Sáng sớm, Vương Kiệt Hi thức dậy, tâm tình không tệ.
Anh cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ là một Bạn Lữ từng gặp vài lần, cũng mạnh mẽ đấy, nhưng thủ tịch Lính Gác vốn chưa bao giờ thiếu muôn hình vạn trạng Bạn Lữ tự nguyện tháp tùng - các Dẫn Đường chỉ kết hợp với một người duy nhất còn có thể tự kiểm soát, trái lại Bạn Lữ vốn không có khả năng kết hợp lại dễ bị chinh phục bởi kẻ mạnh xưa nay thường không thắng được bản năng.
Vậy loại chấp niệm kỳ quái này lại từ đâu mà ra?
Cuối cùng Vương Kiệt Hi chỉ đành quy kết bởi xưa nay chưa từng bị ai từ chối nên không thích ứng được. Nhưng lý do này cũng hoang đường vô cùng, chỉ bị từ chối mà thôi, có gì phải để ý lâu đến thế. Ngoại trừ ma pháp cùng vinh quang gia tộc, hẳn là không thứ gì có thể để lại trong lòng anh dấu ấn sau một đêm còn không phai.
Tình huống thật sự rất không đúng.
Anh vừa suy nghĩ vừa đóng cửa, chuẩn bị đi tập thể dục buổi sáng. Lúc đi ngang qua phòng hàng xóm, Vương Kiệt Hi phát hiện cửa nhà cách vách đang mở. Phòng này thuộc về một đôi Lính Gác Dẫn Đường thủ tịch sau Vương Kiệt Hi một khóa, ngày thường họ luôn ra ngoài trễ hơn anh nửa giờ.
Bất quá tầng lầu này là chỗ ở của các thủ tịch, có vô số cấm chế ma pháp, thỉnh thoảng quên đóng cửa cũng không phải chuyện gì to tát. Bản thân Vương Kiệt Hi đôi khi cảm thấy mở từng cấm chế để xuống lầu quá phiền phức, bèn trực tiếp phá đi chỗ cấm chế yếu nhất ở cửa sổ, nhảy thẳng xuống lầu.
Đương nhiên, mở cửa toang hoác cũng không hay. Vương Kiệt Hi nghĩ thầm, vươn tay định đóng cửa giúp họ.
Kết quả là anh vừa dừng bước, liền chạm mặt chủ nhà.
"... Dụ Văn Châu?"
Dụ Văn Châu, thủ tịch Dẫn Đường, chớp chớp mắt. Theo đường nhìn của Vương Kiệt Hi, hắn sờ gáy, lộ một nụ cười tràn đầy thâm ý: "Thật ngại quá, đêm qua Thiếu Thiên hơi nhiệt tình. Sẵn tiện, có thể phiền anh cho tôi một khối băng không?"
Vương Kiệt Hi không nói gì, rút ra một ống nghiệm chứa đầy Phấn Hàn Băng, đưa cho hắn.
"Cảm ơn." Dụ Văn Châu đón nhận, cười càng ôn nhu: "Anh biết đó, hôm qua là lễ tình nhân, mọi người đều hơi mất kiểm soát... Anh hiểu mà đúng không. Bọn tôi đều nghe nói, anh mang đi một Bạn Lữ trước mặt đám đông, khiến cả Tháp náo động."
Vương Kiệt Hi đen mặt. Anh hơi hối hận ban nãy không ném qua một Bình Thủy Tinh Dung Nham.
"Bọn tôi —— tôi cùng cậu ta không phải loại quan hệ đó." Anh cứng nhắc đáp.
Nét ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt Dụ Văn Châu, nhưng hắn vẫn lễ phép không tiếp tục gặng hỏi, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm vài câu, nhẹ nhàng nhảy qua đề tài này, sau đó khách khí cảm ơn rồi khép lại cửa phòng, có thể là đi chỉnh trang.
Vương Kiệt Hi bị nhốt ngoài cửa, vừa quay đầu liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang vội vàng chạy về. Hoàng Thiếu Thiên là Lính Gác kết hợp với Dụ Văn Châu, cũng là vị Lính Gác thủ tịch đã viết thư thách đấu Vương Kiệt Hi suốt hơn một năm trời.
... Quả nhiên vẫn tinh lực dồi dào.
Vương Kiệt Hi lại lấy ra một ống nghiệm khác chứa đầy Phấn Hàn Băng, nhét vào tay Hoàng Thiếu Thiên, giữa những tiếng hàn huyên ríu rít không ý nghĩa, một đi không quay đầu.
Kết quả là đến lúc ăn cơm Hoàng Thiếu Thiên vẫn chủ động tìm tới. Vị Lính Gác thủ tịch dường như gom hết sức sống trong Tháp kia một bên cùng vô số người cười đùa trêu ghẹo, một bên đi hướng Vương Kiệt Hi, tựa như một bó đuốc châm lửa rừng cây, khiến cả nhà ăn bừng bừng huyên náo.
Vương Kiệt Hi liếc nhìn khay ăn còn chưa kịp đặt xuống trong tay, thầm nghĩ tên kia vừa đi vừa đùa giỡn vậy mà nước tương không đổ cũng là tài. Lúc này Hoàng Thiếu Thiên kéo ghế ngồi xuống, đuôi tóc ngắn hơi vểnh trên dưới lay động như nhảy chân sáo.
"Dụ Văn Châu ở bên kia."
"Tui biết so với ông tui thừa biết." Hoàng Thiếu Thiên xua đi mấy người đi theo cuối cùng, nhìn trái nhìn phải: "Tui nói này Vương Kiệt Hi ông không được lòng người lắm ha, trước sau trái phải trong vòng năm cái ghế thật như vùng chân không. Mất công tui còn tưởng ông quá nổi tiếng không dễ chiếm ghế, còn cố tình đến sớm."
Vương Kiệt Hi lườm hắn. Trước đây khi anh ăn cơm, đừng nói khu không người, dù muốn yên tĩnh một phút cũng khó. Nhưng hôm nay tâm trạng tiêu cực của anh quá lộ liễu, người cộng cảm vốn đặc biệt mẫn cảm càng không ai dám đến gần.
Có lẽ chỉ Hoàng Thiếu Thiên như vậy mới có thể không chút kiêng dè mà ngồi cạnh anh. Hắn vừa ngồi xuống, Vương Kiệt Hi liền nhìn thấy không ít ánh mắt kính phục cùng kinh ngạc từ bốn phương tám hướng đổ dồn về.
"Sao hả sao hả, tui nghe Văn Châu nói ông đang gặp không ít trở ngại?"
Vương Kiệt Hi cau mày, cúi đầu cắt bò bít tết, dùng sức như muốn cắt cả cái dĩa thành mười bảy mười tám miếng. "Không có."
Hoàng Thiếu Thiên cười hì hì sáp lại, hạ giọng: "Đừng khách sáo nha ai mà không có lúc mất mặt, nói đi không chừng tui có thể cho ý khiến ông nói đúng không đúng. Đừng hoài nghi năng lực của Kiếm Thánh nhá, tui đây ra tay liền trúng đấy."
Vương Kiệt Hi đơ mặt quay đầu, ánh mắt xuất phát từ khóe mắt Hoàng Thiếu Thiên dừng lại nơi cổ áo hắn. Có lẽ ẩn ý trong ánh mắt quá rõ ràng, Hoàng Thiếu Thiên chợt tỉnh, sửa sang cổ áo lại cài nút trên.
"Cậu đang hả hê nhìn người gặp họa."
Hoàng Thiếu Thiên thuận mồm tiếp lời: "Có hả? Vương Kiệt Hi ông đừng lòng dạ tiểu nhân ok, tui chính là quan ái người đồng cấp, bày tỏ quan tâm."
"Cậu đã nói muốn giết tôi ít nhất một ngàn lần."
"Cút cút cút." Hoàng Thiếu Thiên gào: "Ông còn ghim chuyện đó à? Chỉ là bày tỏ ý kiến một cách hài hòa hữu hảo mà thôi."
Quan hệ túc địch của Vương Kiệt Hi và Hoàng Thiếu Thiên có nguồn gốc xa xưa hơn mọi người tưởng. Hai người lần lượt vào Tháp, được công nhận là Lính Gác thủ tịch trước sau không lâu. Từ ai là thủ tịch của thủ tịch, đến ai được hoan nghênh hơn ai càng đáng tin cậy, cả hai vẫn luôn chủ động hoặc bị động phân cao thấp, fan hai bên cũng tranh chấp không ngừng.
Không may là mặc dù thực lực cách biệt không bao nhiêu, nhưng trong mọi thể loại cạnh tranh, Hoàng Thiếu Thiên luôn bị Vương Kiệt Hi vượt qua, dù xét về tuổi hay mức độ được xem trọng. Người cộng cảm cũng càng thích làm nhiệm vụ cùng Vương Kiệt Hi, bởi vì bất kể tình thế nguy cấp dường nào, Vương Kiệt Hi luôn sẽ đứng nơi trung tâm chiến cuộc, tựa như cột trời, cổ vũ lòng người. Còn Hoàng Thiếu Thiên? Chưa khai chiến hắn đã chạy đi đâu không ai biết. Đương nhiên, trong thời khắc mấu chốt Hoàng Thiếu Thiên sẽ đánh ra đòn quyết thắng xinh đẹp nhất, nhưng hầu hết mọi người vẫn cảm thấy không thể trông cậy vào hắn.
Thế cân bằng vi diệu này hoàn toàn bị sự xuất hiện của Dụ Văn Châu đánh nát.
Từ đầu Tháp vốn định chiếu cố Vương Kiệt Hi - tuổi lớn, trạng thái tinh thần không ổn định - bằng cách phân cho anh vị Dẫn Đường được đánh giá là nắm giữ sức mạnh bậc nhất. Hoàng Thiếu Thiên vừa nghe liền vọt thẳng vào trung tâm huấn luyện Dẫn Đường, gác kiếm lên cổ người môi giới.
"Cậu, ấy, là, của, tôi."
Thủ tịch Lính Gác thường ngày luôn thao thao bất tuyệt nay chỉ nói năm chữ, quả thật là đương trường cuồng hóa. Tháp phát động một nửa lực lượng tuần tra, cuối cùng phải nhờ Dụ Văn Châu ra mặt động viên mới miễn cưỡng chế ngự Hoàng Thiếu Thiên. Sự kiện tranh đoạt Dẫn Đường khiến fan hai người xung đột quy mô lớn hơn nửa năm, từ miệng đến tứ chi, thậm chí Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu hoàn thành kết hợp cũng chẳng thể dẹp loạn.
Người trong cuộc Vương Kiệt Hi từ đầu đến cuối đều bàng quan. Anh chưa từng có ý định khiến Dụ Văn Châu trở thành Dẫn Đường của mình, bởi vì Hoàng Thiếu Thiên đã ngầm báo cho anh rằng Dụ Văn Châu thức tỉnh vì hắn.
Dẫn Đường có hai cách thức tỉnh: một là khi thân thể trưởng thành, năng lực thăng cấp liền tự nhiên thức tỉnh; một loại khác là khi gặp được Lính Gác xứng đôi, bản năng thúc đẩy họ tự động đồng điệu cùng tinh thần của Lính Gác dẫn đến thức tỉnh. Phương pháp thức tỉnh đầu tiên, sau khi lắng đọng một khoảng thời gian đầy đủ, có thể sinh ra một Dẫn Đường thành thục mạnh mẽ. Phương pháp thứ hai lại thường bị gọi là nhân công thúc giục, Dẫn Đường thức tỉnh trong tình huống này thường có những thiếu hụt nhất định, lại là Dẫn Đường phù hợp nhất với Lính Gác của họ, ai cũng không thể chia cách.
"Chỉ cần cậu nói với người môi giới rằng mình thức tỉnh vì cậu ta thì sẽ chẳng có mấy chuyện sau đó."
Khi đi thăm Hoàng Thiếu Thiên đang trầm miên vì kiệt sức, thấy Dụ Văn Châu đang ngồi bên giường, nắm tay Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi đã nói. Dụ Văn Châu nghe vậy cũng chỉ bình tĩnh nở nụ cười.
"Tôi vốn không muốn trở thành một Dẫn Đường, vì bản năng mà lệ thuộc vào ai, càng không muốn trở thành một gánh nặng sẽ liên lụy, cả đời bị bao phủ dưới ảnh hào quang của Thiếu Thiên... Nhưng anh nói đúng, có lẽ tôi lo nghĩ quá nhiều, đều là những thứ râu ria."
Hắn cúi người, hôn lên trán Hoàng Thiếu Thiên, đôi môi ấm áp nhẹ vuốt phẳng chân mày nhăn nhíu.
Khác với tin đồn, Vương Kiệt Hi cùng Hoàng Thiếu Thiên ngầm quan hệ không tồi. Thế giới tinh thần của Hoàng Thiếu Thiên rực rỡ vô cùng, tựa như không chút màu tối, đương nhiên cũng sẽ không có mối thù qua đêm. Cái gọi là tranh đấu phần lớn là những trận so tài kỹ năng chiến đấu - nhưng khi Hoàng Thiếu Thiên ném một núi thư quyết đấu cho Vương Kiệt Hi, những trận so tài này phần nào bị nhuộm một màu ám muội.
Trước tình huống này, cách trả lời chính thức của Hoàng Thiếu Thiên là "Văn Châu nhà tui tốt như vậy tui đương nhiên phải xem chừng! Ai muốn cậu ấy trước phải qua tui nha! Đừng tưởng tui không thấy ông đang nhìn hướng nào đấy tới đánh tới đánh tới đánh!", xem như khẳng định lời đồn. Dù sao thì Vương Kiệt Hi cũng lười giải thích, bèn mặc kệ.
Vậy nên bây giờ Vương Kiệt Hi lấy chuyện này chặn lời Hoàng Thiếu Thiên, hắn đương nhiên không xem là thật, chỉ chốc lát liền thít cổ Vương Kiệt Hi: "Nói thật đi rốt cuộc ông cùng chàng Bạn Lữ kia thế nào rồi? Chỉ là một Bạn Lữ mà thôi đó tui nói Vương Kiệt Hi anh sẽ không pha ke đến vậy đi, chỉ cần tùy tiện tiết lộ một góc thế giới tinh thần loạn thất bát tao của anh liền có thể khiến người chóng mặt, bắt lấy hắn không phải là chuyện nhỏ như con thỏ sao."
Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc chọt miếng tàu hủ trong dĩa: "Cậu ta đã gặp phải Đêm Trường của tôi."
Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc: "Đệt đệt đệt, không phải đâu không phải đâu. Chuyện lúc nào, dạo này tui đâu ra ngoài làm nhiệm vụ."
"Tôi chặn lại, ở Rừng Rậm Đen."
Cả hai trầm mặc. Một lát sau Hoàng Thiếu Thiên nói: "Nồng độ tin tức đạt đến bao nhiêu?"
Vương Kiệt Hi lắc đầu: "Lúc đó tôi không thể phân tâm thống kê... Nhưng ít nhất cũng một trăm ngàn."
Lại trầm mặc.
Lính Gác một khi rơi vào Đêm Trường liền hoàn toàn mất khống chế, chỉ có rất ít Lính Gác cấp cao khi nhận thấy Đêm Trường sắp đến có thể cưỡng chế áp súc thế giới tinh thần của mình, hơn nữa duy trì trạng thái đó trong Đêm Trường, tránh cuốn theo những người cộng cảm khác. Làm như vậy chẳng khác nào ép bức một vùng biển mênh mông thành một giọt nước, khó khăn vô cùng, hơn nữa cũng khiến Đêm Trường trở nên hung hiểm hơn trăm ngàn lần. Tin tức tố quá mức nồng nàn trong thế giới tinh thần đang bị hạn chế sẽ kích thích Lính Gác cùng người đang dẫn dắt Lính Gác, chỉ cần một chút sơ sót liền không thể thoát ra.
"Vậy mà ông còn sống à." Hoàng Thiếu Thiên thì thầm: "Trăm ngàn lần... Văn Châu còn chưa chắc có thể kéo ông ra. Ông không bị mất cái gì đấy chứ."
Vương Kiệt Hi chợt cảm thấy tự hào một cách kỳ dị. Anh bình tĩnh cắt khoai tây: "Là người Bạn Lữ kia dẫn tôi trở lại."
Hoàng Thiếu Thiên hết hồn: "Đệt! Không phải chứ Vương Kiệt Hi, anh đừng đùa tui, thế giới này ảo ma quá vậy! Bạn Lữ mạnh như vậy hả?"
Vương Kiệt Hi liếc hắn, không nhanh không chậm nhai nuốt miếng khoai trong miệng: "Có lẽ là người kia của tôi tương đối đặc biệt."
"Không được, tui phải về hỏi Văn Châu." Hoàng Thiếu Thiên cầm khay chạy hướng một bàn khác. Vương Kiệt Hi nhìn bóng lưng hắn, chợt cảm thấy vui vô cùng. Nhưng vui vẻ chẳng bao lâu, một cảm xúc tiêu cực chợt dậy lên trong tim anh.
Anh chậm rãi trải rộng tinh thần của mình, bao phủ cả lễ đường. Không cảm nhận được Tiêu Thời Khâm.
Cậu sẽ ở đâu —— cậu chính là người đặc biết ấy phải không.
Vương Kiệt Hi chợt thấy ăn không biết vị. Có lẽ nên lấy salad hoa quả gì đó thì sẽ khá hơn. Anh nghĩ thế, cũng ép bản thân tiếp tục ăn.
Sinh nhật vui vẻ, Vương Kiệt Hi
06.07.2023
Những điều tốt lành sẽ đến với thọ tinh, kể cả tình yêu... chắc vậy!