Hoàn [Tiêu Thời Khâm 2021] [Tôn Tiêu] Yêu cậu, tôi sợ rồi

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#1
[Tôn Tiêu] Yêu cậu, tôi sợ rồi

Tác giả: 一路春白
Convert bởi:
Edit: Pha
Beta: @nmnguyet
Thể loại: ABO, hướng nguyên


01

Để chuẩn bị thi đấu trên đấu trường quốc tế, đội tuyển quốc gia được triệu tập đến thành phố B tiến hành nửa tháng tập huấn.

"Chuyện Nhỏ!" Từ khoảng cách nửa căn phòng, Tôn Tường hô rõ to, hai tay vẫy vẫy rất khoa trương "Trùng hợp quá đi mất! !"

Chân Tiêu Thời Khâm vừa bước vào cửa khẽ ngừng một chút, anh không biết trốn đi đâu, chì đành kiên trì kéo vali tiến về phía trước chào hỏi: "Chào đội trưởng Chu, chào cậu . . . Tôn Tường . . ."

Chu Trạch Khải đang điền đơn theo sự hướng dẫn của nhân viên bên cạnh, thấy Tiêu Thời Khâm bèn cười nhẹ gật đầu. Tôn Tường lại tỏ ra vui vẻ phấn khởi hơn nhiều, giang rộng tay với Tiêu Thời Khâm: "Hì hì! Lâu vậy chưa gặp, có phải anh nhớ tui lắm không?"

" . . ." Tiêu Thời Khâm lùi về sau một bước, "Hôm qua không phải vẫn nhắn tin sao?"

"Chỉ nhắn tin thì sao đủ nha? Anh luôn xấu hổ như vậy hoài, đồ anh để tui xách giúp cho."

"Không cần —— "

"Hai ta quan hệ thế nào, anh khách khí với tui làm chi!"

Tiêu Thời Khâm kinh hãi: Hai ta quan hệ thế nào? ? ?

Chu Trạch Khải ngẩng đầu lên hỏi Tôn Tường: "Hai người một phòng?"

"Đúng đúng đúng!" Tôn Tường kịp load não Chu Trạch Khải đang hỏi việc xếp phòng, gật đầu như giã tỏi.

"Chờ đã đội trưởng Chu, " Tiêu Thời Khâm bị dọa hết hồn, "Tôi cùng Tôn Tường một phòng. . . không thích hợp lắm thì phải. . ."

Xếp một Alpha ở cùng phòng với một Omega, chắc đầu cậu ấy bị ngấm nước nặng lắm ha???

Chu Trạch Khải nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi hai chữ: "Người nhà?"

Ý là: Anh với Tôn Tường không phải người một nhà sao?

Tôn Tường có chút ngại ngùng tiến tới gần Tiêu Thời Khâm, ghé lỗ tai anh nói nhỏ: "Mọi người trong đội tui đều biết rồi."

Biết cái gì cơ? ? ? Tiêu Thời Khâm như thể vừa bị sét đánh cho tan nát, hai chúng ta không phải đã chia tay sao? ? ?

02

Mình đã từng hẹn hò với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm nhẩm tính, tầm mười một tháng trước.

Khi đó Tiêu Thời Khâm mới tới Gia Thế, thực lực mạnh mẽ đang trên đỉnh cao, lại chịu giáng cấp xuống đánh vòng khiêu chiến, áp lực trong lòng không thể nói là không lớn. Thêm vào việc nội bộ Gia Thế cũng không hề lạc quan như người ngoài nghĩ, Tiêu Thời Khâm quả thực thức khuya dậy sớm, dốc hết tâm huyết, đến ngủ cũng không nỡ ngủ nhiều.

Trong thời gian bận rộn và lo âu như vậy, điều vô cùng xui xẻo là Tiêu Thời Khâm đã quên mất kì phát tình sắp tới của mình. Bình thường, anh đều dùng thuốc ức chế trước một tuần, đảm bảo mình suôn sẻ vượt qua kì phát tình, không gây phiền phức cho người xung quanh, nhưng lần này mãi đến ba bốn hôm trước kì anh mới nhớ ra.

Tôn Tường tới đưa đồ cho anh, đi lòng vòng tham quan phòng anh hết một lượt, thốt ra một vừa câu kì lạ vừa hết sức văn vẻ.

Cậu ta nói: "Tiêu Thời Khâm, trên người anh toả ra mùi hương tri thức."

Tiêu Thời Khâm sửng sốt, lại nghe thấy Tôn Tường nói tiếp: "Hahahahahaha chắc anh quên uống thuốc ức chế rồi!"

Tiêu Thời Khâm: ". . ."

Sau đó liền . . . Làm. Tiêu Thời Khâm bị mùi hương alpha Tôn Tường vô thức tỏa ra đẩy nhanh thời gian đến kì phát tình, hai người lăn giường cả đêm, Tôn Tường đánh dấu anh tạm thời, so với việc phụ thuộc vào thuốc ức chế để vượt qua kì phát tình thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tác dụng phụ đi kèm là lúc sáng sớm tỉnh dậy khá xấu hổ, Tiêu Thời Khâm nhắm mắt giả vờ ngủ, não bộ cấp tốc vận động, nghĩ xem liệu lúc tỉnh dậy coi như không có chuyện gì xảy ra có ổn thỏa không, kết quả bị Tôn Tường ôm ghìm trong ngực không thở nổi.

"Đội trưởng Tôn. . . Cậu buông tôi ra . . ."

"Anh tỉnh rồi à!" Mắt Tôn Tường sáng rực nhìn anh, "Anh thấy thế nào? Lần đầu làm đánh dấu tạm thời, chắc là chưa được thành thạo."

"... ... Rất ổn. . ."

Tôn Tường đột nhiên thả anh ra, lăn sang bên kia giường: "Ha! Ha! Ha!"

"Anh biết không giờ tui muốn kể với tụi bạn quá đi mất, ai cũng được hết trơn!

Không cần đâu!

"Hay là tui nên alô cho mẹ nhở?"

Dừng lại đi mà!

"Thôi để về nhà hẵng nói. . ."

Cậu định nói gì? ? ?

"Ôi hình như bạn kể chuyện thân nhất của tôi chính là anh rồi."

Thế ư. . .

Tôn Tường từ bên giường kia lăn về, lại ôm Tiêu Thời Khâm: "Ha ha, Chuyện Nhỏ, tui nói anh nghe, tui đã có bạn trai rồi."

Tiêu Thời Khâm vùi đầu sâu trong gối, không biết làm thế nào ngoài cười một tiếng chữa ngượng, thầm nghĩ: Tùy cậu muốn nghĩ gì thì nghĩ vậy.

03

Tại sao lúc đó mình lại chấp nhận cái giả thiết đó của cậu ta chứ? ? Có phải mình bị yểm bùa không? Tiêu Thời Khâm đặt tay lên ngực tự hỏi. Tôn Tường xách đồ đạc của Tiêu Thời Khâm ngâm nga đi đằng trước, một lần nữa làm đội trưởng Tiêu đi đằng sau chú ý.

"Tôn Tường, đồ đạc của cậu đâu?"

"Hả? Trên lưng tui." Tôn Tường thuận tay chỉ vào cái túi xẹp lép trên vai.

Nhìn qua đúng là phóng khoáng nhưng mà "Cậu đến hơn một tháng mà mang ít đồ như vậy?"

"Mang nhiều đồ phiền lắm, không có thì đi mua là được, trước khi đi tui đã hỏi Vương —— đội trưởng Vương Kiệt Hi," Tôn Tường nói thêm danh xưng, "Anh ta bảo gần đây có cửa hàng tiện lợi, còn có siêu thị nữa."

Vừa nói bọn họ vừa đi về phòng, đã thấy Chu Trạch Khải đứng đối diện cửa phòng. Trước lúc rời đi anh chàng còn không quên trách nhiệm đội trưởng của mình, nhắc nhở Tôn Tường sáu chữ, dù chia thành ba lần nói.

"Đừng."

"Tạo ra."

"Sinh mạng mới."

Luân Hồi mấy người thật là một tập thể ghê gớm!

Tôn Tường vui vẻ vỗ vai Chu Trạch Khải, từ balô đeo trên lưng úm ba la lấy ra một hộp thuốc tránh thai: "Đội trưởng yên tâm, tui chuẩn bị đồ rồi nè!"

Bao nhiêu đồ cậu không mang, mang thứ đó đi làm gì ! !

Trong câu chuyện tình cảm với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm vẫn đảm đương vai nhân vật bất lực gào thét trông câm lặng.

04

Tiêu Thời Khâm thấy mình không vừa lòng Tôn Tường rất nhiều điểm, cậu ta có chút lỗ mãng, ngông cuồng, thường không hiểu rõ vấn đề, lại thiếu nghiêm túc đứng đắn, là kiểu người mà Tiêu Thời Khâm không biết phải cư xử thế nào cho hợp lẽ nhất.

Xét cho cùng, Tiêu Thời Khâm cho rằng tính cách hai người không hợp. Anh hiểu mình rõ nhất, cẩn thận quá mức cẩn thận, luôn hi vọng mọi chuyện phát triển trong tầm kiểm soát của mình, lại hay lo nghĩ nhiều hơn người khác. Mà Tôn Tường lại là kiểu người luôn vượt ra khỏi tưởng tượng của anh, hơn nữa còn khiến người khác phải bận tâm không thôi.

Ví dụ như cậu ta chỉ mang chứng minh thư, thẻ tài khoản và một hộp thuốc tránh thai đến thành phố B, hiện tại còn muốn lôi Tiêu Thời Khâm cùng đi siêu thị.

Tiêu Thời Khâm không nỡ nặng lời với Tôn Tường ngay trước mặt đội trưởng cậu ta, giờ vào trong phòng, rốt cuộc cũng có thể bàn lại về mối quan hệ giữa hai người: "Tôn Tường."

"Nhanh một chút, nhanh một chút!" Tôn Tường kéo Tiêu Thời Khâm đứng dậy khỏi ghế, chụp mũ lưỡi trai xuống đầu anh. "Đi siêu thị mua ít đồ, nóng thiệt đó, tui muốn đi tắm quá."

"Tôi cảm thấy hai ta nên nói rõ —— "

"Anh có thể tìm đường đi siêu thị không? Tui không quen đường. Không biết cách đây xa không ta?"

"Không xa, cách một con đường."

"Được, đi nào!"

"Chờ một xíu, cậu cũng che mặt lại đã, muốn bị vây xem à?" Tiêu Thời Khâm khoá kĩ cửa phòng, cầm kính râm rượt theo.

Cậu chàng Tôn Tường này, đôi khi dẫn dắt tiết tấu thật đỉnh.

05

"Tui muốn món này, món này cũng không tệ nha, món này ngon lắm đó, Chuyện Nhỏ anh đã từng ăn chưa?" Tôn Tường đến siêu thị, đầu tiên là đi mua vài cái áo phông và đồ lót, thuận tay vơ luôn đồ dùng tắm rửa vào xe đẩy, sau đó đến càn quét khu đồ ăn vặt, mua sắm nhiều tới nỗi xe đầy ụ, đồ đạc sắp rớt ra ngoài.

Tiêu Thời Khâm uể oải theo sau: "Cậu mua nhiều như vậy, muốn mời cả đội à?"

Tôn Tường vỗ đùi: "Vẫn là anh nghĩ chu đáo, để tui mang về cho họ một ít. A Chuyện Nhỏ anh nhìn nè, ở đây có bánh quy lần trước tui gửi anh đó."

Tiêu Thời Khâm nhìn hộp bánh quy tay Tôn Tường đang chỉ, bất chợt thấy phiền muộn. Sau khi chia tay, Tôn Tường sống ở thành phố S gửi tới cho anh một hộp lớn, anh ăn xong rồi không biết vì lí do gì mà vẫn giữ hộp lại.

Tôn Tường thở dài: "Yêu xa thật là cực."

Tiêu Thời Khâm: ". . ."

Tôn Tường: "Đội phó tụi tui nói tui nên gửi nhiều đồ ăn cho anh."

Tiêu Thời Khâm: ". . ."

Tôn Tường: " Có phải anh rất nhớ tui không, vì thế anh mới ăn nhiều để đỡ nhớ thương tui, anh xem anh mập lên một vòng rồi nè."

"... ... . . ." Tiêu Thời Khâm sắp bị câu này làm cho phát điên, anh nhất định phải nói rõ ràng, "Tôn Tường, không phải chúng ta chia tay rồi sao?"

Tôn Tường giật mình thốt lên: "A? Thật ư? Tại sao không ai nói với tui?"

06

Tiêu Thời Khâm cho rằng việc mình cùng Tôn Tường chia tay là chuyện đương nhiên, rời khỏi Gia Thế giống như việc một bản nhạc đàn tới khúc cuối, từ nay về sau cả hai trở thành đối thủ, thậm chí khi Tôn Tường tới Luân Hồi cũng không liên lạc với Tiêu Thời Khâm một thời gian.

Đội trưởng Tiêu rất giỏi lên kịch bản, trong đầu anh tự động hoàn chỉnh tình tiết thế này: Tôn Tường chẳng nói chẳng rằng với anh câu nào đã rời đi, chính anh cũng ngầm thừa nhận chuyện chia tay. Vốn anh thấy yêu xa không ổn, rồi tính cách không hợp, lại thêm cả hai đều quá bận rộn, yêu nhau sẽ không có kết quả gì, đương nhiên chia tay là lựa chọn tốt nhất. Còn về sau Tôn Tường nhắn tin qua mạng với anh, Tiêu Thời Khâm tự tin cho rằng tất cả lời đáp của mình đều giữ đúng mức bạn bè, cùng lắm cũng chỉ là khá quan tâm đến cậu ta, thi thoảng mới nói nhiều như tên họ Hoàng nào đó.

"Không phải nha!" Tôn Tường tranh luận, "Không phải là tui muốn chia tay với anh, khi đó tui không liên lạc bởi vì tình trạng tui không ổn, sợ anh lo lắng. Khi thấy tốt hơn tui liền liên lạc với anh luôn. Bạn bè? Tui sẽ không nói nhiều chuyện như vậy với bạn bè, cũng sẽ không hỏi bọn họ kì phát tình tính sao —— à, có phải vì kì phát tình tui không đến chỗ anh nên anh mới tức giận chứ? Không phải anh nói là không vấn đề gì sao? Tui muốn yêu đương với anh, không phải muốn lên giường cùng anh."

Cậu nghĩ đến thuốc tránh thai trong balo, liền sửa lại lời trước đó: "Không phải chỉ vì muốn làm tình với anh.”

"Anh nghĩ lại đi," Tôn Tường gặng hỏi Tiêu Thời Khâm, "Tui từng nói là muốn chia tay với anh ư? Anh từng nói như vậy sao?"

". . ." Đúng là chưa từng nói.

"Vậy là không đúng không? Chưa từng nói tức là chúng ta chưa chia tay."

Tiêu Thời Khâm tức giận: "Bây giờ chia tay là xong."

"Vì sao?" Tôn Tường bỗng nhiên đổi giọng dỗ dành, "Được rồi, anh đừng nóng, trước đây là tui không tốt, kì phát tình lần này khoảng một tháng là tới đúng không, tui sẽ ở cạnh chăm sóc anh."

Tiêu Thời Khâm nhức đầu đẩy kính mắt: "Không phải vì lí do này."

"Vậy thì là lí do gì? Tui vẫn thích anh, anh cũng vẫn thích tui, vì sao muốn chia tay?"

". . . Sao cậu chắc chắn như vậy? ? ?"

"Thế anh nói anh không thích tui đi."

". . ." Tiêu Thời Khâm thở dài, "Tôn Tường, cậu chín chắn lên."

Tôn Tường ném hai túi đồ ăn vặt lớn lên giường: "Nếu tôi không chín chắn lên thì anh sẽ bị người khác cướp mất giống như thi đấu thua sao? . . . Không lẽ Diệp Tu thích anh? ? ?"

"Dĩ nhiên không phải!"

"Không lẽ Hàn Văn Thanh thích anh? ? ?"

"Cậu bị khùng à!"

"Rốt cuộc là ai thích anh? ? ?"

"Không ai thích tôi cả!"

Tôn Tường thả lỏng một giây, đột nhiên nóng nảy, đập giường cả giận nói: "Bọn họ dựa vào đâu không thích anh, cả một lũ không có mắt! "

Tiêu Thời Khâm: ". . ."

07

Tôn Tường tắm táp, sấy tóc xong xuôi liền đi ra nói: "Chuyện Nhỏ, anh đừng chia tay với tui được không. . ."

Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ, tốt quá, cuối cùng cũng tới màn chia tay đau khổ thường thấy, sắp tới mình chỉ cần giữ vững lập trường, không mềm lòng là có thể êm đẹp chia tay, bắt đầu cuộc sống mới——

"Chia tay tui lại phải theo đuổi anh lần nữa, thật phiền mà..."

"..." Tiêu Thời Khâm không nhịn được thốt lên, "Nói cứ như cậu từng theo đuổi tôi vậy."

"Có mà! Tui từng tặng đồ cho anh nè! Không phải là theo đuổi sao! Anh nghĩ lại đi, khi đó tui nghe lời anh này, chịu phối hợp với anh này, về sau chắc không được như thế nữa rồi!"

Đúng là tôi chiều cậu quá nên cậu không biết trời cao đất dày gì hết!

Tôn Tường chăm chú nhìn Tiêu Thời Khâm hồi lâu, đột nhiên vô cùng "yếu ớt" ngã xuống giường: "Sắp đánh giải thế giới rồi, lúc này chia tay, trạng thái tui bị ảnh hưởng thì biết làm thế nào?"

Bây giờ cậu còn biết uy hiếp tôi! ! ! Tôn Tường sao cậu lại trở nên như vậy! ! ! Học gì không học, lại đi học tâm bẩn ! ! ! Nhất định là bị Giang Ba Đào bôi đen! ! ! Có trách thì trách tội cậu ta lớn nhất! ! !

"Chuyện Nhỏ, anh là người lấy đại cục làm trọng mà."

"Cậu đừng tự gán giả thiết cho tôi, tôi không để bản thân bị dắt mũi đâu." Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt, "Tôn Tường, tôi không đùa với cậu, trước khi đưa ra quyết định tôi đã suy nghĩ rất kỹ . . ."

"Chuyện Nhỏ anh có ăn que cay không?"

"Không, cậu ăn đi. Cậu cũng ăn ít thôi, cẩn thận nóng trong người ... Cậu đừng có nói sang chuyện khác!"

"Hahaha, " Tôn Tường nhảy từ trên giường xuống, xách mấy túi đồ ăn ra ngoài, "Tui đến phòng Bánh Ngọt, cậu ta hiện vẫn ở một mình, anh cứ nghỉ ngơi thoải mái nhé."

Hả?

Tiêu Thời Khâm có phần phản ứng không kịp.

Tôn Tường đứng kéo chốt cửa, quay đầu lại giải thích: "Anh không muốn tiếp tục, tui không muốn chia tay, chúng ta coi như thỏa hiệp đi, chiến tranh lạnh được rồi."

Tiêu Thời Khâm đột nhiên thấy xoắn xuýt trong lòng, xoắn chưa được hai giây thì Tôn Tường bỗng mỉm cười đầy mong đợi: "Tui chưa từng chiến tranh lạnh đâu, có vẻ thú vị ghê!"

"... ... ... ... Cậu đi nhanh đi!"

08

Hôm sau cấp trên sắp xếp các tuyển thủ đội quốc gia chụp hình, quay video tuyên truyền, cần mặc hai bộ trang phục, một bộ là đồng phục, một bộ là lễ phục. Cả đám sáng sớm đã bị kéo lên phòng trang điểm để tạo hình, Tiêu Thời Khâm bước vào phòng trang điểm, nhìn lướt qua một lượt, anh thở phào nhẹ nhõm vì Tôn Tường không ở đây.

Tuy Tôn Tường không có mặt nhưng Đường Hạo lại có mặt, Tiêu Thời Khâm hơi muốn hỏi tại sao hôm qua Tôn Tường thế nào, có cáu kỉnh không, lại cảm thấy bản thân quá kỳ cục. Rõ ràng mình đòi chia tay với người ta, giờ lại đi bận tâm người ta cáu kỉnh với không cáu kỉnh. Nếu cậu ta om sòm làm loạn thì chẳng phải chính do mình đòi chia tay sao? Giả bộ tốt tính gì chứ.

Trong lúc trang điểm còn suy nghĩ rối bời mọi chuyện, Tiêu Thời Khâm bị chuyên gia trang điểm giày vò suýt ngủ gật. Mãi mới chỉnh được kiểu tóc rồi đeo kính mắt, đã thấy Tôn Tường xông tới từ phía đối diện phòng, phía sau đầu buộc một chỏm tóc nhỏ: "Bánh Ngọt! Mày thấy điện thoại tao không? Điện thoại tao bay đâu rồi?"

Đường Hạo đang bị bắt ngồi ghế dặm phấn, nhắm mắt lại quay sang phía cậu: "Điện thoại mày đâu làm sao tao biết? Tao cũng không phải quản gia của mày."

"Mày đưa chìa khoá cho tao, tao về phòng kiếm. Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ vẫn chưa đến phiên tao."

"Trong áo khoác của tao, trên sofa, tự tìm đi." Đường Hạo thuận tay chỉ về phía gần ghế salông dài, "Kêu mày về phòng mày mày không chịu cứ một mực ăn chực nằm chờ phòng tao."

Tiêu Thời Khâm có chút không thoải mái, thế quái nào anh lại đang ngồi đúng vị trí bên cạnh ghế salông. Tôn Tường nhìn tới, tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Thời Khâm một giây, rồi lập tức dời mắt sang hướng khác.

Sau đó cậu ta đứng hình, rồi lạnh lùng đi vòng một vòng thật rộng để tránh Tiêu Thời Khâm, tiếp đó mới lấy áo khoác của Đường Hạo, sau đó vội bước ra cửa, chỏm tóc lắc lư, lắc lư trên đỉnh đầu như đang cố tình trêu tức.

"..." Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ ngày hôm nay thật là xui xẻo.

Xui chết anh rồi.

Đội trưởng Dụ Văn Châu ngồi bên cạnh Tiêu Thời Khâm, về công về tư đều có chút lo lắng, hạ giọng hỏi một câu: "Hai người không có vấn đề gì chứ?"

Tiêu Thời Khâm cong môi cười gượng gạo: "Cậu nhìn tôi giống có vấn đề sao?"

Dụ Văn Châu chớp mắt mấy lần, ánh mắt viết dòng chữ "Tôi thấy cậu gặp vấn đề rất nghiêm trọng".

Tiêu Thời Khâm thở dài một tiếng.

09

Anh hiểu rất rõ đạo lý cuộc sống.

Tiêu Thời Khâm muốn làm một người không thẹn với lương tâm, nếu mình đã không thể tiếp tục đồng hành cùng Tôn Tường, thì lúc rời đi cũng muốn tỏ ra thoải mái, tự nhiên một chút, như vậy sẽ tốt cho cả hai người. Mình dựa vào đâu mà vẫn coi mối quan hệ thân mật trong quá khứ như của riêng, không chỉ không nên biểu hiện ra ngoài như vậy, mà cả trong suy nghĩ cũng không được nghĩ như thế.

Tự vấn lòng, Tiêu Thời Khâm cảm thấy mình đã thành công kìềm chế được hành động biểu hiện bên ngoài, nhưng lại không thể kiểm soát được những ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong tâm trí. Trong tiềm thức, dường như anh vẫn luôn cố chấp dành cho Tôn Tường vị trí độc nhất vô nhị, dù có phần chán ghét bản thân, nhưng chính anh cũng không có cách nào.

"Các vị đại thần chúng ta tập trung lại một lát!" Người phụ trách quay chụp vỗ tay tập hợp mọi người, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tiêu Thời Khâm, "Chúng ta vừa chụp hình cá nhân, bây giờ cần thêm hình hai người và hình nhóm, chụp hai người trước nhé, mọi người có thể tự tìm bạn chụp. Giống như các tổ hợp nổi tiếng của mọi người, hoặc đồng đội, bạn bè thân quen, đều ok hết..."

Người phụ trách còn chưa nói hết, Chu Trạch Khải đột nhiên hít sâu một hơi, quay đầu sang nói với Đường Hạo: "Tôi với cậu."

Đường Hạo ngây ngốc đáp: "Hả, được."

"..." Người phụ trách thầm nghĩ, cậu Chu Trạch Khải này vừa đẹp trai lại ăn ảnh, cho đi chụp mở màn thì quá là xuất sắc, bèn nói, "Dĩ nhiên là chọn người khác đội sẽ tốt hơn, chúng ta là đội quốc gia mà! Chúng ta là một tập thể đoàn kết! Những tổ hợp mới lạ sẽ tạo ra những kết quả bất ngờ!"

Người vô tội nhất chính là Tôn Tường, cậu chợt phát hiện ra hai người cậu quen nhất đã lập thành một team, dĩ nhiên cậu còn có một "người quen" nữa, nhưng bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.

Tầm mắt cậu quét qua cả căn phòng một vòng, cuối cùng vẫn dừng ở thân hình Tiêu Thời Khâm. Tôn Tường bước tới chỗ anh, chìa một tay về phía anh.

"..." Tiêu Thời Khâm lùi lại mấy bước, Tôn Tường, đây là cái tư thế quái dị gì vậy, muốn mời tôi khiêu vũ sao? Cậu đừng ngốc nghếch như vậy, tôi sợ.

Tôn Tường dường như bị hành động lùi về phía sau của anh làm tổn thương, thoáng nhíu mày, bàn tay chìa ra dần hạ xuống, lại bị Tiêu Thời Khâm kéo lại, cậu ngước nhìn anh với đôi mắt phát sáng.

Tiêu Thời Khâm hành động xong xong mới nhận ra mình vừa làm gì, chỉ đành cười khổ một tiếng: "Tôi không tìm thấy người chụp chung thích hợp, chúng ta chụp xong lại tiếp tục chiến tranh lạnh được không?"

Tôn Tường nắm lấy tay anh, bất lực lắc đầu: "Ôi, anh … , thật sự hết cách với anh mà, được rồi."

10

Nhiếp ảnh gia chỉ đạo bọn họ: "Đội trưởng Tiêu với Tôn Tường không nên cứng nhắc như vậy, hai người trước đây cùng đội phải không? Nhớ lại khi hai người chung đội thì cư xử với nhau thế nào, tỏ ra tự nhiên một chút."

Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ hãy buông tha cho tôi đi, tôi sợ chúng tôi quá tự nhiên thì đến lượt mấy người cứng ngắc.

"Không được, phải dùng đạo cụ." Nhiếp ảnh gia lẩm bẩm, quay đầu nói với trợ lí, "Chuyển một ghế sofa đôi màu xám kia sang đây, lấy thêm một quyển sách, bìa ngoài phải trông nghệ thuật chút."

Người là dao thớt, ta là thịt cá. Hai miếng thịt cá cứng đơ nhanh chóng biến thành hai miếng thịt cá nghệ thuật. Tiêu Thời Khâm được bố trí ngồi trên sofa đọc sách, Tôn Tường vừa định ngồi xuống cạnh anh liền bị nhiếp ảnh gia gào to: "Đợi đã! Tôn Tường đừng ngồi! Thiết lập của cậu không phải là người có thể chịu ngồi sofa yên ổn! Cậu không được OOC!"

Tôn Tường: "... ... ... ..."

Tiêu Thời Khâm dùng sách che miệng cười. Tội nghiệp Tôn Tường có chỗ mà không được ngồi, bị phân ra đứng ở sau lưng ghế sofa, hai tay chống lên chỗ tựa lưng, cúi người nhìn xuống sách trong tay Tiêu Thời Khâm, đến lúc này thì anh không cười nổi nữa.

Hơi thở của Tôn Tường bao vây lấy anh ở cự li gần, do cậu nhìn anh từ trên xuống nên tư thế lại càng mang theo cảm giác xâm lược. Tiêu Thời Khâm thấy mình trở nên mẫn cảm như thể quay về thời điểm động tình, dường như mỗi một lần Tôn Tường hô hấp lại là một lần sóng biển táp lên da thịt anh.

"Chuyện Nhỏ," Tôn Tường ghé lỗ tai anh thổi khí, "Tai anh đỏ này."

Tiêu Thời Khâm lập tức đứng bật dậy, đầu bập vào cằm Tôn Tường, hai người đồng thời ôm chỗ va đập kêu "Au ----", làm nhiếp ảnh gia sợ hết hồn: "Làm sao thế? Có chuyện gì vậy? Đừng đánh nhau!"

"Không phải..." Tiêu Thời Khâm cân nhắc dùng từ, "Chỉ là tôi cảm thấy . . . động tác này không ổn lắm."

Không ngờ nhiếp ảnh gia lại vỗ tay đồng tình: "Đúng là không ổn lắm, bố cục có phần không nhất quán, thế này vậy, đội trưởng Tiêu, cậu tiếp tục ngồi trên sofa, sách mở ra đặt ở trên bụng tựa như đang ngủ, đầu ngả sang một bên. Tôn Tường vẫn ở sau sofa, ngồi lên trên chỗ tựa lưng, xoay nửa người sang nhìn đội trưởng Tiêu. Đúng, chính xác, đúng là như vậy, đội trưởng Tiêu, cậu tháo kính mắt xuống, để Tôn Tường đeo."

Tiêu Thời Khâm hơi sửng sốt, tháo kính mắt ra đưa cho Tôn Tường. Thế giới trước mắt lập tức trở nên mờ mịt. Anh có phần luống cuống tay chân để mặc cho nhiếp ảnh gia tuỳ ý chỉ đạo, làm thế nào đan tay để thể hiện ra hình ảnh đôi tay xinh đẹp, làm thế nào bắt chéo hai chân để vừa thể hiện ra vẻ lịch sự tao nhã lại vừa có thể khoe được cặp chân thon dài. Tôn Tường cũng phải nghe chỉ đạo, kính mắt không được đeo như bình thường, phải để hờ hững ở sống mũi, tay phải đặt ở phần tựa lưng của ghế sofa, người nghiêng về phía trước nhìn Tiêu Thời Khâm đang "ngủ say".

"Đúng đúng, chính là ánh mắt này, tùy ý mà chăm chú, giống như cậu đang muốn phủ một tấm áo lên cho người kia, lại dường như một giây kế tiếp cậu sẽ trêu đùa người đang ngủ một chút, rất tốt rất tốt!" Nhiếp ảnh gia khen ngợi Tôn Tường.

Nhắm mắt lại, Tiêu Thời Khâm dường như đang dựa lưng lên một cái lò nướng, bị ánh mắt của Tôn Tường nướng qua nướng lại, nướng đến mức chín khô, trời xoay đất chuyển, cuối cùng cũng đợi được nhiếp ảnh gia hô lên một tiếng: "OK! Tấm này rất tốt!"

Anh đứng bật dậy từ ghế sofa, lùi trở lại khoảng cách an toàn. Nhiếp ảnh gia gọi bọn họ đến màn hình máy tính trước đó xem: "Nhìn này, tấm này không tệ chút nào!"

Tấm này rất đẹp. Tôn Tường giống như mọi cậu trai nhìn thấy người mình thích, theo bản năng muốn gần gũi với người nọ.

"Chuyện Nhỏ, chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa có được không." Lúc ra khỏi studio, Tôn Tường lặng lẽ tiến sát tới, "Tôi vẫn còn thích----"

Tiêu Thời Khâm không để cậu nói hết: "Thích rất đơn giản, Tôn Tường. Nhưng ở bên nhau quá khó."
 
Last edited:

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#2
11

Khi đã nói lời từ chối vài lần thì trong lòng người nói sẽ không còn quá khó chịu, nhưng Tiêu Thời Khâm lại khá sợ người nghe khó chịu.

Vì thế anh hầu như tránh mặt Tôn Tường mọi lúc mọi nơi, Tôn Tường lại theo quản lí lấy thêm một chiếc chìa khóa phòng Đường Hạo, tiếp tục đóng đinh trong phòng thằng bạn. Ngoại trừ tập hợp toàn đội, hai người chẳng có cơ hội nhìn mặt nhau lấy một lần.

Trái lại, trạng thái của cả hai không hề bị ảnh hưởng, có thể nói huấn luyện và thi đấu đã giúp họ không suy nghĩ linh tinh. Anh nghĩ có lẽ mình và Tôn Tường chính là trường hợp thế này. Thật sự biết ơn điểm giao nhau ngoài dự liệu ở Gia Thế. Nhưng dù là ai cũng phải chấp nhận sự thật: kết thúc một cuộc tụ hợp ngắn ngủi, mỗi người đều có con đường riêng phải đi tiếp.

Tiêu Thời Khâm lắc đầu ném Tôn Tường ra khỏi tâm trí, anh định nghe lại ghi âm cuộc họp chiến thuật chiều nay về mô phỏng phương án thi đấu đoàn đội rồi đi ngủ, nhưng mãi không tìm thấy bút ghi âm đâu cả.

"..." Tận sâu trong lòng, Tiêu Thời Khâm đã gạt bỏ quan điểm nếu rơi mất bút thì mình vẫn hoàn toàn thấy ổn, may mắn là sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc cũng thấy bút ghi âm ở ngăn bàn trong phòng họp. Từ chiều đến tối, cái bút vẫn đang tiếp tục ghi âm. Quá chuyên nghiệp. Tiêu Thời Khâm cầm bút về phòng, kết nối với máy tính, tải xuống một tệp âm thanh có dung lượng cực kì lớn. Anh kéo chuột trên thanh tiến trình phát, nghe thử xem từ đoạn nào có thể cắt bỏ nội dung không cần thiết.

Đột nhiên, giọng nói của Tôn Tường vang lên qua tai nghe.

Tiêu Thời Khâm sững sờ, là ma xui quỷ khiến hay hành động trong vô thức cũng được, nói chung anh thấy không có gì bất thường, kéo thanh tiến trình lùi lại một đoạn. Hình như là các đội viên Luân Hồi đang trò chuyện, ban đầu là phong cách đối thoại kì lạ giữa Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào,về sau thì có thêm Tôn Tường. Giang Ba Đào còn giả bộ đau thương, hỏi chuyện: "Tường Tường à, dạo này tôi hắt hơi rất nhiều, hình như có người thầm mắng tôi, là cậu đúng không?"

Tôn Tường lầm bầm: "Tôi gần đây rất buồn phiền, lấy đâu ra sức gây chuyện nữa ..."

"Ồ! Sao cậu lại buồn phiền? Cãi nhau với đội trưởng Tiêu à?"

Chu Trạch Khải ở bên cạnh nói tóm tắt hai chữ: "Chia tay"

"Hả? Tại sao?"

Tôn Tường thở dài, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: "Anh ấy không tin tôi."

"Hả?"

"Tôi biết anh ấy cảm thấy chúng tôi không hợp nhau, có lẽ anh ấy nghĩ tôi có thể chọn một người tốt hơn ảnh bên nhau. Anh ấy nhận định rằng nếu bên nhau chúng tôi không thể vượt qua những trở ngại, cảm thấy tôi còn nhỏ tuổi sẽ dễ thay lòng, anh ấy không tin rằng tôi sẽ mãi thích ảnh."

"Có thể là cậu chưa tạo được niềm tin cho anh ta?"

"Có lẽ vậy, tôi cũng không biết tạo thế nào. Anh ấy luôn luôn.... luôn luôn...." Tôn Tường nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng tìm được từ thích hợp, "Anh ấy luôn luôn có những dự tính cho trường hợp xấu nhất."

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, Tiêu Thời Khâm có hơi giật mình. Ghi âm vẫn đang tiếp tục. Giang Ba Đào bất chợt một câu trúng với suy nghĩ lòng anh lúc này: "Còn tưởng là cậu không để ý đến tính cách người xung quanh, không ngờ cậu lại hiểu đội trưởng Tiêu như vậy....."

Giọng Tôn Tường mang chút tức giận: "Bởi vì tôi thật sự rất rất thích ảnh!"

12

Tiêu Thời Khâm còn nhớ buổi đánh huấn luyện thi đấu đầu tiên của anh khi đến Gia Thế, Tôn Tường cau mày nói: "Tôi không cùng bên với anh."

Xem ra cha nội này thật sự ẩm ương y như lời đồn, Tiêu Thời Khâm nghĩ. Là một người nổi tiếng tốt tính, anh kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vì sao đội trưởng Tôn lại không muốn? Tôi thấy chúng ta nên thử phối hợp xem hiệu quả thế nào?"

Thái độ Tường gia khó chịu ra mặt: "Chẳng phải anh giỏi lắm sao? Đánh cùng bên với anh thì thắng luôn rồi, nhạt."

"..." Tiêu Thời Khâm tạm thời không rõ Tôn Tường đang khen anh hay mắng anh, "Nhưng là đồng đội, sau này phải thi đấu với đối thủ, chúng ta cần thường xuyên phối hợp..."

"Ôi dào, việc này anh không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh." Tôn Tường có chút sốt ruột ngắt lời anh, "100%, à, 80, 90 % đi, nhỡ lúc nào cảm thấy có cơ hội, tôi sẽ tự mình lên."

Não Tiêu Thời Khâm xoay mòng mòng, cha nội này rốt cuộc là quá ngốc nghếch hay ngạo mạn? Chỉ riêng vấn đề này cũng đủ làm người ta đau não.

Tôn Tường ngồi trước máy tính, cắm thẻ tài khoản, nghiêng đầu nhe răng cười với Tiêu Thời Khâm: "Solo đi, tôi vốn rất muốn đấu với anh, trước kia không có cơ hội."

Kì lạ là Tiêu Thời Khâm lại nảy sinh cảm giác vinh hạnh kiểu "Đậu móa, cha nội này không ngờ cũng biết mình". Anh ngồi xuống: "Trước đây đúng là không có cơ hội đấu đơn với đội trưởng Tôn."

"Tự đấu riêng cũng chưa từng luôn, cũng không thêm bạn bè." Tôn Tường đột nhiên so sánh rất kỳ quái, "Các anh chơi với nhau có vẻ quan hệ khá tốt."

Các anh? Là ai vậy ta? Sao thế nhỉ, không thêm bạn bè cũng trách tôi? Tiêu Thời Khâm dù trong lòng ngập tràn bối rối vẫn mỉm cười lấy điện thoại: "Vậy thì thêm bạn tốt. Thêm gì bây giờ, game hay wechat? Hay là QQ?"

"Muốn thêm gì thì cứ thêm thôi! Phiền phức như vậy làm gì!" Tôn Tường mở máy điện thoại liền đẩy đến trước mặt Tiêu Thời Khâm, "Thêm xong thì solo nghen!"

Còn muốn tôi tự thêm hả... Tiêu Thời Khâm bỗng không nhịn được bật cười: "Đừng vô lí như---"

"Chớ nói phải trái đúng sai với tui, tui vô lí đó." Tôn Tường rõ ràng bị câu nói nhạt thếch của mình chọc cười, "Ha ha ha ha ha!"

"..." Có vấn đề về thần kinh phải không?

13

Vào lúc này, Tiêu Thời Khâm bất thình lình bấm tắt đèn bàn, muốn ngồi trong phòng tối để trấn tĩnh lại. Ngoài phòng nắng nóng chưa tan, bên trong, gió lạnh từ điều hòa phía đối diện thổi đến làm anh rùng mình một cái. Trong đoạn ghi âm giờ là những âm thanh di chuyển ghế hỗn loạn, những tiếng bước chân xen lẫn với những tiếng động sột soạt, nhưng trong đầu anh chỉ văng vẳng mấy câu nói kia của Tôn Tường.

Đôi lúc anh sẽ nghĩ lời nói của Tôn Tường không thể coi là thật, ví dụ như cậu ta đã từng nói sẽ nghe 90% lời Tiêu Thời Khâm chỉ huy, kết quả thì cậu ta không làm được. Không phải do bất mãn hay cố ý kiếm chuyện, thậm chí càng không phải cậu ta quá kiêu ngạo, không chịu hợp tác, chỉ là do cậu ta rất mạnh thôi. Càng đến gần lại càng cảm nhận rõ ràng rằng Tôn Tường thật sự rất mạnh. Lập kế hoạch ở điều kiện bình thường căn bản không thích hợp với cậu ta, cậu ta có khả năng biến điều không thể thành có thể.

Nếu Rồng Ngẩng Đầu chưa đủ thì còn có Rồng Quay Đầu, nếu như trước mặt có một bức tường cao, vậy thì cứ trực tiếp phá đổ. Mạnh quá thể đáng.

Đến giờ, Tiêu Thời Khâm vẫn thầm lặng tán thưởng Tôn Tường như trước, anh cảm thấy mình sẽ thích Tôn Tường bởi vì cậu ta đủ mạnh, giống như lúc ấy anh ấy chọn đi Gia Thếvậy. Tuy nhiên, cái mạnh của Tôn Tường không phải là điều phù hợp với anh nhất, vậy nên anh nhận thức rõ thực tế và buông bỏ, điều này cũng giống như cuối cùng anh không tiếp tục ở lại Gia Thế.

Thế nhưng lời Tôn Tường nói cứ như một trận cuồng phong, như một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, như tiếng súng vang lên trong màn đêm yên tĩnh, mà người bị đánh trúng là Tiêu Thời Khâm sợ mình không thể khống chế được tin tức tố, sợ mình lọt vào hoàn cảnh khốn cùng cần Tôn Tường đến an ủi. Anh vội vội vàng vàng tìm hộp thuốc ở đầu giường, ngậm một viên thuốc ức chế, tác dụng nhanh tới nỗi có thể so sánh với thuốc trợ tim.

Điều éo le là mỗi khi bạn không muốn gặp ai thì người đó lại xuất hiện trước mặt bạn.

Cửa phòng bất chợt bị gõ hai tiếng, tiếp đó là tiếng chìa khoá cắm vào ổ, cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, vài tia sáng từ hành lang chiếu vào, kèm theo giọng nói của Tôn Tường: "Chuyện Nhỏ, anh đã ngủ chưa? Tui tới lấy đồ."

Tiêu Thời Khâm nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lại mở mắt ra, tìm công tắc ở đầu giường bật đèn: "Tôi chưa ngủ, vừa mới nằm xuống, cậu muốn lấy cái gì?"

"Tui vừa định mát xa tay, thấy kem dưỡng tay hết sạch. Lần trước đi mua sắm, tui có mua một tuýp dự phòng đúng không nhỉ?" Tôn Tường đi tới cái giường lộn xộn, đồ đạc chất đống của mình tìm kiếm, "Sao anh đi ngủ sớm vậy, trong giới Thể Thao Điện Tử có ai ngủ sớm đâu? Anh thấy khó chịu trong người à?"

"Không." Tiêu Thời Khâm như thể vô cùng hứng thú với điện thoại của mình, hết sức tập trung lướt lướt trang chủ Weibo, "Chỉ là buồn ngủ thôi."

Tôn Tường đứng thẳng người liếc nhìn Tiêu Thời Khâm: "Buồn ngủ?"

"... ... ... Làm sao, " Tiêu Thời Khâm chợt thấy chột dạ trước cái nhìn chăm chú của cậu, "Tôi không được buồn ngủ à?"

"Đương nhiên được buồn ngủ chứ, nhưng," Tôn Tường nhếch môi cười, chỉ vào hộp thuốc mở toang ra trên đầu giường, "Anh buồn ngủ uống thuốc tránh thai làm gì?"

14

Tiêu Thời Khâm: "..."

Tôn Tường: "Chậc chậc chậc."

Tiêu Thời Khâm: "... ... ... ..."

Tôn Tường: "Hừ hừ ~ "

Tiêu Thời Khâm: "Tôi nói chắc cậu cũng không tin, hộp thuốc tránh thai tự nó mở..."

Tôn Tường: "Đúng là tui không tin."

Tiêu Thời Khâm: "... ... ... ..."

"Chuyện Nhỏ à! ——" Tôn Tường đột nhiên lớn tiếng cảm thán, "Ban đầu là anh muốn chúng ta chia xa, xa thì xa thôi, bây giờ lại muốn uống thuốc tránh thai giữ tui lại!"

"Cậu nói chuyện tử tế!"

"Tui nói chuyện tử tế, " Tôn Tường ném mớ đồ ngổn ngang trong tay, đi tới ngồi trên giường Tiêu Thời Khâm, chống một tay lên đầu giường, "Cho anh ba giây để đuổi tui ra ngoài, ba."

Tiêu Thời Khâm ngẩn người, lời đuổi khách đã ngập ngừng ở đầu môi lại quay trở về, thế nào cũng không mở miệng được.

"Hai."

Câu nói thích của Tôn Tường trong đoạn ghi âm dường như đã át đi tất cả những thanh âm còn lại, quay cuồng và nhảy nhót trong tâm trí Tiêu Thời Khâm. Gương mặt cậu đã tiến đến rất gần, vẫn là diện mạo quen thuộc và thân mật như trước.

"Một."

Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ, sự đã đành, thuốc đã uống, không cần lãng phí nữa.

"Hết ba giây, tui không đi." Tôn Tường trầm giọng nói, đột nhiên ngồi thẳng dậy, cười ngượng ngùng, "Chúng ta tâm sự đi."

Tiêu Thời Khâm mắt trợn tròn, anh ngơ, ngơ, ngơ toàn tập, tóm lại là anh đang vô cùng vô cùng hoang mang.

Lạy chúa trên cao, thế thì tâm sự đi.

15

Tâm sự yêu đương giống như mời khách ăn cơm, giống như thêu hoa, nhất định phải là cậu tình tôi nguyện, phải văn nhã lịch sự, dù không có tâm tư cũng phải tự tạo ra tâm sự.

Tôn Tường ngồi bên giường trầm ngâm một lúc: "Chúng ta bắt đầu từ đầu đi, anh là người ở đâu?"

"... W—— "

"À ha, phải rồi là thành phố W, chuyện này tui làm gì mà không biết chứ! Sinh nhật anh? Nhóm máu? Chiều cao?"

"23/6, A, 180."

"Thật kì lạ, giống hệt với thông tin trên Baidu Baike luôn! Anh hôm nay chuẩn bị rất đầy đủ nha, học thuộc trước rồi sao? Rất hiểu rõ bản thân mình đó! Tui hỏi anh câu số ba này, mong muốn của anh là?"

"Ha ha," Tiêu Thời Khâm cười lạnh một tiếng, "Muốn đánh cậu một trận. Tôn Tường, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa."

"Ai nói lời vô nghĩa với anh chứ, không phải anh nói muốn chia tay sao? Tui đang theo đuổi lại anh đó!" Tôn Tường nói năng hùng hồn, "Anh không thích quá đơn giản thô lỗ, lần này chúng ta có thể uyển chuyển vòng vèo tìm hiểu về nhau nè."

"Cậu hình như rất có kinh nghiệm."

"Tui không có kinh nghiệm, là đội phó chúng tui chỉ tui." Tôn Tường nói xong gãi gãi đầu, "À, là Giang Ba Đào chỉ tui biết."

"Cậu chú thích thêm thế làm gì ... Tôi biết rõ đội phó các cậu là Giang Ba Đào."

"Thế nhưng Giang Ba Đào bảo tui không được nói 'đội phó chúng tui' các kiểu trước mặt anh, bởi vì đội phó trước đây của tui là anh."

Tâm tư thật sự tỉ mỉ tinh tế nha, đội phó Giang à, trong đầu nhiều kịch bản máu chó quá rồi đó.

Tôn Tường đột nhiên nằm xuống, kê gáy lên đùi Tiêu Thời Khâm, ngẩng đầu nhìn anh: "Có phải là vì không còn ở Gia Thế nữa nên anh mới muốn chia tay với tui không."

"Không phải..."

"Bởi vì khi cùng đội thi đấu không có thành tích gì, nên cảm thấy cả hai không hợp."

"Đã bảo không phải..."

"Bởi vì tui có lúc không nghe anh chỉ huy."

Tiêu Thời Khâm không nói nên lời, duỗi tay nghịch tóc mái của Tôn Tường: "Sao dạo này nội tâm cậu máu chó vậy? Học hỏi đội phó Giang các cậu?"

"Hôm nay đội phó Giang hỏi tui thích anh ở điểm gì?" Tôn Tường báo cáo.

"Thích điểm gì?"

Tôn Tường nghĩ hết nửa ngày: "Hồi đó tui cho rằng..."

"Hử?"

Hồi đó, Tôn Tường cho rằng mình có thể trở thành vị cứu tinh của Gia Thế, dùng năng lực của mình đảo ngược tình thế lụn bại của cả đội. Cậu tự tin cho rằng thời đại huy hoàng ngày xưa của Diệp Tu đã hết, còn cậu có thể trở thành người hùng. Thế nhưng cậu đã thất bại, cậu ngã xuống trước sự quan sát của tất cả mọi người. So với những lời chế giễu hay nuối tiếc từ thế giới bên ngoài, cậu càng khó đối mặt với những nghi vấn sâu trong nội tâm hơn, phải chăng trạng thái của cậu thật sự đang có vấn đề.

Diệp Tu đã nói một câu có thể coi như lời vàng lời ngọc: Vinh Quang không phải trò chơi một người. Khi đó, không phải Tôn Tường không hiểu, chỉ là cậu không để lời ấy trong lòng, bởi vì xung quanh rất ít người có thể theo kịp với cậu, mà cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc phải đợi người khác. Tinh thần đoàn đội của Tôn Tường khác với Diệp Tu. Diệp Tu thấy rằng phát huy được năng lực của cả đội ngũ mới là sức mạnh chân chính, còn Tôn Tường lại thấy nếu ngay cả bản thân mình cũng không thể phát huy vượt bậc thì đội ngũ này tàn rồi.

Cho đến khi Tiêu Thời Khâm tới, bằng trực giác, Tôn Tường cảm thấy người này không có khúc mắc với mình, lại có năng lực một mình đối diện với đối thủ, tính cách không gần gũi cũng không xa cách, thậm chí một lòng muốn sắp xếp mình vào hệ thống chiến thuật của anh, trở thành một bộ phận trong đội ngũ. Có lúc cậu sẽ nghe theo Tiêu Thời Khâm, có lúc lại phản kháng lại 'quyền chỉ huy tuyệt đối' của anh. Dù cho mối quan hệ dần thay đổi từ đồng đội sang người yêu thì mọi thứ vẫn như cũ, sau đó lại tiếp tục tiến lên trong những khuyên bảo, phân tích tỉ mỉ của Tiêu Thời Khâm.

Tất cả mọi người đều hi vọng cậu có thể trưởng thành hơn, thế nhưng chỉ có Tiêu Thời Khâm đồng hành cùng cậu trên hành trình này, dù cho bọn họ không thể dùng danh nghĩa Gia Thế đi tới điểm cuối.sừng sộ

Tôn Tường rời khỏi Gia Thế vào ban đêm. Cậu từng đến nơi này vào ban đêm, rời đi cũng là khi đêm xuống, cậu đã không thể trở thành người hùng của Gia Thế.

Sau khi kéo vali đi được hơn mười bước, cậu đột nhiên quay lại, ngẩng đầu nhìn lên đội huy Gia Thế trên cổng, nói một câu mà chỉ mình cậu nghe thấy.

"Xin lỗi."

Tôn Tường nhìn lại toà nhà câu lạc bộ, ánh đèn đã tắt trong căn phòng luôn tràn ngập chiến thuật, những thói quen, những lời than thở trách móc và tiếng bàn phím vang lên đều đặn. Tiêu Thời Khâm đã đi về từ buổi chiều. Cậu xoay người, quay lưng lại với Gia Thế, quay lưng lại với nơi mình đã sinh hoạt hàng ngày hơn một năm, quay lưng lại với mùi hương của Tiêu Thời Khâm, dần dần đi xa.

"Tui thích mùi hương tri thức trên người anh nha." Tôn Tường nắn cằm trầm ngâm nói.

"Cút, " Tiêu Thời Khâm duỗi chân đạp cậu ra, "Cậu còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát."

16

Năm giờ sáng, Đường Hạo chuẩn bị đi ngủ, đến giờ này Tôn Tường còn chưa về phòng, cậu ta nằm trên giường gác chân, vui cười hớn hở nhắn tin Wechat cho Tôn Tường: "Tường ơi Tường à, học đâu cái kiểu chơi nguyên đêm không chịu về, đi buông thả ở chỗ nào rồi? Sung sướng quá nhỉ."

Chỉ sau vài giây Tôn Tường đã nhắn lại: "Mày quản tao nhiều thế, rảnh lắm hả?"

"Này này, mày khó chịu cái gì, tao tốt bụng quan tâm mày, mày lại với tao là sao. Mày tin tao đi thông báo cho đội trưởng Tiêu mày cả đêm không về không?"

"Cần mày mách lẻo chắc? Anh ấy đang ngủ bên cạnh tao biết không?"

Đường Hạo đầu tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu, tiếp theo vỗ tay: "Úi chà chà! Chậc chậc chậc! Í hí hí! Mày thế này éo ổn, phải giết!"

"Mày mắc bệnh dại?"

"Bớt cái kiểu được lợi còn ra vẻ đi mày, nhớ kiềm chế đừng quá đà nhá. Buổi chiều huấn luyện đối kháng, đội trưởng Tiêu bên team bọn tao đấy, đừng thừa cơ làm giảm sút sức chiến đấu của bên này nha con."

"Làm quái gì? Mày nói cứ như tao thật sự làm gì ảnh!"

"Không phải chứ mày, cô A quả O ở một phòng, lại còn tình xưa chưa dứt, mày nghĩ tao tin mày không làm gì? Mày nghĩ tao ngu như mày hở? Được rồi, chuyện bát quái của mày với đội trưởng Tiêu trẫm đã biết, trẫm cho mày lui, trẫm buồn ngủ rồi."

Tôn Tường nhìn điện thoại trầm mặc hồi lâu, chọc ngoáy thế nào Đường Hạo cũng không trả lời, chắc đã ngủ thật. Cậu ngả nửa người trên giường, ném điện thoại sang một bên, hơi nhức đầu nhìn Tiêu Thời Khâm đang ngủ ở bên cạnh.

Trời đất chứng giám, cậu thật sự không làm gì cả, chỉ tâm sự suốt cả đêm Tiêu Thời Khâm thôi.

Từ chuyện nhỏ hằng ngày đến những chuyện phức tạp, từ những cuộc trò chuyện chuyện căng thẳng gượng gạo cho đến những lời tâm sự lan man không dứt. Có thể đối mặt gần gũi, bên cạnh có nhau, rất giống hồi sớm chiều chung sống khi còn ở Gia Thế. Đây cũng chính là điều cả hai thiếu nhất trong một năm chia cách nói dài không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn này.

Ban đầu Tôn Tường cảm thấy mình quá thông minh, biết bắt đầu bằng cách tiếp cận dịu dàng như vầy, nước ấm nấu ếch, lấy nhu thắng cương, đúng là có chiến thuật. Giờ cậu chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc, móa nó, cậu và Chuyện Nhỏ, ở trên cùng một cái giường, chỉ tâm sự, tâm sự đến nỗi trái tim tê dại.

Tiêu Thời Khâm dường như bị lạnh, anh rụt tay vào trong chăn bông, chỉ để lộ đầu ra bên ngoài. Khi tháo kính gọng đen xuống, trông anh có vẻ trẻ trung ngây ngô, giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học mới bước vào xã hội.

Tính theo tuổi tác, Chuyện Nhỏ đúng là một sinh viên ra trường chưa tới hai năm. Tôn Tường nhìn chăm chú khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Thời Khâm, nhưng không biết vì sao, anh luôn làm cho người khác cảm thấy rất tin cậy.

Cậu dùng tầm nhìn phác họa đường nét khuôn mặt Tiêu Thời Khâm, rồi làm một hành động vô cùng thừa thãi, đầu tiên ngẩng đầu nhìn bốn phía xem xung quanh có ai không, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên hàng mi đã khép của anh.

Thứ cảm xúc bé nhỏ, tươi mới kia giống như một hạt giống, rơi trên môi Tôn Tường, nhanh chóng nảy mầm và đâm nhánh, lan tràn khắp thân thể cậu. Toàn thân cậu bất chợt trở nên nhẹ bỗng, bờ môi từng đợt tê dại. Giống như bản thân vừa làm chuyện xấu, Tôn Tường vội vàng ngồi thẳng dậy, tay chân luống cuống mò mẫm điều khiển điều hoà tăng nhiệt độ, lại vội ném điều khiển đi, lấy tay che miệng, ngồi đờ ra trong bóng tối.

"Khụ khục..." Tiêu Thời Khâm ho khan hai tiếng.

Tôn Tường che miệng hít khí lạnh: Đậu moá, đậu moá, đậu moá, không phải chứ? ? ?

Tiêu Thời Khâm ho xong trở mình, không có động tĩnh gì thêm.

Tôn Tường từ từ thở ra: May quá, may quá.... Cậu vui sướng trong lòng, rón ra rón rén bước xuống giường, xỏ chân vào đôi dép cũ rích, trốn đi mạnh mẽ mà lại không phát ra âm thanh nào, như một làn khói lướt về phòng Đường Hạo.

Để lại Tiêu Thời Khâm trong bóng tối lặng lẽ che mắt.

17

Câu chuyện về hai vị nam chính tỉnh lại sau giấc ngủ, toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Nhân chứng số một Phương Duệ nói: "Năm giờ sáng tui ở hàng lang gọi điện thoại, mấy người đừng quan tâm tui gọi cho ai, liền thấy Tôn Nhị Tường lén lén lút lút từ hành lang bên kia chạy bước nhỏ tới, rất khả nghi nha, đi ra từ phòng ai đây ta?"

Nhân chứng số hai Đường Hạo nói: "Ha ha, còn ai được nữa, từ phòng đội trưởng Tiêu chứ ai, cho mấy người xem tin nhắn WeChat của tôi này..."

"Oa ————" Đám người truyền tay nhau đọc tin nhắn của Đường Hạo và Tôn Tường, sâu xa cảm thán.

Đội trưởng Dụ lo nước thương dân: "Sẽ không có vấn đề bất ngờ gì chứ?"

Chu Trạch Khải giơ tay ra dấu OK, bày tỏ ý kiến không có vấn đề gì đâu, anh yên tâm, Tôn Tường nhà chúng tôi có mang: "Thuốc tránh thai."

Đúng lúc này Tiêu Thời Khâm bước vào nhà ăn, mang theo kem dưỡng tay Tôn Tường quên cầm đi, thuận tay đưa cho Đường Hạo: "Tôn Tường đâu? Tôi đi một vòng không gặp cậu ta, đây là kem dưỡng tay của cậu ta, đội trưởng Đường mang về phòng cậu giùm tôi ... ... ... Sao mấy người nhìn tôi như vậy?"

Đường Hạo trịnh trọng đẩy kem dưỡng tay trở lại: "Không có việc gì, không cần tôi mang, dù gì cậu ta cũng muốn chuyển về phòng anh mà."

"..." Tiêu Thời Khâm lại lên cơn đau đầu, lạnh lùng nói, "Phòng tôi không chào đón cậu ta."

Dụ Văn Châu tỉnh bơ liếc anh một cái, thấp giọng bảo: "Sợ cái gì, không phải cậu ta mang cả thuốc tránh thai sao?"

Moá nó! Tiêu Thời Khâm cực kỳ tuyệt vọng. Tôn Tường cái tên chết tiệt này, chuyện thế này cũng để lộ ra ngoài! Không biết giữ mồm giữ miệng gì cả! Anh khó chịu ấn ấn dạ dày: "Đừng nhắc nữa, tôi uống có một viên mà đến giờ vẫn thấy buồn nôn đây này."

Dụ Văn Châu có chút giật mình: "Không phải chứ, cậu thật sự uống thuốc? Tiến triển nhanh như vậy? Mấy ngày trước không phải cứ nhìn thấy mặt nhau là lại đi đường vòng sao?"

"... ... ... Được đó! Dụ Văn Châu! Cậu theo dõi tôi!"

"Tôi không có, mọi thứ tự đập vào mắt tôi sao cậu trách tôi? Tôi bảo này, nếu bây giờ Diệp thần ở đây, anh ta nhất định sẽ trào phúng cậu, heo đâm vào thân cây, sao heo lại quay ra trách cây?"

"Cậu còn nhân cơ hội bôi đen Diệp thần, không thể làm anh em với cậu được Dụ Văn Châu, tôi thay mặt Diệp thần khai trừ cậu khỏi hội tâm bẩn bốn người!"

Dụ Văn Châu huých nhẹ vai Tiêu Thời Khâm: "Cậu ghé sát vô đây chút, chẳng phải cậu đang muốn tìm người nói chuyện à. Sao cậu dễ bị hù cho suýt thì lộ hết bí mật thế?”

"Có nói cũng không nói với cậu, nói với cậu không bằng đi khiêu vũ, không đúng, thà đi nhảy lầu còn hơn."

"Cậu lại nhảy lầu, một ngày cậu đòi nhảy lầu ba lần, cậu là vận động viên quốc gia môn nhảy lầu chắc." Dụ Văn Châu lắc đầu, nhìn thấy Tôn Tường từ xa đi tới, vẫy tay gọi: "Tiểu đồng chí Tôn Tường!"

Tiểu đồng chí Tôn Tường vui vẻ chạy tới: "Sao vậy?"

"Chuyện Nhỏ nhà cậu lại muốn nhảy lầu."

Tôn Tường nhìn sang Tiêu Thời Khâm, ánh mắt buồn bã lại tuyệt vọng: "Tui sai rồi, sau này tui sẽ không quấn lấy anh nữa."

Tiêu Thời Khâm: "..."

"Nếu như anh ghét bỏ tui, có thể từ chối tui, anh đừng vì tui mà tổn thương bản thân mình!"

Tiêu Thời Khâm đỡ trán.

Tôn Tường ngẫm nghĩ, rất tức giận: "Tui rốt cuộc không tốt chỗ nào! Anh nói với tui! Tui có thể thay đổi!"

Tiêu Thời Khâm nằm bò ra bàn.

"Chúng ta không thể trở về như trước đây thật sao?"

Tiêu Thời Khâm co quắp ngã sụp xuống ghế, Dụ Văn Châu bên cạnh không nhịn được bật cười ra tiếng.

“Xin lỗi, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục, đừng để ý đến tôi”. Dụ Văn Châu nháy mắt với hai người đang trợn tròn mắt nhìn anh, “Sao vậy? Hay là tôi phải đăng kí thành viên thì mới có thể xem được tập tiếp theo?”

"..."

Bạn vừa được chuyển khoản. Người chuyển tiền: [Dụ Văn Tâm Bẩn].

"Dụ Văn Châu, " Tiêu Thời Khâm mỉm cười, "Mi có tin cha mi một chưởng tát chết mi không hả."

18

"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chuyện Nhỏ bình tĩnh!" Tôn Tường kéo Tiêu Thời Khâm ra khỏi nhà ăn, "Oan oan tương báo bao giờ mới kết thúc được!"

"Cậu thả tôi ra! Ném bình gas vào người hắn ta là chuyện dễ như bỡn!"

"Bình gas vô tội mà! Ngoan, bình tĩnh, hít sâu với tui, hít vào ———— thở ra, a, tui đói quá."

Tiêu Thời Khâm cùng cậu hít vào, lại thở không ra hơi, bị sặc ho lụ khụ: "Cậu mà cũng đói bụng!!"

“Tui vừa vào phòng ăn liền đi ra mà, tui đã ăn gì đâu.” Tôn Tường choàng tay qua vai Tiêu Thời Khâm. “Đi đi, chúng ta đi ra ngoài ăn món gì đi... Ừm, mà thôi vậy.”

Tôn Tường buông tay xuống: “Nếu anh không muốn thì đừng đi.”

Tiêu Thời Khâm liếc mắt nhìn cậu, rồi đi vào phòng mình: “Đi đi, tôi cũng chưa ăn gì cả.”

“Hả? Ồ. Được được! Anh đi hướng nào vậy? Cửa ở bên này mà?”

"Ông tổ ơi, ông không định lấy mũ, đeo khẩu trang à!" Tiêu Thời Khâm thở dài, "Cậu đó, để tâm một chút, đi lần nào là quên lần đó." Anh thuận tay tìm cái mũ từ ngăn tủ trên chụp lên đầu Tôn Tường: "Thế này đi, quá giống biến thái."

Tôn Tường không có ý kiến gì, nhìn anh tươi cười hớn hở. Tiêu Thời Khâm không ngừng lắc đầu: Đúng là tên ngốc.

Tường ngốc giống như một học sinh tiểu học vô cùng phấn khởi đỡ lấy cái mũ, đi theo Tiêu Thời Khâm xuống lầu: “Ăn món gì ta?”

"Chọn mấy quán mì ở gần đây thôi, buổi chiều còn có huấn luyện."

"Được."

"Cậu đi bình thường đi, bật nhảy cái gì..."

"Được."

"Cậu nhìn thực đơn đi, nhìn tôi làm gì?" Tiêu Thời Khâm cuộn tờ thực đơn lại, gõ lên đầu Tôn Tường.

Tôn Tường cầm lấy thực đơn để sang một bên: “Anh ăn món gì, tui sẽ ăn món đó.”

Tiêu Thời Khâm cả người nổi hết da gà: "Cậu tỉnh, tỉnh lại đi."

"Tui không được vui vẻ à? Anh vẫn còn cùng ăn cơm với tui."

"..." Hằng ngày Tiêu Thời Khâm bị bóng đập đầy mặt, ôm mặt bất lực, "Cậu đúng là người bao dung, không phải cậu chê tôi lúc nào cũng nghĩ đến khả năng xấu nhất sao?"

Tôn Tường cũng không nghi ngờ Tiêu Thời Khâm nghe được lời nhận xét của mình ở đâu, duỗi tay qua bàn vỗ vỗ cánh tay Tiêu Thời Khâm, tỏ vẻ hiểu biết: “Không phải là anh chỉ như vầy với những điều mình quan tâm sao?”

"Ví dụ như Lôi Đình, " Tôn Tường chỉ chỉ vào ốp điện thoại Lôi Đình của Tiêu Thời Khâm, lại chỉ vào chính mình, "Ví dụ như tui."

19

Tiêu Thời Khâm: "Cậu thật là buồn nôn đó, thật sự."

Tôn Tường: "Tui nói lời thoại cảm động vậy mà, thái độ của anh thế này là sao?"

Tiêu Thời Khâm: "Tôi bị dọa sợ đến nỗi ăn không vô, vốn tôi còn buồn nôn sẵn."

Tôn Tường: "Chuyện Nhỏ anh quá tổn thương người, làm tui cũng ăn không vô."

Tiêu Thời Khâm cười cười, nắn nắn cổ tay Tôn Tường: “Cậu đừng chu môi được không? Càng buồn nôn hơn.”

“Anh mắt hỏng, fan tui đều nói tui chu môi đáng yêu.”

“Bọn họ để lấy lòng cậu đúng là không giữ nguyên tắc gì cả.” Tiêu Thời Khâm lắc đầu, “Không giống tôi.”

“Không giống anh lạnh lùng như vậy.”

“Không giống tôi lạnh lùng như vậy cậu cũng chẳng làm gì được tôi.”

Tiêu Thời Khâm nhìn Tôn Tường nghẹn một bụng tức, nhịn cười nhìn Tôn Tường bắt đầu điên cuồng đảo mắt, phồng mũi hừ hừ, vẫn còn kéo tay Tiêu Thời Khâm không buông.

Vì sao cậu lại không buông tay, anh nghĩ, Tôn Tường đúng là một tên ngốc, tôi sợ cậu rồi, rõ ràng là tôi rời đi trước, tại sao cậu vẫn luôn chờ tôi như thể chuyện đương nhiên?

Trong cuộc đời Tiêu Thời Khâm từ trước đến nay, có hai chuyện khiến anh không thể chịu đựng được nhất, một là Lôi Đình đợi anh, hai là Tôn Tường đợi anh. Anh luôn nghĩ mình đã làm rất nhiều cho bọn họ, luôn bận tâm và nuông chiều bọn họ, chỉ có vậy mà anh đã có chút tự phụ, cho rằng mình trưởng thành, khôn ngoan. Cuối cùng quay đầu nhìn lại, anh cũng chính là người được nuông chiều kia.

Bọn họ bao dung cho sự thiếu kiên nhẫn và tự cho mình là đúng ẩn dưới dáng vẻ trầm ổn điềm tĩnh của anh, và sau khi cùng anh vượt qua những thăng trầm, họ vẫn vô điều kiện lựa chọn bước đi cùng anh trên chặng đường kế tiếp, rất không có nguyên tắc.

"Không giống như tôi," Tiêu Thời Khâm nói, "Mặc dù tôi rất thích cậu, nhưng tôi vẫn có nguyên tắc."

Tôn Tường sững sờ, kinh ngạc, sợ hãi đứng lên, lại từ từ ngồi xuống, nghiêng người về phía Tiêu Thời Khâm nhỏ giọng hỏi: "Tui có thể chuyển về phòng sao?"

"Đổi thuốc rồi mới chuyển về được không? Cái thuốc kia của cậu khiến tôi rất buồn nôn."

20

Sau khi Tôn Tường đánh xong huấn luyện đối kháng, ở cửa ôm Tiêu Thời Khâm: "Một buổi chiều không được gặp anh rồi, nhớ quá, phải ôm gấp một cái ôm đoàn tụ nào."

Đám đông cực kì ghét bỏ vòng đi, chỉ có đội trưởng Chu ở lại, dặn dò mười một chữ, tuy là chia làm ba lần nói.

"Sinh nhóc con."

"Đưa tới Luân Hồi."

"Đừng đi Lôi Đình."

Tôn Tường vỗ tay: "Vẫn là đội trưởng chúng ta nhìn xa trông rộng!"

Tiêu Thời Khâm khịt mũi xem thường: "Cứ mơ mộng đi."

END.

:tieu Chúc mừng sinh nhật anh, Tiêu đội! Trong lòng em, anh giữ một vị trí rất đặc biệt. :tieu
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Chưa thấy ai đời chiến tranh lạnh dễ cưng như 2 người, đứa thì "hứ ai kiu hổng thèm tui, tui qua phòng khác ngủ, mình chiến tranh lạnh đê" đứa còn lại thì "hoy hết giận tí, chụp hình xong rùi mình chiến tiếp nhen", thêm ông bác nhiếp ảnh gia bày cái pose gì gei vãi =)))

Mợt cái mạch não của Tường quá, yêu đương với tráu nó có não to như bậc thầy chiến thuật cũng quỳ, xách duy nhất thuốc tránh thai trong hành lý mà nằm đắp chăn nói chuyện nguyên đêm. Hai bạn đi shopping nói chuyện thư thả (nhờ tài lái lụa của Tường) như đôi mới cưới ấy chứ chia tay nỗi gì, toàn mấy chuyện vụn vặt xung quanh.

có hai chuyện khiến anh không thể chịu đựng được nhất, một là Lôi Đình đợi anh, hai là Tôn Tường đợi anh.
Thấm câu này, thương Tiêu thương Tường quá, câu buồn hiếm hoi nhất truyện...

Đọc mà cứ mắc cười Luân Hồi rặt thần trợ công. Đội trưởng uy vũ, bình thường im re, mà một khi mở miệng hoặc hành động toàn sốc hàng! Đội phó chỉ đạo từ xa bách phát bách trúng càng uy vũ hơn, à nhầm phải gọi là Giang Ba Đào chứ danh xưng đội phó chỉ dành cho Chuyện Nhỏ thôi ahihi. Thích Hạo với Dụ trong đây ghê, người nhà mỗi bên, chuyên gia đâm thọc hóng hớt =)))
 

Bình luận bằng Facebook