Hoàn [Thiếu Thời 2021][ Song Hoa] Hình nền mặc định

Tái Thuỵ Bách Hạ

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
9
Số lượt thích
65
Fan não tàn của
Diệp Thụ
#1
Một sản phẩm trực thuộc [Project] Bỉ Ngạn Thiếu Thời - Mừng sinh nhật Tôn Triết Bình 17/08/2021
:vq




:shs:bho:shl

HÌNH NỀN MẶC ĐỊNH
Tác giả: 大蘑王
Edit: Tiểu Mô _ Beta: Thin
1,

Tôn Triết Bình trời sinh bướng bỉnh.

Còn chưa tập đi, đã toát ra vẻ "Lão tử không sợ trời không sợ đất" "Đại trượng phu chảy máu không đổ lệ".

Người trong nhà rất kinh ngạc, sao thằng nhóc này ngã sấp mặt mà chưa khóc bao giờ? Rách da chảy máu cũng chỉ mặt không cảm xúc để mặc người lớn sát trùng vết thương cho mình.

Thậm chí ba mẹ Tôn còn dẫn nhóc đến gặp bác sĩ, kết luận nhận được là: Hệ thần kinh hoàn toàn bình thường.

Càng nguy hiểm hơn chính là, bạn nhỏ Tôn Triết Bình vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài.

Hễ không để ý cái là nhóc liền chạy ra khỏi nhà, ỷ vào chiều cao chưa tới 1m2 mà ngông nghênh ngồi trên xe buýt đi một vòng quanh thành phố.

Vậy mà vẫn có thể may mắn sống sót dưới tay bọn buôn người, cũng đúng là số hên.

Cứ thanh thanh thản thản lớn đến khi lên tiểu học, người nhà mua cho Tôn Triết Bình một cái điện thoại.

Có lẽ đã nhận ra con nhà mình trời sinh không thể quản chế, ba mẹ Tôn Triết Bình dứt khoát áp dụng chính sách nuôi thả, chỉ dặn hắn bất cứ khi nào cũng phải mở máy, đừng mất liên lạc là được.

Nhưng vạn sự trong cõi u minh tự sẽ cân bằng, Tôn Triết Bình có sự tự do lại sửa án oan mà học được cách tự kiềm chế bản thân.

Ít ra, trước khi học hết cấp 3 hắn chưa từng gây họa, cũng chưa từng làm chuyện khác người.

Là một trong số ít "phái ưu việt" sở hữu điện thoại trong lớp, điện thoại của Tôn Triết Bình chỉ để chơi game và gọi điện.

Bạn cùng lớp hỏi mượn để chơi, Tôn Triết Bình chủ yếu là muốn gì cho nấy.

Có một lần, hoa khôi lớp hỏi mượn điện thoại Tôn Triết Bình. Lúc trả lại hắn, Tôn Triết Bình phát hiện hình nền mặc định trong điện thoại hồi trước đã bị đổi thành ảnh tự sướng của đối phương, trong album còn cả mớ tấm tự chụp từ nhiều góc độ khác.

Hoa khôi lớp gần như đã ám chỉ công khai với Tôn Triết Bình.

Kết quả Tôn Triết Bình đổi màn hình khoá về lại như cũ, với đoạn nhạc đệm này ngoảnh mặt làm ngơ.

Hoa khôi lớp phát hiện Tôn Triết Bình không phản ứng chút nào, sa sút một hồi lâu.

2,

Tôn Triết Bình thường đổi điện thoại mới, nhưng màn hình khoá chưa bao giờ đổi.

Luôn luôn là mẫu mới nhất, vĩnh viễn là hình nền mặc định.

Lúc lên cuối cấp 2, Tôn Triết Bình mê mẩn một game online lớn tên " Vinh Quang ".

Thế là không thèm để ý áp lực kỳ tuyển sinh, Tôn Triết Bình dùng tiền mừng tuổi mua một dàn máy tính cấu hình cao mới.

Hắn đăng kí một tài khoản cuồng kiếm sĩ tên "Lạc Hoa Lang Tạ".

Tôn Triết Bình vốn định đặt tên là Lạc Hoa Lưu Thủy, ngụ ý "Lão tử đánh cho các ngươi tan tác tả tơi", nhưng lúc nhập cú pháp hắn lại gây ra một trò cười.

Thế là Tôn Triết Bình trượt tay, đánh ra hai chữ lang tạ, tay lại trượt thêm phát nữa, nhấp vào xác nhận bốn chữ "Lạc Hoa Lang Tạ".

*Lạc Hoa Lưu Thuỷ (落花流水): hoa rơi nước chảy/ nước chảy hoa trôi/ thất bại thảm hại.
Lạc Hoa Lang Tạ (落花狼藉): hoa rơi bừa bãi/ hoa rớt lộn xộn. :)))))


Tài khoản Vinh Quang ban đầu một khi đã đăng ký là không thể đổi tên.

Loại bi thương này không chỉ có mình Diệp Tu hiểu được, khoảng khắc đó Tôn Triết Bình cũng đau thấu tim gan.

May mà sau đó hắn cảm thấy Lạc Hoa Lang Tạ cũng không tệ, phối hợp với cuồng kiếm sĩ của hắn lại hiện ra một sự lãng mạn khó tả.

Rất nhanh, cuồng kiếm sĩ "Lạc Hoa Lang Tạ" ở khu 1 có chút danh tiếng.

Không lâu sau, hắn ở Hoang Mạc Viễn Tây cùng một người chơi trong tên cũng có chữ "Hoa" khác không đánh thì không quen.

Đối phương là một chuyên gia đạn dược cái rất có tiềm năng, tài khoản tên là "Bách Hoa Liễu Loạn" .

Tôn Triết Bình nhìn thấy cái tên này lập tức cảm thấy gặp được tri kỷ, không chút nghĩ ngợi liền vọt tới trước mặt đối phương muốn lập đội với người ta.

Người thao tác "Bách Hoa Liễu Loạn" này tên Trương Giai Lạc, cùng tuổi với Tôn Triết Bình.

"Vì sao cậu lại chọn cái tên này?" Tôn Triết Bình hỏi.

"Ô, vốn muốn đặt là Nhãn Hoa Liễu Loạn, rồi đánh nhầm." Trương Giai Lạc trả lời, ý định ban đầu của cậu là "Lão tử nổ lát mắt các ngươi".

"..." Đây có lẽ là định mệnh an bài đi, Tôn Triết Bình nghĩ.

Thế là, hai thiếu niên 16 đặt tên trượt tay chỉ trò chuyện mấy câu đã định ra một kế hoạch hoành tráng là thành lập chiến đội chuyên nghiệp.

Chính là chiến đội Bách Hoa hoành không xuất thế sau này.

Để thảo luận chi tiết việc xây dựng chiến đội, Trương Giai Lạc đi đến nhà Tôn Triết Bình.

Đầu tiên cậu cảm thán dàn máy tính ngon của Tôn Triết Bình, đột nhiên lại nói: "Cậu dùng màn hình mặc định à?"

Tôn Triết Bình không chỉ để là chế độ mặc định. Ngay cả nền máy tính cũng là kiểu cài đặt ban đầu không đổi.

"Không ổn chỗ nào sao?" Tôn Triết Bình nghi ngờ.

"Không." Trương Giai Lạc trả lời, "Chỉ là có chút tẻ nhạt."

Trong nháy mắt Tôn Triết Bình có kích động muốn thay đổi, nhưng ngay sau đó Trương Giai Lạc lại nói: "Nhưng thế này cũng rất tốt."

Thế là Tôn Triết Bình vẫn dùng nền mặc định.

3,

Tôn Triết Bình hợp tác cùng Trương Giai Lạc ở chiến đội Bách Hoa được 3 năm 6 tháng.

Trong đó toàn bộ thời gian thi đấu lại chỉ có 3 năm.

Mùa thứ năm của giải Vinh Quang chuyên nghiệp vừa bắt đầu không bao lâu, Tôn Triết Bình đã bộc phát chấn thương tay nghiêm trọng.

Ban đầu, Tôn Triết Bình có thể dựa vào cắm đầu đánh để lên sân đấu, dần dần hắn hoàn toàn không thể chống đỡ nỗi cường độ cao của nhịp đấu.

Nửa cuối mùa giải, Tôn Triết Bình hoàn toàn biến mất khỏi danh sách ra trận. Khi Trương Giai Lạc mang đội thi đấu khắp nơi, Tôn Triết Bình ở lại câu lạc bộ, hằng ngày qua lại giữa hai nơi ký túc xá và bệnh viện.

"Cậu không thể thi đấu nữa." Cuối cùng bác sĩ kết luận, "Cần phải làm phẫu thuật, bằng không tay trái cậu cũng sẽ chịu ảnh hưởng ngay cả trong sinh hoạt bình thường."

Tôn Triết Bình mang sổ khám bệnh đi gặp ông chủ chiến đội,đề nghị ông cho giải nghệ.

Mãi đến khi hoàn tất toàn bộ thủ tục, Tôn Triết Bình mới nói tin này cho Trương Giai Lạc đang mang đội thi đấu ở Bắc Kinh.

Ngay khi trận tổng chung kết vừa kết thúc, chiến đội Bách Hoa đành dừng bước ở á quân, Trương Giai Lạc nhận được giải tuyển thủ có giá trị nhất.

"Thật là ..." Trương Giai Lạc trong điện thoại liên tục hít sâu mấy lần, "Còn muốn cùng cậu đoạt quán quân đây."

"Cậu giành được thì cũng vậy." Tôn Triết Bình nhẹ nhàng nói, "Chúng ta là Song Hoa mà, cậu thắng chính là tôi thắng."

"Mẹ kiếp, đừng có làm tôi khóc!" Trương Giai Lạc dùng hết khí lực toàn thân nuốt ngược tiếng nức nở vào.

Cũng may là gọi điện thoại, Tôn Triết Bình không thấy được bộ dạng cậu rơi nước mắt.

"Ngày mai tôi sẽ đi." Tôn Triết Bình nói.

"Chờ tôi trở về tiễn cậu." Trương Giai Lạc khịt khịt mũi, "Sáng mai lên máy bay, buổi trưa có thể đến."

"Được."

Trương Giai Lạc cúp điện thoại trước.

Tôn Triết Bình đặt máy xuống bắt đầu thu dọn hành lý.

Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình ở cùng một phòng, tuy sinh hoạt trong túc xá mấy năm, nhưng đồ cá nhân của hắn ngược lại khá ít, chúng hầu hết lẫn lộn với đồ của Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình rất ít khi mua những thứ cần thiết hằng ngày, thường thường đều là Trương Giai Lạc tiện tay mua hai phần.

Cho nên ngay cả khăn mặt của Tôn Triết Bình cũng là đồ đôi với Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc dùng caro trắng đỏ, cho Tôn Triết Bình dùng là caro trắng xanh, nghe đồn là vì "Cái thứ hai được giảm nửa giá" .

Trong phòng có máy tính riêng của hai người, cũng biết mật khẩu lẫn nhau, nhưng bình thường cả hai đều sẽ không tùy tiện dùng máy tính của đối phương.

Sau khi Tôn Triết Bình khởi động máy rồi nhập mật khẩu"qwerty" —— chỉ là hàng phím đầu trên góc trái, "Thật là cái mật khẩu lười biếng." Hắn không khỏi cười lên.

Màn hình máy tính Trương Giai Lạc nhanh chóng xuất hiện. Đột nhiên Tôn Triết Bình sửng sốt nhìn chằm chằm màn hình.

Lần đầu tiên hắn chú ý tới, hình nền cảnh biển mà Trương Giai Lạc dùng này có chút quen mắt.

4,

Giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mùa hai, chiến đội Bách Hoa chính là một con ngựa ô hoành không xuất thế. Nhưng "Song Hoa" cuối cùng cũng phải gục ngã dưới nắm đấm thép của Hàn Văn Thanh.

Trận đấu kia có thể xưng là " Một chọi hai" cấp bậc sách giáo khoa, khiến Tôn Triết Bình cùng Trương Giai Lạc nếm được cái gì gọi là mùi vị thất bại.

Nhưng dù sao thì đó chỉ là mùa giải ra mắt của bọn họ. Sau khi thua trận, hai người nhanh chóng không tim không phổi mà chạy đến bờ biển đi chơi.

Hình nền của Trương Giai Lạc là được chụp vào ngày hôm đó.

Góc nhìn là dưới ô che nắng, phía xa là cảnh biển xanh xanh, gần đó có vài đứa nhỏ đang xây lâu đài cát.

Ở nơi ranh giới giao nhau giữa nước biển và bãi cát, có một bóng người mơ hồ đứng đó.

Bởi vì bóng người rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra đó là ai.

Cho đến giờ phút này, Tôn Triết Bình mới nhận ra đó là mình.

Hắn ngồi ngây người trước màn hình máy tính của Trương Giai Lạc hồi lâu. Phải chờ đến lúc sắp chia tay hắn cuối cùng mới phát hiện cái bí mật không phải bí mật này.

Trương Giai Lạc chưa bao giờ che giấu, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nhận ra.

Tôn Triết Bình sững sờ hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, sao chép toàn bộ tài liệu cần chuyển vào máy vi tính Trương Giai Lạc, cuối cùng đóng gói máy tính mình vào thùng đựng.

Hôm sau, Trương Giai Lạc chạy một mình về câu lạc bộ trước bữa trưa.

Chuyến bay của cậu hôm qua bị đổi lịch, vì số ghế có hạn nên chỉ có mình cậu ngồi chuyến bay sớm nhất về Côn Minh.

Hành lý của Tôn Triết Bình đều đã sắp xếp gọn, trước khi Trương Giai Lạc cất cánh đã gửi tin nhắn cho hắn, vì thế Tôn Triết Bình ngồi yên trong phòng ngủ chờ cậu.

Không có khóc rống như trong dự liệu, trải qua một đêm cùng chiến bay sáng nay, tâm tình của Trương Giai Lạc có vẻ rất bình tĩnh.

Cậu nhìn căn phòng có chút thay đổi, nở nụ cười: "Thì ra đồ của tôi nhiều như vậy. Cậu dọn đi rồi, đồ linh tinh nhìn cũng không có bớt mấy."

"Có nhiều thứ tôi không mang đi." Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc, "Nghĩ cậu có thể sẽ dùng tiếp."

Trương Giai Lạc trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi đưa cậu đi xuống."

"Được."

Cả đoạn đường từ thang máy xuống lầu bọn họ không nói lời nào, sóng vai cùng nhau ra cửa, mãi đến tận ngã tư.

"Vậy... Cậu bảo trọng." Trương Giai Lạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tôn Triết Bình, rất nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

"Cậu cũng vậy." Tôn Triết Bình để vali xuống, hai tay vịn bả vai Trương Giai Lạc, "Tôi chờ cậu đoạt quán quân."

"Nhất định rồi." Trương Giai Lạc nở nụ cười miễn cưỡng, "Đến khi đó chia cho cậu một nửa."

"Cậu về đi." Tôn Triết Bình vỗ nhẹ lưng Trương Giai Lạc, lại bị Trương Giai Lạc ra sức ôm mạnh, gắt gao siết chặc bờ vai hắn.

"Giai Lạc." Tôn Triết Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa.

"Tôi đi đây." Trương Giai Lạc cúi đầu, không nhìn Tôn Triết Bình, trực tiếp trở về, như thể cậu sẽ không bị bỏ lại nếu bản thân rời đi trước.

Tôn Triết Bình quay đầu lại, nhìn bóng lưng Trương Giai Lạc, đột nhiên lấy điện thoại ra nhanh chóng nhấn liền mấy cái.

Hắn cúi đầu nhìn tấm ảnh mình chụp vừa nãy, phía sau bồn hoa trước cửa câu lạc bộ chiến đội Bách Hoa là bóng người Trương Giai Lạc đi về phía cổng.

Bồn hoa với mấy bông hoa đang khoe sắc gần được lấy nét rất rõ ràng, xa xa là đường nét mờ hồ của Trương Giai Lạc. Giống như cảnh biển đó vậy.

Tôn Triết Bình cài tấm ảnh đó làm màn hình khoá điện thoại.

5,

Lần thứ hai đổi màn hình khoá của Tôn Triết Bình là ở mùa giải thứ mười.

Cơ duyên xảo hợp hắn gia nhập chiến đội Nghĩa Trảm, xem nó như tấm vé để trở về thi đấu dù hắn chỉ tham gia đấu đơn.

Khi đó chấn thương ở tay hắn đã khôi phục khá nhiều.

Hồi phục chức năng những năm qua xem như không uổng phí.

Thứ "hồi phục" tương tự còn có quan hệ của hắn và Trương Giai Lạc.

Bá Đồ đến Bắc Kinh đánh sân khách với chiến đội Nghĩa Trảm, sau trận đấu Tôn Triết Bình đi tìm Trương Giai Lạc.

Sau bao khó khăn thăng trầm, Trương Giai Lạc ngược lại cũng không thay đổi gì nhiều.

Vẫn là thiếu niên tóc đỏ hoạt bát.

Tôn Triết Bình dã nghĩ rất lâu phải làm thế nào để thổ lộ với Trương Giai Lạc.

Thanh niên tốt đẹp hơn tuổi đôi mươi, ở giới thể thao điện tử cũng từng là đại thần danh chấn một thời, nhưng Tôn Triết Bình chưa từng yêu đương lần nào.

Đương nhiên cũng chưa từng có kinh nghiệm tỏ tình.

Thế là hắn bắt đầu nhớ lại cách người khác tỏ tình với hắn. Sau khi Tôn Triết Bình nhìn thấy Trương Giai Lạc thì đã đưa ra một quyết định trọng đại.

"Trương Giai Lạc, cậu cho tôi mượn điện thoại một chút."

"..." Trương Giai Lạc đã từng hình dung qua cả ngàn kiểu gặp lại Tôn Triết Bình, nhưng không có cái thể loại nào mở màn bằng cách mượn điện thoại.

Nhưng cậu vẫn lấy điện thoại mình ra, mở khoá màn hình rồi đưa cho Tôn Triết Bình.

Tôn Triết Bình nhận lấy điện thoại, đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài.

Trương Giai Lạc sững sờ tại chỗ, giờ đứng chờ cũng không được, chạy đi cũng không xong. Không quá 2 phút, Tôn Triết Bình lại vòng trở về.

" Trả điện thoại cho cậu."

"Cậu có ý gì?" Bị dày vò như vậy, tâm tình phức tạp của Trương Giai Lạc đã chẳng còn xót lại chút gì, giờ chỉ có chả hiểu tẹo gì.

"Chính là ý này." Tôn Triết Bình ra hiệu Trương Giai Lạc nhìn điện thoại, trong giọng nói không tự chủ lộ vẻ căng thẳng.

Trương Giai Lạc chẳng hiểu ra sao mà mở màn hình, phát hiện màn hình khoá của mình lại biến thành ảnh tự sướng của Tôn Triết Bình. Bối cảnh là đài phun nước ở lối vào khách sạn, cựu đệ nhất cuồng kiếm sĩ rõ ràng thiếu thốn kinh nghiệm tự sướng, tự chụp được cái bản mặt toàn là sát khí.

Trương Giai Lạc dở khóc dở cười.

"Tôn Triết Bình, cậu là học sinh tiểu học hả? Đổi màn hình khoá của tôi làm gì?"

"Cậu không hiểu?"

"Tôi không hiểu!"

6,

Trương Giai Lạc rốt cuộc cũng đã hiểu.

Tôn Triết Bình cho cậu xem màn hình khoá điện thoại của mình —— trên vẫn là sắc hoa rực rỡ cùng hình bóng mơ hồ của Trương Giai Lạc.

"Tôi cho rằng cậu chỉ dùng hình nền mặc định." Trương Giai Lạc cười, cậu lập tức nhìn ra tấm hình này chụp từ năm nào tháng nào nơi nào.

"Mấy năm qua vẫn luôn dùng hình này." Tôn Triết Bình nói, "Bây giờ tôi có thể thay cái mới không?"

"Cậu muốn đổi thành gì?" Trương Giai Lạc chăm chú nhìn ánh mắt hắn.

"Đổi thành ảnh tự chụp của chúng ta."

"Được."

7,

Về sau, dù là màn hình khoá điện thoại hay hình nền máy tính của Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, tất cả đều dùng cùng một tấm hình.

Là tấm ảnh tự chụp của bọn họ khi cửu biệt trùng phùng.

Cũng là tấm ảnh tự chụp đầu tiên khi bọn họ quyết định ở bên nhau.

Cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ, có thể lấp kín toàn bộ tiếc nuối cùng khoảng trống trong quá khứ.

Hiện tại, đây là hình nền mặc định của bọn họ.

—End—
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook