Hoàn [Kiều Mộc 2021][Thiên Sứ] Hoa Hỏa Tinh Quang

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
Tác giả: 花落月明
CV: @Nguỵt
Edit: Cú mèo


Cre: 啊晓

*****

01​

Lúc Kiều Nhất Phàm từ trong tay Phương Duệ tiếp nhận huy hiệu đội trưởng thứ tư của Hưng Hân, Cao Anh Kiệt đã là đội trưởng của Vi Thảo được bốn năm.​

Hắn còn nhớ rõ buổi họp báo đầu tiên vắng mặt Vương Kiệt Hi của Vi Thảo, một vài phóng viên trong lời nói mang theo thái độ châm chọc làm cho Cao Anh Kiệt vô cùng khó khăn chật vật. Hiện giờ Kiều Nhất Phàm ngồi trước TV, nhớ về cảnh tượng bọn họ cùng nhau tham gia khiêu chiến tân binh cách đây từ rất lâu, chàng thiếu niên nhỏ nhắn rụt rè hướng nội đó, giờ đây đã không còn đội trưởng kính yêu một lần nữa giúp cậu giơ tay thẳng lên rồi. Trên TV Cao Anh Kiệt hai má đỏ bừng, nhưng vẫn cứ kiên định nắm chặt microphone, bình tĩnh trả lời từng vấn đề của phóng viên đưa ra. Có vẻ như cậu từ đầu đến cuối không hề thay đổi —— vẫn luôn hướng nội, lúc thẹn thùng sẽ mỉm cười, hai má ẩn hiện lúm đồng tiền nhỏ xinh, thế nhưng đây tuyệt đối không phải bộ dạng lúc mới quen biết, Kiều Nhất Phàm nhớ tới bài viết trên Weibo do fan mẹ của Cao Anh Kiệt đăng, "... Cho đến một ngày chợt nhận ra thiếu niên này từ sớm đã có được đôi bờ vai kiên cường mạnh mẽ, gánh lên mình tương lai của Vi Thảo, cùng với chổi của cậu càng bay càng xa, không làm cho bất kỳ ai phải lo lắng."​

Kiều Nhất Phàm sờ sờ chóp mũi, đưa tay bấm tắt TV, sau đó dựa lưng vào ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng. Có lẽ tất cả mọi lời ước hẹn đều dùng để phá vỡ, hắn nghĩ, năm đó khi hai người ở trại huấn luyện đã ước hẹn cùng nhau trưởng thành, cùng nhau trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc nhất —— bây giờ quả thật đã sắp thực hiện được, chỉ tiếc thứ thực hiện được là kết quả, chứ không phải là quá trình.​

Hắn không có chứng kiến quá trình trưởng thành của Cao Anh Kiệt, Cao Anh Kiệt cũng không hiểu được hắn.​

Ai cũng đều nói tuổi trẻ thường bồng bột, giống như việc Kiều Nhất Phàm kiên quyết dứt khoát chuyển nghề vậy, nhưng suy đi nghĩ lại hắn vẫn không nghĩ ra Cao Anh Kiệt rốt cuộc có chỗ nào là bồng bột nông nỗi. Trong trí nhớ lúc còn ở Vi Thảo của Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt tựa hồ vẫn luôn là bộ dáng hiền lành nhút nhát, cũng có thể là do Vương Kiệt Hi bảo vệ cậu thực sự quá tốt, cho nên ánh mắt của cậu vẫn luôn kiên định trong suốt, thuần khiết như dòng suối lấp lánh dưới ánh mặt trời.​

Có đôi khi hắn thực sự hâm mộ Cao Anh Kiệt, hâm mộ cậu có nửa đời trước êm đềm sóng gió không gặp khó khăn trắc trở, không có trải qua rào cản tân binh cũng chưa từng đi qua thung lũng của đời người, ngẫm nghĩ chút về ngụ ý thuận buồm xuôi gió trong tên của mình, quả thực giống như một trò cười vậy. Năm đầu tiên hắn lên làm đội trưởng Hưng Hân, thành tích của chiến đội trượt dốc không phanh. Trên thực tế, Phương Duệ và Tô Mộc Tranh cùng lúc giải nghệ làm cho chiến đội Hưng Hân trong phút chốc mất đi hai đại tướng chủ lực, người mới có tài năng thiên phú từ trại huấn luyện đề bạt lên làm thế nào cũng không sánh bằng kinh nghiệm phong phú của tuyển thủ lão tướng, loại tình huống này vô cùng giống với năm đầu tiên sau khi Diệp Tu giải nghệ, người sáng suốt đều nhìn ra được.​

Chỉ tiếc là giới truyền thông luôn thích tìm đề tài gây tranh luận, thổi phồng việc thành tích trượt dốc của Hưng Hân đều quy cho Kiều Nhất Phàm không thể đảm đương tốt chức trách của vị đội trưởng. Có lẽ đây chính là cuộc sống —— luôn xuất hiện một vật cản to lớn vào những lúc bản thân tự cho là đã làm rất tốt có thể bình tĩnh tiếp tục như thế, làm cho bạn chân tay luống cuống.​

Khoảng thời gian đó Kiều Nhất Phàm dường như mỗi ngày đều mất ngủ, lo nghĩ về tương lai của chiến đội và chiến thuật của mình, sau khi thi đấu xong ảnh chụp trong buổi họp báo bị người ta đăng lên Weibo, một số fan hâm mộ tinh ý nhận ra quầng thâm mắt của đội trưởng Kiều ngày càng đen. Có đôi lúc khi ở một mình hắn thường nghĩ, năm đó Cao Anh Kiệt lần đầu tiên tiếp nhận chức vụ đội trưởng, có phải cũng âm thầm cảm thấy mệt mỏi giống như mình vậy không, hắn muốn hỏi cậu ấy, cậu nhịn bao lâu mới có thể làm cho bản thân cảm thấy không còn vất vả nữa.​

02​

Kiều Nhất Phàm lần đầu tiên nhìn thấy Cao Anh Kiệt, là ở ngoài cửa phòng huấn luyện đội viên chính thức của Vi Thảo.​

Lúc đó Kiều Nhất Phàm vừa mới vào trại huấn luyện Vi Thảo báo danh, hình như đang muốn đi tìm nhân viên phòng nhân sự nhưng lại đi nhầm đường. Nhìn thấy Cao Anh Kiệt từ trong phòng huấn luyện đi ra, Kiều Nhất Phàm tưởng là tuyển thủ chuyên nghiệp của chiến đội nên vội vàng tiến lên đến hỏi đường, chỉ thấy thiếu niên trước mặt vẻ mặt khẩn trương, nghẹn cả nửa ngày mới nói ra: Tớ không phải đội viên chính thức, tớ cũng là người của trại huấn luyện, chỉ là Vương đội vừa mới bảo tớ đi qua giúp anh ấy một xíu, cho nên tớ mới ở chỗ này...​

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống hành lang, giống một ly nước mật ong đặc đến nỗi không thể hòa tan được, ánh lên đôi tai đỏ bừng cùng mái tóc nâu vàng do ánh đèn chiếu rọi của Cao Anh Kiệt. Hắn có chút muốn cười Cao Anh Kiệt, cậu nhóc này sao lại dễ hồi hộp như vậy —— hoàn toàn không cảm thấy chính mình thật ra cũng kẻ tám lạng người nửa cân, tầm mắt Vương Kiệt Hi thoáng nhìn qua hắn, hắn cũng nhịn không được mà run run.​

Những tuyển thủ tuyển thủ đối với đám nhóc trong trại huấn luyện mà nói, dường như đều là sự tồn tại giống như thần vậy, nhất là Vương Kiệt Hi, ai cũng hy vọng mình có thể được bọn họ hướng dẫn. Có đôi khi Phương Sĩ Khiêm cũng sẽ đến, hai tay nhét trong túi áo đồng phục, đứng ở phía sau từng người nói sơ qua kỹ thuật cơ bản, còn lúc Vương Kiệt Hi tới sẽ không nói nhiều lời, vươn tay chỉ vào một số chỗ trên màn hình, chờ các thành viên trong trại huấn luyện vẻ mặt đã hiểu được vấn đề, anh mới hài lòng gật đầu.​

Kiều Nhất Phàm trên cơ bản là nhận được rất ít hướng dẫn. Một số đứa nhỏ tinh ranh gai góc sẽ luôn tìm đủ mọi cách để không phải tham gia khóa huấn luyện cơ bản nhàm chán đó, mà Kiều Nhất Phàm thì vẫn luôn yên lặng, sóng vai ngồi cùng một chỗ với Cao Anh Kiệt, hai người lẳng lặng ngồi thực hiện những bài luyện tập cơ bản, căn bản không có sai lầm —— nói cách khác thì là căn bản không có cơ hội được chú ý tới, tựa như một giọt nước rơi xuống mặt hồ, phút chốc thoáng qua, lặng lẽ làm một bức nền cho những tuyển thủ tài giỏi.​

Vương Kiệt Hi thường đến xem Cao Anh Kiệt, đại khái là xuất phát từ mối liên hệ chơi cùng nghề nghiệp, anh thường xuyên âm thầm truyền thụ cho Cao Anh Kiệt một ít kinh nghiệm kỹ năng của mình, đối với Kiều Nhất Phàm - người bạn luôn như hình với bóng của Cao Anh Kiệt, anh thường chỉ đứng ở phía sau nhìn trong chốc lát, sau đó yên lặng rời đi. Người thích nói chuyện với Kiều Nhất Phàm chỉ có Cao Anh Kiệt, hai người vào buổi tối sau khi kết thúc huấn luyện thường xuyên nằm trên giường nói chuyện phiếm, Cao Anh Kiệt kể cho hắn nghe về kỹ năng di chuyển Vương Kiệt Hi mới dạy cho cậu, kể về chuyện khó nói của những người khác trong trại huấn luyện, nhỏ giọng cười, bộ dáng vui vẻ.​

Sau khi bọn họ đều trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, không có cơ hội ở cùng ký túc xá, Cao Anh Kiệt cũng không thể nói chuyện cùng hắn vào mỗi buổi tối được nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục ngồi ở góc phòng, vẫn cứ yên lặng như một giọt nước, ở nơi góc phòng không ai chú ý đến bốc hơi đi mất. Cao Anh Kiệt hình như càng ngày càng bận rộn, Kiều Nhất Phàm ngồi bên cửa sổ phòng đơn của ký túc xá, chán nản nhìn ra bên ngoài. Cửa sổ của ký túc xá hầu như đều hướng về phía đường cái, hơn mười giờ tối xe cộ vẫn cứ nườm nượp, đèn đường một mảnh sinh động. Kiều Nhất Phàm có chút tiếc nuối nhìn lên trời, bầu trời về đêm của thành phố B được thắp sáng bởi những ngọn đèn neon rực rỡ. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, giống như chính mình thật sự đã biến thành một giọt nước, chìm trong dòng nước chảy cuồn cuộn, nỗi khủng hoảng vô cùng rõ ràng. Một ngày nào đó, hắn cùng Cao Anh Kiệt sẽ trở thành người của hai thế giới khác nhau, từ đối đãi chân thành, dần dần trở nên xa cách không với tới được.​

Ánh đèn quá sáng, vì thế, không có ai quan tâm tới ánh sáng của sao trời.​

Kiều Nhất Phàm thở dài, kéo rèm cửa, xoay người quay lại trước máy tính, thứ vừa được cắm vào là tài khoản cấp 1 ở khu 10. Hắn vẻ mặt nghiêm trọng, hoạt động ngón tay một chút, thật cẩn thận nhấn nút xác nhận ——​

Dường như nếu nhấn vào nút xác nhận này, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.​

03​

Hiện tại giá trị của tấm thẻ tài khoản khu 10 đó đã đủ để dấy lên xôn xao trong dư luận, người năm đó cày thuê có thể đã đắc ý dào dạt thổi phồng bản thân từng cầm qua tài khoản Một Tấc Tro. Thiếu niên không ai biết đến năm ấy giờ đây đã trở thành "Quỷ Vương" trong lòng người hâm mộ, trong những bài viết do các báo thể thao điện tử đưa tin màn biểu diễn bắt mắt của Kiều Nhất Phàm rất đáng chú ý, nếu so sánh ra thì hào quang của Cao Anh Kiệt thậm chí còn kém hơn một chút. Hai người cách nhau mấy ngàn km hai đầu bắc nam, ở hai chiến đội khác nhau, đôi khi sẽ gặp nhau trong thi đấu, chào hỏi nhau ăn một bữa cơm —— nhưng phần lớn đều là không có cơ hội cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm, vỗ vỗ vai nói một câu đã lâu không gặp, xoay người đi lại là trời nam đất bắc.​

Trận đấu cuối cùng giữa Hưng Hân và Vi Thảo trước kỳ nghỉ đông, Trần Quả đột nhiên có ý tưởng kỳ quái, muốn mang mọi người đến thành phố G chơi vài ngày trước khi Ngôi Sao Tụ Hội do Lam Vũ chủ nhà diễn ra, nhưng La Tập nói giáo viên hướng dẫn có đề án tương đối gấp cần hắn hỗ trợ, nên không thể đi cùng. Trần Quả vung tay quyết định sẽ đặt vé riêng, cầm lấy điện thoại lần lượt đăng ký những ai muốn đến thành phố G, lúc Kiều Nhất Phàm đang suy nghĩ có nên đi hay không, thì tay áo đã bị Cao Anh Kiệt kéo kéo.​

Cao Anh Kiệt nói, cậu có thể ở lại hai ngày không, chúng ta cùng ăn một bữa và trò chuyện với nhau, đã lâu rồi không gặp cậu.​

Kiều Nhất Phàm kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy Cao Anh Kiệt mặc đồng phục Vi Thảo, huy hiệu đội trưởng trước ngực lóe sáng, thân hình cao gầy, thần thái dường như có vài phần nghiêm túc giống như Vương Kiệt Hi. Cậu đã là đội trưởng của Vi Thảo, cậu đã không còn là Cao Anh Kiệt rụt rè như lúc vừa mới ra mắt —— tựa hồ trong nháy mắt, cả không gian và thời gian đều đã thay đổi; rồi lại giống như không có gì thay đổi, ngay bây giờ lời mời hắn ăn cơm không phải của đội trưởng Vi Thảo, cũng không phải chủ lực giúp đoạt quán quân của Vi Thảo, mà đây chính là Cao Anh Kiệt hắn ngày đêm mong chờ được cùng nói chuyện, chân thành gửi lời mời đến người bạn cũ Kiều Nhất Phàm hắn.​

Kiều Nhất Phàm gật gật đầu, được.​

Hắn đi theo Cao Anh Kiệt trở về ký túc xá của chiến đội Vi Thảo. Ký túc xá dành cho các tuyển thủ chuyên nghiệp của Vi Thảo đã được sửa sang lại, nhưng vẫn vô cùng quen thuộc, đến nỗi nhắm mắt lại vẫn đi đúng được tất cả mọi con đường, không gian tràn ngập hương vị cảnh còn người mất. Điều này làm cho sống mũi của Kiều Nhất Phàm có chút cay cay, nếu lúc trước mình ở lại —— cũng sẽ không có kết quả tốt hơn bây giờ, hắn nghĩ. Hưng Hân cho hắn quá nhiều thứ không thể thay đổi được, hắn cũng yêu thương chiến đội của mình giống như tuyển thủ của các chiến đội khác vậy, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn dâng trào cảm xúc trong lần trở lại chốn xưa.​

Ký túc xá của Cao Anh Kiệt không thay đổi, vẫn là căn phòng như trong ấn tượng trước khi rời đi của Kiều Nhất Phàm. Hắn còn nhớ rõ lúc đó hắn và Cao Anh Kiệt ở đối diện nhau, buổi sáng sẽ gọi nhau rời giường, cùng nhau ra ngoài cùng nhau trở về, tách nhau ra ngay trước cửa phòng ký túc xá, được xem như là như hình với bóng. Chỉ tiếc là bây giờ phòng đối diện với Cao Anh Kiệt đã giao cho người khác, hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia, rồi đi theo Cao Anh Kiệt vào phòng. Cao Anh Kiệt vào nhà vệ sinh rửa mặt, hắn đứng ở giữa phòng, giật nhẹ đồng phục màu đỏ của Hưng Hân trên người, có chút ngột ngạt. Trên bàn đặt một chiếc ly, là vật phẩm kỷ niệm bản giới hạn mừng dịp ra mắt khu mới trong Vinh Quang, phía trên ly in biểu tượng của ma đạo học giả, là quà trước khi Kiều Nhất Phàm rời đi tặng cho cậu.​

Chiếc ly từng bị Lưu Tiểu Biệt nhiều lần trêu chọc, nói tặng ly có ý nghĩa là tặng cả một đời*, một đám người bắt đầu không sợ loạn nhao nhao ồn ào, Cao Anh Kiệt hai má ửng đỏ, nhưng vẫn ôm nó trong tay như bảo bối. Kiều Nhất Phàm cũng không ngờ rằng chiếc ly này thật sự được đặt trên bàn của cậu nhiều năm như vậy, biểu tượng in trên ly đã sắp phai màu gần hết, thoạt nhìn quả thực rất cũ kỹ, lại còn được đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, giống như một tấm huân chương đầy tự hào, ghi khắc những năm tháng từng trải qua.​

*vì từ cái ly trong tiếng Trung là 杯子 = bēizi đồng âm với đời người là 辈子 = bèizi, do đó ở Trung Quốc tặng ly cho người khác sẽ mang ý nghĩa là tặng cả một đời.

Cao Anh Kiệt vuốt tay giọt nước còn đọng trên mái tóc, tìm một chiếc áo khoác đưa cho Kiều Nhất Phàm, giống như bình thường hỏi Kiều Nhất Phàm muốn đi đâu ăn ăn cái gì, giọng điệu thản nhiên như khi còn ở trại huấn luyện vậy. Kiều Nhất Phàm dựa vào bàn, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát.​

—— Tớ nhớ rõ trước kia, cuối tuần chúng ta thường đi ăn lẩu... Quán đó có còn không?​

—— Năm ngoái đã chuyển đi rồi, đổi thành tiệm cắt tóc.​

—— Vậy... Còn tiệm bò bít tết ở góc đường thì sao?​

—— Sau khi cậu đi cũng đã đóng cửa.​

Kiều Nhất Phàm có chút thất vọng. Cao Anh Kiệt bật cười, cầm lấy thẻ phòng thúc giục hắn mau đi, hai con người hơn hai mươi tuổi đuổi nhau chạy trên hành lang. Cao Anh Kiệt chạy đến thang máy trước một bước, nhấn nút, nhìn hồng sắc con số hướng lên trên kéo lên. Ngay khi thang máy sắp đến tầng của họ ——​

Phụt.​

Cúp điện.​

Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn hệ thống đèn thông minh mà mình đã từng quen thuộc ở chiến đội Vi Thảo. Đèn khẩn cấp không có lập tức sáng lên như thường ngày, có lẽ là bởi vì sắp nghỉ đông, chiến đội không có người ở, nên không có cài đặt đèn khẩn cấp. Xung quanh tối đen, chỉ có ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lan tỏa một mảng mờ ảo mơ hồ.​

Cao Anh Kiệt giật mình, lập tức trấn tĩnh lại, lấy ra chiếc đèn pin nhỏ treo trên thẻ phòng, mở ra một vùng sáng.​

Hai người bọn họ chậm rãi đi tới cầu thang bộ. Kiều Nhất Phàm dường như nhớ tới điều gì đó, quay đầu cười hỏi Cao Anh Kiệt, cậu sợ sao? Cao Anh Kiệt cũng cười, cậu nói, cùng Quỷ Vương ở chung một chỗ, còn có gì đáng sợ chứ.​

04​

Lúc Kiều Nhất Phàm ở Vi Thảo, cũng từng gặp sự cố mất điện.​

Thời điểm đó cũng là vào kỳ nghỉ đông, đột nhiên xảy ra cúp điện, Cao Anh Kiệt một mình sững sờ đứng trước thang máy. Không biết là nên cảm thấy may mắn vì nếu sớm một chút là mình sẽ bị nhốt trong thang máy rồi, hay là nên kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng Kiều Nhất Phàm đang đi tới ở hành lang cuối —— trong tay của hắn cầm theo một ngọn nến, ánh sáng lay lắt, dưới ánh nến vẻ mặt đầy ắp sự dịu dàng.​

Bọn họ khi đó vẫn còn trẻ tuổi, tựa hồ ngay khi vừa ngẩng đầu lên sẽ có thể nhìn đến tương lai vô tận thuộc về mình, hào quang lấp lánh đang đang chờ đợi mình ở phía xa, ngay cả đến giấc mơ, cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào. Thời gian thấm thoát trôi qua, hai người đứng sóng vai nhau, nhìn về phía tương lai đối lập nhau —— giải đấu thường quy sắp kết thúc, Vi Thảo và Hưng Hân, luôn có thể gặp lại nhau ở mùa sau, cho dù vẫn có thể bắt tay nhau vỗ vai nhau nói một câu xin chào, nhưng chung quy vẫn có ngăn cách, không bằng cảm giác tâm hồn hòa hợp khi đứng cùng một chỗ. Kiều Nhất Phàm không biết năm đó Cao Anh Kiệt có từng giận hắn hay không, giận hắn chuyện một mình âm thầm luyện tập tài khoản quỷ kiếm sĩ —— hay là sẽ cảm thấy buồn, hắn nghĩ, nếu năm đó người xoay lưng bước đi là Cao Anh Kiệt thì sao?​

Bản thân cũng sẽ nhịn không được mà đau lòng.​

Ngày biết tin mình không được Vi Thảo gia hạn hợp đồng, tâm trạng của Kiều Nhất Phàm quả thực vô cùng nặng nề. Suy cho cùng thì Diệp Tu với hắn chỉ có duyên gặp nhau một lần, hơn nữa anh ấy cũng chỉ là một hình tượng mơ hồ ở đầu bên kia xa xôi của thế giới mạng, và ngay cả chính hắn cũng không rõ nếu bản thân đổi một con đường đi khác, thì đến cuối cùng có thể đi được bao xa. Việc chấp nhận lời mời của Hưng Hân cũng không làm giảm đi cảm giác mất mát của hắn khi bị Vi Thảo từ bỏ, giống như một câu nói thường thấy trên mạng vậy, đạo lý ta đều hiểu, nhưng ta vẫn cần có khoảng thời gian để chấp nhận.​

Hắn còn nhớ rõ buổi tối quang đãng hôm đó, ngã tư đường đèn chiếu sáng rực, hắn cùng Cao Anh Kiệt sóng vai ngồi bên vệ đường. Nói là ngắm sao, thế nhưng ở nơi phố thị phồn hoa, đèn đường sáng trưng như thế này, thì từ đầu tới cuối, cũng chỉ có một mình Cao Anh Kiệt có thể ngồi với hắn, cùng hắn tìm kiếm dấu vết của sao trời trên bầu trời đêm.​

Cao Anh Kiệt mở hai lon Sprite đã được ướp lạnh, lạnh đến thấu hiểu lòng hiểu. Vốn là một người không giỏi ăn nói, cậu cũng biết nên nói lời gì để có thể an ủi Kiều Nhất Phàm, cũng chỉ có thể yên lặng ở bên làm bạn với hắn để biểu hiện hết thảy. Ngược lại Kiều Nhất Phàm rất chủ động nói về Diệp Tu với cậu, về tiệm net Hưng Hân, đại thần giải nghệ, về Ngụy Sâm cùng Nghênh Phong Bố Trận của hắn, còn có tương lai mà bọn họ đi qua. Cao Anh Kiệt im lặng lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ thảo luận với hắn về vấn đề kỹ thuật liên quan tới Vinh Quang, mỉm cười ngưỡng mộ, tốt lắm đó Nhất Phàm, quả thật rất hợp với cậu.​

Có ai chưa từng nằm mơ chứ? Năm đó lúc Phồn Hoa Huyết Cảnh đánh bại một nửa giang sơn của Vinh Quang, có biết bao người đã từng hâm mộ, đều cảm thấy cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược hợp tác vô cùng hoàn hảo. Sau đó Kiếm Và Lời Nguyền ra đời, mọi người mới chợt phát hiện thì ra thuật sĩ và kiếm khách cũng có thể trở thành một tổ hợp hoàn mỹ. Sau đó nữa còn có tổ hợp phạm tội, song quỷ Hư Không, dường như có năng lực có thiên phú, tất cả nghề nghiệp đều có thể tạo thành tổ hợp hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức như diều gặp gió. Lúc bọn họ ở trại huấn luyện, cũng từng mong chờ, ngồi bên cửa sổ mặc sức tưởng tượng, qua thêm vài năm nữa ma đạo học giả và thích khách cũng có thể trở thành một tổ hợp hoàn hảo hay không, đứng dưới ánh đèn sân khấu, người người hâm mộ. Kiều Nhất Phàm hỏi cậu, cậu có còn nhớ ước mơ cùng nhau trở thành một tổ hợp của chúng ta không —— chuyện đã từ rất lâu rồi, khi đó chúng ta vẫn còn đang ở trong trại huấn luyện.​

Cao Anh Kiệt nói, tớ vẫn còn nhớ.​

Bất luận là ai, thì cho tới bây giờ cũng không dám quên. Đó là lời hứa đầu tiên của hai người bọn họ, cũng là lời hứa đầu tiên không thể thực hiện được. Giờ đây nghề nghiệp cũng đã thay đổi, mũi đao của thích khách sẽ không bao giờ dính máu nữa, chỉ còn lại ánh đao của quỷ kiếm sĩ, trong lúc này có lẽ là có thứ gì đó đã bị chém nát, hoặc là đã biến thành thứ gì đó mới mẻ, quá phức tạp, bọn họ không hiểu rõ.​

Ngày mốt tớ sẽ đi, Kiều Nhất Phàm nói. Hắn cầm lấy lon Sprite uống vài ngụm, đây chỉ là nước có gas thôi, nhưng hắn lại cảm thấy như đang uống rượu vậy, cay đến mức nước mắt của hắn đã sắp trào ra.​

Ngày ra sân bay, Cao Anh Kiệt tiễn hắn xuống lầu. Hai người họ ôm chầm lấy nhau, vỗ vai, trên con đường mỗi ngày có vô số người đi qua đọng lại giọt nước mắt chỉ thuộc về hai người họ. Con đường của ai cũng không sai, đời người quá dài, lần gặp gỡ tiếp theo, ai biết được sẽ ra sao.​

05​

Mùa giải này Hưng Hân cuối cùng cũng bị loại, chiến đội lọt vào vòng tiếp theo là Vi Thảo. Chỉ là dù Vi Thảo đánh bại Hưng Hân, nhưng cuối cùng cũng không thể đoạt được quán quân, Cao Anh Kiệt từ khu vực thi đấu đi ra, xoa xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.​

Màn ảnh trực tiếp đặc tả hình ảnh của Cao Anh Kiệt một cách rõ ràng, Kiều Nhất Phàm tay cầm chuột, vốn dĩ muốn tắt cửa sổ trực tiếp nhưng khi nhìn thấy Cao Anh Kiệt đột nhiên dừng lại, hắn nhìn thấy Cao Anh Kiệt thế mà lại có quầng thâm mắt, vừa nhìn liền biết là bộ dạng khi thức suốt đêm.​

Kiều Nhất Phàm bỗng dưng muốn khóc. Hắn theo bản năng vươn tay chạm vào màn hình máy tính, muốn vuốt ve bọng mắt hóa đen của Cao Anh Kiệt. Ngay khi đầu ngón tay đụng phải màn hình lạnh lẽo cứng nhắc, hắn mới kịp nhận ra bản thân đã làm một chuyện vô cùng ngu ngốc, nhưng hắn cũng không rút tay về, cứ như đặt tay như thế trên màn hình, ý đồ muốn cảm nhận độ ấm ở hai má của bạn thân ngày xưa qua chiếc màn hình. Ai cũng giống như vậy, hắn nghĩ, thế giới này chưa từng dịu dàng với bất kỳ ai, nếu nhất định muốn đứng ở vị trí này, thì đồng nghĩa với việc phải chấp nhận toàn bộ những khó khăn và thử thách mà nó mang lại.​

Đây không phải là thời kỳ đen tối đầu tiên mà họ phải trải qua. Mùa giải thứ 11, Kiều Nhất Phàm gặp phải rào cản tân binh, mỗi một trận đấu đều vô cùng chật vật. Lúc hắn và Cao Anh Kiệt lần đầu tiên cùng nhau tiến vào đội hình của Ngôi Sao Tụ Hội, trên diễn đàn đã dấy lên một trận phong ba. Quan hệ của hai người bọn họ tốt như thế nào là chuyện hầu như mọi người đều biết, thế nhưng Liên Minh lại cố ý làm điều ngược lại, xếp bọn họ vào hai đội khác nhau. Cái gọi là mánh lới quảng cáo luôn luôn tàn nhẫn, không quan tâm cảm xúc của bất kỳ ai, hai người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, cho dù là loại trận đấu có tính biểu diễn lớn hơn nữa, bọn họ cũng phải nghiêm túc thi đấu.​

Sau khi Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc, bọn họ ở trong đường hầm dành cho tuyển thủ không bóng người, lặng lẽ ôm chầm lấy nhau.​

Cao Anh Kiệt vùi đầu trong bộ đồng phục của Kiều Nhất Phàm, cậu nói, Nhất Phàm, Vương đội chuẩn bị giải nghệ. Tớ cảm thấy có chút mệt rồi.​

Kiều Nhất Phàm vươn tay vuốt ve lưng của cậu, không nói thêm gì. Tỷ suất người xem của trận đấu kia dường như rất tốt, về sau mỗi một mùa Ngôi Sao Tụ Hội, hai người bọn họ đều bị chia đến hai đội, chưa từng được chung đội. Có lẽ những năm đó là quãng thời gian đen tối nhất của cả hai, Vương Kiệt Hi và Tô Mộc Tranh giải nghệ, Phương Duệ rời đội cũng đang được xét duyệt, thứ mà bọn họ phải gánh quá nhiều, nhiều đến mức không có cơ hội để nhớ lại khoảng thời gian còn là trẻ nhỏ, ước mơ nho nhỏ có thể cùng nhau chiến đấu kia.​

06​

Lại là một kỳ nghỉ hè nữa. Kiều Nhất Phàm thả mình xuống giường, không mở điều hòa. Thành phố H khó có được một ngày nắng ráo đầy mây không có mưa, mở cửa sổ cũng khá mát mẻ. Trong lúc hắn mơ mơ màng màng sắp ngủ, di động đặt ở bên gối đột nhiên vang lên, hắn cầm lên xem thì thấy trong group tuyển thủ chức nghiệp đang bùng nổ, sôi nổi thảo luận về hoạt động mới trong năm nay.​

Trong game Vinh Quang vừa cho ra mắt hoạt động mùa hè bản giới hạn, tên là Hái Sao, thông qua lập đội xoát đánh quái nhận được sao cấp thấp nhất, sau đó đi chỗ NPC để đổi, cuối cùng sẽ đổi được sao có cấp cao nhất, người chơi có thứ hạng cao nhất sẽ nhận được phần thưởng phong phú đến từ hệ thống. Kiều Nhất Phàm nhìn lướt qua thảo luận của các tuyển thủ khác trong group, rời giường mở máy tính, lấy thẻ tài khoản clone quỷ kiếm sĩ đăng nhập. Trong phần thưởng có cả nguyên liệu hiếm, nên hắn đích thân ra tay.​

Hắn mở QQ, sau khi gõ vài dòng tin đơn giản thông báo cho Ngũ Thần và Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm bắt đầu ra tay hoàn thành các nhiệm vụ. Các thành viên khác của Hưng Hân tạm thời vẫn chưa online, hắn một mình dùng tài khoản clone lang thang khắp nơi trong Thần Chi Lĩnh Vực. DPS của quỷ kiếm sĩ chung quy cũng không tính là quá mạnh, huống hồ còn là một mình ra trận. Hắn nhấp chuột mở bảng xếp hàng ra xem thử, top đầu đều là clone, nhưng cũng có thể nhìn ra nhất định là mấy vị chủ lực kia của Luân Hồi, vững vàng chiếm giữ mấy vị trí đầu bảng, hơn nữa càng ngày càng quyết liệt, xem ra bọn họ không có ý định cho người khác có cơ hội.​

Kiều Nhất Phàm thở dài xoa xoa ngón tay, ở trong lòng thầm hy vọng các thành viên khác của chiến đội có thể mau chóng online. Có một ngôi sao được treo trên thân cây cao, Kiều Nhất Phàm thở ra một hơi nghĩ thầm vị trí này đối quỷ kiếm sĩ mà nói thật sự là không tốt, ngẫm nghĩ xem mình có nên học theo Hoàng Thiếu Thiên một chút không, chém ngã cây rồi đi nhặt sao. Trong lúc hắn di chuyển xung quanh cái cây muốn tìm vị trí thích hợp thì một bình thủy tinh dung nham ầm một tiếng rơi xuống bên cạnh chân hắn, HP của tiểu quỷ kiếm sĩ theo thanh âm giảm xuống một ít. Kiều Nhất Phàm lập tức điều khiển nhân vật tránh khỏi vị trí lửa chiến lan đến, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện một tiểu ma đạo cưỡi chổi phía trên ngọn cây, nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.​

Tiểu ma đạo cất tiếng nói, Nhất Phàm, tớ có thể giúp hái sao.​

Giọng của Cao Anh Kiệt.​

Chỉ tiếc Cao Anh Kiệt vừa bay qua phía ngôi sao, đã bị người khác nhanh chân đến trước. Đới Nghiên Kỳ đắc ý điều khiển pháp sư nguyên tố, đứng trên cái cây bên cạnh vung pháp trượng, định thu ngôi sao vào trong túi —— không nghĩ tới là, một viên đạn từ tảng đá lớn phía sau đột nhiên bay tới, làm lệch hướng quỹ đạo của ngôi sao sang một bên khác, được nhà quyền pháp "vừa vặn đi ngang qua" thong thả nhặt lên.​

Tống Kỳ Anh điều khiển quyền pháp gia phất phất tay về hướng của tảng đá lớn, cảm ơn nha, Tần Mục Vân tiền bối.​

Sau khi biết được Vi Thảo và Hưng Hân kết thành đồng minh, một nhóm tuyển thủ của chiến đội khác do Lư Hãn Văn tỏ vẻ vô cùng đau khổ.​

Nhưng mà đau lòng thì cũng không có tác dụng gì, thứ hạng của thành viên Vi Thảo và Hưng Hân vẫn đang tăng lên một cách chóng mặt, dưới sự hẫu thuẫn zâm không thể tả của Ngụy Sâm cùng Phương Duệ làm cho các chiến đội khác hận không thể nào vừa nhìn thấy thuật sĩ và khí công sư liền đi lên đánh cho đến chết. Trên đường đi đến địa điểm tiếp theo, tiểu ma đạo cưỡi chổi bay thấp xuống, độ cao gần như là sóng vai đi bên cạnh tiểu quỷ kiếm sĩ của Kiều Nhất Phàm.​

Kiều Nhất Phàm nói, thật tốt quá, Anh Kiệt, chúng ta rốt cuộc có thể đứng chung với nhau lần nữa rồi.​

Hắn không nhận được hồi âm của Cao Anh Kiệt, đương nhiên không biết phía bên kia màn hình Cao Anh Kiệt đang mỉm cười thật cười. Ngay lúc Kiều Nhất Phàm có chút thất vọng cho rằng Cao Anh Kiệt sẽ không trả lời vấn đề của hắn, hắn nhìn thấy tiểu ma đạo bên cạnh xoay người, bay lên cao, đầu nhọn của chổi lóe lên một vệt sáng.​

Đạn Ma Pháp, Phấn Hàn Băng, Sao Xạ Tuyến.​

Kiều Nhất Phàm đã quen với hiệu ứng va chạm kỹ năng chói lọi trong các trận đấu khốc liệt, nhưng chưa từng nghĩ qua kỹ năng của ma đạo học giả khi dùng ở trên không lại có thể đẹp đến như vậy. Giống như trên trời cao giáng xuống một cơn mưa sao băng, Phấn Hàn Băng phủ đầy trời ánh sáng bạc lấp lánh phản chiếu lên hai má bầu bĩnh của tiểu ma đạo. Tiểu ma đạo vươn tay về phía hắn, cười hỏi hắn, có đẹp không? Tớ rất hy vọng Vinh Quang có thể thay đổi tính năng của chổi một chút, như thế thì tớ có thể để cho cậu ngồi phía sau cùng nhau bay lượn.​

Ngay tại khoảnh khắc đó, Kiều Nhất Phàm thật sự đã có ý nghĩ khẩn cầu cho thời gian vĩnh viễn dừng lại tại đây. Giấc mộng cùng nhau sát vai chiến đấu thời niên thiếu từ nơi sâu nhất trong lòng kia dường như lại lần nữa chậm rãi hiện ra —— nếu như không phải đối thủ, có lẽ bọn họ hiện tại đã có thể trở thành cặp đôi hợp tác ăn ý nhất, cùng khoác lên mình một màu áo đồng phục, cùng ở trên một chiến trường đổ mồ hôi rồi mỉm cười nhìn nhau, mọi trách nhiệm nặng nề hai người có thể cùng nhau gánh vác, cổ vũ cho nhau, có lẽ cũng sẽ không phải sợ khi gặp khó khăn, những ngăn cách từng tự mình suy diễn đều có thể tan biến ngay khi kỹ năng của hai người họ kết nối với nhau.​

Chỉ tiếc, ngôi sao có tên gọi là quán quân ở trên Đỉnh Vinh Quang, đã định sẵn chỉ có một, chỉ người này hoặc người kia, không thể có cả hai.​

Có lẽ đây là tiếc nuối duy nhất giữa bọn họ.​

Hai tuần sau, hoạt động sắp kết thúc, cuộc chiến tranh giành thứ hạng giữa các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đã đến hồi gay cấn. Tên của tiểu quỷ kiếm và tiểu ma đạo tên đã cắm rễ trong top 10 người bất bại, năng lực càng ngày càng mạnh. Kiều Nhất Phàm nhìn phần thưởng của hoạt động mùa hè, tính toán thử xem khi nào thì mới có thể đổi được ngôi sao cấp cao nhất, điện thoại bên tay vang lên, không phải của Trần Quả, mà là đến từ người hắn không thể quen thuộc hơn —— Vương Kiệt Hi.​

Dãy số đã từ rất lâu không có xuất hiện trong nhật ký cuộc gọi của Kiều Nhất Phàm. Lúc cầm điện thoại lên, trong lòng hắn vẫn cứ có hơi sợ hãi, do dự chốc lát mới nhấn nghe máy, giọng nói mang theo một chút ngập ngừng và bất an.​

"Vương Kiệt Hi tiền bối?" Kiều Nhất Phàm tiếp tục sử dụng xưng hô trước kia từng dùng.​

Vương Kiệt Hi hiện đang giữ chức quản lý trong Liên minh Vinh Quang, lúc đối mặt với Kiều Nhất Phàm trong lòng tràn đầy xúc động. Sau khi nói chuyện phiếm một ít về tình hình gần đây thì vào vấn đề chính, lý do gọi điện thoại tới là vì chuyện tham gia giải Thế giới, Liên minh quyết định mời Kiều Nhất Phàm trở thành thành viên đội quốc gia năm nay.​

"Còn Cao Anh Kiệt thì sao?" Kiều Nhất Phàm có chút khẩn trương hỏi.​

"Ừm, em ấy cũng tham gia."​

Ngữ khí của Vương Kiệt Hi chân thật đáng tin. Kiều Nhất Phàm đột nhiên có chút bùi ngùi, cậu xem, đã là qua nhiều năm như vậy rồi, lần tham gia giải Thế giới đầu tiên năm đó, người mặc giáp xuất chinh chính là nhóm đội trưởng tiền bối của bọn họ, mà hiện giờ người chuẩn bị lên đường đã đổi thành chính bọn họ, không còn thân phận những người ngoài cuộc đứng xem nữa rồi.​

Quan trọng nhất là, Cao Anh Kiệt cũng ở đó. Đây là lần đầu tiên bọn họ bên nhau trong một đội ngũ đứng trước mặt toàn thế giới.​

Địa điểm tập huấn của đội quốc gia là ở thành phố B. Lúc Kiều Nhất Phàm đến, Cao Anh Kiệt đã đứng đón sẵn, mùa hè tháng bảy, cả thế giới giống như đang ở trong lồng hấp, nóng đến không thở nổi. Cao Anh Kiệt thần bí mỉm cười, từ phía sau lấy ra hai lon Sprite đã được ướp lạnh, đưa cho Kiều Nhất Phàm một lon.​

Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, hắn đột nhiên cảm thấy khung cảnh có chút quen thuộc. Mấy năm trước bọn họ cũng từng sóng vai như vậy, ngồi trên bậc thềm uống hai long Sprite ướp lạnh, có gió nhẹ nhàng thổi qua. Ngay lúc đó, Kiều Nhất Phàm nghĩ về giấc mộng hai người cùng nhau hợp tác chiến đấu, năm đó hắn cảm thấy suy nghĩ này nhất định chỉ có thể là mơ, mà bây giờ, giấc mơ đã trở thành hiện thực, cái cảm giác hạnh phúc bất chợt ập đến này làm cho hắn có chút không biết phải làm sao.​

Cao Anh Kiệt uống một ngụm nước, hơi thất vọng nói, đáng tiếc quá, hoạt động mùa hè này chúng ta phỏng chừng là không thể tham gia đến cuối rồi. Kiều Nhất Phàm lại cười rộ lên, từ trong túi lấy ra thẻ tài khoản Một Tấc Tro, lắc lắc vài cái.​

Tớ bây giờ là có thể gọi cậu một tiếng, người bạn hợp tác không?​

Cho dù là một giấc mộng viễn vông của thời niên thiếu, cũng luôn có người nguyện ý đặt nó ở trong lòng, tin tưởng rằng có một ngày, những đóa hoa mình muốn nhìn sẽ nở, giấc mơ xa vời đến thế, từng bước từng bước tiến lên, cũng sẽ có ngày đến được. Cao Anh Kiệt đứng dưới ánh mặt trời, đồng phục Vi Thảo trên người có hơi trắng, giống như đang phát sáng vậy. Kiều Nhất Phàm đã cảm thấy bản thân đã quên hết những lời muốn nói, hoặc là, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần cậu tồn tại, đó mới chính là điều tốt nhất.​

07​

"Tôi vẫn cảm thấy, Kiều Nhất Phàm của Hưng Hân, là một tuyển thủ bị đánh giá thấp."​

Đội Trung Quốc lần thứ hai đoạt được quán quân giải Thế giới. Tiêu đề của các tuần san thể thao điện tử rõ ràng đều là câu bình luận khi Kiều Nhất Phàm đánh bại Cao Anh Kiệt rất nhiều năm trước, hiện giờ lấy ra dùng lại, cư nhiên không có một ai cảm thấy quá khoa trương.​

Trận đấu chung kết, Kiều Nhất Phàm lần nữa lâm vào khổ chiến, chiến đội đối phương dùng khả năng chơi tầm xa của bậc thầy pháo súng bám trụ hành động của Kiều Nhất Phàm, dường như muốn làm cho hắn không có một chút thời gian nào để mở ra quỷ trận. Mà Cao Anh Kiệt đang dây dưa với thiện xạ của đối phương, chủ lực tầm xa Đới Nghiên Kỳ vẫn còn ở vị trí của người thứ sáu, không có cách nào tới chiến trường giúp đỡ ngay lập tức. Tống Kỳ Anh có lòng nghĩ cách cứu viện, chỉ tiếc hỏa tuyến của đối thủ quá chặt chẽ, ngược lại còn để cho thanh HP của bản thân mất ổn định trong một khoảng thời gian.​

Trong lúc khắp nơi đều bị vây hãm đến luống cuống cả tay chân, Kiều Nhất Phàm đột nhiên thả một ôn trận. Bình luận viên bối rối, không biết hắn triển khai ôn trận ở một nơi không người như thế là có ý gì, nhưng giây tiếp theo, pháp sư chiến đấu đối diện liền bị ném vào trong trận không thương tiếc, tình hình đột nhiên nghịch chuyển.​

Lúc này người quen thuộc với kỹ năng của quỷ kiếm sĩ mới phát hiện, trong cả trận đấu, cư nhiên đây là lần đầu tiên Kiều Nhất Phàm sử dụng kỹ năng ôn trận. Thì ra ôn trận là một tín hiệu, Cao Anh Kiệt ở trên vũ khí dùng kỹ năng Tróc Vân Thủ, bắt đầu từ tổ hợp kỹ năng Ôn Trận và Tróc Vân Thủ, ma đạo học giả phong tỏa trên không, Kiều Nhất Phàm chủ công xuất kích, đánh ra một đoạn liên kích phối hợp giữa hai người vô cùng mãn nhãn. Kiều Nhất Phàm lần nữa dùng khả năng bạo phát tuyệt vời làm mới sự hiểu biết của mọi người về quỷ kiếm sĩ, Cao Anh Kiệt cũng không hề kém cạnh, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng tạo ra sức mạnh áp chế, giành lấy chiến thắng chung cuộc một cách vững vàng.​

Trong phòng phát sóng trực tiếp một mảnh im lặng. Người dẫn chương trình ngập ngừng hỏi bình luận viên khách mời Lý Hiên, anh cảm thấy như thế nào về màn trình diễn của Một Tấc Tro?​

Lý Hiên suy nghĩ thật lâu mới trả lời, đây là một đấu pháp hoàn toàn mới. Quỷ kiếm sĩ cùng ma đạo học giả hợp tác phong tỏa không gian hoạt động của đối phương, điều này mặc kệ là Vinh Quang trong nước hay quốc tế, thì vẫn đều là lần đầu tiên.​

"Người của thế hệ mới đang thể hiện một tài năng và sự sáng tạo hoàn toàn khác với chúng tôi." Anh nói.​

Kiều Nhất Phàm dựa người vào lưng ghế, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng cũng kết thúc, hắn sửa soạng lại một chút đồng phục của đội quốc gia trên người, đi ra khỏi phòng thi đấu. Ngay trước ống kính máy quay truyền hình trực tiếp trên khắp thế giới, hắn và Cao Anh Kiệt ôm chầm lấy nhau.​

Đây là lần đầu tiên bọn họ đứng chung trong một đội ngũ, lần đầu tiên hợp tác đánh ra kỹ năng phối hợp, cũng là quán quân đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau đoạt được. Hắn có thể cảm giác được Cao Anh Kiệt có một chút run rẩy, thiếu niên vẫn luôn hướng nội này, lúc đối mặt với mình, cho tới tận bây giờ đều khống chế không tốt được cảm xúc. Vì thế Kiều Nhất Phàm nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, tựa như cái ôm an ủi trong đường hầm dành cho cầu thủ khi lần đầu tiên bọn họ bị phân đến hai đội khác nhau ở Ngôi Sao Hội Tụ.​

Cái gì cũng không cần nói, đối với hai người bọn họ, một cái ôm thật chặt chính là lời chúc mừng tốt nhất và lời hồi đáp nồng nhiệt nhất.​

Năm đó Kiều Nhất Phàm cùng Hưng Hân đoạt được quán quân mùa giải thứ mười, tựa hồ hình như không có vui mừng như bây giờ, trái tim đập rất nhanh, tựa hồ có lời gì đó muốn theo nhịp đập thốt ra, rồi lại bị kìm nén lại. Cao Anh Kiệt hai má ửng đỏ, đứng dưới ánh đèn, giống như quay lại khoảng thời gian còn là cậu thiếu niên mười tám tuổi nhút nhát, tiếp nhận chiếc hộp chứa nhẫn quán quân, nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt. Cậu đứng bên cạnh Kiều Nhất Phàm, hai người dựa vào gần nhau, vì thế Cao Anh Kiệt âm thầm từ trong chiếc áo đồng phục nhẹ nhàng vươn tay nhéo lòng bàn tay của Kiều Nhất Phàm.​

Đây có được tính là ngôi sao đầu tiên hai chúng ta cùng nhau hái không?​

Cậu nhớ tới ngồi trong phòng chờ của sân bay quốc tế ở thành phố B trước khi lên máy bay, cả hai trò chuyện cùng nhau, đột nhiên liền bật cười. Kiều Nhất Phàm nói, cậu biết không, năm đó lần đầu tiên tớ tới Vi Thảo thi đấu, cậu đã ở ngay đây tiễn tớ. Lúc đó Vương đội cũng có mặt, anh ấy đứng trên lầu nhìn tớ đi, còn gửi cho tớ một tin nhắn, chúc tớ tương lai rộng mở, rất trịnh trọng.​

Cao Anh Kiệt nói, thực ra thời điểm đó, ngay cả tớ cũng không xác định được tương lai đến cùng có thể đi được bao xa, trận đấu chính thức đầu tiên, tớ hồi hộp đến mức tay run lẩy bẩy. Lúc cậu đi Hưng Hân, tớ rất buồn, bởi vì lần gặp mặt tiếp theo nhất định là ở trên sàn đấu. Tớ còn nhớ rõ lần đầu tiên thua dưới tay cậu, tớ thậm chí đã bật khóc, hiện tại nghĩ lại thật sự là lúc ấy quá trẻ con.​

Ánh đèn trong sảnh chờ thực nhẹ nhàng, trong ánh mắt Kiều Nhất Phàm tràn đầy ánh sao, dáng vẻ dịu dàng. Hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, cao lớn hơn, có đôi vai vững chãi hơn, ánh mắt cũng ngày càng kiên định; nhưng tựa hồ cái gì cũng chưa từng thay đổi, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ thiếu niên quen thuộc trước kia, cùng với Cao Anh Kiệt lập lời hứa hai người chúng ta về sau đánh tổ hợp, tớ muốn kề vai chiến đấu cùng cậu trong trận đấu. Tiếng cười đùa vui vẻ nơi trại huấn luyện, ký túc xá chiến đội Vi Thảo, ngọn nến lúc cúp điện cùng lon Sprite ướp lạnh ngày hè, mọi thứ như thể chỉ mới ngày hôm qua, giống như chưa từng rời xa —— bọn họ vẫn cứ là thiếu niên trẻ tuổi nhất, vẫn cứ duy trì bộ dáng mong chờ nhất đối với thế giới này, mở to mắt là có thể nhìn thấy thế giới chưa bao giờ thiếu đi hy vọng, thế giới này thực ra rất khoan dung, khoan dung đến nỗi có thể dung túng hết tất cả những giấc mơ viễn vông hoang đường, chỉ cần vươn tay, là có thể nhận được cái ôm thật chặt.​

Vì thế Cao Anh Kiệt cũng bật cười, cậu nói, hoạt động mùa hè lần này, thật tiếc là tớ không thể hái ngôi sao kia cho cậu.​

Kiều Nhất Phàm vươn tay về phía cậu, có thể hợp tác cùng cậu đánh một trận, còn quan trọng hơn những ngôi sao đó nhiều.​

Ai nói Cao Anh Kiệt không hiểu hắn chứ? Hai bàn tay của bọn họ ở nơi họ ôm lúc ly biệt khi xưa một lần nữa đan chặt vào nhau, giống điểm khởi đầu, lại giống một vòng tròn, đi một vòng thật xa. Mặc cho con đường đi có khác nhau nhưng rồi cũng sẽ về bên nhau, nhiều năm như vậy, hai người bọn họ thực ra cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Kể từ giờ phút này trở đi, tất cả đều là mới toanh, câu chuyện của hai người bọn họ sẽ bắt đầu từ đây.​

Nhất định sẽ một câu chuyện hay, hắn tin như thế.​

Bởi vì ——​

Cậu chính là ánh sao đẹp nhất của tớ.​

[Hoàn]
 
Last edited:

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Khóc mất rồi :sauk Chúng ta và cả Kiều cũng đã từng mơ một giấc mơ, một giấc mơ khi hai người cùng nhau đồng hành, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau giành lấy vinh quang. Nhưng điều đó có trở thành hiện thực hay không nếu như Kiều vẫn chơi thích khách. Cho nên em lại càng trân trọng quyết định đổi nghề đó của Kiều, muốn bản thân ngày càng mạnh mẽ và cậu đã thành công. Đánh đổi lại bằng việc làm đối thủ của nhau. Đồng thời cũng giúp Cao trưởng thành hơn.

Nếu không thể cùng nhau giành được quán quân quốc nội, thì hai ta đành phối hợp chiến đấu đạt đỉnh vinh quang thế giới. :xu
 

Bình luận bằng Facebook