- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,075
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Melbourne
Dù sao Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy hơi hối hận.
Chẳng phải tự dưng mà mọi người hay lên án tình yêu công sở. Hôm qua hai người coi như chia tay không vui, xem lịch làm việc hôm nay thì rất có thể bọn họ sẽ đụng nhau. Cơ trưởng Vương nghĩ vậy bỗng cảm thấy nôn nóng không thôi, lần đầu tiên hắn muốn trốn làm, thậm chí khi đầu óc minh mẫn cũng không muốn liên lạc với Dụ Văn Châu. Công việc của bọn họ không đến mức gặp nhau thường xuyên, mọi lần đi làm được nói chuyện qua radio còn là phúc lợi. Nhưng bầu không khí hôm qua quá khó xử, quá xấu hổ.
Lúc Vương Kiệt Hi đi ký tên thì gặp một tên khác còn không muốn đi làm hơn cả mình. Hoàng Thiếu Thiên hôm qua hả hê nói tuyết rơi hắn không có chuyến bay, chưa kịp sung sướng đã được báo là phó cơ trưởng nghỉ ốm nên hắn phải làm thay ca.
Hoàng Thiếu Thiên ỉu xìu như cọng dưa muối, không muốn cả mở miệng lại thêm Vương Kiệt Hi mặt ghi mấy chữ cấm nói chuyện cấm pha trò. Lần này xong rồi, cả hai phi công đều khó ở, buồng lái hôm nay hẳn sẽ gay go lắm đây.
Dù không muốn nhưng việc của mình thì vẫn phải làm. Bên ngoài tuyết bay lất phất, Vương Kiệt Hi vẫn đích thân xuống kiểm tra động cơ và tán gẫu đôi câu với đội sửa chữa mặt đất. Đến khi hắn bất chấp gió lạnh quay về thì Hoàng Thiếu Thiên đã ký xong thẻ thông hành, kiểm tra máy móc thiết bị và chuẩn bị mọi thứ kỹ càng đâu vào đấy.
"Bên ngoài lạnh lắm không? Cảm ơn ông nhé, thực ra tôi tự đi cũng được mà." Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy tài liệu: "Đã xác nhận thứ tự với tháp chỉ huy, sẽ xuất phát đúng giờ."
"Tôi xuống đó chút cho tỉnh táo cũng được." Vương Kiệt Hi ngồi vào chỗ lái.
"... Tôi nói này lão Vương." Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu liếc sang, từ tốn nói: "Không phải ông đang tránh nói chuyện với trên tháp chứ?"
Vương Kiệt Hi im lặng.
Hoàng Thiếu Thiên đoán tên này ngầm thừa nhận vậy nên bắt đầu lải nhải: "Ông sao thế? Nói chứ hôm qua hai người có chuyện gì à? Cãi nhau? Có tiến triển gì không?"
Vương Kiệt Hi thực sự không muốn nói chuyện, đeo tai nghe xác nhận tiến độ đăng ký của hành khách với tiếp viên ngoài cabin.
Hoàng Thiếu Thiên bị bơ cũng không ngại nói tiếp: "Tôi tò mò chết được mà không thể hỏi Văn Châu bằng không lại lòi đuôi mất, hôm qua lúc ăn lẩu tôi nhịn muốn nghẹn luôn, ông biết không, tối qua cậu ta cũng tâm sự nặng nề lắm, giữa bữa còn ra ngoài hút thuốc, ngoài trời có tuyết đó! Cái tên đó cứ đụng phải chuyện phiền lòng là lại lên cơn nghiện thuốc lá tôi cũng chán chả buồn nói. Vậy nên, hôm qua hai người sao thế?" Không biết có phải ảo giác không, Hoàng Thiếu Thiên nói xong phát hiện sắc mặt Vương Kiệt Hi trầm thêm một chút nhưng vẫn nhất quyết không trả lời bất cứ điều gì.
Cơ trưởng Hoàng bó tay, tận đến khi bắt đầu di chuyển cũng không moi được đáp án chỉ đành nói: "Ầy, ông đạp tuyết đi kiểm tra động cơ trốn liên hệ với tháp chỉ huy chi cho mất công, giờ cậu ta đang không trên tháp, đi họp."
Vương Kiệt Hi quay đầu liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Tôi không trốn tránh."
"Được lắm, vậy chút nữa ông tự đi mà nói với cậu ta." Hoàng Thiếu Thiên vừa đeo găng tay vừa cười gian xảo: "Nếu ông nói tôi biết xem đã xảy ra chuyện gì thì tôi có thể giúp ông liên lạc, nếu ông không muốn nói chuyện với cậu ta thì để tôi chuyển lời..."
"Nói như thể nhất định sẽ đụng phải cậu ấy không bằng." Vương Kiệt Hi lườm hắn một cái, đúng lúc này tháp chỉ huy liên lạc, hai người thôi nói chuyện phiếm bắt đầu điều khiển máy bay lăn bánh trên đường băng.
Nói trước bước không qua, mấy phút sau giọng Dụ Văn Châu vang lên trong tai nghe. Hoàng Thiếu Thiên nín cười suýt nội thương, Vương Kiệt Hi đành bó tay chịu trận.
"GAL031, đây là trạm cất cánh cảng B, các bạn hiện xếp thứ ba." Giọng nói ấy không khác mọi ngày.
"GAL031, xếp thứ ba, xác nhận." Vương Kiệt Hi trả lời rõ ràng không chút xao động.
Liên lạc đứt quãng giữa chừng, có lẽ Dụ Văn Châu phải đồng thời giải quyết những tình huống khác, thanh âm mang tiết tấu vội vàng: "GAL031, JAL071 ở phía trước các bạn gặp vấn đề với động cơ phải quay lại khẩn cấp nhưng trọng lượng vượt quá tiêu chuẩn an toàn để hạ cánh, phải để họ xả nhiên liệu trên không trung để giảm tải trọng, có thể ảnh hưởng tới chuyến bay của các bạn."
Hai cơ trưởng nghe xong ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, Vương Kiệt Hi nghĩ chút nói: "Tầm nhìn bên chỗ chúng tôi không quá tốt, không thể để JAL bay xoay vòng đốt nhiên liệu sao?"
"Tình trạng động cơ của bọn họ không cho phép, phía kiểm soát viên nhận định xả nhiên liệu là biện pháp an toàn nhất." Dụ Văn Châu dừng lại chút mới bổ sung: "Tôi sẽ đưa ra chỉ dẫn dựa trên hướng gió và vị trí của cả hai, phiền các bạn."
Bọn họ không chần chừ thêm nữa, Hoàng Thiếu Thiên chỉ đợi ám thị của Vương Kiệt Hi liền lập tức chuẩn bị.
Vương Kiệt Hi giữ cần điều khiển, hít sâu một hơi, giọng nói vô cùng điềm tĩnh: "GAL031 đã chuẩn bị xong, mời đưa ra chỉ lệnh."
Sau mười phút Dụ Văn Châu thuận lợi dẫn bọn họ tới Final Level chuẩn bị chuyển sang tần số của kiểm soát khu vực ATC, trước khi cắt đứt liên lạc hắn còn thêm một câu "Good day" lẫn trong tạp âm của sóng radio.
Đến khi tất cả ổn định Hoàng Thiếu Thiên mới thở phào, vặn vẹo cổ nói: "Chỉ lệnh này cũng thật xảo quyệt, tôi thấy chứ nếu là phi công non tay thì hẳn đã bị cậu ta hù cho sợ khiếp vía."
"Nói như cậu không thao tác được vậy?" Vương Kiệt Hi đã thả lỏng dây thần kinh căng thẳng nãy giờ, còn nói đùa.
"Ông làm được đương nhiên tôi cũng làm được, ông cứ tranh thì tôi còn cách nào khác hả? Không phải ông muốn tránh nói chuyện với cậu ta sao?"
"Đều do cậu tự biên tự diễn, tôi chưa hề nói gì." Vương Kiệt Hi nhún vai.
Hoàng Thiếu Thiên xem chừng tên này có vẻ khó chơi nên không có ý định cố gặng hỏi. Đúng lúc này Phương Sĩ Khiêm kéo rèm đi vào thấy buồng lái yên tĩnh lạ thường thì nhíu mày: "Cơ trưởng Hoàng, cậu bị viêm họng thì đừng lên lái máy bay chứ, phẩm chất nghề nghiệp đâu rồi?"
"Ông biến đi Phương Sĩ Khiêm tôi đây khỏe như vâm nhé!"
-----
Melbourne.
Khác với thành phố B sương tuyết, Melbourne tháng một ấm áp dễ chịu nắng vàng chan hòa. Hoàng Thiếu Thiên và CA ra ngoài chơi, Vương Kiệt Hi về tới khách sạn mới nằm vật được hai phút thì Phương Sĩ Khiêm đã tới gõ cửa.
"Nói đi, ánh trăng sáng thế sao?"
"Cái gì thế nào cơ?"
"Gần một tuần rồi cậu không nhắc đến Dụ Văn Châu, chắc chắn là có vấn đề." Phương Sĩ Khiêm vừa hỏi vừa ngồi ghé bên giường chuẩn bị làm anh trai tâm giao: "Có phải bị cậu ta chính thức từ chối không?"
Vương Kiệt Hi không biết đáp lại ra sao.
Trước đây, dù chuyện lông gà vỏ tỏi hắn cũng có thể luyên thuyên với Phương Sĩ Khiêm, dường như đã thành thói quen, dù đơn phương yêu thẳng nam cũng có thể tìm thấy niềm vui trong nỗi buồn. Nhưng hiện tại hay rồi, tự nhiên mọc đâu ra một người bạn gay của Dụ Văn Châu khiến hắn chẳng hiểu sao lại thổ lộ trong tình huống bết bát nhất. Vương Kiệt Hi còn chưa từng chính thức nói yêu người ta mà đã đẩy nhau vào tình thế xấu hổ như này, thật không biết làm sao.
Thành thật mà nói, Vương Kiệt Hi không chỉ thấy hơi hối hận mà chủ yếu cảm thấy chuyện này quá khó nói. Về nhà suy nghĩ cả đêm rồi bay hơn nửa ngày, rốt cuộc việc phải đối mặt thì nên đối mặt thôi. Bản thân cũng nên suy nghĩ xem bước kế tiếp phải làm thế nào, vậy nên hắn nói với Phương Sĩ Khiêm: "Đợi tôi thay đồ rồi mời anh đi uống cà phê."
Cà phê ở Melbourne là một trong những thứ hiếm hoi khiến những kẻ bay nay đây mai đó vừa nghĩ đến đã thấy nghiện. Bên cạnh khách sạn bọn họ nghỉ lại có một tiệm, không chỉ có cà phê ngon mà ông chủ còn rất hiếu khách, chỉ qua hai lần liền được nhớ mặt, còn chào bọn họ bằng tiếng Trung.
Vương Kiệt Hi nhân lúc cà phê còn chưa nguội đã kể đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho Phương Sĩ Khiêm. Người kia nghe rất tập trung không nói chen lần nào, nghe xong cũng không lập tức cười nhạo hắn mà chỉ uống mấy ngụm cà phê như đang tiếp thu thông tin. Vương Kiệt Hi thấy làm lạ hỏi: "Anh không chê cười tôi sao? Kêu tôi tự tìm đường chết."
"Đúng là cậu tự tìm đường chết." Phương Sĩ Khiêm lườm hắn rồi nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Nhưng tôi cảm thấy phản ứng như cậu vừa rồi rất bình thường, dù là ai thì trong trường hợp này cũng sẽ bực bội."
Vương Kiệt Hi chẳng phán đúng sai, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê. Phương Sĩ Khiêm có lẽ đã nghĩ xong bắt đầu nhiều lời: "Về phía cậu thì rất đơn giản, đối tượng thầm mến điềm nhiên coi như không có chuyện gì đi giúp bạn kết dây tơ hồng với mình, không vui. Có gì đâu mà thảo luận. Tôi đang thắc mắc không biết Dụ Văn Châu nghĩ sao thôi."
Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, rửa tai lắng nghe.
"Cậu nói sau khi cậu ta biết tình cảm của cậu thì vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè không vượt giới hạn. Tuy không nói ra nhưng thái độ rất rõ ràng. Lúc này một người bạn khác lại biết đến cậu thông qua lời giới thiệu của cậu ta, hiển nhiên sẽ nhờ vả giúp đỡ. Ánh trăng sáng của cậu có thể làm sao chứ? Dụ Văn Châu là thẳng nam, cậu ta không thể nói là cái anh bạn đồng tính ông đang thích lại yêu tôi đơn phương nên ông không có cơ hội theo đuổi đâu, buông tay đi. Nói vậy được chắc?"
Vương Kiệt Hi im lặng, dường như đang suy nghĩ về cảnh tượng trên.
"Có vẻ mối quan hệ bạn bè giữa hai người họ rất tốt. Nếu cậu ta đột nhiên từ chối kiểu gì cũng bị gặng hỏi. Theo quan sát mấy tháng nay của tôi thì Dụ Văn Châu khá thẳng tính. Nói ác chút chứ cậu có lẽ không đủ quan trọng để khiến cậu ta phải nói dối bạn vì cậu."
Vương Kiệt Hi thoáng khựng lại, coi như đồng tình.
"Vậy nên, cậu ta tuy có xấu hổ nhưng nói trắng ra là cậu ta quyết định đối xử với cậu như với bạn bè bình thường, mặc kệ phía cậu nghĩ thế nào. Ít nhất chúng ta có thể xác định suy nghĩ của Dụ Văn Châu chính là như thế này?"
"Cho nên việc bạn cậu ta nói muốn hẹn cậu thì cậu ta cũng ra tay giúp đỡ chút đỉnh coi như hợp tình hợp lý. Còn việc cậu sẽ nghĩ sao có lẽ cậu ta cũng không biết chắc, nhưng... Cậu ta không có trách nhiệm với tình cảm của cậu, việc cậu nghĩ sao cũng không quan trọng với cậu ta, đúng không?"
Vương Kiệt Hi nghe vậy thì thở dài, gật đầu chấp nhận phân tích của Phương Sĩ Khiêm.
Kỳ thực hắn nào không hiểu, chính vì hiểu nên mới hối hận, chính vì biết Dụ Văn Châu không làm gì sai mà bản thân mình lại không kiềm chế được tâm tình nên bây giờ mới rối bời như này.
Nên hắn nghĩ, cái người tên Vương Kiệt Hi trong mắt Dụ Văn Châu từ "một phi công tốt" thành "một người bạn rất thân" rồi quay ngoắt sang "một người bạn đồng tính có ý với mình", hiện tại thì càng bết bát, thành "một kẻ theo đuổi phiền toái".
Nhìn xem, số lần Dụ Văn Châu nhăn mày vì mình dường như ngày càng nhiều lên, nếu bản thân là một cổ phiếu thì hẳn đã lao dốc đến mức cha mẹ không nhận ra.
Phương Sĩ Khiêm chẹp miệng hai cái rồi ngồi dựa vào lưng ghế, trêu ghẹo: "Đối với cậu ta ý mà, tình huống này chẳng phải là 'Bạn tôi muốn theo đuổi người đang yêu thầm tôi nhưng tôi không thể nói ra, còn muốn tôi làm mối giúp thì phải làm sao, gấp, online chờ'. Dù làm theo cách nào cũng thật khó, đối với người có EQ cao như Dụ Văn Châu thì vẫn là một nan đề đó."
"Dĩ nhiên tôi cũng muốn bênh vực cậu chứ, cùng nhau mắng cậu ta trai đểu các kiểu hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng theo tính cách của cậu thì như vậy có giải quyết được vấn đề không? Không được đúng không?" Phương Sĩ Khiêm nói một mạch khô cả miệng, hắn với tay lấy cốc cà phê uống cạn rồi ném lại vấn đề cho Vương Kiệt Hi: "Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?"
Vương Kiệt Hi suy nghĩ cẩn thận, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Phương Sĩ Khiêm nghĩ, câu hỏi này với Vương Kiệt Hi cũng quá khó nên cảm thán: "Yêu đơn phương là như vậy đúng không? Thật ra cậu cứ vui vẻ suốt mới là lạ đó. Chín phần mười những kẻ yêu đơn phương đều đấu tranh nội tâm chật vật đến u mê không lối thoát. Nếu nhất định phải nói thì tôi khuyên cậu lần này quyết tâm dứt bỏ, coi như bị từ chối, nhân lúc chưa gặp phải những câu hỏi khó hơn nữa thì buông tay đi.
Vương Kiệt Hi lại gật đầu: "Ừ."
Đối mặt với câu trả lời ngắn ngủn hiếm hoi như này Phương Sĩ Khiêm vô cùng ngạc nhiên. Hắn vốn rất hiểu Vương Kiệt Hi, người này không phải kiểu gặp chút khó khăn liền chùn bước, vậy nên cau mày hỏi lại: "Tôi còn nghĩ cậu sẽ trả lời 'khó thì khó vẫn sẽ giải được', hay là vừa rồi tôi nói ác quá, trái tim cậu yết ớt vậy sao?"
Vương Kiệt Hi cười khổ, cầm thìa bạc khẽ gác lên thành cốc: "Đối với tôi việc kiên trì rất dễ nhưng cái khó là..." Hắn vừa nói vừa sắp xếp dòng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ nói ra như đang tự giễu: "Tôi không ngờ tôi lại quan tâm đến việc cậu ấy nghĩ sao về tôi nhiều như vậy."
"So với việc làm mọi cách để cậu ấy thích tôi thì tôi sợ cậu ấy 'không thích' tôi hơn." Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói hết, Phương Sĩ Khiêm im lặng ngơ ngác nhìn hắn.
Vương Kiệt Hi bỗng như một con ốc vít vặn lỏng, chậm rãi dựa vào bàn cà phê, chống tay nghiêng đầu nhìn ra đường phố ngoài song cửa, lẩm bẩm: "Giờ mới biết, hóa ra tôi lại thích cậu ấy đến vậy."
-----
Bay đi bay về Nam bán cầu hết ba ngày, Vương Kiệt Hi về tới thành phố B vào sáng sớm. Chuyến bay đường dài làm hắn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nhưng sau khi cởi đồng phục nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Cơ trưởng Vương xuống giường uống chén nước rồi kéo kín rèm cửa sổ, thậm chí còn lấy ra một cuốn sách khô khan trước chẳng đọc nổi trên giá sách, không nghĩ lại đọc một mạch hơn nửa quyển, mặt trời lên cao hắn mới úp sách lên mặt ngủ say.
Lúc chuông điện thoại reo vang Vương Kiệt Hi kỳ thực không muốn nhận, cảm giác mình ngủ chưa được bao lâu, thêm vào tiếng chuông dành cho công việc đã được hắn đặt riêng nên giờ phút này càng không có lý do rời giường. Mặc kệ cái điện thoại reo đến tiếng cuối cùng Vương Kiệt Hi dù rất buồn ngủ vẫn thò tay ra khỏi chăn bông với lấy nó, giọng khàn khàn ngái ngủ: "Alo?"
"... Xin lỗi, anh vẫn đang ngủ sao? Vậy chút nữa tôi sẽ gọi lại."
Là Dụ Văn Châu.
Vương Kiệt Hi không lập tức tỉnh táo nhưng cơn buồn ngủ cũng bay đi quá nửa. Hắn nuốt nước bọt điều chỉnh giọng nói một chút rồi trả lời ngay tắp lự: "Không, đừng dập máy, tôi tỉnh rồi."
Hơi thở và giọng nói của Dụ Văn Châu truyền đến đồng thời: "Chút nữa tôi chắc chắn sẽ gọi lại, anh không phải cố dậy ngay đâu."
"Tôi biết... nhưng tôi đã tỉnh rồi." Vương Kiệt Hi ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ, hai giờ chiều, hắn ngủ được bốn tiếng: "Giờ có ngắt máy tôi cũng không ngủ lại được, chẳng bằng cứ nói đi."
"Được." Dụ Văn Châu đồng ý nhưng sau đó lại im lặng đột ngột mất một lúc.
"Thật xin lỗi anh về chuyến bay đến Melbourne hôm trước, cảm ơn đã giúp đỡ, JAL trở về bình an không có thương vong." Cuối cùng Dụ Văn Châu mở lời bằng chủ đề công việc, Vương Kiệt Hi ừ, nói không cần khách khí.
Kết thúc việc công, Dụ Văn Châu dừng một chút rồi mới lưỡng lự nói: "Tôi muốn nói chuyện với anh về việc hôm trước."
Vương Kiệt Hi không ngờ Dụ Văn Châu sẽ chủ động gọi điện, kỳ thực hắn cho rằng người kia sẽ xa lánh mình nên chưa hề chuẩn bị tâm lý cho cuộc nói chuyện này, chỉ đành đồng ý: "Ừ."
"Tôi chỉ muốn nói là, chuyện kia tôi làm vậy... thực ra không hề ám chỉ gì cả." Dụ Văn Châu thẳng thắn, giọng nói rất bình tĩnh như đã chuẩn bị sẵn: "Có lẽ những gì tôi đã làm khiến anh hiểu lầm, rồi nghĩ lại, đúng là tôi cũng..."
Dụ Văn Châu lại lần nữa do dự rồi kiên định nói: "Nhưng tôi không muốn có sự hiểu lầm như vậy."
Vương Kiệt Hi cảm giác sống mũi tê tê, hắn điều chỉnh hơi thở, chậm rãi cất tiếng: "Tôi biết là cậu không có ý gì khác, là do tôi nhất thời kích động."
Dụ Văn Châu không đáp lại, coi như thừa nhận. Đã nói đến đây thì Vương Kiệt Hi đương nhiên không tiếp tục đè nén chính mình, hắn nói thẳng: "Mọi việc cậu làm đều hợp tình hợp lý, tôi hiểu rõ. Là do tôi không bình tĩnh nên mới nói với cậu mấy câu kia, tôi mới là người nên nói lời xin lỗi."
Thấy người đầu dây bên kia lại im lặng Vương Kiệt Hi hơi chạnh lòng, phải chăng Dụ Văn Châu lại đang cau mày, lại đang lộ vẻ khó xử?
Lúc này Dụ Văn Châu bỗng cất tiếng: "... Nhưng đó là lời trong lòng anh đúng không."
Hắn không ngờ Dụ Văn Châu lại trực tiếp xé toang làn giấy mỏng, Vương Kiệt Hi thật sự không biết trả lời ra sao. Có phải là lời trong lòng hắn không? Đúng vậy, bản thân Dụ Văn Châu biết nên mới nói thế, thậm chí còn dùng câu khẳng định.
Dụ Văn Châu đúng là không chờ câu trả lời của Vương Kiệt Hi, đợi sự trầm mặc qua đi mới chậm rãi nói tiếp: "Tuy giờ tôi nói thì hơi muộn nhưng lúc đó... lúc cậu bạn kia của tôi nói rõ ý đồ thì thực ra tôi cũng không muốn giúp cậu ấy, nhưng cậu ấy thật sự rất kiên trì."
"Nhưng chủ yếu là tôi cảm thấy mình không nên trở thành nguyên nhân ảnh hưởng tới sự phát triển các mối quan hệ của bất kỳ ai, cho nên tôi cố gắng duy trì cách ứng đối khách quan nhất, hy vọng có thể đối xử bình đẳng với tất cả..." Giọng nói không nhanh không chậm của Dụ Văn Châu truyền qua, mềm mại hơn chút so với khi làm việc, còn chất chứa chút tâm tình, hắn nói: "Nhưng tôi biết việc đối xử bình đẳng với anh có lẽ sẽ mang ý khác... Nhưng tôi thực sự không biết làm sao cho thỏa đáng."
Vương Kiệt Hi nghe vậy trong lòng ngũ vị tạp trần không biết bản thân nên có tâm trạng ra sao chỉ đành giữ điện thoại nhỏ giọng đáp lời: "Chuyện này... Không, tất cả những chuyện này đều là vấn đề của tôi, là tôi làm cậu khó xử." Hắn nói rõ ràng: "Cậu hỏi tôi đó có phải lời thật lòng không, đúng là vậy, nhưng tôi không muốn làm khó cậu."
Dụ Văn Châu nghe đến đây bỗng cười, dĩ nhiên không phải ý cười vui vẻ, chỉ là một tiếng cười thôi, rồi nói: "Tôi biết không nên như vậy nhưng tôi thật sự đã rất khó xử."
Vương Kiệt Hi tròn mắt, nhất thời không biết nói sao. Dụ Văn Châu không để hắn phải hoảng hốt quá lâu mà bình thản thừa nhận: "Thành thật mà nói, tôi không biết nên làm sao, mấy ngày nay mãi vẫn chưa nghĩ ra đáp án xác thực để trả lời anh, vậy nên tôi quyết định nói với anh mấy câu từ tận đáy lòng."
Vương Kiệt Hi chợt thấy trong phòng bí bách, hắn rón rén bước xuống giường đi ra balcon. Bên ngoài nắng vàng ươm vương hơi lạnh, có thể nhìn thấy sân bay và tháp chỉ huy. Hắn quên mang áo khoác song vẫn nói: "Tôi muốn nghe."
"Trong lòng tôi chỉ biết một chuyện duy nhất, làm bạn, tôi không muốn xa lánh anh." Giọng Dụ Văn Châu vẫn rất trầm như mọi khi, chẳng quản hắn nói gì vẫn luôn mang lại cảm giác chân thành, Vương Kiệt Hi biết hiện tại người này đang thực sự chân thành.
"Nhưng tôi hiểu rõ, đối với anh thì tôi không hề là một người 'bạn' đơn thuần, anh cũng không đối xử với tôi chỉ như một người bạn, ban đầu tôi thực sự không phát hiện ra... Nhưng tôi đã xem anh là bằng hữu."
"Anh rất tốt cũng rất đặc biệt, tôi thật sự rất quý mến người bạn như anh. Vậy đây chỉ là ý nghĩ ích kỷ của bản thân tôi, không hẳn là chuyện tốt với anh, thậm chí còn không công bằng."
"Cho nên nếu anh cảm thấy không thỏa đáng, tôi có thể giữ khoảng cách như với những đồng nghiệp bình thường, chỉ gặp nhau trong công việc, sẽ không có bất kỳ sự giao thoa hay hiểu nhầm gì nữa. Đây là suy nghĩ của tôi."
Dụ Văn Châu nói xong, trong điện thoại chỉ còn vang lên tiếng thở của hai người xem lẫn chút tạp âm, Vương Kiệt Hi mãi nhìn bóng mình in trên balcon không nói.
Dụ Văn Châu không giục hắn, hơi thở vẫn bình tĩnh nhịp nhàng. Vương Kiệt Hi chớp chớp mắt, cảm thấy khóe mắt bị ánh mặt trời chiếu rọi đến mức cay cay, hắn vừa đưa tay lên xoa vừa bật cười, rồi nói: "Cậu đang... giao hết quyền quyết định cho tôi ư? Thật vô trách nhiệm quá."
Dụ Văn Châu ngừng một hơi thở, rồi ồ một tiếng, giọng nói cất lên không quá nghiêm túc như trước, mang chút ngốc nghếch: "... Anh nói vậy, hình như đúng vậy thật."
Hắn lại nói tiếp: "Có vẻ khá tệ."
"Đúng là hơi tệ."
Dụ Văn Châu thở dài, dường như ở đầu bên kia hắn vừa đổi tư thế, giọng nói thả lỏng hơn nhiều còn chêm điểm tự giễu: "Thực ra tôi không nghĩ nhiều đến thế, đúng là chỉ nghĩ cho bản thân." Ở thời điểm như này người kia lại chẳng có ý che giấu, thẳng thừng: "Nói trắng ra thì tôi chẳng phải người người chu đáo gì cho cam... Nên nói là, không phải người tốt?"
Vương Kiệt Hi bật cười: "Ai lại nói mình không phải người tốt chứ?"
"Anh biết ý tôi mà."
"Tôi biết." Vương Kiệt Hi nói, bổ sung thêm vào câu khi nãy của Dụ Văn Châu, hắn mềm lòng, thở dài: "Tôi dĩ nhiên biết chứ."
Cậu không phải là ánh trăng sáng hay nam thần đúng nghĩa, cậu chỉ là Dụ Văn Châu mà thôi.
Dụ Văn Châu ừ không nói tiếp.
Vương Kiệt Hi đổi bên tai, vốn bên kia đã bị điện thoại áp vào nóng bừng, nói tiếp: "Tuy cậu đẩy vấn đề về phía tôi nhưng đối với tôi thì... làm sao tôi có thể chọn cách xa lánh cậu đây."
"... Vương Kiệt Hi." Dụ Văn Châu không khỏi cất tiếng.
Vương Kiệt Hi ngắt lời hắn: "Chỉ cần cậu không cảm thấy phiền với việc tôi thích cậu thì sao tôi lại muốn xa lánh cậu chứ? Đáp án này không phải quá rõ ràng hay sao."
Dụ Văn Châu trầm mặc, cuối cùng khe khẽ thở dài như có như không, dịu dàng lại bất đắc dĩ.
"Nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ với cậu." Vương Kiệt Hi cảm giác nút thắt trong lòng dần lỏng ra, suy nghĩ trong đầu cũng dần rõ ràng. Hắn nhanh nhẹn cất lời như không còn gánh nặng: "Nếu một lúc nào đó cậu cảm thấy khó xử hoặc phiền hà thì tôi hy vọng cậu có thể nói thẳng với tôi."
"Bởi vì, so với việc thất tình thì tôi càng không muốn bị cậu chán ghét... Đây là lời thật lòng.”
Vương Kiệt Hi đã nói với Phương Sĩ Khiêm, hắn cảm thấy không có lý do gì để không nói rõ cho người trong cuộc, lời đã nói ra hắn liền cảm thấy vừa trọn vẹn vừa hụt hẫng.
Cảm xúc không biết nên phân loại ra sao từ từ ổn định lại, cảm giác này không biết nên coi là tích cực hay tiêu cực nhưng cũng coi như bay xuyên qua mây đen để thấy mặt trời. Tuy không biết cảnh sắc phía sau ra sao nhưng chung quy vẫn là tuyến đường an toàn.
Vương Kiệt Hi còn đang tự buồn cười bản thân mắc bệnh nghề nghiệp khi ẩn dụ như vậy thì đầu bên kia Dụ Văn Châu như thể buột miệng thốt lên bên tai.
"Tôi sao có thể chán ghét anh được chứ?" Người kia nói.
Người khác ra sao Vương Kiệt Hi không rõ, nhưng đối với bản thân hắn, việc thích người này luôn luôn là ngày nắng đẹp.
Hắn không biết sao tự nhiên nghĩ thông suốt. Lúc Dụ Văn Châu gọi điện đến thì câu đầu tiên hỏi mình có phải đang ngủ không — là ý gì.
Dụ Văn Châu luôn nhớ kỹ lịch trình của mình, cậu ấy nói đã nghĩ ba ngày, chờ mình quay về liền gọi ngay, nhưng trước đó cậu ấy đợi mười hai tiếng, bao gồm thời gian cơm nước và việc vặt, thậm chí đợi mình ngủ một giấc rồi mới canh chính xác thời gian để gọi tới.
Dụ Văn Châu quan tâm tới tận những điều nhỏ bé như vậy, thậm chí dịu dàng như vậy, đáng tiếc, cậu ấy nghĩ chu toàn đến mấy lại chẳng tính tới chuyện mình mất ngủ vì ai, trằn trọc vì ai, nhung nhớ không thôi...
Hô hấp vốn ổn định lại trở nên gấp gáp, mỗi hơi thở hít vào trong phổi đều bỏng rát đến run người.
Cho nên Vương Kiệt Hi kỳ thực trước giờ không định hỏi nhưng hiện tại hắn không thể nhịn thêm.
"Có thể hỏi cậu một chuyện được không?"
"Hử?"
Hắn nắm điện thoại nhíu mắt ngẩng đầu nhìn lên, một làm khói trắng vạch trên bầu trời trong xanh bay về phương xa. Vương Kiệt Hi khẽ hỏi.
"Dụ Văn Châu... Thật sự không có một cơ hội nhỏ nhoi nào cho tôi sao?"
-TBC-
Về mục lục
Về mục lục
Last edited: