Chương 9:
All-Stars với loại tuyển thủ đã thành danh như Vương Kiệt Hi mà nói thì quả thật là trận đấu không có ý nghĩa gì trừ “khoe mẽ”.
Chỉ là ở sân nhà Vi Thảo, mà đội trưởng Vi Thảo là Vương Kiệt Hi thành ra dây thần kinh dù thế nào cũng phải căng cứng: nhỡ đâu cái tên “Không biết xấu hổ” nào đó quậy xong rồi bỏ, anh phải nghĩ cách để kiểm soát trận này.
Chuyện này thường thấy nhất trong ngày biểu diễn cuối cùng. Tuyển thủ chuyên nghiệp trong mắt người chơi như thể tồn tại của thần linh. Thực ra toàn bộ 24 tuyển thủ ngôi sao đều được người hâm mộ tôi bầu một phiếu anh một phiếu ra, do vậy mong đợi của mọi người với màn trình diễn này thỉnh thoảng còn nhiều hơn cả trận đấu thông thường.
Nhưng trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp thì chỉ khinh bỉ. Đi đi lại lại cũng chỉ có mấy người này, có phiền không hả? Thực ra mỗi tuần đều có các trận đấu thường niên, đánh nghiêm túc vì thành tích, giờ còn loại tranh tài phô trương này, đã thế còn không cho bọn họ buông thả bản thân, vẫn phải đánh vài nhát với đối thủ cũ, thật biết làm khó người khác mà!
Thành ra không có chút nào ngạc nhiên, đấu đoàn đội của All-Stars đánh qua đánh lại rất nhẹ nhàng.
Vương Kiệt Hi điều khiển Vương Bất Lưu Hành đi bắt Dạ Vũ Thanh Phiền đang chạy nhảy cả map rồi phun lời rác rưởi làm anh không kiềm nén cơn giận, nổi cáu lên.
Hai năm qua, vì thành tích của toàn chiến đội, anh luôn phong ấn cách đánh của mình, bước đi trên con đường quy củ.
Thế này có phải cũng là… một thứ “thích hợp”? Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nghĩ đến.
Sau đó anh không túm được Dạ Vũ Thanh Phiền, đã vậy còn suýt bị Sách Khắc Tát Nhĩ lừa.
Vương Kiệt Hi ngoài màn hình, mắt sáng lên. Hoàng Thiếu Thiên là minh chứng rõ ràng cho “Người theo chủ nghĩa cơ hội”, ấy nhưng anh lại cảm thấy Dụ Văn Châu mới là người khiến người khác phải bất ngờ không thôi.
Anh để Vương Bất Lưu Hành cầm chổi, đánh Sách Khắc Tát Nhĩ một chiêu Lốc Xoáy.
Thi đấu dù sao cũng là thi đấu, Vương Kiệt Hi dùng cách đánh theo lẽ thường nhất, tiễn Sách Khắc Tát Nhĩ khỏi sàn.
Đội 1 Vi Thảo đã chiến thắng, dù vậy trong tim Vương Kiệt Hi lại trống trải hơn.
Anh cảm thấy mình đã kìm nén quá lâu, quá lâu.
Kết thúc All-Stars, cả cuối tuần này anh cộng lại cũng chẳng gặp được Dụ Văn Châu mấy lần.
Giống như vị trí của anh trong Dụ Văn Châu, vốn chỉ là khách qua đường không quan trọng.
Sau All-Stars, câu lạc bộ lo cho Vương Kiệt Hi sẽ cực nhọc đã để cho anh nghỉ một ngày.
Vương Kiệt Hi vốn định vẫn đi làm nhưng anh lại muốn về nhà một chuyến.
Khắc đèn lồng bằng giấy sắp là xong.
Vương Kiệt Hi khắc từng chút từng chút một, mất nửa năm, khắc dáng vẻ của cậu lên giấy, chạm trổ nó thành đèn.
Tối hôm đó, anh không khắc nữa, trong tim bỗng có một cảm giác lạ lẫm.
Anh cảm tưởng tâm tình của mình như đèn khắc bằng giấy vậy, từng chút từng chút, tích lũy từng chút một để đến một giới hạn nào đó.
Cuối cùng cũng phải có một giới hạn cj thể.
Vương Kiệt Hi bật đèn. Bóng hình của Dụ Văn Châu hằn lên tường trong phòng mình, mặt vừa khéo lại in lên gối cạnh anh.
Anh nằm xuống, ngón tay vuốt ve bóng hình cậu.
Tất nhiên không chạm được gì.
Vương Kiệt Hi nghĩ tối nay có lẽ sẽ có một giấc mơ khác hoàn toàn.
Khác hoàn toàn.
Anh bởi mơ thấy cậu mà mới nhận ra tình yêu của mình, nhưng dù có ở trong mơ, bản thân cũng chẳng dám chủ động bước thêm một bước.
Tựa như việc anh kìm nén trong tiềm thức lại giống như trong đó anh mong chờ cậu sẽ chủ động bước về phía mình. Quả là một giấc mơ.
Nhưng trong đêm này, anh cảm thấy mình đã xé nát giác mơ rồi.
Trong mơ cậu ngồi tĩnh lặng dưới ánh mặt trời, hệt như các giấc mơ trước.
Chỉ là lần này, anh không đứng ở đó đợi cậu sẽ đi tới, hôn hay ôm anh.
Anh đi vào nắng, bước đến bên cạnh cậu.
Anh thấy cậu ngẩng đầu, mắt hơi híp lại do nắng mặt trời chiếu xuống.
Đuôi mắt cong lên, ôm lấy trái tim anh.
Sau đó Vương Kiệt Hi cúi người, nắm cằm cậu, hôn.
Một nụ hôn ngang ngược, tàn nhẫn lại đầy sự chiếm hữu.
Hôn xong, anh ôm cả người cậu vào lòng, giam cầm cậu bằng cơ thể mình, như thể muốn nhét cậu vào cơ thể mình, khảm vào trong tim.
Anh tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Đèn khắc bằng giấy vẫn sáng, mặt Dụ Văn Châu vẫn nằm bên cạnh anh.
Vương Kiệt Hi nghiêng người, để bóng mình áp sát bóng cậu.
Anh đang nhớ về dáng vẻ cậu trong giấc mộng.
Nhưng lại phát hiện mình không sao nhớ nổi. Anh không nhớ nổi Dụ Văn Châu biểu cảm sao, không nhớ nổi phản ứng của cậu, càng không nhớ nổi rốt cuộc cậu đồng ý hay từ chối mình.
“Có muốn điên một lần không?” Vương Kiệt Hi tự hỏi bản thân.
Không có đáp án.
Lam Vũ và Vi Thảo còn có một trận đống thường niên nữa, lần này sân nhà là của Lam Vũ.
Hai chiến đội ông lớn, thực lực vốn ngang bằng. Ưu thế sân nhà của Lam Vũ rất rõ ràng khiến Vi Thảo để thua mất trận này.
Nhưng dù sao trên bảng tính điểm thì cả hai nhà không chênh nhau mấy, trận này ấy thế lại không có quan trọng như vậy. Các đội viên Vi Thảo cũng quen thuộc thích ứng rất nhanh, suy nghĩ cũng chín chắn như người lâu năm.
Trước khi rời sân, Phương Sĩ Khiêm cầm đầu đội viên Vi Thảo, lên kế hoạch xem tối nay phải làm thịt Lam Vũ tàn nhẫn như thế nào.
Kế hoạch này vốn cũng không đáng tin, theo cái miệng ngựa đuổi của Hoàng Thiếu Thiên thì là chưa đầy một lát đã lệch quỹ đạo rồi.
Vương Kiệt Hi xõa giữa lông mày, quả thật anh không sao, chỉ cần được ăn một bữa cơm với Dụ Văn Châu là được.
Mắt anh cứ dõi theo cậu, còn cậu thì cười hiền lành, nhìn mọi người quậy phá.
Sau đó vào lúc quậy đến suýt “Vào sân”, Dụ Văn Châu bỗng nhiên cất tiếng hiền từ: “Không thì đến nhà tôi đi?”
Đội viên Vi Thảo xao động.
“Đội trưởng Dụ, đến nhà em có ổn không?”
“Ổn, nhà em không có ai ở cùng.” Dụ Văn Châu cười.
Hoàng Thiếu Thiên cũng lập tức hùa theo tiếng: “Mấy người nên nhanh chân thừa dịp giờ đi qua ké phòng của đội trưởng tụi này đi! Đợi thời gian nữa, vợ đội trưởng dọn vào, mấy người hết cơ hội!”
Mọi người nháo nhào nhào lên. Có người kêu hay hôm nay đừng đi, đợi bao giờ có vợ thật rồi đến. Có người lại nói thể thao điện tử không có tình yêu, đám Lam Vũ mấy người không có đội viên nữ lại dám nhập khẩu người ngoài vào.
Khiến Vương Kiệt Hi đau đầu.
Làm anh phải kêu lên: “Để tôi yêu tĩnh một lát!”
Vương Kiệt Hi là người thành phố B, hàng ngày nói chuyện bằng giọng điệu biếng nhác mang chút tự kiêu đặc sản của thành phố B, nhận về không ít fan “cuồng giọng nói”.
Lúc này Vương Kiệt Hi bỗng dưng nổi đóa, hệt như mặt hồ vốn tĩnh lặng, chợt nổi lên cơn lốc lớn.
Hơi lỗ mãng.
Nháy mắt, tất cả mọi người nín nặng.
Sau đó Dụ Văn Châu cười chuyên nghiệp, hỏi anh: “Kiệt Hi muốn ăn gì? Tôm sủi cảo của thành phố G ngon lắm.”
Giọng vừa nhẹ nhàng vừa trong trẻo như liễu rủ trên mặt hồ, vỗ về mặt hồ vừa bị gió lốc thổi nhăn.
Vương Kiệt Hi nhìn cậu, đè nén tâm tình xuống, kìm nén lại, nói: “Được.”
Sau đó đội viên hai nhà lại lần nữa phá bỏ phong ấn, cười toe toét la hét ầm ĩ, chen lấn đến bất động sản gần câu lạc bộ của Dụ Văn Châu.
Dụ Văn Châu quả thật rất giỏi việc chiêu đãi mọi người đến nhà mình, rất quen việc gọi đồ ăn bên ngoài. Thậm chí trong nhà, cậu còn chuẩn bị sẵn đủ loại đồ để dùng giải trí, thư giãn. Hoàng Thiếu Thiên cầm trống lục lạc khoe với đội viên Vi Thảo: “Trong nhà đội trưởng tụi này còn hát karaoke được đấy! Cho đám thành phố B mấy người thử bài thành phố “Bài ca năm vòng”!”
Vương Kiệt Hi không thích ồn ào, anh muốn tránh sang phòng khác.
Xoay người lại, anh thấy Dụ Văn Châu ra ban công gọi điện thoại, trả lời gấp gáp. Thấy bóng Vương Kiệt Hi, cậu cười ôn hòa như muốn xoa dịu tâm tình anh: “Kiệt Hi, nếu anh không hợp ồn ào lắm thì có thể qua phòng làm việc. Bên đó có vài quyển sách linh tinh, có cả máy tính.”
Vương Kiệt Hi khẽ gật đầu.
Dụ Văn Châu dẫn anh sang phòng làm việc, vừa mở cửa bật đèn lên, Vương Kiệt Hi đã thấy một bức ảnh bày trên giá sách.
Là ảnh chụp chung của Dụ Văn Châu và cô gái ấy. Trong ảnh, cậu cười rất dịu dàng.
Anh nhìn nó hai lần, nhưng không nói gì.
Anh chỉ thầm nghĩ, nụ cười của cậu chẳng hề giống như người đang yêu.
Nghĩ thế, anh lại nghĩ miên man tiếp hay là do bộ lọc của mình lớn quá nên não luôn cho rằng mối quan hệ này của cậu không hạnh phúc.
Anh tự giận bản thân, rồi lại không kiểm soát nổi đi đến chỗ giá sách kia.
Anh muốn vờ đi kiếm một cuốn sách khác, nhưng mắt vẫn dán lấy tấm ảnh chụp chung kia. Nhìn hai giây, anh vẫn thấy cậu cười chẳng hề có cảm giác ngọt ngào của người đang yêu.
“Thích hợp” như này đã được thông qua. Vương Kiệt Hi tự nhủ.
Rốt cuộc, anh cũng tiện tay rút một quyển sách ra, giữa trang sách dường như có thẻ đánh dấu.
Vương Kiệt Hi thuận tay mở ra, thấy đó là một tấm ảnh. Là tấm ảnh chụp ở một thắng cảnh ở nước nào đó mà bạn gái Dụ Văn Châu đi du học.
Anh theo bản năng lật ra mặt sau tấm ảnh, anh nhìn hàng chữ cô gái ấy nhắn nhủ cho Dụ Văn Châu, một đoạn rất dài, nét chữ cũng rất đẹp.
Dụ Văn Châu hơi ngạc nhiên, cậu nói lí nhí: “Đây là tấm ảnh… mà em ấy gửi ảnh cho tôi kể về hành trình của em ấy, tôi thấy bình thường mà nhỉ? Cũng không cần hỏi thăm tôi, vì tôi cũng chẳng hồi âm lại được.”
“Không phải.” Vương Kiệt Hi khép sách thật mạnh lại, quay lại nhìn Dụ Văn Châu, nói chân thành: “Cô ấy không hỏi thăm cậu là bởi không nhớ nổi.”
Dụ Văn Châu chỉ cười không nói gì thêm, vẻ mặt cậu hệt như biểu đạt rằng “Kiệt hi cho là thế cũng được, dù sao tôi cũng thấy không có gì đáng bàn.”
Vương Kiệt Hi hít sâu.
Anh nói với chất giọng từ tốn, tiếp lời câu trên: “Tôi đang thấy trong thâm tâm bạn gái của cậu không hề có cậu, Văn Châu.”
-TBC-