Hoàn [Kỳ Hội 2021] [Hàn Diệp] Karmic Connection

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Sản phẩm thuộc project Nhất Kỳ Nhất Hội 2021
[Kỳ Hội 2021] Karmic Connection

Tác giả: TheDefenstrator

Link: AO3

Tóm tắt:

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng

Fic được dịch với sự cho phép của tác giả.

“Tôi sẽ viết nên kết cuộc cho mối thù lâu năm giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên.”

Một bầu không khí im lặng bao trùm nhà thi đấu, rồi khán giả bắt đầu hò hét hoan hô trong khi quá nửa tuyển thủ chuyên nghiệp đồng loạt quay đầu nhìn chiến đội Gia Thế, không tin tưởng được điều mình vừa nghe.

“Như vậy không phải đi xa quá rồi sao?” Một tuyển thủ hỏi lớn, nhưng cả chiến đội Gia Thế đang bận trố mắt nhìn Tôn Tường. Hàn Văn Thanh sa sầm mặt rời khỏi chỗ ngồi. Tên nhóc này cho rằng mình đang làm gì? Hàn Văn Thanh đã không ưa cậu từ khi Nhất Diệp Chi Thu đổi chủ nhưng nếu cậu thực sự tuyên bố muốn kết thúc mối thù lâu năm, vậy có nghĩa là Diệp Thu-

Khi bước qua ghế ngồi của Tô Mộc Tranh, anh có thể thấy cô siết chặt đôi tay trong lòng, đôi môi mím chặt hơn thường trực. Hành động đó đã trả lời câu hỏi của anh, giúp cơn bão trong lòng lặng đi. Đứa trẻ miệng còn hôi sữa này không có quyền đưa ra tuyên bố như vậy, vì thế việc thắng hay thua trận đấu này không quan trọng.

Đương nhiên là anh sẽ thắng. Dũng mãnh tiến về phía trước. Đánh bại Gia Thế và-

Và cho tên nhóc này thấy rằng mình không hiểu bản thân vừa nói gì.

________________________

Nhất Diệp Chi Thu xông lên với Phục Long Tường Thiên và Hàn Văn Thanh thi triển Ưng Đạp để tránh đại chiêu, không quá trông chờ thao tác sẽ có hiệu quả. Nhưng trước mặt anh không phải là Diệp Thu.

Anh đã thắng.

“Ha ha.” Hàn Văn Thanh nở nụ cười, liếc nhìn Tôn Tường. “Đám trẻ muốn thay đổi thời đại nhưng vẫn còn non lắm.”

Cả khán đài ồ lên náo loạn nhưng khu tuyển thủ bị sự im lặng bao phủ.

“Có thể xoay người đánh được cú Thiên Kích chính xác, tôi không biết có mấy người làm được, khá lắm.” Dù đang khen người khác, Hàn Văn Thanh vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

“Nhưng nếu là Diệp Thu thì ít nhất chiêu Phục Long Tường Thiên kia chắc chắn sẽ không đánh hụt.”

Ám chỉ của anh hết sức rõ ràng: “Cậu cũng lợi hại đấy, chẳng qua so với lão tướng thì còn non lắm.”

Nếu như chỉ là việc Diệp Thu rời đi, hoặc chỉ là lớp trẻ tranh nhau lật đổ lão tướng thì có lẽ anh sẽ dừng lại ở đây. Nhưng đây là năm thứ mười của bọn họ, Diệp Thu thì không còn trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp và cũng chưa từng bận tâm về suy nghĩ của người khác-

Và tên nhóc này, tên nhóc này lại-

Đây là quyết định của anh, trước giờ vẫn là như thế. Anh không phải là người dễ dàng lùi bước và nếu có ai xứng đáng nhận một bài học về tôn ti trật tự thì đó tên nhóc vênh váo này.

“Còn chuyện kết thúc ‘ân oán’ giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên thì cậu không cần bận tâm. Những tấm thẻ tài khoản sẽ không kế thừa mối quan hệ trời định của người điều khiển chúng.”

Mặt Tôn Tường tái đi.

_______________________

Duyên trời định có thể bị ngăn cản hoặc phá hỏng nhưng đó là điều cấm kỵ trong hầu hết mọi nền văn hóa. Dù tốt hay xấu, nó có tầm ảnh hưởng lớn đối với hai người trong cuộc, kéo họ đến gần nhau hết lần này đến lần khác trong suốt quãng đời cả hai. Hành động chống lại thiên mệnh theo những cách trên đều được xem như sự công kích đối với cá nhân đáng lẽ đã tiến vào mối quan hệ được định sẵn và mưu đồ chen chân vào một mối duyên trời định được coi là hành vi đáng khinh không thể tả.

Khi sinh ra, danh hiệu trên cổ tay Diệp Tu là dấu hiệu rõ ràng cho thấy hắn sinh ra với sứ mệnh lớn lao. Cha mẹ hắn sẽ càng hài lòng hơn nếu như danh hiệu đó không phải là Quyền Hoàng. Dòng chữ tương phản một cách buồn cười trên cổ tay nhỏ bé của đứa trẻ sơ sinh và cha Diệp đã lên kế hoạch để đứa con trai trưởng của ông sẽ không bao giờ dính dáng tới bạo lực.

“Tôi không cho phép điều này xảy ra.” Ông nói ra suy nghĩ của mình. Đây cũng không phải là một quyết định khó khăn gì. “Tôi sẽ không cho phép nó rời khỏi nhà. Ở đó, định mệnh sẽ chẳng thể làm gì được nó.”

Diệp Tu không rời nhà để chạy theo số mệnh của bản thân. Hắn từ lâu đã biết bỏ nhà đi bụi là một quyết định ngu ngốc. Nhưng Diệp Tu đã bỏ nhà đi vì hắn biết đứa em trai ngốc kia sẽ không sống nổi một cuộc sống lang thang bụi đời. Hắn không còn quan tâm đến việc đi tìm Quyền Hoàng. Diệp Tu sẽ kiếm tiền từ game cho đến khi bố mẹ sẽ kéo hắn về nhà để hoàn thành “sứ mệnh” của đời hắn.

_____________________

Nhờ gương mặt ví tiền, Hàn Văn Thanh từ nhỏ đã không bị bạn bè đồng trang lứa trêu chọc cái tên trên cổ tay vì không ai dám nói thẳng trước mặt anh. Dù vậy, mọi người vẫn xì xào bàn tán sau lưng anh rằng cái tên đi đôi với Hàn Văn Thanh bất hợp lý đến mức nào. Anh cũng không quá quan tâm đến việc này vì bản thân anh cũng không hiểu rõ. Tại sao duyên trời định của anh lại là với một quyển sách giáo khoa? Mặc dù Hàn Văn Thanh không phải là đứa trẻ học dốt, anh cũng chẳng buồn quan tâm tới sách vở khi anh có thể tận dụng thời gian đó để chơi game.

Khi Vinh Quang được ra mắt, Hàn Văn Thanh đã biết bản thân muốn làm gì trong suốt phần đời còn lại của mình. Có lẽ đó là lý do trên cổ tay anh là danh hiệu “Sách giao khoa Vinh Quang”. Hàn Văn Thanh không ngại đươc định sẵn sẽ chơi Vinh Quang suốt đời suốt kiếp.

_______________________

Sau khi mùa giải đầu tiên của Liên Minh đã đi được nửa chặng đường, vào thời điểm khu 3 mở cửa, một bài báo về những tuyển thủ cấp thần của Vinh Quang với tài khoản nhân vật lợi hại và kỹ thuật siêu phàm được lan truyền khắp các giải đấu. “Bất khả chiến bại” là cụm từ mà bài báo sử dụng, khiến Diệp Tu khịt mũi khiếm nhã vào tô mì khi nghe thấy. Bọn họ đang thi đấu cho những chiến đội khác nhau và giải đấu không cho phép một trận đấu kết thúc với tỷ số hòa nên chắc chắn phải có người thua cuộc. Họ phong Nhất Diệp Chi Thu là Đấu Thần, còn kình địch lâu năm của Diệp Tu, Đại Mạc Cô Yên thì-

“Quyền Hoàng!” Bài báo đã đặt danh hiệu này cho nhân vật của Hàn Văn Thanh.

Khoan

Hắn đã đăng ký với Liên Minh bằng tên em trai của hắn.

Chết tiệt

_______________________

Trên thực tế, một danh hiệu không thể cung cấp đầy đủ thông tin để tìm chính xác một người. Trong một mối duyên trời định, danh hiệu thường không chỉ đơn giản là “vua nước Anh” hay là “thống tướng nước Đức” bởi trải qua năm tháng, những vị trí đó có thể ứng với nhiều người khác nhau. Cho nên cái tên trên cổ tay mỗi người phải cụ thể hơn thế, đồng nghĩa với việc chúng thường là những ý tưởng bộc phát của người đổ dồn tâm huyết vào chúng. Đây thường không phải là những danh hiệu chính thức vì vậy phải có cách xác nhận bản thân đã tìm được đúng người. “Khóa chặt” là một cách thức này đến giờ vẫn không một ai hiểu rõ. Nhưng mọi người đều biết rằng khi họ đọc tên đầy đủ của người nắm giữ danh hiệu trên cổ tay họ, dòng chữ sẽ tỏa ánh sáng trắng.

Nhưng phương thức này không đảm bảo thành công. Giả thuyết hiện đang được chấp nhận có liên quan đến việc liên kết đối phương với tên thật của họ mà không phải với danh hiệu đã đi theo bản thân từ giây phút chào đời. Những câu chuyện về duyên trời định, bất kể là giữa bạn bè, kẻ thù, người yêu, hay kình địch thường tận dụng đặc điểm này để tạo sự kịch tính. Thật là một bi kịch khi nửa kia lại không yêu mình. Đã có vô số bộ phim dùng cảnh đặc tả danh hiệu lóe sáng lên nhờ CGI trong khi nhân vật đau khổ khóc vì dòng chữ trên tay nửa kia không hề thay đổi.

Nhưng Diệp Tu biết người điều khiển Đại Mạc Cô Yên không hề có lỗi.

Ngày Bá Đồ đấu với Gia Thế trong một trận đấu offline do Liên Minh tổ chức là lần đầu tiên Diệp Tu gặp mặt Hàn Văn Thanh. Trong những năm hai người quen biết trên mạng, Đại Mạc Cô Yên chưa từng nhắc đến danh hiệu “Đấu Thần”. Dù vậy, khi đứng đối diện với thanh niên lớn hơn bản thân vài tuổi và lần đầu tiên gọi tên Hàn Văn Thanh, ánh sáng đột ngột lóe lên từ cổ tay hắn. Khi không có chuyện gì xảy ra lúc Hàn Văn Thanh gọi “Diệp Thu”, đối phương chỉ biểu lộ tâm trạng qua sự nhíu mày nhưng cũng đã khiến chủ tịch Liên Minh theo phản xạ lùi về sau.

Nhưng hắn có thể nói gì? Anh thử lại với cái tên “Diệp Tu” đi? Trước mặt chủ tịch Liên Minh, hắn làm sao có thể nói như thế. Diệp Tu đã thấy vẻ mặt vui mừng của ông ta khi thấy được thứ ông cho rằng là một ‎ý‎ tưởng marketing mới nhưng sự thiếu phản ứng của Hàn Văn Thanh đã khiến ông từ bỏ ý‎ định. Dù vậy, chủ tịch Kim cũng sẽ không buông tha việc này. Nếu như cái tên Diệp Tu bị lộ ra trong kế hoạch công bố cặp “đối thủ trời sinh” mà chủ tịch Kim đang ấp ủ thì bố mẹ sẽ lập tức biết nơi hắn đang ở. Nếu như bọn họ ép hắn phải về nhà thì ai sẽ chăm sóc cho Mộc Tranh? Hắn nợ cô bé quá nhiều. Hơn nữa hắn cũng không muốn rời xa cô để trở về căn biệt thự cô độc đó.

Hơn nữa, hai người họ cũng không nhất định phải bị trói buộc vào mối duyên này. Dòng chữ của Hàn Văn Thanh hẳn chỉ ra rằng Vinh Quang sẽ trở thành một trò chơi với sự ảnh hưởng rộng khắp. Diệp Tu cảm thấy có chút tội lỗi vì đẩy mọi sự chú ý‎ lên người Hàn Văn Thanh nhưng cảm xúc của hắn cũng dừng lại ở mức độ một chút đó, không hơn không kém. Đội trưởng Bá Đồ trông có vẻ là người sẽ không bị việc này làm ảnh hưởng quá nhiều.

Đúng như suy đoán của Diệp Tu, chủ tịch Kim giữ đội trưởng hai đội ở lại sau trận đấu để bàn về hướng giải quyết sự việc.

Diệp Tu nói thẳng: “Tôi không quan tâm ông có công bố chuyện này hay không. Nhưng tôi đã nói rằng tôi sẽ không tham dự bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào và tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình. Việc còn lại thì phụ thuộc vào lựa chọn của Hàn Văn Thanh.”

Lần này cổ tay Diệp Thu không còn lóe lên khi gọi tên đội trưởng Bá Đồ vì luồng ánh sáng mềm mại đã vĩnh viễn hằn in lên da hắn. Dù vậy, Hàn Văn Thanh vẫn nhíu mày trong khi chủ tịch Kim lặng lẽ lùi về sau theo bản năng.

Hàn Văn Thanh kéo tay áo xuống, cau mày nhìn cổ tay bản thân và Diệp Tu giật mình khi nhận ra dòng chữ không phải “Đấu Thần” mà là “Sách giáo khoa Vinh Quang”. Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy hài lòng khi thiên mệnh xem trọng những bản hướng dẫn và sự tò mò vô tận về các chức nghiệp hơn thành tích của Nhất Diệp Chi Thu. Có lẽ bởi vì Đấu Thần chỉ là một nhân vật hắn sử dụng trong game nhưng Vinh Quang mới là thứ hắn thật sự yêu thích.

“Nếu Diệp Thu sao cũng được ...” Hàn Văn Thanh lên tiếng, cổ tay anh vẫn không có chút thay đổi “... vậy thì hiện giờ không công bố.”

Người đứng đầu Liên Minh dù không hài lòng với câu trả lời này nhưng cũng không dám tranh cãi với đội trưởng Bá Đồ. Khi hai tuyển thủ rời khỏi phòng, Diệp Tu dường như nghe thấy ông lẩm bẩm về “cơ hội bị lãng phí” và “trì hoãn sự phát triển” nhưng hắn không quá bận tâm ông ta nghĩ gì. Dù gì thì đây cũng không phải là một mối quan hệ hắn muốn khai thác.

Diệp Tu liếc sang Hàn Văn Thanh, xem thử anh có nghe thấy những lời của chủ tịch Kim, nhưng hắn không chắc liệu nét mặt người kia có cau có hơn so với lúc vừa rời khỏi ghế ngồi hay không.

“Việc này có phiền anh không?” Diệp Tu cuối cùng cũng hỏi. Bọn họ giờ đã cách phòng họp đủ xa để nếu Hàn Văn Thanh trả lời là có thì hắn có thể liều lĩnh nói ra tên thật của bản thân, hy vọng rằng đối phương sẽ chấp nhận khi không có bằng chứng xác thực và rằng anh sẽ không tiết lộ điều này với bất kỳ ai.

“Tôi mới là người nên hỏi cậu câu này.” Hàn Văn Thanh trả lời, giọng lạnh như băng.

Diệp Tu nhún vai: “Cám ơn thân ái đã quan tâm-” nghe đến đây, Hàn Văn Thanh lườm hắn-“ nhưng không sao. Tôi không biết họ bắt đầu gọi tôi là ‘Sách giáo khoa Vinh Quang’ từ lúc nào nhưng chắc là sau những danh hiệu như ‘Đấu Thần’ và ‘Quyền Hoàng’. Hơn nữa, có thể là tôi biết về chuyện này còn trước anh.”

Hàn Văn Thanh ừm, có vẻ là đồng ‎ý với câu nói của hắn.

“Vậy việc này có làm phiền anh không?” Diệp Tu lặp lại câu hỏi ban đầu.

Hàn Văn Thanh dứt khoát trả lời: “Không.”

Diệp Tu không đủ thân quen để có thể phán đoán liệu đối phương có đang nói dối hay không.

_______________________

Về phía Hàn Văn Thanh, anh không muốn cảm thấy phiền lòng vì việc này. Anh có quyền gì cơ chứ, khi cổ tay Diệp Thu lóe sáng lên từ lần đầu tiên gọi tên anh? Diệp Thu đã chấp nhận anh vô điều kiện. Phim ảnh chưa bao giờ cho thấy nửa kia của mối duyên trời định dằn vặt bản thân vì họ không thể chấp nhận con người mang danh hiệu nằm trên cổ tay họ. Điều này quá vô lý. Nhưng thành thật mà nói, Hàn Văn Thanh cho rằng bản thân không phải là loại người quá chú trọng vào danh hiệu của đối phương. Ông trời nghĩ anh đang từ chối chấp nhận mặt nào của Diệp Thu?

“Có thể tui là ẩn số khó đoán?” Diệp Tu nói đùa khi cổ tay của Hàn Văn Thanh vẫn không một lần lóe sáng sau vài năm thi đấu.

“Hoặc có lẽ tui là ‘Sách giáo khoa Vinh Quang’ hơn là ‘Diệp Thu’. Quen biết nhau ngần ấy năm, tui tin tưởng quan điểm của anh hơn là mấy dòng chữ có thể phát sáng. Anh là một người rất đơn giản.”

“Tôi là người gì cơ.” Hàn Văn Thanh có lẽ sẽ luôn mang bộ mặt xã hội đen.

“’Đơn giản’ như ‘ngay thẳng’ vậy! Tin tưởng tui chút đi, ông trời biết tui hiểu rõ con người của anh.”

“Cậu vừa nói cậu tin vào trải nghiệm bản thân hơn vận mệnh.”

“Thấy chưa, anh nhạy bén như vậy, đúng là người đáng tin cậy mà Lão Hàn.”

“Cậu im đi Diệp Thu.”

Dòng chữ trên cổ tay vẫn như trước kia nhưng anh không còn quá phiền lòng vì điều này.

Và khi phóng viên hỏi anh về mối quan hệ túc địch nhiều năm với Diệp Thu, Hàn Văn Thanh cũng không nhắc đến việc đó.

_______________________

Vào mùa giải thứ tư, anh cuối cùng đã đánh bại Diệp Thu và Gia Thế.

(Khẩu hiệu của người Bá Đồ đảo ngược vị trí những chữ cuối, nhưng anh biết cái tên nào quan trọng hơn trong lòng mình.)

“Chúc mừng lão Hàn.” Diệp Thu đứng cạnh nửa kia của Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất mùa này, dường như không mấy bận tâm dù vừa thua trận chung kết.

“Trận vừa rồi anh và Bá Đồ chơi rất khá.”

“Không tuyên bố mình sẽ vô địch năm sau nữa sao?”

“Cái đó à, tụi tui sẽ ôm cúp năm sau. Lão Hàn không cần lo lắng, tui không định đi đâu cả.”

“Tôi không nói là tôi lo lắng.”

(Anh cũng không còn thao thức suốt đêm nhìn chằm chằm cổ tay mình nữa.)

_______________________

Diệp Thu đột ngột giải nghệ không một lời báo trước. Thứ hạng 19 của Gia Thế đã là điều khó tin nhưng Diệp Thu rời khỏi Vinh Quang? Rời bỏ anh mà không để lại một lời từ biệt? Hàn Văn Thanh nổi giận. Làm sao Diệp Thu có thể buông bỏ vương triều mà cậu gầy dựng, quên đi mối quan hệ túc địch nhiều năm của cả hai? Một mối duyên trời định có thể bị ngăn cản, bị đè nén hoặc bị người ngoài phá vỡ nhưng không ai lại trốn tránh nhân duyên của họ.

“... Diệp Thu từ chối lời mời đảm nhận những vị trí khác của chiến đội và đã rời khỏi Gia Thế.” Người quản lý chiến đội thông báo, đồng thời cho mọi người nhìn bản hợp đồng với chữ k‎ý của Diệp Thu.

Hàn Văn Thanh không thể xem tiếp, mắng một câu “Đồ hèn nhát” trước khi rời phòng, ti vi sau lưng vẫn nói về Diệp Thu, vinh danh cậu cùng vô số danh hiệu trải dài suốt sự nghiệp. Họ đã là đối thủ mười năm nhưng đó là sợi dây liên kết duy nhất của bọn họ sao? Mối quan hệ túc địch không thể kéo dài mãi mãi nhưng anh đã nghĩ bọn họ vẫn còn nhiểu thời gian.

Anh chưa bao giờ chán ghét dòng chữ xám xịt trên cổ tay như lúc này. Có lẽ anh chưa từng thật sự hiểu Diệp Thu mà chỉ thấy những điều anh muốn thấy ở người kia.

Hàn Văn Thanh khó có thể tập trung vào Vinh Quang khi chỉ một cái liếc nhìn đã khiến cảm giác cô đơn dâng lên trong lòng của anh. Mười năm là một quãng thời gian dài nhưng từng ấy vẫn chưa đủ. Anh biết mình đang trượt trạng thái tuy không tệ đến mức không thể thi đấu giải chuyên nghiệp nữa. Sau thông báo giải nghệ của Diệp Thu, phần mềm càng ngày càng báo nhiều lỗi sai trong chương trình huấn luyện của anh nhưng Hàn Văn Thanh lại bận tâm vì việc khác. Diệp Thu nhỏ tuổi hơn anh, hơn nữa cũng không có dấu hiệu giảm sút phong độ. Vì sao cậu lại rời bỏ anh?

Nhưng giờ không phải là lúc anh nên phân tâm. Hàn Văn Thanh không thể mắc những lỗi sai này trong trận đấu chính thức vì vậy anh cố gắng gạt việc này ra khỏi đầu. Dũng mãnh tiến lên. Đả đảo-

Đánh bại tất cả những người ngáng đường.

Và nếu cần thiết thì anh sẽ đánh bại cả thời gian.

Khi Trương Tân Kiệt hỏi anh về tuyển thủ chuyên nghiệp có khả năng điều khiển tán nhân, Hàn Văn Thanh lập tức nghĩ đến Dụ Văn Châu vì Diệp Thu đã không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa rồi.

Ván đấu diễn ra hai ngày sau và trong những giây phút Diệp Thu bung hết sức, trận đấu thật sự bùng nổ, không hề khác biệt so với quá khứ từ ngày Hàn Văn Thanh thách đấu Diệp Thu giữa đường lớn về thành Khe Núi Nhất Tuyến. Thật không thể tin được hệ thống đã để cho hai người họ đánh 4000 trận solo toàn thắng mà không chạm mặt nhau trong đấu trường. Có thể là vì lúc đó có quá nhiều người tiến vào đấu trường mà tỷ lệ thắng 100% của một người thắng trận PvP duy nhất cũng không khác gì tỷ lệ thắng 4000 trận trên 4000 trận đấu. Hoặc có thể đây là sắp đặt của ông trời để hai người thấy được tầm quan trọng của đối phương, rằng những trận đấu của họ sẽ quan trọng với cả hai.

Diệp Thu ngừng thao tác sau khi lộ rõ danh tính bản thân. Thật ra anh không cần màn khoe trình của Diệp Thu khi anh có thể dễ dàng nhận ra giọng nói của cậu. Những lời nói về tuổi tác sau đó càng cho thấy rằng đây không phải là lý‎ do cậu giải nghệ. Anh không biết điều gì đã khiến Diệp Thu dứt khoát rời khỏi chiến đội cậu giúp gầy dựng nhưng chắc chắn không phải vì cậu không muốn nhìn bản thân càng ngày càng già đi, không phải vì chính cậu đã buông xuôi từ bỏ.

“Out không có nghĩa là nhận thua đâu.” Diệp Thu cười bảo rồi dứt khoát rời khỏi phòng.

Có lẽ cậu cũng nhớ những lần so chiêu giữa hai người như Hàn Văn Thanh nên dù có cơ hội nói những lời này ngay từ đầu, cậu lại lựa chọn lên tiếng sau. Có thể cậu thật sự chán ghét thất bại nên trước khi bùng trận đấu cũng phải khoe trình. Có lẽ cậu muốn Hàn Văn Thanh biết cậu vẫn còn ở đây hoặc cậu có chút áy náy khi giải nghệ không lời báo trước.

Dù như thế nào thì Hàn Văn Thanh chắc chắn rằng Diệp Thu không bao giờ làm chuyện vô nghĩa.

“Anh ta làm vậy vì mục đích gì?” Trương Tân Kiệt thắc mắc.

“Thời gian.” Trong hoàn cảnh của Diệp Thu, đó là thứ cậu thiếu nhất.

Nhận thấy Trương Tân Kiệt ngây người, Hàn Văn Thanh muốn cười nhếch mép. Đúng là người trẻ tuổi.

“Cậu nghĩ tên này giải nghệ thật à?”

Công bằng mà nói thì cũng không thể trách Trương Tân Kiệt. Kể từ sau thông báo giải nghệ của Diệp Thu, tinh thần của Hàn Văn Thanh luôn không trong trạng thái tốt nhất. Một người lý‎‎ trí như Trương Tân Kiệt sẽ không cho rằng mình hiểu Diệp Thu hơn túc địch 10 năm của hắn.

“Có lẽ sang năm, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại trên sân đấu chính thức đấy.”

Một năm là quãng thời gian dài nhưng mọi thứ chưa kết thúc. Hàn Văn Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm tay phải mình rồi siết chặt nắm đấm. Dòng chữ “Sách giáo khoa Vinh Quang” vẫn là một màu xám xịt nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

_______________________

Trong buổi phỏng vấn sau ngày đầu tiên của Ngôi Sao Tụ Hội, Hàn Văn Thanh biết mình sẽ phải đối mặt với những câu hỏi về ngày hôm nay.

“Anh định trả lời cánh phóng viên thế nào?” Trương Tân Kiệt hỏi, không hề đề cập đến l‎ý do Hàn Văn Thanh hành động mà không báo trước với cậu. Cậu hiểu tính cách của đội trưởng và không ai ngờ được Tôn Tường sẽ đưa ra một lời thách đấu vô liêm sỉ như vậy. Hàn Văn Thanh và Diệp Thu trước giờ chưa từng che giấu mối quan hệ của họ nên đa số tuyển thủ Liên Minh đều biết. Gia Thế hẳn phải biết không nên chọc tức một nửa của mối duyên trời định khi nửa kia đã rời đi. Họ không thể nào chỉ ỷ lại vào quyết định không công khai của Hàn Văn Thanh từ nhiều năm trước.

“Nói gì cũng được nhưng tôi sẽ không tiết lộ chuyện đời tư của bản thân hay Diệp Thu.”

Dù mọi người không thật sự che giấu danh hiệu trên cổ tay bản thân, những người phóng viên cũng không thể gặng hỏi như mấy tên biến thái. Trương Tân Kiệt có thể lợi dụng điều này để sắp xếp kế hoạch.

_______________________

“Hàn Văn Thanh, anh thật sự có mối duyên trời định với Diệp Thu sao?”

“Đúng.”

Câu trả lời thẳng thắn khiến phóng viên không thể tiếp tục đào sâu vào chủ đề này nhưng họ nhanh chóng thay đổi đối tượng.

“Anh có nghĩ Gia Thế cố tình khiêu khích Hàn Văn Thanh khi cử tân binh của họ ra thách đấu không?” Phóng viên đặt câu hỏi lập tức thay đổi thái độ, gọi Tôn Tường là một tân binh chứ không phải là một đại thần đang nổi lên.

“Mọi người ở Gia Thế đều biết mối quan hệ giữa Diệp Thu và Hàn đội.” Trương Tân Kiệt trả lời. “Tôn Tường có thể là người mới nhưng Diệp Thu là một người hòa nhã. Bất kỳ ai cũng có thể cho cậu ta biết việc này, kể cả người lao công của bọn họ. Hoặc là Tôn Tường không tiết lộ kế hoạch của mình với bất kỳ ai trước ngày hôm nay, hoặc là Gia Thế chấp thuận quyết định công khai thách thức mối quan hệ này của cậu ấy.”

“Chà,” Diệp Tu vừa nói vừa gắp một miếng thức ăn vào miệng. “Gia Thế bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan rồi. Hoặc là họ có những hành động người ngoài không thể chấp nhận được hoặc là tuyển thủ át chủ bài mới của họ bị đồng đội cô lập.”

“Đây có lẽ là lần tôi được nghe nhiều nhất về con người của Diệp Thu.” Trần Quả nói, mắt nhìn trân trân vào màn hình. “Mà nó chỉ là một câu nói thoáng qua từ miệng người Bá Đồ. Anh ấy là người dễ gần? Lại còn nói chuyện với nhân viên vệ sinh? Điều này, điều này ...” Trần Quả bối rối không nói nên lời.

“Điều này không quá bất ngờ. Bá Đồ là túc địch nhiều năm của Gia Thế. Khi mối quan hệ giữa hai người chưa bị tiết lộ, họ khó lòng giải thích với người hâm mộ nếu nói tốt về Diệp Thu. Bây giờ mọi người đều biết chuyện, việc này sẽ giúp người hâm mộ chấp nhận cậu ta hơn là cảm thấy tức giận vì mối quan hệ của họ.”

“Gia Thế thật sự đã làm như vậy ư?” Đường Nhu hỏi, tập trung vào sự ẩn ‎ý trong câu nói của Trương Tân Kiệt. “Họ thật sự muốn Tôn Tường thay thế vị trí của Diệp Thu trong mối duyên trời định với Hàn Văn Thanh sao?”

“Không đời nào.” Diệp Tu dứt khoát trả lời. “Họ muốn Tôn Tường thay thế vị trí của Diệp Thu trong lòng mọi người nhưng nước đi này là một sai lầm nghiêm trọng. Tuy nhiên điều đáng quan ngại là Gia Thế dường như đã không giải thích cho Tôn Tường những gì cậu ấy thừa hưởng. Họ nghĩ rằng cậu ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra sao? Nếu vậy thì họ quá ngây thơ rồi...”

“Vì sao đó lại là vấn đề lớn?”

“Mọi người đều biết Nhất Diệp Chi Thu đã giúp Hàn Văn Thanh và Diệp Thu gặp nhau. Việc Tôn Tường thừa kế tài khoản này sẽ mang đến nhiều áp lực dư luận vì hành động này gần như đồng nghĩa với việc thay thế Diệp Thu. May mắn cho bọn họ là danh hiệu trên tay Hàn Văn Thanh không phải là ‘Đấu Thần’, nếu không thì Tôn Tường có lẽ phải hủy hợp đồng rồi. Cậu ấy không thể thừa kế danh hiệu của người khác. Không một ai sẽ chấp nhận điều đó.”

Đây hẳn là lý do dòng chữ trên tay Hàn Văn Thanh là “Sách giáo khoa Vinh Quang” mà không phải là “Đấu Thần”. Có lẽ việc hắn lìa xa Nhất Diệp Chi Thu đã được vận mệnh an bài từ trước.

Hắn không biết mình nên vui hay nên buồn với suy nghĩ ông trời sắp đặt cho hắn cầm Quân Mạc Tiếu quay lại giải chuyên nghiệp. Cụm từ “Sách giáo khoa Vinh Quang” gần như diễn tả hoàn hảo người điều khiển tán nhân.

“Không phải là ‘Đấu Thần’ sao?” Đường Nhu nhíu mày hỏi.

Diệp Tu chỉ vào dòng phụ đề cho Trương Tân Kiệt trên màn hình. Bản thân cậu đã nói đến câu khác nhưng phụ đề trên TV phát chậm hơn lời phát biểu trực tiếp một chút.

“... danh hiệu là ‘Sách giáo khoa Vinh Quang’. Tôi nghĩ chúng ta đều có thể đồng ‎ý rằng danh hiệu này chỉ thuộc về một người.”

Hiện tại, đội phó Bá Đồ đang giải thích rằng mối quan hệ của hai người không phải là một bí mật, chỉ là họ cảm thấy không cần thiết phải công khai.

“Vì Diệp Thu không muốn tiếp xúc với giới truyền thông, chúng tôi cảm thấy mình không nên chủ động công bố. Mối duyên trời định không nên là mối quan hệ một chiều.”

Đúng là người Bá Đồ, Trương Tân Kiệt cũng nhân tiện bôi đen hắn, châm chọc sự mất cân bằng trong mối quan hệ này. Nếu không phải Diệp Tu biết rõ vì sao Hàn Văn Thanh không thể khẳng định vị trí của anh trong mối duyên trời định thì lời phát biểu vừa rồi có thể đã tổn thương hắn ít nhiều.

Nhưng Hàn Văn Thanh thì sa sầm mặt mày, có lẽ vì không tán thành cách Trương Tân Kiệt trả thù cho sự biến mất dứt khoát của Diệp Thu khỏi giới tuyển thủ chuyên nghiệp. Không biết sẽ có mấy ai tin được Hàn Văn Thanh là một người biết quan tâm lo lắng cho người khác. Nhìn Trần Quả ngồi bên cạnh, hắn kiềm lại ‎ý định thử nghiệm của mình.

“Hàn đội, tôi nghĩ tất cả mọi người đều tự hỏi anh nghĩ gì về việc Diệp Thu đột ngột giải nghệ?” Một phóng viên dũng cảm đặt câu hỏi mọi người đều muốn biết sau khi tiêu hóa xong tin tức cho Hàn Văn Thanh.

“Đã hết thời gian dự kiến cho phần đặt câu hỏi rồi.” Trương Tân Kiệt ngắt lời. “Vì không còn câu hỏi nào khác về sự kiện của ngày hôm nay, chúng tôi sẽ chấm dứt buổi phỏng vấn tại đây. Những câu hỏi khác sẽ được trả lời vào lúc khác, tại một địa điểm thích hợp hơn.” Hai vị đại thần Bá Đồ đồng loạt rời khỏi ghế ngồi trong sự bất lực của cánh phóng viên. Họ đều biết mình không có cách nào thay đổi thời gian biểu của Trương Tân Kiệt và không người nào đủ can đảm chặn đường một Hàn Văn Thanh đang bực bội.

_______________________

Hàn Văn Thanh cảm thấy thế nào về việc Diệp Thu giải nghệ? Thất vọng. Lạc lõng. Cậu có thể sẽ quay trở về nhưng một năm vắng bóng dáng hình cậu? Sự nghiệp của tuyển thủ thể thao điện tử không dài. Anh nói với Trương Tân Kiệt rằng có thể họ sẽ gặp lại cậu trên sân đấu nhưng ngay cả anh cũng không chắc chắn điều này. Lỡ như cậu chỉ gầy dựng tài khoản này, vũ khí này cho một người khác? Lỡ như cậu chỉ đơn giản là thử thách giới hạn bản thân? Vì sao đến giờ Diệp Thu vẫn chưa lên tiếng?

Hàn Văn Thanh đột nhiên ước rằng mình đã trò chuyện cùng Tô Mộc Tranh sớm hơn. Sau khi Diệp Thu giải nghệ, đã có rất nhiều lời đồn đại nổi lên về mối quan hệ giữa hai người. Có người thậm chí còn suy đoán rằng họ nhiều năm đạt giải Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất vì họ là một cặp đôi trời định. Một số người cho rằng lối chơi cứng rắn hiện tại là cách Tô Mộc Tranh thể hiện cảm xúc của mình về việc Diệp Thu giải nghệ.

Hiện giờ, Hàn Văn Thanh cảm thấy cô thật sự không thích Tôn Tường. Phải chăng còn có l‎ý do nào khác đằng sau việc này? Không tính đến mối duyên trời định giữa Diệp Thu và Hàn Văn Thanh, tên nhóc đó quá tự mãn. Tô Mộc Tranh có thể tiết lộ cho anh nếu Tôn Tường có dính líu đến những vấn đề ảnh hưởng Diệp Thu.

Sẽ càng tốt hơn nếu Diệp Thu chủ động chia sẻ với người khác về vấn đề của mình. Trong những năm gần đây, chiến đội của Diệp Thu đã dần thụt lùi, và đó không phải vì phong độ của cậu sụt giảm hay do khả năng phối hợp đồng đội khi cậu nhiều năm giành giải Cặp Đôi Hợp Tác Tốt Nhất.

Hàn Văn Thanh căm ghét những việc này. Vì sao Vinh Quang không thể đơn giản như những trận đấu trước giờ của bọn họ? Khi ấy, dù không nắm rõ Diệp Thu đang nghĩ gì nhưng anh chưa từng cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ.

Hàn Văn Thanh cảm thấy thế nào về việc Diệp Thu giải nghệ ư? Như anh cũng lỡ mất một năm cuộc đời tuyển thủ của mình vậy.

_______________________

“Rồng Ngẩng Đầu? Là ai đang ở trên bục đấu?” Có vẻ như mục đích sống của Diệp Thu là để gây hoang mang cho mọi người. Bởi vì đó chỉ có thể là Diệp Thu. Cậu vừa cho thấy khả năng sử dụng chiêu Rồng Ngẩng Đầu của Diệp Thu trong khi “tân Đệ nhất” Pháp sư chiến đấu thì không thể.

“Ổng là thú triệu hồi à?” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu nã súng liên thanh. “Anh mới vừa nhắc tới Diệp Thu ngày hôm qua thì hôm nay ổng đã xuất hiện? Đm! Đó là Rồng Ngẩng Đầu thật à? Tui có nhìn lầm không? Sao họ chưa chiếu lại cảnh đó? Sao còn chưa chiếu lại nữa?”

Hàn Văn Thanh không cần xem chiếu lại; anh biết mình đã nhìn thấy gì. Nếu người khiêu chiến là ai khác, họ sẽ muốn thu hút sự chú ý với tư cách là Pháp sư chiến đấu duy nhất ngoại trừ Diệp Thu có thể dùng Rồng Ngẩng Đầu. Nhưng không, người khiêu chiến ban đầu bước xuống một mình và mỉm cười lặp lại cái cớ cho sự biến mất của Diệp Thu. Tuy ban tổ chức nhanh chóng mở đèn lên nhưng chỉ như vậy cũng không đủ để bắt một kẻ có kinh nghiệm trong những vụ trốn tìm như Diệp Thu.

“Chắc chắn là ổng rồi.” Những tuyển thủ chuyên nghiệp kết luận. Không ai thành thạo việc lẩn trốn như Diệp Thu.

“Hà hà, Rồng Ngẩng Đầu ...” Hoàng Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt như đạp trúng cớt của Tôn Tường. “Mất mặt quá mà, không biết Tôn Tường còn dám có lần sau không? Anh có nghĩ ổng thông đồng với Hàn Văn Thanh hông?”

“Dùng Rồng Ngẩng Đầu vào lúc đó rất bình thường.” Dụ Văn Châu bình tĩnh nói.

Diệp Thu bất thình lình xuất hiện với tuyệt chiêu nổi tiếng khó thao tác trước khi vô thanh vô tức biến mất là một chuyện bình thường. Giới tuyển thủ hiểu rõ Diệp Thu, hắn chỉ quan tâm đến chiến thắng còn những việc khác đều không quan trọng. Hắn sẽ dùng kỹ thuật phù hợp cho tình huống đó nhất, cho dù là một thao tác chưa từng thấy yêu cầu trình micro cấp thần hay là chiêu thức bất kỳ gà mờ nào cũng có thể thực hiện. Diệp Thu quá bận tâm đến chiến thắng để đi khoe trình với thiên hạ.

Thật ra, việc Diệp Thu không dùng Rồng Ngẩng Đầu trong hai năm gần đây có lẽ là vì cách đối thủ của hắn phản ứng khi thấy chiêu Phục Long Tường Thiên hơn là vì ngại thao tác khó. Ai mà di chuyển tránh chiêu vào vị trí hắn có thể điều khiển chiếc đầu rồng xoay cổ ngoặm ngược lại họ sau khi biết tuyệt chiêu này?

Ngay cả Hàn Văn Thanh cũng tự nhắc nhở bản thân dùng Ưng Đạp để nhảy qua Phục Long Tường Thiên của Tôn Tường trong trận đấu trước.

Dù thế nào đi nữa, Diệp Thu ít có khả năng xuất hiện chỉ để vả mặt Tôn Tường mặc dù trước đó cậu đã đưa ra lời thách đấu khiếm nhã cùng với cơn sốt theo sau do tin tức về mối duyên trời định của Diệp Thu và Hàn Văn Thanh.

“Vậy là anh ta đã ở đây từ trước rồi? Diệp Thu không thể nào dự đoán được kết quả của trận đấu giữa Đỗ Minh và em gái tài năng kia nhỉ? Anh ta đâu phải là thần thánh toàn năng?”

“Mà không phải Diệp Thu ghét những sự kiện như thế này à?”

Hàn Văn Thanh đồng tình với quan điểm Diệp Thu không lên bục đấu chỉ vì Tôn Tường, nhưng cậu hoàn toàn có thể thắng trận đấu đó mà không để lộ danh tính bản thân.

“Rồng Ngẩng Đầu ...” Diệp Thu đã không sử dụng kỹ xảo này hai năm nay, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước cặp mắt của hàng triệu người. Đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao? Rồng Ngẩng Đầu là ám chỉ cậu sẽ không cúi đầu ư? Đây là tuyên ngôn quay về sao? Bởi hành động này chứng minh cho mọi người rằng Diệp Thu vẫn chưa lùi vào dĩ vãng.

Khi phóng viên tiếp cận được Hàn Văn Thanh, anh chỉ có một câu:

“Tôi chờ cậu trở về.”

_______________________

Giữa câu trả lời thận trọng của những tuyển thủ khác và nụ cười gượng gạo cùng lời nói sáo rỗng của đám người Gia Thế, câu nói của hàn Văn Thanh trở thành tin hot nhất. Cộng thêm với sự tiết lộ gần đây về mối duyên trời định của hai người, nhiều người đinh ninh rằng Diệp Thu sẽ quay về giới tuyển thủ chuyên nghiệp. Một số người còn nghĩ rằng cho dù Diệp Thu không có dự định này, vận mệnh cũng sẽ khiến hắn quay lại. Hiện có một số thỉnh nguyện thư đã được chia sẻ để mọi người ký tên.

“Diệp Thu, ngay cả cậu cũng không thể lờ chuyện này. Mau trả lời.”

Hàn Văn Thanh đã không nhắn tin với cậu trên QQ từ ngày cậu giải nghệ đến nay. Anh cho rằng phải rất lâu sau mới nhận được tin nhắn trả lời, không ngờ chỉ vài phút sau đã có.

“Gì vậy Lão Hàn?”

“Cậu dùng Rồng Ngẩng Đầu.”

“Nếu anh đã nhắc đến tôi như vậy, sao tôi lại không đáp lại? Tình huống lúc đó quá hợp để dùng chiêu này.”

Hàn Văn Thanh nhớ lại những thảo luận về cách mối duyên trời định khiến hai người gặp gỡ hết lần này đến lần khác. Có vẻ như định mệnh đã sắp đặt mọi thứ.

“Cậu sẽ quay về.”

Lần này, Diệp Thu im lặng một lúc lâu khiến hàn Văn Thanh mất kiên nhẫn. Anh biết mình dự đoán không sai.

“Có bao giờ tôi chạy trốn Vinh Quang đâu Lão Hàn?”

Hàn Văn Thanh nặng nề thở ra một hơi. Không hiểu vì sao DIệp Thu không nói thẳng ra ngay từ đầu.

“Anh không nhắn với tôi chỉ để tường thuật cuộc đời tôi phải không?”

Thật là gọi đòn mà.

“Hiện công chúng đã biết về mối quan hệ của chúng ta.”

“Vậy anh thật sự nhắn với tôi để tường thuật cuộc đời tôi.”

“Diệp Thu.”

“Không sao cả Lão Hàn. Tôi từng nói đó là quyết định của anh và tôi vẫn không thay đổi chủ kiến của mình.”

Diệp Thu ngừng một lúc trước khi nhắn tiếp: “Nhưng đừng tìm tui than vãn về đống câu hỏi của phóng viên. Tui cũng đã bảo anh tui sẽ không dính dáng gì tới việc này.”

Đọc đến đây, Hàn Văn Thanh phì cười. Anh chưa từng than ngắn thở dài với ai về bất cứ việc gì, huống chi là về phóng viên với một tên vô dụng như Diệp Thu. Cậu ta chưa từng gặp mặt nói chuyện với phóng viên của chiến đội Gia Thế, nói chi đến cả rừng phóng viên. Mọi lời phát biểu của Diệp Thu trước giờ đều thông qua bên thứ ba.

“Cậu xuất hiện vì muốn vả mặt Tôn Tường sao?”

“Muốn cái gì? Tôn Tường chưa từng đánh bại tui ở bất cứ thứ gì, đặc biệt là Vinh Quang. Cậu ta tốt hơn hết nên nhanh chóng trưởng thành.”

“Nếu tên nhóc đó không thắng cậu, tại sao Nhất Diệp Chi Thu lại nằm trong tay Tôn Tường?”

Diệp Tu khựng lại một lúc rồi trả lời: À, cái đó à. Chẳng liên quan gì đến cậu ta cả. Gia Thế đã lên kế hoạch từ mấy năm trước rồi.”

Điều này quả thật giải thích cho thứ hạng đáng thất vọng của Gia Thế những năm gần đây.

Diệp Thu nói tiếp: “Nhất Diệp Chi Thu mang lại nhiều lợi ích cho Gia Thế hơn tôi, vì vậy với họ, việc tìm chủ nhân mới cho tài khoản là chuyện nên làm.”

“Cậu từ bỏ Nhất Diệp Chi Thu dễ dàng vậy sao?” Dù Diệp Thu có nói gì đi nữa, Nhất Diệp Chi Thu vẫn mang ý ‎nghĩa quan trọng, là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ.Nếu là anh thì sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.

“Ừm. Bây giờ Tôn Tường là người điều khiển Nhất Diệp Chi Thu nhưng tôi chưa từng phụ thuộc vào Nhất Diệp Chi Thu để chơi Vinh Quang. Danh hiệu được định sẵn của tôi chưa bao giờ là ‘Đấu Thần’.”

Hàn Văn Thanh không biết liệu sẽ có ngày anh không còn cảm thấy cay đắng khi nghĩ đến cách Tôn Tường chiếm lấy Nhất Diệp Chi Thu. Nhưng bây giờ anh có lẽ sẽ không cảm thấy đau lòng mỗi khi nhìn vào nhân vật này nữa. Đó là nơi hai người bắt đầu tuy nhiên sẽ không phải là điểm kết thúc của họ.

_______________________

Hàn Văn Thanh xem đi xem lại video Diệp Thu dùng combo tấn công Hoàng Thiếu Thiên ở những góc độ khác nhau. Anh rút ra kết luận rằng trong một trận đấu Diệp Thu chịu tập trung chơi - và anh vẫn chưa quên được Diệp Thu đã bất lịch sự bỏ ngang trận đấu mới đây nhất giữa hai người- tài khoản mới của Diệp Thu sẽ không dễ bị đánh bại.

Anh nhớ đến câu nói “Danh hiệu được định sẵn của tôi chưa bao giờ là ‘Đấu Thần’” của Diệp Thu và nghĩ rằng “Sách giáo khoa Vinh Quang” là danh hiệu hoàn hảo cho Quân Mạc Tiếu. Ngoại trừ Sách giáo khoa Vinh Quang thì ai có khả năng điều khiển Quân Mạc Tiếu?

Danh hiệu này trước giờ gắn liền với Diệp Thu. Nếu định mệnh đã sắp đặt cho Quân Mạc Tiếu trở thành một mảnh ghép trong mối quan hệ của họ thì tình huống hiện nay là một khởi đầu chứ không phải là sự kết thúc?

Như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng Hàn Văn Thanh khi anh tắt video và máy tính.

Anh thật chờ đợi tương lai sẽ đến.

_______________________

Quân Mạc Tiếu khiến dư luận nháo nhào và mọi người hành xử như tên ngốc khi đề cập đến chủ đề này.

“Nghĩa Trảm có từng tuyên bố Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu không? Ngoài ổng ra thì còn có thể là ai cơ chứ?”

Dù cho Gia Thế có nói gì về Diệp Thu đi chăng nữa, mọi người đều vô cùng hứng thú với cặp đối thủ định mệnh này của Vinh Quang nên không ai nghĩ xấu về sự quay lại của hắn. Rất nhiều người chú ý đến việc Gia Thế tuyên bố họ rất bối rối với quyết định giải nghệ của Diệp Thu trong khi hắn có ý định trở về Liên Minh, vốn là điều hết sức khả nghi. Việc này quá kỳ lạ! Rõ ràng là Hàn Văn Thanh không định rời đi. Và giờ thì có vẻ như Diệp Thu vẫn chơi game, phong độ không hề suy giảm, là người đầu tiên giết Boss ẩn cũng như bóc tem phó bản trên bảng kỷ lục ở khu 10 vào đêm trước khi tin tức giải nghệ của hắn được công bố. Mọi người có thể thấy được hắn không giải nghệ vì cảm thấy mệt mỏi với trò chơi này.

Nếu Diệp Thu chủ động muốn rời đi, vì sao phải giải nghệ? Tại sao lại phung phí một năm không thể chơi ở giải chuyên nghiệp? Hắn cũng không còn trẻ nữa. Đây là những vấn đề đang được bàn tán sôi nổi trên diễn đàn Vinh Quang. Ai cũng biết rằng Diệp Thu có thể chấm dứt hợp đồng nếu thực sự muốn rời khỏi Gia Thế nhưng vì sao hắn lại không làm vậy?

Diệp Thu được lợi ích gì từ việc mọi người cho rằng người điều khiển Quân Mạc Tiếu là người khác? Hàn Văn Thanh không biết và không quan tâm đến kế hoạch của cậu. Là tài khoản của Diệp Thu, Quân Mạc Tiếu sẽ là đối thủ của anh. Vì sao anh phải chờ người khác hiểu rõ việc này?

_______________________

Trương Giai Lạc cho họ xem những bài báo đưa tin Diệp Thu không thuộc chiến đội Hưng Hân nhưng Hàn Văn Thanh không bận tâm về tên người điều khiển Quân Mạc Tiếu. Chỉ có Diệp Thu mới có thể điều khiển tán nhân và dù cho người khác gọi cậu bằng cái tên nào thì cậu vẫn là Diệp Thu. Khi Quân Mạc Tiếu bước chân vào Liên Minh, Hàn Văn Than tin chắc rằng Diệp Thu sẽ là người điều khiển tài khoản này.

_______________________

Những tuyển thủ chuyên nghiệp biết rõ họ đang đối đầu ai khi chạm trán Quân Mạc Tiếu. Hàn Văn Thanh ngồi nghe chủ tịch Phùng liệt kê những lý do vì sao ông nghĩ các đội trưởng đang bám lấy Diệp Thu không buông đến mức gây ra ảnh hưởng xấu cho chiến đội của họ, cố gắng không khịt mũi. Ai mà cần phải bám lấy Diệp Thu cơ chứ? Cậu đang quay lại giải chuyên nghiệp bằng cách của cậu.

“Việc mà chủ tịch nói thật ra chúng tôi đều hiểu rất rõ, cũng không phải mọi người không biết chừng mực.” Vương Kiệt Hi lên tiếng.

“Nhưng bây giờ là Diệp Thu đang chủ động gây sự.” Dường như sau bao nhiêu năm, chủ tịch Phùng vẫn cần người khác giải thích về tính cách của cựu đội trưởng Gia Thế. Có lần nào cậu không chủ động chọc người khác?

Mà họ cũng không thật sự có cách nào ngăn cản Diệp Thu.

Vì vậy mọi người quyết định lập tổ chuên đối phó Hưng Hân. Họ không thể tránh đám người Diệp Thu nhưng họ có thể tránh lãng phí tinh thần quá nhiều.

Hàn Văn Thanh quả thật muốn cướp BOSS cho Bá Đồ nhưng bây giờ anh không chỉ được phép mà còn được yêu cầu phải đánh với Diệp Thu thường xuyên. Đúng là số lần hai người họ đấu với nhau cao hơn bất kỳ cặp tuyển thủ nào khác nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy là đủ cả. Những lần dây dưa trong game sắp tới sẽ diễn ra thường xuyên hơn những trận đấu trước đây của bọn họ.

Đây là kết quả tốt nhất anh có thể nghĩ tới.

_______________________

Không có chuyện Diệp Thu không thể đột phá tuyến phòng ngự mà các tuyển thủ chuyên nghiệp tạo thành nếu cậu muốn nhưng có vẻ như cậu rất hài lòng với điều này. Không, phải nói là cậu vô cùng vui mừng với kết quả này. Những tuyển thủ khác ngỡ rằng họ đã thành công ngăn cản Diệp Thu phá rối nhưng đối đầu với Diệp Thu nào đơn giản như vậy? Những người chơi bình thường bám theo Boss dã đồ, hy vọng có thể nhìn thấy chiến trường giữa các ông lớn, nhất là khi cặp đôi định mệnh gặp lại nhau trong game hệt như khi họ vẫn còn ở khu 1.

Hàn Văn Thanh đã cho rằng kể từ lần đầu gặp gỡ, năm nay sẽ là hoàn toàn vắng bóng những cuộc chạm trán của hai người họ nhưng bằng cách này cách khác lại trở thành quãng thời gian tương tác nhiều nhất họ từng trải qua.

“Lại gặp anh nữa rồi, Lão Hàn.” Diệp Thu cười nói.

Đã rất lâu rồi anh không được nghe Diệp Thu cười thoải mái như vậy.

“Bắt đầu thôi Diệp Thu.”

Không ai hiểu rõ Diệp Thu hơn Hàn Văn Thanh nhưng cổ tay của anh vẫn không chút thay đổi.

_______________________

Tờ tuần san Thể Thao Điện Tử đưa tin: “Diệp Thu chỉ là IGN còn Diệp Tu mới là tên thật.”

Hàn Văn Thanh nhìn chằm chằm tờ báo trong tay. Không thể tin được.

“Cậu – Diệp Tu, cái tên lừa đảo này.”

Cổ tay Hàn Văn Thanh rực sáng như pháo hoa giữa trời đêm.
 

Bình luận bằng Facebook