Hôm nay bàn với
@Lãi về Đường Nhu, nói một chút về cô gái này.
Trong ấn tượng của mình, Đường Nhu có thể tả bằng từ "ngầu", từ mà trong Toàn Chức, tôi chỉ dùng cho Diệp, Hàn, Tôn và Hoàng.
Nếu ở ngoài đời, Đường Nhu chắc chắn là một cô gái mà tôi muốn làm bạn làm.
Xét điều kiện của Đường Nhu, đẹp mù mắt già trẻ lớn bé, giàu nứt tường đổ vách, là thiên kim du học về; một cô gái với đầy đủ điều kiện như vậy mà không những không chảnh, mà còn rất khảng khái, phóng khoáng, có cá tính, có chính kiến, đã xác định mục tiêu sẽ cố gắng đến cùng.
Đường Nhu chưa từng vì điều kiện của Hưng Hân kém than thở hay vung tay "bao thầu". Điều kiện Hưng Hân khó khăn, cô như mọi thành viên của Hưng Hân khác, ở lại, cố gắng bản thân, xây dựng chiến đội. Khi gặp khó khăn, bị dư luận chỉa mũi nhọn cũng không ba mình nhúng tay can thiệp vào công việc của cô. Không phải vì Đường Nhu khiêm tốn, chỉ là Đường Nhu không cho rằng điều kiện của bản thân khiến cô trở nên ưu tú, có đặc quyền hơn người khác.
Đường Nhu không e ngại việc giới thiệu từng thành viên của Hưng Hân cho ba mình, không có ý giấu diếm gia thế tốt, không khó xử khi lúc mới đầu bị mọi người chọc là "thiên kim", cũng nhờ thái độ đó, Trần Quả và các thành viên của Hưng Hân rất nhanh chóng thu lại khoảng cách với Đường Nhu, hiểu rằng cô cũng như, không có gì khác biệt.
Không nhắc tới không có nghĩa là cô né tránh, phủ nhận gia đình mình, khi Phương Duệ đến Hưng Hân đàm phán, Trần Quả cho Phương Duệ biết gia thế của mình, Đường Nhu cũng không ngăn cản hay khó chịu về hành động đó. Đường Nhu không bị xuất thân của mình chi phối, cô chỉ là mình, dùng hành động để người khác tự hiểu.
Đường Nhu thực tâm đối tốt và trân trọng Trần Quả, khi biết mình vô tâm bỏ quên Trần Quả vì Vinh Quang liền rủ Trần Quả đi dạo phố, nghe Trần Quả kể chuyện, than thở để bù lại. Từ lần đầu gặp, Đường Nhu chưa từng tỏ ra có chút khinh thường hay né tránh "thành phần chợ búa" như Bánh Bao và Ngụy Sâm. Đường Nhu không hẳn là dễ gần, nhưng cô không phải kiểu người xa cách, lánh đời, thích trông mặt mà bắt hình dong.
Đường Nhu có cá tính rất mạnh, đây là điều làm tôi ấn tượng với Đường Nhu nhất trong các nhân vật nữ của Toàn Chức, hơn cả Mộc Tranh và Trần Quả. Đường Nhu không thích chuyện dễ dàng, lúc đầu cô không thích Vinh Quang vì chưa gặp được người đánh bại cô, khơi đậy tinh thần chiến đấu của Vinh Quang. Chỉ cầ cho Đường Nhu một đối thủ, một mục tiêu để cô theo đuổi, bất kể mục tiêu đó ngoài tầm với cỡ nào, Đường Nhu cũng sẽ ra sức đuổi theo, không một giây ngừng nghỉ.
Khi chưa biết, vừa bắt đầu tìm hiểu về Vinh Quang, mục tiêu của Đường Nhu đã là Diệp Tu- người mạnh nhất. Ngay cả khi biết Diệp Tu là ai rồi, mục tiêu của cô vẫn chưa từng thay đổi, thậm chí còn mơ xa hơn, lấy quán quân làm mục tiêu để thẳng tiến. Đọc vào ai cũng thấy cô mơ viễn vông, chỉ nói miệng là giỏi, không biết tự lượng sức mình. Nhưng khi cho Đường Nhu đủ thời gian, không phải cô đã dần chứng minh đc lời mình sao? Chọi ngang cơ với các đại thần, trở thành tay đấm chính của Hưng Hân, Tân binh xuất sắc nhất mùa 10, 1 chấp hai rồi một chấp 3, cả chung kết cũng tiến vào rồi. Đó chính là cái vả mạnh nhất cho những người từng nghi ngờ khả năng của Đường Nhu.
Phải nói, Đường Nhu thật sự thích hợp để làm một tuyển thủ, tốc độ tay khổ luyện từ bao năm chơi đàn, tinh thần theo đuổi mục tiêu không ngừng của cô và đặc biệt là tốt chất tâm lí cực kì tốt.
Đường Nhu không sợ thất bại, cô chỉ không muốn thất bại, ngã một lần lại đứng lên một lần, lần sau lại mạnh hơn lần trước, thất bại không cản bước Đường Nhu, đó là động lực của cô. Chưa đạt được mục tiêu, Đường Nhu sẽ không bỏ cuộc.
Nói cá tính mạnh, không thể không nhắc đến việc 1 chấp 3 của Đường Nhu.
Đây là tình tiết làm Đường Nhu bị vô số người ghét và ném đá, nhưng tôi thì ngược lại, vì chi tiết này mà ấn tượng tốt với cô. Tôi không nói nó đúng hay sai, chỉ nói tôi thích chi tiế này.
Dù là thể thao điện tử, thì đó vẫn là thể thao. Vì sao nhiều người lại đam mê thể thao đến vậy?
Đó là vì sự máu lửa của nó. Không máu lửa, không nhiệt huyết sao gọi là thể thao? Chưa đến cuối cùng, chưa biết được kết quả.
Đường Nhu cảm thấy mình làm được, cảm thấy mình sẽ chiến thắng? Tại sao không thể nói mình sẽ thắng?
Đây là thể thao, Đường Nhu là tuyển thủ, không phải làm bình hoa di động mà phải cẩn trọng từng lời nói, từng câu chữ. Trong thể thao, tự tin không sai. Như Lãi bàn với Ú, đã là vận động viên thì sẽ hướng tới quán quân, tới huy chương vàng, tới phá kỉ lục, trong thể thao, tự tin không bao giờ sai.
Chẳng phải trước khi ra sân đội nào cũng nói mình sẽ chiến thắng sao? Phóng vấn vận động viên, có ai nói mình ko nghĩ đến huy chương vàng? Chưa ra sân mà đã không dám nghĩ mình thắng thì còn đánh đấm cái quần gì nữa.
Thâth sự lúc Nhu tuyên bố, tự nhiên thấy cô gái này ngầu gì đâu.
Ngay cả khi lúc Đường Nhu nuốt lời, không giải nghệ, tôi vẫn không thấy khó chịu với cô gái ấy. Vẫn câu nói lúc nãy, tôi không nói hành động đó đúng hay sai, nhưng hành động đó làm cảm nhân vật này hơn.
Người trẻ thường chịu áp lực kém, dễ bị những thứ không đâu chi phối suy nghĩ và cảm xúc rồi tự làm mình lạc lối. Đường Nhu lại khác, thứ không quan trọng sẽ không cách nào chạm tới được cô. Nó không hẳn là ưu điểm, càng không hẳn là khuyết điểm, nhưng nó đã tạo nên màu sắc riêng của Đường Nhu, tạo nên con người cô, giúp cô chống chọi lại "bão dư luận" mà cùng Hưng Hân đi tiếp vào chung kết.
Điều tôi nể nhất ở Đường Nhu sau sự kiện này chính là việc cô không hề bị đám đông ảnh hưởng. Cô không đi ngược lại thế giới nhưng càng không thuận theo con đường đám đông muốn cô đi. Đường Nhu chỉ đi con đường cô tin sẽ đưa mình chạm tay vào mục tiêu. Rất nhiều, rất nhiều người cho rằng cô sai, họ ngày ngày tìm cách hạ bệ cô, phóng đại sai lầm của cô, bảo vệ được chính kiến, suy nghĩ của mình trước một đám đông đang kích động, đó là một việc cần rất nhiều bản lĩnh.
Thật ra việc Đường Nhu nuốt lời cũng đâu nghiêm trọng như mọi người hay nói. Sự nghiệp của ĐƯờng Nhu, muốn đi hay ở là lựa chọn của cô, ai ép được? Không ai có quyền cũng không đủ khả năng ép cô. Nếu Đường Nhu thật sự giải nghệ, người hả hê là người ngoài, người tổn thất là Hưng Hân và cả tương lai của Đường Nhu.
Đường Nhu không phải là người chỉ nói không làm, cô chỉ chưa cho mình đủ thời gian. Đường Nhu tuyên bố, cô ra sức tiếp tục cố gắng, ngay cả khi không làm được, nuốt lời không giải nghệ, cô vẫn tiếp tục. Bị xỉa xói, dư luận chĩa mũi gươm về phía mình, fan quay lưng dè bỉu cũng không làm Đường Nhu quên đi mục tiêu 1 chấp 3. Những áp lực khổng lồ đó không làm Đường Nhu gục ngã, cô chỉ làm những gì cô tin là đúng, những gì mà cô tin là phải làm.
Đường Nhu còn trẻ, rất trẻ, không chỉ nói tuổi tác mà còn cả là tuổi trải nghiệm. Điều kiện tốt, có ngoại hình, có năng lực lại thêm một người ba chỉ muốn cô vui vẻ mà sống. Trước khi đến với Vinh Quang, cuộc sống không có gì trở ngại làm cô ngông cuồng là một chuyện rất bình thường, chưa vấp váp, chưa trải đời tất nhiên sẽ ngông cuồng.
Không ngông cuồng sao tính là tuổi trẻ.
Sau khi vấp ngã, Đường Nhu tự mình đứng dậy, vẫn một đường thẳng tiến, vẫn ôm lòng truy cầu chiến thắng chưa từng thay đổi nơi mình. Thất bại to bự đó không làm cô gái bớt ngông cuồng, không làm cô bớt tự tin vào chính mình, vấp ngã ấy chỉ làm Đường Nhu trưởng thành hơn, làm cô gái ấy biết bản thân mình muốn gì hơn.
Đường Nhu là một nhân vật thú vị, chỉ tiếc sau này tác giả không khai thác được thêm cái hay của nhân vật, chỉ kịp xây nền rồi để đó. Ngoài sự hiếu chiến, tính cách Đường Nhu và con người cô vẫn còn rất nhiều thứ để bàn luận.
Kết lại, kiểu người như Đường Nhu, thật sự rất tốt, thú vị và siêu ngầuuuuuuuuuuuuuu.