Hoàn [Thiếu Thời 2021] [Song Hoa] Tám Năm

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1
[Song Hoa] Tám Năm


cre: maniac
Tác giả: 坑不填完不改名
Convert: Lá Lá
Edit: Trăng

Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Đại Tôn năm nay - Bỉ Ngạn Thiếu Thời.

------------------------------------------------------

1.

Trương Giai Lạc - là học sinh lớp 9 đầu tiên của Tôn Triết Bình.


2.

Tôn Triết Bình là giáo sư mỹ thuật của trường cấp 3 Vinh Quang, chuyên giảng dạy cho học sinh cấp 3 chuyên ngành mỹ thuật chuyên nghiệp.

Học sinh lớp 9, hắn thật sự chưa dạy bao giờ.

Trương Giai Lạc là do một người quen cũ giới thiệu với hắn, bảo là cậu có hứng thú muốn học vẽ, trong số những người họ quen biết thì chỉ có Tôn Triết Bình là chuyên môn cao nhất. Tôn Triết Bình cũng không tiện từ chối, bèn đồng ý nhận việc này.

Cũng chỉ là thêm một bàn vẽ một chỗ ngồi trong phòng học thôi mà, đâu có phiền gì lắm.


3.

Mới đầu đúng là chỉ thêm một bàn vẽ.

Trong lúc nhóm học sinh cấp ba đi lấy màu nước, Tôn Triết Bình dạy Trương Giai Lạc vẽ khối lập phương.

"Đường này phải thẳng, càng xa càng nhỏ, nên hai đường này sẽ cắt nhau."

Trương Giai Lạc gật gật đầu, nhận bút từ Tôn Triết Bình bắt đầu chăm chú vẽ.

"Ngồi cách ra một chút, thẳng tay." Tôn Triết Bình nhéo vai cậu. Trương Giai Lạc run một cái, cúi đầu cầm ghế lùi về phía sau.

"Thầy ơi, pha màu gì trước ạ?"

"Bài mới vừa dạy xong đã quên rồi?" Tôn Triết Bình nghiêm giọng, học sinh của hắn nghe xong cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ thấy mặt xị xuống buồn bã, Tôn Triết Bình lại phải dạy lại thêm một lần.

"Pha màu sáng trước."

"Rõ ạ!"

Học sinh mới này cũng không cần lo nhiều lắm. Tôn Triết Bình quay đầu nhìn Trương Giai Lạc, bất ngờ đối diện với ánh nhìn của cậu.

Cậu học trò vội vàng thu mắt về, lúng túng di chuyển tay.


4.

Trương Giai Lạc là một đứa trẻ rất hướng nội, hay ngại ngùng.

Tôn Triết Bình quan sát cậu mấy ngày thì đưa ra kết luận.

Cậu nhóc này một khi ngồi xuống vẽ thì sẽ ngồi một mạch mấy tiếng đồng hồ, nước cũng không thèm uống. Học sinh của mình mà có tự nhiên muốn nói chuyện cùng, cậu cũng chỉ hỏi gì thì đáp nấy, cần nói bao nhiêu thì nói đúng bấy nhiêu.

Cho đến khi...

Một ngày nọ Tôn Triết Bình đến lớp sớm hơn thường lệ, mở cửa phòng học thấy Trương Giai Lạc trùm túi bóng cầm bút vẽ giả làm kiếm tỷ võ cùng học sinh của mình, vừa thấy mình vào thì mặt mày xanh lét.

Hình tượng sụp đổ ngay tức khắc.


5.

"... Về chỗ ngồi đi, vào học."


6.

Từ lúc hình tượng sụp đổ, Trương Giai Lạc như biến thành người khác, đúng là heo chết không sợ nước sôi.

Tôn Triết Bình cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến cụm đấy, nhưng vẫn thấy rất chuẩn.

"Thầy ơi! Em không vẽ phác được!"

"Lên chỉnh thể trước..."

"Thầy ơi! Thầy làm mẫu cho em đi!"

Tôn Triết Bình đồng ý làm mẫu cho hắn một lần.

"Hiểu chưa?"

"Rồi ạ."

Trương Giai Lạc nhận lấy, liên tục dùng bản phác chuẩn chỉnh của Tôn Triết Bình để vẽ lên.

Làm mẫu một hai lần còn được, nhiều lần như thế, Tôn Triết Bình mới nhận ra thằng nhóc này chỉ là lười vẽ phác thôi.


7.

"Có chuyện gì thế thầy?"

"Hôm nay không cần đổ bóng, vẽ phác 11 tấm, trong 3 giờ phải xong."


8.

Muốn đấu với tôi? Còn non và xanh lắm.


9.

"Thầy Tôn bao nhiêu tuổi thế?"

"Còn trẻ, chắc tầm 26 27 gì đấy, tốt nghiệp đại học xong là đi dạy liền."

"Thầy trẻ như thế chắc có không ít người theo đuổi ha?"

Nữ sinh xung quanh nghe vậy, tâm hồn bà tám lập tức nổi lên, vây quanh cậu đáp lời: "Tiểu Lạc Lạc chị kể cho nghe, thầy Tôn ở trường được yêu thích lắm đấy nha."

"Đúng đấy, lần trước tui còn thấy có cô bên tổ toán tỏ tình với ổng á."

"Tổ toán?"

"Ừa, cô mà tụi cậu hay gọi là nữ thần ấy, thấy đi cùng thầy Tôn, tên gì ấy nhỉ."

"Móa!" Tụi nam sinh tan nát cõi lòng.

"Không chỉ thế thôi đâu, có cả nữ sinh tỏ tình với ổng đấy."

"Sau đó thì sao?"

"Hình như bị từ chối... Thấy sau đấy bạn kia cũng không tìm thầy Tôn nữa, bên lớp thực nghiệm ý."

"Có nam sinh nào tỏ tình chưa?" Trương Giai Lạc nghe mọi người trò chuyện một lúc đột nhiên hỏi.

Cả đám hết hồn, chỉ có một bạn nữ kích động nhảy nhót: "Tui thấy thầy Tôn với thầy Diệp bên tổ văn cực kì đẹp đôi á!"

"Thôi thôi cho xin." Đám nam sinh đuổi bạn nữ kia đi, "Dạy hư trẻ con."


10.

"Hôm sau tự đến phòng giáo vụ mà lấy." Tôn Triết Bình ném hồ sơ cho Diệp Tu, "Lần sau mà còn lấy tiết chuyên ngành của tôi nữa, tôi bảo học sinh bỏ tiết ngữ văn đấy nhé."

"Được đấy." Diệp Tu lười biếng ngồi phịch lên ghế, "Lần sau gì nữa, không phải ông kéo tay chân đến rồi đấy à?"

Tôn Triết Bình ngẩn người, không hiểu ý Diệp Tu là gì.

"Đừng có nói với tôi cậu nhóc đang xắn tay áo trừng tôi kia không phải của lớp cậu."

Tôn Triết Bình ngoảnh đầu, thấy Trương Giai Lạc đang vòng tay, nắm chặt cây bút chì vót nhọn, hung hăng nhìn mình lom lom.

"... Em không đến đánh thầy."


11.

"Thế đến làm gì?"

"Tìm thầy ạ."

"Tìm tôi làm gì?"

"Không biết vẽ ạ."

"Sao không chờ tôi quay lại?"

"Chưa giải quyết xong chưa làm tiếp được."

"Thế em cầm bút chì làm gì?"

"Em vừa đến nên quên cất."

"Xắn tay áo làm gì?"

"Tại trong này nóng."

"Ồ..."

Cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn đầu bút chì nhọn hoắt như phát sáng, Tôn Triết Bình cứ cảm giác có gì không đúng lắm.


12.

Trương Giai Lạc có vẻ quấn người.

Học sinh trong lớp phát hiện.

Tôn Triết Bình chỉ nghĩ là do cậu chưa học chắc cơ bản nên mới cách mấy phút lại gọi mình một lần, sau này có học sinh nhắc đến chuyện này mới biết Trương Giai Lạc thật ra chẳng có lí do gì cả, chỉ là muốn gọi mình thế thôi.

"Thật ra... giờ tui không chèo Tôn Diệp nữa, tui thấy Tiểu Lạc Lạc dễ thương hơn nhiều."

"Vờ lờ... May mà hôm nay Lạc Lạc không đến, bà đừng có mà lan truyền cái tư tưởng đấy."

"Tư tưởng gì!" Bạn nữ xòe ra bàn tay dính đầy thuốc màu, hét một phát lên mặt bạn nam kia, "Thầy ơi, sao hôm nay Lạc Lạc không đến ạ?"

"Em ấy..." Tôn Triết Bình cũng chỉ nhận được một tin nhắn xin nghỉ học, "Tôi cũng không biết."


13.

"Alo, thầy Tôn ạ?"

"Sao hôm nay em không đi học?"

"Em sốt..."

Giọng nói của Trương Giai Lạc yếu ớt, cậu lẩm bẩm, giọng mũi rất nặng, thỉnh thoảng lại sụt sùi ho khan: "Thầy có chuyện gì ạ?"

"Uống thuốc chưa?"

"Uống..." Phía Trương Giai Lạc đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh rơi vỡ, Tôn Triết Bình sốt ruột, Trương Giai Lạc lại khịt mũi một cái: "Em lỡ làm đổ ly nước rồi, hình như hồi trưa cũng ngủ luôn chứ không uống thuốc..."

"Em ăn trưa chưa?"

"Chưa."

"Ba mẹ em đâu?"

"Không có nhà..."

Tôn Triết Bình đau đầu, "Nhà em ở đâu?"


14.

"Nhạt quá, em muốn ăn cay..."

"Ăn cái..." Tôn Triết Bình suýt chút nữa nói tục, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Trương Giai Lạc nhìn mình lại thôi.

"... Ốm thì phải ăn đồ thanh đạm."

"Ừm..." Trương Giai Lạc đảo đảo tô cháo hoa không có tí mỡ nào, bất đắc dĩ nuốt xuống từng miếng.

"Uống thuốc đi."

Trương Giai Lạc cầm lấy thuốc với ly nước. Cậu bỏ viên thuốc hơi ấm vào miệng, nhấp thêm một ngụm nước nhỏ rồi nuốt.

Không nóng không lạnh, hơi ấm nhẹ nhàng từ cổ đi xuống dạ dày.

Trương Giai Lạc nhìn Tôn Triết Bình thu dọn bát đũa, người kia không để ý ánh nhìn của cậu. Cậu uống hết nước còn lại trong ly, liếm liếm khóe môi.


15.

Tiếng pháo đầu vang, hết năm tròn.

(Chú thích: Bản gốc của bài thơ là "Bộc trúc thanh trung nhất tuế trừ" - tiếng pháo trúc nổ vang báo hiệu hết một năm. Bản của tác giả: "Tiên pháo thanh trung nhất tuế trừ")

Tôn Triết Bình xem đồng hồ đeo tay, đúng 0 giờ. Hắn vào nhóm lớp phát lì xì, một lát sau nhận được một loạt tin nhắn cảm ơn ông chủ, chúc mừng năm mới, yêu thầy Tôn nhất đủ các kiểu.

"À, giật thì cứ giật, đứa nào mùng 6 này quên đi học chuẩn bị tinh thần nạp gấp đôi."

Tiếng oán than vang trời.

"Thầy Tôn, thầy phát thừa một cái lì xì rồi."

Tôn Triết Bình đếm lại, lớp có 34 người, hắn lại phát 35. Nghĩ lại mới nhận ra, hắn dựa theo nhân số trên lớp để phát lì xì, cái thừa ra hiển nhiên là của người không phải học sinh lớp này.

"Trương Giai Lạc."

"Aaa thêm Tiểu Lạc Lạc vào đi vào đi!"

Tôn Triết Bình cũng nghe bọn hắn, thêm Trương Giai Lạc vào nhóm phát lì xì. Thấy thông báo "Trương Giai Lạc đã nhận lì xì của bạn", Tôn Triết Bình gõ mấy chữ, chưa kịp gửi đã thấy cậu nhóc gọi đến.


16.

"Cảm ơn ông chủ!"

"Học ai đấy?"

"Hehe, các chị dạy em."

"Có việc gì sao?"

"Thì... Thầy Tôn, chúc mừng năm mới! Năm nay em thi cấp ba rồi đó!"

"Đã chọn trường chưa!"

"Rồi ạ! Em muốn học mĩ thuật ở trường thầy!"

Tay Tôn Triết Bình trượt một phát suýt rơi điện thoại, hắn nhớ Trương Giai Lạc còn không vẽ phác được, lại nghĩ mới đầu năm đầu tháng không nên làm cậu khó chịu, bèn nói:

"Thế thì em phải cố gắng nhiều đấy..."


17.

Lúc đi học lại, lớp học bỗng dưng ồn ào hơn ngày thường.

Mặc dù là đầu năm mới, nhưng dù gì cũng đã qua mấy ngày, chắc không phải vì chưa ổn định lại được đâu.

Đến tận khi chuông reo lần thứ nhất, lớp trưởng đứng phắt dậy hét một câu, Tôn Triết Bình mới hiểu được vì sao.

"Valentine vui vẻ! Tụi em nhớ thầy lắm lắm luôn á!"

"Hú hú hú!"

Phòng học lập tức ồn như cái chợ vỡ, học sinh bắt đầu tặng nhau sô cô la. Tôn Triết Bình cũng nhận được không ít, nhìn học trò của mình làm loạn, không kiềm chế được bật cười.

"Tiểu Lạc Lạc! Tặng em nè!"

"Em cũng có ạ?"

"Chứ sao!"

"Đây tui cũng tặng cho Tiểu Lạc Lạc!"

"Tui nữa!"

Trương Giai Lạc ngượng ngùng, lau lau bàn tay bị bút chì bôi xám ngắt, nhận quà của từng người.

"Trường cấp hai của em không tổ chức valentine bao giờ... Em không biết chuẩn bị gì cả."

"Không sao không sao." Bạn nữ dẫn dầu vỗ ngực một cái, "Chờ khi em vào trường này, tiếp tế lại bọn chị là được mà."

Trương Giai Lạc cười, quay sang nhìn Tôn Triết Bình chăm chú.

Tôn Triết Bình không hiểu, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Trương Giai Lạc mới chậm rãi quay đầu.


18.

"Nay được nhiều sô cô la quá ha..."

"Đừng có cầm lung tung, học sinh tặng đấy."

"Năm nào ông cũng bảo vệ chúng như con, giờ còn không được ăn hả?"

"Biến."

"Rồi rồi, biến thì biến." Diệp Tu thả sô cô la xuống, lát sau lại mò tới gần, "Không ai tỏ tình hỏ?"

"Giờ thích tự đi hay để tôi đuổi?"

"Ui tò mò nên hỏi tí thôi mà. Theo lý mà nói, ông điều kiện tốt như này, nữ sinh hằng năm thì tre già măng mọc, chắc tại nhìn ông đáng sợ quá mới không ai dám... Ấy ấy làm gì đấy tính làm gì đấy?!"

"Vứt ông vô thùng rác."

Tiễn xong cố nội Diệp Tu, Tôn Triết Bình cuối cùng cũng vui vẻ vì được yên tĩnh. Hắn cất sô cô la vào túi, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa, Trương Giai Lạc đeo khăn quàng cổ, khuôn mặt đỏ ửng lên vì gió. Cậu tháo găng tay, đưa cho Tôn Triết Bình một hộp quà màu tím.


19.

"Thầy Tôn, Valentine vui vẻ."


20.

Tôn Triết Bình cầm hộp quà màu tím lật qua lật lại nhìn mãi, sau cùng quyết định không nghĩ nữa.

Tên nhóc này tặng xong là chạy, hoàn toàn không cho mình kịp hỏi câu nào, ví như - không phải em bảo không chuẩn bị gì cả sao?

Tôn Triết Bình cầm lấy hộp sô cô la cuối cùng này, lắc lắc cái túi một hồi, do dự một chốc rồi lại cầm trở về, mở ra, cho vào miệng.


21.

Trường cấp hai cũng đã sắp đến lúc đi học lại.

Ban đầu Trương Giai Lạc chỉ tranh thủ đợt nghỉ đông đến học một chút, giờ cũng đã sắp kết thúc, Tôn Triết Bình còn chưa có thái độ gì, học sinh của hắn đã bắt đầu hỏi han.

"Tiểu Lạc Lạc, cho tụi này xin số điện thoại nào."

"Tiểu Lạc Lạc, nhà em ở đâu, anh chị qua chơi với em nhá?"

"..."

Trương Giai Lạc thành thật hỏi gì đáp nấy, chắc còn mỗi mật khẩu thẻ ngân hàng là chưa nói ra.

"Tiểu Lạc Lạc, em thích kiểu con gái như thế nào?"

"Này, hỏi nhiều quá đấy!" Tôn Triết Bình ngắt lời, "Vẽ xong chưa?"

Nữ sinh ấm ức quay về chỗ ngồi, Trương Giai Lạc im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình bật cười, lộ ra chiếc răng khểnh sáng lấp lánh.


22.

Trương Giai Lạc thu dọn xong hết đồ đạc, đứng ngẩn người bên cửa sổ một hồi, đột nhiên đi tới trước mặt Tôn Triết Bình.

"Thầy Tôn, hôm nay là sinh nhật em."

Tôn Triết Bình không hiểu Trương Giai Lạc đột nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, muốn đòi quà sinh nhật hay là...

"Chúc mừng sinh nhật." Tôn Triết Bình vô thức trả lời, "Muốn nhận quà gì?"

Trương Giai Lạc đạt được ý muốn thì cười lên, "Thầy đi cùng em tới cổng trường nhé?"


23.

Trương Giai Lạc đeo bản vẽ, đi cùng Tôn Triết Bình tới cổng trường.

"Thầy Tôn, em sẽ vào học trường này."

"Tôi biết, em có nói rồi."

"Thầy Tôn, năm nay em 15 tuổi."

"Tôi biết."

Trương Giai Lạc im lặng một lúc lâu mới mở miệng.

"Thầy Tôn, em có chuyện muốn nói với thầy, thầy cúi xuống đi."

Trương Giai Lạc chỉ chỉ trước ngực Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình chỉ có thể cúi người, ghé tai trước mặt cậu, muốn nghe xem cậu nói gì.

Xúc cảm ấm áp mang theo hơi thở chạm lên mặt hắn. Tôn Triết Bình chợt nhận ra Trương Giai Lạc vừa hôn mình, còn đang sững người, người kia đã dùng ngôn ngữ thổ lộ một lần nữa.


24.

"Tôn Triết Bình, em thích thầy."


25.

Được một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như thế tỏ tình, đây là lần đầu tiên Tôn Triết Bình gặp tình huống này.

Thậm chí hắn còn bắt đầu nghi ngờ giới tính của Trương Giai Lạc, dù gì thời nay cũng nhiều người nữ nhìn giống nam, có khi hắn lại nhìn nhầm.

"Em..."

"15 tuổi, nam, Trương Giai Lạc, thích thầy Tôn Triết Bình."

Trương Giai Lạc bày ra dáng vẻ nghé con mới sinh không sợ cọp, mắt mở to, chỉ có Tôn Triết Bình là bị nhìn đến mức xấu hổ.

"Em biết thầy bao nhiêu tuổi không?"

"26... hay là 27?"

"26."

Người ta 15, mình thì 26, hai người đàn ông, à không, một đàn ông với một đứa trẻ.

"Trương Giai Lạc,... "

"Thầy Tôn, em không muốn nghe giải thích gì đâu, em đang nghiêm túc, em muốn nghe câu trả lời của thầy."


26.

"Xin lỗi."


27.

Sau hôm đấy, Tôn Triết Bình cũng không biết tin tức gì về Trương Giai Lạc.

Số điện thoại của cậu hắn vẫn lưu trong máy, nhưng Tôn Triết Bình không gọi lần nào, hắn cũng đâu có lí do gì để gọi.

Nửa năm qua đi, hắn lại tiễn thêm một lứa học sinh, cả lớp sau cùng quay lại phòng mĩ thuật, vẽ lên tường một cái cây lớn, tất cả mọi người cùng nhau kí tên lên.

Tên của Tôn Triết Bình nằm ở chính giữa, sau khi người cuối cùng kí xong, cả lớp chụp một tấm ảnh chung với nhau, sau đó lần lượt rời đi.

Trong tấm ảnh ấy, mỗi người ngồi tại chỗ của mình làm mặt quỷ, chỉ có chiếc bàn trong góc kia là trống, cảm giác thật kì lạ.


28.

Từ khi hắn nhận ra mình nhớ Trương Giai Lạc, có một số việc vốn được định sẵn đã xảy ra là không thể ngăn lại. Chỉ là thời gian qua hắn cùng học sinh của mình tất bật chuẩn bị cho kì thi quan trọng sắp đến, giờ xong xuôi hết rồi mới có thời gian rảnh ngẫm lại mấy chuyện này.

Có khi Trương Giai Lạc chỉ nói đùa thôi, còn nhỏ như vậy, sao hiểu được yêu đương là gì. Nhưng hắn lại không ngăn được mình nghĩ, nghĩ rằng Trương Giai Lạc suy nghĩ hệt như một người đàn ông trưởng thành, hệt như mình.

Giới tính? Tuổi tác? Quan niệm yêu đương của Tôn Triết Bình trước giờ chưa hề hạn chế mấy cái này.

Vậy lúc trước cớ gì hắn lại từ chối?


29.

Ngày 1/9 là khai giảng năm học mới.

Tôn Triết Bình dạy lớp mười hai xong lại quay về lớp mười, ngày thứ nhất khai giảng môn chuyên ngành, hắn gần như là chạy vội đến phòng học.

Học sinh thấy thầy giáo đến đều tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Ghế trống kia đã có người ngồi, nhưng lại không phải Trương Giai Lạc. Hắn nhìn quanh lớp một lần, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Tôn Triết Bình thở dài. Cái tên Trương Giai Lạc rất dễ trùng, ba chữ cái nằm cuối danh sách kia, hóa ra không phải cậu.

Tên nhóc này, thất hứa rồi.

"Điểm danh."


30.

Ngoài hành lang vang lên tiếng chạy thình thịch, dừng lại đột ngột ngay trước cửa lớp, cánh cửa bị đẩy ra "ầm" một phát rung cả tường.

"Thưa thầy...!" Khuôn mặt mà Tôn Triết Bình nghĩ tới suốt một mùa hè xuất hiện ở cửa, đỏ bừng lên, thở không ra hơi, "Thầy Tôn, thầy Diệp tìm em, nên em tới muộn!"

Tôn Triết Bình mấp máy mấy lần, trong lòng hỗn độn.

Cậu nhóc này lúc nào cũng cho hắn cảm giác ấy, vui mừng pha với một chút hoảng sợ.

"Vào đi."


31.

Trương Giai Lạc không nhắc gì tới chuyện ấy.

Quan hệ giữa Tôn Triết Bình với cậu duy trì ở mức thầy trò, bình thường không có thời gian gặp riêng nhau, có gặp nhau cũng chỉ người hỏi người đáp mà thôi.

Chỉ là, đôi khi bất chợt quay đầu, sẽ bắt gặp người kia cuống quít nghiêng mặt đi, cũng không biết một giây trước có phải đang nhìn mình hay không.

Chỉ có đúng một lần, đại khái là tác phẩm của Trương Giai Lạc đạt giải, Tôn Triết Bình cố ý giữ cậu lại sau giờ học.

Trương Giai Lạc cầm tờ giấy chứng nhận giải đặc biệt, ánh mắt lại nhìn lung tung, không nhìn đến tờ giấy chứng nhận kia, nhưng cũng không hề nhìn đến Tôn Triết Bình.

"Vẽ không tệ, các môn văn hóa em học cũng ổn, tiếp tục cố gắng sẽ có thể thi đậu Học viện Mỹ thuật Trung ương đấy."

Trương Giai Lạc chỉ "vâng", không nói gì thêm.

Em lại quay về hồi mới gặp tôi, cả buổi không nói một chữ nào. Tôn Triết Bình có chút khó chịu đưa tay lên xoa đầu cậu, mấy năm nay Trương Giai Lạc đã cao lên ngang mũi mình, bím tóc vẫn cột lên sau đầu, nhảy lên nhảy xuống sau lưng cậu.

"Ừm, tốt lắm, dọn dẹp phòng học xong thì về đi nhé." Tôn Triết Bình cầm tập tranh rời đi, đến đầu cầu thang lại không yên lòng, quay đầu nhìn thoáng qua.

Hắn ngẩn người.

Ánh tà dương len vào từ cửa sổ, hắt lên người Trương Giai Lạc ánh sáng nhàn nhạt, tựa như một bức tranh vẽ nên bằng màu nước. Nhân vật trong bức tranh đứng tại cửa phòng học, giữ nguyên tư thế kia, cách xa một cái hành lang, một mực nhìn về phía Tôn Triết Bình.


32.

Ba năm cứ thế trôi qua.

Tôn Triết Bình ngồi trong lớp học trống trải, ngơ người nhìn bức tranh lại vừa được vẽ lên tường.

Tên của hắn vẫn ở giữa, quanh tên hắn là từng dòng tên học sinh. Hắn trông thấy ba chữ Trương Giai Lạc, cách đó một khoảng không gần cũng không xa. Hắn đứng tại vị trí không xa không gần ấy, nhìn cậu suốt ba năm, nhưng không làm nên chuyện gì.

Hắn đưa tay sờ lên túi, lấy điện thoại ra, gọi cho người mà suốt ba năm hắn đã không gọi.

Tiếng chuông vang lên sau lưng hắn.


33.

"Em chưa về sao?"

"Chưa." Trương Giai Lạc giơ điện thoại, bấm xuống nút màu đỏ.

Ánh mắt hai người quay về bức tường, ngày trước vẽ một cái cây, hôm nay lại có thêm một mảng thảo nguyên nữa, từng bông hoa rực rỡ sắc màu được điểm lên, theo tụi học sinh, mỗi bông hoa tượng trưng cho một người, không ai khác cả.

"Em là bông nào?"

Trương Giai Lạc chỉ vào một bông hoa màu hồng dưới tán cây, "Là bông này."

"Màu hồng này à? Tại sao?"

"Ừm." Mấy năm nay, từ mà Trương Giai Lạc nói nhiều nhất có vẻ là "ừm", "Vì gần thầy nhất."

Ngón tay cậu vuốt đến thân cây, xoay người lại nhìn Tôn Triết Bình.

"Em lớn rồi, thầy Tôn."

"Tôi biết."

Tôn Triết Bình chưa từng quên mất sinh nhật Trương Giai Lạc. Năm nào hắn cũng gửi tặng quà, nhưng Trương Giai Lạc cũng chỉ đơn giản nhận lấy, không nói thêm gì.

Trương Giai Lạc cao lên hẳn, gương mặt cũng góc cạnh hơn. Dáng người gầy gò ngày trước nay cũng đã dày dặn hơn, dù đuôi tóc vẫn giữ nguyên như trước, không còn ai có thể nghi ngờ giới tính của cậu nữa.

Tháng hai năm nay, cậu thành niên rồi.

"Em biết lời em nói lúc ấy thầy không để ý, nghĩ là em nói đùa, nên em sẽ nói lại một lần nữa, Tôn Triết Bình... "


34.

"Trương Giai Lạc, tôi thích em."


35.

"Tôi vẫn tưởng đã bỏ lỡ em sẽ phải theo đuổi em lại từ đầu rất lâu nữa, thật không ngờ." Tôn Triết Bình vỗ nhẹ lên gương mặt của Trương Giai Lạc, người kia vẫn vì bất ngờ bị vượt lên trước mà sững sờ, "Cuối cùng cũng đợi được em lớn rồi."

Trương Giai Lạc bỗng nhiên luống cuống, hoàn toàn mất đi khí thế vừa nãy.

"Nhìn đâu đấy, hoàn hồn chưa, trả lời đi nào."

"Được được được... được ạ." Trương Giai Lạc kích động đến mức lắp ba lắp bắp, "Thế thế thế, từ giờ sẽ hẹn hò đúng không?"

"Em 18, tôi 29, chờ em tốt nghiệp đại học sẽ ra nước ngoài kết hôn, được không?"

"Được được!" Trương Giai Lạc gật đầu như gà mổ thóc, lát sau mới ngớ ra, "... Kết hôn?"

"Không đồng ý sao?"

"Đồng ý!"

Tôn Triết Bình từ trong túi mình lấy ra chiếc nhẫn kim cương.


36.

Rất lâu sau này, khi nhớ lại ngày hôm đó, Trương Giai Lạc vẫn ngỡ như mình nằm mơ.

Từ tỏ tình đến hẹn hò đến cầu hôn đến đính hôn, quá tốc độ, cậu theo không kịp!

Hôm đấy sau khi Tôn Triết Bình đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay cậu xong, đầu óc cậu mới hoàn hồn trở lại. Cậu cầm lấy một chiếc nhẫn khác, run rẩy mấy lần mới đeo được vào ngón giữa của Tôn Triết Bình.

"Sau này đừng gọi tôi là thầy nữa."

"Vâng thưa thầy." Trương Giai Lạc giữ chặt tay trái của Tôn Triết Bình không chịu buông, "Tôn Triết Bình...? Triết Bình? A Bình...? Đại Tôn...? Đại Tôn."

"Lạc Lạc."

"Ừm, Đại Tôn!"

Hai người nhìn nhau cười rộ lên. Trương Giai Lạc dù có lớn cũng không thể cao bằng Tôn Triết Bình, cậu ngẩng đầu, Tôn Triết Bình cúi xuống, chênh lệch chiều cao quá phù hợp để hôn.

Đó là nụ hôn đầu của Trương Giai Lạc.

-END-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook