- Bình luận
- 1,389
- Số lượt thích
- 9,075
- Fan não tàn của
- Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Chương 30.1:
Hiệu ứng cầu treo - Suspension Bridge Effect: Hiệu ứng cầu treo xuất phát từ một thí nghiệm do các nhà tâm lý học Donald Dutton và Arthur Aron đặt ra vào năm 1974. Thí nghiệm liên quan đến việc sử dụng một cây cầu treo để cho thấy tác động của phản ứng thượng thận ảnh hưởng đến quá trình chọn lọc tự nhiên như thế nào. Vào thời điểm đó, các nhà khoa học đã gọi nó là "phân bổ sai của sự kích thích." Nhóm nghiên cứu hỏi các ứng viên rằng họ nghĩ gì về sức hấp dẫn của một người phụ nữ khi đứng trên một cây cầu bê tông thẳng và vững chắc. Họ đã hỏi cùng một câu hỏi giống nhau khi đứng trên một chiếc cầu treo. Kết quả là sức hấp dẫn của đối tượng tăng lên nhiều hơn ở trường hợp 2. Theo nghiên cứu chỉ ra rằng khi hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi cùng trải qua sợi hãi sẽ làm bạn dễ dàng liên tưởng chúng với nhịp đập tình yêu.
Kết quả kiểm tra cho thấy người đàn ông bị thu hút bởi người phụ nữ hơn khi đứng trên cầu treo. Do đó, giới thiệu những yếu tố kích thích vào tình huống khiến đối phương trở nên hấp dẫn hơn, hình thành mối liên kết bền chặt hơn
Dụ Văn Châu đội mũ cơ trưởng về lại tháp chỉ huy, đang đứng trước tủ đề đồ thì bị Trịnh Hiên bắt gặp. Kiểm soát viên họ Trịnh vô cùng ngạc nhiên, sau khi xâu chuỗi các tình tiết mới trợn mắt há mồm: "Người đó không phải..."
Dụ Văn Châu cất mũ vào trong tủ, tỏ vẻ bình thản: "Cái gì cơ?"
"Cái người trong ngành nửa đêm hôm đến tận nơi tặng hộp quà thắt nơ bướm màu xanh lam, hoa đào nở trên chuyến bay... Mới đây máy bay vừa hạ cánh ông đã lẩn mất rồi đội mũ cơ trưởng GAL quay về, chẳng lẽ là...?"
Dụ Văn Châu không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ vỗ vỗ vai cậu đồng nghiệp rồi đặt ngón trỏ lên môi làm động tác "suỵt". Trịnh Hiên hoảng hốt đến tận khi Dụ Văn Châu đã đi xa vẫn chưa hoàn hồn.
Sau khi đón chuyến bay cuối cùng trở về từ Istanbul, Dụ Văn Châu về nhà chợp mặt một lúc rồi quay lại làm việc. Trong giờ nghỉ hắn thấy mấy tiếng trước Vương Kiệt Hi đăng tin báo bình an trên vòng bạn bè, vừa định nhấn like thì Hoàng Thiếu Thiên từ Chicago về đã gọi tới.
Dụ Văn Châu hẹn gặp Hoàng Thiếu Thiên ở nhà ăn của sân bay. Cậu bạn thân vừa đến đã bá vai bá cổ hắn lải nhải liên hồi: "Tốt quá rồi tốt quá rồi không sao là được, trời ạ tôi xem tin tức trước khi cất cánh, mẹ nó hù tôi sợ chết khiếp đi được. Ông biết không, Phương Sĩ Khiêm vừa xuống khỏi máy bay đã chạy biến, bảo là Vương Kiệt Hi làm hắn lo mất vía phải tới nhà đánh ổng một trận... Đợi đã, câu này có tý logic nào không? Ôi mặc kệ, tôi đã vô cùng lo lắng cho mấy người Vương Kiệt Hi, càng đáp trước lẫn sau đều không hoạt động là thế quái nào? Kinh khủng quá, sẽ ám ảnh cả đời mất, sợ là ổng sẽ bị di chứng tâm lý về sau..."
"Không sao đâu, Vương Kiệt Hi rất khỏe, rất có tinh thần." Dụ Văn Châu chọn đúng lúc để nói chen.
Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy vậy, mồm chẳng nghỉ ngơi lập tức tiếp lời: "Vừa nãy tôi có gọi cho ổng, không thấy nhấc máy..."
"Có lẽ đang ngủ bù quên không sạc pin điện thoại..."
"Không không, tôi rất lo cho lão Vương, nhưng tôi gọi chủ yếu là vì tôi cũng không yên lòng về ông chút nào hết đó!"
"Hử?"
"Tôi đã nghĩ là ông rất suy sụp, rất khổ sở cơ! Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ông sẽ ra sao! Vừa mới thích người ta xong đã gặp chuyện lớn, số mệnh ái khanh nhà ta sao mà lắm thăng trầm, làm trái tim trẫm đây cũng treo ngược cành cây. Cũng may là sau khi cất cánh không lâu thì điều phối viên bên Mỹ đã rất có lòng thông báo cho bọn tôi là mấy người họ đã hạ cánh thành công không có thương vòng. Bằng không ông nghĩ tôi làm sao có thể vượt qua nỗi mười tiếng bay dài đằng đẵng. Tóm lại là không sao là tốt không sao là tốt... Tôi nói chứ nãy giờ ông cười cái gì thế hả? Tôi thật sự đã rất lo lắng đấy ơ đù má!"
Dụ Văn Châu lắc đầu, bước tới ôm chầm lấy Hoàng Thiếu Thiên mà than thở: "Không việc gì... Chỉ là tôi thấy rất hạnh phúc, được nhiều người yêu mến như này."
"... Ông làm tôi mắc ói quá đó."
Sau khi gắp thức ăn, bọn họ về chỗ ngồi. Dụ Văn Châu kể lại đầu đuôi sự việc ngày hôm qua. Hoàng Thiếu Thiên đang xé đôi cái bánh bao, trợn to mắt: "Gì cơ? Ông ở hiện trường? Mà còn là người tiếp nhận chỉ dẫn đón ổng quay về? Ông thật sự... không sợ té xỉu giữa chừng à!"
"Nào có khoa trương đến thế." Dụ Văn Châu nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Nhưng đúng là tôi cảm thấy tim mình ngừng đập mất một hai giây."
" y dà, không việc gì là được không việc gì là được. Chúng ta nhất định phải ra ngoài ăn một bữa giải xui, tôi mời!" Hoàng Thiếu Thiên nuốt xong một miếng rõ to mới tiếp tục: "Đúng rồi, sau khi hạ cánh chắc là loạn lạc lắm nhỉ, hai ông có gặp mặt không?"
Dụ Văn Châu dừng chút, gật đầu: "Có chứ."
Hoàng Thiếu Thiên là người ngoài cuộc, mắt nhìn rất tinh, nhất là hắn hiểu quá rõ Dụ Văn Châu, vừa liếc qua biểu cảm trên mặt của bạn thân đã bắt ngay được đầu mối. Vậy mà lần này cơ trưởng Hoàng lại không nhiều lời, tùy ý ra hiệu: "Thành rồi?"
"Coi như vậy đi."
Cơ trưởng Hoàng rõ là rất muốn bỡn cợt nhưng chỉ cười không nói. Hai người bọn họ ăn uống thêm một lúc Hoàng Thiếu Thiên mới nói: "Ông xác định đó không phải là hiệu ứng cầu treo chứ?"
Dụ Văn Châu nghe vậy cười ha hả đoạn nói: "Nếu là vậy thì đó đúng là một cái cầu treo khổng lồ chẳng thể vượt qua."
Sau khi thanh toán, Hoàng Thiếu Thiên lướt di động, ngẩng đầu lên hỏi: "Tuần này bắt đầu họp kiểm điểm luôn nhỉ? Phi hành đoàn của chuyến 704 kia tạm thời đình chỉ không được bay, đã có thông báo đổi ca rồi này. Ông là kiểm soát viên phụ trách chuyến đó chắc cũng phải tới họp?"
"Đúng." Dụ Văn Châu gật đầu: "Sẽ bận lắm đây."
Hoàng Thiếu Thiên nhét điện thoại vào túi quần, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vỗ vai Dụ Văn Châu nói: "Tuy thiết bị hạ cánh gặp vấn đề thì chín phần mười sẽ truy cứu trách nhiệm bộ phận duy tu sửa chữa hoặc là bên cung cấp phụ tùng. Nhưng xét cho cùng, ông với lão Vương vẫn là những người chịu trách nhiệm chính cho việc hạ cánh..."
Dụ Văn Châu im lặng lắng nghe, Hoàng Thiếu Thiên nói tiếp: "Mà ý, trước khi kết luận cuối cùng được đưa ra thì khá nhạy cảm, hai ông vẫn nên khiêm tốn chút, bên bảo hiểm với luật sư đều đang liều mạng già đùn đẩy trách nhiệm, đối trắng thay đen luôn kìa, chỉ sợ bọn họ lại làm liên lụy gì đến hai người..."
"Yên tâm đi, tôi biết mà." Dụ Văn Châu cười, "Anh ấy cũng hiểu rõ."
Hoàng Thiếu Thiên cười khì: "Vậy thì tốt, hai ông làm gì tôi cũng yên tâm 120%!"
"Xem bọn tôi là phù rể của ai kìa, chẳng phải của hoàng thượng sao?"
"Vâng vâng vâng, ái khánh nói đúng lắm."
-----
Dụ Văn Châu và Vương Kiệt Hi đã sớm nghĩ tới chuyện mà Hoàng Thiếu Thiên đang lo lắng. Từ lần gặp mặt sau khi hạ cánh đến nay, hai người chỉ liên lạc với nhau bằng tin nhắn đơn giản. Trong khoảng thời gian này Vương Kiệt Hi đã về quê một chuyến, đích thân báo tin bình an. Bọn họ gặp lại nhau lần nữa chính trong cuộc họp kiểm điểm về việc hạ cánh khẩn cấp của GAL704 tại cảng B.
Tuy không có thương vong nhưng tổn thất kinh tế khá nghiêm trọng. Không chỉ một chiếc máy bay Boeing hư hại và sử dụng rất nhiều nguồn lực cứu trợ, giá cổ phiếu của hãng hàng không Vinh Quang còn sụt không ít. Đây cũng là sự kiện uy hiếp an ninh hàng không nghiêm trọng nhất từ ngày thành lập đến nay của GAL, cảng B cũng rất coi trọng. Buổi họp kiểm điểm được tổ chức tại một giảng đường nhỏ trong sân bay, khi Dụ Văn Châu vừa bước vào đã nhìn thấy Vương Kiệt Hi. Người kia mặc một bộ vest đen phối cà vạt xanh, ngồi cạnh Hứa Bân và các thành viên phi hành đoàn ở dãy bàn cạnh màn hình chiếu. Vị trí của Dụ Văn Châu được xếp ở hàng đầu tiên, vừa hay lại đối diện với họ.
Hai người nhìn nhau, cất tiếng chào hỏi theo phép lịch sự. Lúc này Diệp Tu cũng bước vào, đang tìm chỗ ngồi thì thấy bảng tên của anh để cạnh Dụ Văn Châu.
"Này Mắt Bự, cậu vất vả rồi. Được nghỉ bay có sướng không hở?" Diệp Tu vừa ngồi xuống đã quay sang bắt chuyện với Vương Kiệt Hi, nhận lại một cái trợn mắt.
"Cậu đừng thấy Vương Kiệt Hi mặt đen như than thế kia chứ cậu ta không căng thẳng vì buổi kiểm điểm đâu." Diệp Tu tỉnh bơ quay sang nói với Dụ Văn Châu: "Mấy tên ngốc chỉ biết lái máy bay đều giống nhau cả. Không cho cậu ta đi làm là sốt ruột hơn bất kỳ ai đó, đúng không."
Dụ Văn Châu lại nhìn về hướng Vương Kiệt Hi, cơ trưởng đang lườm Diệp Tu bỗng gặp ánh mắt của người thương thì thôi nhăn mày, khẽ mỉm cười. Dụ Văn Châu cũng cười đáp lại. Trong khi đó, Diệp Tu đang tập trung thêm đường vào cốc cà phê nên không chú ý đến hai người kia đang nhìn nhau cười ngốc nghếch.
Chủ tọa buổi họp đã đến. Đầu tiên ông biểu dương hai phi công và thành viên phi hành đoàn, bất luận thế nào thì toàn bộ những người trên chuyến bay đều sống sót, thậm chí không ai bị thương tích trong lần hạ cánh khẩn cấp này đã là chuyện vô cùng khó khăn và là thử thách cực lớn về mặt kỹ thuật. Sau khi tiếng vỗ tay ngừng thì buổi kiểm điểm chính thức bắt đầu.
Ghi âm lấy từ hộp đen và ghi chép vận hành đều không có vấn đề gì về kỹ thuật. Vương Kiệt Hi và Hứa Bân cũng liên tục giải thích bổ sung. Riêng việc hỏi đáp với phi công và tái dựng hình ảnh 3D minh họa cho việc hạ cánh khẩn cấp đã mất trọn một ngày họp, hôm sau vẫn phải tiếp tục. Sau khi tan họp, mọi người túm năm tụm ba rời đi. Trước khi đi Dụ Văn Châu còn ra hiệu cho Vương Kiệt Hi, nói là phải về tháp chỉ huy tiếp tục làm việc. Cơ trưởng Vương gật đầu rồi ra về cùng với thành viên phi hành đoàn từ một cửa khác.
Hai ngày sau đều họp như vậy. Vất vả lắm họ mới thảo luận xong một lượt bản ghi âm của đài quan sát và chỉ huy mặt đất, lúc này mới đến phần tranh luận quan trọng của công ty cung cấp linh kiện và bộ phận duy tu bảo dưỡng. Lúc này, nội dung cuộc họp thật sự không còn liên quan đến bọn họ nữa, chỉ có thể ngồi dự thính.
Mỗi ngày họp tám tiếng liền, cơm trưa cũng được giao tận nơi vừa ăn vừa làm việc. Đến chiều, do máy chiếu gặp trục trặc nên chủ tọa mới rủ lòng từ bi cho bọn họ nghỉ hai mươi phút. Diệp Tu lập tức chân trước chân sau đi theo đám người nghiện thuốc lá ra ngoài làm một điếu.
Mấy ngày nay Dụ Văn Châu hết họp kiểm điểm lại đến làm ca, lúc này hắn chỉ có thể đến bàn trà nước rót một cốc cà phê. Kiểm soát viên Dụ do dự một hồi, cuối cùng nhìn không nổi cũng rót một cốc cho Vương Kiệt Hi rồi đi đến trước bàn của người kia: "Này, anh vất vả rồi."
Vương Kiệt Hi ngẩng đầu lên, như đã biết trước, lập tức đáp lời: "Quầng thâm mắt em rõ quá."
"Ừm." Dụ Văn Châu cúi đầu, phát hiện ra Vương Kiệt Hi lấy tài liệu đã dùng để gấp máy bay. Hành động này quá lộ liễu, hắn không khỏi cười: "Anh đang làm gì vậy?"
"... Chán quá." Vương Kiệt Hi nói, "Cuộc họp này ý."
"Có lẽ còn phải đùn đẩy qua lại thêm mấy ngày nữa." Dụ Văn Châu dựa vào mép bàn hắn, vừa uống cà phê vừa nói nhỏ: "Nhưng em không ghét họp."
"Vì sao?" Vương Kiệt Hi cực kỳ tập trung xoay xoay gấp gấp chiếc máy bay giấy.
"Vì có thể được nhìn thấy anh." Dụ Văn Châu nói.
"..."
Dụ Văn Châu nghe được Vương Kiệt Hi ngừng tay, đang định quay đầu xem vẻ mặt của người ta thì Diệp Tu gọi với vào từ ngoài cửa: "Văn Châu, sếp cậu tìm cậu kìa."
Dụ Văn Châu thấy Ngụy Sâm đứng đó, cậu không dám thất lễ, vội đặt cốc cà phê đã uống hết xuống rồi đi ra ngoài.
Báo cáo chuyện của tháp chỉ huy với Ngụy Sâm mãi không dừng được, đến lúc vào lại phòng họp thì buổi kiểm điểm đã tiếp tục được một lúc, máy chiếu đã hoạt động bình thường, đèn trong phòng cũng tắt cả. Hắn vội cúi người đi về chỗ ngồi. Lúc này kiểm soát viên Dụ mới thấy trên bàn mình có một cốc cà phê mới pha và một chiếc máy bay giấy.
Ngẩng đầu nhìn về phía Vương Kiệt Hi, người kia lại đang chuyên tâm nhìn lên màn hình chiếu, dường như không chú ý đến việc hắn đã quay lại. Dụ Văn Châu cẩn thận mở chiếc máy bay ra, trong đó viết: Anh cũng vậy.
-----
Họp ba ngày liền, mỗi ngày đều mệt hơn cả bay một chuyến bay đường dài, chủ yếu là mệt đầu. Đèn phòng họp được bật lên, chủ tọa báo thời gian cuộc họp tiếp theo. Hứa Bân ngồi cạnh hiếm khi than phiền cũng phàn nàn nói muốn được bay lại. Vương Kiệt Hi đáp lại bằng một ánh mắt cực kỳ đồng tình. Cơ trưởng Vương một tay nới cà vạt, một tay cầm áo vest đi ra từ cửa sau, vừa hay nhìn thấy Dụ Văn Châu và Diệp Tu đang nói chuyện ở cửa trước, hắn nói lớn: "Anh Diệp, trưởng ban Dụ, hai người vất vả rồi, bọn tôi đi trước đây."
"Ờ." Diệp Tu vẫy vẫy bàn tay đang kẹp điếu thuốc: "Cơ trưởng Vương cũng vất vả rồi."
"Cơ trưởng chờ chút." Dụ Văn Châu gọi với. Vương Kiệt Hi quay đầu liền thấy một chiếc máy bay giấy bay về phía mình. Hắn đưa tay bắt được. Dụ Văn Châu đứng ở đầu kia phòng họp giơ tay làm quân lễ: "Anh vất vả rồi."
"Cậu bị ngốc hả?" Diệp Tu không hiểu đầu đuôi cười hắn.
"Không có gì ạ, đi thôi." Mặt Dụ Văn Châu không hề biến sắc.
Vương Kiệt Hi cố ý đi tụt lại phía sau cả đoàn, nhìn trái nhìn phải một chút mới mở máy bay ra xem. Kết quả là Dụ Văn Châu chẳng viết gì, chỉ vẽ một cái cầu treo lớn.
Vương Kiệt Hi lấy điện thoại nhắn tin với Phương Sĩ Khiêm: "Tuy không hiểu lắm nhưng mà yêu đương hạnh phúc thật! (mèo con uốn éo trong hộp giấy. gif)"
Hai tuần sau, buổi họp cũng coi như đưa ra được kết luận. Trách nhiệm cuối cùng quy cho nhân viên sửa chữa phía Istanbul đã sơ suất và phía bên cung cấp phụ tùng. Việc bồi thường và truy cứu trách nhiệm sau đó không còn liên quan đến phi công. Tuy nói lần hạ cánh khẩn cấp này đã làm dân tình hoang mang sợ hãi, nhưng nhu cầu sử dụng hàng không dân dụng ở thời đại này chỉ có tăng không giảm. Vương Kiệt Hi nhanh chóng được cho phép bay. Hắn hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, nói là đi làm ngay hôm sau cũng không thành vấn đề. Tin vui được cơ trưởng Vương báo cho Dụ Văn Châu đầu tiên, người kia phỏng chừng đang bận nên không nhắn lại ngay.
Vương Kiệt Hi đã lâu không được khoác lên mình bộ vest cơ trưởng ủi thẳng tắp. Hắn đội mũ lên, cả người như tỏa sáng xuất hiện ở phòng điều hành bay. Phương Sĩ Khiêm là tiếp viên phụ trách khoang thương gia của chuyến này, hắn cũng có mặt rất sớm để chuẩn bị.
Lần trước gặp Phương Sĩ Khiêm là lúc hắn vọt tới nhà điên cuồng gõ cửa. Vương Kiệt Hi vừa trải qua vụ hạ cánh khẩn cấp giật mình tỉnh dậy còn tưởng có chuyện gì. Kết quả là vừa mở cửa ra đã bị Phương Sĩ Khiêm thụi cho một đấm không hề nhẹ, sau đó bị anh bạn thân ôm chặt, còn bị quát là tên khốn này hại tôi lo chết được phải đánh cho một trận! Vương Kiệt Hi vừa ôm bụng vừa cười, người bình thường ai lại đấm thật vậy chứ.
"Cơ trưởng, cậu qua đây một chút." Phương Sĩ Khiêm vừa cầm danh sách hành khách vừa kéo Vương Kiệt Hi ra một góc.
"Sao vậy?" Vương Kiệt Hi nhớ lại tình huống lần trước, không nén được nói đùa: "Lại là bạn gái cũ của Dụ Văn Châu sao?"
"Là bản thân cậu ta." Phương Sĩ Khiêm chỉ vào số ghế, quả nhiên bên cạnh số 06B ghi tên Wenzhou Yu.
"... Không phải chứ?"
"Chính xác đó, mua vé ngay sát giờ đóng quầy, cậu ta không nói với cậu à?" Phương Sĩ Khiêm tỏ vẻ kỳ quái: "Nhưng vậy không được rồi, mãi mới được đi làm lại, chẳng nhẽ ngày đầu tiên đã phải quay đầu à!"
Vương Kiệt Hi không chắc lắm nên đích thân đi ra cổng lên máy bay. Quả nhiên Dụ Văn Châu đứng lẫn trong số những hành khách chờ lên máy bay, đang sạc điện thoại bên cột.
Có lẽ hắn khí thế hùng hổ quá, Dụ Văn Châu vừa nhìn thấy đã lên tiếng giải thích: "Em đang định gọi điện cho anh mà điện thoại hết pin..."
"Em lại đây." Vương Kiệt Hi bất chấp tất cả kéo Dụ Văn Châu vào trong nhà vệ sinh. Hành động này thật dễ khiến người khác hiểu lầm, mà có lẽ cũng chẳng phải là hiểu lầm, vì cửa vừa đóng Vương Kiệt Hi đã ôm chặt lấy người ta.
Dụ Văn Châu hơi sửng sốt, vừa dựa người vào vừa cười: "... Em còn tưởng anh giận định đánh người cơ. Hóa ra là..."
"Không phải, cái này không tính, anh nhất thời không nhịn được thôi." Vương Kiệt Hi thẹn đỏ mặt thả người ta ra. Lúc này hắn mới thở chậm lại: "Anh muốn hỏi em là chuyện gì xảy ra vậy?"
"Em đến bay một chuyến." Dụ Văn Châu nói, biết giải thích như vậy không đủ bèn nói thêm: "Anh đừng sốt sắng, em đã quyết định từ trước rồi chỉ đợi anh được bay lại thôi. Mà không ngờ vừa mới hết lệnh cấm, ngay hôm sau anh đã bay, suýt chút nữa em không mua kịp vé rồi..."
Vương Kiệt Hi lắng nghe, chậm rãi gật đầu. Hắn hiểu ý của Dụ Văn Châu, đáp lời: "Em xác định không... Chuyện mới phát sinh chưa lâu, thành thật mà nói hôm nay trước khi ra cửa anh cũng hơi chột dạ, huống hồ là em?"
Người kia không lên tiếng. Vương Kiệt Hi thở dài, dịu giọng: "Anh đã nói sẽ chờ em mà, cần gì phải nóng lòng vậy chứ?"
"Em biết." Dụ Văn Châu cúi đầu nhỏ giọng: "Nhưng em muốn nhanh một chút."
"Vì sao vậy?"
"Muốn tuân thủ lời hứa của bản thân."
"Gì cơ?"
Dụ Văn Châu ngẩng đầu cười: "Em có một giao hẹn bất thành văn với bản thân, trước khi có thể khắc phục nhược điểm này thì sẽ không kết giao với bạn gái, cho nên..." Dụ Văn Châu dừng lời, hai mắt nhìn sang.
Vương Kiệt Hi suýt nữa ngừng thở, nghẹn giọng nói: "Không sao, đó là 'bạn gái', anh đâu trong phạm vi đó."
Dụ Văn Châu không nói chỉ nhìn thẳng hắn. Vương Kiệt Hi biết lời phàn bác này vô hiệu đành giơ tay hàng: "Được, em thắng, anh không có gì để nói, lên máy bay vui vẻ."
Nói xong vừa định đi thì bị Dụ Văn Châu kéo lại từ đằng sau. Người kia áp sát, trán kề lên lưng hắn. Vương Kiệt Hi vốn đã đặt tay lên tay nắm cửa đành buông ra.
"Xin lỗi, em nói đùa thôi." Dụ Văn Châu thẳng thắn thổ lộ.
Vương Kiệt Hi nín thở không nhúc nhích, để cho Dụ Văn Châu an tĩnh dựa vào mình.
Một lát sau Dụ Văn Châu mới lần nữa cất tiếng: "Anh còn nhớ em đã nói ghét nhất điểm gì của bản thân không?"
Vương Kiệt Hi nhớ, cùng lúc ấy cũng nghe thấy tiếng có người bước vào nhà vệ sinh, đang dùng bồn tiểu. Nếu nhìn từ ngoài vào có thể thấy giày của hắn và Dụ Văn Châu, nhưng Dụ Văn Châu không hề chú ý, bản thân hắn càng chẳng để tâm.
Giọng nói Dụ Văn Châu khàn khàn nhưng vẫn đều đều như mọi ngày. Vương Kiệt Hi nghĩ, có lẽ bởi vì hiện tại không có ai, kể cả chính hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt của người kia.
Phải, em ấy sao có thể không căng thẳng, bởi vì căng thẳng nên mới nói mấy câu bông đùa không đâu. Vương Kiệt Hi muốn quay lại nhìn người thương, đáng tiếc hắn đang bị ép lên cửa, khóe mắt chỉ liếc thấy mái đầu Dụ Văn Châu, nghe người ta nói tiếp: "Em từng nói là em không thể khống chế được bản thân, sự thống khổ khi đó che lấp toàn bộ suy nghĩ. Em luôn cảm thấy khi đối mặt với nó mình quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Mà bất luận em ở đâu, với ai cũng chẳng thể coi nhẹ chướng ngại này..."
"Hạ cánh khẩn cấp ngày đó em đã nghĩ, dù kết quả thế nào em cũng phải va vào nó. Em cho rằng bản thân sẽ lần nữa bị bi thương và sợ hãi nhấn chìm... Thật ra em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù cho trạng thái ra sao em cũng phải đón cánh anh trở về."
"Kết quả là... không sao cả. Lần đầu tiên những thứ đó không xuất hiện, từ khi bắt đầu hạ cánh trong tâm trí em chỉ có anh... Còn có đường chân trời trước mắt và suy nghĩ phải làm sao mới có thể không mất anh, mới có thể làm cho bầu trời xanh trước mắt không bị bao phủ bởi khói bụi và tiếng khóc than. Những suy nghĩ này đã thay thế toàn bộ cho sự tuyệt vọng, tuy nó khiến em sợ hãi, thậm chí khó thở... Nhưng em nghĩ đó chính là hy vọng..."
"Về sau em nghĩ, em đã mất hai người quan trọng nhất... đã trải qua hai lần nhưng em vẫn chống chọi được, vậy thì... đi máy bay một lần còn có thể đáng sợ đến mức nào chứ?"
Dụ Văn Châu không ôm Vương Kiệt Hi mà chỉ chạm đôi bàn tay lên tấm lưng trước mặt, hơi thở chậm và hỗn loạn theo từng câu nói. Cuối cùng hắn ngước mặt, dụi vào cổ Vương Kiệt Hi, run rẩy nói: "Chỉ nhìn cảnh sắc anh được thấy mỗi ngày thì có gì đáng sợ chứ, em cũng... có thể làm được."
"Anh hãy tin em đi mà, Kiệt Hi."
Vương Kiệt Hi từ tốn quay người ôm Dụ Văn Châu vào lòng, vòng tay quanh cổ hắn khẽ vuốt sau gáy, cảm nhận hơi thở dồn dập của người trong ngực đang dần thả lỏng. Còn chưa lên máy bay mà em ấy đã đuối đến mức này. Vương Kiệt Hi không biết bản thân đang đau lòng hay động lòng, có lẽ còn kích động hơn của người kia.
Vương Kiệt Hi cúi đầu ghé vào tai người thương thủ thỉ: "Anh tin em." Nói rồi hắn đưa tay vén tóc mái Dụ Văn Châu, đặt một nụ hôn lên trán, nói nhỏ: "Vẫn luôn tin em."
-TBC-
Về mục lục
Về mục lục