Chương 5
Lúc buổi quay chụp kết thúc, mọi người đều dự cảm được, đợt quảng cáo lần này chắc chắn sẽ gây sốt. Ngay cả đạo diễn cũng chẳng định quay chụp lại lần hai, Tô Mộc Tranh không cần phải gắng sức nữa. Anh nói, một quảng cáo thành công là một sản phẩm độc nhất. Không thể phục chế được, cũng không cần thêm thắt bất kì tình tiết nào.
Vừa rời khỏi mặt nước, Tô Mộc Tranh liền nhận được những cái bắt tay đầy trịnh trọng.
Có người chớp cơ hội nhét danh thiếp cho nàng, hỏi nàng có muốn hợp tác hay không.
Sau một hồi ngơ ngác, rốt cuộc có đôi tay quen thuộc nắm lấy tay nàng. Sở Vân Tú tức giận kéo Tô Mộc Tranh ra khỏi vòng vây, không cho một ai xen vào giữa. Gót giày duỗi ra như lưỡi gươm sáng loáng, chẳng ai dám trái ý cản đường.
Nhân ngư vừa được giải cứu xong lập tức bị quấn khăn lông đẩy vào phòng tắm.
Sở Vân Tú dựa vào cửa phòng hút một điếu thuốc.
Là loại bình thường cô vẫn thường dùng, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay chẳng còn hứng thú gì.
Tô Mộc Tranh cách một cánh cửa giật xuống viền ren, giọng nói nàng nghèn nghẹn như vỡ, dường như có chút buồn bực: "... Cái này rách có sao không?"
"Cứ xé đi." Sở Vân Tú tán đi làn khói lơ lửng, "Rách vài mảnh vải thôi, cùng lắm mình đền cho bọn họ."
"Vậy không hay lắm đâu." Tiếng sột soạt bên trong nhỏ đi một chút, có thể thấy Tô Mộc Tranh chậm tay lại. Sở Vân Tú gõ gõ cửa, giọng nói căng thẳng từ bên trong truyền ra: "Sao vậy?"
"Đùa cậu thôi."
"... Là sao?"
"Loại chất liệu này một khi dính nước sẽ hỏng ngay, vốn chỉ dùng được một lần duy nhất." Sở Vân Tú thở ra một vòng khói, sau đó phất phất tay cho khói tan đi, "Cậu cứ yên tâm xé đi, không cần bồi thường đâu."
Phía bên trong yên tĩnh ba giây, sau đó có người nghiêm túc gọi tên cô.
"Sở Vân Tú."
"Hửm?"
"Cậu đúng là đồ quỷ."
Sở Vân Tú cười thầm. Cô nhắm mắt lại, thả lỏng người tựa vào cửa hút nốt điếu thuốc trên tay. Phía sau là Tô Mộc Tranh đang tắm rửa. Trước mắt là bóng tối ngọt ngào đầy an toàn, không có giây phút nào thoải mái bằng lúc này.
Thế nhưng ở bên kia cánh cửa, Tô Mộc Tranh thực ra đang khóc.
Nàng che đi miệng mình nhưng không thể ngăn từng hạt trân châu rơi trên mặt đất.
Mới đầu chỉ một hai hạt, còn có thể dùng tiếng nước chảy giấu đi, nhưng sau đó từng tiếng lanh canh riêng rẽ vang lên rõ mồn một. Tay chân nàng luống cuống, lòng bàn chân trượt một cái đâm thẳng vào góc tường phía trước, đau xanh cả mặt.
Sở Vân Tú nhận ra có gì đó không ổn, bèn dụi tàn thuốc hỏi nàng làm sao vậy.
Tô Mộc Tranh cố gắng hai lần mới phát hiện mình bị bong gân, không còn cách nào khác, đành phải làm liều.
Nàng hít sâu một hơi, nói: "Mình có bí mật này muốn nói với cậu."
"Bí mật gì?"
"Mình là một nhân ngư."
Khoảnh khắc cửa mở ra, Tô Mộc Tranh nhìn thấy nỗi kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt Sở Vân Tú.
... Hoặc cũng có thể là từng hạt trân châu phản chiếu bên trong ấy.
---
"Đuôi của cậu đâu?"
"Lúc lên bờ cơ thể tự thích ứng với mặt đất, sẽ không hiện ra."
Tô Mộc Tranh nằm lì trên giường, mặc kệ Sở Vân Tú bận rộn bôi thuốc lên vết thương sau lưng nàng. Mùi thuốc quen thuộc bay đến bên mũi khiến nàng không khỏi nghĩ, eo của nàng đúng là gặp nạn vô số.
Sở Vân Tú dán miếng cao thuốc lên lưng Tô Mộc Tranh, sau đó vất rác đi, cầm túi xách qua.
Toàn bộ trân châu trong phòng tắm đều nằm trong đó, bấy giờ cô nghiêng túi một chút, trân châu lanh canh rơi đầy giường.
"Có phải cậu nên giải thích với mình không?"
"Nhân ngư khóc ra trân châu mà." Tô Mộc Tranh ôm eo, "Là hiện tượng tự nhiên."
"Mình không nói chuyện đó." Sở Vân Tú nhíu mày. Cô quỳ gối lên mặt giường di chuyển tới, hai ba bước đè Tô Mộc Tranh ở bên giường, chỉ còn thiếu một cái chống tay lên tường là sẽ biến thành tư thế kabedon kinh điển, "Sao cậu lại khóc?"
"Ừm..."
Tô Mộc Tranh định lảng tránh cô.
Sở Vân Tú càng lúc càng gần, đến khi chóp mũi chạm nhau, Tô Mộc Tranh rốt cuộc cảm thấy khó chịu. Nàng không muốn chỉ trong một ngày khai hết cả hai bí mật, nhất là cái kia không nên vạch trần cho thiên hạ biết.
Nhưng mà, sự chấp nhất của Sở Vân Tú quả thực đáng sợ.
Vì thế nàng cũng nghiêm túc theo, cuối cùng sau khi bị nhìn chăm chú, Tô Mộc Tranh cúi đầu.
"Mình còn nghĩ là cậu biết..."
"Biết chuyện gì?"
"Mình thích cậu."
"Mình cũng thích cậu mà." Sở Vân Tú nghiêng đầu.
Tô Mộc Tranh bỗng thấy bực bội, hai tay nàng vươn lên vò vò những sợi tóc rối.
"Không phải..." Nàng sốt ruột, "Mình thích cậu, không phải muốn làm bạn cả một đời, không phải hứa hẹn giúp đỡ nhau, không phải, không phải... Mình..."
Nàng nghẹn ngào, ngước mặt lên.
"Mình thích cậu, thích như thể trên thế giới chỉ còn lại một mình cậu mà thôi."
"Cậu là ưu tiên hàng đầu của mình."
"Mình có thể cho cậu hết thảy mọi thứ.”
Khi nàng nói xong lời cuối cùng, một giọt nước mắt rơi xuống. Sở Vân Tú vô thức đưa tay đón lấy nó, giọt nước chảy vào lòng bàn tay nặng trĩu thành hạt. Hạt trân châu lớn hơn hết thảy những hạt trước đó.
Cô vuốt ve hạt trân châu, thở dài.
Sở Vân Tú vươn tay xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh: "Sao cậu phải như vậy chứ, mình không đáng."
"Cậu đáng giá." Tô Mộc Tranh bướng bỉnh.
"Mình thực sự không đáng..."
"Đáng." Tô Mộc Tranh đỏ hồng hai mắt tranh chấp với cô, giống hệt chú thỏ nhỏ tức giận.
"Mình cũng chỉ là người bình thường thôi." Sở Vân Tú nhìn trân châu khắp giường, cười cười tự giễu, "Mình cảm thấy cuộc sống này quá vô nghĩa, mỗi ngày trôi đi đều giống nhau, vật tạo ra chỉ như cát chảy, một khi đã qua sẽ chẳng để lại gì."
"Mình không đáng giá như vậy, không đáng để cậu... thích như thế."
Tô Mộc Tranh kinh ngạc nhìn cô, nâng lên gò má cô, vì cô lau nước mắt.
Nàng muốn nói không phải.
Cậu là ánh sáng của mình.
Là viên kim cương mình đã tìm kiếm khắp nhân gian.
Là ánh sáng chói mắt mà mình mong cầu nhưng chẳng được.
Cậu sao có thể không đáng?
Cậu sao có thể thay mình nói không đáng?
Nhưng nàng thể thốt ra bất cứ lời nào.
Bởi Sở Vân Tú đã đẩy nàng ra, bình tĩnh lau đi nước mắt mình.
"Muộn rồi, cậu ngủ sớm chút đi."
---
Hôm ấy, Sở Vân Tú bỏ ra ngoài ngủ lúc nửa đêm.
Lúc cánh cửa khép lại, Tô Mộc Tranh tỉnh giấc. Nàng bế từng chú cún nhỏ ôm lên giường, cùng chúng sưởi ấm lẫn nhau.
Nàng thao thức suy nghĩ cả một đêm dài.
Hai bí mật đều đã sáng tỏ, nàng vẫn còn nhiều thứ muốn nói, ít nhất... Ít nhất hãy để nàng nói hết.
Hoặc là.
Nàng vuốt ve bờ môi mình.
Gọi là nghi thức theo đuổi cảm giác cũng được, là lưu lại một kỉ niệm cũng được, hoặc nói tự ý lợi dụng tình cảm đặc thù để mong cầu điều gì cũng được, Tô Mộc Tranh muốn nhận từ Sở Vân Tú một nụ hôn.
Một nụ hôn chân thực, một nụ hôn đổi bằng nước bọt và nhiệt độ cơ thể.
Nhưng không chỉ một đêm này.
Từ đêm hôm đó trở đi, Sở Vân Tú không trở về suốt một tuần lễ, tin nhắn gửi đi chỉ trả lại rằng công ty bận rộn nhiều việc.
Tô Mộc Tranh biết cô chỉ nói một nửa sự thật. Bận rộn là thực, nhưng nếu muốn trở về, không đến mức thực sự không thể. Nàng mở bọc thức ăn thú cưng ra, cho bốn đứa nhỏ háu đói ăn no, sau đó tự nấu một tô mì gói cho chính mình.
Nàng cứ như thế qua hết nửa tháng.
Nửa tháng sau, nàng gửi cho Sở Vân Tú một tin nhắn.
Bể bơi mở cửa, mình phải quay lại. Trong nhà còn cún con, cậu nhớ trở về.
Khi Sở Vân Tú về nhà, Tô Mộc Tranh đã rời đi.
Ban đầu cô còn tưởng rằng, chỉ là quay lại làm việc bình thường, giống như trước đây từng vậy. Nhưng nhờ sự nhạy cảm nào đó, cô ý thức được những thứ thiếu đi trong ngôi nhà này. Tô Mộc Tranh rất thông minh, những gì theo cặp sẽ không động đến, nàng chỉ cầm đi vài vật dụng nhất định.
Lúc đến khi đi đều không để lại chút dấu vết nào.
Sở Vân Tú bỗng hoảng hốt. Cô lái xe đến bể bơi tìm người, mới biết ba ngày trước Tô Mộc Tranh đã xin nghỉ việc.
Hai tiếng trước đoạn quảng cáo của Tô Mộc Tranh được công bố.
Chỉ trong năm phút trang chủ chính thức đã sập, ngay sau đó các thành phố lớn lần lượt căng lên những biển quảng cáo khổng lồ. Cô dám tự tin nói, chỉ cần trong một ngày, Tô Mộc Tranh sẽ xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Chỉ là.
Không còn nhìn thấy Tô Mộc Tranh nữa.
Cá thể chân thực kia.
Sở Vân Tú rùng mình. Trong xe cô đặt hai hộp quà, một là nước hoa cô mua trực tuyến lúc trước, một là sản phẩm cô quảng cáo lần này.
Cô chợt ý thức được, mình thậm chí còn chưa kịp nói với Tô Mộc Tranh tên loại nước hoa ấy.
Nước mắt nhân ngư.
Từ trong sâu thẳm, quảng cáo ấy đã chú định sẽ thuộc về Tô Mộc Tranh.
---
Mùi hương của nước mắt nhân ngư vô cùng đặc biệt.
Lớp đầu tiên nồng nàn đầy ngọt ngào, tựa như hoa quả thơm ngát, lại tinh tế tự nhiên. Đến hương giữa bỗng dưng chuyển đắng, lấy long đởm làm nền tảng, chẳng phải vị đắng bình thường, mà là cùng cực của đắng cay, từng tầng từng tầng toả hương, trầm nặng ngào ngạt. Đến nốt hương cuối chợt xuất hiện một vị mặn lạ lùng.
Sở Vân Tú kéo thấp vành nón rộng, vội bước trên hành lang.
Quảng cáo nước mắt nhân ngư đạt được thành công vang dội, nhưng cuộc sống và công việc chẳng bao giờ dừng ở một đỉnh cao nhất định. Đến cuối cùng con người cũng sẽ phải bước đến lụn bại, mà trước đó, ta vĩnh viễn sẽ là một con quay chạy ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nhanh hơn một chút, lại một chút nữa. Bị đánh đến đầm đìa máu chảy cũng đáng đời.
Cô ở trong phòng nghỉ hút một điếu thuốc. Tủ lạnh có kem li và rượu, đều là lựa chọn tốt, nhưng cô cảm thấy nôn nao trong dạ dày, chẳng thiết ăn uống gì. Những phương án hỗn loạn như bông tuyết quay cuồng trong đầu cô, mỗi cái đều chỉ là mảnh vụn, chẳng mảnh nào liên kết với nhau, tựa như cực kì căm ghét mà tách lìa ra, hận không thể khuất mắt nhau cả đời.
Cô nhớ đến Tô Mộc Tranh ôm mình từ sau lưng, nói cô suy nghĩ quá nhiều.
Giọng nói ngọt ngào pha chút nũng nịu, lần nào cũng như hơi nước ấm nóng thoải mái dễ chịu, xoa dịu đi những băn khoăn lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng.
Lúc tỉnh táo lại, Sở Vân Tú nhận ra mình đang ngửi cổ tay mình.
Nửa điếu thuốc cháy lẻ loi giữa không trung, cô dường như mất hết hứng thú với thuốc lá, bèn dụi tắt nó rồi ném vào thùng rác. Nhân loại quả thực đã luôn say mê mùi hương từ thưở xa xưa. Hương vị thân thuộc, mùi khói pháo hoa, không nhất định phải ngọt ngào, không nhất định phải dễ ngửi, có thể khiến người ngộp thở, có thể quá nồng nặc, thậm chí có thể đắng chát.
Nốt hương cuối mằn mặn thoảng đến chóp mũi.
Sở Vân Tú ngẩng đầu, thở dài.
Cô rất muốn khóc, nhưng cô hoàn toàn không hiểu. Đã rất lâu cô không khóc, kể từ năm mười chín tuổi rời khỏi nhà, đứng trên lớp băng nứt tự mình đi những bước đầu tiên. Ngoại trừ những lúc đầu óc không tỉnh táo và không thể kiểm soát bản thân, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt chân thật nào.
Trên sân khấu ngoài kia, luôn đầy ắp những người.
Mà thật ra...
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng chỉ trông được đến trần nhà trắng toát ngột ngạt. Nặng nề đè nén không gian sống, tựa như tảng đá thần trấn giữ thần thú cổ xưa, lạnh lùng, cứng nhắc, vĩnh viễn vô tình.
Ngón tay mềm mại của Tô Mộc Tranh từng lướt qua mái tóc cô.
Từng sợi từng sợi.
Bây giờ khi những mảnh dịu dàng nhỏ bé ấy biến mất, Sở Vân Tú mới sực nhận ra tấm lòng kia sâu nặng dường nào.
Chua, đắng, mặn.
Tựa như hơi nóng hun chết chính bản thân mình.