Hoàn [Tiêu Thời Khâm 2021] [Tôn Tiêu Tôn] Bí kíp tình yêu

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Mừng sinh nhật Tiêu Thời Khâm :tieu

BÍ KÍP TÌNH YÊU :cuuphatpho


Cre: 洛依德

Tác giả: 夜航船

Link gốc: [孙肖孙] 恋爱宝典

Edit: Nguyệt

Beta: Viktoru



1.

Tôn Tường bất thình lình xuất hiện trước phòng nghỉ của Lôi Đình, chiều cao dường như đủ để xuyên thủng khung cửa.

Bình tĩnh xem xét, Tiêu Thời Khâm cảm thấy có lẽ cậu ta lại cao thêm rồi. Hồi mới tới Gia Thế, Tôn Tường mới chỉ cao ngang anh, bây giờ qua chưa đầy một năm, Tôn Tường đã sắp hơn anh nửa cái đầu, đứng sừng sững trước cửa ra vào, dáng vẻ như thể hôm nay đừng ai hòng ra khỏi căn phòng này. May mà diện mạo cậu ta trông cũng đàng hoàng, không đến mức giống như bảo kê tới thu phí.

Tiểu Đới là người đầu tiên rục rịch bước ra. Vóc dáng cô thấp hơn Tôn Tường khá nhiều nhưng khí thế lại rất cao. Cô hỏi thẳng không hề khách khí: “Anh tới đây làm gì?”

Tôn Tường chỉ chỉ Tiêu Thời Khâm: “Tôi tìm Chuyện Nhỏ.”

Tiêu Thời Khâm cảm thấy rất kỳ lạ: “Có chuyện gì vậy?”

Tôn Tường không hề xuôi theo anh, cậu ta vươn tay kéo người đi luôn với điệu bộ như tổng tài bá đạo. “Đi.”

Nếu thật sự đánh nhau, phỏng chừng Tôn Tường đủ khả năng một mình chiến hết toàn bộ người trong phòng nghỉ này. Tiêu Thời Khâm chỉ kịp khoát tay với tiểu Đới ý bảo anh không sao rồi lập tức bị Tôn Tường kéo đi nơi khác.

Tiểu Đới gấp gáp vô cùng: “Anh bỏ tay ra! Đồ lưu manh! Này, nhẹ tay thôi!!”

Đại khái là lo lắng nếu tiểu Đới cứ tiếp tục ồn ào như vậy thì chẳng mấy chốc bảo vệ sẽ đến để bắt người gây rối thật nên Tôn Tường đành buông tay.

“Chúng ta tâm sự đi.” Cậu ta nói với Tiêu Thời Khâm.

Trước kia Tôn Tường cũng không hay tán gẫu với Tiêu Thời Khâm. Chủ yếu là vì trong định nghĩa của Tiêu Thời Khâm, kiểu như Tôn Tường không phải là tán gẫu mà gọi là tự khoe khoang.

“Anh xem Hào Long Phá Quân của tôi này blah blah blah blah Phục Long Tường Thiên blah bla blah… Đánh năm Diệp Tu cũng không thành vấn đề aha ha ha!” —— Đại khái là như vậy.

Lúc mới đầu Tiêu Thời Khâm còn cảm thấy thật mất mặt, vài tháng sau thì nghe vào tai phải lại ra tai trái, không lấn cấn gì nữa. Tiếp nữa, khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Tôn Tường cơ bản vẫn giữ nguyên phong cách ấy. Có lẽ là do tình yêu che mờ mắt, thậm chí Tiêu Thời Khâm đôi khi còn cảm thấy Tôn Tường kiêu ngạo gặp phải cú sốc giáng cấp như vậy nhưng vẫn có thể tỏa sáng như ánh mặt trời, tràn ngập sự tự tin, bất chấp giới hạn thời gian, quả thật là tiền đồ không thể hạn định!

Sau đó, không có sau đó nữa.

Mỗi khi nhớ lại, Tiêu Thời Khâm đều cảm thấy khá phiền muộn. Sau này anh đọc sách, biết được hiệu ứng cầu treo*, anh cảm thấy có lẽ chiếc cầu treo lung lay nghiêng ngả trái phải mang tên Gia Thế kia chính là nguyên nhân trực tiếp khiến anh yêu đương với Tôn Tường.

* Hiệu ứng cầu treo là một thí nghiệm liên quan đến sự phân bổ sai về kích thích của Arthur Aron. Nội dung thí nghiệm là một người đi qua cầu treo với tâm trạng quá lo lắng nên tim sẽ đập nhanh hơn; nếu lúc này trùng hợp gặp được một người ở đầu cầu bên kia, người đó sẽ nhận định rằng việc tim mình đập nhanh hơn là do mình bị rung động, từ đó nảy sinh tình cảm với người kia.

Trong một năm nay, Tiêu Thời Khâm rất ít khi liên lạc với Tôn Tường, cả hai đều một lòng một dạ tập trung vào sự nghiệp, không nói chuyện yêu đương tầm thường. Tiêu Thời Khâm cho rằng khoảng thời gian anh ở bên cạnh sẽ khiến Tôn Tường thay đổi rất nhiều, anh có thể dạy cho cậu nhiều điều hơn, để lại ấn tượng sâu đậm trong cuộc sống của cậu giống như khuôn bánh quy in lên bột bánh từng đường hoa văn rõ nét. Thậm chí anh còn cảm thấy Tôn Tường tính tình khó chiều như vậy chắc chỉ có một mình anh mới vứt bỏ cả nguyên tắc mà chấp nhận cậu ta, nếu tới nơi khác, có lẽ cậu ta sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Hiện giờ nhìn vào kết quả, đúng vậy, khi đó anh vẫn là anh của Lôi Đình, Tôn Tường vẫn là Tôn Tường của Việt Vân, không lưu lại bất kỳ điều gì. Nhưng sau khi tách ra, dường như cả hai đều phá tan Đại Lực Kim Cang, hoàn toàn đả thông hai mạch Nhâm Đốc để lột xác.

Ví dụ như hiện tại, Tôn Tường nhìn anh, nói chuyện hơi ấp úng:

“Chuyện Nhỏ, ầy, tối nay anh đánh tốt ghê.”

Tiêu Thời Khâm cảm thấy bứt rứt khắp người. Anh đã quá quen với một Tôn Tường ưa khoe khoang, giờ cậu ta nói như vậy khiến anh rất lạ lẫm.

Anh đành phải đáp: “Cậu cũng vậy.”

“Tôi tìm anh không phải để nói chuyện này.”

Tiêu Thời Khâm nhìn cậu ta, nắm chặt điện thoại trong tay đề phòng bản thân trượt tay làm rơi vỡ màn hình thêm lần nữa. Anh cảm thấy hơn phân nửa chẳng có chuyện gì tốt.

“Tôi cảm thấy chúng ta yêu nhau không đúng cách.” Tôn Tường nghiêm túc lên tiếng.

Tiêu Thời Khâm ngẩn ra mất mấy giây rồi đẩy gọng kính.

“Không phải, cậu chờ chút đã —— chúng ta đâu còn quan hệ tình cảm.” Tiêu Thời Khâm đáp, “Chẳng phải đã sớm chia tay trong hòa bình rồi sao?”

“Đương nhiên, tôi cũng không phải người dài dòng dây dưa.” Tôn Tường vô cùng tự hào.

“Vậy giờ là như nào?”

“Tôi đang tổng kết kinh nghiệm và bài học.” Tôn Tường trả lời.

Tiêu Thời Khâm mờ mịt chớp chớp đôi mắt, trời ơi, rốt cuộc Luân Hồi là chốn thần bí gì mà khiến một người như Tôn Tường cũng bắt đầu chiêm nghiệm cuộc đời.

Tôn Tường kéo anh, lấy điện thoại ra cho anh xem: “Gần đây Đỗ Minh nói với tôi có một ứng dụng tình yêu dùng tốt lắm.”

Quả nhiên trong mớ ứng dụng game các loại của Tôn Tường có một biểu tượng tình yêu màu hồng phấn cực kỳ nổi bật, bên dưới còn hiện mấy chữ “Bí kíp tình yêu”.

“Tôi muốn họp bàn với anh một chút về chiến lược trong này.” Tôn Tường nghiêm túc nói.

Mí mắt Tiêu Thời Khâm giật giật. Anh cảm thấy việc này không tốt chút nào. Chuyện kiểu đó đâu phải thứ có thể mang ra họp bàn chứ.

“Nhưng mà…”

“Chẳng phải nói làm ăn không thành vẫn còn nhân nghĩa, sau khi chia tay vẫn là bạn bè sao?” Tôn Tường cắt ngang cực kỳ hợp tình hợp lý.

“Bạn bè thì bạn bè, nhưng đây là chuyện bạn bè với nhau nên làm sao?”

“Đương nhiên rồi, đã nói làm bạn thì phải trượng nghĩa chứ!”

Dù Tiêu Thời Khâm thông minh tuyệt đỉnh cũng phải choáng váng trước logic kỳ diệu này của cậu ta. Tôn Tường nhân cơ hội anh chưa kịp định thần lại liền kéo luôn Tiêu Thời Khâm ra ngoài, ấn người vào taxi.

“Tới khách sạn trước đã.” Tôn Tường nói.

Khách sạn Tôn Tường ở cách nhà thi đấu rất xa. Dọc đường đi, cậu ta không nói tiếng nào, có lẽ tâm trạng Tôn Tường cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi trận thua vừa rồi. Tiêu Thời Khâm như ngồi trên đống lửa. Luân Hồi chính là chiến đội vừa đoạt hai quán quân, sau khi Tôn Tường gia nhập càng tựa mặt trời ban trưa, cảm tưởng như sắp chuyển từ shounen manga thành sảng văn, không ngờ lại ăn đau những hai lần trước Lôi Đình. Hành động hiện tại của Tôn Tường trông sao cũng thấy giống kiểu “Xong trận gặp nhau ở sân thể dục” cực kỳ điển hình. Nếu đổi thành người khác, phỏng chừng Tiêu Thời Khâm đã sớm gọi 110 rồi.

Tuy vậy, Tiêu Thời Khâm vẫn có chút tín nhiệm cơ bản dành cho Tôn Tường, không chỉ bởi vì hai người họ từng là đồng đội và mối quan hệ cũng không tồi. Điểm mấu chốt nhất chính là Tiêu Thời Khâm cảm thấy bản thân rất hiểu Tôn Tường. Tôn Tường nói gì thì chính là điều đó. Cậu ta nói muốn kiểm điểm vấn đề yêu đương, vậy cậu ta thật sự muốn như thế.

Trời rất nóng, vừa xuống xe, Tiêu Thời Khâm đã bị sóng nhiệt táp thẳng mặt đến mức hơi khó thở. Anh mới rời khỏi nhà thi đấu có điều hòa, trên người còn khoác áo Lôi Đình, hiện giờ toàn thân đã dính dấp đầy mồ hôi. Trong khi đó, Tôn Tường ăn mặc rất mát mẻ, trước khi tìm tới, cậu ta đã thay áo cộc tay ôm sát người.

“Nè, anh đi cùng tôi thế này, có phải gọi về báo với câu lạc bộ một tiếng không.” Tôn Tường nói.

Không, tôi đâu có đi cùng cậu, Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ, là cậu lôi tôi đi đấy chứ.

“Nếu không có việc gì, giờ cũng muộn rồi, tôi phải về.” Anh nói.

“Sao anh lại về?” Tôn Tường cảm thấy thật khó hiểu.

Xoa đầu Tôn Tường là chuyện Tiêu Thời Khâm từng làm không ít lần, tuy đã qua nửa năm xa cách, nhưng giờ muốn làm lại cũng không phải việc gì khó.

Anh ân cần vỗ vai Tôn Tường, “Đều đã qua lâu vậy rồi, nên hướng về phía trước, đừng nghĩ mãi những chuyện trước kia.”

“Có phải tại vừa nãy tôi gọi anh là Chuyện Nhỏ trước mặt thành viên đội anh nên anh không vui không?” Tôn Tường hỏi.

“Không phải…”

Tiêu Thời Khâm cũng không hiểu tại sao anh không muốn ở cạnh Tôn Tường. Đại khái thì đối phương vừa bại một trận dưới tay anh, hiện giờ hai người ở cạnh nhau cứ cảm thấy có gì đó khá lúng túng. Cũng có thể vì cảm thấy Tôn Tường quá thẳng thắn lại không biết trước sau, ngơ ngẩn ở cùng cậu ta một đêm, không biết liệu sẽ có chuyện gì xảy ra. Hiện giờ đã là cuối vòng bảng, Tiêu Thời Khâm không cho phép bản thân lạc nhầm lối nào cả, dù là trên phương diện tâm lý hay sinh lý.

“Không giận là được rồi.” Tôn Tường nói, “Coi như anh chơi với tôi một hôm, được không?”

“Vậy sáng mai cậu lại tới tìm tôi.” Tiêu Thời Khâm nói.

Rõ ràng Tôn Tường có hơi chán nản. “Nếu đêm nay hiểu rõ rồi thì mai tôi sẽ không tìm anh nữa.” Tôn Tường đáp.

“Chuyện này vốn dĩ không thể làm rõ.” Tiêu Thời Khâm nói, “Huống hồ người như cậu, dùng gì đến bí kíp tình yêu chứ.”

Tôn Tường cúi đầu nghịch điện thoại như thể chẳng hề nghe thấy những lời này của anh. Một lát sau, cậu ta lên tiếng: “Chuyện Nhỏ, đưa tay cho tôi chút.”

Tiêu Thời Khâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn đưa tay cho cậu ta. Tay Tôn Tường rất nóng, không biết là bởi thân nhiệt vốn cao hay bị thời tiết làm nóng. Tôn Tường cầm tay anh một lúc rồi mới buông ra, cái nắm tay này tương đối lâu hơn lần đầu tiên một chút.

“Anh cảm thấy thế nào?” Tôn Tường nói.

“Cái gì thế nào?”

“Chúng ta chưa từng nắm tay nhau như vậy nhỉ.”

Tiêu Thời Khâm ngẫm lại, “Chưa.”

“May mà chưa.” Tôn Tường nói, “Khác với những điều nói trong bí kíp này lắm, gì mà tăng tiến tình cảm, bối rối xấu hổ chết đi được.”

Tiêu Thời Khâm nghiêm túc trả lời Tôn Tường: “Bí kíp kia của cậu khả năng cao là viết cho yêu đương khác giới. Chúng ta không thể rập khuôn máy móc được.”

“Khác biệt lắm à?” Tôn Tường hỏi.

“Khác rất xa.” Tiêu Thời Khâm đáp, “Ít nhất phải xa như Luân Hồi với Lôi Đình vậy.”

Tôn Tường dường như có điều suy nghĩ, “Vậy nếu giờ tôi phát triển được một bộ bí kíp tình yêu cho gay thì chắc nó sẽ hot lắm nhỉ.”

“Đại khái thế.”

“Vậy, Chuyện Nhỏ, anh phải giúp tôi chuyện này.” Tôn Tường nói.

2.

Tôn Tường mới tắm xong, mặc mỗi cái quần cộc bước ra. Cậu ta và Tiêu Thời Khâm mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lát rồi bỗng đỏ bừng mặt, vội vàng chạy vào phòng tắm khoác thêm cái áo choàng tắm rồi mới trở ra.

Tiêu Thời Khâm nhìn TV không rời mắt, trên màn hình là phần tin tức về trận đấu tối nay của họ. Tôn Tường tùy tiện ngồi xuống bên cạnh anh. Tiêu Thời Khâm có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người cậu ta. Anh nhận ra nhãn hiệu này. Trước kia có lần hai người đi siêu thị, Tôn Tường từng mua liền bốn chai, mỗi khi ra ngoài thi đấu, cậu ta còn mang một chai theo người. Hiện tại ngửi thấy mùi hương này, anh cảm tưởng như ký ức về Gia Thế đang chạy thẳng từ xoang mũi lên đại não mình.

Tôn Tường bồn chồn nhìn anh một lát rồi mở miệng:

“À thì, kiểu là nắm tay cứ ghê ghê thế nào ấy. Tôi thấy để tôi massage tay cho anh còn hơn.”

Đại khái chỉ với những chuyện liên quan đến E-sport, Tôn Tường mới có thể tập trung hẳn.

Cậu ta cúi đầu, im lặng giúp Tiêu Thời Khâm thả lỏng các đốt ngón tay, lực của từng động tác đều vừa đủ, ngón tay ấm áp dễ chịu vẫn còn hơi nước ẩm ẩm. Tiêu Thời Khâm nhìn qua, chỉ có thể trông thấy lông mi, chóp mũi và vành tai cậu ta. Tiêu Thời Khâm thấy dáng vẻ cậu ta có thể để người khác bớt lo rất nhiều như vậy cũng đáng yêu hơn hẳn.

Tiêu Thời Khâm cảm giác dường như bản thân cũng có thể yêu lại một lần nữa.

Tôn Tường nói: “Các đốt ngón tay cứng thế này, lúc nãy thi đấu chắc phải gồng gánh nhiều lắm ha.”

Tiêu Thời Khâm biết không phải Tôn Tường đang quan tâm anh. Tôn Tường chỉ đang chờ được anh khen thôi.

“Còn chẳng phải đều do cậu sao?”

“Lúc trước trong đội tôi căng thẳng lắm, muốn tôi nhất định phải kìm anh đến chết giống như lần trước để anh không rảnh tay được mới thôi.” Tôn Tường khẽ nói, “Nhưng vẫn thiếu chút xíu. Lần sau nhất định tôi sẽ đánh bại anh.”

Tôn Tường nói những điều này cũng chẳng có ý khiêu khích gì anh. Cậu ta chỉ như đang trần thuật lại một sự thật. Tiêu Thời Khâm nghĩ, có thể bình tĩnh đối diện với thất bại như vậy, có lẽ Tôn Tường đã không còn như ngày xưa nữa rồi.

“Cậu mạnh hơn trước kia rất nhiều.”

“Thế á? Tôi cảm thấy mình có thể mạnh thêm nữa kìa.” Tôn Tường nói mà không hề ngẩng đầu lên, “Mùa giải này, tôi nhất định phải đánh bại người kia.”

Tiêu Thời Khâm không cần hỏi ngưởi kia là ai. Rốt cuộc anh cũng yên tâm —— Luân Hồi không hề dập tắt nhiệt huyết của Tôn Tường. Cậu ấy chỉ trưởng thành hơn thôi.

Đến lượt Tiêu Thời Khâm tắm rửa, anh sực nhớ ra bản thân chẳng hề mang đồ để thay. Tôn Tường tiện tay lấy một bộ trong va li đưa cho anh, áo phông có hình đầu lâu to đùng ở giữa. Nhưng không thể nào mặc quần lót của Tôn Tường được.

“Tôi ra cửa hàng tiện lợi.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Anh… Anh muốn ra cửa hàng tiện lợi làm gì?” Tôn Tường cuống quýt đứng bật dậy.

Tiêu Thời Khâm nhìn cậu ta, cảm thấy rất kỳ lạ: “Đi mua quần lót dùng một lần.”

“À…”

“Sao thế?”

“Thôi để tôi đi.” Tôn Tường nói rồi vội vã mặc cái áo phông lên người. Tiêu Thời Khâm cảm giác có một khoảnh khắc anh bị cơ bụng của Tôn Tường làm cho lóa mắt còn cậu ta thì nhanh chóng chạy mất tăm mất dạng.

Tiêu Thời Khâm tắm rất nhanh, xong xuôi hết rồi mà Tôn Tường vẫn chưa quay lại. Anh khoác áo choàng tắm chờ trong phòng hồi lâu, mãi đến khi cả người bị gió thổi lạnh toát mới nghe tiếng Tôn Tường gõ cửa. Không đợi Tiêu Thời Khâm đáp một tiếng, cửa phòng đã hé ra một khe, một cái túi nilon bị quăng vào trong.

Tiêu Thời Khâm mở ra liền thấy bên trong thật sự chỉ có cái quần lót dùng một lần. Nhưng đối phương là Tôn Tường, quả thật chẳng thể trông mong cậu ta còn có thể mua thêm cái gì khác.

Tiêu Thời Khâm mặc đồ của Tôn Tường. Anh lau một đường trên tấm gương đọng hơi nước, cảm thấy chẳng tài nào nhìn thẳng vào bản thân trong gương. Nếu giờ đi ra, chắc chắn Tôn Tường sẽ cười như điên liền ba phút.

Tiêu Thời Khâm muốn ngủ luôn trong phòng tắm.

Do dự một hồi, Tiêu Thời Khâm quyết định vẫn phải ra ngoài. Tiếng cười như mưa rền gió dữ không hề xuất hiện. Tôn Tường chưa thay quần áo đã nằm nghiêng người ngủ trên giường. Khi trước cậu ta cũng không có thói quen thay đồ ngủ, thường xuyên mặc gì ra ngoài thì về nhà cũng đóng nguyên thế ấy rồi chui vào giường, cùng lắm thì cởi áo len với áo khoác. Tiêu Thời Khâm nhìn chốc lát rồi đắp chăn lên giúp cậu ta.

Thực ra lúc bắt đầu yêu đương với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm cũng chưa chuẩn bị đầy đủ về việc sẽ yêu một người con trai. Hơn nữa, theo nhận định của anh, Tôn Tường cũng chẳng hơn gì. Xuất phát từ thái độ trách nhiệm cao, Tiêu Thời Khâm nghiêm túc tìm hiểu không ít vấn đề, thậm chí còn lên cả diễn đàn dành cho người đồng tính để tích cóp tri thức. Trên ấy còn có một bài post chuyên thảo luận về các tuyển thủ nam thần của Vinh Quang. Tiêu Thời Khâm ấn vào xem, phát hiện người được yêu thích nhất hóa ra lại là Hàn Văn Thanh, lúc đó suýt nữa sốc chết. Kéo xuống thêm chút nữa lại thấy trong đó có không ít người YY Tôn Tường, nói rằng tám múi cơ bụng của cậu ta ngầu đét đèn đẹt, có người nhận định cậu ta là 0, cũng có người cho là 1, có người muốn cậu ta mặc cái này cái kia, làm thế nọ thế chai… Nói chung là ngữ điệu càn rỡ không gì cản nổi. Tiêu Thời Khâm đọc một lát đã cảm thấy chịu không nổi, anh nhanh chóng tắt máy tính. Sau lưng, Tôn Tường đang nằm sải lai trên giường anh ngủ trưa.

Đại khái là vì tăng tiến tình cảm, những ngày xưa ấy Tôn Tường rất hay chạy sang phòng Tiêu Thời Khâm, đôi khi là hai người chơi game cùng nhau, có lúc lại là Tôn Tường chạy sang phòng anh chiếm giường ngủ trưa. Dù sao Tiêu Thời Khâm cũng không ngủ, có lẽ đây là nguyên nhân khiến anh thấp hơn Tôn Tường.

Tiêu Thời Khâm ghé người tới, nghiêm túc quan sát Tôn Tường. Lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng chỉ tính riêng mặt mũi thôi, Tôn Tường đã rất có sức hút.

Kỳ lạ là trước đó anh chưa bao giờ ý thức được điều này. Đối với anh, việc Tôn Tường đẹp trai giống như một con cá chụp đèn giữa lòng biển sâu, tồn tại, nhưng anh chưa từng cảm nhận thấy. Nhưng vào giờ khắc này, lần đầu tiên anh chợt phát hiện ra rằng Tôn Tường thực sự đẹp.

Điều này chứng minh chí ít anh không yêu cậu ta vì ngoại hình, Tiêu Thời Khâm chột dạ nhớ lại, có lẽ đó là yêu thật cũng nên.

Anh nín thở, cúi đầu hôn lên môi Tôn Tường, thậm chí còn bạo gan hôn sâu một chút. Tôn Tường đang ngủ nhưng vẫn rất phối hợp, hơn nữa còn hợp tác hơn lúc thức nhiều.

Những câu chữ dâm tà trên diễn đàn khi nãy lập tức bay biến khỏi đầu óc Tiêu Thời Khâm, anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cực kỳ yên bình, hạnh phúc lạ thường, còn có cảm giác tự hào khi có được điều mà người khác không có.

Sau đó Tôn Tường mở mắt.

Mặt cậu ta đỏ bừng nhưng lại không cam chịu yếu thế nên bèn hung hăng ghìm chặt Tiêu Thời Khâm lại hôn một lúc nữa.

Về sau, vì Tiêu Thời Khâm đứng đắn và Tôn Tường ngây thơ nên hơn phân nửa những kiến thức anh học tập được đều không dùng tới. Tiêu Thời Khâm chỉ nhớ hai người họ đã hôn môi rất nhiều lần, dường như mỗi lần như vậy đều có thể khiến Tiêu Thời Khâm có được cảm giác hạnh phúc nho nhỏ. Tình yêu không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống nhưng anh luôn cảm thấy dù sau này yêu đương với người nào đó khác, có lẽ anh sẽ không dễ dàng vui vẻ thỏa mãn, chẳng chút đòi hỏi như vậy. Chắc đây là trạng thái riêng có của mối tình đầu.

3.

Sáng hôm sau, lúc Tiêu Thời Khâm thức dậy, Tôn Tường đã chỉnh trang xong xuôi. Tiêu Thời Khâm mò mẫm trên đầu giường hồi lâu rồi thốt lên: “Kính của tôi đâu rồi?” Anh hỏi Tôn Tường.

Tôn Tường bước tới, Tiêu Thời Khâm phát hiện kính của anh đang nằm trên mặt cậu ta. Tôn Tường ở rất gần nên người cận thị nặng như Tiêu Thời Khâm vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan của cậu ta.

“Anh cận 5 độ à?” Tôn Tường hỏi.

“Mắt trái 6.5, mắt phải 5.6.” Tiêu Thời Khâm lấy lại cặp kính, đeo lên mắt mình, “Hôm nay cậu muốn đi đâu?”

“Chỗ các anh có hoa anh đào đúng không, tôi muốn đi ngắm.”

“Hoa anh đào đã tàn hết rồi.”

“Khoa học kỹ thuật phát triển vậy mà không thể làm nhà kính trồng anh đào à?”

“Không làm được.”

“Chán vậy, thế thì còn gì chơi nữa.” Tôn Tường cúi đầu nhìn điện thoại, “Tôi tới Vũ Hán cả đống lần rồi.”

“Cậu có muốn đi ăn sáng trước không?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

“Muốn.” Tôn Tường ngẩng đầu, “Chỗ các anh có một nơi gọi là Hẻm Hộ Bộ nhỉ.”

“Đúng.”

“Vậy đi thôi.”

Tiêu Thời Khâm cảm thấy thân là một người bản địa, anh đến Hẻm Hộ Bộ cùng Tôn Tường quả thật là chân tình chốn nhân gian. Trong quan niệm của anh, đó là nơi chỉ khách du lịch mới tới. Hầu như anh đều ăn sáng ở canteen Lôi Đình, canteen Lôi Đình có rất nhiều món, giá rẻ đồ ăn ngon. Nhưng thật đúng đắn khi dẫn Tôn Tường tới đây. Sức ăn của Tôn Tường lớn đến đáng sợ, dọc đường đi, đồ ăn gì cũng phải mua. Nếu đổi lại là tới canteen Lôi Đình, chắc chắn không đủ thể loại cho cậu ta chọn như vậy.

“Đừng lãng phí.” Tiêu Thời Khâm cản lại, “Ăn xong cái này rồi mua tiếp.”

“Anh yên tâm, tôi mới no có ba phần thôi.” Tôn Tường cắn bánh bột mỳ, đáp.

Tôn Tường không mang tiền mặt theo người. Ăn chán ăn chê vẫn là Tiêu Thời Khâm vươn tay viện trợ trả tiền giúp. Đến khi anh mua được bánh chuối chiên về, Tôn Tường đã ăn hết sạch đồ trong mấy hộp giấy mua khi nãy.

Tôn Tường vứt hết rác vào thùng rồi vui vẻ chạy tới quầy đồ ăn vặt tiếp theo. Tiêu Thời Khâm không tài nào ngăn cản nổi.

Tôn Tường ăn hết các món mà không cần biết đó có phải đặc sản địa phương hay không, từ đầu đến cuối chưa món nào nói không ăn được. Tiêu Thời Khâm nghi ngờ có khi nào Luân Hồi ngược đãi Tôn Tường không, chứ hồi ở Gia Thế, lượng ăn của cậu ta vẫn rất bình thường mà.

“Cậu ăn từ từ.” Tiêu Thời Khâm nói, “Tôi không cướp của cậu.”

“Sao anh không ăn? Anh như thế thì lấy đâu ra sức.”

Tiêu Thời Khâm tiến lên gọi cho mình một bát mỳ khô. Anh không cảm thấy đồ ăn ở đây ngon hơn. Hiện giờ anh đang cầm trên tay một gói lưỡi vịt lớn do Tôn Tường mua. Anh cảm thấy chỉ nhìn Tôn Tường ăn thôi đã đủ no rồi.

Hai người đi thẳng tới chỗ không có hàng quán nào. Ngẩng đầu lên, trước mắt chính là cầu sông Dương Tử. Bờ sông gió lớn, Tiêu Thời Khâm nhìn tóc Tôn Tường bị thổi bay tán loạn đầy mặt và cổ.

“Ở đây trông khí thế hơn bên chỗ Đường Hạo nhiều.” Tôn Tường ngửa cổ chụp hình cây cầu.

Tiêu Thời Khâm không có cảm giác gì. Anh chỉ đang chú ý tới lan can bên bờ sông có khắc khá nhiều chữ và ký hiệu. Áng chừng trăm mét có khoảng tám hình trái tim và vô số cái tên với đường nét méo mó.

“Ôi đệch, anh xem, đây còn có người tên Lý Hiên này!” Tôn Tường hét to.

Tiêu Thời Khâm nhìn thử, quả đúng là Lý Hiên nhưng chắc không phải Lý Hiên bên Hư Không. Lý Hiên này có vẻ yêu đương với một người họ Tiết không rõ là nam hay nữ.

“Cậu tìm thử xem, chưa biết chừng có cả Tôn Tường.”

“Không tìm, dù sao cũng toàn những cái tên không có đạo đức công cộng. Người thật sự có bản lĩnh chẳng ai khắc tên mình vào những chỗ thế này đâu.”

Nghe đáp vậy, Tiêu Thời Khâm cũng thấy mừng, may mà Tôn Tường không bị ứng dụng tà ác kia tẩy não hoàn toàn. Nếu hai người họ thực sự khắc tên ở đây thì quá thấp kém rồi.

Vào thời điểm nào đó trong quá khứ, dường như Tôn Tường từng nói với anh rằng nếu có một ngày tên của hai người họ được viết cạnh nhau thì đó phải là trên tấm giấy chứng nhận quán quân giải khiêu chiến, sau đó là chiếc cúp tổng quán quân Liên minh chuyên nghiệp rồi còn nhiều và nhiều hơn nữa. Có lẽ đến giờ Tôn Tường đã không còn nhớ rõ chuyện này, dù sao thì những ước mong đó cũng không trở thành sự thật. Trước mặt họ bây giờ là tiếng nước sông xám xịt cuộn chảy và tiếng còi xe ồn ã. Mặt trời chói chang treo cao, cây cầu lớn cong cong tựa như một con quái vật siêu thực vắt ngang qua đỉnh đầu.

Giữa gió sông, chiếc áo phông hình đầu lâu của Tôn Tường bị thổi thốc lên như tờ giấy nhưng Tiêu Thời Khâm lại cảm thấy lưng mình nóng ran, mồ hôi đang rịn ướt từng chút từng chút một.

Tôn Tường vẫn luôn nhìn anh, đột nhiên lên tiếng: “Chuyện Nhỏ, anh mặc bộ này trông thật kỳ quái.”

“Giờ cậu mới phát hiện ra à.” Đầu Tiêu Thời Khâm hơi ong ong vì bị gió thổi.

Yêu đương với Tôn Tường có lẽ là chuyện không đâu nhất Tiêu Thời Khâm từng làm trong hơn hai mươi năm cuộc đời. Đến giờ Tiêu Thời Khâm vẫn nhớ rõ buổi tối khởi đầu của tất thảy kia. Lúc đó anh vừa rời khỏi phòng Tôn Tường để trở về phòng mình, cảm giác bất lực như thể bị chặn đường cướp sạch. Đó giờ anh chưa từng đánh trận chiến nào mà chưa chuẩn bị, dẫu vậy, lúc này đây, anh thật sự chưa chuẩn bị chút gì cả. Theo lẽ thường, anh cần phải liệt kê đầy đủ, tính toán tỉ mỉ, cân nhắc lợi hại xong mới quyết định thực hiện bước tiếp theo. Nhưng Tôn Tường căn bản không hề quan tâm nhiều đến thế, xem ra cậu ta thậm chí còn chẳng lo lắng đến khả năng Tiêu Thời Khâm không thích mình. Cậu ta quả thật là một thanh niên bộp chộp ngang ngược.

Theo một logic nào đó, hai người họ là lâu ngày sinh tình. Nhưng chính Tiêu Thời Khâm còn chưa hình dung ra được “tình” được sinh ra này là tình gì, sinh đến giai đoạn nào rồi thì Tôn Tường đã lao thẳng tới.

Càng đau khổ hơn chính là Tiêu Thời Khâm vẫn không có chút năng lực phản kháng nào với logic như ăn cướp này của Tôn Tường hệt như ngày thường.

Bộ não vận hành chuẩn xác của anh bị nhiệt huyết chấn động một lát, đến khi tỉnh táo lại, người đang ở gọn trong vòng ôm của Tôn Tường.

Xương sườn đau quá, anh nghĩ, sức Tôn Tường lớn quá.

Đồng chí thì cũng là người, cũng có ưu khuyết điểm. Cứ thả lỏng, bình tĩnh nào.

Tiêu Thời Khâm vừa nghĩ thế, vừa hốt hoảng mở QQ, cảm thấy bản thân cần tìm người tâm sự hết những chuyện này. Xuống khỏi sàn đấu, anh chính là một nam thanh niên bình thường và hơi chậm tiêu. Anh xem đi xem lại trong các nhóm riêng, cuối cùng cảm thấy nói với ai cũng không ổn lắm. Tìm Chu Trạch Khải thì sao nhỉ. Chắc hẳn Chu Trạch Khải sẽ không nói lung tung khắp nơi, Tiêu Thời Khâm cam chịu, nghĩ.

Cuối cùng anh tìm tới Dụ Văn Châu. Mối quan hệ cá nhân giữa anh và Dụ Văn Châu coi như không tồi, hơn nữa người kia thông minh, hiểu chuyện, già dặn, như thể cư trú bên trong thân xác trẻ trung ấy là một cán bộ kỳ cựu 85 tuổi đã về hưu. Chưa biết chừng còn có thể cho Tiêu Thời Khâm vài lời khuyên.

Diệt Linh Sinh: “Tôi tâm sự với cậu một chuyện nhé.”

Dụ Văn Châu gửi lại một icon mỉm cười khiến Tiêu Thời Khâm sởn tóc gáy.

Diệt Linh Sinh: “Cậu đồng ý với tôi sẽ không kể cho Hoàng Thiếu Thiên đã nhé.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Có liên quan đến chiến đội à?”

Diệt Linh Sinh: “Không liên quan. Là chuyện cá nhân.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Ok.”

Diệt Linh Sinh: “Tôi có người yêu rồi.”

Một lúc lâu sau cũng không thấy Dụ Văn Châu trả lời.

Diệt Linh Sinh: “… Chậc. Không làm phiền cậu nữa.”

Lần này Dụ Văn Châu trả lời rất nhanh: “Không sao, cậu cứ nói đi.”

Diệt Linh Sinh: “Giờ tôi đang khá hỗn loạn. Tôi cảm thấy không nên có mối tình này.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Có phải bạn gái cậu là đồng nghiệp không?”

Tiêu Thời Khâm toát mồ hôi lạnh: “… Không phải… Phải.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Rốt cuộc là phải hay không phải?”

Diệt Linh Sinh: “Coi như thế đi.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Ông chủ bên cậu có biết không?”

Diệt Linh Sinh: “Vẫn chưa biết. Tạm thời bọn tôi không định để anh ta biết.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Cũng đúng, Gia Thế bên cậu giờ đang là giai đoạn nhạy cảm, chuyện như thế không công khai vẫn hơn. Tình huống trong đội vốn đã đủ phức tạp rồi.”

Nhắc đến chiến đội, hai người cũng trò chuyện nhiều thêm vài câu, nói từ phối trí trong đội cho đến phương hướng chiến thuật tương lai của Liên Minh. Dẫu sao thì hiện tại hai người cũng không có xung đột lợi ích gì, tán gẫu thoải mái hơn nhiều. Loáng cái, Tiêu Thời Khâm cũng sắp quên mất chuyện yêu đương anh nói khi đầu.

Dụ Văn Châu thình lình nói: “Là Tôn Tường tỏ tình trước à?”

Diệt Sinh Linh: “……………………………………………………………………………..”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Chậc, tôi chỉ đùa chút thôi… Nhưng mà nhìn phản ứng của cậu, chẳng lẽ thật sự là cậu với Tôn Tường.”

Diệt Linh Sinh: “……………………”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “Vậy cũng không sao, dũng cảm lên, tôi chúc phúc cho hai người. Tôi đi ngâm chân để bình tĩnh một chút.”

Diệt Linh Sinh: “Tạm biệt.”

Sách Khắc Tát Nhĩ: “… Thật sự là Tôn Tường tỏ tình trước hả?”

Diệt Linh Sinh: “Đi ngâm chân nhanh lên, nước sắp nguội hết rồi.”

Sở dĩ Tiêu Thời Khâm lạnh lùng kết thúc cuộc trò chuyện này không chỉ bởi bị Dụ Văn Châu đoán trúng mà chủ yếu là do anh nghe thấy động tĩnh từ phòng Tôn Tường bên cạnh.

Anh căng thẳng áp tai lên tường, nghe thấy trong phòng Tôn Tường toàn tiếng nhạc. Không biết là thể loại nhạc gì, chỉ nghe toàn bùm bùm chát chát, hình như còn có cả tiếng Tôn Tường đang hát theo.

Vui vẻ vậy à, Tiêu Thời Khâm băn khoăn.

Yêu đương với anh thật sự là chuyện đáng để vui đến mức đó sao?

Anh cũng tự vấn bản thân về điều ấy rất nhiều lần rồi nhưng đến tận hôm nay, anh vẫn chưa tìm ra đáp án.
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
4.

Tôn Tường ăn no căng bụng, đứng tựa vào lan can không muốn nhúc nhích. Tiêu Thời Khâm lấy khăn giấy đưa cho cậu ta.

“Chúng ta đi đâu tiếp.” Tôn Tường hỏi.

“Cậu chọn đi.”

“Tôi chẳng có nơi nào muốn đi cả.”

“Vậy thì về khách sạn?”

Nhắc đến việc quay về, Tôn Tường có hơi buồn bực: “Chỗ này của các anh không có gì hay ho nữa à?”

“Không có. Hay cậu muốn đến Lầu Hoàng Hạc, Đài Cổ Cầm này nọ?”

“Vậy có gì chơi vui không?”

“Không có gì chơi vui hết.” Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ đáp, “Nếu không thì chúng ta đi dạo bộ một lúc cho tiêu rồi lại tìm một tiệm cơm gia đình.”

Tôn Tường cũng không mấy hài lòng với sắp xếp thế này, nhưng nói thẳng, tuy đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau, hai người họ cũng chẳng khác đám trạch nam nghiện game là mấy, đều chẳng có kinh nghiệm hẹn hò gì cả.

“Hay là cậu xem đề xuất trong bí kíp của cậu đi.” Tiêu Thời Khâm nói, “Thời điểm này chúng ta nên làm gì?”

Tiêu Thời Khâm luôn là người tốt tính nhưng anh vẫn không khỏi cảm thấy rằng có lẽ trên đời này chẳng mấy ai hết lòng quan tâm giúp đỡ bạn trai cũ như anh.

Đã chia tay lâu vậy rồi, giờ lại ở cạnh Tôn Tường nhưng anh cũng không hề cảm thấy xấu hổ, buồn phiền hay xa cách. Tiêu Thời Khâm thậm chí hoài nghi rằng mối quan hệ giữa hai người từ đầu đã là như vậy, dù có yêu nhau hay không thì cũng không có gì khác biệt.

Trước đây, khi còn ở Gia Thế, hai người không có thời gian đi chơi riêng. Dù sao thì đó cũng là những ngày tháng ngắn ngủi nhưng vô cùng bận rộn. Chỉ đến giai đoạn đánh offline của giải khiêu chiến, ở Bắc Kinh một thời gian dài, Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường mới bớt chút thì giờ đi hết những điểm tham quan nên đi.

Lúc mới đầu, Tiêu Thời Khâm còn cảm thấy rất áy náy và tội lỗi về hành động tách lẻ của hai người, cho rằng như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sự đoàn kết của đội ngũ. Nhưng thời gian ấy, mối quan hệ của Tô Mộc Tranh với các thành viên khác trong đội có hơi tế nhị, căn bản cũng chẳng đi theo tập thể cùng mọi người. Vừa đến thời gian hoạt động tự do, ai nấy đề về nhà gặp gia đình. Tôn Tường kéo anh ra ngoài, Tiêu Thời Khâm cũng không có cách gì từ chối.

“Bởi vì tôi mới là bạn trai anh.” Tôn Tường nói, “Anh đừng quan tâm tới người khác.”

Tôn Tường dẫn anh đến hồ Hậu Hải chèo thuyền. Trong miêu tả của cậu ta, hồ Hậu Hải phong cảnh tuyệt đẹp, đèn hoa rực rỡ, nhưng thời gian hai người tới không đúng lắm, bên hồ chỉ có từng chiếc xích lô chậm rãi đi qua. Những người lái xích lô trông khá nghèo túng nhưng tán gẫu rất vui, như thể họ biết hết tám đời tổ tông trong từng con ngõ nhỏ. Ngoài ra còn có vài cụ ông dắt chó đi dạo ven hồ. Tiêu Thời Khâm mới đi vài bước đã cảm thấy bản thân đang hòa nhập vào cuộc sống về hưu. May mà ở bến thuyền có rất nhiều thuyền nhỏ màu sắc rực rỡ. Tôn Tường muốn cả hai cùng ra hồ chơi một vòng.

Cậu ta chọn một chiếc thuyền nhỏ màu xanh biếc, vô cùng hào hứng chèo thuyển thẳng ra giữa hồ. Tiêu Thời Khâm cảm thấy với thể lực đó, dù đạp xe đạp, Tôn Tường cũng có thể đạp ra tốc độ rất cao. Anh ngạc nhiên phát hiện ra rằng bản thân hơi say sóng.

“Chúng ta dừng ở đây một lúc đi.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Để làm gì.”

“Ở đây rất thoải mái lại không có ai khác cả, rất phù hợp.” Tiêu Thời Khâm nói.

Quả thực, mặt nước sạch sẽ, chỉ có chiếc thuyền nhỏ xanh biếc của hai người dập dềnh trên hồ. Ở nơi xa hơn là dương liễu và những chiếc bóng của chúng đang đung đưa trong gió.

Tôn Tường sờ sờ mũi.

“Phù hợp gì?” Cậu ta hỏi.

“Phù hợp để tôi nói cậu nghe một chút về chiến thuật trong trận kế tiếp.”

Tiêu Thời Khâm lấy một cuốn sổ nhỏ màu đen từ trong ngực áo, mở ra.



Tôn Tường cũng chẳng hề bất mãn chút nào trước hành động không đầu không đuôi này. Cậu ta nghiêng người sang như mọi thường vẫn làm, còn lấy một quả quýt từ trong túi nilon ra, vừa bóc quýt, vừa nghe Tiêu Thời Khâm nói.

Tiêu Thời Khâm nói hết nội dung một trang cũng vừa lúc Tôn Tường bóc xong quýt, chia một nửa, nhét thẳng vào miệng Tiêu Thời Khâm.

“Anh mau nghỉ ngơi chút đi, để tôi tiêu hóa cái đã.” Nói rồi, Tôn Tường cầm lấy sổ ghi chép của Tiêu Thời Khâm.

“Chữ anh khó đọc quá.” Tôn Tường sắp dán cả mũi mình lên cuốn sổ mà vẫn không luận ra chữ nào với chữ nào.

“Chỗ nào không rõ? Để tôi nói lại cho.”

Tôn Tường bật cười, “Âyda, anh trông cứ như giáo viên tiểu học của tôi ấy.”

“Cậu vẫn còn nhớ giáo viên tiểu học của mình à?”

“Nhớ không rõ lắm.” Tôn Tường thành thật đáp.

Vậy nên rất khó có thể nói chuyện phiếm với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm chỉ đành tiếp tục bàn chiến thuật với cậu ta. Nói một hồi, Tôn Tường đột nhiên lên tiếng: “Phải rồi, Chuyện Nhỏ.”

“Sao thế?”

“Có lẽ tôi muốn hôn anh một cái.” Tôn Tường nói.

Tiêu Thời Khâm thoáng ngây người. Anh cảm thấy Tôn Tường thật sự ngây thơ đến mức khiến người ta tức điên lên được. Trong lúc anh vẫn còn đang suy nghĩ, Tôn Tường đã đột ngột đứng dậy, muốn bước sang phía Tiêu Thời Khâm. Chiếc thuyền bắt đầu chênh chao dữ dội, lắc lư Tiêu Thời Khâm nghiêng trái ngả phải.

“Cậu đừng di chuyển! Đang trên hồ, tự nhiên đứng dậy lật thuyền bây giờ.” Tiêu Thời Khâm vội hét.

Phòng chừng Tôn Tường cũng hoảng khi thấy thuyền lắc lư như thế, cả người cứng đờ lại như hóa đá, không dám động đậy gì.

Tiêu Thời Khâm cẩn thận nhổm dậy, ấn vai Tôn Tường để cậu ta từ từ ngồi trở lại. Hai người cứ duy trì tư thế ngớ ngẩn này, đợi đến khi thuyền hết chao đảo, Tiêu Thời Khâm mới cúi đầu, chạm lên môi Tôn Tường. Anh hôn rất nhẹ, không biết là sợ Tôn Tường giật mình hay sợ kinh động đến chiếc thuyền.

Tôn Tường vui vẻ nhìn anh, nói: “Có vị quýt.”

Giờ Tiêu Thời Khâm nhớ lại chuyện này chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, ước sao anh có thể sống lại một lần, sửa chữa tất cả những sai lầm đã xảy ra cho đúng. Chỉ là khi ấy, hai người họ đều cảm thấy đó là một buổi hẹn hò rất tuyệt vời và thành công.

Có lẽ Tôn Tường đã đúng, bọn họ thật sự cần một cuốn bí kíp chỉ dẫn.

5.

“Nó nói… Chúng ta nên đi xem phim.” Tôn Tường nhìn điện thoại, nói.

Ý tưởng rất hay, vấn đề là Tiêu Thời Khâm chẳng bao giờ đi xem phim cả. Lần cuối cùng bước chân vào rạp phim là từ hồi anh học lớp bốn. Thậm chí anh còn chẳng biết có phim gì đáng xem.

“Kiếm cái khác đi.” Anh nói.

“Vậy tới Lôi Đình. Tôi vẫn chưa đi tham quan lần nào hết.”

Tiêu Thời Khâm nhíu mày hoài nghi: “Bí kíp này của cậu biết cả câu lạc bộ Lôi Đình?”

Tôn Tường: “Anh quan tâm nhiều thế! Bí kíp biết tất cả mọi thứ đấy!”

Tiêu Thời Khâm cũng không muốn đôi co mãi với cậu ta. “Lôi Đình không có gì thú vị cả. Cậu đi thì đừng chê chán.” Anh nói.

Lúc Tiêu Thời Khâm mặc bộ đồ kỳ quái kia bước vào cửa chính, bảo vệ thiếu điều lấy điện thoại ra chụp ảnh lại. Tiêu Thời Khâm nghiêm khắc nhắc nhở người kia ngừng lại. “Đừng kể lung tung, nhất là với tiểu Đới.”

“Đới Nghiên Kỳ bên đội anh hung dữ vậy luôn hả. Đến cả anh cũng sợ, có còn chút uy phong của đội trưởng nào không thế.” Tôn Tường rất bất mãn.

“Đâu có, bình thường tiểu Đới vẫn ngoan lắm.” Tiêu Thời Khâm đáp, “Nghe cậu nói thế, chắc hẳn Chu Trạch Khải rất có uy với các cậu nhỉ.”

“Cũng đại khái, mọi người đều là bạn bè với nhau, chưa nói tới uy hay không uy gì gì đó, dù sao thì anh ta mạnh nhất nên là sếp sòng thôi.”

Lúc nói mấy câu này, Tôn Tường rất tự hào. Cậu ta thật lòng cảm thấy vừa ý với trật tự đơn giản như vậy.

Luân Hồi đối với Tôn Tường có lẽ cũng giống như Lôi Đình với Tiêu Thời Khâm, anh thầm nghĩ, sắp xếp như vậy mới là tốt nhất. Nơi hai người họ đang ở hiện giờ chính là chỗ phù hợp nhất dành cho mỗi người.

Vậy Gia Thế được tính là gì?

Vì kết cục đáng buồn kia, hiện giờ rất hiếm khi họ nhớ lại những ngày ở Gia Thế. Tiêu Thời Khâm cảm thấy nửa năm qua Tôn Tường không hề liên lạc với anh chắc cũng do nguyên nhân này.

Nhưng đối với họ, Gia Thế cũng không phải biểu tượng cho sự thất bại và khổ sở.

Tiêu Thời Khâm hiểu rất rõ rằng nếu không có đoạn quá khứ ở Gia Thế kia, hai người đã không đứng ở vị trí như ngày hôm nay, dẫu cho họ phải chia cách chính vì lý do ấy.

Suốt dọc đường đi, Tôn Tường hết nhìn trái lại ngó phải, hứng thú với tất cả mọi thứ. “Các anh không có nổi mười máy tính thì bình thường đấu đoàn đội thế nào?” Tôn Tường hỏi.

“Cậu nghe Diệp Tu nói linh tinh rồi. Anh ta đến từ năm đầu tiên Lôi Đình ra mắt, hồi đó, nếu không quan tâm đến cấu hình thì cũng vớt vát đủ mười máy. Còn nếu không đủ, đám nhóc ở trại huấn luyện, cứ ai có laptop riêng là được qua cửa luôn.”

“À… Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Phòng ký túc. Tôi thay đồ đã.”

Tiêu Thời Khâm chọn một con đường vắng vẻ nhất bằng sự quen thuộc đường đi lối lại của mình. Hôm nay là cuối tuần, câu lạc bộ không có quá nhiều nhân viên công tác nhưng trên đường vẫn gặp vài người. Phản ứng của họ đa phần đều như nhau, nhìn Tiêu Thời Khâm rồi nhìn Tôn Tường, xong lại nhìn hình đầu lâu trên áo Tiêu Thời Khâm, quên luôn cả việc chào hỏi.

Tiêu Thời Khâm rảo bước vội vã.

Vượt qua muôn núi ngàn sông, cuối cùng hai người cũng đến được cửa phòng ngủ. Tiêu Thời Khâm nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa. Vào phòng rồi, anh thở phào một hơi thật dài.

“Cậu ngồi tạm một lát. Tôi thay bộ đồ.”

Phòng của Tiêu Thời Khâm hiện tại giống hệt như hồi ở Gia Thế, sạch sẽ tươm tất, không có đồ đạc thừa thãi. Khi trước, anh thường không muốn sang phòng Tôn Tường lắm, chủ yếu là đối với anh, phòng ở của cậu ta rất đáng quan ngại —— quần áo trải trên sàn nhà, đồ ăn vặt nhét trong tủ quần áo, trên bàn cái gì cũng có thể có, còn có khả năng lấy ra vài tấm thẻ tài khoản từ trong ngăn kéo để tất. Anh sợ rằng có khi ở trong căn phòng đó chưa được mười phút, anh sẽ không nhịn được mà giúp cậu ta dọn dẹp, sắp xếp lại.

Thay xong quần áo quay ra, anh thấy Tôn Tường đang ngắm nghía đồ đạc trên bàn anh: Cây xương rồng hình cầu, ảnh chụp tập thể của Lôi Đình, figure Diệt Sinh Linh, còn có mô hình Nhất Diệp Chi Thu bán thành phẩm bằng đất sét.

Tôn Tường đang trừng mắt, lom lom nhìn Nhất Diệp Chi Thu.

Tiêu Thời Khâm hơi ngượng ngùng cầm lên.

“Lúc đi không biết sao lại nhét nó trong hành lý, quên trả cậu.”

Khi đó Đào Hiên muốn Tôn Tường thành Chu Trạch Khải thứ hai, quả thực đã tiêu tốn không ít. Trang bị của Nhất Diệp Chi Thu được thay đổi đúng là thời cơ tốt để ra mắt nendoroid. Sau khi hoàn thành tạo hình phôi, bán thành phẩm kia được đưa đến cho Tôn Tường đầu tiên. Tôn Tường lại khoe với Tiêu Thời Khâm một hồi, cuối cùng kết luận rằng chân của Nhất Diệp Chi Thu này ngắn quá, không đủ uy phong, muốn Đào Hiên cho chỉnh sửa lại.

Đào Hiên phản hồi ý kiến này, bên kia còn chưa sửa xong, Gia Thế đã rơi vào khủng hoảng. Bán thành phẩm đó cứ đặt mãi trên bàn Tiêu Thời Khâm như vậy. Lúc anh rời đi, nó cũng được xếp chung vào trong hành lý, mang về Lôi Đình.

“Anh thích Nhất Diệp Chi Thu vậy sao?” Tôn Tường hỏi.

“Không…”

“Giờ bên tôi cũng đang làm figure Nhất Diệp Chi Thu, tỉ lệ 1/8, ngầu lắm, làm xong tôi tặng anh một con.”

“Thực ra tôi không thích Nhất Diệp Chi Thu đến thế đâu.” Tiêu Thời Khâm nói như bị ma xui quỷ khiến, “Chỉ là lúc đó nghĩ đến cậu nên mới đặt ở đây.”

Tôn Tường không nói gì.

Lúc không nói tiếng nào, cậu ta trông ngầu vô cùng nhưng cũng khiến người ta khó chịu. Tiêu Thời Khâm cảm thấy chẳng ai dám nói cho cậu ta biết về điều này.

“Anh để Nhất Diệp Chi Thu ở chỗ này, sau đó ngồi đây, gọi điện thoại cho tôi, nói không muốn ở bên tôi nữa.” Tôn Tường nói.

Tiêu Thời Khâm nhớ lại một chút, đáp: “Cũng gần như vậy.”

Tôn Tường hung hăng chọc lên mặt Nhất Diệp Chi Thu một cái.

“Đồ tồi.” Cậu ta nói.

6.

Có đánh chết Tiêu Thời Khâm cũng không ngờ được chuyện đầu tiên anh làm sau khi trở về Lôi Đình lại là khóc lóc một trận trước mặt mọi người. Khóc xong, anh cảm thấy mình đã thay da đổi thịt, trở thành một con người mới, một Tiêu Thời Khâm bản 2.0.

Tiêu Thời Khâm 2.0 đi vào ký túc xá, lấy chìa khóa mở cửa căn phòng ngủ của đội trưởng. Tiêu Thời Khâm 2.0 quét dọn phòng, sắp xếp giường, mở vali hành lý, lấy hết toàn bộ đồ đạc bên trong ra…

Tiêu Thời Khâm 2.0 phát hiện thấy mô hình Nhất Diệp Chi Thu bằng đất sét kia. Anh chợt nhớ lại điều chỉ thuộc về Tiêu Thời Khâm 1.0.

Mô hình nhân vật be bé bằng đất sét trừng to mắt, đầu chiến mâu dài nhỏ chĩa thẳng vào anh, trông có vẻ rất uy phong khí thế. Đáng ra nó phải được tỏa sáng lấp lánh, nhưng hiện giờ chỉ có thể như thế này.

Tiêu Thời Khâm 2.0 đặt Nhất Diệp Chi Thu trên bàn ngắm nhìn một lát. Anh lấy điện thoại ra, bấm số. Một lát sau, có người bắt máy.

Tôn Tường đã đến Thượng Hải được vài ngày. Hôm cậu ta đi, Tiêu Thời Khâm 1.0 cũng không tiễn cậu. Sau khi xác định việc chuyển hội, hai người rất ít khi đề cập tới chuyện này, như thể không có bất kỳ chuyện gì phát sinh. Cho đến một ngày nọ, Tôn Tường đột ngột rời đi.

Có lẽ người nghe điện thoại lúc này cũng đã là Tôn Tường 2.0. Cậu ta trẻ tuổi hơn, hệ thống sẽ cập nhật nhanh hơn. Có lẽ cậu ta cũng đang muốn gọi cuộc gọi này. Ý nghĩ ấy giúp Tiêu Thời Khâm 2.0 dễ chịu hơn một chút.

Tiêu Thời Khâm 2.0 nói: “Chúng ta chia tay đi.”

7.

Tôn Tường ghé vào mặt bàn, nếu cậu ta có đuôi thì chắc chắn lúc này nó đang rũ xuống.

Cậu ta rầu rĩ: “Khi đó tôi quên hỏi anh tại sao.”

“Không phải lỗi của cậu.” Tiêu Thời Khâm nói, “Dù sao tôi cũng là đội trưởng một chiến đội, có quan hệ yêu đương với đối thủ cạnh tranh thì không hay lắm.”

Hiển nhiên Tôn Tường hiểu đạo lý này, nhưng cậu vẫn trả lời: “Tôi không cam lòng.”

“Đều đã qua rồi.” Tiêu Thời Khâm nhìn xoáy tóc trên đầu Tôn Tường, cảm thấy hơi ngứa tay, “Thử yêu một người khác cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, cậu là Tôn Tường kia mà.”

“Huống hồ, cậu cũng không nhất định cứ phải thích một ai đó.” Anh tận tình khuyên nhủ Tôn Tường, “Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống. Cậu thấy đấy, hiện giờ cuộc sống của cậu rất phong phú, tổng quán quân giải đấu chuyên nghiệp mới là vấn đề trọng tâm trong cuộc sống của chúng ta…”

Tiêu Thời Khâm càng nói càng cảm thấy bản thân như giáo viên chủ nhiệm đang khuyên nhủ cậu học sinh trung học không nên yêu sớm.

“Cứ cho là những gì anh nói đều đúng đi, chung quy tôi cũng không nói lại anh.” Tầm mắt Tôn Tường dừng ngoài cửa sổ. Tiêu Thời Khâm không biết cậu ta đang nhìn gì, anh chỉ nghe toàn tiếng ve râm ran bên tai.

“Nhưng mà tôi luôn cảm thấy đến giờ tôi vẫn thích anh.” Tôn Tường nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cái thích của Tôn Tường có lẽ là điều Tiêu Thời Khâm không hiểu rõ nhất. Trước kia Tiêu Thời Khâm từng cảm thấy rằng người như Tôn Tường nói nhẹ là suy nghĩ đơn giản, nói nặng thì chính là bạc bẽo vô tình. Là một tuyển thủ xuất phát từ Việt Vân, sau khi đến Gia Thế, dường như Tôn Tường không còn chút liên quan nào với hai chữ Việt Vân cả. Gặp phải người thuộc công hội Việt Vân trong game, cậu ta cũng chẳng kiêng dè gì, vẫn công kích ầm ầm như với tất cả những kẻ ngáng đường khác. Khi đó, bên phía công hội Việt Vân có người chơi nhận ra cậu ta, cất tiếng chào hỏi “Ôi, là anh Tường đấy sao!”, phản ứng của Tôn Tường lần nào cũng như lần nào: “À! Ha ha! Chào!”

Tiêu Thời Khâm thấy cậu ta nói vậy liền biết cậu ta chẳng nhớ ra người kia là ai hết.

Về sau anh hiểu được rằng đó không phải Tôn Tường sai. Tôn Tường không giống anh, ba năm thi đấu chuyển đến ba đội khác nhau, chẳng nơi đâu được coi là nhà. Không có nơi nào có thể khiến cậu lệ nóng tràn mi mà nói “Tôi đã trở về”.

Nhưng hiện tại, điều khiến anh khó hiểu chính là không ngờ lại có một chuyện khiến Tôn Tường kiên trì lâu đến như vậy.

“Cậu lấy con Nhất Diệp Chi Thu này về đi.” Tiêu Thời Khâm đưa cục đất sét nho nhỏ kia cho Tôn Tường, “Coi như là vật kỷ niệm.”

“Tôi không cần.” Tôn Tường cứng đầu từ chối, “Tôi có nhiều Nhất Diệp Chi Thu lắm.”

“Vậy tôi tặng cậu Diệt Sinh Linh.”

“Đừng đùa, Diệt Sinh Linh của anh có goods hả?”

Thật ra vẫn có. Tiêu Thời Khâm kéo ngăn kéo, lấy một bộ huy hiệu ra, là Diệt Sinh Linh và đám đồng bọn linh kiện máy móc bé nhỏ, “Là cậu nói đấy nhé. Tặng cậu.”

“Lôi Đình các anh đúng là nghèo thật, tôi tin rồi.” Tôn Tường vừa nói vừa nhét huy hiệu vào túi.

Tiêu Thời Khâm không biết Tôn Tường lấy huy hiệu Diệt Sinh Linh làm gì, nhưng giờ khắc này, nhìn Nhất Diệp Chi Thu trên bàn, trong lòng anh mơ hồ xuất hiện cảm giác khó xử như vừa trao đổi tín vật đính ước.

“Hay để tôi tặng cậu thứ khác đi.” Anh nói.

Tôn Tường không để tâm đến lời anh nói. Cậu ta đột ngột đứng dậy, phủi phủi tay rất thoải mái.

“Họp bàn xong rồi, tôi cũng nên quay về thôi.” Tôn Tường nói, “Năm giờ bay rồi, tôi phải về khách sạn thu dọn đồ đạc.”

Vào thời điểm nóng nực nhất ngày, hai người cùng ra khỏi câu lạc bộ Lôi Đình. Ánh nắng chói chang, bầu trời quang đãng.

“Chỗ này bắt xe hơi khó.” Tiêu Thời Khâm nói, “Để tôi gọi xe giúp cậu.”

“Được. Hôm nay cảm ơn anh nha.” Tôn Tường nhét tay vào túi áo. Tiêu Thời Khâm biết trong đó có năm chiếc huy hiệu Diệt Sinh Linh.

“Cậu còn chuyện gì muốn nói à?” Tiêu Thời Khâm hỏi.

“Không có gì.” Tôn Tường đáp, “Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”

“Suy nghĩ kỹ càng chuyện gì?”

“Trong bí kíp có nói, từng thật sự thích sẽ không như thế này.” Tôn Tường hơi uể oải, “Vậy nên chia tay là điều tất nhiên.”

Tiêu Thời Khâm hơi cau mày.

“Được rồi.” Tiêu Thời Khâm lên tiếng, “Cậu đã nói đến thế, vậy chúng ta cùng nói về chuyện bí kíp.”

Tôn Tường lập tức trở nên mất tự nhiên.

“Chuyện này có gì hay mà nói. Chẳng phải chúng ta đã họp bàn xong cả rồi sao.”

“Tôi đoán là Giang Ba Đào.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Giang Ba Đào gì chứ?”

“Vậy là Phương Minh Hoa? Chắc sẽ không phải Chu Trạch Khải đâu nhỉ.”

Tôn Tường siết chặt điện thoại nhìn trời, nghiến chặt răng không chịu hé một tiếng.

Tiêu Thời Khâm ghì đầu cậu ta xuống.

“Yêu đương là chuyện của hai người. Bí kíp không dạy cậu điều này sao?”

8.

Ban đầu là cuộc chuyện đêm tiết lộ lịch sử tình yêu của Luân Hồi, chuyện của Chu Trạch Khải tốn mất năm phút, Đỗ Minh kể mười phút, Phương Minh Hoa chuyện nửa tiếng, còn Giang Ba Đào dông dài ước chừng tám mươi lăm phút.

“Anh Đào tình thánh à!” Đỗ Minh sợ hãi kêu lên.

“Không dám nhận.” Giang Ba Đào khiêm tốn, “Anh Minh Hoa còn đang nhìn kia kìa.”

Đến lượt Tôn Tường, cậu ta im lặng một hồi.

Tôn Tường nói: “Tôi từng chia tay một lần.”

“Nhưng gần đây tôi cảm thấy tôi vẫn muốn tiếp tục yêu người kia.”

Câu nói này của Tôn Tường rất có năng lực kích phát đam mê hóng chuyện vô bờ bến trong mỗi con người. Bản thân cậu ra cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian đã khai hết ra dưới sự ép buộc và dụ dỗ của mọi người.

“Ôi đệch, hai người còn có một đoạn tuyệt luyến ở Gia Thế vậy luôn!” Lữ Bạc Viễn thốt lên.

Đỗ Minh: “Tôi hiểu tôi hiểu, tình định Tây Hồ, ngàn năm mong nhớ.”

Chu Trạch Khải: [mỉm cười]

Ngô Khải: “Rồi câu lạc bộ chúng ta thành Pháp Hải cả loạt à…”

Trong lúc mọi người đang nghiêm túc thảo luận ai là Lôi Phong Tháp ai là Tiểu Thanh, Tôn Tường đã không nhịn nổi nữa. “Vậy giờ tôi nên làm gì đây!”

“Để anh Đào chỉ điểm vài chiêu cho.”

Giang Ba Đào hơi xấu hổ, “Được tin tưởng đến vậy cũng chỉ có thể cảm kích thôi. Nhưng chuyện này mỗi người một khác…”

Sau đó, Giang Ba Đào bắt đầu đầu phân tích toàn diện cho Tôn Tường, từ quá khứ đến hiện tại của cậu ta rồi lại từ quá khứ đến hiện tại của Tiêu Thời Khâm, cuối cùng còn thuận đà phát huy trí tưởng tượng về tương lai.

Nghe những lời này, Tôn Tường nhiệt huyết sôi trào, nóng lòng muốn thử, chỉ hận không thể lập tức bay đến Vũ Hán bắt Tiêu Thời Khâm lại.

Sau buổi chuyện đêm gắn kết tình cảm này không bao lâu cũng vừa đúng trận Luân Hồi nghênh chiến Lôi Đình trên sân khách. Mọi người đều vô cùng tin tưởng vào sự rèn giũa tinh thần chuyên nghiệp thường ngày của Tôn Tường. Dù sao trận trước đánh Lôi Đình trên sân nhà, Tôn Tường đối kháng chính diện Tiêu Thời Khâm cũng không chút nương tay, còn phát huy trình độ đỉnh cao. Nhưng còn rèn giũa yêu đương thường ngày, hầu như không ai yên tâm với cậu ta cả.

“Tôi thấy để tụi tôi tham mưu toàn bộ quá trình cho cậu vẫn hơn.” Đỗ Minh nói, “Cậu cập nhật tình hình thường xuyên, tôi bày mưu tính kế cho hai người.”

Tôn Tường vui vẻ đồng ý.

Giang Ba Đào phân tích, một Bậc Thầy Chiến Thuật, tuyển thủ top 3 của Vinh Quang, một trong bốn đại thiên vương tâm bẩn như Tiêu Thời Khâm sẽ có cảm giác tin tưởng tự nhiên vào từ ngữ như đánh giá chuyên môn, phân tích kinh nghiệm, bí kíp bí tịch. Vừa hay trong mớ game giáo dục mô phỏng Đỗ Minh chơi gần đây có một trò tên là Bí kíp tình yêu, quả thực chơi vào là nghiện không rời được tay. Vậy nên để đảm bảo sách lược có thể thực hiện trót lọt, bọn họ quyết định dựa uy người khác, mượn danh nghĩa thế lực thứ ba để bắt gọn Tiêu Thời Khâm bằng một mẻ lưới.

Nhưng tà không thắng chính, chưa qua hai mươi bốn giờ, đội ngũ bọn họ đã bị Tiêu Thời Khâm kéo lưới gom trọn.

“Đưa điện thoại cho tôi.” Tiêu Thời Khâm chìa tay.

Tôn Tường đuối lý, đưa điện thoại cho anh với vẻ không hề tình nguyện.

“Anh đừng đọc chat được không.” Tôn Tường hơi chột dạ.

“Tôi không đọc.” Dẫu sao anh cũng có thể tự đoán được hơn nửa nội dung chat.

“Ừm.”

“Tôi đã hiểu rất rõ suy nghĩ của cậu rồi.” Tiêu Thời Khâm nói, “Vậy nên tôi cũng nói rõ với cậu.”

“Anh nói đi.”

“Sau khi chia tay cậu, tôi không qua lại với ai khác.” Tiêu Thời Khâm nói, “Bởi vì bên phía chiến đội có rất nhiều sự vụ, vả lại tôi cũng không thử nghiệm quá nhiều về phương diện này. Nhưng ở bên cậu từ tối qua đến giờ, tôi cảm thấy không có gì khác khi trước cả.”

Tiêu Thời Khâm hơi căng thẳng. Những lời nói ra lần này anh chưa hề chuẩn bị trước trong đầu, chỉ đành vừa bước vừa tính tiếp. Dù sao thì hiện giờ cả hai đều không có bí kíp chỉ dẫn, họ cùng quay trở về trạng thái mò mẫm như lúc mới yêu. Với vấn đề mà cả hai đều không quá quan tâm và am hiểu, họ như đang thám hiểm trong một hang động tối mò. Ở cuối hang có lẽ có báu vật, quặng mỏ quý giá hay thế ngoại đào nguyên gì đó, chỉ là cứ đi mãi đi mãi, dựa vào trực giác hơn người và năng lực phân tích của bản thân, Tiêu Thời Khâm cảm thấy cuối cùng sẽ chẳng có gì cả. Anh đã dừng lại rất đúng lúc, cuộc thám hiểm nên kết thúc như vậy, hai người vẫn có thể quay lại điểm xuất phát, chờ đợi lần thám hiểm tiếp theo. Tiêu Thời Khâm vốn đã nghĩ như vậy nhưng anh lại đi lòng vòng như gặp ma dẫn lối, quay về nơi cũ, Tôn Tường vẫn còn ngồi nguyên đó chờ anh, cũng là ngốc đến quá đáng.

Tôn Tường nhìn Tiêu Thời Khâm, nói một cách cực kỳ dứt khoát: “Điều ấy chứng tỏ rằng khả năng cao anh vẫn thích tôi.”

Không ổn không ổn không ổn không ổn. Cảnh tượng này cứ thấy quen mắt sao sao á. Tiếng chuông cảnh báo kêu vang trong đầu Tiêu Thời Khâm —— Logic như ăn cướp của Tôn Tường lại online rồi, phải cảnh giác, phải vững vàng, Tiêu Thời Khâm, mày không thể ngã vào một cái hố hai lần!

Tiêu Thời Khâm trấn định đáp: “Vậy bây giờ làm sao?”

Câu hỏi này thật sự như đánh đố Tôn Tường. Từng giọt mồ hôi trượt theo tóc cậu ta rồi rơi xuống đất. Thời tiết thật nóng. Bọn họ đều muốn trở về phòng điều hòa.

Tôn Tường nói: “Tôi… Tôi cảm thấy chúng ta nên khôi phục liên hệ.”

“Được.”

“Sau đó cố gắng gặp nhau nhiều hơn.”

“Xem tình huống thi đấu đã.”

“Với cả… Hết rồi.”

Nói xong được mấy câu đó gần như đã khiêu chiến đến điểm giới hạn xấu hổ của Tôn Tường. Dưới sự hun đúc của chư vị tình thánh Luân Hồi, độ ngây thơ của Tôn Tường vẫn khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Cứ để cậu ta tiếp tục phát huy, có lẽ một trong hai người sẽ say nắng mất. Tiêu Thời Khâm quyết định nên đối tốt với cả hai một chút.

Aiz, nếu có duyên nhất định sẽ đến được với nhau, vừa bước liền hai bước về phía trước, Tiêu Thời Khâm vừa nghĩ.

“Tóm lại,” Tiêu Thời Khâm nói, “Coi như lại giống năm ngoái?”

Tôn Tường mừng rỡ ra mặt nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu.

“Thành giao.”

9.

Dọc đường đi, Tôn Tường liên tục dùng điện thoại báo tin vui với hội anh em, dùng luôn tin nhắn thoại, cực kỳ giống học sinh tiểu học du xuân về phấn khởi kể chuyện cho cha mẹ nghe.

“Hm… Rilakkuma vẫn còn đây, chuẩn rồi!” Cậu ta nói.

Tiêu Thời Khâm nhịn không được, hỏi: “Rilakkuma là cái gì?”

Tôn Tường do dự một lúc rồi mới lấy món đồ hình vuông bé bé màu vàng vàng trong ví ra.

“Là bùa… Bùa hộ mệnh mọi người đưa cho.”

Trên miếng vuông có in hình Rilakkuma và chú gà con nhỏ của gấu đang để tay giơ hũ mật ong, tay ôm lọ kẹo, muốn đáng yêu chừng nào có đáng yêu chừng ấy. Tiêu Thời Khâm vừa sờ một cái đã biết ngay là gì.

“Luân Hồi các cậu tình thú thật đấy…”

Tình anh em Luân Hồi thắm thiết đến mức độ này thật sự đáng sợ. Tiêu Thời Khâm tạm thời không muốn gặp bọn họ, anh đưa Tôn Tường đến khách sạn rồi chào tạm biệt luôn. Cuối cùng Tôn Tường vẫn ôm lấy Tiêu Thời Khâm một hồi. Tiêu Thời Khâm cảm thấy sức cậu ta lại lớn hơn trước rồi.

Say khi ôm xong, Tiêu Thời Khâm nhịn không được, nói một câu phá tan bầu không khí: “Tôi vẫn không rõ cậu ưng tôi ở điểm nào?”

“Anh nói trước đi, anh vừa ý tôi ở điểm nào nhất?”

“Vóc dáng cậu cao ráo.” Tiêu Thời Khâm bịa bừa một câu.

Nhưng Tôn Tường cũng không cảm thấy đáp án này của anh có gì sai. Cậu ta dễ vừa lòng như vậy đó.

Tôn Tường nói: “Nếu vậy thì, để tôi nói anh biết —— tôi thích người đeo kính!”

Tiêu Thời Khâm phát hiện vấn đề chỉ tốt ở vẻ bề ngoài này về sau bớt thảo luận với Tôn Tường sẽ tốt hơn.

Ngoài trời nóng như lò lửa, sảnh khách sạn gần ngay trước mặt nhưng Tôn Tường lại sẵn sàng đứng giết thời gian dưới ánh nắng chói chang cùng anh. Lúc Tôn Tường hứng chí, khắp người cậu ta như tỏa ra ánh sáng, Tiêu Thời Khâm nhìn mà thấy nhức mắt, cấp bách cần có thuốc nhỏ mắt.

Anh cảm thấy có lẽ hai người thật sự đang trở lại trạng thái yêu đương.

Bình tĩnh một chút, giữ tâm trạng như thường.

Giống như bắt đầu một vòng chơi mới trong trò chơi offline, Tiêu Thời Khâm nghĩ, máu đầy thanh, trang bị mới tinh, nội dung cốt truyện vẫn hệt như trước —— lần này nên thong dong hơn chút, thoải mái hơn chút, bước từng bước kiên định trên con đường tình yêu.

=====

Tình sử năm phút của đội trưởng Chu:

Lữ Bạc Viễn: Tiểu Chu, không trốn được đâu, nói đi mà.

Chu Trạch Khải lắc đầu nguầy nguậy.

Đỗ Minh: Đừng thẹn thùng, không ai chê cười anh đâu.

Chu Trạch Khải: Không có.

Đỗ Minh: Anh nói vậy là đang xem thường toàn bộ phái nữ đất Thượng Hải này rồi! Không thì anh chính là đồ chỉ yêu bản thân!

Chu Trạch Khải: Thật… Không có.

Ngô Khải: Đội trưởng không nhận tội, người đâu, dùng hình!

Mọi người cùng nhau cù lét tiểu Chu ba phút, cù đến mức Chu Trạch Khải rơm rớm nước mắt.

Chu Trạch Khải: Đừng cù… Có.

Mọi người nín thở ngưng thần, chăm chú lắng nghe.

Chu Trạch Khải ngại ngùng nói:

“Akiyama Mio.”

Fic này đồng thời tặng @Fandiepalltime
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook