Hoàn [Thiếu Thời 2021][Song Hoa] Chỉ cần yêu, loài mèo và loài chó cũng có thể ở chung

Trồng Hoa

Gà con tiến hóa
Thần Lĩnh
Bình luận
5
Số lượt thích
32
#1
Sản phẩm thuộc project:
Thiếu Thời Bỉ Ngạn - Mừng sinh nhật Tôn Triết Bình

CHỈ CẦN YÊU, LOÀI MÈO VÀ LOÀI CHÓ CŨNG CÓ THỂ Ở CHUNG
Biên tập: @Trồng Hoa
Chú thích của biên tập:Trong fic này, thiết lập của Tôn Triết Bình là sói (động vật họ chó) và Trương Giai Lạc là báo hoa (động vật họ mèo), vì vậy mới có cái tên fic như trên.

1.

Trương Giai Lạc là một con báo đốm đã trưởng thành. Hôm nay khi đang ngắm cảnh bên suối như thương lệ, hẵn phát hiện ra một điều mới lạ: một quả cầu lông vàng rực rỡ đang đứng một bên rình coi cậu. Lông Trương Giai Lạc run run, quay người lại nhảy phốc một cái, cái cục lông tròn kia móng vuốt của hắn xốc lên từ trong bụi cỏ.

Cục lông nhỏ kia sợ hãi kêu lên, bộ vuốt vẫy vùng trên không tìm kiếm sự cân bằng. Khi nhìn thấy chúng, Trương Giai Lạc ngay lập tức nhận ra đây là một con báo nhỏ, hình như còn chưa cai sữa.

‘Bộp.’ Chú báo nhỏ kia rơi xuống trước mặt Trương Giai Lạc, không có bị thương, chỉ là nó hơi sợ hãi. Trương Giai Lạc cúi xuống, con báo nhỏ co thành một cục trên mặt đất, rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn. “Anh, anh là ai?”

Trương Giai Lạc không trả lời câu hỏi đó mà hỏi lại: “Sao lại chạy lung tung một mình thế? Mẹ mi đâu rồi?”

Báo nhỏ thậm chí còn không nhận ra đối phương vừa nãy không trả lời câu hỏi của mình, thật thà bộc bạch: “Tui không có chạy loạn. Gia đình tui chuyển tới đây, mẹ ra ngoài kiếm mồi nhưng mãi vẫn chưa trở về. Sau đó anh tui cũng ra ngoài tìm mẹ, rồi anh cũng không về luôn.

Trương Giai Lạc nhíu nhíu mày. Vùng đất thuộc về hắn rất rộng lớn, không có gì đáng ngạc nhiên khi có vài con cái trú tại nơi này. Còn chuyện những con cái này thuộc giống loài nào, hắn thực sự không để ý. Trong lãnh thổ của hắn luôn luôn an toàn, và gần đây cũng không có gì bất thường xuất hiện. Vậy thứ gì có thể giết chết một con báo trưởng thành.

Hắn vừa nghĩ vừa phải để mắt canh chừng con báo con. Nhóc con này cũng đang quan sát hắn, đột nhiên ánh mắt sáng lên. “Anh là Trương Giai Lạc sao? Mẹ tui nói chỗ này là đất của Trương Giai Lạc, lại còn nói Trương Giai lạc tuy ghê gớm nhưng rất uy phong lại đẹp trai, hơn nữa lãnh địa cực kì cực kì cực kì lớn á.”

Trương Giai Lạc đẹp-trai-uy-phong gật gật. “Mẹ mi còn nói gì nữa không?”

“Mẹ tui còn rất thích anh nữa.” Báo nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, tràn ngập chờ mong hỏi. “Anh là bố tui hả?”

Ánh nhìn của Trương Giai Lạc trở nên sâu hơn làm cho báo nhỏ nhạy cảm rụt cổ lại. Đột nhiên Trương Giai Lạc lại cười với báo hoa nhỏ, ngay lúc đó báo nhỏ như bị điện giật choáng váng, nó bị cắn gáy tha đi.

Báo nhỏ ngoan ngoãn nằm yên, lại hơi lo lắng nếu mẹ và anh quay về tìm không thấy mình sẽ sốt ruột, nhưng lại không từ chối đi chơi cùng Trương Giai Lạc được. Bốn chân phi trên không trung, nhìn cảnh vật xung quanh lùi xa, trong lòng báo nhỏ cảm thấy rạo rực.
Khi lớn rồi mình cũng có thể chạy nhanh như thế được sao?

Báo nhỏ trong lòng tràn đầy sự đắc ý nghĩ ngợi.


2.

Báo nhỏ cảm thấy mình không có cơ hội lớn rồi.

Nó co lại thành một cục lông nho nhỏ, vây quang là một đám sói. Tuy trước đây nó chưa từng thấy qua sói, nhưng vừa nhìn thấy dám động vật này, nó đã biết ngay đó là sói trong lời kể của mama. Báo nhỏ lớn tiếng nhắc Trương Giai Lạc chạy chậm lại, nhưng hắn không nghe mà chạy thẳng đến chỗ bầy sói rồi bỏ nó lại đó. Một đám sói ham vui chạy đến vây xem nó, báo nhỏ bị vây quanh trùng trùng, áp lực như núi, quay đầu tứ phía tìm Trương Giai Lạc thì thấy hắn chạy đến chỗ một tảng đá lớn cuối bầy sói. Trên đó có một con sói lớn đang nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời. Khi nhìn thấy Trương Giai Lạc, anh cười và ngoáy ngoáy cái đuôi. Y không nhìn được biểu cảm của Trương Giai Lạc phía sau lưng nhưng hành động lại rất rõ ràng. Trương Giai Lạc nhảy chồm lên hất anh khỏi tảng đá đó.

“Mẹ nó còn đang ban ngày ban mặt.” Sói quần chúng số một giơ móng vuốt ra che mắt khỏi mù.

Bầy sói xếp hàng che mặt lại.

Báo nhỏ giương mắt nhìn đàn sói kì quái này, không hiểu bọn họ vì sao lại không ra tay cứu giúp, Loài sói không phải là có sở trường lấy nhiều uy hiếp ít hay sao?

Nó nhớ có một lần mẹ nó cắn chết một con cho rừng đến cướp thức ăn, đêm đó trước khi ngủ mẹ có giảng cho nó và anh cùng nghe rằng: Hai phút giết một con chó rừng không là gì, nếu là Trương Giai Lạc, hai phút đã đủ cho hắn ta diệt sạch cả một bầy.

Hiện tại nó đang được chứng kiến khoảnh khắc diệu kì đó đây!

Báo nhỏ mặt mày căng thẳng nhìn khối đá dưới bụi cỏ lắc lư lắc lư, đột nhiên nghĩ sói mà so với chó rừng thì sói đáng sợ hơn rất nhiều á! Báo nhỏ càng căng thẳng hơn, hoàn toàn quên mất mình còn đang bị một đám sói vây quanh.

“Trương Giai Lạc này, lần này mày mang điểm tâm về à? Nó nhỏ qua, chia làm sao giờ?”

Báo nhỏ nghe thấy tiếng của sói quần chúng số hai trên đầu, đầu nó nổ tung một cái, sững sờ ngẩng lên: điểm tâm không phải là đang… nói nó đó chứ?

“Của mấy người khi nào? Mày xem đủ chưa? Đủ rồi thì trả lại đây!”

Trương Giai Lạc vừa nói vừa chạy tới, con sói lớn vừa nãy cũng chạy theo, đàn sói tự động nhường đường cho họ.

Sói quần chúng hai hỏi trong nghi ngờ: “Vậy sao anh lại mang thứ nhỏ bé này về vậy?”

Trương Giai Lạc trả lời: “Con tao đấy.”

Cả đám hóa đá.

Trương Giai Lạc vẫn như cũ không có phản ứng gì, chạy đến giữ đám đông cọ cọ vào báo nhỏ: “Mi có muốn ta trở thành bố mi không?”

Báo nhỏ có chút ngượng nhưng rồi cũng rụt rè gật đầu.

Trương Giai Lạc viết to mấy chữ tự hào hả hê lên mặt, cọng cỏ dính trên đầu cũng gật gù theo. Báo nhỏ lại một lần nữa bị điện giật xỉu, nửa ngất nửa thấy Trương Giai Lạc chìa móng ra chỉ vào con sói lớn đằng kia: “Nhanh! Mau gọi mẹ đi!”


3.

Báo nhỏ nằm dưới tảng đá lớn, nhe hàng răng trắng nhỏ xinh của mình ra gặm đồ ăn.

Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình nằm nhoài trên tảng đá lớn nhìn nó ăn.

Trông rất có không khí gia đình.

Sói quần chúng số một tên Trảm Lâu Lan ho nhẹ, thổn thức nghiền ngầm điều gì đó: “Nói dõi tông đường thì cũng quan trọng đấy. Đám sói chúng ta đương sức trẻ trung nhưng cũng cần cân nhắc vấn đề này rồi á haha.”

Sói quần chúng số hai Tiền Phương Cách Hải hả hê nhìn người gặp họa mà cũng tung hứng theo: “Đúng rồi hahaha.”

Tất cả mọi người chuyển tầm mắt về hường Thiên Diệp Ly Nhược đang đi dạo nhàn nhã bên kia, nàng liếc hai người kia một cái, bình tĩnh đáp trả: “Thế hai người đẻ đi.”

Quần chúng ngay lập tức quay sang hướng của Tiền Phương Cách Hải và Trảm Lâu Lan như đang ngẫm nghĩ câu nói vừa rồi.
“Mẹ nó!” Tiền Phương Cách Hải sợ rồi, quyết tâm bảo vệ hoa cúc cần thận, cong đuôi chạy mất.

Báo nhỏ có nghe không có hiểu, đưa mắt nhìn Tiền Phương Cách Hải chuồn đi, lại tiếp tục cúi đầu ăn như hùm như sói. Nó chưa cai sữa hoàn toàn, thịt tuy từng ăn rồi nhưng vẫn chưa quen lắm.

Trương Giai Lạc nằm trên tảng đá ôm đuôi vào người: “Nhóc con ăn chậm một chút, không có ai giành ăn với ngươi đâu.”

Báo nhỏ ngẩng đầu nhìn Trương Giai Lạc, nghiêm túc nói: “Thế nhưng mẹ tui vẫn luôn nói là chúng tui phải ăn thật nhanh, bằng không đồ ăn sẽ bị lũ chó rừng cướp hết.”

Trương Giai Lạc bày ra vẻ nghiêm túc: “Thế mẹ mi không dạy là sợ bị cướp thì phải trèo lên cây trước sao?”

Báo nhỏ hiểu ra liền, tha con thỏ lên chỗ cao hơn mà ăn, Trương Giai Lạc vui vẻ ra hẳn. Tôn Triết Bình gọi nó lại bảo: “Chó gì thì cũng phải có quy tắc của nó, mi đang ở trên đất của ta, đồ cho mi thì là của mi, không ai được cướp đi. Cứ từ từ ăn thôi.”

Trương Giai Lạc quay đầu trừng mắt nhìn hắn, ỷ vào đuôi báo hoa mình linh hoạt mà cuốn lấy đuôi Tôn Triết Bình vung qua vẩy lại: “Làm gì vậy? Tui đang dạy con chúng ta kĩ năng sinh tồn đó. Anh xía vào làm chó gì?”

Tôn Triết Bình chĩa móng vuốt vỗ vào đầu hắn: “Có kiểu dạy như của cậu sao?”

Trương Giai Lạc né luôn, rồi quay đầu ngoạm lấy móng vuốt của anh: “Nhưng mà anh cũng không thể nuôi nó lớn lên thành chó như vậy được.”

Baoso nhỏ ngửa dầu căng thẳng nhìn hai người họ. Câu nói “hai người đừng đánh nhau nữa còn chưa ra khỏi cửa miệng, đột nhiên bên cạnh có một người hùng hổ lao đến. Nó quay đầu nhìn, hóa ra làm Trảm Lâu Lan.

Đã lỡ không nói rồi, báo nhỏ cũng chẳng còn cơ hội can ngăn nữa, Trảm Lâu Lan thấy vẻ mặt thấy ‘chết không đáng tiếc’ của nó đã bịt luôn hai lỗ tai của nó lại. Tất nhiên đây chỉ là hành động mmang tính tượng trưng, nó vẫn có thể nghe được âm thanh ngoài.

Tôn Triết Bình thân là sói, móng vuốt bị một con báo hoa lớn cắn vào cũng không thấy đau, cười lên lộ ra hàm răng ranh sắc bén, Trương Giai Lạc nhìn thế nào cũng giống như đang đối đầu với kẻ ác. “Tôi không muốn dạy nó như nuôi dạy sói. Tôi muốn nó lớn lên giống cậu.”

Trương Giai Lạc nhìn qua rất hả hê, nhả hàm ra. Tôn Triết Bình vẩy vẩy móng vuốt, trông cũng có vẻ hơi đau, Trương Giai Lạc liền đến bên anh liếm vết thương.

Báo nhỏ vô cùng vui, nó thật sự muốn trở thành một con báo ngầu như Trương Giai Lạc như lời mẹ nói.

Chỉ là vẻ mặt Trảm Lâu Lan bên cạnh càng rõ thêm bốn chữ ‘chết không đáng tiếc’.

Báo nhỏ vừa ăn xong, phía tây bắc đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru rất dài, cả bầy sói lập tức đứng dậy. Chỉ chốc lát sau, Tiền Phương Cách Haiir mới nãy chạy đi đã quay trở về, mặt vô cunngf nghiêm trọng: “Có tin phía biên giới tây bắc phát hiện một đám linh cẩu.”


4.

Báo nhỏ núp sau một bụi cây um tùm, Trương Gia Lạc và Tôn Triết Bình nằm ở hai bên trái phải nó, bầy sói đang từ từ tản ra, dự định sẽ bao vây khu vực này. Phía trước ở vách núi xa xa, có một đám linh cẩu vậy quanh một cây đại thụ, đang vừa khóc vừa cười mà nhại lại ca khúc biểu tượng kinh điển của họ.

“Ở bên kia biển có rất nhiều vua dư tử, cả luc chúng đều là lũ lưu manh ~~~~”

Trương Giai Lạc bày ra vẻ mặt thống khổ bịt chặt lỗ tai: “Tui chịu thua luôn rồi. Mặt đã xấu tiếng hát cũng dở nữa.”

Bảo nhỏ sờ đầu của hắn, nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ đang hát cái gì á?”

Trương Giai Lạc gục đầu xuống: “Này là hát cái gì! Này gọi là gào bậy đó.”

Báo nhỏ thành thật hỏi lại: “Vậy chungs đang gào cái gì vậy?”

Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đất này trước đây nơi ở là địa bàn của sư tử, tên sư tử đầu đàn đã cướp con mồi của chúng, chúng không đánh nổi cho nên chạy đến nơi này."

Bảo nhỏ ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình, anh gật gật đầu ý tỏ Trương Giai Lạc nói đúng.

Nó vểnh tai lên, không quá tin tưởng nhìn Tôn Triết Bình: “Vậy cũng đáng thương thật ấy?”

Tôn Triết Bình cười nhạt, lại gật đầu thêm cái nữa: “Đúng là rất đáng thương.”

"Đáng thương nhất là chúng đã chạy tới đây." Sau khi vây công xong, Trương Giai Lạc đứng lên, nhìn xuống báo nhỏ. "Ở địa bàn của sư tử nhiều nhất bị cướp đồ ăn thôi. Còn ở đây á, hehe."

Trương Giai Lạc chưa kịp nói xong đã nhảy ra khỏi bụi cây, công khai lao về phía đàn linh cẩu, ngay lập tức tăng tốc tối đa, trong mắt báo nhỏ hóa thành ánh sáng vàng vọt ra ngoài.

Đám linh cẩu rối tung lên, bầy sói đã hoàn toàn vây kín, không còn ẩn mình nữa, chạy theo Trương Giai Lạc thành nhóm đánh tiên phong. Trước khi rời đi, Tôn Triết Bình còn mỉm cười với báo nhỏ, tiện thể kết thúc nốt lời của Trương Giai Lạc, "Ở đây, chúng ta không cướp mồi, chúng ta giết chúng luôn."

Đàn linh cẩu bị bao vây nhưng vẫn rảnh rỗi phân vân, một con báo hoa đang chạy phía trước, một bầy sói đuổi theo sau? Bầy sói đuổi theo con báo hoa đó đều trông hung dữ vô cùng, nhưng sao con báo đó lại chạy về hướng bọn chúng vậy, bên này là ngõ cụt, chạy đi đâu được?

Bầy linh cẩu cũng không nghi ngờ được lâu, chỉ trong vài giây sau, con báo hoa đã lao tới trước mặt chúng, đứng ở ngoài xa xem đám linh cẩu muốn chạy trốn nhưng lại không tránh được. Cổ chúng bị cắt cứng ngắc, máu phun ra, tiếng la hét và tiếng gầm giận dữ của đàn linh cẩu nối tiếp nhau. Đàn linh cẩu tức giận quay lại định vây lấy kẻ phá đám mình, nhưng chúng chỉ biết đứng nhìn con báo không hề giảm tốc độ, lao thẳng đi rồi biến mất trong tán cây rậm rạp.

Đàn linh cẩu phát điên lên, nhưng bi kịch chỉ vừa mới mở màn. Bầy sói đã lao đến bên chúng, vậy mà cả lũ vẫn đang bận chổng mông vào cái cây mà hồi nãy chúng mới vừa rít gào bái thần.

Bầy sói không thể đuổi kịp báo hoa, mà vốn dĩ chúng cũng không cần đuổi kịp.

"Ầm ầm!"

Trương Giai Lạc vọt đến bên gốc cây chưa kịp đứng vừng đành kêu lên một cái. Cách đó không xa, một con báo nhỏ với vẻ mặt lạnh lùng đang nằm vững vàng trên cành cây nhìn xuống hắn. Tiếc là móng vuốt nhỏ bấu chặt vào cành cây của nó đã bóc trần tất cả.
Báo nhỏ (giả vờ) bình tĩnh nhìn hắn, và không nói gì cả.

Trương Giai Lạc nhảy đến bên nó, hắn cố ý đè cành cây lên xuống, vui vẻ vung vẩy cái đuôi: "Thằng nhóc nhỏ như vậy cũng có thể trèo cây, thật đáng kinh ngạc ~"

“Tên tôi là Đường Hạo.” Vẻ mặt của con báo nhỏ khi bị cành cây đung đưa càng trở nên lạnh lùng tợn. “Khi bị một đàn linh cẩu đuổi theo, đến chó cũng có thể học cách leo cây”.


5.

Bầy linh cẩu số lượng đông gấp đôi đàn sói, và một con báo sẽ chẳng phải vấn đề gì lớn. Một con sư tử đơn độc sẽ không dại gì khiêu khích một bầy linh cẩu. Nếu mà có gặp một con vật đi riêng, dù cho nó có là thứ gì, đám linh cẩu cũng không sợ.

Nhưng sức chiến đấu của bầy sói và báo ở địa hình này rõ ràng không phải là một phép cộng đơn giản như một cộng một bằng hai, chỉ cần con linh cẩu nào ở một mình hoặc không chú ý, báo hoa mai lao trên xuống và tấn công vào yết hầu ngay lập tức. Sau đó thì những con linh cẩu chỉ muốn tấn công con báo kia, có là một hoặc hai con hay bao nhiêu đo nữa báo săn cũng không sợ, chúng chưa chạy tới nơi con báo đó đã nhảy xong hai ba bước lên trên cây rồi.

Đường Hạo nằm nhoài trên cây theo dõi toàn bộ trận chiến.

Đây là lần đầu tiên nó hành động một mình, không biết nấp, khi bị bầy linh cẩu này phát hiện nó còn chần chừ một lúc rồi mới chạy đi, nhưng nó còn bé quá, chạy không được mà đánh cũng không xong. Nó bị bức ép tới mức đột nhiên phát huy vượt chuẩn, leo tót luôn lên cây. Nó đã bị mắc kẹt ở đây gần một ngày đêm. Nó rất đói, mệt lại còn sợ độ cao. Bốn chân giữ cành cây đã cứng ngắc rồi, vậy nên nhìn đàn linh cẩu bị đánh tan tác, nó thật sự hả dạ vô cùng.

Nhưng đồng thời, nó cũng khổ lắm chứ.

Bởi vì Trương Giai Lạc không ngừng nhảy lên nhảy xuống, cả cây đều bị hắn ta lay động, lá vàng khô héo xoay tròn lơ lửng trước mặt Đường Hạo đột nhiên biết bay. Đường Hạo cảm giác mình có thể bị ném đi bất cứ lúc nào. Giờ mà bay ra ngoài ấy à, nó cảm thấy hơi buồn nôn.

Sau khi cây cối ngừng rung chuyển, Đường Hạo mới nhận ra trận chiến đã kết thúc, bầy sói lần lượt lật tung xác linh cẩu, không ngần ngại đưa những con chưa chết hẳn đi. Đường Hạo vẫn chưa hết choáng váng, nó nhìn hành vi của bầy sói còn tàn bạo hơn cả những gì xảy ra trong trận chiến vừa rồi, nó ngẩng đầu lên, hít một hơi thật mạnh. Trong không khí giàu đẫm mùi máu, mùi hương rót vào khoang mũi nó sảng khoái vô cùng. Nó cứ ngẩng đầu như vậy, rồi một mảng lông vàng chợt lướt qua tầm nhìn.

Trương Giai Lạc không đi dọn dẹp bãi chiến trường, hắn đang giúp Tôn Triết Bình liếm vết thương. Vết thương trên người anh nhiều hơn so với bất kì con sói nào khác, Trương Giai Lạc đành giúp anh xử lí. Trương Giai Lạc quay người từ phải qua trái, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên liếc Tôn Triết Bình. Bấy giờ Tôn Triết bình mới gật đầu biểu thị rằng anh đã hiểu, rồi nhấc cái chân bị thương lên để Trương Giai Lạc sơ cứu dùm.

"Gầm!" Trương Giai Lạc tức giận, cắn một cái!

Đường Hạo chưa kịp suy nghĩ thì dưới tàng cây có một giọng nói quen thuộc gọi nó, "Đường Hạo!"

Con báo nhỏ đang cắn vào thân cây cố gắng bò về phía nó, Đường Hạo hai mắt sáng lên, đầu cúi xuống tức thì, trong phút chốc, bầu trời lại quay cuồng.

“Mi nhận ra à.” Trương Giai Lạc đem con báo nhỏ từ trên cây đặt xuống đất, “Là anh của mi?”

Báo nhỏ gật đầu lia lịa, lại muốn trèo lên cây.

“Lên trên đó làm gì?” Trương Giai Lạc sờ sờ đầu, cười nhìn Đường Hạo trên cây, “Nhóc con, mi nên đi xuống.”.

“Tui tên là Đường Hạo.” Đường Hạo rất là nghiêm túc, “Và tui sẽ xuống sau.”.

“Haha, hiểu rồi.” Trương Giai Lạc tạo dáng, lông lắc lắc vui sướng, hai ba cái đã nhảy đến bên cạnh Đường Hạo, đã sẵn sàng mang cục công nhỏ này đi.

Đường Hạo bám chặt cành cây, muốn quay đầu lại nhưng không dám, "Anh là ai?! Cút đi!! Tui ghét bị cắn vào cổ lắmm!!"

Trương Giai Lạc hít hít cổ nó vài cái, toàn bộ lông trên người Đường Hạo đều nổ tung, "Tui cảnh cáo anh! Tui..."

Trương Giai Lạc nhấc nó ra khỏi cây.

"Đường Hạo! Đường Hạo!"

Báo nhỏ mới đến sợ hãi, chạy vòng vòng quanh nó.

Bản năng của họ nhà mèo cho phép nó tiếp đất bằng cả bốn chân một cách trơn tru mà không bị thương, nhưng nó hoàn toàn không nói nên lời.

Trương Giai Lạc từ trên cây nhảy xuống, tất cả lá rơi trên mặt đất đều bị hắn đá tung lên. Thua người nhưng không thua khí thế! Đường Hạo hằn học nhìn hắn. Trương Giai Lạc không để tâm, giơ chân lên và vỗ vỗ đầu nó, "Nhóc có nguyên tắc, ta thích. Mii không cho cắn cổ là sẽ không cắn cổ! Cảm ơn ông đây đi nào ~"

"...Anh cmn là ai vậy? !"


6.

Sau khi chiến trường được thu dọn sạch sẽ, bầy sói không quay lại nơi chúng nghỉ ngơi trước đó mà đi về phía bắc dựa vào vách núi. Chúng bắt gặp một đàn hươu nhỏ trên đường, và bầy sói rất vui mừng khi bắt được một đám động vật ăn cỏ ngu ngốc, chúng sẽ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.

Còn về xác chết của linh cẩu thì sao?

“Tui sẽ giết bất cứ ai dám ăn những thứ xấu xí như vậy!” Đây là lời đe dọa từ nhà ẩm thực theo đuổi chủ nghĩa mỹ thực Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc bắt được một trong những con nai đẹp nhất, ngoại trừ cổ họng nó bị cắn đứt, phần lông ở những nơi khác đều nguyên vẹn. Hắn vui vẻ lôi con hươu nhỏ về như dâng bảo vật, Tiền Phương Cách Hải thấy thế bèn phun nước miếng: "Dù sao tao thấy sau này kiểu gì chả phải xé ra ăn."

Trương Giai Lạc phớt lờ cậu ta, mang con nai nhỏ đặt trước mặt Tôn Triết Bình, gọi báo nhỏ, và chỉ cho nó lỗ máu trên cổ con nai, "Bỏ qua đám chó rừng đó, đây là nghệ thuật của những kẻ săn mồi họ nhà mèo. Thưởng thức cuộc sống là rất quan trọng. "

Tôn Triết Bình xé một miếng thịt chia cho báo nhỏ, nó liền ôm lấy liếm láp, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh. Đường Hạo không đi cùng hắn, nó vẫn nằm ở ổ cỏ nơi cậu vừa mới ẩn thân, giống như đã ngủ say.

Con báo nhỏ suy nghĩ một chút, loạng choạng trở lại tổ cỏ ngậm thịt nai trong miệng: "Đường Hạo, em ngủ rồi sao?"

Đường Hạo lỗ tai chuyển động. Báo nhỏ vui vẻ đưa miếng thịt nai lên gần miệng nó, "Cho em".

Đường Hạo mở to mắt nhìn anh, "Anh không định ăn sao?"

Báo nhỏ vồ tới Đường Hạo lăn lộn, vui vẻ cười nói: "Anh hôm nay ăn thịt thỏ."

Tôn Triết Bình dời tầm mắt ra khỏi ổ cỏ nhỏ, con nai vừa săn Trương Giai Lạc mới gặm vài miếng, hắn đang nhìn anh đầy mong đợi, "Con nai này thơm lắm, anh nếm thử đi ~"

Tôn Triết Bình vỗ vỗ bàn chân của hắn nói: "Tôi ăn no rồi. Cậu ăn không hết để cho hai nhóc đó ăn thêm một chút cũng được."
“Hừ!” Trương Giai Lạc quay đầu sang một bên, cắn một miếng thịt, hai mắt đầy vẻ khinh thường, “Có con trai là quên tui luôn!

"Cậu nói không có logic."

"Hừ!"

Tôn Triết Bình đẩy miếng thịt của mình sang một bên, cắn vào con nai được tuyển chọn thoe tiêu chuẩn mỹ học của Trương Giai Lạc, chọn ra miếng thịt ngon nhất, xé ra và nhai chậm rãi.

Trương Giai Lạc sắc mặt thay đổi như lật bánh tráng, cười nhìn anh, "Thật ngon ~"

"Hài lòng không?"

"Hehe."

"Trẻ trâu."

"Tui vui lắm á ~"

Trương Giai Lạc vui vẻ đứng dậy, ngoạm miếng thịt của Tôn Triết Bình chạy đến cái tổ nhỏ của hai anh em nhà kia: “Này! Ta ăn no rồi. Hai mi không cần để bụng cho bữa sau đâu. Lần kế tiếp chưa biết chừng nào mới được ăn nữa đó.”

Đường Hạo không thèm để ý tới hắn, vùi đầu ăn.

Còn con báo nhổ kia thì ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Cảm ơn anh nha.”

“Ngoan quá.” Trương Giai Lạc sờ sờ đầu hắn. “À đúng rồi, sao mi mãi vẫn chưa nói cho ta biết tên của mi là gì vậy? Anh mi ý thức tự giác cao lắm, ngay câu đầu tiên đã nói với ta là -"

Trương Giai Lạc bắt chước giọng điệu của Đường Hao: “Gọi tui là Đường Hạo.”

Khóe miệng Dường Hạo giật giật, không cần để ý tên kia.

Báo nhỏ cũng cười cười: “Tên tui là Trâu Viễn.”

Trương Giai Lạc lại quay về tiếp tục thưởng thức con nai theo tiêu chuẩn mĩ học của hắn, gặm được vài miếng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt quái dị chọc chọc Tôn Triết Bình: “Một người là nằm xuống. Một người là cút đi. Cái danh tự này thật là… Anh nói xem thử ai là người đã đặt tên cho bọn họ vây? Là mẹ ruột sao?”

Tôn Triết Bình ngước mắt nhìn hắn. Trương Giai Lạc rụt cổ một cái, ánh mắt dời đi, nhỏ giọng thầm thì: “Chỉ đùa một chút thôi.”

“Đừng có nói thế trước mặt hai đứa nó.”

“Tui là người thứ hai nói vậy rồi à?”

“Ai biết được.”

“Má anh!”


7.

Mãi đến khi trời tối hẳn, họ mới chịu dừng lại để nghỉ ngơi. Đường Hạo đường như đã mệt đến tê liệt, nhưng nó kiên quyết từ chối lời đề nghị ngủ cùng của Trương Giai Lạc. Nó đi thêm mấy bước nữa, tới nơi hang động sâu xa nhất, nằm xuống là ngủ luôn. Sắp hết mùa thu, một khi ngừng cử động, chẳng mấy chốc sẽ thấy lạnh. Nhưng Đường Hạo hai mắt nhắm lại rất nhanh, nó đã quá mệt mỏi. Nó mơ hồ nghe thấy tiếng động nhỏ rời rạc, có một cơ thể nho nhỏ dính sát vào bên cạnh nó, mùi hương và nhiệt độ xung quanh thật quen thuộc. Đường Hạo hoàn toàn thả lỏng, gần như là chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Tôn Triết bình ở bên ngoài dò xét một vòng rồi quay về, đón tiếp anh là Trương Giai Lạc với vẻ mặt viết to “TAT”.

Hai con báo nhỏ kia nằm cách xa Trương Giai Lạc, ngủ thành một cục ở cuối hang động.

Tôn Triết Bình làm ra vẻ đã hiểu: “Bị hắt hủi rồi?”

Trương Giai Lạc: “TAT”

Tôn Triết Bình: “Rõ ràng. Là cậu bắt nạt Đường Hạo.”

Trương Giai Lạc: “TAT”

Tn Triết Bình vòng qua người Trương Giai Lạc đến cạnh nơi hai con báo hoa kia đang ngủ, trực tiếp vác Đường Hạo đi. Trâu Viễn bị đánh thức, sững sờ nhìn Tôn Triết Bình ngậm Đường Hạo tha đến chỗ Trương Giai Lạc. Biểu cảm của Trương Giai Lạc lại biến thành” ^0^”. Đường Hạo thật sự mệt lắm rồi, bị mang đi bất ngờ vậy mà lại không có tỉnh. Trâu Viễn vội vàng chạy tới, Trương Giai Lạc vui vẻ không còn nữa, trên tay nâng niu hai cục lông nhỏ.

Trâu Viễn có chút xúc động, nhưng ngày mai Đường Hạ sẽ tỉnh lại, nó không khỏi lo lắng ngẩng lên nhìn Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình vô cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn nó, ấn đầu nó vào lòng Trương Giai Lạc, ra lệnh. “Ngủ đi.”

Trâu Viễn cứ thế mà thấy longf yên tâm hơn một chút. Ngủ ở giữa Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình, Trâu Viễn thấy ấm áp hơn rất nhiều so với hồi nãy bọn họ trốn trong góc, và nó chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Nhưng Trâu Viễn rất nhanh lại hối hận.

Hình tượng người cha mẫu mực đã hoàn toàn bị phá hủy sau khi Trương Giai Lạc ngủ quên. Lần tiếp theo Trâu Viễn tỉnh lại, Đường Hạo đang bị Trương Giai Lạc đè gần chết, con Tôn Triết Bình đang cố gắng đẩy Trương Giai Lạc qua một bên để cứu Đường Hạo, Đường Hạo phát điên rồi, nó cố gắng giãy dụa thoát ra, hiển nhiên là không muốn ngủ cùng Trương Giai Lạc.

“Hừ!”

Móng vuốt của sói găm vào đất sát thân thể Đường Hạo, Trâu Viễn cả người cứng lại tức thì, nhìn chằm chằm vào vuốt sói không thể dời mắt đi. Mãi đến khi Đường Hạo cử động, Trâu Viễn mới giật mình tỉnh lại.

Trước sự ngạc nhiên của Trâu Viễn, Đừng Hạo không có tiếp tục giãy dụa mà là lật mình định ngủ tiếp. Ngay cả Tôn Triết Bình rút chân lại và đặt cạnh thân nó, Đường Hạo cũng không phản kháng lại.

Trong một chốc đó, Trâu Viễn thật sự tin rằng nếu Đường Hạo tiếp tục giãy dụa, Tôn Triết Bình sẽ chẳng thèm để ý đến việc Trương Giai Lạc muốn nuôi nấng hai bọn họ nữa. Dù cho Tôn Triết Bình trông đáng tin cậy hơn nhiều so với Trương Giai Lạc, (anh ấy trông giống một người cha tiêu chuẩn hơn), nhưng Đường Hạo có xù lông lên với Trương Giai Lạc, thảm lắm thì nó cũng chỉ bị mấy trò đùa dai giày vò một phen. Còn đấu với Tôn Triết Bình ấy hả…?

Đường Hạo không biết câu trả lời, Trâu Viễn cũng không có nhu cầu biết.

Mở mắt ra, Trâu Viễn thấy mình đang ở giữa bầy sói, nó có chút sợ hãi, thậm chí còn không đám ngẩng đầu nhìn Tôn Triết Bình. Nhưng sau một hồi bế tắc, nó vẫn đi đến chỗ Đường Hạo, lần thứ ba nằm dính sát vào Đường Hạo. Tôn Triết Bình cười nhẹ ở nơi hai đứa nhóc không nhìn thấy, đặt cả hai vào lòng mình rồi cách ra một khoảng đu an toàn với con báo hoa trưởng thành kia đã vào mode sát thủ khi ngủ say. Hai con báo con còn nhỏ, ngày hôm nay thực sự quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần chúng đều đã kiệt quệ, chẳng bao lậu lại chìm vào giấc ngủ say.

Trương Giai Lạc nói mớ trong đêm, hắn trớ mình, tát Tôn Triết Bình một cái rồi ngáy trong sự sung sướng.

Tôn Triết Bình nhìn khuôn mặt phúc hắc vô tâm kia, từ trong sâu thẳm tâm hồn, anh cảm thấy Trưng Giai Lạc rất đáng bị ăn đòn. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh vẫn không nỡ tống cổ hắn ra khỏi hang động thổi gió lạnh, đànhmmắt không thấy tâm không phiền, không thèm để ý rồi gủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, hai con báo nhỏ ra khỏi hang với đôi mắt thâm quầng, có Tôn Triết Bình phía sau, chúng ngủ không ngon lại rất mệt mỏi.Buổi sáng chỉ có Trương Giai Lạc là nhiều năng lượng, hắn nhảy lên và phàn nàn rằng nhân lúc hắn ngủ, Tôn Triết Bình đã cướp mấy cục lông đáng yêu của hắn.

Tôn Triết Bình bị mấy lời nói của Trương Giai Lạc kích động bèn túm cổ cậu quẳng về hang động cũ.

Mấy con sói khác trong bầy đang tự vệ sinh buổi sáng chợt rùng mình, tự động tản ra nơi khác.

Trương Giai Lạc – chưa biết chuyện gì đã xảy ra – vẫn không từ bỏ nỗ lực tìm chết. “Tôn Triết Bình anh làm gì vậy? Cmn đau quá!!!”

Tôn Triết Bình: “Trật tự.”

Trương Giai Lạc: “TxT”

Trảm Lâu Lan thông thái: “Tôi bị mù.”

Tiền Phương Cách Hải thông thái: “Tôi bị điếc.”


8.

Trưng Giai Lạc không còn làm ầm lên chuyện đi ngủ với hai bé cưng nữa. Đường Hạo cũng không có ý định muốn giữ khoảng cách với bầy sói và Trương Giai Lạc. Thời tiết mỗi ngày một lạnh hơn, nhưng cuộc sống sinh hoạt lại tràn đầy những điều tốt lành.

Bạo lực gia đình mang đến ảnh hưởng tích cực rất lớn. Đường Hạo vốn chăm chỉ lại thêm thiên phú hơn người, vô hình trung đã học được những kỹ năng quan trọng mặc dù chưa thực sự nắm bắt được bản chất.

Có một điều khiến Đường Hạo khó hiểu, ngoại trừ nghỉ ngơi, mỗi ngày đàn sói đều rong ruổi trên đường, gặp được con mồi sẽ bắt, nếu không có cũng không đi tìm. Đường Hạo không giấu được điều gì trong lòng, một hôm khi đang nghỉ ngơi hỏi Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình chỉ về hướng tây, "Đi xa hơn về hướng tây, có sông lớn, rất rộng, nước đầy, là nơi cá sấu sinh sống, cho nên tất cả chúng ta đều gọi nó là sông cá sấu.

Vẻ mặt Đường Hạo lập tức trở nên nghiêm túc. Mới vượt qua chứng sợ độ cao chưa được bao lâu, anh ta lại chuẩn bị kiểm tra xem mình có sợ nước không sao?

Tôn Triết Bình nhìn biểu cảm của nhóc con này, anh đọc được hết ngay nội tâm nó: "Không phải là học bơi trong sông cá sấu sao? Cho dù sợ cũng có thể tự mình nhảy xuống, không có vấn đề gì!"

Sau khi chuẩn bị tâm lí xong, Tôn Triết Bình quay đầu chỉ về phương bắc, "Đi lên sông cá sấu, đi thẳng, có một hẻm núi rất khuất, chúng ta đến đó nghỉ đông."

Đường Hạo suy nghĩ một hồi đã tìm ra điều mấu chốt nhất, "Nếu khu vực đó bị những con sói khác chiếm đóng thì phải làm sao?"

Tôn Triết Bình trả lời không chút áp lực, "Mùa xuân năm sau chiếm lại."

Câu trả lời này cũng thật bá đạo, Đường Hạo trong lòng âm thầm bật ngón cái. Nhưng vừa quay lại, nó đột nhiên hiểu ra: "Hả? Điều đó có nghĩa là chúng ta thực sự không cần phải bơi qua sông cá sấu sao?!"

Tôn Triết Bình gật đầu. Đường Hạo cau mặt, trong đầu chạy qua mộ trận đạn mạc: [Trương Giai Lạc hẳn là đang cố ý trừng phạt tui, Tôn Triết Bình có lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều. Tôi cho sự thâm tàng bất lộ của mình 222 cái likes!]

Đường Hạo vui vẻ tìm đến Trâu Viễn để chia sẻ thông tin.

Tôn Triết Bình tiếp tục nằm dưới gốc cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Một chiếc đuôi báo lớn lặng lẽ trượt khỏi cây và cọ vào đôi tai sói dựng đứng.

Trương Giai Lạc: "Tui có nói với anh không cho bắt nạt Đường Hạo đâu?"

Tôn Triết Bình: "Ai nói với cậu như vậy?"

Trương Giai Lạc: "..."

Đường Hạo bé nhỏ, tại sao con lại nghĩ rằng một con sói sẽ không phải kẻ xảo quyệt chỉ vì anh ta rất hung tàn? Cái này không hề có logic.

Chuyến du hành vẫn đang tiếp tục. Đường Hạo và Trâu Viễn chưa bao giờ đi xa như vậy, với họ mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ. Đường Hạo có chút thất vọng khi nhìn thấy sông cá sấu, bởi vì dưới sông không có cá sấu, mặt sông nhìn cũng không rộng lắm. Trương Giai Lạc nói với nó đó là vì họ đang ở thượng nguồn sông. Sau ngày hôm đó, mặt sông càng ngày càng hẹp, thời tiết càng ngày càng ấm. Mùa đông đầu tiên trong đời chúng đáng lẽ phải có những cơn nguy hiểm rình rập, mùa đông khắc nghiệt cướp đi sinh mạng của những con báo nhỏ, mùa đông đó bất ngờ kết thúc lặng lẽ trước khi nó chính thức bắt đầu.

Hẻm núi ở cuối sông cá sấu không liên quan gì đến cá sấu. Núi cao, địa nhiệt và dòng suối nơi đây khiến hẻm núi này không có mùa đông, chỉ có ranh giới mờ nhạt và dài dặc vào lúc cuối thu và đầu xuân. Thảm thực vật phong phú đã thu hút nhiều động vật ăn cỏ đến nghỉ đông ở đây, và đỉnh chuổi thức ăn chính là các động vật ăn thịt. Lối vào hẻm núi này rất kín đáo, muốn tìm thấy phải có cơ may. Đồng thời, con mồi ở đây phong phú tới mức kẻ đi săn chẳng cần bận tâm đến lãnh địa, chúng có thể làm bạn, sống cạnh nhau, thậm chí là ngủ cùng nhau.

Đây là thiên đường đối với những kẻ đi săn, nhưng đối với những loài động vật ăn cỏ, không có gì nguy hiểm hơn vùng đất này. Vì vậy, chỉ cần mùa xuân đến, đám động vật ăn cỏ sẽ rời đi, và đs cũng à khi những buổi tiệc của những kẻ đi săn cũng sẽ kết thúc.
Bày sói vừa tiến vào hẻm núi đã bắt đầu hoạt động tự do, Trảm Lâu Lan biến mất như một cơn gió, một cọng lông cũng không thấy. Với Đường Hạo và Trâu Viễn, đây là lần đầu tiên họ tới nơi này, Tôn Triết Bình muốn dẫn họ đi tập hợp một lần, dọc đường đi gặp được rất nhiều loài động vật khác nhau. Kì lạ nhất trong số đó là một con sư tử, lông anh ta có viền vàng đỏ bên dưới chiếc bờm màu vàng nhạt.

Tôn Triết Bình khen: "Ông có chiếc khăn choàng không tệ."

Chiếc khăn choàng bỗng nhảy dựng lên, hoa ra đó là một con cáo sống, nó đứng trên lưng sư tử, khí phách hiên ngang nói, "Tôn Triết Bình ông ơi! Ông chính là cái khăn choàng! Cả nhà ông mới chính là cái khăn choàng ấy!"

Tôn Triết Bình: "Lão Lâm, ông buông tôi ra."

Con cáo lại chui vào bờm sư tử, ẩn kĩ tới mức tìm không thấy một cọng lông. Sư tử kia lại mỉm cười đổi chủ đề, "Một năm rồi không gặp, con anh lớn rồi."

Đường Hạo trong lòng đánh dấu đỏ lên con sư tử này, trên mặt dán một chữ X đẫm máu.

Mèo cái gì! Đồ lưu manh!

Và đây không phải là điều kì diệu nhất, điều kì diệu nhất đang chờ đợi họ ở nơi tập hợp. Ở đó có một chiếc xe jeep địa hình mui trần và hai con người. Một trong hai người đang ngồi xổm trên mặt đất cầm bàn chân trước của Trảm Lâu Lan chơi trò bắt tay. Người còn lại đang ngồi ở ghế lái cạnh cánh cửa mở, một tay chống vô lăng, tay còn lại cầm súng trường, nòng súng chống lên mặt đất, báng súng dựa vào vai, trông có vẻ thoải mái, nhưng anh ấy chỉ cần nhấc tay ên là có thể và trạng thái bắn súng nagy lập tức.

Đường Hạo cảm thấy ông bố của mình quan điểm của mình hoàn toàn không n, "Tại sao con người lại xuất hiện ở đây?"

Một con hổ đi qua bình tĩnh trả lời nó rằng: "Bởi vì tác giả thật sự không nghĩ ra được loài động vật nào có thể diễn tả trọn vẹn nỗi lòng của người này."

Đường Hạo có chút suy sụp, còn con hổ kia bình tĩnh đi ra.

"Con hổ đó tên là Trương Tân Kiệt. Mỗi ngày hắn thường xuất hiện vào khoảng thời gian. Nếu có câu hỏi nào liên quan đến loài người, cậu có thể hỏi hắn." Tôn Triết Bình không rõ mục đích nhìn theo bóng lưng Trương Tân Kiệt đang dời đi: “Hắn là giống vật có nội tâm gần giống con người nhất, là một nhà khoa học về loài người. "

Ngày hôm sau, Đường Hạo và Trâu Viễn đúng giờ ở đây đợi Trương Tân Kiệt đến, chúng đi theo Trương Tân Kiệt và có hỏi đôi điều. Được biết cái gọi là nhân loại học là công việc chuyên quan sát và nghiên cứu hành vi của con người. Trương Tân Kiệt là người rất khách quan, anh ấy thừa nhận không chút do dự rằng do đối tượng nghiên cứu khan hiếm nên hiện tại anh ta chỉ có thể giới hạn trong việc quan sát, thực sự không có cơ hội thưởng thức thử, không, ý là thực hiện nghiên cứu.

Người đàn ông hôm đó gọi là Diệp Tu, và Trương Tân Kiệt sau khi quan sát đã tin rằng anh ta nên là một nhà động vật học. Hai con báo nhỏ học một biết mười nhanh chóng hiểu được những gủa thiết xung quanh con người đó. Còn một người khác là Tô Mộc Thu với công việc chính là săn tất cả những thứ Diệp Tu muốn ăn và giết tất cả những kẻ muốn ăn Diệp Tu. Ngoài ra, anh ấy còn chịu trách nhiệm dựng lều, vận chuyển thiết bị, chụp ảnh, lái xe và giám sát số liệu, tối giản một số lao động chân tay và lao động trí óc.
"Vậy giả thiết chính về người này là gì?"

"Có lẽ là ..." Nhà nhân loại học nghiêm cẩn như Trương Tân Kiệt đã không ngại đưa ra một giả thiết táo bạo trước khi có cơ hội kiểm chứng: "Người đàn ông của Diệp Tu."

Đường Hạo và Trâu Viễn bất giác gật đầu, cứ cho là đã hiểu đi.


9.

Đích đến đường tuần tra của Trương Tân Kiệt là tới bên sông, ở đó một con hổ khác đang đứng đợi anh ấy, bên cạnh có một con cừu.
Con hổ kia hơn Trương Tân Kiệt một vòng, hắn chỉ liếc qua hai đứa nhóc con này trong khi vẫn đang nhìn Trương Tân Kiệt, hai con báo nhỏ vẫn không hẹn mà cùng nhau dừng lại, quay đi và bỏ chạy bằng bốn cái chân ngắn ngủn.

Trương Giai Lạc nghe nói sau đó đã rất hài lòng, nói, thấy lão Hàn vẫn còn chạy được, chân không mềm nhũn tới mức quỳ luôn, quả nhiên là do tôi dạy dỗ. Sau đó, Trương Giai Lạc nói rằng muốn đi xem Trương Tân Kiệt gì rồi biến mất luôn.

“Ăn gì ngon vậy?” Trâu Viễn khó hiểu.

Tôn Triết Bình không chịu tiết lộ, "Muốn biết thì cứ làm theo đi."

Khuôn mặt của Hàn Văn Thanh chợt xuất hiện trong kí ức chúng, và sự tò mò của hai con báo nhỏ bị kích thích từng giây. Trâu Viễn dứt khoát lắc đầu, và hai con báo nhỏ đã tách ra hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau.

Cuộc sống trong hẻm núi rất hạnh phúc. Những con báo nhỏ sớm chơi đùa với loài động vật khác nhau, thậm chí còn leo lên xe của con người với Trảm Lâu Lan. Tô Mộc Thu gãi cằm một lúc lâu rồi ngồi xuống ghế sau của chiếc xe, đánh bạo quan sát cách Trương Tân Kiệt thưởng thức con mồi theo từng miếng đối cứng hoàn mĩ. Là kẻ chỉ quan tâm đến những gì trông đẹp đẽ trước mắt trước khi ăn, mỹ thực quan Trương Giai Lạc thực sự quá kém. Thẩm mỹ loài hổ của Trương Tân Kiệt mới là đỉnh của chóp, hai con báo nhỏ thực sự được mở mang tầm mắt.

Mỗi ngày hai đứa nhỏ đều chơi đùa, sau đó luyện tập săn bắn. Chúng trưởng thành từng ngày. Thời gian thì trôi qua thật mau. Một ngày nọ khi mùa đông sắp qua đi, Đường Hạo chạy tới làm công việc thường ngày [Nếu là báo đực, ta nhất định phải kiên trì được 200 giây! · Hãy theo dõi sư tử và đừng để bị cáo phát hiện!], Trương Giai Lạc rơi vào trạng thái [Họ nhà mèo mỗi tháng đều có mấy ngày như thế này, ta muốn ở mọt mình] và biến mất, [Từ sói thành chó, từ chó thành phận chân chó] Trảm Lâu Lan đang ngồi trên xe jeep địa hình. Đi một vòng, [con sói đáng tin cậy duy nhất còn lại] Tôn Triết Bình đành dẫn bầy sói đi săn.

Một ngày nọ, Trâu Viễn đang tập trung vào việc tập cách ẩn mình trong một cái cây gần trại, nhân đó nó cũng chăm sóc cho cái ổ của mình. Vài con vật đi qua gốc cây đó đều không nhìn thấy nó, Trâu Viễn có chút đắc ý. Chợt có hai con sói tiến lại gần, một lớn và một nhỏ. Đó là một loài sói khác. Trâu Viễn chưa bao giờ nhìn thấy con sói nào nhỏ bé như vậy, đi đứng lộn xộn mà vẫn cố gắng đuổi theo con sói lớn, chính xác thì là vừa lăn vừa bò. Trâu Viễn không khỏi trách con sói lớn bên cạnh không chịu giúp nó, quay đầu lại, mặt dối mặt với con sói lớn kia. Trâu Viễn sững sờ một lúc, sau đó nó mới nhận ra rằng mình đã bị phát hiện.

"Này!". Cục bông nhỏ xíu dính dầy lá và bụi kia lên tiếng trước, "Xin chào anh trai! Tên em là Lư Hãn Văn! Anh có thể gọi em là Tiêu Lư!"

Trâu Viễn nhẹ nhàng nhảy khỏi cây, "Xin chào. Tên anh là Trâu Viễn."

Con sói nhỏ đầu xám ngồi ở trước mặt Trâu Viễn tuy rằng hai mắt sáng ngời, nhưng sự giáo dục của nó không cho nó không trực tiếp xông tới: “Anh Trâu Viễn, anh đẹp thật đó! Anh là sư tử hả?!"

Trâu Viễn cười xấu hổ lắc đầu.

"Ồ vậy là hổ sao?”

Trâu Viễn giúp thằng nhóc nhặt lá trên đầu, "Anh là một con báo hoa."

“Một con báo á!” Sói con nở nụ cười hài lòng, đôi mắt to tròn híp lại thành hai đường kker, đáng yêu tới độ làm tim Trâu Viễn tan chảy khiến anh không thể từ chối khi đối phương muốn về nhà mình chơi.

Tiểu Lư nghiêm túc nói rằng nó tự đi được, và nó xung phong chạy trước dẫn đường. Trâu Viễn chào con sói còn lại im lặng nãy giờ, "Xin chào."

Cậu ta mỉm cười rất thân thiện: “Tên tôi là Vu Phong. Chào cậu."

Này là bầy sói thứ hai mà Trâu Viễn được gặp, ở bầy sói này anh không ngờ lại nhìn thấy một con người không có vũ khí, trông thân thiện hơn Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Đêm đó, Trâu Viễn mô tả người mới này cho Đường Hạo, Đường Hạo khinh thường nói rằng nó đã nhìn thấu trí tưởng tượng kém cỏi của tác giả, "Có phải người đó là một người đàn ông có tâm hồn cứng nhắc không vậy? Là kẻ bám đuôi cũ à?”

Ngày hôm sau khi Trương Tân Kiệt vừa mới đến, Trâu Viễn hỏi anh ấy liệu anh có biết người này hay không. Trương Tân Kiệt trả lời là anh ấy có biết, hơn thế còn biết tác giả thà thiết lập người đó là con người còn hơn là làm một con thú đã được tác giả khổ cực đo ni đóng giày hình tượng cho. “Cậu có biết kẻ tay tàn là kẻ nguy hiểm nhất không?”

Trâu Viễn suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận: "Một người tay tàn tâm bẩn sao"

“Hiểu là được rồi.” Trương Tân Giai buồn bực gật đầu, thản nhiên bước đi, “Không cần nói ra.”

Ngày thứ ba lúc đang ăn cơm tối, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng trở lại, chuyện mang ra tán gẫu bấy giờ chắc chắn là về bầy sói mới kia.”

Trâu Viễn nói, "Tui chưa nhìn thấy bạn đời của con sói kia bao giờ, và tui không biết Tiểu Lư là con của ai."

Trương Giai Lạc nhìn lên trời và cười, "Haha, ở đó con sói nào cũng là đực hết, đến con muỗi cái cũng không có.”

Trâu Viễn khó hiểu, "Vậy Tiểu Lư đến từ nơi nào?"

“Đừng hỏi.” Trương Giai Lạc bí ẩn giơ một ngón tay lên, “Ở đây có con người sinh sống, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ có chuyện mi không nghĩ đến, không có ch-… Đauu!“.

Tôn Triết Bình giẫm lên cái đuôi của Trương Giai Lạc, nâng cằm ra hiệu cho Trâu Viễn tự chơi một mình đi, "Đừng nghe những lời vớ vẩn của Trương Giai Lạc. Cậu đến như thế nào, Tiểu Lư cũng thế.”

Sau đó, nhiệm vụ hàng ngày của Trâu Viễn có thêm việc ngày nào cũng đến chơi với Tiểu Lư. Một ngày nọ, Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc cũng đi theo, đi cùng họ có thêm Đường Hạo cùng vài con sói và cáo khác. Sau khi Trương Tân Kiệt kết thúc cuộc tuần tra thường lệ của mình, cậu ta hỏi ý kiến của một con hổ khác rồi cũng đến cùng Diệp Tu và Tô Mộc Thu, hai người đang đuổi theo chúng để chụp ảnh cũng đi theo.

Ba người ngồi giữa một nhóm động vật trò chuyện, Tiểu Lư lăn lộn qua lại trên người bọn họ. Trâu Viễn và Đường Hạo đã trưởng thành rất nhiều, hai đứa bị cấm chơi mấy trò như vậy. Dụ Văn Châu không ngừng mỉm cười, Diệp Tu đang vẫy gọi chúng còn Tô Mộc Thu thì ngâm nga vài ca khúc trong khi đang chụp ảnh.

Trương Giai Lạc mải mê nhìn vào máy ảnh và tạo dáng trong khi vẫn đang tranh cãi với Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên đang bận tranh cãi với Trương Giai Lạc, trong khi ngăn cản Phương Duệ ăn trộm con chuột mà Tiểu Lư bắt để mài móng vuốt.

Phương Duệ một bên bận chôm đồ chơi của nhóc con, một bên dũa lại hình tượng của bản thân để thu hút sự chú ý của Trương Giai Lạc.

Ba con báo trưởng thành nghiêm trang ngồi thành đội hình ba chọi một nhìn bọn họ vần vò nhau.

Đường Hạo đang móng vào lưng Lâm Kính Ngôn thì bị Hàn Văn Thanh liếc mắt một cái, nó lẳng lặng chạy tới chỗ Trâu Viễn tiếp tục mài móng vuốt.

Tôn Triết Bình ngồi giữa bầy sói để quan sát mấy đứa nhỏ, đột nhiên nói: "Vu Phong, cậu còn giống sói hơn là Hoàng Thiếu Thiên."
Bầy sói ồn ào trong chốc lát yên tĩnh lại, Vu Phong nhìn hắn, có chút kinh ngạc.

Tôn Triết Bình tiếp tục, "Trâu Viễn nhà chúng tôi nói."

"Ồ ~~"

"Tin hot tin hot !!"

"Đại ca này có con gái không? Chúng tui muốn con gái cơ!"

Bầy sói được thể hú hét loạn xạ.

Tiếng động này khiến Trâu Viễn chú ý, nó đi theo hướng âm thanh đó rồi tình cờ chạm mắt với Vu Phong.

Vu Phong mỉm cười với nó và Trâu Viễn đáp lại anh bằng một nụ cười trong vô thức.

Tiếng lại cùng nhau rên rỉ: "Nóng phỏng tay luôn rồi!!"

Giữa tiếng ồn ào, Trương Tân Kiệt đang quan sát ba con người ở đó. Mặc dù anh ấy vẫn không hiểu tiếng người, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim. Tính tò mò của chú mèo máy chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn trở ngại.

Diệp Tu: "Con báo lớn này thật sự là càng ngày càng ngoan cố."

Dư Văn Châu: "Vẫn còn hơi lạnh. Giá như có một tấm khăn choàng cáo thì tốt."

Tô Mộc Thu: "Hai con hổ, hai con hổ, bán cơm chó, bán cơm chó. Một con ngày nào cũng tắm, con còn lại không cho tớ chụp ảnh. Mệt ghê.”

Ba con người vừa nói vừa nhìn nhau cười, tiếp tục ngắm nhìn chúng chung sống hòa thuận. Mặc dù họ không hiểu ngôn ngữ của động vật, nhưng có ý chí nhất định thành. Chỉ cần có con người, mọi thứ đều có thể xảy ra. Chỉ có những điều bạn không thể nghĩ ra, không có gì con người không thể làm được.

Miễn là có tình yêu.

__End__
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook