Ongoing [Kỳ Hội 2021][Sở Tô] Nhân Ngư

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#41

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#42
Câu hỏi: Trong 4 chương đầu của Nhân Ngư, Tô Mộc Tranh đã nhớ tới những hình ảnh/sự việc nào khi nghĩ về Sở Vân Tú? Hãy trích dẫn lại cả câu chứa hình ảnh/sự việc đó. Mỗi người chơi chỉ được trả lời một hình ảnh/sự việc.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#43
Lần đầu tiên Tô Mộc Tranh chứng kiến Sở Vân Tú rời khỏi mặt nước.​
Hệt như một rạn san hô đỏ xinh đẹp.​
Cô tháo kính và nón bơi xuống, xoã tung mái tóc đẫm nước, kiễng chân ra khỏi bể nhỏ.​

1 hình ảnh đây nhé hí hí hí

Số 64 nha.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#44
Câu hỏi: Trong 4 chương đầu của Nhân Ngư, Tô Mộc Tranh đã nhớ tới những hình ảnh/sự việc nào khi nghĩ về Sở Vân Tú? Hãy trích dẫn lại cả câu chứa hình ảnh/sự việc đó. Mỗi người chơi chỉ được trả lời một hình ảnh/sự việc.
Tô Mộc Tranh chống cằm nhìn cô bơi từ nơi nước cạn tới nơi nước sâu, giống như dõi theo cá cảnh nhiệt đới lượn vòng trong bể thuỷ sinh. Nàng ngắm tới mức ngơ ngẩn, thầm nghĩ Tết Nguyên Đán của loài người sắp đến, mình có nên nhập gia tuỳ tục mua ít đồ chúc mừng hay không.
90
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#45
Câu hỏi: Trong 4 chương đầu của Nhân Ngư, Tô Mộc Tranh đã nhớ tới những hình ảnh/sự việc nào khi nghĩ về Sở Vân Tú? Hãy trích dẫn lại cả câu chứa hình ảnh/sự việc đó. Mỗi người chơi chỉ được trả lời một hình ảnh/sự việc.
Tô Mộc Tranh không phải loại nhìn người qua tướng mạo, nhưng nàng thừa nhận bản thân yêu cái đẹp.​
Vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân thon dài của Sở Vân Tú ở dưới nước tựa như chiếc đuôi cá mĩ miều.​
77 :omtim
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#46
Sở Vân Tú mang giày cao gót nhỏ nhắn, xuất hiện cùng lễ phục màu đen. Cô đứng giữa đám đông, quyến rũ đắm say. Chẳng cần ánh đèn theo bước chân, cũng không phải khiến sân khấu vãng người, Tô Mộc Tranh ngẩng đầu, bỗng dưng đáy mắt chỉ còn lại vỏn vẹn một hình dáng.

Nàng chợt nghĩ người kia xa xôi như thế, lại rực rỡ đến vậy.

Tựa như một vì sao.

Yêu thích, si mê, ngoài tầm với.
Đẹp quớ :haha
Nhờ câu nì mà em đổ thuyền Sở Tôi rùi :dualeo
Em chọn số 65 ạ :pika
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#47
Xuyên qua khe hở hẹp như vực sâu, nàng trông đến cuối hành lang, Sở Vân Tú đang trò chuyện cùng một người đàn ông trẻ tuổi giàu có. Cô mỉm cười vén tóc rối ra sau tai, cố gắng làm như vô ý để lộ chiếc cổ thon dài, như loài thiên nga kiêu hãnh.
Cho em số 86 nhé ạ. :omtim
 

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#48
Chương 5

Lúc buổi quay chụp kết thúc, mọi người đều dự cảm được, đợt quảng cáo lần này chắc chắn sẽ gây sốt. Ngay cả đạo diễn cũng chẳng định quay chụp lại lần hai, Tô Mộc Tranh không cần phải gắng sức nữa. Anh nói, một quảng cáo thành công là một sản phẩm độc nhất. Không thể phục chế được, cũng không cần thêm thắt bất kì tình tiết nào.​

Vừa rời khỏi mặt nước, Tô Mộc Tranh liền nhận được những cái bắt tay đầy trịnh trọng.​

Có người chớp cơ hội nhét danh thiếp cho nàng, hỏi nàng có muốn hợp tác hay không.​

Sau một hồi ngơ ngác, rốt cuộc có đôi tay quen thuộc nắm lấy tay nàng. Sở Vân Tú tức giận kéo Tô Mộc Tranh ra khỏi vòng vây, không cho một ai xen vào giữa. Gót giày duỗi ra như lưỡi gươm sáng loáng, chẳng ai dám trái ý cản đường.​

Nhân ngư vừa được giải cứu xong lập tức bị quấn khăn lông đẩy vào phòng tắm.​

Sở Vân Tú dựa vào cửa phòng hút một điếu thuốc.​

Là loại bình thường cô vẫn thường dùng, nhưng chẳng biết vì sao hôm nay chẳng còn hứng thú gì.​

Tô Mộc Tranh cách một cánh cửa giật xuống viền ren, giọng nói nàng nghèn nghẹn như vỡ, dường như có chút buồn bực: "... Cái này rách có sao không?"​

"Cứ xé đi." Sở Vân Tú tán đi làn khói lơ lửng, "Rách vài mảnh vải thôi, cùng lắm mình đền cho bọn họ."​

"Vậy không hay lắm đâu." Tiếng sột soạt bên trong nhỏ đi một chút, có thể thấy Tô Mộc Tranh chậm tay lại. Sở Vân Tú gõ gõ cửa, giọng nói căng thẳng từ bên trong truyền ra: "Sao vậy?"​

"Đùa cậu thôi."​

"... Là sao?"​

"Loại chất liệu này một khi dính nước sẽ hỏng ngay, vốn chỉ dùng được một lần duy nhất." Sở Vân Tú thở ra một vòng khói, sau đó phất phất tay cho khói tan đi, "Cậu cứ yên tâm xé đi, không cần bồi thường đâu."​

Phía bên trong yên tĩnh ba giây, sau đó có người nghiêm túc gọi tên cô.​

"Sở Vân Tú."​

"Hửm?"​

"Cậu đúng là đồ quỷ."​

Sở Vân Tú cười thầm. Cô nhắm mắt lại, thả lỏng người tựa vào cửa hút nốt điếu thuốc trên tay. Phía sau là Tô Mộc Tranh đang tắm rửa. Trước mắt là bóng tối ngọt ngào đầy an toàn, không có giây phút nào thoải mái bằng lúc này.​

Thế nhưng ở bên kia cánh cửa, Tô Mộc Tranh thực ra đang khóc.​

Nàng che đi miệng mình nhưng không thể ngăn từng hạt trân châu rơi trên mặt đất.​

Mới đầu chỉ một hai hạt, còn có thể dùng tiếng nước chảy giấu đi, nhưng sau đó từng tiếng lanh canh riêng rẽ vang lên rõ mồn một. Tay chân nàng luống cuống, lòng bàn chân trượt một cái đâm thẳng vào góc tường phía trước, đau xanh cả mặt.​

Sở Vân Tú nhận ra có gì đó không ổn, bèn dụi tàn thuốc hỏi nàng làm sao vậy.​

Tô Mộc Tranh cố gắng hai lần mới phát hiện mình bị bong gân, không còn cách nào khác, đành phải làm liều.​
Nàng hít sâu một hơi, nói: "Mình có bí mật này muốn nói với cậu."​

"Bí mật gì?"​

"Mình là một nhân ngư."​

Khoảnh khắc cửa mở ra, Tô Mộc Tranh nhìn thấy nỗi kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt Sở Vân Tú.​

... Hoặc cũng có thể là từng hạt trân châu phản chiếu bên trong ấy.​


---​


"Đuôi của cậu đâu?"​

"Lúc lên bờ cơ thể tự thích ứng với mặt đất, sẽ không hiện ra."​

Tô Mộc Tranh nằm lì trên giường, mặc kệ Sở Vân Tú bận rộn bôi thuốc lên vết thương sau lưng nàng. Mùi thuốc quen thuộc bay đến bên mũi khiến nàng không khỏi nghĩ, eo của nàng đúng là gặp nạn vô số.​

Sở Vân Tú dán miếng cao thuốc lên lưng Tô Mộc Tranh, sau đó vất rác đi, cầm túi xách qua.​

Toàn bộ trân châu trong phòng tắm đều nằm trong đó, bấy giờ cô nghiêng túi một chút, trân châu lanh canh rơi đầy giường.​

"Có phải cậu nên giải thích với mình không?"​

"Nhân ngư khóc ra trân châu mà." Tô Mộc Tranh ôm eo, "Là hiện tượng tự nhiên."​

"Mình không nói chuyện đó." Sở Vân Tú nhíu mày. Cô quỳ gối lên mặt giường di chuyển tới, hai ba bước đè Tô Mộc Tranh ở bên giường, chỉ còn thiếu một cái chống tay lên tường là sẽ biến thành tư thế kabedon kinh điển, "Sao cậu lại khóc?"​

"Ừm..."​

Tô Mộc Tranh định lảng tránh cô.​

Sở Vân Tú càng lúc càng gần, đến khi chóp mũi chạm nhau, Tô Mộc Tranh rốt cuộc cảm thấy khó chịu. Nàng không muốn chỉ trong một ngày khai hết cả hai bí mật, nhất là cái kia không nên vạch trần cho thiên hạ biết.​

Nhưng mà, sự chấp nhất của Sở Vân Tú quả thực đáng sợ.​

Vì thế nàng cũng nghiêm túc theo, cuối cùng sau khi bị nhìn chăm chú, Tô Mộc Tranh cúi đầu.​

"Mình còn nghĩ là cậu biết..."​

"Biết chuyện gì?"​

"Mình thích cậu."​

"Mình cũng thích cậu mà." Sở Vân Tú nghiêng đầu.​

Tô Mộc Tranh bỗng thấy bực bội, hai tay nàng vươn lên vò vò những sợi tóc rối.​

"Không phải..." Nàng sốt ruột, "Mình thích cậu, không phải muốn làm bạn cả một đời, không phải hứa hẹn giúp đỡ nhau, không phải, không phải... Mình..."​

Nàng nghẹn ngào, ngước mặt lên.​

"Mình thích cậu, thích như thể trên thế giới chỉ còn lại một mình cậu mà thôi."​

"Cậu là ưu tiên hàng đầu của mình."​

"Mình có thể cho cậu hết thảy mọi thứ.”​

Khi nàng nói xong lời cuối cùng, một giọt nước mắt rơi xuống. Sở Vân Tú vô thức đưa tay đón lấy nó, giọt nước chảy vào lòng bàn tay nặng trĩu thành hạt. Hạt trân châu lớn hơn hết thảy những hạt trước đó.​

Cô vuốt ve hạt trân châu, thở dài.​

Sở Vân Tú vươn tay xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh: "Sao cậu phải như vậy chứ, mình không đáng."​

"Cậu đáng giá." Tô Mộc Tranh bướng bỉnh.​

"Mình thực sự không đáng..."​

"Đáng." Tô Mộc Tranh đỏ hồng hai mắt tranh chấp với cô, giống hệt chú thỏ nhỏ tức giận.​

"Mình cũng chỉ là người bình thường thôi." Sở Vân Tú nhìn trân châu khắp giường, cười cười tự giễu, "Mình cảm thấy cuộc sống này quá vô nghĩa, mỗi ngày trôi đi đều giống nhau, vật tạo ra chỉ như cát chảy, một khi đã qua sẽ chẳng để lại gì."​

"Mình không đáng giá như vậy, không đáng để cậu... thích như thế."​

Tô Mộc Tranh kinh ngạc nhìn cô, nâng lên gò má cô, vì cô lau nước mắt.​

Nàng muốn nói không phải.​

Cậu là ánh sáng của mình.

Là viên kim cương mình đã tìm kiếm khắp nhân gian.

Là ánh sáng chói mắt mà mình mong cầu nhưng chẳng được.

Cậu sao có thể không đáng?

Cậu sao có thể thay mình nói không đáng?

Nhưng nàng thể thốt ra bất cứ lời nào.​

Bởi Sở Vân Tú đã đẩy nàng ra, bình tĩnh lau đi nước mắt mình.​

"Muộn rồi, cậu ngủ sớm chút đi."​


---​


Hôm ấy, Sở Vân Tú bỏ ra ngoài ngủ lúc nửa đêm.​

Lúc cánh cửa khép lại, Tô Mộc Tranh tỉnh giấc. Nàng bế từng chú cún nhỏ ôm lên giường, cùng chúng sưởi ấm lẫn nhau.​

Nàng thao thức suy nghĩ cả một đêm dài.​

Hai bí mật đều đã sáng tỏ, nàng vẫn còn nhiều thứ muốn nói, ít nhất... Ít nhất hãy để nàng nói hết.​

Hoặc là.​

Nàng vuốt ve bờ môi mình.​

Gọi là nghi thức theo đuổi cảm giác cũng được, là lưu lại một kỉ niệm cũng được, hoặc nói tự ý lợi dụng tình cảm đặc thù để mong cầu điều gì cũng được, Tô Mộc Tranh muốn nhận từ Sở Vân Tú một nụ hôn.​

Một nụ hôn chân thực, một nụ hôn đổi bằng nước bọt và nhiệt độ cơ thể.​

Nhưng không chỉ một đêm này.​

Từ đêm hôm đó trở đi, Sở Vân Tú không trở về suốt một tuần lễ, tin nhắn gửi đi chỉ trả lại rằng công ty bận rộn nhiều việc.​

Tô Mộc Tranh biết cô chỉ nói một nửa sự thật. Bận rộn là thực, nhưng nếu muốn trở về, không đến mức thực sự không thể. Nàng mở bọc thức ăn thú cưng ra, cho bốn đứa nhỏ háu đói ăn no, sau đó tự nấu một tô mì gói cho chính mình.​

Nàng cứ như thế qua hết nửa tháng.​

Nửa tháng sau, nàng gửi cho Sở Vân Tú một tin nhắn.​

Bể bơi mở cửa, mình phải quay lại. Trong nhà còn cún con, cậu nhớ trở về.

Khi Sở Vân Tú về nhà, Tô Mộc Tranh đã rời đi.​

Ban đầu cô còn tưởng rằng, chỉ là quay lại làm việc bình thường, giống như trước đây từng vậy. Nhưng nhờ sự nhạy cảm nào đó, cô ý thức được những thứ thiếu đi trong ngôi nhà này. Tô Mộc Tranh rất thông minh, những gì theo cặp sẽ không động đến, nàng chỉ cầm đi vài vật dụng nhất định.​

Lúc đến khi đi đều không để lại chút dấu vết nào.​

Sở Vân Tú bỗng hoảng hốt. Cô lái xe đến bể bơi tìm người, mới biết ba ngày trước Tô Mộc Tranh đã xin nghỉ việc.​

Hai tiếng trước đoạn quảng cáo của Tô Mộc Tranh được công bố.​

Chỉ trong năm phút trang chủ chính thức đã sập, ngay sau đó các thành phố lớn lần lượt căng lên những biển quảng cáo khổng lồ. Cô dám tự tin nói, chỉ cần trong một ngày, Tô Mộc Tranh sẽ xuất hiện ở khắp mọi nơi.​

Chỉ là.​

Không còn nhìn thấy Tô Mộc Tranh nữa.​

Cá thể chân thực kia.​

Sở Vân Tú rùng mình. Trong xe cô đặt hai hộp quà, một là nước hoa cô mua trực tuyến lúc trước, một là sản phẩm cô quảng cáo lần này.​

Cô chợt ý thức được, mình thậm chí còn chưa kịp nói với Tô Mộc Tranh tên loại nước hoa ấy.​

Nước mắt nhân ngư.​

Từ trong sâu thẳm, quảng cáo ấy đã chú định sẽ thuộc về Tô Mộc Tranh.​


---​


Mùi hương của nước mắt nhân ngư vô cùng đặc biệt.​

Lớp đầu tiên nồng nàn đầy ngọt ngào, tựa như hoa quả thơm ngát, lại tinh tế tự nhiên. Đến hương giữa bỗng dưng chuyển đắng, lấy long đởm làm nền tảng, chẳng phải vị đắng bình thường, mà là cùng cực của đắng cay, từng tầng từng tầng toả hương, trầm nặng ngào ngạt. Đến nốt hương cuối chợt xuất hiện một vị mặn lạ lùng.​

Sở Vân Tú kéo thấp vành nón rộng, vội bước trên hành lang.​

Quảng cáo nước mắt nhân ngư đạt được thành công vang dội, nhưng cuộc sống và công việc chẳng bao giờ dừng ở một đỉnh cao nhất định. Đến cuối cùng con người cũng sẽ phải bước đến lụn bại, mà trước đó, ta vĩnh viễn sẽ là một con quay chạy ngày đêm không ngừng nghỉ.​

Nhanh hơn một chút, lại một chút nữa. Bị đánh đến đầm đìa máu chảy cũng đáng đời.​

Cô ở trong phòng nghỉ hút một điếu thuốc. Tủ lạnh có kem li và rượu, đều là lựa chọn tốt, nhưng cô cảm thấy nôn nao trong dạ dày, chẳng thiết ăn uống gì. Những phương án hỗn loạn như bông tuyết quay cuồng trong đầu cô, mỗi cái đều chỉ là mảnh vụn, chẳng mảnh nào liên kết với nhau, tựa như cực kì căm ghét mà tách lìa ra, hận không thể khuất mắt nhau cả đời.​

Cô nhớ đến Tô Mộc Tranh ôm mình từ sau lưng, nói cô suy nghĩ quá nhiều.​

Giọng nói ngọt ngào pha chút nũng nịu, lần nào cũng như hơi nước ấm nóng thoải mái dễ chịu, xoa dịu đi những băn khoăn lạnh lẽo đang dâng lên trong lòng.​

Lúc tỉnh táo lại, Sở Vân Tú nhận ra mình đang ngửi cổ tay mình.​

Nửa điếu thuốc cháy lẻ loi giữa không trung, cô dường như mất hết hứng thú với thuốc lá, bèn dụi tắt nó rồi ném vào thùng rác. Nhân loại quả thực đã luôn say mê mùi hương từ thưở xa xưa. Hương vị thân thuộc, mùi khói pháo hoa, không nhất định phải ngọt ngào, không nhất định phải dễ ngửi, có thể khiến người ngộp thở, có thể quá nồng nặc, thậm chí có thể đắng chát.​

Nốt hương cuối mằn mặn thoảng đến chóp mũi.​

Sở Vân Tú ngẩng đầu, thở dài.​

Cô rất muốn khóc, nhưng cô hoàn toàn không hiểu. Đã rất lâu cô không khóc, kể từ năm mười chín tuổi rời khỏi nhà, đứng trên lớp băng nứt tự mình đi những bước đầu tiên. Ngoại trừ những lúc đầu óc không tỉnh táo và không thể kiểm soát bản thân, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt chân thật nào.​

Trên sân khấu ngoài kia, luôn đầy ắp những người.​

Mà thật ra...​

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng chỉ trông được đến trần nhà trắng toát ngột ngạt. Nặng nề đè nén không gian sống, tựa như tảng đá thần trấn giữ thần thú cổ xưa, lạnh lùng, cứng nhắc, vĩnh viễn vô tình.​

Ngón tay mềm mại của Tô Mộc Tranh từng lướt qua mái tóc cô.​

Từng sợi từng sợi.​

Bây giờ khi những mảnh dịu dàng nhỏ bé ấy biến mất, Sở Vân Tú mới sực nhận ra tấm lòng kia sâu nặng dường nào.​

Chua, đắng, mặn.​

Tựa như hơi nóng hun chết chính bản thân mình.​


TBC

Chị @Gingitsune sinh nhật vui vẻ ạ. :x
 
Last edited:

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#49
Chương 6

Cuộc sống này chưa từng vì mất đi ai mà ngừng chảy.​

Sở Vân Tú kiêu hãnh tham gia các buổi họp thường niên. Váy dài rực lửa lộ lưng trần, lớp son trên môi màu đỏ gạch, đuôi mắt ánh lên sát khí bức người. Cô mang đôi giày cao gót 13 cm mà đơn vị hợp tác tài trợ, vững vàng đứng thẳng giữa bốn bề chao đảo.​

Khi chụp đèn trên cao, tiếng người cười nói và ánh đèn flash cùng nhau lắng đi, cô vẫn cùng những đồng nghiệp khác đứng uống rượu trong bóng tối.​

Trên màn ảnh khổng lồ trình chiếu tác phẩm nổi bật trong hai năm qua của công ty, đến sau cuối nước mắt nhân ngư của Tô Mộc Tranh mới xuất hiện. Ánh đèn toàn hội trường run rẩy, một mạt sáng yếu ớt lạnh lẽo trồi lên khỏi mặt nước. Sở Vân Tú đứng giữa biển người nhìn Tô Mộc Tranh bơi đến gần, dáng hình càng lúc càng lớn, thế nhưng vĩnh viễn cách xa mình hơn mười mét.​

Là thực tế và hình chiếu, là hiện tại và quá khứ, là nhân loại ích kỉ hẹp hòi và nhân ngư lệ hoá thành châu.​

Là vực thẳm chia cắt.​

Sâu thấu xương tuỷ, buồn đau trắng máu.​

Sở Vân Tú hớp một ngụm rượu, đoạn phim chiếu đến cuối cùng, ánh đèn chợt bật mở. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và khen ngợi, cô bị quây giữa đám người, khôn khéo tiếp lời cùng nụ cười như diễn, vừa khiếm tốn vừa phóng khoáng. Đủ làm nên thương hiệu công ty.​

Người người đến nâng li chúc mừng, xung quanh đầy ắp mùi hương nước mắt nhân ngư.​

Lớp đầu quấn lấy lớp sau, vừa đắng vừa mặn lại thêm tanh tưởi. Sở Vân Tú nhẫn nại đối phó với mười mấy người, đến khi li rượu cạn đáy, cô mới tìm được cớ rời đi nơi luyện ngục đầy nhục dục này, tự nhốt mình trong phòng riêng ở nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.​

Dù mùi hương có thơm đến đâu, lạm dụng thì cũng trở nên thô tục.​

Cô rút khăn giấy lau sạch những thứ dính trên người, khi soi gương trang điểm chỉ cảm thấy trên mặt toàn những vết xước nông sâu, phấn tạo khối đắt đến đâu cũng chẳng che đậy nổi. Vì thế cô cười cười, dứt khoát trát thêm nhiều mảng phấn hơn. Giả cũng đã giả, cô không ngại càng trắng trợn giả tạo.​

Một màn kẻ xướng người bè này, dù cô có dị hợm thì cũng không thiếu kẻ khen là sáng tạo.​

Cần gì phải để tâm?​


---​


Đến khi tiệc tàn, Sở Vân Tú khoát áo khoác trốn vào một góc hẻo lánh. Vầng trán tựa trên cửa sổ xe khẽ hướng xuống mặt đất. Chẳng biết ngoài kia mưa đổ tự bao giờ, đèn đường lác đác thành từng mảnh vỡ ánh sáng, mơ hồ như những vì sao rơi xuống nơi chân trời.​

Cô đưa tay gõ gõ lên cửa sổ, bỗng nở nụ cười ngốc nghếch. Ông chủ kiêm bạn tốt lâu năm dùng hết sức kéo cô ra khỏi xe, dẫn cô lên toà cao ốc. Sở Vân Tú cười cười sao anh giết người giấu xác rành rọt thế, quen tay rồi phải không. Ông chủ cũng chẳng nể mặt mà trêu lại cô ăn nhiều quá rồi, nên kiêng khem đi. Chọc cười hồi lâu thì yên ắng trở lại, cuối cùng, ông chủ rút ra một điếu thuốc đưa tới.​

"Cô có tâm sự."​

Một mồi lửa cam hồng.​

Sở Vân Tú theo phản xạ bắt lấy, từng thớ thịt nơi đầu ngón tay bị phỏng đến phát run. Cô nhấn hai ba cái, vặt điếu thuốc thành mấy mảnh, chẳng thèm nhìn tới ông chủ đang xuýt xoa điếu thuốc đắt muốn chết, lạnh lùng vung tay đuổi khách. Người đàn ông lịch thiệp mặc âu phục khổ sở rời đi, trước khi cửa thang máy đóng lại, hắn nhìn thấy Sở Vân Tú vừa rồi còn tỉnh táo giờ đã trở nên thất thần.​

"Nhà tôi cấm hút thuốc."​

"Là cậu ấy quy định như thế."​

Có một số chuyện đã định người ngoài cuộc không thể xen vào. Sở Vân Tú ngẩn ngơ ngoài cửa nhà, bị gió thổi lạnh mới bừng tỉnh. Những gì nổi lên, chìm xuống, không thể nói thành lời đều vụt tắt tan tành. Cô mở cửa, tay đánh rơi cả chìa khoá, mang giày cao gót bắt đầu công việc hằng ngày của mình ở nhân gian phàm trần. Bốn đứa trẻ miệng còn hôi sữa chen chúc nhau nhào tới, cô né sang một bên theo thói quen, lấy hộp thức ăn chia đều thành bốn phần.​

Thời gian Tô Mộc Tranh không ở đây, cô vẫn hoàn thành những việc khó như lên trời thế này.​

Một cây làm chẳng lên non là hoàn toàn sai trái. Một cây che trời, trước nay chỉ có mình nó mà thôi.​

Làm gì có chuyện có đôi có cặp?​

Đêm hôm ấy Sở Vân Tú nằm mơ, mơ thấy một bức tượng bị đập nát, máu tuôn như nước. Có bông hoa nở trong làn nước ấy, khe khẽ lay động, nhuỵ hoa rơi lả tả. Mỗi nhuỵ hoa như một chiếc chuông bạc, ở nơi sâu thẳm dẫn dắt cô bước theo tiếng chuông ngân nga, đi đến điểm tận cùng.​

Ở đó có mộng tưởng và tình yêu của ngươi.

Một làn gió thổi tới, cảnh tan như cát chảy.​

Sở Vân Tú tỉnh giấc, cô ôm chăn cười giễu. Mộng tưởng và tình yêu? Mộng đã đem đi kinh doanh, yêu chẳng ai thèm để mắt, là tình trạng rất đỗi bình thường thời nay. Toàn những tình tiết đã cũ mèm, ai quá thật lòng sẽ luôn chịu thua thiệt. Cô cười đến mức không đứng dậy nổi, cho nên rời giường trễ hơn bình thường đến năm phút. Lúc sắp xếp lại giường, trong chăn rơi ra hạt trân châu.​

Lạch cạch một tiếng, biến mất không còn tăm tích.​


---​


Lúc đi làm ông chủ khuyên cô nên nghỉ ngơi đi, tránh phạm phải sai lầm lớn, cô là nhân viên ưu tú hằng năm hiếm thấy của công ty đấy. Vẫy vùng trong máu, tham công tiếc việc. Một bên Sở Vân Tú là ly cà phê tăng gấp ba định lượng còn đổ thêm kem sữa, một bên thì tay gõ bàn phím lạch cạch rung cả bàn.​

Ông chủ do dự một chốc, quyết định không rút phích cắm ra. Hắn nhìn Sở Vân Tú nâng cái li trộn nửa cà phê nửa dầu mỡ kia lên, hắng giọng.​

"Sợ tôi chết à?"​

... Sau đó cô bị hắn quở trách.​

Sở Vân Tú vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, đôi tay không hề ngừng lại, làm người ta nghi ngờ không rõ dưới cường độ làm việc như vậy sẽ hư mấy cái bàn phím đây.​

"Con người sao dễ chết vậy chứ?" Cô đeo mắt kính lọc ánh sáng xanh màu đen, môi tô qua loa màu son phớt hồng dịu dàng động lòng người, nhìn thì vô hại, nhưng chẳng hiểu sao càng nguy hiểm hơn, "Hơn nữa, mất mấy trăm nghìn năm tiến hoá đến hiện tại, dù sao cũng phải chết có ý nghĩa."​

"Ví dụ như?"​

Sở Vân Tú không trả lời câu hỏi đó.​

Lúc chạng vạng tối rốt cuộc cô bị lôi khỏi văn phòng, đính kèm thêm bữa cơm tình cảm của ông chủ và cả đồ ăn vặt từ các thành viên trong tổ. Độc đáo nhất phải kể tới phần bánh kem nhỏ tự làm, đen thui khét lẹt hệt như cục than, bị ông chủ lặng lẽ nhét sâu vào trong túi đồ ăn vặt.​

Sở Vân Tú có lí do để tin tưởng, ông nội này muốn đầu độc chết mình.​

Có điều cô chỉ gặm hai củ cà rốt to bằng đốt ngón tay, mấy ngày liền uống rượu và cà phê đã phá huỷ khẩu vị bình thường của cô. Cô không nhớ rõ từ năm tháng nào mình đã ngừng bị thu hút bởi đồ ăn bình thường. Sắc trời dần ảm đạm, Sở Vân Tú dừng xe ở cửa tiểu khu. Nắng chiều tản mát rơi, bóng cây đong đưa như biển lửa rực rỡ vàng óng.​

Nước và lửa, bỗng dưng cô muốn đi bơi.​

Áo tắm để ở trong xe, thẻ thường niên đã vơi gần một nửa, khi cho mấy đứa nhỏ ăn xong thì trời đã tối hẳn. Chờ đến khi cô tới, trong bể chỉ còn vài bóng người. Áo tắm đỏ rực không ngờ lại rộng ra một chút, cô buộc chặt nó lại rồi tự mình chìm xuống đáy bể.​

Bơi đã thành bản năng, làn nước vuốt ve làn da cô, mang đến cái lạnh dịu dàng đã lâu không gặp. Sở Vân Tú mở mắt nhìn dòng nước trôi đi, từng giây từng phút lạc lối trong làn nước như ruột gan rối bời. Giữa lúc hốt hoảng, cô nhìn thấy một đàn cá lưng bạc bơi trong nước. Cô vươn tay muốn chặn chúng lại. Vô số âm thanh kẹt nơi cổ họng, một giấc mộng chợt đến trong lúc hô hấp rối loạn, thân thể nặng trĩu chìm vào đáy nước.​

Sở Vân Tú dang rộng hai tay, bỗng dưng nghe thấy tiếng máy móc ghỉ sét cũ kĩ rất gần mình. Nó phát ra từ bên trong cơ thể cô. Nước hồ ọc lên xoang mũi, cô nhìn thấy bờ gần ngay trước mắt, chỉ cách cái với tay một khoảng nhỏ. Cô bình tĩnh vươn tay, đầu ngón tay chỉ lửng lơ một centimet, rơi hẫng xuống.​

Cô không còn chỗ nào để bấu víu vào nữa.​

Có âm thanh vang lên trong trí óc, dày đặc hơn cả bong bóng ùng ục dưới nước.​

Đừng giãy giụa lung tung, bình tĩnh lại, đừng cử động.

Sở Vân Tú thả lỏng toàn thân, không còn cựa quậy thiếu mục đích nữa. Cô với đến mặt bờ trước mặt, một lần lại một lần, nước tràn vào mũi miệng mỗi lúc một đầy hơn.​

Bình tĩnh, cô không ngạt thở, là do nồng độ CO2 tăng cao nên mới gặp ảo giác. Dưỡng khí vẫn đủ, không cần phải thở.

Cô mở to miệng hô hấp, nước ào ào đổ vào khí quản và phổi. Lạnh lẽo, đầy ắp, ùn ứ. Giống hệt đệm làm mát dùng để hạ nhiệt độ vào mùa hè, sau khi hút đủ nước, sẽ càng nặng thêm.​

Không sao đâu, ở đây là bể bơi, sẽ có người đến cứu ngay.

Nhưng không có ai đến cứu cô.​

Tô Mộc Tranh không đến, nhân viên cứu hộ cũng không, không một ai đến cả.​

Cô bị bỏ lại dưới vực nước nhân tạo màu lam, càng lúc càng chìm sâu. Sợi tóc đen búi trong nón bơi thoát ra ngoài, dập dờn, thõng dài, tựa như tảo biển mọc lộn xộn. Cô ngừng giãy giụa, hai tay thõng cao, không còn chống lại vận mệnh nữa. Cô nhớ thực ra mình vẫn có thể đấu tranh, nhưng lại không còn lí do nào cả.​

Vô lý làm sao, vào lúc chết, cô lại chẳng lưu luyến thế giới này.​

Cô chỉ sợ chết chìm.​

Trong tất cả các kiểu chết, cô ghét nhất chết chìm. Lực ép của nước lúc cận kề cái chết mang đến đau đớn vạn lần. Ở giây phút cuối cùng, trong một khắc trấn tĩnh giữa cơn mê man, cô dang rộng cánh tay, hệt như con cá sống giãy trên mặt thớt. Cô vịn lấy mặt bờ, leo lên. Thế giới như đóng băng kia xa lìa cô. Sở Vân Tú không nhịn nổi ho điên cuồng, lúc cúi đầu, cô nhìn thấy chất lỏng như rượu nhỏ xuống từng giọt, tụ thành một bãi nước màu huyết dụ.​

Rốt cuộc cũng có người chú ý đến cô.​

Vũng nước đọng kia chính là máu đỏ.​

Cô tự cắn chính mình, vết thương chạy dọc khắp vòm miệng.​


---​


Những ngày sau đó rốt cuộc Sở Vân Tú cũng đường hoàng sử dụng số ngày nghỉ phép mình tích luỹ mấy năm qua. Cô nằm viện hết một tối mới về nhà, còn nhận được một mớ canh gà hầm hay mấy lời thăm hỏi đầy trêu chọc. Đủ loại công thức, đủ loại cách nấu, khiến cô không khỏi nhớ tới mùi vị mình quen thuộc suốt những năm qua.​

Có điều mấy câu hỏi thăm dồn dập một trận, cuối cùng chỉ còn sót lại lặng im.​

Sở Vân Tú dự định tìm một số việc để làm, vì thế cô quyết định bắt đầu dọn dẹp. Lý do là bởi chuyện này quá đơn giản. Tuy nhiên ngay lúc mới bắt đầu cô đã vấp phải khó khăn. Trong tủ quần áo treo đủ loại quần áo, cô lôi hết ra, thậm chí còn tìm thấy chiếc áo thun hồi cấp ba mình mặc. Bây giờ ướm lên người, quả thực quá rộng, cô thậm chí có thể chui ra từ cổ áo.​

Cô nhớ Tô Mộc Tranh đã từng chui vào cái áo này, còn nảy ra sáng kiến lấy tay áo thắt thành cái nơ con bướm, tạo ra một chiếc váy ngực.​

Thế là lí do để vứt bỏ một bộ quần áo cũng chẳng thành.​

Cô từ bỏ tủ quần áo lộn xộn, chuyển hướng sang bàn đọc sách. Mới đầu rất thuận lợi, giấy lộn, bút hết mực cô đều thoải mái vứt hết đi. Đến lúc đụng phải mấy bản thiết kế dang dở, phần ghi chú viết tay những ý tưởng rải rác thì cô lại bắt đầu rơi vào vòng lẩn quẩn không hồi kết. Đúng là... Bây giờ cô không có khả năng đem hết mười bảy mười tám cái phương án này ra sử dụng, thôi kệ đi... Quả thực vẫn có vài cái rất có ý vị.​

Sở Vân Tú bỏ qua bàn đọc sách, quyết tâm đi chiến đấu với cái tủ đầu giường.​

Cuối cùng chiếc tủ cạnh giường này mới là vấn đề khó khăn nhất. Cô giở ra một quyển sổ viết tay. Đây là cuốn sổ cô mua từ rất lâu, bìa ngoài bằng da trâu, phong cách giấy cứng cổ điển, phối cùng bút lông chim khắc hoa. Cô mua nó hồi còn đi học, trong lòng còn tự nhủ phải là thứ gì đặc biệt quan trọng lắm cô mới viết vào trong này, chứ không phải mua về để nó đóng bụi suốt đời.​

Nhưng mua thì vẫn mua, lại còn có dấu tích.​

Sở Vân Tú hít một hơi sâu, lật trang sổ ra. Bên trong chi chít những ghi chú, còn có ảnh đồ ăn được cắt ra. Thời điểm cô đang làm thiết kế đến sứt đầu mẻ trán, cô tìm thấy một chú cá nhỏ.​

Là con đường mà cô muốn đưa Tô Mộc Tranh đi.​

Bây giờ chẳng còn cần đến nữa.​

Cô bình tĩnh suy xét lại, sau đó cất sổ về chỗ cũ.​

Buổi chiều cuối cùng cô nhịn không được, ôm chai rượu ngọt, quấn chăn bông, vùi mình trên ghế salon xem phim tài liệu. Bộ thứ nhất nói tới biển cả, bộ thứ hai đề cập quá trình tiến hoá của loài cá, bộ thứ ba kể về rạn san hô, bộ thứ tư là cá nhà táng,... Cô chiến đấu với những bộ phim nửa ngày trời mới từ bỏ, thuận tay mở một bản nhạc thư giãn giúp ngủ ngon.​

Tiếng sóng biển rì rào gột rửa, Sở Vân Tú nghiêng người nằm trên salon. Từng bé cún con cố gắng leo lên, cuối cùng làm ổ cạnh chân cô.​

Ngoài cửa sổ dường như lại đổ mưa.​

Có chú cún nhỏ ư ử hai tiếng, Sở Vân Tú ôm nó dụi vào lòng.​

Cô cất tiếng.​

"Hay là nhóc gọi Tô Mộc Tranh đi."​


TBC

Sản phẩm thuộc project Đội Trưởng x Đội Trưởng
Nhất Kỳ Nhất Hội
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook