Hoàn [Hoàng Diệp] Chuột đồng chuột đồng, tui là khoai lang

Cáo lông đỏ

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
31
Fan não tàn của
Tất cả mọi người
#1
[Hoàng Diệp] Chuột đồng chuột đồng, tui là khoai lang

Link gốc: https://sflsmm.lofter.com/post/1cf6b40a_1c8ed6c58

Edit, Beta: Cáo lông đỏ

Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả. Lần đầu thử tập tành edit, tui đã cố làm hết sức nhưng chắc chắn không tránh khỏi sai sót, mong mọi người thông cảm.
____________________________________

“Chuột đồng chuột đồng, tui là khoai lang. Chuột đồng có đó không? Chuột đồng có đó không?”

“Có đây.”

Diệp Tu đẩy mở cửa ký túc xá, cái nóng oi ả của mùa hè cùng một Hoàng Thiếu Thiên ăn vận kín cổng cao tường đồng thời chen vào.

“Ăn mặc chả khác gì trộm, làm sao mà bảo vệ ngoài cửa để cậu vào thế?” Diệp Tu nhìn Hoàng Thiếu Thiên từ đầu đến chân, dễ dàng kéo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu hắn xuống, để lộ mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại thấm ướt mồ hôi.

“Đương nhiên là nhờ có dung mạo anh tuấn tiêu sái cùng miệng lưỡi ba tấc không nát của bản Kiếm Thánh rồi! Tui là người Lam Vũ, thâm nhập vào lòng địch mà để bị phát hiện thì làm sao?”

“Như cậu bây giờ mới dễ bị phát hiện ấy.”

Hoàng Thiếu Thiên gỡ chiếc kính mát màu trà và khẩu trang ra, khuôn mặt bị hun nóng đỏ bừng, mồ hôi từ thái dương theo gò má nhỏ xuống, cổ áo thun ướt một mảng lớn. Hắn kéo vạt áo, nhìn quanh quất, tia thấy trên bàn có một lon Coca lạnh đã mở, mắt sáng lên, không đợi Diệp Tu ngăn lại đã túm lấy lon Coca tu ừng ực.

“Này, lạnh đấy, cậu từ từ chút.”

Đồ uống có ga đột nhiên vào bụng, bọt khí xông lên khiến cổ họng đau đớn. Nạp năng lượng xong, Hoàng Thiếu Thiên thở dài một tiếng thỏa mãn, sau đó nhảy lên chiếc giường nhỏ của Diệp Tu lăn qua lộn lại mấy vòng, giang rộng hai tay, la lớn: “Sống lại rồi!”

“Mồ hôi trên người cậu dính bẩn hết lên giường anh rồi đấy, đi tắm rửa sạch sẽ trước đã.” Diệp Tu đi tới ngồi bên giường, vươn tay búng trán Hoàng Thiếu Thiên.

“Tui thúi? Tui mà thúi á?” Hoàng Thiếu Thiên giơ cánh tay lên, giả vờ nghiêm túc, nhăn mũi ngửi một cái “Tui thấy còn thơm lắm luôn á! Không tin anh ngửi thử?”

“Không ngửi.”

Hoàng Thiếu Thiên xoay người, dịch đầu đến trên đùi Diệp Tu, vươn hai tay nâng má anh, tiếp tục nói: “Anh ngửi thử ngửi thử ngửi thử coi.”

Đôi mắt màu hổ phách tròn xoe sáng ngời, ngọt ngào chớp chớp với Diệp Tu.

Diệp Tu thầm thở dài một tiếng, đặt tay phải lên đầu Hoàng Thiếu Thiên, anh cúi người hôn lên môi hắn.

Coca là Diệp Tu mới mua từ máy bán hàng tự động cách đây không lâu. Ngoài lon nhôm còn bám những giọt nước li ti, mát lạnh tận tim. Vì đó nên môi Hoàng Thiếu Thiên cũng lạnh, còn có chút vị ngọt Coca, dính sát vào cánh môi Diệp Tu, vừa khít, ngay cả cơn gió mùa hè dữ dội nhất cũng không thể tách rời.

Tay Hoàng Thiếu Thiên dần chuyển từ gò má đến sau gáy, ngón tay thon dài luồn vào tóc, từ từ đổi khách thành chủ.

Sau khi trao nhau nụ hôn có vị Coca, Hoàng Thiếu Thiên ngồi dậy ôm Diệp Tu, gò má tựa trên bả vai anh, vừa cọ tới cọ lui vừa nói: “Lão Diệp tui nhớ anh muốn chết.”

Diệp Tu trêu chọc: “Anh còn tưởng cậu cố ý chạy tới đây để khoe quán quân.”

“Trời đất ơi, tui ở trong lòng anh chính là như thế à? Bạn trai anh lặn lội đường xa tới gặp anh, anh lại nghĩ về người ta như vậy?!” Hoàng Thiếu Thiên che ngực, đau khổ nói, “Tui bị tổn thương rồi, mau tới an ủi tui đi.”

Diệp Tu nhíu mày, hôn lên môi hắn hai lần cho xong việc.

“Không được, còn chưa đủ, vết thương mới được chữa trị có một phần ngàn.” Hoàng Thiếu Thiên nhắm mắt lại, tay mân mê môi, hếch cằm sang phía Diệp Tu.

“Đủ rồi đấy ba.” Diệp Tu ấn đầu Hoàng Thiếu Thiên xuống.

“He he~” Hoàng Thiếu Thiên cũng dịch sát lại bên giường, ngồi song song cùng Diệp Tu, kéo tay anh lại, nắm từng ngón tay của anh để chơi, “Nếu anh đã nói vậy thì chắc là đủ rồi!”

Tính ra, Hoàng Thiếu Thiên năm nay cũng mới 20 tuổi, cùng Dụ Văn Châu gánh vác lên toàn bộ hi vọng của Lam Vũ dành được tổng quán quân mùa sáu, nói là lâng lâng Diệp Tu cũng không thấy có gì lạ. Càng khỏi nói đến người trong cuộc, có mấy người còn high hơn cả bọn họ nữa. Ví dụ như Diệp Tu rạng sáng bị cả đống tin nhắn từ Ngụy Sâm vốn đã mất tích đến ba, bốn năm oanh tạch, tất cả đều là khoe khoang đồ đệ của hắn tốt bao nhiêu lợi hại nhường nào.

“Vậy là cậu vừa đánh xong chung kết hôm qua đã chạy tới đây? Lam Vũ không có tiệc mừng hả?”

“Tiệc mừng đã tổ chức tối qua rồi, mấy người kia uống say quắc cần câu chắc giờ còn đang ngủ đây! Chỉ có tui, ý chí sắt đá quyết không uống rượu, trời vừa sáng đã tới đây gặp anh rồi!”

“Cậu là một đêm không ngủ đúng không, đồng chí khoai lang?” Diệp Tu nhéo má Hoàng Thiếu Thiên.

Tui đang rất vui mà, hưng phấn thế làm sao ngủ nổi,nằm xuống là toàn mơ thấy trận đấu tối qua. Nhưng mà giờ anh nói vậy tui lại thấy buồn ngủ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên lại quay sang chớp mắt với Diệp Tu.

“Còn chớp nữa là con mắt cậu rơi luôn ra ngoài đấy.” Diệp Tu tất nhiên hiểu Hoàng Thiếu Thiên có ý gì. “Giường anh là giường một người, hai người nằm không nổi đâu.”

“Chen một chút thì có làm sao. Vậy thì anh nằm trong, tui nằm nghiêng bên ngoài, tui ôm anh.”

“Đang hè đấy, không thấy nóng à.”

“Có điều hòa mà!”

...

Hoàng Thiếu Thiên ở lầu dưới Gia Thế đi qua đi lại, rốt cục chặn được Tô Mộc Tranh xuống mua kem.

“Lão Diệp đâu rồi?”

“Sao cậu còn ở đây?” Tô Mộc Tranh hết cả hồn, “Anh ấy ăn tối xong thì đi ra ngoài, tôi cũng không biết ở đâu.”

“Thật không?”

“Tất nhiên là thật, lúc gọi điện thoại cũng bảo cậu nhiều lần rồi.” Tô Mộc Tranh nhìn xung quanh một lúc, “Cậu để ý cẩn thận chút, mấy nay phóng viên vẫn luôn ở xung quanh đây.”

“Biết rồi biết rồi. Cảm ơn bà nhé.” Hoàng Thiếu Thiên phất tay, nhấc chân định đi.

“Này, cậu đi đâu thế?” Tô Mộc Tranh gọi với theo hắn.

“Tui đi tìm ổng.”

Đây là năm đầu tiên Gia Thế dừng bước ở tứ kết, nghi vấn của ngoại giới với Diệp Tu càng lúc càng kịch liệt, nói rằng thực lực của anh trượt rồi khó mà gánh nổi trọng trách, mà nội bộ Gia Thế hình như cũng đang bất mãn với Diệp Tu.

Hoàng Thiếu Thiên đè thấp vành mũ, hừ mạnh một tiếng. Hắn nhấc chân đá một hòn sỏi nhỏ ven đường, hòn sỏi lăn luôn vào bụi cỏ.

Lam Vũ vừa cho nghỉ phép, Hoàng Thiếu Thiên lập tức đặt chuyến bay sớm nhất, bay đến Hàng Châu tìm Diệp Tu. Ai ngờ người này ở trên sân đấu Thần Long không thấy đuôi thì thôi, giờ đến cả hắn cũng không tìm ra anh ta ở đâu.

Không phải là lén lút trốn đi khóc đâu nhỉ?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Hoàng Thiếu Thiên liền bị chính mình dọa sợ, lắc đầu dẹp ý nghĩ hoang đường đó đi.

Hắn tìm đến Diệp Tu, chính là vì muốn thấy anh, muốn ở bên cạnh anh. Nói là an ủi, có khi lời nói của hắn còn chưa ra khỏi miệng, Diệp Tu đã nhìn hắn bằng nửa con mắt, cắn thuốc lá bảo người bạn nhỏ còn trẻ, trước tiên lo nghĩ cho thân mình đi.

Về việc đi tìm Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên cũng chả có manh mối gì, vòng đông vòng tây, cuối cùng đã đến Tây Hồ lúc nào không hay.

Trên con đường nhỏ trồng bao nhiều loại cây có rất nhiều du khách và tình nhân, Hoàng Thiếu Thiên né bọn họ ra, chọn một con đường thanh vắng.

Đi qua một góc quẹo, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt Hoàng Thiếu Thiên.

Diệp Tu nghiêng người tựa vào cây, điếu thuốc đã châm trên ngón tay thon trắng, tàn thuốc màu vỏ quýt lặng lẽ cháy dần, làn khói trắng từ từ bay lên, tạo thành một đường trắng mờ mờ trong không gian lặng gió.

Hoàng Thiếu Thiên nín thở, kiềm chế nỗi kích động muốn chạy tới, đúng từ xa ngắm nhìn anh.

Bóng đen nhỏ gầy nổi bật giữa nền ánh trăng và mặt hồ.

Rất lâu sau Diệp Tu mới nhấc tay lên, hút một ngụm thuốc rồi chậm rãi nhả khói. Khoảng thười gian còn lại anh chỉ đứng đó lặng yên, dường như đang ngóng nhìn mặt hồ, cả người hòa nhập vào bóng đêm vô biên.

Hoàng Thiếu Thiên không nhìn được mặt Diệp Tu, chỉ có thể thấy bóng lưng cô đơn của anh, hắn bỗng cảm thấy trong lòng rất bức bối.

Hắn đập chết một con muỗi đang hút máu trên cánh tay, tiếng vang lanh lảnh đánh thức màn đêm.

Hắn bước những bước thật dài, ôm lấy Diệp Tu từ phía sau lưng.

“Lão Diệp vui không nè vui không nè?”

Cây thuốc lá kẹp trong ngón tay Diệp Tu khẽ run lên, tàn thuốc màu xám tro rơi hết xuống.

“Sao cậu lại tới đây?” Nói xong anh lại cảm thấy sai sai, hỏi, “Làm sao cậu tìm được anh?”

Hoàng Thiếu Thiên thuận lợi cướp lấy cây thuốc đã hút được một nửa của Diệp Tu, nhấn tắt rồi quăng chuẩn vào thùng rác. Sau đó hắn dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực mình, lại chỉ vào Diệp Tu, nâng mày đắc ý nói: “Bởi vì tui có Rada Diệp Tu! Dù anh ở đâu tui cũng sẽ tìm tới được, lợi hại không!”

Diệp Tu sững sờ giây lát, rồi lại dở khóc dở cười: “Lợi hại.”

Hoàng Thiếu Thiên hôn Diệp Tu, không ngạc nhiên khi khoang miệng đầy thứ mùi cay đắng của thuốc lá. Hoàng Thiếu Thiên bị sặc tới mức ho mấy tiếng: “Móa, khó ngửi chết! Không phải tui đã bảo anh bớt hút thuốc đi rồi à? Anh còn trốn tui hút, sao lại không nghe lời thế!”

Hoàng Thiếu Thiên nắm hai má Diệp Tu kéo sang hai bên, giận dữ nói: “Không cho hút thuốc, có hại với thân thể! Về sau nếu muốn hút thì ăn kẹo tui mua cho anh đi.”

“Được rồi không hút không hút.” Diệp Tu nhấc tay đầu hàng.

Có chút ánh sao lấp lánh hiện lên trong đôi mắt Hoàng Thiếu Thiên, tựa như giấc mộng vĩnh hằng, như vì tinh tú sáng mãi chẳng bao giờ tắt.

“Ôi, muỗi chỗ này nhiều thật, đốt tui mấy nốt rồi.” Hoàng Thiếu Thiên đập khắp nơi, cố gắng xua đuổi mấy con muỗi vo ve xung quanh, “Đi thôi đi thôi, tui đặt khách sạn rồi, đừng ở chỗ này làm đồ ăn cho muỗi.”

Hoàng Thiếu Thiên nắm tay Diệp Tu, những ngón tay ướt mồ hôi đan vào nhau, kéo anh đi dưới hàng cây xanh biếc.

...

“Đồng chí chuột đồng, có thể đưa tui đi thăm cái ổ chuột đồng nhỏ của anh không?”

“Vị đồng chí khoai lang này, còn không trở về thì đội trưởng của cậu sẽ tìm anh làm phiền đấy.”

“Tui mặc kệ, tui đã rời khỏi ruộng khoai để đến ổ chuột, không thể cứ vậy mà về, hãy cho tui vào trại địch thăm dò tình báo.”

Hoàng Thiếu Thiên đập mười đồng tiền net lên bàn, khí thế hùng hổ quyết không nhượng bộ.

Sau khi Diệp Tu xuất ngũ cũng không liên lạc lại với Hoàng Thiếu Thiên, mãi đến tận lúc đánh phó bản mới chủ động gọi hắn. Trời mới biết Hoàng Thiếu Thiên lúc đó tức giận bao nhiêu, có bao nhiêu điều muốn nói muốn hỏi Diệp Tu.

Diệp Tu cũng biết mình đuối lý, im lặng cầm lấy tiền, tới tìm Đường Nhu thương lượng một chút để cô thay ca đêm cho mình.

“Là ở chỗ này?” Hoàng Thiếu Thiên xoay người trong căn chứa đồ nhỏ, rồi lại tới lật chăn lên sờ giường, xem xét độ dày một chút, rầu rĩ nói: “Sao tui cảm thấy giường này còn nhỏ hơn giường ở Gia Thế, chăn cũng mỏng thế kia.”

“Giống nhau cả, đều là giường một người.” Diệp Tu giải thích.

“Giống kiểu gì?” Hoàng Thiếu Thiên buồn bực vò đầu, “Tui đã bảo tên Lưu Hạo kia có tướng lang cố rõ ràng chẳng phải người tốt lành gì! Anh... Thôi, dù sao giờ anh cũng giải nghệ rồi, đi cùng tui, đi Quảng Châu, đến chỗ tui ở.”

“Không được, anh không đi.”

“Không đi thì anh vẫn cứ ở đây à! Anh chịu khó chịu khổ như vậy làm gì! Tiền lương trước đây của anh nữa, đi cùng tui tìm chỗ ở nào tốt hơn được không?” Hoàng Thiếu Thiên nói một hồi vành mắt cũng bắt đầu ửng đỏ, một tầng nước che mờ ánh mắt hắn, giọng khàn khàn nói: “Anh làm gì vậy Diệp Tu, sao cứ phải đối xử với mình như thế...”

Hoàng Thiếu Thiên mím chặt môi, ôm Diệp Tu thật chặt, chôn đầu ở nơi cần cổ anh. Vai Diệp Tu trĩu nặng, cùng đó anh cảm thấy một giọt chất lỏng ấm áp rơi vào bả vai anh, theo làn da chảy xuống, chạm vào trái tim anh.

Diệp Tu khi không thể rơi nước mắt, Hoàng Thiếu Thiên sẽ khóc thay anh.

“Tui buồn ngủ quá, muốn ngủ.”

Giống như mùa hè hai năm trước, Diệp Tu tựa vào tường ngủ, Hoàng Thiếu Thiên nghiêng người, cố gắng áp sát vào Diệp Tu nhiều gần nhất có thể.

Hai người chân chồng lên chân, thân thể nóng rực của Hoàng Thiếu Thiên như một ngọn lửa vĩnh viễn cháy sáng, tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Hắn áp đầu Diệp Tu vào lồng ngực mình, tiếng tim đập thình thịch vọng ra ngoài khoang ngực, truyền vào tai Diệp Tu.

“Phiền quá.” Diệp Tu nói vậy, nhưng lại vô thức xích lại gần Hoàng Thiếu Thiên.

“Sao anh cứ ghét bỏ đồng chí khoai lang của mình thế hả? Anh đây là có bao nhiêu khoai lang tốt ngoài kia?” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Diệp Tu anh biết không? Mỗi củ khoai lang đều sẽ tìm một chú chuột đồng cho mình, cho dù chuột đồng có thể không yêu quý nó, có lúc còn lén trốn đi một quãng thời gian mà không bảo khoai lang, thế nhưng khoai lang đáng yêu vẫn sẽ luôn ở bên nó. Bởi vì khoai lang là khoai lang định mệnh của chuột đồng, kể cả nếu chuột đồng có lặng lẽ trốn đi, khoai lang vẫn sẽ tìm được anh.”

“Truyện cổ tích kỳ lạ gì đây, cậu tự chế chứ gì.”

Ngoài trời gió đông lạnh buốt, nhưng căn phòng chứa đồ nhỏ này lại không lạnh đến vậy. Hai người ôm nhau ngủ, chân chồng lên chân, tay đan lấy tay.

Trong đêm đông này, Diệp Tu mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ anh là một chú chuột đồng, sống ở dưới nền đất u tối, bỗng có một ngày trong hang của anh xuất hiện rất nhiều củ khoai lang giống nhau như đúc. Những củ khoai lang đã được nướng chín này vừa thơm ngọt vùa mềm mại, nóng hôi hổi, hấp hơi nước khiến hang động của anh ấp áp và khô ráo vô cùng, ngay cả tuyết trắng ngoài cửa hang cũng tan thành nước, tựa như dòng suối phản chiếu ánh trăng tròn mùa xuân.

...

Sau khi Hoàng Thiếu Thiên trở về, Diệp Tu liên tục nhận được rất nhiều đơn chuyển phát nhanh.

“Diệp Tu! Chuyển phát nhanh của cậu này!” Trần Quả cầm một thùng giấy đi tới, “Sao mà mua nhiều đồ thế?”

Diệp Tu lúng túng ho một tiếng: “Tui mới chuyển đến mà, thiếu thốn đủ thứ.”

Này không phải là gì cũng thiếu à? Hoàng Thiếu Thiên mua tất cả những thứ hắn có thể nghĩ ra được rồi đóng gói gửi Diệp Tu.

Chăn điện, túi chườm nóng, cốc giữ ấm, găng tay và khăn quàng cổ, thậm chí cả chăn bông cũng được gửi tới đầy một giường, càng chưa kể đến hai thùng quần áo mùa đông.

Cứ cái đà này, phòng chứa đồ của Diệp Tu sẽ biến thành một cái phòng chứa đồ theo đúng nghĩa đen, bị đống đồ Hoàng Thiếu Thiên gửi lấp đầy.

Diệp Tu lắc đầu một cái, thở dài, gọi Tô Mộc Tranh đến: “Em xem thiếu gì thì lấy qua đi. Nhiều quá, phòng anh chất không hết.”

“Ây dà, người ta rất quan tâm anh mà~”

“Cậu ta chỉ hận không thể gửi cả mình qua bưu điện.”

“Ôi... chắc em không cầm được rồi.” Tô Mộc Tranh giũ ra một tờ giấy từ trong găng tay, cười nheo mắt đưa cho Diệp Tu xem.

Trên đó ghi dòng chữ “Không được cho người khác!”, còn kèm theo một củ khoai lang giận dữ.

Tô Mộc Tranh chỉ vào củ khoai lang nhỏ bé kia: “ Đây là gì nhỉ?”

Diệp Tu cười cười: “Là khoai lang.”

“Khoai lang? Sao lại là khoai lang?”

“Chắc bởi vì anh là chuột đồng đó.”

End.
 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#2
Editor ới fic cutoe quá dạ :xu:haha

“Chen một chút thì có làm sao. Vậy thì anh nằm trong, tui nằm nghiêng bên ngoài, tui ôm anh.”
“Đang hè đấy, không thấy nóng à.”


“Có điều hòa mà!”
Chố này bị thiếu với thừa xuống dòng nè :pika
 

Bình luận bằng Facebook