[Character Review] Diệp Tu - No Title

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Character Review] Diệp Tu - No Title

Người viết: Tán Ô Nhỏ


Về Diệp Tu, có nhiều thứ để nói về anh ta, thậm chí là rất nhiều. Sau một ngày hôm nay thôi, bạn có thể thu được đủ ba vạn sáu nghìn chữ lời hay ý đẹp về người này. Nhưng một khi đã nhiều như thế, tự nhiên đến lúc phải viết, sẽ chẳng biết phải tìm về từ đâu. Vậy nên, viết về Diệp Tu là một điều quá dễ, mà cũng lại rất khó. Với tôi, Diệp Tu giống như mùa đông Nhật Bản vậy. Thực ra, mùa đông ở đâu cũng giống nhau mà thôi. Nhưng tiểu tiết thêm vào một chút sẽ dễ chống đỡ hơn. Ừ, Diệp Tu giống như mùa đông Nhật Bản, hay nói đúng ra, mùa đông Nhật Bản làm tôi nhớ đến anh ta. Mùa đông ở Nhật Bản ập đến sau khi lá thu đỏ dần tàn. Cái cảm giác ấy, nhìn từng màu lá úa dần, héo rũ dần, nhìn từng sắc đỏ vốn rất thắm dần rỉ ra một màu như rỉ sắt, tàn tàn úa úa. Cái cảm giác ấy, làm tôi nhớ lại cảnh Diệp Tu rời khỏi Gia Thế. Không hiểu sao, nó gần như một dấu hiệu đi. Như một cái gì đó đã cố gắng đến hết hạn mực của nó rồi sau đó, tàn lụi, ủa dần đi. Thực ra nếu so Diệp Tu trong cả bộ Toàn Chức với mùa đông thì không đúng. Nhưng nguyên tác hiện tại mới chỉ đang được dịch đoạn đầu mùa 10 nên coi như vừa vặn. Diệp Tu đầu truyện giống như màu lá úa tàn kia vậy. Không hẳn là đáng thương, vì ta biết từng có một thời chúng đã trổ rất đẹp rất rực rỡ. Nhưng có lẽ chính vì chúng đã từng rất đẹp rất rực rỡ, nên giờ đây khi nhìn chúng úa tàn, và biết rằng chẳng mấy chốc, chúng sẽ rời đi, làm chúng ta không khỏi cảm thấy… đau lòng. Ừ, là đau lòng. Đau lòng khi nhìn thấy lá trên cành dần rụng. Đau lòng khi nhìn thấy Diệp Tu phải đi.

Nhưng dù bắt đầu bằng một sự đau lòng như thế, mùa đông Nhật Bản không làm người ta phải buồn. Cái quang cảnh các cành khô trụi hết lá nhưng vẫn vươn lên cao, cao mãi, cao như thể chọc thủng trời xanh gợi ra một sức sống nào đó vẫn bền bỉ chảy. Nó không rừng rực như lửa đỏ, không ào ạt như mưa, không mãnh liệt như gió thổi qua rừng già. Nó âm thầm chảy, tựa như một dòng dung nham nóng đỏ, nhìn chậm chạp như một con rùa già nhưng lại đủ sức thiêu rụt bất cứ nơi nào nó chảy qua. Diệp Tu cũng vậy. Nhiệt huyết của hắn không rõ, hăng hái của hắn không rõ. Hắn cứ bàng quang nhìn mọi sự, nhàn nhạt như cái màu xám của mùa đông phủ lên vạn vật vậy. Nhưng sẽ chẳng ai dám nói hắn không còn nhiệt huyết, không còn hăng hái. Hắn bắt đầu lại từ đầu, đi từng bước một, không quan tâm xung quanh nói gì, hắn cứ như vậy đi. Tôi nghĩ, có lẽ ngay cả khi cạnh hắn chẳng có một ai, hắn vẫn sẽ bước đi như vậy. Mà không phải “có lẽ”, là chắc chắn, đương nhiên như vậy. Nhớ không, hắn từng nghĩ rằng, dù cho Trần Quả không ủng hộ hắn không giúp đỡ hắn, hắn vẫn sẽ tự lập một chiến đội trở về Liên Minh cơ mà? Vốn Diệp Tu là kẻ như vậy, độc lai độc vãng, chẳng cần một ai cũng chẳng cầu một ai, tự lấy nhiệt huyết bản thân đốt thành ngọn lửa soi đường. Giống như cây cối về đông tự động ủ thầm dòng nhựa để xuân tới bừng thành muôn vạn đóa hoa.

Diệp Tu trong tôi là vậy, không ngập tràn sức sống như xuân, không nồng nhiệt như hạ, không rực rỡ như thu, cứ nhàn nhạt mà bền bỉ như mùa đông dài dặc. Còn bạn, Diệp Tu trong bạn là gì?
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook