Hoàn [Kỳ Hội 2021][Chu Vương Chu] Vận may

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 钧窑笔洗
Convert: Thobeo
Edit: Pông


VẬN MAY

Trước khi ngẫu nhiên gặp được Vương Kiệt Hi, Chu Trạch Khải cho rằng tình yêu chính là vận may.

Mà sau đó Chu Trạch Khải phát hiện, thì ra Vương Kiệt Hi mới là vận may.

1.

Chu Trạch Khải không phải là đứa nhỏ may mắn.

Từ bé tới lớn, hắn uống nước lạnh thì tám chín phần sẽ bị giắt răng, mua mì gói hoặc sẽ không có gói gia vị, hoặc là đã hết hạn, đi trên đường cũng không hiểu sao lại bị chó đuổi, đeo cặp sách chen lên xe bus kiểu gì cũng làm mất ví.

Một lần nọ Chu Trạch Khải nghi ngờ liệu mình có phải nhân vật nam chính vô dụng nào đó trong truyện tranh bước ra hay không, chứng cứ là trong tên mấy cậu đó và hắn đều có một chữ "Trạch".

Thật sự sau cơn mưa trời lại sáng, cuối cùng nam chính vô dụng trong truyện tranh sẽ dùng một chiêu X-Burner* mạnh vô đối thành công cứu vớt thế giới, còn Chu Trạch Khải thì tay cầm Hoang Hỏa và Toái Sương một đường giết Phật sát thần, dựa vào thực lực mạnh mẽ và đấu pháp hoa lệ, khí thế không thể ngăn cản mà tiến vào tầm mắt của mọi người.

*X-Burner là một chiêu trong manga Katekyo Hitman Reborn!

Một trận thành danh.

Sau đó Chu Trạch Khải trở thành Thương Vương, tiếp tục lặng lẽ sống qua những ngày tháng xui xẻo, uống nước lạnh giắt răng với đi đường bị chó đuổi.

Hắn cảm thấy vận may đời này của mình cũng chỉ đến thế, không tốt hơn, nhưng không tệ hơn.

Giống như thế giới này vậy.

2.

Chu Trạch Khải thấy Vương Kiệt Hi là khi hắn đang bị một chú chó Alaska lớn đuổi theo tới con phố thứ ba, trên mặt đeo kính râm, bước chân hỗn loạn tới mức chỉ cần vấp một cái là có thể lảo đảo rồi ngã.

Hắn chỉ muốn an ổn ra ngoài ăn khuya thôi mà. Trong kế hoạch rõ ràng không có chuyện bị chó đuổi oanh liệt qua tận ba con phố thế này, cũng không có việc sau đó ngẫu nhiên gặp Vương Kiệt Hi ở một quán đồ nướng ven đường.

Nhưng đã thấy rồi, Chu Trạch Khải nghĩ, sao lại không thử cầu trợ giúp từ đội trưởng Vi Thảo, đối phương không giúp được thì chia sẻ một phần thù hận cũng tốt.

Vì thế Chu Trạch Khải ba chân bốn cẳng xông tới, gọi người ta với âm lượng có khi cả đời này cũng không đạt đến được, "Vương đội."

Vương Kiệt Hi nghe tiếng quay đầu.

3.

Chuyện Chu Trạch Khải không hiểu có rất nhiều, trước mắt chính là chuyện lạ lùng nhất.

Hắn đứng bên cạnh Vương Kiệt Hi, khuôn mặt lộ vẻ khốn đốn lẫn hiếu kỳ bị che bớt bởi chiếc kính râm, sau đó hắn quay đầu nhìn thẳng Vương Kiệt Hi có thân hình cao ngang mình.

Hắn còn không hiểu tại sao Vương Kiệt Hi chỉ cần nhìn là con chó kia sợ đến tè ra quần cong đuôi chạy mất.

"Anh không xấu trai." Ngẫm nghĩ xong, Chu Trạch Khải quyết định nói ra điều đang thắc mắc.

"Hả?" Vương Kiệt Hi nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, không hiểu logic trong đó lắm nên chỉ đành lễ phép gật đầu, "Cảm ơn."

"..."

Chu Trạch Khải có chút khổ sở, tôi không phải đang khen anh mà.

"Anh không xấu." Hắn quyết tâm phải giải thích rõ ràng cho Vương Kiệt Hi, "Nhưng, chó bị dọa chạy."

Lần này thì Vương Kiệt Hi hiểu rồi, anh nở nụ cười nói, "Cũng không biết vì sao, những con vật nhỏ này luôn sợ tôi."

Cái con chó Alaska kia mà anh kêu nó là động vật nhỏ... Chu Trạch Khải thật sự muốn phản bác, nhưng đáng tiếc ngôn từ cằn cỗi nên quyết định ý nghĩ này chỉ có thể mãi là ý nghĩ.

Vì vậy hắn gật đầu "ừ" một tiếng, đề tài này kết thúc.

Bọn họ tiếp tục im lặng chăm chú nhìn khói, nhiệt độ và hương thơm từ những xiên thịt nướng đang lan tỏa.

Nhìn mãi, Chu Trạch Khải phát hiện ra một vấn đề.

Hắn cảm thấy Vương Kiệt Hi không giống người hay ăn quán ven đường, hình tượng của anh ta không như vậy nha.

Hắn nhìn xiên thịt nướng rồi hỏi Vương Kiệt Hi, "Anh ăn?"

"Phương Sĩ Khiêm ăn." Vương Kiệt Hi trả lời hắn.

"Ồ." Chu Trạch Khải lại im lặng, trong đầu nghĩ về tiền bối rất chính trực chơi nghề trị liệu kia, Vương Kiệt Hi làm đội trưởng thật không dễ dàng gì.

Nghĩ tới đó, hắn không khỏi cảm thấy bóng lưng tại ven đường chờ đồ nướng của Vương Kiệt Hi thật cô quạnh, trong lòng có chút cảm động.

Chu Trạch Khải thấy chua xót thay Vương Kiệt Hi, quyết định giúp Vương Kiệt Hi trả tiền. Tối nay vốn là Vi Thảo đối chiến Luân Hồi trên sân khách, Luân Hồi bọn họ ở thành phố S là chủ nhà, Chu Trạch Khải đương nhiên như là một ông chủ nhỏ.

Sau đó Chu Trạch Khải sờ túi áo... Hả? Ví tiền đâu rồi?

4.

Tính tới nay Chu Trạch Khải đã làm rơi ví tiền chín mươi tám lần, bước đầu phân tích có thể đưa ra kết luận là làm rơi từ lúc bị chó đuổi.

Mặt hắn không đổi sắc rút tay từ trong túi áo buông xuống bên người, làm bộ như chưa từng có gì xảy ra, trong lòng lặng lẽ quyết định đổi từ ủng hộ về mặt kinh tế sang ủng hộ về mặt tinh thần cho Vương Kiệt Hi, ví dụ như hắn có thể đứng mãi ở đây cùng Vương Kiệt Hi mua đồ xong.

Bàn tính trong bụng bấm thật nhanh, tính toán xong xuôi rồi thì vô thức đứng thẳng lưng như một người bạn đồng hành mẫu mực, đột nhiên sau lưng vang tới một tiếng la lớn "anh gì ơi!", giọng nói rõ ràng dứt khoát tới nỗi Chu Trạch Khải không cần nhìn cũng thấy một dấu chấm than ở cuối.

Chu Trạch Khải có chút do dự quay người lại, trong lòng lo lắng, chắc không phải là bị fan nhận ra rồi đi, vậy thì xong phim, hắn không chỉ không ủng hộ được Vương Kiệt Hi trên bất kỳ phương diện nào, ngược lại hãm hại đối phương bị fan vây hãm cùng hắn.

Chu Trạch Khải áy náy nghĩ, đều đã chuẩn bị sẵn sàng đón tiếng thét chói tai của mấy nữ sinh, kết quả người ta cũng không nhìn mặt hắn, duỗi tay đưa cho hắn một cái ví tiền kiểu dáng dành cho nam.

"Anh gì này! Ví tiền của anh! Vừa nãy tôi thấy rơi ra từ túi áo của anh, tôi phải đuổi theo anh tới tận hai con phố đó, may đuổi kịp rồi!"

Sau đó đối phương nhét ví tiền vào tay hắn, phất tay phong lưu phóng khoáng rời đi.

Chu Trạch Khải cầm ví tiền, cúi đầu ngơ ngác nhìn nó một lúc lâu, đến khi Vương Kiệt Hi cảm thấy hắn có gì đó không đúng lắm, dùng tay phải đụng bả vai hắn một cái, "Chu đội?"

Chu Trạch Khải cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt như muốn khóc.

"Lần đầu tiên."

Hắn rất nghiêm túc nói với Vương Kiệt Hi.

5.

Vô số ví tiền đi qua đời Chu Trạch Khải, duy nhất có cái này đã mất đi vẫn còn quay trở lại.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại xem mọi chuyện đã diễn ra trong ngày hôm nay, nếu phải kể đến điều khác biệt, thì đó là Vương Kiệt Hi.

Hắn gặp được Vương Kiệt Hi.

Sau đó vận xui của hắn như lốp xe xì hơi, "phụt" một tiếng hoàn toàn biến mất.

Chu Trạch Khải đột nhiên thấy hài lòng, đó là vận xui hơn hai mươi năm nay của hắn đó, tưởng như tập mãi thành quen thì Vương Kiệt Hi xuất hiện. Hắn lăn qua lăn lại trên giường hai lần rồi mở điện thoại ra, cho QQ của Vương Kiệt Hi vào mục đặc biệt quan tâm, sau đó gửi tin nhắn cho đối phương.

Nhất Thương Xuyên Vân: Ngày mai về thành phố B?

Một giây sau đã nhận được lời hồi đáp.

Vương Bất Lưu Hành: Không, ngày kia mới bay, mai mọi người muốn đi thăm quan Minh Châu Phương Đông*.

*Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Tòa tháp tọa lạc bên bờ sông Hoàng Phố thuộc Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, đối diện với Bến Thượng Hải.

Chu Trạch Khải vội vàng nói, để tôi mang mọi người đi chơi?

Vương Kiệt Hi do dự một chút, đầu tiên còn khách khí bày tỏ sợ làm phiền Chu đội. Chu Trạch Khải thầm nghĩ không phiền, Vi Thảo các anh loại Luân Hồi chúng tôi ra khỏi vòng chung kết rồi còn đâu, giờ tôi ngoại trừ ngẩn người ngồi đây thì còn có thể làm gì?

Vì thế hắn nhanh chóng đáp Vương Kiệt Hi một chữ: Không.

Rất nhanh bổ sung thêm bằng trình độ sử dụng phó từ: Hoàn toàn không.

Bên kia im lặng một lúc rồi trả lời, cảm ơn Chu đội.

Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn. Ở đầu bên này, Chu Trạch Khải lắc đầu như trống bỏi trước màn hình, lắc mãi lắc nửa ngày rồi mới nghĩ tới đối phương đâu có thấy, vì vậy vội vàng nhắc điện thoại lên gõ chữ: Không cần cảm ơn.

Lại nói: Ngủ ngon.

Điện thoại chợt rung.

Vương Bất Lưu Hành: Ngày mai gặp, ngủ ngon.

6.

Giang Ba Đào thấy Chu Trạch Khải càng lúc càng bất thường.

Sự bất thường này thể hiện ở chỗ, bất cứ lúc nào nghe đến tên Vương Kiệt Hi đều sẽ lập tức ngẩng đầu, đối chiến với Vi Thảo tâm trạng lại phấn khích hơn bình thường, mỗi lần thi đấu xong thì đêm đó kiên trì mời chiến đội Vi Thảo và đội trưởng Vương Kiệt Hi đi ăn khuya.

Giang Ba Đào nhìn bộ dáng này của Chu Trạch Khải thấy thật buồn phiền lo âu, cảm giác như đội trưởng nhà mình đang tự nguyện dâng tặng bản thân, và đối tượng thì chỉ có một mình Vương Kiệt Hi.

Trước đây còn ổn, bằng trực giác hắn có thể nhận ra Chu Trạch Khải thân thiết với Vương Kiệt Hi là có lý do, muốn đạt được mục đích nào đó, nhưng dần dần hắn cảm thấy đại sự không ổn, đội trưởng của chúng ta dường như đã lược bớt đi phần mục đích, đơn giản chỉ đang muốn thân thiết với Vương Kiệt Hi mà thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy, vào một ngày nào đó, khi nhìn thấy đội trưởng Luân Hồi vốn xưa nay ngại ngùng, giờ cầm điện thoại vui cười hớn hở thì hắn càng khẳng định hơn.

"Tiểu Chu này." Giang Ba Đào kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Chu Trạch Khải, lời mở màn nghe tưởng không có gì mà lại ẩn chứa ý tứ sâu xa, "Nói chuyện với ai vậy?"

Chu Trạch Khải ngẩng đầu nhìn Giang Ba Đào, chớp chớp mắt, nói, "Vương Kiệt Hi."

Ồ, trong lòng Giang Ba Đào cảm thấy vui vẻ chút, bởi vì ít ra không nghe thấy lời hồi đáp là "Kiệt Hi" hoặc "Hi Hi".

"Lại tán gẫu với Vương đội à." Giang Ba Đào nói tiếp, "Gần đây thấy anh thường nói chuyện với Vương đội nhỉ, hai người hàn huyên rất nhiều sao?"

Chu Trạch Khải nghĩ nghĩ, sau đó giơ lịch sử nói chuyện cho hắn nhìn.

Giang Ba Đào hoảng sợ.

Đây còn là đội trưởng miệng tàn của hắn sao? Lịch sử trò chuyện dài mấy trăm trang, thật sự không phải Vương Kiệt Hi đang tung hứng một mình chứ? Giang Ba Đào cẩn thận quan sát, phát hiện ra mẹ ơi, quả thật là không phải.

"Đội trưởng." Giang Ba Đào cảm thấy có mấy lời nhất thiết phải nói cho rõ, "Anh cảm thấy Vương đội thế nào?"

Lúc Chu Trạch Khải ngẩng đầu lên dường như mắt còn phát sáng, "Tốt."

Lại bù đắp thêm bằng trình độ phó từ, "Cực kỳ tốt."

Đầu óc Giang Ba Đào mơ hồ, "Tốt chỗ nào?"

Chu Trạch Khải cười vui vẻ hơn, "May mắn."

7.

Giang Ba Đào ở chỗ Chu Trạch Khải không hỏi ra được gì, ngược lại muốn mượn cớ tới tìm Vương Kiệt Hi để thăm dò.

Nhưng quan trọng hắn không quá quen thuộc với Vương Kiệt Hi.

Hắn ngẫm nghĩ, con đường cứu nước là đây, gõ tên Hoàng Thiếu Thiên trên thanh tìm kiếm của QQ.

Vô Lãng: Hoàng Thiếu, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Vấn đề? Vấn đề gì? Nhanh nói mau!

Vô Lãng: Chắc là anh rất thân quen với Vương đội.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Vương Kiệt Hi? Không không không, bổn Kiếm Thánh không có quen biết gì với anh ta hết, ai tung tin vịt này với cậu vậy? Thật là sai trái, rối tinh rối mù.

À, Giang Ba Đào nghĩ, chắc tôi tin anh đấy.

Vô Lãng: Anh thấy Vương đội có cái nhìn như nào về Tiểu Chu?

Dạ Vũ Thanh Phiền: ??? Là ý gì??? Vương Kiệt Hi và Chu Trạch Khải có quan hệ như nào????

Vô Lãng: ...

Vô Lãng: Không có.

Vô Lãng: Bọn họ không có một chút quan hệ nào cả.

Vô Lãng: Coi như tôi chưa từng nói gì.

Vô Lãng: Bye bye.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Giang Ba Đào ai cho cậu thoát, nói rõ ràng ra đây! Bằng không tui spam chết cậu! Ý là như nào! Vương Kiệt Hi làm gì Chu Trạch Khải rồi! Còn Chu Trạch Khải với Vương Kiệt Hi là sao?

Dạ Vũ Thanh Phiền: Có phải bọn họ muốn đánh nhau không, cho nên cậu chạy tới hỏi tui về Vương Kiệt Hi???

Dạ Vũ Thanh Phiền: Nói rõ trước, tui đặt cửa Chu Trạch Khải thắng!!!!!

8.

Giang Ba Đào nhanh chóng thoát mạng, bắt đầu nghĩ ngợi trong lòng.

Vương Kiệt Hi rất thân với Hoàng Thiếu Thiên.

Vương Kiệt Hi hiện tại cũng rất thân với Chu Trạch Khải.

Nhưng Vương Kiệt Hi hoàn toàn không nhắc tới chuyện của Chu Trạch Khải trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, điều này nói lên cái gì?

Tức là có khả năng Vương Kiệt Hi đối xử với Chu Trạch Khải cũng có chỗ không giống, nói cách khác, anh ấy coi Chu Trạch Khải như ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, như nốt chu sa trong lòng, nên mới không muốn để người ngoài biết về mối quan hệ giữa hai người.

Giang Ba Đào lại nghĩ, một người thông hiểu như Vương Kiệt Hi, chắc chắn không thể nào không biết suy nghĩ của Chu Trạch Khải, lại cứ thế không nhắc tới với Hoàng Thiếu Thiên, có phải như vậy nghĩa là, anh ấy không muốn đối mặt với tình cảm của Chu Trạch Khải?

Giang Ba Đào thở dài cảm thán, hầy, thật lo lắng.

9.

Lúc đội phó Luân Hồi đang ưu sầu vì đội trưởng nhà mình thì Chu Trạch Khải trốn ở bên ngoài bán đồng đội rất vui vẻ.

Nhất Thương Xuyên Vân: Giang hỏi tôi, anh có tốt không.

Vương Bất Lưu Hành: Hả? Cậu trả lời như nào?

Nhất Thương Xuyên Vân: Không.

Nhất Thương Xuyên Vân: Hoàn toàn không.

Vương Bất Lưu Hành: Có nhớ tuần sau Luân Hồi đối chiến trên sân khách với Vi Thảo không?

Vương Bất Lưu Hành: Bữa ăn khuya uống nước đậu xanh.

Nhất Thương Xuyên Vân: !!!!!

Nhất Thương Xuyên Vân: Giang đang nói chuyện với Hoàng!

Vương Bất Lưu Hành: Đánh trống lảng cũng vô dụng.

Nhất Thương Xuyên Vân: Hoàng nói xấu anh!

Nhất Thương Xuyên Vân: [Vẻ mặt lạnh lùng của Vương Kiệt Hi.jpg]

Vương Bất Lưu Hành: ... Cậu dùng meme của tôi cũng thế thôi.

Nhất Thương Xuyên Vân: Có một tin xấu!

Vương Bất Lưu Hành: ?

Nhất Thương Xuyên Vân: Giang không cho tôi đi chơi với anh!

Vương Bất Lưu Hành: ...

Vương Bất Lưu Hành: Cho dù hai mắt của tôi không đều.

Vương Bất Lưu Hành: Cũng biết là cậu đang rất khẩn trương.

Vương Bất Lưu Hành: Vẫn nên nói thật đi.

Nhất Thương Xuyên Vân: ...

10.

Chu Trạch Khải quyết định thoát.

Nhưng hắn không thành công.

Bởi vì Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu điên cuồng spam hắn.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Chu Trạch Khải!!!!

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ra đây ra đây ra đây.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Ra đây ra đây ra đây.

Nhất Thương Xuyên Vân: .

Dạ Vũ Thanh Phiền: Có phải cậu muốn đánh nhau với Vương Kiệt Hi không?

Nhất Thương Xuyên Vân: . . .

Dạ Vũ Thanh Phiền: Tôi tin cậu có thể thắng.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Cố lên.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Đánh nổ tên Vương Bất Lưu Hành kia.

Dạ Vũ Thanh Phiền: À đúng rồi, nãy Giang Ba Đào hỏi tui Vương Kiệt Hi cảm thấy cậu như nào.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Tui không hiểu ý cậu ta lắm, thế là sao.

Dạ Vũ Thanh Phiền: Trước khi đánh nhau còn phải thăm dò cái này hả?

Dạ Vũ Thanh Phiền: Vậy cảm nhận của cậu về Vương Kiệt Hi là gì?

Vấn đề này hơi khó.

Chu Trạch Khải cầm điện thoại nghĩ rất lâu.

Sau đó hắn cẩn thận, rất trịnh trọng trả lời.

Vương Kiệt Hi là vận may.

Cuộc sống hơn hai mươi năm qua có nhiều điều thật tệ hại, hắn cho rằng vận xui đó sẽ ám hắn cả đời, thì tại khoảnh khắc hắn ngẫu nhiên gặp được Vương Kiệt Hi, nó đã hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của hắn.

Hắn còn nhớ trong hôn lễ của Phương Minh Hoa anh ấy đã từng nói, tình yêu là vận may hiếm có, mà bản thân vừa hay có thể nhận được.

Tình yêu chính là vận may. Chu Trạch Khải nghĩ.

Nếu coi tình yêu là vận may, vậy chẳng lẽ những đứa trẻ xui xẻo từ nhỏ tới lớn như hắn sẽ không thể gặp được tình yêu hay sao? Nhưng không phải, Chu Trạch Khải cảm thấy hắn không quá khát vọng có được tình yêu.

Cho tới khi hắn ngẫu nhiên gặp được Vương Kiệt Hi.

Chỉ cần ở bên cạnh Vương Kiệt Hi thì những chuyện xui xẻo trước kia hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.

Sau đó hắn dần dần phát hiện, hóa ra vận may cũng có thể khiến người ta nghiện.

Đặc biệt là với người như hắn, đã trải qua sự xui xẻo cả nửa cuộc đời.

Lòng người không ngủ cho nên khao khát càng nhiều, Chu Trạch Khải không biết từ lúc nào bắt đầu đột nhiên muốn nắm lấy vận may của bản thân.

Muốn có được người kia.

11.

Cho nên hắn cũng làm như vậy rồi.

Nhất Thương Xuyên Vân: Hoàng hỏi tôi, anh là gì.

Vương Bất Lưu Hành: Hả?

Nhất Thương Xuyên Vân: Anh là vận may.

Vương Bất Lưu Hành: Nghe có chút kỳ lạ?

Nhất Thương Xuyên Vân: Không kỳ lạ chút nào đâu.

Nhất Thương Xuyên Vân: Trước đó

Nhất Thương Xuyên Vân: Tôi cho rằng tình yêu mới coi là vận may.

-END-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook