- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,251
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 21.1:
Xe lai dắt: là xe chuyên dụng được dùng ở sân bay.

Dù phần lớn phi cơ đều có khả năng tự dịch chuyển trên mặt đất kể cả chạy lùi, nhưng chúng không có động cơ truyền động ở bánh mà phải sử dụng động cơ phản lực ở 2 bên cánh. Tác động từ luồng hơi phản lực từ động cơ rất mạnh có thể gây ra những hậu quả tới các công trình hoặc trang thiết bị xung quanh. Động cơ khá gần so với mặt đất vì thế có thể thổi tung cát bụi khiến chúng mắc vào động cơ gây tổn hại tới chính máy bay. Việc đẩy lùi sử dụng xe lai dắt là phương pháp an toàn và hiệu quả hơn việc máy bay "tự thân vận động". Xe lai dắt sẽ đẩy máy bay ra khỏi khu vựa nhà ga tới đường dẫn taxiway để máy bay có thể khởi động động cơ một cách an toàn.
"Đây là sô cô la do cơ trưởng Vương của GAL mua ở Thụy Sĩ, em thích có thể lấy mấy cái về ăn. Hàng thủ công, chỉ mùa này có thôi đó." Dụ Văn Châu gật đầu.
"Làm phi công tốt thật đó, có thể ăn hết món ngon vật lạ khắp thế giới..." Lư Hãn Văn nói nửa chừng thì sực nhận ra lãnh đạo của cậu không thể xuất ngoại, nuốt nước bọt ấp úng nói: "Xin lỗi, ý của em là..."
Dụ Văn Châu phất tay không mấy để tâm, cầm điện thoại di động đã sạc đầy pin và cốc cà phê nóng hổi rồi ngồi vào đầu khác của sô pha. Có thông báo tin nhắn QQ chưa đọc của Vương Kiệt Hi gửi. Cuộc nói chuyện lúc nãy dừng ở chỗ người kia kêu hắn đợi chút rồi mãi chẳng thấy đâu. Dụ Văn Châu chưa đợi được hồi âm thì đã đến lúc vào làm việc nên giờ mới đọc tin nhắn. Đối phương chuyển tiếp ba đường link kêu hắn chọn một cái.
Chuyện là thế này.
Sáng nay trên đường đến tháp chỉ huy Dụ Văn Châu nhắn tin mời Vương Kiệt Hi ăn cơm, còn vì sao thì đương nhiên là muốn cảm ơn cơ trưởng Vương đã giúp đỡ trong lần diễn tập tai nạn máy bay hôm trước.
Thật ra Dụ Văn Châu chỉ chợt tâm huyết dâng trào muốn đi ăn với người ta, thấy bên kia ngập ngừng hồi lâu đành phải giải thích rõ ràng. Không biết là để lời mời thêm chân thật hay để việc chủ động mời mang hơi hướm trong sáng vô tư thì trong lòng Dụ Văn Châu cũng chẳng hiểu rõ, khi chợt nhận ra thì tin nhắn đã truyền đi.
Hắn đọc lại lời nhắn, cảm thấy thái độ của cái câu "tôi hẹn anh đi ăn thật sự không có ý gì khác chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi" đúng là giấu đầu lòi đuôi hơi kiêu ngạo. Không biết Vương Kiệt Hi sẽ lý giải ra sao đây, sẽ chê mình ngốc nghếch hay sẽ lại làm anh ấy thất vọng?
Vậy mà người kia lại hồi đáp: "Vậy mục đích của cuộc hẹn là để cảm ơn tôi, mời ăn cơm chỉ là phương thức cậu nghĩ tới?"
Dụ Văn Châu đã lường trước đoạn nhắn lại: "Nói vậy thực không sai."
"Vậy thì tôi xin nói thẳng, tôi không muốn đi ăn
"
"Vậy lão gia ngài muốn thế nào?
"
"Muốn ra ngoài đi chơi với cậu." Vương Kiệt Hi trả lời rất nhanh.
Dụ Văn Châu sửng sốt. Hóa ra trong mắt Vương Kiệt Hi việc đi ăn với mình không tính là hiếm lạ, anh ấy muốn hẹn hò? Tuy không nói rõ nhưng hẳn ý là muốn hẹn hò phải không?
Dụ Văn Châu hơi do dự hỏi lại: "Anh muốn đi chơi đâu?"
Đối phương không trả lời ngay, tuy theo tính cách của Vương Kiệt Hi thì sẽ không đề xuất địa điểm hay việc làm gì khiến người khác không thể chấp nhận nhưng Dụ Văn Châu thật sự bị khớp, không cách nào thay đổi được.
Vương Kiệt Hi nhắn lại hai chữ "chờ chút" rồi mãi không thấy đoạn sau.
Hóa ra là đi tra cứu thông tin. Dụ Văn Châu ấn mở ba đường link đều là địa điểm leo núi ngoại ô thành phố B. Xem ra Vương Kiệt Hi nói muốn đi chơi là đi leo núi ngắm cảnh.
Dụ Văn Châu cân nhắc chút cảm thấy không vấn đề, mới rồi đã nói mà, đoạn nhìn thấy một trong ba địa điểm cần phải ở lại qua đêm. Trưởng ban Dụ chống cằm cười không thành tiếng nghĩ, cũng rất đầu tư tâm huyết cho việc cưa cẩm đó chứ.
"Leo núi cũng được, chọn chỗ đầu tiên đi." Dụ Văn Châu nhắn lại, đương nhiên không chọn ở qua đêm.
"Được
" Vương Kiệt Hi thẳng thắn tiếp nhận không ý kiến.
Hẹn nhau xong Dụ Văn Châu lại nghĩ mình có cần phải giải thích chút gì không? Nói mình muốn đến địa điểm đầu tiên xem vườn bách thú? Vậy chẳng phải có nghĩa là thích chỗ đó nên mới chọn, không phải vì đã cân nhắc nên bỏ qua lựa chọn ở qua đêm... Nói vậy có tỏ ra cố ý quá không?
Vương Kiệt Hi sẽ nghĩ sao đây, cảm thấy mình trì độn không tiếp chiêu hay nghĩ mình khéo léo từ chối?
Dụ Văn Châu giật mình phát hiện từ sáng đến giờ hắn đã bận rộn suy đoán tâm tư cơ trưởng Vương, nếu người ta căn bản không có ý muốn ở lại qua đêm thì sao, chẳng lẽ mình lại tưởng bở?
Dụ Văn Châu cảm thấy chút áy náy, hình như mình tự tưởng tượng quá nhiều rồi bèn cất điện thoại quyết định không nghĩ nữa. Sự thật chứng minh Dụ Văn Châu nghĩ quá nhiều, trường hợp của hắn và Vương Kiệt Hi không hề tồn tại chuyện tự mình đa tình.
Ở phía bên kia Vương Kiệt Hi cầm di động thở dài thườn thượt nói: "Cậu ấy bỏ qua rồi, chọn địa điểm có độ khó thấp nhất thích hợp cho già trẻ lớn bé đi du xuân. Thái độ bảo thủ như này có phải ý bảo tôi đừng giở trò mèo sao?"
"Người ta không thể đơn thuần muốn đi dạo vườn cây ngắm động vật hay sao? Đừng có suốt ngày u ám như vậy được không?" Phương Sĩ Khiêm tỏ vẻ "tôi đã nói cậu rồi" đoạn chêm lời: "Mà nói chứ cậu đúng là cái tên gay lắm trò, không phải à."
Vương Kiệt Hi nằm úp sấp trên giường khách sạn, Phương Sĩ Khiêm đế thêm: "Cậu cho rằng cậu ta sẽ thật sự chọn chỗ phải ở lại qua đêm? Nghĩ xa quá rồi đó! Đối với thẳng nam bọn tôi thì ra ngoài qua đêm với một người có nghĩa là bằng lòng chịu trách nhiệm với tất cả những việc phát sinh đêm đó. Dụ Văn Châu dĩ nhiên sẽ không tùy tiện đáp ứng. Tôi nghĩ cậu ta còn chưa chuẩn bị tư tưởng để làm vậy với cậu đâu."
"Chuẩn bị cái gì cơ?" Vương Kiệt Hi vẫn nằm ườn.
"À, nói thẳng thì là ra ngoài với cậu sẽ không chuẩn bị ba con sói đó, hiểu không?"
"... Cái đó tôi tự chuẩn bị là được, để đó dân chuyên lo." Vương Kiệt Hi nghiêm túc đốp lại rồi nhận một cước chẳng khoan nhượng của Phương Sĩ Khiêm.
Chốc lát sau người trên giường đã bật dậy như cá chép, tự lẩm bẩm: "Nhưng mà dùng góc nhìn của mấy người yêu khác phái lẫn góc nhìn của gay bọn tôi, chín bỏ làm mười cũng là một buổi hẹn hò đúng không?"
Phương Sĩ Khiêm nghĩ chút rồi không thể không thừa nhận: "Đặt vào vị trí của tôi thì đó đúng là hẹn hò, không biết ánh trăng sáng nghĩ sao thôi."
"Cậu ấy không còn là ánh trăng sáng nữa." Vương Kiệt Hi sửa lại.
"Vậy là gì?"
Vương Kiệt Hi nói: "Như anh nói đấy, đối tượng 'mập mờ'."
"Chỉ vậy thôi đã khôi phục đầy cây máu, thật là đơn thuần." Phương Sĩ Khiêm cảm thán.
-----
Để kỷ niệm lần đầu tiên hẹn hò Vương Kiệt Hi chọn leo núi, ý tưởng rất đơn giản: làm chuyện mình thích với người mình yêu.
Tuy rằng hắn thích nhất là lái máy bay nhưng việc này trước mắt không cách nào thực hiện, vậy thì chọn sở thích thứ hai đi. Cách suy nghĩ này đúng là đơn thuần đến mức qua loa hệt như Phương Sĩ Khiêm nói. Có điều được cái nọ thì mất cái kia. Muốn đi leo núi thì không thể mặc đẹp. Vương Kiệt Hi luôn tuân thủ quan điểm dịp nào mặc đồ nấy, trong tủ quần áo có kha khá trang bị, đủ đáp ứng nhu cầu lên núi xuống biển khắp thế giới của cơ trưởng Vương.
Mặc dù hôm nay chỉ leo một ngọn núi nhỏ nhưng trước khi bước chân ra đường Vương Kiệt Hi cũng tốn kha khá thời gian chọn đồ. Cuối cùng hắn chọn một cái áo hoodie màu xám có mũ, đi giày Dr.Martens thêm túi đeo chéo đến điểm hẹn thì thấy Dụ Văn Châu đi giày vải mặc quần jean và áo sơ mi kẻ ca rô, chẳng mang ba lô, chìa khóa móc trên đỉa quần, ví nhét trong túi sau đang dựa lan can nghịch điện thoại.
Vương Kiệt Hi thầm mắng, nếu hôm nay hẹn đi xem phim thì Dụ Văn Châu chắc chắn cũng mặc y xì đúc, thật đúng là tác phong của thẳng nam, một bộ quần áo đủ để làm mọi việc. Người kia thấy hắn đến thì ngẩng đầu nhoẻn cười: "Chào buổi sáng, tốt quá hôm nay trời nắng đẹp."
Vương Kiệt Hi trông thấy nụ cười này thì những ý nghĩ lộn xộn kia lập tức bay biến, mặc kệ, hôm nay ông đây muốn hẹn hò!
Đường leo núi dành cho người đi bộ có bậc thang thoai thoải, đi chưa được mấy bước Vương Kiệt Hi đã hỏi: "Cậu không hay leo núi nhỉ?"
Gác chuyện khác qua một bên. Bọn họ quen biết hơn nửa năm coi như rất thân thiết. Mấy sở thích nhàn nhã của Dụ Văn Châu Vương Kiệt Hi cơ bản đều rõ, hơn nữa nếu là người hay leo núi thì chắc chắn không thể không có một đôi giày phù hợp.
"Đúng vậy, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng rất tốt." Dụ Văn Châu đáp rồi hỏi lại: "Chắc hẳn anh đã chinh phục hết những cung đường leo núi lớn nhỏ ở Châu u rồi đúng không?"
Vương Kiệt Hi không phủ nhận: "Năm nay tôi mới leo một chuyến lên núi Eiger với Chu Trạch Khải, cảnh đẹp lắm, khi lên đến đỉnh có cảm giác thành tựu vô cùng, chỉ là rét đông cả người thôi."
Eiger là một ngọn núi 3.970 mét của dãy núi Alps Berne, nhìn ra Grindelwald và Lauterbrunnen ở vùng Bernese Oberland của Thụy Sĩ.

"Ca này khó quá, không thể bắt đầu từ sơ cấp sao?" Dụ Văn Châu rằng.
"Tất nhiên rồi, có đi bộ đường dài, đi xe việt dã, trượt tuyết, dù lượn, chèo thuyền, lướt ván. Có rất nhiều môn thể thao, sẽ có thứ hợp với cậu."
"Dù lượn thì thôi đi." Dụ Văn Châu nghe xong liền lắc đầu.
"... Sợ độ cao?"
"Không phải."
"Nào có gì mà xấu hổ."
"... Được rồi, đúng là tôi sợ."
"Bay tự do thật sự rất thú vị. Nếu muốn thử thì ở Thụy Sĩ có rất nhiều nơi đáng trải nghiệm. Bay xuống từ núi tuyết vượt qua hồ nước rừng cây rồi đến đồi cỏ và thôn làng. Bay một lần như được ngắm cảnh sắc cả bốn mùa vô cùng choáng ngợp." Nói đến địa điểm chơi thể thao Vương Kiệt Hi liền chậm rãi nhắc: "Dù chỉ đến Interlaken thì gần đó cách một giờ đi xe có một chỗ khá tốt. Nếu thật sự sợ độ cao thì có thể đi cáp treo hay trượt cỏ là những hoạt động khá gần gũi, hoặc có thể tản bộ ven hồ cũng được." Vương Kiệt Hi tổng kết.
Dụ Văn Châu nghe vậy bỗng cười, Vương Kiệt Hi không hiểu: "Sao thế?"
Người kia đáp: "Tôi còn chưa dám lên máy bay mà anh đã vạch sẵn lịch trình du lịch rồi."
Vương Kiệt Hi nghẹn lời thầm nghĩ mình nói chuyện đúng là thiếu suy nghĩ.
"Cảm giác thật kỳ diệu. Tôi luôn nghĩ mãi đến chuyện phải lên máy bay, nhưng suy cho cùng thì đó chỉ là một phương tiện giao thông, không phải là mục đích. Nếu có thể nghĩ tới nhiều chuyện thú vị bên ngoài đang chờ đón vậy sẽ càng có thêm động lực." Dụ Văn Châu dừng bước nghiêng người nhìn sang: "Hơn nữa anh nói lời kiên định như thể muốn là đi, muốn là sẽ làm được. Cảm ơn anh đã thực sự tin tưởng tôi."
Câu cuối của Dụ Văn Châu như tự giễu, Vương Kiệt Hi ung dung đáp lời: "Đúng, tôi đã tưởng tượng cảnh cậu chơi dù lượn trên đỉnh Jungfrau."
Jungfrau (tiếng Đức nghĩa là "thiếu nữ/trinh nữ") là đỉnh cao nhất (4.158 m) trong khối núi cùng tên, nằm tại khu vực Bernese Oberland của Anpơ Bern, nhìn xuống Wengen.

Bọn họ đi thêm một đoạn. Bước chân vào rừng cảm giác không khí thêm trong lành, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống con đường núi rực rỡ lung linh. Bọn họ leo đến điểm dừng chân đầu tiên thì ngồi nghỉ chút. Dụ Văn Châu tay không chẳng mang gì. Vương Kiệt Hi bèn lấy hai cái sandwich trong túi đưa hắn.
Lúc nhận bánh Dụ Văn Châu nói: "Anh chuẩn bị kỹ càng chu đáo quá."
Hai người bọn họ ngồi dưới bóng cây tùng ăn bánh mì kẹp mua ở cửa hàng tiện lợi. Vương Kiệt Hi thầm quan sát Dụ Văn Châu, người kìa vừa ăn vừa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, trông có vẻ rất hưởng thụ.
Hắn nghĩ, nếu sau này thực sự ở bên nhau thì có thể chia sẻ sở thích đôi bên. Mình thích vận động ngoài trời, nếu Dụ Văn Châu không phản đối thì mình sẽ dẫn cậu ấy đi khắp nơi, mà Dụ Văn Châu thích làm gì mình cũng rất tình nguyện tham gia, mối quan hệ chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Dụ Văn Châu nói mình nghĩ quá xa, nếu cậu ấy biết mình nghĩ đến mấy thứ nào đó xa vời hơn cả chuyện hẹn hò này thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Ầy chỉ nghĩ thôi chẳng phải phạm pháp, Vương Kiệt Hi thầm nói. Khi mới quen Dụ Văn Châu cũng từng nghĩ vậy, ai ngờ đâu lại lún xuống hố sâu như này.
Dụ Văn Châu đương cắn bánh mì thì phát hiện ra tầm mắt của người bên cạnh. Hắn không nói gì chỉ nở nụ cười đáp lại. Đổi là trước đây người này sẽ kêu hắn đừng mình. Vương Kiệt Hi cực kỳ vui vẻ, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, quên không hỏi cậu về quên tảo mộ thuận lợi không?"
"Cũng không có gì không thuận lợi." Dụ Văn Châu phủi vụn bánh mì trên tay đoạn nói: "Tôi gặp lại vài người họ hàng đã lâu không liên hệ, rất nhiều thứ đổi thay."
Dụ Văn Châu không còn cha mẹ, chẳng có anh chị em nhưng khi nhắc đến họ hàng thân thích thì giọng nói lại đượm chút bất đắc dĩ. Vương Kiệt Hi nghĩ rồi nói: "Có thể hỏi cậu chút không. Chuyện cậu chọn làm kiểm soát viên thì người thân có phải đã không mấy ủng hộ?"
Dụ Văn Châu thở dài một tiếng: "Bọn họ dĩ nhiên phản đối chứ."
Vương Kiệt Hi không biết có nên hỏi nhiều hơn không. Dụ Văn Châu lại cười, nhún vai nói: "Những cũng chẳng có gì to tát, tôi tự quyết định việc mình làm, căn bản không ai có thể can thiệp."
Vương Kiệt Hi khẽ cong khóe môi, dù cảnh xuân núi non xanh mướt tươi đẹp tự nhiên nhắc đến chuyện nặng lòng thì cũng không nên vậy hắn lập tức đổi chủ đề: "Vậy lần này cậu quay về ăn được món quê nào rồi?"
"Ăn không ít món." Dụ Văn Châu bị pha bẻ cua chuyển chủ đề chọc phì cười, hắn nói: "Cũng do chuyện năm đó, dù đã qua rất lâu rồi nhưng họ hàng lâu lắm mới gặp một lần nên đều tranh nhau... Thấy tôi tội nghiệp nên mời ăn không ít, toàn ăn tiệm nhiều đến mức nuốt không trôi... Chỉ cần uống trà ăn điểm tâm sáng là tôi đã thỏa mãn rồi."
Vương Kiệt Hi thấy hắn cười mình cũng cười nhưng vừa nghĩ lại chuyện của cha mẹ Dụ Văn Châu, họ hàng thân thích cũng chẳng mấy khi liên lạc nhưng chắc chắn sẽ có người lo lắng cho hắn thay cha mẹ. Dụ Văn Châu cũng đã ba mươi, trên lý thuyết sẽ bị giục cưới nhỉ.
Vương Kiệt Hi vừa nghĩ tới đây thì không có tâm trạng gì đặc biệt, chỉ hơi rối bời.
Dụ Văn Châu duỗi hai chân song song, ngả người vỗ gáy rồi bỗng nói: "À, khi về tôi còn... đi xem mắt một lần."
Vương Kiệt Hi ngẩn ra. Người nọ quay đầu vẻ mặt hơi cứng nhắc. Xem ra Dụ Văn Châu cũng tự mình biết mình, câu vừa nói ra bầu không khí liền trở nên khó xử.
Vương Kiệt Hi tiêu hóa chút nội dung vừa rồi, hai tay chống lên tảng đá không biết nên biểu hiện ra sao: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Dụ Văn Châu không lên tiếng chỉ nhìn sang. Vương Kiệt Hi bị hắn nhìn chăm chú đến mức thấp thỏm không yên, mím môi khẽ động. Cuối cùng người kia cũng cất tiếng, cười khổ nói: "Xin lỗi, quả nhiên không nên nói với anh những chuyện này."
"Hử?"
"Không có gì, tôi từ chối cũng không để lại bất cứ thông tin liên lạc nào." Dụ Văn Châu nhẹ nhàng nói với hắn kết quả đoạn phủi quần đứng dậy vươn vai định tiếp tục lên đường.
Vương Kiệt Hi chưa kịp nghĩ phải chăng đây là một thông báo hay lời giải thích có trách nhiệm thì đã lỡ lời hỏi: "Tại sao?"
Nói ra rồi thật muốn tự cắn lưỡi, vấn đề này không chỉ ngu ngốc mà còn rất thô lỗ, hắn đang định rút lại lời thì Dụ Văn Châu dừng lại, quay đầu rằng: "Chẳng phải đã nói tôi vẫn chưa sẵn sàng ư."
Dụ Văn Châu cất bước theo đường mòn, ung dung như chẳng hề cảm thấy câu trả lời này mang hai luồng ý nghĩa. Nhưng Vương Kiệt Hi hiểu ý Dụ Văn Châu, hắn đứng bất động bình tĩnh hỏi lại: "Vậy... đến lúc nào cậu mới sẵn sàng?"
Dụ Văn Châu quay người nhìn lại, ý cười chợt tắt. Vương Kiệt Hi hối hận bởi người này dường như chẳng dễ dàng tỏ ra không chút sợ hãi nào như mình nghĩ. Dụ Văn Châu đáp: "Tôi thật sự không biết."
Chim hót ve kêu vẫn thế, thậm chí gió thổi bóng cây vẫn vậy nhưng Vương Kiệt Hi cảm nhận được tiếng thở dài lặng lẽ trong thinh không.
Hiện tại hắn đã thực sự hối hận phải chi đừng nói lảng sang chuyện khác khiến Dụ Văn Châu phải trực tiếp nói ra nỗi khổ tâm giấu kín.
Dụ Văn Châu chẳng chịu được không khí nặng nề này, hắn thốt tiếng: "Xin lỗi."
Vương Kiệt Hi tự nhiên cảm thấy nóng ruột vì điều hắn muốn nghe không phải câu này. Vương Kiệt Hi cắn răng mà rằng: "Đừng nhận lỗi."
Dụ Văn Châu ngẩn ra như muốn nói gì đó thì bỗng có tiếng cười ríu rít truyền đến. Một bé trai lanh lợi chạy tới theo lối mòn, mải nhìn chung quanh chẳng để ý phía đước nên đâm sầm vào lưng Dụ Văn Châu.
Người kia giật mình, bản thân không làm sao mà đứa bé kia nghiêng ngả ngã bệt xuống đất. Vương Kiệt Hi thấy vậy chẳng còn tâm trí quan tâm chuyện gì khác vội tới hỏi thăm.
"Nhóc không sao chứ?" Dụ Văn Châu đưa tay nâng đứa nhỏ dậy. Cậu nhóc kia áo màu phông màu cam in hình siêu anh hùng tay cầm đồ chơi, trông chỉ khoảng bảy tám tuổi. Bị ngã như vậy lại chẳng khóc, chống người đứng dậy phủi quần xong chẳng hề sợ người lạ mà lớn tiếng chỉ tay vào Dụ Văn Châu trách móc: "Sao chú lại đứng giữa đường như vậy, nguy hiểm lắm đó!"
"Xin lỗi, nhóc không bị thương chứ?" Dụ Văn Châu nhìn trên dưới cậu nhóc một chút mới nhẹ giọng nói.
Vương Kiệt Hi thấy đứa nhỏ không bị thương thì không tốt tính như Dụ Văn Châu, hắn nạt: "Đường núi không có lan can, cháu chạy không nhìn đường như vậy mới nguy hiểm."
Cậu nhóc rụt cổ không phản bác được chỉ bĩu cái môi đoạn sáp lại gần Dụ Văn Châu, hơi dè chừng lườm cái ông chú đang lên tiếng dạy bảo kia.
"Được rồi, không việc gì cả mà." Dụ Văn Châu phất tay với Vương Kiệt Hi rồi quay lại hỏi đứa nhỏ: "Nhóc không đi một mình đó chứ? Người nhà đi cùng đâu cả rồi?"
"Mẹ và em gái cháu đi sau, họ đi chậm quá cháu muốn là người dẫn đầu." Cậu nhóc ưỡn ngực nói.
"Vậy à." Dụ Văn Châu nghiêng người bước qua cậu đoạn quay lại nhìn Vương Kiệt Hi: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừ."
Cứ vậy cậu nhóc kia đi trước hai người, cả quãng đường ngâm nga bài hát của phim hoạt hình chẳng biết tên. Chủ đề nói chuyện khi nãy của hai người đương nhiên cũng kết thúc. Nhưng Vương Kiệt Hi nghĩ lại tình cảnh vừa xong thì trong lòng lo lắng không thôi, thầm trách bản thân quá dễ kích động, cần gì phải hỏi vậy chứ.
"Cháu nói hai chú biết nhé, lên trên đó có thể chụp ảnh với lạc đà không bướu đó." Cậu nhóc đột nhiên quay lại nói chuyện với bọn họ. Tiểu quỷ này đương nhiên chẳng biết hai ông chú đi sau nhóc đang chìm trong tâm sự riêng, còn làm mặt xấu kêu to: "Bọn nó hôi kinh được!"
Dụ Văn Châu hoàn hồn, cười đáp: "Vậy à, hóa ra còn có... Alpaca?"
"Còn có bò với rất nhiều gà chạy khắp nơi. À đúng rồi còn có thể xem bọ cánh cứng với cả trăn lớn nữa, cũng có thể chụp ảnh với rắn!"
"Nhóc chụp ảnh chung với rắn rồi sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.
"Cháu... Không phải do cháu sợ mà bởi vì bởi vì, rắn á, mẹ nói phải đợi cháu lên cấp hai! Cháu không sợ rắn." Đứa nhỏ vội vàng giải thích.
Vương Kiệt Hi đáp: "Vậy à."
Cậu nhóc đi chung đường với bọn họ nên không khỏi nhiều lời: "Cháu biết rắn là loài động vật máu lạnh, hươu cao cổ ngủ đứng, voi không biết nhảy!"
"Nhóc giỏi thật đó." Sự hoạt bát của đứa nhỏ chọc Dụ Văn Châu cười, hắn hắng giọng nói: "Vậy nhóc có biết cá mập mỗi lần mang thai tới bốn năm không? Còn có cá ngựa bố mang thai và sinh cá ngựa con."
"Việc này..." Dụ Văn Châu chẳng ngờ cậu nhóc lại không biết, gặp câu hóc búa chẳng trả lời được. Vương Kiệt Hi nín cười ra vẻ nghiêm túc đỡ lời: "Tuần sau đi học cháu có thể hỏi giáo viên sẽ rõ."
"Vâng!"
"Cháu thích động vật lắm à?" Vương Kiệt Hi hỏi.
"Thích nhất ạ, sau này cháu muốn làm nhân viên vườn thú!"
"Khá lắm." Dụ Văn Châu nhận xét.
Vương Kiệt Hi hỏi: "Cháu thích con gì nhất?"
"Cá sấu!"
"Tại sao lại thích cá sấu?" Dụ Văn Châu hỏi.
"Vì cá sấu sống từ thời khủng long, nó còn mạnh hơn khủng long nữa, sống đến tận bây giờ!"
"Con gián cúng..." Dụ Văn Châu vừa định lên tiếng thì bị Vương Kiệt Hi thúc một cái ngắt lời, mặt ám chỉ "ngài đừng so đo với con nít chứ". Dụ Văn Châu đành thôi, cười ha hả.
Hai lớn một nhỏ cứ vậy chung đường. Nhóc con vừa đi vừa nhao nhao nói đủ thứ trên trời dưới biển không phút nào yên tĩnh. Vương Kiệt Hi trong lòng phức tạp nghĩ, cậu nhóc này tới làm kỳ đà cản mũi hay là kỳ đà dẫn đường đây?
Nhưng nếu không có sự xuất hiện làm phiền của cậu nhóc thì có lẽ nửa quãng đường còn lại hai người sẽ vô cùng gượng gạo. Chí ít khi bận bịu trả lời đứa nhó, vừa nói vừa cười cũng bỏ qua khúc mắc khi nãy.
Có điều, cậu nhóc còn chưa lớn lắm mà mẹ nhóc rất thoáng, sắp tới đỉnh núi rồi mà chẳng thấy bóng dáng con trai cũng không lo lắng. Lúc đi ngang qua một xe bán kem nhỏ, Dụ Văn Châu thấy kem trứng gà liền dừng bước: "Nhớ món này ghê, mua một cái đi."
Kem trứng gà: Kem nước đá nhiều vị được cho vào khuôn hình quả trứng, phổ biến ở vùng nông thôn những năm 1990.

"Vậy tôi chọn vị soda." Vương Kiệt Hi ngó qua xem.
"Được, tôi chọn vị chanh."
Cậu nhóc đứng một bên hấp háy mắt nhìn họ. Vương Kiệt Hi nói: "Cháu muốn ăn không?"
"Muốn ạ... Nhưng mẹ nói không được tùy tiện ăn đồ người lạ cho." Nhóc con rất kiên định.
"Mẹ cháu có dặn là không được nói chuyện với người lạ không? Cháu có nghe lời không?" Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười.
"Có ạ... Nhưng mà, nhưng mà... Là cháu nói chuyện với các chú trước. Vậy có thể không tính không..."
"Vậy ư. Nhưng mẹ chú cũng dặn là không được tùy tiện mời nhóc con xa lạ ăn kem đâu, nhỡ là đứa nhỏ xấu tính thì phải làm sao." Vương Kiệt Hi cố tình nghiêm mặt nói.
"Hở? Cháu không phải đứa nhỏ xấu tính mà đừng nghi ngờ cháu cháu ngoan lắm mà! Năm nào ông già Noel cũng gửi quà cho cháu đấy!" Cậu nhóc lập tức nắm tay giậm chân tự biện minh vô cùng kích động.
"Được rồi, đừng trêu thằng bé nữa." Dụ Văn Châu không nhịn được cười đoạn lấy ví ra: "Nhóc muốn ăn gì chú mời."
"Dạ... Vị trà hoa bụp giấm ạ."
"Ồ giống vị ông ngoại chú thích." Vương Kiệt Hi nghe vậy liền trêu.
"Cháu cứ thích đó! Chú đáng ghét." Cậu nhóc hơi xấu hổ nhưng vẫn cố cứng miệng trừng mắt với Vương Kiệt Hi.
Mua xong kem cậu bé vui vẻ đi phía trước, mỗi người cầm một que kem tròn vo. Dụ Văn Châu chọc hắn: "Đừng nghiêm túc với trẻ con vậy, tôi thấy nhóc ấy rất sợ anh."
"Vui mà." Vương Kiệt Hi vừa ăn kem vừa nói: "Chẳng phải rất đáng yêu sao."
Có kem ăn cậu nhóc đi nhanh như chạy. Lúc gần lên đến đỉnh núi còn chạy thẳng. Vương Kiệt Hi ở phía sau nhắc nhở: "Như vậy nguy hiểm lắm, đừng chạy nhanh quá cẩn thận ngã."
"Cháu đã tới đây rất nhiều lần rồi! Sẽ không bị ngã đâu!" Cậu nhóc mồm ngậm băng kêu chẳng rõ ràng.
Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu bước chân theo sau. Đứa nhỏ đứng bên rìa một tảng đá nhô ra, vẫy tay nói: "Đứng đây có thể thấy đỉnh núi nè chú!"
Vương Kiệt Hi nhìn đã thấy không ổn. Từ góc của bọn họ có thể thấy chỉ có một phần ba tảng đá dính vào mặt đất còn lại chĩa ra ngoài như sắp rơi đến nơi. Cậu nhóc này không hề hay biết còn nhảy nhót trên đó.
Đúng như dự đoán, tảng đá lớn bị lực tác động vài cái đã nghiêng đi làm nhóc ta sợ điếng người. Vương Kiệt Hi nào quan tâm được gì khác chỉ kịp hô một tiếng cẩn thận đoạn sải bước vươn tay túm được đứa nhỏ đã rớt nửa chân ra ngoài kéo về. Kết quả là cứu được người nhưng chính Vương Kiệt Hi lại bị mất trọng tâm đứng không vững, dưới chân lại có rêu nên trượt một cái rơi thẳng xuống sườn dốc.
Nhóc con còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ cảm thấy khi nãy vừa hụt chân sắp ngã quay lại thấy Vương Kiệt Hi rơi xuống vô thức đưa tay định túm lấy lại bị một cánh tay khác kéo về. Dụ Văn Châu một tay giữ đứa nhỏ một tay với lấy Vương Kiệt Hi nhưng không chạm tới. Chẳng kéo được người mà còn tận mắt thấy người ta trượt nhanh xuống dốc.
Last edited: