Hoàn [Kỳ Hội 2021] [Chu Vương] Thần Chú Tình Yêu

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Thần Chú Tình Yêu
Tác giả: ALight
Edit: Thobeo
Fanfic thuộc [Project] Nhất Kỳ Nhất Hội 2021
Đội trưởng x Đội trưởng, tương ái tương sát, lên sàn bùm chíu xuống sàn bem bem :3


Credit: 咕噜啾
Trong một cuộc phỏng vấn sau trận đấu của chiến đội Luân Hồi, Chu Trạch Khải, như mọi khi, đứng trước tấm poster đội huy khổng lồ của chiến đội ngẩn người đối diện cả tá phóng viên đang giơ micro đến bên môi. Chủ đề cuộc phỏng vấn này khá qua loa đại khái: "Chu đội có ấn tượng như thế nào với những tuyển thủ khác trong Liên Minh."​

Đề tài không hot gặp phải tuyển thủ chẳng bao giờ bùng nổ khi phỏng vấn. Cánh phóng viên dường như cũng đã đoán trước rằng lần này lại là một cuộc giằng co gian khổ.​

Phóng viên: "Xin hỏi anh nghĩ thế nào về đại thần Diệp Tu?"​

Chu Trạch Khải nghe xong không biết là đang suy nghĩ hay gì, sự im lặng ngắn ngủi đặt trên thân vị đội trưởng nổi tiếng kiệm lời đã quá quen thuộc, phóng viên mang theo nụ cười gượng gạo tiếp tục vượt lên gian khó giơ microphone.​

Mất nửa buổi Chu Trạch Khải cuối cùng cũng nói ra câu trả lời sau hồi lâu nghĩ ngợi:​

"Tiền bối rất lợi hại."​

Quả nhiên... đúng như dự liệu. Câu trả lời tiêu chuẩn, ngắn gọn, không có gì đặc biệt. Tiêu chuẩn đến mức ai ai cũng biết chẳng cần nói ra.​

Phóng viên nghe vậy đành bất đắc dĩ thở dài rồi lại cười gượng hỏi tiếp: "Vậy anh cảm thấy Dụ đội là người thế nào?"​

Có kinh nghiệm từ câu hỏi trước, lần này Chu Trạch Khải căn bản không cần mất thời gian suy nghĩ lập tức cất lời:​

"Bậc thầy chiến thuật."​

Phóng viên: "..."​

Phóng viên: "Vậy còn Hoàng Thiếu Thiên thì sao?"​

Chu Trạch Khải trả lời ngay tức thì: "Kiếm khách rất lợi hại." Thoáng dừng, rồi bổ sung, "Nói nhiều."​

Việc Hoàng Thiếu Thiên lắm lời còn cầu cậu phải nhắc à.​

Giọng Chu Trạch Khải không lên bổng xuống trầm, sắc mặt nghiêm túc bình thản, không hổ là người đứng đầu trong "Bảng xếp hạng tuyển thủ phóng viên không muốn phỏng cấn nhất Liên minh", một câu trả lời không quá mười chữ, đáp án chẳng có chút ý nghĩa nào, thật sự là kín đáo không sai một li, nghiêm túc cẩn thận vô cùng. Cánh phóng viên không nén được tiếng thở dài trong lòng, nghĩ lần này lại tay trắng trở về thôi.​

"Còn đội trưởng Vương Kiệt Hi thì sao? Tiểu Chu nghĩ thế nào về anh ấy?"​

Một phóng viên không mấy nhiệt tình hỏi câu cuối cùng trong buổi họp báo lần này. Cậu ta căn bản không mong chờ Chu Trạch Khải sẽ nói mấy câu trả lời "đặc biệt" gì đối với vị đội trưởng Vi Thảo, đoán chừng lại là "Nghiêm túc trách nhiện", "Chín chắn trưởng thành" gì gì đó, mấy câu chung chung nhạt nhẽo. Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cái tên "Vương Kiệt Hi" vừa cất lên thì chiếc mặt nạ bình thản luôn treo trên gương mặt cậu đội trưởng ít nói này bỗng xuất hiện từng vết nứt nhỏ.​

Khi Chu Trạch Khải đang chăm chú nghe câu hỏi cuối cùng, cậu không nhanh chóng đưa ra đáp án như khi nãy, lại chẳng thể nén nổi cảm xúc rồi nở nụ cười.​

Đội trưởng Chu khôi ngô tuấn tú như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ hạnh phúc ngọt ngào, không biết chuyện cũ nào bỗng nảy lên như hòn sỏi rơi xuống mặt nước hồ, tạo ra tầng tầng sóng gợn bên khóe môi, cả cơ thể tỏa ra hơi thở mùa xuân man mát, hoa đào nở rộ. Ý cười khác hoàn toàn với những nụ cười công thức hóa trên những tạp chí hay những lần phỏng vấn mọi thường, hiện tại chỉ thấy cậu hơi cúi đầu, rủ làn mi, nửa như xấu hổ nửa như vui mừng, ý cười chẳng thể đè nén nổi trong nháy mắt làm mấy nữ phóng viên tại trường đỏ hồng gò má.​

Buổi phỏng vấn nhất thời rơi vào trong bầu không khí xấu hổ, chẳng nói chẳng rằng lại khiến người khác mặt đỏ tim đập.​

Tôn Tường nhìn thấy đội trưởng nhà mình vừa nghe thấy tên "Vương Kiệt Hi" liền không thu lại được ý cười thì không khỏi nhăn mày đầy nghi hoặc, quay sang đội phó Giang bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng đang cười ngây ngốc gì thế?"​

Giang Ba Đào nghe vậy đành cười khổ, oán thầm: Đội trưởng à... tém tém lại chút đi...​

Đúng lúc này bản thể Vương Kiệt Hi vừa hay có việc đi vòng qua phía sau đám phóng viên vây quanh Chu Trạch Khải, cách chừng khoảng mười mấy bước, từ xa liếc nhìn về phía bên này, có vẻ hững hờ lại giống như cố ý.​

Tầm mắt giao nhau, Chu Trạch Khải không khỏi giật mình, như bị người ta phát hiện ra bí mật nhỏ, vành tai lập tức đỏ bừng.​

Cánh phóng viên hoang mang: ??? Câu hỏi này của chúng ta có gì làm khó dễ Chu đội sao???​

Giang Ba Đào thấy vậy đành thở dài đỡ trán, thầm trách cứ: Nhìn dáng vẻ này của đội trưởng, lần sau mà ổng không vui thì khỏi cần kêu Tôn Tường trăm phương ngàn kế bịa mấy chuyện cười nhạt, cứ khấn tên Vương đội vài lần phỏng chừng tâm trạng ổng sẽ biến ảo như ma thuật diệu kỳ, từ mây đen bão tố thành nắng vàng rực rỡ, gió xuân dịu dàng, hoa thơm chim hót vạn vật thức tỉnh. Đó đúng là một câu thần chú ba tiếng, uy lực mạnh mẽ, tác dụng càng lớn hơn, hiệu quả có thể so với ba từ "I love you".​

...​

Một tối trở về nhà, khi hai người rúc một chỗ xem ti vi, Vương Kiệt Hi bỗng nhớ lại cảnh tượng anh vô tình nhìn thấy: Chu Trạch Khải bị một nhóm phóng viên vây quanh, không có dáng vẻ bất khả xâm phạm, bình tĩnh khó chơi mọi thường, thay vào đó là gương mặt đỏ chót, có chút xấu hổ luống cuống đứng đó, như không biết nên trả lời ra sao, lại như có quá nhiều câu trả lời mà không biết bắt đầu từ đâu.​

Anh hơi ngạc nhiên bèn hỏi thăm mọi người xem nội dung phỏng vấn hôm đó là gì.​

— Anh nghĩ thế nào về đội trưởng Vương Kiệt Hi?​

Ha ha... Vương Kiệt Hi không khỏi cười thầm, đứa nhỏ này khi đó nghĩ gì, trong nháy mắt anh liền thấy cũng hiểu rõ trong tâm, nhưng anh bỗng nổi hứng muốn trêu chọc, không ngừng làm khó cố ý muốn cậu nói ra:​

"Khi đó em cười ngây ngô cái gì vậy?"​

Chu Trạch Khải vừa nghe liền ngẩn người mất một giây mới hiểu Vương Kiệt Hi đang hỏi gì, cậu đỏ mặt lắc đầu, mím môi nhất định không nói.​

Vương Kiệt Hi thấy dáng vẻ người yêu như vậy càng thêm thích thú, cố ý sắp lại gần cậu, gần đến mức hơi thở nóng ấm phả trên gò má người đối diện.​

"Có nói hay không?" Anh cố ý ra oai dọa dẫm.​

Chu Trạch Khải nghe vậy càng đỏ mặt lắc đầu, nhất định không mở miệng, tỏ vẻ có chết cũng không chịu hé môi.​

Vương Kiệt Hi thấy dáng vẻ thật sự không muốn trả lời, ý đùa càng tăng thêm. Chỉ thấy anh áp sát cực nhanh, ấn lên môi Chu Trạch Khải một nụ hôn, còn cố ý kề sát bờ môi người ta cười khẽ hai tiếng, vừa như bắt nạt, vừa như khiêu khích.​

"Nghĩ tới cái này hử?"​

Thanh âm Vương Kiệt Hi lành lạnh khàn khàn, thủ thỉ vào tai Chu Trạch Khải khiến cậu đờ người, lần này cả cần cổ cũng bắt đầu đỏ, như hoàn toàn không nghĩ đến người trước mặt lại bất ngờ dùng phương pháp... "quá đáng" như vậy để "ép hỏi" cậu!​

Con giun xéo lắm cũng quằn! Trong nháy mắt Chu Trạch Khải liền nghiêng người đè lên cái "tên đáng ghét" vẫn đang ung dung quan sát phản ứng của cậu, áp đảo người ta trên ghế sô pha, trời đất xoay chuyển đổi thủ thành công. Vương Kiệt Hi không hề chống cự, thậm chí mang ý cười nhạt mặc cho cậu chàng đè lên anh, dáng vẻ cưng chiều, thái độ dung túng, hơn nữa còn chẳng hề ăn năn về hành vi "phạm tội" vừa rồi.​

Chu Trạch Khải quả thực không biết làm sao để trị được người kia, cậu mím môi, chăm chú nhìn cái người có vẻ đang bị mình áp chế, hai mắt sáng lấp lánh ướt át, ánh mắt nóng rực như muốn đốt thủng một lỗ trên người dưới thân rồi mới cất tiếng.​

"Em nghĩ... không chỉ có những chuyện này."​

——————————————​

Một ngày nào đó trong phòng huấn luyện của chiến đội Luân Hồi...​

Tường Tường trong lúc huấn luyện không cẩn thận phạm phải một lỗi hiếm thấy.​

Khải Khải bình thản nói: "Huấn luyện thêm."​

Tường Tường oán hận: "Đội trưởng, sao anh nói chuyện giống hệt Vương Kiệt Hi..."​

Đúng lúc ấy Giang Ba Đào bỗng ho khan kịch liệt như muốn chặn họng cậu ta. Nhưng Tôn Tường hoàn toàn không đoái hoài đến thành ý của đội phó nhà mình, vẫn ngây thơ vô số tội nói tiếp: "... Động một chút là bắt huấn luyện thêm. Ủa? Đội phó anh không sao chứ?"​

Giang Ba Đào chỉ hận rèn sắt không thể thành thép, vô cùng đau khổ vỗ ngực, trong lòng bỗng nảy lên một dự cảm chẳng lành...​

Quả nhiên...​

Quay đầu liền thấy ánh mắt Chu Trạch Khải phía sau màn hình máy tính sáng ngời, gương mặt không thể che giấu nổi sự hạnh phúc, quay sang ấp ủng hỏi bọn họ: "Tôi... giống tiền bối Kiệt Hi?"​

Nội tâm Giang Ba Đào: Thôi xong... xin anh đừng tỏ ra vui vẻ rõ ràng đến vậy được không...​

Tôn Tường đờ người, lúc này mới phát hiện vừa nãy có lẽ mình đã trót nói gì không nên...​

Kết cục là Khải Khải chẳng biết vì sao đột nhiên trở nên vui vẻ cực kỳ, đỏ mặt liên tục nói với Tôn Tường nhiều lần "Tôn Tường huấn luyện thêm."​

Tôn Tường khóc không ra nước mắt. (ngọn nến)​

...​

Thần chú tình yêu quả đúng là thứ vô cùng đáng sợ mà.​

END​
 
Last edited:

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#2
Giang Ba Đào chỉ hận rèn sắt không thể thành thép, vô cùng đau khổ vỗ ngực, trong lòng bỗng nảy lên một dự cảm chẳng lành...​
Quả nhiên...​
Quay đầu liền thấy ánh mắt Chu Trạch Khải phía sau màn hình máy tính sáng ngời, gương mặt không thể che giấu nổi sự hạnh phúc, quay sang ấp ủng hỏi bọn họ: "Tôi... giống tiền bối Kiệt Hi?"​
Nội tâm Giang Ba Đào: Thôi xong... xin anh đừng tỏ ra vui vẻ rõ ràng đến vậy được không...​
Tôn Tường đờ người, lúc này mới phát hiện vừa nãy có lẽ mình đã trót nói gì không nên...​
Kết cục là Khải Khải chẳng biết vì sao đột nhiên trở nên vui vẻ cực kỳ, đỏ mặt liên tục nói với Tôn Tường nhiều lần "Tôn Tường huấn luyện thêm."​
Tôn Tường khóc không ra nước mặt. (ngọn nến)​
Thôi rồi, tình yêu làm con người ta mù quáng, chỉ tội Nhị Tường phải "huấn luyện thêm" n lần thôi :yao
 

Bình luận bằng Facebook