Hoàn [Khởi Đầu 2021][Khưu Kiều] Nghiện Internet là bệnh, phải trị

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#1
Nghiện Internet là bệnh, phải trị
Tác giả: 鸦鸦鸦鸦鸦霜呀
Convert:
@Thobeo
Edit: Yari
Beta: @Thobeo & @Sakura Sen


Sản phẩm thuộc project [Khởi đầu] - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2021
---------------
Bối cảnh: Đại học

Kiểu Nhất Phàm hơn Khưu Phi hai tuổi, Khưu Phi nhảy lớp, Lưu Tiểu Biệt hơn Kiều Nhất Phàm một tuổi, ký túc xá ít người nên cả ba được ghép chung.

Khưu Kiều Khưu Kiều Khưu Kiều, Tiểu Biệt ca phụ trách nói nhảm.

OOC OOC OOC chuyện quan trọng nói ba lần.

Hành văn là cái gì tui không biết nha!

Đại khái là chuyện Khưu Phi dùng đủ mọi cách để Nhất Phàm hết nghiện game.

Plot này của một em gái trong group Khưu Kiều, đã hỏi qua ý kiến trước khi viết.

Nếu thấy tóm tắt phía trên ổn, mời các bạn đọc tiếp.

I.

"Đưa tôi." Trong ánh mắt Khưu Phi là sự kiên định không cho phép chối từ, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhưng... " Kiều Nhất Phàm ngồi trên giường cắn cắn môi, nghịch tới nghịch lui mấy ngón tay, hơi cúi đầu, thanh âm nhỏ gần như không thể nghe thấy, "Tui còn chưa chuẩn bị tâm lí cho tốt..."

"Không thể tiếp tục như vậy, chỉ tổ lãng phí thời gian, vô vị." Khưu Phi đang đứng trước mặt Kiều Nhất Phàm, nhìn anh từ trên cao rất giống tổng giám đốc bá đạo, "Nếu như anh là đàn ông, thì đưa ngay cho tôi."

"Tui còn chưa đầy hai mươi tuổi..."

"Nhưng anh đã sớm trưởng thành rồi." Khưu Phi mất kiên nhẫn không muốn dây dưa như thế này nữa, cậu liền hạ tối hậu thư, "Tự anh đưa, hay để tôi đến?"

Hít sâu một hơi, Kiều Nhất Phàm nhắm chặt hai mắt.

"Cậu, cậu tới đi."

Cố lên Kiều Nhất Phàm, đã đáp ứng Khưu Phi, thì nhất định phải làm được.

Kiều Nhất Phàm tự động viên bản thân trong lòng như thế.

Khưu Phi lập tức tiến tới, cứng rắn cầm lấy vật trên tay người đối diện, Kiều Nhất Phàm căng thẳng, theo bản năng bắt lấy tay Khưu Phi: "Đừng mà..."

"Khụ khụ khụ khụ..." Lưu Tiểu Biệt ho khan một cách gượng gạo, đeo tai nghe lên.

Hắn tự nhận không phải kẻ hay suy nghĩ lung tung, nhưng ngay lúc vừa rồi, hắn không nhịn được nghĩ đến một vài thứ... rất “gay go”... khụ khụ khụ khụ khụ.

Nhấn nút phát, Lưu Tiểu Biệt đờ mặt nghe nhạc, nhìn thứ dẫn đến đoạn đối thoại này – notebook của Kiều Nhất Phàm.

Chẳng qua là cấm chơi game thôi mà, nói rõ một chút sẽ chết sao sẽ chết sao hả???

Đoạn đối thoại kia nếu như bị truyền đi, hình tượng đẹp đẽ của kí túc xá bọn họ còn giữ nổi không???

«Chuyện tình thanh xuân của hotboy trường học»

«Cuộc sống ở trường học của tiểu thiên sứ dịu dàng»

«Tay ai dây dưa dưới bóng chiều»

«Làm sao yêu cậu đây, tiểu yêu tinh của tôi»

«Tình yêu cấm kị bắt đầu từ sự ép buộc»

Mấy tiêu đề như thế này, thật sự là nghĩ tới liền cảm thấy đáng sợ.

Càng đáng sợ hơn là, đám bát nháo bên câu lạc bộ văn học của trường thật sự đã viết những thứ đó ra phục vụ cho mấy em gái.

Hai người các cậu làm ơn mau mau nói chuyện lại như bình thường hộ anh đây đi...

Hôm nay Lưu Tiểu Biệt cảm thấy rất mệt tim.

II.

Cảnh tượng phía trên xuất hiện tất nhiên là có lí do.

Phòng 610 ở trong cùng của tầng sáu kí túc xá chỉ có ba người ở.

Khưu Phi, Kiều Nhất Phàm, Lưu Tiểu Biệt.

Còn lại năm chiếc giường ngủ được chia ra để đồ vật linh tinh.

Gần đây không biết ai chỉ cho Kiều Nhất Phàm một trò chơi, theo quan sát của Lưu Tiểu Biệt thì hình như anh trở nên nghiện Internet rồi.

Ngoại trừ thời gian lên lớp và đi ngủ, Kiều Nhất Phàm hầu hết thời gian đều dùng để chơi game; để được chơi game thêm một lúc, anh thậm chí hận không thể vắt thời gian ra như vắt bọt biển.

Một ngày nào đó khoảng bốn giờ sáng, Lưu Tiểu Biệt buồn vệ sinh nên tỉnh lại, lúc xuống giường lại nghe thấy tiếng bàn phím mặc dù không lớn nhưng vẫn rất rõ ràng trong kí túc xá, liếc mắt nhìn sang giường Kiều Nhất Phàm một chút thì thấy một đống chăn to, còn có ít ánh sáng mờ mờ...

"..."

Lưu Tiểu Biệt theo bản năng nhìn về phía giường dưới đối diện liền thấy bộ mặt đen như đáy nồi của Khưu Phi.

Hắn kéo chăn quyết định nhịn một lúc rồi đi, hiện tại thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, rời xa vòng tay của chăn đệm chính là bão tố.

Sự thật chứng minh quyết định của hắn là đúng đắn, Lưu Tiểu Biệt dùng chăn che kín đầu không bao lâu thì nghe được tiếng nói chuyện.

Âm thanh leo thang, âm thanh vén chăn mền.

"A?!... Khưu Phi? Cậu thế nào lại... Không, chờ chút... đừng như vậy..."

"Buông tay."

"..."

"Rất tốt." Lưu Tiểu Biệt gần như có thể tự bổ não ra cảnh Khưu Phi cười lạnh, "Anh thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi."

"..."

"..."

"... Khưu Phi, gần đây có phải cậu xem cái gì kì lạ không."

"Xem ra không cho anh chút giáo huấn anh sẽ không ý thức được tình huống hiện tại như thế nào." Giọng điệu Khưu Phi rất bình tĩnh, cảm xúc gần như không dao động, mỗi lần như thế này, tất cả mọi người đều biết, cậu muốn động tay động chân.

"Ư ư ư... Ha ha... Không, dừng tay... đừng đừng đừng a! ..."

Lưu Tiểu Biệt đột nhiên tung chăn lên.

Hai đứa rốt cuộc đang làm cái gì!

Sau đó, hắn nhìn thấy, Khưu Phi một tay bịt miệng Kiều Nhất Phàm, tay kia thì lại... thọc lét đối phương.

Ba người đối mặt mấy giây, Lưu Tiểu Biệt mặt không đổi sắc nằm xuống như cũ, nghe bên ngoài rên rỉ a a đừng đừng cùng tiếng giường chiếu kẽo kẹt.

Mặc dù nghe kịch liệt, nhưng thật ra rất trong sáng.

Suy nghĩ lành mạnh lên nào Lưu Tiểu Biệt.

III.

Được rồi, chúng ta tiếp tục nói đến lí do chính đáng.

Bởi vì Kiều Nhất Phàm chơi game quá nhiều, Khưu Phi cảm thấy với tư cách bạn giường dưới của Kiều Nhất Phàm, cậu nên có nghĩa vụ lẫn trách nhiệm trợ giúp đối phương cai nghiện Internet, một lần nữa làm người (không hề).

Ban đầu Khưu Phi không định thu notebook vì ngoài chơi trò chơi nó còn có rất nhiều tác dụng khác, quan trọng hơn là Kiều Nhất Phàm ôm khư khư máy tính nhỏ thà chết không buông, lông mày cau lại, khỏi nói dáng vẻ ấy làm cho người khác đau lòng cỡ nào.

"Notebook rất quan trọng, thôi đừng tịch thu." Lưu Tiểu Biệt khuyên nhủ, Kiều Nhất Phàm rất phối hợp gật gật đầu, "Để em ấy không mở trò chơi ra là được rồi."

Kiều Nhất Phàm thôi gật đầu, Khưu Phi suy nghĩ một chút thì đồng ý.

Kiều Nhất Phàm ngồi trên giường, cảm giác sâu sắc sự xấu xa của thế giới này.

Máy tính có thể sử dụng, nhưng không được mở trò chơi ra.

Cái này khác gì vào sân bóng lại không có bóng để đá.

Cái này khác gì ăn cơm mà không có đồ ăn.

Cái này khác gì giao bài tập hè mà không cho đáp án.

Nghĩ đến tương lai không có trò chơi, Kiều Nhất Phàm kìm lòng không được đem notebook ôm chặt hơn chút.

Thế là liền xuất hiện cảnh mở đầu kia.

Một cảnh tượng cực kì bi thảm cực kì tàn nhẫn cực kì không nỡ nhìn.

Lại là một trận giằng co.

Mặc dù chiều cao tương đương nhau, nhưng Kiều Nhất Phàm dù sao cũng hơn Khưu Phi hai tuổi, thế là máy tính nhỏ vẫn an ổn như cũ nằm trong ngực của anh.

"..." Ánh mắt Khưu Phi lóe lên tia sáng lạnh lẽo, "Anh cho rằng hôm nay anh có thể chạy thoát à."

Cuối cùng Kiều Nhất Phàm chạy không thoát.

Khưu Phi là một người rất nghị lực, theo nhiều nghĩa khác nhau.

IV.

Kiều Nhất Phàm bị cưỡng ép cấm chơi trò chơi giống như cây thiếu nước, ỉu xìu.

Các bạn nữ nhìn anh cảm thấy rất đau lòng.

Bạn học nữ A lên án nói: "Bạn học nhỏ Khưu Phi thật sự là quá thô bạo!"

Bạn học nữ B một mặt thương tiếc: "Đúng vậy a, tiểu Kiều mong manh mềm mại như vậy làm sao chịu nổi."

Bạn học nữ C sắc mặt ửng đỏ vô cùng kích động: "Cứu mạng a thật là cảm động chết được, tui tui tui cảm giác tui có thể viết ra hai trăm nghìn chữ oa oa oa!"

Cao Anh Kiệt đi ngang qua nghe được đột nhiên cũng cảm thấy đau lòng cho bạn tốt của mình trên mọi phương diện.

Cao Anh Kiệt: "Nhất Phàm, lấy lại tinh thần nào!"

Kiều Nhất Phàm biểu tình thẫn thờ, đáy mắt ảm đạm: "Anh Kiệt, cậu không hiểu."

Cao Anh Kiệt: "Ừ, mặc dù tớ thực sự không hiểu lắm, nhưng Nhất Phàm dạo này quả thật nhìn cậu không tốt lắm, như vậy cũng không được! Thầy Vương Kiệt Hi nghe xong cũng không tán thành, còn nói muốn đi tìm thầy Diệp Tu nói chuyện gì đó...”

Kiều Nhất Phàm: "... Anh Kiệt, cậu đã làm gì...”

Cuộc sống thật là đầy bất ngờ.

Nhìn ánh mắt khiếu nại của Kiều Nhất Phàm thỉnh thoảng phóng về phía mình, mặc dù không cho rằng đó là lỗi của bản thân, nhưng Khưu Phi vẫn quyết định chịu trách nhiệm.

Dựa vào đặc quyền của hội học sinh, hai người xin nghỉ ba ngày, rồi cùng nhau đi du lịch giải trí nông thôn mất hai ngày.

Lưu Tiểu Biệt ngồi bên cạnh bàn, nhìn hai kẻ phản bội cầm giấy xin nghỉ nghênh ngang rời đi.

Mặt mũi đâu rồi?

V.

Đợi đến khi hai người trở về, Kiều Nhất Phàm không chỉ hết ũ rủ như trước mà trông còn có sức sống hơn hẳn, ngoại trừ thỉnh thoảng lại ngẩn người đỏ mặt khiến người ta cảm thấy khả nghi.

Khưu Phi cũng thay đổi bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc trước đây, tuy rằng vẫn không nói nhiều, nhưng đôi lúc lại lộ ra một nụ cười ôn hòa, ở chung với Kiều Nhất Phàm cũng tùy ý hơn rất nhiều.

Lưu Tiểu Biệt để ý quan sát lại bị nghẹn, chẳng qua mới hai ngày, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có dám nói thẳng ra không hay để người ta tự hiểu đây?

Trong đầu Lưu Tiểu Biệt có một suy nghĩ thoáng qua, nhưng hắn lại không để tâm phân tích sâu xa lắm.

Vậy nên sau này hắn mới kinh hãi đến thế.

VI.

Tuy nhiên, Kiều Nhất Phàm vẫn bị cấm chơi trò chơi, Khưu Phi nói rằng chờ đến khi nghỉ lễ cậu sẽ chơi với anh, cho nên trước đó anh không cần phải suy nghĩ về nó.

Vì vậy, anh đành phải tự đánh lạc hướng sự chú ý của mình.

Một ngày nọ, trên diễn đàn có một em gái dùng điện thoại di động đăng bài: "Không thể chơi máy tính trong lòng cảm thấy thật buồn bực! Chỉ có thể chơi một mình QAQ "

Mọi người đều hỏi cô chơi một mình kiểu gì.

Em gái trả lời: "Lướt Weibo chơi, dạo diễn đàn chơi, tự não động chơi."

Cảm giác thê lương bao trùm trên mặt, nhưng lại giúp cho Kiều Nhất Phàm mở ra kỹ năng mới.

Ban đầu Khưu Phi vốn nghĩ 'Đã không được chơi thì cứ để anh ấy mong nhớ đi', không có ý định quản thêm, mãi đến một ngày cậu bị Diệp Tu - người giành đi Kiều Nhất Phàm từ dưới tay giáo sư Vương Kiệt Hi - kéo vào nhà vệ sinh nói chuyện mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Diệp Tu tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Khưu Phi à, em có biết tiểu Kiều gần đây bị sao không?"

Khưu Phi nhíu mày nghi hoặc: "Sao vậy ạ?"

"Hôm đó thầy trở lại lớp học lấy đồ, thấy tiểu Kiều vẫn còn ngồi ở bàn, ánh mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì, đến gần liền nghe thấy em ấy nói..." Diệp Tu rít một hơi thuốc lá, bộ dạng vô cùng đau đớn nói tiếp, "Đánh xong phó bản này sẽ lên được cấp 62. Em cảm thấy thế nào?"

"..."

Khưu Phi híp hai mắt lại, "Em đã biết, cảm ơn thầy nhắc nhở."

Kiều

Nhất

Phàm

Khưu Phi nghĩ: Anh chờ đó cho tôi.

Tám giờ năm phút tối.

Trong phòng ký túc xá 610, Lưu Tiểu Biệt cô đơn nhìn hai chiếc giường trống trơn, trả lời điện thoại: "Này?... Khưu Phi? Cậu nói các cậu sẽ không về? Vậy thì đêm nay hai đứa tính ở đâu... Cái gì?"

Điện thoại di động đã bị cúp, là người lớn tuổi nhất trong ký túc xá, Lưu Tiểu Biệt mang tâm trạng phức tạp: "Ở lại khách sạn, thuê phòng...?"

Đêm nay Lưu Tiểu Biệt lại cảm thấy tim mình mệt mỏi hơn.

--END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook