Hoàn [Tán Tu] Ngoan, Há Miệng

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Convent:Đang dịch - [Tán Tu] Ngoan, Há Miệng
Tác giả: 喵嗷
Edit và Beta: @KaoriShun@cây cỏ

Chúc mừng sinh nhật Tán ca, mãi iu anh :omtim:omtim:omtim

[Tán Tu] Ngoan, Há Miệng


Mùa hè luôn nóng kinh khủng.


Ve sầu trên cây kêu râm ran.


Tô Mộc Tranh ngồi làm bài tập trước cửa sổ nhỏ, bên cạnh là chiếc quạt bàn cũ kỹ thổi ken két.


Diệp Tu đeo tai nghe bận rộn trước máy tính.


Vì linh kiện Ô Thiên Cơ, hắn và Tô Mộc Thu đã thử lần lượt tất cả các vật liệu có thể. Thành công một lần duy nhất, là mở ra, đóng lại, sau đó không mở được nữa.


Tuy Tô Mộc Thu không để tâm, nhưng Diệp Tu vẫn cảm thấy khó chịu.


Tại sao cùng nghiên cứu, suy nghĩ nhiều phương án thử nghiệm, Khước Tà có thể một đường hữu kinh vô hiểm liền thăng cấp, nhưng cái ô này thì sao?

Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy


Quan trọng là Mộc Thu rất quan tâm nó.


Vốn dĩ muốn cùng Tô Mộc Thu ra ngoài mua vài đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, nhưng trước khi ra cửa nhìn thấy có công hội kêu hỗ trợ, cướp Boss hoang dã. Loại chuyện này thường họ rảnh thì đi, vì hôm nay có rất nhiều thứ cần mua nên Diệp Tu định từ chối, đối phương như biết được, kèm thêm một câu: Level 50, Kị Sĩ Lam Tinh.


Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô với tư cách là những cao thủ đệ nhất khu, hợp tác với công hội không phải lần đầu; Bọn họ xuất lực, công hội ra vật liệu, đôi bên đều hiểu ngầm về mối quan hệ này. Công hội thích tìm người không dài dòng và có ưu thế, mà bọn họ quy trình đơn giản rõ ràng, dùng sức lao động đổi vật liệu hoặc tiền trong game rồi đổi lấy phí sinh hoạt.


Để hình thành quá trình như vậy, không phải nói cũng biết hai người đã tốn rất nhiều công sức.


Hầu như mình đã thử tất cả vật liệu hiếm khá giống cái trục ô, Kị Sĩ Lam Tinh rơi ra Lam Bạch Tinh, là thứ duy nhất trong danh sách còn sót lại chưa bị gạch bỏ trên tờ note dán bên cạnh màn hình.


Diệp Tu lấy tai nghe xuống, lau mồ hôi rồi châm một điếu thuốc, mở cửa sổ private chat: Ok.


Đối phương nói: Nhanh lên, nhanh lên.


Tô Mộc Thu mang giày vào, chờ nửa ngày không thấy Diệp Tu, quay đầu nhìn, thấy hắn ngồi ngay ngắn trước máy tính, nhìn không chớp mắt, lại bắt đầu chơi.


"A Tu, nhanh lên." Giọng nói của cậu thiếu niên Tô Mộc Thu mang giọng điệu mềm mại của Giang Tô và Chiết Giang, nghe nhẹ nhàng êm tai.


Mấy chục giây trôi qua, người mà anh gọi ném tai nghe qua một bên, qua loa nói: "Hả hả? À, có một đội gọi người cậu đi trước đi."


Tô Mộc Thu nhíu mày, "Cậu nên nghỉ ngơi chút đi, cái này cũng không thiếu người."


Diệp Tu không trả lời, quay lại trò chơi.


Tô Mộc Thu bất đắc dĩ nhìn Diệp Tu, lại nhìn Tô Mộc Tranh đang cắn bút chì suy nghĩ đề toán, cười ôn nhu, sau đó mở cửa ra ngoài.


Ánh nắng chói chang, dù đi dưới bóng cây cũng không thể bớt nóng.


Tô Mộc Thu nhìn ánh mặt trời chiếu như muốn bốc hơi trên đường, lấy tờ giấy từ trong túi: Mua cho Mộc Tranh mấy cây bút chì, bóng đèn trong phòng hay nhấp nháy, cũng phải thay; A Tu gội đầu bằng xà phòng làm da đầu bong tróc nên phải mua chai dầu gội, còn có đôi dép bị đứt nữa,. . .


Cầm bóp tiền xẹp lép trong tay, anh thở dài, mấy ngày nay, bọn họ đã tiêu tốn quá nhiều thời gian và tinh lực vào cái ô đó, nên không kiếm được bao nhiêu.


Có lẽ hắn nên nghỉ ngơi một chút.


Chỉ là không biết A Tu chịu nghe không? Tên kia còn chấp nhất hơn cả anh. Tô Mộc Thu lắc đầu cười, tên kia a. . .


Diệp Tu cầm pháp sư chiến đấu, tìm cao điểm để quan sát, nhìn bên dưới đang giết Boss loạn cào cào, anh mở cửa sổ private chat với hội trưởng: "Khi nãy cậu nói khác mà.”


Hội trưởng chắc đang bận đến sứt đầu mẻ trán, một lúc sau mới trả lời: "?"


"Nãy cậu nói chỉ có Boss, nhưng hiện tại ngoại trừ Boss còn có đến bảy công hội lớn nhỏ. Không được, giá cả phải khác."


Hội trưởng lập tức trả lời một chuỗi dấu ba chấm, sau một lúc đem quyền chỉ huy tạm thời cho người khác, rồi bắt đầu tranh luận với Diệp Tu.


"Cao thủ huynh không thể làm người như thế, đây chính là Boss hoang dã, không phải là thứ mà chúng ta có thể ngăn người khác không được đến." Hội trưởng kêu oan.


Làm sao Diệp Tu không biết tình hình Boss hoang dã như thế nào, nhưng hắn vẫn trả giá: "Boss một giá, người giá khác, cả hai cộng lại có thể giảm giá, ok không?"


Còn giảm giá! Rõ ràng là lừa đảo, nếu không phải nơi này không có cách khống chế, thì đường đường là hội trưởng công hội lại đi tìm người đánh giùm à? Nhưng tình huống bây giờ là ta biết chuyện mà ngươi cũng biết, thế trận đang biến động, hội trưởng giận cũng không phát tiết được, ngược lại vẫn đáp: "Giảm giá thế nào?"


" Lam Bạch Tinh, phụ kiện, cộng với giá cả trước đó."


"Không thể, chúng tôi cũng có nhu cầu về Lam Bạch Tinh, tôi đã sắp xếp đầy đủ phụ kiện, nhiều nhất là thêm cho cậu vật liệu khác." Dù đang tức giận nhưng bàn chuyện làm ăn, hội trưởng bắt buộc phải tỉnh táo. Nhất Diệp Chi Thu có khẩu khí này cũng do người ta có bản lĩnh, cân nhắc sự lựa chọn khác nhưng vừa nhìn Quét Đất Dâng Hương và Đại Mạc Cô Yên đều không online, mà cả hai không chỉ dùng lợi ích mới mời được, còn phải xem giao tình.


Diệp Tu nhanh chóng trả lời, "Oh được thôi, tôi về."


Vừa lúc Kị Sĩ Lam Tinh dẫn đoàn kỵ sĩ của nó tới nghiền ép, hai trong số đoàn chủ lực đã chết, hội trưởng nhìn các đoàn đội công hội khác như hổ đói rình rập ở phía sau, tâm sinh ra anh hùng mạt lộ, phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, trả lời gấp: "Được được được, xong liền đưa."

Anh hùng mạt lộ – 英雄末路 (yīng xióng mò lù): người anh hùng gặp lúc khốn cùng, không còn lối thoát.
“Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn” (Dịch Thủy Ca - Kinh Kha): Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,


Diệp Tu đáp: "Có rơi ra hay không đều giống nhau. Không phải nhà kho cậu có à?"


Hội trưởng run tay, suýt nữa đem bàn phím ném đi, trong công hội có gián điệp! Sao đồ vật trong kho nhà mình mà người ngoài biết được?!


Nhưng hắn không biết, vì Lam Bạch Tinh, Tô Mộc Thu cãi nhau với Diệp Tu, cũng do Diệp Tu muốn mai phục đánh bạo một tiểu đội để lấy vật liệu. Lâm trận bị Tô Mộc Thu bắt gặp hiển nhiên bị dạy dỗ "Làm như vậy khác gì đi ăn cướp, A Tu, không được."


Chơi game thôi mà cũng không ai biết, Diệp Tu lẩm bẩm nhưng tay vẫn ngoan ngoãn điều khiển Nhất Diệp Chi Thu trở về thành.


Tô Mộc Thu đúng là não tàn, nhiều quy tắc, bảo thủ bảo thủ, nhiều quy tắc nhiều quy tắc! Diệp Tu nói cho đến khi đi ngủ.


Giường là giường đôi nhưng chiếu không đủ rộng, hai người phải chen chúc nhau mới đủ chỗ, nhưng chen chúc nhau nằm thì rất nóng.


Tô Mộc Thu kéo Diệp Tu từ phía sau đối mặt nhau, ánh mắt kiên quyết: "A Tu, có những điều chúng ta có thể làm, nhưng chúng ta không làm vì không làm là đúng."


Diệp Tu mở to mắt, "Ừ ừ, được rồi." Định xoay người ngủ, không nghĩ Tô Mộc Thu siết hắn lại, đặt môi lên trán, nhẹ giọng nói: "Ngoan."


Sau khi Diệp Tu xoay người lại, anh đỏ mặt cả đêm.


Trong game, vì bại lộ có gián điệp hội trưởng vẫn còn sốc, Diệp Tu vẫn lạnh lùng nói: "Đánh hay không đánh, nếu trả lời trễ tôi không cam đoan được ."


Hội trưởng cắn môi, cảm giác có mùi máu tươi trong miệng "Đánh!"


Vì thế trong cuộc hỗn chiến với Boss, mọi người khẽ ngước mắt lên sẽ thấy cách đó không xa trên sườn đồi, một pháp sư chiến đấu đang cầm thanh chiến mâu màu đen lao xuống. . . Không biết là ai hét một tiếng thảm thiết: "Mọe nó, Nhất Diệp Chi Thu đến rồi" Sau đó, sự hoảng sợ lan tràn khắp cuộc chiến như thủy triều.


Khi Tô Mộc Thu vác mấy túi đồ lớn nhỏ trên vai đẩy cửa bước vào, áo sơ mi trên lưng ướt đẫm mồ hôi. Tô Mộc Tranh nghe thấy động tĩnh liền vội vàng ra đón, vui vẻ lấy cây bút chì mới từ trong túi ra, rồi rót nước cho anh trai uống.


Nhìn Diệp Tu vẫn như cũ như trước khi anh ra ngoài, ngồi trước máy tính thao tác khẩn trương, mồ hôi chảy dài trên tóc dính vào mắt không kịp lau, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, hình như thật sự đã xảy ra chuyện. Tô Mộc Thu thở dài, xách túi đi vào bếp, sau đó lấy cái khăn lạnh cùng một miếng dưa hấu, đứng sau lưng Diệp Tu.


"Ai, Kị Sĩ Lam Tinh. . ." Chưa kịp nói xong, liền thấy Kị Sĩ Lam Tinh thay đổi trạng thái, anh vội nhắc nhở, "Cuồng bạo rồi!"


Diệp Tu thao tác nhanh chóng, dùng Trượt Đất thoái lui khỏi công kích cuồng bạo, sau đó quay trở lại trước mặt đánh Boss, thuận lợi trước khi Boss nằm xuống cướp được đệ nhất thù hận.


Sau khi kết thúc, Diệp Tu kéo tai nghe xuống, thả lỏng tựa lưng vào đầu ghế, ngay phía trên bắt gặp ánh mắt Tô Mộc Thu.


Hắn nhướng mày, “Ca có đẹp trai hay không ?"


Một chiếc khăn lạnh rơi xuống trên mặt hắn, hắn bất động, mặc cho Tô Mộc Thu giúp hắn lau mồ hôi, hai mắt thoải mái đến nỗi không muốn mở ra.


"Ngoan, há miệng." Là giọng nói đặc biệt thanh mát chỉ thuộc về Tô Mộc Thu, mặc cho Diệp Tu có nghe bao nhiêu lần, cũng không chán.


So với dưa hấu bên trong miệng càng ngọt hơn.


END.
 

Bình luận bằng Facebook