Hoàn [Dụ Hoàng] OOC

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
OOC

Tác giả: Quân Diêu Bút Tẩy

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Hỗ xuyên, đoản văn, hướng nguyên, hài

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 60% – 70%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.

3. Truyện hài nên cách dịch cũng điên điên theo, không chấp nhận được mời click back!​

Thượng.

Hoàng Thiếu Thiên tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân.

Đây không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Nếu như Hoàng Thiếu Thiên muốn, cậu cũng có thể trở thành một người đàn ông khỏa thân.

Nhưng vào giờ khắc này, hình ảnh người đàn ông khỏa thân đang đứng ở bên giường mặc quần áo đập vào mắt cậu.

Vâng, người thanh niên quần áo xốc xếch đó chính là đội trưởng thân yêu của cậu, Dụ Văn Châu.

Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi chớp mắt, cậu nhớ ra Dụ Văn Châu cũng có chìa khóa phòng mình. Chẳng lẽ tối hôm qua điều hòa phòng đội trưởng hỏng, thế là chạy sang đây “hưởng ké” khí lạnh?

Chuyện này cũng bình thường thôi, vấn đề cần nghiên cứu ở đây là từ lúc nào Dụ Văn Châu có thói quen lõa thể khi ngủ.

Liên Minh Kiếm Thánh bình tĩnh như một tay chơi lão làng, kéo góc chăn suy nghĩ một lúc, lại ở trong chăn lăn một vòng, phát hiện ra trên người mình cũng không mảnh vải che thân, hơn nữa chỗ nhạy cảm khó nói trên người còn truyền đến cảm giác khác thường.

“....................................................”

Tui là Hoàng Thiếu Thiên, hiện tại tui đang rất hoảng cmn hốt.

Cậu lăn một vòng trên giường gây ra tiếng động không nhỏ, thanh niên tóc đen quay lại nhìn, hơi nhíu mày.

“...” Hoàng Thiếu Thiên nhắm mắt lại, mặt không đổi sắc.

Có thể nói cậu vờ ngủ quá mức giả trân, không hề giống một diễn viên có thiên phú, Dụ Văn Châu liếc cái là nhận ra ngay.

... Đừng có gọi nữa mà!!!

Hoàng Thiếu Thiên miễn cưỡng mở mắt, nghe Dụ Văn Châu bình tĩnh mở miệng: “Em đã được như mong muốn rồi, hài lòng chưa?”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Thiếu Thiên, em có biết vì sao anh không chạm vào em không, đó là vì muốn tốt cho em. Em như bây giờ… thật khiến anh thất vọng!”

Hoàng Thiếu Thiên: “...” Cậu nói lời này như thể người bị đè là cậu chứ không phải là tôi ấy nhể?

Cậu tung chăn ra, ngồi dậy, phát hiện giữa hai chân mình còn dấp dính một vệt trắng.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy muốn phát điên, tại sao cậu không có một tí ấn tượng nào cả?

Dụ Văn Châu không ở lại thêm, nói xong là đi. Hoàng Thiếu Thiên ngồi ở bên giường ngây ra một lúc, càng nghĩ càng tức. Cậu lấy điện thoại di động ở dưới gối gọi cho Dụ Văn Châu.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì kết nối được.

“Dụ Văn Châu!” Hoàng Thiếu Thiên vô cùng lạnh lùng. “Quay trở lại xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì?”

“...” Có chuyện gì thế? Trước đây cũng không thấy gắt ngủ đến mức này!

“Cậu sao vậy?” Dụ Văn Châu hỏi.

Thái độ rất tốt, cơn giận của Hoàng Thiếu Thiên được dập hơn nửa.

Cậu hỏi Dụ văn Châu: “Có phải cậu nảy sinh thứ tình cảm không thể cho ai biết với tui không?”

Dụ Văn Châu: “... Hửm?”

“"Thế đây là cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên tức tối, "Cầu mà không được liền rút chim vô tình?"

Dụ Văn Châu: “...” Cứ cảm thấy mình nghe hiểu được, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chả hiểu gì.

“Có phải cậu gặp ác mộng không?” Dụ Văn Châu hỏi. “Sao lại giận lây sang tôi rồi?”

Hắn từ trong phòng đi ra. Bởi vì phòng của Hoàng Thiếu Thiên đối diện phòng hắn nên khi nhìn thấy thứ gì đó trước cửa phòng cậu, hắn hơi khựng lại. “Tôi mang cháo về cho cậu, sao không ra lấy?”

“Cháo nào?” Hoàng Thiếu Thiên quay đầu. Lúc nãy khi đi Dụ Văn Châu không đóng cửa. Ngồi đây là cậu có thể nhìn ngay ra hành lang vắng vẻ phía đối diện.

“Cậu muốn dỗ tui vui vẻ hả?” Hoàng Thiếu Thiên nói. “Giờ cậu đang ở đâu?”

“Trước cửa phòng cậu.” Dụ Văn Châu gõ cửa hai cái.

Tiếng “cốc, cốc” truyền qua điện thoại vào tai, Hoàng Thiếu Thiên cố banh mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi chiếc quần lót màu trắng bị quăng gần đấy.

Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ rốt cuộc tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt đến mức nào mà quần lót của mình có thể bay đến tận chỗ cửa ra vào. Sau đó, cậu chú ý tới con heo màu hồng với chiếc mũi to như ổ cắm điện trên quần lót.

Cậu không có chiếc quần lót nào “đặc sắc” như vậy.

Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc. “Chờ đã, đội trưởng, cậu có mặc quần lót hình heo Peppa không?”

Dụ Văn Châu: “... Tôi không có.”

“Vậy sao?” Hoàng Thiếu Thiên nhìn chiếc quần lót kia, lại nhìn hành lang vắng vẻ, bóng đèn trong đầu lóe sáng một cái, cậu nghĩ tới một khả năng khác.

“Tui có một suy nghĩ không tưởng.”

“Vậy cậu nghĩ tiếp đi, đừng nói chuyện.” Dụ Văn Châu đúng lúc mở miệng, ngăn lại 10 ngàn chữ tiếp theo của đối phương. Hắn tìm thấy chìa khóa dự phòng, mở cửa phòng Hoàng Thiếu Thiên.

Rèm cửa che đi ánh sáng bên ngoài, trong phòng mang theo sắc tối mờ mờ. Dụ Văn Châu đến gần, nhìn mái tóc rối màu nâu thẫm dưới điều hòa.

Trùm kín chăn gọi điện thoại là muốn ngạt thở phải không? Dụ Văn Châu kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nước miếng chảy ra gần nửa cái gối.

Dụ Văn Châu: “...”

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi người ở đầu bên kia. “Thiếu Thiên?”

Dụ Văn Châu buông rèm mi, có hơi lo lắng. “... Thiếu Thiên?”

“Không phải cậu bảo tui không cần nói chuyện sao?” Hoàng Thiếu Thiên hờ hững đáp.

“... Đừng đùa nữa!”

Hoàng Thiếu Thiên hừ một tiếng. “Cậu vào phòng tui? Thấy một người không phải là tui? Chuyện quái dị như vậy sao không thấy cậu la hét?”

“Tôi đã la hét xong ở trong lòng rồi!” Dụ Văn Châu nói. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tui cũng không rõ, hình như tui và Hoàng Thiếu Thiên ở đây xuyên qua thế giới của nhau. Mà Dụ Văn Châu của thế giới này cũng không giống cậu lắm!”

“Chỗ nào không giống?” Dụ Văn Châu hỏi.

“Ừm…” Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ. “Nói như thế nào nhỉ, lần đầu tiên tui thấy có người đè người khác xong còn hỏi người ta có hài lòng hay không.”

Dụ Văn Châu: “...” Cậu nói lại lần nữa xem hắn đè ai.

“Thật ra cũng không có gì, người hắn đè là tui bên này.” Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục. “Cậu nói xem tui nên báo cảnh sát hay đè lại hắn thì tốt hơn.”

“...” Dụ Văn Châu đáp. “Tôi cảm thấy cậu nhanh nhanh trở về đây là tốt nhất.”

“Làm như tui không muốn ấy.” Hoàng Thiếu Thiên thả lỏng hơn. “Nói đi cũng phải nói lại, không phải chúng ta đang ở hai thế giới ư? Sao điện thoại vẫn liên lạc được?”

Dụ Văn Châu trầm tư một lúc. “Có thể là vật chất tối duy trì lỗ sâu liên kết giữa hai thế giới?*”

Hoàng Thiếu Thiên thấy nghe tới đây là đủ. “... Tui thì cho rằng đây là BUG.”

“...” Dụ Văn Châu hơi mím môi, vừa buồn cười lại vừa có chút lo lắng.

“Mặc kệ có phải là BUG hay không.” Hắn nói tiếp. “Cậu định trở về như thế nào?”

“Tui không biết.” Hoàng Thiếu Thiên thành thật trả lời. “Cậu còn nhớ game chúng ta cùng chơi hồi trước không, phải đáp ứng được điều kiện đặt ra hoặc nói đúng câu đã được chỉ định thì mới qua cửa.”

Dụ Văn Châu suy nghĩ trong chốc lát. “Cậu chắc chắn chứ?”

“Hoàn toàn không, tui chuẩn bị tìm bọn A Hiên hỏi thăm một chút.” Hoàng Thiếu Thiên mặc quần áo chỉnh tề, khóa phòng cẩn thận rồi đi ra kí túc xá. “Mong rằng ở thế giới này, những người khác không có biến thái như cậu…”

“Tôi cảm thấy cậu có thành kiến đối với tôi.” Dụ Văn Châu bình tĩnh lên án.

“Thật sự không phải thành kiến!” Hoàng Thiếu Thiên chân thành nói. “Sáng nay cái tên giả mạo đó nói với tui mấy câu, nếu không phải hắn mang khuôn mặt của cậu, cậu nói xem tui phải đánh nổ đầu chó của hắn bao nhiêu lần?”

Dụ Văn Châu: “...” Không quá muốn biết!

“Nhưng mà giọng điệu cùng thần thái của hắn cũng khá giống cậu đấy!” Hoàng Thiếu Thiên mô phỏng (nói bậy) cho Dụ Văn Châu một đoạn. “Cậu đã được như mong muốn rồi, hài lòng chưa? Đây là một trăm nguyên**, cầm lấy nó, rời khỏi Lam Vũ.”

Dụ Văn Châu: “...” Giống chỗ nào?

“Khụ!” Hoàng Thiếu Thiên rất biết dừng lại đúng lúc. “Đúng rồi, có chuyện gì cậu phải chú ý nhé, nếu “Hoàng Thiếu Thiên” bên kia tỉnh, cậu nói lại lời tui cho cậu ta nghe một lần, xem có thu hoạch gì không?”

“Ừ!” Dụ Văn Châu đồng ý. “Có phát hiện gì tôi sẽ liên lạc với cậu.”

“Được được được.” Hoàng Thiếu Thiên tặng cho hắn một nụ hôn gió, nói rằng tui biết đội trưởng là đáng tin nhất.

Dụ Văn Châu bị cái hôn gió bất ngờ của cậu làm cho giật mình. Thật là, cái con người này sao cứ động chút là lại chòng ghẹo hắn thế nhỉ, làm vậy cũng được hả?

++++++++++++++++++

* Vật chất tối, lỗ sâu:

Trong vật lý thiên văn, thuật ngữ vật chất tối chỉ đến một loại vật chất giả thuyết trong vũ trụ, có thành phần chưa hiểu được. Vật chất tối không phát ra hay phản chiếu đủ bức xạ điện từ để có thể quan sát được bằng kính thiên văn hay các thiết bị đo đạc hiện nay, nhưng có thể nhận ra nó vì những ảnh hưởng hấp dẫn của nó đối với chất rắn và các vật thể khác cũng như với toàn thể vũ trụ.

Lỗ sâu là một lối đi trên lý thuyết xuyên qua không-thời gian, tạo nên lối tắt cho các cuộc hành trình dài qua vũ trụ. Lỗ sâu được tiên đoán bởi thuyết tương đối rộng.

** Nguyên: (tiếng Trung: 元; bính âm: yuán) được biết đến thông dụng tên là khối (tiếng Trung: 块; bính âm: kuài; ban đầu nó là một cục bạc). Một nguyên được chia thành 10 góc (tiếng Trung: 角; bính âm: jiǎo) hoặc thông dụng mao (tiếng Trung: 毛; bính âm: máo). Một giác được chia thành 10 phân (tiếng Trung: 分; bính âm: fēn).
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Trên giường phát ra tiếng động nhỏ, Dụ Văn Châu liếc mắt nhìn. Hoàng Thiếu Thiên không biết đã dậy từ bao giờ, tựa vào thành giường dõi theo hắn.

Ánh mắt chăm chú của cậu ta làm Dụ Văn Châu cứng đờ. Hắn đang suy nghĩ xem có cần lặp lại lời của Thiếu Thiên ngay bây giờ không thì “Hoàng Thiếu Thiên” kia đã hành động trước.

“Đội trưởng!” Cậu ta quan sát vẻ mặt của Dụ Văn Châu, cẩn thận nói. “Em biết em không nên lợi dụng lúc anh say mà lừa anh lên giường, đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chỉ là… chỉ là em quá sốt ruột! Anh nói thích em, nhưng lại không chạm vào em.”

Dụ Văn Châu: … ???

Đối mặt với lượng thông tin quá lớn, đội trưởng Lam Vũ khó khăn nói: “Tôi…”

“Có phải hôm qua em luôn miệng kêu đau khiến anh giận?” Hoàng Thiếu Thiên vội ngắt lời hắn, hoảng hốt cởi cúc áo. “Đây là lần đầu tiên của em, đội trưởng anh đừng ghét bỏ em! Nếu không chúng ta thử lại lần nữa được không?”

“...” Dụ Văn Châu khiếp sợ nhìn cậu ta cởi bỏ áo ngủ, e thẹn ngẩng đầu, mời Dụ Văn Châu cùng cậu ta ban ngày tuyên dâm. “Đội trưởng, đến đây!”

Dụ Văn Châu lùi lại một bước, cách xa đối phương một chút, tỉnh táo từ chối: “Vị tiên sinh này chú ý tác phong, nếu không mặc quần áo tử tế thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Không biết câu này động chạm gì đến trái tim thủy tinh yếu đuối của “Hoàng Thiếu Thiên”, sắc mặt cậu ta tái nhợt, thân hình lung lay nhìn Dụ Văn Châu. Đột nhiên, “Oa!” một tiếng, cậu ta gào khóc vô cùng đau đớn, nước mắt rơi tí tách trên chăn.

Dụ Văn Châu: “...” Lại làm sao nữa?

Trong thân xác Hoàng Thiếu Thiên là một con “quỷ mít ướt”. Hắn cảm thấy Lam Vũ sắp xong đời!

Quỷ mít ướt vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi hắn: “Đội trưởng, có phải anh vẫn còn đang giận hay không? Anh giận em phá buổi hẹn hò của anh và Hạ tiểu thư ư?”

Dụ Văn Châu trầm ngâm. Hắn còn không biết Hạ tiểu thư là nhân vật chui ra từ xó xỉnh nào.

“Hay anh vẫn giận lần trước em đổi cà phê bạn gái cũ của anh thành Bản Lam Căn*”

Dụ Văn Châu: “...” Bạn gái cũ nào?

“Không đúng!” Quỷ mít ướt tự hỏi tự trả lời. “Chắc chắn là anh giận chuyện nửa năm trước em ngăn cản anh cùng bạn gái cũ quay lại với nhau.”

“Chờ đã!” Dụ Văn Châu ngắt lời.

“Hoàng Thiếu Thiên” nức nở, thở hổn hển nhìn hắn.

“Tôi có rất nhiều bạn gái cũ?” Dụ Văn Châu hỏi.

Quỷ mít ướt khóc nấc lên, vừa suy nghĩ vừa lắc đầu: “Cũng không phải rất nhiều! Bạn gái cũ lần trước, bạn gái cũ lần trước nữa, bạn gái cũ lần trước trước nữa không phải đều cùng một người sao? Chỉ là hai người còn chưa chấm dứt hoàn toàn, anh đã tìm ngay bạn gái mới.”

Dụ Văn Châu: “...” Tôi nhàn như vậy à?

“Mà anh hỏi em cái này làm gì?” Quỷ mít ướt trừng mắt nhìn Dụ Văn Châu một cái. “Em đang có cảm xúc lại bị anh cắt đứt rồi.”

“...” Dụ Văn Châu khách khí mời cậu ta tiếp tục.

“Hoàng Thiếu Thiên” cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, bi thương nói: “Em biết anh quen bạn gái là vì ứng phó với áp lực từ phía gia đình, nhưng mà anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không? Em chỉ muốn một chút quan tâm cùng cưng chiều từ anh thôi, điều ấy có gì sai? Em vẫn còn nhớ buổi chiều mùa hè em chạy trốn năm đó, cũng là thanh xuân mà em đã đánh mất, đến tận bây giờ em mới hiểu được, không phải là em sai, sai là thế giới này.”

“...” Dụ Văn Châu nhìn cậu ta, một lời khó nói hết.

Quỷ mít ướt nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy dài. “Dụ Văn Châu, em hận anh, nhưng em cũng yêu anh.”

Dụ Văn Châu hơi kéo tay áo lên, cân nhắc xem ra tay từ góc độ nào thì có thể một đòn đánh ngất đối phương.

Sự im lặng của hắn làm cho trái tim của quỷ mít ướt nguội lạnh. “Hoàng Thiếu Thiên” mở to hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Em có còn là người anh yêu nhất nữa không? Tại sao anh không nói lời nào?”

Dụ Văn Châu trầm ngâm một lúc. “Cậu không phải.”

Quỷ mít ướt ngây người.

“Thiếu Thiên nhà tôi khi ngủ không chảy nước miếng.” Hắn bình tĩnh nói.

Trong nháy mắt, khi chữ cuối cùng vừa dứt, trong không gian vang lên một tiếng động lớn. Dụ Văn Châu kinh ngạc ngẩng đầu. Trên đỉnh đầu Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện một con số “5” cực to màu vàng chói lọi. Sau đó, con số 5 vỡ ra “ầm” một tiếng, những mảnh vỡ màu vàng xoay thành vòng tròn, ngưng tụ lại thành một con số 4 mới tinh.

Dụ Văn Châu sợ run nhìn hiện tượng phi tự nhiên này, chẳng lẽ hắn vừa vô tình kích hoạt điều kiện qua cửa?

Vậy cái điều kiện qua cửa đó là gì? Hắn cúi đầu suy tư, hơi đăm chiêu nhìn về phía “Hoàng Thiếu Thiên” còn đang bị đả kích ngồi ở trên giường.

Hình như Hoàng Thiếu Thiên không phát hiện sự tồn tại của những con số này, cũng không nghe thấy âm thanh gì.

Cho nên…

Dụ Văn Châu thầm nói một tiếng xin lỗi ở trong lòng, chậm rãi lên tiếng: “Nơi này không phải là thế giới ban đầu của cậu, tôi cũng không phải đội trưởng của cậu. Thiếu Thiên mà tôi biết, sẽ không thích một người đến mức hèn mọn như vậy.”

Con số “4” trên không trung biến thành số “3”, “Hoàng Thiếu Thiên” ngỡ ngàng, vẻ mặt như thể vừa trúng phải một trăm Cánh Cửa Tử Vong.

“Cho dù sau này cậu ấy có thích ai, cậu ấy cũng sẽ không biến thành cái dạng này.”

Triple kill.

“Cậu ấy cũng sẽ khóc, nhưng sẽ không khóc vì những chuyện như thế.”

Quadra kill.

“Cậu ấy… tạm thời còn chưa thích tôi.”

Aced.

Chữ cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng, con số “1” trong nháy mắt hạ xuống “0”, những mảnh vỡ màu vàng quay vòng quanh tạo thành cơn lốc nhỏ, va chạm vào nhau, phát ra âm thanh ù ù. Dụ Văn Châu không để tâm, ánh mắt đặt trên người “Hoàng Thiếu Thiên” vô cùng chăm chú. Một lúc sau, cơn lốc xoáy màu vàng dần dần giảm xuống, yên lặng biến mất trong không gian.

Không có chuyện gì xảy ra, Hoàng Thiếu Thiên không trở về, ngồi trên giường vẫn là “Hoàng Thiếu Thiên” ở thế giới kia.

Dụ Văn Châu hơi mím môi.

Thế này tức là dù hắn hoàn thành hết các điều kiện qua cửa cũng vô dụng, chỉ khi nào cả hắn và Hoàng Thiếu Thiên đều khiến điều kiện về 0 thì cậu ấy mới có thể trở về.

“Xin lỗi vì đã nói những lời bất lịch sự!” Hướng ánh mắt sang bên cạnh, hắn gật đầu nhẹ, xin lỗi “Hoàng Thiếu Thiên”. “Chỉ là tôi hi vọng cậu ấy có thể trở về nhanh một chút.”

++++++++++++++++++++++++

* Bản Lam Căn: là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#3
Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên xe ô tô đến nơi tổ chức All Stars, vẻ mặt thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ.

Mười phút trước, thông qua Trịnh Hiên, cậu biết được cuộc đời mình ở thế giới này…

Có thể nói cái này không khác gì một bộ tiểu thuyết đô thị ngược luyến tàn tâm rung động tim gan, muốn ngược có ngược, không ngược cũng phải tạo điều kiện cho nó ngược.

"Tổng kết lại..." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Đây là một câu chuyện tình yêu mà Dụ Văn Châu vừa nói yêu tui vừa không muốn chạm vào tui vừa không ngừng cùng bạn gái tú ân ái vừa nói muốn tốt cho tui, tui thì vừa muốn buông tay nhưng không buông được vừa xem Dụ Văn Châu tú ân ái vừa phá hoại tình cảm của Dụ Văn Châu và bạn gái hắn nói cách khác là tra công tiện thụ. Chẹp, ông xem tui khái quát vậy đã chuẩn chưa?"

Trịnh Hiên giơ ngón cái về phía cậu: "Hoàng Thiếu, cậu có tài khoản tác giả ở Tấn Giang đúng không?"

"Không có không có!" Hoàng Thiếu Thiên khiêm tốn phủ nhận. "Nhưng mà tui có một thắc mắc, tại sao tui lại là người bị bỡn cợt tình cảm, không đổi được à, ví dụ như bạn gái Dụ Văn Châu quỳ gối trước quần lót heo Peppa của tui sau đó dạng chân hết cỡ gì đó. . ."

"Nói vậy thì đây sẽ thành một bộ tiểu thuyết nam tần* tam quan bất chính chứ không phải tiểu thuyết đam mỹ Tấn Giang rồi." Trịnh Hiên châm chọc.

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu ra vẻ bi thương. "Tui muốn yên tĩnh."

Cậu chưa "tĩnh" được bao lâu thì thấy có một bóng người đến bên cạnh mình.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp.

Cậu huýt sáo một tiếng ở trong lòng, xem ai đến này, đây chẳng phải là bạn gái mới mà tên giả mạo dùng quyền mang lên sao?

Cô gái nghiêng đầu, ánh mắt cong cong như hai vầng trăng non, lên tiếng chào cậu. "Xin chào!"

"Xin chào xin chào!" Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, cậu hơi nhổm dậy nhìn hàng ghế trên, nơi tên giả mạo mang khuôn mặt Dụ Văn Châu đang ngồi. “Sao cô không ngồi cùng tên biến t… cùng đội trưởng?”

“Bởi vì tôi và anh ấy vừa tán gẫu về cậu.” Cô gái nói. “Anh ấy bảo cậu là bạn tốt nhất của anh ấy, cũng là người lợi hại nhất Lam Vũ, cho nên tôi muốn qua làm quen.”

“Nào có nào có.” Hoàng Thiếu Thiên khiêm tốn. “Trình độ cũng chỉ đủ để đánh nổ tám Vương Kiệt Hi thôi.”

Cô gái nhỏ phụt một tiếng, cười vui vẻ. "Ngầu như vậy khiến tôi phải rung động mất thôi!"

"Đừng yêu tôi, không kết quả." Hoàng Thiếu Thiên lạnh lùng đáp.

"..." Ai muốn yêu cậu chứ?

Chỗ ngồi bên cạnh cậu đang trống, cô gái nhân tiện ngồi xuống. "Văn Châu nói cậu là bạn tốt nhất của anh ấy. Hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi sao?"

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ ngợi. "Cũng không lâu lắm, chắc khoảng mười năm gì đấy."

Cô gái nhẹ nhàng "A!" lên một tiếng. "Như vậy còn không lâu?"

"Quen rồi sẽ cảm thấy không lâu." Hoàng Thiếu Thiên chống cằm, nghịch ngợm bật tắt điện thoại di động. "Lại nói sau này thời gian quen biết của chúng tôi sẽ còn dài hơn cả mười năm nữa, không phải sao?"

Cô gái tự hỏi một lúc, cười rộ lên. "Phải!"

Khi cô cười, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng điếu xinh xinh. Hoàng Thiếu Thiên nhìn cô, bỗng dưng hơi tò mò. "Cô cùng tên giả... Khụ, ý tôi là cô và đội trưởng quen nhau như thế nào?"

"Tôi và anh ấy?" Cô gái cúi đầu, tỏ ra thẹn thùng.

"Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là ở cửa lớn Lam Vũ vàng son rực rỡ, khi đó anh ấy bước xuống từ con xe Bugatti biển số 210810, gió nhẹ không làm hỏng được kiểu tóc chẻ mái giữa đã chải chuốt cẩn thận của anh, kính râm Prada, khăn quàng cổ Burberry, mặc âu phục Armani, thắt lưng LV cùng giày da D&G. Anh ấy quá đẹp trai, đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp ai đẹp trai kiểu bá đạo tổng... Không phải, ý tôi là chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai như anh ấy."**

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Vừa cảm thấy sợ hãi vừa muốn cười điên là làm sao?

Cậu cố gắng điều chỉnh cơ mặt, lấy điện thoại ra nhắn tin QQ cho Dụ Văn Châu: Nếu tui không còn mặc vừa Prada cậu có còn yêu tui nữa không?

Sách Khắc Tát Nhĩ: ...?

Dạ Vũ Thanh Phiền: Nói yêu.

Sách Khắc Tát Nhĩ: ...

Sách Khắc Tát Nhĩ: Yêu.

"Tại sao trước "Yêu" lại có dấu chấm lửng?" Hoàng Thiếu Thiên giận. "Thu hồi!"

Dụ Văn Châu thu hồi tin nhắn cuối cùng.

Hoàng Thiếu Thiên: "Tui bảo cậu thu hồi dấu chấm lửng a a a a a a!"

Dụ Văn Châu không nhìn kháng nghị của cậu, hỏi: "Sao lại không mặc vừa Prada nữa? Cậu lại béo ra rồi à?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Cậu không quan tâm đến tui một tí nào cả, cậu chỉ quan tâm đến Prada.

Vì trả thù, cậu đổi tên của Dụ Văn Châu trên điện thoại thành "Cậu không hề thương tui, cậu ở bên tui chỉ vì Prada".

Cậu đổi xong thì cũng vừa lúc tên giả mạo đi tới, đứng ở lối đi nhìn cậu: "Sao lại ngồi một mình ở chỗ vắng vẻ này?"

"Có vắng vẻ đâu?" Hoàng Thiếu Thiên vặc lại. "Không phải bạn gái cậu cũng ngồi đây à?"

Cậu nói xong thì nhìn cô gái bên cạnh, cảm thấy không thích hợp lắm, đứng dậy nhường chỗ. "Chậc, nếu cậu đã đứng đây rồi thì ngồi xuống cùng bạn gái cậu luôn đi."

Hoàng Thiếu Thiên dứt lời rồi đứng dậy rời đi, nào ngờ bị tên giả mạo kéo tay lại.

"Thiếu Thiên!" Tên giả mạo nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sâu thẳm mê người. "Em đang giận ư?"

Hoàng Thiếu Thiên: "Tui không có."

Tên giả mạo khăng khăng. "Rõ ràng là em đang giận."

Hoàng Thiếu Thiên: "Tui thật sự không có."

"Em có."

"Tui không có."

"Có."

"Không có."

"Có."

"Tui không có."

"Không, em có."

"Nín!" Hoàng Thiếu Thiên hét. "Cậu có bệnh à!"

"Thấy chưa, quả nhiên là em đang tức giận." Tên giả mạo bày ra vẻ mặt "Anh biết mà!"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Muốn đánh nổ đầu chó của tên này quá, nếu không phải tên này mang khuôn mặt của đội trưởng thì...

"Nói đi, vì sao lại giận?" Tên giả mạo hỏi. "Là bởi vì sáng nay anh hơi nặng lời sao?"

"Không phải chuyện đó!" Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ, hỏi hắn. "Nếu tui hút thuốc uống rượu cờ bạc lạm tình có thể dạng chân với bất cứ ai nợ nần chồng chất còn có khuynh hướng bạo lực gia đình cậu còn yêu tui nữa không?"

Tên giả mạo: "..." Cứ có cảm giác nếu em ấy hỏi người khác thì sẽ không dùng câu hỏi có độ khó cao chết người như thế này!

"Nhìn đi, cậu do dự." Hoàng Thiếu Thiên thở dài. "Tui quá thất vọng về cậu!"

Tên giả mạo vội muốn giải thích. "Thiếu Thiên..."

Hắn đang nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Hoàng Thiếu Thiên mở di động, trên điện thoại hiển thị người gọi: Cậu không hề thương tui, cậu ở bên tui chỉ vì Prada.

Hoàng Thiếu Thiên: ...

Tên giả mạo: ...

Bạn gái mới: ...

Tên giả mạo vẫn còn nắm cánh tay Hoàng Thiếu Thiên, nguy hiểm nheo lại hai mắt, hung hăng bá đạo không khác gì Jack Sue*** tổng tài: "Hắn là ai?"

Hoàng Thiếu Thiên trầm ngâm hai giây.

"Tình nhân trong mộng của tui."

Vị Liên Minh Kiếm Thánh e sợ cho thiên hạ không loạn nói ra một câu như vậy.

+++++++++++

* tiểu thuyết nam tần: chỉ loại tiểu thuyết tập trung vào cuộc đời và sự nghiệp của nam chính, tuyến tình cảm chỉ là phụ.

** Bugatti, Prada, Burberry, Armani, LV, D&G: hãng xe và các thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thế giới.

*** Jack Sue: tương tự như Mary Sue nhưng nói về nam giới, chỉ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý.
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#4
Hạ.

“Em có biết mình đang nói cái gì không?” Tên giả mạo nhăn mày. Tuy rằng hắn có vẻ chỉ có một nửa trí thông minh của Dụ Văn Châu, nhưng ít ra vẫn còn biết lúc này không thích hợp trao đổi thêm. Hắn dỗ bạn gái mới trở về chỗ ngồi trước đó, sau đó quay đầu, nhỏ giọng trách mắng. “Thiếu Thiên, hiện tại không phải thời điểm em nên cáu kỉnh!”

Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu. “Hửm? Tui cáu kỉnh cái gì?”

Tên giả mạo thở dài, ánh mắt tràn đầy đau lòng. “Em đừng vì giận anh mà giả vờ thích người khác, chẳng lẽ làm vậy em sẽ thoải mái sao?”

“...” Hoàng Thiếu Thiên đáp. “Cậu ảo tưởng hơi nhiều.”

Để chứng minh hắn ta ảo tưởng hơi nhiều, Hoàng Thiếu Thiên tiếp điện thoại, thâm tình nói: "Darling!"

Dụ Văn Châu: ???

Hắn ngập ngừng nói một tiếng "Cậu..." rồi dừng lại, Hoàng Thiếu Thiên dám khẳng định 100% câu kế tiếp sẽ là "Có phải đầu cậu bị kẹt cửa rồi không?"

"Bảo bối, đừng nói linh tinh!" Hoàng Thiếu Thiên ngắt lời hắn, mặt không hề đổi sắc. "Chỉ vì em quên không gửi anh lời chào buổi sáng mà anh giận em thật ư, anh có biết đối với em anh quan trọng nhường nào không, anh là ánh sáng sinh mệnh, là ngọn lửa dục vọng, là tội ác của em, là linh hồn của em, là bản năng vượt qua cả nguồn gốc tội lỗi."

"..." Dụ Văn Châu nói. "Tôi cúp điện thoại."

"Em biết rồi cục cưng, anh cứ làm việc của mình đi!" Hoàng Thiếu Thiên cưng chiều đáp.

Dụ Văn Châu: ...

Nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, cậu hài lòng tắt di động, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt của tên giả mạo.

"Nhìn thấy chưa?" Hoàng Thiếu Thiên giơ điện thoại lên. "Tui cùng với #¥*%& yêu nhau thật lòng!"

Tên giả mạo: "..." Cái thứ mật mã rối loạn kia là gì?

Hắn khó khăn lặp lại: "#¥*%& ... là ai?"

"Một con Marshtomp* giấu tên." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Hoặc cậu có thể gọi hắn bằng tên thân mật là #*%&¥."

Tên giả mạo: "..." Thực ra là em sắp xếp lại thứ tự cái mật mã rối loạn kia đúng không?

Mặc kệ sự thật như thế nào, tóm lại là sau khi Hoàng Thiếu Thiên nói xong, vẻ mặt của tên giả mạo trở nên rất khó coi.

"Anh không tin." Một lúc lâu sau, trước khi trở về chỗ ngồi, tên giả mạo hạ giọng nói ra một câu như vậy. "Sau khi All Stars kết thúc, Thiếu Thiên, chúng ta cần phải nói chuyện."

Hoàng Thiếu Thiên lạnh lùng nhìn hắn, thiếu điều muốn dán hai chữ "Cút ngay!" lên mặt.

Để tới nơi thi đấu vẫn còn một đoạn, xe khách chạy bon bon trên đường. Hoàng Thiếu Thiên ngồi về chỗ cũ, tay lướt màn hình di động, phát hiện tin nhắn Dụ Văn Châu gửi đến mấy phút trước.

Dụ Văn Châu hỏi: "Cậu bị bắt cóc à?"

"Không!" Cậu vội vàng trả lời. "Chủ yếu là vì muốn đuổi cái tên đáng ghét mang mặt của cậu thôi, xin lỗi nhé, dọa sợ cậu rồi à?"

"Bình thường." Dụ Văn Châu nói. "Nhưng tôi ghi âm lại rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên:... A a a a a!

Cậu điên cuồng spam "oanh tạc" Dụ Văn Châu, khó khăn lắm hắn mới tìm được khe hở để gõ chữ. "Tôi tìm được biện pháp giúp cậu trở về rồi."

Tư duy của đội trưởng Lam Vũ rất tốt, dăm ba câu đã nói rõ ràng. Hoàng Thiếu Thiên chớp mắt mấy cái, hơi kinh ngạc. “Nói như vậy tức là tui chỉ cần tìm được điểm khác nhau giữa cậu và hắn là có thể trở về?”

“Đúng!” Dụ Văn Châu nói. “Cậu có nghĩ ra được điểm nào khác nhau giữa tôi và hắn không?”

“Có!” Hoàng Thiếu Thiên đáp không cần nghĩ. “Cậu không có đời sống tình dục.”

Dụ Văn Châu: "..."

"Hơn nữa cậu không có bạn gái!" Hoàng Thiếu Thiên bổ sung.

Dụ Văn Châu: "..."

Hàng trước phát ra một tiếng "Ting!" rất to. Cậu ngẩng lên, thấy trên đầu tên giả mạo xuất hiện một số "5" lớn màu vàng, nó phát sáng rồi vỡ vụn ra, những mảnh vỡ xoay tròn trong không trung rồi hợp lại thành con số "3".

"Thế mà được rồi này!!!" Cậu dùng ba dấu chấm than để bày tỏ sự thán phục của mình đối với đội trưởng.

Cơ mà vị đội trưởng Lam Vũ vừa bị Hoàng Thiếu Thiên đâm hai nhát vào tim không quá muốn để ý đến át chủ bài nhà mình.

"Ngoài cái này còn có điểm nào khác nữa nhỉ?" Thấy Dụ Văn Châu không để ý đến cậu, cậu bắt đầu tự lẩm bẩm một mình. "Để nghĩ xem nào... Ừm, cậu không phải là tra nam? A, cái này cũng đúng! Chỉ còn hai điểm khác biệt cuối cùng!"

Hoàng Thiếu Thiên vô cùng hào hứng, tiếp đó nói thêm mấy cái nữa, nhưng không biết vì lí do gì, con số "2" bắt mắt vẫn ngoan cố đứng ở giữa không trung.

"Sao lại thế?" Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu.

"Nếu tôi đoán không sai..." Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ. "Có lẽ hai điểm khác biệt là về sinh lí và hành vi."

"Nói gì vậy?" Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc. "Chẳng lẽ cậu đang ám chỉ tui và hắn có ※‰ф℅℅‡жξ?"

Dụ Văn Châu: "... Nói chuyện đàng hoàng!"

"Tui nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào?" Cậu kháng nghị. "Lẽ ra cậu nên phối hợp diễn xuất với tui, thế mà cậu lại làm như không thấy."

Dụ Văn Châu: "..." Tôi cho rằng cậu đang ép một người rất yêu cậu biểu diễn ngẫu hứng.

Đến tận khi xe khách đến nơi, Hoàng Thiếu Thiên vẫn không tìm ra được hai điểm cuối cùng là gì. Cậu tạm thời dừng nói chuyện với Dụ Văn Châu, đi theo đồng đội xuống xe.

+++++++

* Marshtomp: là một con pokemon trong bộ truyện tranh cùng tên.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#6
Bộ này đáng iu thật sự á, bình thường toi không hay đọc kiểu xuyên không thế này nhưng mà đọc bộ này cảm thấy cưng xỉu á <33
Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Bộ này đúng là hài hước, đáng yêu lắm. Yếu tố xuyên không trong này chỉ là phụ thôi, chủ yếu là tác giả muốn xem Phiền bảo bảo một tay xé tra nam =))))))))
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#7
All Stars năm nay được tổ chức tại sân nhà Lam Vũ. Đối với một thế hệ đại thần thể thao điện tử như Hoàng Thiếu Thiên, những trường hợp như thế này cũng tập mãi thành quen. Chẳng qua khi cậu tranh thủ đi WC, lúc đứng ở bồn lại gặp ngay Vương Kiệt Hi đang kéo khóa quần, cậu đột nhiên cảm thấy nước như muốn chảy ngược vào trong.

Nghĩ đến việc phòng nghỉ của Lam Vũ và Vi Thảo cùng hướng, sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lí, hai người cùng nhau đi chung một đoạn.

Chưa đi được bao xa thì cả hai trông thấy tên giả mạo cùng một cô gái xinh đẹp đang lôi lôi kéo kéo ngay lối rẽ.

Nghe được tiếng bước chân, cô gái bối rối quay đầu, nhưng khi thấy người tới là ai thì lập tức thay đổi sắc mặt.

"Hoàng Thiếu Thiên!" Cô kéo tay tên giả mạo, mỉm cười nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt khiêu khích. "Đã lâu không gặp!"

Vương Kiệt Hi nhìn cô gái, rồi nhìn Hoàng Thiếu Thiên, muốn nói lại thôi.

"Đã lâu không gặp!" Hoàng Thiếu Thiên gật đầu. "Cô..."

Cô gái nở nụ cười khinh miệt. "Tôi làm sao?"

"Cô là ai?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

Vương Kiệt Hi: ...

Tên giả mạo: ...

Cô gái: ...

Đội trưởng Vi Thảo gãi gãi mũi, hạ giọng nhắc nhở. "Bạn gái cũ."

"..." Hoàng Thiếu Thiên tỏ vẻ sợ hãi. "Người xuất gia không thể nói dối, lời ra khỏi miệng không thể tùy tiện đâu lão Vương."

Vương Kiệt Hi: "..." Ai là người xuất gia?

Hắn mệt mỏi nói. "Là bạn gái cũ của Dụ Văn Châu."

Hoàng Thiếu Thiên giật mình. "Chính là cô bạn gái cũ cùng tên... cùng Dụ Văn Châu quay lại chia tay chia tay quay lại chia chia hợp hợp chơi đến là vui vẻ đúng không?"

Vương Kiệt Hi gật đầu. "Có thể nói là như vậy."

"..." Cô gái kia thẹn quá thành giận. "Chia tay cái gì, đều không phải do cậu hết sao? Mỗi lần chúng tôi hẹn hò là cậu lại xuất hiện phá đám, lúc nào cũng hằm hè như thể muốn đánh nhau tới nơi."

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ đến những hành vi mình đã làm ở thế giới này, áy náy nói: "A, hình như là như vậy, tôi quên mất."

Cô gái tức giận trừng mắt nhìn cậu.

"Đừng cáu bẳn!" Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục. "Cô có trừng nữa mắt cũng không to ra được."

Cô gái: "..." Nam nhân đều là cẩu!!!

"Thiếu Thiên!" Lúc này tên giả mạo mở miệng gọi cậu. "Em đừng ức hiếp cô ấy, mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu."

"Cái gì tôi cũng không nghĩ." Hoàng Thiếu Thiên lập tức thanh minh. "Nếu cậu không tin, ngay bây giờ tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"

"..." Tên giả mạo cố tình không hiểu, nhìn cậu với ánh mắt đau lòng. "Em đừng như vậy, em muốn nghe gì anh đều có thể giải thích."

Hoàng Thiếu Thiên trầm ngâm hai giây. "Tôi muốn nghe Quách Đức Cương và Vu Khiêm hát tướng thanh."*

Tên giả mạo: "..."

Hắn sửng sốt, ngay sau đó buông tay cô gái, đi về phía Hoàng Thiếu Thiên. Ánh mắt hắn sáng ngời, trong thâm tình mang theo u buồn, trong u buồn mang theo tà mị, trông không khác gì thiểu năng.

"... Hắn muốn làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không đoán được một loạt hành động của người kia.

Vương Kiệt Hi nghĩ nghĩ. "Chắc muốn cưỡng hôn cậu!"

Hoàng Thiếu Thiên biến sắc: Không chiếm được tui thì muốn cưỡng hôn tui, trên đời có còn công lý nữa hay không!

Cậu giật lấy lon nước ngọt trên tay Vương Kiệt Hi, hất thẳng vào người tên giả mạo rồi bỏ chạy.

Lối đi dành cho tuyển thủ chằng chịt như là mê cung. Hoàng Thiếu Thiên dễ dàng trốn thoát khỏi mấy người kia, tìm một góc bí mật, ngồi xổm xuống gọi điện cho Dụ Văn Châu.

“Việc lớn không ổn.” Cậu đi thẳng vào vấn đề.

Dụ Văn Châu: “… Làm sao?”

Hoàng Thiếu Thiên kể lại cho hắn nghe, từ việc gặp bạn gái cũ của tên giả mạo đến việc cậu hất nước ngọt vào người hắn ta.

Dụ Văn Châu còn chưa tiếp lời thì đầu dây bên kia đã có tiếng ồn ào. Sau đó, âm thanh giống hệt cậu vang lên: “Cậu điên à? Sao cậu có thể hất nước ngọt lên người anh ấy?”

Tự mình nghe thấy giọng nói của mình là một trải nghiệm rất quỷ dị, Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa đánh rơi điện thoại.

Trong khi cậu luống cuống tóm lấy di động, ở bên kia, quỷ mít ướt không ngừng trách mắng: "Sao cậu có thể làm vậy với anh ấy? Cậu làm thế thì khi trở lại tôi phải đối mặt với anh ấy thế nào? Tôi sẽ mất anh ấy!"

"Mất thì mất thôi!" Hoàng Thiếu Thiên nói. "Giữ lại cho đời mình thêm ngột ngạt à?"

"Đủ rồi!" Quỷ mít ướt vô cùng thống khổ kêu lên. "Cậu không hiểu tình yêu là gì? Cậu không phải tôi, làm sao cậu biết được trong lòng tôi anh ấy có ý nghĩa như thế nào?"

"Đúng vậy, tôi không phải là cậu." Hoàng Thiếu Thiên lạnh lùng trả lời.

Cho nên tôi sẽ không bao giờ yêu một Dụ Văn Châu như vậy. Cậu thầm nói với chính mình.

Sự hờ hững của cậu làm quỷ mít ướt tức hộc máu: "Mặc kệ thế nào, tôi không cho phép cậu nói Văn Châu như vậy!"

Hoàng Thiếu Thiên: "Hừ, tôi cứ nói đấy, Dụ Văn Châu là đại móng heo** Dụ Văn Châu là đại móng heo Dụ Văn Châu là đại móng heo... Thế nào, cậu đánh được tôi à?"

"..." Dụ Văn Châu vừa cầm lại điện thoại nói. "Là tôi!"

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Cậu khụ một tiếng, thản nhiên chuyển chủ đề: "Chỗ cậu sao thế, sao tự dưng đưa di động cho người khác?"

"Cậu ta muốn biết tình hình bên kia thế nào." Dụ Văn Châu giải thích. "Cho nên tôi mở loa ngoài."

"Được rồi!" Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm. "Nhưng tui thật sự không hiểu, đều là Hoàng Thiếu Thiên, tại sao mắt nhìn người có thể kém tới mức độ này?"

Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến âm thanh tức giận của quỷ mít ướt. "Ai mắt kém? Cậu nói lại lần nữa xem!"

"Ai mắt kém người đó tự biết." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Hắn có bạn gái rồi mà vẫn dây dưa không dứt với cậu, đây là việc người đứng đắn sẽ làm sao?"

"Đó là bởi vì người nhà anh ấy cứ thúc anh ấy lập gia đình." Quỷ mít ướt bực tức cãi lại. "Họ ép gắt quá, anh ấy không còn cách nào khác, đành phải quen bạn gái."

Hoàng Thiếu Thiên từ chối cho ý kiến. "Cái gì mà không còn cách nào khác, hẹn hò với cậu không phải là cách tốt nhất sao?"

"Cha mẹ anh ấy sẽ không đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau." Quỷ mít ướt trợn to mắt. "Với cả cô gái kia là cha mẹ giới thiệu cho anh ấy, cô ta biết mối quan hệ của chúng tôi, nếu từ chối cô ta sẽ xảy ra chuyện không hay."

"Vậy cậu đừng thích hắn nữa!" Hoàng Thiếu Thiên cáu. "Hắn đã có bạn gái tức là có một mối quan hệ tình cảm ổn định, cho dù là tốt hay xấu, cậu cũng không nên chen chân vào. Huống hồ biết rõ cậu đau khổ còn muốn giữ nguyên tình trạng hiện tại không hề lo lắng cho cậu một tí nào, người như thế có cái gì đáng để cậu thích?”

“Nhưng mà…” Quỷ mít ướt nhỏ giọng. “Nhưng mà anh ấy nói anh ấy thích tôi.”

Dụ Văn Châu ngồi một bên nghe đến đó cũng cảm thấy hoang đường.

Hắn không tưởng tượng nổi trên đời này sẽ có loại người như vậy, miệng thì nói yêu thích, nhưng lại thờ ơ, lạnh nhạt nhìn người mình yêu giãy dụa nơi vách núi cheo leo, không kéo người ấy lại để người ấy thôi sợ hãi, cũng không buông tay để người ấy rơi xuống vực sâu.

Có vẻ Hoàng Thiếu Thiên cũng có ý nghĩ giống như hắn, ở đầu dây bên kia cố nín nhịn. Dụ Văn Châu biết nếu tiếp tục nói chuyện thì kiểu gì người nọ cũng tức điên, đành phải dừng lại chủ đề này. "Được rồi, Thiếu Thiên! Cậu sắp mắng người ta khóc luôn rồi!"

"Cái này chẳng lẽ trách tui à?" Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn chưa hết giận. "Văn Châu cậu nhìn cậu ta mà xem!"

"Không trách cậu!" Dụ Văn Châu cười cười. "Bên chỗ cậu All Stars đã tổ chức xong rồi đúng không? Tại sao còn chưa về?"

"Không muốn đi chung xe với tên giả mạo kia!" Hoàng Thiếu Thiên ăn ngay nói thật. "Được rồi, không sao đâu, lúc nãy tui đã gọi cho Trịnh Hiên, bảo bọn họ về trước không cần đợi tui."

"Ừ." Dụ Văn Châu nói. "Cậu đi về một mình nhớ phải cẩn thận!"

"Biết rồi!" Hoàng Thiếu Thiên ậm ừ đáp rồi tắt máy.


+++++++++++

* Tướng thanh, Quách Đức Cương, Vu Khiêm: Tướng thanh (tấu nói) là một kiểu tấu hài của Trung Quốc, là hình thức nghệ thuật được mọi người yêu thích nhất. Nó là một nghệ thuật đấu khẩu, dường như cãi nhau nhưng lý lẽ thật khôi hài. Quách Đức Cương và Vu Khiêm là nghệ sĩ tướng thanh nổi tiếng.

** Đại móng heo: ngôn ngữ mạng thường dùng để chỉ “người đàn ông tồi”, thường dùng để diss các chàng trai.
 
Last edited:

Jenniferes

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
11
Số lượt thích
50
Location
Bất cứ nơi nào có Nhị Tường
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Nhị Tường
#8
Thật sự thì tui thấy tác giả để Phiền Phiền xuyên qua là quá đúng. Chắc chắn là để lật mặt xử đẹp cái tên tra nam kia, chứ tui thấy thật ra cái tên tra nam kia cũng chả yêu thương gì Hoàng Thiếu phiên bản mít ướt si tình mà nói thẳng ra là ngu ngốc, cái tên tra nam kia có lẽ chỉ là quen với việc Hoàng mít ướt đã thích mình luôn đi theo mình nên không muốn Hoàng mít ướt thay đổi như thế. Còn về phần của Hoàng mít ướt tui thấy thanh niên này mắt nhìn quá kém rồi cùng lại còn si tình đến ngu người nữa. Mong sau khi Hoàng mít ướt xuyên qua nhìn thấy Dụ đội rồi nhìn nhận xem thế nào là đàn ông tốt rồi xuyên về lại thì bỏ quách cái tên tra nam kia đi. Còn tui thì tui thấy đến lúc xuyên về lại có lẽ Phiền Phiền sẽ tỏ tình trước a. Diễn biến tiếp theo thì tui không đoán được nhưng mà tui chờ được nên là bạn cố lên giữ sức khỏe rồi ra chương mới nha <333
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#9
Thật sự thì tui thấy tác giả để Phiền Phiền xuyên qua là quá đúng. Chắc chắn là để lật mặt xử đẹp cái tên tra nam kia, chứ tui thấy thật ra cái tên tra nam kia cũng chả yêu thương gì Hoàng Thiếu phiên bản mít ướt si tình mà nói thẳng ra là ngu ngốc, cái tên tra nam kia có lẽ chỉ là quen với việc Hoàng mít ướt đã thích mình luôn đi theo mình nên không muốn Hoàng mít ướt thay đổi như thế. Còn về phần của Hoàng mít ướt tui thấy thanh niên này mắt nhìn quá kém rồi cùng lại còn si tình đến ngu người nữa. Mong sau khi Hoàng mít ướt xuyên qua nhìn thấy Dụ đội rồi nhìn nhận xem thế nào là đàn ông tốt rồi xuyên về lại thì bỏ quách cái tên tra nam kia đi. Còn tui thì tui thấy đến lúc xuyên về lại có lẽ Phiền Phiền sẽ tỏ tình trước a. Diễn biến tiếp theo thì tui không đoán được nhưng mà tui chờ được nên là bạn cố lên giữ sức khỏe rồi ra chương mới nha <333
Ô bạn đoán đúng gần hết rồi. Đôi Dụ tra nam x Hoàng mít ướt thì tác giả không nói, kết mở, còn Dụ Hoàng của chúng ta thì chắc chắn là HE rồi ^_^
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#10
Hoàng Thiếu Thiên gọi taxi về câu lạc bộ, lúc đến nơi thì trời đã tối.

Cậu đi về phòng mình, đóng cửa cẩn thận chuẩn bị tắm rửa. Cậu vừa cởi quần được một nửa thì bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nếu là bình thường, rất có thể cậu sẽ mặc quần lót ra mở cửa, thế nhưng hiện tại…

Cậu không thể làm gì khác hơn là lại mặc quần vào, đi ra mở cửa.

Quả nhiên, đứng trước cửa phòng cậu là tên giả mạo. Hắn vừa mới tắm xong, trên tóc còn vương một vài giọt nước, cả người như bốc lên hơi nước mông lung mà ẩm ướt.

Cho dù biết trước mặt mình là phiên bản Dụ Văn Châu tra nam ver. 1.0, hai tai Hoàng Thiếu Thiên vẫn không khỏi đỏ lên.

Bởi vì vừa mới tắm xong, tên giả mạo mặc áo tắm rộng rãi, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực săn chắc, tạm coi như đang nhìn chân dung Dụ Văn Châu đi tắm cỡ lớn vậy.

"..." Hoàng Thiếu Thiên rơi vào cuộc khẩu chiến giữa lương tri và sắc đẹp: xem, không xem, xem, không xem, xem, không xem, xem một giây, xem hai giây, xem ba giây, xem... Xem thì xem!

Cậu hạ quyết tâm, ánh mắt lướt nhanh trên thân thể đối phương.

Cậu thấy xương quai xanh ẩn hiện của tên giả mạo cùng một nhúm lông ngực đen cứng chồi ra khỏi cổ áo.

"........................................................................"

Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa thì sụp đổ.

Lông ngực là cái quỷ gì? Dụ Văn Châu không thể có lông ngực!!!

Sau đó, cậu trợn mắt nhìn hiệu ứng quen thuộc trên đầu tên giả mạo, số "2" với ánh vàng rực rỡ ầm ầm tan vỡ, trước khi hiện ra số "1", một dòng bình luận chạy ngang qua không trung...

Cậu không hề quan tâm Dụ Văn Châu, cậu chỉ quan tâm đến lông ngực.

Hoàng Thiếu Thiên: tui!!!

"Thiếu Thiên!" Có lẽ biểu cảm của cậu quá quái dị, tên giả mạo gọi cậu. "Em đang nghĩ gì vậy?"

Hoàng Thiếu Thiên không thể khống chế ánh mắt mình rời khỏi dúm lông ngực kia. Cậu nhìn chằm chằm ngực hắn, đờ đẫn nói: "Nghĩ xem lúc nào có thể vĩnh biệt cậu, tui chịu hết nổi rồi."

Tên giả mạo cứng người.

"Em vẫn còn giận anh sao?" Hắn hỏi.

"Chẳng lẽ tui không thể giận à?" Hoàng Thiếu Thiên đứng trên lập trường của "Hoàng Thiếu Thiên" thế giới này để suy nghĩ, cảm thấy nực cười, nói tiếp. "Cậu có bạn gái, lại cùng tui dây dưa không rõ, cậu có biết cái này gọi là gì không?"

"Cái này gọi là chân đạp hai thuyền." Hoàng Thiếu Thiên phổ cập khoa học cho hắn, rồi lại chỉ vào chính mình. "Mà tui chính là tiểu tam*."

Mặt tên giả mạo biến sắc. "Anh không cho phép em nói chính mình như vậy!"

"Hơn nữa..." Hắn tiếp tục nói. "Nếu nói đến thứ tự trước sau, em mới là người anh thích trước."

"Nhưng lựa chọn cuối cùng của cậu không phải là tui." Hoàng Thiếu Thiên không dễ bị hắn lừa vào tròng. "Cậu đã có bạn gái, nếu cậu thích cô ấy, vậy nên quý trọng người ta, nếu cậu không thích thì nên buông tay người ta ra."

"Nhưng cho dù cậu thích hay không thích, trong trường hợp tui đã biết rõ cậu đã có bạn gái mà vẫn cố chen vào, vậy thì tui chính là bên thứ ba."

"Thiếu Thiên, em biết là không phải như vậy mà!" Tên giả mạo vội vàng nói. "Người anh thích chính là em, nhưng em cũng biết, nếu chúng ta ở bên nhau, vậy sẽ xuất hiện cục diện bất lợi cho cả hai chúng ta."

"Vậy cậu buông tha tui đi!" Hoàng Thiếu Thiên nổi cáu.

"Anh sẽ không buông em ra." Tên giả mạo kiên quyết nói. "Anh thích em, điều đó sẽ không thay đổi."

Hoàng Thiếu Thiên im lặng nhìn hắn, đột nhiên không biết phải nói gì.

Người trước mặt cậu đây, dưới cái lớp da đẹp đẽ của Dụ Văn Châu, là một trái tim khác Dụ Văn Châu hoàn toàn.

Bản lĩnh, nghị lực, quyết đoán, không có một cái gì.

Hắn sợ hãi sự mạo hiểm mà mối quan hệ này đem lại nên từ chối ở bên cậu, đồng thời lại không muốn vì vậy mà mất đi cậu, tính toán để có thể một mình hưởng hết.

Trên đời này làm sao có chuyện như vậy.

"Tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi." Hoàng Thiếu Thiên mở miệng, bình tĩnh nói.

"Cậu vừa không dám ở bên tôi, vừa không muốn buông tay tôi."

"Ý của cậu là vậy, có phải không?"

"Anh..." Tên giả mạo nhìn cậu, cuối cùng đành im lặng.

"Nghĩ đẹp thế, sao cậu không lên trời mà sống đi!" Rốt cuộc không nhịn được nữa, Hoàng Thiếu Thiên giận dữ nói.

Sắc mặt tên giả mạo trắng bệch, hắn há miệng thở dốc, lại không phát ra nổi một âm thanh nào.

"Thôi bỏ đi!" Hoàng Thiếu Thiên thất vọng nói. "Tôi nên nghĩ đến từ lâu rồi mới phải, cậu không phải cậu ấy, thậm chí không bằng một phần ngàn cậu ấy. Thực ra cậu không hề yêu thích tôi, đúng chứ?"

“Người ích kỉ như cậu thì chỉ yêu chính mình mà thôi!”

Câu nói cuối cùng vừa dứt.

Trong phút chốc cậu được trở về.

Mắt vừa hoa lên, tên giả mạo đã biến mất trước mặt cậu. Hoàng Thiếu Thiên chậm rãi chớp mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Cậu đang ngồi trên cây rẻ quạt trước cửa nhà ăn. Gió chiều tạt vào làm má cậu hơi rát, còn có chút ẩm ướt. Cậu giơ tay lên lau đi, lau ra được một đống nước mắt nước mũi.

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Tình huống gì đây?

Cậu hốt hoảng cúi đầu, dưới tàng cây rẻ quạt tụ tập một đống người.

Lư Hãn Văn lay lay thân cây, căng thẳng nhìn cậu: "Hoàng Thiếu đừng khóc nữa, tiền bối Trịnh Hiên đã đi tìm đội trưởng rồi. Dù giữa hai người có hiểu lầm gì thì chỉ cần nói rõ ràng với nhau là được, khóc không giải quyết được vấn đề gì!"

Hoàng Thiếu Thiên: "................................................................................"

"Tui muốn biết..." Cậu run rẩy hỏi. "Tui đã làm gì?"

"A? Anh không nhớ?" Lư Hãn Văn cực kì kinh ngạc. "Đầu tiên là anh u buồn ngồi trên cây nhìn trời chiều."

"Sau đó bỗng nhiên tức cảnh sinh tình bật khóc." Tống Hiểu bổ sung.

"Trịnh Hiên hỏi anh khóc cái gì?" Từ Cảnh Hi nói tiếp.

Lý Viễn: "Anh nói tất cả đều đã kết thúc, đội trưởng bị hất nước ngọt lên người sẽ không tha thứ cho anh cũng không tiếp tục thích anh nữa. Anh thực sự đánh mất đội trưởng. Anh rất thống khổ. Anh muốn uống mười tấn axit sunfuric đặc để giải thoát."

"Tiền bối Trịnh Hiên nói anh tỉnh táo lại đi, muốn giải thoát chỉ cần nửa lít axit sunfuric đặc là đủ rồi." Hết một vòng lại đến lượt Lư Hãn Văn.

Tống Hiểu: "Nhưng anh hoàn toàn không nghe, bắt đầu điên cuồng cue tên đội trưởng."

Từ Cảnh Hi: "Anh thống khổ nói."

Lí Viễn: "Văn Châu, một người đã vỡ vụn như em, làm sao để yêu anh, một người cũng vỡ nát như vậy?”

"Anh nói xong những lời này thì khóc đến không kịp thở, tiền bối Trịnh Hiên vội chạy đi tìm đội trưởng." Lư Hãn Văn chốt câu kết.

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Một ngày này, vị Kiếm Thánh của Lam Vũ cuối cùng cũng biết được sự sợ hãi khi bị hành quyết công khai và nỗi khuất nhục mà quỷ mít ướt để lại.

Cậu nghĩ mình có cần bịa ra một lí do qua loa nào đó rồi tìm cớ chuồn đi không.

Cậu trầm ngâm một lúc, cảm thấy ý tưởng này có tính khả thi cao.

Nhưng Lư Hãn Văn chỉ dùng một câu đã đánh nát độ khả thi của ý tưởng kia.

Lư Hãn Văn nói: "Xem kìa, đội trưởng đến rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên: [hải ly la hét. gif]

Trời bắt đầu chuyển tối, bây giờ đã là sáu giờ. Hoàng hôn buông xuống ngày càng dày, nhưng cũng không dày bằng bóng dáng người kia đang đi về phía cây rẻ quạt. Hoàng Thiếu Thiên nhìn xuống, vừa đúng lúc người kia nâng mắt nhìn lên.

Đó là một đôi mắt cực kì xinh đẹp, hẹp dài lại sâu thẳm, quan trọng hơn là, trong ánh mắt kia cậu có thể thấy sự nhớ nhung quen thuộc, so với ánh trăng lại càng thêm động lòng người.

Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Hoàng Thiếu Thiên chợt nhớ đến câu cuối cùng cậu nói với tên giả mạo trước khi rời đi thế giới song song kia.

Hoàng Thiếu Thiên nói, thực ra cậu không hề yêu thích tôi.

Đây là điều kiện cuối cùng mà cậu hoàn thành, cũng là điểm khác nhau cuối cùng giữa Dụ Văn Châu và tên giả mạo.

Điều này cũng có nghĩa là...

"..." Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra, trong lòng lăn lộn như con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng spam: Dụ Văn Châu thích mình Dụ Văn Châu thích mình Dụ Văn Châu thích mình con mẹ nó Dụ Văn Châu thích mình!!! Đầu Dụ Văn Châu bị Vương Kiệt Hi đá sao thế mà lại thích mình!!!

Dụ Văn Châu không nghe thấy tiếng lòng Hoàng Thiếu Thiên đang hò hét, cũng không cho cậu thời gian để khiếp sợ. Đội trưởng Lam Vũ tự mang cột buff. Hắn đi đến dưới gốc cây rẻ quạt, một đám người hóng hớt lập tức chạy tan tác không thấy bóng người.

Dụ Văn Châu hẳn là chưa phát hiện cậu là chính chủ, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.

"..." Hoàng Thiếu Thiên ôm chặt thân cây, hồi hộp chờ hắn nói chuyện.

"Khóc lâu như vậy, tôi đoán áp lực thẩm thấu của cậu rất cao." Dụ Văn Châu nói. "Cậu có muốn xuống uống miếng nước rồi lại khóc tiếp không?"

Hoàng Thiếu Thiên: "..." Đệch!

Không nghe được câu trả lời, Dụ Văn Châu ngước hẳn lên nhìn: "Hửm?"

Xuống thì xuống! Hoàng Thiếu Thiên chống tay lên thân cây.

"I jump, you đỡ!" Cậu hét.

Sau đó, "vụt" một tiếng, cậu nhảy thẳng từ tán cây rậm rạp xuống.

Dụ Văn Châu hoảng sợ, vội đi nhanh về phía trước, giang hai tay ra, tiếp được Hoàng Thiếu Thiên từ trên trời giáng xuống, không khác gì đỡ một quả cân vào lồng ngực.

"Thiếu Thiên?" Đến lúc này thì Dụ Văn Châu đương nhiên nhận ra điểm khác thường. Hoàng Thiếu Thiên cảm giác được Dụ Văn Châu lúc đầu định giơ tay đỡ cậu ra, nhưng giờ thì hắn kéo hẳn cậu vào trong lòng, chóp mũi cậu đập mạnh vào xương quai xanh của hắn.

"Đù má!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức chảy nước mắt, mấy cảnh trong phim kiểu trải qua mấy lần luân hồi cuối cùng cũng gặp người dưới gốc cây rẻ quạt gì gì đó đều bị cú va này phá hủy thành tro bụi. "Đau đau đau đau đau đau đau!"

Dụ Văn Châu lập tức cúi đầu xem cậu, Hoàng Thiếu Thiên chớp chớp mấy cái, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhìn qua có vẻ đáng thương.

Dáng vẻ giả trân này chỉ duy trì được một giây, ngay giây sau đã bị chính cậu phá nát. "Đập chỗ nào không đập đập phải ngay cái mũi, này khác gì đỉnh Everest bị cậu chỉnh thành bồn địa Tứ Xuyên, cậu cố ý đúng không? Nếu cậu là cố ý tui sẽ không bao giờ cho cậu làm thiên hạ đệ nhất người tốt nữa cậu có tin không hả?"

Dụ Văn Châu: "..."

"Tôi xem nào!" Hắn nhịn cười, ngón tay nâng cằm Hoàng Thiếu Thiên lên. "Ừm, đúng là có hơi đỏ."

Hoàng Thiếu Thiên liếc xéo. "Hừ, bây giờ mới nhớ phải giả làm người tốt."

"Về thôi!" Dụ Văn Châu buông cậu ra, xoay người đi trước vài bước. "Tôi tìm thuốc xoa cho cậu."

"Chờ một chút!" Hoàng Thiếu Thiên vội gọi hắn lại.

Dụ Văn Châu dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Tui cho rằng cậu có chuyện muốn nói với tui." Hoàng Thiếu Thiên cứng ngắc nói.

Dụ Văn Châu nghĩ ngợi. "Tôi không có chuyện gì muốn nói với cậu cả."

“...”

“Cậu có.” Hoàng Thiếu Thiên kiên trì. “Cậu nhất định có chuyện muốn nói với tui.”

Hoàng hôn dần chìm xuống, biến mất ở phía chân trời. Từng cơn gió nghịch ngợm thổi qua, lá rẻ quạt ào ào rơi xuống, nhiều đến mức mất cả mỹ cảm. Một chiếc lá bay đến, đập ngay vào mắt cậu, cản tầm nhìn đang hướng về phía Dụ Văn Châu của cậu.

Hoàng Thiếu Thiên: “...”

Cậu cáu giận ném chiếc lá xuống, căm tức nhìn Dụ Văn Châu. “Đã nghĩ kĩ chưa? Cậu lớn đến từng này rồi mà ngay cả một câu tỏ tình cũng không biết nói à?”

“...”

“Vậy thì…” Dụ Văn Châu trầm tư trong chốc lát, vẫy tay gọi cậu lại gần. “Cho cậu xem cái này!”

Hoàng Thiếu Thiên đi tới, Dụ Văn Châu đưa tay gạt bỏ mấy chiếc lá trên đầu cậu.

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt.

Hình như nhặt được gì đó trên tóc cậu, Dụ Văn Châu hạ tay xuống, mở ra trước mặt đối phương.

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nhìn.

Chẳng có cái gì cả, lòng bàn tay hắn trống rỗng.

Cùng lúc đó, ngón tay mát lạnh khẽ vén mái cậu lên.

Dụ Văn Châu cúi đầu, nhẹ rơi xuống trán cậu một chiếc hôn.

FIN.

+++++++++++++++++++

* Tiểu tam: Bên thứ 3 xuất hiện và chen vào một mối quan hệ tình cảm ổn định, còn có các cách gọi khác như người thứ 3, bồ nhí,... Từ này thường xuất hiện trong các cuốn tiểu thuyết Trung Quốc. Để thể hiện rõ sự trào phúng của tác giả đối với những cuốn tiểu thuyết não tàn này, editor quyết định giữ nguyên.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook