Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Thiên Sứ] Hình ảnh phản chiếu

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
ĐỒNG NHÂN TOÀN CHỨC CAO THỦ


[THIÊN SỨ] HÌNH ẢNH PHẢN CHIẾU

Tác giả: 【乔高乔】倒映-汐曜厚蛋烧

Raw: @nmnguyet

Editor: Hành

Một sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021: Kiều Mộc Tham Thiên



"Đờ mờ hôm nay, Trung Thảo Đường điên rồi?! Nhất Phàm! Nhất Phàm dậy chưa, kêu cậu ta mau ra lấy thẻ tài khoản, tới chỗ này!"

Tiếng gào ầm của Ngụy Sâm đã thành công đánh thức Kiều Nhất Phàm, cậu mơ màng đi ra ngoài.

"Bây giờ là mấy giờ rồi hả? Thanh niên như cậu sao lại dậy muộn vậy hả, boss đều bị cướp đi mất rồi. . ." Ngụy Sâm nhìn cậu loạng chà loạng choạng bước vào phòng huấn luyện, bắt đầu oán giận.

Mấy người xung quanh tặng hắn vài ánh mắt khinh bỉ. Ai cũng rõ, ba giờ sáng, Kiều Nhất Phàm vẫn còn đang giúp Hưng Hân trấn giữ bản đồ hoang dã kia, mà bản thân Ngụy Sâm sớm đã cưỡng chế bọn họ, không cho cơ hội phản bác bằng phương pháp vô cùng hữu hiệu là đấu võ mồm, miệng liến thoắng bốn chữ "tôn trọng tiền bối". Cho nên viễn cảnh người ngủ chín tiếng phê bình người ngủ bốn tiếng dậy muộn, nhất định không phải vì Hưng Hân không bao che cho Kiều Nhất Phàm.

"Tôi nói này, anh còn có chút lương tâm không vậy?! Tiểu Kiều mới ngủ được mấy tiếng, anh có biết không? Con Boss đêm qua! Anh ở đâu trong lúc cướp boss hả!" Trần Quả, người duy nhất có chức vị cao hơn Ngụy Sâm, đương nhiên là người đầu tiên đứng ngồi không yên.

"Cao thủ chúng ta cần gì lương tâm." Vẻ mặt Ngụy Sâm vô cùng thiếu đánh. "Gần đây tốc độ cướp boss khá nhanh sao? Thanh niên thức đêm một chút cũng chả phải vấn đề gì quá to tát. . . Nếu không có gì, Nhất Phàm hay cậu đi ngủ một lát?"

Chàng trai trẻ lại ngáp tiếp: "Kệ đi, trưa em sẽ ngủ bù sau. . . Tiền bối, không phải anh có thẻ tài khoản sao? Thẻ đâu anh. . ."

"Được rồi, được rồi! Anh biết chú em có tiền đồ mà!" Vị tiền bối nào đó đang phấn khởi, đưa cho cậu thẻ tài khoản, "Điểm kỹ năng không có khác biệt mấy so với acc của cậu cả."

Kiều Nhất Phàm quẹt thẻ, đăng nhập xong thì chán chường nhìn nhân vật: "Em có thể đổi một cái khác không?"

"Đừng, không kịp mất, mau lên không là quân tiếp viện của Vi Thảo sắp đến rồi."

". . ." Trong lòng thầm mắng quân tiếp viện Vi Thảo một trận, Kiều Nhất Phàm bắt đầu điều chỉnh điểm kỹ năng và các phím thao tác. Không phải cậu ghét trang bị cấp thấp của tài khoản này, chỉ là nếu cậu dùng nó đi cướp boss, đối đầu với Vi Thảo thì một trăm phần trăm, Anh Kiệt sẽ nhận ra, đến lúc đó cậu đâm đầu vô đất mất.

Bởi vì tài khoản Ngụy Sâm cho cậu lại là nữ. Gương mặt xinh xắn, dáng chuẩn, da ngăm ngăm, eo nhỏ, chân dài.

". . . Tiền bối, em kéo thù hận thành công thì có thể rời đi không?"

"Hả? Ơ kìa, nếu chú không vội thì giúp anh chỉ huy luôn đi." Ngụy Sâm thuận miệng đáp, vô tình bắt gặp đối phương im lặng, nhanh chóng hiểu ra vấn đề: "Sao, lo lắng bị cười nhạo hả? Dùng tài khoản nữ đâu phải việc gì to tát, chả lẽ chú đã quên cái clone thiên sứ thủ hộ của lão Diệp rồi hả?"

"Không. . . Vụ đó quên đi, tọa độ là gì?" Kiều Nhất Phàm nhớ tới thiên sứ thủ hộ kia, cảm giác dạ dày có chút nôn nao, liền ngay lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác.

Thấy cậu chuẩn bị tham gia cuộc chiến cướp boss, Trần Quả ở bên kia bắt đầu hỏi han: "Tiểu Kiều ăn điểm tâm không? Có đói bụng không? Muốn ăn gì để chị gọi người mang tới."

"Không sao ạ, trước khi đi ngủ em có ăn vặt. . ."

"Cậu kia đi mua hộ tiểu Kiều một hộp tiểu long bao nhân cua ở dưới phố, có gì về tôi trả tiền!" Sếp Trần đã dự liệu trước kết quả này, liền không nói lời nào, tự ý đưa ra quyết định. Lúc này, Kiều Nhất Phàm chỉ còn nước ngoan ngoãn ngồi đợi bữa sáng của mình, rồi lại ngoan ngoãn ngồi ăn.

. . . Ở trường thời gian này mà ăn, có khi bị coi là ăn trong giờ.

Điểm kỹ năng ban đầu của quỷ kiếm sĩ đã được điều chỉnh, vì vậy cậu cũng bổ sung thêm một số kỹ năng Trảm Quỷ trên đường đi. Cậu lao đến tiền tuyến, nhanh chóng tới chỗ clone của Ngụy Sâm, sau đó không chút do dự tặng cho hắn một cái Đao Trận. Cậu đưa mắt tìm kiếm bên phía đối diện Trung Thảo Đường có bạn thân mình hay không. Thời điểm như thế này, tập kích cậu ấy bất ngờ có vẻ khả thi hơn so với việc đối đầu trực diện.

Không quá khó khăn để cậu phát hiện ra ma đạo học giả Diệp Lạc Ô Đề, đang cố gắng múa chổi luồn lách, gây sát thương lên boss. Bên cạnh còn có mấy cái ID đã từng thấy, phối hợp rất chuyên nghiệp, dường như đang tỏ vẻ "Không sai, chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp của Vi Thảo." Đúng là không biết ngại.

"Tiểu Kiều đừng lo lắng. . . Lúc này không được mềm lòng biết chưa?" Dường như thấy Kiều Nhất Phàm không có động tĩnh gì, Ngụy Sâm bắt đầu thúc giục, "Chú nhìn Bánh Bao đi, cậu ta đã bắt đầu tẩn bọn họ rồi."

Bánh Bao đến đây cùng lúc với Kiều Nhất Phàm, không nhiều lời mà bắt đầu gây sát thương, chả rõ là do thuận tay hay cố tình ném viên gạch hướng về tuyển thủ chuyên nghiệp bên kia. Kiều Nhất Phàm xin thề, cậu nhìn thấy có một kiếm khách bị ném trúng văng ra ngoài, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là clone của Lưu Tiểu Biệt.

Kiều Nhất Phàm không biết làm sao để giải thích với tiền bối rằng “Tôi không có mềm lòng”, nếu cậu nói ra câu này, mọi người xung quanh sẽ thở dài, “Rồi xong, lương tâm cuối cùng của chúng ta cũng không còn nữa.” Nhưng cậu không nói thì đã có người nói hộ "Tiểu Kiều em không nên quá hiền lành, nhỡ đâu bị bắt nạt thì sao." Theo một khía cạnh nào đó, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Cậu chỉ có thể bất đắc dĩ tung ra một cái Tro Trận ở góc độ hiểm hóc.

Tại một góc độ phức tạp khác, sử dụng Ám Trận.

Phía trước hai Trận Quỷ kia, thêm một cái Băng Trận.

Sau đó, cậu chứng kiến Diệp Lạc Ô Đề nhào vào ôm cậu. . . Không đúng, là nhào vào ôm Ám Trận của cậu.

Ma đạo học giả rõ ràng đã chuyển hướng nhìn cậu. Tuy nhiên, Anh Kiệt ở đằng kia không thể nhìn thấy cậu. Dù có nhìn thấy thì Anh Kiệt chắc cũng không dám nghĩ một phụ nữ da ngăm với vòng eo thon, và đôi chân dài thẳng tắp là Kiều Nhất Phàm.

Nghĩ tới đấy, Kiều Nhất Phàm thuận tay ném thêm một cái băng trận cho cậu ấy, thiện xạ ở bên kia cho cậu một phát dù đang rất bận rộn.

Diệp Lạc Ô Đề tránh thành công Băng Trận của cậu, lát sau liền vọt tới chỗ của quỷ kiếm sĩ.

"しまった(shi ma-ta)(*)!" Kiều Nhất Phàm theo bản năng mà nói ra một câu tiếng Nhật, lúc đó cậu cũng không rõ đó là tiếng gì. Trong nháy mắt bùng nổ tốc độ tay, quăng ra một cái Tro Trận, sau đó thì chạy mất dép.

(*) damn it!: đẹt

Cậu không dám dùng Chạy Chéo Chân. . . Cứ thế vừa đi đích lời liền triệt để quay ngựa giáp: Quỷ kiếm sĩ nhiều như vậy nhưng người dùng được Chạy Chéo Chân, ngoại trừ Kiều Nhất Phàm còn có ai khác sao. Hôm sau, trên tất cả phương tiện truyền thông đều sẽ có người thảo luận chủ đề "Quỷ kiếm sĩ của tân chiến đội quán quân giả gái đi cướp boss", đối với cậu mà nói là viễn cảnh đó quá đáng sợ.

"Đừng hoảng." Bên cạnh xuất hiện một pháp sư chiến đấu, Kiều Nhất Phàm hít một ngụm khí: "Chị Nhu. . ."

"Ăn điểm tâm đi, Quả Quả đang gọi em đó." Đường Nhu đâm chiến mâu vào Diệp Lạc Ô Đề, vô cùng bình tĩnh mà nói.

". . . Ơ, vâng ạ. . ." Quỷ kiếm sĩ thuận theo tung ra Đao Trận cho cô, thêm cả Tro Trận luôn. Pháp sư chiến đấu có vẻ khá hài lòng rồi xông lên, Kiều Nhất Phàm lấy tai nghe xuống, quay đầu nhìn cửa đã thấy Trần Quả bừng bừng lửa giận, An Văn Dật bên cạnh nhận lấy chuột với gương mặt đầy cảm thông, cậu chỉ đành đứng dậy.

Đợi đến khi cậu ăn đến cái bánh bao thứ tư trong lo sợ, bỗng nhiên thông báo của điện thoại vang lên liên hồi. Khung chat QQ có tên "Anh Kiệt" ở góc phía trên xuất hiện chấm đỏ, cậu chưa mở ra xem đã thấy một đống dấu ba chấm.

Anh Kiệt: . . . Vị quỷ kiếm sĩ kia là cậu nhỉ.

Anh Kiệt: Hưng Hân rất thích dùng tài khoản nữ sao?

Anh Kiệt: Cậu thay đổi rồi. . .

Kiều Nhất Phàm trong lòng hoang mang nhìn cậu.

Một Tấc Tro: Là thẻ tiền bối Ngụy đưa cho, hiện tại thuộc quyền sử dụng của An Văn Dật

Một Tấc Tro: . . . Xảy ra chuyện gì sao?

Anh Kiệt: . . . Cậu nên cho ảnh một thẻ tài khoản quỷ kiếm sĩ

Anh Kiệt: [ủy ủy khuất khuất.jpg]

Cảm giác sự ủy khuất tràn ra cả màn hình.

Kiều Nhất Phàm vẫn không hiểu mô tê gì, liếc mắt nhìn An Văn Dật. Chứng kiến cảnh thanh kỹ năng của Quỷ Trận đã cooldown(*), vị trị liệu nào đó của Hưng Hân đã phóng ra toàn các kỹ năng gây sát thương.

(*) Thời gian đóng băng: kỹ năng ko thể dùng liên tục phải có thời gian tạm dừng chờ phục hồi lại mới có thể dùng tiếp được.

Người được gọi là trị liệu, trên sàn đấu có nhiệm vụ bảo vệ toàn đội, chính là kiểu đồng đội bị bắt nạt thì ta sẽ đánh cho cong veo thì thôi, cho nên mỗi một trị liệu đều có trong mình một trái tim DPS(*).

(*) DPS ( Dealing Damage Per Second): những nghề có sát thương cao, gây damage tranh thủ từng giây.

Một Tấc Tro: . . . Không ngờ tới việc ảnh muốn chơi. . .

Cuối cùng thì con boss vẫn bị Hưng Hân cướp đi. Ở group chat thế hệ mới, ngay lập tức có thành viên Vi Thảo lôi Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật lên dàn.

Tiếp theo, quần chúng trong group bắt đầu lên án hành vi công hội Hưng Hân phát điên đi cướp boss. Tuyển thủ họ Lư nào đó không muốn tiết lộ thân phận, bày tỏ ý kiến "Tiền bối Diệp Tu không cho đội tuyển quốc gia tập huấn bằng cách cướp boss sao?" (dĩ nhiên là quan điểm này nhanh chóng bị bác bỏ, bởi vì đáng tiếc lúc này đội quốc gia đã kết thúc tập huấn, lên máy bay tới Zurich rồi), ngoài ra còn có Cái Tài Tiệp của Hư Không cũng kịch liệt lên án ("Mọi người mau nghĩ cách ngăn chặn Hưng Hân làm càn đi"), Bá Đồ Tống Kỳ Anh nhướng mày trả lời "Tại sao chúng ta không lên group lớn đầy ma thuật hỏi thử các vị tiền bối?"

Động thái này được toàn bộ các chiến ngoại trừ Hưng Hân nhiệt liệt ủng hộ, các tiền bối gật gù: "Thế hệ mới các chú có tiền đố."

Giang - ở chiến đội đợi lệnh - Ba Đào vui vẻ gợi ý "Tại sao các cậu không mời đội viên Hưng Hân ra ngoài chơi? Hoặc là các cậu đi Hưng Hân chơi. . . trực tiếp quan sát bọn họ không phải tốt sao?" trong chốc lát đã khiến thế hệ mới đứng ngồi không yên.

Chiến đội của Diệp Tu! Đương nhiên là muốn đi rồi!

"Này này này, Hưng Hân là nơi mà mấy người nói muốn tới là tới sao?" Ngụy Sâm kịch liệt phản đối đề nghị này.

"Tiền bối như này không ổn." Hứa Bân gửi một emo ĐặngDao.gif, "Tôi luôn đảm bảo hậu bối nhà tôi chắc chắn chỉ quấy rối tuyển thủ chuyên nghiệp, để những người trong công hội cạnh tranh công bằng, chúng tôi nhất định không tham gia cướp boss."

"Quyết định vậy." Ngô Vũ Sách còn nói, "Hơn nữa, công hội Hưng Hân cũng có rất nhiều người."

Phía bên kia, Lư Hãn Văn đã quấn không tha: "Ngụy tiền bối! Tiền bối ~ Ngụy lão đại ~ em muốn đi tham quan Hưng Hân có được hay không ạ? Em trở thành một thành viên của Lam Vũ một phần là nhờ anh! Anh nhất định vẫn còn tình cảm đối với Lam Vũ!"

Theo sau, một đám đội viên Lam Vũ cùng cựu đội viên (ví dụ như Vu Phong) xếp dài một hàng nối đuôi nhau. Cũng may là tuyển quốc gia đang ở trên máy bay ngủ bù chẳng hạn, không là trong nháy mắt Hoàng Thiếu Thiên sẽ lấp đầy toàn màn hình.

"Hưng Hân làm sao mà chứa được nhiều người như vậy!" Ngụy Sâm chật vật kháng cự.

"Em có thể ở khách sạn!" Lư Hãn Văn nhanh nhảu trả lời.

"Ơ kìa. . . Hưng Hân nỡ lòng nào để một đứa trẻ ở khách sạn như vậy sao?" Lâm Kính Ngôn bất ngờ tham gia, không ngần ngại đâm một nhát.

Ngụy Sâm cạn lời, một đám thế hệ mới sung sướng, nhao nhao đòi đi.

Ngụy - chật vật - Sâm trốn khỏi Đường Nhu, chỉ để lại một câu "Tiểu Đường giao cho em nhé!" rồi chạy biến đi đâu đó.

Đường Nhu nhanh tay, lội một lượt lịch sử trò chuyện, mang đi hỏi Trần Quả. Trần Quả rất hoan nghênh tuyển thủ của các chiến đội khác đến thăm, với cả nhiều người lưu lại chiến đội mình, cho nên những người muốn đến đều là tuyển thủ thế hệ mới, tuổi tác không lớn lắm. Trùng hợp là cô định cho phép các đội viên có một kì nghỉ ngắn, đương nhiên là đồng ý rồi. Đường đại tiểu thư muốn nói lại thôi, tùy tiện chọn một số vậy.

"Đổ xúc xắc thì sao ạ?" Kiều Nhất Phàm nhỏ nhẹ nói.

Trần Quả lập tức đổ xúc xắc trong groupchat Hưng Hân.

"Ba người." Cô nói.

Đường Như báo vào group.

Groupchat thế hệ mới lại được dịp nổ tung, cuối cùng mọi người quyết định đổ xúc xắc xem ai là người đi thực thi chính nghĩa.

Kiều Nhất Phàm cảm thấy rất kỳ quái: "Vì sao ai cũng muốn đến chỗ tui vậy?"

Nhân tiện, Cao Anh Kiệt là người đầu tiên đề cập cho mọi người.

Khưu Phi, người đang bận bịu với các công việc của đội, đã ngoi lên góp vài câu "Mấy người vui là được." bằng thái độ vô cùng phởn mà sủi luôn.

Nhiều người bày tỏ: "Ơ, Gia Thế cũng ở thành phố H, chúng ta cũng có thể tới Gia Thế nha." nhưng đội trưởng của Gia Thế không thấy xuất hiện nữa, tựa như không còn bóng dáng, vung ống tay áo quăng sạch sẽ toàn bộ lời rác rưởi.

Khi họ tung xúc xắc, Kiều Nhất Phàm có hơi căng thẳng.

Có lẽ là hi vọng một chút.

. . . Muốn được gặp bạn của mình là điều hiển nhiên.

Cuối cùng, người đại diện đi đón khách cho đội ngũ Hưng Hân chính là đôi bạn cùng phòng tự do và phóng khoáng, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật. Hai người hóa trang kỹ càng đến sân bay, giả bộ là mình ổn nhưng sâu bên trong là nước mắt và biển rộng. Tóm lại là họ không thể để Bánh Bao dọa sợ người khác được, không thể để những suy nghĩ kì lạ của Mạc Phàm làm hú hồn đối phương, Đường Nhu bận rộn cả ngày theo Trần Quả, Ngụy Sâm lại kêu ổng già rồi không chịu nổi giày vò.

Lư Vân: Tiền bối Nhất Phàm em tới rồi! Có phải anh đội mũ bóng chày màu đỏ phải không! Hình như em thấy rồi!

Lư Hãn Văn đã may mắn đạt được nguyện vọng của mình, bởi không có người lớn nào quản việc cậu lặn lội từ xa đến tận Hưng Hân. Ngay khi Kiều Nhất Phàm vừa dứt lời "Đúng rồi" thì cậu ta đã đứng ngay trước mặt rồi. Sau đó, tổ hai người được thưởng thức phong cách đấu đơn nhiều bong bóng thoại của Lam Vũ, nội dung không cụ thể nhưng lại tập trung vào sự tương tàn đẫm máu khi cướp boss của tương lai Lam Vũ với Lưu Tiểu Biệt. An Văn Dật lịch sự nghe, thỉnh thoảng còn bồi thêm vài câu, còn hồn Kiều Nhất Phàm xuyên không sang thế giới khác từ đời nào rồi.

Không để đợi lâu đã có người tới, một tiếng "Bộp" vỗ lên lưng Lư Hãn Văn: "Đến sớm nhỉ." Bọn họ vốn là đồng kỳ ra mắt, vào mùa giải thứ chín là người mới có biểu hiện vô cùng xuất sắc, quan hệ cá nhân đương nhiên là không tệ.

"Đúng vậy! Lần này thua dưới tay tui. . . Nè nè nè tiền bối Nhất Phàm anh để ý tới bọn tui một chút cái. . ."

"Có lỗi, có lỗi, ấy Cái Tài Tiệp. . . Đừng bận tâm. . ." Kiều Nhất Phàm chật vật đánh lạc hướng bọn họ.

An - nhìn thấu hồng trần - Văn Dật vạch trần: "Đừng để ý tới cậu ta, đợi thêm mười phút nữa Anh Kiệt tới, cậu ta lại bình thường trở lại ấy mà."

"Aaa! Tui muốn livestream trong nhóm!" Lư Hãn Văn mở voice, "Anh Kỳ Anh, chị Đới! Tiền bối Nhất Phàm đợi tiền bối Anh Kiệt không màng đến em phải làm sao!"

Bên kia Đới Nghiên Kỳ đăng một dấu "!" sau đó bùng nổ hàng loạt tin nhắn "Quào tui vốn không tin hai người này là thật!" "Đây là đường thật sao? Cao Kiều Cao?" "Thực sự quá kích thích, các cậu rất hiểu tui nha!" "Tiểu Cái đến chưa? Đến rồi thì livestream đi!". Một câu ". . ." của Tống Kỳ Anh đành bất lực để bị nhấn chìm.

Kiều Nhất Phàm mặt đen xì: "Chờ đã, nghe, nghe tui giải thích. . . Không như mọi người nghĩ. . . Tui chỉ đang xem sắp xếp như nào thì ổn. . ."

"Anh An của chúng ta xem ra biết gì đó, có thể nói không ạ?" Cài Tài Tiệp ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Mặt anh chàng trị liệu của Hưng Hân như muốn nói tâm thật mệt: "Được, gần đây đêm nào, hai người bọn họ cũng nhắn tin qua lại, có lẽ do đã lâu không liên lạc, giống hệt con gái khi nấu cháo điện thoại. . ."

Thầy trừ tà của Hư Không còn chưa kịp nói gì thì Kiều Nhất Phàm đã cuống cuồng lên: ". . .Ảnh hưởng việc anh ngủ sao? Em xin lỗi. . ."

". . . Không có vấn đề gì, lúc mấy người các cậu nhắn tin, tui đeo bịt mắt là được."

Chuyến bay của Cao Anh Kiệt hạ cánh rất đúng giờ, lúc cậu đến nơi thì bạn thân cậu đã bị miêu tả thành một góa phụ oán hận. Đối với những lời này, Kiều Nhất Phàm học theo phong thái "haha" của Diệp Tu đáp trả, thậm chí kiên quyết phủ nhận việc mình từ nãy để hồn lên mây.

". . ." Tương lai Vi Thảo đi quanh lương tâm Hưng Hân vài vòng: "Lâu không gặp, sao tớ lại cảm thấy. . . Cậu đã trở nên chu đáo, cẩn thận hơn. . .?"

". . .Tớ cho rằng không nói tớ là bảo mẫu, cũng là nói tớ tâm bẩn."

"À là vế trước."

". . .Cậu thắng, lẽ ra hôm qua, tớ không nên tặng Trung Thảo Đường cơ hội đó."

Lư Hãn Văn ở phía sau, thì thào bàn tán: "Em cứ nghĩ phong cách nói chuyện của bọn họ sẽ thanh thuần, trong sáng hơn chứ."

Cài Tài Tiệp đẩy kính râm: "Tin anh, cuộc trò chuyện giữa những chàng trai đồng tính mười chín tuổi sẽ không còn sự đơn thuần nữa. Hãn Văn, em có từng nói chuyện đơn thuần với bạn nam không?"

"Không."

"Đúng, bọn họ cũng như vậy."

Bên cạnh, Kiều Nhất Phàm với Cao Anh Kiệt đã bắt đầu thì thà thì thầm, xem ra tranh luận vô cùng sôi nổi "Chơi chiến thuật so với tay đấm không nam tính bằng có phải không" cảm giác y như con gái tám chuyện, làm người khác hồ nghi "ooc rồi!".

(*) ooc = out of character: thiết lập nhân vật có vẻ sai sai so với ban đầu

"Hai người kia u mê mà không nhận ra." An Văn Dật trong lòng vô vọng nhìn họ trò chuyện mà vô tình buột miệng cảm thán.

"Thế nhưng em thấy chơi chiến thuật cũng rất ngầu nha! Đội trưởng bọn em khi ra lệnh hơi bị đẹp trai luôn!"

. . . Từ lúc nào Lư Hãn Văn đã gia nhập với bọn họ? Đơn thuần vừa nãy pay đâu rồi?

Cái Tài Tiệp nhún vai: "Vậy các anh định chiêu đãi chúng tôi như thế nào?"

An Văn Dật khó xử: "Thực ra, đến cả tôi còn chưa đi hết thành phố H. . ."

"Anh cũng biết, chúng em không phải đến chơi." Tương lai của Hư Không quang minh chính đại nói: "Chúng em tới đây để thực thi chính nghĩa."

". . . Khai mau, cậu với Bá Đồ có âm mưu gì? Đậm chất Bá Đồ quá rồi đó."

"Anh Cái bị trẻ trâu ý mà!" Lư Hãn Văn đi phía trước, quay đầu lại bảo, "Hơn nữa, ảnh vốn trạch, bay đến nơi này là cực hạn của ảnh rồi!"

Cái Tài Tiệp đánh trống lảng, giả bộ ngắm cảnh.

Trên đường về, trong xe taxi, ngoại trừ An Văn Dật ngồi ghế trước, thì mấy người khác chen chúc nhau ở sau. Đới Nghiên Kỳ ở trong group hỏi "Anh Kiệt làm thế nào mà lúc đó cậu lại nghĩ ra là đổ xúc xắc vậy? Cậu chắc là mình sẽ được đi sao?"

Mấy người khác nhanh chóng hướng về phía nhân vật chính của câu hỏi.

Cao Anh Kiệt theo bản năng mà gãi gãi mặt, lúng túng giải thích: "Là. . . anh Tiểu Biệt bảo tớ, cho dù tớ không đổ ra thì. . . vẫn có thể đến đây. . . có phải không?"

Sợ nhất là khi bầu không khí bỗng dưng chìm trong im lặng.

An Văn Dật vô thức thở ra một tiếng "Haizz", tương lai của Vi Thảo xem ra đã bị đội viên nhà mình dạy hư rồi.

"Lại nói tiền bối Anh Kiệt, anh vốn sớm có một vé đi rồi! Nếu anh nói sớm, anh Kỳ Anh có thể được đi cùng chúng ta rồi!" Lư Hãn Văn bất bình lên tiếng.

Kiều Nhất Phàm nhanh chóng cắt ngang: "Chờ chút. . . Không phải, bọn anh lúc đó không đề cập tới việc này đúng chứ? Để đảm bảo công bằng, anh chưa từng bảo Anh Kiệt chắc chắn sẽ được đi phải không?"

Cái Tài Tiệp thở dài thườn thượt: "Tất cả những việc này đều do sự lựa chọn của cánh cửa vận mệnh. Định mệnh của cậu được sắp đặt để tới nơi này."

". . . Bệnh trẻ trâu nên sớm được chữa trị, cũng đã hai mươi rồi."

Hưng Hân vô cùng hoan nghênh tương lai của ba chiến đội lặn lội đường xa tới (nếu như họ không nghe thấy Ngụy Sâm đang bắt La Tập tính xem Hưng Hân có thể nhận được bao nhiêu vật liệu làm tiền chuộc khi bắt cóc bọn họ), Cao Anh Kiệt không cần phải nhắc đến nữa, trước đây có ấn tượng khá tốt về cậu, đã thế còn là bạn thân của Kiều Nhất Phàm; Lư Hãn Văn vốn nhỏ tuổi, đâm ra khiến các nữ tuyển thủ khi gặp chỉ muốn trêu chọc và chiều chuộng thôi, đến cả Trần Quả hận không thể ra véo má cậu một cái; Cái Tài Tiệp pk với Diệp Tu trước đó vẫn in sâu trong ký ức của Hưng Hân, phải công nhận thực lực của cậu ta, nhận ra cậu, một số người vẫn còn lương tâm cảm thấy có lỗi với cậu bởi Diệp Tu đã GG khi đó.

Ba vị khách quả thực được mọi người đối đãi y như khách quý, nhưng bọn họ không quên mục đích chính là gì.

"Đêm mọi người có dự định gì không?" Cao Anh Kiệt lơ đãng hỏi họ.

". . . Nếu các em muốn xem lễ khai mạc của giải thế giới, thì chị nghĩ mấy đứa nên ngủ sớm, có gì chị sẽ gọi." Trần Quả chân thành nói.

Lễ khai mạc của giải đấu quốc tế chính thức bắt đầu vào lúc tám giờ tối theo giờ Thụy Sĩ, tức là ba giờ sáng theo giờ Bắc Kinh. Thực ra đối với người chơi thể thao điện tử mà nói, thỉnh thoảng thức đêm không phải vấn đề gì quá to tát, nhưng hiện tại lại có Lư Hãn Văn, cậu chàng đương nhiên bị ép đi ngủ chứ sao. Còn Cái Tài Tiệp và Cao Anh Kiệt háo hức, không muốn ngủ, được Kiều Nhất Phàm tận tình khuyên bảo "Không nên cãi lời chị chủ về vấn đề này", hai người đồng ý, rồi chọn phòng Phương Duệ để nghỉ ngơi. Tuy như thế này thì không giám sát các tuyển thủ chuyên nghiệp của Hưng Hân được, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc "Mau đi ngủ, tý chị đi kiểm tra phòng của mấy đứa" của chị chủ, hai người họ quyết định tạm thời tin tưởng Trần Quả.

Trần Quả đúng là không phụ sự tin tưởng của bọn họ, chỉ là lúc gõ cửa phòng An Văn Dật phát hiện có tiếng nói chuyện, liền mở cửa ra mắng: "Nghe lời tôi đi ngủ, mà giờ này còn nói chuyện gì hả?"

Giọng nói khàn khàn của An Văn Dật nặng nề vang lên: "Chúng tôi đang bàn về vấn đề tình cảm của tiểu Kiều."

Chị chủ Hưng Hân lập tức đóng cửa lại, nhanh chóng ngồi lên ghế trong phòng thì tối đen: "Cái gì cơ? Tiểu Kiều yêu rồi sao? Mang về ra mắt đi chứ?"

"Không. . . Không phải. . ." Giọng điệu bất lực của Kiều Nhất Phàm, "Em không chắc chắn lắm. . . Chị chủ, không cần phải nghe đâu ạ. . ."

Trần Quả cố ý hạ thấp giọng, "Sao vậy? Không dám tỏ tình? Hay là không rõ đó có phải là yêu hay không? Có thể cùng chị nói chuyện mà?"

". . ." Tiểu trận quỷ của Hưng Hân im lặng, bỗng chốc không gian trở nên yên tĩnh.

Trị liệu của Hưng Hân nhìn không nổi nữa, "Chị chủ, chị có cảm giác Vi Thảo Cao Anh Kiệt có ý với Nhất Phàm không?"

Trần Quả kinh ngạc.

"Tiểu An, cậu để ý sao, chưa gì đã nhìn thấu rồi?"

Kiều Nhất Phàm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình trì trệ. Chuyện gì vậy chứ? Ai cũng nghĩ là bạn thân tôi thích tôi, sau đó tôi lại nghĩ có phải tôi cũng thích bạn thân hay không, bạn thân có thật sự thích tôi không.

". . . Vì sao mọi người đều nghĩ như vậy ạ?"

Trong bóng tối, sếp Trần làm bộ như đang ở một buổi diễn thuyết: “Nhất Phàm, bạn bè có quan hệ tốt là điều hết sức bình thường, nhưng quan hệ của hai đứa tốt đến mức bất thường. . . Một số thành viên của Vi Thảo đã nói chuyện với Diệp Tu, bảo rằng họ đã từng đóng giả làm người hâm mộ để xem trận đấu của tụi mình, để xem màn trình diễn của em. Tất nhiên, bọn tôi không rõ ba người đó là ai, nhưng chắc chắn có một người, là tiểu Cao. . . "

"Nói chung. . . Nói chung chúng em trước đấy. . . Quan hệ khá tốt. . . Ơ?" Kiều Nhất Phàm phản kháng yếu ớt: "Em cũng xem cậu ấy thi đấu chỉ là không đến tận nhà thi đấu thôi. . ."

"Vì vậy anh mới nói em thích cậu ấy." An Văn Dật hận không thể rèn sắt thành thép(*).

(*) cv Hận thiết bất thành cương là thành ngữ, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó

Một lần nữa, lại rơi vào trầm mặc.

Do đèn vẫn tắt, Trần Quả không thể vỗ vai Kiều Nhất Phàm được, chỉ đành vỗ vỗ lưng ghế dựa: "Mấy ngày này, nhớ nắm lấy cơ hội, tiểu Kiều. Em có thể làm gì đó để giữ tiểu Cao ở lại Hưng Hân. . . Không phải chuyển nhượng, mà là thỉnh thoảng đến đây tập luyện một chuyến nghe có vẻ không tệ đó?"

Nói xong cô liền rời ra ngoài, trong phòng tối om còn mỗi hai mặt nhìn nhau của đôi bạn cùng phòng.

An Văn Dật miễn cưỡng nằm xuống: "Bỏ đi, tự cậu suy nghĩ đi. . . Tôi cảm giác lúc nhìn đối phương, hai cậu như phát ra tia lửa điện vậy."

Kiều Nhất Phàm cạn lời. Không đến mức đó chứ, cái kiểu tình yêu cuồng nhiệt giữa hai người với nhau.

Cuộc trò chuyện đêm khuya này dẫn thẳng đến kết quả, cậu trong cơn mơ màng nhìn thấy Cao Anh Kiệt lúc còn ở trại huấn luyện, cười ngại ngùng, rụt rè nhìn cậu vài cái, cuối cùng nói: "Ừm. . . cậu ở một mình sao?"

Cậu không đáp lại, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cậu thấy một Cao Anh Kiệt ở trong phòng huấn luyện Vi Thảo, đang mải thao tác, không thèm để ý tới cậu: "Nhất Phàm, cậu gắng gượng một chút. . . Tớ lập tức tới ngay. . ."

Cậu bình tĩnh lại, nhìn thấy thích khách Tro Nguyệt vừa lạ lại vừa quen. Cậu định thử thao tác xem sao, nhưng thích khách chưa chuyển động, không gian lại thay đổi. Cậu kéo theo vali hành lý vốn từng thuộc về cậu, đứng trước cửa ký túc xá, Cao Anh Kiệt bi thương nhìn cậu, nhắc nhở vài câu có còn quên mang theo đồ gì không, sau đó nhỏ nhẹ hỏi cậu: "Sắp tới cậu có dự định gì?"

Cậu nghe bản thân mình giả vờ điềm tĩnh, nở một nụ cười vô vị nói: "Chắc là tìm đến một tiệm net nào đó đợi."

Lúc đó, cậu không có dũng khí để đối mặt vẻ mặt của Cao Anh Kiệt, chỉ có thể len lén nhìn bạn thân mình dày vò môi dưới của cậu ấy: "Vậy à. . . Tớ tiễn cậu. "

Một tiếng "Được" vừa mới thoát khỏi miệng, xung quanh biến đổi thêm lần nữa, cậu đang đi ra khỏi phòng thi đấu, trên khán đài vang lên những tiếng hoan hô, reo hò, cậu vô thức liếc mắt sang bên kia, thấy Chu Diệp Bách đi ra. Không phải là Cao Anh Kiệt. Cậu nhìn xuống khán đài, chỉ trong chốc lát đã bắt gặp được đôi mắt thân thuộc kia, nhưng sao ánh mắt đó lại phức tạp như vậy.

Cậu không hiểu.

Thế nhưng cậu biết rõ khung cảnh đang đợi cậu.

Cậu thấy chữ "Vinh Quang", Một Tấc Tro cùng với đồng đội của cậu vẫn còn hiên ngang đứng ở trên đấu trường, Mộc Ân đã ngã xuống.

Cao Anh Kiệt mất khống chế mà khóc nức nở. Cậu lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa cho bạn thân, lại nghe đối phương nói: "Lần sau, tớ nhất định sẽ thắng", cậu nhàn nhạt trả lời "Được".

Khoảnh khắc đó cậu muốn ôm lấy người đó. An ủi người đó.

Cậu tưởng đến đây là kết thúc nhưng mọi thứ đổi thay thêm lần nữa. Và lần này, chỉ có một mình Cao Anh Kiệt ngồi trên máy bay. Cậu nhìn màn hình điện thoại của mình, bối cảnh cuộc trò chuyện trên QQ là bọn họ sẽ chụp ảnh chung khi tới trại huấn luyện Vi Thảo. Trên phi cơ vang lên tiếng thông báo chuẩn bị cất cánh, Cao Anh Kiệt nhìn khung chat, rồi tắt máy.


Cao Anh Kiệt ngồi bên cửa sổ, nhìn cậu ấy viết vẽ cái gì đó lên kính, là tên cậu.
 
Last edited:

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Bỗng dưng, chuông báo thức chói tai vang lên. Điều cuối cùng cậu thấy chính là chữ viết mờ nhạt của Cao Anh Kiệt cùng với nụ cười u buồn.

Kiều Nhất Phàm lăn lộn trên giường.

Giấc mơ quá chân thực, thực đến nỗi khiến cậu tin mất.

Mọi người muốn xem lễ khai mạc giải thế giới, chủ yếu do dẫn đội và đội trưởng đội Trung Quốc sẽ đại diện lên sân khấu phát biểu, đã thế nói còn bằng Tiếng Anh. Mùa năm với mùa sáu bắt đầu cá cược xem Tiếng Anh của Diệp Tu với Dụ Văn Châu ai tốt hơn. Cục diện trước mắt 3:1 nghiêng về phía Dụ Văn Châu.

Còn tại Hưng Hân, ai cũng ngáp ngán ngáp dài, đến phòng huấn luyện dùng máy chiếu để xem, xem chừng là mọi người cũng không nghỉ ngơi cho tốt. Bọn họ muốn ra tiệm net xem, nhưng có lẽ sẽ bị người hâm mộ vây quanh. Trần Quả mang rất nhiều ghế vào phòng huấn luyện, dường như phải chen chúc rồi.

Kiều Nhất Phàm ngồi xuống, cậu bị kẹp giữa Cao Anh Kiệt và Cái Tài Tiệp. Cao Anh Kiệt chớp mắt liên tục: "Giám sát mọi người xem lễ khai mạc nha." Cái Tài Tiệp gật đầu, tiếp lời: "Kết giới giám sát cần hai người mới có hiệu nghiệm."

". . . Từ chối hiểu phong cách Hư Không của mấy người." Người bị phong ấn nhún vai. Thực tế là bây giờ cậu nhìn Cao Anh Kiệt lại xấu hổ, không muốn bị phát hiện, may nhờ Cái Tài Tiệp khởi xướng một đề tài. . . khá kỳ quái, nhưng phải nói tương lai của Hư Không thở câu nào, đắt giá câu đấy, khiến ai nghe cũng "buồn nôn", ngại ngùng cứ thế biến mất.

"Công nhận, Hư Không mấy cậu khó hiểu thiệt." Một bộ phận khác của kết giới gật gù.

Thầy trừ tà "Chậc" một tiếng: "Móa sao tui lại cảm giác mấy người các ông đang hội đồng tui."

An Văn Dật ra hiệu qua ánh mắt cho Trần Quả "Chị nhìn đi, chị nhìn đi", bà chủ hiểu ý, nhanh chóng ho nhẹ: "Hai đứa. . . trúc mã kia? Không đúng, là bạn thân, không cần liên thủ bắt nạt người khác nhé."

"Cực khổ rồi anh Tài Tiệp. . ." Lư Hãn Văn ngoan ngoãn ngồi trên ghế phía sau lưng cậu.

Kiều Nhất Phàm toát mồ hôi hột. Trời đất, hóa ra ba người này bao vây mình hở? Mấy người có phải đã hiểu lầm cái gì không, thế lực đen tối phía sau tiếp tay cho Hưng Hân đâu phải có mỗi mình cậu. . . Còn có Bánh Báo ở chỗ kia, Mạc Phàm chỗ kìa, Đường Nhu bên này. . . Chị Nhu em sai rồi, chị chỉ coi đó là rèn luyện thôi, em biết.

Trên màn ảnh, lễ khai mạc chính thức bắt đầu, mọi người ngừng ồn ào, trở nên nghiêm túc, cẩn trọng, thầm cầu chúc đội tuyển Trung Quốc sẽ đánh thật tốt. Những người đại diện cho các đội tuyển đã bước lên sân khấu, ngay sau đó màn chiếu ở nhà thi đấu giới thiệu thẻ tài khoản của từng người. Đội Trung Quốc xem ra tinh thần có vẻ khá tốt, nếu lờ đi ánh mắt trước sau như một của Diệp Tu.

Trong lòng Kiều Nhất Phàm biến động, cái giấc mộng chân thực kia lại từ đâu trồi ra, thôi thúc cậu ngắm nhìn Cao Anh Kiệt kỹ một tý, nhưng sợ bản thân mình tưởng tượng linh tinh mà phá đổ tất cả. Tình cảm của cậu đối với Cao Anh Kiệt sâu sắc ra sao, cậu không tài nào tìm được giá trị nào thỏa mãn điều kiện cho câu hỏi này.

"Ớ, Diệp Thần phát biểu kìa. . ." Cái Tài Tiếp đột nhiên lên tiếng, khiến Kiều Nhất Phàm hoàn hồn, không biết là do vô tình hay cố ý.

"Lời phát biểu rất sâu sắc. . ." Cao Anh Kiệt nắm bắt trọng điểm hơi sai sai, nhưng ngay sau đó Ngụy Sâm đã cười và nói, "Cậu ta sẽ chẳng bao giờ nói mấy lời thế này đâu!"

Vẻ mặt của Diệp Tu xem ra cũng không thoải mái gì. Bài phát biểu của anh không tệ như các tuyển thủ chuyên nghiệp tưởng tượng. Tất nhiên, chỉ dừng ở mức được thôi, không phải quá tốt hay xuất sắc. Rất khó để anh sử dụng Tiếng Anh thành thạo nếu không được học và đào tạo một cách bài bản.

Bài phát biểu của đội trưởng ĐTQG Dụ Văn Châu rất hay, có chiều sâu và nhiều sắc thái, dù phát âm của anh không được chuẩn cho lắm. Chắc do anh có thói quen nói tiếng địa phương, thành phố G. Nhưng chỉ những điều đơn giản thế thôi, cũng khiến Kiều Nhất Phàm nể phục hai đàn anh với tốc độ học ngoại ngữ như bay. Cuối cùng làm cho nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia cá cược đều không thành, ai nấy đều thất vọng,

Dĩ nhiên, đa số mọi người đều không biết Tiếng Anh nên chả có hứng thú với bài phát biểu. Nhìn phụ đề thôi cũng đủ khiến một nhóm người không có bằng cấp 3 buồn ngủ. Cậu che miệng lại mà ngáp ngắn ngáp dài. Bà chủ Trần, người quan tâm đến tất cả các tuyển thủ, nhanh chóng bảo cậu ngủ một giấc, Cao Anh Kiệt vẫn ngồi trên ghế và xem chương trình.

Lư Hãn Văn có vẻ đã nghỉ ngơi tốt nên đang bình luận rất nhiệt tình. Khi đội trưởng của cậu bước ra, cậu đã cổ vũ bằng những tràng vỗ tay nồng nhiệt, thành công vực dậy đám người uể oải, mệt mỏi. Kiều Nhất Phàm bỗng dưng cảm thấy may mắn vì đứa em này đã tới, nếu là Tống Kỳ Anh có khi bây giờ không khí im phăng phắc, kèm theo tiếng của chị chủ đang khó xử: "Ờm. . . chị rất mong chờ giải đấu bắt đầu hahaha. . ."

Tất cả mọi thứ đã qua nhưng vẫn còn thứ khiến mọi người lo lắng không thôi.

Rút thăm.

Vòng bảng được chia thành bốn bảng, được quyết định qua hình thức bốc thăm tại lễ khai mạc. Diệp Tu thay mặt đội Trung Quốc lên bốc thăm. Các chữ cái được viết trên các thẻ là A, B, C, D. Có tất cả 16 tấm nằm ở trong một cái hộp. Phương pháp này vô cùng đơn giản, nhưng đảm bảo tính công bằng.

“Cậu nghĩ sẽ vô bảng nào?” Cao Anh Kiệt thì thầm.

Kiều Nhất Phàm im lặng nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt trong veo của đối phương, phản chiếu toàn bộ hình ảnh của cậu.

". . . Tớ không rõ. . ." cậu trả lời trong vô thức.

“Vào C thì tốt.” Đường Nhu cười nhẹ nói, “Trung Quốc (CHINA) có chữ C.”

"Tui muốn A cơ! Bọn họ chấm điểm toàn cho điểm ABCD! Tại sao họ không có điểm S? Lão Đại giành được điểm S dễ như trở bàn tay. . ." Bánh Bao tự nhiên trồi lên, giọng nói của anh vang vọng khắp phòng sau thời gian vắng bóng.

Ngụy Sâm hít một hơi, nhàn nhạt nói: "A không đủ, D cơ."

(lão Ngụy vô sỉ -_- , A-D là cup ngực :>)

Không khí lần nữa lại rơi vào trầm tư. * 3.

Lư Hãn Văn ngó nghiêng xung quanh: "Tại sao A lại không đủ ạ?"

“Sau này nhóc sẽ hiểu.” Ngụy Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt “nhóc vẫn còn là trẻ con”.

Không ngoài dự đoán, bị Trần Quả đánh cho một cái: "Đừng dạy hư cậu bé! Tôi sẽ không giải quyết nếu Lam Vũ tìm đến đây hỏi tội đâu!"

Xung quanh, vài thanh niên đã get được trọng điểm đồi trụy mà sắc mặt biến đổi như con tắc kè hoa, Bánh Bao cứ như vị thành niên cuối cùng đang mơ màng, Đường Nhu lườm cháy mắt người khởi xướng.

Ngũ Thần, người vừa chạy từ công hội tới, ho nhẹ, xấu hổ hỏi: "Đã bốc thăm chưa?"

Một nhóm người gật cái rụp, họ vừa chứng kiến đội Thụy Sĩ, đội cuối cùng lên bốc thăm.

Tiếp theo, nhân viên lên đối chiếu, kiểm tra chủ nhân của các tấm thẻ vừa mới bốc xong và đảm bảo rằng thứ tự bốc thăm không bị tráo đổi. Ngay sau đó, kết quả phân nhóm đã xuất hiện trên màn ảnh nhà thi đấu. Cũng may đội Hàn Quốc được công nhận rất mạnh được phân khác bảng với bọn họ, khi thi đấu đối với việc thích nghi và giữ vững phong độ đây là điều tốt.

"Đã kết thúc rồi, có ai muốn chợp mắt một lúc không?” Trần Quả không quên chú ý tới tình trạng thể lực của nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp. Bởi quá trình trưởng thành của phần lớn những tuyển thủ này, cô đều đã dõi theo, cảm giác như nuôi lớn một đám con nhỏ. Mà ba đứa kia là tương lai của chiến đội nhà người ta, còn đến chỗ mình ở, cứ thế quay về với một cơ thể không khỏe mạnh, nghe không ổn cho lắm.

Mạc Phàm rời đi không một tiếng động, Ngụy Sâm cũng định sủi, nhưng bị Lư Hãn Văn bắt được, kéo đi: "Tiền bối định đi cướp boss đúng không! Không cho đi!"

"Nhóc con, chú tới đây để giám sát tuyển thủ chuyên nghiệp! Hiện tại ông đây là thành viên của công hội!" Ngụy Sâm gấp gáp nhảy ra, cậu ta bám mình lần này, đâu có nghĩa là lần sau không cướp boss được.

Ai ngờ, Cái Tài Tiệp tay nhanh, lấy điện thoại ra gõ: "Giám sát Hưng Hân có phải là bao gồm giám sát cả các tuyển thủ đã giải nghệ đúng không?" Sau đó bình tĩnh giơ màn hình đang nhảy ra các câu trả lời "Đương nhiên rồi!" "Để ý tiền bối Ngụy! Trước kia, anh ta cướp không ít boss đâu." "Cậu trả lời chắc chắn không phải là không rồi!" cho Ngụy Sâm nhìn.

“Vậy giờ làm gì?” Lễ khai mạc diễn ra không quá lâu, lúc này còn chưa tới năm giờ, cũng không có cái gì để giải trí. ”Hay ra ngoài chơi, tiểu Đường đưa mấy đứa đi. "

"Không được đi." Cao Anh Kiệt đáp lại với nụ cười nhẹ, "Thân thể của Cái Tài Tiệp không quen tiếp xúc với nhiều người, giống kiểu sợ giao tiếp, vẫn nên ở nhà đi."

"Các cậu thực sự không ngại vất vả đến giám sát chúng tôi nhỉ. . ." Kiều Nhất Phàm kinh ngạc nhìn Cái Tài Tiệp đang gật gù, đối phương không nói gì cả, khiến cậu đành chấp nhận.

Cuối cùng thì vẫn vào Đấu Trường Vinh Quang chơi, Đường Nhu không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thách đấu nào, đã thế bên kia Lư Hãn Văn lại là một kẻ hiếu chiến, cũng khá hòa đồng nên đã đi PK. Trần Quả ở bên cạnh theo dõi. Cảm giác như được chứng kiến các vị đại thần thi đấu vậy, cô còn chạy sang bên kia xem, Cái Tài Tiệp, Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt đối đầu Bánh Bao, Ngụy Sâm và An Văn Dật.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp đang tận hưởng, ngay cả Đường Nhu cũng chăm chú nhìn vào màn hình, có lẽ cô ấy có khi không nhận ra Trần Quả đã rời đi lúc nào không hay.

Sáu người ở hai nhóm chọn ngẫu nhiên một tấm bản đồ, thông thoáng, không có bất kỳ vật cản nào cả, Ngụy Sâm thầm chửi trong lòng, hôm nay xui tận mạng. Bản đồ này đối với thuật sĩ chả khác nào thành mục tiêu di động cho các nghề đánh xa tập kích.

Công bằng mà nói, cả Cái Tài Tiệp và Cao Anh Kiệt đều là tuyển thủ nòng cốt trong đội, thực lực cá nhân đã được chứng minh qua nhiều tình huống họ đã thành công đánh bay An Văn Dạt với Bánh Bao, thế nên việc có thêm một trị liệu cũng không giúp Hưng Hân chiếm được thêm lợi thế gì cả.

Khi Bánh Bao xâm lấn một lần nữa rơi vào Ám Trận, Ngụy Sâm chứng kiến Mộc Ân chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế lao vào Tay Nhỏ Lạnh Giá, trông cậu ta chơi không biết chán là gì.

Đám nhóc này đang chơi cái quần què gì vậy?

Tiểu Kiều, cậu có còn là đội viên của Hưng Hân nữa không vậy? Tại sao cậu không thèm thả nước cho chúng tôi chứ? Một chút cũng không.

Điều anh không ngờ tới, đến cả bộ ba thế hệ mới cũng không biết bản thân từ lúc nào đã chìm trong sự phối hợp nhuần nhuyễn này. Theo lý thuyết thì ma đạo học giả, thầy trừ tà với quỷ kiếm sĩ không phải là tổ hợp kỹ năng lý tưởng nhưng lại có độ tương thích cao. Mấy năm sau, đứng bên cạnh bọn họ còn có sự hiện diện của một bậc thầy pháo súng, một vị kiếm khách, một nhà quyền pháp, một pháp sư chiến đấu, một pháp sư nguyên tố cùng với một mục sư, đội hình này đã tạo nên sơ đồ chiến thuật hoàn chỉnh hơn trước khá nhiều.

“Phối hợp xuất sắc." An Văn Dật bình luận sau khi Tay Nhỏ Lạnh Giá bị vô tình đập chết.

Cao Anh Kiệt cười nhẹ: "Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta kề vai chiến đấu. Cảm giác rất đã."

“Ừ. . . Hiếm khi.” Kiều Nhất Phàm sững sờ trả lời. .

Bạn thân của cậu, lúc nào cũng để ý đến cậu.

“Cậu ấy có vẻ thật sự. . . Nhưng với tính cách của Cao Anh Kiệt, thậm chí cả tôi, người không quá thân quen cũng nhận thấy cậu ấy không phải dạng chủ động.”, câu này An Văn Dật nói qua trong cuộc trò chuyện nhỏ đêm trước. "Cậu ấy mang cho tôi cảm giác rằng. . . cậu ấy biết rõ mọi chuyện, nhưng lại bằng lòng che giấu đi.

Sẵn sàng chôn vùi tín ngưỡng. . . Căn bản Cao Anh Kiệt chưa bao giờ đòi hỏi được hồi đáp?

Nếu điều này là sự thật, cậu không dám tưởng tượng. . .

Kiều Nhất Phàm khẽ cau mày, lắc lắc đầu, cố gắng xóa đi những suy nghĩ vụn vặt, mọi hành động được cậu thực hiện với biên độ nhỏ, nhưng chả có cái gì lọt qua ánh mắt của Cao Anh Kiệt cả

Chắc là. . . Kiểu quan tâm đến bạn thân. . . thôi nhỉ. . .

“Nhất Phàm, cậu không thể nghĩ theo hướng như thế được.” An Văn Dật đau lòng thay cho bạn cùng phòng của mình đang tự thôi miên bản thân, rằng đây chỉ là “tình bạn đơn thuần”: “Vậy thử tưởng tượng đi, cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu Cao Anh Kiệt có bạn gái? "

“Ừm… Chúc phúc cho cậu ấy?” Đây quả thực là một phương pháp vô cùng tốt, nhưng đáng tiếc, trị liệu của Hưng Hân đã nắm đúng trọng điểm rồi tấn công: "Tôi không hỏi phản ứng mà là suy nghĩ của cậu."

Cao Anh Kiệt. . . Cao Anh Kiệt có bạn gái. . .

Cô gái đó chắc hẳn mỗi ngày đều rất hạnh phúc phải không? Có lẽ đó là một cô gái nhà bên e thẹn kéo tay áo của Cao Anh Kiệt, hai người họ rụt rè chào hỏi cậu; hay là một đại tiểu thư đầy kiêu ngạo, hưởng thụ sự bao dung và chăm sóc tỉ mỉ của cậu bạn mình, hoặc có thể là một chị gái ôn nhu. . .

Bỗng dưng. . . không thể hiểu nổi. . . không hiểu tại sao. . . trong lòng cậu lại dậy sóng?

Cao Anh Kiệt ở bên cạnh người khác, cảm giác thật kỳ lạ. Chứng kiến Cao Anh Kiệt bảo vệ một người xa lạ, đem sự bao dung của cậu cho người khác. . .

Cậu điên rồi, cậu không nên cảm thấy như vậy.

Cao Anh Kiệt đáng lẽ không có bổn phận phải tiếp nhận việc phải giúp đỡ và lo lắng cho người khác. Tại sao các tuyển thủ át chủ bài của Vi Thảo đều phải lao tâm khổ trí, đều phải hi sinh vì người khác nhiều như vậy. Dù cho Vinh Quang của Cao Anh Kiệt được tỏa sáng, phát huy toàn bộ thực lực nhờ sự phối hợp của tất cả mọi người. . . ít nhất là cậu nghĩ như vậy. . . ít nhất trước khi tiếp nhận lấy Vi Thảo, cậu ấy sẽ vì Vi Thảo chứ không phải ai khác mà làm nhiều như vậy,

Có thể cậu đã quá ngây thơ. . . nhưng. . .

“Cậu thấy khó chịu đúng chứ?” An Văn Dật nhìn vẻ mặt biến đổi của bạn cùng phòng, nhún vai.

Kiều Nhất Phàm nhướng mày: Điều đó có nghĩa là tôi thích cậu ấy?

Đau lòng thể hiện việc bạn đã thích người đó rồi, vậy Vương Kiệt Hi. . . dừng tại đây thôi, quá đáng sợ rồi. . .

"Bạn nghĩ nhiều rồi, không có ai thấy thương Cao Anh Kiệt đâu. Cậu thấy cậu ta đánh người trên sân dữ dội như thế nào rồi đó." Trị liệu của Hưng Hân tức giận, uống thêm một hợp, "Cậu tự coi lại mình đi. Cái vẻ mặt bừng sáng, yêu đời lại chả rõ quá."

Kiều Nhất Phàm cạn lời.

“Cậu biết cảm giác thích một ai đó không? Đã từng cảm nắng ai chưa?" Đột nhiên, An Văn Dật dùng giọng điệu thương cảm hỏi cậu.

"Làm sao mà không có được. . . Dĩ nhiên là đã từng trải qua. . ."

"Vậy cậu thử so sánh đi."

Cũng như bao chàng trai khác, Kiều Nhất Phàm từng có một đàn chị mình yêu mến, từng yêu thầm bạn cùng lớp. Thế nhưng với tính cách của cậu, trước nay cũng chỉ âm thầm quan sát từng ngày, sau đó cảm tình cũng theo đó mà biến mất. Cậu chỉ bày tỏ cảm xúc thật của mình bằng việc nhìn cô, bằng việc để ý loại bút nào, kiểu dáng nào cô yêu thích, lặng lẽ nhớ hình dáng kẹp tóc của cô. . .

Sẽ không biết lý do tại sao mình lại nhớ kỹ những thói quen nhỏ nhặt trong sinh hoạt của người đó, có khi bản thân đối phương còn không biết.

Cao Anh Kiệt. . .

Cậu bỗng dưng nhận ra cậu biết rất nhiều.

Cậu biết Cao Anh Kiệt thích tháo nắp bút ra và đặt nó sang một bên khi viết. Cậu biết người đó thích uống trà sữa, ghét dừa vì nó chua. Cậu biết nhãn hiệu kém đánh răng bạc hà cậu bạn chuộng. Cậu biết chàng trai đó khi đội mũ bóng chày kiểu gì tóc cũng rối xù lên. . .

Những điều trên Cao Anh Kiệt chưa từng nói với cậu, nhưng cậu lại nhớ tất cả.

"Anh Văn Dật," Kiều Nhất Phàm nằm nhoài lên gối, liếc sang giường bên kia, nghe thấy lời đáp"Hả?" mới hỏi "Anh nghĩ em nên tỏ tình như thế nào ạ?"

Kiều Nhất Phàm từ một tuyển thủ vô hình ở Vi Thảo trở thành nòng cốt của Hưng Hân, khiến cậu thay đổi không còn sợ hãi nữa mà dùng hành động thay cho câu trả lời.

Cậu dứt khoát đưa Cao Anh Kiệt ra ngoài đi mua đồ, suốt dọc đường cậu không bình tĩnh nổi, có hơi lảng tránh.

Tất nhiên, Kiều Nhất Phàm không có thứ gì muốn mua cả, chỉ đi mua hộ ít kem và đồ uống lạnh về cho mọi người thôi. Còn Cao Anh Kiệt thì tỉ mỉ kiểm tra lại những đồ cần mua trên tờ giấy đầy chữ, Kiều Nhất Phàm đem đồ uống lạnh vào trong một thùng giấy các-tông đi phía sau cậu. Chị chủ với chủ tiệm có quen biết, thường cuối tháng tính tiền một thể, đã quen nhìn thấy tuyển thủ chuyên nghiệp nên không bất ngờ gì cả.

Trên đường về, Kiều Nhất Phàm xách túi hộ với lý do “cậu là khách”, Cao Anh Kiệt mới miễn cưỡng đồng ý.

Được rồi, tự tin lên, bắt đầu đếm ngược.

Năm bốn ba hai một.

"Anh Kiệt," Cậu lấy hết can đảm, "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

“Ơ?” Cao Anh Kiệt đang uống một chai đá bào, “Có chuyện gì vậy?”

"Hai ngày trước, tớ nhận ra," cậu nghiêng đầu, tìm từ ngữ phù hợp để nói, " Tớ thích cậu-nếu cậu cũng có chung suy nghĩ với tớ, cậu có muốn thử cùng tớ không?"

Cao Anh Kiệt ngạc nhiên, dừng lại, bóng cậu trùng lên bóng cây bên đường.

Sau đó, Kiều Nhất Phàm nhìn thấy đôi mắt của người đó sáng lên, phản chiếu trên đó chính là hình ảnh cậu .

Cậu thấy Cao Anh Kiệt khẽ gật đầu.

"Được rồi. . . kem sắp tan rồi, mau về thôi. . ."

Kiều Nhất Phàm mỉm cười: "Ừ."

"Chúng ta có nên báo cho họ biết không?"

". . . không cần thiết?"

"Được. . ."

-FIN-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook