Hoàn [Tinh Trần 2021][Song Vương] Tinh Thần Ca

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
Tác giả: 阳离子破城炮
Cv: Ná Ná​
Edit: Cú mèo​

Artist: 阳离子破城炮

*****​

Vương Kiệt Hi lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, chào đón anh chính là chú mèo đen Ion, tâm trạng Ion hôm nay dường như có hơi kích động, nhìn thấy Vương Kiệt Hi liền liều mạng bấu lấy ống quần anh để trèo lên trên.​

"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi tay trái vẫn đang cầm đồ ăn vừa mua từ chợ về, tay phải vất vả ôm lấy Ion. Ion toàn thân đen bóng, lông vô cùng mượt, nó biết bản thân mình rất đẹp, nên thường ngày luôn kiêu kỳ như Từ Hy thái hậu, hôm nay không biết làm sao mà ngay cả hình tượng cũng không màng.​

Ion tiếp tục trèo lên trên bất chấp cả hình tượng, leo thẳng đến vai Vương Kiệt Hi ngồi xuống thì mới cảm thấy an toàn.​

Chưa chờ tới lúc Ion tức giận báo cáo với Vương Kiệt Hi chuyện gì đã xảy ra, thì anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình.​

"Chạy đi đâu vậy!" Người nọ mặc một bộ trang phục kỳ lạ, đầu đội nón chóp, nhìn thấy Ion lập tức xông tới, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm, "Đứng lại, đừng có chạy!"​

Ion không tính là quá thon thả, nó trước nay đều trải qua cuộc sống trong nhung lụa bên cạnh Vương Kiệt Hi, không nói nó mập đã là rất nể tình, tuy cân nặng sẽ ảnh hưởng một chút tới tốc độ, nhưng Ion là một con mèo, sự nhanh nhẹn của mèo há có thể là thứ mà con người có thể sánh kịp, người nọ không ngoài dự đoán đã vồ hụt, Ion kiêu ngạo bước từng bước nhỏ đi vào phòng ngủ, trong ánh mắt như viên ngọc đen lộ ra một loại ánh sáng gọi là khinh bỉ.​

Nhân loại ngu xuẩn!​

Người nọ không vồ được Ion, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không nhào tới người khác.​

"Có thể ngồi dậy không?" Người nọ nằm nhoài trên người Vương Kiệt Hi cả buổi không nhúc nhích, giống như rơi vào trong trạng thái bị đông cứng. Vương Kiệt Hi vỗ vỗ lưng hắn, ra hiệu hắn mau đứng lên, chiếc túi trong tay Vương Kiệt Hi có trứng gà, nếu như bị vỡ sẽ rất khó xử lý.​

"Có thể, có thể!" Người nọ một bước liền nhảy ra, xoa xoa tay, mắt to lấp lánh nhìn Vương Kiệt Hi. "Cậu quay về rồi! Đã mua được đồ ăn chưa? Là món gì vậy?"​

Vương Kiệt Hi lúc này mới ngước mắt lên nhìn thật kỹ người trước mặt, lập tức cảm thấy mình bị số phận trêu đùa.​

Cho dù Vương Kiệt Hi là một người vừa lý trí điềm tĩnh lại vừa chín chắn, nhưng anh vẫn không thể tin được người trước mặt này là ai. Một gương mặt hết sức quen thuộc, một bộ trang bị cũng có phần quen thuộc, cùng với cách thức tồn tại xa lạ.​

Vương Bất Lưu Hành. Thẻ tài khoản đã theo anh thi đấu mười năm, hiện tại đang xuất hiện rành rành ở trước mặt anh nói chuyện với anh, nói những lời rất hợp với tình cảnh hiện tại.​

"Cậu quay về rồi! Đã mua được đồ ăn chưa? Là món gì vậy?"​

Cuộc đối thoại này cũng quá... Vinh Quang bây giờ đã phát triển cao cấp đến thế này rồi sao? Thẻ tài khoản đã có thể ra ngoài và được nhân cách hoá rồi sao? Vương Kiệt Hi không khỏi ngẩng đầu xem lịch, anh rõ ràng mới giải nghệ một tháng. Hay đây là coser của nhà nào đó? Vương Kiệt Hi tuy không hiểu rất rõ mấy thứ này, thế nhưng trong đội có tuyển thủ nữ, cho nên anh đối với loại hình coser này miễn cưỡng biết được chút ít.​

"Cậu đừng nói là không biết tôi là ai nha?" Vương Bất Lưu Hành rõ ràng là vô cùng bất mãn, bĩu môi. "Tôi, Vương Bất Lưu Hành a! Cộng sự đẹp trai của cậu đây! Hô hô hô, ngại quá, Diệt Tuyệt Tinh Trần bị tịch thu rồi, không thể mang theo, trang bị cũng đã lột sạch đưa cho Mộc Ân, cậu thấy trang bị không đúng cũng là bình thường."​

Vương Kiệt Hi cảm thấy đại não dường như không đủ dưỡng khí, thành phố B hôm nay khá oi bức, chắc chắn là do nguyên nhân này.​

"Nhưng mà tôi anh tuấn thần võ như thế này, cậu phải nhận ra tôi a!" Vương Bất Lưu Hành bước lên một bước, "Có phải không thể chờ nổi nữa muốn cho tôi một cái ôm ấm áp rồi phải không?!"​

Vương Kiệt Hi vừa muốn nói không có, không ngờ, Vương Bất Lưu Hành lại nhào tới.​

Gặp nhau hai phút, hắn nhào tới hai lần.​

Cậu rốt cuộc là ma đạo học giả hay là thiện xạ, đây chẳng phải là kỹ năng Trượt Đất sao?​

Sau khi Vương Bất Lưu Hành tự chủ động ôm lấy Vương Kiệt Hi thì đắc ý đứng thẳng người, ân cần duỗi tay tiếp lấy chiếc túi trong tay Vương Kiệt Hi, đi vào nhà bếp.​

Không ngờ còn biết tự giác như thế. Vương Kiệt Hi đứng ở cửa ngây người cả buổi, đến khi Ion vẻ mặt khó chịu bước từng bước nhỏ từ trong phòng ngủ đi ra cắn ống quần anh, Vương Kiệt Hi mới có phản ứng trở lại.​

Ion đói bụng rồi. Giữa trưa, Vương Kiệt Hi vừa mới càn quét thức ăn từ chợ và siêu thị trở về, mua nguyên liệu nấu ăn mình cần, mua cả thức ăn cho mèo, tất cả đều bị Vương Bất Lưu Hành xách vào nhà bếp.​

"Đợi một chút." Vương Kiệt Hi vỗ vỗ đầu Ion, ra hiệu mình đi lấy thức ăn cho mèo. Ion khịt mũi hừ một tiếng xả giận, tỏ vẻ là trẫm ân chuẩn.​

"Buổi trưa ăn cái gì a!" Vương Bất Lưu Hành lấy toàn bộ đồ trong túi ra ngoài, chắp tay sau lưng đánh giá, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào một chiếc túi thức ăn cho mèo. "Cái này ăn được không?"​

Vẻ ngoài Vương Bất Lưu Hành như một cậu thiếu niên, hai mắt sáng lấp lánh, chỉ vào thức ăn cho mèo bán manh.​

Nhưng Vương Kiệt Hi vẫn cần phải trả lời hắn, không được.​

"Không được, cái này là đồ ăn của Ion." Vương Kiệt Hi cố gắng giải thích.​

Vẻ mặt của Vương Bất Lưu Hành trong một giây liền biến thành tủi thân.​

"Đây thật sự là đồ ăn của Ion." Vương Kiệt Hi đỡ trán. "Đồ của Ion cậu không thể ăn."​

Ion lúc này chậm rãi cất bước đi tới, một ánh mắt như dao bay qua, trúng ngay mục tiêu Vương Bất Lưu Hành, điệu bộ "giường của lão nương há có thể để cho người khác ngủ say".​

Vương Kiệt Hi lấy thức ăn cho mèo ra, cẩn thận khuấy đều thức ăn trong bát cầm tới cho Ion, bởi vì thế giới này là hiện thực, nếu không thu xếp ổn thỏa cho Ion, buổi trưa ai cũng đừng mong được yên tĩnh.​

Vương Kiệt Hi sắp xếp cẩn thận cho Ion xong, quay vào nhà bếp định làm bữa trưa, mới nhớ đến nhà trong đột nhiên nhiều thêm một người cần phải thu xếp, lúc này đang ngồi xổm dưới đất hờn dỗi.​

Quan tâm hắn từ đâu đến làm gì, dù thế nào thì cũng đã rất quen thuộc rồi. Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, từ trong tủ lạnh lấy một hộp sữa đưa cho hắn, "Uống sữa trước đi, cái này cho cậu."​

Ồ quao, đãi ngộ không tệ nha. Vương Bất Lưu Hành lập tức đứng dậy nhận lấy, rồi ngồi dưới đất mở bao bì uống rột rột, hắn đã quên mất bản thân đang hờn dỗi điều gì.​

"Buổi trưa ăn gì đây!" Vương Bất Lưu Hành hỏi.​

Vương Kiệt Hi từ trong tủ lạnh lấy ra một miếng thịt đông lạnh, "Ăn thịt."​

"Ăn thịt được đó!" Vương Bất Lưu Hành rất say mê với thức ăn ở nơi này, xem ra hắn đã quá lo xa, hắn vốn cho rằng Vương Kiệt Hi giải nghệ sẽ trải qua những ngày tháng đáng thương cực khổ không chỗ nương tựa, không nghĩ đến vẫn có thịt để ăn, xem ra có thể yên tâm một nửa rồi.​

"Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu là tới đây bằng cách nào không?" Vương Kiệt Hi vừa nấu cơm vừa hỏi.​

"Ừm!" Vương Bất Lưu Hành uống sữa có hơi khẩn trương, nên ợ một cái vang dội. "Tôi lột hết trang bị của mình cho Mộc Ân, Phi Đao Kiếm bọn họ tôi cũng thu xếp ổn thỏa cả rồi, mặc dù tôi sẽ rất lo lắng cho bọn họ, nhưng tôi vẫn lo cho cậu hơn, cho nên mới tới đây."​

Vương Kiệt Hi chợt ngừng động tác trong tay lại. "Lo lắng cho tôi chuyện gì?"​

Vương Bất Lưu Hành xòe hai ngón tay, "Lo cho cậu hai chuyện a, một là lo cậu sống có tốt không, còn có một chuyện, cậu biết đó, tôi và Quỷ Khắc cùng Mộc Vũ Tranh Phong khá thân thiết, nhân duyên với phái nữ vẫn luôn tốt như vậy, haiz, thiệt phiền não, ai yo lạc đề rồi, chuyện thứ hai là lo lắng cậu có đi tìm nửa kia hay không, các cô ấy đều đang bàn tán, tôi rất lo lắng, cho nên đến đây."​

Vương Kiệt Hi suýt nữa bật cười.​

Hai vấn đề này quả thực rất có đạo lý.​

Cơm trưa ăn rất ngon, Vương Bất Lưu Hành đầu tiên là điên cuồng khen ngợi tay nghề của Vương Kiệt Hi, sau đó ăn hết sạch sẽ, suýt chút nữa còn liếm cả dĩa.​

Ăn cơm xong đương nhiên là đi ngủ trưa, Vương Kiệt Hi vốn rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn sao lại đột nhiên xuất hiện, nhưng Vương Bất Lưu Hành đã dùng tốc độ cực nhanh chiếm lấy phòng ngủ, gối và chăn, dùng ưu thế tốc độ tuyệt đối nằm trên giường.​

"Cậu sao lại nhanh như vậy chứ." Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nói.​

"Bởi vì tôi là ma đạo học giả." Vương Bất Lưu Hành đáp lại đâu ra đấy, quả thật không cách nào phản bác lại.​

"Không cùng cộng sự tốt nhất của cậu ngủ một giấc ngủ trưa thật ngon sao?" Vương Bất Lưu Hành vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đương nhiên là giường của Vương Kiệt Hi không nhỏ, đủ để hai người nằm.​

"Không được." Vương Kiệt Hi lắc tay từ chối. Cùng với thẻ tài khoản của mình ngủ chung một giường thật sự là làm cho người ta khó có thể ngủ được.​

"Không ngờ cậu nhanh như vậy đã không còn yêu tôi nữa rồi.” Vương Bất Lưu Hành buồn bã nói, vẻ mặt vô cùng đau khổ.​

Vương Kiệt Hi ngây ra cả buổi, nhưng vẫn nghe không hiểu.​

"Chúng ta hợp tác ăn ý với nhau như được mệnh trời an bài vậy, hiển nhiên cũng sẽ có một ngày không còn tình yêu nữa." Vương Bất Lưu Hành tiếp tục buồn bã, "Đau lòng quá đi mà, tôi muốn ra ngoài cưỡi chổi yên tĩnh một chút."​

"Đợi đã." Vương Kiệt Hi vừa nhìn thấy hắn quả thật muốn đứng dậy, vẻ mặt lại cực kỳ đau khổ, vội vàng ngăn cản. "Cậu ngủ đi, tôi chỉ là chưa có buồn ngủ, tôi tới phòng sách."​

"Cậu đi làm gì đó?" Vương Bất Lưu Hành trừng to mắt hỏi.​

"..." Vương Kiệt Hi nghẹn lời. Đây cũng là vấn đề lớn nhất sau khi anh giải nghệ cho tới nay, giải nghệ kỳ thực là chuyện đã sớm nghĩ đến, chung quy không một ai có thể thật sự cả đời sẽ làm tuyển thủ chuyên nghiệp cả, giống như Vương Kiệt Hi duy trì được phong độ chiến đấu đỉnh cao suốt mười năm, là đã có thể trở thành kỳ tích trong lịch sử Vinh Quang. Cuộc sống sau khi giải nghệ cũng không phải chưa từng suy nghĩ tới, nhưng khi thật sự trải qua thì lại vô cùng trống vắng. Vương Kiệt Hi cảm thấy mình có lẽ cần một khoảng một thời gian chuyển tiếp để thích nghi, cho nên từ khi sau giải nghệ, anh vẫn đang ở trong quá trình thay đổi từ từ này.​

Ví dụ như, sau này Vinh Quang chắc chắn không phải trọng tâm cuộc sống của anh, nhưng bản thân anh rõ ràng vẫn không cách nào thích nghi được. Vương Kiệt Hi bắt đầu có ý thức giảm bớt thời gian đăng nhập vào Vinh Quang.​

"Chơi Vinh Quang sao? Đến khu rừng của tôi chơi không?" Vương Bất Lưu Hành cũng không buồn ngủ, từ trên giường nhảy xuống. "Tôi có một khu rừng lớn, Mộc Ân và Phi Đao Kiếm thường hay tới chỗ đó chơi. Tôi chính là ma đạo học giả lợi hại nhất ở Thần Chi Lĩnh Vực đó nha, hay là để tôi dẫn cậu đi gặp mấy đứa bạn của tôi?"​

Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút hư ảo, nhưng vẫn bị Vương Bất Lưu Hành lôi kéo đăng nhập vào Vinh Quang.​

"Ô, Quỷ Khắc đang tám với tôi nè." Vương Bất Lưu Hành cắm thẻ tài khoản vào, vừa đăng nhập liền nhìn thấy có tin nhắn riêng. "Cô ấy đang online, tôi trả lời mà không để ý đến tôi."​

Vương Kiệt Hi gật đầu, "Hư Không hiện tại chắc đang tập huấn đợt nghỉ hè."​

Nói xong bản thân anh cũng sững sờ, anh đã bị Vương Bất Lưu Hành thuyết phục, cảm thấy thế giới của các thẻ tài khoản có thực sự tồn tại sao?​

"Các cậu chắc chắn nghĩ rằng chúng tôi chỉ là một đống số liệu, " Vương Bất Lưu Hành trình diễn một màn tốc độ di chuyển cao của kỹ năng Hoán Vị, miệng lẩm bẩm, "Thế nhưng mà chúng tôi thật sự đều tồn tại a!"​

"Thật sao?" Vương Kiệt Hi nhỏ giọng hỏi.​

"Đúng vậy đúng vậy!" Vương Bất Lưu Hành vừa nhắc tới chuyện này liền rất kích động, ngón tay hắn chỉ cho Vương Kiệt Hi xem khu rừng của mình. "Đây là khu rừng của tôi, được rồi, quãng thời gian trước từng bị đốt trụi, nhưng hiện tại đã mọc trở lại rồi."​

"Đốt trụi?" Vương Kiệt Hi khó hiểu.​

"Phải a, quãng thời gian trước là sinh nhật của Mộc Ân, tôi vì cho nhóc một niềm vui bất ngờ nên đã tổ chức một đêm hội lửa trại, ai biết Phi Đao Kiếm và Đông Trùng Hạ Thảo bọn họ cũng tới góp vui, còn có Diệp Hạ Hồng cũng tới, sau đó đã thắp lửa lên và rồi ..."​

"Rất nguy hiểm." Vương Kiệt Hi nhăn mày.​

"Ừ, lần sau sẽ không làm nữa!" Vương Bất Lưu Hành thái độ hài lòng. "Nhưng không có cách nào khác, dù sao thì tôi cũng là cha của Mộc Ân và Phi Đao Kiếm, đây là việc tôi nên làm."​

Vương Kiệt Hi choáng váng một trận.​

"Cho cậu xem khu rừng của tôi!" Vương Bất Lưu Hành chỉ vào mảng cây cối xanh um tươi tốt trên màn hình cho Vương Kiệt Hi xem, "Cậu xem, cây trong rừng của tôi, số lượng cây thông là số chẵn, số lượng cây bách cũng là số chẵn, toàn bộ số lượng cây đều là số chẵn, còn nữa bọn chúng đều rất đối xứng, nhìn hoa này nè! Hoa này cũng đối xứng, toàn bộ hoa trong rừng của tôi đều có sáu cánh, hoa không đối xứng đều bị tôi dẹp hết rồi."​

"Đối xứng, là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này!" Vương Bất Lưu Hành hùng hổ nói với Vương Kiệt Hi. Mà Vương Kiệt Hi thì chớp chớp mắt, không nói gì.​

Hmm, chờ sau này xem có nên gọi điện cho Trương Tân Kiệt không, hỏi thử hắn có muốn chuyển nghề mà còn thiếu thẻ tài khoản không?​

"Không sao đâu, trên thế gian này thứ không đối xứng duy nhất tôi có thể chịu được chính là đôi mắt của cậu." Vương Bất Lưu Hành giơ tay để ở hai bên mắt làm một tư thế bán manh. "Cho nên tôi đối với cậu nhất định là chân ái."​

"Bím tóc của cậu." Vương Kiệt Hi giơ tay kéo bím tóc của hắn.​

Vương Bất Lưu Hành đội mũ ma pháp sư lớn, phía sau thả hai bím tóc, Vương Kiệt Hi giơ tay nhè nhẹ kéo một cái, hai bím tóc không dài bằng nhau.​

"Đây là lỗi của hệ thống!" Vương Bất Lưu Hành rất căm tức, "Lỗi của hệ thống! Đều là do hệ thống!"​

"Rất tốt." Vương Kiệt Hi cười.​

"Vương Kiệt Hi lúc cậu cười lên rất đẹp." Vương Bất Lưu Hành cong nhẹ khóe miệng mình tay chân múa may nói, "Bình thường cậu quá nghiêm túc, cậu nhìn tôi mà xem, Mộc Ân và Phi Đao Kiếm đều nói tôi cười lên vô cùng anh tuấn."​

"Phải." Vương Kiệt Hi gật đầu tán thành, tán đồng hắn vô cùng anh tuấn, việc này khiến Vương Bất Lưu Hành rất vui, tiếp tục phấn khởi giới thiệu các bạn của hắn cho Vương Kiệt Hi.​

"Các bạn của tôi thì thực ra cậu đều rất quen thuộc rồi." Vương Bất Lưu Hành nói không ngừng, "Dạ Vũ Thanh Phiền cậu biết chứ? Hắn là một kiếm khách vừa đẹp vừa ngầu, bình thường đặc biệt ít nói, Sách Khắc Tát Nhĩ lại là một thuật sĩ bạo lực, Đại Mạc Cô Yên kỳ thực thỉnh thoảng cũng rất thích đùa giỡn, Thạch Bất Chuyển còn có thể kể chuyện cười! Bách Hoa Liễu Loạn thì có trái tim của một em gái, quan hệ của hắn và Mộc Vũ Tranh Phong rất tốt, Nhất Diệp Chi Thu gần đây đang theo đuổi Quỷ Khắc, Phùng Sơn Quỷ Khấp rất tức giận, hắn cảm thấy Quỷ Khắc là của hắn, nhưng Quỷ Khắc nói với tôi, ai cô ấy cũng không thích."​

Mối quan hệ hỗn loạn này, Vương Kiệt Hi có chút đổ mồ hôi lạnh.​

"Vậy còn cậu?" Vương Bất Lưu Hành hỏi đến vấn đề bản thân quan tâm, "Tôi biết các cậu đều phải đi tìm nửa kia của mình, cậu tìm chưa? Đây chính là vấn đề quan trọng nhất tôi muốn biết."​

"Không có." Vương Kiệt Hi lắc đầu.​

Kỳ thực từ khi anh giải nghệ cho tới nay, đã có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho anh, lần trước nói chuyện với Dụ Văn Châu trên QQ, anh cũng gặp phải vấn đề như vậy, xem ra đến cái tuổi này thì đều sẽ bị hỏi vấn đề này, khác biệt chính là, hiện tại người quan tâm vấn đề này lại chính là thẻ tài khoản của mình, cũng khó tránh Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút xấu hổ, chung quy anh xem như là đã quen với Vương Bất Lưu Hành hơn mười năm nay rồi.​

"Tại sao lại không có chứ?" Vương Bất Lưu Hành làm bộ vô cùng đau đớn. "Cậu nhất định là chưa gặp được người thích hợp! Thiệt đó!"​

Vương Kiệt Hi cũng không phân bua gì. Duyên phận là thứ mà ai có thể biết được chứ? Cũng không nhất định phải là điều kiện phù hợp, mà là anh thật sự chưa từng có tâm tư đối với việc này, toàn bộ tinh lực của anh đều đặt vào Vi Thảo, thời gian cân nhắc tới chuyện này thật sự không nhiều.​

"Tôi thật sự rất là lo lắng." Vương Bất Lưu Hành tiếp tục bày tỏ quan điểm của hắn, "Chúng ta hợp tác bao nhiêu năm, tôi cho rằng sự quyến rũ và đẹp trai của tôi sẽ truyền cho cậu chút ít rồi chứ, xem ra tôi cần phải tiến thêm một bước để truyền cho cậu mới được."​

Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười đối diện với Vương Bất Lưu Hành não sao Hỏa này, không ngờ lại vô lực phản bác.​

Ion ngủ trưa đủ rồi, lúc này mới kiêu ngạo chạy tới, móng vuốt cao quý đẩy mở cửa phòng sách, vốn cho rằng sẽ chỉ nhìn thấy một mình Vương Kiệt Hi, rất muốn làm nũng cầu ôm ôm, kết quả lại nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành lôi kéo Vương Kiệt Hi trò chuyện vui vẻ với nhau, Vương Kiệt Hi lúc thì mỉm cười lúc thì 囧, vẻ mặt thay đổi rất rõ ràng.​

Cư nhiên dám đụng đến người của ta! Lão nương không phát uy ngươi cho là ta là Hello Kitty à!​

Meo meo meo!​

Mèo sẽ cào người, nhưng người sẽ không thể cào được mèo. Ion cuối cùng lộ ra bộ dạng hung ác, ở trước mặt Vương Kiệt Hi đuổi theo Vương Bất Lưu Hành chạy khắp phòng. Vương Bất Lưu Hành vừa mới gặp cảm thấy Ion vừa xinh đẹp vừa quý quái liền vô cùng để ý, vẫn luôn cố gắng trêu chọc nó, không nghĩ sức chiến đấu của Ion là không động vào thì còn đỡ, động vào rồi liền bùng nổ, giờ phút này tức giận thấu tận trời xanh, tốc độ nhanh như sấm sét.​

Những bại tướng trước kia từng bị Vương Bất Lưu Hành dùng chổi dí quanh nếu thấy cảnh này, nhất định sẽ vui đến phát khóc!​

Tình cảnh mèo dí người chạy này cuối cùng được kết thúc khi Vương Kiệt Hi ôm Ion đi ăn, Vương Bất Lưu Hành một mình ngạo kiều trốn vào phòng ngủ, chết cũng không mở cửa.​

"Meo meo meo!" Ion trợn tròn cặp mắt, có hắn không có con, có con không có hắn!​

"Ngoan ngoãn ăn đi." Vương Kiệt Hi xoa xoa thịt của nó, không khỏi thở dài một hơi. "Có đôi lúc ba thật sự không muốn cho con ăn, con còn ăn nữa, thật sự sẽ —— "​

"Meo meo meo!" Ion cúi đầu, không nên nhắc lại chuyện này nữa! Được rồi, cho hắn ta ở lại đây đi!​

Vương Bất Lưu Hành vẫn còn chưa biết mình được một con mèo cho phép ở lại đang ngồi trong phòng ngủ cô đơn soi gương, đa tình cảm thán gương mặt tuấn tú lại bị cào một đường, quay về Thần Chi Lĩnh Vực những ma đạo học giả khác nhất định sẽ cười hắn!​

Thế thì sẽ dùng chổi quét bọn họ! Vèo vèo vèo!​

Vương Kiệt Hi đẩy cửa đi vào, cầm trong tay thuốc khử trùng cùng tăm bông. "Ngẩng đầu lên để tôi xem một chút?"​

Vương Bất Lưu Hành chết cũng không ngẩng đầu lên.​

"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi có chút lo lắng, Ion cào người thì phải gọi là vô cùng hung ác, có lần Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên tới nhà làm khách, Hoàng Thiếu Thiên dùng một con cá chiên trêu chọc Ion sau đó bị Ion cào một đường thật dài, Hoàng Thiếu Thiên đau đớn nhìn vết thương ở cánh tay làm động tác xin thề sẽ không bước vào nhà Vương Kiệt Hi một lần nào nữa.​

"Để tôi xem một chút." Vương Bất Lưu Hành thế nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên, Vương Kiệt Hi càng lo lắng. "Nếu nghiêm trọng quá thì tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ —— "​

"Tôi bị hủy dung rồi ô ô ô ——" Vương Bất Lưu Hành lại lần nữa sử dụng một kỹ năng không nằm trong nhóm kỹ năng của hắn —— Nhảy Bật Không Trung, như một con cá chép lần nữa nhào tới ôm lấy cổ Vương Kiệt Hi. "Tôi bị hủy dung cậu vẫn còn yêu tôi chứ? Ô ô ô —— "​

Vương Kiệt Hi bị nhào tới, trốn cũng trốn không thoát, kỹ năng Nhảy Bật Không Trung này của Vương Bất Lưu Hành có thể là học được từ Phong Cảnh Sát, kỹ thuật tốt như vậy, nhảy cũng vô cùng chuẩn xác.​

"Thôi xong rồi cậu cũng không còn yêu tôi nữa." Vương Bất Lưu Hành buồn bã ủ rũ, cảm thấy thế giới đều sụp đổ. "Không muốn sống nữa, ngày mai tôi sẽ nói cho Mộc Ân biết, tôi giấu bí kíp võ lâm của nhà mình ở —— "​

"Yêu." Vương Kiệt Hi bất đắc dĩ nói. "Yêu, cậu đi xuống trước đi, tôi xem vết thương giúp cậu."​

Yêu! Vương Bất Lưu Hành sung sướng từ trên người Vương Kiệt Hi nhảy xuống, cảm thấy thế giới vừa mới sụp đổ đang hồi sinh trở lại.​

Vương Kiệt Hi nghiêm túc khử trùng vết thương nhỏ trên mặt hắn, lần này may mà Ion chỉ cào nhẹ, Ion bình thường đã được tiêm các loại vắc xin phòng bệnh, không bệnh không dịch gì, Vương Bất Lưu Hành nói vết thương cũng không có chảy máu, nên không cần đi gặp bác sĩ.​

"Cậu khi nào thì quay về?" Vương Kiệt Hi khử trùng vết thương, nhàn nhạt hỏi một câu.​

"Cái gì?" Vương Bất Lưu Hành ngừng động tác, "Tôi vừa mới tới sao lại phải quay về chứ?"​

"Bất kể như thế nào đi nữa, chuyện cậu quan tâm đều nhìn thấy cả rồi." Kỳ thực trong lòng Vương Kiệt Hi vẫn không tin tất cả những thứ này là sự thật, nhưng vô luận là thật hay giả, anh vẫn là người thẳng thắng nói một là một hai là hai. "Vi Thảo cần cậu, cậu không quay về sao?"​

"Tôi đã giao hết trang bị lại cho Mộc Ân rồi a!" Vương Bất Lưu Hành chỉ quần áo trên người, "Đồ tôi mặc chính là bộ đồ lúc mới gặp nhau cậu cho tôi đó, nhìn xem, tôi vẫn mặc áo lông ma pháp lúc trước, tuy rằng bình thường tôi không để lộ ra, cậu nhìn nè —— "​

Vương Bất Lưu Hành đột nhiên xoay người tại chỗ, nhẹ nhàng vung tay, một chiếc áo lông ma pháp xuất hiện giữa không trung.​

"Thế nào? Đẹp không?" Vương Bất Lưu Hành rất đắc ý.​

"Thế nhưng không chỉ là trang bị đơn giản như vậy thôi." Vương Kiệt Hi nói. "Cậu đối với Vi Thảo, cũng giống như tôi đối với Vi Thảo vậy, tôi rời khỏi Vi Thảo là bởi vì tôi đã không còn năng lực tiếp tục dẫn dắt Vi Thảo tiến về phía trước, còn cậu thì khác."​

Nói tới đây, Vương Bất Lưu Hành không nói gì, cúi đầu miết miết hoa văn trên ống tay áo.​

"Cậu cũng cảm thấy tôi nói đúng có phải không?" Vương Kiệt Hi thu dọn tăm bông và thuốc dưới đất, "Ngày mai trở về đi."​

"Không được!" Vương Bất Lưu Hành đứng dậy. "Tôi không quay về, đợi một lát a, lý do tôi vẫn chưa nghĩ ra, cậu chờ tôi một chút, tôi lập tức nói cho cậu lý do!"​

Nói xong nhanh như gió Vương Bất Lưu Hành chạy đến phòng sách đăng nhập vào Vinh Quang, đi tìm cứu viện.​

Vương Kiệt Hi đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Vương Bất Lưu Hành, nhất thời thổn thức vô cùng.​

- TBC -
 
Last edited:

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#2
Vương Kiệt Hi, ma đạo học giả Vương Bất Lưu Hành. Hai cái tên này vô số lần xuất hiện trên màn hình lớn trong nhà thi đấu ở mỗi trận đấu của Vinh Quang, bọn họ trước nay đều cùng nhau xuất hiện, sóng vai chiến đấu. Bất luận là vòng đấu bảng, vòng chung kết hay là thi đấu quốc tế, bọn họ đều như hình với bóng, biểu diễn những màn trình diễn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác trong tiếng hò reo không ngừng của khán giả, mang đến cho Vi Thảo thậm chí là cả đội tuyển Trung Quốc niềm tin vững chắc nhất.​
Đối với Vương Bất Lưu Hành mà nói, Vương Kiệt Hi là tất cả của hắn.​
Con đường Vinh Quang mười năm của Vương Kiệt Hi, Vương Bất Lưu Hành chưa từng vắng bóng một giây phút nào.​
Lúc mới bắt đầu cậu thiếu niên nhỏ nhắn với danh xưng Ma Thuật Sư làm nao lòng toàn bộ người trong giới Vinh Quang, tiếp sau đó là chàng thanh niên chín chắn trưởng thành kiên định khắc chế bản thân để hòa hợp với đoàn đội, là đội trưởng dẫn dắt Vi Thảo vượt qua quần hùng đoạt lấy hai lần quán quân, và đến ma đạo học giả mạnh nhất vì đội tuyển quốc gia xuất chinh ngoạn mục vươn tầm thế giới, tất cả toàn bộ những thứ này, Vương Bất Lưu Hành đã may mắn được cùng Vương Kiệt Hi cùng nhau tận thưởng.​
Hắn không muốn rời khỏi anh, cũng không thể rời bỏ anh, cho nên lời của Vương Kiệt Hi có lẽ rất có đạo lý, thế nhưng vẫn không thể thuyết phục được hắn.​
Vương Bất Lưu Hành sau khi cùng các bạn bè trải qua cuộc thảo luận, cuối cùng đã soạn được một bài phát biểu, vì thế lập tức đằng đằng sát khí đi ra khỏi phòng, ra hiệu cho Vương Kiệt Hi đến sô pha, hắn kéo kéo cổ áo, làm cho bản thân có thêm chút khí chất quý tộc, và bắt đầu diễn thuyết.​
Nếu Vương Bất Lưu Hành không nói cho anh biết bài phát biểu này là do Nhất Thương Xuyên Vân chủ bút, Vương Kiệt Hi chắc chắn sẽ tin rằng đây là kiệt tác của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng Vương Bất Lưu Hành vẻ mặt đầy sự chân thành, hiển nhiên không phải đang lừa gạt anh.​
Trọng điểm là bài phát biểu này, quá dài, quá nhiều lời.​
Vương Kiệt Hi xoa xoa thái dương, Ion làm ổ trên khuỷu tay anh, hai người ngồi trên sô pha không nói gì, Vương Bất Lưu Hành tay cầm cây lau nhà đứng trước mặt một người một mèo, trình bày lý do mình không muốn đi.​
"Nhớ năm đó, tôi dùng Phấn Hàn Băng đóng băng Sách Khắc Tát Nhĩ, lại dùng một Bình Thủy Tinh Dung Nham thiêu đốt Dạ Vũ Thanh Phiền, tôi ngay cả khi hai người bọn họ cùng xuất chiêu Đạn Pháo Sáng siêu cấp vô địch cũng không sợ, tôi còn có gì để sợ đâu chứ, mở ngoặc, Nhất Thương Xuyên Vân cũng rất lợi hại nên có chút sợ, đóng ngoặc, không phải không phải, không có câu này!" Vương Bất Lưu Hành vội vàng chữa cháy.​
"Vương Kiệt Hi tôi cảm thấy cậu cần có một người ở bên cạnh, bởi vì tôi là người ông trời phái tới, chúng ta là số mệnh an bài, cậu hãy nhìn xem chúng ta đã cùng nhau đoạt được hai chức quán quân, mở ngoặc, Nhất Thương Xuyên Vân cùng Chu Trạch Khải cũng được hai cái, đóng ngoặc, mở ngoặc, Chu Trạch Khải đẹp trai quá a —— a —— a ——, đóng ngoặc. Cái quái gì vậy, không có tính dấu ngoặc kia nha!" Vương Bất Lưu Hành lại nổi điên.​
"Thật sự không phải là Dạ Vũ Thanh Phiền viết?" Vương Kiệt Hi cười hỏi.​
"Không phải a." Vương Bất Lưu Hành vung nắm đấm, "Nhất Thương Xuyên Vân viết! Dạ Vũ Thanh Phiền lạnh lùng lắm, bình thường cũng không nói gì, với ai cũng đều là vẻ mặt lạnh như băng."​
Vi diệu thật.​
"Dù thế nào đi nữa tôi cũng không đi." Vương Bất Lưu Hành bỏ cây lau nhà xuống đất, ngồi lên bàn trà, rất có bộ dáng "có giỏi thì cậu đuổi tôi ra ngoài đi", tuy nhiên tiếp sau đó chắc chắn là "cậu dám đuổi tôi ra ngoài tôi liền không thiết sống nữa".​
Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ, gật đầu. "Vậy thì đừng đi."​
Vương Bất Lưu Hành mừng như điên, "Tôi có thể không đi? Thật sao! Sao cậu lại thay đổi suy nghĩ nhanh vậy?"​
Vương Kiệt Hi sờ đầu Ion, thản nhiên nói, "Bởi vì tôi chỉ có một mình, thật sự có đôi lúc cũng rất nhớ cậu."​
Vương Bất Lưu Hành xấu hổ vò đầu, Vương Kiệt Hi xưa nay là người thẳng thắn bộc trực, trực tiếp nói ra như thế thật khiến người ta đỏ mặt...​
Vương Bất Lưu Hành cứ như vậy mà ở lại, Ion hiển nhiên là người không vui nhất.​
Đầu tiên là, trong nhà Vương Kiệt Hi chỉ có một chiếc giường, tuy giường không nhỏ, nhưng Ion không thể tiếp tục tùy ý chạy lên giường tìm Vương Kiệt Hi làm ổ trên người anh, bởi vì Vương Bất Lưu Hành vẫn luôn lên giường sớm, rời giường muộn, hắn dính chặt lấy Vương Kiệt Hi, không mảy may nhường cho kẻ địch chút cơ hội nào, phòng thủ nghiêm ngặt, đối với kẻ địch giống mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt.​
Thứ hai, Ion căm phẫn phát hiện, Vương Bất Lưu Hành uống sữa tươi giống như uống nước vậy! Chuyện này hoàn toàn không thể nhẫn nhịn, Vương Kiệt Hi mới vừa từ siêu thị mua một chai sữa, Ion còn chưa kịp ngửi được mùi vị thì đã không thấy tăm hơi, vừa nhìn Vương Bất Lưu Hành, liền thấy hắn đang chơi Vinh Quang vẻ mặt hết sức hưởng thụ, toàn thân đầy mùi sữa tươi! Chắc chắn là do hắn uống!​
Cuối cùng là, hắn đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Vương Kiệt Hi! Ion cực kỳ đau khổ, trước đây buổi chiều Vương Kiệt Hi thường sẽ ôm lấy Ion, hai người ngồi trước tivi xem mấy tiết mục về thú cưng, còn hiện tại Vương Kiệt Hi đang cùng Vương Bất Lưu Hành xem phim hài mà hắn thích, hai người cười đến vô cùng ăn ý, Ion yên lặng đóng cửa lại, cảm thấy mình bị vứt bỏ.​
Những ngày tháng này sẽ sớm qua thôi. Ion cam chịu, quý phái nằm xuống làm ổ trên giường, nghe thấy Vương Bất Lưu Hành kích động nói ngày mai muốn đi mua quần áo.​
Lòng người a! Thật là lạnh lẽo như băng tuyết.​
Tháng tám thành phố B khí trời rất trong lành, hôm nay không có mây mù không có khói bụi, Vương Kiệt Hi chỉ ngón tay cho hắn nhìn trời, bắt gặp vẻ mặt khinh bỉ của Vương Bất Lưu Hành.​
"Trong khu rừng của tôi bầu trời vô cùng vô cùng trong xanh." Vương Bất Lưu Hành vẻ mặt thích thú.​
"Cho nên?" Vương Kiệt Hi nghiêng đầu.​
"Cho nên..." Vương Bất Lưu Hành gật đầu, "Cho nên nơi này cũng rất tốt nha."​
Phố mua sắm của thành phố B vừa sầm uất vừa náo nhiệt, người đến người đi, Vương Bất Lưu Hành rất tò mò, cái này muốn xem cái kia cũng muốn xem, hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, đi được nửa tiếng vẫn chưa tới được chỗ cần đến. Khó khăn lắm mới đến được trung tâm mua sắm, Vương Bất Lưu Hành lại chạy đi chơi máy gắp thú mà đứa trẻ nào cũng muốn chơi, gắp được một con mang về.​
"Biết chiêu này gọi là gì không?" Vương Bất Lưu Hành khá đắc ý.​
"Gọi là gì?"​
"Áo Choàng Bóng Đêm a!" Vương Bất Lưu Hành đắc ý nói, "Kỹ năng nắm bắt phạm vi, vèo ——!"​
Vương Kiệt Hi vội vàng ngăn hắn lại, chỉ sợ hắn để lộ pháp thuật của mình, một khi lộ ra sẽ bị mọi người vây xem, ngày mai sẽ có thể lên tiêu đề bản tin tối của thành phố B, bí ẩn Ma Thuật Sư hiện thân ở thành phố B, tên thật là Bạn Của Phụ Nữ.​
Cửa hàng quần áo nam ở trên tầng cao, đi thang máy lại làm cho Vương Bất Lưu Hành kinh ngạc một trận, Vương Bất Lưu Hành cái gì cũng không biết giống như một đứa trẻ, hiển nhiên đối với cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng hứng thú, Vương Kiệt Hi nhìn hắn, cảm thấy bản thân như được sống lại những ngày tháng ở chiến đội.​
Cửa hàng quần áo nam chiếm cả một tầng, nhiều vô số kể, Vương Bất Lưu Hành lần ra ngoài này, đồ mặc trên người chính là của Vương Kiệt Hi, tay áo rộng giống như trang phục hát hí khúc, hắn so với Vương Kiệt Hi thấp hơn một cái đầu, dáng người cao một mét tám này của Vương Kiệt Hi không phải chuyện đùa. Hai người một đường vừa đi vừa nhìn, Vương Kiệt Hi mới đầu còn muốn dẫn hắn đi mua mấy bộ quần áo chững chạc hơn, lúc sau lại cảm thấy thật sự là quá khó, cũng chỉ đành đi chọn quần áo thoải mái bình thường.​
Vương Bất Lưu Hành hình dáng thiếu niên, nhìn thấy ấm áp rực rỡ, rất thích hợp với những bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, vì thế hắn chạy vào thử đồ, Vương Kiệt Hi đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh lớn của cửa hàng nhìn xuống phía dưới.​
Bên ngoài vừa vặn đang treo một tấm bảng quảng cáo khổng lồ, quảng cáo cho Giải đấu Vinh quang Thế giới lần thứ 4 rất tinh tế, bắt mắt và tráng lệ, huy chương lấp lánh dưới ánh mặt trời, Vương Kiệt Hi nhìn bao nhiêu năm, lần đầu tiên cảm thấy tất cả những thứ này cách mình xa đến thế, quảng cáo phía dưới là hình ảnh của đội hình dự thi, quét một vòng, Vương Kiệt Hi cảm thấy mình thật vô vị, làm sao có thể có mình và Vương Bất Lưu Hành được chứ?​
"Đẹp không?" Đang suy nghĩ, Vương Bất Lưu Hành vỗ vai Vương Kiệt Hi, ra hiệu cho anh quay đầu lại.​
"Nút thắt này tôi rất thích!" Vương Bất Lưu Hành cực kỳ thỏa mãn, "Nhìn, đối xứng!"​
Vương Kiệt Hi nhìn hắn, cảm thấy lúc mặc quần áo khác lập tức xuất hiện khí chất không giống, thì ra đội mũ ma pháp sư to lớn luôn tạo cảm giác che khuất tầm nhìn, dáng vẻ hiện tại vừa hoạt bát vừa tươi trẻ, rất thích hợp với hắn.​
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Vương Bất Lưu Hành sáp tới, từ góc độ Vương Kiệt Hi nhìn sang.​
"Giải đấu Vinh quang Thế giới." Vương Kiệt Hi nhẹ giọng nói.​
"Anh muốn tham gia sao?" Vương Bất Lưu Hành quay đầu hỏi anh.​
"Không có ai là không muốn." Vương Kiệt Hi rất thẳng thắn, "Nhưng mà tôi đã tham gia ba lần, cũng chứng kiến đội tuyển Trung Quốc đoạt quán quân, nên không còn gì tiếc nuối cả, bọn họ sẽ càng có thêm những thành tích xuất sắc xứng đáng, còn tôi nên là khán giả gửi đi lời chúc mừng cùng chúc phúc đến cho họ."​
Vương Bất Lưu Hành quay đầu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy dường như đã biết vì sao mình thích Vương Kiệt Hi.​
Anh là một người nghiêm túc lý trí lại vô tư như vậy, vừa thẳng thắng lại vừa đơn thuần, anh đối với Vinh Quang, là tình yêu giản đơn kiên định, bất luận ở tư cách nào tình huống nào, cũng giống như bàn thạch cứng rắn, không một chút dao động.​
Anh ấy đang phát sáng a.​
Hai người đi dạo bên ngoài một ngày, Vương Bất Lưu Hành vui khôn xiết, Vương Kiệt Hi chiều theo hắn, sau khi một ngày ăn năm bữa cơm, Vương Bất Lưu Hành cuối cùng cũng chịu gật đầu về nhà.​
Ở thành phố B, nơi mà bạn rất muốn quăng một skill Phấn Hàn Băng đóng băng hết tất cả mọi người sau đó cưỡi chổi của mình bay này, thì việc lái xe ra ngoài quả thật chính là cách tự sát chậm rãi làm lãng phí cuộc sống, được gọi tắt là sống thiếu kiên nhẫn. Vương Kiệt Hi cùng Vương Bất Lưu Hành từ trạm tàu điện ngầm chậm rãi đi về nhà, Vương Bất Lưu Hành vẫn còn than thở về cảnh kẹt xe vừa nãy, chuyện này so với đấu đoàn đội giao hữu còn kinh khủng hơn, đạn dược của Bách Hoa Liễu Loạn quăng đồng loạt mười cái cũng không thể hỗn loạn như thế.​
Sắc trời đã hoàn toàn tối, đường phố cũng đã lên đèn, sao trời lấp lánh, gió mát mơn man, ngược lại rất thích hợp cho việc tản bộ, ngày trước ven đường thường có một vài quán nhỏ bán đồ ăn vặt, đáng tiếc hiện tại thành phố đã được quy hoạch, làm ít đi một phần náo nhiệt. Đi vào trong tiểu khu liền nhìn thấy các ông lão đang tụm năm tụm ba hóng gió, chơi bài poker, đánh cờ vua, lắc lư chiếc quạt hương bồ, rót thêm trà mới vào ly giữ nhiệt, ríu rít tâm sự việc nhà, con trai nhà ông chừng nào kết hôn con gái nhà ổng ngay cả con cũng đã có rồi đó, những câu hỏi về chủ đề này chiếm đa số, dĩ nhiên, các ông cũng rất quan tâm đến việc quốc gia đại sự, nếu hỏi về tình hình ở Nam Hải và mối quan hệ giữa Trung - Nhật, vậy thì nói đến ba ngày ba đêm cũng không hết được.​
Vương Kiệt Hi chào hỏi với một vài ông lão bác gái anh quen, ông Trương đang đánh cờ, ông thường ngày thích đánh cờ với ông Lý ở đối diện nhất, hai ông lão này là một đôi oan gia ở trong tiểu khu, hai người làm cùng với nhau ở một đơn vị ba mươi năm, về hưu còn vẫn ở đối diện nhà nhau, không ai vừa mắt ai, lúc làm việc còn có thể nhiều lần tranh nhau lập công, về hưu rồi thì chỉ có thể so về tài đánh cờ, thế nhưng ông Trương lại không quá may mắn, chơi mười bàn thua cả mười bàn, nếu không phải bị giết thì sẽ là chết không manh giáp.​
"Tiểu Vương về rồi à? Đến đến đến, mau giúp ông thu dọn cục diện, ông đi vệ sinh một tí, ai nha người già rồi thường muốn đi vệ sinh mà, lão Lý ông chờ tôi trở lại sẽ thu phục ông." Nói xong ông Trương liền đứng dậy muốn bỏ đi.​
Ông Lý không cho, "Mẹ kiếp ông lại muốn trốn à! Mau ngồi xuống cho tôi!"​
"Để con chơi cho ạ." Vương Kiệt Hi cũng không khước từ, ngồi xuống tiếp lấy ván cờ này.​
Chỗ chơi cờ không có cố định, Vương Kiệt Hi đang ngồi chính là cái ghế nhỏ ông Trương để lại, Vương Bất Lưu Hành chỉ có thể ngồi xổm, trừng to mắt nhìn Vương Kiệt Hi chơi cờ, nhìn đến hai mắt sắp rơi ra rồi.​
Đây là cái gì a?​
"Tướng!" Ông Lý chiếm ưu thế, muốn tiến lên trên thì phải từng bước từng tướng, Vương Kiệt Hi vừa nhìn thấy quân cờ còn lại bên này có hạn, chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn, lấy phòng thủ làm đầu.​
"Cậu muốn thắng sao?" Vương Bất Lưu Hành hỏi.​
Vương Kiệt Hi ngón tay hơi cong, vỗ vỗ đầu Vương Bất Lưu Hành, hai mắt vẫn quan sát ván cờ, "Tôi sắp thua rồi."​
"Ui da!" Vương Bất Lưu Hành xoa xoa đầu, Vương Kiệt Hi lực tay không nhỏ.​
"Sao cậu lại lui làm gì vậy!" Vương Bất Lưu Hành hỏi.​
"Người trẻ tuổi à, xem cờ mà không nói mới là quân tử có biết không?" Vương Kiệt Hi còn chưa nói, ông Lý đã lên tiếng dạy dỗ trước.​
"Tôi tốt với cậu ấy, tôi muốn cậu ấy thắng, nên tôi mới muốn hỏi." Vương Bất Lưu Hành hùng hồn, "Tôi hỏi cậu ta mà, hơn nữa tôi cũng không phải là quân tử, tôi là Ma Thuật Sư."​
Vương Kiệt Hi không lên tiếng, nhếch miệng cười.​
Ông Lý thực sự chơi cờ giỏi, nhưng Vương Kiệt Hi là người thường bày mưu tính kế tâm tư sâu xa, thành thạo vận dụng chiến thuật trên sàn đấu Vinh Quang, ngay cả bố cục cờ tướng cũng ứng dụng thông thạo, ông Lý trước đó hai phút vẫn còn hùng hổ doạ người, vừa quay đầu lại liền phát hiện cửa thành đã cháy, Vương Kiệt Hi chỉ là đẩy quân tốt về phía trước liền bức ông phải bỏ chạy lấy người.​
"Ai nha?!" Ông Lý kinh hãi.​
"Lên xe." Vương Kiệt Hi cổ tay khẽ nâng, giọng nói lanh lảnh, "Chiếu tướng."​
"Tiểu Vương cậu thật là không phúc hậu mà!" Ông Lý vừa nhìn, thằng nhóc này, người ta ăn tướng của ông cư nhiên chỉ bằng một quân tốt, thật sự là quá uất ức mà.​
"Vậy để ông Trương chơi lại một ván đi ạ." Vương Kiệt Hi chỉ chỉ phía sau lưng, ông Trương lấy quạt hương bồ che mặt trong tay còn cầm theo ly nước đang ló đầu quan sát, vừa nhìn thấy Vương Kiệt Hi thắng, cười đến khàn cả giọng, vẫn liếc mắt nhìn tiếp.​
Ông Lý không chút nghĩ ngợi, giơ tay nhặt hòn đá chọi ông Trương. Này thì mời cứu viện! Cho ông mời cứu viện này!​
"Lợi hại!" Vương Bất Lưu Hành tuy nhìn không hiểu, nhưng vẫn là rất cao hứng, bởi vì hắn cảm thấy Vương Kiệt Hi vẫn luôn giành chiến thắng, Vương Kiệt Hi cái gì cũng giỏi.​
Cảnh đêm ở tiểu khu rất đẹp, có hoa có cây có cỏ có sao, hai người ngồi bên cạnh bồn hoa ngắm sao.​
"Nhìn kìa!" Vương Bất Lưu Hành rất kích động, "Là sao băng phải không? Đúng không đúng không? Tôi có thể ước không?"​
Vương Kiệt Hi tuy không muốn làm hắn thất vọng, nhưng cũng không muốn lừa gạt hắn, "Cái đó không phải —— "​
"Không phải?" Vương Bất Lưu Hành sững sờ, "Nhưng tôi đã ước xong rồi!"​
"Đó là máy bay." Vương Kiệt Hi nói.​
Trong Vinh Quang không có máy bay, Vương Bất Lưu Hành căn bản chưa từng thấy qua sao biết di chuyển, nhìn thấy máy bay giống như chuyển động thẳng giữa hai lực cân bằng, trong lòng còn thầm nghĩ sao băng thật đúng là quá chiếu cố mình, rơi chậm như thế để cho mình có thời gian để ước.​
Hóa ra là không phải à. Vương Bất Lưu Hành mếu máo. "Vậy hôm nào tôi về khu rừng của mình để ước, tôi có thể dùng kỹ năng Sao Xạ Tuyến, sau đó sẽ có sao băng."​
"Ma Thuật Sư thật thông minh." Vương Kiệt Hi nói.​
"Đương nhiên!" Vương Bất Lưu Hành tự hào.​
Kỳ thực hắn mỗi giờ mỗi phút đều vẫn luôn tự hào.​
Phía sau lưng là những khóm hoa đỗ quyên đỏ rực, cao quý phúc hậu lại vừa ôn hòa, rất phù hợp với tính cách con người thành phố B, ánh đèn đường mờ nhạt, bất ngờ sáng lấp lánh. Vương Bất Lưu Hành cảm thấy chỉ cần là thứ gì sáng lấp lánh thì đều là sao, vì thế chỉ vào hoa hỏi Vương Kiệt Hi phía trên này có phải là sao không.​
"Cậu thích các ngôi sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.​
"Đúng vậy!" Vương Bất Lưu Hành chỉ trên trời, "Nhìn xem, trời sinh đã có sao." Chỉ vào đôi mắt của Vương Kiệt Hi, "Trong ánh mắt của cậu cũng có, hai viên một lớn một nhỏ," lại chỉ mắt của chính mình, "Trong mắt tôi cũng có, của tôi là đối xứng!"​
"Vậy tôi làm phép cho cậu xem." Vương Kiệt Hi làm động tác im lặng, "Không được nói chuyện, nghiêm túc xem."​
"Được a!" Vương Bất Lưu Hành từ trong túi tiền lấy ra một đồng xu đưa tới, "Dùng cái này để biến đi, biến ra một ngôi sao nha, sau khi về nhà có thể treo lên trần nhà."​
"Được." Vương Kiệt Hi gật đầu.​
Đồng xu một tệ, chính diện là chữ, mặt trái là hoa, trượt vào giữa những ngón tay mảnh khảnh của Vương Kiệt Hi, cổ tay anh nhè nhẹ xoay một cái, đồng xu dưới ánh đèn lấp lánh chiếu rọi trong nháy mắt bị tung lên cao, thành công hấp dẫn ánh mắt tò mò của Vương Bất Lưu Hành, chờ đến khi đồng xu nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay trái của Vương Kiệt Hi, hắn mới phát hiện giữa hai ngón tay phải đã nhiều thêm một đóa hoa đỗ quyên.​
"Ngôi sao ở trong cánh hoa đó." Vương Kiệt Hi nói, "Bọn chúng đang ngủ."​
Vương Bất Lưu Hành vẫn say sưa cầm hoa đỗ quyên mưu đồ lén nhìn ngôi sao, nhưng ngay khi Vương Kiệt Hi vừa mở cửa nhìn thấy một đống hỗn loạn liền lập tức hối hận.​
Ion đã hoàn toàn nổi giận.​
Vương Kiệt Hi sắp cả đêm không về rồi! Sao lại có thể chứ!​
Trời đất khó dung mà!​
Sau khi ăn tối xong Ion tức giận hất đổ dĩa sữa, chén đựng thức ăn, còn cào nát cả chiếc chăn nhỏ, ầm ầm, thề sẽ đấu tranh chống lại những kẻ bất lương có hành động xấu làm ảnh hưởng đến cuộc sống lành mạnh của Vương Kiệt Hi, ngăn chặn hành vi đi chơi cả đêm không về.​
Vương Kiệt Hi vừa đẩy cửa liền nhìn thấy hiện trường vụ án vô cùng thê thảm.​
Chơi cả một ngày, Vương Bất Lưu Hành tiến vào phòng tắm tắm rửa, tiếng nước chảy ào ào, Vương Kiệt Hi thì vào phòng sách, đi dỗ dành Ion đang giận dỗi.​
"Con gái." Ion là mèo cái, bình thường Vương Kiệt Hi sẽ gọi nó là con gái.​
Ion lãnh diễm cao quý không muốn quay đầu, ai là con gái của ông! Trừ phi ông gọi tôi là con trai...​
"Con trai à." Vương Kiệt Hi nói.​
"Meo!" Ion một giây trước còn làm phản, một giây sau đã không có chút tiền đồ nhảy vào lòng Vương Kiệt Hi.​
"Ba ba về trễ." Vương Kiệt Hi vuốt lông cho nó, "Một mình con phá tanh bành nhà của chúng ta rồi a."​
Ion bất mãn ngẩng đầu lên, vươn móng vuốt cào loạn một phát.​
Tránh thoát Phật Sơn Vô Ảnh biến đổi 360 độ không góc chết của Ion, Vương Kiệt Hi mang theo Ion một đường ném vào trong chậu tắm, rầm, một chai sữa tắm cho mèo xuất hiện.​
"Meo meo meo ——" ba ba không nên như vậy, con không cần tắm!​
"Con trai, tắm đi." Vương Kiệt Hi ào ào ào bắt đầu nhẹ tay, "Trên người con toàn là mùi sữa."​
"Meo! Meo ————" Ion uể oải gào thét, đây rốt cuộc có phải là ba ba ruột không đây! Mùi sữa bò không được sao?! Ta không cần tắm rửa ta chán ghét bong bóng xà phòng!​
Vương Bất Lưu Hành khoác khăn tắm dày và lớn tới xem Vương Kiệt Hi tắm cho Ion, sau khi bị Ion ghi thù hận +10000 mới thỏa mãn rời đi.​
- TBC -
 

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#3
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Vương Bất Lưu Hành cuối cùng cũng thò đầu ra từ trong chăn sau một cái ngáp kinh thiên động, phát hiện không có bóng dáng của Vương Kiệt Hi, Ion thì vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn bị Vương Kiệt Hi không chút lưu tình ném vào chậu lớn chà đạp vào ngày hôm qua, đang nằm nhoài trên sô pha xem Chân Hoàn Truyện, quyết định học theo kinh nghiệm của Hi phi nương nương, làm thế nào để lung lạc thú vui mới của thánh thượng.​
"Haiz, Vương Kiệt Hi đâu rồi?" Vương Bất Lưu Hành lật tung cả nhà lên, cuối cùng tìm được bữa sáng trên bàn ăn cùng tờ giấy Vương Kiệt Hi để lại.​
Nga, cậu ấy phải ra ngoài, nói đến tối mới quay về.​
Vương Bất Lưu Hành dùng tốc độ ánh sáng ăn xong bữa sáng, uống một ly sữa lớn, lúc này mới cảm thấy bản thân đã hoàn toàn tỉnh táo, sau đó thay quần áo dự định ra ngoài.​
"Meo meo meo!" Đi đâu đó đi đâu đó? Tìm ba ba ta à?​
"Kêu cái gì mà kêu!" Vương Bất Lưu Hành trước khi ra cửa còn làm mặt quỷ với Ion, bị Ion giương móng thưởng cho một vuốt.​
"Mày có biết nói đạo lý hay không vậy!" Vương Bất Lưu Hành nổi giận, cầm lấy điều khiển tivi chuyển đến kênh tin tức, sau đó ném điều khiển xuống gầm sô pha. "Mày xem bản tin thời sự của mày đi!"​
"Meo meo meo! Meo meo meo!" Ngươi có biết nói đạo lý không vậy, đáng ghét?! Đáng ghét?!! Không hiểu tiếng mèo thì đừng có giả vờ như đã hiểu?! Ta không muốn xem bản tin thời sự a!​
Vương Bất Lưu Hành tự động bật trạng thái không nghe không thấy, vui vẻ mở cửa ra ngoài.​
Hôm qua lúc cùng Vương Kiệt Hi ra ngoài có đi ngang qua tiệm đồ trang sức bên ngoài tiểu khu, tủ kính bên trong có đèn chiếu sao sáng lấp lánh, nếu như chiếu lên trên trần nhà thì sẽ rất đẹp, vào buổi tối tắt đèn phòng sau đó thắp đèn chiếu sao, ngàn vạn tinh tú trên trời cao liền xuất hiện trên trần nhà, giống y như ngủ dã ngoại vậy vừa lãng mạn vừa giản dị.​
Đối với Vương Bất Lưu Hành theo chủ nghĩa lãng mạn mà nói, loại đèn đó quả thật là đo ni đóng giày với hắn.​
Vương Bất Lưu Hành chạy đi mua hai chiếc đèn chiếu sao, bị dì bán hàng ở cửa hàng trang sức đuổi theo hỏi hắn là con nhà ai mà nghỉ hè xong khai giảng rồi vẫn còn chưa đi học, làm cho đầu óc hắn mơ hồ đến mức nói không cần không cần.​
Người thành phố B đều rất nhiệt tình, bất luận là dì ở cửa hàng trang sức hay là bác gái ngồi đan áo len hóng mát trong tiểu khu, đều thích trò chuyện với người khác, vì thế Vương Bất Lưu Hành đã bị bác gái kéo lại, hỏi thăm về việc nhà.​
"Vương Kiệt Hi à!" Bàn tay bác gái khéo léo đan áo, động tác thoăn thoắt, so với động tác vung chổi của Vương Bất Lưu Hành còn nhanh hơn, so với Diệt Sinh Linh ném Người Máy Theo Dõi còn chuẩn xác hơn. "Ai yo, con người Tiểu Vương rất tốt, lại còn là nhà vô địch thế giới, quá lợi hại rồi!"​
"Đúng vậy!" Vương Bất Lưu Hành liều mạng gật đầu, hắn cũng cảm thấy Vương Kiệt Hi tốt và lợi hại. "Con và cậu ấy đã cùng nhau đoạt quán quân đó, vô địch thế giới!"​
"Ô, con cũng chơi game đó à?" Bác gái có chút kinh ngạc, Vương Bất Lưu Hành nhìn qua thì còn rất trẻ, bộ dáng là một cậu thiếu niên, tuyệt đối không quá hai mươi tuổi. "Lợi hai, quá vinh quang, làm vẻ vang cho nước nhà!"​
"Tiểu Vương tốt bụng, lại lễ phép, chỉ là vẫn chưa tìm được đối tượng." Các bác gái đều thích tám chuyện, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất ngoại trừ việc đi quảng trường tìm vị trí tốt để múa ra, thì chỉ còn lại chuyện nhà ông này thế kia nhà bà kia thế nọ, con trai nhà ai vẫn chưa tìm đối tượng con gái nhà ai chưa tìm vị hôn phu tốt, thời gian mà, không nhiều chuyện sao được gọi là thời gian chứ!​
"Ồ, tìm đối tượng là gì ạ?" Vương Bất Lưu Hành vừa nghịch đèn chiếu sao vừa hỏi, đèn chiếu sao vừa mở, vô số ngôi sao tinh nghịch chiếu rọi lên người hắn, đuổi cũng không đi.​
"Đứa nhỏ này, tuổi con còn nhỏ," bác gái vừa cười vừa vỗ lưng Vương Bất Lưu Hành, "Tìm đối tượng là hai người ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không tách rời nhau, chính là yêu đó!"​
"Vậy Vương Kiệt Hi còn chưa có đối tượng phải không ạ?" Vương Bất Lưu Hành nâng cằm hỏi.​
"Không có a," bác gái cũng không khỏi trở nên trầm tư, "Tiểu Vương đã từ chối mấy lời giới thiệu rồi, chẳng ai biết vì sao? Tiểu Vương chỗ nào cũng tốt, có nhà có xe, lại cao như vậy, cũng rất đẹp trai, một đứa nhỏ giỏi giang."​
Vương Bất Lưu Hành bàn tay vung quyền lên múa may, "Nhưng mà cậu ấy một mắt to một mắt nhỏ a."​
"Lý nào lại thế," bác gái bất mãn, "Bác thấy hai mắt Tiểu Vương đều rất đẹp, chỗ nào nhiều chuyện như vậy chứ, chỉ có điều trong nhà bác đều toàn con trai, nếu như có con gái, bác nhất định sẽ gả vào nhà Tiểu Vương."​
"Kỳ thực con cũng cảm thấy mắt của cậu ấy rất đẹp!" Hai sợi tóc ngố lắc lư trên đầu Vương Bất Lưu Hành, tay miết vạt áo, "Ánh mắt cậu ấy có ánh sao, đêm hôm qua cậu ấy còn thay con thi triển ma thuật, có ngôi sao lớn như thế này này."​
Bác gái thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật sự là biết nói đùa.​
"Con phải về nhà ạ!" Vương Bất Lưu Hành phủi bụi đất trên người rồi đứng dậy, "Vương Kiệt Hi sắp về rồi."​
Đã vào tháng 9, ngày cũng ngắn, còn chưa tới sáu giờ trời đã tối, Vương Kiệt Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, theo thói quen gõ gõ vách bên cạnh, theo lý thuyết Ion lúc này sẽ nghe thấy tiếng động mà chạy tới làm nũng, thuận tiện từ trong túi của Vương Kiệt Hi tìm được món đồ chơi hay là đồ ăn nó muốn, nhưng hôm nay mở cửa, trong phòng đen kịt một màu, yên tĩnh lạ thường.​
"Đều không ở sao?" Vương Kiệt Hi cởi áo khoác treo lên móc, không tự chủ đẩy cửa phòng ngủ ra trước tiên để nhìn xem Vương Bất Lưu Hành có ở đó hay không.​
Cửa phòng ngủ đẩy một cái liền mở, muôn vàn sao trời chuyển động, giống như thác ngân hà, như sao băng từ trên trời rơi xuống, như bình ngọc cổ trong truyền thuyết cổ xưa, ngàn sao lấp lánh.​
"Surprise!!" Vương Bất Lưu Hành từ trong bóng tối nhào tới, trong tay đung đưa đóa hoa đỗ quyên hắn hái ở bồn hoa mang về, thoạt nhìn giống như một bó hoa hồng đỏ rực. "Đẹp không?"​
Vương Kiệt Hi hiếm khi không có tiếp lời, mà chỉ giơ tay nhận lấy hoa.​
"Cậu sao vậy?" Vương Bất Lưu Hành buông anh ra, nhón chân lên cẩn thận nhìn anh thật kỹ. "Vương Kiệt Hi cậu sao vậy?"​
"Cảm ơn cậu." Vương Kiệt Hi nở nụ cười nói với hắn.​
"Không cần cám ơn tôi." Vương Bất Lưu Hành vừa thấy anh không có chuyện gì, thì mới nhớ đến lời thoại của mình, "Vương Kiệt Hi, tôi nói cho cậu biết một chuyện nha, cậu ngàn vạn lần không được từ chối tôi."​
"Chuyện gì?" Vương Kiệt Hi nhíu mày.​
"Tôi muốn làm đối tượng của cậu, hai người ở chung một chỗ, vĩnh viễn không tách rời nhau, tôi yêu cậu!" Vương Bất Lưu Hành cúi người làm một động tác lịch lãm, ngẩng đầu nhìn anh, hai sợi tóc ngố trên đầu run lên một cái, hai đuôi tóc sau lưng cũng bắt đầu hoạt bát.​
Trong ánh mắt của hắn có ánh sao, cứ chờ mong trong vui sướng như vậy.​
Vương Bất Lưu Hành hai mắt sáng lấp lánh, như những vì sao chiếu trên trần nhà, mà Vương Kiệt Hi lại chậm chạp không trả lời.​
Nhất thời, hai người đều không nói gì.​
Ion nghe thấy tiếng động, chân mèo bước đi tiêu chuẩn từ trong phòng sách chạy tới, móng vuốt cào cửa cọt kẹt cọt kẹt, cầu Vương Kiệt Hi ôm ôm.​
"Cậu vì sao không nói chuyện?" Chờ lâu đến như vậy, Vương Bất Lưu Hành dường như cảm nhận được chút gì đó, nhưng vẫn hỏi một câu.​
"Xin lỗi." Vương Kiệt Hi vỗ lưng hắn. "Cậu không nên ở đây với tôi, cậu nên quay về."​
Vương Bất Lưu Hành cúi đầu, hắn dù cho không hiểu chuyện thế nào đi nữa, cũng biết đây là có ý gì, Vương Kiệt Hi từ chối hắn, Vương Kiệt Hi hắn thích nhất cảm thấy lợi hại nhất, không thích hắn.​
Cái gì mà nên quay về, đều chỉ là sự ngụy biện, Vương Bất Lưu Hành nhớ đến Quỷ Khắc từng nói với hắn, cô ấy đã từ chối Nhất Diệp Chi Thu như thế nào, cô ấy nói, tôi không thích tên của cậu, tên cậu sai chính tả. Những câu nói như thế này đều chỉ là cái cớ. Nguyên nhân cơ bản rõ ràng nhất chính là Quỷ Khắc không thích Nhất Diệp Chi Thu.​
Ion liều mạng cào ống quần của Vương Kiệt Hi tạo cảm giác tồn tại, Vương Kiệt Hi nhè nhẹ duỗi tay, Ion leo lên rất nhanh, Vương Kiệt Hi ôm Ion, nhẹ nhàng xoa đầu nó.​
Vương Bất Lưu Hành rất ganh tỵ với Ion, nó có thể mãi mãi ở bên cạnh Vương Kiệt Hi, có thể khiến cho Vương Kiệt Hi ôm nó, có thể làm nũng với Vương Kiệt Hi, thế nhưng hắn và Vương Kiệt Hi hợp tác mười năm, lại không thể cùng nhau.​
Vốn hắn còn cho rằng có thể.​
"Ô." Vương Bất Lưu Hành hít sâu, ngẩng đầu nói với Vương Kiệt Hi. "Tôi biết rồi."​
Cơm tối chỉ có một mình Vương Kiệt Hi ăn, Vương Bất Lưu Hành trốn trong phòng sách không chịu ra. Ăn cơm xong, Vương Kiệt Hi đẩy cửa phòng, phát hiện hắn đăng nhập Vinh Quang, đang một mình ngồi trong khu rừng của bản thân ngẩn người nhìn bụi cỏ.​
"Tôi có thể vào không?" Vương Kiệt Hi gõ cửa nhè nhẹ.​
"Ừ." Vương Bất Lưu Hành cả người trốn sau ghế xoay lớn, khẽ gật đầu.​
"Cậu đang làm gì vậy?" Vương Kiệt Hi ngồi bên người hắn, đặt khay đang cầm trên tay xuống bàn. Trong đó là cơm tối chuẩn bị cho Vương Bất Lưu Hành, đều là món hắn thích ăn. "Ăn chút gì chứ?"​
"Tôi không ăn cơm." Vương Bất Lưu Hành điều khiển Vương Bất Lưu Hành đi dạo xung quanh rừng rậm, "Tôi không đói một chút nào hết."​
"Tôi biết suy nghĩ của cậu." Vương Kiệt Hi cầm lấy ly sữa đưa qua, "Cậu không muốn nghe tôi nói một chút sao?"​
Sữa bò thơm ngọt giống như Vương Kiệt Hi vậy, Vương Bất Lưu Hành cảm thấy đây là hai thứ hắn không cách nào từ chối được trên thế gian này, chưa tính đó còn là sữa Vương Kiệt Hi đưa.​
"Tôi không muốn nghe cậu nói." Vương Bất Lưu Hành nấn cụt một cái đặc biệt vang dội. "Cậu không có thích tôi."​
"Có đói bụng không, cơm xá xíu chuẩn bị cho cậu hết nóng rồi, chỉ hơi ấm ấm." Vương Kiệt Hi nói.​
"Tôi không ăn cơm xá xíu." Vương Bất Lưu Hành tiếp tục nấc cụt, "Cậu, ưm, cậu lại không có, ưm, thích tôi."​
"Là của nhà hàng lần trước ra ngoài đi ngang qua, ăn rất là ngon." Vương Kiệt Hi đưa muỗng qua cho hắn.​
Cơm xá xíu thật sự ăn rất ngon, Vương Bất Lưu Hành Thiên đấu tranh tư tưởng một lát, liền nhận lấy cơm xá xíu ăn như hổ đói.​
"Cậu bây giờ đã muốn nghe tôi nói chưa?" Vương Kiệt Hi hỏi.​
"Tôi không muốn nghe cậu nói, ô, ăn no rồi, không muốn nghe cậu nói." Vương Bất Lưu Hành sờ sờ cái bụng tròn vo, "Cậu lại không thích tôi."​
"Vậy nếu như tôi thích cậu thì sao?"​
Vương Bất Lưu Hành mạnh mẽ ngẩng đầu.​
Vương Kiệt Hi gần trong gang tấc, lúc nói hoàn toàn không có ý trêu chọc, vẻ mặt nghiêm túc mà hắn quen thuộc, đúng, giống như bộ dạng thường ngày của Vương Kiệt Hi, nghiêm túc và bình tĩnh.​
Anh chưa bao giờ lừa người.​
"Cái gì gọi là nếu như?" Vương Bất Lưu Hành quay đầu lại, hai đuôi tóc không bằng nhau cọ trên lưng ghế.​
"Không có nếu như." Vương Kiệt Hi tiếp tục nói lời dọa người, "Tôi thích cậu."​
"Vậy vì sao cậu muốn tôi quay về?" Vương Bất Lưu Hành cảm thấy đặc biệt tủi thân.​
"Bởi vì cậu nên quay về." Vương Kiệt Hi nhẹ giọng nói.​
Hai người rơi vào trầm mặc, Vương Kiệt Hi đã nói xong toàn bộ những điều muốn nói, mà Vương Bất Lưu Hành vẫn chưa thể sắp xếp xong suy nghĩ của mình để phản bác Vương Kiệt Hi.​
"Không đúng, chính là không đúng, thế nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào vậy?" Vương Bất Lưu Hành rơi vào trầm tư suy nghĩ. Tôi thích cậu, cậu thích tôi, điều này chắc chắc đã có thể ở bên nhau mà, vì sao tôi vẫn phải quay về chứ?​
Vương Bất Lưu Hành chạy đi hỏi các bạn của hắn, buổi tối mọi người đều không có chuyện gì làm, liền chạy đến nhà của Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ tổ chức liên hoan, hai người bọn họ ở trong một tòa pháo đài cổ kính, có kiến trúc cổ đại xinh đẹp, còn có hoa cỏ tươi tốt, mọi người đều rất thích đến tụ hội.​
Nhất Thương Xuyên Vân đang ríu ra ríu rít cùng Nhất Diệp Chi Thu tán gẫu nhiều chuyện, hắn nhiều lời nhất, chỉ cần một câu liền có thể kể xong một câu chuyện, hắn còn có thể mở rộng thành một câu chuyện dài, mà tất cả ánh mắt của Nhất Diệp Chi Thu đều tập trung trên người Quỷ Khắc, Quỷ Khắc đang cùng Mộc Vũ Tranh Phong kết vòng hoa, căn bản là không quan tâm đến hắn.​
Lúc Vương Bất Lưu Hành đến mọi người còn cảm thán một phen, bởi vì hắn thật sự đã lâu lắm rồi chưa có tới.​
"Cậu sao vậy?" Quỷ Khắc hỏi hắn, "Không có vui vẻ gì hết trơn."​
Vương Bất Lưu Hành ngẫm nghĩ, sau đó đem thắc mắc của mình nói với mọi người.​
Mọi người cái gì cũng nói, Nhất Thương Xuyên Vân cũng muốn phát biểu ý kiến, đã bị Bách Hoa Liễu Loạn và Thạch Bất Chuyển kịp thời liên thủ che miệng lại, bằng không hắn sẽ còn nói thêm một tiếng đồng hồ nữa. Vương Bất Lưu Hành nhìn mãi vẫn không thấy Dạ Vũ Thanh Phiền nói, không biết hắn sẽ nói gì.​
Trên thực tế trong tình huống bình thường, Dạ Vũ Thanh Phiền - người không thích nói chuyện sẽ không nói gì cả, nhưng lần này hắn lại mở miệng.​
"Bởi vì cậu là Vương Bất Lưu Hành."​
Bởi vì hắn là Vương Bất Lưu Hành, còn anh là Vương Kiệt Hi. Đối với Vi Thảo, Vương Kiệt Hi không có cách nào có thể tiếp tục đồng hành, nhưng anh lại hy vọng Vương Bất Lưu Hành vẫn luôn ở đó, anh không chỉ là đội trưởng, Vương Bất Lưu Hành cũng không chỉ là một tấm thẻ tài khoản, bọn họ từng đại diện cho Vi Thảo, là sự tồn tại đáng tin cậy nhất.​
Nắng sớm mờ ảo, tháng 9 gió nhẹ từng cơn, Vương Kiệt Hi từ trên giường ngồi dậy, phát hiện người bên cạnh thường hay muốn ngủ nướng thẳng đến năm tháng nào đó không biết đã đi đâu. Ion bước từng bước nhỏ đi từ trong phòng sách tới nhà bếp kiếm ăn, không nhìn thấy tên khốn thường hay ngồi trên sô pha trên gặm khoai tây chiên uống sữa tươi. Bác gái tầng dưới đi dạo, nhưng không thấy thiếu niên trên đầu có hai sợi tóc ngố thích cười ra ngoài tắm nắng.​
Vương Bất Lưu Hành không thấy, giống như lúc hắn âm thầm lặng lẽ đến, không có thứ gì phát sinh, Vương Kiệt Hi mỗi lần về nhà mở cửa đã không còn người hay sử dụng kỹ năng Trượt Đất nhào tới, cũng không có ai cầm đèn chiếu sao chiếu sáng cả đêm đen cho anh một surprise to lớn.​
Chỉ để lại duy nhất một tấm thẻ tài khoản, thẻ clone Vương Bất Lưu Hành.​
Nửa tháng trôi qua, mùa giải mới sắp bắt đầu, thứ bảy này là cuộc so tài đầu tiên của Vi Thảo, và cũng là trận đầu tiên không có Vương Kiệt Hi thi đấu kể từ mùa giải thứ 3. Trước lúc này, thi đấu thương mại, thi đấu biểu diễn, vòng đấu bảng hay vòng chung kết, Vương Kiệt Hi chưa bao giờ vắng mặt. Vậy mà hôm nay, anh cuối cùng cũng trở thành một khán giả.​
Thi đấu vào buổi tối, chiều hôm đó, đã nửa tháng, Vương Kiệt Hi lần đầu tiên đăng nhập vào tài khoản Vương Bất Lưu Hành.​
Giao diện đăng nhập vẫn giống như bình thường, Vương Bất Lưu Hành trên màn hình khẽ mỉm cười, đầu đội mũ lớn, trên đỉnh mũ có một ngôi sao, sáng lấp lánh.​
Vương Kiệt Hi thao tác Vương Bất Lưu Hành đi dạo khắp khu rừng của hắn, nơi này thật sự chỉ có hoa sáu cánh, toàn bộ cây cối đều trồng theo bố cục đối xứng, căn phòng nhỏ của Vương Bất Lưu Hành cũng vô cùng đối xứng, không biết vì sao, cả ống khói cũng có hai cái.​
Trong phòng sạch sẽ đơn giản, trên bàn bày ống đựng bút hình tiểu quái ma pháp đáng yêu, trong đó có cắm vào hai cây bút. Mở ngăn kéo phát hiện đầu tiên của Vương Kiệt Hi là “bí kíp bất truyền” để lại cho Mộc Ân trước kia hắn có nói đến, trong đó viết chi chít thao tác kỹ năng và những điều tâm đắc của ma đạo học giả, và một quyển sổ nhỏ, trên đó viết ngay ngắn chỉnh tề: Nhật ký của Vương Bất Lưu Hành.​
Mùa giải thứ ba, tôi tên là Vương Bất Lưu Hành, cộng sự của tôi tên là Vương Kiệt Hi. Cậu ấy vô cùng vô cùng lợi hại, bọn họ ai cũng gọi cậu ấy là Ma Thuật Sư, tuy đôi mắt của cậu ấy một bên lớn một bên nhỏ, thế nhưng tôi rất thích cậu ấy.​
Mùa giải thứ tư, mùa giải này không đoạt được quán quân, quán quân chính là hàng xóm Đại Mạc Cô Yên ở phía trước nhà tôi, Đại Mạc Cô Yên là một người bạn rất đáng tin cậy. Vương Kiệt Hi rất lợi hại, cậu ấy nhất định có thể đoạt được quán quân!​
Mùa giải thứ năm, mùa giải này chúng tôi thật sự đoạt quán quân rồi! Vương Kiệt Hi lúc cười lên thật là đẹp, câu này là Nhất Thương Xuyên Vân dạy cho tôi, hắn luôn nói với chúng tôi Chu Trạch Khải đẹp trai nhất, thế nhưng tôi lại cảm thấy Vương Kiệt Hi cũng đẹp trai lắm. Tôi thích cậu ấy.​
Mùa giải thứ sáu, mùa giải này quán quân chính là Dạ Vũ Thanh Phiền và Sách Khắc Tát Nhĩ ở phía sau nhà, Dạ Vũ Thanh Phiền rất vui mừng, hôm nay nói tới hai câu! Tôi và Vương Kiệt Hi chính là thua dưới tay bọn họ, bọn họ rất lợi hại, thế nhưng tôi cảm thấy Vương Kiệt Hi lợi hại hơn. Tôi nghe thấy cậu ấy an ủi mọi người sau trận đấu, cậu ấy vẫn luôn có trách nhiệm như thế, tôi thích cậu ấy.​
Mùa giải thứ bảy, hahaha, chúng tôi cuối cùng đã đoạt lại được quán quân rồi! Bách Hoa Liễu Loạn thua thật đáng tiếc, chờ một chút tôi phải hái cho hắn một đóa hoa trong khu rừng của mình. Vương Kiệt Hi có hai quán quân, tôi vui vì cậu ấy, tôi thích cậu ấy, hy vọng có thể cùng cậu ấy cùng nhau thi đấu mãi mãi, giành thêm thật nhiều quán quân!​
Mùa giải thứ tám...​
Nhật ký vừa ngắn vừa đơn giản, nét bút của Vương Bất Lưu Hành cũng rất giống với học sinh tiểu học, hắn thỉnh thoảng còn muốn vẽ vài hình ảnh, ví dụ như mỗi lần quán quân, hắn đều muốn vẽ hình ảnh Vương Kiệt Hi nâng cao cúp, còn muốn vẽ đôi mắt to nhỏ của Vương Kiệt Hi thật rõ ràng.​
Vương Kiệt Hi lật từng trang giấy, phía sau luôn viết, Mắt Bự tôi cũng thích cậu!​
...​
"Cậu đừng nói là không biết tôi là ai nha?" Vương Bất Lưu Hành rõ ràng là vô cùng bất mãn, bĩu môi. "Tôi, Vương Bất Lưu Hành a! Cộng sự đẹp trai của cậu đây!"​
"Không cùng cộng sự tốt nhất của cậu ngủ trưa một giấc thật ngon sao?" Vương Bất Lưu Hành vỗ vỗ vị trí bên cạnh.​
"Không sao đâu, trên thế gian này thứ không đối xứng duy nhất tôi có thể chịu được chính là đôi mắt của cậu." Vương Bất Lưu Hành giơ tay để ở hai bên mắt làm một tư thế bán manh. "Cho nên tôi đối với cậu nhất định là chân ái."​
"Nhìn kìa!" Vương Bất Lưu Hành rất kích động, "Là sao băng phải không? Đúng không đúng không? Tôi có thể ước không?"​
"Đúng vậy!" Vương Bất Lưu Hành liều mạng gật đầu, hắn cũng cảm thấy Vương Kiệt Hi rất tốt và lợi hại. "Con cùng cậu ấy đã cùng nhau đoạt quán quân đó, vô địch thế giới!"​
"Tôi muốn hẹn hò với cậu, hai người ở chung một chỗ, vĩnh viễn không tách rời nhau, tôi yêu cậu!" Vương Bất Lưu Hành cúi người làm một động tác lịch lãm, ngẩng đầu nhìn anh, hai sợi tóc ngố trên đầu run lên một cái, hai đuôi tóc sau lưng cũng bắt đầu hoạt bát.​
...​
Từng khung cảnh dần dần lướt qua, giống như một thước phim điện ảnh được chuẩn bị cẩn thận.​
Vương Kiệt Hi thoáng ngây người, sau đó lập tức nhớ ra điều gì đó, mở khung chat.​
“Bạn nói với [Vương Bất Lưu Hành]: Khi nào thì cậu quay về?​
Bạn nói với [Vương Bất Lưu Hành]: Tôi yêu cậu.”​
Trận thi đấu đầu tiên diễn ra rất thuận lợi, Vương Kiệt Hi mặc áo khoác đen, bí mật trốn ở trong đoàn người đến xem trận đấu này, Vương Bất Lưu Hành thủ lôi đài, một chấp hai, đấu đoàn đội, phát huy vô cùng xuất sắc, cuối cùng Vi Thảo 10:0 đánh tan tác đối thủ. Tuy người thao tác Vương Bất Lưu Hành đã thay đổi, thế nhưng hắn vẫn tỏa sáng như thế, dường như sẽ không bao giờ ngã xuống. Có lẽ Vương Bất Lưu Hành có tính cách như một đứa trẻ, vừa ấu trĩ vừa đáng yêu, hắn sẽ nghĩ một số chuyện không thiết thực, nhưng hắn vẫn sẽ kiên định đáng tin cậy, là trụ cột của cả Vi Thảo.​
Vi Thảo vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước, ở đó có lẽ sẽ không còn Vương Kiệt Hi, nhưng vẫn còn có Vương Bất Lưu Hành.​
Thi đấu kết thúc đã muộn lắm rồi, Vương Kiệt Hi đi trên hành lang, tiếng đèn tự đồng tắt hòa theo tiếng bước chân của anh. Đi tới cửa anh lấy chìa khóa ra mở cửa, đột nhiên có chút khẩn trương.​
Ngày đó cũng là như thế này, anh cầm chìa khóa mở cửa, có người như từ trên trời giáng xuống, nhào vào trên người anh.​
Cửa mở nháy mắt trong phòng vẫn một màu đen bao trùm, như Vương Kiệt Hi dự đoán, giống hệt những lần anh mở cửa, nhưng anh vừa ngẩng đầu, ánh sáng trong phòng chuyển động, sao sáng đầy trời.​
Vương Bất Lưu Hành cầm đèn chiếu sao trong tay cười hì hì đứng trước mặt anh.​
"Trở về rồi sao?" Vương Bất Lưu Hành cười dùng đèn chiếu sao chiếu về phía Vương Kiệt Hi, vô số ngôi sao nhỏ chiếu lên người Vương Kiệt Hi, giống như anh đang phát sáng vậy. "Chào buổi tối."​
Vương Kiệt Hi đột nhiên nghĩ đến bầu trời anh mới vừa ngắm dưới lầu.​
Cũng giăng đầy ánh sao như vậy.​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook