Hoàn [Tinh Trần 2021][Hàn Vương] Bến tàu gần biển

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 神行太保
Raw: @Gingitsune
Convert:
Edit: Pông





Cre: KoK

BẾN TÀU GẦN BIỂN

Quán quân giải thế giới lần thứ nhất gây nên rất nhiều sự tò mò của quần chúng, tin tức trong mấy ngày đó nối đuôi nhau lên bảng tìm kiếm, từ đáy lòng ai cũng cảm thấy tự hào và kiêu ngạo! Weibo tuyển thủ có nhan sắc càng náo nhiệt hơn dẫn đến mấy người như Chu Trạch Khải hay Tôn Tường đều đi tong kỳ nghỉ sau đó, nào phỏng vấn chụp hình tạp chí, thậm chí cả người của đài truyền hình cũng tới, đoàn người nối đuôi nhau tới khiến tiếng oán hờn vang khắp nơi. Lão Phùng vừa nhìn cảm thấy không ổn, không thể đầu đuôi lẫn lộn như này được, mấy người tò mò thì làm hẳn một bài phóng sự đi.

"Cậu xem cách dùng từ của lão Phùng này, bài phóng sự, hành chúng ta như tội phạm ngàn năm thiên cổ trốn tù vậy, cần phải thương lượng với tổ tiết mục mới được, làm một cái vlog thịnh hành gì đó."

"Khụ, Thiếu Thiên, chú ý cách dùng từ."

Dụ Văn Châu tự nhiên ho một tiếng, ngược lại Hoàng Thiếu Thiên nhận ra ngay phía sau còn có nhiếp ảnh đến từ đài truyền hình quốc gia luôn theo chân hai người Lam Vũ bọn họ, Hoàng Thiếu Thiên miệng so với đầu óc còn nhanh hơn, câu mà mấy ngày nay hắn nói nhiều nhất chính là: "Đoạn này không thể phát sóng, cắt đi cắt đi."

Thật sự không dễ chịu chút nào, ban đầu bọn họ nghĩ ghi hình biên tập toàn bộ hành đã xong, có chuyện gì cần bàn bạc chỉ cần nói với tổ tiết mục, ai ngờ chưa về tới Lam Vũ, tiết mục phát sóng đã gây tiếng vang lớn!

Nhìn trên bảng tìm kiếm thịnh hành, cái gì mà # Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên vành tai cọ tóc mai trước lúc thổ lộ tâm tình #

"Dùng thành ngữ bậy bạ như này không sợ giáo viên ngữ văn tức chết à?" Hoàng Thiếu Thiên mở xem đều thấy mấy cái kỳ quái.

# Đối thủ mười năm sẽ thành đồng đội #

"Ồ, phải, cũng tới cả lão Hàn rồi."

# Con trai Ma Thuật Sư càng ngày càng giống cha già của mình #

"Í, còn mèo Ly Hoa của lão Vương nuôi."

# Hai đời Đấu Thần dạo chơi trong Family Mart, Tôn Tường cầm hộp kem trong tay, nghe nói là tiền Diệp Tu trả #

"Hiện tại bảng tìm kiếm thịnh hành không giới hạn số từ à?!"

"Mái tóc màu tím theo gió phiêu dật của Trương Giai Lạc, tím cái gì mà tím, không phải màu xanh lá à? Chu Trạch Khải làm sân bay tê liệt, bình tĩnh bình tĩnh nào. Đường Hạo Tôn Tường phong cách thời trang sân bay song sinh thời thượng, tẻ nhạt. Hàn Văn Thanh chuyện tốt đã tới gần, chán."

"..."

"..."

Hoàng Thiếu Thiên chán không quá hai giây, ngó bảng tìm kiếm, nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn liệu nhân vật chính có phải vị kia hay không, dù sao cũng coi như là người trong cuộc.

Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm màn hình rồi trả điện thoại lại cho Hoàng Thiếu Thiên, không nói tiếng nào quay đi.

"Nhìn bóng lưng lúc này của lão Vương có biết bao cô quạnh." Hoàng Thiếu Thiên hỏi Trương Giai Lạc, "Có hiểu nhầm thì nhanh chóng giải quyết, lão Hàn cũng thật không biết đi đường tắt gì cả, tránh nghi ngờ chút có sao."

"E hèm..." Trương Giai Lạc trầm tư một chút, sau cùng quyết tâm báo cáo chân thực, "Hai người bọn họ..."

"Hả?"

"Một tháng trước đã chia tay rồi."

Chia tay, là một tháng trước Vương Kiệt Hi đề nghị, chỉ là Hàn Văn Thanh đủ nhanh đi, mới được ba mươi ngày chuyện tốt đã tới gần rồi.

"Lão Hàn không lớn không nhỏ cũng sắp ba mươi rồi, đột nhiên nói kết hôn, sẽ không phải cái kiểu đã tới giờ rồi, tìm người thích hợp thì kết hôn thôi đi." Hoàng Thiếu Thiên tìm đến Trương Tân Kiệt quấy rối mặc kệ đối phương mở phần mềm 3D chăm chú không biết đang thiết kế cái gì.

"Tôi tin tưởng Hàn đội có chính kiến của riêng bản thân, chúng ta không tiện can thiệp sâu thêm."

Hoàng Thiếu Thiên sau một hồi bàn luận với toàn thể đội viên đội tuyển quốc gia, cuối cùng cảm thấy mình đã thực hiện hoàn mỹ chức trách của một người bạn, từ bỏ khuyên hắn nên thế này thế kia, thậm chí còn tặng Vương Kiệt Hi bộ sưu tập xếp hình hắn cất giữ đã lâu.

Tập huấn chính thức bắt đầu cũng là lúc tiến vào cuộc sống sinh hoạt tập thể mà mọi người mong đợi nhất. Thời gian các phóng viên có thể tới phỏng vấn, giao lưu chỉ có giờ nghỉ trưa mà thôi.

Hàn Văn Thanh vừa bước chân vào nhà ăn đã bị chặn lại. Anh trai này quả là rất can đảm, mặc kệ phải đối diện với khuôn mặt lạnh như đòi ví tiền, tay giơ mic, "Năm trước mọi người đều rất tiếc khi Hàn đội không tham gia, không biết năm nay vì lý do gì khiến anh đổi ý?"

Hàn Văn Thanh dõi mắt về hướng nhà ăn, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, "Không muốn để lại tiếc nuối."

"Gần đây tin tức tìm kiếm về Hàn đội rất thú vị, liệu anh có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người hay không?"

Mấy người ở hiện trường vốn không quá tò mò, chỉ là hai ngày nay bị Hoàng Thiếu Thiên lải nhải quá nhiều nên đều ghi tạc ở trong lòng, không tự chủ được dựng thẳng hai tai để nghe xem Hàn Văn Thanh nói thế nào.

"Ờ... Không nhanh vậy đâu."

Đúng lúc mọi người vừa thả lỏng thì một tiếng "a" bình thản phá vỡ sự yên bình mới lập được chưa lâu.

Vương Kiệt Hi từ phía sau chen qua đám người đang vây quanh Hàn Văn Thanh, để lại một bóng lưng lạnh lùng.

Làm phóng viên tâm phải lớn, vì vậy vừa thấy Vương Kiệt Hi tới, đây cũng là một tuyển thủ hiện tại đang rất nổi tiếng nên vị phóng viên kia lập tức vọt lên trước. "Vương đội, chỉ là mang mèo đi phơi nắng, anh có nghĩ nó sẽ trở nên nổi tiếng như bây giờ không?"

"Có."

"..."

"Vậy anh mãi chưa công khai tên của nó, lần này có thể tiết lộ được không?"

Phong cách nói chuyện của Vương Kiệt Hi là giải quyết nhanh gọn, chuẩn, độc, muốn hỏi bài bản thế nào cũng được, sẽ nhận được câu trả lời ngay, nhưng vấn đề tưởng như rất bình thường này lại hiếm thấy hắn ngập ngừng.

Tay cầm bình giữ nhiệt, mở ra rồi lại đóng vào, Vương Kiệt Hi ngẫm nghĩ một lúc mới đáp, "Tiểu Hàn."

"Cái gì?"

"Tiểu Hàn đó."

Trên siêu thoại của Weibo nổ ra một trận đại chiến, fan cp Hàn Văn Thanh và Vương Kiệt Hi cùng fan only của Hàn Văn Thanh đều đang điên cuồng cãi nhau.

【Người mới ra mắt mùa giải thứ ba mà nuôi sủng vật đặt tên là Tiểu Hàn?】

【Được được được, toàn bộ thế giới nhà mấy người đều họ Hàn.】

【Tôi cảm thấy mọi người nên bình tĩnh chút, bây giờ gọi chó mới là mang nghĩa xấu, Vương đội đặt tên con mèo là Tiểu Hàn, việc thiện hiếm đó đó.

【Lầu trên, đi mua goods đi.】

【Anti fan chứ gì, đừng tưởng chúng tôi không nhìn ra, mọi người đừng để bị dắt mũi.】

Weibo loạn lạc, Vương Kiệt Hi hiện tại đang ngồi ở nhà ăn cũng không động đậy, Hoàng Thiếu Thiên nhìn không nổi nữa, định đứng dậy xới cơm cho lão Vương, Dụ Văn Châu liền kéo một cái, cách đó không xa là Hàn Văn Thanh tay bưng hai khay cơm đang đi tới chỗ Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi nhận lấy đôi đũa, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm bát cơm trước mặt, gảy một hai hạt như gà mổ thóc, mười phút đã qua không ăn được bao nhiêu.

Hàn Văn Thanh đã giải quyết gần xong, lại nhìn đối phương, hơi nhướn mày, tay cầm chiếc thìa xúc cơm rồi đút cho Vương Kiệt Hi, nhìn từ xa thế nào lại giống như đang mưu sát.

Vương Kiệt Hi ngó nghiêng trái phải xem có ai nhìn mình không xong liền an tâm thoải mái nuốt xuống. Một bữa cơm, hai môi chúm chím của Vương Kiệt Hi bị Hàn Văn Thanh cứng rắn đút vài miếng lớn là xong, sau cùng Hàn đội vạn năm biểu tình nghiêm khắc thu dọn bàn ăn của Vương đội, đầu cũng không quay lại nhìn.

"Thật đáng sợ, hai người cãi nhau rồi?"

"Ha..." Vương Kiệt Hi vừa nghe xong liền cười lạnh.

"Anh không sợ anh ta sao?"

"Ha..." Vương Kiệt Hi lại cười.

Oa, thật lợi hại, không hổ là người yêu đương với Hàn Văn Thanh, Hoàng Thiếu Thiên từ đáy lòng cảm thấy bội phục.

Oa, thật lợi hại, không hổ là Hoàng Thiếu, lại dám trong lúc hai người cãi nhau đi bà tám, quần chúng từ đáy lòng cũng cảm thấy bội phục.

Chia tay lúc ở nhà ăn, hai người cả nửa ngày sau cũng không gặp mặt, thế này cũng tốt, chủ yếu là vì trạng thái của hai người không đúng, vừa chạm mặt không khí hạ thấp không phanh, mọi người đều cảm thấy thiếu dưỡng khí không chịu được.

Buổi tối sau khi tập huấn xong, Vương Kiệt Hi lén lút lôi kéo Hoàng Thiếu Thiên ra ngoài, cũng dặn hắn ngàn vạn lần tuyệt đối không được nói với Dụ Văn Châu. Hoàng Thiếu Thiên là người như nào, hắn có thể không nói sao? Không phù hợp với phong cách của hắn! Vương Kiệt Hi vừa mới dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên cũng đã tường thuật xong với Dụ Văn Châu.

"Đội trưởng, lão Vương không đúng lắm, nhất định kéo tui đi ăn đêm."

"Hai người đến rồi à?"

"Chưa, người ta mười một giờ mới mở cửa, bọn tui mới tập luyện xong, đang trên đường đi."

"Đợi."

Lúc Hàn Văn Thanh chạy tới, Vương Kiệt Hi đang dựa vào quầy bar tán gẫu với người pha chế, Hoàng Thiếu Thiên thấy nhân vật chính đã tới liền lấy cớ đi WC chuồn mất. Vương Kiệt Hi cũng không ngăn cản.

Hàn Văn Thanh ngồi vào vị trí của Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi không nhìn hắn, tay cầm ly Vodka tiếp tục nói chuyện với người pha chế. Từ chỉ là tán gẫu bình thường cho tới khi cậu pha chế kia lại gần vòng tay qua eo Vương Kiệt Hi muốn xin phương thức liên lạc. Vương Kiệt Hi cũng hào phóng, mở điện thoại ra định cho người ta thật.

Hàn Văn Thanh nắm lấy cổ tay Vương Kiệt Hi, cất điện thoại của đối phương vào túi, người pha chế nghi ngờ lên tiếng chào, tay Hàn Văn Thanh lại chặn ngang ôm lấy Vương Kiệt Hi. Vừa uống rượu mạnh, tay chân không có sức, Vương Kiệt Hi cố đẩy tay người kia mấy lần không được, đành chịu co người vào trong ngực Hàn Văn Thanh, "Anh làm gì?"

Có lẽ thật sự là cồn bốc lên đầu, khóe mắt Vương Kiệt Hi ửng hồng, đôi môi phiếm đỏ, một câu chất vấn không chút trọng lượng càng giống như đang oán trách.

Hàn Văn Thanh cúi đầu hôn lên khóe môi Vương Kiệt Hi, nhẹ nhàng liếm hết nước bọt tràn ra, mùi vị thật sự quá kích thích, "Trước mặt lão công lại dám nói chuyện với nam nhân khác, em nói xem anh định làm gì, hả?"

Vương Kiệt Hi tuy có chút say rồi nhưng thần trí vẫn chưa mơ hồ, bình thường hắn không sợ Hàn Văn Thanh, nhưng nghe ngữ khí đối phương có chút không đúng, hẳn là tức giận rồi.

"Đừng..." Vương Kiệt Hi có hơi sợ, sau khi nhét hắn vào ghế phụ thì Hàn Văn Thanh cũng theo vào. Nỗi bất an quá nửa giờ nhanh chóng đã biến thành buồn ngủ, cuối cùng ghế lái cũng có động tĩnh. Trên người Hàn Văn Thanh mang theo không khí khô nóng của mùa hè Bắc Kinh và khí chất cổ xưa đặc biệt, tất cả quyện vào nhau ập về phía Vương Kiệt Hi.

"Uống thuốc giải rượu đi." Là giọng nói sóng yên biển lặng vang lên, Vương Kiệt Hi lấy lại bình tĩnh, ngoan ngoãn mở miệng.

"Em hút thuốc?" Hàn Văn Thanh không thường hút thuốc, lúc phiền muộn có hút một ít, không có nghiện.

Vương Kiệt Hi định nói không phải nhưng rồi nảy ra ý tưởng muốn đùa dai.

"Không, người khác hút, dính vào quần áo em."

"Ồ."

Nhận thấy Vương Kiệt Hi thoải mái rồi, Hàn Văn Thanh mới nổ máy. Từ căn cứ tập huấn tới nơi này không tính là quá xa, Vương Kiệt Hi không có ý định ngủ liền dựa vào cửa sổ ngắm cảnh đêm. Từng cửa hàng, từng tòa nhà cao tầng lướt qua trước mắt, đến khi không còn thấy ánh đèn thành thị, Vương Kiệt Hi mới phát hiện ra xe đã tới đường cao tốc.

"Về Thanh Đảo?" Con đường này đối với hắn rất quen thuộc, mỗi lần có kỳ nghỉ dài hạn, Hàn Văn Thanh luôn lái xe từ Thanh Đảo tới đón hắn, sau đó cũng đưa về đường này.

"Ừ." Hàn Văn Thanh nở nụ cười, "về", cách dùng từ của Vương Kiệt Hi rất khéo, đương nhiên đến bản thân hắn chắc cũng không nhận ra.

"Ngoan ngoãn ngủ đi, lát đến anh gọi em."

Đêm Thanh Đảo đối với Vương Kiệt Hi mà nói khác với tất cả mọi người. Đồng chí lão Vương từ khi còn bé có chút mơ mộng về biển lớn, khả năng vì sinh ra sâu bên trong đất liền, văn hóa ngay cạnh đã biết rõ nên không sinh ra nhiều hứng thú, lúc nhỏ thấy nàng tiên cá hay cướp biển Caribe thì kích động nghĩ sau này lớn lên cũng muốn ra biển, ngắm nhìn biển về đêm. Tới khi lớn thật rồi, được Hàn Văn Thanh nắm tay dắt đi dọc theo ven bờ, sau lưng là phố xá, mắt nhìn biển rộng, ăn đồ nướng, uống bia, Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy thật hạnh phúc.

Khi tỉnh lại, mặt trời ló rạng từ đường chân trời, Vương Kiệt Hi dụi dụi mắt còn tưởng bản thân vẫn đang chìm trong mộng ảo, nhưng bóng lưng của Hàn Văn Thanh cho hắn biết mình thực sự thấy biển.

"Tỉnh rồi?" Tiếng mở cửa xe làm kinh động tới người trước mắt, Hàn Văn Thanh xoay người lại, rất tự nhiên nắm tay Vương Kiệt Hi dẫn đi.

"Không phải nói sẽ đánh thức em à?"

"Đang có ý này." Hàn Văn Thanh nghiêng người che đi ánh nắng nhạt, Vương Kiệt Hi giờ mới tỉnh ngủ, dù là vầng thái dương sáng sớm hắn cũng cảm thấy hơi chói mắt, "Đi theo anh."

Hàn Văn Thanh dắt hắn đi, mỗi lần đều như vậy, chỉ cần không phải tránh người bản địa nhìn thấy, Hàn Văn Thanh vẫn luôn thích nắm tay lôi kéo hắn.

"Em lo lắng, anh biết."

"Hừ..." Nghĩ đến là muốn nổi giận, Vương Kiệt Hi không muốn nói thêm, nhưng Hàn Văn Thanh khăng khăng không làm theo ý hắn.

"Anh đối với cô ấy không có gì cả, em biết."

Em biết, Vương Kiệt Hi thầm nghĩ, nhưng vậy thì sao. Yêu đương tới nửa đường lòi ra một thanh mai trúc mã sớm đã như bom hẹn giờ trong lòng hắn, hiện tại người ta được gia đình Hàn Văn Thanh làm hậu thuẫn lại càng không có gì phải sợ, Vương Kiệt Hi càng nghĩ lại càng rầu.

"Cô ấy có lẽ biết em, nhưng không trọn vẹn hiểu em, gia đình anh cho rằng anh lầm đường lạc lối, vừa hay cô ấy là một thang thuốc để chữa bệnh."

"Ừ." Hiếm khi Hàn Văn Thanh có tâm tình biểu đạt ý nguyện, Vương Kiệt Hi liền ngoan ngoãn nghe.

"Thật ra anh không coi cô ấy là chuyện lớn gì, chỉ là..." Nói đến đây Hàn Văn Thanh không khỏi bật cười, tay gõ nhẹ mũi Vương Kiệt Hi, "Chỉ là quên mất cảm nghĩ của em thôi, không ngờ Vương đội của anh lại là một bình dấm chua đấy."

Vương Kiệt Hi liền đỏ mặt, thầm nghĩ Hàn Văn Thanh dùng từ quá phạm quy, gì mà "của anh"...

"Cho nên anh nghĩ nên trực tiếp giải quyết trong một lần."

Cửa sổ kiểu Pháp, phòng hướng biển, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống vẫn thấy xe của Hàn Văn Thanh. Trong nhà được thiết kế khá đơn giản như cố ý chừa thêm không gian để trang trí tùy thích. Vương Kiệt Hi nhìn đến thật thỏa mãn. Hắn cấm lấy một khung ảnh, là hình ảnh hắn ôm Tiểu Hàn, miệng khẽ nhếch nhưng không cười, giả tức giận nói, "Anh chụp trộm em."

Hàn Văn Thanh rất phối hợp liền chụp hắn đang giả giận dỗi sau đó phát Weibo.

【Đại Mạc Cô Yên: Tiểu Vương này khó dỗ dành lắm đó. [hình ảnh]

Tọa độ: phòng cưới.】

Mặc dù mới sáng sớm nhưng những chú chim non dậy sớm đã bị tú ân ái đến mù mắt.

【Đệch, xé nhau cả buổi tối hóa ra là người ta thân mật gọi nhau!】

Xong chuyện, Vương Kiệt Hi cười ngọt ngào, người khác quả thật không nhẫn nại nổi, "Này giống như anh đang cầu hôn hả?"

Cũng lâu rồi, Hàn Văn Thanh hiếm khi thấy căng thẳng như hiện tại, giống như đang phải báo cáo công tác vậy, "Vương Kiệt Hi, lần này xuất ngoại đánh giải, em có nguyện ý cùng anh kết hôn rồi mới quay về không?"

Vương Kiệt Hi cười, hồi tưởng lại, đó là hình dáng không chút nào hung dữ mà là quá ngốc nghếch.

-END
 

Bình luận bằng Facebook