Chương 13:
Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta:
@Hóng chuyện 24/7
________________________________________
Đúng lúc ấy Vương Kiệt Hi về đến nơi. Đầu tiên Vương Bất Lưu Hành triệu hoán Mưa Giáng Hàn Băng xung quanh Đông Trùng Hạ Thảo, kế tiếp lại dùng Xiềng Xích Chớp Giật bổ xuống đầu Dạ Vũ Thanh Phiền.
Kể từ lúc Dạ Vũ Thanh Phiền đổi hướng, Đặng Phục Thăng cũng kịp thời ngắt chiêu quay trở về, chẳng qua so với Châu Gia Vũ và Lý Diệc Huy dùng kỹ năng di chuyển đuổi theo từ trước vẫn chậm hơn một bước.
Dạ Vũ Thanh Phiền bị Xiềng Xích Chớp Giật cắt ngang, lập tức rơi vào thế vây công của Áo Ướt Bay Loạn và Sử Quân Tử.
Bên phía Phong Mang Tuệ Kiếm cũng không được khả quan lắm. Lúc này Độc Hoạt đã quay về, phối hợp tấn công cùng với Vương Kiệt Hi, không chỉ thế còn cộng thêm sự hỗ trợ từ phía Đông Trùng Hạ Thảo, hợp thành bộ ba chủ chốt của Vi Thảo.
Nếu như chỉ có một mình Hoàng Thiếu Thiên bị focus, cậu chắc chắn có thể tìm ra cơ hội để thoát thân. Thế nhưng Phong Mang Tuệ Kiếm vẫn còn ở đây, nếu Dạ Vũ Thanh Phiền rời đi lúc này thì toàn bộ chiến lực của Vi Thảo sẽ hoàn toàn tập trung trên người Phong Mang Tuệ Kiếm.
“Lam Vũ liều lĩnh quá! Nhìn tình hình bên Phong Mang Tuệ Kiếm thì có vẻ không chạy được rồi, bây giờ chỉ còn Hoàng Thiếu Thiên, nhưng nếu cậu ta chạy thì Vu Phong cũng xem như xong.” Phan Lâm dùng giọng tiếc nuối bình luận, cứ như Lam Vũ sắp thua đến nơi.
Lý Nghệ Bác cười.
“Ai bảo thế?”
“Hai người họ tự tách ra khỏi đoàn đội, bây giờ Lam Vũ…” Phan Lâm nhìn lên màn hình, bất ngờ hét lên. “Sách Khắc Tát Nhĩ và Thương Lâm Đạn Vũ cũng bỏ lại Linh Hồn Ngữ Giả rồi!”
Tấn công bất ngờ thất bại, Phong Mang Tuệ Kiếm và Dạ Vũ Thanh Phiền bị vây công, từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của Lam Vũ.
“Lúc bắt đầu trận đấu Thiếu Thiên và Vu Phong nhanh chóng tách khỏi đoàn đội đi quấy nhiễu Vi Thảo. Chúng ta phải dẫn bên đó theo nhịp đánh của bên ta, càng loạn càng tốt.”
Thương Lâm Đạn Vũ đuổi tới nơi trước, vừa nhìn thấy chiến trường đã ném ra cả đống bom đạn, ánh lửa chói mắt gần như che kín tầm nhìn bên Vi Thảo.
Pháp trượng Lời Nguyền Diệt Thần trên tay Sách Khắc Tát Nhĩ rung lên, một luồng khí đen từ từ bao quanh nó, sau đó khuếch trương thành hố đen ở trước người thuật sĩ. Vô số xúc tu từ bên trong Cánh Cửa Tử Vong vươn ra, lẫn vào khói lửa đến từ bom đạn.
Hoàng Thiếu Thiên nhân cơ hội này phản kích, tốc độ tay bùng nổ, không tiếc dùng đại chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm tấn công.
Lần này Lý Diệc Huy và Châu Gia Vũ đã có chuẩn bị từ trước, nhưng dù không ăn trọn đại chiêu nhưng vẫn bị đông cứng trong tích tắc.
Song nhiêu đó đủ để hai người bọn họ bị cuốn vào Cánh Cửa Tử Vong.
Ầm một tiếng, hố đen trước người Sách Khắc Tát Nhĩ nổ tung, kéo theo cây máu của Sử Quân Tử và Áo Ướt Bay Loạn trượt mất một đoạn dài.
Một màn này khiến người xem phải nín thở. Quá đặc sắc! Đặc biệt là khả năng khống chế chiến trường của Lam Vũ. Dẫu vậy Lam Vũ Vẫn không thể hoàn toàn chiếm thượng phong, thậm chí theo thời gian còn hơi có dấu hiệu lép vế.
“Lam Vũ kém Vi Thảo một trị liệu, cứ tiếp tục như thế này thì không ổn.” Lý Nghệ Bác tiếc nuối nói. “Tuy bề ngoài Vi Thảo đang rơi vào thế yếu nhưng lượng máu của nhân vật bên Lam Vũ rõ ràng giảm nhanh hơn.”
Tất cả không hẹn cũng dõi mắt theo nhân vật duy nhất không tham gia chiến đấu bên trong bản đồ, Linh Hồn Ngữ Giả.
Liệu Linh Hồn Ngữ Giả có đến kịp để trợ giúp đồng đội hay không?
Kịp!
Linh Hồn Ngữ Giả chính thức tham chiến!
Đúng như ý đồ ban đầu của Lam Vũ, chiến trường bây giờ đã loạn thành một đoàn. Vi Thảo bị buộc phải đánh theo tiết tấu của Lam Vũ, càng đánh càng nhanh. Chẳng mấy chốc đã có nhân vật ngã xuống, là tuyển thủ bên Vi Thảo!
Lam Vũ thừa thắng xông lên, nhân lúc tuyển thủ dự bị của Vi Thảo chưa kịp chạy tới mà tấn công dồn dập.
Nhân vật trên sân lần lượt ngã xuống, càng ngày càng ít người còn trụ vững.
Càng về cuối trận, nhịp độ tấn công của Lam Vũ càng nhanh. Dạ Vũ Thanh Phiền dưới sự hỗ trợ của Sách Khắc Tát Nhĩ quấn lấy Vương Bất Lưu Hành, ép đối phương tách khỏi đồng đội. Lúc này chiến trường lập tức chia thành hai phần.
“Hiện tại Dạ Vũ Thanh Phiền đang quấn lấy Vương Bất Lưu Hành, tạo cơ hội cho đồng đội focus Đông Trùng Hạ Thảo. Tôi xem mà suýt quên cả thở luôn. Trận này quá kích thích đúng không chỉ đạo Lý?”
Lý Nghệ Bác gật đầu.
“Đúng vậy, thực sự một khắc cũng không nỡ bỏ qua.”
Phan Lâm chú ý tình hình trong trận, chợt sửng sốt.
“Hình như cây máu của Dạ Vũ Thanh Phiền trượt hơi nhanh thì phải? Tôi cứ có cảm giác Hoàng Thiếu Thiên đang chơi cuồng kiếm sĩ chứ không phải kiếm khách ấy. Cậu ta mà cứ đánh kiểu này sợ rằng đến lúc Đông Trùng Hạ Thảo cạn máu thì Dạ Vũ Thanh Phiền cũng không xong.”
Đúng như những gì Phan Lâm nói, Hoàng Thiếu Thiên đánh như không cần mạng, nếu gặp chiêu không nhất thiết phải né thì tuyệt đối không né, điên cuồng tấn công Vương Bất Lưu Hành. Cho dù Linh Hồn Ngữ Giả vẫn thường xuyên để ý bên này cũng không thể cứu vãn thanh máu đang trượt như điên của Dạ Vũ Thanh Phiền.
“Đông Trùng Hạ Thảo ngã rồi!” Phan Lâm hô lên, nhưng cũng gần như lập tức tỏ ra tiếc nuối. “Thanh máu của Dạ Vũ Thanh Phiền cũng đã chạm đáy. Ôi tôi nói mà!”
Đông Trùng Hạ Thảo và Dạ Vũ Thanh Phiền một trước một sau ngã xuống. Trên sân bây giờ chỉ còn lại năm người: Vương Bất Lưu Hành và Trúc Lịch của Vi Thảo; Sách Khắc Tát Nhĩ, Đào Lạc Sa Minh và Linh Hồn Ngữ Giả của Lam Vũ.
Tiếng bình luận của Phan Lâm vẫn không dừng lại.
“Trận đoàn đội đang dần đi đến hồi kết. Tuy nhiên tôi thấy dù hơn một đầu người thì tình hình của Lam Vũ vẫn không khả quan lắm, át chủ bài của họ là Dạ Vũ Thanh Phiền đã không còn nữa rồi.”
Lý Nghệ Bác yên lặng một lúc, tỏ vẻ thâm sâu mà chắc.
“Cũng không hẳn. Lần giằng co vừa rồi đối với Lam Vũ mà nói là một ván cược lớn, bọn họ quyết định thí Dạ Vũ Thanh Phiền để đổi lấy Đông Trùng Hạ Thảo.”
Phan Lâm làm bộ không thể tin nổi.
“Không thể nào, át chủ bài mà cũng đem đi thí được?”
Lý Nghệ Bác đắc ý nói.
“Nên mới nói là ván cược lớn. Giả sử Vương Bất Lưu Hành giết được Dạ Vũ Thanh Phiền rồi trở về cứu nguy cho Đông Trùng Hạ Thảo, hoặc Dạ Vũ Thanh Phiền không lấy được đủ HP cần thiết của Vương Bất Lưu Hành, dù là tình huống nào đều sẽ đẩy Lam Vũ vào thế nguy hiểm. Cứ nhìn như bây giờ, cả Vương Bất Lưu Hành lẫn Trúc Lịch đều không còn nhiều máu, hơn nữa Lam Vũ lại nhiều hơn một trị liệu, tôi thấy tình hình của Lam Vũ khả quan đấy chứ.”
Làm bình luận viên cho giải đấu chuyên nghiệp, Phan Lâm dĩ nhiên cũng là một người đam mê Vinh Quang, loại tình huống chỉ cần có một chút trình độ là có thể nhìn ra, làm sao mà hắn lại không rõ cho được. Nhưng thân là bình luận viên, nhiệm vụ của hắn là tường thuật trận đấu, trải đường để cho chỉ đạo chiến thuật phân tích. Làm bình luận viên cũng khó lắm chứ đùa.
Đang cảm thán thì Phan Lâm để ý thấy Vương Kiệt Hi gửi một tin nhắn lên kênh đoàn đội.
Vương Bất Lưu Hành: Đừng nhìn vào kênh chat chung!
Phan Lâm cảm thấy kì lạ, chẳng lẽ bên chat chung có thứ gì đáng sợ lắm?
“Tổ kỹ thuật có thể giúp tôi chuyển sang kênh chat chung một chút không?”
Cả Phan Lâm lẫn Lý Nghệ Bác vừa liếc qua đã ngây người. Thảo nào bọn họ thấy là lạ. Do vừa rồi chiếu lại cảnh tượng hai nhân vật ngã xuống, cộng thêm Dạ Vũ Thanh Phiền không còn trên sân nên tổ kỹ thuật tạm thời bỏ qua kênh chat chung, lúc Phan Lâm nói mới mở lại.
Nhìn thấy đống tin nhắn nhảy lên liên tục trên màn hình, Phan Lâm thực sự cạn lời, mãi mới tìm được từ để nói.
“Ặc, tuyển thủ Hoàng Thiếu Thiên dù chết trận nhưng mà… vẫn sung sức phết nhờ?”
Hầu như mọi người đều có cảm giác đây mới là sân chơi thật sự của Hoàng Thiếu Thiên. Dạ Vũ Thanh Phiền chết rồi, bây giờ cậu ta có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp spam. Tốc độ tin nhắn xuất hiện phải nhanh gấp mấy lần ngày thường.
Dạ Vũ Thanh Phiền: Tiết lộ cho đằng ấy biết nè, Lam Vũ cố tình đánh nhanh đó lợi hại không?
Dạ Vũ Thanh Phiền: Mặc dù bị đem đi thí khiến tui hơi tủi thân nhưng mà đổi được đầu của trị liệu thấy đáng lắm luôn.
Dạ Vũ Thanh Phiền: Ấy cuồng kiếm sĩ bên kia cẩn thận tí Tống Hiểu tấn công kia kìa! Không không Vương Kiệt Hi đừng có ra chiêu như thế, anh quên trị liệu nhà tui là thiên sứ thủ hộ à máu cậu ta dày nhất ở đây đó!!!
Game Vinh Quang không có chế độ ẩn kênh chat chung, nếu không đống spam của Hoàng Thiếu Thiên đã không trở thành nỗi ám ảnh của vô số tuyển thủ. Đám bong bóng thoại kia cứ liên tục nhảy ra trước màn hình, cho dù không muốn nhìn cũng không thể!
Vương Kiệt Hi còn có thể coi như không nhìn thấy lời rác rưởi, tiếc rằng đồng đội của hắn lại không được như thế.
“Trúc Lịch mắc sai lầm rồi!” Phan Lâm hét càng lúc càng lớn. “Hóa ra chúng ta đều đánh giá thấp đống spam của Hoàng Thiếu Thiên. Kiếm Thánh của Lam Vũ lợi hại thật, dù chết rồi vẫn có thể khiến đối thủ dính debuff!”
Sai lần vừa rồi khiến Trúc Lịch rơi vào bẫy của Sách Khắc Tát Nhĩ, phải trả giá bằng mạng sống.
Kết quả trận đoàn đội đã định. Lúc Vương Bất Lưu Hành ngã xuống, Phan Lâm kích động đứng bật dậy.
“Chiến đội Lam Vũ chính thức trở thành quán quân mùa giải thứ 6!”
Mặc dù đã tự nhắc mình phải kiềm chế lại, một bình luận viên như hắn phải luôn giữ thái độ trung lập, nhưng không được, thực sự quá kích động.
Khán đài cũng theo đó bùng nổ. Sáu năm, Lam Vũ trải qua sáu năm đầy đủ thăng trầm, cuối cùng cũng chờ được giây phút chiến đội đăng quang.
Thế nhưng những người đáng lẽ ra phải sung sướng nhất giờ phút này lại yên lặng đến lạ.
Chiến thắng. Bọn họ thắng rồi. Lam Vũ chính là quán quân.
Dụ Văn Châu đưa tay chạm vào ngực trái, trái tim của hắn đang đập điên cuồng. Hắn biết rõ đây không phải là mơ nhưng bản thân lại cảm thấy mông lung. Lần đầu tiên kể từ khi khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, lần đầu tiên hắn muốn khóc đến vậy.
Hai mắt Dụ Văn Châu đỏ hoe. Trước đây dù Lam Vũ thua hắn vẫn có thể kiên cường không khóc, vậy mà lúc này thắng rồi lại không kiềm được.
Dụ Văn Châu cố điều chỉnh cảm xúc, đứng dậy mở cửa phòng thì đấu. Cửa phòng vừa mở ra một cái đầu vàng đã nhào vào lòng hắn.
“Thắng rồi! Thắng rồi! Thắng rồi! Tụi mình thắng thật rồi đội trưởng ơi! Chiến thuật cậu đưa ra có hiệu quả, mọi người đều làm rất tốt, quả nhiên ném áp lực cho Trịnh Hiên là lựa chọn chính xác mà! Nè tụi mình không phải đang mơ đâu đúng không? Nếu là mơ tui tuyệt đối tuyệt đối không muốn tỉnh…”
Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu nói năng loạn xạ, nước mắt rơi xuống ướt đẫm vai áo đồng phục Dụ Văn Châu.
Thực sự thắng rồi!
Quán quân của mùa giải này là họ, chiến đội Lam Vũ!
Những người khác có người cười, có người khóc, có người mắng Hoàng Thiếu Thiên không biết xấu hổ.
Giờ khắc này chả ai quan tâm bọn họ đang làm trò mất mặt gì, vì họ có quyền được làm thế. Cố gắng suốt cả mùa giải cuối cùng cũng được đền đáp, niềm vui ấy khiến tất cả cảm xúc được đè nén bấy lâu bỗng chốc vỡ òa.
Ngay cả tuyển thủ chiến đội Vi Thảo cũng có người vỗ tay chúc mừng Lam Vũ. Mặc dù họ là bên thua cuộc nhưng Lam Vũ cũng xứng đáng được tán dương.
Quán quân ấy à? Giới chuyên nghiệp có hơn hai trăm tuyển thủ nhưng có bao nhiêu người có thể nhận được vinh hạnh ấy?
Mỗi một người mang trên mình danh hiệu tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang không ngừng cố gắng, tất cả chỉ vì hai chữ “Vinh Quang” cuối cùng kia. Ai trong số họ cũng xứng đáng, chẳng qua nữ thần Vinh Quang không mỉm cười với tất cả mọi người.
Vẫn ở quán net kia, Ngụy Sâm giương mắt nhìn fan và chiến đội Lam Vũ đón những anh hùng vừa thắng trận trở về, gã chợt cảm thấy mắt mình cay cay.
“Lão Phương này, tôi ra ngoài làm điếu đã.”
Phương Thế Kính nhìn sang, thấy mắt gã đỏ lên thì bất giác mỉm cười, hỏi.
“Không xem phỏng vấn à?”
Ngụy Sâm hất mặt lên.
“Có cái gì hay để mà xem? Đợi tí nữa thằng nhóc kia lên phỏng vấn ấy, thôi, tôi chưa muốn điếc tai ở tuổi này đâu.” Nhưng chưa đi được mấy bước, gã lại dừng lại. “Phải một lúc nữa mới đến giờ phỏng vấn, hút một điếu xong vẫn kịp xem.”
Phương Thế Kính không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Ngụy Sâm đang xa dần.
Ngụy Sâm ra đến ngoài, gã đốt một điếu thuốc, thế nhưng chưa kịp rít hơi nào đã ném cả điếu xuống đất. Gã dựa lưng vào tường, lấy phải tay che mặt.
“Mẹ kiếp. Tụi bây để tao đợi tận ba năm. Đám ranh con tụi bây!”
Tối hôm ấy, chiến đội Lam Vũ trở thành quán quân.
Mùa hè năm ấy cũng chân chính thuộc về Lam Vũ.
___________END CHƯƠNG 13___________
Lời tác giả:
Từ khi trở thành fan Lam Vũ, Khúc đã tự hứa vào năm chiến đội giành được ngôi vị quán quân, nhất định phải viết một trú pún về chiến thắng ấy. Nói là thế nhưng đến lúc thật sự viết mới thấy nó khó thế nào. Deadline thì gấp rút (chủ yếu do nước ngập mới chịu bơi), ý tưởng thì thiếu, nếu không nhờ các anh chị trên discord nhiệt tình giúp đỡ chắc em cũng không trụ được lâu đâu.
Nói đến việc viết fic, mỗi lần viết đoạn đánh nhau bùm bùm chíu chíu Khúc đều rất high, dù thừa biết nhiều khi chiến thuật mình đưa ra còn rất ngây thơ, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy phấn khích. Thế nhưng mặc dù không hoàn hảo Khúc vẫn cảm thấy rất vui vì cuối cùng cũng có thể hoàn thành lời hứa năm đó của mình.
Gì nữa nhỉ? Ừm, nói đến đoạn khó viết nhất ha. Đoạn mà Khúc cảm thấy khó viết nhất là đoạn cuối của chương 13, cũng là đoạn nói về chiến thắng của Lam vũ. Khúc ngồi nguyên 4 tiếng đồng hồ chỉ để nghĩ xem mình nên viết gì, thậm chí quên cả việc sửa chương 12 để gửi cho beta. Rõ ràng là chiến đội mình yêu thích nhất thắng, rõ ràng trong lòng có rất nhiều cảm xúc, nhưng viết thế nào cũng không đủ, văn phong làm thế nào cũng không chạm tới được. Cho nên đến tận bây giờ Khúc vẫn cảm thấy chưa được trọn vẹn lắm. Có lẽ một ngày nào đó Khúc sẽ lại mò về đây, mong rằng khi ấy đã có đủ khả năng để truyền tải cảm xúc này đến với mọi người một cách trọn vẹn hơn.
Sáu năm, đó là thời gian Lam Vũ chờ đợi để có được chiếc cup quán quân đầu tiên. Bốn năm, dó là thời gian mà Khúc dành tình yêu cho chiến đội Lam Vũ. Nhưng đó chưa phải là kết thúc, Lam Vũ sẽ vĩnh viễn hướng về đỉnh cao nhất của Vinh Quang, và Khúc cũng sẽ vĩnh viễn dõi theo hành trình của Lam Vũ.
Cảm ơn ba Bướm vì đã mang tới một chiến đội vô cùng đặc biệt, nơi mỗi người đều là một mảnh ghép không hoàn hảo, nơi mọi người không ngừng cố gắng bù đắp khuyết điểm của nhau. Cảm ơn những tiền bố đi trước như Ngụy Sâm, Phương Thế Kính đã tạo nên một nơi như Lam Vũ, cảm ơn thế hệ hiện tại đã đem về vinh quang cho Lam Vũ, cảm ơn cả thế hệ tương lai, những người sẽ tiếp nối tinh thần của Lam Vũ.
Tôi yêu mọi người!