh Bao, đây thật sự là hàng khủng của Hưng Hân, sức công phá cực kì lớn, mỗi câu nói đều có thể trở thành đại chiêu gây sát thương diện rộng. Sóng não của cậu ta chắc chắn là thứ khó bắt kịp nhất ở Hưng Hân, ngay cả tên tâm bẩn Diệp Tu cũng không theo nỗi suy nghĩ của cậu. Lần đầu đánh với Bánh Bao, Phương Duệ không hiểu nỗi tại sao nó thắng; còn bây giờ khi cầm Khí công sư quen rồi, Phương Duệ lại không hiểu tại sao mình thắng.

May mà dàn tân binh vẫn còn tồn tại một tên nhóc tiểu thiên sứ, vừa ngoan vừa dễ thương. May mà vẫn còn một thứ cứu vớt được tí hình ảnh cho Hưng Hân. Cơ mà chả hiểu sao ở với tên đại ma thần một bỉ bựa một trào phúng như lão Ngụy và lão Diệp mà cậu nhóc này lại ngây thơ, dễ bảo như vầy. Điểm trừ lớn nhất của cậu nhóc chỉ có việc cậu rót nước quá nhiều!!!

Thật luôn, cứ rảnh ta cậu nhóc lại đi rót cho mỗi người 1 cốc nước, thời gian đầu mới đến cậu đâu biết, cứ thật thà uống hết, làm tần suất đi wc của Phương Duệ khi tới Hưng Hân tăng đáng báo động, ai không biết còn tưởng hắn có vấn đề về thận ấy chứ.

Cậu nhóc này trình rất khá, tuy phong cách cá nhân không có gì nổi bật nhưng bù lại mắt quan sát toàn cục cực tốt, ý thức đoàn đội rất mạnh, nền tảng vững chắc, hơn nữa còn vừa chăm chỉ vừa khiêm tốn, cực kì cố gắng, và nghiêm túc trong mọi bài huấn luyện. Không hiểu vì sao Vi Thảo lại nhả cậu nhóc này ra, tuy thiên phú không bằng nhóc Cao Anh Kiệt, nhưng cứ đà tiến bộ này, nhất định sau này cu cậu sẽ tỏa sáng.

Dàn tân binh này thực sự rất sáng giá, tiềm năng phát triển cực lớn.

Mà tới đây Phương Duệ cũng thành tân binh trong cái chiến đội toàn tân binh, cái kiểu đập đi xây lại này thú vị phết. Càng đánh càng lên tay, mỗi ngày đều như bản thân đã tiến bộ hơn một tí. Rất giống lúc cậu mới bắt đầu chơi Vinh Quang, bừng bừng khí thế, hứng khởi trào dâng.

Phương Duệ sẽ là " tân binh " chơi khí công sư của Hưng Hân, cùng họ bước trên con đường chạm tay tới quán quân đầy gian nan
Cậu nhóc này trình rất khá, tuy phong cách cá nhân không có gì nổi bật nhưng bù lại mắt quan sát toàn cục cực tốt, ý thức đoàn đội rất mạnh, nền tảng vững chắc, hơn nữa còn vừa chăm chỉ vừa khiêm tốn, cực kì cố gắng, và nghiêm túc trong mọi bài huấn luyện. Không hiểu vì sao Vi Thảo lại nhả cậu nhóc này ra, tuy thiên phú không bằng nhóc Cao Anh Kiệt, nhưng cứ đà tiến bộ này, nhất định sau này cu cậu sẽ tỏa sáng.
Đừng hỏi sao đoạn này Kiều có vẻ được buff, tác giả thích tiểu thiên sứ này nên buff thôi.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#8
4.
Phương Duệ ra mắt ở mùa 5, tới khi đó thì liên minh đã bị thương mại hóa rồi; cậu chưa từng được trãi nghiệm những gì mà lão Lâm hay kể cho cậu về Liên Minh đời đầu. Nhưng từ khi tới Hưng Hân, Phương Duệ đã lần lượt được thử từng cái một. Vào game tranh đoạt boss hộ công hội ( tên này cướp boss thôi thì chớ, lại còn đi lập hẳn liên minh với công hội nhỏ lẽ, cạnh tranh với mấy công hội lớn), cướp vật liệu, tham gia even,…. Ngay cả khi Diệp Tu, Quan Dong Phi và Ngụy Sâm cùng nhau chế tạo trang bị bạc, cậu vẫn có thể thỏa mái ngồi bên mà xem ké, lâu lâu thảo luận cùng. Vũ Khí bạc và điểm kĩ năng của nhân vật là một trong 2 bí mật cực quan trọng của chiến đội, hồi còn ở Hô Khiếu, Phương Duệ còn chưa một lần được ngó qua phòng nghiên cứu trang bị nữa chứ đừng nói ngồi hóng hớt. Hồi đầu mới tới còn giữ ý, ai dè mấy cha này có quan tâm đếch đâu mà cậu phải mệt tâm.

Nhận lời tới Hưng Hân cũng là do một phần nhiệt huyết bị tên tâm bẩn kia khơi đậy nên quyết định hơi vội, khi nghĩ lại Phương Duệ vẫn cảm thấy quán quân mùa này hơi xa vời với Hưng Hân, năm sau thì có lẽ hợp hơn. Tới đây, hòa chung không khí với Hưng Hân, Phương Duệ mới thật sự dám tin rằng họ đặt quán quân là mục tiêu

Nhìn sự liều mạng của Diệp Tu, Phương Duệ biết hắn cũng như lão Lâm, đánh cược vào năm nay, coi quán quân là tất cả.
Kỹ thuật toàn diện, ý thức xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, phản ứng nhanh nhẹn, tốc độ tay kinh người. Diệp Tu là một đối thụ đáng sợ, nhưng khi thành đồng đội thật sự là một đồng đội tuyệt cmn dzời.

So theo tuổi, Diệp Tu đã được coi là một kì tích rồi, vậy mà hắn còn liều mạng cho Vinh Quang. Chơi tán nhân - “ nghề “ bào mọn tuổi thọ nhanh nhất, huấn luyện sát sao cho dàn tân binh của Hưng Hân; nghiên cứu đối thủ, lập chiến thuật, chọn bản đồ; cùng Quan Dong Phi nghiên cứu trang bị bạc; hoàn thành các bài huấn lyện hàng ngày; lâu lâu còn phải để ý chuyện của câu lạc bộ hộ bà chủ tay ngang Trần Quả,… Phương Duệ thật sự không tưởng tượng nỗi tên này yêu Vinh Quang cỡ nào.

Diệp Tu luôn được tôn là bách khoa toàn thư, là cao thủ toàn chức của Vinh Quang,… ; không thể phủ nhận một phần là nhờ thiên phú hơn người của hắn, tốc độ tay không phải là thứ cứ luyện là có đâu, nhưng sau khi trở thành đồng đội của hắn, cậu phải công nhận, công sức, sự cố gắng giành cho Vinh Quang, Phương Duệ chưa từng thấy ai bỏ công nhiều như hắn.

Sự bỏ công, liều mạng và quyết tâm của Diệp Tu cũng thêm khẳng định, hắn sẽ sớm rời Hưng Hân, nói không chừng xong mùa giải thứ 10 này, bất kể có được Vinh Quang hay không, Diệp Tu cũng sẽ rời đi… có lẽ cả lão Ngụy cũng vậy.
Ngụy Sâm bây giờ, tốc độ tay của hắn ngay cả Dụ Văn Châu cũng có thể tự tin cười vào mặt . Những lần huấn luyện cường độ cao, Ngụy Sâm đều không thể tham gia được. Thứ mạnh nhất của hắn bây giờ chính là ý thức và kinh nghiệm của một bậc lão tướng nhưng thứ giúp hắn duy trì được tới bây giờ, chỉ có thể là sự khoa khát dành cho quán quân.

“ Móa, lão phu mà cứ quyết liệt rời đi được như tên Lâm Kiệt nhà Vi Thảo kia thì giờ có phải đỡ rồi không? “ – lâu lâu phải ngồi mát xa tay Ngụy Sâm lại la lên .

“ Để lão phu lên mang 1 điểm về nào.” – mỗi lần ra trận lại nói câu đó, cứ như đối thủ đều là gà ngồi ra cho hắn rắc hành vậy.
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
5.

Ở Hưng Hân ngoại trừ Diệp Tu ra chưa có ai được chạm tới chiếc cúp quán quân lần nào, mà ngay Diệp Tu khi đó cũng chỉ ở sau sân khấu, nhìn lên đồng đội nâng cao chiếc cúp ấy, cả 3 lần đều vậy, hắn luôn chỉ ở dưới, nhìn lên, tự vui vẻ, tự tận hưởng thành công.

Phương Duệ luôn nghĩ đó là một trong những lí do hắn dốc hết tâm sức cho mùa 10 này. Để được lần cuối đường đường, chính chính, đứng trên sân khấu, cùng chiến đội do một tay hắn tạo dựng, nâng cao chiếc cúp danh giá đó.
Mị lực của quán quân không chính là từ giây phút đó sao, khao khát được chứng minh thực lực, được khẳng định bản thân, công sức bỏ ra được đền đáp,…. tất cả đều cảm nhận được trong giây phút chiếc cúp ấy được nâng lên, cao hơn tất thảy.

Có lẽ chính khao khát được tận hưởng nó đã khiến Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, Diệp Tu,.... cố gắng được tới bây giờ, chơi Vinh Quang từ những ngày đầu, theo đuổi quán quân từ những mùa giải đầu. Đã từng rời đi, nhưng không từ bỏ, vì quán quân, tới giờ vẫn cố gắng không ngừng, lòng truy cầu quán quân chưa bao giờ thay đổi.

Khi tin tức Ngụy Sâm quay lại, gia nhập Vinh Quang đã gây xôn xao cả giới chuyên nghiệp. Nó không gây xôn xao theo kiểu tò mò như ngoại giới nhìn vào, mà nó gây chấn động vô cùng, ít nhất là vô cùng chấn động với lớp tuyển thủ sinh sau đẻ muộn như Phương Duệ.

Đại thần đời đầu, sáng lập ra Lam Vũ, từng cùng Đấu Thần, Quyền Hoàng,... tung hoành trong Liên Minh. Bây giờ gần như không còn ai nhớ tới hắn, 30 tuổi, là già, là siêu già, là quá già, là cây đại cổ thụ trong Vinh Quang. Không bàn tới thực lực, chỉ nội việc Ngụy Sâm vẫn quay lại, theo đuổi Vinh Quang thôi cũng khiến họ phải ngẫm nghĩ không thôi. " Nếu là họ, họ có duy trì được như hắn không?" " Họ đã thực sự yêu Vinh Quang đủ nhiều chưa?" " Vì quán quân, họ sẵn sàng ở lại tới năm 30 tuổi như Ngụy Sâm không?"

Cũng không biết từ bao giờ, ý chí giành quán quân của hai tên " người cao tuổi " kia cũng sục sôi trong cậu, trong từng thành viên của Hưng Hân, nó nhen nhóm dần dần rồi bùng cháy dữ dội, mục tiêu của cậu bây giờ không phải là tay phải hoàng kim hay khí công sư số một nữa, phải là quán quân, nhất định phải là quán quân, là chân đứng trên đài, tay nâng cao cúp, đắm mình trong vinh quang….. Hai lão già kia sắp đi rồi, cậu cũng ra mắt được 5 năm rồi, bây giờ chỉ thiếu quán quân nữa thôi, không phải bây giờ thì còn chờ tới bao giờ nữa chứ.

6.
Hưng Hân gặp khó khăn trong việc phối hợp vs Diệp Tu, tuy không còn khó khăn như lúc tìm cách dung hòa với Đường Hạo và Triệu Vũ Triết trước đây nhưng cũng không dễ dàng gì.

Nhớ lại trước đây, cậu chưa từng gặp khó khăn trong việc phối hợp với Kính Ngôn, khi mới hợp tác cùng anh cậu luôn cảm thấy lạ, cứ như giữa họ có sự ăn ý sẵn, rất thần kì. Sau này khi trình độ được nâng cao rồi cậu mới biết sự ăn ý đó là nhờ anh cả. Anh nhìn ra phong cách của cậu, anh chọn nghề cho cậu, anh cho cậu mặc sức tung hoành còn mình làm người hỗ trợ, cậu cứ việc làm theo phán đoán, theo ý thức của cậu, còn lại cứ để anh lo.

Thật tốt….

Khi đó thật tốt….bây giờ cũng thật tốt….

Hô Khiếu từ bỏ anh, anh chọn Bá Đồ; Hô Khiếu từ bỏ cậu, cậu chọn Hưng Hân

Dù ở nơi nào, anh và cậu đều cùng chọn quán quân.

Dù không còn tổ hợp tội phạm nữa, nhưng anh và cậu vẫn theo đuổi chung một mục tiêu; không còn kề vai, nhưng vẫn hướng về chung một mục đích. Cậu tin chắc họ rồi sẽ gặp lại nhau trên sàn đấu trong tương lai không xa. Lần này, sẽ chỉ một người đi tiếp, một người được bước tới đỉnh Vinh Quang.

Cậu sẽ chuẩn bị thật tốt để chờ tới lúc được gặp lại anh. Trận đấu cuối cùng họ đứng cùng trên một sân đấu

Người anh, thầy, người đồng đội tốt, cũng là người quan trọng nhất trong tim Phương Duệ.

7.
Hưng Hân sẽ gặp Bá Đồ, nhưng không phải là trong chung kết, lời hẹn không thành

Hưng Hân và Bá Đồ, anh và cậu…. chỉ có một bên được đi tiếp. Nếu Hưng Hân thắng, khả năng cao Kính Ngôn sẽ giải nghệ; nếu Bá Đồ thắng, Diệp Tu cùng Ngụy Sâm sẽ giải nghệ. Kết quả thế nào cũng có một bên rời đi trong nuối tiếc.

Cậu sẽ không lung lay ý chí trước anh, đó là sự tôn trọng Phương Duệ dành cho anh cũng như chính cậu. Để thực lực quyết định kết quả đi.

Dù bây giờ cậu đã mạnh hơn anh nhưng trong các tuyển thủ của Liên Minh, người Phương Duệ kính trọng nhất mãi là Lâm Kính Ngôn. Trước đây, bây giờ và cả sau này cũng vậy, sự kính trọng cậu dành cho anh sẽ chỉ có thể ngày một nhiều thêm.

Trận tiếp theo, cậu muốn lần đối đầu cuối cùng này, được đánh với anh một trận thật đẹp, thật đã. Khi anh ở Bá Đồ, cậu còn ở Hô Khiếu, cậu cũng chưa từng thực sự coi anh như đối thủ bao giờ. Trên đấu trường Vinh Quang, trong ý niệm của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn từ trước tới nay luôn là người đồng đội tốt nhất, họ luôn là cặp đôi ăn ý nhất.

Nhưng Phương Duệ không muốn thua anh trong trận đấu sống còn của Hưng Hân, càng không muốn trận đấu cuối với anh lại bại trong tay anh.

Cậu nhất định phải chiến thắng, Hưng Hân nhất định phải chiến thắng. Chỉ có chiến thắng, mới chạm vào được quán quân mùa 10, mới chạm được tới vinh quang.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,610
Team
Hưng Hân
#10
Yep, viết rất chuẩn, mượt mà, khai thác được nhiều khía cạnh, tui thích bộ này lắm lắm. Hưng Hân vốn không bình thường, Phương Duệ cũng vậy, mà khởi nguồn cho cái không bình thường của Hưng Hân là Diệp ma thần càng không phải nói
Đối đầu người cũ, người từng sát cánh bên mình truy cầu vinh quang bao năm không phải đơn giản, nhưng vẫn không bao giờ run tay, không có nhường bước, không phải vì cái gì khác, mà chính là vì tôn trọng người đó.
Đôi khi tôi vẫn tiếc cho Lạc Lạc, Kính Ngôn, Vân Tú,... họ đều chỉ thiếu một chút gì đó để đạt được quán quân thôi, nhưng lại phải nhìn người khác thống trị. Vẫn biết kẻ thắng người thua là thường tình, nhà vô địch luôn chỉ có một, nhưng lòng vẫn muốn thay đổi điều đó. Nếu như Diệp Tu xây đài vinh quang cho mình bằng những chiếc cúp và sự áp đảo thực sự với mọi đối thủ, những người kia lại lặng lẽ xây cho mình dấu ấn bằng khao khát, bằng tranh đấu, dù ít ai nhắc đến họ, nhưng họ vẫn luôn là những nhà vô địch ít nhất trong lòng các fan
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#11
Yep, viết rất chuẩn, mượt mà, khai thác được nhiều khía cạnh, tui thích bộ này lắm lắm. Hưng Hân vốn không bình thường, Phương Duệ cũng vậy, mà khởi nguồn cho cái không bình thường của Hưng Hân là Diệp ma thần càng không phải nói
Đối đầu người cũ, người từng sát cánh bên mình truy cầu vinh quang bao năm không phải đơn giản, nhưng vẫn không bao giờ run tay, không có nhường bước, không phải vì cái gì khác, mà chính là vì tôn trọng người đó.
Đôi khi tôi vẫn tiếc cho Lạc Lạc, Kính Ngôn, Vân Tú,... họ đều chỉ thiếu một chút gì đó để đạt được quán quân thôi, nhưng lại phải nhìn người khác thống trị. Vẫn biết kẻ thắng người thua là thường tình, nhà vô địch luôn chỉ có một, nhưng lòng vẫn muốn thay đổi điều đó. Nếu như Diệp Tu xây đài vinh quang cho mình bằng những chiếc cúp và sự áp đảo thực sự với mọi đối thủ, những người kia lại lặng lẽ xây cho mình dấu ấn bằng khao khát, bằng tranh đấu, dù ít ai nhắc đến họ, nhưng họ vẫn luôn là những nhà vô địch ít nhất trong lòng các fan
Cảm ơn thím đã theo dõi fic
:giggle::giggle::giggle:
Thím khen làm tui ngại quá....
Đôi khi tôi vẫn tiếc cho Lạc Lạc, Kính Ngôn, Vân Tú,... họ đều chỉ thiếu một chút gì đó để đạt được quán quân thôi, nhưng lại phải nhìn người khác thống trị. Vẫn biết kẻ thắng người thua là thường tình, nhà vô địch luôn chỉ có một, nhưng lòng vẫn muốn thay đổi điều đó. Nếu như Diệp Tu xây đài vinh quang cho mình bằng những chiếc cúp và sự áp đảo thực sự với mọi đối thủ, những người kia lại lặng lẽ xây cho mình dấu ấn bằng khao khát, bằng tranh đấu, dù ít ai nhắc đến họ, nhưng họ vẫn luôn là những nhà vô địch ít nhất trong lòng các fan
Chuẩn...
Có lẽ đó là một trong những lí do tui vô cùng thích Tcct, ai cũng có câu chuyện riêng, có những dấu ấn riêng,.... có những nhân vật dù chỉ xuất hiện vài lần trong khắp 1728 chương vẫn để lại được dấu ấn cho tui.
May mà trước đây không bị số chương của truyện hù chạy mất, không thì tiếc chết.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,610
Team
Hưng Hân
#12
Cảm ơn thím đã theo dõi fic
:giggle::giggle::giggle:
Thím khen làm tui ngại quá....

Chuẩn...
Có lẽ đó là một trong những lí do tui vô cùng thích Tcct, ai cũng có câu chuyện riêng, có những dấu ấn riêng,.... có những nhân vật dù chỉ xuất hiện vài lần trong khắp 1760 chương vẫn để lại được dấu ấn cho tui.
May mà trước đây không bị số chương của truyện hù chạy mất, không thì tiếc chết.
Hehe khen thật lòng mà, mình cũng viết fic mà lời văn k nuột lắm :):)
Số chương truyện thì đâu có là gì, hồi trc mình từng cày liên tục 2-3 bộ cỡ 2k 3k chương r nên k ngại lắm hihi :D
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#13
Số chương truyện thì đâu có là gì, hồi trc mình từng cày liên tục 2-3 bộ cỡ 2k 3k chương r nên k ngại lắm hihi :D
Tui là thanh niên lười, phim không coi phim nào dài quá 20 tập, truyện bộ dài nhất tui đọc còn chưa tới 150 chương,.... qua Toàn chức mới phát hiện đồng nhân của toàn chức thôi cũng gần 100 chương rồi mà vẫn siêng đọc hết, tự thấy mình đã tiến bộ.
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#14
8. Chuyện nhỏ ngoài lề

i. Chuyện nhỏ thứ nhất

Ở chung vài tháng với Hoàng Thiếu Thiên trong trại huấn luyện Lam Vũ nên bị nhiễm, khi mới tới Hô Khiếu, tần suất hoạt động miệng của Phương Duệ so với người thường có chút cao hơn.

Mỗi khi Lâm Kính Ngôn tới quan sát trại huấn luyện mà không báo trước,còn chưa đi tới cửa đã nghe giọng cậu bô bô, khi thì pha trò, khi thì cùng mấy thanh niên khác hú hét,… trăm lần như một.

Chủ đề của cậu rất đa dạng, từ việc trêu chọc cái tên của công hội nhà Hư Không, chó con mới sinh ở nhà cậu đen thui, căn tin của Lam Vũ thái thịt rất mỏng, chim cánh cụt ở Nam Phi sắp bị tuyệt chủng,….. chuyện tào lao, trên trời dưới đất gì cũng có, cứ rảnh miệng ra là nói, may mà tốc độ vẫn còn bình thường, không tới nỗi như bắn rap, ko ngắt không nghỉ như Hoàng Thiếu Thiên.

Khi Phương Duệ tới Hô Khiếu là mùa 4, lúc đó Liên Minh đã phát triển, bắt đầu có phần mềm huấn luyện, bài tập hằng ngày cho tuyển thủ các kiểu, các bài tập tẻ nhạt thi nhau ra đời, mài mòn dần sự khiên nhẫn của đám thiếu niên như bọn họ.

Thi thoảng đụng mặt nhau dưới căn tin, một đám thiếu niên luôn ngoan ngoãn đứng lại chào anh một tiếng “ đội phó”, chờ anh đi rồi mới đi tiếp. Càng ngày, sự chán chường, nản lòng, xuất hiện trên mặt đám trẻ ấy càng nhiều, không ít gương mặt anh đã không còn gặp lại lần 2.

Nhưng mỗi lần chạm mặt Phương Duệ, nhìn cậu đều như đang tràn đầy năng lượng, đây là đặc điểm chung của những người xuất thân từ Lam Vũ chăng ?

Khi nhớ lại, Lâm Kính Ngôn cũng cảm thấy Phương Duệ lúc đó rất giống Lư Hãn Văn bây giờ. Cậu thiếu niên ấy mặt mày rạng rỡ, thường ngày rất hoạt bát, tính cách có chút nghịch ngợm, các ngón tay linh hoạt chuyện động không ngừng, thủ tốc rất nhanh, ít nhất là đã nhanh hơn anh, xem ra thiên phú không tệ.

Cuối tuần có lẽ là ngày được các thiếu niên trong trại huấn luyện yêu thích nhất, cả tuần luyện tập với phần mềm cứng nhắc, những bài luyện tập lặp đi lặp lại, gần như thoát li hoàn toàn khỏi game, chỉ có vào cuối tuần họ mới lại được tới đấu trường, quyết đấu với nhau để kiểm tra sự tiến bộ, cầm acc của mình giúp công hội cướp boss,…

Cuối tuần là ngày nghỉ, nếu như phòng huấn luyện của chiến đội yên tĩnh, vắng lặng bao nhiêu thì phòng huyến luyện cho trại viên ồn ào, bát nháo bấy nhiêu. Một đống thanh niên 15,16 tuổi tụ lại một chỗ chơi game, không tranh luận, không cãi lộn, không thi thoảng văng ra vài câu chửi thề khi chơi game thì còn gì là vui. Vào lúc đó trong câu lạc bộ, nơi này chắc chắn là nơi tràn sức sống nhất.

Mà Phương Duệ, chắn chắn là người đầy sức sống nhất.

ii. Chuyện nhỏ thứ hai


Khi Phương Duệ ra mắt cũng là lúc Lâm Kính Ngôn lên làm đội trưởng, hai người trở thành bạn cùng phòng.

Năm đó anh tham gia Ngôi Sao Hội Tụ, gần tới ngày thì Phương Duệ bị ốm, không mang cậu theo được.

Anh chỉ định đi 5 ngày, ai ngờ còn chưa hết ngày thứ 3, quản lí đã gọi điện kêu trời kêu đất, nhất quyết đòi anh về nhanh. Lâm Kính Ngôn không hiểu gì, vừa kết thúc đêm cuối của Ngôi sao Tụ Hội đã phải lập tức trở về.

Phương Duệ vậy mà lại trong lúc anh đi lại lén nuôi thỏ trong phòng 2 người. Nuôi lén nên không dám nói cho ai biết, cứ tới tối Phương Duệ canh chừng mọi người, lẻn vào vườn hoa của Hô Khiếu bứt cỏ cây về cho thỏ ăn, mới được 3 ngày nó đã ăn hết vườn cây của Hô Khiếu, một cọng cỏ cũng không còn.

Phương Duệ chưa nuôi động vật bao giờ, không có kinh nghiệm, con thỏ tên “ heo “ đó đi bậy, làm cả Hô khiếu bốc mùi theo, thối không chịu được, vậy là bị phát hiện.

Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười nhìn Phương Duệ ôm con thỏ đực bụng to, tròn quay như có chửa ngồi một góc hối lỗi. Cũng chẳng biết có hối lỗi thật hay không, chỉ thấy Phương Duệ trưng bộ mặt đáng thương như cẩu con bị bỏ đói, ra sức hối lỗi với chị lao công của Hô Khiếu dưới ánh nhìn kì thị của đồng đội. Vừa thấy anh, Phương Duệ đã chột dạ, vội chạy tới trước của phòng.

“ Đội trưởng, ha ha…. Sao anh về nhanh vậy”- Vừa nói vừa tìm cách ngăn không cho Lâm Kính Ngôn vào phòng. Cậu càng làm vậy anh cành tò mò, mặc kệ Phương Duệ đang ra sức giữ của, dễ dàng vào được trong phòng.

Lâm Kính Ngôn bất lực nhìn căn phòng vốn sạch đẹp, anh chỉ đi vài ngày đã bị Phương Duệ biến thành chuồng nuôi thỏ. Cỏ cây rải rác từ trên xuống dưới, xanh có, vàng có, non có, già có,…. Thậm chí cả mấy miếng cả rốt xào hay có trong bữa cơm ở căn tin của Hô khiếu cũng xuất hiện trong phòng. Không hiểu ai lại đi xúi dại cậu nữa.

Vụ việc kết thúc bằng việc con thỏ được gửi lại cho chị gái cậu – người nhờ Phương Duệ nuôi hộ, Phương Duệ bị phạt mỗi ngày huấn luyện xong đều phải đi chăm lại vườn cây trong suốt một tháng.

May có nhờ đội trưởng làm bạn cùng phòng, không chịu nỗi việc bị cậu ép đi chịu phạt cùng và trước khi đi ngủ đều phải nghe kẻ gây họa than thở về trăm vàn việc “ nông “ chăm cây, nhổ cỏ. Phương Duệ thành công thoát việc sau hai tuần.

Cũng từ đó về sau mà Phương Duệ hình thành được quan niệm ở Hô Khiếu cậu đã có đội trưởng bảo kê, cứ việc gây họa, hậu quả đã có Lâm Kính Ngôn chịu hộ.

Nếu hỏi lí do tại sao Phương Duệ trở thành một ma đầu không hạn cuối, câu trả lời chắc chắn là do Lâm Kính Ngôn, chỉ có thể trách anh cứ muốn nhìn cậu tự do, tùy hứng, thích làm gì thì làm, kết quả để lại “ hậu họa “ to lớn về sau.

iii. Chuyện nhỏ thứ ba

Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết, khi tới quan sát, tham quan Hưng Hân, lộ trình của cậu không phải là Hô Khiếu tới Hưng Hân mà là Hô Khiếu tới Bá Đồ rồi mới tới Hưng Hân.

Quyết định chuyển tới một nơi có tương lai bấp bênh như Hưng Hân cộng thêm việc chuyển nghề, đó là một lựa chọn khó khăn với Phương Duệ. Cậu suy nghĩ rất nhiều, trăn trở rất nhiều. Tới sát ngày tới Hưng Hân xem thử rồi cậu vẫn chưa có được quyết định cho mình.

“ Có anh ở đây thì thật tốt, anh luôn có mục tiêu rõ ràng sẵn, anh không bao giờ chùng bước, cũng không lưỡng lự quá lâu bao giờ. Nếu có anh ở đây, anh sẽ biết phải làm thế nào, anh sẽ cho cậu biết phải làm thế nào. Thật là nhớ anh quá mà.”

Nghĩ thế cậu liền bắt xe tới Bá Đồ, biết đâu nếu may mắn, cậu sẽ gặp được anh.

Nhưng sự thật chứng minh, cậu không được may mắn lắm, Phương Duệ ngồi ở quán café đối diện Bá Đồ hơn nữa ngày vẫn không thấy được bóng dáng anh, có lẽ anh đang làm bài huấn luyện hàng ngày, cũng có khi anh đang cùng tên Trương Giai Lạc kia bát nháo.

Nhưng cậu tự thấy thật may mắn vì đã tới đây, thấy cảnh anh thấy hằng ngày, hít thở chung một bầu không khí với anh, cùng đứng chung ở một thành phố với anh, cũng có thể chỗ cậu đang ngồi anh cũng từng ngồi qua rồi. Chỉ nhiêu thôi cũng làm Phương Duệ thấy rất vui, tâm trạng tốt lên không ít.

Đôi lần trên tầng 4, cậu thấy bóng ai đó rất giống anh thi thoảng xuất hiện. Cậu không chắc chắn được đó có phải anh không, Phương Duệ tự an ủi mình rằng trong đống đó cũng phải có ít nhất 1 lần là anh thật chứ, cậu cứ tin vậy là được rồi.

Không gặp được anh, nhưng suy nghĩ của Phương Duệ đã bình ổn hơn nhiều rồi, không còn một đám bùi nhùi như trước khi tới đây nữa. Giữa một đống đường đi mịt mù phía trước, vẫn không có con đường nào chợt léo sáng lên cho cậu chọn, nhưng bây giờ, cậu đã thấy được cái đích cậu muốn đi đến rồi.

Cứ tới đó trước rồi tính đi, tùy hứng một lần, biết đâu Hưng Hân lại cho cậu sự bất ngờ. Dù gì cũng có một tên đại ma đầu trấn thủ ở đó nữa. Với lại, cậu cũng có chút tò mò về Ngụy Sâm, khi cậu từ vòng khiêu chiến gia nhập trại huấn luyện của Lam Vũ, tất cả những gì còn được nghe về Ngụy Sâm là dàn máy tính không người sử dụng ở Lam Vũ mà trước đây là thuộc về đội trưởng đời đầu Ngụy Sâm cùng với sự kính trọng không che giấu mà Hoàng Thiếu Thiên dành cho hắn. Nếu không rời khỏi Lam Vũ, với phong cách chơi của mình, có khi Phương Duệ lại được coi là truyền nhân của Ngụy Sâm ấy chứ.

“ Chí ích, ở Hưng Hân, phong cách chơi zâm sẽ không cần phải thay đổi, tới Hưng Hân nào, biết đâu đó thật sự lại là nhà mới cho mình “- Cậu sốc lại balo trên vai, bước lên xe tới thành phố H, không một lần quay lại nhìn tòa nhà của Bá Đồ.

Cứ tiến tới trước vậy, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, tương lai luôn là một cô ả phù phiếm mà.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,610
Team
Hưng Hân
#15
Tui là thanh niên lười, phim không coi phim nào dài quá 20 tập, truyện bộ dài nhất tui đọc còn chưa tới 150 chương,.... qua Toàn chức mới phát hiện đồng nhân của toàn chức thôi cũng gần 100 chương rồi mà vẫn siêng đọc hết, tự thấy mình đã tiến bộ.
:ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,610
Team
Hưng Hân
#16
8. Chuyện nhỏ ngoài lề

i. Chuyện nhỏ thứ nhất

Ở chung vài tháng với Hoàng Thiếu Thiên trong trại huấn luyện Lam Vũ nên bị nhiễm, khi mới tới Hô Khiếu, tần suất hoạt động miệng của Phương Duệ so với người thường có chút cao hơn.

Mỗi khi Lâm Kính Ngôn tới quan sát trại huấn luyện mà không báo trước,còn chưa đi tới cửa đã nghe giọng cậu bô bô, khi thì pha trò, khi thì cùng mấy thanh niên khác hú hét,… trăm lần như một.

Chủ đề của cậu rất đa dạng, từ việc trêu chọc cái tên của công hội nhà Hư Không, chó con mới sinh ở nhà cậu đen thui, căn tin của Lam Vũ thái thịt rất mỏng, chim cánh cụt ở Nam Phi sắp bị tuyệt chủng,….. chuyện tào lao, trên trời dưới đất gì cũng có, cứ rảnh miệng ra là nói, may mà tốc độ vẫn còn bình thường, không tới nỗi như bắn rap, ko ngắt không nghỉ như Hoàng Thiếu Thiên.

Khi Phương Duệ tới Hô Khiếu là mùa 4, lúc đó Liên Minh đã phát triển, bắt đầu có phần mềm huấn luyện, bài tập hằng ngày cho tuyển thủ các kiểu, các bài tập tẻ nhạt thi nhau ra đời, mài mòn dần sự khiên nhẫn của đám thiếu niên như bọn họ.

Thi thoảng đụng mặt nhau dưới căn tin, một đám thiếu niên luôn ngoan ngoãn đứng lại chào anh một tiếng “ đội phó”, chờ anh đi rồi mới đi tiếp. Càng ngày, sự chán chường, nản lòng, xuất hiện trên mặt đám trẻ ấy càng nhiều, không ít gương mặt anh đã không còn gặp lại lần 2.

Nhưng mỗi lần chạm mặt Phương Duệ, nhìn cậu đều như đang tràn đầy năng lượng, đây là đặc điểm chung của những người xuất thân từ Lam Vũ chăng ?

Khi nhớ lại, Lâm Kính Ngôn cũng cảm thấy Phương Duệ lúc đó rất giống Lư Hãn Văn bây giờ. Cậu thiếu niên ấy mặt mày rạng rỡ, thường ngày rất hoạt bát, tính cách có chút nghịch ngợm, các ngón tay linh hoạt chuyện động không ngừng, thủ tốc rất nhanh, ít nhất là đã nhanh hơn anh, xem ra thiên phú không tệ.

Cuối tuần có lẽ là ngày được các thiếu niên trong trại huấn luyện yêu thích nhất, cả tuần luyện tập với phần mềm cứng nhắc, những bài luyện tập lặp đi lặp lại, gần như thoát li hoàn toàn khỏi game, chỉ có vào cuối tuần họ mới lại được tới đấu trường, quyết đấu với nhau để kiểm tra sự tiến bộ, cầm acc của mình giúp công hội cướp boss,…

Cuối tuần là ngày nghỉ, nếu như phòng huấn luyện của chiến đội yên tĩnh, vắng lặng bao nhiêu thì phòng huyến luyện cho trại viên ồn ào, bát nháo bấy nhiêu. Một đống thanh niên 15,16 tuổi tụ lại một chỗ chơi game, không tranh luận, không cãi lộn, không thi thoảng văng ra vài câu chửi thề khi chơi game thì còn gì là vui. Vào lúc đó trong câu lạc bộ, nơi này chắc chắn là nơi tràn sức sống nhất.

Mà Phương Duệ, chắn chắn là người đầy sức sống nhất.

ii. Chuyện nhỏ thứ hai


Khi Phương Duệ ra mắt cũng là lúc Lâm Kính Ngôn lên làm đội trưởng, hai người trở thành bạn cùng phòng.

Năm đó anh tham gia Ngôi Sao Hội Tụ, gần tới ngày thì Phương Duệ bị ốm, không mang cậu theo được.

Anh chỉ định đi 5 ngày, ai ngờ còn chưa hết ngày thứ 3, quản lí đã gọi điện kêu trời kêu đất, nhất quyết đòi anh về nhanh. Lâm Kính Ngôn không hiểu gì, vừa kết thúc đêm cuối của Ngôi sao Tụ Hội đã phải lập tức trở về.

Phương Duệ vậy mà lại trong lúc anh đi lại lén nuôi thỏ trong phòng 2 người. Nuôi lén nên không dám nói cho ai biết, cứ tới tối Phương Duệ canh chừng mọi người, lẻn vào vườn hoa của Hô Khiếu bứt cỏ cây về cho thỏ ăn, mới được 3 ngày nó đã ăn hết vườn cây của Hô Khiếu, một cọng cỏ cũng không còn.

Phương Duệ chưa nuôi động vật bao giờ, không có kinh nghiệm, con thỏ tên “ heo “ đó đi bậy, làm cả Hô khiếu bốc mùi theo, thối không chịu được, vậy là bị phát hiện.

Lâm Kính Ngôn dở khóc dở cười nhìn Phương Duệ ôm con thỏ đực bụng to, tròn quay như có chửa ngồi một góc hối lỗi. Cũng chẳng biết có hối lỗi thật hay không, chỉ thấy Phương Duệ trưng bộ mặt đáng thương như cẩu con bị bỏ đói, ra sức hối lỗi với chị lao công của Hô Khiếu dưới ánh nhìn kì thị của đồng đội. Vừa thấy anh, Phương Duệ đã chột dạ, vội chạy tới trước của phòng.

“ Đội trưởng, ha ha…. Sao anh về nhanh vậy”- Vừa nói vừa tìm cách ngăn không cho Lâm Kính Ngôn vào phòng. Cậu càng làm vậy anh cành tò mò, mặc kệ Phương Duệ đang ra sức giữ của, dễ dàng vào được trong phòng.

Lâm Kính Ngôn bất lực nhìn căn phòng vốn sạch đẹp, anh chỉ đi vài ngày đã bị Phương Duệ biến thành chuồng nuôi thỏ. Cỏ cây rải rác từ trên xuống dưới, xanh có, vàng có, non có, già có,…. Thậm chí cả mấy miếng cả rốt xào hay có trong bữa cơm ở căn tin của Hô khiếu cũng xuất hiện trong phòng. Không hiểu ai lại đi xúi dại cậu nữa.

Vụ việc kết thúc bằng việc con thỏ được gửi lại cho chị gái cậu – người nhờ Phương Duệ nuôi hộ, Phương Duệ bị phạt mỗi ngày huấn luyện xong đều phải đi chăm lại vườn cây trong suốt một tháng.

May có nhờ đội trưởng làm bạn cùng phòng, không chịu nỗi việc bị cậu ép đi chịu phạt cùng và trước khi đi ngủ đều phải nghe kẻ gây họa than thở về trăm vàn việc “ nông “ chăm cây, nhổ cỏ. Phương Duệ thành công thoát việc sau hai tuần.

Cũng từ đó về sau mà Phương Duệ hình thành được quan niệm ở Hô Khiếu cậu đã có đội trưởng bảo kê, cứ việc gây họa, hậu quả đã có Lâm Kính Ngôn chịu hộ.

Nếu hỏi lí do tại sao Phương Duệ trở thành một ma đầu không hạn cuối, câu trả lời chắc chắn là do Lâm Kính Ngôn, chỉ có thể trách anh cứ muốn nhìn cậu tự do tự, thích tại làm gì thì làm, để lại “ hậu họa “ to lớn về sau.

iii. Chuyện nhỏ thứ ba

Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết, khi tới quan sát, tham quan Hưng Hân, lộ trình của cậu không phải là Hô Khiếu tới Hưng Hân mà là Hô Khiếu tới Bá Đồ rồi mới tới Hưng Hân.

Quyết định chuyển tới một nơi có tương lai bấp bênh như Hưng Hân cộng thêm việc chuyển nghề, đó là một lựa chọn khó khăn với Phương Duệ. Cậu suy nghĩ rất nhiều, trăn trở rất nhiều. Tới sát ngày tới Hưng Hân xem thử rồi cậu vẫn chưa có được quyết định cho mình.

“ Có anh ở đây thì thật tốt, anh luôn có mục tiêu rõ ràng sẵn, anh không bao giờ chùng bước, cũng không lưỡng lự quá lâu bao giờ. Nếu có anh ở đây, anh sẽ biết phải làm thế nào, anh sẽ cho cậu biết phải làm thế nào. Thật là nhớ anh quá mà.”

Nghĩ thế cậu liền bắt xe tới Bá Đồ, biết đâu nếu may mắn, cậu sẽ gặp được anh.

Nhưng sự thật chứng minh, cậu không được may mắn lắm, Phương Duệ ngồi ở quán café đối diện Bá Đồ hơn nữa ngày vẫn không thấy được bóng dáng anh, có lẽ anh đang làm bài huấn luyện hàng ngày, cũng có khi anh đang cùng tên Trương Giai Lạc kia bát nháo.

Nhưng cậu tự thấy thật may mắn vì đã tới đây, thấy cảnh anh thấy hằng ngày, hít thở chung một bầu không khí với anh, cùng đứng chung ở một thành phố với anh, cũng có thể chỗ cậu đang ngồi anh cũng từng ngồi qua rồi. Chỉ nhiêu thôi cũng làm Phương Duệ thấy rất vui, tâm trạng tốt lên không ít.

Đôi lần trên tầng 4, cậu thấy bóng ai đó rất giống anh thi thoảng xuất hiện. Cậu không chắc chắn được đó có phải anh không, Phương Duệ tự an ủi mình rằng trong đống đó cũng phải có ít nhất 1 lần là anh thật chứ, cậu cứ tin vậy là được rồi.

Không gặp được anh, nhưng suy nghĩ của Phương Duệ đã bình ổn hơn nhiều rồi, không còn một đám bùi nhùi như trước khi tới đây nữa. Giữa một đống đường đi mịt mù phía trước, vẫn không có con đường nào chợt léo sáng lên cho cậu chọn, nhưng bây giờ, cậu đã thấy được cái đích cậu muốn đi đến rồi.

Cứ tới đó trước rồi tính đi, tùy hứng một lần, biết đâu Hưng Hân lại cho cậu sự bất ngờ. Dù gì cũng có một tên đại ma đầu trấn thủ ở đó nữa. Với lại, cậu cũng có chút tò mò về Ngụy Sâm, khi cậu từ vòng khiêu chiến gia nhập trại huấn luyện của Lam Vũ, tất cả những gì còn được nghe về Ngụy Sâm là dàn máy tính không người sử dụng ở Lam Vũ mà trước đây là thuộc về đội trưởng đời đầu Ngụy Sâm cùng với sự kính trọng không che giấu mà Hoàng Thiếu Thiên dành cho hắn. Nếu không rời khỏi Lam Vũ, với phong cách chơi của mình, có khi Phương Duệ lại được coi là truyền nhân của Ngụy Sâm ấy chứ.

“ Chí ích, ở Hưng Hân, phong cách chơi zâm sẽ không cần phải thay đổi, tới Hưng Hân nào, biết đâu đó thật sự lại là nhà mới cho mình “- Cậu sốc lại balo trên vai, bước lên xe tới thành phố H, không một lần quay lại nhìn tòa nhà của Bá Đồ.

Cứ tiến tới trước vậy, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, tương lai luôn là một cô ả phù phiếm mà.
Tội lỗi tội lỗi
Lâm ca ca anh đã nuôi dạy ra cái thể loại gì thế này? Chẹp, cơ mà cuối cùng lại để Diệp ma thần hốt được haizzzz
 

Hán Sư Linh

Gà con tiến hóa
Bình luận
22
Số lượt thích
23
#17
Cũng từ đó về sau mà Phương Duệ hình thành được quan niệm ở Hô Khiếu cậu đã có đội trưởng bảo kê, cứ việc gây họa, hậu quả đã có Lâm Kính Ngôn chịu hộ.
bảo sao về Hưng Hân vẫn láo nháo
chỉ thua mỗi Bánh Bao chút thôi :)
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#18
Đã bỏ bê nó quá lâu, sẽ ráng siêng năng để chương HE kịp sinh nhật của Phương Duệ
Đây chỉ là lời tự hứa, giá trị không cao lắm

iv. Chuyện nhỏ số 4

Hưng Hân là ổ đủ thứ chuyện thú vị, vui có buồn có, chuyện củ chuối thế nào cũng đủ cả.

Hôm nay Phương Duệ vừa biết được cái lí do dở người khiến Diệp Tu phải giấu mặt, làm một đại thần cao lãnh không màng thế sự.

Biết được nhân phẩm lão Ngụy phải suy đồi cỡ nào mới kiếm được đủ vật liệu làm ra Bàn Tay Tử Vong.

Biết được tại sao thẻ tài khoản của Mộc Vũ Tranh Phong lại là tài khoản khu 1 mà tới mùa giải thứ 4 xuất hiện- tức là đã nằm phủ bụi 5 năm trời.

Biết được tại sao bạn nhỏ Bánh Bao lại chọn nghề lưu manh cho tài khoản của mình.

Biết được Mạc Phàm chơi game mà lại tự kỉ cỡ nào, La Tập tại sao vẫn được Hưng Hân giữ lại,….

Tỉ tỉ chuyện, bí mật động trời có thể lôi ra từ Hưng Hân, nhất là tên đại ma thần Diệp Tu.

Ai mà ngờ tên của nhân vật số một Vinh Quang lại là do viết sai chính tả; Khước Tà, Thôn Nhật cùng Thiên Cơ Tán là từ cùng một người; nữ thần pháo súng của Vinh Quang là do Đấu Thần chăm sóc từ nhỏ, điểm kĩ năng cao bất thường của các tài khoản trong Hưng Hân có sự góp công của giáo sư Toán Học hàng đầu Trương Dĩ Xuyên, người đầu tiên được nhận lương ở Hưng hân lại là người điều khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá,…

Mỗi ngày ở Hưng Hân đều có thể viết thành " Kí sự bát nháo của Ma Thần và những người bạn".

v. Chuyện nhỏ số 5

Phương Duệ nhớ khi mình ra mắt, trận đầu tiên gặp luôn Vương Kiệt Hi, thua đau thua đớn, thua tới mức đồng đội cũng không nỡ nhìn mà bản thân Phương Duệ cũng ôm hận một thời gian dài.

Khi xuống sân, Kính Ngôn nhìn cậu mặt mày ủ rũ, cười cười:

“ Anh ta rất mạnh, nên em càng phải cố, sau này mạnh hơn cả anh ta. Hô Khiếu bỏ công nuôi em, mình em phải chấp được tám Vương Kiệt Hi.”

Phương Duệ nghe xong bừng bừng khí thế

“ 8 đã là gì, chấp 10 Vương Kiệt Hi luôn.”

Lâm Kính Ngôn nghe cậu chém gió, vỗ vỗ vai.

“ Đi tự kiểm điểm đi, để anh lên hốt anh ta.”

Phương Duệ xì một tiếng rõ dài

" Người ta còn có 34% máu, không hốt được nữa thì đừng về đây nhìn mặt em."


vi. Chuyện nhỏ số 6

Phương Duệ luôn rất tức giận mỗi lần Lâm Kính Ngôn cuối đầu nhận lỗi.

Câu Phương Duệ ghét anh nói nhất cũng là câu “ Đều là lỗi của tôi.”

Họ là cái thá gì mà đội trưởng của cậu phải xin lỗi chứ? Người chấp nhận mạo hiểm theo đuổi đời tuyển thủ chuyên nghiệp là anh; người gắn bó với Hô Khiếu, với Vinh Quang từ thuở đầu tiên cũng là anh,… họ có tư cách gì mà phán xét. Trước mỗi trận đấu của Hô Khiếu, người cố gắng nhất là anh; lập chiến thuật, chỉ huy, quyết định đội hình thi đấu, nghiên cứu đối thủ,… đều là anh lo liệu.

Chẳng có lí do gì mà mỗi khi Hô Khiếu thua, đội trưởng của cậu đều phải nhận trách nhiệm như vậy.

Phương Duệ thực sự không chấp nhận được.

Thua trận ai buồn nhất?

Fan?

Báo giới??

Nhà tài trợ???

Rõ ràng đều không phải, tuyển thủ mới là người buồn nhất, mà người ở vị trí đứng đầu như đội trưởng của cậu càng buồn, càng thất vọng hơn nhiều.

Vậy cớ gì mà lần nào anh cũng phải cuối đầu xin lỗi chứ. Sự bỏ công của anh, họ không biết; chông gai anh bước qua, họ không thấy; gánh nặng trên vai anh, họ không cảm nhận được. Với họ chỉ luôn là đội trưởng của cậu cố gắng chưa đủ…

Nhưng thứ anh đã bỏ ra, chỉ có cậu biết.

Có một lần Phương Duệ không nhịn được mà bực mình với anh, Kính Ngôn chỉ nói với cậu:

“ Chiến đội nhận sự yêu quý, ủng hộ của fan thì thân là đội trưởng, anh đương nhiên cũng phải gánh lấy sự kì vọng của họ… thua trận, làm họ thất vọng, xin lỗi là việc đương nhiên.”

Kính Ngôn luôn gánh vác, che chắn cho cậu, nên tới tận ngày anh rời khỏi Hô Khiếu, Phương Duệ vẫn chưa một lần hiểu được hết được cảm giác của anh.
 

kinhhoa

Phó bản trăm người
Bình luận
127
Số lượt thích
311
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Diệp Vương Hoàng Dụ
#20
Tui đã đọc đi đọc lại đến lần thứ 3 rồi. Chủ thớt ơi rất mong chương mới của bạn. Cảm ơn bạn đã viết ra một câu chuyện cảm xúc như thế này, tui có cảm giác chân thực như một phần ngoại truyện của TCCT vậy.
 

Bình luận bằng Facebook