Ongoing [Toàn viên] Giải Thế Giới

TsunaX

Farm exp kiếm sống
Bình luận
48
Số lượt thích
166
Fan não tàn của
Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
#61
Chương 38: Đấu giao hữu, pháp sư chiến đấu vs pháp sư chiến đấu

Vào ngày 11 tháng 7, 13 tuyển thủ đội tuyển quốc gia, cùng với 670 nhân viên (bao gồm lãnh đội, nhóm bồi luyện, nhóm dữ liệu, nhóm kỹ thuật, phiên dịch viên, nhóm bác sĩ, nhóm tin tức), vâng vâng, đã lên máy bay một cách hoành tráng và bay đến Zurich.

Theo một báo cáo không đáng tin cậy từ Thông tấn xả Shitizen, các tuyển thủ đội tuyển quốc gia thống nhất đi hạng thương gia, trong khi nhân viên vì sự mộc mạc, giản dị và tiết kiệm vẫn mua vé hạng phổ thông dù có phần tài trợ kếch xù từ Liên minh,

Trong số đó, chúng ta phải đặc biệt phê bình đồng chí lãnh đội nào đó đã lợi dụng địa vị đặc biệt của mình không biết tự giác làm gương hay chia ngọt sẻ bùi với nhân viên, ép cấp dưới phải mua vé máy bay hạng thương gia với giá cao cho mình để ngồi chung với đội tuyển quốc gia. Cái hành vi lãng phí khoa trương này cần phải được mạnh mẽ lên án.

A hèm, lạc đề. Tóm lại, nhờ Liên minh cử nhân viên hậu cần đi trước, các thành viên đội tuyển quốc gia yên lặng ra khỏi cửa hải quan, tự do kéo về khách sạn, vừa tới nhà ăn đã reo ầm lên.

"Có cơm kìa!"

"Có món Trung Quốc để ăn luôn kìa!"

"Tui còn tưởng chắc phải gặm bánh mì cả tháng quá!"

Từng dĩa đồ ăn Trung Quốc nóng hỏi đang chờ đợi họ trong nhà ăn. Để cho các thành viên đội tuyển quốc gia (và một nhân viên... không có chữ "các" nhá) ăn ngon, uống khỏe, nghỉ ngơi cho tốt và duy trì đầy đủ sức chiến đấu, nhân viên hậu cần được Liên minh cử đi trước quyết định bao nguyên một cái khách sạn.

Khách sạn không to lắm, vừa đủ phòng cho tuyển thủ và lĩnh đội một người một phòng, nhân viên khác thì hai người một phòng. Ra khỏi cổng rồi đi bộ năm phút là đến ngay bờ hồ Zurich, yên tĩnh đẹp mắt. Tuy nhiên, thứ khiến nhân viên chọn khách sạn này không phải do phong cảnh, đúng hơn là không chỉ phong cảnh không, mà là do ông chủ đã đồng ý giao toàn bộ khách sạn với căn bếp cho người Trung Quốc.

Vì một bàn mười người nên phải tới làm bảy tám bàn ăn. Để ứng phó kịp thời, trong nước phái tới một bếp trưởng chuyên dụng, rồi thuê gấp hai nhà hàng địa phương Trung Quốc chuyên phụ trách rửa rau thái củ.

Lâu Quan Ninh tỏ vẻ, mọi người chỉ mượn đầu bếp nhà tôi thêm một tháng mà thôi, chuyện nhỏ.

Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Diệp Tu bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của một dẫn đội, hắn cùng Dụ Văn Châu dẫn các tuyển thủ đi báo cáo với ban tổ chức. Cả nhóm trở về khách sạn khoảng mười giờ rưỡi, chưa tới phòng huấn luyện đã nghe thấy tiếng ồn từ phòng hội nghị bên cạnh.

"Chuyện gì vậy?"

Diệp Tu đẩy cửa phòng ra trước. Hắn còn chưa kịp kêu "Lão Dương" đã thấy phòng hội nghị đầy người đang vây quanh mấy người nước ngoài. Hắn sững lại trong giây chốc rồi cười nói: "Này, có bạn từ xa đến."

"Mấy vị này là mấy anh bạn đội Pháp." Phiên dịch viên nhanh chóng bước lên và giải thích. Chuyến đi này, các nhân viên tiên phong do Liên minh Vinh quang Trung Quốc cử đến Thụy Sĩ đều làm rất tốt, họ đã tuyển trước nhiều phiên dịch viên tình nguyện ở khu vực địa phương. Có rất nhiều du học sinh địa phương Trung Quốc thích chơi Vinh Quang nên khi nghe nói là làm phiên dịch viên cho đại thần trong nước liền nhảy vô giành.

Xét việc hầu hết các sinh viên quốc tế biết tiếng Anh, ngôn ngữ chính của Thụy Sĩ có bốn loại là tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý và tiếng Romansh. Ừmmm, đừng có lo về cái sau cùng, sự tham gia của các tình nguyện viên này về cơ bản bao gồm nhu cầu giao tiếp cơ bản của các tuyển thủ quốc gia.

Cái gì? Bạn nói rằng Trung Quốc và Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga sẽ nói với nhau vài câu?

Vậy chỉ có thể mong phiên dịch viên của bọn họ cũng hiểu tiếng địa phương.

Nếu không được thì không phải còn đấu trường à.

"Xin chào", thấy hắn bước vào, một người đàn ông cao lớn với mái tóc hạt dẻ trước máy tính đứng dậy, vừa nói gì đó vừa đi tới bắt tay Diệp Tu. Phiên dịch viên bên cạnh giới thiệu: "Vị này là Armand Janek của đội tuyển Pháp, nhân vật Cuồng kiếm sĩ có tên là Asterix."

"Xin chào, xin chào." Diệp Tu đưa tay bắt lại: "Dẫn đội đội Trung Quốc, Diệp Tu. "

Nụ cười vi diệu trên mặt đối phương cứng đờ. Dẫn đội? Dẫn đội là cái gì? Hơn nửa là người ngoài nghề, nửa còn lại là tuyển thủ đã giải nghệ, đọc là dẫn đội ghi là bảo mẫu... Tại sao hắn lại là người đầu tiên lên bắt tay? À, nghe nói người Trung Quốc luôn rất coi trọng người có chức có quyền, tên này không chừng được cấp trên phân công xuống.

Diệp Tu lập tức buông tay, né sang một bên như không có chuyện gì xảy ra. Dụ Văn Châu thầm hiểu, mặt tươi cười như gió xuân, văn nhã tiến lên: "Xin chào, tôi là đội trưởng đội Trung Quốc Dụ Văn Châu..."

Hai người nói chưa được vài câu, đột nhiên một thiếu niên tóc vàng từ trong đám đông đi ra to tiếng nói gì đó với Dụ Văn Châu. Armand nhíu mày quay đầu đáp một câu, thiếu niên kia vẻ mặt không phục, lúc đáp lại thanh âm còn cao hơn.

Dụ Văn Châu không thể không hỏi. Phiên dịch viên đầy vẻ khó xử nói: "Cậu ta nói muốn khiêu chiến Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc."

Không khí đột nhiên im lặng. Trong phòng hội nghị, ba mươi bốn mươi con mắt lập tức dán lên người Diệp Tu, ngưng lại, rồi di chuyển qua lại giữa Diệp Tu và Tôn Tường.

Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc từng là Diệp Tu.

Nhưng hắn đã cùng Nhất Diệp Chi Thu chia lìa nhiều năm.

Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc hiện tại, hẳn là Tôn Tường.

Thế nhưng với hành động trốn chạy trong trận chung kết, cậu thừa nhận rằng mình không thể điều khiển Nhất Diệp Chi Thu tới trạng thái tốt nhất, thừa nhận rằng mình còn thiếu sót ở phương diện dùng Pháp sư chiến đấu.

Tuy vương giả lần nữa đăng quang nhưng sự chia lìa giữa Đấu Thần và chủ nhân vẫn là một cái gai đâm vào ngực tất cả tuyển thủ Trung Quốc, chạm vào là đau.

Đó là nhân vật do chính bản thân nuôi lớn, tự tay mình mang vào giới chuyên nghiệp. Cùng nhau kề vai sát cánh bao năm, dựng lên vương triều, nhưng vì thủ đoạn bất công mà buộc phải tách ra. Nỗi đau bị chặt đứt nửa người, phần lớn mọi người ở đây đều đồng cảm.

Khoảnh khắc im lặng. Tôn Tường nhướng mày định bước ra, lại bị Diệp Tu ngăn lại bằng một ánh mắt. Cùng lúc đó, Dụ Văn Châu cười nhạt, ra hiệu với thiếu niên tóc vàng:

"Cậu này là tuyển thủ nước bạn?"

"Không, cậu ta không phải." Armand trả lời, "Gabriel là người thừa kế của anh Friedrich Lopez, Pháp sư chiến đấu được Pháp công nhận là mạnh nhất. Anh Lopez đã tuyên bố giải nghệ vào cuối mùa giải này và Gabriel sẽ tiếp quản thẻ tài khoản của anh ấy trong mùa giải tới. "

"Thì ra là như vậy." Dụ Văn Châu khẽ cười trong lúc phiên dịch viên nhanh chóng chuyển lời. Hắn còn chưa kịp mở miệng, Đường Nhu đã bước lên một bước, giọng nữ lanh lảnh vang khắp phòng:

"Tôi là người kế thừa của Pháp sư chiến đấu mạnh nhất Trung Quốc. Tôi sẽ đấu với cậu."

"Còn đối thủ của tôi thì sao?"

Một cô gái cao gầy đầy đặn đứng dậy mỉm cười. Armand lúng túng nói: "Chị Margaret... là Pháp sư chiến đấu được tuyển chọn cho đội Pháp lần này."

"Chị muốn thì tới đây!"

"Bộ không thấy lâu sao? Cô đánh với Gabriel, tôi thách đấu với Pháp sư chiến đấu của đội tuyển quốc gia bên kia!"

"Muốn đánh với nhóc đó phải vượt qua tôi trước!"

Đường Nhu và nhóm người này đối đáp bằng tiếng Pháp. Dụ Văn Châu không xen vào được, chỉ có thể dò hỏi nhìn phiên dịch viên bên cạnh. Phiên dịch viên lại gần hắn nhỏ giọng thuật lại, Diệp Tu nghe xong bỗng nhiên cười vỗ mạnh tay:

"Phiền phức chi dữ vậy? Chơi thẳng 2V2 luôn đi. Tiểu Đường, Khâu Phi, hai đứa cùng lên!"

Thiếu niên mười tám tuổi lặng lẽ đứng lên. Liên minh Vinh Quang Trung Quốc, hai Pháp sư chiến đấu thế hệ mới kề vai sát cánh với đôi mắt rực rỡ sáng ngời.

TBC
Về mục lục​
 

TsunaX

Farm exp kiếm sống
Bình luận
48
Số lượt thích
166
Fan não tàn của
Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
#62
Chương 39: Báo cáo trước trận đấu

Giờ Bắc Kinh ngày 13 tháng 7.

Cô gái quầy lễ tân của quán net Hưng Hân mở màn hình lớn lên rồi lười nhác điều khiển nó. Kế thừa truyền thống tốt đẹp trước đó, bắt đầu từ mùa thứ mười, quán net Hưng Hân đã trở thành điểm xem cố định cho các trận đấu của chiến đội. Từ lần thua 0-10 chật vật đầu tiên trước Luân Hồi đến màn lội ngược dòng 6,5 giây đầy huy hoàng trong trận chung kết, một giây cũng không rời đã quy tụ một lượng lớn fan chiến đội Hưng Hân.

Có nền tảng như vậy, sau khi đội tuyển quốc gia khởi hành, khách quen của quán net bắt đầu trông chờ những tin tức liên quan được phát đều đặn mỗi ngày như một điều tất nhiên. Lúc bản nhạc nền vừa vang lên thì cả đám người trong quán net đã đứng dậy. Người người chen chúc lấn tới, ai nấy cũng đều nhón chân duỗi cổ chờ bài báo cáo về Giải Thế giới hiện ra trên màn hình.

"Hình như hôm nay có Diệp Thần đó?"

"Tôi chờ từ hôm qua tới giờ! Kết quả là quay cả buổi mà chỉ quay có ăn uống nhà ở, người thật một móng cũng hổng có!"

"Tỉnh dậy đi bro, Zurich và Trung Quốc lệch múi giờ mà. Bên kia người ta quay xong chương trình truyền tới thì bên đây đã là ngày hôm sau rồi!"

"Mà quay đồ ăn chỗ ở có gì đâu mà ông không thích? Ít nhất thì nhóm Diệp thần ở bên Zurich ăn được đồ Trung Quốc nè, được đi dạo bên hồ hằng ngày nè, làm cho mọi người đều yên tâm có đúng không?"

"Người khác thì không nói mà Diệp Thần... bồ nghĩ ảnh sẽ đi dạo quanh hồ thiệt luôn á hả?"

"Ừ ha... Lời tuyên bố này hợp lý đến mức thậm chí tôi chỉ dám nhận không dám cãi..."

Màn hình đã sáng lên trong lúc mọi người nói chuyện. Tiếng than thất vọng nổi lên bốn phía, xuất hiện ở trong ống kính vẫn là đoàn quay phim ngày hôm qua, nói cách khác đây là nhóm tin tức Liên minh cử đi theo đội. Chị gái vừa xuất hiện đã cười tươi như hoa:

"Sau nhiều lần liên lạc với đội tuyển quốc gia, chúng tôi vẫn không thể xin phép phỏng vấn các tuyển thủ... À, mọi người đừng quá thất vọng, phong cách của đại thần Diệp Tu ai cũng hiểu mà. Mặc dù không thể phỏng vấn trực tiếp nhưng chúng tôi đã nhận được sự cho phép ghi âm trong phòng huấn luyện của các tuyển thủ. Bây giờ, xin mời mọi người hãy vui lòng đón xem những gì chúng tôi đã thu được - trận đấu giao hữu đầu tiên ở nước ngoài, bốn Pháp sư chiến đấu đối đầu giữa Trung Quốc và Pháp!"

"Wow!"

Một tiếng thán phục vang lên trong tiệm net.

Bốn Pháp sư chiến đấu! Bất luận bên đội Pháp có ai, bên phía đội Trung Quốc Diệp Tu và Tôn Tường cùng ra tay sao?

Sau đó, mọi người đều phun khi thấy ảnh quay.

CMN đây là cái quần gì vậy!

Cảnh này là Thần Chi Lĩnh Vực, quán rượu trong chủ thành???

Sau đó, đứng trong quán rượu...

"Sách Khắc Tát Nhĩ? Vương Bất Lưu Hành? Nhất Diệp Chi Thu?" Có người đã nói ra: "Bên cạnh là Hàn Yên Nhu?"

"Quần áo hổng giống lắm! Cổ áo lông của Sách Khắc Tát Nhĩ nhỏ hơn kìa!"

"Là bản nhái..." Có người bình tĩnh chỉ: "Tôi nhớ năm ngoái công ty Vinh Quang từng làm một cuộc thi cosplay, dùng trang bị hiện có trong game cosplay nhân vật Ngôi Sao Hội Tụ."

"À, là vậy hả? Vậy mấy người đối diện là cái quái gì vậy? "

Máy quay đảo qua, có tầm hai mươi ba mươi nhân vật đại thần mà người nào cũng quen tới mức không thể quen hơn, nói cho đúng hơn là phiên bản photocopy theo nhân vật của đại thần đang đứng trong quán rượu. Ở phía bên kia bàn, một Cuồng kiếm sĩ xa lạ đi tới trước hai bước rồi bắt đầu nói một thứ tiếng không ai hiểu được. Tiếp đó, giọng của người đàn ông nhỏ dần, tiếng của phiên dịch viên vang lên:

"Đây là Armand Janek của đội tuyển Pháp, cuồng kiếm sĩ, tên nhân vật Asterix."

"Xin chào, xin chào." Nhân vật toàn thân ăn bận kiểu đồ một lời khó nói hết đứng lên, tiến tới bắt tay. Mở miệng trả lời với giọng nói quen thuộc của mọi người: "Dẫn đội đội Trung Quốc, Diệp Tu."

"Vl, cosplay Quân Mạc Tiếu này không giống gì hết!"

"Lấy lý mà nói thì ai mà cosplay nổi cái ô của Quân Mạc Tiếu chớ."

Tuy nhiên, bất kể trường hợp nào, mọi người đã hiểu cái gì là "chúng tôi đã nhận được giấy phép ghi âm" và những nhân vật photocopy này là gì. Căn bản là nhân vật thay người thật xuất hiện, sau đó phát lồng tiếng! Quả nhiên, phiên bản Quân Mạc Tiếu không ô bị hỏi lùi lại nhanh chóng, Sách Khắc Tát Nhĩ đứng ra, đồng thời loa tiệm net cũng phát ra giọng nói của Dụ Văn Châu:

"Xin chào, tôi là đội trưởng đội Trung Quốc, Dụ Văn Châu..."

Khán giả cười ồ lên

Vì thành viên đội tuyển quốc gia không chịu quay phim nên lấy nhân vật cosplay luôn chân thân sao!

"Không biết là ai nghĩ ra cái trò IQ vô cực này nữa."

"Tôi đoán chắc là Diệp thần đó."

"Nghĩ điên gì đó, Diệp thần méo quan tâm mấy cái này."

"Ơ, tôi cảm thấy có thể là do Diệp thần nói ở trong phòng huấn luyện không được lắp camera nhưng máy ghi âm thì tùy mấy người. Sau đó mấy chị gái trong nhóm tin tức tự dưng to não, cảm thấy lấy nhân vật ra cosplay là xong."

"Haiz, không thấy người thật thì xem nhân vật cũng như vậy thôi. Nói thiệt là tụi mình quen nhân vật hơn mà đúng hông."

Tiếng cười nói chuyện dần lắng xuống. Khi thiếu niên tóc vàng của đội Pháp tiến lên nói "khiêu chiến Pháp sư chiến đấu mạnh nhất của đội Trung Quốc", mọi người không kìm được mà nín thở, Hàn Yên Nhu phiên bản mô phỏng đứng ra trả lời "Người kế thừa Pháp sư chiến đấu mạnh nhất Trung Quốc là tôi, tôi đánh với cậu", tiệm net Hưng Hân vang lên tiếng cỗ vũ.

"Nhu gia uy vũ!"

"Nhu gia dũng mãnh!"

"Nhu gia thổi bay tụi nó!"

Sau một hồi quanh co. Pháp sư chiến đấu chính thức của đội Pháp tiến lên, Hàn Yên Nhu một bước cũng không nhường, hai giọng nữ ngươi tới ta lui, Quân Mạc Tiếu bỗng nhiên đứng dậy vỗ tay. Ngay sau đó, ai cũng nghe thấy giọng nói lười biếng của Diệp Tu:

"Phiền phức chi dữ vậy? Chơi thẳng 2V2 luôn đi. Tiểu Đường, Khâu Phi, hai đứa cùng lên!"

"Khâu Phi?"

"Khâu Phi nào?"

Có người hỏi nhau trong bóng tối. Có fan trung thành sâu sắc của Diệp Tu giúp phổ cập thông tin ngay lập tức: "Là tiểu đội trưởng của Gia Thế, từng gặp Diệp Thần trong vòng khiêu chiến trước đó. Nghe nói là do một tay Diệp Thần dạy, tui còn nhớ rõ từng thấy tin nói Diệp Thần vốn muốn cậu ta kế thừa Nhất Diệp Chi Thu."

"Ồ là nhóc đó á hả. Thằng bé này siêu tốt. Nó có thể ở lại gánh vác Gia Thế, Diệp thần rất vui mừng."

Trong lúc nói chuyện, máy quay lại xoay. Lúc này, thứ xuất hiện không còn là mô phỏng nữa mà là clip chiến đấu chân thật trong đấu trường - Cách Thức Chiến Đấu, Hàn Yên Nhu, hai nhân vật sóng vai đứng sừng sững trên màn hình, sau đó xông về phía địch.

Hàn Yên Nhu quyết chí tiến lên, Cách Thức Chiến Đấu không chút sơ hở, không thể nói là hai người phối hợp bổ sung cho nhau nhưng vẫn có sự ăn ý. Tuy đối thủ một người là thành viên của đội tuyển quốc gia, một người là người thừa kế của đại thần, lại bị bọn họ đánh tới mức không thể tiến tới được.

"Hai học trò Pháp sư chiến đấu của Diệp Thần! Kèo này tôi ăn!"

"Tỉnh giùm đê, để ý chênh lệch tuổi tác kìa! Niên hạ chị em ăn không ngon!"

"Khâu Phi mới là sư huynh mà?"

"Lúc Diệp Thần đi, Khâu Phi còn ở trại huấn luyện. Cậu ta có được tính là đệ tử đã ghi danh không?"

"Tôi thấy có cái này quan trọng lắm mà không ai chú ý hết là sao? Thành viên của đội tuyển quốc gia không xuất hiện cho nên từ giờ tới trận đấu chính thức, chúng ta chỉ có thể xem phiên bản cosplay mô phỏng cho vui thôi hả?"

Tiếng than khóc dâng lên.

"Cái này còn không bằng xem lại clip trận chung kết nữa!"

TBC
Về mục lục​
 

TsunaX

Farm exp kiếm sống
Bình luận
48
Số lượt thích
166
Fan não tàn của
Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
#63
Chương 40: Lễ khai mạc rực rỡ
Dù thế nào đi nữa, việc cosplay nhân vật mô phỏng cộng với lồng tiếng người thật vô mỗi ngày, rồi thêm màn phiên dịch báo lá cải tùm lum tùm la như "Người nước ngoài nhìn nhận đội tuyển quốc gia Vinh Quang Trung Quốc như thế nào", cảm xúc khao khát chờ mong của fan cuối cùng cũng được xoa dịu. Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai mạc Giải Thế giới.

Ngày 16 tháng 7, 7 giờ tối giờ địa phương.

Rạng sáng ngày 17 tháng 7, giờ Bắc Kinh.

Vô số người yêu thích Vinh Quang không màng sống chết, chẳng để tâm rằng sáng sớm ngày mai còn phải đi làm, ngồi canh trước tivi để xem lễ khai mạc Giải Thế giới.

Ngày 16 tháng 7, 8 giờ tối giờ địa phương.

Sân vận động lớn nhất lớn nhất ở Zurich chật ních người.

Đèn trên sân tắt hết, theo đó là chùm sáng nhiều màu đan nhau chíu xuống từ mái vòm, hình chiếu 3D xoay tròn từ từ ở giữa sân, từ quả cầu nước xanh biếc lan rộng thành bản đồ thế giới khổng lồ. Các đường cong xen nhau như rồng rắn trên bản đồ, phác họa ra biên giới lãnh thổ các quốc gia khác nhau, ngay sau đó, ánh sáng lộng lẫy bừng nở trên cả thế giới, nơi trò chơi Vinh Quang lan đến cùng lúc sáng bừng lên—

Sau đó, là chuyện xưa ôn lại, là năm tháng đã qua. Mười hai năm Vinh Quang, từ đầu đến cuối.

Bỗng dưng mặt đất rung chuyển, thế giới vỡ vụn, bản đồ của mười sáu quốc gia tham dự theo đó bay lên, bay quanh sân vận động thành hình tròn đều đặn. Tuyển thủ của mười sáu quốc gia ngồi thành một vòng tròn quanh sân, bản đồ hình con gà trống chầm chậm bay xuống trước mặt 14 tuyển thủ đội Trung Quốc. Hình thanh trường kiếm sắc bén bắt chéo nhau giơ cao hai cánh, tỏa sáng rực rỡ trên bản đồ.

Bản đồ sáng lên.

Thôn tân thủ, dã ngoại, phó bản, chủ thành... tạo ra NPC, tạo ra quái, từng nhân vật xuất hiện trên mặt đất, đông tới mức không một kẽ hở.

Khu một mở ra.

Khu hai mở ra.

Sau đó, sắt ngựa giao tranh dũng mãnh oai hùng, vô số nhân vật luân phiên chém giết. Trên tấm bản đồ Trung Quốc khổng lồ, không biết khu rừng ̣đã lan ra hết lớp này tới lớp khác từ bao giờ.

Huy hiệu chiến đội hình lá phong đỏ sáng ngời treo cao, ánh đèn đỏ rọi lên bóng người vận bộ giáp đen cầm mâu đang đứng dáo dác nhìn xung quanh.

"CMN."

Trương Giai Lạc khẽ nói một câu. Hắn không biết tuyển thủ nước khác có hình ảnh chủ đề gì, mà hắn cũng chẳng buồn xem, trước mặt đội Trung Quốc, hiển nhiên là lấy nhà vô địch giải đấu lần thứ mười của Liên minh để làm trọng tâm. Mà điều này đối với một người bốn lần vào chung kết, không lần đoạt được quán quân như Trương Giai Lạc mà nói thì không khỏi nhói lòng...

Hình ảnh 3D xoay ba lần, lá phong đỏ và Đấu Thần ở trên bản đồ bị đóng băng ba lần. Rồi sau đó là kình khí đen xen đỏ của Quyền Hoàng gầm thét, Ma đạo học giả bay lượn thoả thích trên đồng cỏ xanh ngát, kiếm và lời nguyền đứng tựa lưng nhau trên làn nước trong veo...

Họng súng Toái Sương Hoang Hỏa có tia lửa bốc lên, cuối cùng, dưới ngọn lửa đỏ trắng giao nhau, có một người cầm ô đứng nhìn về phía trước.

Đó là lịch sử mười năm máu lửa của họ, bọn họ vì đó mà vui, vì đó mà buồn, vì đó mà dốc hết nhiệt huyết, vì đó mà cháy cả tâm hồn, giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp.

Tuyển thủ trên băng ghế im lặng, nếu lắng tai nghe kỹ thì chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nối nhau vang lên. Trương Giai Lạc, Vương Kiệt Hi, Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú Tiêu, Tiêu Thời Khâm... Từng người ngồi thẳng lưng, cho dù là người lười nhác như Diệp Tu, vào lúc này cũng thu đi nụ cười hờ hững bên môi.

Đó là chiến trường của bọn họ.

Đó là tuổi trẻ của bọn họ.

Tuyển thủ chuyên nghiệp, đặc biệt là tuyển thủ chuyên nghiệp Trung Quốc, xét cho cùng là một nghề không chính thống. Nhà trường làm không đúng trách nhiệm, phụ huynh coi như lưu manh, truyền thông chính thống hết lần này tới lần khác hô hào rằng đây là "khối u", "giới hạn", "kẻ đã hủy hoại giới trẻ". Những ai ngồi ở chỗ này, may mắn nhất thì trải qua một cuộc đấu tranh gian khổ, không may nhất thì cha con từ biệt, mười năm không về.

Bất quá, chỉ bằng một lòng yêu thương mà tới được ngày hôm nay.

Đã ba năm, bốn năm,...... hơn mười năm rồi. Quen có người chỉ trỏ, quen nghe lời lẽ khinh miệt, quen bị người ta nói, "Chẳng qua chỉ là chơi game".

...... Nhưng hóa ra cũng có người nhìn thấy, có người ghi tạc vào lòng. Có người dùng cách này cách này để khắc ghi quá khứ cho bọn họ, dùng cách này nói với bọn họ rằng, các ngươi, có tư cách để kiêu hãnh.

Hai màu đỏ trắng bỗng dần mờ nhạt. Trên tấm bản đồ Trung Quốc khổng lồ, dãy núi hùng vĩ, con sông chảy xiết, bộ dáng vốn có của đất trời mênh mông lộ ra. Sách Khắc Tát Nhĩ, Nhất Thương Xuyên Vân, Vương Bất Lưu Hành, Dạ Vũ Thanh Phiền... Từng cột sáng giáng xuống, từng hình chiếu 3D lặng lẽ đứng trên sân, nghiêm trang bày trận ngỗng bay theo hàng sau lưng Quân Mạc Tiếu.

Đây là chiến trường của bọn họ.

Và ngay lúc này, trận chiến đầu tiên đang tới.

Mặt bàn trước ghế tuyển thủ im lặng dạt sang hai bên. Màn hình hiển thị được nâng lên, bàn phím được nâng lên, chuột được nâng lên, tai nghe được nâng lên, máy đăng nhập được nâng lên. Dù không phải ai cũng quen dùng nhưng đây là một bộ thiết bị vận hành hoàn chỉnh được bày ra trước mọi tuyển thủ.

"Mời các tuyển thủ thắp sáng lửa thánh."

Tiếng Trung, Tiếng Anh, Tiếng Pháp, Tiếng Đức, Tiếng Ý, Tiếng Nga, Tiếng Nhật, Tiếng Hàn... Câu nói lặp đi lặp lại vang vọng cả hội trường, câu văn cũng spawn lại nhiều lần trên màn hình.

Trên màn hình máy tính trước mặt các tuyển thủ chuyên nghiệp và bản đồ 3D ở đằng xa hơn cùng lúc xuất hiện một... một...

"Boss?"

"Vậy cách chúng ta thắp lửa thánh là đánh Boss hả?"

"Ai tiêu diệt Boss trước là lửa thánh của nhà đó cháy trước?"

Các tuyển thủ không được thông báo trước mắt chữ A mồm chữ O.jpg

IQ vô cực.

"Được rồi, lập đội lập đội." Diệp Tu hét lên trên kênh đội: "Đội gì thì ai cũng biết hết rồi, tôi không nói nữa, mọi người giữ vững tinh thần, người có sát thương thấp nhất ngày mai khỏi ra sân — Ấy, lần này không có T!"

"Tán nhân T!" Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm, Trương Tân Kiệt đồng thanh trả lời.

Thân ai cũng là nhân vật cấp đại thần, không tới nổi không biết đánh như thế nào. Huống chi đây chỉ là lễ khai mạc mà thôi, ban tổ chức cũng không muốn thứ như diệt cả đoàn làm mất hình tượng, Boss có độ khó cao hơn phó bản 20 người bình thường. Nhóm đại thần cười đùa, đánh nhau om sòm, thật sự biến nguyên cái sự kiện quốc tế đầy tính nghiêm túc này thành cái game lập đội xuống phó bản.

Nói thiệt thì còn dễ hơn phó bản nhiều. Boss nằm ở ngay đấy, ngước mắt là thấy, vô phó bản còn phải biết đường - năm đó Diệp Tu không để tâm lo tám có nhiều lúc đi luôn không thấy đường về.

Nhất Diệp Chi Thu, Đường Tam Đả sóng vai lao tới, Dạ Vũ Thanh Phiền, Hải Vô Lượng lướt sang hai bên, Phùng Sơn Quỷ Khấp, Diệt Sinh Linh tọa trấn ở giữa, vững vàng bảo vệ Thạch Bất Chuyển.

Sách Khắc Tát Nhĩ, Mộc Vũ Tranh Phong, Bách Hoa Liễu Loạn, Phong Thành Yên Vũ đứng thẳng đằng xa, Vương Bất Lưu Hành, Nhất Thương Xuyên Vân và Quân Mạc Tiếu đi xen kẽ trong đội, lúc tiến lúc lùi, lúc thì dắt BOSS đi thẳng.

Mọi người tiến lùi nhịp nhàng, phối hợp ăn ý, Boss cuồng bạo hai lần mà cả đội đều xử lý như chơi.

Khoảng mười phút, Boss rú lên một tiếng rồi ngã xuống đất, chùm pháo hoa từ trên người nó nổ bùm bùm, toàn bộ bản đồ Trung Quốc sáng lên—

"Há há há há há có chơi có chịu có chơi có chịu! Lão Diệp ngày mai ông khỏi ra sân nhá!"

TBC
Về mục lục​
 

TsunaX

Farm exp kiếm sống
Bình luận
48
Số lượt thích
166
Fan não tàn của
Diệp Thần ngầu lòi đẹp trai
#64
Thông báo
Xin chào mọi người,

Đầu tiên là xin lỗi vì đã im hơi lặng tiếng một khoản thời gian. Mình lo thi rồi chạy project nên bỏ ngang bộ này lâu nay.

Hôm nay lên đây xin thông báo tạm nghỉ để chạy bộ khác vì hai lý do:

1. Nghỉ lâu quá tự dưng hết hứng luôn :Đ Méo hiểu bản thân.

2. Vẫn trầm mê All Diệp, gặp thêm combo lướt lại mấy bộ kinh điển trên lof => đầu đầy all diệp.

Cho nên mình edit xong bộ đó thì sẽ quay lại với bộ Thế giới.

Dự kiến hè này Giải thế giới im hơi.

Mong mọi người chúc phúc cá vạn sự suôn sẻ để sớm ngày quay lại đây.

Thân mến.

P.S Quay lại edit tiếp thì sẽ xóa thông báo.
 

Bình luận bằng Facebook