- Bình luận
- 224
- Số lượt thích
- 2,245
- Location
- Thảo Nguyên Xanh Bao La
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
Tác giả: 阳离子破城炮
Cv: Ná Ná
Edit: Cú mèo
Vương Kiệt Hi lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, chào đón anh chính là chú mèo đen Ion, tâm trạng Ion hôm nay dường như có hơi kích động, nhìn thấy Vương Kiệt Hi liền liều mạng bấu lấy ống quần anh để trèo lên trên.
"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi tay trái vẫn đang cầm đồ ăn vừa mua từ chợ về, tay phải vất vả ôm lấy Ion. Ion toàn thân đen bóng, lông vô cùng mượt, nó biết bản thân mình rất đẹp, nên thường ngày luôn kiêu kỳ như Từ Hy thái hậu, hôm nay không biết làm sao mà ngay cả hình tượng cũng không màng.
Ion tiếp tục trèo lên trên bất chấp cả hình tượng, leo thẳng đến vai Vương Kiệt Hi ngồi xuống thì mới cảm thấy an toàn.
Chưa chờ tới lúc Ion tức giận báo cáo với Vương Kiệt Hi chuyện gì đã xảy ra, thì anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình.
"Chạy đi đâu vậy!" Người nọ mặc một bộ trang phục kỳ lạ, đầu đội nón chóp, nhìn thấy Ion lập tức xông tới, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, "Đứng lại, đừng có chạy!"
Ion không tính là quá thon thả, nó trước nay đều trải qua cuộc sống trong nhung lụa bên cạnh Vương Kiệt Hi, không nói nó mập đã là rất nể tình, tuy cân nặng sẽ ảnh hưởng một chút tới tốc độ, nhưng Ion là một con mèo, sự nhanh nhẹn của mèo há có thể là thứ mà con người có thể sánh kịp, người nọ không ngoài dự đoán đã vồ hụt, Ion kiêu ngạo bước từng bước nhỏ đi vào phòng ngủ, trong ánh mắt như viên ngọc đen lộ ra một loại ánh sáng gọi là khinh bỉ.
Nhân loại ngu xuẩn!
Người nọ không vồ được Ion, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không nhào tới người khác.
"Có thể ngồi dậy không?" Người nọ nằm nhoài trên người Vương Kiệt Hi cả buổi không nhúc nhích, giống như rơi vào trong trạng thái bị đông cứng. Vương Kiệt Hi vỗ vỗ lưng hắn, ra hiệu hắn mau đứng lên, chiếc túi trong tay Vương Kiệt Hi có trứng gà, nếu như bị vỡ sẽ rất khó xử lý.
"Có thể, có thể!" Người nọ một bước liền nhảy ra, xoa xoa tay, mắt to lấp lánh nhìn Vương Kiệt Hi. "Cậu quay về rồi! Đã mua được đồ ăn chưa? Là món gì vậy?"
Vương Kiệt Hi lúc này mới ngước mắt lên nhìn thật kỹ người trước mặt, lập tức cảm thấy mình bị số phận trêu đùa.
Cho dù Vương Kiệt Hi là một người vừa lý trí điềm tĩnh lại vừa chín chắn, nhưng anh vẫn không thể tin được người trước mặt này là ai. Một gương mặt hết sức quen thuộc, một bộ trang bị cũng có phần quen thuộc, cùng với cách thức tồn tại xa lạ.
Vương Bất Lưu Hành. Thẻ tài khoản đã theo anh thi đấu mười năm, hiện tại đang xuất hiện rành rành ở trước mặt anh nói chuyện với anh, nói những lời rất hợp với tình cảnh hiện tại.
"Cậu quay về rồi! Đã mua được đồ ăn chưa? Là món gì vậy?"
Cuộc đối thoại này cũng quá... Vinh Quang bây giờ đã phát triển cao cấp đến thế này rồi sao? Thẻ tài khoản đã có thể ra ngoài và được nhân cách hoá rồi sao? Vương Kiệt Hi không khỏi ngẩng đầu xem lịch, anh rõ ràng mới giải nghệ một tháng. Hay đây là coser của nhà nào đó? Vương Kiệt Hi tuy không hiểu rất rõ mấy thứ này, thế nhưng trong đội có tuyển thủ nữ, cho nên anh đối với loại hình coser này miễn cưỡng biết được chút ít.
"Cậu đừng nói là không biết tôi là ai nha?" Vương Bất Lưu Hành rõ ràng là vô cùng bất mãn, bĩu môi. "Tôi, Vương Bất Lưu Hành a! Cộng sự đẹp trai của cậu đây! Hô hô hô, ngại quá, Diệt Tuyệt Tinh Trần bị tịch thu rồi, không thể mang theo, trang bị cũng đã lột sạch đưa cho Mộc Ân, cậu thấy trang bị không đúng cũng là bình thường."
Vương Kiệt Hi cảm thấy đại não dường như không đủ dưỡng khí, thành phố B hôm nay khá oi bức, chắc chắn là do nguyên nhân này.
"Nhưng mà tôi anh tuấn thần võ như thế này, cậu phải nhận ra tôi a!" Vương Bất Lưu Hành bước lên một bước, "Có phải không thể chờ nổi nữa muốn cho tôi một cái ôm ấm áp rồi phải không?!"
Vương Kiệt Hi vừa muốn nói không có, không ngờ, Vương Bất Lưu Hành lại nhào tới.
Gặp nhau hai phút, hắn nhào tới hai lần.
Cậu rốt cuộc là ma đạo học giả hay là thiện xạ, đây chẳng phải là kỹ năng Trượt Đất sao?
Sau khi Vương Bất Lưu Hành tự chủ động ôm lấy Vương Kiệt Hi thì đắc ý đứng thẳng người, ân cần duỗi tay tiếp lấy chiếc túi trong tay Vương Kiệt Hi, đi vào nhà bếp.
Không ngờ còn biết tự giác như thế. Vương Kiệt Hi đứng ở cửa ngây người cả buổi, đến khi Ion vẻ mặt khó chịu bước từng bước nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra cắn ống quần anh, Vương Kiệt Hi mới có phản ứng trở lại.
Ion đói bụng rồi. Giữa trưa, Vương Kiệt Hi vừa mới càn quét thức ăn từ chợ và siêu thị trở về, mua nguyên liệu nấu ăn mình cần, mua cả thức ăn cho mèo, tất cả đều bị Vương Bất Lưu Hành xách vào nhà bếp.
"Đợi một chút." Vương Kiệt Hi vỗ vỗ đầu Ion, ra hiệu mình đi lấy thức ăn cho mèo. Ion khịt mũi hừ một tiếng xả giận, tỏ vẻ là trẫm ân chuẩn.
"Buổi trưa ăn cái gì a!" Vương Bất Lưu Hành lấy toàn bộ đồ trong túi ra ngoài, chắp tay sau lưng đánh giá, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào một chiếc túi thức ăn cho mèo. "Cái này ăn được không?"
Vẻ ngoài Vương Bất Lưu Hành như một cậu thiếu niên, hai mắt sáng lấp lánh, chỉ vào thức ăn cho mèo bán manh.
Nhưng Vương Kiệt Hi vẫn cần phải trả lời hắn, không được.
"Không được, cái này là đồ ăn của Ion." Vương Kiệt Hi cố gắng giải thích.
Vẻ mặt của Vương Bất Lưu Hành trong một giây liền biến thành tủi thân.
"Đây thật sự là đồ ăn của Ion." Vương Kiệt Hi đỡ trán. "Đồ của Ion cậu không thể ăn."
Ion lúc này chậm rãi cất bước đi tới, một ánh mắt như dao bay qua, trúng ngay mục tiêu Vương Bất Lưu Hành, điệu bộ "giường của lão nương há có thể để cho người khác ngủ say".
Vương Kiệt Hi lấy thức ăn cho mèo ra, cẩn thận khuấy đều thức ăn trong bát cầm tới cho Ion, bởi vì thế giới này là hiện thực, nếu không thu xếp ổn thỏa cho Ion, buổi trưa ai cũng đừng mong được yên tĩnh.
Vương Kiệt Hi sắp xếp cẩn thận cho Ion xong, quay vào nhà bếp định làm bữa trưa, mới nhớ đến nhà trong đột nhiên nhiều thêm một người cần phải thu xếp, lúc này đang ngồi xổm dưới đất hờn dỗi.
Quan tâm hắn từ đâu đến làm gì, dù thế nào thì cũng đã rất quen thuộc rồi. Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, từ trong tủ lạnh lấy một hộp sữa đưa cho hắn, "Uống sữa trước đi, cái này cho cậu."
Ồ quao, đãi ngộ không tệ nha. Vương Bất Lưu Hành lập tức đứng dậy nhận lấy, rồi ngồi dưới đất mở bao bì uống rột rột, hắn đã quên mất bản thân đang hờn dỗi điều gì.
"Buổi trưa ăn gì đây!" Vương Bất Lưu Hành hỏi.
Vương Kiệt Hi từ trong tủ lạnh lấy ra một miếng thịt đông lạnh, "Ăn thịt."
"Ăn thịt được đó!" Vương Bất Lưu Hành rất say mê với thức ăn ở nơi này, xem ra hắn đã quá lo xa, hắn vốn cho rằng Vương Kiệt Hi giải nghệ sẽ trải qua những ngày tháng đáng thương cực khổ không chỗ nương tựa, không nghĩ đến vẫn có thịt để ăn, xem ra có thể yên tâm một nửa rồi.
"Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu là tới đây bằng cách nào không?" Vương Kiệt Hi vừa nấu cơm vừa hỏi.
"Ừm!" Vương Bất Lưu Hành uống sữa có hơi khẩn trương, nên ợ một cái vang dội. "Tôi lột hết trang bị của mình cho Mộc Ân, Phi Đao Kiếm bọn họ tôi cũng thu xếp ổn thỏa cả rồi, mặc dù tôi sẽ rất lo lắng cho bọn họ, nhưng tôi vẫn lo cho cậu hơn, cho nên mới tới đây."
Vương Kiệt Hi chợt ngừng động tác trong tay lại. "Lo lắng cho tôi chuyện gì?"
Vương Bất Lưu Hành xòe hai ngón tay, "Lo cho cậu hai chuyện a, một là lo cậu sống có tốt không, còn có một chuyện, cậu biết đó, tôi và Quỷ Khắc cùng Mộc Vũ Tranh Phong khá thân thiết, nhân duyên với phái nữ vẫn luôn tốt như vậy, haiz, thiệt phiền não, ai yo lạc đề rồi, chuyện thứ hai là lo lắng cậu có đi tìm nửa kia hay không, các cô ấy đều đang bàn tán, tôi rất lo lắng, cho nên đến đây."
Vương Kiệt Hi suýt nữa bật cười.
Hai vấn đề này quả thực rất có đạo lý.
Cơm trưa ăn rất ngon, Vương Bất Lưu Hành đầu tiên là điên cuồng khen ngợi tay nghề của Vương Kiệt Hi, sau đó ăn hết sạch sẽ, suýt chút nữa còn liếm cả dĩa.
Ăn cơm xong đương nhiên là đi ngủ trưa, Vương Kiệt Hi vốn rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn sao lại đột nhiên xuất hiện, nhưng Vương Bất Lưu Hành đã dùng tốc độ cực nhanh chiếm lấy phòng ngủ, gối và chăn, dùng ưu thế tốc độ tuyệt đối nằm trên giường.
"Cậu sao lại nhanh như vậy chứ." Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nói.
"Bởi vì tôi là ma đạo học giả." Vương Bất Lưu Hành đáp lại đâu ra đấy, quả thật không cách nào phản bác lại.
"Không cùng cộng sự tốt nhất của cậu ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon sao?" Vương Bất Lưu Hành vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đương nhiên là giường của Vương Kiệt Hi không nhỏ, đủ để hai người nằm.
"Không được." Vương Kiệt Hi lắc tay từ chối. Cùng với thẻ tài khoản của mình ngủ chung một giường thật sự là làm cho người ta khó có thể ngủ được.
"Không ngờ cậu nhanh như vậy đã không còn yêu tôi nữa rồi.” Vương Bất Lưu Hành buồn bã nói, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Vương Kiệt Hi ngây ra cả buổi, nhưng vẫn nghe không hiểu.
"Chúng ta hợp tác ăn ý với nhau như được mệnh trời an bài vậy, hiển nhiên cũng sẽ có một ngày không còn tình yêu nữa." Vương Bất Lưu Hành tiếp tục buồn bã, "Đau lòng quá đi mà, tôi muốn ra ngoài cưỡi chổi yên tĩnh một chút."
"Đợi đã." Vương Kiệt Hi vừa nhìn thấy hắn quả thật muốn đứng dậy, vẻ mặt lại cực kỳ đau khổ, vội vàng ngăn cản. "Cậu ngủ đi, tôi chỉ là chưa có buồn ngủ, tôi tới phòng sách."
"Cậu đi làm gì đó?" Vương Bất Lưu Hành trừng to mắt hỏi.
"..." Vương Kiệt Hi nghẹn lời. Đây cũng là vấn đề lớn nhất sau khi anh giải nghệ cho tới nay, giải nghệ kỳ thực là chuyện đã sớm nghĩ đến, chung quy không một ai có thể thật sự cả đời sẽ làm tuyển thủ chuyên nghiệp cả, giống như Vương Kiệt Hi duy trì được phong độ chiến đấu đỉnh cao suốt mười năm, là đã có thể trở thành kỳ tích trong lịch sử Vinh Quang. Cuộc sống sau khi giải nghệ cũng không phải chưa từng suy nghĩ tới, nhưng khi thật sự trải qua thì lại vô cùng trống vắng. Vương Kiệt Hi cảm thấy mình có lẽ cần một khoảng một thời gian chuyển tiếp để thích nghi, cho nên từ khi sau giải nghệ, anh vẫn đang ở trong quá trình thay đổi từ từ này.
Ví dụ như, sau này Vinh Quang chắc chắn không phải trọng tâm cuộc sống của anh, nhưng bản thân anh rõ ràng vẫn không cách nào thích nghi được. Vương Kiệt Hi bắt đầu có ý thức giảm bớt thời gian đăng nhập vào Vinh Quang.
"Chơi Vinh Quang sao? Đến khu rừng của tôi chơi không?" Vương Bất Lưu Hành cũng không buồn ngủ, từ trên giường nhảy xuống. "Tôi có một khu rừng lớn, Mộc Ân và Phi Đao Kiếm thường hay tới chỗ đó chơi. Tôi chính là ma đạo học giả lợi hại nhất ở Thần Chi Lĩnh Vực đó nha, hay là để tôi dẫn cậu đi gặp mấy đứa bạn của tôi?"
Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút hư ảo, nhưng vẫn bị Vương Bất Lưu Hành lôi kéo đăng nhập vào Vinh Quang.
"Ô, Quỷ Khắc đang tám với tôi nè." Vương Bất Lưu Hành cắm thẻ tài khoản vào, vừa đăng nhập liền nhìn thấy có tin nhắn riêng. "Cô ấy đang online, tôi trả lời mà không để ý đến tôi."
Vương Kiệt Hi gật đầu, "Hư Không hiện tại chắc đang tập huấn đợt nghỉ hè."
Nói xong bản thân anh cũng sững sờ, anh đã bị Vương Bất Lưu Hành thuyết phục, cảm thấy thế giới của các thẻ tài khoản có thực sự tồn tại sao?
"Các cậu chắc chắn nghĩ rằng chúng tôi chỉ là một đống số liệu, " Vương Bất Lưu Hành trình diễn một màn tốc độ di chuyển cao của kỹ năng Hoán Vị, miệng lẩm bẩm, "Thế nhưng mà chúng tôi thật sự đều tồn tại a!"
"Thật sao?" Vương Kiệt Hi nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy!" Vương Bất Lưu Hành vừa nhắc tới chuyện này liền rất kích động, ngón tay hắn chỉ cho Vương Kiệt Hi xem khu rừng của mình. "Đây là khu rừng của tôi, được rồi, quãng thời gian trước từng bị đốt trụi, nhưng hiện tại đã mọc trở lại rồi."
"Đốt trụi?" Vương Kiệt Hi khó hiểu.
"Phải a, quãng thời gian trước là sinh nhật của Mộc Ân, tôi vì cho nhóc một niềm vui bất ngờ nên đã tổ chức một đêm hội lửa trại, ai biết Phi Đao Kiếm và Đông Trùng Hạ Thảo bọn họ cũng tới góp vui, còn có Diệp Hạ Hồng cũng tới, sau đó đã thắp lửa lên và rồi ..."
"Rất nguy hiểm." Vương Kiệt Hi nhăn mày.
"Ừ, lần sau sẽ không làm nữa!" Vương Bất Lưu Hành thái độ hài lòng. "Nhưng không có cách nào khác, dù sao thì tôi cũng là cha của Mộc Ân và Phi Đao Kiếm, đây là việc tôi nên làm."
Vương Kiệt Hi choáng váng một trận.
"Cho cậu xem khu rừng của tôi!" Vương Bất Lưu Hành chỉ vào mảng cây cối xanh um tươi tốt trên màn hình cho Vương Kiệt Hi xem, "Cậu xem, cây trong rừng của tôi, số lượng cây thông là số chẵn, số lượng cây bách cũng là số chẵn, toàn bộ số lượng cây đều là số chẵn, còn nữa bọn chúng đều rất đối xứng, nhìn hoa này nè! Hoa này cũng đối xứng, toàn bộ hoa trong rừng của tôi đều có sáu cánh, hoa không đối xứng đều bị tôi dẹp hết rồi."
"Đối xứng, là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này!" Vương Bất Lưu Hành hùng hổ nói với Vương Kiệt Hi. Mà Vương Kiệt Hi thì chớp chớp mắt, không nói gì.
Hmm, chờ sau này xem có nên gọi điện cho Trương Tân Kiệt không, hỏi thử hắn có muốn chuyển nghề mà còn thiếu thẻ tài khoản không?
"Không sao đâu, trên thế gian này thứ không đối xứng duy nhất tôi có thể chịu được chính là đôi mắt của cậu." Vương Bất Lưu Hành giơ tay để ở hai bên mắt làm một tư thế bán manh. "Cho nên tôi đối với cậu nhất định là chân ái."
"Bím tóc của cậu." Vương Kiệt Hi giơ tay kéo bím tóc của hắn.
Vương Bất Lưu Hành đội mũ ma pháp sư lớn, phía sau thả hai bím tóc, Vương Kiệt Hi giơ tay nhè nhẹ kéo một cái, hai bím tóc không dài bằng nhau.
"Đây là lỗi của hệ thống!" Vương Bất Lưu Hành rất căm tức, "Lỗi của hệ thống! Đều là do hệ thống!"
"Rất tốt." Vương Kiệt Hi cười.
"Vương Kiệt Hi lúc cậu cười lên rất đẹp." Vương Bất Lưu Hành cong nhẹ khóe miệng mình tay chân múa may nói, "Bình thường cậu quá nghiêm túc, cậu nhìn tôi mà xem, Mộc Ân và Phi Đao Kiếm đều nói tôi cười lên vô cùng anh tuấn."
"Phải." Vương Kiệt Hi gật đầu tán thành, tán đồng hắn vô cùng anh tuấn, việc này khiến Vương Bất Lưu Hành rất vui, tiếp tục phấn khởi giới thiệu các bạn của hắn cho Vương Kiệt Hi.
"Các bạn của tôi thì thực ra cậu đều rất quen thuộc rồi." Vương Bất Lưu Hành nói không ngừng, "Dạ Vũ Thanh Phiền cậu biết chứ? Hắn là một kiếm khách vừa đẹp vừa ngầu, bình thường đặc biệt ít nói, Sách Khắc Tát Nhĩ lại là một thuật sĩ bạo lực, Đại Mạc Cô Yên kỳ thực thỉnh thoảng cũng rất thích đùa giỡn, Thạch Bất Chuyển còn có thể kể chuyện cười! Bách Hoa Liễu Loạn thì có trái tim của một em gái, quan hệ của hắn và Mộc Vũ Tranh Phong rất tốt, Nhất Diệp Chi Thu gần đây đang theo đuổi Quỷ Khắc, Phùng Sơn Quỷ Khấp rất tức giận, hắn cảm thấy Quỷ Khắc là của hắn, nhưng Quỷ Khắc nói với tôi, ai cô ấy cũng không thích."
Mối quan hệ hỗn loạn này, Vương Kiệt Hi có chút đổ mồ hôi lạnh.
"Vậy còn cậu?" Vương Bất Lưu Hành hỏi đến vấn đề bản thân quan tâm, "Tôi biết các cậu đều phải đi tìm nửa kia của mình, cậu tìm chưa? Đây chính là vấn đề quan trọng nhất tôi muốn biết."
"Không có." Vương Kiệt Hi lắc đầu.
Kỳ thực từ khi anh giải nghệ cho tới nay, đã có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, lần trước nói chuyện với Dụ Văn Châu trên QQ, anh cũng gặp phải vấn đề như vậy, xem ra đến cái tuổi này thì đều sẽ bị hỏi vấn đề này, khác biệt chính là, hiện tại người quan tâm vấn đề này lại chính là thẻ tài khoản của mình, cũng khó tránh Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút xấu hổ, chung quy anh xem như là đã quen với Vương Bất Lưu Hành hơn mười năm nay rồi.
"Tại sao lại không có chứ?" Vương Bất Lưu Hành làm bộ vô cùng đau đớn. "Cậu nhất định là chưa gặp được người thích hợp! Thiệt đó!"
Vương Kiệt Hi cũng không phân bua gì. Duyên phận là thứ mà ai có thể biết được chứ? Cũng không nhất định phải là điều kiện phù hợp, mà là anh thật sự chưa từng có tâm tư đối với việc này, toàn bộ tinh lực của anh đều đặt vào Vi Thảo, thời gian cân nhắc tới chuyện này thật sự không nhiều.
"Tôi thật sự rất là lo lắng." Vương Bất Lưu Hành tiếp tục bày tỏ quan điểm của hắn, "Chúng ta hợp tác bao nhiêu năm, tôi cho rằng sự quyến rũ và đẹp trai của tôi sẽ truyền cho cậu chút ít rồi chứ, xem ra tôi cần phải tiến thêm một bước để truyền cho cậu mới được."
Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười đối diện với Vương Bất Lưu Hành não sao Hỏa này, không ngờ lại vô lực phản bác.
Ion ngủ trưa đủ rồi, lúc này mới kiêu ngạo chạy tới, móng vuốt cao quý đẩy mở cửa phòng sách, vốn cho rằng sẽ chỉ nhìn thấy một mình Vương Kiệt Hi, rất muốn làm nũng cầu ôm ôm, kết quả lại nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành lôi kéo Vương Kiệt Hi trò chuyện vui vẻ với nhau, Vương Kiệt Hi lúc thì mỉm cười lúc thì 囧, vẻ mặt thay đổi rất rõ ràng.
Cư nhiên dám đụng đến người của ta! Lão nương không phát uy ngươi cho là ta là Hello Kitty à!
Meo meo meo!
Mèo sẽ cào người, nhưng người sẽ không thể cào được mèo. Ion cuối cùng lộ ra bộ dạng hung ác, ở trước mặt Vương Kiệt Hi đuổi theo Vương Bất Lưu Hành chạy khắp phòng. Vương Bất Lưu Hành vừa mới gặp cảm thấy Ion vừa xinh đẹp vừa quý quái liền vô cùng để ý, vẫn luôn cố gắng trêu chọc nó, không nghĩ sức chiến đấu của Ion là không động vào thì còn đỡ, động vào rồi liền bùng nổ, giờ phút này tức giận thấu tận trời xanh, tốc độ nhanh như sấm sét.
Những bại tướng trước kia từng bị Vương Bất Lưu Hành dùng chổi dí quanh nếu thấy cảnh này, nhất định sẽ vui đến phát khóc!
Tình cảnh mèo dí người chạy này cuối cùng được kết thúc khi Vương Kiệt Hi ôm Ion đi ăn, Vương Bất Lưu Hành một mình ngạo kiều trốn vào phòng ngủ, chết cũng không mở cửa.
"Meo meo meo!" Ion trợn tròn cặp mắt, có hắn không có con, có con không có hắn!
"Ngoan ngoãn ăn đi." Vương Kiệt Hi xoa xoa thịt của nó, không khỏi thở dài một hơi. "Có đôi lúc ba thật sự không muốn cho con ăn, con còn ăn nữa, thật sự sẽ —— "
"Meo meo meo!" Ion cúi đầu, không nên nhắc lại chuyện này nữa! Được rồi, cho hắn ta ở lại đây đi!
Vương Bất Lưu Hành vẫn còn chưa biết mình được một con mèo cho phép ở lại đang ngồi trong phòng ngủ cô đơn soi gương, đa tình cảm thán gương mặt tuấn tú lại bị cào một đường, quay về Thần Chi Lĩnh Vực những ma đạo học giả khác nhất định sẽ cười hắn!
Thế thì sẽ dùng chổi quét bọn họ! Vèo vèo vèo!
Vương Kiệt Hi đẩy cửa đi vào, cầm trong tay thuốc khử trùng cùng tăm bông. "Ngẩng đầu lên để tôi xem một chút?"
Vương Bất Lưu Hành chết cũng không ngẩng đầu lên.
"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi có chút lo lắng, Ion cào người thì phải gọi là vô cùng hung ác, có lần Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên tới nhà làm khách, Hoàng Thiếu Thiên dùng một con cá chiên trêu chọc Ion sau đó bị Ion cào một đường thật dài, Hoàng Thiếu Thiên đau đớn nhìn vết thương ở cánh tay làm động tác xin thề sẽ không bước vào nhà Vương Kiệt Hi một lần nào nữa.
"Để tôi xem một chút." Vương Bất Lưu Hành thế nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên, Vương Kiệt Hi càng lo lắng. "Nếu nghiêm trọng quá thì tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ —— "
"Tôi bị hủy dung rồi ô ô ô ——" Vương Bất Lưu Hành lại lần nữa sử dụng một kỹ năng không nằm trong nhóm kỹ năng của hắn —— Nhảy Bật Không Trung, như một con cá chép lần nữa nhào tới ôm lấy cổ Vương Kiệt Hi. "Tôi bị hủy dung cậu vẫn còn yêu tôi chứ? Ô ô ô —— "
Vương Kiệt Hi bị nhào tới, trốn cũng trốn không thoát, kỹ năng Nhảy Bật Không Trung này của Vương Bất Lưu Hành có thể là học được từ Phong Cảnh Sát, kỹ thuật tốt như vậy, nhảy cũng vô cùng chuẩn xác.
"Thôi xong rồi cậu cũng không còn yêu tôi nữa." Vương Bất Lưu Hành buồn bã ủ rũ, cảm thấy thế giới đều sụp đổ. "Không muốn sống nữa, ngày mai tôi sẽ nói cho Mộc Ân biết, tôi giấu bí kíp võ lâm của nhà mình ở —— "
"Yêu." Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nói. "Yêu, cậu đi xuống trước đi, tôi xem vết thương giúp cậu."
Yêu! Vương Bất Lưu Hành sung sướng từ trên người Vương Kiệt Hi nhảy xuống, cảm thấy thế giới vừa mới sụp đổ đang hồi sinh trở lại.
Vương Kiệt Hi nghiêm túc khử trùng vết thương nhỏ trên mặt hắn, lần này may mà Ion chỉ cào nhẹ, Ion bình thường đã được tiêm các loại vắc xin phòng bệnh, không bệnh không dịch gì, Vương Bất Lưu Hành nói vết thương cũng không có chảy máu, nên không cần đi gặp bác sĩ.
"Cậu khi nào thì quay về?" Vương Kiệt Hi khử trùng vết thương, nhàn nhạt hỏi một câu.
"Cái gì?" Vương Bất Lưu Hành ngừng động tác, "Tôi vừa mới tới sao lại phải quay về chứ?"
"Bất kể như thế nào đi nữa, chuyện cậu quan tâm đều nhìn thấy cả rồi." Kỳ thực trong lòng Vương Kiệt Hi vẫn không tin tất cả những thứ này là sự thật, nhưng vô luận là thật hay giả, anh vẫn là người thẳng thắng nói một là một hai là hai. "Vi Thảo cần cậu, cậu không quay về sao?"
"Tôi đã giao hết trang bị lại cho Mộc Ân rồi a!" Vương Bất Lưu Hành chỉ quần áo trên người, "Đồ tôi mặc chính là bộ đồ lúc mới gặp nhau cậu cho tôi đó, nhìn xem, tôi vẫn mặc áo lông ma pháp lúc trước, tuy rằng bình thường tôi không để lộ ra, cậu nhìn nè —— "
Vương Bất Lưu Hành đột nhiên xoay người tại chỗ, nhẹ nhàng vung tay, một chiếc áo lông ma pháp xuất hiện giữa không trung.
"Thế nào? Đẹp không?" Vương Bất Lưu Hành rất đắc ý.
"Thế nhưng không chỉ là trang bị đơn giản như vậy thôi." Vương Kiệt Hi nói. "Cậu đối với Vi Thảo, cũng giống như tôi đối với Vi Thảo vậy, tôi rời khỏi Vi Thảo là bởi vì tôi đã không còn năng lực tiếp tục dẫn dắt Vi Thảo tiến về phía trước, còn cậu thì khác."
Nói tới đây, Vương Bất Lưu Hành không nói gì, cúi đầu miết miết hoa văn trên ống tay áo.
"Cậu cũng cảm thấy tôi nói đúng có phải không?" Vương Kiệt Hi thu dọn tăm bông và thuốc dưới đất, "Ngày mai trở về đi."
"Không được!" Vương Bất Lưu Hành đứng dậy. "Tôi không quay về, đợi một lát a, lý do tôi vẫn chưa nghĩ ra, cậu chờ tôi một chút, tôi lập tức nói cho cậu lý do!"
Nói xong nhanh như gió Vương Bất Lưu Hành chạy đến phòng sách đăng nhập vào Vinh Quang, đi tìm cứu viện.
Vương Kiệt Hi đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Vương Bất Lưu Hành, nhất thời thổn thức vô cùng.
- TBC -
Last edited: