Hoàn [Lang Chiến Vu Dã 2022] [Song Hoa] Nhớ Lần Đầu Gặp Mặt

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1

Sản phẩm thuộc project Bỉ Ngạn Thiếu Thời
Nhớ Lần Đầu Gặp Mặt

Tác giả:BLK
Edit:@KTML - Beta:Thin & Thỏ

——YOUNG AND BEAUTIFUL

Năm, sáu giờ sáng, không khí ẩm ướt mang hơi lạnh. Có người vẫn say giấc nồng trên giường ấm đệm êm, có người thì đã thức dậy cùng thành phố. Tia nắng ban mai rọi qua tầng mây bồng bềnh, chiếu sáng lục địa, thắp lên hơi ấp xua tan giá lạnh.Người phải dậy đã sớm bước khỏi cửa. Trên cành lá rung rinh, chim chuyền cành hót líu lo. Mọi thứ hiện tại đều thật tốt đẹp. Đường phố dần nhộn nhịprộn ràng đầy sức sống. Tôn Triết Bình nheo mắt đón ánh mai. Buổi sáng tốt lành bình thường này chính là lý do họ cam tâm tình nguyện hi sinh và trả giả.
Đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy ánh sáng tự nhiên, vẫn chưa quen được.

Trên đường về, thỉnh thoảng tai Tôn Triết Bình hơi ù đi, tưởng như vẫn còn ở trong chiến hào. Đất nước vừa chịu vết thương nặng nề này đang thức giấc, liền da, kết vảy. Anh điều tiết lại năm giác quan của mình, đút tay vào túi rồi tăng tốc.

Khi anh đẩy ra cánh cửa nặng nề của phòng cách ly, Trương Giai Lạc vẫn hệt như lúc anh rời đi, bình thản ngồi dựa vào đầu giường, đôi mi rủ xuống. Tôn Triết Bình gọi cậu một tiếng, khóa kỹ cửa, không gian yên tĩnh bên trong chỉ còn đọng lại thanh âm của hơi thở và nhịp tim. Tôn Triết Bình bước tới xoa tóc cậu.

Hôm nay là ngày thứ 19 kể từ khi chiến tranh kết thúc, cũng là ngày thứ 21 kể từ khi Trương Giai Lạc chìm vào đêm vĩnh cửu.

Trương Giai Lạc không thích chiến tranh, không phe nào thật sự là kẻ chiến thắng trong một cuộc chiến cả. Khi đó, Tôn Triết Bình vẫn đang trong trại huấn luyện, chưa thể yêu cầu Tháp cho gặp Trương Giai Lạc., cậu liền lẻn ra ngoài tìm anh. Hai người bọn họ ngồi xổm ở rìa thao trường rộng lớn trong đêm đen như mực, sao tràn trên đỉnh đầu.

Cá lớn nuốt cá bé, quy luật tự nhiên khó tránh khỏi. Có điều, chẳng gì đảm bảo được rằng trong tương lai thực sự không tồn tại loại phương pháp ngây thơ để phân định mạnh yếu.

Trương Gia Lạc nghiêng đầu nhìn anh, hỏi, phương pháp gì?

Nhưng họ được sinh ra để xông pha nơi chiến trường. Tôn Triết Bình nhếch mép cười lưu manh, nói , kéo búa bao? Trương Giai Lạc nghe vậy đẩy anh một cái cũng phì cười..

Không lâu sau đó, chiến tranh nổ ra. So với nước ta thì kẻ thù không quá mạnh, khi lâm trận ắt sẽ bại.

Cho đến khi hình ảnh và video một khu dân cư phổ thông vừa bị oanh tạc được tung ra: bom đạn phá tan những công trình kiến trúc, khói súng ngập tràn, những thi thể máu thịt nát tan hoặc chôn vùi trong bụi bặm, những người còn sống thì hoảng sợ gào khóc. Tất cả những chuyện này đang xảy ra trên chính mảnh đất quê hương sau khi quân địch phản công. Những chiến sĩ trời sinh cũng phải nhăn mày. Quốc gia của bọn họ rõ ràng đã đủ giàu có, đủ thịnh vượng, còn gì đáng giá hơn để phải dùng máu thịt của đồng bào đánh đổi.
Nhưng, vốn chưa bao giờ đến lượt họ suy ngẫm về ý nghĩa của chiến tranh.

Trương Giai Lạc ghét chiến tranh, nhưng khi điều đó xảy ra với Tổ quốc mình, trên người đồng bào mình, cậu sẽ không do dự ưỡn thẳng lưng che chắn nơi tiền tuyến. Mà Tôn Triết Bình sẽ luôn đứng trước Trương Giai Lạc một bước, vì dù sao anh cũng là lính gác tiên phong.

Tôn Triết Bình đút cho Trương Giai Lạc một ít thức ăn lỏng, đây không phải là việc dễ dàng . Trương Giai Lạc không thể tự nuốt, Tôn Triết Bình chỉ có thể nâng cằm cậu lên để thức ăn trôi xuống. Bữa ăn tốn rất nhiều thời gian, nhưng nếu cơ thể chỉ được tiêm dinh dưỡng thì sẽ suy kiệt rất nhanh. Tôn Triết Bình vừa bón cho cậu ăn vừa trò chuyện, độc thoại như một kẻ tâm thần.



Khi tỉnh Trương Giai Lạc rất ngoan ngoãn, mặc cho Tôn Triết Bình ôm cậu dựa đầu giường hoặc nằm xải lai gần như không muốn động một ngón tay. Vậy nhưng sau khi say giấc cậu lại bộc lộ rõ cảm xúc. Giấc ngủ không yên ổn, cậu luôn lăn lộn, nức nở như đang chống lại thứ gì. Tôn Triết Bình đè cánh tay vung loạn của cậu xuống, siết chặt, ôm cậu vào trong ngực. Sợi dây liên kết của Tôn Triết Bình bị chặn bên ngoài thế giới tinh thần của Trương Giai Lạc. Anh không thể tiến tới, không thể chạm vào sợi dây liên kết vụn nát của đối phương. Trương Giai Lạc cũng như không cảm nhận được anh, không phản ứng với bất kỳ hành động an ủi nào.
Tôn Triết Bình đã cố gắng rất nhiều lần, nhưng tình hình càng ngày càng tồi tệ. Anh không tiền vào được chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với Trương Giai Lạc. Thính giác là giác quan mất đi sau cùng, chắc chắn cậu ấy có thể nghe thấy ít nhiều.

Chỉ là gần đây, Trương Giai Lạc như đang trốn tránh những giấc mộng. Còn thức được thì sẽ gắng thức, mở to đôi mắt trống rỗng suốt đêm.

Dù đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng những kẻ thắng cuộc như bọn họ chẳng hề thoải mái. Cả cuộc chiến kéo dài ba năm rưỡi, một phần ba lãnh thổ đã trở thành chiến trường. Kẻ địch là một nước nhỏ, về sau toàn dân đều bị đẩy ra chiến trường. Không giống với hầu hết những quốc gia khác, số lượng lính gác của họ chỉ chiếm một phần bảy tổng dân số, chỉ nhiều hơn số lượng dẫn đường một chút. Do đó, với số lính gác chưa liên hết cực ít, tính ổn định của bọn họ cao hơn phe ta nhiều. Đây cũng là lá bài tẩy giúp họ ngoan cường chống đỡ bấy lâu nay.

Trận chiến cuối cùng diễn ra trên lãnh thổ nước đối địch, khi đó họ đã gần như không còn sức chiến đấu Người bình thường đối đầu với lính gác đâu có ngang nhau, vậy mà quân địch có thể kiên cường vùng vẫy chật vật đến tận lúc này. Đứng trên bờ vực diệt vong, địch quốc cuối cùng đã chọn cách tự hủy, định đồng quy vu tận.


Toàn bộ dẫn đường phe địch, phần lớn đã mất đi lính gác của mình, đồng loạt cho nổ tinh thần của họ, phóng thích toàn bộ nỗi oán hân, thống khổ và tuyệt vọng khi liên kết bền chặt đứt gãy.



Kiểu tấn công bằng cách tự hủy diệt này đã không còn quốc gia nào sử dụng từ mấy trăm năm nay. Sau vụ nổ, tất cả guide của họ đều đã không còn, vài lính gác sót lại rơi vào trạng thái cuồng bạo, tàn sát bất kỳ vật sống trước mặt.

Trương Giai Lạc đã nhạy bén đoán được ý định của đối phương vào một khắc trước cơn bùng nổ.Sự kinh ngạc và sợ hãi chỉ lướt qua trong nháy mắt, nếu không nhanh chóng hành động thì nước họ cũng sẽ chịu chung số phận. Thế nhưng sức mạnh tinh thần của cậu không đủ mạnh, chỉ có thể dựng một lá chắn vững chắc cho bản thân và lính gác của mình, ngăn cách toàn bộ xung kích từ cơn bùng nổ. Nhưng cậu không thể bảo vệ nhiều người hơn nữa.

Vì vậy, Trương Giai Lạc đã mở toàn bộ lá chắn tinh thần của bản thân, lấy chính mình làm bình chứa, cố gắng thu nạp toàn bộ công kích trong phamj vi của cậu. Đương nhiên trước đó cậu đã tự cắt đứt liên kết giữa mình và Tôn Triết Bình.

Gần như cùng lúc, tất cả dẫn đường cấp B trong nước đều đưa ra lựa chọn này.

Tôn Triết Bình vẫn luôn cho rằng quốc gia này được bảo vệ bởi lính gác, thật sự không có ý xem nhẹ dẫn đường. Dẫn đường rất mạnh, cũng rất quan trọng, nhưng bảo vệ dẫn đường là bản năng của lính gác. Cơn đau đến tột cùng đột ngột kéo đến khiến mắt anh tối sầm, liên kết bị phá vỡ đem lại cảm giác như linh hồn bị xé rách. Anh đã mất đi dẫn đường của mình, đó là ý nghĩ cuối cùng của Tôn Triết Bình trước khi ngất đi.

Khi tỉnh dậy anh thấy má mình ươn ướt, có chiếc lưỡi gai đang nhẹ nhàng liếm mặt anh. Tôn Triết Bình mở mắt ra, là báo đen của Trương Giai lạc, cậu vẫn còn sống. Tôn Triết Bình mừng như điên, lập tức chống người ngồi dậy, hắn còn chưa kịp chạm vào con báo nhỏ kia, nó đã mờ dần rồi tan biến.

Sắc trời mờ tối, nơi chân trời vương vẩn chút ánh sáng, không rõ là bình minh hay hoàng hôn.

Về sau Tôn Triết Bình được biết rằng chiến tranh đã kết thúc trong thời gian anh ngất đi, bọn họ thắng. Cách tấn công mang tính tự sát hiếm thấy của dẫn đường phe đối địch đã bị dẫn đường phe ta chặn lại toàn bộ. Dẫn đường của hắn chính là một trong số đó, thật cừ khôi, là một vị anh hùng.

Bọn họ thắng, được bao bọc bởi sức mạnh tinh thần mềm nhẹ của dẫn đường của mình, vượt qua đêm dài nhất trong ngày đông ấy. Đó là vào buổi sớm, ngày thứ ba kể từ khi khi chiến tranh kết thúc, ngày thứ năm kể từ khi Trương Giai Lạc rơi vào đêm vĩnh cửu.

Dẫn đường chìm trong đêm vĩnh cửu rất khó tỉnh lại. Nhưng từ xưa đến nay Tháp chưa bao giờ từ bỏ bất kì binh sĩ nào, chỉ là việc chữa trị quá nguy hiểm, người bệnh cần phải gánh chịu áp lực tinh thần rất lớn, song song với việc nếu lá chắn tinh thần của người chữa trị không đủ mạnh thì sẽ bị phản phệ. Sau cuộc chiến số lượng dẫn đường tinh nhuệ còn lại quá ít, chưa kể cho đến giờ chẳng những không cứu được ai, một số người còn phải tốn công vô ích.

Cũng có không ít lính gác muốn tự kết nối lại với dẫn đường của mình, thăm dò vào trong thế giới tinh thần để đưa người ẩy trở lại, nhưng đều không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Tôn Triết Bình khước từ sự giày vò khốn khổ này. Những người từ bậc S trở xuống tiến vào thế giới tinh thần của Trương Giai Lạc chắc chắn sẽ bị phản phệ, mà Trương Giai lạc vẫn sẽ tiếp tục chịu khổ. Hắn từ chối người chữa trị Tháp sắp đặt, âm thầm tìm cơ hội liên lạc với Diệp Tu.

Hai nước có quan hệ căng thẳng. Người từng làm thủ lĩnh bên kia mà muốn thần không biết, quỷ không hay lẻn qua bên này trong thời kỳ mẫn cảm sau chiến sự không phải chuyện dễ. Sau nửa tháng nhận được tin tức, Diệp Tu mới có thể thành công đến chỗ Tôn Triết Bình.

Giống như những dẫn đường khác sau chiến tranh, lá chắn tinh thần của Trương Giai Lạc đã vỡ nát từ lâu. Ngày thứ 21 kể từ khi chiến tranh kết thúc, ngày thứ 23 kể từ khi Trương Giai lạc rơi vào đêm vĩnh cửu, Diệp Tu đã thuận lợi tiến vào thế giới tinh thần của cậu.

Ngay khi xúc tu tinh thần của Diệp Tu tiến vào cả người Trương Giai Lạc run lên. Cậu cứ co mình nơi đầu giường, như đang sợ hãi. Tôn Triết Bình lập tức ôm cậu vào lòng, khẽ khàng dỗ dành cậu, hôn lên tóc cậu. Nhưng mọi thứ vẫn chẳng hề khá hơn. Hệt như lúc trước, sự trấn an của Tôn Triết Bình không hề có tác dụng gì đối với Trương Giai Lạc. Cậu nức nở những tiếng nghe không rõ, giãy dụa muốn trốn khỏi cái ôm trói buộc này, muốn trốn về phía sau.

Tôn Triết Bình chỉ đành ôm cậu đến góc phòng, giữ cậu giữa anh và vách tường, tránh cho cậu tự làm mình bị thương. Mà Trương Giai lạc đang bị ôm chặt chỉ né tránh hai lần rồi chấp nhận, không phản kháng nữa nhưng cũng không khống chế được mà run nhè nhẹ. Tôn Triết Bình thở dài xoa đầu Trương Giai Lạc, lại nhận ra cặp mắt vô hồn luôn mở to không biết mệt nay đã khép lại.

Cậu khóc.

Tôn Triết Bình không rõ sự giày vò này kéo dài bao lâu, anh đã chẳng còn khái niệm thời gian nữa.

“Ra ngoài nói”. Diệp Tu đột nhiên lên tiếng, không chờ ai trả lời đã đẩy cửa đi ra. Tôn Triết Bình đặt Trương Giai Lạc về giường, duỗi thẳng cơ thể đang cuộn tròn của cậu. Có lẽ vì khóc mệt rồi, Trương Giai Lạc tỉnh dậy nhưng vẫn nằm nghiêng không động đậy. Cậu rủ mắt nhìn bức tường trắng tinh trước mặt, ngoan đến mức trông như đang giả vờ. Cậu vẫn chưa quay về, lần này Diệp Tu đã thất bại.

Lúc Tôn Triết Bình đi ra, Diệp Tu đang dựa trên vách tường nuốt mây nhả khói. Hút thuốc trong căn phòng đầy tiếng ồn trắng đúng là không thích hợp lắm. Diệp Tu đưa cho Tôn Triết Bình một điếu, anh khẽ lắc đầu.

Vì năm giác quan của lính gác rất nhạy bén nên đối với họ hầu hết các âm thanh không khác gì tiếng ồn. Tiếp xúc lâu dài với môi trường âm thanh này là một gánh nặng lớn hoặc thậm chí gây hại cho lính gác. Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt được sử dụng để giúp lính canh loại bỏ đi những tiếng ồn từ mọi vật xung quanh. Ví dụ một số tiếng ồn trắng là tiếng mưa hay tiếng sóng vỗ , tiếng máy sấy tóc , tiếng suối chảy xuôi dòng , tiếng tivi nhiễu sóng .... Tiếng ồn trắng vô hại đối với lính gác ngay cả khi có hay không có lá chắn. Trong thực tế, tiếng ồn trắng còn có tác dụng ru ngủ.[A1]

“Thế nào?”

Diệp Tu sửng sốt, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng mà Trương Giai Lạc gặp phải, chỉ không nghĩ tới thứ này.

“Rất tệ.” Diệp Tu hiển nhiên không muốn nói nhiều về vụ này, chỉ giải thích sơ qua rằng sức mạnh tinh thần càng mạnh thì sẽ nhận về càng nhiều. “Tôi không cảm nhận được cậu ấy, quá yếu… Cậu vẫn luôn vào không được?”

“Ừ.”

“Theo lý thuyết, khi thế giới tinh thần tan vỡ đến nhường này, kể cả thuộc hàng top như Trương Giai Lạc cũng không thể kiểm soát được sức mạnh tinh thần của mình nữa. Thật ra, tôi khá bất ngờ vì cậu không vào được. Nhưng chuyện này chỉ có thể do tinh thần lực của Trương Giai Lạc làm nên, cậu ấy ngăn cậu lại.” Yên lặng một lát, Diệp Tu rút điếu thuốc, lại nói: “Tôi chỉ có thể hiểu rằng cậu ấy không muốn cậu bước vào thế giới ấy. Nhưng ở trạng thái này, cậu ấy muốn “nghĩ” cũng không được, theo đó có thể thấy bản năng của Trương Giai Lạc đang bảo vệ cậu.”

Diệp Tu hút xong một điếu thuốc đã quay lại trạng thái thản nhiên. Tôn Triết Bình vẫn im lặng đứng một bên.Diệp Tu dập tắt điếu thuốc, mới mở miệng, xin lỗi Đại Tôn, tôi không thể vào đó lần nào nữa.

Tôn Triết Bình nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tu, còn Diệp Tu thì cau mày nhìn qua song cửa sổ nhỏ ngoài hành lang, mang vẻ mặt vừa bất lực vừa không cam lòng. Dẫn đường cấp S hiếm khi lộ ra biểu cảm này. Tuy không đành lòng nhưng Diệp Tu vẫn nói thẳng ra: “Tinh thần của cậu ấy hiện tại rất yếu, tôi sợ nếu mình vào lần nữa thì thế giới tinh thần của cậu ấy sẽ tan rã.”

Diệp Tu nhìn thẳng vào Tôn Triết Bình, lặp lại: “cậu ấy không thể chịu được nữa.”

Những ngày gần đây, Tôn Triết Bình luôn nhớ về những năm tháng cũ của bọn họ.

Từ lần đầu gặp gỡ — Dù là hiện tại, Tôn Triết Bình cứ nhớ đến là cười. Cái tên điên Trương Giai Lạc kia, thế mà dám chạy khỏi tầng dẫn đường đến trại huấn luyện lính gác của bọn họ chơi bắn bia. Một dẫn đường chưa kết hợp , dựa vào ám thị thành công lẩn vào trong đám lính gác chưa kết hợp.

Guild có khả năng dùng tinh thần lực của mình để lừa sent[A2]

Cậu ta thậm chí còn PK thắng rất nhiều tay lão luyện, cầm súng cười khanh khách hất cằm về phía Tôn triết Bình, nói, người tiếp theo?

Tôn Triết bình là người duy nhất nhìn thấu cậu. Không phải vì Trương Giai lạc ngụy trang kém mà là nhờ phản ứng theo bản năng, tựa như dã thú đánh hơi được con mồi. Trước khi anh ý thức được, tinh thần thể của anh đã lao về phía dẫn đường kia. Sư tử của Tôn Triết bình đẩy ngã Trương Giai Lạc xuống đất, dùng một tư thế mang nặng dục vọng chiếm hữu. Khi đó Trương Giai Lạc sợ hết hồn còn khẽ kêu một tiếng rất đáng yêu. Sau khi sững sờ do bị bổ nhào đến nằm đo đất một hồi, cậu bất ngờ đưa tay vuốt chiếc bờm dày của chú sư tử bự kia.

Ngay sau đó, họ rơi vào bể tình. Mối tình sét đánh, vừa gặp đã phải lòng rồi vội vã hứa hẹn trọn đời. Đó là khoảng thời gian rực rỡ nhất, chỉ tiếc rằng quá ngắn ngủi, chiến tranh mau chóng nổ ra.


Hôm nay là ngày thứ 33 kể từ khi chiến tranh kết thúc, ngày thứ 37 kể từ khi Trương Giai Lạc chìm vào đêm vĩnh cửu.

Ngón tay của Tôn Triết Bình vuốt nhẹ đuôi mắt Trương Giai Lạc, tỉ mỉ và dịu dàng. Anh đã từng thấy hết thẩy ánh sáng rực rỡ nhất cõi đời đong đầy trong đôi mắt trống rỗng này. Tôn Triết Bình cẩn thận ôm Trương Giai Lạc vào trong ngực, cậu gầy quá. Bàn tay Tôn Triết Bình vuốt ve cột sống nhô ra dưới lớp cơ mỏng của Trương Giai Lạc, để cậu dựa đầu vào hõm cổ mình. Hơi thở khẽ khàng gần như bình thản của Trương Giai Lạc phả nhẹ lên động mạnh chủ Tôn triết Bình, tạo ảo giác như sinh mệnh đôi bên đã hòa làm một.

Đôi vai gầy yếu của Trương Giai Lạc khảo vào trong ngực Tôn triết bình, bọn họ hợp nhau tựa như một chiếc áo sơ mi dịu dàng ôm trùm cả một chiếc khác. Tôn Triết Bình nhắm mắt lại.

Không ai biết tinh thần thể của Trương Giai Lạc còn ở đó hay không, nhưng Tôn Triết Bình chắc chắn rằng cậu vẫn đang cố gắng. Trương Giai Lạc tin chắc mình có thể tự bước ra ngoài nên mới ngăn Tôn Triết Bình đi vào tìm cậu. Nếu cho rằng Trương Giai Lạc chỉ biết bảo vệ thì coi thường cậu quá rồi.

Nhưng những ngày đã qua quá đỗi gian nan. Trương Giai Lạc đang liều mạng ở nơi anh không chạm tới mà Tôn Triết Bình chẳng làm gì được.

Trương Giai Lạc đã từng nói mình ghét chiến tranh, mà cậu cũng không phải người hợp với chiến trường, tại sao họ phải đi đánh trận. Tại sao những lòng tham kinh khủng kia lại tồn tại trên cõi đời này. Thậm chí anh đã nhiều lần hận rằng mình không phải là một dẫn đường…

Hãy để tôi được đến bên em…

Hãy để tôi đến...!!!

Lá chắn buông lỏng trong nháy mắt, nhưng chỉ một khắc là đủ. Xúc tu tinh thần của Tôn Triết Bình cuối cùng cũng chạm đến liên kết tinh thần đã đứt đoạn.

Đây là thứ mà Diệp Tu gọi là rất tệ . Không gian anh bước vào là đất nước đối địch sau trận chiến, thây chất thành đống như địa ngục trần gian.

Có xác binh sĩ, cũng có xác dân thường, binh sĩ mặc quân phục của nước đối địch. Lính gác còn sống đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, trở thành kẻ khát máu tàn sát đồng bào. Những người không bị bắt thì hệt như những xác chết di động, khung cảnh đẫm máu xung quanh như chẳng dính dáng gì đến họ. Bọn họ lang thang khắp chốn, hoặc là quỳ gối tìm kiếm trong đống xác không ngừng, tìm kiếm người thân hay người thương đã khuất. Ngoài ra, còn có những dẫn đường buộc phải cắt đứt liên kết , nhiệm vụ của bọn họ đã kết thúc, họ đưa ánh mắt trống rống im lặng nhìn bộ quân phục được mặc trên những người đã ra đi.

Trong đêm tối vô biên, mọi người đang chết dần chết mòn, những người còn sống chỉ biết kêu rên. Gần như ngay lập tức Tôn Triết Bình bị cảm giác tội lỗi bủa vây. Nỗi tuyệt vọng, sự thù hận và thống khổ ào tới như muốn xé nát linh hồn.
Lính gác không có khả năng nhận biết cảm xúc, đây là điều Trương Giai Lạc vẫn luôn thừa nhận. Tôn Triết Bình hít sâu, cẩn thận tránh né những lính gác đang cuồng bạo, đi về hướng nhiều thương vong hơn.

Nếu vượt quá thời hạn, Tôn Triết Bình chắc chắn sẽ lạc lối ở đây, bị kẹt trong thế giới tinh thần của Trương Giai Lạc. Trừ khi thân xác Trương Giai Lạc chết đi, anh sẽ không thể ra khỏi đây.

Nhưng anh cũng không định thoát ra. Tôn Triết Bình không biết khi nào mới có thể vào lại nơi này lần nữa, nhưng anh chắc chắn rằng ý thức của Trương Giai Lạc vẫn tồn tại ở đây, bằng chứng là khi nãy cậu đã mềm lòng.

Không biết đã đi bao xa rồi, khung cảnh thảm khốc bốn bề dường như đã thay đổi đôi chút, cũng tựa như chưa hề đổi thay. Anh duy trì năm giác quan của mình, bỏ qua và tìm kiếm trong sự tấn công điên cuồng của thông tin và cảm xúc tiêu cực, và rồi anh nhìn thấy một con báo nhỏ đang thoi thóp.

Đã lâu rồi Tôn Triết Bình chưa gặp tinh thần thể của Trương Giai lạc - con báo đen xinh đẹp đó, con báo với bộ lông bóng mượt và bộ dáng ưu mỹ. Ánh mắt sắc lạnh khi chiến đấu chỉ thuộc về kẻ săn mồi xuất sắc nhất của tự nhiên. Trương Giai Lạc thậm chí còn đùa mọi người rằng tinh thần thể của những dẫn đường khác đều là động vật ăn cỏ ngoan ngoãn, dịu dàng, chỉ có của cậu là hung dữ. Nhưng thật ra Trương Giai Lạc tự hào lắm, cho dù báo của cậu dài chưa đến nửa mét, cứ như chưa trưởng thành.

Con mèo lớn kia bình thường cứ như mèo nhà, thích cọ ống quần Tôn Triết Bình, grừ grừ đòi vuốt ve, vừa bám người vừa thích làm nũng. Hệt như chủ nhân của nó.

Anh ôm báo nhỏ vào lòng, tăng tốc tiến về phía trước. Anh có thể cảm giác được, chỉ ngay đằng trước thôi.

Chẳng bao lâu đã nhìn thấy đường chân trời, chút ánh sáng ấm áp duy nhất trong địa ngục trần gian này, yếu ớt như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Khoảng cách này không hề đáng kể đối với lính gác, Tôn Triết Bình thấy rõ, là cậu ấy.Hoa nở rộ trong tim anh.

Anh như ánh nắng bỏng cháy xuyên qua ngọn cây vào những ngày hè, khung cảnh bốn bề tan dần đi nhưng anh không có tâm trí để sờ soạng, lần mò, dẫn đường của anh ở nơi đó.Vô cùng lẻ loi, bất lực, lại kiên trì đến liều mạng.

Từ khi rơi vào đêm vĩnh cửu, Trương Giai Lạc Vẫn luôn tìm kiếm lối ra. Nhưng về sau những giây phút cậu tỉnh táo càng ngày càng ít đi, nỗi tuyệt vọng quấn chặt lấy cậu gây nên ảo giác, ép cậu phải cúi đầu nhìn kỹ những thi thể đẫm máu kia, tìm kiếm lính gác của cậu. Cậu cố gắng từ chối, nhưng lại không từ chối được… Sau đó, Trương Giai Lạc thật sự đi không nổi nữa. Câu muốn dừng lại. Tự ôm lấy mình, cậu không muốn đi tiếp về phía trước.

Lần này nghỉ ngơi lâu một chút vậy. Trường Giai Lạc chầm chậm khép đôi mắt, đầu nặng trịch chôn giữa gối . Đột nhiên, như cảm nhận được gì đó, cậu ngẩng đầu, không thể tin được mà mắt trợn to. Cậu mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị người vừa lao tới ôm mạnh vào trong lòng.

“…Anh đến trễ.”

“Không đâu…” Trương Giai Lạc khẽ nói. Sương mù dày đặc xung quanh dần tan đi, ánh sáng trắng xuất hiện nơi cuối chân trời. Cậu mệt mỏi nhưng an lòng, đưa tay ôm lấy lính gác của mình. “Tới vừa kịp.”

Ngày thứ 34 kể từ khi chiến tranh kết thúc, mặt trời ló dạng như thường lệ.

FIN

# Giải thích một chút về thiết lập (lời tác giả, chữ nghiêng là của editor)

1. Việc dẫn đường bùng nổ tinh thần sẽ khiến họ chết não, là một hình thức tự sát cho nên dù rất hữu hiệu, không có quốc gia nào sẽ dùng cách này. Chỉ có hai cách chống đỡ: phòng hộ hoặc tiếp nhận.

2. Việc dẫn đường bùng nổ có tính công kích mạnh mẽ đối với lính gác. Một khi bị đánh vỡ lá chắn tinh thần, lính gác sẽ bị tâm tình tiêu cực khống chế, rơi vào trạng thái cuồng bạo , mù quáng phá hoại.

Khả năng phòng hộ của dẫn đường là có hạn, không thể bảo vệ tất cả lính gác. Lính gác nhiều hơn dẫn đường rất nhiều, có khi không thể bảo vệ được ¼ số lính gác. Một khi lính gác phe mình mất khống chế, họ sẽ tự sát hại lẫn nhau. Vậy nên, nhóm dẫn đường đã chọn cách ít mất mát nhất để khống chế sự việc: sử dụng bản thân làm bình chứa, mở lá chắn tinh thần để tiếp nhận toàn bộ lực công kích từ bùng nổ, tương đương với việc để đối phương tràn vào thế giới tinh thần của mình, tiến vào “Giếng”. Đây là trạng thái “vĩnh dạ” (mình dịch là “đêm vĩnh cửu”) trong chính văn. ( mượn tên một hiện tượng tự nhiên để thay thế từ “Giếng” vì thấy hai chữ này rất đẹp… ) Còn tại sao người làm lại là bậc B, vì những dẫn đường yếu hơn thì không thể cảm nhận được cuộc tập kích sắp xảy đến.

3. Làm thế nào để chữa đêm vĩnh cửu? Tiến vào thế giới tinh thần, tìm bản thể tinh thần thể còn tồn tại rồi mang ra là được. Nhưng nếu cưỡng chế tiến vào sẽ tạo cho dẫn đường áp lực tinh thần rất lớn, nếu không chịu được thì linh thần thể sẽ chết, đồng nghĩa với ý thức của bản thân ở thế giới tinh thần sẽ biến mất. Chẳng khác gì xác sống. Cho nên, việc chữa trị rất nguy hiểm.

4. Dẫn đường phù hợp với việc chữa trị hơn. Dẫn đường tiến vào thế giới tinh thần có thể tự bảo vệ mình còn lính gác thì không, nếu ở lại quá lâu sẽ bị phản phệ.

Tôn Triết Bình là loại người không tìm được sẽ không bỏ cuộc, nên Trương Giai lạc quyết đoán nhốt đồng chí Tôn ở ngoài… Nếu kẹt lại ở thế giới tinh thần thì có chuyện gì ý hả? Giống như ngủ một giấc ngàn thu thôi. Một khi tinh thần thể của lính gác tiến vào, sẽ cộng hưởng với cảm giác của “bình chứa ”, gia tăng cảm quan. Cho nên Tôn Triết Bình cảm giác mình đã đi rất lâu nhưng thực ra là không lâu lắm, chỉ là ảo giác thôi. Hai người họ rất ăn ý, đều vững bước tiến về phía đối phương, gặp nhau trên một con đường.

Sau khi tỉnh lại thì cùng ngắm bình minh lên.

#Tôi-mới-đọc-hai-bộ-lính-gác-dẫn-đường-thôi

Dẫn đường thường là kiểu “tính cách ôn hòa, lý trí, thể năng yếu. Tinh thần thể của dẫn đường thường là động vật ăn cỏ hoặc ăn tạp.” Chắc tôi đã hiểu nhầm, luôn thấy dẫn đường ít nhiều gì cũng cần được bảo vệ. Nhưng khi chiến đấu, Trương Giai lạc sẽ luôn sóng vai cùng Tôn Triết Bình, cậu không phải là kiểu người cần được bảo vệ.

Nhưng mà lính gác với nhau thì khó khăn lắm...

Về sau tôi tìm được cái này: “ Lính gác có những năng lực đặc thù như… ; thậm chí có thể dùng tinh thần dẫn đường để đưa người bạn đời của mình trở về từ cõi chết.”

Thế là nghĩ đến câu chuyện về một dẫn đường đứng lên bảo vệ những người thường, thậm chí là những siêu nhân (lính gác), mà người lính gác được cứu kia sẽ đào cả địa ngục, đưa dẫn đường của hắn về.
 
Last edited by a moderator:

Bình luận bằng Facebook