Hoàn [Thiếu Thời 2021] [Song Hoa] Hoa nở hai đóa, mỗi đóa một cành

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
:shs MỪNG SINH NHẬT TÔN TRIẾT BÌNH 2021 - PJ BỈ NGẠN THIẾU THỜI :shs

HOA NỞ HAI ĐÓA, MỖI ĐÓA MỘT CÀNH

Tác giả: Chưa rõ

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Tình cảm, đoản văn, hướng nguyên

Nhân vật chính: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Editor không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 60% – 70%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.

3. Câu chuyện diễn ra dưới góc nhìn luân phiên của 2 nhân vật chính.

******************​


Trương Giai Lạc

Cuộc sống tôi trải qua rất tốt. Sau khi giải nghệ, tôi bắt đầu bước lên con đường lữ hành dài dằng dặc. Bắt đầu từ những địa danh gần quê hương, rồi cứ thế ngược lên phương Bắc, tôi đi qua núi cao khe sâu hoang tàn vắng vẻ, cũng đi qua thôn trang nước chảy êm đềm tĩnh lặng. Lúc đầu óc nóng lên còn theo bạn vào cả sa mạc, suýt chút nữa toi nửa cái mạng. Đến Đông Bắc, ngày tuyết rơi dày tôi vào trong rừng trượt tuyết, từ trên sườn núi cao lao xuống, tôi cảm thấy mình có thể bay.

Cũng có nơi tôi không đi qua, chẳng hạn như Bắc Kinh.

Tôn Triết Bình

Có lẽ năng lực kiếm tiền của tôi còn mạnh hơn so với tôi nghĩ. Các ngành nghề internet phát triển khiến những khoản tôi đầu tư cũng tăng giá theo, dần dần có chỗ đứng ở Bắc Kinh.

Mỗi khi phiền chán những cuộc đàm phán hay những buổi tiệc rượu, tôi thỉnh thoảng lại nghĩ về khoảng thời gian thi đấu giải chuyên nghiệp có tâm trạng như thế nào, khi suy sụp đã tự động viên mình ra sao. Nếu áp lực quá lớn, tôi sẽ lên mạng thồn “hành” cho người khác. Tôi vẫn giữ liên lạc với đám bạn cũ trong Vinh Quang, đôi lúc sẽ lên group chat trêu chọc vài câu, cảm thấy rất thoải mái. Tôi không mở ra khung chat của bất cứ ai, cũng không nhận được lời mời kết bạn của riêng người nào.

Một người có thể yên lặng tan biến khỏi thế giới này sao? Chỉ trừ khi người đó không muốn người khác tìm được mình.

Trương Giai Lạc

Một đường du lịch gặp gỡ không ít người, trai gái đều có, tôi cảm thấy mị lực của bản thân vẫn rất lớn. Nhưng kỳ lạ là chả có gì đến nơi đến chốn.

Tôi từng quen một người đàn ông cao 183cm, vóc người cường tráng, tính tình thẳng thắn. Cuối cùng, hắn nói rằng tôi là một người mang kí hiệu trong lòng.

Tôi cười hắn không biết cách dùng từ: “Cái gì mà kí hiệu với không kí hiệu? Đây là muốn thiết lập bối cảnh ABO à? Con mẹ nó không phải anh cho rằng tôi là Omega đấy chứ?”

Hắn lắc đầu không lên tiếng, mãi một lúc sau mới hỏi: “Vậy sao mỗi một lần quen biết của cậu đều kết thúc không đâu vào đâu?”

Tôi há miệng, nhưng rồi nhận ra mình không có cách nào trả lời.

Tôn Triết Bình

Năm nay, mẹ tôi đã đề nghị tôi đi xem mắt đến ba lần. Tôi không nói gì, nhưng trong lòng hơi buồn bực. Buổi tối, tôi hẹn mấy người bạn đi bar uống rượu. Trong bar tối như vậy, tôi không ngờ lại gặp được fan lâu năm của Bách Hoa, còn bị cô ấy nhận ra.

Cô gái kia kéo tay áo tôi, vừa khóc vừa nói tôi là thanh xuân của cô ấy, sau đó lặp đi lặp lại: “Anh cùng với Lạc Lạc phải sống thật tốt! Hai người nhất định phải sống thật tốt!” Tôi vỗ vai cô ấy nói: “Hai chúng tôi rất tốt, đến con bọn tôi cũng đã biết đi rồi!”

Cô gái trợn mắt há miệng rồi “Phụt!” một tiếng bật cười. Cô lấy ra một chiếc gương nhỏ, lau sạch nước mắt, cười hì hì hỏi tôi: “Con hai người là do ai sinh? Là do Lạc Lạc sinh hay do anh sinh? Mà bây giờ Lạc Lạc đang ở đâu?”

Tôi uống một ngụm rượu, ôn hòa trả lời vấn đề của cô gái. “Con mẹ nó tôi cũng chẳng biết nữa.”

Bạn biết khoảnh khắc sung sướng nhất khi nói bậy là gì sao? Chính là lúc bạn nói ra, dường như điều đó chính là sự thật.

Trương Giai Lạc

Hoàng Thiếu Thiên muốn tôi cùng cậu ta đến nhà Dụ Văn Châu chơi, Trương đội phó cũng mời tôi qua chỗ cậu ấy đi dạo giải sầu. Cuối cùng tôi quyết định đi tìm Diệp Tu, dù sao cũng còn mỗi hắn là cô đơn, tôi đến cũng không gây trở ngại gì cho người ta.

Trong nhà hắn rất im ắng, làm cho tôi có một loại cảm giác rằng ở chỗ nào hắn cũng có thể sinh tồn được, chỉ cần cho hắn một lẽ sống. Hắn hỏi tôi cuộc sống lưu lạc như chó không nhà thế nào?

Tôi muốn đánh người, nhưng nói gì thì đây cũng là nhà hắn, nghĩ đến Tán ca, sợ hắn có âm linh hộ thể, dù sao một người đã có hack thì đi đâu cũng hack được.

Diệp Bất Tu đưa cho tôi một lon bia, hỏi: “Cậu định cứ như thế này mãi à?”

Tôi cầm lấy, cảm thấy có chút lâng lâng: “Vậy còn ông? Tương lai có dự định gì không?”

Hắn không nói chuyện, sau này ngẫm lại, có lẽ đó là lần duy nhất sau nhiều năm quen biết tôi thấy hắn bày ra mặt yếu ớt: “Tôi thì có thể có dự định gì? Cỏ trên mộ người kia cũng mọc đầy. Bắc Kinh lại không có hắn, nếu hắn còn sống đi tán gái cua trai, nói không chừng cậu còn có cơ hội làm lốp xe dự phòng.”

Tôi lại muốn đánh người, “Tán ca, xin lỗi nhé, xem ra tôi nên diệt trừ mối tai họa này cho hai người sớm đoàn tụ.”

Diệp Tu cười đến là vui vẻ.

Tôi biết hắn đang muốn khuyên tôi.

Hoa nở nên bẻ thì bẻ ngay, đừng chờ hoa rụng lại bẻ cành không.*

Tôn Triết Bình

Diệp Tu đăng ảnh lên group chat, bảo bọn tôi đoán xem hôm nay hắn gặp ai. Trong ảnh là một bàn tay đang cầm lon bia, nhưng tôi lập tức cảm thấy khó thở. Mọi người đều mắng Diệp Tu, chụp mỗi bàn tay, có quỷ mới nhận ra được là ai.

Tôi không phải quỷ, nhưng trái tim lại đang đập điên cuồng trong lồng ngực, máu dường như chảy ngược về. Tôi phóng to bức ảnh, hơi thở dồn dập giống như một chú cá tìm được nguồn nước. Tôi có thể dùng tính mạng ra đánh cược, đây là Trương Giai Lạc.

Diệp Tu ở trong nhóm mời tất cả mọi người đến chơi.

Dụ Văn Châu nói đi, Chu Trạch Khải nói đi, Vương Kiệt Hi nói đi, Hàn Văn Thanh nói đi, Ngô Vũ Sách nói đi.

Tôi do dự.

Diệp Tu đăng địa chỉ nhà hắn lên, còn lải nhải bảo mọi người nhớ mang cả gia đình đến. Sau đó, hắn thống kê lại quân số, nói một câu: "Ồ, tất cả đều dẫn theo người nhà."

Khoảnh khắc đó, đầu tôi như nổ tung. Trương Giai Lạc đang ở nhà hắn, cậu ấy có người nhà? Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc phải đối mặt với tình huống mà tôi sợ nhất.

Tôn Triết Bình:... Đi

Sau khi gửi đi tin nhắn trong nhóm chat, tôi thở phào một hơi. Tôi quyết định đi xem, ít nhất cũng phải xác định được nửa kia của Trương Giai Lạc không phải một tên ngốc.

Trương Giai Lạc

Tôi bực mình vì Diệp Tu vẽ vời thêm chuyện, không dưng muốn làm ông mai.

Hắn vẫn còn cố cãi, nói hắn quá buồn chán, muốn bạn bè đến chơi.

Tôi biết hắn muốn giúp tôi, giúp một kẻ không biết làm cách nào để giúp chính mình.

"Tóm lại là cậu đang sợ hãi điều gì?" Không thể không nói, ánh mắt của Diệp Tu vẫn nhạy bén như ngày nào.

Tôi sợ hãi điều gì sao?

Tôi sợ nhiều điều. Năm, sáu năm không gặp, hắn xấu hơn thì phải làm sao, béo ra thì phải làm sao, bị hói thì phải làm sao, mở miệng ra là nói chuyện cổ phiếu, thị trường, kiếm tiền, mua bảo hiểm thì phải làm sao? Lỡ như hắn kéo tôi lại muốn trò chuyện về cuộc sống hiện tại thì sao, mà cho dù không có, lỡ như hắn đề cập đến Phồn Hoa Huyết Cảnh, nhớ lại một thời quá khứ rồi muốn chụp ảnh chung, rồi lại cho tôi xem ảnh con trai hắn thì sao?

Tôi... tôi sợ, sợ những năm tháng mà mình vắng mặt, bên cạnh hắn đã có người dịu dàng làm bạn, chiếm lấy sự chú ý và quan tâm của hắn. Tôi sợ sau khi hai người chúng tôi mỗi người đi một hướng, giữa chúng tôi sẽ không còn đề tài chung nữa, gặp nhau sẽ chỉ còn lại yên lặng cùng gượng gạo. Tôi sợ hắn từ lâu đã quên tôi bắt đầu một cuộc sống mới, lỡ như hắn mang đến đây một người phụ nữ cùng một đứa bé, nói trước mặt tôi: "Con à, gọi cha nuôi đi!" Diệp Bất Tu, ông nói xem lúc đó tôi phải làm cái mẹ gì bây giờ?

Diệp Tu im lặng thật lâu, sau đó nói, lỡ như tất cả những gì cậu nói đều không xảy ra thì sao?

Được lắm, vì một câu này cùng Tán ca đã yên nghỉ, tôi quyết định ở lại xem.

Tôn Triết Bình

Trên đường đi, tôi tưởng tượng ra đủ thứ, nhưng chẳng ra làm sao. Năm, sáu năm qua, giữa chúng tôi là khoảng trống khó mà bù đắp.

Tôi bắt đầu suy nghĩ xem nửa kia của Trương Giai Lạc là người như thế nào. Dù sao tôi không cảm thấy Trương Giai Lạc sẽ là một người yêu tốt, cậu ấy không biết chăm sóc người khác, đến bản thân mình còn lo không xong, cho nên có thể ở bên cậu thì chắc hẳn người đó thương cậu rất nhiều.

Mẹ nó nữa, đàn ông thời nay đều ngu như vậy à? Sao không tìm một người tốt tính dịu dàng lương thiện ấy, sao cứ phải tranh với ông đây... Khụ, các người muốn lãng phí cái gì lên người Trương Giai Lạc?

Tôi rút ra một điếu thuốc lá, cảm thấy buồn phiền, lại rút thêm một điếu nữa. Trương Giai Lạc thích kiểu người như thế nào, từ trước tới giờ chưa từng nghe cậu ta nói. Cậu ta có từng thích tôi không... Đệch, chắc chắn là không, nếu có thì đã chẳng đi tìm người khác.

Tôi cảm thấy mình đang chờ đợi hình phạt, phải tận mắt nhìn thấy Trương Giai Lạc tiến vào vòng tay của kẻ khác thì mới có thể hết hi vọng, mới có thể trở về ngồi trong nhà tù chung thân do chính mình tạo ra.

Thậm chí tôi còn cảm thấy hơi hối hận, cho dù năm đó bị thương cũng không nên kiêu ngạo rời đi, cắt đứt mọi liên lạc như vậy. Nếu lúc trước làm rõ tình cảm của mình rồi ở bên cạnh cậu, chắc hai người chúng tôi đã không đi đến bước đường này.

Hiện giờ có lẽ cũng chưa tệ đến mức đó chứ, tôi không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Trương Giai Lạc

Tối hôm qua tôi mất ngủ, Diệp Tu chỉ vào đôi mắt thâm quầng của tôi cười nghiêng ngả.

Mấy người Hoàng Thiếu Thiên lục tục đến. Có mọi người ở đây khiến bầu không khí náo nhiệt hơn. Căn phòng trống của Diệp Tu trong nháy mắt đã chật người, nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng cho hắn, bởi vì tất cả mọi người đến đây đều là có đôi có cặp.

Khiến người ta phải kinh ngạc chính là Diệp Tu cho chúng tôi biết Mộc Tranh đã mang thai. Vì thế mọi người tranh nhau muốn làm sư phụ của em bé. Diệp Bất Tu thì khỏi phải nói, chỉ cần dựa vào thân phận "chị dâu", một thân bản lĩnh tất nhiên đều truyền cho bé con. Chu Trạch Khải muốn dạy bé con bắn súng, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên muốn dạy bé Kiếm và Lời Nguyền, Trương Tân Kiệt muốn dạy bé chiến thuật, Hàn Văn Thanh muốn dạy bé quyền pháp, Ngô Vũ Sách cùng Lý Hiên muốn dạy bé trận pháp của Song Quỷ. Mọi người ồn ào, náo nhiệt. Diệp Tu hỏi: "Hai người có muốn dạy bé con Phồn Hoa Huyết Cảnh không?"

Lời này là nói với tôi, nhưng mọi người đều nhìn về phía sau tôi, vì thế tôi quay lại và thấy hắn.

Cảm ơn trời đất, hắn không bị hói, không béo ra, dáng người không biến dạng, tóc húi cua, thân thể cường tráng, vai rộng lưng dài, mím chặt môi nhìn tôi.

Nhưng cái cần cảm ơn nhất là hắn tới một mình, không có vợ con ở bên cạnh, cảm ơn bầu không khí xung quanh hắn.

Càng khiến tôi cảm thấy thần kì chính là khi nhìn hắn, tôi hoàn toàn không cảm giác được khoảng cách năm, sáu năm giữa chúng tôi, mọi sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Tôi nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Diệp Tu, sau đó hỏi Tôn Triết Bình: "Chúng ta có dạy không?"

Hắn nhíu mày rồi chợt nở nụ cười: "Xem sau này thế nào đã! Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ truyền đẹp không truyền xấu!"

Tôn Triết Bình

Khi tôi nhìn thấy Trương Giai Lạc, cậu ấy đang đứng ở một bên, mỉm cười nghe mọi người nói chuyện. Điều này thực sự không giống con người cậu ấy, hiện tại trông cậu ngày càng chín chắn hơn, không còn ngây ngô như trước, thậm chí còn lẫn một chút u buồn, chút u buồn đó khiến tôi bắt đầu đau lòng.

Nhìn xung quanh cậu không có bất cứ ai, tôi không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, nó giống như trúng xổ số lại sợ mình không trúng, cầm xổ số trên tay nhưng không dám đi so lại kết quả. Tôi nghĩ có lẽ đây chính là loại tâm tình này.

Nhưng khi cậu nhìn sang, trái tim tôi vẫn đập thình thịch.

Bạn có thể yêu một người, nhưng bạn không thể yêu một người nhiều lần, nếu bạn hết lần này đến lần khác vẫn yêu người đó, vậy nó nói lên điều gì, nói lên rằng bạn vẫn yêu người này ư? Không, nó chứng minh bạn đã hết thuốc cứu.

Hết thuốc cứu, hiện tại tôi dùng sự điên cuồng đó đổi lấy khoảng trống năm, sáu năm giữa chúng tôi. Tôi quyết định thấy chết không sờn đi thăm dò tình hình.

Vì thế tôi hỏi cậu vì sao chỉ đến đây một mình, bạn cậu đâu?

Cậu mỉm cười, nói: "Có lẽ hắn đến muộn."

Ha, xổ số không trúng, tôi cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu.

"Tôi... sẽ chờ xem trông hắn như thế nào." Khi nói ra lời này, tôi cảm thấy đây là lần tôi bao dung nhất trong cuộc đời.

Thế nhưng trông cậu không quá vừa lòng. Cậu thở dài, oán giận nói với tôi: "Đã chờ năm, sáu năm rồi, còn muốn chờ đến khi nào nữa?"

Trương Giai Lạc

Trong lòng tôi đúng là có một kí hiệu, do một người đặc biệt đánh dấu, giống như một loại mật mã, còn là lại mật mã có thể phân biệt mặt người. Cho nên, nếu không phải hắn thì ai cũng không giải được.

Tôn Triết Bình

Tôi là một tên ngốc.

Tại sao đến giờ vẫn còn chưa ngắt hoa?

Diệp Tu

Cuối cùng, tất cả mọi người trong phòng đều dẫn theo người nhà, trừ mình tôi.

Mỉm cười jpg.

++++++++++++++

* Câu thơ nằm trong bài “Kim Lũ Y” của nữ thi sĩ Đỗ Thu Nương, ý chỉ những người tuổi trẻ phải biết quý tuổi xuân, không lãng phí thời gian, nếu không hậu quả sẽ thảm khốc.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook